Chương 10: Đánh nhau Bấm để xem Lý Hiểu Lam nghe thấy lời này trong lòng bỗng thắt lại, cô đã tỉnh nhiều ngày mà vẫn không thấy tam bá, trong nhà giống như không hề có người này, không có ai nhắc đến, hóa ra tam bá đã mất rồi sao? Bên tai là tiếng khóc của tam bá mẫu, cây chổi của đại bá mẫu đã đánh lên người Phô Thảo, mắt thấy cây chổi lại chuẩn bị đánh xuống, Lan Hoa thật sự không ngồi yên được nữa, chết tiệt, người đàn bà thô kệch này lại đi bắt nạt đứa trẻ chưa lớn, cô chạy lên ngăn, hoàn toàn quên bây giờ bản thân cũng chỉ là một đứa bé con, này không phải, cây chổi quẹt qua má, trên mặt xuất hiện vết máu, từng giọt theo đó chảy ra. Cái này khiến cho Vương Quế Hương nôn nóng, nhìn thấy con mình bị bắt nạt đương nhiên muốn giúp, nhưng mà từ xưa đã phải kính già yêu trẻ, đặc biệt ở cổ đại, rất để ý việc tôn trọng và đạo hiếu con người, cậy lớn bắt nạt bé là không được, sẽ bị người ta đâm vào cột sống, đương nhiên cũng có số việc không quản được hết. Việc này xảy ra quá nhanh, Đại Miêu giúp đệ đệ không hề sai, Phô Thảo can ngăn cũng không sai, đại bá mẫu mặc dù ỷ lớn bắt nạt bé là không đúng, nhưng mà trong mắt người ngoài, Phô Thảo Đại Miêu và Dương Thụ coi như là hai đánh một, hai người họ chiếm thế thượng phong, đại bá mẫu đánh bọn họ mấy cái, cũng không có ai nói gì, đương nhiên đánh đến nỗi khiến đứa trẻ xảy ra chuyện thì không ổn rồi. Mọi chuyện đều dựa trên công bằng, sống trên đời muốn không bị người ta đàm tiếu, cần phải đứng trên phương diện đạo đức, không làm chuyện sai trái. Đặc biệt là tam phòng tứ phòng ở trong nhà này lại không được sủng ái, dù có lý cũng coi như không. Vương Quế Hương vốn dĩ muốn để đại bá nương đánh ba cái thì coi như xong, thật không ngờ Lan Hoa lại xông ra, còn bị thương ở mặt. Lúc này đúng là đại bá nương không nói lý rồi. Vương Quế Hương vốn nén giận, lúc này đúng là nén không được nữa, lần trước Lan Hoa bị đẩy xuống nước vẫn còn chưa được giải quyết đâu, thù mới thêm hận cũ, bà ấy lao vào đánh nhau với đại bá nương, còn đánh rất nặng tay, cứ nhằm chỗ thịt mềm mà đánh. Bà ấy lớn lên ở núi Dã Thú, từ nhỏ đã quen thuộc với núi rừng, kĩ năng săn bắt học cũng không hề ít. Phô Thảo thấy mặt em gái bị thương, cũng không hề nương tay, đại bá mẫu thì cậu không dám đánh, cứ đánh con trai bà ta là được, gọi là mẹ làm con chịu. Đại phòng nhìn thấy tất nhiên không đứng yên được, Hạnh Hoa Đào Hoa lao vào trận chiến, người giúp mẹ người giúp em trai. Lan Hoa sốt ruột tiến lên túm tóc Đào Hoa không buông, hai người xông vào oánh nhau. Tùng Thụ muốn lên giúp lại cảm thấy không ổn, dù sao cậu ta cũng lớn rồi, con gái đánh nhau, cậu ta trộn lẫn vào thì cũng không hay cho lắm. May mà mẹ cậu ta có Hạnh Hoa giúp, không thì chắc chắn chịu thiệt, em trai cậu ta cũng là thằng nghịch ngợm, suốt ngày quậy phá, khiến người ta chán ghét. Rốt cuộc, nếu chỉ là bọn trẻ đánh nhau thì người lớn sẽ không để ý, nhưng mà, tam bá mẫu khóc lóc, tiếng khóc đau lòng thấm vào tim gan thế kia, khiến người ta nghe xong cũng thổn thức "Tam Ngưu, chàng về xem xem bọn thiếp bị người bắt nạt, con trai chàng bị mắng là sao chổi, nhà này làm gì còn chỗ cho mẹ con thiếp nữa.. Tam Ngưu, người đi trà lạnh, nhà này còn ai nhớ chàng mất vì đi tòng quân a.." Tam Ngưu người này đi lính mà bỏ mạng, dù sao thì cũng là vì hy sinh cho cái nhà này, để lại vợ con bơ vơ bị người khác bắt nạt, người trong thôn trong chốc lát vây quanh để hóng chuyện, xem náo nhiệt, cũng có người đồng tình kẻ yếu. Nhà mẹ đẻ Lý Tam Nữu ở phía đông của thôn, có người thấy xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy đi tìm người tới. Lý Tam Nữu nhà mẹ đẻ tuy ở Lý gia thôn, cũng mang họ Lý, nhưng không phải cùng tộc, là sau này mới chuyển đến, ở lại đây cũng năm mươi năm rồi, mấy thế hệ kết thân với người thôn Lý gia, càng thêm gắn kết, cũng coi như hòa nhập với cuộc sống nơi đây.
