Xuyên Không [Edit] Mau Xuyên Ngược Tra Nam - Bách Lí Tiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tan popo, 13 Tháng một 2021.

  1. Tan popo

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Mau Xuyên Ngược Tra Nam

    Tác giả: Bách Lí Tiêu

    Thể loại:

    Nguyên sang, Không CP, Hiện đại, HE, OE, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Xuyên việt, Hệ thống, Xuyên nhanh, Ngược tra

    Editor: Tan Popo

    Nguồn raw: Wikidich

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm edit Của Tan popo

    Tóm tắt tiểu thuyết:

    Thiên kim Lạc thị -Lạc Quân bị bạn gái hiện tại của bạn trai cũ lái xe đâm chết, tiến vào dị thế, trói định hệ thống, chỉ có công lược đủ tra nam mới có thể về nhà.

    Lạc Quân cảm thấy đối với bản thân ghét nhất là tra nam, cong cong môi, tới cuối cùng.

    Quỷ Vương "Tỷ tỷ, ta thật sự không biết là ngươi."

    Minh Vương "Bổn vương hối hận."

    Yêu đế "Quân Nhi, lúc trước là ca.. Ca trách oan ngươi."

    Thiên Đế "Là ta lúc trước không có bảo vệ ngươi tốt."

    Lạc quân nhìn bọn họ, cười cười, hồn phách tan hết, không vào luân hồi.

    Nữ chủ trầm ổn bình tĩnh, tính tình cặn bã, khi yêu có lúc chảnh chọe, khi thì trà xanh bạch liên, có mới nới cũ, không lưu tình chút nào.
     
    Hoài Thương AnhAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2021
  2. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiết tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A Thấm, em phải tin tưởng anh, anh yêu em là thật, anh cùng Cố Niệm chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi, em không thể đối với anh như vậy" Tôn Nguyên kéo tay Lạc Quân lại, khẩn trương giải thích.

    Lạc Quân chỉ là nhẹ nhàng gạt tay Tôn Nguyên ra, nhu nhu cười cười.

    Tôn Nguyên lập tức cảm thấy bản thân khả năng vẫn còn có hy vọng, lập tức tính toán thêm một phen, lại nghe thấy thanh âm vô tình của lạc Quân vang lên:

    "Vậy thì sao, anh đối với cô ta là gặp dịp thì chơi làm sao biết tôi đối với anh cũng không phải gặp dịp mà chơi, huống chi đồ vật người khác dùng qua, tôi không có hứng thú". Lạc Quân nhẹ nhàng gom tóc rối bên tai, trong mắt còn mang theo tươi đẹp ý cười.

    Tôn Nguyên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng "A Thấm."

    Lạc Quân chớp chớp mắt "Còn không thì tôi còn đang suy nghĩ xem nên đề nghị chia tay như thế nào để không đột ngột, ai biết anh vừa lúc đem cơ hội này đưa tới cửa thì làm sao tôi không chấp nhận."

    Tôn Nguyên tức khắc liền cảm thấy người phụ nữ luôn bên cạnh mình và người trước mặt này không phải là một người, cô tuy rằng cười, lại phảng phất khiến người khác như rơi xuống vực sâu lạnh băng đến thấu xương.

    Nói xong, Lạc Quân hất tay Tôn Nguyên ra, sau đó từ trong túi mình móc ra một bao khăn giấy, rút ra một tờ, nhẹ nhàng xoa xoa tay, sau đó quay đầu rời đi. Khăn giấy vứt vào thùng rác cách đó không xa, vừa đi tới cửa dường như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: "Đã quên không nói với anh một chuyện, tên tôi không phải là Bùi Thấm, Đó là tên mà mẹ tôi đặt cho tôi. Hầu hết mọi người đều gọi tôi là Lạc Quân."

    Tôn Nguyên còn si ngốc đứng tại chỗ, rất lâu sau mới phản ứng lại được, Lạc Quân, con gái cả Lạc Quân của tập đoàn Lạc thị. Chẳng phải anh ta không ngần ngại phản bội A Thấm chỉ để câu được con gái của tổng giám đốc, ai ngờ cô bạn gái bị anh ta phản bội lại là thiên kim của tập đoàn..

    Khi Lạc Quân nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bên ngoài, mặc kệ kẻ bước tới, tính toán đi qua, lại bị Cố Phong gọi lại "Quân Nhi, mấy tháng không thấy, em liền đối với tôi như vậy, em có thể sống với lương tâm của mình không?"

    Lạc Quân liếc hắn một cái "Có chuyện mau nói, thời gian của tôi rất quý giá."

    Cố phong hắc hắc cười cười "Người như Tôn Nguyên em còn nhìn tới, em xem bổn thiếu gia thế nào?"

    Lạc quân cong cong khóe môi, nhìn thẳng hắn "Ngựa tốt không ăn lại cỏ, anh đối với tôi đã là hàng hết hạn rồi, thứ không phụng bồi, Cố thiếu."

    Lạc Quân nói xong liền lập tức rời đi, không mang theo một tia lưu luyến.

    Lại không nghĩ rằng, tình huống đột phát, Cố Phong "Cẩn thận" vừa dứt lời, Lạc Quân liền xoay người lại, mới vừa tính toán độc miệng một chút, lại phát hiện trên người mình truyền đến đau nhức, cả người đã bị đâm văng ra bốn năm mét xa.

    Lạc Quân rõ ràng thấy được lái xe là Cố Niệm, trong lòng thầm mắng một tiếng xà tinh bệnh, lại phát hiện trước mắt biến thành màu đen, đột nhiên bất tỉnh.

    Cố Phong chỉ cảm thấy bước chân nặng nề, từng bước đi đến bên người Lạc Quân, nhẹ nhàng bế cô lên, "Lạc Quân, đừng náo loạn nữa, chúng ta về nhà đi, được không?"

    Tôn Nguyên đang đuổi theo ra ngoài cũng tình cờ nhìn thấy cảnh này, tức khắc liền cảm giác tâm đều nứt, cũng không rảnh lo mặt khác, nhìn thấy Cố Phong ngơ ngác, trực tiếp quát "Cậu thất thần làm gì, còn không mau đưa A Thấm đến bệnh viện.". "

    Cố Phong lúc này phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đem Lạc Quân bế lên xe thể thao của mình, thấy Tôn Nguyên đi theo sau xe, anh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng đem Lạc Quân lên ghế sau, sau đó run run rẩy rẩy cắm chìa khóa vài lần mới cắm vào trong được.

    Khi Tôn Nguyên nhìn thấy bộ dạng của Cố Phong, lập tức kéo anh ta vào vị trí ghế phụ, chính mình ngồi vị trí điều khiển xe.

    Cố Phong run rẩy dùng tay chặn máu đang không ngừng trào ra khỏi miệng Lạc Quân nhưng vẫn không đỡ.

    Tôn Nguyên đã vượt qua vô số đèn đỏ, đại khái qua hơn mười phút liền đem Lạc Quân đưa đến bệnh viện, Cố Phong lại phảng phất như qua một thế kỷ thống khổ.

    Hai người, một kẻ tức giận dựa tường, một kẻ suy sút ngồi ở trên ghế.

    Đèn trong phòng mổ bật rồi tắt, một người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bác sĩ đi ra, lời nói mang theo tiếc nuối mở miệng" Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, thời điểm đưa Lạc tiểu thư tới đã có những triệu trứng mất đi sinh mệnh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng không có kết quả. "

    Tôn Nguyên tức khắc liền cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng anh cũng biết không phải lúc đau buồn nên nhanh chóng ổn định cảm xúc," Bác sĩ, tôi có thể vào không? "

    Bác sĩ có chút khó xử mở miệng" Hiện tại sợ là không được, chờ thời điểm đẩy ra mới có thể, cậu cũng biết Lạc tiểu thư yêu nhất sạch sẽ, nhất định là không muốn cậu bộ dáng hiện tại của cô ấy. "

    Tôn Nguyên, người luôn bình tĩnh tự chủ, lúc này hét lên như điên," Tại sao, tại sao bây giờ tôi không thể gặp cô ấy. "Sau đó tự nắm lấy tóc mình, ngồi xổm xuống, khóc như một đứa trẻ. A Thấm."

    Cố Phong bình tĩnh lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn bác sĩ "Ý của anh là Quân Nhi, cố ấy đã qua đời?"

