Ngôn Tình [Edit] Mạt Thế Không Gian: Nam Thần Độc Sủng Vợ Tang Thi - Tô Tiểu Tô

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hanae, 17 Tháng năm 2020.

  1. Hanae

    Bài viết:
    56
    Mạt Thế Không Gian: Nam Thần Độc Sủng Vợ Tang Thi

    Tác giả: Tô Tiểu Tô

    Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh, hiện đại, mạt thế, sủng

    Số chương: 1337 chương (Đã hoàn)

    Convertor: Ánh Nguyệt (Wikidich)

    Bìa: Chaos

    Artist: @ladowska (Twitter: @AsiaLadowska)

    Editor: Nene (Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和)

    *Truyện chỉ đăng tại Wattpad và diễn đàn VNO

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Nene


    [​IMG]

    Văn án:

    Mạt thế đến, bạn trai vì yêu em gái tiểu tam của cô mà đẩy cô vào trong thi triều.

    Sống lại lần nữa, cô chủ động rót virus tang thi vào trong cơ thể, có được dị năng mạnh nhất, được tặng kèm không gian và một quả manh bảo, trở thành nữ vương tang thi làm người ta nghe thôi đã sợ vỡ mật.

    Chỉ có hắn, sủng cô tận xương, khiến cô trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười 2020
  2. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 1: Gièm pha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene (Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和)

    * * *

    Trong một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố B, một đôi tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp ngồi đối diện nhau, nói những lời ngọt ngào tình tứ.

    Nhưng mà, đột nhiên cô gái kia giống như đã nhìn thấy cái gì, sắc mặt biến đổi.

    "Chu Phi, chuyện này là thế nào?"

    Sắc mặt Đồng Ngải Linh tái nhợt, run rẩy chất vấn Từ Chu Phi ngồi ở phía đối diện.

    Từ Chu Phi có chút kì quái quay đầu lại, trên màn hình ti vi đối diện xuất hiện một cô gái nhỏ nhìn giống một đóa hoa sen trắng khiến người ta yêu thương, hình như là cô đang nói chuyện cùng ai đó.

    Vừa nói, nước mắt liền chảy xuống khuôn mặt cô, mà người đối diện kia dường như rất thân mật với cô, không ngừng hôn cô, dỗ dành cô, cuối cùng, cô gái nhỏ không khóc thút thít nữa.

    Nhìn thấy mặt của cô gái nhỏ kia, sắc mặt của Từ Chu Phi cũng trở nên trắng bệch, anh ta có chút không biết phải làm sao bây giờ, phản ứng đầu tiên là đứng lên, ngăn cản Đồng Ngải Linh.

    "Ngải Linh, em nghe anh nói.."

    "Anh tránh ra!"

    Đồng Ngải Linh thấy anh khẩn trương như vậy, cũng đứng dậy, duỗi tay đẩy anh ta ra. Từ chỗ này, cô vừa vặn nhìn thấy bên trên màn hình quần áo của cô gái nhỏ bị cởi ra, hình ảnh biến thành Từ Chu Phi và cô gái nhỏ kia tằng tịu với nhau*.

    *Chỉ quan hệ trai gái bất chính.

    "Anh.."

    Đồng Ngải Linh tức giận đến phát run, tát một cái vào mặt Từ Chu Phi, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói:

    "Tôi thích anh như vậy.. tôi đối xử tốt với anh như vậy.. tại sao anh lại muốn cùng Giang Y Nhu.. đứa em gái mẹ kế tôi mang đến.. làm loại chuyện như thế này.."

    "Anh.. Ngải Linh.. Tất cả đều là hiểu lầm.."

    Từ Chu Phi gấp đến nỗi tay chân cũng không biết để nơi nào, tuy Đồng Ngải Linh là thiên kim đại tiểu thư, còn là hoa hậu trường Đại học Z, từ trước đến nay ở bên ngoài luôn kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ có ở trước mặt anh ta mới là người dễ thương dịu dàng, chính xác là cực kì nghe lời.

    Không nghĩ tới, khi tính tình bộc phát lại thô bạo như thế, một cái tát kia đánh cho trong miệng anh đều là mùi máu tươi, nhưng anh ta có thể làm gì bây giờ? Chính anh ta đã làm ra chuyện trái với lương tâm đó.

    Anh với Giang Y Nhu từ lúc cấp hai đã lăn lộn cùng một chỗ với nhau.

    Giang Y Nhu còn vì anh ta mà đánh một đứa trẻ, sau này anh rất vất vả thi đậu Đại học, rời khỏi Giang Y Nhu, bám lấy con gái nhà giàu nhất thành phố B này Đồng Ngải Linh. Vừa sống cuộc sống của kẻ có tiền được mấy ngày, Giang Y Nhu lại như âm hồn bất tán quấy lấy anh ta, còn xuất hiện với thân phận em gái của Đồng Ngải Linh.

    Cũng may là Giang Y Nhu chỉ muốn ở bên anh ta, cũng không muốn cho Đồng Ngải Linh biết, anh mừng rỡ hưởng thụ tất cả hạnh phúc, dù sao Đồng Ngải Linh vẫn luôn không đồng ý trao thân cho anh, anh ta đã nghẹn đến khó chịu.

    Từ trước đến nay anh ta đều không nghĩ tới chuyện này sẽ bị Đồng Ngải Linh phát hiện, còn xảy ra dưới hình thức chấn động như vậy!

    Phía dưới màn hình lớn này là phố mua sắm phồn hoa nhất thành phố B, đối diện là tòa nhà Đổng thị mà Đồng Minh Phong cha của Đồng Ngải Linh xây dựng!

    Tin rằng lúc này, cả thành phố B đều biết gièm pha của anh ta và Giang Y Nhu rồi! Nếu anh ta không an ủi Đồng Ngải Linh cho tốt, khiến Đồng Ngải Linh lợi dụng thế lực của Đồng gia giúp anh giải quyết vấn đề này, anh ta liền xong đời rồi!

    "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Từ trước đến nay Giang Y Nhu luôn thích cướp đồ của tôi! Tôi vẫn luôn coi cô ta là em gái, nhường cô ta! Thế nhưng bây giờ, đến cả anh cô ta cũng phải cướp, lại còn dùng cách ti tiện như vậy! Có phải bởi vì tôi không đồng ý nhường anh cho cô ta, cho nên cô ta mới chọn cách này ép tôi rời khỏi anh đúng không?"

    Đồng Ngải Linh khóc như hoa lê dính mưa, bộ dáng kia trông thật đáng thương, trong lòng Từ Chu Phi đau xót, anh ta thực sự thích Đồng Ngải Linh, nhưng mà anh ta không thể rời khỏi thân thể của Giang Y Nhu..
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2020
  3. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 2: Xin hãy trả tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene (Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和)

    Mà ở trong một góc xa tương đối khuất, Tư Đồ Viêm Thần nhìn một màn này, khóe miệng nhếch lên một đường cong, ôi..

    Hắn chỉ đến nơi này để làm việc, lại có thể nhìn thấy một cảnh thú vị như vậy, đúng là rất thú vị, đương nhiên không phải là tình hình cẩu huyết này, mà là cô gái kia.

    Nhìn khuôn mặt của cô gái kia là bộ dáng vô cùng đau thương, hình ảnh trên màn hình lớn cũng cho thấy cô ấy thực sự là người bị hại, thế nhưng trong mắt cô không có nửa phần đau buồn, lại có một chút sảng khoái khi thực hiện được âm mưu.

    Hắn sao có thể bỏ qua cái tát mà cô gái vừa mới đánh tên nam nhân kia, một cái tát mạnh mẽ đó, hắn ta có thể tưởng tượng ra sau khi tên nam nhân này trở về, miệng có thể rớt ra mấy cái răng!

    Đây phải có bao nhiêu thù địch bao nhiêu oán hận mới đáng chứ?

    Ở bên kia, Đồng Ngải Linh không hề phát hiện ra mình vừa rơi vào cái bẫy bọ ngựa mới thiết lập bắt ve sầu đùa giỡn, sau lưng còn có một con hoàng tước, phát hiện ra âm mưu nho nhỏ của cô.

    Từ Chu Phi nghe thấy lời của Đồng Ngải Linh, khuôn mặt đầy kinh ngạc:

    "Giang Y Nhu đến tìm em?"

    "Không phải anh để cô ta tới tìm tôi sao? Cô ta nói, từ trước đến giờ anh không hề thích tôi, mà chính là yêu cô ta! Bảo tôi nhường anh cho cô ta! Đương nhiên tôi sẽ không tin anh là dạng người như này. Cô ta nói, tôi hãy chờ xem, hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi rốt cục người anh yêu là ai! Chu Phi, tôi hận các người!"

    Nói xong, Đồng Ngải Linh thương tâm muốn chết chạy ra ngoài.

    Đúng thật là Giang Y Nhu đã đến tìm cô, nhưng mà đó là chuyện của kiếp trước rồi, kiếp trước cô và Từ Chu Phi vừa mới trải qua ngày kỷ niệm đầy năm, Giang Y Nhu liền ngăn cản cô ở căn phòng trong nhà, nói hết cho cô chuyện cô ta và Từ Chu Phi có quan hệ với nhau.

    Vì vậy cô chạy tới nháo lớn với Từ Chu Phi một lúc, còn không cẩn thận làm mất đứa bé trong bụng Giang Y Nhu.

    Ngay cả cha cũng nghĩ cô là một đứa con gái tàn nhẫn, tức giận với cô.

    Bởi vậy cô một mình một người chạy tới biệt thự ở vùng ngoại ô, lúc mạt thế tiến đến, cô muốn đi cứu Từ Chu Phi, Từ Chu Phi lại vì bảo vệ cho Giang Y Nhu rời đi mà đẩy cô vào trong đàn tang thi.

    Cha vì cứu cô, bị tang thi ăn thịt, mà vào thời khắc mấu chốt cô kích phát được dị năng, thật vất vả trằn trọc sống ở mạt thế hơn một năm, cuối cùng vẫn bị Từ Chu Phi bắt được, bán cho một kẻ thần bí muốn lợi dụng cô.

    Cuối cùng, cô tuyệt vọng mà chết, nhưng chỗ hiểm mà cô được tên nam nhân kia giữ lại toàn thây, lúc này cô mới có thể trọng sinh lần nữa..

    Nếu trời cao đã cho cô cơ hội này, cô sẽ không để nó chạy theo quỹ đạo nguyên bản trước khi cô sống lại! Sẽ không để cho những người đã hại cô có cơ hội hại cô một lần nữa!

    Còn nửa tháng nữa mạt thế mới bắt đầu, trước hết, cô muốn cho hai tên tiện nhân Từ Chu Phi và Giang Y Nhu hưởng thụ một chút cảm giác bị người đời ghét bỏ!

    Từ Chu Phi muốn đuổi theo Đồng Ngải Linh, nhưng lại bị người phục vụ mang theo ánh mắt khinh thường ngăn lại, Từ Chu Phi thường xuyên đi cùng Đồng Ngải Linh, ra vào có đôi, nhưng từ trước đến nay lại không bao giờ trả tiền.

    Hôm nay, Đồng tiểu thư dặn dò, bữa cơm này là Từ Chu Phi mời, người phục vụ cảm thấy, Đồng tiểu thư thật đúng là nhìn xa trông rộng, Từ Chu Phi này ghê tởm như vậy, ăn của người ta, mặc của người ta, còn có quan hệ với em gái của người ta, luôn phải tiêu một ít tiền.

    "Thật xin lỗi, ngài còn chưa trả tiền."

    "Trả tiền? Trả tiền gì? Không phải Đồng Ngải Linh thanh toán rồi sao?"

    Từ Chu Phi sớm đã quen ăn cơm mềm, Đồng Ngải Linh vì mặt mũi của anh ta mà đều thanh toán tiền trước, hoặc là cho nợ, dù sao tấm biển Đồng thị còn đang đặt bên kia đây này!

    "Có thể là hôm nay Đồng tiểu thư quá đau lòng, quên trả tiền chăng!"

    Ánh mắt phục vụ nhìn Từ Chu Phi càng trở nên khinh thường hơn, đã ăn cơm mềm còn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2020
  4. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 3: Cơm trưa giá trên trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene

    (Bởi vì để anh nghe quá tử tế > :)) , nên từ chương này Từ Chu Phi sẽ gọi hắn nhé :3 Review chương này: Nhìn tiền đến hoa cả mắt ƠvƠ)

    "Bao nhiêu tiền? Ông đây có rất nhiều!"

    Từ Chu Phi cũng không phải là một kẻ ngốc, bộ dạng của người phục vụ nhìn hắn có ý tứ gì, đương nhiên là hắn cảm giác được.

    Vươn tay lấy ví tiền ra, thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của Đồng Ngải Linh đều ở chỗ hắn, sợ cái gì? Có rất nhiều tiền để quẹt! Hắn ta quét sạch cả Đồng thị ra ngoài cũng được!

    Chỉ là khi lấy ví tiền ra, hắn choáng váng, thẻ tín dụng hắn ta đã đưa cho Giang Y Nhu, để Giang Y Nhu đi chọn giúp hắn một món quà tặng cho Đồng Ngải Linh, trái lại món quà được đưa đến cho hắn, nhưng mà hình như Giang Y Nhu quên đưa cho hắn ta thẻ tín dụng.

    Về phần thẻ ngân hàng, vừa nãy Đồng Ngải Linh nói không mang đủ tiền, tìm hắn muốn đi thanh toán tiền, kết quả liền xảy ra chuyện này.

    "Xin hỏi ngài quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?"

    Người phục vụ thấy hắn lộ ra vẻ mặt khó xử, trong lòng liền vui vẻ, xem ra thằng cha này muốn ăn cơm bá vương* rồi?


    *Ăn chùa :))

    Thật ra là anh không ngại đánh cho tên này một trận, một đại mỹ nữ giống như Đồng tiểu thư, chỉ sợ đổi lại thành bất kì người đàn ông nào cũng không đành lòng khiến cô ấy thương tâm như vậy.

    "Tiền mặt!"

    Không muốn để tên phục vụ đê tiện trước mặt này coi thường mình, Từ Chu Phi có chút đau lòng nhìn thoáng qua ví tiền của mình, nơi này có tiền sinh hoạt mà ba mẹ vừa mới gửi cho hắn, 500 nhân dân tệ. (=1 630 362.46 VND)

    Ban đầu hắn tính mang đi mua một ít đồ bổ gửi về cho ba mẹ, tuy rằng Đồng Ngải Linh đối xử với hắn khá tốt, nhưng lại không nghĩ đến ba mẹ hắn vẫn còn đang chịu khổ ở nông thôn.

    "Ngài đã chi tổng cộng 57 vạn 8400 (=1.887.155.689, 08 VND), Đồng tiểu thư là khách quen ở đây, 8400 kia quản lý đã miễn sạch rồi, ngài chỉ cần đưa 57 vạn thôi."


    (8400 tệ = 27.406.825, 36 VND ; 57 vạn = 1.859.748.863, 72 VND.. Cạn ahihi lời rồi, đúng là phá gia chi tử mà :))

    Phục vụ cầm hóa đơn và giấy tờ gõ lách cách một lúc, rồi mới báo ra một con số trên trời đối với Từ Chu Phi.

    "Hả.. Sao lại đắt như vậy? Anh định lừa người sao?"

    Mặc dù Từ Chu Phi ăn cơm đều không bao giờ bỏ tiền ra, cũng không phải không biết chỗ này xa hoa đắt đỏ, như hắn và Đồng Ngải Linh vừa mới ăn một bữa cơm bình thường như vậy, nhiều lắm cũng chỉ hơn 400 nhân dân tệ (= 1.305.220, 99 VND) mà thôi.

    Đồ ăn bọn họ gọi cũng không quá cao cấp, sẽ không vượt quá 300 tệ (= 978.915, 74 VND).

    "Ngài Từ, là như thế này, hôm nay là ngày kỉ niệm tròn một năm của ngài và Đồng tiểu thư, cho nên Đồng tiểu thư đã bao toàn bộ chi phí cơm trưa hôm nay, hơn nữa còn gọi cả một chai rượu vang đỏ trân quý của cửa hàng chúng tôi. Chai rượu kia đã mở, món ăn của ngài còn chưa lên, cho nên đã tính xong tiền cho ngài rồi, cửa hàng chúng tôi kinh doanh nhờ chữ tín, chưa lừa dối người khác bao giờ."

    Phục vụ cười híp mắt nhìn Từ Chu Phi, anh cũng không vội, dù sao đánh người xong, vẫn là bắt hắn phun tiền ra.

    "..."

    Từ Chu Phi và Đồng Ngải Linh vẫn luôn tiêu xài phung phí, đổi lại là ngày thường, biết Đồng Ngải Linh bao toàn bộ nhà hàng, hắn nhất định sẽ đăng lên vòng bạn bè khoe.

    Dù sao cũng không phải tiêu tiền của hắn, nhưng mà hôm nay thì khác, tất cả chỗ này đều để cho hắn trả, hắn liền có chút không chịu được rồi.

    57 vạn, cả đời hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.

    "Ngài Từ, không phải ngài muốn trả lại hóa đơn chứ?

    Nhìn bộ dáng càng ngày càng không kiên nhiễn của phục vụ, sau lưng hắn, có mấy người vạm vỡ đang đi tới, Từ Chu Phi có chút sợ hãi nuốt nước miếng.

    Hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Đồng Ngải Linh, đáng tiếc, từ chối không nghe rồi.

    Nghĩ lại cũng đúng, Đồng Ngải Linh bây giờ đang ở đâu sẽ quan tâm đến hắn sao?

    Ôm một tia hy vọng, hắn gọi điện thoại cho Giang Y Nhu:

    " Y Nhu, em đang ở đâu vậy? "

    " Em đang trên đường đó! Đang muốn đến công ty của cha, anh cũng ở bên đó sao?"

    Giang Y Nhu mở một chiếc giáp sát trùng nho nhỏ ra, đây là mẹ cô ta Giang Vũ Hiên mấy ngày trước mới mua cho cô, cô thích không chịu được.

    Ủng hộ mình tại page facebook: Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和 để có thêm động lực nha!
     
  5. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 4: Tỷ muội tình thâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene

    Bởi vì cô ta quyến rũ Từ Chu Phi, Từ Chu Phi cầm thẻ ngân hàng của Đồng Ngải Linh, khiến cho mẹ con cô ta mua được không ít đồ quý báu.

    Tuy rằng kém hơn chiếc Ferrari bản có hạn kia của Đồng Ngải Linh, thế nhưng so với các bạn học khác trong trường tốt hơn nhiều.

    Cô yêu thích không buông tay, không có việc gì liền đi ra ngoài dạo phố.

    "Ừ, em qua đây nhanh lên, anh đang ở nhà hàng XXX, nhớ là hãy mang theo cái thẻ tín dụng mà anh đưa cho em, bây giờ anh đang rất cần."

    Từ Chu Phi nhẹ nhõm thở phào một hơi, nếu Giang Y Nhu đến đây, vậy xem như là hắn còn có thể cứu chữa.

    Thẻ của Đồng Ngải Linh là thẻ không giới hạn, chẳng qua chỉ là năm mươi bảy vạn, hắn quẹt lên.

    Không thèm quan tâm đến ánh mắt khinh thường kia của phục vụ, hắn đặt mông ngồi lại tại chỗ.

    Dù sao bây giờ Đồng Ngải Linh cũng đã chạy xa rồi, hắn có đuổi cũng không kịp, còn không bằng ngồi xuống, uống rượu ăn cơm cho tốt, hắn cũng đói bụng rồi.

    Chờ ăn no xong lại đi tìm Đồng Ngải Linh cũng không muộn.

    "Mang rượu với thức ăn bưng hết lên đây đi, lát nữa tôi ăn xong sẽ trả tiền."

    Từ Chu Phi lại bắt đầu nổi lên tính tiêu chuẩn của đại gia.

    Mà bên kia Tư Đồ Viêm Thần không quan tâm nhìn Từ Chu Phi, hắn thấy người mình hứng thú đã đi rồi, tất nhiên hắn còn có chuyện phải làm.

    Dưới lầu, mặt của Đồng Ngải Linh sớm đã được rửa sạch sẽ, cô còn trang điểm một lớp nhàn nhạt.

    Nhìn một chiếc giáp xác trùng màu đỏ từ xa chậm rãi đi đến đây, khuôn mặt Đồng Ngải Linh hiện lên một nụ cười tươi. (Chả biết sao lại có vỏ côn trùng mọi người ạ :)) Chắc là vỏ xe màu đỏ nhưng bà tác giả cứ viết là xác trùng: V)

    Bên kia, hình ảnh trên màn hình lớn sớm đã bị cắt thành quảng cáo, mặc dù còn có không ít người vẫn ở đó nói chuyện với nhau, chỗ để xe dưới mặt đất này lại vô cùng yên tĩnh.

    Khi Giang Y Nhu nhìn thấy Đồng Ngải Linh, một chút cũng không ngoài ý muốn.

    "Chị, tại sao chị không đi lên? Hôm nay là ngày kỉ niệm đầy năm của chị với Chu Phi đó! Hay là, chị đang sợ hả?"

    Miệng Giang Y Nhu nói chuyện thanh âm ôn nhu, hành động với Đồng Ngải Linh cũng là dáng vẻ rất tôn kính và khách khí.

    Dường như cô ta chính là một em gái ngoan ngoãn nghe lời vậy, Đồng Ngải Linh thấy bộ dáng này của cô ta, liền rất muốn nôn.

    Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì cũng đều giống nhau! Chẳng qua là kiếp trước cô muốn có được tình thương của mẹ từ Giang Vũ Hiên mà miễn cưỡng bỏ qua, bị Giang Y Nhu ức hiếp đến chết.

    "Đúng vậy, tôi đang sợ, sợ cô cầm thẻ tín dụng của tôi đi quẹt loạn!"

    Đồng Ngải Linh tiến về phía trước, đứng ở trước mặt Giang Y Nhu, từ trên cao nhìn xuống.

    Cô cao một mét sáu tám, lúc này lại mang thêm cả giày cao gót, đứng ở trước mặt Giang Y Nhu chỉ cao có một mét năm năm, gần như là đè ép lên.

    Giang Y Nhu vẫn luôn tự trang điểm cho mình thành bộ dáng chim nhỏ nép vào người, còn luôn cười nhạo Đồng Ngải Linh rất cao, không nữ tính.

    Có trời mới biết cô ta ghen ghét thân hình cao của Đồng Ngải Linh đến cỡ nào.

    "Thẻ tín dụng? Chị nói cái thẻ này phải không?"

    Đột nhiên Giang Y Nhu dường như là nhớ tới cái gì đó, rút ra một cái thẻ tín dụng từ bên trong ví tiền, dương dương đắc ý quơ quơ trước mặt Đồng Ngải Linh.

    "Đây chính là Từ Chu Phi cho em đó! Anh ấy còn nói cái thẻ này em cứ tùy tiện cầm đi quẹt đấy! Không ngờ, thẻ này lại là của chị đó? Chậc chậc, nếu sớm biết rằng là của chị gái, tôi đã không cầm rồi, thật là làm bẩn tay tôi!"

    Đang nói, cô ta vứt tấm thẻ xuống, để cho Đồng Ngải Linh nhặt.

    Đồng Ngải Linh lại liếc cũng không thèm liếc cái thẻ kia một cái:

    "Nếu là thẻ cô đã cầm qua, thì chính là tôi không cần, tặng cho cô đó, còn chuyện ở bên Từ Chu Phi, chỉ hi vọng là em gái, em không hối hận là tốt rồi!"

    Lúc đi qua người Giang Y Nhu, cô va vào Giang Y Nhu một cái, khiến Giang Y Nhu bị đụng đau.

    "Hừ! Có cái gì mà đắc ý hả?"

    Giang Y Nhu trừng mắt nhìn bóng lưng của Đồng Ngải Linh, chửi một tiếng.
     
  6. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 5: Xe thể thao rất lóa mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene

    Xem ra, rốt cuộc Từ Chu Phi cũng suy nghĩ cẩn thận, cùng Đồng Ngải Linh ngả bài, như vậy cũng tốt.

    Cô ta xoay người vui vẻ lên tầng, những người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta.

    Cô ta nghĩ rằng hôm nay mình ăn mặc rất xinh đẹp, những người đó chỉ ghen ghét mà thôi, nhìn thấy Từ Chu Phi đang uống rượu ở bên kia, đặt cái thẻ ở trước mặt Từ Chu Phi.

    "Chu Phi, tại sao anh lại một mình uống rượu giải sầu ở đây?"

    "Điều này thì phải hỏi cô rồi!"

    Từ Chu Phi nhìn thấy Giang Y Nhu, giận sôi máu, một cái tát vừa lúc nãy, trên mặt hắn đến bây giờ vẫn còn thấy tê, tất cả đều là do người phụ nữ Giang Y Nhu này làm hại!

    Giang Y Nhu còn chưa ngồi xuống, trên mặt đã bị đánh một cái tát, cô ta bị đánh đến ngã ngồi lên trên vị trí, không thể tin được nhìn Từ Chu Phi trước mặt.

    "Anh.."

    Đang định nói, di động lại vang lên, đó là điện thoại của mẹ cô ta Giang Vũ Hiên.

    Cô ta không dám không nghe, đè nén sự giận dữ xuống, một bên cô ta trừng mắt nhìn Từ Chu Phi, một bên ôn nhu nói chuyện.

    Từ Chu Phi nhìn dáng vẻ này của cô ta, lập tức cảm thấy thật ghê tởm, người phụ nữ này, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa trang như thế này sao?

    "Giang Y Nhu! Con nhìn xem con đã làm ra chuyện tốt gì đi! Mày nhanh chóng trở về đây cho mẹ!"

    Nói xong câu này, Giang Vũ Hiên liền bang một cái cúp điện thoại.

    Trong lòng Giang Y Nhu bỗng chốc lộp bộp một cái, đương nhiên là cô ta hiểu rõ tính tình của mẹ, Giang Vũ Hiên dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình, đã nói rõ chuyện thật sự rất nghiêm trọng.

    "Chu Phi, em còn có việc, em nghĩ giữa chúng ta nhất định là có hiểu lầm gì đó, đợi tối nay em lại đến tìm anh!"

    Giang Y Nhu nói xong, đứng lên xông thẳng ra ngoài.

    Từ Chu Phi nhìn thấy bộ dáng của Giang Y Nhu, đột nhiên cảm thấy rất ghê tởm, kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể bị người khác tát cô một cái tát, sau đó lại một chút cũng không tức giận?

    Thực ra bên trong Giang Y Nhu cũng không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn mềm mại, cô ta chỉ giả vờ dịu dàng mà thôi!

    Chính vì hiểu rõ điểm này, Từ Chu Phi mới càng cảm thấy Giang Y Nhu thật khủng bố.

    Đồng Ngải Linh tìm được chiếc xe thể thao của mình ở dưới tầng hầm, chiếc xe này là quà sinh nhật năm mười tám tuổi ba tặng cho cô, em trai Đồng Ngải Ni muốn đã lâu, cô cũng không chịu đưa cho nó dùng.

    Nhưng Từ Chu Phi nói hai ba câu liền đưa chìa khóa xe cho hắn, lại nói, cô thật sự không phải một người chị gái tốt.

    Ngay cả bản thân cô, hôm nay cũng mới là lần đầu tiên lái chiếc xe này.

    Đơn giản là vì Từ Chu Phi nói, con gái lái xe thể thao rất khó coi, không thục nữ!

    Tiếng chuông điện thoại đánh gãy suy nghĩ của Đồng Ngải Linh, giọng nói của một người con trai sang sảng thẳng thắn từ bên trong điện thoại truyền đến:

    "Chị, chuyện chị dặn dò em làm em đều đã làm tốt rồi, nhưng mà chị muốn căn biệt thự có nhà kho ngầm lớn như vậy làm gì vậy?"

    Hôm qua sau khi Đồng Ngải Linh xuyên tới không bao lâu, việc đầu tiên chính là gọi điện cho em trai, bảo nó đi chuẩn bị một kho hàng.

    Kể từ lúc năm năm trước Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu đến Đồng gia, quan hệ giữa cô và em trai càng ngày càng kém, cô gần như không bao giờ liên lại với nó.

    Thế nhưng sau khi tận thế đến, em trai liều mạng đi tìm cô, giải cứu cô từ tay tên đàn ông kia ra, bản thân lại trở thành vật hi sinh.

    Lúc Đồng Ngải Ni nhận được điện thoại của cô rất kích động, đến tận hôm nay cũng vẫn chưa vượt qua được sự phấn khích.

    "Em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Lão nương dùng để chôn thuốc nổ, em dám ngăn cản sao?"

    Đồng Ngải Linh biết rõ tính tình của em trai, càng không cho hắn làm thì hắn lại càng phải làm.

    "Wow! Từ bao giờ chị trở nên ngầu như vậy hả bà chị? Chôn thuốc nổ sao? Chị không sợ ba biết sẽ tức giận à? Nhưng mà.. em thích!"
     
  7. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 6: Vân Trạch Hạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng Ngải Ni vừa nghe mình và chị gái nói chuyện giống như vui đùa, hốc mắt lập tức có chút ướt, từ khi mẹ con Giang thị bước vào cửa nhà, đã bao lâu chị gái hắn chưa cho hắn sắc mặt tốt rồi?

    "Em thích là được, mấy ngày nay em cứ ngoan ngoãn ở bên đó đi, chị muốn mua một ít đồ, em giúp chị mang mấy thứ kia đặt gọn vào trong kho hàng đi. Cuối tuần này, chị sẽ cho mày một bất ngờ cực kỳ lớn!"

    Đây là kế hoạch mà Đồng Ngải Linh đã an bài tốt, trước tiên phải khiến cho em trai ngoan ngoãn ở bên đó, sau đó mới đưa ba qua.

    "Hả? Chị! Em chính là học sinh cấp ba đó! Chị để em trốn học như vậy là tốt sao?"

    Đồng Ngải Ni làm bộ rất rất là sợ.

    "Bên lão ba kia còn có chị đây! Làm sao? Em sợ à?"

    Đồng Ngải Linh phụt một tiếng bật cười, em trai thật đúng là một tên ngốc mà.

    "Nè! Em còn sợ sẽ phải đi học đây này! Những thứ khác em đều không sợ nhá!"

    Sau khi cúp điện thoại, Đồng Ngải Linh thở dài một hơi, lúc còn nhỏ em trai cô rất thông minh, lúc học sơ trung (cấp 2) thì đã tự học xong chương trình của cao trung (cấp 3) rồi.

    Chỉ là bởi vì có mẹ con Giang thị nên hắn mới giận dỗi chuyển đến ký túc xá của trường ở.

    Chính vì vậy, khi mạt thế đến, cô thậm chí đến mặt em trai cũng không thấy, cuối cùng thật vất vả mới đoàn tụ, lại là kết cục như vậy.

    Cúp điện thoại, Đồng Ngải Linh khởi động xe.

    Có hơn một ngàn vạn chiếc xe thể thao, tính năng cũng khác nhau, khó trách Từ Chu Phi phí bao nhiêu tâm tư lừa đi chiếc xe này từ tay cô.

    Chạy xe đến một khu chợ mua bán xe cũ ở vùng ngoại ô, Đồng Ngải Linh mở cửa xe bước xuống.

    Từ khi cô lái xe vào đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, xe thể thao phiên bản có hạn, màu sắc lại sành điệu như vậy, muốn không thu hút sự chú ý cũng không được.

    Lại nhìn thấy một đại mỹ nữ yểu điệu bước xuống từ chiếc xe này, cho dù là ai hai mắt cũng đều phát sáng.

    Ngay lập tức có một người đàn ông nhìn vô cùng bỉ ổi đi tới: "Em gái, em đến đây tìm anh trai yêu thương sao?"

    "Tôi tìm Vân Trạch Hạo!"

    Đồng Ngải Linh báo ra một cái tên rồi đặt mông ngồi trên cửa xe chơi di động, không để ý đến những người khác.

    Tên đàn ông kia nghe vậy, có chút không cam lòng nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bỏng của Đồng Ngải Linh:

    "Em tìm lão đại của bọn anh có chuyện gì vậy?"

    "Việc riêng!"

    Ngón tay của Đồng Ngải Linh nhanh chóng thao tác trên di động, cũng không ngẩng đầu lên nói, cô biết làm thế nào để nói chuyện với những người này mới có thể đạt được hiệu quả nhanh nhất và thuận tiện nhất.

    Mọi người nghe vậy, biết rằng chỉ sợ cô gái này không phải người bọn họ có thể động vào được.

    Có người xoay người đi tìm người, mà Đồng Ngải Linh đang dùng di động chuyển tất cả các khoản tiền của mình vào trong cái thẻ trên tay.

    Sau khi chờ đợi một lúc, cô cảm thấy một ánh mắt sắc bén tò mò mà xa lạ nhìn chằm chằm cô. Cô ngẩng đầu, không e dè nhìn lại.

    Một cậu bé có làn da lúa mì khỏe mạnh, tóc ngắn, đầu đinh, ăn mặc một bộ áo ngắn tay đơn giản, một cái quần bò rách, cậu bé chân đeo một đôi giày thể thao đi tới.

    Nếu không phải là nhìn thấy hắn ở trong hoàn cảnh như này, sẽ chỉ cảm thấy đây là một cậu bé tràn ngập ánh mặt trời.

    Chẳng qua đôi con ngươi kia của hắn lại vô cùng sắc bén, đứng ở chỗ này, Đồng Ngải Linh cũng cảm thấy mình nhanh chóng bị hắn nhìn rõ.

    Nếu không phải cô đã trải qua rất nhiều chuyện ở mạt thế, giờ phút này, chỉ sợ cô cũng phải đứng ngồi không yên.

    Đây là Vân Trạch Hạo, lão đại giao dịch xe lớn nhất thành phố B, chẳng qua chỉ mới có 24 tuổi mà đã nắm giữ toàn bộ xe giao dịch trong chợ đêm trắng ở thành phố B vào tay.

    "Cô gái nhỏ, em tìm anh có chuyện gì không?"
     
  8. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 7: Ra tay bán xe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Un

    Beta: Nene

    Lúc Vân Trạch Hạo đi đến, từ xa đã thấy một em gái thân hình nóng bỏng ăn mặc thời thượng đang ngồi trên một chiếc xe thể thao.

    Đến gần thì thấy, cô gái nhỏ trước mắt ngây thơ, mặt mũi đều là vẻ thanh thuần.

    Chỉ có đôi mắt kia, giống như đã nhiều lần trải qua bể dâu* trong cuộc đời.

    *Là một từ cũ, dùng để ví sự thay đổi lớn của cuộc đời, đồng nghĩa với tang thương.

    Đồng Ngải Linh nghe thấy Vân Trạch Hạo gọi, nhẹ nhàng cười, xung quanh lại là tiếng hít khí vào, thật sự bởi vì cô ấy quá đẹp, nụ cười này, quả thực là khuynh quốc khuynh thành!

    Đến cả Vân Trạch Hạo cũng bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho lóa mắt, trong nháy mắt ngây người ra.

    "Tôi muốn bán xe!"

    Đồng Ngải Linh nói thẳng, cũng không nói gì nhiều, nhìn thấy Vân Trạch Hạo cũng chỉ là thưởng thức, cũng không có tình cảm dư thừa gì.

    Điều này khiến một đám người đứng bên cạnh xem kịch vui mở rộng tầm mắt, bọn họ còn cho là lão đại cuối cùng cũng mở mang đầu óc, nhìn trúng một em gái trong sáng.

    Còn nói lão đại thật sự có mắt nhìn, không phải kiểu này thì không xứng với lão đại của bọn họ!

    Không ngờ, người ta đến đây để làm ăn.

    "Bán xe?"

    Vân Trạch Hạo là người cực kì yêu xe, vừa rồi ra khỏi cửa, thứ đầu tiên anh ta nhìn, là chiếc xe này, chứ không phải Đồng Ngải Linh.

    Đây chính là chiếc xe thể thao có giới hạn đặt trước, toàn bộ nước Z cũng chỉ có vài chiếc như này, người bình thường căn bản không mua được.