Chương 11: Khóc lóc kể lể Bấm để xem Lý Tứ Ngưu từ xa nhìn thấy một đám người vây quanh nhà hắn, tiến lại gần thì nghe thấy tiếng khóc xen lẫn tiếng chửi bới, trong lòng không yên, trong nhà chỉ có hai nhà bọn họ là bị bắt nạt. Chen qua đám người đi vào, trong lòng càng tức giận, hắn cửu tử nhất sinh không dễ gì quay lại, vậy mà lại thấy vợ con bị đè ra đánh. Cho dù phía trước xảy ra chuyện gì, hắn chỉ thấy sự việc là như vậy, đại phòng hai người đánh vợ hắn, mẹ hắn giữ lấy Phô Thảo (Phô Thảo chưa đánh mấy roi, Lý Ngô Thị đã tiến lên cản), mặt con gái đầy máu, vừa nhìn là biết chịu thiệt, Mao Thảo và Đậu Hoa ôm nhau khóc, tam tẩu cũng ôm Tiểu Miêu khóc, nhị phòng ngũ phòng đứng một bên xem náo nhiệt, cha hắn cau mày hút thuốc, còn lại hai cha con đại phòng chỉ vờ như không thấy, lại nghe tiếng khóc lóc của tam tẩu, tâm càng thêm lạnh. "Đều dừng tay lại hết cho tôi" Lý Tứ Ngưu quát lớn, lại đi lên kéo Đào Hoa ra, mấy ngày vội đi đường, trên người lại bị thương, hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng thấy con gái mặt đầy máu, lại thấy rất đau lòng, quát một câu, ho liền mấy hơi mới dần bình tĩnh lại. Tuy nhiên cũng ngăn cản được trận náo nhiệt này. "Tứ Ngưu, sao chàng về rồi, tay chàng sao thế này.." Vương Quế Hương đầu tóc rối bời, trên mặt cũng không ít vết cào. Nhìn thấy tay trái của Lý Tứ Ngưu vậy mà cố định bằng miếng trúc, đây rõ ràng là bị thương mà, trong chốc lát bỗng lo lắng bất an. Lý Hiểu Lam nghe thấy lời nói của nương, quay đầu nhìn người nam nhân gầy gò đang che chở cho cô, nước mắt trong phút chốc chảy ra. Vừa nãy bị đánh đến trầy xát da mặt không khóc, bị Đào Hoa túm lấy cũng không khóc, nhưng nhìn thấy người đàn ông có bảy phần giống với người cha trong ký ức của mình, cô lại không chịu được. Mười mấy ngày qua cô sống dè dặt cẩn thận, nhiều chỗ không quen, bị người bắt nạt, nhiều lúc thấy uất ức, cảm xúc ấy trong chốc lát cuộn trào tuôn ra ngoài. "Cha, sao giờ người mới trở về, con gái bị ức hiếp chết rồi, bị bọn Đào Hoa đẩy xuống sông, con chết rồi.. a.. a.. đã chết rồi.." Lý Hiểu Lam khóc đến đau lòng, khóc đến tê tâm liệt phế nói chết rồi. Cô đã chết, Lý Hiểu Lam của hiện đại chết rồi. Cổ đại Lý Lan Hoa cũng chết rồi, sinh mệnh thật mỏng manh, đến nay cô vẫn còn sống, lại chính là mang theo cuộc sống mới của hai sinh mệnh. Cô ôm lấy eo của cha cô, cảm nhận sự an ủi từ người cha, "ngoan, cha về rồi, đừng sợ, cha giúp con lấy lại công đạo" "Ngân lão đầu, đây là có chuyện gì, tam ngưu nhà ông mới đi mấy năm, nhà ông đã bắt nạt con gái tôi" cha Lý Tam Nữu _ Lý Nhị Cẩu mang theo người nhà vội chạy đến. "Ai yo, con gái ta, con chịu khổ rồi.." "nương a.." Lý Tam Nữu ôm lấy mẹ mình khóc lóc. "Nhà ông có ý gì, con tôi thủ tiết giúp nhà ông nuôi cháu, Tam Ngưu này không phải là mới đi ba năm sao, vậy mà nhà ông lại để bọn không có lương tâm này bắt nạt tam phòng" "Sao chổi là lời có thể tùy tiện nói sao? Đứa bé mang theo tên này trên người còn sống nổi sao? Tam Ngưu vì sao đi, mấy người chả lẽ không rõ, ba đứa bé tam phòng, mấy người không cần rồi hả? Nhà ông không muốn nhà tôi muốn, đi, con gái, thu dọn đồ theo cha về nhà, Lý Nhị Cẩu ta dù có đập nồi bán sắt cũng nuôi mấy đứa bé lớn khôn trưởng thành.." "Ôi chao, ông thông gia, đừng như vậy, ông bớt giận, đều là lời nói đùa của bọn trẻ, đừng coi là thật, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ông là người lớn đừng chấp nhặt với tụi nó" Lý Ngân thấy điệu bộ này, liền không dám thờ ơ, vội vàng tiến lên giữ lấy Lý Nhị Cẩu. "Lời nói đùa, hừ, có coi là thật hay không, không phải tôi nói là được, ba người thành hổ, nói quá nhiều, người không hiểu rõ lại có thể không nghĩ là thật à".