    Bác sĩ nhìn Cố Phong nhíu chặt mày, trong lòng thở dài một hơi, gật gật đầu "Lạc tiểu thư đã không có dấu hiệu sinh tồn, đã đi rồi."

    Cố Phong chỉ cảm thấy mùi máu xộc vào cổ họng, thản nhiên đưa tay lau vết máu trên môi, tươi cười nhìn bác sĩ.

    Bác sĩ vốn dĩ muốn thuyết phục anh, nhưng nhìn thấy Cố Phong vào giờ phút này, đành phải thu lại tâm tư.

    Cố Phong xoay người liền đi, không mang theo một tia lưu luyến, Tôn Nguyên, Cố Niệm, các ngươi chờ đấy, tôi sẽ khiến các người trả giá gấp trăm lần.

    Ba năm sau.

    Cố Phong nhìn Tôn Nguyên đứng trên đài cao, lộ ra một nở nụ cười khinh miệt.

    Ba năm, hắn dựa vào thực lực của chính mình kế thừa gia tộc, huỷ hoại Tôn Nguyên cùng Cố Niệm. Bây giờ, đã đến lúc anh ta nên đi bồi Quân Nhi. Sau đó, anh ta chĩa súng lục vào đầu và nhẹ nhàng bóp cò, Cố Phong mang theo thỏa mãn nhắm mắt lại, Quân Nhi, tôi tới với em.

    Cố Phong phảng phất lại thấy được cô gái đang chìa tay ra dưới tán hoa thu hải đường để nhặt lại những cánh hoa, nụ cười ấy hằn sâu trong lòng anh, dừng lại chính là cả đời.

    Anh ta không chỉ không nói ra sự thật về cái chết của Quân Nhi năm đó, hơn nữa mà còn để Cố Niệm đạt được nguyện vọng kết hôn với Tôn Nguyên, nhưng anh ta đã phá hoại gia đình của Cố Niệm và công ty của Tôn Nguyên, làm cho hai gia đình bọn họ tra tấn lẫn nhau.

    Rốt cuộc cái giá phải trả của cô ta là sống trong ngục giam quá rẻ, hắn muốn cho cô ta nếm trải những ngày tháng bị người yêu hành hạ, không có quyền lực, bị ức hiếp.

    Hôm nay là ngày công ty của Tôn Nguyên bị ngân hàng tịch thu, Tôn Nguyên trèo lên đài cao định từ trên cao nhảy xuống, nhưng bị giọng nói phía sau ngăn lại.

    Cố Niệm đau khổ cầu xin Tôn Nguyên "A Nguyên, em cầu xin anh, cho dù anh không coi em là gì, anh hãy nhớ tới A Cát chứ, nếu anh chết, con bé sẽ không có cha." Sau đó lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, liều mạng xua tay "Em sẽ không bao giờ gây ra những rắc rối vô lý như trước nữa. Em xin anh, được không? Em, em đồng ý ly hôn với anh, anh xuống trước có được hay không."

    Tôn Nguyên bật cười, "Muộn rồi, muộn quá rồi, như ba năm trước cũng muộn rồi."

    Cố Niệm trong mắt xẹt qua một tia dữ tợn, lại là người phụ nữ kia.

    Tôn nguyên nhìn Cố Niệm, nhẹ nhàng nói "Cô biết không, tôi đáp ứng cùng cô kết hôn trừ bỏ gia đình cô cùng Cố Phong cưỡng bách, còn có một nguyên nhân chính là tôi muốn trả thù cô, không tiếc bằng mọi giá và bất chấp hậu quả, kế tiếp, cô nên nếm thử thống khổ bị kẻ khác khi dễ rồi."

    Cố Niệm không thể tin tưởng lẩm bẩm nói "Không có khả năng, sao có thể?" Sau đó đột nhiên ngẩng đầu "Làm sao anh biết đó là tôi?"

    Tôn Nguyên cười cười "Tôi đã tìm ra chứng cứ từ lâu." Một lát sau mới mở miệng "Cô yên tâm, tôi đã cho người mang a Cát đi rồi, tôi sẽ để lại cho con bé số tiền ít ỏi mà tôi tham ô lần trước, tuy rằng không giàu nhưng cũng đủ sinh hoạt cả đời."

    Cố Niệm nhìn anh, trong mắt tràn ngập cố chấp "Anh yêu cô ta nhiều như vậy, vì cô ta anh có thể làm tới mức này?"

    Tôn Nguyên kéo kéo khóe miệng "Sau khi cô ấy rời đi, tôi mới cảm nhận được thứ tình yêu đã thâm nhập cốt tủy này, thật sự là đáng buồn đáng thương nực cười a." Nói xong liền nhắm hai mắt, xoay người nhảy xuống, một giọt nước mắt theo hắn mặt chảy xuống, tiêu tán ở trong gió.
     
    mưa bóng mây, Hoài Thương AnhAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2021
  3. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Hệ thống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Quân nhìn tất cả những thứ này, nhưng trong mắt không có một tia sóng, thậm chí còn nghĩ có chút buồn cười, đúng vậy, cô quả thực là một người lạnh lùng tàn nhẫn. Nếu là nói không yêu, điều đó không đúng, rốt cuộc lúc trước cô cũng từng yêu hai người kia, hoặc là nói cô đã từng, từng yêu rất nhiều người, chẳng qua loại tình yêu này, tới nhanh đi cũng nhanh. Đối với cô, nó giống như rác không thể tái chế, chỉ cần cô cầm trên tay một giây, cô sẽ cảm thấy vướng bận.

    Giọng của 009 dửng dưng một cách máy móc "Ký chủ nghĩ kỹ rồi sao, quyết định cùng chúng tôi ký kết hiệp nghị hay không?"

    Lạc Quân nhìn thoáng qua túm lông tròn trước mặt, cười cười, lại có một loại cảm giác quyến rũ "Đương nhiên là đồng ý a, tôi vừa nhát gan, lại vừa sợ chết, nhưng tại sao các cậu lại chọn tôi?" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt không có chút sợ hãi mà có chút giễu cợt.

    Lạc Quân sau khi chết liền tiến tới cái không gian này, bên trong có một cái bánh bao lông mèo tự xưng là hệ thống, nghe nói là ngoại hình yêu thích nhất dựa trên tính cách của cô.

    Tiểu Mao Đoàn Tử nói với cô rằng nó là một hệ thống của thế giới cấp cao, có thể cho cô cơ hội tái sinh, chỉ cần cô phải hoàn thành nhiệm vụ, kiếm được điểm sau đó nó sẽ cho cô thấy sự tình đã xảy ra sau khi chết.

    Nhìn những hình ảnh thay đổi ở trước mắt, kỳ thật trong lòng Lạc Quân không khỏi xao động.

    009 hiển nhiên là có chút thất vọng, nhưng nó vẫn giải thích "Bởi vì chúng tôi phát hiện dao động tinh thần của cô rất thích hợp với nhiệm vụ, chưa kể từ trường của cô rất hợp với tôi."

    Lạc Quân gật gật đầu "Được."

    009 ý đồ muốn khơi dậy sự hứng thú của Lạc Quân "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô không chỉ có thể giành lại sự sống mà còn có thể chọn danh tính của chính mình, chọn một thế giới để ở lại, thậm chí có được sự bất tử, nhưng đó là điều mà những người tài có điểm cao mới có thể làm được.."

    Lạc Quân gật gật đầu, trong lòng có chút hứng thú "Ồ, trường sinh bất lão?"

    009 dùng sức gật gật đầu "Đúng vậy, cô còn có thể đi tới những thế giới khác nhau."

    Lạc Quân sờ sờ cằm "Có chút thú vị."

    Thấy ký chủ không còn lạnh lùng nữa, 009 lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lạc Quân sau khi hiểu được phần thưởng mới nói "Tôi phải làm những gì?

    009 vội vàng mở miệng" Chính là công lược tra nam ở nhiều thế giới khác nhau. "

    Lạc Quân gật gật đầu, hơi nhíu mày" Tra nam? "

    009 hung hăng gật gật đầu" Không sai, chính là công lược cặn bã do tổ chiến lược quy định, mặc kệ dùng cái phương pháp gì, chỉ cần khiến cho bọn họ yêu cô nhiệm vụ liền thành công. "

    Lạc Quân hỏi ngược lại" Tôi dựa vào cái gì mới biết được bọn họ yêu tôi? "

    009 mở miệng giải thích" Tôi sẽ cung cấp mức độ hảo cảm, cô có thể kiểm tra mức độ yêu thích của đối phương dành cho cô. "

    Lạc Quân hiểu được chức năng của hệ thống một chút, ước chừng là thứ phụ trợ" Trừ bỏ cung cấp mức độ hảo cảm, cậu còn có thể làm cái gì? "

    009 vội vàng mở miệng" Tôi có thể giúp cô quay ngược thời gian và không gian, che chắn nỗi đau, cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày, kỹ năng sống, bí kíp võ công, bí quyết tu luyện trường sinh bất tử, đồ chế tác tinh xảo, nhiều loại dược thảo giả kim và nhiều công năng khác. "

    Lạc Quân vòng quanh 009 một vòng, sau đó mở miệng nói" Cậu không cảm thấy cậu có bộ dáng một túm lông mèo, nói giọng này có gì kỳ quái sao? "

    009 khó hiểu" Ừm "một tiếng.

    Lạc Quân gật gật đầu, thuận tay nhắc Mao Đoàn Tử từ dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve Mao Đoàn Tử, khách quan nhận xét:" Cảm giác không tệ. "Sau đó nói:" Đổi giọng đi. "

    009 sững người một lúc, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý, sau đó nhẹ giọng nói:" Ký chủ cảm thấy giọng nói này thế nào? "

    Lạc Quân gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói" Rất tốt. "Trong lòng cũng đã bị mê muội, cô thật sự không có lực kháng cự với những thứ như bông này.

    Lạc Quân liếc nhìn khoảng không trống trải xung quanh hỏi:" Ở đây luôn như vậy sao? "

    009 lắc đầu mềm mại, nhẹ giọng nói:" Đương nhiên không phải, điểm của ký chủ tăng lên có thể đổi đồ vật biến hóa không gian. "

    Lạc Quân gật đầu," Vậy tôi có thể vào không gian khi làm nhiệm vụ sao? "

    009 do dự một lúc, nhưng vẫn từ chối." Điều này không được phép, bởi vì không gian là tối mật và không thể để thế giới tấn công biết và để tránh chúng ta bị lộ, nếu Ký chủ đề cập đến không gian hệ thống với thế giới tấn công, sẽ tự động bị tắt tiếng. "

    Lạc Quân gật gật đầu" Vậy chúng ta giao tiếp như thế nào? "

    Hệ thống thè lưỡi" Tôi ở trong ý thức cô, cô cứ việc trực tiếp nói cho tôi biết, với tinh thần lực của ký chủ, cô không nên giao tiếp với tôi, tôi sợ cô có thể nhìn thấy tôi. "

    Lạc Quân liếc nhìn túm lông nhỏ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trên người nó," Vậy tiếp xúc trực tiếp của chúng ta là một chiều hay hai chiều? "

    009 bị sờ cực kỳ thoải mái, khẽ hừ một tiếng," Chính là hai chiều, tôi có thể chặn ký chủ, ký chủ cũng có thể chặn tôi. "

    Lạc Quân gật gật đầu," Vậy thì khi nào chúng ta có thể bắt đầu nhiệm vụ, tôi không thể chờ được nữa rồi. "

    009 trở mình" Hiện tại có thể a, nếu ký chủ đã chuẩn bị tốt. "

    Lạc Quân cười cười," Vậy thì bắt đầu ngay bây giờ. "

    Lạc Vân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người bị người khách hung hăng ném trên mặt đất, giống như ném một thứ rác rưởi." Hì, tầm nhìn của Minh Hoàng vẫn tệ như thường. "

    Lạc Quân nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt, trong lòng thầm chửi rủa hệ thống một tiếng, lại bị nam tử kia nắm cằm, cằm truyền đến một trận đau đớn, Lạc Quân nhanh chóng để hệ thống chặn lại cơn đau, mới nhẹ nhõm hơn.

    Môi người nam tử kia cong lên." Nhưng bộ dạng này vẫn có thể nhìn ra trước kia, không hổ là thủ đoạn quyến rũ của Cửu Vĩ Hồ, hắc hắc, ta rất thích dáng vẻ này, không bằng tặng cho ta đi. "Ngoài miệng nói tàn nhẫn, nhưng trên mặt lại mang theo chút ý cười.

    Nói xong liền buông cằm nàng ra, sau đó dùng khăn tay xoa xoa, tùy ý đem khăn tay ném trên mặt Lạc Quân, xoay người liền rời đi, còn không quên phân phó trông coi ngục đưa cho thân thể này một chút đồ ăn.

    Lạc Quân ở trong lòng thầm mắng, cái gì mà thủ đoạn Cửu Vĩ Hồ, còn có cái gì dung mạo so với ngươi còn yêu nghiệt hơn.

    Thanh âm lạnh như băng của hệ thống truyền đến" Phát hiện cặn bã Quỷ Đế Huyền Phách, điểm hệ thống 95, là đổi tượng công lược. "Tiếp theo lại truyền tới thanh âm làm nũng" Thực xin lỗi ký chủ, ta chưa gửi cốt truyện, hiện tại gửi hay là để sau? "

    Lạc Quân không chút do dự" Hiện tại. "Không có cốt truyện cô không biết phải xử lý ra sao, hơn nữa cảm giác vô cùng không tốt.

    Hệ thống nhắc nhở:" Nội dung cốt truyện đang được truyền đi, mời ký chủ chú ý kiểm tra."

    Lạc Quân lập tức cảm thấy đầu óc như nổ tung, cô chịu đựng sự khó chịu sắp xếp lại cốt truyện.
     
    mưa bóng mâyAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2021
  4. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Minh Vương (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở thế giới này, nguyên chủ tên gọi Lạc Quân, là một con hồ ly chín đuôi, vốn dĩ vô ưu vô lự sinh hoạt ở bên trong rừng hạnh, nhưng một ngọn lửa kỳ lạ từ trên trời rơi xuống thiêu rụi cả rừng hạnh, nguyên chủ dốc hết sức lực mới trốn thoát được.

    Đối với thế giới hoàn toàn không biết gì cả, nguyên chủ liền tới thành trì của con người, tiện tay dùng pháp thuật cứu một ông lão sắp chết, được dân làng xem như thần y mà cung kính.

    Nhưng nguyên chủ vốn thiếu kinh nghiệm nhanh chóng bị quỷ đạo sĩ phát hiện, bị đuổi giết. Mà những người dân vốn dĩ đối xử rất tốt với nguyên chủ sau khi biết được nguyên chủ là Cửu Vĩ Hồ cũng đòi đánh giết, may mắn nguyên chủ thông minh, biến một cái đuôi thành nàng để bọn họ thiêu chết, lúc này mới có thể sống sót.

    Sau sự việc này, nguyên chủ không dám tới gần loài người nữa, chỉ có thể sống trong rừng cây ngoài thành, lần này bị một hòa thượng đi ngang qua phát hiện, hòa thượng kia vừa lúc thấy được nguyên chủ đang sát sinh, sợ nguyên chủ thương tổn bá tánh bên trong thành, liền tính toán bắt nguyên chủ.

    Khi nguyên chủ thân mang trọng thương, được một người mặc đồ đen cứu. Người nam tử kia là Minh Vương địa phủ Chiết Hồn, Chiết Hồn liền mang theo nguyên chủ bên người, dốc lòng dạy dỗ, ôn nhu dịu dàng.

    Quả nhiên, nguyên chủ động tình với Chiết Hồn, mà hắn cũng cực kỳ thích nguyên chủ, hai người liền thành người yêu, ra tay có đôi, tiện sát nhiều người.

    Nhưng Minh giới không phải chỉ có Minh Đế, còn một cái Quỷ Đế Huyền Phách. Quỷ đế và Minh Đế vốn dĩ một mẹ sinh ra, nhưng vì sinh ra là quỷ, nhận hết khi dễ, sau Huyền Phách bằng vào nỗ lực của chính mình trở thành Quỷ Đế, lại cực kỳ thích đoàt đồ vật trong tay Minh Đế Chiết Hồn.

    Mà nguyên chủ cũng không có gì bất ngờ khi bị nhân cơ hội cướp đi, sau mấy lần bị làm nhục Huyền Phách đoạt lấy dung mạo cùng tu vi của nguyên chủ, đem dung mạo nàng thay đổi rồi gửi đến bên người Chiết Hồn.

    Mà lúc này nguyên chủ lại phát hiện bên cạnh Chiết Hồn đã có một cô gái xinh đẹp như hoa, ôn nhu như nước.

    Nguyên chủ nghe người ta nói người này là phách của Bỉ Ngạn Hoa biến thành, tên gọi Dung Hoa, là Chiết Hồn tự tay trồng, tỉ mỉ chăm sóc lớn lên, lại bởi vì ái mộ Thiên Đế Ly Minh mà rời đi. Hiện giờ lại hối hận, liền bị Chiết Hồn trực tiếp đưa trở về, dốc lòng chăm sóc.

    Nhìn đến dung nhan tươi đẹp Dung Hoa kia, nguyên chủ nghĩ tới khuôn mặt bình thường của bản thân, chỉ lựa chọn im lặng bảo vệ.

    Sau lại, Minh giới có phản loạn, Minh Vương Chiết Hồn thân mang trọng thương, nguyên chủ thay chiết hồn chắn một kiếm, trời xui đất khiến khôi phục dung mạo, Chiết Hồn liền mang theo nàng cùng Dung Hoa đi đến thế giới loài người để tránh tai họa..

    Nhưng pháp lực của nguyên chủ thấp kém, vết thương nặng không được chữa trị. Trong lúc hấp hối, Dung Hoa bước phía trước tiến vào, Chiết Hồn đi theo phía sau. Đi tới trước giường nguyên chủ, thổ lộ viêc năm đó Chiết Hồn cứu nguyên chủ

    Hóa ra năm đó Chiết Hồn cứu nàng bất quá chính là bởi vì nàng cùng Dung Hoa có vài phần tương tự, cho nên mới nảy sinh tâm tư, mà nàng sở dĩ bị Huyền Phách cướp đi bất quá là bởi vì Chiết Hồn sợ Dung Hoa nhìn thấy nguyên chủ sẽ cảm thấy không vui.

    Nguyên chủ đến chết cũng không thể nhắm mắt, nàng vẫn luôn cho rằng, Chiết Hồn ít nhất cũng thích nàng một chút, kết quả lại hóa ra một màn tự cho là mình đúng.

    Nguyên chủ sau khi chết, Yêu Đế Vong Ẩn lại vùng dậy, nói nguyên chủ là muội muội hắn, độ kiếp thất bại, lấy việc này hướng Minh giới và Thiên giới khai chiến.

    Nguyên lai nguyên chủ là con gái riêng của lão Yêu Đế, lão Yêu Đế sau khi chết, Yêu Đế Vong Ẩn lấy lý do giúp nàng vượt qua tình kiếp liền phong ấn dung mạo, ký ức và pháp lực của nguyên chủ, ném nàng vào rừng hạnh của phàm giới.

    Mà Thiên Đế sau khi nghe nói lão Yêu Đế đem một phần hai yêu lực của chính mình trộm độ cho nguyên chủ, liền giáng thiên hỏa xuống, tính toán thiêu chết nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại tình cờ trốn thoát.

    Trận chiến ấy thật sự là đánh trời đất u ám, chư thần huỷ diệt. Nguyên chủ cũng bị người đời coi như hồng nhan họa thủy, danh bất hư truyền ngàn năm.

    Lạc Quân xem xong cốt truyện rồi, cảm giác chính mình như bị nổ tung, nguyên chủ thật tâm trợ giúp dân trong thành lại bị dân trong thành thiêu sống, hi sinh một cái đuôi mới thoát được, cái gì cũng không sai lại bị người đuổi giết, yêu một người lại là bị lợi dụng, thân nhân xem nàng như trở ngại, người ngoài đem nàng như cái đinh trong mắt, nhưng nàng từ đầu tới cuối hoàn toàn không biết gì cả, một đường mất đi dung mạo, linh lực, thân phận và địa vị, thật sự là buồn cười.

    009 nuốt một ngụm nước bọt, thật cẩn thận mở miệng "Ký chủ, ngươi không sao chứ."

    Lạc Quân lắc lắc đầu "Ta không sao, ngươi yên tâm, ta nhất định phải khiến bọn họ trả giá cho những việc đã làm."

    009 gật gật đầu "Được, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liền có thể."

    Một tia sáng lóe lên trong mắt Lạc Quân "Hệ thống, ta nhớ rõ ngươi nói ngươi có thể cung cấp thời gian hồi tưởng đúng không?"

    009 gật gật đầu "Tuy nhiên thời gian hồi tưởng chia làm dùng một lần và dùng vĩnh cửu. Một lần được gọi là viên thời gian và vĩnh viễn được gọi là bánh xe hồi tưởng thời gian. Bởi vì ký chủ là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, chúng ta có thể đưa cho ký chủ viên thời gian."

    Lạc Quân gật gật đầu "Được, ta hiện tại muốn sử dụng viên thời gian."

    009 có điểm do dự "Ký chủ, bởi vì viên thời gian là đồ dùng một lần, cho nên thời gian sử dụng thời gian biến mất là ngẫu nhiên, bất quá ta sẽ tận lực khống chế."

    Lạc Quân gật gật đầu "Được, bắt đầu đi."

    Trong căn phòng lộng lẫy, một cô gái nhỏ đang ngủ say trên chiếc ghế dài êm ái, một lúc sau, đôi lông mi như cánh bướm khẽ rung lên, cô gái mở mắt ra. Cô gái có đôi mắt xanh lục đậm như ngọc lục bảo, thanh triệt sáng ngời, câu hồn đoạt phách.

    Lạc Quân nhìn y phục tinh xảo lộng lẫy trên người, tiếp thu ký ức nguyên chủ, cong cong môi, xem ra hiện tại còn rất sớm a, còn có rất nhiều cơ hội.

    Tiểu thị nữa bên cạnh thấy Lạc Quân tỉnh lại, vội vàng mở miệng "Công chúa tỉnh, có chút tốt hơn rồi."

    Lạc quân nhẹ nhàng xoa đầu, thật sự cảm giác có chút choáng váng, nhưng vẫn là mở miệng nói "Ta khá hơn nhiều, đúng rồi, phụ quân đâu, không phải nói hôm nay người sẽ trở về sao?"

    Tiểu thị nữ cười cười "Yêu đế đã trở về, bất quá nghe nói công chúa đang nghỉ ngơi, cho nên dặn dò riêng nô tỳ chờ người tỉnh lại rồi mời người qua."

    Lạc Quân nga một tiếng, sau đó thuận miệng dò hỏi "Lần xuất chinh đánh Xà tộc này tình hình chiến đấu như thế nào, ca ca có cùng phụ vương trở về không?"

    Tiểu thị nữ mặt có chút đỏ bừng "Vong Ẩn điện hạ đã trở lại, lần này toàn thắng."

    Lạc Quân nhìn thoáng qua tiểu thị nữ, phất phất để nàng lui đi ra ngoài, chính mình đứng lên, lại phát hiện nguyên thân không có đi giày, trên mắt cá chân có hai cái dây xích vàng tinh tế, trên dây xích vàng có rất nhiều tiểu lục lạc, vừa bước đi, chuông phát ra âm thanh trong trẻo và thanh thúy.

    Lạc Quân từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được người này ngày thường không thích xỏ giày, hơn nữa luôn thích hóa thành nguyên hình, cho dù là khi trở thành tiểu hồ ly bên trong trừng hạnh cũng không thích xỏ giày, thẳng đến khi Chiết Hồn tặng nàng một đôi giày thêu trân châu.

    Lạc Quân liền trực tiếp hướng Huyền Vân Điện đi, khi nhìn thấy lão Yêu Đế, Lạc Quân phát hiện mắt mình bất giác đỏ hoe, trong lòng biết là do tình cảm vốn dĩ của nguyên chủ.

    Khi lão Yêu Đế nhìn thấy nữ nhi, vẻ mặt vốn dĩ nghiêm túc cũng ôn hòa không ít "Quân Nhi."

    Lạc Quân lập tức hướng lão Yêu Đế nhào tới, nhưng khi đến gần, nàng đã biến thành một con hồ ly nhỏ.

    Lão Yêu Đế bất đắc dĩ đỡ được nàng "Đẫ lớn vậy rồi, còn mỗi ngày tới làm nũng một kiểu."

    Lạc quân thè lưỡi, nhìn về phía Vong Ẩn "Nữ nhi ở trong nhà mấy tháng không thấy phụ vương cùng ca ca, đương nhiên rất nhớ."
     
    mưa bóng mâyAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2021
  5. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Minh Vương (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão yêu đế vuốt tóc con gái, bất lực mở miệng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ca ca, phải gọi hoàng huynh."

    Lạc Quân trực tiếp lăn ở trong ngực lão Yêu Đế ra ngoài "Không muốn không muốn, con cố tình muốn gọi ca ca."

    Vong Ẩn khuôn mặt vốn dĩ lạnh băng cũng tan chảy không ít "Phụ quân, Quân Nhi muốn gọi thế nào liền để như thế đi."

    Lão Yêu Đế lắc lắc đầu "Cái đứa nhỏ này, ngươi sủng ái Quân Nhi, vạn nhất đem nàng sủng hư thì nên làm cái gì bây giờ a."

    Vong Ẩn cười cười, không nói lời nào.

    Lạc Quân ngẩng đầu nhỏ "Phụ quân, con nghe nói người diệt xích Xà tộc?"

    Lão Yêu Đế gật gật đầu "Đúng, làm sao vậy?"

    Lạc Quân lại lăn lộn "Con muốn một con rắn nhỏ chơi, được không?"

    Lão Yêu Đế chần chờ một lát, Vong Ẩn ở bên cạnh mở miệng "Con nhớ rõ trong đám Xà tộc có một con rắn nhỏ màu đỏ không thể tu luyện pháp thuật, không bằng đem nó đưa cho Quân Nhi chơi?

    Lạc Quân vội vàng gật đầu, kéo dài giọng điệu" Đúng vậy, phụ vương. "

    Vong Ẩn mở miệng nói" Tiểu xích Xà kia ở xích Xà tộc cũng không được coi trọng, hàng năm chịu kỳ thị của xích Xà khác, sẽ không có tình cảm quá lớn với gia tộc, đưa cho Quân Nhi làm bạn chơi cũng là có thể. "

    Lão Yêu Đế bị thuyết phục" Cứ như vậy đi. "Sau đó lại đột nhiên nhớ tới:" Sinh nhật Vong Ẩn cũng sắp tới rồi, Quân Nhi liệu đã chuẩn bị quà cho ca ca chưa? "

    Lạc Quân hừ một tiếng, hơi mang chút kiêu ngạo nhỏ" Đương nhiên là đã chuẩn bị, hơn nữa con tin tưởng ca ca khẳng định sẽ thích. "

    Vong Ẩn cũng có chút hứng thú" Nga, là thứ gì, Quân Nhi làm sao biết biết ca ca nhất định sẽ thích? "

    Lạc Quân xoay người, cự tuyệt trả lời, trong phòng một mảnh tiếng cười.

    Hà Nguyên Điện

    Tướng quân Toại Chích- người bên cạnh Vong Ẩn bước vào dẫn theo một cậu bé, sau đó quỳ một gối" Thuộc hạ tham kiến công chúa điện hạ. "

    Lạc Quân mi mắt cong cong" Toại Chích tướng quân mau mau bình thân. "

    Toại Chích đem tiểu nam hài phía trước đẩy đẩy, mở miệng nói" Công chúa điện hạ, đây là tiểu xích Xà kia. "

    Lạc Quân cúi đầu nhìn nhìn tiểu nam hài kia, lập tức nở nụ cười, đổi lại chân thành không ít, rốt cuộc đây chính là người cùng Phong Ẩn không phân cao thấp sau này.

    Tiểu nam hài vụng trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ trên đài, trong nháy mắt liền cảm thấy nàng là một nữ hài tử rất hạnh phúc.

    Lạc Quân cộp cộp cộp chạy đến bên người tiểu nam hài kia, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ cao hơn mình một chút" Ta tên Lạc Quân, ngươi tên gì? "

    Tiểu nam hài kia hơi có chút khẩn trương, nhưng vẫn mở miệng nói" Ta tên Hoằng Ngô. "

    Lạc Quân gật gật đầu, sau đó hướng Toại Chích tướng quân cười cười" Toại Chích tướng quân, ta có thể hay không một mình cùng hắn chơi a? "

    Toại Chích do dự một chút, vẫn gật gật đầu, kỳ thật Thái Tử nói nếu công chúa chơi đủ rồi, liền từ bỏ tiểu tử này, hiện tại xem ra công chúa sợ là vô cùng có hứng thú.

    Sau khi nhìn thấy Toại Chích rời đi, Lạc Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại trên ghế sa lông mềm mại, tìm một cuốn sách, tinh tế đọc

    Hoằng Ngô cảm giác chân chính mình dần dần có chút tê dại, nhưng lại không dám cử động, chỉ có thể đứng ở nơi đó không biết làm sao.

    Cảm giác mắt có chút mệt mỏi, Lạc Quân lúc này mới nhớ tới Hoằng Ngô, nghiêng đầu nhìn nhìn hắn" Những nô lệ của ta đều có những cái tên đặc biệt. Ta sợ tên Hoằng Ngô của ngươi sẽ không giữ được, bằng không ta lấy cho ngươi một cái dễ nghe khác? "

    Lạc Quân gật gật đầu" Này hiếu hữu thuần thâm, lập thân trinh cố, ở trong chứa ngọc nhuận, bề ngoài lan thanh, liền gọi ngươi là Lan Thanh đi. "

    Hoằng Ngô rũ con ngươi, không nói gì.

    Lạc Quân nở nụ cười" Ngươi nếu không có ý kiến, từ nay về sau gọi là Lan Thanh. "

    Hoằng Ngô ngẩng đầu lên nhìn nàng" Ta có quyền lựa chọn sao? "

    Ý cười trên môi lạc Quân dần dần thu liễm" Ngươi không thích tên này vậy quên đi, coi như ta lấy tên Hoằng Ngô cho ngươi đi, như vậy ngươi cũng không cần sửa lại tên. "

    Hoằng ngô biết chính mình không nên trực tiếp phản bác nàng như vậy, nhưng hắn đột nhiên xé nát nụ cười của thiếu nữ, lập tức trong lòng liền có chút thấp thỏm.

    Lạc Quân mở miệng nói" Ta mệt mỏi, ngươi lui ra ngoài trước đi, để Lâm lão đưa ngươi tìm nơi ở. "

    Hoằng Ngô nhìn căn phòng ở trướt mặt mình có chút lộn xộn, con ngươi rũ xuống, cái này so với căn phòng ở lúc trước tốt hơn rất nhiều, ít nhất đồ đạc không có bị hỏng.

    Hai người tuy rằng bởi vì việc đặt tên có chút không thoải mái, nhưng thái độ không quá gay gắt, nói chung là Lạc Quân uống trà, Hoằng Ngô liền phụng trà; Lạc Quân chơi cờ, Hoằng Ngô liền ở một bên nghiên túc học cách đánh cờ, ngày tháng trôi qua như nước chảy.

    Vào một ngày, Lạc Quân mang theo Hoằng Ngô ra ngoài dạo phố, khi nhìn đến một khối linh ngọc chế thành ngọc bội, trong lòng liền cảm thấy vô cùng xứng với Hoằng Ngô, liền vươn tay ra lấy.

    Nhưng lại có bàn tay nhanh hơn nắm được khối linh ngọc kia, hơn nữa đem nó ném lên ném xuống, bên tai nàng truyền đến thanh âm gợi đòn" Sao, loại linh ngọc này cũng khiến công chúa để vào mắt ư? "

    Lạc Quân nhìn đến một thân hồng y thiếu niên, nhẹ nhàng híp híp mắt" Huyễn Linh, ngươi đây là có ý tứ gì, muốn cùng bản công chúa đoạt đồ vật sao? "

    Huyễn Linh thiếu đánh cười cười:" Cướp cái gì? Có bản lĩnh chúng ta làm theo quy củ, ai thắng thì khối ngọc bội thuộc về người đó? "

    Lạc Quân hừ một tiếng" Đánh liền đánh, ngươi cho rằng bản công chúa sợ ngươi. "

    Huyễn Linh dùng một ngón tay lắc lắc" Không không không, ta làm sao dám cùng công chúa điện hạ khiêu chiến, bằng không chúng ta để nô lệ đánh một trận, ai thắng thì khối ngọc liền về tay kẻ đó, không phải tốt hơn sao? "

    Đã biết Huyễn Linh vì sao mà đến, Lạc Quân làm bộ khinh thường cắt ngang" Huyễn Linh, ngươi thật sự rất nhàm chán. "

    Huyễn Linh hắc hắc hai tiếng" Ta nghe nói công chúa điện hạ gần đây tìm thấy một con xích Xà làm nô lệ, thật trùng hợp, nô lệ của ta cũng là một con xích Xà, bằng không cho bọn họ đánh một chút, kẻ nào thắng miếng ngọc bội này liền thuộc về kẻ đó? "

    Lạc Quân nhìn thoáng qua Hoằng Ngô, cũng phát hiện hắn sắc mặt có chút trắng bệch, theo ánh mắt hắn nhìn lại, Lạc Quân thấy được một nam tử tóc đỏ, quần áo trên người rách tung toé, da thịt trải rộng vết thương, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hoằng Ngô.

    Lạc Quân do dự, nam tử này nàng biết, đúng là xích Xà tộc Đại hoàng tử Bách Khánh, tính tình thô bạo, ngày thường luôn khi dễ Hoằng Ngô, hiện giờ lưu lạc thành nô lệ thế nhưng còn muốn ra tay với Hoằng Ngô, bất quá nếu Hoằng Ngô có thể đánh bại hắn mà nói, tuy rằng không thể giúp thực lực tăng lên, nhưng ít nhất có thể đánh bại nội tâm sợ hãi của chính mình.

    Lạc Quân nhìn về phía Hoằng Ngô, nhẹ nhàng mở miệng" Hoằng Ngô, ngươi nguyện ý đánh trận chiến này không? "

    Hoằng Ngô cắn cắn môi, gật gật đầu, bị bắt nạt nhiều năm như vậy, hắn nằm mơ cũng nghĩ đến việc trở về trả thù.

    Lạc Quân cười cười, sau đó một tia sáng màu lục lam xuất hiện từ tay cô và đi vào cơ thể Hoằng Ngô.

    Hoằng Ngô cảm giác thân thể ấm lên, như thể có thứ gì đó đã sưởi ấm các kinh mạch của hắn, các kinh mạch vốn đã bị co thắt ban đầu dần dần mở rộng để có thể chứa được sức mạnh của Yêu khí.

    Hoằng ngô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lạc Quân trong mắt tràn ngập cảm kích, Lạc Quân lắc người của mình có chút không ổn định.

    Huyễn Linh vội vàng đỡ nàng" Ngươi điên rồi, chẳng qua chỉ là miếng ngọc bội nho nhỏ, trong cung khi nào trở nên nghèo như vậy?"

    Hoằng Ngô im lặng rút tay về.
     
    mưa bóng mâyAmiLee thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng một 2021
  6. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Minh Vương (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Quân đẩy Huyễn Linh ra rồi tự mình đứng đứng thẳng "Được rồi, hiện tại có thể tỷ thí."

    Huyễn Linh áp hỏa khí của chính mình xuống, đôi tay vẽ chú, dẫn đầu rời đi.

    Lạc Quân cong cong khóe môi, cũng kéo tay Hoằng Ngô lại, dưới chân hiện lên trận pháp.

    Tới thời điểm luận võ, Huyễn Linh đang ở cùng tên xích Xà kia nói gì đó, Lạc Quân cũng không quan tâm, chỉ là buông lỏng tay Hoằng Ngô, dặn dò "Không cần để ý thắng thua, chỉ cần khắc phục tâm ma là được."

    Hoằng Ngô nhìn tay mình bị buông ra, có chút mất mát gật gật đầu.

    Tuy rằng Hoằng Ngô được Lạc quân đả thông kinh mạch, nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa yêu lực cũng kém so với Bách Khánh cho nên vài lần đều bị Bách Khánh đánh bay, nhưng là dựa vào nghị lực chính mình, lại một lần nữa đứng lên.

    Sau lần bị đánh bay này, Hoằng Ngô che ngực mình lại, sợ là bị thương không nhẹ.

    Nhưng Hoằng Ngô nhìn thoáng qua Lạc Quân, cắn cắn môi, lại một lần đứng lên, thân mình có chút lung lay.

    Bách Khánh cười lạnh một tiếng, sau đó lại không lưu tình chút nào công kích Hoằng Ngô, dựa vào cái gì hắn phải nhận hết tra tấn, mà phế vật này lại có thể sinh sống hơn hắn vô số lần, nghĩ nghĩ liền hướng một đạo kim quang đánh về phía Hoằng Ngô, không có nửa phần lưu tình.

    Hoằng Ngô theo bản năng nhắm hai mắt lại, lại không cảm giác được nỗi đau như hắn nghĩ, khi mở mắt ra liền thấy được bạch y thiếu nữ kia đứng chắn phía trước mình.

    Lạc Quân nhìn thoáng qua Bách Khánh, lạnh lùng mở miệng "Người của ta, ngươi cũng có thể động!"

    Bách Khánh lại có chút mất đi lý trí "Bất quá chỉ là một đứa con ngoài giá thú, ta có cái gì không thể động."

    Lạc Quân khẽ cau mày, nhìn về phía Huyễn Linh "Nô lệ của ngươi miệng thối thực sự, sợ là muốn ta dạy dỗ."

    Bách Khánh bất chấp tấn công.

    Lạc Quân kéo kéo khóe miệng "Không biết tự lượng sức mình!" Theo sau trong tay liền xuất hiện một cái lục lạc tinh xảo, trên lục lạc có rất nhiều hoa văn chạm rỗng thật tinh mỹ.

    Lạc Quân nhẹ nhàng lay động lục lạc, Bách Khánh phảng phất đã chịu cái gì đó kích thích, che lỗ tai lại khắp nơi lăn lộn, một bộ dáng thống khổ dị thường.

    Huyễn Linh không thể tin tưởng mở miệng "Ngươi cư nhiên vì một nô lệ nho nhỏ mà dùng đến phệ hồn linh?"

    Lạc Quân nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói một câu "Không liên quan đến ngươi."

    Lạc Quân đi đến bên người Hoằng Ngô, hơi hơi giật giật miệng, lại nói một câu "Thật sự là vô dụng." Xoay người liền đi, một lát sau nhìn Hoằng Ngô còn nằm trên mặt đất, nhíu nhíu mày "Ngươi còn không đi, sững sờ ở nơi này làm gì."

    Hoằng ngô cắn cắn môi, vẫn là kiên trì đứng lên, đuổi theo Lạc Quân.

    Lạc Quân cong cong môi, quả nhiên, thêu hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết.

    Hoằng Ngô mới vừa đi đến cửa Hà Nguyên Điện, liền cảm giác trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê.

    Lạc Quân kéo kéo khóe miệng, nhẹ nhàng gom lại tóc mái bên tai chính mình, sau đó cố gắng hết sức đem Hoằng Ngô đỡ lên, đỡ vào hậu viện Hà Nguyên Điện.

    Hậu viện Hà Nguyên Điện có một suối nước nóng lượn lờ khói bay, tản ra độ ấm, cách đó không xa trong trì nước lạnh nở rộ vô số hoa sen, trên cao lá đưa lá, lay động sinh sắc.

    Suối nước nóng này là Lão Yêu Đế vì Lạc Quân đặc biệt xây dựng, nước ôn tuyền được dẫn từ đỉnh Lăng Sơn, có công dụng cầm máu chữa thương, còn có thể củng cố nền móng, ở một mức độ nào đó, cũng thể hiện sự sủng ái của Lạc Quân.

    Bất quá nước suối này dù tốt, hưng bên cạnh lại là có linh thú bảo hộ, người ngoài không được tới gần.

    Lạc quân nhìn về phía tiểu lão Hổ bên suối nước nóng, nhẹ cười, tiểu lão Hổ kai tung tăng chạy tới, đem đầu chính mình dụi vào tay Lạc Quân.

    Lạc Quân nhẹ nhàng sờ sờ tiểu lão Hổ "A Nguyên, hôm nay ta mang theo người tới chữa thương, ngày khác lại đến bồi ngươi chơi được không?"

    Tiểu lão Hổ có chút ủy khuất ngao ô một tiếng, vẫn ngoan ngoãn bò tới ngồi xổm bên một tảng đá lớn, đôi mắt hổ phách to nhìn Lạc quân không chớp.

    Lạc Quân đem Hoằng Ngô bỏ vào suối nước nóng, cho hắn uống xuống một viên đan dược trị thương, sau đó cho hắn độ yêu lực, làm xong này hết thảy, Lạc Quân cảm giác cả người mất hết sức lực, đầu óc choáng váng.

    A Nguyên lập tức chạy tới, mang theo chút lo lắng nhìn về phía Lạc Quân.

    Lạc quân cười cười, sờ sờ A Nguyên "Ta không có việc gì, yên tâm đi, ngươi ở đây nhìn hắn, nếu có cái gì không đúng, phải nhanh chóng thông báo cho ta biết."

    A Nguyên gật gật đầu, nhưng cặp mắt to kia tràn vẫn ngập lo lắng.

    Lúc Hoằng Ngô tỉnh lại cảm giác trên người ấm áp dào dạt, cũng không có cảm giác đau nhức sau khi bị đánh, khi nhìn đến chính mình đang ở trong suối nước nóng, Hoằng Ngô liền hiểu rõ, sợ là Lạc Quân đem mình đưa tới này, con ngươi nhẹ nhàng rũ xuống, hắn nhớ rõ ràng là hắn thua, Lạc Quân vì cái gì còn đối xử tốt với hắn như vậy?

    Khi thấy được A Nguyên bên suối nước nóng, Hoằng Ngô trong lòng hoảng loạn, nhưng khi nhìn đến A Nguyên thực ngoan ngoãn, lúc này mới yên lòng.

    Hoằng Ngô cắn cắn môi, sau đó bước ra khỏi suối nước nóng, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên hồ hoa sen Trung Đình hóng gió.

    Lạc Quân trên người mặc một thân bạch y không những không mất đi thanh nhã, ngược lại lại thêm vài phần quý khí, giữa trán điểm chu sa, giờ phút này con ngươi rũ xuống nhẹ đàn một khúc Hoằng Ngô chưa bao giờ nghe qua, du dương uyển chuyển, hàm ý dài lâu. Mục Hương đang chay trong lư hương bên cạnh, tản ra hương vị thấm vào ruột gan.

    Như phát giác có người ở nhìn trộm, Lạc Quân dừng đánh đàn, tùy tay lấy một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ngước mắt nhìn về phía hắn "Ngươi đã đỡ chút nào chưa?"

    Hoằng Ngô gật gật đầu "Khá hơn nhiều."

    Lạc Quân nhẹ nhàng cười cười "Vậy thì tốt." Theo ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, một cây cầu gỗ hiện ra.

    Khi Hoằng Ngô bước lên cảm giác bước chân có chút không thật, chờ tới đối diện rồi, lại chỉ cảm giác khẩn trương vô cùng "Chủ tử."

    Lạc Quân lại đưa qua một ly trà "Đây là Mang Tuyết Bích Tiêm năm nay mới đưa tới, ngươi nếm thử đi."

    Chờ đến Hoằng Ngô nhận lấy chung trà Lạc Quân mới mở miệng "Tu vi của ta không thể giải quyết được vấn đề kinh mạch của ngươi, chẳng qua là giúp ngươi tạm thời mở rộng kinh mạch thôi, có điều, ta sẽ tận lực giúp ngươi."

    Hoằng Ngô lại là có chút ngốc lăng, chung trà này là nàng vừa mới dùng qua a, khi nhận ra điều này, hắn có chút chần chờ dò hỏi "Vì cái gì?" Vì cái gì muốn giúp hắn, vì cái gì đối với hắn tốt như vậy?

    Lạc quân có chút khó hiểu nhìn hắn.

    Hoằng Ngô lập tức cúi đầu, phảng phất cái gì cũng không có phát sinh.

    Mà lúc này có chút biến hóa đột ngột, cách đó không xa bốc lên một đám khói đen, sấm sét truyền đến.

    Lạc Quân thần sắc hốt hoảng, vội vàng phi thân mà đi, tới Phi Vân Điện chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

    Hoằng Ngô nhìn tàn ảnh Lạc Quân, con ngươi hiện lên một tia không cam lòng, cứ như vậy bản thân sợ là không có cách nào đứng ở bên cạnh nàng.

    Lạc Quân nhìn Vong Ẩn ôm ngực cách đó không xa, vội vàng chạy qua, sốt ruột mở miệng "Ca ca, ngươi không sao chứ."

    Vong Ẩn lau vết máu khoe môi đi, miễn cưỡng cười cười "Ta không có việc gì, muội không cần quá lo lắng."

    Lạc Quân nhìn linh khí xung quanh dao động, nhíu nhíu mày "Là người Thiên giới?"

    Vong Ẩn gật gật đầu "Phụ vương vừa bế quan, liền có người Thiên giới tới nhìn trộm, sợ là Thiên giới sẽ có động thủ."

    Lạc Quân gật gật đầu, sau đó mang theo lo lắng "Đến tột cùng là người phương nào, cư nhiên có thể khiến ca ca bị thương."

    Trong mắt Vong Ẩn lóe lên một tia u ám, "Nếu ta đoán không sai, sợ là nhi tử của Thiên Đế."
     
    mưa bóng mâyAmiLee thích bài này.
  7. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Minh Vương (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suy nghĩ một chút, Lạc Quân nhớ tới "Đồ Hộ."

    Vong Ẩn gật đầu, "Người này thần uy sấm sét siêu phàm, uy lực đến mức ta cũng không chịu nổi, nhưng ngươi yên tâm, hắn đã bị ta đánh trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.". "

    Lạc Quân gật đầu," Được rồi, ca ca, thương thế của ngươi. "

    Vong Ẩn lắc đầu," Hiện tại không thể công khai, trước tiên phải giấu kín, nếu không sợ lòng người sẽ loạn. "

    Lạc Quân khẽ cắn môi," Nghe nói thương tổn do Lôi Thần gây ra cực kỳ khó khôi phục, ca ca. "

    Vong Ẩn trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có" Hãy làm theo lời ta nói. "Sau đó lại chuyển ôn nhu" A Quân, phụ vương hiện tại là tiến vào thời khắc mấu chốt, có thể hay không đột phá tương lai của Yêu tộc, ngươi cũng không thể bởi vì ta mà hại toàn bộ Yêu tộc a. "

    Lạc Quân chậm rãi gật gật đầu.


    Đêm đã khuya, Lạc Quân nhìn điện Phi Vân đèn đuốc sáng trưng nhẹ nhàng thở dài một hơi, ca ca sợ là bị thương không nhẹ.

    Mới vừa tính toán xoay người, lại phát hiện có thanh chủy thủ đặt ở trên cổ chính mình, chủy thủ kia tản ra ánh sáng tối mờ, hiển nhiên là sắc bén thật sự.

    Lạc Quân cắn cắn môi" Đồ Hộ. "

    Người nọ phía sau ho khan một tiếng, chủy thủ lại đẩy về phía trước một chút, thanh âm mang theo chút ám trầm khàn khàn" Đừng ồn ào, không được có động tá c lớn, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi cũng đừng mong giữ được. "

    Lạc Quân gật gật đầu, trên cổ lại xuất hiện một đường tơ máu, Lạc Quân theo bản năng" Hít "một tiếng" Ta có thể giúp ngươi trốn đi, ta biết Toại Chích đang ở bên ngoài phái người truy tìm ngươi, ta là con gái của Yêu Vương, ngươi ở nơi này rất an toàn, bọn họ sẽ không đuổi tới. "

    Đồ Hộ lại đột nhiên buông tay ra, chủy thủ thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất, phát ra ầm một tiếng, người phía sau ngã trên mặt đất.

    Lạc Quân quay đầu lại nhìn nhìn một thân thanh y nam tử nằm trên mặt đất kia, cong cong môi, sau đó ngồi xổm xuống dưới, từ bên hông hắn gỡ xuống một khối ngọc bội, ngọc bội kia toàn thân trong suốt, mặt trên chạm rỗng điêu khắc một con rồng, sinh động như thật.

