Ngôn Tình [Edit] Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HangDudu, 13 Tháng tám 2020.

  1. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 60: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (14)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 61: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (15)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    VAnh123, Honggaiiij, vivi041210 người khác thích bài này.
  3. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 62: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (16)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    VAnh123, Honggaiiij, vivi041210 người khác thích bài này.
  4. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 63: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (hết)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    iamlinn, ngoc1610, VAnh12313 người khác thích bài này.
  5. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 64: Mary Sue phiền não (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mary Sue phiền não? Tên truyện vừa nghe đã không đơn giản.

    【 Thương thành hệ thống đã đổi mới, có thể chọn mua vật phẩm mới 】

    Tiếng hệ thống làm Thời Yên hứng thú, cô đi xem xét một chút, vật phẩm khuyến mãi lần này là một thỏi son, màu sắc là.. hồng Mary Sue.

    "..."

    Không thể trêu vào không thể trêu vào.

    Thỏi son hồng Mary Sue giá gốc 200 tích phân, khuyến mại là 100 tích phân, tô lên sau hôn môi ai, người đó sẽ yêu bạn.

    "..."

    Lợi hại như vậy sao, vậy trực tiếp đánh rồi đi hôn nam chính là qua ải rồi!

    【 Thân, cửa ải nhiệm vụ của chúng ta không đơn giản như vậy đâu! 】

    Thời Yên đang muốn mắng nó, trong đầu nhận được giới thiệu câu chuyện hệ thống truyền đến.

    Cô, Thời Mỹ Lệ, là nữ sinh xinh đẹp nhất trường học quý tộc siêu cao cấp. Bởi vì quá mức xinh đẹp, vô số nam sinh quỳ gối dưới gấu váy cô, mà trong số những người theo đuổi cô, nổi danh nhất phải kể đến ba người dưới đây --

    Trác Dụ Bân, được xưng tổng giám đốc tập đoàn Trác thị nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu; Tô Thừa Duyệt, được xưng đại minh tinh đang nổi tiếng "người tình trong mộng của 1, 3 tỷ thiếu nữ"; Chương Hướng Bạch, được xưng học trưởng ấm áp nhất trường học quý tộc siêu cao cấp, thân phận ngầm lại là thiếu chủ bang phái lớn nhất Trung Nghĩa Đường.

    ".. Từ từ, mi dừng lại một chút cho ta." Giả thiết lấp lánh ánh vàng chấm phá chân trời qua đi, Thời Yên cảm thấy đầu mình hơi choáng, "Vậy Lục Cảnh Nhiên đâu? Lục Cảnh Nhiên là thân phận gì?"

    【 Lục Cảnh Nhiên là huấn luyện viên võ thuật trong trường học quý tộc siêu cao cấp, là anh chàng nghèo lương một năm 1 tỷ. 】

    Thời Yên: "..."

    Quá OJBK.

    【 Xin hỏi người khiêu chiến dừng lại hết chưa sao? Trở lại bình thường ta muốn tiếp tục truyền tống ký ức cho cô. 】

    ".. Đến đây đi!" Thời Yên hiên ngang lẫm liệt nói.

    Ba tháng trước Lục Cảnh Nhiên mới bỗng nhiên tới trường học của bọn họ, tuy rằng tiền lương ít ỏi, lương một năm chỉ có 1 tỷ, nhưng bởi vì bề ngoài anh tuấn và thân thủ tiêu sái, vẫn bắt được không ít trái tim tiểu thư quý tộc trong trường. Thời Yên cũng có hứng thú với anh, do đó bắt đầu tiếp cận anh.

    Vốn tưởng rằng anh sẽ giống người đàn ông khác, vừa thấy mình thì ước gì có thể vì mình lên núi đao xuống biển lửa, không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên này cực kỳ không giống người thường, anh vậy mà không quan tâm mình.

    Thời Yên về ký túc xá càu nhàu với đám bạn cùng phòng, hai người liền đánh cược, xem Thời Yên có thể theo đuổi được Lục Cảnh Nhiên trong vòng một tháng hay không.

    Thời Yên mãnh liệt theo đuổi Lục Cảnh Nhiên một tháng, sau đó thái độ Lục Cảnh Nhiên rõ ràng xuất hiện buông lỏng, nhưng một ngày trước khi anh chuẩn bị tiếp nhận Thời Yên, một bạn cùng phòng khác của Thời Yên là Diệp Nhu nói chuyện đánh cược của cô cho Lục Cảnh Nhiên. Sau hôm đó, thái độ của Lục Cảnh Nhiên dành cho Thời Yên còn lãnh đạm hơn ban đầu.

    "..."

    Đoạn cốt truyện này cô muốn chửi rất nhiều chỗ, cuối cùng nhìn xuống từng cái một, chỉ nhớ xem Diệp Nhu này là ai.

    Mỗi trường học quý tộc đều sẽ một học sinh nghèo thi được bằng năng lực của chính mình, Diệp Nhu chính là người này. Bởi vì xuất thân ở gia đình bình thường, Diệp Nhu luôn có chút tự ti, có điều Thời Yên và hai bạn cùng phòng khác luôn đối xử với cô ta không tệ, không nghĩ tới, Diệp Nhu lại là bạch liên hoa khoác vẻ bề ngoài nhu nhược.

    "Cho nên nhiệm vụ của ta, chính là tay xé Diệp Nhu, sau đó cùng Lục Cảnh Nhiên song túc song tê?"

    【 Không đơn giản như vậy, còn nhớ ba người theo đuổi cô không? 】

    "..."

    Đừng, đừng nhắc cô chuyện này, nhắc tới cô lại đau đầu.

    【 Hiện tại cô vẫn là Mary Sue hình thái không hoàn toàn, trước khi tốt nghiệp đại học cô cần phải giúp ba người bọn họ tìm được tình yêu đích thực, nếu không tốt ngày tốt nghiệp cô sẽ tiến hóa thành Mary Sue hình thái hoàn toàn. 】

    ".. Mary Sue hình thái hoàn toàn, là như thế nào?"

    【 Mỗi ngày cô tỉnh dậy trên giường 40.000 mét vuông, hơn nữa có một mái tóc bảy màu, lúc vui rơi mưa hoa anh đào, lúc không vui rơi mưa hoa hồng, lúc khóc thút thít, trong mắt còn sẽ chảy ra nước mắt kim cương. 】

    * * * Cầu mi mau im miệng!

    Hệ thống an tĩnh, nội tâm Thời Yên lại thật lâu không thể bình tĩnh. Vì sao, vì cô lại xuyên đến tiểu thuyết JB ngốc như vậy!

    Vì! Cái! Gì!

    Một mình cô ngồi trong ký túc xá mười phút, rốt cuộc khiến lòng bình thản một chút. Đứng lên nhìn mình trong gương, xác thật xinh đẹp hơn những thế giới trước, cái mũi cao hơn, đôi mắt to hơn, môi cũng giống như gợi cảm hơn..

    Từ từ, môi? Có phải cô quên mua son rồi không?

    Đi hệ thống Thương thành mua thỏi son khuyến mại Mary Sue, Thời Yên quyết định đi ra tiệm nhuộm lại tóc trước -- tóc cô hiện nay chưa phải bảy màu, nhưng cũng không phải thuần màu đen, mà là một loại.. Ngũ thải ban lan hắc.


    Ngũ Thải Ban Lan: 5 màu: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

    Không chấp nhận được màu tóc này Thời Yên lấy túi xách hàng hiệu của mình, đi ra tòa nhà ký túc xá.

    Trường học quý tộc siêu cao cấp này, từ nhà trẻ đến đại học đầy đủ mọi thứ, chiếm diện tích sắp bằng một quốc gia nhỏ. Trong trường học bệnh viện ngân hàng công viên nhà ăn trung tâm thương mại một cái không thiếu, Thời Yên ra khỏi ký túc xá thì tới trung tâm thương mại.

    Tìm được một tiệm cắt tóc bên trong, cô bảo nhân viên cửa hàng muốn nhuộm tóc, nhưng mà thợ cắt tóc nói cái gì cũng không chịu nhuộm cho cô: "Một mái tóc đẹp như vậy, vì sao muốn nhuộm thành màu đen cơ chứ! Tôi sẽ không làm chuyện phí phạm của trời, tuyệt không!"

    Thời Yên: "..."

    Cuối cùng không thể thuyết phục anh cắt tóc, Thời Yên tự lên tầng mua thuốc nhuộm, sau đó mang về ký túc xá tự nhuộm.

    Dựa theo hướng dẫn trên thuốc nhuộm, Thời Yên coi như thuận lợi nhuộm mái tóc của mình về màu đen, sau khi nhuộm xong, thoạt nhìn quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

    Hôm nay là thứ bảy, hai người trong ba người bạn ký túc xá ra ngoài chơi, người còn lại đi thư viện, chỉ có một mình cô ngủ đến vừa rồi mới rời giường.

    Hiện tại có chút ăn không ngồi rồi, Thời Yên muốn tới võ quán nhìn Lục Cảnh Nhiên, thuận tiện giải thích chuyện đánh cược với anh.

    Cô chọn một cái váy trong tủ quần áo, lại xử lý tóc mình một chút, cuối cùng, lấy thỏi son Mary Sue.

    Nếu giải thích không thành thì bá vương ngạnh thượng cung!

    Sau khi tô lên, Thời Yên phát hiện màu son Mary Sue cũng khá xinh, cô bỏ thỏi son vào túi, khẽ hát đi tìm Lục Cảnh Nhiên.

    Bởi vì trường học quá lớn, cho nên còn có ô tô đặc biệt cho sinh viên thay đi bộ, Thời Yên không gọi xe, mà tìm chiếc xe đạp cộng hưởng. Không biết bởi vì trước nay chưa thấy người đạp xe đạp, hay bởi vì cô quá xinh đẹp, dọc đường đi sinh viên đều kinh ngạc cảm thán nhìn cô.

    Sau khi tới võ quán, cô đỗ xe ở bên cạnh, xách túi đi vào. Bên ngoài võ quán có mấy nữ sinh cầm điện thoại đang chụp lén, không cần chụp, bọn họ chụp nhất định là Lục Cảnh Nhiên.

    "Nhường một chút, nhường một chút." Thời Yên xuyên qua giữa bọn họ, tiến vào võ quán thì thấy bóng dáng đẹp trai mạnh mẽ rắn rỏi của Lục Cảnh Nhiên.

    Anh mặc một cái áo luyện võ màu đen, đang sửa động tác cho học sinh, trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa, lại cho người ta một cảm giác áp bách không giận tự uy.

    Khó trách những thiên kim tiểu thư ngày thường đường hoàng ương ngạnh cũng chỉ dám cầm điện thoại ở bên ngoài chụp lén.

    Thời Yên lại sửa tóc và quần áo của mình, nhấc chân đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, còn chưa đi đến đã thấy Diệp Nhu bưng một cốc nước đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên đưa cho anh uống.

    "..."

    Ha ha ha, tiểu bạch liên này, không phải nói đi thư viện sao? Chẳng lẽ học sinh giỏi thi vào bằng bản linh của mình ngay cả thư viện và võ quán cũng không phân rõ sao?

    Phía trước Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua Diệp Nhu đưa nước, không duỗi tay nhận, lại đi chỉ đạo động tác của một học sinh khác. Diệp Nhu có chút xấu hổ đứng tại chỗ, trong lòng Thời Yên ngược lại rất thoải mái.