Chương 12: Phân gia Bấm để xem Lý Ngân nhìn hàng xóm đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, biết hôm nay việc này nhất định nháo ra chuyện lại còn không giữ được người. Ông ta quăng điếu thuốc đang hút lên người Dương Thụ "Tao cho mày nói lung tung này, đồ nhãi ranh, chỉ biết gây chuyện cho ông, ông phải đánh chết đồ nhãi con hay gây rắc rối như mày" Lý Ngân một chút cũng không nhẹ tay, chuyện này mặc kệ lớn bé, hôm nay ông ta bị mất mặt là thật. "Gia gia, đau, đừng đánh nữa, con sai rồi.. ô.. ô.. ô" Dương Thụ bị đánh đau, vội nhận sai. Dương Thụ liên tiếp bị đánh mấy cái, oa oa khóc lớn, mẹ hắn Triệu Nhị Nha đau lòng, vội tiến lên bảo vệ con mình, "Cha, đừng đánh nữa, Dương Thụ biết sai rồi, cha." Triệu Nhị Nha ôm lấy Dương Thụ. Dùng cơ thể che chở cho hắn ta. Trước nay đều là con trai mình là đứa bé tốt, con trai mình thì mình yêu thương. Lý Ngân thấy hai người ôm lấy nhau khóc, chỉ có thể dừng tay, rốt cuộc thì cha chồng đánh con dâu, truyền ra ngoài thì thật không được hay cho lắm. Thấy bên kia náo nhiệt, Lý Hiểu Lam cũng không khóc tiếp nữa, cô chỉ là tự nhiên dâng trào cảm xúc, mượn cớ mà ép nó ra ngoài, dù sao cũng lớn thế này, còn ôm một người đàn ông thành niên, tuy nói là cha đẻ của thân thể này, cuối cùng vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm. Nhưng mà, qua việc này, dù là lần đầu gặp, cô và người cha này đúng là không còn ngăn cách nữa rồi. Vương Quế Hương đi đến, đau lòng nhấc tay của Lý Tứ Ngưu lên, chốc lát hốc mắt đỏ hoe. Lý Tứ Ngưu nhỏ giọng an ủi, "Đừng lo, đây chỉ là ngoại thương, không nghiêm trọng, chúng ta để sau nói đi, nàng giúp Lan Hoa xử lý mặt đi". Vương Quế Hương nhìn hình tượng thảm thương của cha con họ, nhịn không rơi nước mắt, kéo Lan Hoa đến bên chum nước, cẩn thận giúp con gái xử lý vết thương, một bên lại đau lòng mà quở trách, "Con, đứa nhỏ này, thế mà dám xông lên, đúng là liều lĩnh, vết thương ở đầu mới khỏi mất ngày, vẫn còn sẹo, lại thêm vết thương mới, sau này để lại sẹo thì làm sao bây giờ.." Phô Thảo mang theo Mao Thảo cũng xúm lại xem, lo lắng hỏi: "Lan Hoa vẫn ổn chứ, còn bị thương chỗ khác không, nương, mau xem kĩ cho em ấy" Phô Thảo vừa cảm động vừa sợ hãi, em gái lấy thân mình che cho cậu, nhưng mà nếu em ấy xảy ra chuyện, cậu không phải là hối hận chết mất sao, nghĩ nghĩ lại dặn dò, nói: "Lan Hoa, lần tới không được kích động, đánh nhau là việc của nam nhân".. "Lần sau, có người bắt nạt chúng ta, muội vẫn đánh" Lan Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu, đáng tiếc mặt đang được nương cô lau vết máu, động nhẹ là ảnh hưởng đến miệng vết thương, dáng vẻ kì quái, nghiến răng chịu đựng, khiến cả nhà đều thấy buồn cười. Một bên khác, Lý Ngân đối mặt với Lý Nhị Cẩu, "Ông thông gia, đánh tôi cũng đã đánh, ông xem.." "Hừ, đánh mấy roi là xong chuyện à, bọn nhỏ là từ đâu nghe được chuyện này, khẳng định là người lớn không giữ miệng, không biết sau lưng còn nói như nào nữa, bị bọn nhỏ nghe được rồi học theo." Lý Nhị Cẩu không bỏ qua, nếu hôm nay nháo rồi, dứt khoát nháo lớn đi, xử lý hết tai họa ngầm, tiện đòi lại cuộc sống công bằng và yên tĩnh cho con gái. Lý Ngân nhìn Triệu Nhị Nha và vợ mình bằng ánh mắt sắc lạnh, việc này không cần hỏi cũng biết là do mẹ con nhà này gây chuyện. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, việc trong nhà tự mình có thể âm thầm dạy dỗ. "Vậy thì phân gia đi, cách xa nhau ra sẽ không còn gây chuyện nữa" Mặc dù nhà ông ấy cũng lén bàn luận qua, lần này Tứ Ngưu đi lính về sẽ tìm thời gian mà phân gia, nhưng bị người ta ép phải nói ra việc phân gia thế này, ông thật mất mặt. Tự nguyện và ép buộc, khác biệt có chút lớn. "Hừ.." Lý Nhị Cẩu nghe được lời bản thân muốn nghe, vẫn là không nhịn được có chút xem thường ông ta, chuyện này chưa xong đâu, phân gia ông sẽ để ý kĩ, đồ vật mà tam phòng nên có được cũng không thể ít hơn người khác.
Chương 13: Bất công Bấm để xem "Tùng Thụ, Đại Hà, đi mời đại gia gia, tam gia gia, tứ gia gia và trưởng thôn tới đây.." Lý Ngân cảm nhận được sự khinh thường đến từ của ông thông gia, trong lòng thấy không thoải mái, muốn giải quyết dứt khoát, nhanh chóng xử lý chuyện này, rồi tiễn mấy người này đi. "Mọi người tản ra đi, không có gì hay ho mà xem cả" Lý Ngân thấy một đám người vây quanh xem náo nhiệt, không kiên nhẫn nói. "Đúng vậy, mọi người đi về đi, hôm nay cảm ơn mọi người, lúc này Lý gia muốn phân gia, tôi cũng không có việc gì để nói, haizzz.. chỉ là phiền mọi người, lời đồn nhảm về mấy đứa nhỏ, mọi người đi rồi thì cũng quên nó đi, Tam Ngưu là đứa bé tốt, tôi gả con gái cho