Bài viết: 9 

Chương 10: Đánh nhau
Lý Hiểu Lam nghe thấy lời này trong lòng bỗng thắt lại, cô đã tỉnh nhiều ngày mà vẫn không thấy tam bá, trong nhà giống như không hề có người này, không có ai nhắc đến, hóa ra tam bá đã mất rồi sao?
Bên tai là tiếng khóc của tam bá mẫu, cây chổi của đại bá mẫu đã đánh lên người Phô Thảo, mắt thấy cây chổi lại chuẩn bị đánh xuống, Lan Hoa thật sự không ngồi yên được nữa, chết tiệt, người đàn bà thô kệch này lại đi bắt nạt đứa trẻ chưa lớn, cô chạy lên ngăn, hoàn toàn quên bây giờ bản thân cũng chỉ là một đứa bé con, này không phải, cây chổi quẹt qua má, trên mặt xuất hiện vết máu, từng giọt theo đó chảy ra.
Cái này khiến cho Vương Quế Hương nôn nóng, nhìn thấy con mình bị bắt nạt đương nhiên muốn giúp, nhưng mà từ xưa đã phải kính già yêu trẻ, đặc biệt ở cổ đại, rất để ý việc tôn trọng và đạo hiếu con người, cậy lớn bắt nạt bé là không được, sẽ bị người ta đâm vào cột sống, đương nhiên cũng có số việc không quản được hết.
Việc này xảy ra quá nhanh, Đại Miêu giúp đệ đệ không hề sai, Phô Thảo can ngăn cũng không sai, đại bá mẫu mặc dù ỷ lớn bắt nạt bé là không đúng, nhưng mà trong mắt người ngoài, Phô Thảo Đại Miêu và Dương Thụ coi như là hai đánh một, hai người họ chiếm thế thượng phong, đại bá mẫu đánh bọn họ mấy cái, cũng không có ai nói gì, đương nhiên đánh đến nỗi khiến đứa trẻ xảy ra chuyện thì không ổn rồi.
Mọi chuyện đều dựa trên công bằng, sống trên đời muốn không bị người ta đàm tiếu, cần phải đứng trên phương diện đạo đức, không làm chuyện sai trái. Đặc biệt là tam phòng tứ phòng ở trong nhà này lại không được sủng ái, dù có lý cũng coi như không.
Vương Quế Hương vốn dĩ muốn để đại bá nương đánh ba cái thì coi như xong, thật không ngờ Lan Hoa lại xông ra, còn bị thương ở mặt. Lúc này đúng là đại bá nương không nói lý rồi.
Vương Quế Hương vốn nén giận, lúc này đúng là nén không được nữa, lần trước Lan Hoa bị đẩy xuống nước vẫn còn chưa được giải quyết đâu, thù mới thêm hận cũ, bà ấy lao vào đánh nhau với đại bá nương, còn đánh rất nặng tay, cứ nhằm chỗ thịt mềm mà đánh. Bà ấy lớn lên ở núi Dã Thú, từ nhỏ đã quen thuộc với núi rừng, kĩ năng săn bắt học cũng không hề ít.
Phô Thảo thấy mặt em gái bị thương, cũng không hề nương tay, đại bá mẫu thì cậu không dám đánh, cứ đánh con trai bà ta là được, gọi là mẹ làm con chịu.
Đại phòng nhìn thấy tất nhiên không đứng yên được, Hạnh Hoa Đào Hoa lao vào trận chiến, người giúp mẹ người giúp em trai. Lan Hoa sốt ruột tiến lên túm tóc Đào Hoa không buông, hai người xông vào oánh nhau.
Tùng Thụ muốn lên giúp lại cảm thấy không ổn, dù sao cậu ta cũng lớn rồi, con gái đánh nhau, cậu ta trộn lẫn vào thì cũng không hay cho lắm. May mà mẹ cậu ta có Hạnh Hoa giúp, không thì chắc chắn chịu thiệt, em trai cậu ta cũng là thằng nghịch ngợm, suốt ngày quậy phá, khiến người ta chán ghét.
Rốt cuộc, nếu chỉ là bọn trẻ đánh nhau thì người lớn sẽ không để ý, nhưng mà, tam bá mẫu khóc lóc, tiếng khóc đau lòng thấm vào tim gan thế kia, khiến người ta nghe xong cũng thổn thức "Tam Ngưu, chàng về xem xem bọn thiếp bị người bắt nạt, con trai chàng bị mắng là sao chổi, nhà này làm gì còn chỗ cho mẹ con thiếp nữa.. Tam Ngưu, người đi trà lạnh, nhà này còn ai nhớ chàng mất vì đi tòng quân a.."
Tam Ngưu người này đi lính mà bỏ mạng, dù sao thì cũng là vì hy sinh cho cái nhà này, để lại vợ con bơ vơ bị người khác bắt nạt, người trong thôn trong chốc lát vây quanh để hóng chuyện, xem náo nhiệt, cũng có người đồng tình kẻ yếu. Nhà mẹ đẻ Lý Tam Nữu ở phía đông của thôn, có người thấy xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy đi tìm người tới.
Lý Tam Nữu nhà mẹ đẻ tuy ở Lý gia thôn, cũng mang họ Lý, nhưng không phải cùng tộc, là sau này mới chuyển đến, ở lại đây cũng năm mươi năm rồi, mấy thế hệ kết thân với người thôn Lý gia, càng thêm gắn kết, cũng coi như hòa nhập với cuộc sống nơi đây.
