Tôi quay đầu lại nhìn Triệu Huyền Lang, thấy anh ta mặt đã trắng bệch như tờ giấy, người lả đi đến tội nghiệp, tôi dường như đã thấy những phần hồn đang bị giằng xé bên trong, như chực xé ra bay mất.
Tôi bắt đầu hốt hoảng, tôi không thể mất Triệu Huyền Lang, cho dù có xảy ra hậu quả thế nào, tôi cũng không thể mất đi người mà tôi yêu.
Thế là tôi cắn răng nói, "Lý Ôn, cầu xin anh, giải trận pháp đó đi, nếu cô ta lừa tôi, tôi sẽ không tha cho cô ta."
Lý Ôn lạnh lùng nhìn tôi, dường như là chẳng bất ngờ với quyết định của tôi, Lý Ly đứng bên cạnh thì lo sốt vó gào lên, "Ba ơi, bà thím này đã ngu ngốc thì thôi, ba cũng không thể cứ theo ý được, chúng ta khó khăn lắm mới tóm được ả và bắt ả tách xa khỏi Cương Thi Vương!
Nhưng Lý Ôn chỉ nhếch mép cười nhạt, anh ta đã có quyết định của mình, chính là mở trận pháp theo lời cầu xin của tôi.
Nhưng Triệu Huyền Lang lại nắm lấy cổ tay tôi để ngăn lại, anh ta nói," Em đừng tin lời ả, cô ta là một người không hề đáng tin một chút nào, cô ta đang lừa em đấy, anh không còn thời gian, cũng không thể cứu được anh, em có hiểu không? Tần Diêu, em còn nhớ lần đó, khụ khụ.. "
Anh ta vừa nói vừa ho, tôi mau chóng vỗ lưng, mà không dám dùng sức quá mạnh.
Nhìn Triệu Huyền Lang thế này, trong lòng tôi cũng như bị dao cắt xé, tôi sao có thể đành lòng nhìn anh ta như vậy, tôi khóc nấc lên," Lần nào cơ? Anh muốn nói gì thì nói đi? "
Triệu Huyền Lang nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng đặt bàn tay tôi lên trái tim, dịu dàng cười nói," Lần mà anh xuống âm gian để mượn mạng cho em, Diêm Vương đã hỏi anh, có muốn đầu thai hay không, nếu cho em mượn mạng, thì chỉ có thể dùng mạng của kiếp sau cho em, nếu không thì em sẽ chết, anh không biết bà em đã dùng em để làm lá chắn tà, nhưng số mạng em đã tận, cho nên anh đã dùng hết số mạng của mình có được để đổi lại cho em, lần này hồn bay phách tán, thì anh sẽ mãi mãi biến mất, em không còn cách nào để cứu anh cả, và anh cũng không thể đầu thai. "
Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, mượn mạng! Vì điều này mà đến cả thọ mệnh của những kiếp sau cũng cho tôi! Triệu Huyền Lang điên rồi, sao anh ta có thể làm như vậy, chỉ vì một con bé chẳng ra gì như tôi.
Cứ nghĩ rằng, kiếp này dùng hết sức để báo thù, đến kiếp sau có thể thoải mái sống tiếp, nhưng tôi giờ mới biết, lý do mà anh ta phá bỏ lời nguyền quỷ đầu xanh mà không đi đầu thai! Là bởi anh ta không có được cơ hội đó nữa! Vì tôi mà hi sinh kiếp sau của mình, thậm chílà những kiếp sau sau nữa!
Giọng tôi lạc đi nói," Triệu Huyền Lang, giờ em mới biết anh mới là người nhẫn tâm nhất trên đời, tại sao anh không nói cho em? Tại sao lại cho em mượn mạng của anh để rồi anh mất đi quyền được đầu thai? Tại sao lại không cho em quyền lựa chọn cuộc đời mình? Tại sao phải hi sinh cho em? Tại sao? Anh dựa vào cái gì mà làm nhiều việc như thế cho em, anh bảo em làm sao để trả lại cho anh, Triệu Huyền Lang, em không ngờ anh lại làm như vậy với em? "
Tôi gào lên, vì tôi bức bối ư, vì tôi thấy không can tâm ư? Vì tôi thấy mình có lỗi ư? Tất cả những điều này đều đúng, cả vì tôi quá thương Triệu Huyền Lang nữa.
Tôi ôm mặt khóc, cảm giác nước mắt trào ra không thể ngừng nổi, giờ nước mắt có chảy thành sông, thì tôi cũng không thể ngừng được. Tôi xót xa cho số phận của Triệu Huyền Lang, tôi đau đớn thay phận mình, và thấy không can tâm vì tình yêu của tôi và Triệu Huyền Lang kết thúc mãi mãi trong đau khổ.
Tôi thấy vô cùng sợ hãi, vì có thể kiếp này tôi phải sống trong dằn vặt suốt cả quãng đời còn lại, nhưng vẫn còn lưu lại được tấm chân tình của Triệu Huyền Lang trong tâm trí, nhưng đến kiếp sau, và những kiếp sau nữa, khi Triệu Huyền Lang đã hoàn toàn biến mất, đến cả sự nhớ nhung đến Triệu Huyền Lang cũng không thể giữ nổi, tôi không thể chịu đựng nổi như thế, tôi thấy chẳng công bằng cho Triệu Huyền Lang. Tôi sẽ chỉ cảm thấy mình vô cùng nhẫn tâm, kiếp sau mình có thể vui vẻ sống tiếp những vòng đời mới, mà không hề có bóng dáng Triệu Huyền Lang, cũng sẽ vô tình quên đi tất cả những gì anh ta hi sinh vì mình.
Triệu Huyền Lang đưa tay ta nắm lấy hai bàn tay tôi kéo ra khỏi mắt, anh ta nhìn tôi, đôi lông mày giật giật lên vì xúc động," Bởi vì anh yêu em, cho nên anh không muốn em quên anh, kể cả kiếp này hay kiếp sau, kể cả khi em có người đàn ông khác, anh cũng muốn em nhớ đến anh, anh sẽ luôn ở trong trái tim em. "
Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, nghẹn ngào nói," Em sẽ không để anh được như ý đâu, nếu anh hồn bay phách tán, thì em sẽ xóa sạch anh trong tâm trí của em. "
Đôi khi với như người yêu nhau và hiểu nhau như tôi và Triệu Huyền Lang, thì lời nói ra dù ác miệng đến thế nào, thì đối phương cũng hiểu lòng nhau. Triệu Huyền Lang nói muốn tôi nhớ đến anh ta mãi mãi, nhưng đó chỉ là một lý do anh đưa ra như vậy, để làm tôi đỡ đau lòng hơn, tôi cũng muốn anh ta hiểu rằng, tôi sẽ cố gắng hết sức vì anh ta, chứ không đơn giản là ngồi chờ sự hi sinh đó. Tôi muốn xóa sạch kí ức về Triệu Huyền Lang sao? Không hề, mà ngược lại, tôi muốn nhớ đến anh ta cả kiếp này, kiếp sau, và hàng vạn kiếp sau nữa. Và điều tôi mong muốn nhất bây giờ, chính là cứu lấy Triệu Huyền Lang, bất chấp!
Nghĩ vậy, tôi đứng phắt dậy, đi về phía Điền Tư Thanh, Lý Ôn hiểu ý, nên đã giải trận đồ, tôi thấy vòng lửa đã tan biến thì vừa tiến lại gần vừa hỏi cô ta," Trận pháp đã giải, giờ cô có thể cứu anh ấy được chưa? "
Điền Tư Thanh cười khẩy," Cứu ai? Tôi đã nói gì sao? "Nói xong thì rút một cây sáo và bắt đầu thổi.
Lý Ôn nhanh chóng ra lệnh," Cướp lấy cây sáo đó, nó dùng để gọi Cương Thi Vương. "
Tôi cáu tiết vì bị lừa, tôi vừa hét to vừa chạy về phía cô ta," Cô dám lừa tôi, đồ trơ trẽn. "
Điền Tư Thanh dường như rất tự tin vào bản thân cô ta, cũng tự tin rằng Triệu Tĩnh Niên giả sẽ vì cô ta mà hi sinh bản thân hắn. Cô ta cười khẩy, không di chuyển mà đứng nguyên ở chỗ đó, hất hàm ra lệnh cho Triệu Tĩnh Niên giả ngăn tôi lại.
Và cô ta cũng bất ngờ vì tôi đã thuận lợi áp sát được cô ả, một tay tôi bóp lấy cổ ả, rôi hét lên," Đừng chọc vào kẻ điên. "
Ả bị bất ngờ, gào lên," Đồ phế thải, sao dám để cô ta áp sát ta? "
Triệu Tĩnh Niên giả chẳng thèm động đậy chỉ đưa đôi mắt lười biếng nhìn ả, rồi nói," Tôi cũng chỉ là một phế thải, vậy mà cô muốn phế thải cứu cô à, buồn cười quá nhỉ, không thọc léc tôi mà tôi thấy buồn cười quá đi "
Điền Tư Thanh cáu tiết nói," Ngươi đừng quên mình chỉ là một súc sinh, là ta đã cứu ngươi, mà ngươi dám phản bội ta sao? "
Triệu Tĩnh Niên chẳng nói gì nữa, chỉ ngúng nguẩy tránh xa hai bước.
Con dao găm trên tay tôi, giờ đang dí sát bụng Điền Tư Thanh, còn bàn tay tôi trên cổ cô ta móng tay đã cắm sâu vào da thịt của cô ta, làm da thịt cô ta túa màu, mắt tôi đỏ ngầu, long lên xòng xọc, Điền Tư Thanh nhìn vào mắt tôi rồi mắt cô ta ánh lên sự sợ hãi.
Tôi cười lên ha hả," Cô không nên chọc vào kẻ điên, cho dù tôi có mềm yếu như thế nào, nhưng để chọc điên tôi, thì hậu quả khó lường, giờ tôi không còn gì để mất, giờ thì đã đủ tư cách để nói chuyện chưa? Mau nói cách cứu Triệu Huyền Lang, không thì con dao này không có mắt đâu! "
Điền Tư Thanh vẫn còn rất bướng bỉnh, tôi gằn giọng," Không nghe lời, đừng trách tôi vô tình, con dao này con người thì không sao, nhưng cái thai đầy âm khí kia của cô đang nuôi, sẽ tan thành mây khói trong một cái chớp mắt, muốn thử không? "
Tôi không có biết chắc công dụng thật sự của con dao gỗ đào này, nhưng cứ thử một lần nói cứng với ả, chẳng mất gì.
Quả nhiên là lời của tôi làm cô ta biến sắc, giọng cô ta run run," Đồ điên, cô dám động tới tôi, thì tôi sẽ sẽ cho cô chết không toàn thây! "
Tôi cười như điên dại, xoay cán dao thụi vào bụng cô ta một cái rõ mạnh, cô ta cúi gập người vì đau, rồi ngước mắt lên nhìn tôi như thể không tin vào sự thật này.
Tôi nói," Tôi chẳng tiếc cái mạng này, cô có cách nào cứu Triệu Huyền Lang, thì mau nói ra! "
Thấy ả vẫn còn bướng bỉnh, tôi cáu tiết, đâm luôn con dao vào bụng ả, ả đau đớn hét lên, cúi gập người toát hết mồ hôi trên trán, cô ta cắn răng nhịn đau rồi nói," Chịu thua cô, không những mua chuộc được người của tôi, lại có thể thâu tóm tôi, trước đây coi như tôi đã quá xem thường cô, thật hối hận và không giết cô khi ở căn chung cư kia! "
Tôi không chờ đợi được thêm bất kì giây phút nào, tôi tát mạnh vào mặt cô ta, rồi gằn giọng," Tôi chỉ hỏi một câu, có cách nào cứu Triệu Huyền Lang không? "
Cô ả nghiến răng kèn kẹt," Có thì sao, cô rút con dao khỏi bụng tôi đã. "
Tôi nào phải kẻ ngốc, bị xỏ mũi một lần vẫn tiếp tục chấp nhận vô số lần tiếp theo sao? Tôi chẳng thèm quan tâm đến lời đó của cô ta, cứ thế đâm con dao sâu hơn vào bụng ả. Tôi nhếch mép cười khẩy," Cô đã chẳng còn cái tư cách để đàm phán với tôi, muốn kéo dài thời gian để Cương Thi Vương đến cứu sao? Chẳng có mùa thu ấy. Khôn hồn thì mau nói ra.
Tôi thừa nhận cả đời tôi, việc tôi làm to gan lớn mật nhất chính là lúc này, đâm dao găm vào bụng một con người, uy hiếp ả, thậm chí có cả ý nghĩ muốn lấy mạng ả cho hả dạ.
Điền Tư Thanh nhìn tôi cười khẩy, ánh mắt cô ta ánh lên vẻ độc ác, mí mắt tôi khẽ giật liên hồi, cảm giác một điều gì đó không may sẽ xảy ra. Cô ta lôi viên ngọc bội màu đỏ trong người ra, nói,"Viên ngọc này của tôi có thể tụ hồn dưỡng phách, có giỏi cô lấy nó đi.
Vương Quyên thò hai tay về phía tôi, tôi nghĩ cô ta đang muốn bóp cổ tôi, nên tôi nhanh chân chạy trốn sau lưng ông chú cảnh sát. Ông chú cảnh sát thấy tôi lủi ngay ra sau lưng thì căng thẳng lia súng khắp nơi mà không biết con ma ở hướng nào.
Vương Quyên thấy ông chú cảnh sát thì cô ta hơi sợ, còn cố tránh ra xa, có vẻ như trên người cảnh sát toát ra một luồng dương khí khá lớn, nên cô ta sợ.
Tôi vỗ vỗ vai ông chú cảnh sát nói, "Anh cảnh sát ơi, anh để tôi đứng ra đằng trước anh, có vẻ như cô ta sợ anh."
Ông chú cảnh sát băn khoăn, "Sợ tôi? Cô nhìn thấy hồn ma của Vương Quyên rồi sao?"
Tôi gật đầu không giải thích nhiều, chỉ bước lên phía trước đi về phía Vương Quyên, cô ta sợ hãi đứng nép một góc.
Tôi tiếp tục hỏi, "Cậu nói tôi nghe, rốt cuộc là ai đã làm việc tàn nhẫn như vậy với cô?"
Vương Quyên nhìn tôi, cắt môi ngập ngừng, cuối cùng mới mở miệng nói, "Con tôi, là hắn.. là Trần.."
Cô ta chưa kịp nói hết thì dường như bị lực hút nào đó hút bay mất hồn ma đi, tôi ngẩn người vì không nhìn thấy cô ta ở trong phòng nữa, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là sắp nói ra hung thủ, sao lại biến mất dạng đâu mất rồi chứ!
Tôi đang sầu não, đứa trẻ, thần? Thần gì cơ?
Nghĩ đến đứa trẻ tôi bất giác sờ vào bụng mình, không biết nó có liên quan gì đến giấc mơ của tôi?
Ông chú cảnh sát reo lên từ phía sau tôi, "Cửa mở ra được rồi."
Cửa vừa mở ra, có hai người xông vào mặt mũi dáo dác, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi đăm chiêu suy nghĩ, vừa nãy Vương Quyên nói còn chưa hết đã biến mất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ có người khống chế cả hồn ma của cô ta?
Tôi không nói gì nhiều, chỉ kéo góc áo của ông chú cảnh sát, thì thầm, "Anh qua đây tôi nói nghe này."
Ông chú cứ tưởng tôi biết được gì đó từ Vương Quyên, vội vội vàng vàng đi theo tôi, rồi hồ hởi hỏi han, "Thế nào? Đã hỏi được gì chưa?"
Tôi thất vọng lắc đầu, "Cô ấy còn chưa nói ra kẻ thủ ác thì hồn ma đã biến mất, nhưng trước khi biến mất thì để lại ba từ, đứa trẻ, thần gì đó.
Ông chú nói, đứa bé? Uhm, tôi biết rồi, còn gì không?
Cũng chẳng còn gì ngoài mấy từ đó, dù sao thì cũng là bạn cùng phòng, cố giúp được chút nào hay chút ấy.
Bụng của cô ta bị người ta mổ phanh ra, vậy có thể đứa bé trong bụng cũng bị lấy mất.
Vậy từ còn lại nghĩa là gì, là tên của ai đó sao? Thần hay Trần gì đó tôi nghe không rõ, xung quanh có ai mang tên hay họ như vậy? Trần Huyền?
Tôi lạnh sống lưng, không biết vì sao mình lại đột nhiên liên tưởng đến, tôi còn nhớ rất nhiều lần Vương Quyên thấy tôi ra ngoài cùng Trần Huyền, lần nào cô ta cũng hỏi tôi bâng quơ, và cứ như vô tình lại nhắc đến Trần Huyền.
Chẳng có nhẽ hai người đó? Nhưng làm sao có thể như vậy được? Tôi tự dưng lại quay ra nghi ngờ bạn trai mình?
Tôi thấy Trần Huyền rất lạ, anh ta nói anh ta là bạn trai tôi, nhưng Triệu Huyền Lang lại nói không phải? Vậy quan hệ của Trần Huyền với Vương Quyên là có hay không đây? Tôi có nên đem chuyện này nói cho ông chú cảnh sát hay không?
Tôi đang băn khoăn thì ông chú cảnh sát nói rằng sẽ đưa tôi về trường, tôi gật đầu đồng ý ngay, vì có ở lại chắc cũng không có gì khác hơn. Tôi hỏi ông chú cảnh sát sao không di rời cái xác đi.
Ông chú cảnh sát thở dài nói," Chỉ cần chúng tôi động vào cái xác, là khắp nơi nổi gió rồi cả những tiếng động ghê rợn nổi lên. Cũng vì thế nên tôi mới tìm cô đến giúp. "
Tôi nói," Vậy trước khi di chuyển thì anh có thể đốt nén hương cho cô ấy, dù sao thì cũng là chết oan. "
Ông chú cảnh sát gật đầu đồng ý, tôi lại nói tiếp," Anh đã điều tra chủ nhân của căn nhà này chưa? Có khi là có liên quan đấy."
Nghe tôi nói thế thì ông chú cảnh sát chỉ nói đã điều tra, nhưng không muốn tiết lộ thêm gì cho tôi nghe.
Trên đường về tôi nói về những điều tôi đang băn khoăn về mối quan hệ của Trần Huyền và Vương Quyên. Ông chú cảnh sát cũng nói sẽ lưu ý vấn đề đó.
Tôi về đến trường, đã nghe chuyện về cái chết của Vương Quyên bị đồn ầm ầm trong trường, nào là Vương Quyên chết thảm, nào là mẫu thuẫn nên bị sát hại.
Rõ ràng là cảnh sát đang giữ bí mật, chẳng hiểu ai đã tiết lộ ra ngoài?
Tôi về đến phòng thấy mấy cô bạn túm năm tụm ba nói chuyện về vụ án mạng của Vương Quyên, thấy tôi về thì cũng hỏi tôi đi đâu, tôi không dám nói thật, chỉ nói mình ra ngoài có chút việc riêng.
Hôm nay có một cô bạn cùng phòng dọn ra ngoài ở, lý do là sợ oan hồn của Vương Quyên về phòng, tìm giường cũ để ngủ. Tôi bị cái suy nghĩ đó của cô ta cảm thấy nực cười. E là oan hồn của Vương Quyên đã bị khống chế ở đâu đó mất rồi.
Nói thật là tôi bây giờ có hai người là thấy đáng nghi, nếu không phải Trần Huyền thì cũng chính là Triệu Huyền Lang.
Tôi móc số điện thoại mà Triệu Huyền Lang đưa cho mình, anh ta nói khi nào vướng mắc ở đâu thì có thể gọi, nhưng tôi nào dám gọi bây giờ.
Kí ức của tôi đã mất, vậy ai là bạn là thù thì tôi đều không biết, nên giờ cũng không thể quá manh động.
Trần Huyền gọi cho tôi, nói rằng có việc phải đi công tác ngoại tỉnh, tôi thì đoán là chắc anh ta đã bị cảnh sát bế đi hỏi cung.
Chuyện cũng chưa thể kết thúc, thực ra lại là một khởi đầu cho hàng tá những rắc rối khác.