nó, là nhìn thấy nó trung hậu thật thà, chỉ tiếc người tốt sống không lâu a, đều là người cùng tộc, mọi người cũng đều là nhìn bọn nhỏ lớn lên.." Lý Nhị Cẩu chắp tay với mọi người, thật là người cha có tấm lòng yêu thương con, so với cách xử lý của Lý Ngân, trong lòng mọi người cũng có suy đoán riêng. "Nhị Cẩu ca, ca yên tâm, trong lòng mọi người đều có tính toán, Tam Ngưu đối tốt với mọi người, con cái của thằng bé tất nhiên cũng tốt" một người tương đối lớn tuổi trong số họ nói, "mọi người cũng giải tán thôi, để bọn họ tự giải quyết chuyện chia nhà đi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn" "Được rồi, chúng tôi đi ngay đây, nhưng mà muốn hỏi một chút, Lý Ngưu, sao cháu đã về rồi, những người khác trong thôn đâu?", một vị đại thẩm hỏi. "Phúc thẩm, vì cháu bị thương không thể làm việc, công trình cũng sắp xong rồi, giám quan thấy lúc trước cháu làm tốt, đặc biệt cho phép cháu sớm về nhà, Đại Lang ca bọn họ cũng sắp thôi, dăm ba hôm là có thể về rồi" Lý Tứ Ngưu trả lời. "Vậy sao cháu lại bị thương, lần lao dịch này nguy hiểm sao?" "Lần này là sửa tường vây của huyện Hồng Hà, không nguy hiểm, chính là có chút mệt nhọc, cháu chỉ là ngoài ý muốn" Tứ Ngưu đáp lại mấy câu. Mọi người nghe xong cũng an tâm, chỉ cần bọn trẻ nhà mình vẫn tốt là được rồi, còn chuyện mệt nhọc, quay về chăm sóc bồi bổ là ổn thôi. Đối với chuyện Lý Tứ Ngưu có thể về nhà sớm, mọi người cũng sẽ không hâm mộ, dù sao thân thể là quan trong nhất, tay cậu ta cũng không biết cần tĩnh dưỡng bao lâu, sau này có hay không để lại di chứng cũng là chuyện khó đoán, mọi người cũng vui mừng vì người nhà mình không bị thương. Lúc này mấy vị trưởng bối trong tộc cũng đến rồi, mọi người biết điều mà tản ra, nên làm gì thì làm đó, sau lưng vẫn có người bàn tán ra vào, nhưng mà, cũng không quá ầm ĩ, hơn nữa mọi người trong lòng cũng rõ ràng, muốn nói cũng chỉ nói tam phòng tứ phòng đáng thương, Ngân lão đầu bất công, đại phòng cay nghiệt. Lý Ngân có bốn huynh đệ, ông ta đứng thứ hai, chia nhà là chuyện lớn, bình thường đều sẽ mời trưởng bối thân cận đến làm chứng, đương nhiên chuyện này không thể thiếu trưởng thôn. Mọi người đi vào nhà chính, bảy lão nhân ngồi xuống, các phòng tìm vị trí đứng, nhà chính trong chốc lát đầy người. Thôn trưởng xem xong nhăn mặt, "bé gái và mấy đứa nhóc đều mang ra ngoài đi.. chen chúc thế này còn ra thể thống gì nữa" một bên lấy văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) từ giỏ trúc ra, rõ ràng là để dùng ghi lại chuyện sắp xảy ra. Lý Hiểu Lam nhanh chóng ôm Mao Thảo vào phòng bếp, khi đi vào cũng không quên để ý, kéo cha nương lại dựa vào cửa phòng bếp, để phòng ngừa nhỡ may bị đuổi đi, lại có nơi để quang minh chính đại mà nghe lén, còn không cần chen nhau với người khác. Quả nhiên bé gái và bọn trẻ con trong trường hợp này đều không có quyền phát ngôn, không đúng, là quyền được biết cũng không có. Lý Tứ Ngưu thấy dáng vẻ cơ trí của con gái, trong lòng rất tự hào, quả nhiên là con mình, sự lanh lợi giống hệt hắn. Trong nhà chính đợi mọi người đều yên tĩnh lại, thôn trưởng mở lời: "Tục ngữ nói cây lớn phân cành, Ngân lão đầu, nhà ông định phân thế nào, có điều lệ gì không?"
Chương 14: Công bằng Bấm để xem "Aizzz, vậy trước tiên chia ruộng đất đi, trong nhà lần lượt khai hoang, đến nay ruộng nước có 3 mẫu, ruộng cạn 7 mẫu, lão đại lão nhị lão ngũ mỗi nhà một mẫu ruộng cạn một mẫu ruộng nước, lão tam lão tứ hai mẫu.." Đây là ông và vợ đã thương lượng tốt từ trước rồi, cũng thuận lời mà nói ra thôi. Nhưng mà lời còn chưa nói xong đã bị Lý Nhị Cẩu chen ngang rồi "xùy.." Lý Nhị Cẩu xem thường nói: "Ngân lão đầu, tôi vẫn còn ngồi đây này, ruộng cạn và ruộng nước có thể so với nhau sao" "Không phải, ông thông gia, ông nghe tôi nói đã, tam phòng tứ phòng không phải không có người làm sao, chăm sóc ruộng nước không tốt không phải là lãng phí à" "Ai nói không có người làm, ông đang nguyền rủa ai, Đại Miêu Tiểu Miêu không phải là cháu của ông à" "Không phải, bọn nó không phải vẫn còn nhỏ sao" "Đừng có lấy cớ cho qua chuyện, chúng nó cũng không phải vĩnh viễn không trưởng thành" Hai người mỗi người một câu mà nói, Lý Nhị Cẩu càng nói càng to, Lý Tam Nữu dắt Đại Miêu đứng phía sau khóc, khiến mấy vị trưởng bối nhìn mà không khỏi thiên vị họ. Lý Tứ Ngưu lặng lẽ đứng một chỗ, trong lòng sớm đã hiểu rõ đối với sự bất công của lão cha, nhưng mà vẫn có chút chạnh lòng, Vương Quế Hương nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng mình. Hắn quay đầu, nhìn vợ hắn, lại cảm thấy bình yên đến lạ. Sau này hắn sẽ có gia đình của riêng mình, cũng không cần cùng mấy người này ở chung một chỗ nữa, vợ con hắn lần này đánh nhau cũng không thiệt, có thể dẫn Lý Nhị Cẩu đến, phân gia cũng có thể giúp nói chuyện, lần này phân gia đáng ra cũng không dễ dàng như vậy, nhưng mà cũng không cần hắn ra mặt làm người xấu, vậy thật tốt. Nếu mà lặng lẽ phân gia, cũng không biết sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi. "Ngân lão đầu, nếu phải nói người ít, ngũ phòng mới có mấy người.." Thôn trường lời ít ý nhiều mà nói, nhìn Lý Ngũ Ngưu co lại một chỗ không có cảm giác tồn tại, lặng lẽ lắc đầu. "Không phải vậy, tôi muốn sống cùng ngũ phòng" Lý Ngân yếu thế nói. "Được rồi, làm gì có chuyện sống cùng con trai nhỏ, ông định để Đại Ngưu sau này đối mặt với người ta thế nào, phân lại lần nữa" đại gia gia Lý Kim dùng tẩu thuốc gõ lên mặt bàn. "Thế này không được, vậy còn Triệu gia thôn.." "Lý gia chúng ta không được, chả lẽ Triệu gia bên ấy phân gia lại có thể ra tiếng tăm tốt gì à, mấy lời nói xấu sau lưng, miệng lưỡi thiên hạ chả lẽ lại ít à, ông học người ta, Lý gia tôi cũng không để ý được mấy người này." Lý Kim xúc động nói. "Thôi được rồi, đại ca huynh cũng đừng quá kích động, cẩn thận xương cốt. Lý Đồng đỡ vai Lý Kim, lại nói với Lý Ngân:" Nhị ca, đệ có nghe qua tình huống của Triệu gia, đừng nghe lời người ta rồi hồ đồ " Lý Ngân nghĩ lại cuộc trò chuyện với vợ, không phải là vợ hắn nói Triệu gia phân gia sau đó ở với con trai nhỏ sao, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái, lại có con trai nhỏ hay ở trước mặt hắn nói già rồi sẽ phụng dưỡng hiếu thuận sao. Ông ta nhìn vợ mình đứng nép vào một bên, còn có con trai nhỏ, còn có gì không hiểu nữa. Lại nhìn mấy đứa con khác," aizz, vậy thì lão đại một mẫu ruộng nước, một mẫu ruộng cạn, còn lại mỗi đứa nửa mẫu nước, một mẫu rưỡi ruộng cạn. Hai người già chúng tôi sẽ ở với lão đại. Sau này mỗi năm mỗi nhà đưa 100 cân lương thực dưỡng lão cho chúng tôi là được. Quý ca, huynh viết đi"Lý Ngân một lời nói hết, cảm thấy lại có thêm tự tin. Phía trước thật ra ông ta cũng có chút ý thức được rằng việc phân chia như này là không ổn, cho nên lời nói cũng tự giác giảm nhẹ ngữ khí. Bây giờ muốn chia công bằng, đương nhiên chút khí thế kia lại lấy về rồi, chốc lát cảm thấy tâm tình vậy mà lại rộng rãi thoải mái ra không ít. Chủ gia đình nói một không nói hai cũng biểu hiện rõ ràng. Lại liếc qua vợ mình, quả nhiên không nên nghe lời bà ấy, sau khi xong việc lần này, nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, lại để bản thân ông ta mất mặt như thế, hừ.
Chương 15: Thuận lợi Bấm để xem Nói xong lời ấy, câu tiếp theo cũng suôn sẻ hơn. Thôn trưởng Lý Quý bày giấy bút ghi lại từng câu nói. "Bà nó, mau mang tiền ra đây, đừng đùa với tôi" Lý Ngân dặn dò. Lý Ngô Thị không tự giác thu vai lại, bà ta biết ông ấy đã tức giận rồi, lúc sau nhất định bà ta không có quả ngon để ăn, đều do tam phòng gây rắc rối, bà ta thầm mắng trong lòng. Tiếc là sự việc đã thế này, có làm gì cũng vô ích. Chỉ có thể học khôn quay về phòng lấy tráp đựng tiền, lúc giao tiền cho lão đầu tử tay bà vẫn còn đang run. Đây là số tiền mà bà ta đã vất vả nhiều năm dành dụm ra, tất cả đều không còn.. đau lòng a, suýt chút nữa thì không kiên trì được nữa. Lý Ngân mở tráp tiền đếm qua, mọi người đều bất ngờ. Vậy mà có 6 lượng bạc thêm 38 quan hơn 470 văn tiền. 1 quan là 1000 văn tiền là 1 lượng bạc. Lý Nhị Cẩu thấy mà hốc mắt đỏ hoe, nếu mà năm đó có thể để Tam Ngưu lấy bạc thay người không phải lao dịch, Tam Ngưu sẽ không chết, Tam Nữu cũng không phải chịu khổ làm quả phụ. Nhưng mà, đây cũng chỉ có thể nghĩ, năm lượng bạc thay một người, lao dịch hằng năm đều có, nhà ai mà chịu nổi. Tam Ngưu đợt đó cũng là ngoài ý muốn, phòng sụp, chốc lát chôn sống bảy người. Bình thường phần lớn trở về đều bệnh một trận, gầy một vòng, cũng có người sức khỏe kém, bệnh không dậy nổi nữa. Cho nên người có điều kiện đều không muốn đi chịu khổ, nhưng mà lao dịch bắt buộc phải có người đi. Lấy bạc thay người cần hơn năm lượng, những gia đình nghèo khổ căn bản không chi trả nổi. Bốn mươi bốn lượng bạc, nhìn có vẻ nhiều, phân cho mỗi phòng cũng không được bao nhiêu. "Đại phòng 8 lượng, các phòng khác mỗi phòng 9 lượng, nhiều một lượng là phí an gia. Dư lại mấy văn tiền, là 2 ông bà già chúng tôi để làm tiền riêng." Lý Ngân dứt khoát chia xong tiền, ông biết 1 lượng phí an gia căn bản không đủ, nhưng mà, ông đã định sống với đại phòng, đương nhiên phải thiên vị đôi chút rồi. Quả nhiên, chia xong tiền, mọi người đều không nói gì, Lý Nhị Cẩu cũng không lên tiếng, vậy là đồng ý rồi. Làm gì có chuyện công bằng tuyệt đối, miễn là mặt ngoài ổn thỏa là được rồi. Mấy cô con dâu trong lòng có oán, cảm thấy bất công, bây giờ cũng không nói gì nữa, trường hợp này, tiểu bối ai nói thì chính là ngang ngược bất hiếu. Sự việc bất công quá lớn tự nhiên có các bác các chú nói chuyện, bọn họ không nói, việc này có tranh luận cũng không được ích lợi gì. Lý Ngân thấy mọi người không nói lời nào, rất hài lòng, tiếp tục nói: "Phòng này cho lão đại, mấy phòng khác tự mình tìm chỗ xây phòng, phòng hiện giờ ở vẫn có thể tiếp tục ở, đợi nhà xây xong thì chuyển đi." Lý Quế Hương phát sầu với 9 quan tiền trong tay, nhà ở không tiện nghi a, phải xây nhà ở, cuộc sống muốn trôi qua thoải mái cũng không có cách nào, chỉ còn cách mua thôi. "Đồ nhà bếp và nông cụ thừa ra thì chia làm bốn phần, rút thăm quyết định." Đây cũng là thiên vị đại phòng, giữ lại phần cho đại phòng, đồ dư ra cũng chẳng có bao nhiêu. Đại bá nương ngược lại rất vui vẻ, miệng sắp kéo tới tận mang tai rồi. "Lương thực phân theo đầu người đi". Ông nhìn lại đứa con trai nhỏ tinh thần uể oải không phấn chấn, không phải ông không muốn thiên vị nó mà là ông đã làm quá nhiều rồi, nếu lại vì mấy miếng ăn để lão đại có ý kiến, không đáng a. Một vạn bước đã đi rồi, cũng không thể để bị hủy ở bước cuối này. "Trong nhà có 2 con heo con, mười bảy con gà, một con heo tính một phần, thừa ra năm con gà tính là một phần, dư 2 con gà để lại cho 2 ông bà già này bổ thân thể. Chia tốt thì rút thăm đi, mọi người không có ý kiến gì nhỉ" Heo con khẳng định đáng giá hơn gà rồi, nhưng mà vẫn phải nuôi lớn mới kiếm ra tiền, mà gà thì đã có thể đẻ trứng, mỗi cái đều có lợi và hại của nó. Rút thăm quyết định, cũng coi như công bằng. Lý Ngân nhìn mọi người nói: "Phân chia xong rồi, các ngươi là anh em ruột, phân gia rồi vẫn cứ là anh em, phải tôn trọng giúp đỡ nhau".
Chương 16: Phân hộ Bấm để xem Lý Ngân nói nhiều như thế, mấy đứa con trai chỉ ậm ừ vài tiếng đáp lại, không còn cách nào, tay còn có ngón ngắn ngón dài, mẫu thuẫn trong nhà một lời khó nói hết. Bát nước chia không đều sớm muộn gì cũng có ngày này. Cho nên mới nói xa thơm gần thúi, mong rằng mai sau sẽ cải thiện được mối quan hệ này. Lão Ngân thở dài trong lòng, chỉ có thể kì vọng như vậy. "Được rồi, mấy đồ còn lại mấy đứa bay tự phân chia đi, đều đến ấn ngón tay vào đây đi." Lý Quý viết xong giấy phân gia, bảo các chủ hộ của mỗi nhà đến ấn vào, lại nói "Ngày kia dậy sớm, chúng ta lên huyện làm thủ tục, lão Ngân đừng quên mang giấy tờ, còn có mấy việc, hôm nay và ngày mai nhớ nhanh chóng quyết định vị trí phòng ở, đến lúc đó cùng đi đăng kí, đi lên huyện không dễ dàng, những việc cần làm nên làm luôn đi, đừng chậm trễ, tôi không có thời gian rảnh rỗi cho mấy người đâu. Con la của tôi chỉ chở được bốn người, mấy người thương lượng xem ai sẽ đi". Lý Quý thu dọn đồ chuẩn bị rời đi. Lý Ngân vội nói "Anh Quý, ở lại ăn bữa cơm rồi đi". "Không cần, tôi cũng không thiếu bữa cơm này, chuyện linh tinh của mấy người cũng không hề ít, nhanh chia rõ ràng những thứ cần chia đi, đừng để trễ việc." Người đến chứng kiến ở lại ăn bữa cơm là việc theo lẽ thường, nhưng Lý Quý không để ý bữa cơm này, từ lúc ông ta lên làm trưởng thôn, mấy việc tương tự như phân chia nhà này ông rất ít ở lại ăn cơm, ở cái nơi này, nhà nào mà khá giả, lúc mới phân chia, thứ cần mua quá nhiều, vì vậy ông ta không ở lại làm trì hoãn nữa. "Vậy chúng ta cũng về đây, nhị đệ, cứ giải quyết tiếp đi". Lý Kim đợi người rồi cũng đi luôn, trưởng thôn cũng đi rồi, họ ở lại làm gì nữa. "Đợi tôi xử lý xong mọi chuyện, lại mời mọi người đến tụ họp nhé" Lý Ngân thấy họ đã quyết định xong, đành phải ra tiễn. Trong phòng, Lý Nhị Cẩu và Lý Tam Nữu tìm đến chỗ Lý Tứ Ngưu, "Tứ thúc, tam phòng chúng ta không đi nữa, thúc giúp chúng ta làm thủ tục nhé". Lý Tam Nữu biết bọn họ cô nhi quả phụ không thể đi được, trong nhà chỉ có quan hệ thân cận với tứ phòng, đành nhờ cậy tứ thúc vậy. "Được rồi, tam tẩu. Em nhất định làm tốt. Vậy nhà chị chủ hộ sẽ điền tên ai?" Bản thân Lý Tứ Ngưu nhất định phải đi, hắn ta còn một số việc, giao cho ai cũng không yên tâm được. "Viết tên của Đại Miêu, Tam Nữu cũng không định đi bước nữa, Đại Miêu cũng 12 tuổi rồi, đợi qua hai ba năm, chọn vợ, kết hôn là có thể lập hộ riêng rồi". Lý Ngân tiễn người về xong rồi quay lại, nghe lời này cũng thấy yên lòng. "Hai năm này để tôi chăm lo cho bọn chúng, phòng của tụi nó tôi quyết định đặt ở ngay cạnh phòng tôi, có tôi ở đây, nó một người phụ nữ mang theo ba đứa trẻ, sẽ không bị bắt nạt nữa" Lý Nhị Cẩu nói. Lý Ngân nghe câu phía sau cảm thấy không vui, câu này không phải muốn ám chỉ người làm ông nội như ông không bảo vệ được mấy đứa trẻ tam phòng hay sao. Nhưng mà.. Lý Ngân thở dài trong lòng, không nói lời nào. Không để ý nữa, dù sao cũng phân chia rồi, lúc này nói gì cũng là lời thừa rồi, con cái có phúc của con cái, đành để mặc ý trời. Lý Ngân lắc đầu cầm lấy cái điếu thuốc bỏ đi, không nghe thêm gì nữa. "Tứ Ngưu, chỗ thôn trưởng còn rất lớn, có mấy miếng đất xây phòng rất tốt, nếu không cháu chọn bên đó đi, chúng ta cũng dễ dàng chăm sóc nhau". Lý Nhị Cẩu đùa nói. Lý Tứ Ngưu cười cười nhưng cũng không từ chối, chỉ nói "Đợi cháu suy nghĩ sau ạ" Xây phòng còn liên quan đến thế hệ con cháu mai sau, còn cần phải suy nghĩ kĩ càng mới được. "Vậy nhé, mấy đứa tiếp tục đi, thúc về trước đây, khi nào đến thôn Đông, thúc lại mời cháu tới nhà dùng bữa cơm nha.." "Dạ, thúc đi cẩn thận ạ"
Chương 17: Bí mật nhỏ Bấm để xem Bận rộn cả buổi chiều, những thứ cần chia cũng chia xong rồi, vì mấy món gia cụ trong nhà, nhị phòng với ngũ phòng suýt chút nữa thì đánh nhau, may mà cuối cùng rút thăm quyết định, vận khí của tứ phòng khá tốt, khiến nhị phòng ngũ phòng rất ghen tỵ. Tất cả số tài sản mà ngũ phòng được phân, gồm có 9 quan tiền, khoảng 400 cân thóc, tiết kiệm chút có thể ăn đến lúc thu hoạch vụ thu, năm bộ bát đũa, một hộp gia vị, một dao dùng cho nhà bếp, ba gáo múc nước, hai cái chậu gỗ. Một lưỡi liềm, một cái cuốc nhỏ, năm cái sọt to nhỏ. Một cái sàng tre. Còn có chăn đệm quần áo của mỗi nhà, hòm và giường gỗ thuộc về mỗi phòng. Lúc này, năm người của tứ phòng đang trong căn phòng của họ, Lý Quế Hương sau khi kiểm kê xong không khỏi thở dài, cả nhà sống một chỗ qua ngày, cái gì cũng cần đến tiền, có mấy món đồ như này, vậy còn quá nhiều thứ cần mua. Lý Hiểu Lam nghe tiếng thở dài của Lý Quế Hương, mở đôi mắt tròn xoe nói: "Nương, đừng than thở nữa, tách ra cũng tốt lắm, nhà ta nuôi một con heo, sau này sẽ có thịt để ăn, đúng rồi, còn có trứng gà, bà nội đã giấu đi rất nhiều", lần này chia, mỗi phòng được 20 quả, ngoan, Lý Ngô thị cũng thật biết cách giấu, chắc là định đem đi bán. "Đúng rồi, Quế Hương, chuyện tách ra vui thế này, đừng thở dài nữa, phải vui mừng mới đúng." Lý Tứ Ngưu sờ giấy tờ trong lòng, cuối cùng vẫn không nói gì, chuyện này giải quyết xong rồi lại nói, tránh vui mừng quá sớm, nhưng mà tiền được thưởng vẫn phải lấy ra, để cả nhà cùng vui, ông ám chỉ vợ con túm lại chỗ mình rồi từ trong áo móc ra một vật, nhẹ giọng nói: "Quế Hương, nàng xem, đây là gì.." "Cái gì, đây là.." mấy người chụm đầu lại một chỗ, nhìn thỏi vàng trong tay Lý Tứ Ngưu mà phát ngốc.. "Đây là vàng đó? Nặng bao nhiêu vậy, có thể đổi được bao nhiêu bạc, ở đâu ra thế?" Lý Hiểu Lam bản thân không phải người cổ đại, hiểu biết nhiều, trong chốc lát hỏi ra mấy vấn đề then chốt nhất. "Đúng rồi, từ đâu có được, mau cất đi." Lý Quế Hương trong lòng đều thấy run sợ, đây là vàng trong truyền thuyết đó? Hôm nay cuối cùng bà cũng được mở mang kiến thức rồi. Lý Tứ Ngưu có chút ngoài ý muốn nhìn Lý Hiểu Lam, nhưng trong chốc lát lại biến thành cảm giác tự hào, đúng là con gái hắn, có kiến thức. Trái tim của Lý Hiểu Lam có cảm giác như đang ngồi tàu lượn, cho rằng bản thân bị lộ rồi, không ngờ mọi việc lại chuyển biến. Sự tự tin mù quáng của cha cô không biết đến từ đâu, nhưng mà, lại rất có lợi với cô ấy. Cô quyết định sẽ ôm chặt đùi của cha. Vốn dĩ không biết phải ăn mấy thứ khó ăn này bao lâu, ai ngờ cha cô lại rất có khả năng, sau tự làm chủ gia đình, cải thiện bữa ăn không còn là điều xa vời nữa rồi.. Lý Tứ Ngưu cất kĩ rồi nói: "Chuyện này là bí mất trong nhà, mọi người đừng đi ra ngoài nói linh tinh nhé". Lý Hiểu Lam nghe vậy vội vàng làm động tác khép miệng, đưa tay ra làm động tác khóa chặt. Phô Thảo, Mao Thảo thấy thế cũng làm theo. Cổ đại không có khóa kéo, nhưng động tác này có ý nghĩa ngậm chặt miệng, có thể hiểu thì tốt, nói chung mục đích như nhau. Làm xong một loạt động tác, mấy người nhìn nhau rồi cười. Lý Hiểu Lam đưa ngón trỏ lên miệng hừ mấy tiếng. Mao Thảo lại bắt chước theo, làm xong muốn cười, lại dùng hai bàn tay bé xinh che miệng nhịn cười, trông vô cùng dễ thương. Mọi người cười đủ, Lý Tứ Ngưu nói về nguồn gốc của thỏi vàng này, "Thật ra lần này tôi bị thương là vì cứu người, thỏi vàng này là quý nhân thưởng cho. Lần này tôi đi lao dịch là đi huyện thành sửa tường vây. Khi đó chỗ tôi làm là đoạn tường thành nguy hiểm, phải dỡ toàn bộ rồi xây lại, khi đang lấy búa nện vào bức tường, lúc này, tôi nghe thấy mọi người la hét bảo tránh đường." Lý Tứ Ngưu tường thuật mọi chuyện rất là sinh động.
