Hi @Hạnh Hảo, em là Beo! Trong một khoảnh khắc đang lượn lờ trên diễn đàn, em đã vô tình bắt gặp tác phẩm Truyện Ngắn - Cậu Đã Bao Giờ Coi Tớ Là Bạn Chưa? - Hạnh Hảo của chị, và em đã vô cùng tò mò về nó, bởi bạn bè là một phần vô cùng quan trọng trong đời người.
Trong cuộc sống hằng ngày, sự phân chia về độ nổi tiếng giữa người này với người kia, về cấp bậc của họ là một chuyện phổ biến. Điều đó cũng vô hình diễn ra cả trong những người bạn dù có thể là thân nhất, và chính bản thân ra cũng chẳng kiểm soát nổi. Những điều ấy đã được chị khắc họa qua câu chuyện ấy một cách thực sự sinh động. Người này trở thành cái bóng, cái đuôi của người kia hoặc cũng có thể ngược lại, đó là những câu nói vu vơ của người ngoài. Nhưng rồi bỗng dưng, câu nói vu vơ ấy lại khiến cho người trong cuộc để tâm, để rồi lại lạc mất nhau.
Em cảm thấy khá là ngưỡng mộ sự bao dung của Lam, bởi cô ấy đã để cho An có một khoảng trời riêng, được tự do bay lượn trong khoảng trời của cô ấy. Nhưng đấy có phải là một sự tốt bụng đến mức vô tình không? Khi cô ấy không có chút gì "ghen tuông" trong tình bạn của An với những người khác. Ừm.. em nghĩ là điều đó là không thể. Vì dù em có mong bạn mình làm quen, chơi với nhiều bạn mới của cấp Ba, nhưng trong những giây phút vô lo, họ vẫn nhớ về em. Còn nếu không nhớ, em sẽ nhớ thay họ, nhưng vẫn thể hiện chút hờn ghen với những người bạn mới đó. Điều này thì em thấy rõ nét qua cách ứng xử của Giang.
Tình tiết thay đổi ở cuối, cũng như những điều em nói ở trên, vì cách ứng xử của hai người An và Lam vô tình với nhau đến mức em không cảm nhận được tình bạn của họ, dù Lam vẫn yêu quý An như một người "bạn". Thế nên tình tiết ấy không đẩy lên cao trào được, chính cảm xúc của em cũng không xúc động được với nó..
Về phần hình thức thì em không có gì để bàn lắm: > Bởi mọi thứ rất tuyệt rồi chị a! Chỉ là mỗi đoạn văn hơi dài quá, nên tách ra một chút để người đọc đọc đỡ nản.
Đó là vài cảm nhận của em về truyện, và nếu có gì không phải, mong chị bỏ qua cho em nhé! Yêu chị!
Chào Beo! Thông cảm cho chị khi đến giờ mới rep lại em được nhé.
Cuối cùng cũng có người ghé qua và để lại lời nhận xét về tác phẩm, cứ ngỡ là không có ai đọc đến nên thật lòng chị cảm thấy vui lắm ấy. ^^
Về hình thức của truyện thì đúng như em nói, chị rất hay mắc lỗi với các đoạn văn dài. Mặc dù chính bản thân mình còn thấy nản khi đọc và biết là nó sẽ trở thành điểm trừ to đùng, thế nhưng sự lan man dài dòng khi diễn đạt khiến chị không thể ngắt một nội dung ra thành nhiều phần nhỏ. Có lẽ điều này đã trở thành hạn chế lớn trong các tác phẩm mà chị vẫn chưa thể sửa được. ><
Về nội dung, chị cũng không có ý định đi sâu vào các tình tiết, thế nên có thể nó sẽ không gây được ấn tượng trong lòng độc giả. Câu chuyện chỉ đơn giản được kể lại, diễn biến khá nhanh, do đó không có gì nổi bật, không có cao trào, không tạo được xúc cảm, cũng không thể để lại điểm nhấn. Chị chỉ muốn nói về câu chuyện của họ, không hoàn toàn khắc họa nhân vật. Vì thế nên có lẽ em hay mọi người sẽ không cảm nhận được tình bạn ấy.
Chị sẽ giải thích một chút.
Lam không có bạn thân, những người bạn xung quanh đều là lợi dụng mới tìm đến cô. Ngay cả bạn từ tiểu học, mặc dù ở bên nhau đã lâu nhưng cũng không khiến cô có cảm giác tin tưởng. Lam dường như đã trở nên lãnh đạm đến vô tình, không còn tin vào hai chữ tình bạn nữa.
Giang xuất hiện ở đây giống như một nhân tố tác động vậy, là bạn từ nhỏ nhưng vẫn lợi dụng, là lớp trưởng nhưng lại gây chia rẽ, cố ý đưa tin về con người An khiến cậu dù hòa đồng nhưng cũng không tìm được bạn.
Lam biết chuyện An cũng không khác những người bạn kia, nhưng cô vẫn tự đặt niềm tin và cố gắng xây dựng tình bạn này, với hi vọng hai người họ có thể trở thành một cặp "tương xứng", khi đều có những lí do mà không tìm được "bạn thân" cho mình.
Nhưng cho dù Lam thật lòng trân trọng và ở bên giúp đỡ bạn bao nhiêu, khi đã tìm được vị trí và đến lúc không ai biết về những chuyện trước kia, An lại một lần nữa khiến cô thất vọng. Lam thật sự cũng có "ghen tuông" đấy, khi cô nhìn những tấm ảnh mà An chụp với những người bạn mới, rồi đưa ra câu hỏi thời gian bên nhau liệu An đã từng coi cô là bạn không, hay đó chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân mà thôi.
Cuối cùng, nếu dừng lại ở đó thì An thật sự bị khắc họa tệ quá, đúng không? Chỉ là hành động hiến giác mạc cho Lam thật sự khiến người khác phải suy nghĩ. Không biết An có thật lòng từng coi trọng tình bạn mà Lam dành cho cô, giấu chuyện bị bệnh và chọn cách rời xa để không ai phải đau lòng; hay cho đến lúc bị bệnh mới thấy có lỗi và dùng ánh sáng cuối cùng của mình để cho Lam một cuộc sống mới? Chị muốn để người đọc nhìn nhận và có những ý kiến về chuyện tình bạn đó từ góc nhìn khách quan.
Chị khá ngưỡng mộ tình bạn của em, hãy trân trọng nó nhé. Chân thành cảm ơn em rất rất nhiều vì đã đọc, đã thích, cũng như có mặt ở đây bày tỏ cảm nhận của mình. Yêu thương! ^^
Chỉnh sửa cuối: