Chương 10: Ai muốn giết nàng Bấm để xem Hừ, đối phương ngược lai thật sự là biết tính toán, giết không được bổn vương này, liền muốn động thủ với vương phi của bổn vương, người này là muốn bổn vương tuyệt tujw tuyệt tôn sao? "Vân Tà hai mắt tràn đầy hung ác. Nếu Vương Phi đầu tiên chết vì tự sát, hắn có thể không nghi ngờ, nhưng lần lượt từng vương phi gả cho hắn đều sẽ tự sát, cuối cùng sẽ trực tiếp trở thành án mạng. Nếu không nghi ngờ có người cố tình làm ra chuyện này, hắn đã chết trong tay đối phương từ lâu rồi! Trong những năm qua, rất nhiều người đã ám sát hắn và đầu độc hắn ta, nhưng họ chưa bao giờ thành công! Ẩn trong bóng tối thương ly trầm mặc một lúc, mới nói:" Vương Gia, người này rất có thể có liên quan đến vụ nHỏa hoạn năm đó! " Vân Tà siết chặt nắm tay, nổi gân xanh, hai mắt thâm thúy hiện ra. Nó được nhuộm màu đỏ thẫm ngay lập tức! Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời như một chiếc đĩa sáng, một người đàn ông mặc áo choàng lụa thêu kim sa màu ngọc bích đứng trong đó, tất cả những ngọn nến xung quanh đều tắt lịm, chỉ còn lại ánh trăng lan tràn từ cửa sổ. " Đúng là phế vật, vậy mà ngươi thật sự đã phái người đem độc dược đến trước mặt Tà vương! "Người mặc áo choàng thêu kim sa ngọc xuân vô cùng tức giận, phất tay một cái, lật ngược giá nến trước mặt xuống đất. Hai người áo đen đang quỳ trên mặt đất đều im lặng. " Nếu không giết được Vương Phi thứ năm của ác vương ở Kinh đô, ngươi sẽ đem đầu đến gặp ta, bất kể dùng cách gì! Nàng công chúa thứ năm nhất định phải chết! "Giọng nói của người đàn ông vô cùng gay gắt và kiên quyết. Vân Tà, ai làm cho ngươi ưu tú như vậy, ai làm cho ngươi được hoàng thượng coi trọng như vậy, nếu ngươi không chết, ta sẽ không bao giờ ngủ ngon! Ta không giết được ngươi liền giết vương phi của ngươi, chỉ cần ngươi lấy một mối thì ta giết một mối, ta muốn ngươi chặt đứt con nối dõi, không ai nối ngôi, dù sao hoàng đế đang ở thời kỳ trính trực tráng niên, tại vị trong lúc còn có thời gian Còn ngươi, dù ngươi dù ngươi văn thai võ lược thì như thế nào? Vương quốc Đông Chu không thể chấp nhận một hoàng đế hủy dung và mù lòa! Hoàng đế đã cưới cho ngươi hết lần này tới lần khác, chỉ vì mong ngươi càng sớm càng tốt sinh ra người thừa kế, để ngươi có thể truyền lại vương vị cho người thừa kế? Nhưng Vân Tà, ta sẽ không cho ngươi cưới vương phi, huống chi sinh ra người thừa kế của ngươi! Vân tà, ngươi ở ngoài sáng, ta ở trong tối, chúng ta tuobgw lai còn dài! Ngày thứ ba thành thân là ngày về nhà mẹ đẻ! Ngay từ sáng sớm, Thừa Tướng đã dẫn đầu đem hơn 300 người đứng ở cổng chờ đợi! Mặc dù bây giờ đã vào mùa thu, nhưng thời tiết vẫn còn hơi nóng. Mọi người chờ hơn nửa tiếng xe ngựa của Phủ Tà Vương mới thong thả dừng lại trước Phủ Thừa tướng. Rõ ràng là nửa tiếng trước ta đã nghe gia đình nói rằng xe ngựa phủ của Tà Vương đã khởi hành, nhưng hắn đã sửng sốt đứng dưới ánh mặt trời đợi trong nửa giờ mới thấy xe của phủ Tà Vương đang chạy đến cửa phủ thừa tướng. Ngươi nên biết rằng Phủ Tà Vương vàphủ thừa tướng chỉ cách nhau hai con phố, chính là bò cũng không dùng nhiêif thời gian như thế a.. Thừa tướng liền dẫn hai đứa con trai đến gặp. Tà Vương, mặc áo choàng có hình con trăn thêu mây, từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, bước đi nhẹ nhàng, tư thế dốc đứng toát ra uy lực của bậc đế vương, khiến thời tiết vốn dĩ nóng nực giảm mấy độ trong chốc lát! Sau đó Ngụy Nguyên Vệ bị Tà Vương nắm tay bước ra khỏi xe ngựa, mọi người không khỏi hít sâu một hơi, không thể tin được nữ nhân tao nhã cao quý như vậy lại là tiểu dã loại ăn ngủ với ngựa. Với thân hình thanh tú và mảnh mai của Ngụy Nhất Phỉ, mặc một chiếc áo sơ mi thêu hoa hồng và một chiếc váy màu trắng như ngọc hồ lô, trên khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng hình quả dưa, giữa hai gò má hiện ra một cặp tuyết lê làm cho má giống như một cây kim ngân hoa vừa hé nở, có màu trắng và đỏ. Lông mày đen và cong, không giống như tranh vẽ, một đôi mắt mong chờ ánh sáng, đôi mắt quyến rũ kia, đen trắng, gợn sóng mê người! Đây thực sự là người bị nhốt trong Mã Bân Ngụy Nguyên Vệ? Vẻ đẹp và dáng điệu của nàng tốt hơn gấp nhiều lần so vớ Ngụy Vô Tịch, người đã nổi tiếng khắp thiên ha, và sự quyến rũ thanh lịch và năng động giữa những cử chỉ của nàng giống hệt như Ngụy Vô Tịch như đúc. Nếu không phải sự quyến rũ và khí chất của Ngụy Nguyên Vệ quá giống với Ngụy Vô Tịch hồi đó, e rằng tất cả mọi người có mặt đều không tin người phụ nữ bước xuống xe ngựa chính là Ngụy Nguyên Vệ. " Trời ạ, thật sự là Ngụy Nguyên Vệ sao? Ta còn tưởng rằng Đại tỷ đã đủ xinh đẹp, nhưng không ngờ Ngụy Nguyên Vệ bây giờ còn đẹp hơn cả Đại tỷ! "Đại tye tất nhiên là Ngụy Quan Thù. Chủ mẫu họ Thẩm thị đang đứng bên cạnh lập tức liếc nhìn một cái, lập tức không dám nói chuyện! " Lão thần thỉnh an vương gia, vương phi! "Thừa vừa nói vừa phúc phúc thân, Vương phi gọi vô cùng bất đắc dĩ. Vân Tà hất ống tay áo xuống hư đỡ thừa tướng giúp một chút, Ngụy thừa tướng nói tạ ơn. Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Vân tà thốt ra từ đôi môi mỏng:" Không biết thừa tướng có thể tìm ra những kẻ đang bắt nạt vương phi không? " Vẻ mặt của thừa tướng có chút biến sắc, nhất thời sửng sốt. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tà Vương sẽ đưa gia yẻu cầu này vào lúc này! Khi những người phía sau thừa tướng nghe thấy điều này, họ hoảng sợ. Lúc đầu, họ nghe nói rằng Tà Vương rất quan tâm đến vương phi mới, và ra lệnh rằng bất cứ ai nói về thân thế của vương phi đều phải cắt lưỡi. Chỉ trong một ngày, 32 người đã bị cắt lưỡi. Dám nói vềthân thế của Ngụy Nguyên Vệ sau lưng cô, và không dám đề cập bất cứ điều gì về nàng. Họ cho rằng đó chỉ là mệnh lệnh của Tà Vương để bảo vệ thể diện của mình nên không quan tâm. Nhưng không ngờ hôm nay Tà vương vừa mở miệng hỏi đã tìm ra người xúc phạm Ngụy Nguyên Vệ, này đâu phải là đưa tân nương tử về nhà mẹ đẻ, rõ ràng là đến hỏi tội! Đứng bên cạnh Vân Tà, Ngụy Nguyên Vệ không thể không nhìn hắn! " Lão thần ngày hôm qua về phủ, nhốt người đã sỉ nhục Vương Phi trong phòng chứa củi, đánh bằng gậy, luận tội xử trí! "Ngụy thừa tướng trong tay áo Khẽ rung lên, nhưng hắn buộc mình phải bình tĩnh lại. Cho dù bọn họ ở đây để tra tội, thì làm sao có người hỏi tội ngay khi vừa bước vào phủ thừa tướng? E rằng Tà ma vương định đem chuyện năm đó truy cứu đến cùng! " Ồ? Thật sao? "Đôi mắt lạnh lùng của Tà Vương quét qua khuôn mặt của mọi người. Ngoại trừ thê thiếp và các dì không đến dự, những người khác đều ở đây. " Đương nhiên, hôm nay là ngày Vương Phi trở về, cho nên các vị phi tần không dám lơ là, còn đặc biệt yêu cầu bọn họ mang thương tích đến gặp vương phi! "Ngụy thừa tướng không hổ đã đứng ở triều đình mấy chục năm, Tà vương muốn nói gì, Trong lòng hắn rất rõ ràng. Ngụy Nguyên Vệ trong lòng cười nhạo, nàng không nhìn ra những người này bị trừng phạt cái gì! Một đôi tay đắc lực đột nhiên nắm lấy eo Nguyên Vệ:" Lúc này nắng chói chang, chúng ta vào trong đi, vương phi?"