    Cô gợi khóe miệng lộ ra một nụ cười, đi về phía Lục Cảnh Nhiên: "Huấn luyện viên Lục."

    Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng cô thì quay lại nhìn cô một cái, sau đó coi như cô không tồn tại lại dời mắt đi.

    Thời Yên cũng không nản lòng, dù sao chuyện đánh cược là cô không đúng. Cô lại đi lên phía trước một bước, nhìn anh nói: "Huấn luyện viên Lục, hôm nay em tới xin lỗi anh, chuyện trước kia là em không đúng, có điều em theo đuổi anh cũng không phải bởi vì đánh cược, mà là em thật sự thích anh."

    Cô thốt ra lời này xong, toàn bộ võ quán tựa hồ đều phát ra một trận hít khí lạnh. Nữ sinh ở bên ngoài chụp lén Lục Cảnh Nhiên châu đầu ghé tai, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Nữ sinh này có phải đàn chị Mỹ Lệ?

    Thời Yên ở thế giới này tên thật vẫn là Thời Yên, nhưng bởi vì lớn lên quá mỹ lệ, tất cả mọi người đều thích gọi cô là Mỹ Lệ.

    " Không sai, chính là Thời Mỹ Lệ, phía trước theo đuổi huấn luyện viên Lục đã lâu, mình còn tưởng rằng chị ấy hấp dẫn, không nghĩ tới cả chị ấy cũng bị từ chối. "

    " Oa, vậy chẳng phải mình càng không có cơ hội? "

    " Cũng không nhất định, lỡ may huấn luyện viên Lục thích loại hình như chúng ta thì sao? "

    Trong quán Lục Cảnh Nhiên không nghe thấy bọn họ châu đầu ghé tai, chỉ lạnh nhạt nhìn Thời Yên một cái, trách:" Nơi này còn có trẻ con, hy vọng cô chú ý lời nói của chính mình. "

    Học sinh của Lục Cảnh Nhiên phần lớn là học sinh tiểu học hoặc là học sinh cấp hai, cũng có học sinh nữ cấp ba sinh viên nữ hướng về phía anh, nhưng đi theo anh học hai ngày đã bị tra tấn phải chủ động thôi học. Dần dà, cũng không có người dám tới.

    Thời Yên há miệng thở dốc, còn muốn giải thích với anh gì đó, nào biết trên người đột nhiên nóng bỏng, là Diệp Nhu vừa rồi rót nước trà cho Lục Cảnh Nhiên đổ vào người cô. Nước trà hắt trên quần áo không chỉ nóng, còn nhiễm ra mảng lớn vệt trà.

    " A, xin lỗi xin lỗi, mình không cố ý. "Diệp Nhu khẩn trương lấy khăn giấy, lau trên váy Thời Yên. Thời Yên bị nóng suýt một tiếng, cánh tay bị nóng đỏ lên.

    Lục Cảnh Nhiên nhìn trên tay cô xuất hiện vết hồng, nhíu mày, Diệp Nhu cúi người, còn đang giúp Thời Yên lau quần áo.

    " Không cần. "Thời Yên kéo khoảng cách với Diệp Nhu, nhìn cô ta cười," Tôi tự làm được. "

    Diệp Nhu vâng vâng dạ dạ nói:" Thật sự xin lỗi, mình thật sự không phải cố ý. "

    Thời Yên mỉm cười nói:" Không sao, không cần xin lỗi, về sau tôi gửi hóa đơn cho cậu, cậu đền tiền là được. "

    Diệp Nhu nghe cô nói vậy, liền ngây ngẩn cả người, sau đó dùng biểu cảm mau ra đây nhìn cô:" Váy của cậu chắc rất đắt, mình không có nhiều tiền như vậy. "

    Thời Yên nói:" Không vội, cậu có thể trả dần, tôi không thu lời. "

    Diệp Nhu mím môi, nhu nhược nói:" Mình biết cậu còn giận mình nói chuyện đánh cược cho huấn luyện viên Lục, nhưng mình cảm thấy các cậu như vậy là không đúng, mình cần phải nói cho anh ấy. "

    Thời Yên:"... "

    Cái bạch liên hoa này có chút khả năng.

    Quả nhiên Lục Cảnh Nhiên nghe đến hai chữ" đánh cược ", liền thu hồi quan tâm không dễ phát hiện trên mặt, đi đến một bên tiếp tục chỉ đạo động tác học sinh. Thời Yên nhìn Diệp Nhu, nói với cô ta:" Việc nào ra việc đó, mặc kệ có chuyện đánh cược hay không, cái váy này cậu cũng phải trả. Còn có tôi bị bỏng, tiền thuốc men cậu cũng phải gánh vác, hợp lý quá mà? "

    Diệp Nhu mím môi nhìn cô không trả lời, Thời Yên cũng không chờ cô ta đáp, trực tiếp xoay người rời đi. Lục Cảnh Nhiên không dấu vết mà nhìn bóng dáng cô rời đi, lại thu ánh mắt trở về, Thời Yên đi ra võ quán, vốn dĩ muốn đi bệnh viện xử lý vết bỏng, kết quả còn chưa đi xa, điện thoại trong túi vang lên.

    Người gọi là một số lạ, Thời Yên ngẫm nghĩ, nhận điện thoại:" Xin chào. "

    " Chào cô, Thời tiểu thư, tôi là mẹ Trác Dụ Bân. "Trong điện thoại truyền đến một giọng phụ nữ tự mang quý khí," Không biết cô có thời gian gặp tôi không?"
     
    VAnh123, Honggaiiij, vivi04127 người khác thích bài này.
  6. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 65: Mary Sue phiền não (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ Trác Dụ Bân? Vừa nghe danh hiệu này, Thời Yên tự động tưởng tượng ra một vở kịch.

    "Thời tiểu thư, cô có thời gian không?" Có lẽ thấy Thời Yên chậm chạp không trả lời, mẹ Trác Dụ Bân hỏi lại lần nữa.

    Thời Yên vội vàng đáp: "Có có, xin hỏi bác muốn gặp mặt ở đâu ạ?"

    Mẹ Trác Dụ Bân nói: "Ở quán cà phê trong trường học các người đi."

    "Dạ dạ."

    "Một tiếng sau chúng ta gặp."

    Thời Yên học trong trường quý tộc siêu cao cấp, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, nhưng Trác thị là một trong những đầu tư của trường học, mẹ Trác Dụ Bân đương nhiên có thể nghênh ngang tiến vào.

    Thời Yên cũng không rảnh xử lý vết bỏng của mình, cô tới phòng y tế lấy thuốc bôi bỏng rồi vội vội vàng vàng bắt xe về ký túc xá thay quần áo. Nghĩ đến phải đi gặp mẹ Trác Dụ Bân, Thời Yên đặc biệt chọn một cái váy rẻ nhất trong tủ quần áo -- hy vọng mình mặc cái váy một trăm triệu có thể khiến mình trông giống cô gái xóm nghèo.

    Thay quần áo xong cô bắt taxi tới quán cà phê. Bác tài trong trường học đều nhận ra cô, thấy cách ăn mặc của cô thì kinh ngạc nói: "Bạn học Mỹ Lệ, không nghĩ tới cháu mặc quần áo giản dị vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy."

    Thời Yên: "..."

    Cảm ơn.

    Từ trên xe xuống dưới, Thời Yên thấy một chiếc siêu xe đỗ ngoài quán cà phê, chắc là mẹ Trác Dụ Bân đã tới rồi, cô đi vào, thấy một người phụ nữ cả người tản ra quý khí ở vị trí gần cửa sổ, chung quanh người đó còn có ba vệ sĩ áo đen.

    Cô đi về phía người phụ nữ, thử hỏi: "Chào bác, xin hỏi bác chính là mẹ Trác Dụ Bân ạ?"

    Người phụ nữ nhìn cô một cách tìm tòi, gật đầu nói: "Là tôi, mời ngồi."

    Thời Yên kéo ghế ngồi đối diện, ngồi xuống, người phụ nữ cũng không khách sáo với cô, trực tiếp rút ra một tờ chi phiếu từ trong ví dài tinh xảo, đẩy đến trước mặt cô: "Đây là năm trăm tỷ, xin cô nhận lấy."

    Thời Yên: "..."

    Thế giới này rốt cuộc lạm phát tới hoàn cảnh khiến người giận sôi nào rồi!

    Cô hiện tại tin tưởng lương một năm 1 tỷ thật là một anh chàng nghèo.

    Thời Yên nhìn chi phiếu năm trăm tỷ trên bàn, cực lực duy trì trấn tĩnh trên mặt: "Bác hy vọng cháu nhận lấy năm trăm tỷ này, sau đó rời con trai bác ạ?"

    "Rời con trai tôi? Cô suy nghĩ cái gì?" Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, rất kinh ngạc mà nhìn cô, "Năm trăm tỷ này là sính lễ Trác gia chúng tôi cho cô, hy vọng cô lập tức kết hôn với con trai tôi."

    Thời Yên: "..."

    Không phải đâu vị phu nhân này! Kịch bản không viết như vậy!

    Người phụ nữ thấy biểu cảm không thể đoán được trên mặt cô, không duỗi tay lấy chi phiếu trên bàn, cười hừ một tiếng nói: "Như thế nào, là ngại tiền ít sao? Tôi có thể cho cô một tờ chi phiếu trống, cô muốn điền bao nhiêu thì điền bấy nhiêu."

    "..."

    Muốn, muốn điền bao nhiêu, thì điền bấy nhiêu sao? Thời Yên nuốt nước miếng, có chút động tâm, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên Mary Sue hình thái hoàn toàn, khiến cô lập tức thanh tỉnh lại.

    Không! Cô mới không cần biến thành bộ dáng ngớ ngẩn ấy đâu!

    Cố nén nội tâm bi thống, Thời Yên móc ra một đồng xu 5 hào từ trong ví, tính cả tờ chi phiếu năm trăm tỷ kia, cùng đẩy trở lại trước mặt người phụ nữ: "Cho bác năm trăm tỷ lẻ 5 hào, xin con trai bác lập tức rời khỏi cháu."

    Người phụ nữ: "?"

    "Cô có ý gì?" Bà ta kiêu căng nhìn Thời Yên. Thời Yên nói: "Không phải vấn đề tiền nong, cháu thật sự không kém bác chút tiền này, dù sao nhà cháu có mỏ."

    Người phụ nữ: "..."

    "Là cháu thật sự không thích con trai bác." Thời Yên bổ sung đầy đủ nửa lời nói còn lại.

    Người phụ nữ nghe xong vô cùng khiếp sợ, tựa hồ không tin trên thế giới này còn có cô gái không thích con bà ta. Vẻ mặt bà ta thay đổi mấy lần, cuối cùng khôi phục cao ngạo quý khí mới đầu: "Thời tiểu thư, tôi biết Tô Thừa Duyệt và Chương Hướng Bạch cũng đang theo đuổi cô, nhưng Tô Thừa Duyệt có nổi tiếng như thế nào cũng chỉ là một con hát không ra gì, mà Chương Hướng Bạch, Trung Nghĩa Đường Chương gia cũng không phải bang phái đứng đắn, chỉ có con trai tôi Trác Dụ Bân mới là lựa chọn tốt nhất của cô."

    Thời Yên khụ một tiếng, mở miệng nói: "Nhưng trên thế giới này không phải chỉ có ba người đàn ông đó."

    Người phụ nữ sửng sốt, chợt như thể hiểu cái gì: "Thời tiểu thư không phải là chỉ, anh chàng nghèo lương một năm 1 tỷ trong trường cô chứ?"

    Chuyện Thời Yên theo đuổi Lục Cảnh Nhiên ẫm ĩ ồn ào huyên náo ở trường học, mẹ Trác Dụ Bân tự nhiên cũng nghe được, vốn cho rằng cô chỉ là tùy tiện chơi bời, hiện tại nghe ý tứ của cô, còn muốn tới thật?

    Thời Yên không thể thấy người khác nói xấu Lục Cảnh Nhiên, lời người phụ nữ kia vừa thốt ra, cô không vui nói: "Lương một năm 1 tỷ có làm sao, nhà cháu có mỏ, cháu có thể nuôi anh ấy!"

    Người phụ nữ mím môi, thu hồi chi phiếu trên bàn: "Hôm nay xem ra không thể thỏa thuận được với Thời tiểu thư, cô lưu lại phương thức liên lạc của tôi, nghĩ thông suốt có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, lời nói hôm nay của tôi có hiệu lực vĩnh viễn."

    Nói xong, bà ta giẫm lên giày cao gót mang theo nhóm vệ sĩ của mình rời đi. Thời Yên dựa vào ghế, nội tâm có chút kích động. Cô đã cự tuyệt một người phụ nữ năm trăm tỷ!

    Chuyện này rất nhanh truyền khắp trường học, buổi chiều Diệp Nhu trở lại ký túc xá thấy Thời Yên một mình nằm ở trên sô pha, còn cố ý nhắc tới chuyện này với cô: "Mỹ Lệ, nghe nói hôm nay mẹ Trác tổng tới tìm cậu?"

    Thời Yên lười biếng đáp "ờ", cả đôi mắt cũng không mở, nhìn qua cũng không muốn để ý tới cô ta.

    Diệp Nhu lại hoàn toàn không thèm để ý thái độ của cô, phối hợp nói: "Vì sao cậu lại cự tuyệt bác ấy? Mình cảm thấy cậu và Trác tổng rất xứng đôi, Trác tổng trông rất đẹp trai, lại có năng lực, trong nhà còn có tiền như vậy."

    Thời Yên nói: "Cậu thích anh ta như vậy thì cậu gả cho anh ta đi."

    Diệp Nhu nghẹn một chút, cười khổ nói: "Người ta làm sao thấy được mình."

    Thời Yên nhếch miệng cười, rốt cuộc mở mắt nhìn cô ta một cái: "Cho nên cậu cảm thấy, Lục Cảnh Nhiên sẽ coi trọng cậu, phải không?"

    "Cậu.. Mình không phải ý đó." Hai má Diệp Nhu nổi lên một rặng đỏ ửng, một bộ thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng.

    Thời Yên từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn cô ta nói: "Tôi nói với cậu này, người nghèo ấy, thì phải cố gắng học tập cho tốt, nỗ lực làm việc, đừng cả ngày nghĩ mấy thứ tình yêu nhàm chán, yêu đương, đó là tiêu khiển của kẻ có tiền."

    Diệp Nhu mím môi không trả lời, Thời Yên chỉ cái túi đặt trên bàn, nói với Diệp Nhu: "Đây là cái váy bị cậu làm bẩn, tôi đã gọi tiệm giặt là đến lấy, nếu giặt sạch thì cậu đền tôi phí giặt là, giặt không sạch thì trả tôi 70% giá bán cái váy, đây là giá bạn bè."

    Nói xong, cô bỏ mặc Diệp Nhu, trở về phòng mình. Diệp Nhu một mình đứng ở phòng khách, nhìn chằm chằm cái túi giấy logo nhãn hiệu đắt tiền, ánh mắt âm độc như một con rắn độc.

    Cô ta cầm cái túi lên rồi ném mạnh xuống đất cho hả giận, hận không thể giậm hai chân.

    Một ngày nào đó, cô ta muốn khiến đám tiểu thư kiêu ngạo quỳ dưới chân cô ta khóc lóc!

    Thời Yên trở về phòng, lại nằm trên giường ngủ, lúc chạng vạng cô bị một cuộc gọi đánh thức. Cô cầm điện thoại nhìn xem, hiện người gọi Trác Dụ Bân.

    * * * Hai mẹ con này thay phiên tìm cô rốt cuộc muốn làm gì!

    Nghĩ đến mình còn phải tìm đối tượng cho Trác Dụ Bân, Thời Yên hít sâu một hơi, ngồi dậy nghe máy: "Chuyện gì?"

    Đầu kia truyền đến giọng nói từ tính của Trác Dụ Bân: "Mỹ Lệ, ăn tối chưa?"

    Thời Yên nói: "Chưa ăn."

    Trác Dụ Bân tựa hồ cười một tiếng, sau đó nói: "Anh mời em đi ăn cơm, giờ anh đang ở ngoài ký túc xá của em."

    "..."

    Thời Yên xỏ dép đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, thật đúng là thấy chiếc xe dài tổng tài chuyên dụng của Trác Dụ Bân, "Không phải bảo anh đừng tới trường tìm tôi à?"

    Thanh danh Trác gia quá lớn, mỗi lần Trác Dụ Bân tới trường học tìm cô đều sẽ khiến cho học sinh cường thế vây xem, sau đó ngày hôm sau các loại tai tiếng của cô và Trác Dụ Bân sẽ bị tàn sát trên diễn đàn trường.

    Dẫu bọn họ có thể không làm cái gì.

    Trác Dụ Bân do dự một chút, người đàn ông nắm mạch máu kinh tế toàn cầu ở trước mặt Thời Mỹ Lệ lại trở nên cẩn thận: "Anh nghe nói hôm nay mẹ anh tới tìm em, em.. không sao chứ?"

    "Tôi không sao, anh trở về đi."

    Thời Yên nói không chút do dự, Trác Dụ Bân bị cô lãnh khốc vô tình đâm bị thương, lại vẫn không muốn từ bỏ: "Mỹ Lệ, anh muốn gặp em."

    "..."

    Thời Yên cảm thấy cánh tay mình nổi da gà, cô thật sự không muốn gặp Trác Dụ Bân, nhưng nếu không nói rõ được với mẹ anh ta thì nói rõ với anh ta vậy! "Tôi ra ngay đây, anh chờ một chút."

    Thời Yên cở áo ngủ ra, thay một cái áo cộc tay và quần jean, lười buộc tóc, trực tiếp đi ra ngoài. Tài xế của Trác Dụ Bân thấy cô đi ra, lập tức giúp cô mở cửa xe, Thời Yên nhìn Trác Dụ Bân như cô vợ nhỏ ngồi bên trong, nhấc chân bước vào khoang xe.

    "Mỹ Lệ, dù em mặc quần áo đơn giản cũng vẫn xinh đẹp động lòng người." Trác Dụ Bân nhìn thấy Thời Yên, trước không nói hai lời mà tâng bốc cô một lần. Thời Yên giật khóe miệng, đi thẳng vào vấn đề: "Trác Dụ Bân, hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng với mẹ anh, tôi không thích anh, sẽ không gả cho anh, anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian trên người tôi."

    Trác Dụ Bân không nghĩ tới cô nói trắng ra như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt vài phần, anh ta nhẹ nhàng nắm tay, nhìn Thời Yên nói: "Mỹ Lệ, anh biết có thể anh chưa đủ tốt, nhưng anh sẽ nỗ lực làm được tốt nhất, anh tin tưởng một ngày nào đó em sẽ thay đổi tâm ý."

    ".. Không phải, Trác tổng, tôi cảm thấy có thể anh không thấy rõ tình cảm thật sự của mình." Thời Yên phân tích, "Từ nhỏ anh đã ngậm thìa vàng sinh ra, người chung quanh ngoan ngoãn phục tùng anh, anh nghĩ muốn cái gì, tùy tiện là có thể hô mưa gọi gió, cho nên anh nhất thời không chấp nhận được sự thật tôi không thích anh. Đây không phải yêu, đây chỉ là lòng hư vinh của anh đang quấy phá thôi."

    Đôi mắt đen nhánh của Trác Dụ Bân tựa hồ nổi mưa rền gió dữ: "Mỹ Lệ, em có thể từ chối anh, nhưng em không thể hoài nghi tình cảm của anh dành cho em! Anh từ đầu đến cuối vẫn nhớ rõ hương vị túi que cay em cho anh, đó là thứ anh thấy ngon nhất trên đời này!"

    Thời Yên: "..."

    Không phải, Trác đại tổng tài, ngày thường anh ăn cái gì vậy! Thảm như vậy sao!

    [​IMG]
     
    VAnh123, Honggaiiij, Lylyleina5 người khác thích bài này.
  7. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 66: Mary Sue phiền não (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xét thấy Trác Dụ Bân càng gàn bướng hồ đồ hơn mẹ anh ta, Thời Yên không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa, cũng từ chối lời mời ăn tối. Lúc gần đi, Trác Dụ Bân đưa cho cô một cái túi, bên trong một chai rượu vang đỏ: "Mỹ Lệ, không phải em thích rượu vang đỏ sao? Đây là anh nhờ người thay anh thật vất vả tìm được, em cầm mà uống đi."

    Thời Yên nhìn về phía túi giấy, xác thật là một chai rượu vang đỏ: "Thôi, không có công không nhận lộc, tôi không thể nhận đồ của anh."

    Trác Dụ Bân nói: "Mỹ Lệ, dù không thành người yêu, chúng ta cũng là bạn bè mà? Đây cũng không phải đồ gì đắt tiền, coi như là trả túi que cay lúc trước của em."

    "..."

    Như vậy cô chẳng phải là kiếm lời sao. Dưới cái nhìn chăm chú sáng quắc của Trác Dụ Bân, Thời Yên nhận lấy túi giấy, nói với anh ta: "Vậy cảm ơn, từ nay về sau anh cũng không nợ tôi, quên túi que cay kia đi."

    Trác Dụ Bân muốn nói lại thôi mà nhìn cô, cuối cùng không nói cái gì, đưa mắt nhìn cô trở lại ký túc xá.

    Anh ta đi không bao lâu, bạn cùng phòng Thời Yên Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân từ bên ngoài trở lại. Vào ký túc xá, Đoan Mộc Du Du gọi với vào phòng Thời Yên: "Mỹ Lệ, tụi mình về rồi, còn mang que cay cậu thích nhất nữa nè!"

    Thời Yên: "..."

    Cô từ trong phòng đi ra, đầu tóc lộn xộn, Đoan Mộc Du Du vừa thấy, lập tức quỷ hét quỷ kêu nói: "Sao cậu lại biến mình thành như vậy?"

    "Không có gì." Thời Yên hữu khí vô lực lên tiếng, ngồi xếp bằng trên sô pha, bóc một túi que cay ra ăn, "Có gì khác ăn không? Mình chưa ăn tối, đói quá đi."

    "Đói sao cậu không gọi cơm, nhà ăn không phải đưa cơm 24 giờ sao?"

    "Aizz." Thời Yên nặng nề thở dài, "Không thấy ngon miệng, hôm nay mình lại đi tìm huấn luyện viên Lục, anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho mình."

    Đoan Mộc Du Du mím môi, đây rốt cuộc là vấn đề không thấy ngon miệng hay là đói hả? Thư Niệm Chân nghe Thời Yên nói như vậy, nhìn quanh ký túc xá một vòng: "Con nhỏ phản bội Diệp Nhu kia đâu?"

    "Không biết, có thể là đi giặt quần áo giúp mình."

    Đoan Mộc Du Du kỳ quái nói: "Cậu ta giặt quần áo cho cậu? Cậu ta có lòng tốt như vậy?"

    "Lòng tốt gì chứ! Là cậu ta cố ý đổ nước trà lên người mình, cậu xem, nóng đỏ lên rồi!"

    Thời Yên đưa cánh tay mình qua, Đoan Mộc Du Du nhìn vệt đỏ mờ đã không thấy rõ trên tay cô, phối hợp an ủi: "Đừng tức giận, đến xem ảnh đẹp của huấn luyện viên Lục cho nguôi giận."

    Trên diễn đàn trường, có một topic đặc biệt mở vì Lục Cảnh Nhiên, mỗi ngày đều có các em gái mê Lục Cảnh Nhiên đăng ảnh chụp Lục Cảnh Nhiên lên đó, đương nhiên, trên cơ bản đều là chụp lén.

    Hiện tại topic này đã hơn ba trăm trang, Đoan Mộc Du Du dùng Ipad nhấn vào topic này, cùng Thời Yên thưởng thức vẻ đẹp của huấn luyện viên Lục.

    "A, huấn luyện viên Lục đẹp trai quá đi, nếu anh ấy là bác sĩ phòng y tế, mỗi ngày mình đều bằng lòng đi tiêm để gặp anh ấy!"

    Thời Yên liếc cô nàng một cái, hỏi: "Vậy nếu anh ấy là giáo sư Toán học thì sao?"

    "..."

    Đoan Mộc Du Du trầm mặc giây lát, nói, "Vậy, chỉ có thể thưởng thức từ xa!"

    Thư Niệm Chân nói với Thời Yên: "Nếu không cậu đi đăng ký lớp võ thuật của huấn luyện viên Lục đi, tuy rằng trước đó nữ sinh đi tham gia hướng về phía anh ấy gãy hai hay ba cái xương sườn? Nhưng tốt xấu còn sống mà."

    Thời Yên: "..."

    Đoan Mộc Du Du phối hợp: "Đúng, Niệm Chân nói không sai. Tục ngữ nói không hy sinh trẻ không bắt được sói, muốn đuổi theo huấn luyện viên Lục, cậu phải có giác ngộ xả thân!"

    Thời Yên: "..."

    Hai người bọn họ thật không phải cố ý chứ?

    "Để mình về phòng nghĩ lại." Thời Yên ôm hai túi que cay, lại vơ thêm một hộp bánh quy, trở về phòng mình.

    Ngồi trước cửa sổ vừa ăn vừa lướt topic ảnh đẹp của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên dần dần nghĩ thông suốt.. Còn không phải chỉ gãy mấy cái xương sườn sao! Cái này tính là gì!

    Cô đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà bước lên trang web, đăng ký lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên, sợ giây tiếp theo mình sẽ sợ hãi.

    Sau khi đăng ký xong, trái tim cô còn đập "thịch thịch thịch" không ngừng, cô cảm thấy tham gia lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên còn kích thích hơn từ chối Trác Dụ Bân năm trăm tỷ!

    Chuyện lớp võ thuật cứ như vậy chứng thực xuống, sáng sớm hôm sau, Thời Yên bắt đầu rửa mặt trang điểm, chuẩn bị đi tham gia lớp võ thuật của Lục Cảnh Nhiên.

    Mỗi ngày Lục Cảnh Nhiên đều là người tới võ quán sớm nhất, sau khi tới anh quét dọn đơn giản, sau đó đá chân làm nóng người. Lúc Diệp Nhu tới, thấy đang đá chân bên trong, trông anh cũng không dùng bao nhiêu sức, nhưng từng chân đá ra lại như mang gió.

    Diệp Nhu không khỏi có chút nhìn ngây ngốc, huấn luyện viên Lục thật là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ta từng gặp, đẹp hơn Trác Dụ Bân Tô Thừa Duyệt Chương Hướng Bạch gì đó một vạn lần.

    Lục Cảnh Nhiên thấy Diệp Nhu đứng ở cửa cũng không có nhiều phản ứng, thay đổi một phương hướng lại tiếp tục đá chân. Diệp Nhu đi lên, dịu dàng gọi anh một tiếng: "Huấn luyện viên Lục, buổi sáng tốt lành."

    Giọng Lục Cảnh Nhiên thường thường nói: "Không phải đã nói cô không phải đến võ quán nữa sao?"

    Diệp Nhu hơi mím môi, dường như có chút khổ sở: "Em chỉ muốn xem có cái gì giúp được anh không."

    "Không có."

    Diệp Nhu: "..."

    Cô ta hạ mắt an tĩnh một lát, lấy điện thoại trong túi, click mở diễn đàn trường: "Huấn luyện viên Lục, đêm qua tổng giám đốc Trác thị Trác Dụ Bân lại tới tìm Thời Mỹ Lệ ký túc xá chúng em, hai người ở trong xe rất lâu. Mỹ Lệ thật sự rất đẹp, khó trách tổng giám đốc Trác thích cậu ấy như vậy, thật khiến người ta hâm mộ."

    Động tác đá chân của Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, sau đó thu chân đi đến một bên, cầm khăn lông lau mồ hôi trên đầu mình.

    Ngày hôm qua anh nghe nói, Thời Yên từ chối mẹ Trác Dụ Bân năm trăm tỷ, không nghĩ tới đảo mắt lại gặp lén Trác Dụ Bân ở trong xe? A, con gái.

    Diệp Nhu thấy ánh mắt tối nghĩa không rõ của anh, cúi đầu nhẹ nhàng cong khóe miệng.

    Hôm nay là ngày đầu tiên Thời Yên đi học, đặc biệt tới trước nửa tiếng. Lúc cô đến, võ quán chỉ có lác đác hai ba người. Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên đứng một mình một bên, cười nhẹ nhàng đi lên chào hỏi anh: "Chào buổi sáng huấn luyện viên Lục, em tới báo danh."

    Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua cô, mở miệng nói: "Đi thay quần áo trước đi."

    "Dạ." Thời Yên lĩnh quần áo từ trợ giảng, sau đó vội đi tới phòng thay đồ thay, lúc đi ra còn đặc biệt buộc tóc đuôi ngựa. Cô đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, trung khí mười phần gọi anh một tiếng: "Báo cáo huấn luyện viên, em đã thay xong!"

    Lục Cảnh Nhiên ngước mắt đánh giá cô, biểu cảm bình thản trước sau như một: "Hôm nay ngày đầu tiên em tới học, tiến độ kém học viên khác rất nhiều, luyện từ cơ bản nhất trước đã."

    "Vâng thưa huấn luyện viên!"

    "Chạy quanh võ quán một trăm vòng đã."

    ".. Bao nhiêu vòng?"

    "Hai trăm vòng."

    "?"

    "Ba trăm vòng."

    Thời Yên một giây cũng không dám trì hoãn mà đi chạy vòng.

    Ở thế giới này, Thời Yên chính là tiểu thư quý tộc nuông chiều từ bé, ngày thường vận động duy nhất chính là tiết thể dục. Đừng nói chạy ba trăm vòng quanh võ quán, lúc chạy tới vòng thứ ba, Thời Yên đã không chạy nổi.

    Lục Cảnh Nhiên ở bên cạnh nhìn cô, lạnh mặt thúc giục: "Ai bảo em dừng lại?"

    Thời Yên hai tay chống đầu gối, thở hổn hển nói: "Em, em chạy, không nổi."

    "Lúc này mới vòng thứ ba đã chạy không nổi? Thể lực em kém như vậy, xem ra chỉ có thể tăng cường huấn luyện thể lực cho em."

    "..."

    Thời Yên sợ ngày mai tới Lục Cảnh Nhiên bắt cô chạy bốn trăm vòng, cắn răng lại chạy tiếp.

    Vòng thứ tư cơ bản là lết đi, chạy xong vòng thứ năm, Thời Yên "loảng xoảng" một tiếng, ngã xuống số đất.

    Bạn nhỏ bên cạnh chỉ vào cô, gọi Lục Cảnh Nhiên: "Huấn luyện viên, chị xinh đẹp này ngất rồi!"

    Lục Cảnh Nhiên đi qua, ngồi xổm bên cạnh nhìn cô một lúc, sau đó nói: "Không phải ngất đi, đại khái là đột tử rồi, chúng ta kéo cô ấy ra ngoài chôn đi."

    ".. Em cảm thấy, em còn có thể cứu giúp, một chút." Thời Yên giãy giụa nâng lên một ngón tay, mở mắt ra nhìn Lục Cảnh Nhiên.

    Trong nháy mắt mở mắt, cô thấy khóe miệng Lục Cảnh Nhiên vương nụ cười nhạt không kịp thu hồi.

    Thấy Lục Cảnh Nhiên cười tựa như thấy một đóa hoa tươi nở rộ, Thời Yên lập tức cảm thấy chạy năm vòng quá đáng giá.

    Lục Cảnh Nhiên thấy cô mở mắt ra, lại khôi phục thái độ lạnh nhạt như thường: "Tỉnh thì chạy tiếp đi."

    Thời Yên nằm rạp trên mặt đất, đáng thương nhìn anh: "Huấn luyện viên, chúng ta có thể đổi cái khác không?"

    Lục Cảnh Nhiên nói: "Có thể, kế tiếp nhảy cóc đi."

    Thời Yên: "..."

    Nhảy cóc tuyệt đối mệt hơn chạy, Thời Yên nhảy một cái vừa đi vừa về đã cảm giác chân không phải của mình nữa rồi.

    Cũng may lúc này Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc tuyên bố nghỉ ngơi, Thời Yên nhẹ nhàng thở ra thật dài.

    Cô ngồi dựa vào tường, vừa uống nước vừa đấm chân mình, không được, ngày mai nhất định phải đi thẩm mỹ viện mát xa toàn thân.

    Lục Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Chờ tiết học lát nữa, còn muốn tiếp tục tham gia không?"

    "Đương nhiên muốn!" Thời Yên trả lời chém đinh chặt sắt.

    Lục Cảnh Nhiên ném cho cô một cái khăn lông sạch sẽ, nói: "Vậy được, hy vọng em có thể kiên trì."

    * * * Những lời này nghe có vẻ không tốt lắm.

    Nghỉ ngơi kết thúc, Lục Cảnh Nhiên triệu tập học sinh, chia hai hàng, bản thân đứng ở giữa nói: "Kế tiếp chúng ta học bài tiếp theo, phân tích giải thích động tác quẳng ngã qua vai, vì để hình tượng sinh động hơn, chúng ta tìm một học viên tới làm mẫu."

    Các bạn học đều nóng lòng muốn thử giơ tay, Lục Cảnh Nhiên bước từng bước qua trước mặt bọn họ, cuối cùng ngừng lại trước mặt Thời Yên: "Vậy chọn bạn học hôm nay mới tới làm mẫu cho mọi người."

    Thời Yên: "..."

    Huấn luyện viên, quan báo tư thù cũng không làm như vậy đâu.

    Lục Cảnh Nhiên chỉ điểm Thời Yên, sau đó quay người nói với cô: "Ôm lấy tôi từ phía sau."

    "?" Ấy, phúc lợi tốt như vậy sao? Thời Yên cười hì hì một tiếng, đi lên ôm lấy eo Lục Cảnh Nhiên từ phía sau.

    Dáng người Lục Cảnh Nhiên nhìn qua không tráng, nhưng lúc ôm có thể rõ ràng cảm giác cơ bắp cứng rắn dưới lớp vải, rắn chắc mà tràn ngập sức mạnh. Cô dựa đầu vào lưng Lục Cảnh Nhiên, nghe tiếng tim đập truyền tới từ lồng ngực anh.

    "Không bảo em nâng đỡ, ôm từ trên vai."

    Tiếng Lục Cảnh Nhiên đánh vỡ bong bóng màu hồng trong lòng Thời Yên, cô à một tiếng, kiễng chân ôm vai Lục Cảnh Nhiên.

    Còn chưa kịp chạm vào anh, cánh tay đã đột nhiên bị người kéo, sau đó một lực mạnh mẽ kéo bản thân một trận trời đất quay cuồng, cuối cùng, là "viu bụp" một tiếng.

    A, có phải xương cốt gãy rồi không?

    Khi Thời Yên nằm ngửa trên cái đệm nhìn chằm chằm trần nhà võ quán đã nghĩ như thế.
     
  8. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 67: Mary Sue phiền não (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xương cốt Thời Yên đương nhiên không gãy, trên thực tế lúc trước truyền ra có nữ sinh gãy hai cái xương sườn cũng chỉ là lời đồn nghe nhầm đồn bậy.

    Lục Cảnh Nhiên là huấn luyện viên chuyên nghiệp, ra tay nắm được nặng nhẹ, anh không có khả năng quẳng ngã gãy xương sườn của học sinh, huống chi còn là học sinh nữ.

    Anh ngồi xổm bên cạnh Thời Yên nhìn cô một lúc, cúi đầu hỏi cô: "Em còn chuẩn bị nằm bao lâu?"

    Thời Yên: "..."

    Có thể có nằm bao lâu thì bấy lâu.

    Lục Cảnh Nhiên nhìn cô ăn vạ trên cái đệm không chuẩn bị đứng lên, dứt khoát cũng không để ý cô nữa, đứng lên nói với học viên: "Tôi lại phân tích giải thích động tác một lần cho mọi người."

    Chờ Thời Yên rốt cuộc nằm thoải mái, chương trình học buổi sáng cũng kết thúc, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô bò dậy, đi qua nói với cô: "Lần sau đi học còn lười biếng như vậy thì không cần tới."

    Thời Yên: "..."

    Hôm nay cô chạy vòng lại nhảy cóc cuối cùng còn bị quẳng ngã một trận, như vậy còn gọi là lười biếng sao!

    Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên, miễn cưỡng cười vui: "Vâng ạ, huấn luyện viên Lục, em đi về trước."

    Thời Yên đổi lại quần áo của mình ở phòng thay đồ, rồi hoạt động thân thể tàn tạ của mình, bắt xe trở về ký túc xá. Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân đang ở phòng khách nấu lẩu, thấy Thời Yên trở về, lập tức "bụp" kéo ra một dải lụa rực rỡ, thét to nói: "Chúc mừng bạn học Mỹ Lệ còn sống trở về từ lớp học của huấn luyện viên Lục!"

    Thời Yên: "..."

    Cô vươn hai tay, nói với họ: "Hai cậu mau tới đỡ mình, mình đi không nổi."

    Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân đi lên, mỗi người đỡ một bên cánh tay cô, đỡ cô như đỡ lão Phật gia đến sô pha.

    "Cảm giác thế nào?" Thư Niệm Chân hỏi.

    Thời Yên nói: "Cảm giác, còn sống thật tốt."

    Đoan Mộc Du Du cười khúc khích, đưa cái bát cho Thời Yên: "Nào nào nào, ăn gì đã, cảm nhận cuộc sống tốt đẹp."

    Thời Yên thật sự đói bụng, vốn dĩ nói trở về phải tắm cái đã, hiện tại cũng chỉ muốn ăn miếng cơm. Nguyên liệu nấu lẩu là hai người Đoan Mộc Du Du mua ở ngoài trường ngày hôm qua, hương vị cũng không tệ lắm, ba người không chút văn nhã ăn xong một nồi, lại bắt đầu nấu nồi thứ hai.

    Trong lúc chờ, Thời Yên nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Diệp Nhu: "Cậu ta ở bên trong hả?"

    Thư Niệm Chân nhún vai: "Cậu quan tâm cậu ta làm gì? Cậu không nói mình còn tưởng rằng ký túc xá chúng ta chỉ có ba người."

    "Nào nào nào, uống rượu, đừng đề cập đến mấy người mất hứng." Đoan Mộc Du Du rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, nâng ly nói: "Nào, cạn ly!"

    "Cạn ly!"

    Thời Yên nếm một ngụm rượu vang đỏ trong ly, vừa lòng nhướn đuôi lông mày: "Rượu vang đỏ này ngon đấy, cậu lấy đâu đấy?"

    Đoan Mộc Du Du nói: "Chính là cái chai cậu đặt trên bàn."

    Thời Yên: "..."

    Tuy rằng ba người các cô có thứ gì đều ăn cùng nhau, nhưng cái này cũng quá không coi mình là người ngoài rồi. Mắng thì mắng, Thời Yên cũng không để trong lòng, cô lại uống một ngụm rượu vang đỏ, cảm thán: "Đồ Trác tổng đưa có khác."

    Đoan Mộc Du Du nói: "Đương nhiên rồi, đây chính là rượu vang năm Khang Hi, cả thế giới không tìm được mấy chai."

    "Phụt, khụ khụ!" Thời Yên bị rượu trong miệng làm sặc, hoảng sợ nhìn cô ấy, "Năm gì cơ?"

    "Năm Khang Hi." Đoan Mộc Du Du kỳ quái liếc nhìn cô một cái.

    Thời Yên: "..."

    Rượu vang đỏ năm Khang Hi có phải tương đương với Sprite năm 82? Uống vào thật sự sẽ không chết người chứ!

    Không biết có phải tác dụng tâm lý, Thời Yên lập tức cảm thấy bụng mình bắt đầu đau.

    Rất mau, Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân cũng lần lượt đau bụng, chứng minh Thời Yên cũng không phải tác dụng tâm lý.

    Đoan Mộc Du Du đã đau lăn lộn trên đất, Thời Yên kiên cường lấy điện thoại, gọi điện thoại cấp cứu.

    Xe cứu thương trường học rất có hiệu suất, nhân viên y tế vội vàng nâng các cô lên cáng, dùng xe cứu thương chở đi.

    Tiếng xe cứu thương vang vọng toàn trường, chuyện này lập tức thành đề tài nóng nhất diễn đàn trường, đẩy Thời Yên và Trác tổng gặp lén trong siêu xe xuống dưới.

    【 Giật gân! Ký túc xá Thời Mỹ Lệ ngộ độc thức ăn tập thể! Xe cứu thương chạy tới hiện trường nâng toàn bộ ba người đi! 】

    "Oa, đáng sợ như vậy sao!"

    "Ăn gì thế? Có phải trường học nên phụ trách?"

    "Lúc ấy tôi ở bệnh viện, không phải ngộ độc thức ăn, là viêm dạ dày cấp tính."

    "Viêm dạ dày cấp tính tập thể cũng quá đáng sợ.."

    "Không phải, ký túc xá không phải có bốn người sao? [ buồn cười]"

    "Nói như vậy, hình như thật sự chỉ có Diệp Nhu không sao, để tôi suy luận âm mưu một chút [ đẩy mắt kính]"

    Trên diễn đàn thảo luận đến hô mưa gọi gió, ba đương sự đang nằm ở bệnh viện truyền nước.

    "A, quả nhiên không nên ăn đồ bình dân.."

    "Đúng vậy, lần sau không bao giờ ăn lẩu!"

    Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân cậu một lời mình một câu, nhận định là ăn lẩu có vấn đề, Thời Yên yên lặng giật khóe miệng, rõ ràng là rượu vang đỏ năm Khang Hi càng có vấn đề! Các cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào!

    Lục Cảnh Nhiên nghe nói phòng Thời Yên nằm viện tập thể, quan tâm xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, anh cảm thấy mình cần phải đi thăm một chút. Lúc đi đến cửa bệnh viên, anh thấy Diệp Nhu một mình ngồi trên ghế, bả vai run run, như đang khóc.

    Lục Cảnh Nhiên hơi hơi mím môi, đi qua cô ta, Diệp Nhu tựa như gắn rada trên người, anh vừa tới thì ngẩng đầu gọi anh: "Huấn luyện viên Lục.."

    Lúc nói chuyện, nước mắt Diệp Nhu còn không ngừng rơi xuống, Lục Cảnh Nhiên đành dừng bước, hỏi cô ta: "Sao cô một mình ngồi đây?"

    Diệp Nhu lau nước mắt, thút tha thút thít nói: "Em muốn đi thăm ba người Mỹ Lệ, nhưng họ đều không muốn gặp em, có thể cũng giống người trên diễn đàn cảm thấy là em động tay động chân trên đồ ăn của bọn họ."

    Nói tới đây, nước mắt Diệp Nhu lại ngăn không được tuôn ra: "Em không có việc gì là bởi vì em căn bản không ăn, ba người họ ăn cái gì, trước nay đều không gọi em."

    Lục Cảnh Nhiên nghe xong câu chuyện của cô ta, sắc mặt như thường nói: "Tôi vào thăm họ thay cô."

    Diệp Nhu thấy anh nói xong đã muốn đi, vừa định đứng dậy ngăn anh, có một chiếc xe chạy cực nhanh đến bệnh viện.

    Vỏ ngoài màu vàng chói lóa vô cùng huênh hoang.

    Kỹ thuật người lái xe rất tốt, tốc độ nhanh như vậy có thể trực tiếp vẫy đuôi một cái, vững vàng đừng lại vị trí đỗ xe. Tiếp đó cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông nhuộm tóc bạc đeo kính râm từ trong xe đi xuống.

    Ngay lúc anh ta bước chân xuống, bên ngoài bệnh viện liền truyền đến tiếng hút không khí, anh ta phảng phất giống như không phát hiện mà khóa xe, bước chân chạy nhanh đến phòng bệnh.

    Diệp Nhu sửng sốt trong chốc lát, mới ngẩng đầu hỏi Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: "Vừa rồi người kia, là đại minh tinh Tô Thừa Duyệt sao?"

    Lục Cảnh Nhiên không trả lời, ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta một hồi, xoay người rời đi.

    Phòng bệnh, Thời Yên đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, tiếng một người đàn ông nôn nóng truyền đến: "Trời ạ, Mỹ Lệ của anh, em làm sao vậy!"

    Thời Yên: "..."

    Cô có thể làm bộ không nghe thấy không?

    Thời Yên tiếp tục nhắm mắt, làm bộ ngủ rồi, Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân thấy người đàn ông đi vào, vui sướng oa lên: "Tô Thừa Duyệt! Người thật của anh còn đẹp hơn trên TV!"

    Tô Thừa Duyệt tháo kính râm trên mặt xuống, cười với hai cô: "Cảm ơn, hai em và Mỹ Lệ ở cùng một phòng bệnh?"

    Đoan Mộc Du Du nói: "Đúng vậy, một mình nhàm chán lắm!"

    Tô Thừa Duyệt gật đầu, đi đến trước giường bệnh Thời Yên, nhìn cô khẽ gọi: "Mỹ Lệ, Tô Thừa Duyệt của em tới."

    Thời Yên: "..."

    Vì sao mấy người đàn ông này, một người buồn nôn hơn một người.

    Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Tô Thừa Duyệt, Thời Yên không đỡ được mở mắt ra, sau đó bị người trước mắt dọa sợ: "Sao anh biến đầu tóc thành như vậy?"

    Tô Thừa Duyệt thấy cô tỉnh lại, rốt cuộc yên tâm, anh lắc đầu mình, nhìn cô nói: "Đẹp không? Nhuộm lúc đóng phim, hôm nay anh mới từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay thì nghe thấy chuyện em nằm viện, sợ tới mức anh lập tức chạy qua!"

    ".. Ồ, cảm ơn anh, tôi chỉ ăn đau bụng thôi, đã không sao rồi." Thời Yên vội vàng đuổi người, "Anh mới vừa về nước, khẳng định còn có rất nhiều việc phải xử lý, anh đi làm việc đi."

    Lời tiễn khách của Thời Yên nghe vào trong tai Tô Thừa Duyệt lại thành lời âu yếm: "Mỹ Lệ, sao em tốt như vậy, mình đã nằm viện còn suy nghĩ cho anh."

    Thời Yên: "..."

    Người anh em, khi còn nhỏ đọc hiểu sợ là không đạt tiêu chuẩn đúng không.

    "Em yên tâm đi, những công việc đó đều không quan trọng bằng em, hiện tại anh chỉ muốn ở đây với em."

    "..."

    Thời Yên trầm mặc một lúc, hỏi anh, "Người quản lý của anh đâu?"

    Tô Thừa Duyệt ngẩn ra một chút, hơi có vẻ nôn nóng nhìn cô: "Em cũng nghe nói scandal của anh và người quản lý? Những cái đó đều là phóng viên viết linh tinh, căn bản là từ không thành có! Anh thích chỉ mình em."

    Thời Yên: "..."

    Không phải, tôi chỉ là muốn người quản lý của anh kéo anh đi làm việc mà thôi.

    Thấy Thời Yên không nói lời nào, Tô Thừa Duyệt cho rằng cô vẫn không tin mình, tiếp tục giải thích: "Mỹ Lệ, em yên tâm đi, anh đã đề nghị đổi người quản lý với công ty. Em nhất định phải tin tưởng anh, tuy rằng mỗi ngày anh đều tiếp xúc rất nhiều người đẹp, nhưng anh đối với em sẽ không thay đổi! Nếu nói em là Matsushima Nanako, vậy bọn họ đều chỉ là Leshan Bobo Chicken."

    Thời Yên: "..."

    Phép so sánh này, tươi mát thoát tục biết bao.

    Đoan Mộc Du Du ở bên kia tò mò hỏi: "Leshan Bobo Chicken là cái gì thế?"

    Tô Thừa Duyệt quay đầu lại nói với cô nàng: "Một loại ăn vặt địa phương, lúc trước lúc đóng phim anh ăn qua một lần."

    "Hả, ngon không!"

    "..."

    Thời Yên nhìn cô nàng, "Vừa rồi cậu còn nói, cậu không bao giờ ăn đồ bình dân."

    Đoan Mộc Du Du bĩu môi: "Mình chỉ hỏi một chút, đã nói muốn ăn đâu."

    Tô Thừa Duyệt còn muốn nói gì đó với Thời Yên, điện thoại nhét trong túi quần vang lên, anh đi đến ngoài phòng bệnh nhận điện thoại, sau khi trở lại, sắc mặt không được tốt lắm: "Mỹ Lệ, bên công ty muốn anh trở về một chuyến, lúc sau anh lại đến thăm em."

    Thời Yên cầu mà không được, vội nói: "Mau đi đi mau đi đi, không cần vì tôi mà chậm trễ công việc."

    Tô Thừa Duyệt cảm động không thôi, lại nói một lần: "Mỹ Lệ, em thật tốt."

    Thời Yên: "..."

    Không, cả người cô đều không tốt.
     
  9. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 68: Mary Sue phiền não (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời Yên ở bệnh viện truyền dịch hai ngày, dạ dày rốt cuộc khôi phục khỏe mạnh, nhưng cũng không dám ăn cái gì lẩu uống cái gì rượu vang đỏ năm Khang Hi, chỉ có thể dựa vào ăn cháo duy trì sinh hoạt.

    Hai ngày cô ở bệnh viện truyền dịch, bên ngoài đã rất náo nhiệt, Tô Thừa Duyệt rời bệnh viện cùng ngày đã hỏa tốc bước lên số đầu đề của các nhà truyền thông lớn.

    【 Người yêu bí mật của siêu sao quốc tế Tô Thừa Duyệt lộ diện? Đối phương lại là sinh viên học ở trường quý tộc siêu cao cấp! 】

    【 Scandal với người quản lý chỉ là ngụy trang? Bạn gái thật sự của ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng Tô Thừa Duyệt nổi lên mặt nước! 】

    【 Tô Thừa Duyệt chạy tới bệnh viện thăm bạn gái, sắp có tin vui truyền ra! 】

    Thời Yên: "..."

    Tin vui cái đại móng heo nhà anh!

    Thời Yên tức giận ném điện thoại, cũng không nhìn hơn triệu bình luận dưới tiêu đề khiến người nghe kinh sợ.

    Sức ảnh hưởng của Tô Thừa Duyệt lớn như vậy, Lục Cảnh Nhiên khẳng định cũng thấy tin tức tương quan, sẽ không thật sự cho rằng cô là bạn gái Tô Thừa Duyệt chứ!

    Thời Yên nặng nề thở dài, thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, chuyện Trác đại tổng tài còn chưa giải quyết xong, lại tới một Tô đại ảnh đế. Mà Lục Cảnh Nhiên bên này, còn một chút tiến triển cũng không có.

    Cô suy nghĩ một lúc, lấy ra thỏi son môi hồng Mary Sue của mình, tô lên. Mặc kệ, hôm nay phải hôn được Lục Cảnh Nhiên rồi nói!

    Trang điểm xong, Thời Yên bắt taxi tới võ quán. Lúc cô đến, Lục Cảnh Nhiên đã kết thúc nửa buổi học, đang nghỉ ngơi giữa giờ.

    Thời Yên cảm thấy, nếu cô quang minh chính đại hôn Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên khẳng định sẽ không làm được, việc này còn phải lén lút thôi. Thấy Lục Cảnh Nhiên đưa lưng về phía cô, một mình đứng ở một bên, Thời Yên rón rén đi tới.

    Mắt thấy cách Lục Cảnh Nhiên càng ngày càng gần, tim Thời Yên đập cũng càng lúc càng nhanh. Cô ở trong lòng lặp lại bảo mình phải thả lỏng, đừng khẩn trương, sau đó thả người nhảy lên trước.

    Nào biết còn chưa chạm vào anh, anh đột nhiên trở tay bắt lấy cánh tay mình, một lực đạo quen thuộc kéo mình về phía trước, Thời Yên sợ tới mức hét lên lên: "A --!"

    Viu bụp.

    Lại lần nữa nằm ngửa trên mặt đất nhìn trần nhà võ quán, Thời Yên cảm thấy vì sao mình muốn tìm đường chết chứ.

    Lục Cảnh Nhiên cũng hoảng sợ, dù lúc nghe thấy tiếng của Thời Yên anh đã hủy bỏ lực đúng lúc, nhưng lần quẳng ngã này tuyệt đối nghiêm trọng hơn lần ở lớp học lần trước.

    Anh cau mày, cúi người nhìn Thời Yên: "Em thế nào?"

    Thời Yên hấp hối nói: "Xương cốt hình như.. gãy vụn."

    Lục Cảnh Nhiên mím môi, giơ tay ấn hai cái trên người cô, mới vừa đụng vào, Thời Yên đã bắt đầu quỷ thét quỷ kêu: "A a a a đau!"

    Lục Cảnh Nhiên rút tay về, nói với cô: "Xương chưa gãy, tôi đỡ em lên."

    "A.. Vậy anh nhẹ chút nhé."

    Lục Cảnh Nhiên bảo học sinh cầm cái đệm đặt ở bên cạnh, đỡ Thời Yên lên, Thời Yên dựa lên trên tựa như một con cá chết: "Huấn luyện viên Lục, toàn thân em trên dưới đều đau quá."

    Lục Cảnh Nhiên nâng tay, nhẹ nhàng ấn trên lưng cô: "Ai bảo em đột nhiên từ phía sau đánh lén tôi? Em muốn làm gì?"

    Thời Yên mím môi, kiên quyết không thể thừa nhận mình muốn hôn anh: "Ai đánh lén anh, em thấy anh đứng một mình ở đó, định chào hỏi anh một tiếng."

    Lục Cảnh Nhiên nhíu mày bảo cô: "Tính cảnh giác của người luyện võ đều rất cao, về sau đừng tùy tiện tới gần tôi từ sau lưng, tôi thật sự có thể quẳng gãy xương em đấy."

    ".. À." Vậy xem ra muốn cường hôn anh, khó khăn rất lớn.

    "Không phải em xin nghỉ một tuần sao, sao hôm nay chạy tới?"

    Thời Yên quay đầu đi, cười với anh: "Bởi vì em muốn gặp anh."

    Động tác dưới tay Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, cười hừ một tiếng: "Lại muốn đến chạy vòng?"

    ".. Đừng, đừng đề cập đến hai chữ này, anh nhắc tới em cảm thấy trên người càng đau."

    Lục Cảnh Nhiên thoáng tăng thêm lực, giúp cô mát xa cơ bắp: "Lượng vận động ngày thường của em quá ít, mới chạy vài vòng đã thành thế này?"

    Thời Yên mếu máo không nói chuyện, Lục Cảnh Nhiên cũng an tĩnh giây lát, sau đó hỏi cô: "Viêm dạ dày của em khỏi chưa?"

    "Đỡ rồi, nhưng chỉ có thể ăn cháo."

    Lục Cảnh Nhiên nói: "Vậy em không thể làm vận động kịch liệt, chờ khỏi rồi lại đến."

    "À.." Thời Yên được Lục Cảnh Nhiên xoa bóp có chút thoải mái, cô híp lại con mắt, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nói, "Anh xoa bóp eo giúp em đi, eo em cũng đau nhức."

    Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, vẫn chuyển hai tay qua eo, lực đạo thích hợp xoa bóp.

    Thời Yên cảm thấy tay nghề của Lục Cảnh Nhiên còn tốt hơn thợ mát xa chuyên nghiệp ở thẩm mỹ viện, cô muốn làm thẻ ở chỗ anh rồi đấy.

    "Huấn luyện viên Lục."

    "Hử."

    "Lần trước sự thật là em không đúng, anh tha thứ cho em đi mà. Anh xem anh cũng tra tấn em rồi, còn quẳng ngã em hai lần, chúng ta có thể coi như hòa nhau không?"

    Lục Cảnh Nhiên không tiếng động mà cong cong khóe miệng, mở miệng nói: "Tra tấn? Chạy và nhảy cóc vốn dĩ là nhiệm vụ làm nóng người tất phải làm trước khi học, tất cả học viên đều phải làm, không phải chỉ có em. Về phần quẳng ngã em, lần đầu tiên là làm mẫu cho mọi người, lần thứ hai, thuần túy là em tự tìm."

    "..."

    Thời Yên trầm mặc một lát, mạnh mẽ cứu vãn thể diện, "Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại em đã là nửa thân tàn tạ, em ngược tâm anh anh ngược thân em, từ nay về sau để chúng ta tương thân tương ái đi."

    Lục Cảnh Nhiên: "..."

    Cô lấy đâu nhiều ngụy biện vậy.

    Tay anh chuyển qua bắp chân cô, giúp cô thả lỏng cơ bắp bắp chân: "Tương thân tương ái? Chỉ sợ người muốn tương thân tương ái với em nhiều lắm, chẳng tới lượt tôi."

    Trong lòng Thời Yên "lộp bộp" một tiếng, Lục Cảnh Nhiên quả nhiên nghe nói những phong hoa tuyết nguyệt của cô!

    "Không phải đâu, huấn luyện viên Lục, anh đừng hiểu lầm, em chỉ thích mình anh!" Thời Yên nói xong lời này, cảm thấy lời kịch này có chút quen tai. Ờ thì, hình như trước đó Tô Thừa Duyệt mới vừa nói với cô.

    "Chỉ thích mình tôi? Cho nên cùng bọn họ đều là tùy tiện chơi đùa phải không?"

    ".. Không phải! Em với bọn họ căn bản không có quan hệ! Nhưng anh xem em xinh đẹp như vậy, em cũng chẳng có cách nào ngăn họ thích em!"

    Lục Cảnh Nhiên: "..."

    "Huấn luyện viên Lục." Thời Yên gọi anh một tiếng, "Em đang nỗ lực phủi sạch quan hệ với bọn họ, nếu anh quen em gái nào thích hợp, phiền anh giới thiệu cho bọn họ."

    "..."

    Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lúc, nói, "Tôi không quen biết em gái nào, chờ em phủi sạch quan hệ với bọn họ lại nói chuyện chúng ta."

    Đuôi lông mày Thời Yên khẽ động, a, đây là ý có hy vọng! "Cứ quyết định như vậy nhé, em giúp bọn họ tìm được đối tượng, anh làm đối tượng của em."

    "..."

    Thời Yên dựa vào đệm êm, mừng thầm nở nụ cười, Lục Cảnh Nhiên thấy vai cô rung lên, cũng nhẹ nhàng cong khóe miệng.

    Diệp Nhu tới tìm Lục Cảnh Nhiên, vừa đi vào võ quán thì thấy bức tranh này, phẫn hận siết chặt nắm tay.

    Thời Mỹ Lệ đã có nhiều người theo đuổi như vậy, thậm chí Trác Dụ Bân Tô Thừa Duyệt và Chương Hướng Bạch đều vây quanh cô, vì sao cô còn muốn tranh Lục Cảnh Nhiên với cô ta?

    Cô ta tuyệt đối không nhường Lục Cảnh Nhiên cho cô!

    Diệp Nhu hung hăng trừng mắt nhìn Thời Yên một cái, xoay người đi ra võ quán.

    Lục Cảnh Nhiên xoa bóp cho Thời Yên hai mươi phút, mãi đến khi các bạn học giục anh dạy học, mới từ bên cạnh Thời Yên đứng lên: "Tôi lên lớp đây, em nghỉ ngơi một lát, buổi tối trở về tắm một cái, thả lỏng cơ bắp."

    "Dạ." Thời Yên chỉnh lại đầu tóc và quần áo, ngồi dậy, ngửa đầu thẹn thùng nhìn Lục Cảnh Nhiên, "Huấn luyện viên Lục, dáng người hoàn mỹ tỉ lệ vàng của em đều bị anh sờ hết rồi, anh phải có trách nhiệm với em."

    Lục Cảnh Nhiên: "..."

    Nhóm học sinh bên cạnh lập tức bắt đầu ồn ào, Lục Cảnh Nhiên trừng mắt qua, võ quán lập tức an tĩnh.

    Anh không trả lời Thời Yên, xoay người tiếp tục lên lớp cho học sinh. Thời Yên an vị ở một bên, chống mặt nhìn anh dạy.

    Buổi học buổi sáng chấm dứt, Thời Yên lấy lý do nửa thân tàn tạ, bắt Lục Cảnh Nhiên đưa cô về ký túc xá. Lục Cảnh Nhiên đỡ cô ra võ quán, sau đó giúp cô gọi xe.

    Thời Yên: "..."

    Được thôi, dù sao hôm nay cũng không lỗ! Cô ném cho Lục Cảnh Nhiên một cái hôn gió, bảo anh đừng quên lời hẹn hôm nay, sau đó lên xe taxi rời đi.

    Lục Cảnh Nhiên: "..."

    Lời hẹn gì? Không phải tất cả đều là một mình cô tự quyết định sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng Lục Cảnh Nhiên lại không tự giác mà cong cong.

    Trở lại ký túc xá, hai người Đoan Mộc Du Du đã gọi cháo buổi trưa tới. Thời Yên đi qua bưng cái bát của mình lên, mới vừa ăn một ngụm, Đoan Mộc Du Du đã hét lên: "Cậu còn có tâm trạng ăn cháo à? Internet cả nước sắp tê liệt rồi!"

    "?" Thời Yên lại ăn một miếng, "Quan hệ gì tới mình? Cùng lắm thì hôm nay không lên mạng."

    Đoan Mộc Du Du giơ điện thoại lên trước mặt cô, trên màn hình là Weibo của Tô Thừa Duyệt.

    "Cảm ơn mọi người quan tâm tới vấn đề tình cảm của tôi, ở chỗ này tôi muốn làm sáng tỏ một chút, đây nghiêm khắc mà nói không thể tính là scandal, bởi vì tôi đang nỗ lực biến nó thành hiện thực. Thời Mỹ Lệ tiểu thư, em bằng lòng chấp nhận anh không?"

    Thời Yên: "..."

    Cái quỷ gì thế! Có bệnh nặng! Chấp nhận cái gì!

    Thời Yên rít gào ba lần liền, tức giận đến tay đều run lên, thiếu chút nữa ném cái bát trong tay ra ngoài.

    Cô mới vừa nói với Lục Cảnh Nhiên muốn phủi sạch quan hệ với bọn họ, Tô Thừa Duyệt đăng Weibo tỏ tình với cô! Thật là sợ cái gì tới cái đó!

    "Tô Thừa Duyệt vừa đăng Weibo, toàn bộ internet đều chấn động, may mắn cậu ở trong trường, nếu là ở bên ngoài, chậc chậc chậc."

    Thời Yên: "..."

    Ngoài phỏng ngủ bỗng truyền đến một trận ồn ào, ba người hai mặt nhìn nhau một lúc, đi tới cửa nhìn thoáng qua.

    Ngoài cửa, một nữ sinh mặc cây đen, dẫn theo mười mấy thủ hạ, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm tòa ký túc xá bọn họ: "Đứa nào là Thời Mỹ Lệ? Ra đây xem nào."

    Thời Yên chỉ vào Đoan Mộc Du Du bên cạnh, bảo cô ta: "Cậu ấy chính là Thời Mỹ Lệ, cô tìm cậu ấy có chuyện gì?"

    Đoan Mộc Du Du: "..."

    Làm tốt lắm.

    Nữ sinh đi lên trước hai bước, thịnh khí lăng nhân đánh giá Đoan Mộc Du Du vài lần, cười nhạo một tiếng: "Đây là Thời Mỹ Lệ? Không phải trong truyền thuyết cô ta có được dung nhan tuyệt thế sao? Tôi thấy cô ta còn không đẹp bằng cô."

    Thời Yên: "..."

    Đôi mắt quần chúng quả nhiên là sáng như tuyết.

    Có điều cô ta nói như vậy Đoan Mộc Du Du cũng không vui, tuy rằng cô ấy không xinh như Thời Mỹ Lệ, nhưng cũng là một tiểu thư quý tộc, tùy tiện để người ta nói?

    "Cô là ai? Tôi thấy cô cũng chẳng đẹp bằng bản tiểu thư bao nhiêu."

    Nữ sinh hừ một tiếng, nhìn cô ấy nói: "Tôi tên Chương Tình Tình, là fan cuồng của Tô Thừa Duyệt, cô dám ra đây đánh một trận với tôi không?"

    Nói rồi cô ta lấy con dao ngắn từ thắt lưng.

    Đoan Mộc Du Du: "..."

    Không dám không dám.
     
  10. HangDudu

    Bài viết:
    159
    Chương 69: Mary Sue phiền não (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Chương Tình Tình rút vũ khí ra, Đoan Mộc Du Du vội đẩy Thời Yên lên phía trước: "Đây mới là Thời Mỹ Lệ cô muốn tìm, người cũng như tên, vừa thấy chính là người đẹp nhất trong chúng tôi."

    Thời Yên: "..."

    Ánh mắt Chương Tình Tình thuận thế dừng trên người Thời Yên bị đẩy ra, đánh giá cô một lúc, nhẹ trào phúng: "Trông thì xinh đẹp hơn, nhưng gặp chuyện thì đẩy bạn mình ra chắn đao, nhân phẩm thật sự chẳng ra gì, sao Tô Thừa Duyệt lại coi trọng cô?"

    Thời Yên phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy tôi không xứng với Tô Thừa Duyệt, cho nên xin cô mau theo đuổi anh ta đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi."

    Chương Tình Tình nghi ngờ nhìn cô: "Cô đang có chủ ý gì? Đừng cho là tôi sẽ mắc mưu."

    Thời Yên hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi nào có chủ ý gì, tôi chỉ cảm thấy chiến lược của cô sai lầm! Cô ngẫm lại, cô cường thế chạy tới tìm tôi như vậy, mang theo thủ hạ còn mang theo dao, việc này truyền tới chỗ Tô Thừa Duyệt, ở trong mắt anh ta cô chính là vai ác trần trụi, anh ta trừ bỏ sẽ chán ghét cô thì sẽ càng thêm đau lòng cô gái xinh đẹp yếu đuối như tôi, cô đây không phải đang may áo cưới cho tôi sao!"

    "..."

    Chương Tình Tình hơi mím môi, vậy mà có chút bị thuyết phục.

    Thời Yên không ngừng cố gắng nói: "Có câu ngạn ngữ nói rất đúng, phụ nữ ngu mới giải quyết phụ nữ, phụ nữ thông minh đều giải quyết đàn ông!"

    Chương Tình Tình có chút nghi hoặc nhìn cô: "Giải quyết đàn ông?"

    "Đúng vậy! Cô có thời gian giải quyết tôi, không bằng dùng thêm chút tâm tư trên người Tô Thừa Duyệt! Đi thôi, dũng cảm theo đuổi tình yêu trong lòng mình đi!"

    Chương Tình Tình: "..."

    Sao cô lại cảm thấy Thời Mỹ Lệ này hơi ngốc? Tô Thừa Duyệt thật sự thích loại hình này?

    Có điều ngốc thì ngốc, cô cảm thấy cô nói cũng có lý..

    Cô rút dao trong tay, chỉ vào Thời Yên hỏi: "Cô thật sự không có ý với Tô Thừa Duyệt?"

    Thời Yên nuốt nước miếng: "Trời đất chứng giám, nếu tôi có ý với anh ta tôi là chó."

    Chương Tình Tình đưa đưa mũi dao về phía cô: "Tôi không tin, Tô Thừa Duyệt ưu tú như vậy, sao lại có cô gái không thích anh ấy?"

    "..."

    Thời Yên muốn giơ tay lên trời thề đến nơi, "Không biết cô nghe qua chưa, tổng giám đốc Trác thị Trác Dụ Bân cũng đang theo đuổi tôi, đàn ông ưu tú quá nhiều, tôi thích không hết."

    Chương Tình Tình: "..."

    Chuyện Trác Dụ Bân theo đuổi cô, Chương Tình Tình xác thật nghe qua, không chỉ có Trác Dụ Bân, ngay cả anh trai cô cũng bị cô gái này mê đến thần hồn điên đảo.

    Cô rút lại dao trên tay, cảnh cáo Thời Yên: "Tôi tạm thời tin tưởng cô, nếu về sau cô thích Tô Thừa Duyệt, tôi sẽ không khách khí với cô."

    "Không có khả năng không có khả năng, cô yên tâm theo đuổi anh ta đi! Nếu có cái gì không hiểu, còn có thể tới hỏi tôi!"

    Chương Tình Tình: "..."

    Nhìn cô lưu loát dẫn người đi rồi, Đoan Mộc Du Du không thể tin nhìn Thời Yên: "Cậu là cục trưởng cục chiến lược lừa dối đúng không? Như vậy đã lừa người đi rồi?"

    Cô còn tưởng rằng hôm nay không máu chảy thành sông thì không kết thúc cơ.

    Thời Yên lau mồ hôi trên đầu, bước chân có chút phù phiếm: "Được rồi, chúng ta tiếp theo trở về ăn cháo đi."

    Đoan Mộc Du Du: "..."

    Lúc này còn không quên ăn cháo, cũng là một ý nghĩa khác rất lợi hại.

    Bên kia, Chương Tình Tình mang theo thủ hạ, còn chưa ra khỏi trường học, đã bị một m chàng trai ngăn cản. Chương Tình Tình thấy anh ta, lập tức rụt lại phía sau, hoàn toàn không có thịnh khí lăng nhân như vừa rồi.

    Chàng trai đối diện cười một chút, nhìn cô nói: "Sao, thế này đã sợ? Vừa rồi không phải rất lợi hại sao?"

    "..."

    Trái tim nhỏ của Chương Tình Tình sắp nhảy ra ngoài, vừa rồi anh cô quả nhiên cũng ở nơi đó! May mắn cô không làm gì Thời Mỹ Lệ, nếu không hiện tại nói không chừng phải nằm đi ra ngoài! "Khụ khụ, anh, anh đặc biệt đợi em ạ?"

    Chương Hướng Bạch vẫn duy trì mỉm cười trên mặt, đi về phía cô một bước; "Còn không phải sao, nghe nói em mang theo mười mấy anh em hùng hổ tới trường học tụi anh, anh tự nhiên phải đến xem."

    Chương Tình Tình cười ha ha hai tiếng, muốn lừa gạt qua chuyện này: "Đều là chút việc vặt, đã giải quyết xong rồi, không nhọc anh lo lắng!"

    Tươi cười trên mặt Chương Hướng Bạch càng sâu, trái tim Chương Tình Tình lại càng thấp thỏm. Ai không biết anh trai cô nổi tiếng là Diêm La mặt cười, lúc này anh cười càng xán lạn, chờ lát nữa bạn sẽ bị chết càng xán lạn.

    "Hôm nay coi như thôi, về sau em không được phép đi tìm Thời Mỹ Lệ phiền toái."

    Nghe được Chương Hướng Bạch bảo vệ Thời Yên như vậy, Chương Tình Tình lại không vui, ỷ vào chính mình là em ruột anh, anh không dám làm gì mình, cô đánh bạo nói: "Vì sao một đám đều thích Thời Mỹ Lệ như vậy! Cô ta có đẹp như vậy sao!"

    Chương Hướng Bạch nói: "Là đẹp hơn em."

    Chương Tình Tình: "..."

    Anh ruột.

    "Được rồi anh không cần phải nói, vừa rồi cô ta đã bảo đảm tuyệt đối sẽ không thích Tô Thừa Duyệt với em." Chương Tình Tình thở phì phò cau mày, nhìn Chương Hướng Bạch một cái, "Trước đấy cô ta từ chối Trác gia, hiện tại lại nói không thích Tô Thừa Duyệt, xem ra chuyện tốt của anh sắp đến."

    Chương Hướng Bạch nói: "Chuyện của anh không cần em nhọc lòng, em về nhà trước đi."

    "Đã biết đã biết." Chương Tình Tình ước gì nhanh lên, gọi thủ hạ, vội vàng rời đi.

    Chương Hướng Bạch đứng tại chỗ, nhìn về phía phòng ngủ của Thời Yên. Anh ta đương nhiên biết cô từ chối Trác Dụ Bân và Tô Thừa Duyệt, nhưng chỉ sợ, cô cũng có thái độ đó với mình, cho nên anh ta mới chậm chạp không đi tìm cô.

    Thở dài, anh ta gọi thủ hạ của mình: "Thanh Tuyền."

    Tiếng nói vừa rơi xuống, một cô gái tóc ngắn từ bên cạnh đi ra, hành lễ với anh ta: "Thiếu chủ, có gì căn dặn?"

    Chương Hướng Bạch nói: "Phái mấy anh em trông coi gần ký túc xá của mấy người Thời Mỹ Lệ, đừng để Tình Tình lại đến gây chuyện."

    "Rõ." Thanh Tuyền đồng ý, lập tức đi xuống sắp xếp, Chương Hướng Bạch lại nhìn phương hướng ký túc xá của Thời Yên, cũng xoay người rời đi.

    Chuyện Chương Tình Tình tới trường học gây chuyện rất nhanh lan truyền trong đám học sinh, buổi chiều lúc Lục Cảnh Nhiên lên lớp cũng nghe được có học sinh đang thảo luận chuyện này.

    "Mình nghe nói cái kia, Chương Tình Tình, hình như là em gái của đàn anh Chương Hướng Bạch."

    "Đúng vậy, mình cũng nghe nói như vậy, cho nên cuối cùng là đàn anh Chương Hướng Bạch đuổi cô ấy đi sao?"

    "Không phải, hình như là Thời Mỹ Lệ bảo đảm với Chương Tình Tình, bản thân tuyệt đối sẽ không thích Tô Thừa Duyệt cô ấy mới đi."

    Nữ sinh sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Lời này cũng tin sao? Chương Tình Tình này đơn thuần thật đấy."

    Đối phương nói: "Cũng không nhất định, Thời Mỹ Lệ có nhiều người theo đuổi như vậy, xác thật không nhất định coi trọng Tô Thừa Duyệt đâu."

    "Cũng phải, quá nhiều người theo đuổi cũng phiền não thật đấy."

    An tĩnh trong chốc lát.

    "Mình cũng rất muốn phiền não này.."

    Lục Cảnh Nhiên nghe được bọn họ nói chuyện cười nhẹ một tiếng gần như không thể nghe thấy, đi lên trước gọi học sinh: "Lên lớp."

    Buổi chiều không có lớp của Thời Yên, cho nên cô cũng không tới, Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên phát giác, lớp học không có cô lại nhạt nhẽo có chút không thú vị.

    Kết thúc tiết học theo chương trình dạy, anh về ký túc xá trường học sắp xếp cho mình nấu cơm tối, sau đó chuẩn bị 9 giờ ra ngoài chạy bộ buổi tối.

    Lục Cảnh Nhiên có thói quen chạy bộ buổi tối, mỗi lần chạy 10 km, chạy xong sẽ về ký túc xá tắm rửa đi ngủ.

    Ban đêm trường học không ồn ào náo động như ban ngày, phong cảnh bị bóng đêm nhuộm màu khác với ban ngày. Lục Cảnh Nhiên chạy bộ như thường lệ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng nữ sinh kêu cứu: "Cứu mạng! Buông tôi ra, các người buông tôi ra!"

    Mày Lục Cảnh Nhiên giật giật, tiếng nói này có chút quen tai. Anh lại chạy lên trước hai bước, liền thấy rõ tình huống phía trước.

    Hai người đàn ông túm một nữ sinh, có vẻ muốn kéo cô ta về phía rừng cây nhỏ công viên, nữ sinh còn đang không ngừng kêu cứu mạng, đầu quay lại Lục Cảnh Nhiên thấy rõ, là Diệp Nhu không sai.

    Diệp Nhu cũng trong nháy mắt này thấy anh, kích động gọi anh như thấy cọng rơm cứu mạng: "Huấn luyện viên Lục, cứu em!"

    Hai người đàn ông lôi kéo trông thấy anh, lập tức thả lỏng kiềm chế với Diệp Nhu: "Mày là ai? Nơi này không có chuyện của mày."

    Lục Cảnh Nhiên vốn dĩ không muốn quan tâm, Diệp Nhu thấy anh phản ứng lạnh nhạt như vậy, lại kịch liệt giãy giụa: "Huấn luyện viên Lục cứu em! Các người buông ra!"

    Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua cô ta, hai người đàn ông tựa như bị ánh mắt anh khiêu khích, buông Diệp Nhu ra đi đến bên cạnh anh, ra tay với anh.

    Hai người này trông thì rắn chắc, nhưng lại không có kinh nghiệm đánh nhau, Lục Cảnh Nhiên chỉ dùng một tay đã đánh hai người quỳ rạp trên mặt đất. Hai người rầm rì kêu đau, bò dậy vội vàng chạy. Diệp Nhu thút tha thút thít đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, nhìn anh nói: "Huấn luyện viên Lục, cảm ơn anh đã cứu em."

    Lục Cảnh Nhiên không nói chuyện, cúi đầu đánh giá cô ta vài lần, mới nói: "Hai người lúc nãy là cô tìm tới hả?"

    Diệp Nhu sửng sốt một chút, nước mắt không ngừng rơi: "Huấn luyện viên Lục, tại sao anh nói như vậy? Em căn bản không quen biết bọn họ."

    Lục Cảnh Nhiên nói: "Hai người họ không phải học sinh trong trường, nếu không phải cô nghĩ cách để bọn họ vào, tôi không rõ bọn họ có thể có cách nào không kinh động một bảo vệ mà vào trường học."

    Diệp Nhu mím môi, khóe mắt còn vương nước mắt, tựa hồ bởi vì Lục Cảnh Nhiên hiểu lầm cô ta mà cảm thấy rất khó chịu: "Bảo vệ trường học xác thật làm rất tốt, nhưng cũng không thể bảo đảm không có một chút sơ sẩy mà? Mấy lưu manh đó luôn có cách của mình."

    Lục Cảnh Nhiên nói: "Dù như lời cô nói, bảo vệ trường học khó tránh khỏi cẩn thận mấy cũng có sai sót, nhưng hai người bọn họ phí sức lớn như vậy lẻn vào, vì sao cố tình tìm tới cô? Tôi không phải nhằm vào cô đâu, chỉ là trong trường học có nhiều tiểu thư quý tộc có tiền cũng đẹp hơn cô, vì sao bọn họ không chọn mấy cô ấy?"

    ".. Có thể là bởi vì, bọn họ là tiểu thư quý tộc, bọn chúng đắc tội không nổi, cho nên mới chọn người không có quyền cũng không thế như em."

    Lục Cảnh Nhiên cười khẽ một tiếng: "Cô không cảm thấy logic của cô không thông sao? Nếu bọn họ lẻn vào nơi này, mục tiêu chính là những tiểu thư quý tộc có quyền thế chứ? Nếu muốn tìm người xuất thân bình thường như cô, bên ngoài trường học có một đống, vì sao bọn họ phải mạo hiểm lớn như vậy chạy đến trường học chúng ta?"

    Diệp Nhu: "..."

    Cô ta không biết, đừng hỏi cô ta.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...