Chương 18: Sùng bái Bấm để xem Lý Tứ Ngưu miêu tả sinh động, Lý Hiểu Lam ở bên cổ vũ, hai mắt như phát sáng nhìn chăm chú vào cha cô. Ánh mắt sùng bái đó làm Lý Tứ Ngưu nhìn đến nỗi cảm giác bản thân đã biến thành một người anh hùng. "Tôi vừa quay đầu nhìn, wow, một con ngựa giống như phát điên lao đến chỗ tôi, có một tiểu thiếu gia còn đang ngồi lắc lư trên lưng ngựa, tôi nhanh chóng tránh sang một bên, nhìn thấy con ngựa phát cuồng sắp đâm vào bức tường, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, tôi ném cái búa trúng móng ngựa, con ngựa bị đau, ngã lăn xuống, thấy vị thiếu gia kia sắp ngã, tôi đành lao tới chắn." Nói tới đó Lý Tứ Ngưu xấu hổ cười cười: "Không khống chế tốt sức lực cho nên cánh tay mới bị dập nát và gãy xương". Thật sự tình huống lúc đó là ông ta muốn chạy, nhưng chẳng may vấp phải chân của chính mình, ngã ra đó, cái búa lại trùng hợp bay ra đập trúng móng ngựa, vị thiếu gia sắp ngã kia lại bay ra đập trúng lên người ông ta, ông ta trở thành đệm thịt. Vàng này cũng không phải là thưởng, là dùng để bịt miệng. Thiếu gia người ta muốn giữ thể diện, không muốn chuyện xấu rơi xuống lưng ngựa của bản thân bị truyền ra ngoài, hơn nữa ông ta cũng coi như đã cứu hắn, cho nên đưa vàng, cảm tạ là việc nhỏ, bịt miệng mới là mục đích chính. "Wow, cha, người thật dũng cảm, tuyệt quá, đúng là cha con, rất anh dũng thần vũ. Đúng rồi, tay cha thế nào rồi, đại phu đã khám chưa?" Lý Hiểu Lam nhìn sắc mặt của cha cô lúc nói chuyện liền biết trong đó còn có một số việc khác khó nói, nhưng cũng không cản trở việc cô vuốt móng ngựa, ôm đùi lớn, soát hảo cảm. Phô Thảo nghi ngờ nhìn Lan Hoa, cảm thấy em gái hôm nay thật biết nói chuyện, nhưng mà cũng quá đáng yêu, đúng là em gái của hắn. Tuy nhiên cha cũng thật có bản lĩnh, vậy mà mang được vàng quay lại, em gái hắn nói không sai, cha thật giỏi. Con trai sùng bái cha cũng không kém, cũng lại nịnh nọt. Đến cả Mao Thảo, nghe không hiểu, nhưng không gây trở ngại nó học theo anh chị, vỗ tay khen cha nó: Thật giỏi. Nhưng tâm tư của Vương Quế Hương đều đặt hết lên cánh tay của chồng, khuôn mặt lo lắng nhìn Lý Tứ Ngưu. Nhìn thấy ánh mắt đó, Lý Tứ Ngưu khua tay nói: "Không có việc gì, lúc đó xem qua rồi, đại phu nói cần nghỉ ngơi ba tháng, không làm việc nặng nhọc, Quế Hương, công việc trong nhà đành vất vả bà rồi." "Ông nói cái gì đó, phu thê chúng ta còn phải tính toán nhiều như thế. Chỉ cần ông tốt, thì tôi mãn nguyện rồi, trong nhà có mỗi tí việc nhằm nhò gì, hai mẫu đất tôi nhắm mắt là làm xong." Vương Quế Hương nghe được hai tay của chồng không sao, nghe được lời mềm dịu của ông ấy, cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Thấy cha nương dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau, thật là dọa đến Lý Hiểu Lam. Lý Hiểu Lam vừa cười vừa lấy hai tay che mắt lại, chỉ để một khe hẹp nhỏ nhìn lén, Miêu Thảo thấy vậy cũng học theo. Phô Thảo mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lại không dám làm ra động tác như em trai em gái, chỉ đành giả vờ ho một tiếng, quay đầu nhìn cửa. Lý Tứ Ngưu, Vương Quế Hương thấy động tác kì lạ của bọn trẻ, trong lòng thấy hơi xấu hổ, hai tai cũng đỏ bừng. Trong lòng bất chợt suy nghĩ, phân gia thật tốt, người trong nhà được ở với nhau. Lý Tứ Ngưu không nhịn được sờ đầu con trai: "Tiểu tử thối". Vương Quế Hương cũng sờ đầu con gái mà nói: "Lan Hoa cũng vậy, thật kì quái, nhưng mà tốt lắm". Bà cảm thấy con gái từ sau lần bị bệnh trước, càng trở nên cởi mở, thay đổi như vậy rất tốt. Lý Hiểu Lam cảm nhận được tình thương của mẫu thân, hạnh phúc ôm lấy tay bà, lại cảm thấy hơi xấu hổ, vội chuyển chủ đề: "Cha, người còn chưa nói rõ, chỗ vàng này đáng giá bằng bao nhiêu ngân lượng nha.."
Truyện rất hay, lời văn bình dị, mộc mạc, lôi cuốn. Nội dung đời thường, gần gũi nhưng rất hấp dẫn. Hết lòng ủng hộ tác giả. Cảm ơn nhiều nhiều.