Chương 11 Bấm để xem Ngụy Nguyên Vệ vừa ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt đen như mục của Vân Tà. Đôi mắt đó có vẻ bình tĩnh như nước, nhưng nàng cảm thấy rằng đôi mắt trầm dường như ẩn chứa điều gì đó đen tối, một khi đã xúc phát thì thật là khủng khiếp! Xem sao trong lâu, thừa tướng đã ra lệnh cho mọi người chuẩn bị dưa, hoa quả và trà thảo mộc. Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, nhìn thấy Ngụy Nguyên Vệ ngồi ở trên, liền cảm thấy thật nực cười, tiểu tiện loại trước kia còn không vào được cửa xem sao lâu, nay lại ngồi ở vị trí thứ nhất, mà tất cả thay đổi này đều do Tà Vương mang đến. Nếu không có Tà Vương, Ngụy Nguyên Vệ vẫn là tiểu dã loại sống cùng với ngựa, bị người người xa lánh, sỉ nhục. Vân Tà nhấp một ngụm trà thảo mộc rồi từ từ nuốt xuống cổ họng vào phổi, hơi nóng dường như tan đi rất nhiều. Ngay lập tức, đôi mắt lạnh lùng của hắn lại quét qua khuôn mặt của mọi người, động tác của mọi người khi đang uống trà đều ngưng trệ. Ngay lập tức, thừa tướng liền nhận ra liền minh bach, nhanh chóng ra lệnh cho người mang đến một hộp trang sức hồng lưu kim đến, trong đó có một cặp cặp trâm bằng ngọc bích màu trắng và một cặp ngân chế bằng bạc mã não. Vừa nhìn đã biết khôngbphair là phàm vật. "Đây là quà hồi môn của lão thần cho Vương Phi!" Ngụy thừa tướng sờ sờ chòm râu, nhưng trong nụ cười lại có phần bất đắc dĩ. Nếu không phải vì Tà vương gây sức ép, hắn sẽ cho Ngụy Nguyên Vệ nữ trang dưới đáy hộp sao? Nhìn thấy thì mọi người lập tức hiểu ra, đương nhiên họ đã chuẩn bị một số món quà tượng trưng để đáp lại, nhưng chúng đều là đồ trang trí mà ngay cả nha hoàn cũng đều chướng mắt. Những thứ lại môn đều do trưởng bối lến cho chưa bao giờ được đưa ra trước mặt phu quân. Nhưng họ không ngờ rằng ngay khi Tà Vương vừa ngồi xuống, hắn đã yêu cầu của hồi môn. So với của hồi môn của Ngụy thừa tướng, nếu bọn họ thật sự lấy đồ trong hộp ra, sẽ khiến Tà Vương vương sẽ càng thêm tức giận. Nhưng không thể để nha hoàn quay lại và lấy nó trước mặt Tà Vương? Điều này không phải là thể hiện sự khinh bỉ đối với Tà Vương sao? Chủ mẫu Thẩm thị nghiến răng tháo chiếc vòng ngọc lục bảo chấm vàng đỏ mà nàng đeo trên tay, đây là chiếc vòng được dòng họ Thẩm truyền lại từ gia tộc nàng qua ba đời truyền lại, và nó được truyền từ đời này sang đời khác! Bây giờ để nàng đưa nó cho người ngoài! Nghĩ đến đây thẩm thị trái tim rỉ máu, ban đầu, chiếc vòng tay bằng ngọc có điểm xuyết vàng đỏ này là một cặp, một chiếc được tặng cho nữ nhi Ngụy Quan Thù, chiếc còn lại sẽ dành cho ngụy tiểu thư tương lai! "Vương Phi vào Tà Phủ, cái gì cũng có. A di không chuẩn bị gì bên cạnh. Ngươi là a di nhìn lớn lên, cho nên a di đem cái vòng tay ngọc bích chấm vàng đỏ này để ban tặng cho Vương Phi!" "Thẩm thị cười nhạt, nhét chiếc vòng vào tay Ngụy Nguyên Vệ, ánh mắt rất không muốn nhưng lại bất lực, Ngụy Nguyên Vệ cúi đầu nhìn chiếc vòng tay chấm vàng đỏ trên tay, chiếc vòng vẫn còn sót lại hơi ấm của người nàng, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không muốn từ bỏ, nhưng lại phải ra tay ác độc. Mặt vừa gượng cười. Chủ mẫu nhị phòng, Tống tộc, nhìn thấy Thần tộc đều đã lấy ra chiếc vòng vàng đỏ chấm xanh do Thần tộc truyền lại cho nữ nhi, nếu không mang ra thứ gì cao quý hơn thế này, nàng sẽ không thể vượt qua cấp độ của Thẩm thị.. Tống thị gặp chút khó khăn khi chạm vào con phượng hoàng vàng có cánh treo chiếc châm trên đầu. Chiếc châm bằng hạt này đến từ nghề thủ công của hoàng cung. Nó được làm theo kiểu phổ biến nhất, chưa kể đến vật liệu, con phượng hoàng vàng là vàng ròng. Thủ công lại càng khó lựa chọn, cô đã dành nửa năm tiết kiệm để chế tạo chiếc kẹp tóc ngọc trai treo phượng hoàng kim có cánh này! Ngày hôm qua nàng vừa mới từ trong cung vào tay, nàng chỉ đeo một lần đã phải cho người khác, người này vẫn là một tiểu hoang loại bị dân chúng hắt hủi!" Vương Phi, a di đã chuẩn bị những món quà quê khác rồi, nhưng ta thấy bộ váy của Vương Phi hôm nay rất hợp với n phượng hoàng vàng có cánh và chiếc châm bằng ngọc trai của dì hai, nên dì hai đã lấy con phượng hoàng vàng có cánh và chiếc châm gài tóc bằng ngọc trai này để làm Quà tặng cho Vương Phi! "Trên mặt Tống Ân Nhã nở nụ cười, nhưng thật ra trong đôi mắt mảnh khảnh của Đan Phong lại không có nụ cười. Lập tức lại có một con phượng hoàng vàng khác treo chuỗi hạt trên đầu Ngụy Nguyên Vệ, khiến cả người càng thêm cao quý, tao nhã Thẩm thị và tống thị không khỏi nhìn nhau, trong mắt họ có thể nhìn thấy những phần tử nghiến răng nghiến lợi, nhưng họ chỉ có thể ép buộc! Những nhi tử, trưởng tử và con dâu khác cũng giao những thứ quý giá nhất vào tay Ngụy Nguyên Vệ, tuy là khuôn mặt tươi cười, nhưng khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất ngay khi gió thổi bay, lộ ra vẻ tràn đầy. Không mong muốn và nghẹt thở! Cuối cùng mọi người cũng qua được phần tiễn cửa ra vào, chỉ chờ ăn cơm xong là về phòng trút giận. Tuy nhiên, trước khi bữa trưa bắt đầu, Vân Tà lại mở miệng hỏi nha hoàn mà tể tướng sẽ làm của hồi môn! Thật vậy, khi được ngồi vào chiếc kiệu hoa, mặc dù Phủ thừa tướng ngẫu nhiên cung cấp một số của hồi môn, nhưng nha hoàn làm của hồi môn đã không có. Ngụy Nguyên Vệ là một tiểu dã loại lớn lên ở Mã Bân. Nha hoàn của hồi môn đến từ đâu? Chưa kể đến nha hoàn phục vụ riêng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi tự hỏi, Tà vương thật sự không biết tình huống của Ngụy Nguyên Vệ trong phủ thừa tướng! Nhưng mà trán của thừa tướng đã toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, thật sự nhấc đá đập vào chân hắn, nếu Ngụy Nguyên Vệ không được gả vào Tà Phủ, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra, và nếu hắn không ở trước mặt hoàng đế để ngụy biện cho bản thân. Hắn nhấn mạnh rằng hắn đã hết sức yêu thương Ngụy Nguyên vệ và coi nàng như là con ruột của mình, thì Tà Vương sẽ không hỏi hắn cho mười dặm trang. Và làm sao Tà Vương biết được Ngụy Nguyên Vệ bị đối xử như thế nào trong Phủ thừa tướng! Hắn thực sự không sống! " Lão Thần muốn nửa năm sau sẽ gửi cho Vương Phi của hồi môn, cho nên hai mươi nha hoàn này vẫn chưa chọn được! "Ngụy tướng quân vừa dứt lời. Mọi người bên dưới đều phát điên, hai mươi nha hoàn của hồi môn! Hắn thực sự đã phải cho tiểu dã loại hai mươi nha hoàn của hồi môn, và có mười dặm hồng trang. Đó là điều mà Ngụy Quan Thù thành thân mới có! Đừng nói là chủ mẫu nhà họ Tống họ Thần lo lắng đỏ bừng cả mắt. Mấy đứa con dâu, cháu dâu và hai nữ nhi chưa rời khỏi gian phòng đều đầy vẻ khó chịu. Họ đều là những chủ nhân nghiêm túc và họ chưa bao giờ được hưởng Sự đối xử như vậy huống chi là cho phép một tiểu dã loại đã sống ở Mã Bân hơn mười năm được hưởng điều đó. " Vương Phi đã sống ở phủ thừa tướng nhiều năm, tự nhiên muốn lấy những nha hoàn trước kia chăm sóc nàng làm cung nữ của hồi môn, hôm nay Vương Phi trở về cửa sẽ trực tiếp cho vương phi chọn đưa về Phủ, trong phủ cũng không có nha hoàn. "Chắc hẳn có người đang đợi!" Vân tà nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào Ngụy Thừa tướng một cách sắc bén như con báo. Ngụy Nguyên Vệ đang uống trà không khỏi nhìn Vân Tà bên cạnh lần nữa, từ khi bước vào Phủ Thừa tướng đến giờ, mọi việc Vân Tà làm đều liên quan đến nàng như là đang giúp nàng trút giận!
Chương 12 Bấm để xem 20 nha hoàn hồi môn! Ngụy Nguyên Vị trong lòng có tính toán gì đó, hừ.. hóa ra cũng ngang với số nô lệ sỉ nhục nàng lúc trước. Đây là hành động vô tình của Vân Tà hay là cố ý! Vừa nghĩ Vân Tà cũng quay mặt lại, hai người tình cờ hai mắt nhìn nhau, nhất thời tất cả những gì Ngụy Nguyên Vệ không hiểu rõ ràng dường như đều tìm được lời giải thích trong đôi mắt đen của Vân Tà. "Vương phi, nàng có nên nghĩ xem 20 nha hoàn của hồi môn nào mà phục vụ cẩn thận, chu đáo để mang về phủ không?" "Phục vụ cẩn thận" Bốn chữ này bị Vân Tà cực kỳ cắn răng. Cho dù Ngụy Nguyên Vệ có ngu ngốc, hắn cũng hiểu ý của Vân Tà. Người bên dưới không khỏi tê rần da đầu, ánh mắt trách mắng liếc nhìn nha hoàn bên cạnh. Và những nha hoàn này đều bọ sợ ngây ngườ! Chủ nhân của bọn họ sao có thể không biết trước đó nha hoàn của bọn họ đã làm gì xúc phạm Ngụy Nguyên Vệ? Ngụy Nguyên Vệ quay mặt lại, đôi môi đỏ mọng mím lại, chậm rãi thuật lại tên những nha hoàn đã ức hiếp, xúc phạm nàng. Có một nụ cười lạnh trên khuôn mặt của nàng. Một số nha hoàn bên dưới hầu như không thể khống chế được sợ hãi, nhưng may mắn thay, Ngụy Nguyên Vệ không báo tên họ. Bởi vì bọn họ đều là nha hoàn riêng của phu nhân, khi xúc phạm Ngụy Nguyên Vệ, bọn họ đều bị phu nhân hạ lệnh trước. Sau khi tên của nha hoàn được báo cáo, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm! Sau đó, bữa trưa được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu. Sau cùng, mọi người đều kinh hãi khi ăn xong bữa này, quá trình này còn khó hơn xuống núi và vượt qua đám cháy, nhưng may mắn thay, mọi người đều sống sót. Cũng may là Ngụy thừa tướng đã dọn sân nơi mẫu thân Ngụy Nguyên Vệ ở trước đó, nếu không Tà Vương nhất định sẽ ôm câu hỏi này! Trong bữa tối, Tà Vương không nói lời nào làm khó mọi người. Nhưng họ vẫn phải chịu đựng trong ba ngày, theo tục lệ, cô dâu về cửa nhưng phải ở với nhà chồng ba ngày mới được ra đi! Ngay cả khi Phủ Tà Vương vàPhủ Thừa tướng chỉ cách nhau hai con phố! Khi mọi người nghĩ đến việc sống chung dưới một mái nhà với vị Vương gia khát máu và tàn ác trong ba ngày, bàn tay của họ đã run rẩy. Hai người trở lại sân nơi mẫu thân của Ngụy Nguyên Vệ ở trước đây! Phải nói lúc đó Ngụy Nguyên Vệ, nhân vật chính và nổi tiếng, được thừa tướng rất coi trọng, sân trong ấm áp vào mùa xuân, mát mẻ vào mùa hè, phong cảnh cuối thu và suối nước nóng vào giữa mùa đông! Từ khi mẫu thân Ngụy Nguyên Vệ tư thông với nam nhân bên ngoài, mẫu thân Ngụy Nguyên Vệ bị đuổi ra khỏi phủ thừa tướng, trong sân cư nhiên chuyển thành người khác. Mà người có thể ở trong sân này, đương nhiên là phu nhân trong phủ Thừa tướng được sủng ái nhất! Ngụy Nguyên Vệ đi theo Vân Tà trên con đường đi dạo. Một cây phong tươi tốt bên ngoài lối đi dạo bị gió thổi bay, và vô số lá phong đỏ rơi xuống như mặt trời. Vài chiếc lá phong bị gió thổi rơi trên vai Vân Tà. Đó dường như là một con bướm đang đứng trên chiếc áo sơ mi tím, đang nhẹ nhàng nhảy múa với đôi tay dang rộng. Nhưng Vân tà không nhận ra điều đó, và tiếp tục đi về phía trước. Ngụy Nguyên Vệ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy Vân tà không trả lời, nàng liền tăng tốc vài bước, đi đến gần Vân tà, lần lượt lau lá phong trên vai Vân Tà. Vừa định rút tay về, bàn tay to lớn của Vân Tà đã ôm lấy eo Ngụy Nguyên Vệ, Ngụy Nguyên Vệ còn tưởng rằng Vân Tà sẽ nói mấy câu cảm ơn. Kết quả, ánh mắt lãnh đạm của Vân Tà khẽ nhúc nhích, có vẻ như đang cười, nhưng nụ cười khó lường. "Vương phi muốn báo đáp bổn vương phủi lá trên vai còn chưa đủ. Tối nay Vương phi phải biểu hiện thật tốt!" Sau đó, Vân Tà buông lỏng tay trở về mặt đất. Ngụy Nguyên Vệ nhìn bóng lưng xinh đẹp và không kiềm chế được của Vân Tà một lúc lâu sau mới nhận ra Vân Tà đã nói gì. Nàng ngay lập tức dậm chân lên phiến đá xanh vì tức giận. Đại phu nói hai ngày không được động phòng, hôm nay chính xác là ngày thứ ba. Chắc chắn, những người xấu xí có một đức hạnh và dục vọng giống nhau! Tuy nhiên, những lời nói của Vân Tà cũng chứng tỏ rằng tất cả những gì Vân Tà làm trước đây đều là trút giận cho nàng và làm cho nàng. Vì Vân tà sẵn sàng cung cấp cho nàng sự hậu thuẫn mạnh mẽ này, tại sao nàng không tận dụng cơ hội này? Đôi mắt của Ngụy Nguyên Vệ toát ra một tia ngoan lệ, vậy hãy bắt đầu với những nha hoàn của hồi môn đó! Những nha hoàn được nàng gọi tên đã được gửi đến sân nàng vào buổi chiều. Khi hầu hết tất cả những nha hoàn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ngụy Nguyên Vệ, họ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng. Họ đã bắt nạt nàng như thế nào, e rằng không ai biết rõ hơn họ. Sao bây giờ mới biết mà sợ? Ngụy Nguyên Vệ trong lòng tràn đầy giễu cợt, nàng nói nhất định sẽ khiến những kẻ ức hiếp nàng trước đây phải trả giá đắt! "Ngân Xanh!" Ngụy Nguyên Vệ gọi người giúp việc đang đứng ở phía sau, nvóc người nàng thấp bé. Nha hoàn tên Ngân Xanh lập tức thận trọng quỳ xuống bên cạnh Ngụy Nguyên Vệ, so với sự sợ hãi và hoảng sợ của những người hầu gái khác, nha hoàn này chỉ là tiểu tâm dực dực, trên mặt không hề có chút sợ hãi. "Từ nay ngươi sẽ là thiếp thân nha hoàn của ta, và ngươi sẽ chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của ta!" Ngụy nguyên vệ nở một nụ cười chân thành với Ngân Xanh. Ngân Xanh là người duy nhất không bắt nạt nàng, không chỉ vậy, Vân Xanh còn bí mật cho nàng uống thuốc khi cô bị ốm, và cho nàng chăn bông khi nàng rét run. Khi những người giúp việc khác đánh đập và mắng mỏ nàng để tìm nàng trút giận, nàng đã giúp nàng ra giải vây. Tuy nhiên, kết quả là Ngân Xanh đã bị đánh đập và mắng mỏ bởi những nha hoàn khác, bởi vì Ngân Xanh là một người giúp việc thô xử, vì bị đánh gãy răng khi đánh vật khi còn nhỏ, cho nên khuôn mặt thanh tú đã bị hủy bởi một hàm răng. Người tốt bị người khác lừa gạt, người xấu đương nhiên cũng bị người khác lừa gạt! Tuy nhiên, Yin Ngân Xanh, người bị người khác ức hiếp, không bao giờ gieo rắc sự tức giận này lên người nàng, thỉnh thoảng lại mang đến cho nàng chút ấm áp. Cho dù sự ấm áp đó rất không đáng kể, nhưng Ngụy Nguyên Vệ cảm ơn Ngân Xanh từ tận đáy lòng! Vì vậy nàng đã thêm tên của Ngân Xanh vào danh sách những nha hoàn của hồi môn, chỉ cần nàng ở đó một ngày, địa vị của Ngân Xanh sẽ cao hơn những nha hoàn khác, không ai có thể động đến Ngân Xanh dù là một ngón tay. "Đa tạ Vương Phi!" Ngân xanh định quỳ lạy Ngụy Nguyên Vệ, nhưng lại bị Ngụy Nguyên Vệ ngăn lại, nhìn y phục nhàu nhĩ của Ngân Xanh, nàng nói: "Tới chỗ quản gia lấy y phục sạch sẽ!" Ngân Xanh lập tức ra ngoài với lòng biết ơn.. Và sau đó Ngụy Nguyên Vệ chỉ vào những nha hoàn khác và cho nói: "Các ngươi sau này sẽ là cái bàn, ngươi là một chiếc ghế, ngươi là nến, và phần còn lại là một con chó đang nằm trên mặt đất, hiểu" Những lời Ngụy Nguyên Vệ nói khiến đám nha hoàn bối rồi, đó là cái ý tứ gì?
Chương 13 khiến các ngươi sống khôbg bằng chết Bấm để xem Ngụy Nguyên Vệ cười lạnh: "Các ngươi không biết ý nghĩa của nó là gì sao? Con chó nằm trên đất bằng bốn chân. Sau này ngươi sẽ phải dùng cách bò để đi lại. Còn với ghế, ngươi sẽ nằm dưới đất cho ta ngồi", bàn tự nhiên ngồi xổm, lưng làm bàn uống trà, chân đèn tự nhiên là ngọn nến trên đỉnh đầu, từ giờ trở đi phải nhớ rõ thân phận của mình, lúc nào thì nên quỳ, lúc nào thì nên nằm sấp. Dám đứng thẳng, ta sẽ đánh gãy chân người ấy! " Ngụy Nguyên Vệ nói xong, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn quét qua mọi người. Ngay lập tức tất cả những nha hoàn đều mặt mày như bụi, và ánh mắt đầy sợ hãi. Hình phạt này tàn nhẫn hơn là giết họ. Ngụy Nguyên Vệ gọi thụ vệ đến dọn dẹp bàn ghế trong nhà, lấy dây xích chó đeo vài cái vào cổ nha hoàn là một con chó. Những nha hoàn khác, những người được dùng làm bàn, ghế, ghế dài và chân đèn, tất cả đều ngồi xổm, nằm hoặc đứng ở các góc phòng. Ngụy Nguyên Vệ tra tấn một người không chỉ hành hạ thân thể của một người, để cho nàng đánh họ một trận là không thể để nàng hả giận Nàng muốn hành hạ họ về thể xác và tinh thần, và sự tra tấn này là vô tận. Ban đầu họ không coi nàng như một con người, điều đó rất tốt, và nàng đương nhiên sẽ không coi họ như một con người. Trong mắt nàng, những người này là bàn, ghế, ghế dài và chó! Ngụy Nguyên Vệ cầm trong tay trói chín nha hoàn dây thừng, đối với giống như một con chó nằm trên sàn nhà làm nha hoàn, lớn tiếng cười nói ︰" Ta hiện tại muốn đi dạo, đi! " Ra viện đào, quá khứ Những người hầu và gia đinh nhìn thấy chín nha hoàn đang nằm bò trên mặt đất cùng Ngụy Nguyên Vệ bị trói bằng dây xích chó, tất cả đều tái mặt, sợ hãi lan từ lòng bàn chân đến từng sợi tóc. Ngụy Nguyên Vệ bình thản dẫn những nha hoàn này đi Phủ Thừa tướng.. Những nha hoàn này bò trên mặt đất, tay và đầu gối đều đã chảy ra vết máu, chỉ cần bọn họ trì trệ, Ngụy Nguyên Vệ liền lôi dây chó buộc vào cổ lôi cổ về phía trước, cổ tự nhiên bị che lại. Đánh dấu đỏ. Chỉ trong chốc lát, chủ nhân của các tiểu viện và sân trong nhận được tin tức kinh ngạc này. " Không hổ là cùng súc sinh lớn lên. Không có một chút nhân tính. Chẳng qua chỉ là được Tà Vương sủng ái? Lại dám tại Phủ thừa tướng kiêu ngạo như vậy. "Hừ, cái tiểu dã loại đáng chết này, đây là muốn giết gà dọa khỉ cho chúng ta xemd di. Ngày mai Tà vương thượng triều, ta nhất định sẽ hảo hảo cho nàng điểm nhan sắc nhìn" Thẩm thị chủ mẫu vẻ mặt phẫn nộ, trong lòng càng thêm phiền muộn, tự nhiên cũng bị phóng ra ngoài cho đến sáng. Vòng tay cui chấm vàng đỏ đau buồn. Hừm, đừng tưởng rằng nàng sẽ thật sự đưa chiếc vòng tay xanh chấm vàng đỏ cho loài hoang dã nhỏ bé đó, sớm muộn cũng sẽ quay về tay nàng. "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu dã loại kia quá hung hãn, không phải là dựa vào Tà vương sau lưng sao? Ngay cả vòng ngọc mà phu nhân đeo nhiêif năm như vậy cũng giám thu!" phía dưới, các di nương, tiểu thư một trận đồng tình. "Ôi chao, Tà vương chỉ là nhất thời ham mê sắc đẹp. Sau đó vài ngày, với tính khí tàn nhẫn độc ác của Tà vương, Ngụy Nguyên Vệ nhất định sẽ chết, thiếp thân cho rằng Ngụy Nguyên Vệ sẽ không sống được mấy ngày!" Tam phòng di nương nói như đinh chém sắt Trong mắt họ, Ngụy Nguyên vệ có ngày hôm nay đều do Tà Vương mang lại, nếu không có Tà Vương, nàng chỉ là một con kiến mặc người nghiền ép. Và con kiến này có lẽ sẽ chết trong tay của Tà Vương mà không đợi họ làm điều đó. Hãy nhìn lại những Vương Phi trước Tà Vương, có người nào đã sống được một tháng? Vì vậy Ngụy Nguyên Vệ nhất định sẽ chết. "Đừng nói, Ngụy Nguyên Vệ mệnh đúng là đủ cứng rắn. Mấy người trước đây, Vương Phi tự sát vì không chịu nổi Tà Vương, nhưng bây giờ nàng không tự sát. Chẳng lẽ nàng từ nhỏ đã sống cuộc sống không bằng súc sinh." 'Như vậy Tà vương đối với Ngụy Nguyên Vệ không ghê tởm sao? "Lúc này, Nhị phòng Tống thị cũng tụ tập cùng dì hai trong phòng thảo luận. Dì hai trong phòng thứ hai trầm ngâm gật đầu:" Có thể là được. Nhìn cách ăn mặc của Ngụy Nguyên Vệ hôm nay, nước da của cô ấy rất tốt, rõ ràng so với cuộc sống trong phủ thừa tướng tốt hơn nhiều, nàng tự nhiên sẽ không tự sát! " " Hừ, không nghĩ gả Ngụy Nguyên Vệ không những không khiên nàng chết, mà còn giúp nàng ta, để nàng ta sống một cuộc sống tốt đẹp! "Tống thị cực kỳ không cam lòng. Nghĩ đến hai mươi nha hoang của hồi môn ngang ngửa với Ngụy Quan Thù, cộng thêm cặp trâm vàng phượng hoàng ngọc mà nàng mất hơn nửa năm mới tạo ra, nàng không có thời gian xuất hiện trước mặt những phu nhân khác. Nó được giao cho đầu của Ngụy Nguyên Vệ, nàng rất không cam lòng. Nữ nhi của nàng khi xuất giá cũng không có như vậy khoa trương. Tống thị càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng muốn xông vào xé xác Ngụy Nguyên Vệ. Nàng là loài tiểu dã loại xứng dùng phượng hoàng tung cánh trâm vàng treo ngọc? Nàng hiển nhiên không xứng với Phượng hoàng vàng có cánh treo kẹp tóc ngọc trai hiển nhiên. " Nếu nàng ta không tự sát, chúng ta có thể làm gì? "Thẩm thị thở dài một hơi. Đúng vậy, cuộc sống trong phủ Tà Vương tốt hơn so với Phủ thừa tướng. Ai muốn tự tử? Đôi mắt dài và hẹp của Tống thị chuyển động, sau đó siết chặt tay vịn làm bằng gỗ cẩm lai:" Nhìn dáng vẻ của lão vương gia hôm nay, Ngụy Nguyên Vệ hình như được vương gia sủng ái! " Giọng điệu của Tống thị hiển nhiên đã thay đổi, mọi người liền minh bạch là Tống muốn phát uy. " Ngụy Nguyên Vệ chưa chết, ta đương nhiên có cách khiến cho Tà vương trừng trị nàng, đi đem gia đinh bình thường có thể tiếp xúc với Ngụy Nguyên Vệ lại đây.. "Song ánh mắt rực lên âm mưu, và những gì hắn nói có vẻ đơn giản, nhưng thực tế Nhưng bí ẩn được che giấu. Khi Vân Tà và Thừa tướng đang thảo luận về các vấn đề trong viện, khi trở lại Đào Viện thì nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn quay đầu lại và liếc nhìn Huyền Lý phía sau. Mà Huyền Lý tất nhiên là một khuôn mặt nghi hoặc. Hắn thấy tất cả bàn ghế, ghế dài trong phòng đều được dọn đi, bốn nha hoang ngồi xổm lưng chừng khom lưng làm bàn, trên lưng là ấm và chén, còn bốn nha hoang khác nằm dưới đất. Mặt sau là một chiếc ghế, và mặc dù hai chiếc còn lại đang đứng, nhưng mỗi chiếc đều có hai chân đèn trên đầu. Hắn không biết những người trong căn phòng này đã làm kiểu hành động này bao lâu rồi. Họ đều toát mồ hôi. Ngoại trừ hai người đứng và ngồi trên giá nến, tám người còn lại rung như sàng. Điều tồi tệ nhất là ở trên lưng nha hoàn đặt ấm trà và tách. " Đây là do Vương Phi đã phân phí? "Vân Tà hỏi. Thị Vệ đáp:" Là! " " Ah, Vương Phí khá sáng tạo!"Vân Tà liếc quanh phòng hắn sẽ ngồi ở đâu? Nhìn thấy thân ảnh Huyền Lý phía sau đột nhiên chấn động, Vân Tạ lập tức quay đầu lại. Hắn nhìn thấy chín nha hoàn đang quỳ gối bò trên mặt đất, Ngụy Nguyên Vệ dắt cổ từ từ đi tới, chín nha hoang này đặc biệt thê thảm. Lòng bàn tay và đầu gối đều chảy máu, vẻ mặt méo mó, gớm ghiếc. Vương Phi của hắn đúng là.. độc ác! Phương pháp tra tấn này có thể nghĩ ra, nhưng Vân Tạ đột nhiên nghĩ rằng phương pháp tra tấn người của Ngụy Nguyên Vệ có lẽ là những gì mà những nha hoang này đã dạy Ngụy Nguyên Vệ lúc ban đầu, khóe môi nhếch lên dưới mặt nạ trở thành một đường vòng cung ngưng tụ..
Chương 14 Vương Phi rất sáng tạo Bấm để xem Ngụy Nguyên Vệ bước vào phingf, đặt dây xích chó trong tay vào tay gia đinh, đi tới chỗ một nha hoàn đang nằm, vẻ mặt thoải mái ngồi xuống. Nha hoang đang run như cầy sấy, bị Ngụy Nguyên Vệ ngồi lên, thân thể mềm nhũn, lập tức chống đỡ không nổi, may mà nghiến răng chịu được sức nặng của Ngụy Nguyên Vệ. Ngụy Nguyên Vệ tự rót cho mình một tách trà uống cạn, chỉ sau đó nàng nhìn thấy Vân tà đang đứng bên cạnh năm tấm bình phong thủy tinh màu đỏ bằng gỗ đàn hương. "Vương Gia, ngươi đã trở lại? Sao còn đứng? Ngồi đi!" Ngụy Nguyên Vệ cười nhìn Vân Tà, lộ ra hai hàng răng trắng. Có vẻ như nàng đang khoe khoang. Vân Tà liếc nhìn nha hoàn, người đang run như cầy sấy, hắn ta sợ rằng cơ thể của nha hoàn sẽ bị đổ sập xuống Vân Tà lắc đầu nhìn nha hoang đang quỳ ngoài cửa bò như chó, hỏi: "Vương Phi, đây là vừa mới đi dạo về sao?" "Đúng vậy, ta vừ dắt chó đi dạo!" Ngụy Nguyên Vệ cười cực kỳ đắc ý. Hướng Vân Tà chớp mắt. "Ah!" Vân Tà nói đầy ẩn ý. Đi đến bên cạnh Ngụy Nguyên Vệ, cúi xuống nói nhỏ vào tai Ngụy Nguyên Vệ: "Vương Phi hôm nay có cao hứng hay không?" "Cao hứng!" nàng sao có thể không vui chứ? Lúc trước hị đã đánh nàng rồi xúc phạm nàng. Mọi người nhìn nàng với vẻ kinh hoàng như một con ma hay một vị thần, và không thể tránh nàng. Làm sao nàng có thể không vui? Có thể nói là rất tâm trạng rất tốt! "Ah, nếu Vương Phi cao hứng vậy thì chúng ta ở trong phủ thừ tướng cho đến ngày mười lăm tháng sau như thế nào? Vừa vặn hoàng thượng mừng thọ 42 tuổi, bản vương sẽ trở về Mộc thành. Ta sợ trong tương lai Vương Phi sẽ khó có thể trở lại phủ thừa tướng!" "Tay Vân Tà nhẹ nhàng đặt lên vai Ngụy Nguyên Vệ, thỉnh thoảng nhào nặn vài cái. Mười lăm tháng sau? Nàng còn có một tháng để gây sóng gió trong Phủ của tể tướng và trả thù cho những kẻ không coi nàng như một con người sao? " Tốt! "Ngụy Nguyên Vệ lớn tiếng đáp. Hắn biết Ngụy Nguyên Vệ sẽ rất cao hứng, nhìn Ngụy Nguyên Vệ biểu hiện hôm nay, e rằng trong Phủ thừa tướng sẽ không có mấy ngày bình yên. Nhưng đây là thứ mà Thừa tướng nợ nàng, phải không? Toàn bộ Phủ thừa tướng đều nợ hắn.. " Vương Phi, đã muộn, mau ăn cơm tối đi? Ăn tối xong Vương Phi nên hầu hạ bổn Vương thật tốt, đáp lại.. lòng tốt của bổn vương! "Giọng điệu nóng bỏng phun vào lỗ tai của Ngụy Nguyên Vệ, ngứa ngáy, khiến Ngụy Nguyên Vệ toàn thân run lên! Nàng đứng dậy trực tiếp với Tà Vương mở một khoảng cách, nhẹ thanh một tiếng kêu ︰" Ta vừa dắt chó đi dạo về, con chó phải rất đói, ta đi cho chó ăn! " " Những điều này để gia đinh làm đi. "Vân Tà uể oải kéo Ngụy Nguyên Vệ vào lòng. Huyền Lý và các thị vệ cụp mắt xuống. " Chuyện đơn giản như vậy không cần phiền toái thị vệ của Vương Gia! "Ngụy Nguyên Vệ bước ra khỏi lòng của Vân Tà, nở nụ cười ngọt ngào nhìn chín nha hoàn ngoài cửa, trong mắt đầy nghiêm nghị. Đã đến lúc họ phải nếm trải mùi vị choáng ngợp trước thức ăn của ngựa! " Xem ra vương phi không định ra ngoài ăn cơm với thừa tướng? "Ánh mắt Ngụy Nguyên Vệ nghiêm nghị, Vân Tà nhìn rất rõ. Sau khi đám đông run rẩy chờ dùng bữa với Tà vương nghe tin Tà vương sẽ dùng bữa một mình cùng với Vương Phi mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lập tức trở về phòng, đối với Tà Vương bọn họ thật sự là đủ mệt mỏi, chỉ cần Tà Vương ở đây, mỗi một mảnh thân thể đều sẽ duỗi thẳng, nhất thời không thể nghỉ ngơi! Thẩm thị chủ mẫu ngẫm lại lúc đó nàng gả Ngụy Quan thù cho Văn Xương Hầu, Tà vương nhất định là hận nàng. Cho dù hôm nay Tà vương không ra tay với nàng, e rằng ngày mai nàng sẽ không thể thoát. Không được, nàng nhất định phải nhanh chóng để cho Tac ma vương rời đi phủ thừa tướng, nếu không nàng thật sự sợ rằng tính mạng của mình không giữ được! Trong phòng, Ngụy Nguyên Vệ nhìn xuống quỳ bò ngay ngắn trước mặt chínnha hoàn, trước mặt mỗi nha hoàn đều có một bát thức ăn cho ngựa, cả chín nha hoàn đều vùi đầu vào bát thức ăn cho ngựa, ăn chúng như chó. Ăn trong bát thức ăn cho ngựa. Và Ngụy Nguyên Vệ lấy một trường muôi lấy từ chuồng ngựa cho họ ăn ra xương thừ, nước rau, bã và nước rửa nồi được đổ lên từng người một. Dù nhiệt độ nước không nóng nhưng cũng đủ khiến da mặt và họ chúng đỏ bừng, họ vừa khóc vừa ăn thức ăn cho chó trong bát thức ăn cho ngựa. Vân tà ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp làm bằng gỗ màu vàng lặng lẽ quan sát Chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh nến màu cam trong nhà, khiến Vân tà trông như một bóng ma! Và cái bàn trước mặt là lưng của nha hoàn khi bàn lộn xộn, lưng của nha hoàn đặt bát đĩa và đũa còn sót lại, và trên mặt đất có rất nhiều bát đĩa và bữa ăn rơi từ phía sau. Toàn bộ lưng của họ đang run rẩy dữ dội, quần áo phía sau dính đầy dầu và muối, nếu cởi quần áo ra, trên người sẽ có những mảng vết bỏng đỏ! Những nha hoàn nhìn chằm chằm vào những chân nến trên đầu họ bị dầu nến phủ khắp mặt, và sau đó dầu nến khô trực tiếp trên tóc và mặt của họ! Sở dĩ hắn ngồi trên ghế đẩu thấp là những nha hoàn này không chịu nổi sức nặng của cơ thể hắn, hắn ngồi hết người này đến người khác, cuối cùng Ngụy Nguyên Vệ kêu người chuyển ghế đẩu thấp cho hắn ngồi. " Vương Phi, nô tì sai lầm rồi. Đó là nô tì kcó mắt mà không thấy núi thái sơn. Nô tì đáng chết. Cầu xin người tha cho nô tì! "Một nha hoàn ngẩng đầu, khóc lóc van xin với phần canh còn thừa. " Vâng, xin Vương Phi tha cho nô tỳ.. "Vừa nói xong, những nha hoàn khác đã cầu xin tha thứ! " Ah, con chó còn có thể nói chuyện sao? "Bàn tay đang cầm chiếc thìa dài của Ngụy Nguyên Vệ ngưng trệ, toàn bộ thức ăn cho chó trong chiếc thìa dài rơi xuống mặt nha hoàn. Lúc đầu, nàng đã khóc và cầu xin như thế này, cầu xin họ đừng dội nước lạnh vào nàng vào mùa đông, vì nó thực sự rất lạnh! Nhưng còn họ? Họ luôn chỉ nghe những câu chuyện cười, càng nói nàng càng bị bắn tung tóe, họ mỉm cười và nói:" Ngựa cũng biết nói, làm ơn cầu xin tôi, xin đừng văng nữa.. Hahahaha " Cảnh trước mặt có vẻ sinh động! Tuy rằng nàng chưa thực sự trải qua, nhưng ký ức về thân thể này dường như chính mình đã từng trải qua. " Vương Phi, nếu không liền tha cho bọn họ a? "Ngân Xanh bên cạnh nhìn không nỡ. Mặc dù những người này đều đáng giận, nhưng bây giờ Vương Phi lần lượt hành hạ họ, nàng lại cảm thấy họ thật đáng thương. " Tuy rằng kẻ yếu đuối cần được cảm thông, nhưng có người không đáng được cảm thông. Họ đáng tội. Nếu là họ như ngươi an ổn làm nha hoàn, họa sẽ có ngày hôm nay sao? Nếu ta không phải Vương Phi, họ có cầu xin ta như thế này không?"Nụ cười trong lời nói của Ngụy Nguyên Vệ đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự hận thù của mười năm trước. Những hận thù này tích tụ theo năm tháng, đã đâm vào tim nàng rồi, vết đâm sâu đến mức không rút ra được. Cách duy nhất để nàng cảm thấy dễ chịu hơn là dùng dao đâm vào lưng mình, người khác càng đau khổ thì nàng càng thoải mái! Ngân Xanh thành thành thật thật im miệng rũ mắt xuống.
Chương15 hung hăng báo thù trở lại Bấm để xem "Vương Phi, nô tỳ, chúng ta thật sự không dám, nô tỳ thật sự không dám!" Những tỳ nữ khóc thành một quả bóng. "Tự nhiên các ngươi không dám, bởi vì ta khôbg phải khi đó tiểu dã loại mặc các ngươi khi dễ!" Lời nói của Ngụy Nguyên Vệ làm cho các nha hianf hoảng sợ. "Vương.. Vương Phi, đây là đôi hoa tai lúc đó mà lão phu nhân để lại cho ngươi. Nô tỳ không nên.. không nên giật lấy của Vương Phi. Nô tỳ vẫn luôn giữ nguyên đôi hoa tai này, cũng không có bán đi!" Nha hoàn lấy từ trong bọc ra một đôi kim bảo tỳ bà hoa tai. Bàn tay cầm chiếc hoa tai kim bảo tỳ bà dính đầy vết máu bị viên đá tạo thành. Khi Ngụy Nguyên Vệ nhìn thấy đôi bông tai kim bảo tỳ bà, sự lạnh lùng trong mắt anh ta lan tràn không dứt: "Hừ, bởi vì cái này không đáng bao nhiêu tiền, phải không?" "Nô tài.. nô tài không dám! Cơ thể lại run lên. Ngụy Nguyên Vệ lấy lại đôi bông tai từ tay nha hoàn, chúng là của cha nàng để lại cho mẹ nàng, sau đó mẹ nàng đã đưa cho nàng, mẹ nàng hy vọng nàng có thể dùng đôi bông tai để tìm người thân của mình. Khi bà ngoại vẫn còn sống kể cho nàng nghe. Thật tiếc là sau khi bà mất, đôi bông tai của bà đã bị người giúp việc giật mất. Thật lâu sau, nàng suýt chút nữa đã quên mất! Nha hoàn này hiển nhiên hy vọng rằng sẽ để cô chủ động ra tay bịt tai. Tuy nhiên, Ngụy Nguyên vệ chỉ nhớ cơ thể đau buồn như thế nào khi người giúp việc giật nó, cách nàng giữ chân nha hoàn và khóc, nhưng thay vào đó lại bị người giúp việc đá sang một bên. Chỉ có chủ nhân ban đầu của cơ thể này mới biết lúc đó nàng đau đớn như thế nào. " Mẹ cho ta cái gì, ngươi nhưng là cầm nhiều năm như vậy! "Trong lòng Ngụy Nguyên Vệ bị kích động. Nha hoàn này cứ sau khi giật lấy lỗ tai, lúc này nghe tin nàng đã về, để riêng tức cởi ra, muốn trả lại cho nàng! Nàng nghĩ nàng sẽ để nàng ta đi? Nha hoàn sợ hãi nói. Ngay lúc Ngụy Nguyên Vệ đang định làm gì đó, Vân Tà bước đến bên cạnh Ngụy Nguyên Vệ:" Cắt lỗ tai! "Giọng điệu nhẹ nhàng nhẹ nhàng, giống như đang nói đến việc gấp một bông hoa rồi đội lên đầu. " Cái gì? "Ngụy Nguyên Vệ nhìn Vân Thiển. Nha hoàn trên mặt đất gần như sợ chết khiếp khi nghe những lời này, nắm chặt góc váy của Vân Tà và không khỏi cầu xin lòng thương xót. " Nàng ta đã đeo chiếc khuyên tai mà mẹ nàng tặng cho nàng nhiều năm rồi. Giữ tai nàng ta cũng vô ích thôi! Cắt nó đi.. " Vài lính canh bước tới và kéo người giúp việc đang khóc lóc van xin lòng thương xót.. Những người khác trong phòng. Cung nữ lại càng im lặng, thầm cảm ơn vì ngay từ đầu đã không cướp công chúa, cũng hối hận vì sao ngay từ đầu đã bắt nạt và xúc phạm công chúa! Ngụy Nguyên Vệ nhìn đôi bông tai trong tay, nàng không có ấn tượng sâu sắc với đôi bông tai nữa, sau khi mất đi cũng là một sự tình cờ! Cũng may đôi hoa tai này không có giá trị, nếu không đã bị nha hoàn này bán mất! Sẽ rất khó để lấy lại nó! Nhưng có vẻ hơi khó tìm cha nàng bằng cách dựa vào đôi bông tai, và nếu cha nàng là một người đàn ông có trách nhiệm, ông đã trở lại tìm mẹ nàng từ lâu, vậy tại sao nàng lại để nàng đi tìm cha nàng? Hãy coi đó là điều duy nhất nàng sẽ nghĩ về mẹ mình trong tương lai! Thật là chết tiệt, nàng sẽ không tìm nó! Ngụy Nguyên Vệ cất bông tai vào hộp trang sức. " Trời đã tối rồi, Vương Phi, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi? "Vân tà kéo Ngụy Nguyên Vệ vào lòng, dùng bàn tay to xoa xoa mái tóc dài của Ngụy Nguyên Vệ. Khi bàn tay của Vân tà luồn vào mái tóc dài của nàng để khám phá làn da của nàng, nàng dường như cảm nhận được điều gì đó và muốn đẩy Vân tà ra. Tuy nhiên, cánh tay của Vân tà vòng qua eo của nàng chỉ tạo ra một lực nhẹ, nàng quay trở lại vòng tay của Vân tà. " Làm sao vậy? Vương phi nương nương? "Vân Tà nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng dường như không có chút dục vọng nào! " Ta nghĩ thân thể của mình còn chưa lành hẳn, còn phải nghỉ một ngày. "Ngụy Nguyên Vệ tìm cớ, không khỏi đảo mắt. " Vương phi cho rằng nương nương có sức khỏe như thế nào? "Bàn tay to của Vân Tà tiếp tục xen vào trong mái tóc xinh đẹp của Ngụy Nguyên Vệ. Ngụy Nguyên Vệ sau lưng tê dại, nàng muốn trực tiếp đẩy Vân Tà ra, nhưng mà ở đây lại có nhiều người hầu gái như vậy, nếu quá lộ liễu, những người hầu gái này nhất định sẽ tung tin rằng nàng có mâu thuẫn với Tà vương. Còn nàng hiện tại đang dựa vào Tà vương hỗ trợ! Ngụy Nguyên Vệ liếc nhìn những nha hoàn trong phòng. " Các ngươi đều đi ra ngoài! "Vân Tà ra lệnh. Và những người này đương nhiên bao gồm một số nha hoàn. Khi những nha hoàn này nghe tin họ sắp được ân xá, họ bước ra ngoài với cái eo vốn đã không thể thẳng lên. Ngay khi nha hoàn đi ra ngoài, Ngụy Nguyên Vệ đã đẩy Vân Tà ra:" Ta thực sự cảm thấy có chút không thoải mái! "Ngụy Nguyên Vệ giả bộ choáng váng đi về phía giường.. Vân tà nắm lấy cánh tay của Ngụy Nguyên Vệ, Một giọng nói lạnh lùng từ trong miệng phun ra:" Vương Phi, bản vương này đã dặn ngươi không được giở trò láu cá trước mặt bản vương này. Nếu như ngươi thật sự không thoải mái, bản vương này sẽ gọi đại phu ngay! " Lời nói lạnh lùng rõ ràng. Nó đã khắc nghiệt hơn một chút. Đàn ông đều giống nhau, họ sẽ đối xử tốt với phụ nữ trước khi họ có được cơ thể của phụ nữ, sau đó vứt bỏ nó như một cái giẻ rách. Vương phi này tương tư, chống đỡ nàng cũng chỉ là nghĩ đến thân. Nhưng mà, nàng thực sự không muốn cùng anh ngồi phòng tân hôn! " Ta.."Ngụy Nguyên Vệ muốn nói gì đó, nhưng Vân Tà toàn thân bị ôm lên giường. Những lớp rèm được hạ xuống, vầng trăng khuyết leo lên cành cây, in trên giấy cửa sổ những hoa văn rỗng, và ánh nến mờ ảo bị gió thổi nhẹ đung đưa vài vòng trước khi vụt tắt. Có một vụ cởi quần áo trên giường, một vài bộ quần áo rải rác được ném xuống giường qua rèm cửa, và chiếc băng đô màu trắng như trăng vô cùng dễ thấy giữa những bộ quần áo đủ màu sắc. Lúc này trong phòng tràn ngập mỹ lệ, nhân tố mơ hồ tràn ngập khắp phòng! Chiếc giường lớn làm bằng gỗ cẩm lai nhẹ đung đưa dưới bóng trăng thưa thớt. Bên trong tấm màn che, Ngụy Nguyên Vệ biết Vân Tà đã đợi giây phút này rất lâu, biết hắn sắp làm gì, chống cự với thân hình nhỏ bé của nàng sẽ không có tác dụng gì với Vân Tà, nhưng sẽ khơi dậy cơn tức giận của Vân Tạ. Nghĩ đến đây Ngụy Nguyên Vệ nhắm mắt lại không vùng vẫy nữa, nhưng lại cảm thấy trong cơ thể có một luồng ấm áp chảy ra. Nàng biết chuyện gì đang xảy ra, nhắm mắt mở nàng quỳ thủy (bà dì đó m. N) đã đến! Ngọn nến vừa tắt lại được thắp sáng, hai người giúp việc đứng bên giường thay bộ đồ giường bẩn. Vân tà đứng bên giường, trong đôi mắt đen láy ấy hiện rõ dục vọng kìm nén và không thể kiểm soát được. Ngụy Nguyên Vệ tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sạch sẽ bước ra khỏi bình phong, đập vào mắt là hắc ám của Vân Tà, Ngụy Nguyên Vệ cúi đầu cười
Chương 16 Tận hưởng cuộc sống Bấm để xem , Trời mới biết Vân Tà khi biết nàng đến quỳ thủy, phản ứng đó rất thú vị, dường như ghét nàng đến ngứa răng, nhưng không có cách nào. "Vương Gia, nghỉ ngơi sớm thôi?" Ngụy Nguyên Vệ bước đến bên cạnh Vân Tà thân mật nói. Sức nóng rực rỡ trong mắt Vân Tà lại bị khuấy động, nhưng rồi lại bị đè xuống thật sâu. "Ân!" Vân Tạ nhàn nhạt kêu một tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng tao nhã như vậy, xem ra đam mê mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác! Ngụy Nguyên Vệ ngủ trên chiếc giường sạch sẽ, nghĩ đến nước hoa hướng dương. Thật sự là rất kịp thời, chẳng trách mấy ngày nay tôi cảm thấy eo hơi đau, nhưng Nguyên Vệ không quan tâm lắm so với cơn đau ở những bộ phận khác trên cơ thể. Có vẻ như đây phải là lần đầu tiên cơ thể này đến Quỳ thủy! Không biết mấy ngày nay nước hoa hướng dương này sẽ đến, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Vân Tà, dường như mỡ ở mép dao đã không còn. Ngụy Nguyên Vệ thực sự sợ rằng vân Tà không thể chờ đợi những ngày này. "Nữ nhân quỳ thủy bình thường đến vào ngày?" Ngụy Nguyên Vệ đang nhắm mắt ngủ, Vân Tà bên cạnh nhàn nhạt hỏi. Nhìn xem, hắn không chỉ là sói hoang trên chiến trường, mà còn là sói trên giường, không đợi được! "Ba đến bảy ngày a!" Ngụy Nguyên Vệ thành thật trả lời, dù sao chỉ cần nàng làTà Vuobgw Phi một ngày, vào động phòng hẳn là không thể trốn. "Ngủ đi!" Vân tà lật người, nhét Ngụy Nguyên Vệ vào lòng. Rõ ràng, Ngụy Nguyên vệ cảm thấy ngọn lửa trên người Vân Tà vẫn chưa thực sự được loại bỏ. "Vương Gia.." "Chà?" "Ngươi có muốn ra ngoài tắm rửa không a?" nhẫn nhịn như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe. "Không cần!" Vân Tà không chút do dự từ chối, mùi cơ thể tươi mát nồng đậm trên cơ thể Ngụy Nguyên Vệ tràn ngập chóp mũi. Ngụy Nguyên Vệ khẽ thở dài, thật sự sợ con sói bên cạnh không nhịn được nửa đêm ném nàng xuống. "Vương phi.." Trong lúc Ngụy Nguyên Vệ đang ngủ mê man, nàng phát hiện có một bàn tay không thành thật đang lang thang trên người mình. "En.." Ngụy Nguyên Vệ khẽ khịt mũi, không cần nghĩ cũng biết bọn họ thuộc về ai. "Không cần đeo lấy bản vương ngủ!" Ngụy Nguyên Vệ nhỏ giọng truyền đến nàng bên tai. Rất khó chịu! Ngụy Nguyên Vệ sốt ruột trở mình, lại bị Vân Tà ôm vào trong lòng, Ngụy Nguyên Vệ tựa vào trong ngực Vân Tà, Vân Tà mò mẫm nhào nặn một hồi, cũng không có động tĩnh gì. Dù sao thì Ngụy Nguyên Vệ cũng rất buồn ngủ, để Vân Tà quăng quật, xem ra Vân Tà đã hôn nàng trước khi nàng ngủ say. Ngụy Nguyên Vệ sáng sớm thức dậy, chỉ còn lại có một mình nàng trên giường, Ngân Sanh ở ngoài cửa hồi lâu, bước vào khi trong nhà có động tĩnh. "Vương Phi, Thừa tướng đã chuẩn bị bữa sáng, phòng lớn vợ lẽ người đều đã đến!" Ngân sanh vừa nói vừa giúp Ngụy Nguyên Vệ mặc quần áo. Lúc này, Vân Tà và thừa Tướng vào triều, trong phủ chỉ có mấy cô nương kia, nếu không có Vân Tà hỗ trợ, ước chừng đám người sẽ không nhìn thẳng vào nàng. Nhưng nàng muốn đi! Ngụy Nguyên Vệ nhìn những món quà trang sức đặt trên bàn trang điểm, tất cả đều là của những Phu Nhân, tiểu thư kia đưa, và chúng đều là món đồ yêu thích của họ! Ngụy Nguyên Vệ nghĩ nghĩ, một nụ cười thâm thúy chợt hiện lên khóe miệng.. "Vương Phi, quản gia hỏi Vuobgw Phi có đến ăn sáng không!" Giọng của Huyền từ ngoài cửa truyền đến. Thật kỳ lạ là ngày thường Huyền Lí theo tà vương, sao hôm nay lại không theo hắn? Khi Ngụy Nguyên Vệ ăn mặc chỉnh tề và một nhóm người đến nha ăn, một chiếc bàn tròn lớn đã đầy người với các màu đỏ, xanh lá cây và xanh lục. Khi mọi người thấy Ngụy Nguyên Vệ đến, đều uể oải đứng lên, cúi đầu chào Ngụy Nguyên Vệ, sau đó nhường Ngụy Nguyên Vệ ngồi vào chủ vị. Những người có thể dùng bữa trong này chỉ có thể là những người trong phòng chính, và những người không được phép lên bàn đương nhiên không đủ tư cách vào đây ăn sáng. Cho nên những người ngồi ở bàn này đều là nữ chủ nhân, người trong phòng chính, thân phận đều là cao quý! Ngụy Nguyên Vệ khi nghĩ lại thật nực cười, thân phận trước đây không bằng một con chó, nhưng những người này vẫn luôn tự cho mình là cao quý. Họ muốn ăn sáng cùng bàn với nàng, và nàng vẫn ngồi trên chủ vị, không biết họ có ăn được không? Khi bà chủ mẫu họ Thẩm ở trong phòng lớn nhìn thấy Ngụy Nguyên Vệ đã ngồi, bà ta lên tiếng trước, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã, nói: "Vương Gia vào triều. Vương Phi hẳn là rất vất vả hầu hạ Vương Gia chuẩn bị vào triều, nhưng phải đợi sinh nhật của Hoàng thượng." Sau đó, Vuobgw Gia có thể trở về đất phong, không cần phải vào triều, vương phi có thể nghỉ ngơi thật tốt! " Giờ dần tương đương với hiện đại ba năm giờ tối, nàng vẫn đang ở trong mộng, không biết khi nào tà vương rời đi.. Và khi nàng thức dậy, có vẻ như là giờ thân, tương đương với chín giờ hiện đại. Này Thẩm thị nói lời này là có ý gì? Thực sự thông cảm với nàng khi phục vụ Vương Gia vào triều sao? Vừa dứt lời, Tống gia ở phòng thứ hai lập tức đáp:" Tại sao khi đưa chủ tử đi hầu tòa không thấy Vương Phi? " Cổ nhân cũng dị thường, trong nhà có người ra tòa, phu nhân sẽ dậy sớm hơn. Phục vụ chủ nhân ở nhà mặc quần áo tắm rửa, chuẩn bị bữa sáng, sau đó giao đến Chu cửa khẩu! Ngụy Nguyên Vệ uống hết cháo trong bát, cố gắng tìm hiểu xem hai phu nhân nói gì. " Có lẽ ánh mắt của Nhị phu nhân không tốt nên không nhìn thấy tôi! "Ngụy Nguyên Vệ làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ? Chẳng phải nàng chỉ muốn nói mình đã là một người phụ nữ đã có gia đình, nhưng không làm tròn bổn phận làm chồng con sao? Người chồng ra tòa, và người vợ không đợi hắn ta! Muốn dùng cái này để dạy nàng, không có cửa! Thẩm thị và Tống thị đều sửng sốt, còn tưởng rằng Ngụy Nguyên Vệ sẽ nói Vương Gia cưng chiều nàng, có thiện cảm với nàng nên không để nàng hầu hạ mình, nhưng Ngụy Nguyên Vệ lại trực tiếp nói không ra lời! Trời tối nên đèn lồng lớn không sáng? Làm thế nào ta không thể nhìn thấy? Từ đào viện đi ra chỉ có một mình Vương Gia, còn Ngụy Nguyên Vệ thì chưa từng đi ra. Hai người thẩm thị và tôbgs thị muốn nhân cơ hội này để khoác lên mình khí phách của các trưởng lão, nhưng Ngụy Nguyên Vệ đã ngăn cản họ bằng một lời. " Vương Phi, ngươi có thể không hiểu các quy tắc chỉ với tư cách là một người vợ. Ta nghe người hầu gái ngày hôm qua nói rằng đêm qua Vương Phi đến thủy quỳ. Một khi người phụ nữ này đến thủy quỳ, nàng ấy không thể ở cùng phòng với Vuobgw Gua nữa, để không để Vương Gia gặp xui xẻo." "Thẩm thụ nhân cơ hội, kiếm cớ đến cùng nhau. Hừm, đồ ngốc, đừng tưởng rằng ngươi là Vương Gia chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng chúng ta vẫn luôn là trưởng bối của ngươi, nhân cơ hội dạy cho ngươi một bài học, có thể làm ngươi vấp phạm. " Khó trách cữu cữu một tháng không mấy lần tiến vào thẩm phòng. Hóa ra là thẩm đến thủy quỳ không muốn ảnh hưởng đến cữu cữu. Bằng khôbg ta còn nghĩ rằng thẩm là người không thể được cữu cữu yêu thương!"Ngụy Nguyên Vệ đáp lại mà không cười. Muốn dạy dỗ nàng, nằm mơ? Nụ cười trên mặt thẩm thị lập tức tối xầm lại. Muốn phản bác nhưng không có cách nào phản bác, Quỳ Thủy của nữ nhân chỉ có mấy ngày thôi, một khi phản bác lại sẽ đánh cái gì Ngụy Nguyên Vệ nói nàng không được sủng ái
Chương 17: Ai giáo huấn ai Bấm để xem Tống thị không khỏi hả hê khi thấy Thẩm thị bị Ngụy Nguyên Vệ giáo huấn Làm chủ mẫu thì như thế nào, sinh ra Vệ Quan Thù như vậy nữ nhi yhif như thế nào, không được nam nhân sủng ái liền cái gì cũng không phải "Bất quá, nhị cữi mẫu ngươi đến quỳ thủy, sao nhị cữu lại đến sân của nhị cữu mấu như mọi khi vậy?" Ngụy Nguyên Vệ ngây ngô hỏi. Tống thị nghe vậy lập tức đắc ý liếc nhìn Thẩm thị: Ngươi nhị cữu cùng ta là từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Không phải người khác qua mai mối cầu hôn, đợi đến ngày kết hôn. "Tự nhiên, cảm tình này vượt quá sức so sánh của người thường!" "Nhị cữu thật sự rất đau lòng nhị cữu mẫu, mấy nha hoàn bên dưới thật thích nói chuyện phiếm, nói nhị cữu thường xuyên lui tới sân của nhị cữu mẫu, nhưng là vì nha hoàn bên cạnh nhị cữu mẫu. Nói rằng tuy rằng nhị cữu đã đến sân của nhị cữu mẫu nhưng người đó không có ở trên giường của nhị cữu mẫu, còn nói nửa đêm nghe thấy.. Ngụy Nguyên Vệ còn chưa nói xong Mặt Tống thị tối sầm đặt đũa xuống, lớn tiếng ngắt lời:" Mấy tên nha hoàn bên dưới này thật sự không hiểu phép tắc, làm việc gì cũng không tốt, thích tặc lưỡi sau lưng! "Bây giờ đến lượt thẩm thị đắc ý, chẳng trách vợ lẽ bên trong cưới vài cái như hoa cô nương, nhưng Nhị đệ luôn hướng về phòng họ Tống nhiều nhất, lúc đầu nàng còn tưởng rằng họ yêu nhau thật hạnh phúc, trong lòng lại ghen tị với họ. Hóa ra đây chỉ là một chiêu trò nhỏ của Tônga thị, để khiến người ngoài tưởng vợ chồng hòa thuận, họ đã sai hết người giúp việc trong phòng lên giường của anh hai! Không có gì ngạc nhiên khi bạn luôn tìm ra nhiều lý do khác nhau để thỉnh thoảng thay đổi lô hàng. Chơi chán rồi, tự nhiên phải đổi đợt khác! Tống thị này thực sự rất tàn nhẫn! Mặc dù vẻ mặt Tống Ân Nhã vẫn bình tĩnh nhưng cả người như phát điên lên, có trời mới biết, cô đã rất vất vả để tạo ra dấu hiệu sủng ái trước mặt người ngoài, kết quả là nỗ lực cực nhọc này đã trực tiếp vạch mặt Ngụy Nguyên Vệ. Nàng thực sự muốn xé xác những nha hoàn lắm miệng trong nhà. " Nhị cữu mẫu không thể nói như vậy. Lúc còn ở phủ thừa tướng, nha hianf rất vất vả. Cả ngày mệt mỏi, còn không có thời gian uống nước bọt, còn phải bị nha hoàn khác ức hiếp. ", Những người giúp việc thô bạo này đã đủ đáng thương, nhưng cuối cùng họ vẫn bị hãm hại bởi những nha hoàn của các tiểu thư, thiếu gia. Này, không có cách nào, tiện mệnh một người. Năm ttuocws Xuân Huobgw không phải là? Rõ ràng yêu đương vụng trộm với tam thiếu gia là người khác. Thế nhưng bị hãm hại, kết cục nhất thảm" Ngụy Nguyên Vệ thở dài. Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nghiêm túc, tam thiếu gia trong miệng Ngụy Nguyên Vệ tự nhiên chính là là phòng lớn bên trong Ngụy Quan Khanh, lúc này hắn đang học tại hoàng bộ thư viện! Thẩm thị đột nhiên trở nên căng thẳng, nàng muốn Ngụy Quan Khanh thi đậu công danh nên nha hoàn và gã sai vặt trong phòng đều được nàng lựa chọn cẩn thận, không ngờ Ngụy Quan Thanh mười bốn tuổi lại đi tốt với một nha hoàn, nha hoàn đó vẫn là một thô sử, nàng ta đã bị giết khi nàng tức giận. Sự việc này vốn đã rất bí mật, nhưng Ngụy Nguyên Vệ, người bị giam giữ ở mã bân lại biết. Có vẻ như nàng thực sự phải hảo hảo quản quản phía dưới đám nha hoàn. "Cái gì? Người khác? Là nha hoàn trong phòng tam thiếu gia sao?" Tống thị giả bộ kinh ngạc, hừ hừ, nàng không thể để Thẩm thị thấy nàng xấu mặt, nàng cũng phải nhìn Thẩm thị chuyện cười! "Nha hoàn bên cạnh tam thiếu gia sao có thể bằng nha hoàn xinh đẹp trong sân của nhị cữu mẫu aa? Ngũ Thiếu gia thường xuyên lén lút đưa nha hoàn bên cạnh nhị cữu mẫu ra ngoài chơi, tam thiếu gia nhìn cũng không thèm nhìn. Nhược lại một lòng muốn ngũ thiếu gia bên cạnh nha hoàn!" Ngụy Nguyên Vệ vẻ mặt vô tội Những gì nàng nói hẳn là hiển nhiên, phải không? Thẩm thị nghe xong liền nóng nảy: "Vương Phi, ngươi nói đây là có ý gì?" Tống thị cũng gấp, Ngũ thiếu gia là con trai của nàng, bí mật hẹn nha hoàn trong sân của nàng ra ngoài chơi là có ý gì! Thiên a, trong sân nhà bà chẳng còn nha hoàn nào sạch sẽ nữa, nếu con trai bà cũng có hứng thú, chẳng lẽ lại chia sẻ một đứa con gái với cha nó sao? "Ta không biết những nha hiang đó có ý gì, không phải là tam thiếu gia có sở thích háo sắc, và vị ngũ thiếu gia đã coi trọng nha hoàn trong sân nhà của nhị cữu mẫu, đúng không?" Ngụy Nguyên Vệ giả bộ như có điều. Suy nghĩ. Khi câu nói này kết thúc, toàn bộ nhà ăn nổ tung. Đặc biệt là Thẩm thị và Tống thị, họ gần như bật dậy khỏi ghế sau khi nghe điều này! Tam thiếu gia có thói nghiện Long dương, ngũ thiếu gia lại thích một nữ nhân do cha hắn chơi, đây là để chung nhịp nữ nhân với cha con! Nếu điều này được lan truyền, chẳng phải Phủ Thừa tướng của họ sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. "Vương phi, nha hoàn trong phủ thừa tướng, chỉ giỏi nhai lưỡi chủ nhân sau lưng. Nhưng không ngờ bây giờ mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn, mọi chuyện giữa các chủ tử lại bắt đầu không xảy ra! Trương mama, ngươi ngay lập tức đi tìm người môi giới đến đem ngày bình thường những nha hoàn nhai lưỡi chủ nhân đều bị bán đi!" Thẩm thị giả bộ bình tĩnh, xuất ra đương ra chủ mẫu thâ phận ra lệnh Nói đến cuối cùng, nàng hận khôbg thể vỗ án, mấy nha hoàn hư miệng này, nàng rất muốn thưởng cho bọn họ vài trượng roi Tống Thị lập tức hạ lệnh xuống dọn dẹp nha hoàn trong phòng thứ hai. "Đại cữu mẫu, Nhiu cữu mẫu, nhìn các ngươi như thế này, hình như biết nha hoàn nào nói như vậy?" Ngụy Nguyên Vệ chớp chớp đôi mắt to lập lòe nói, đôi mắt đó trong sáng không chút tạp chất. "Vương phi biết không? Chúng ta tự nhiên không biết là ai nói nhảm khắp nơi, chỉ có thể cho thuộc hạ đi điều tra!" Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, Thẩm thị như muốn nói cho người đứng sau bí mật. Ngay khi Ngụy Nguyên Vệ gật đầu, nàng lập tức cảm thấy có vô số ánh mắt trong phòng đang nhìn mình. "Nhưng ddaij cữu mẫu và nhị cữu mẫu cũng biết rằng ta đang sống ở mã bân. Đương nhiên, mọi thứ đều do những nha hoàn thường cho ta ăn. Có vẻ như đó là có mama a Đinh, hương lan, lý mama, tư vũ.." Ngụy Nguyên Vệ ngoắc ngoắc ngón tay nói, càng nói bầu không khí trong nhà ăn càng trở nên nghiêm túc, vô số ánh mắt rơi vào trên người Ngụy Nguyên Vệ, như muốn cầu xin Ngụy Nguyên Vệ đừng nói nữa. "Vương phi nương nương, ngươi nói đều là thật sao?" Vẻ mặt của Thẩm thị và Tống thị vô cùng kém, những người mà Ngụy Nguyên Vệ nói đều là người của đại phòng và nhị phòng, đều là nha hoàn nhất đẳng. Người giúp việc nhị đẳng. Một vài người trong số họ cũng là người hầu riêng của nhiều tiểu thư khác nhau! Những nữ nhân trên bàn mỗi người đều có cái nhìn gay gắt về phía nha hoàn riêng của họ, và những nha hoàn được báo tên là hít vào một hơi Mặt các nàng tái đi ngay lập tức, và một vài nha hoàn nhút nhát gần như không thể đứng vững chân.