Bên tai là tiếng khóc của tam bá mẫu, cây chổi của đại bá mẫu đã đánh lên người Phô Thảo, mắt thấy cây chổi lại chuẩn bị đánh xuống, Lan Hoa thật sự không ngồi yên được nữa, chết tiệt, người đàn bà thô kệch này lại đi bắt nạt đứa trẻ chưa lớn, cô chạy lên ngăn, hoàn toàn quên bây giờ bản thân cũng chỉ là một đứa bé con, này không phải, cây chổi quẹt qua má, trên mặt xuất hiện vết máu, từng giọt theo đó chảy ra.
Cái này khiến cho Vương Quế Hương nôn nóng, nhìn thấy con mình bị bắt nạt đương nhiên muốn giúp, nhưng mà từ xưa đã phải kính già yêu trẻ, đặc biệt ở cổ đại, rất để ý việc tôn trọng và đạo hiếu con người, cậy lớn bắt nạt bé là không được, sẽ bị người ta đâm vào cột sống, đương nhiên cũng có số việc không quản được hết.
Việc này xảy ra quá nhanh, Đại Miêu giúp đệ đệ không hề sai, Phô Thảo can ngăn cũng không sai, đại bá mẫu mặc dù ỷ lớn bắt nạt bé là không đúng, nhưng mà trong mắt người ngoài, Phô Thảo Đại Miêu và Dương Thụ coi như là hai đánh một, hai người họ chiếm thế thượng phong, đại bá mẫu đánh bọn họ mấy cái, cũng không có ai nói gì, đương nhiên đánh đến nỗi khiến đứa trẻ xảy ra chuyện thì không ổn rồi.
Mọi chuyện đều dựa trên công bằng, sống trên đời muốn không bị người ta đàm tiếu, cần phải đứng trên phương diện đạo đức, không làm chuyện sai trái. Đặc biệt là tam phòng tứ phòng ở trong nhà này lại không được sủng ái, dù có lý cũng coi như không.
Vương Quế Hương vốn dĩ muốn để đại bá nương đánh ba cái thì coi như xong, thật không ngờ Lan Hoa lại xông ra, còn bị thương ở mặt. Lúc này đúng là đại bá nương không nói lý rồi.
Vương Quế Hương vốn nén giận, lúc này đúng là nén không được nữa, lần trước Lan Hoa bị đẩy xuống nước vẫn còn chưa được giải quyết đâu, thù mới thêm hận cũ, bà ấy lao vào đánh nhau với đại bá nương, còn đánh rất nặng tay, cứ nhằm chỗ thịt mềm mà đánh. Bà ấy lớn lên ở núi Dã Thú, từ nhỏ đã quen thuộc với núi rừng, kĩ năng săn bắt học cũng không hề ít.
Phô Thảo thấy mặt em gái bị thương, cũng không hề nương tay, đại bá mẫu thì cậu không dám đánh, cứ đánh con trai bà ta là được, gọi là mẹ làm con chịu.
Đại phòng nhìn thấy tất nhiên không đứng yên được, Hạnh Hoa Đào Hoa lao vào trận chiến, người giúp mẹ người giúp em trai. Lan Hoa sốt ruột tiến lên túm tóc Đào Hoa không buông, hai người xông vào oánh nhau.
Tùng Thụ muốn lên giúp lại cảm thấy không ổn, dù sao cậu ta cũng lớn rồi, con gái đánh nhau, cậu ta trộn lẫn vào thì cũng không hay cho lắm. May mà mẹ cậu ta có Hạnh Hoa giúp, không thì chắc chắn chịu thiệt, em trai cậu ta cũng là thằng nghịch ngợm, suốt ngày quậy phá, khiến người ta chán ghét.
Rốt cuộc, nếu chỉ là bọn trẻ đánh nhau thì người lớn sẽ không để ý, nhưng mà, tam bá mẫu khóc lóc, tiếng khóc đau lòng thấm vào tim gan thế kia, khiến người ta nghe xong cũng thổn thức "Tam Ngưu, chàng về xem xem bọn thiếp bị người bắt nạt, con trai chàng bị mắng là sao chổi, nhà này làm gì còn chỗ cho mẹ con thiếp nữa.. Tam Ngưu, người đi trà lạnh, nhà này còn ai nhớ chàng mất vì đi tòng quân a.."
Tam Ngưu người này đi lính mà bỏ mạng, dù sao thì cũng là vì hy sinh cho cái nhà này, để lại vợ con bơ vơ bị người khác bắt nạt, người trong thôn trong chốc lát vây quanh để hóng chuyện, xem náo nhiệt, cũng có người đồng tình kẻ yếu. Nhà mẹ đẻ Lý Tam Nữu ở phía đông của thôn, có người thấy xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy đi tìm người tới.
Lý Tam Nữu nhà mẹ đẻ tuy ở Lý gia thôn, cũng mang họ Lý, nhưng không phải cùng tộc, là sau này mới chuyển đến, ở lại đây cũng năm mươi năm rồi, mấy thế hệ kết thân với người thôn Lý gia, càng thêm gắn kết, cũng coi như hòa nhập với cuộc sống nơi đây.