    Lạc Quân không chút khách khí đem ngọc bội bỏ vào túi thơm của mình, sau đó nhìn nhìn Đồ Hộ sắc mặt tái nhợt, bĩu môi, vẫn là lấy một viên đan dược cho hắn ăn vào, sau đó tự mình nâng hắn lên trên giường.

    Đúng lúc này, Hoằng Ngô đi đến, khi thấy được Đồ Hộ, lập tức liền nhìn về phía Lạc Quân" Chủ tử, đây. "

    Lạc Quân vừa thấy HoằNg ngô, đôi mắt đều sáng lên" Hoằng Ngô, ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang lo không có biện pháp an bài cho hắn.

    Hoằng Ngô tâm tư lại không đặt ở phía người nam nhân, ngược lại là nhìn về phía Lạc Quân "Hắn là người phương nào?"

    Lạc Quân thè lưỡi "Đồ Hộ- con trai thứ hai của Thiên Đế."

    Lông mày Hoằng Ngô gắt gao nhăn lại "Hắn chính là người của Thiên tộc, trộm tiến vào Yêu tộc ta tất nhiên là không có chuyện tốt." Đôi mắt lại đột nhiên thấy được trên cổ Lạc Quân có vết máu, nhất thời hai mắt đỏ như máu "Cổ của người sao vậy, là hắn làm bị thương?" Trong giọng nói lại là mười phần mười khẳng định.

    Lạc Quân lôi kéo cổ áo "Ta không có việc gì." Trong lòng lại nhịn không được chửi thầm, đâu chỉ là không có chuyện tốt, hắn còn đem Phi Vân điện đại náo một phen, khiến Vong Ẩn bị thương.

    Ngữ khí của Hoằng Ngô xưa nay chưa từng cứng rắn như vậy "Chủ nhân, hẳn là đem người này giao cho Vong Ẩn điện hạ xử trí, nếu không chắc chắn đưa tới đại họa."

    Lạc Quân nhíu nhíu mày, gục mặt xuống khóc "Ta lại làm sao không biết lưu lại hắn không đúng, chính là ta còn có biện pháp nào, Yêu giới cùng Thiên giới mối hận cũ đã sâu, nếu là bị ca ca bắt được Đồ Hộ, khả năng khiến nhị giới chiến tranh cang lớn, Yêu giới yên bình không phải là chuyện dễ dàng, ta có thể nào tùy ý nhìn nó bị phá hư chứ?"

    Hoằng Ngô muốn nói lại thôi, Lạc Quân tính tình thuần thiện, hắn tự nhiên là biết, nếu không nàng sao lại cứu chính mình.

    Một lát sau, Lạc Quân mới lại lần nữa mở miệng "Huống chi, ca ca vừa chịu thiên lôi, ta muốn lấy được trong tay hắn biện pháp giải quyết thiên thôi, giúp ca ca giảm bớt thống khổ."

    Hoằng Ngô mang theo chút bất đắc dĩ mở miệng "Vậy người tính thế nào, chẳng lẽ tùy ý để hắn ở nơi này."

    Lạc Quân cắn cắn môi "Đợi vết thương của hắn đỡ hơn một chút, ta muốn hắ giao ra thuốc trị thương liền thả hắn đi."

    Hoằng Ngô lại là không tán đồng "Nhưng hắn vừa mới khiến người bị thương, người làm sao biết hắn sau khi tỉnh lại có thể hay không đối với người ra tay."

    Lạc Quân cười cười "Ta tin tưởng người Thiên giới người sẽ không đê tiện vô sỉ như vậy."

    Nguyên bản Đồ Hộ nằm trên giường hôn mê lại là trào phúng kéo kéo khóe miệng, tiểu cô nương này đúng là ngu xuẩn thật dễ lừa gạt, cảm nhận được linh lực vận chuyển trong cơ thể chính mình tốt hơn không ít, tâm mới buông xuống, hai người này hiện giờ đã không đáng lo ngại.

    Hoằng Ngô ánh mắt sắc bén, lập tức liền thấy được Đồ Hộ tỉnh lại, sợ hắn thương tổn đến Lạc Quân, vội vàng đem nàng bảo vệ ở phía sau người.

    Đồ Hộ khinh thường kéo kéo khóe miệng "Bất quá chính là con rắn nhỏ một chút yêu lực đều không có thôi cũng dám ngăn cản ở trước mặt bổn quân."

    Lạc Quân cười cười, đi ra "Ta đối với ngươi cũng không có ác ý, hơn nữa giúp ngươi trị vết thương, yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, bất quá chính là một phần thuốc trị thương thôi, ta có thể giữ ngươi cho đến khi vết thương lành hẳn, được chứ?"

    Đồ Hộ nhìn nhìn ngón tay mình, như vô tình mà ý tứ hàm xúc ngàn vạn, có chút giễu cợt nói "Nếu là ta hiện giờ bắt ngươi, ngươi nói có phải hay không ta liền có thể trở về Thiên Giới đi."

    Lạc Quân vẻ mặt nghiêm lại "Ngươi cho rằng ta thân là công chúa Yêu tộc, trên người lại thật sự không có vài đồ vật bảo mệnh sao?" Sau đó nhẹ nhàng cười "Không biết Đồ Hộ quân có từng nghe nói qua phệ hồn linh? Kia chính là bản mạng pháp khí của ta."

    Đồ Hộ sắc mặt biến đổi "Yêu đế thật sự rất yêu thương ngươi."

    Lạc quân cười cười "Phụ vương chỉ có ta nữ nhi, tự nhiên là thương tiếc, trên ta người còn có bản mạng ngọc bài, nếu là ta có nguy hiểm, phụ vương ta lại có thể từ ngàn dặm bên ngoài trở về cứu ta, chính là không biết Đồ Hộ quân hay không có can đảm thử một lần?"

    Đồ Hộ cười cười "Nếu để lệnh huynh biết được người cứu bổn quân là ngươi, ngươi nói hắn sẽ như thế nào đây?"

    Lạc Quân trên mặt hiện lên một tia ảm đạm, nhưng vẫn là mở miệng nói "Cùng ngươi không có quan hệ."

    Hoằng Ngô có chút căm giận bất bình "Ngươi cũng quá hống hách, chủ nhân ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại tâm tâm niệm niệm muốn ra tay với chủ nhân của ta, thật sự là cô phụ Thiên giới thanh danh."

    Đồ Hộ lặp lại một lần "Thiên giới thanh danh." Sau đó cười, cười cực kỳ tùy ý, cực kỳ bi thương "Thiên giới thanh danh xác thật quan trọng." So với mạng mẹ hắn còn quan trọng hơn.

    Đồ Hộ gật gật đầu "Được, ta đáp ứng ngươi, lúc này, chúng ta liền cùng quên thiên nhai."

    Lạc Quân gật gật đầu, trong lòng lại là cười cười, cùng quên thiên nhai, thật sự sẽ như vậy sao?

    Ngày hôm sau

    Một thị nữ đem một hộp gấm tiến vào, sau đó đối với Lạc Quân hành lễ "Đây là công tử nhà ta đưa dâng cho công chúa điện hạ, nói là bồi tội với công chúa điện hạ."

    Lạc Quân mở hộp gấm ra, nhìn khối ngọc bội bên trong kia, đem ra, sau đó mới phát hiện ngọc bội này cư nhiên có hai khối, vì thế nhìn về phía kia thị nữ.

    Kia thị nữ cười cười "Công tử nhà ta nói chọc đến công chúa không vui, liền lệnh chúng nô tỳ tìm một khối giống nhau như đúc."

    Lạc Quân gật gật đầu, sau đó mở miệng nói "Nô lệ kia thế nào."

    Thị nữ rũ con ngươi xuống "Công tử nói hắn dám tổn thương đồ vật của công chúa, đương nhiên là muốn nghiêm trị, công chúa yên tâm."

    Lạc Quân một lát sau mở miệng nói "Đừng hại tính mạng của hắn."

    Thị nữ kia gật gật đầu "Nô tỳ nhất định sẽ truyền lời của công chúa tới công tử."

    Lạc Quân vẫy vẫy tay "Nếu không còn việc gì, ngươi liền lui ra đi."

    Thị nữ "vâng", sau đó lui ra."
     
    mưa bóng mây thích bài này.
  8. Tan popo

    Bài viết:
    0
    Chương
     
    Vy Lâmmưa bóng mây thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...