    Người có thể có chiếc xe như thế này, không phú thì quý, hơn nữa người như bọn họ, trừ khi là phá sản, nếu không sẽ không chạy đến chỗ này của bọn họ gióng chống khua chiêng muốn bán xe!

    Thành phố B chỉ có một người có chiếc xe này, đây chẳng lẽ là Đồng Ngải Linh con gái của Đồng Minh Phong giàu nhất thành phố, chẳng lẽ vị đang đứng trước mặt đây là Đồng Ngải Linh sao?

    Không hề nghe đến nhà họ Đồng gần đây thiếu tiền nha!

    "Mua không?"

    Đổng Ngải Linh nhìn thấy vẻ mặt có chút kinh ngạc của Vân Trạch Hạo, vẫn cười như cũ, cả cái thành phố B này, cũng chỉ có chỗ này mới mua được xe của cô.

    Cho nên, cô vẫn rất có kiên nhẫn.

    "Cô Đồng gặp khó khăn gì sao?"

    Vân Trạch Hạo mở miệng hỏi, anh ta yêu xe, nhưng không yêu phiền phức, anh có thể đi đến ngày hôm nay, trừ cái đầu biết kinh doanh ra, còn bởi vì anh cực kỳ cẩn thận.

    "Không có khó khăn gì, chính là vì không thích cái xe này nữa, muốn đổi cái khác."

    Đồng Ngải Linh nghe thấy Vân Trạch Hạo nói, ngược lại có chút lau mắt mà nhìn (nhìn với cặp mắt khác xưa).

    Thương nhân mà, trời sinh toan tính kiếm lời, chiếc xe này ở bên ngoài có thể nói là vô giá, đặt ở đâu cũng có người muốn đoạt lấy.

    Vừa rồi lúc Vân Trạch Hạo đi ra, nhìn xe đầu tiên, cô cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng Vân Trạch Hạo rất thích chiếc xe này, chẳng qua anh ta có thể duy trì được toàn bộ lí trí, điều này cũng khiến cô rất bội phục.

    "Thực ra là như thế này.."

    Vân Trạch Hạo nhìn chằm chằm Đồng Ngải Linh một lúc, giống như muốn nhìn ra cái gì từ khuôn mặt của cô vậy.

    Cô gái này, không giống mấy thiên kim tiểu thư nũng nịu kia, khắp người tỏa ra một khí chất nhanh nhẹn hoạt bát.

    Không chủ động nói ra thân phận của mình, anh ta đoán ra thân phận của cô, cô ấy cũng không có kinh ngạc gì, càng không phủ nhận.

    Cả người thẳng thắn vô tư, lại vô cùng dứt khoát, anh rất thích dáng vẻ này của cô.

    "Một ngàn hai trăm vạn."

    Vân Trạch Hạo, trực tiếp báo giá.

    "Lão đại!"

    Tên đầu trọc bên cạnh lại muốn mở miệng ngăn cản Vân Trạch Hạo, chiếc xe này giá trên thị trường là một ngàn năm trăm vạn, nhưng trung gian còn phải qua mấy lần thủ tục nữa!

    Hơn nữa giá thị trường là giá thị trường, có thể bán được cái giá đấy hay không, vẫn còn là vấn đề!

    Cô nàng này tới đây bán xe, rõ ràng là thiếu tiền, mấy đứa con nhà giàu này, ngoài mặt thì nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì không biết có chuyện gì đâu!

    Không thừa dịp ép giá lúc này thì còn đợi đến bao giờ? Coi như là cô gái này xinh đẹp, cũng không đáng lên đến mấy trăm vạn!
     
  9. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 8: Cuồng mua cuồn bán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nene

    "Thành giao!"

    Đồng Ngải Linh nheo mắt lại, Vân Trạch Hạo này quả nhiên là một người thành tín (thành thực + chữ tín), chiếc xe này, giá quy định trong lòng cô là một ngàn vạn, so với mong muốn của cô còn nhiều hơn hai trăm vạn đấy!

    (200 vạn = 2.000.000 NDT = 6.682.805.182, 17 VND)

    Dù sao cô cũng sốt ruột muốn bán.

    "Tôi còn cần một chiếc xe bọc giáp nữa, ông chủ Vân tính giá cả đi, số tiền còn lại chuyển vào tấm thẻ này."

    Đồng Ngải Linh đưa thẻ cho Vân Trạch Hạo.

    "Xe bọc thép?"

    Vân Trạch Hạo nhìn Đồng Ngải Linh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

    Từ năm mười lăm tuổi anh ta đã bắt đầu lăn lộn ở trong chợ mua bán xe hàng đầu, cũng coi như là đã gặp qua vô số người, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này thật sự là khiến cho anh ta không thể nào hiểu được.

    Ở dưới tình huống không thiếu tiền, cô ấy lại bán một chiếc xe rất khoe khoang như thế đi, ngược lại muốn mua một chiếc xe vừa chậm chạp vừa nặng, lại không thể đi trên đường.

    Cô gái này muốn làm cái gì vậy?

    Nhìn cô ấy cũng không giống loại chơi bắt chước trào lưu phổ biến nha!

    "Tôi muốn loại này, tin tưởng ông chủ Vân có thể chuẩn bị tốt cho tôi trong vòng một ngày."

    Đồng Ngải Linh đưa một bản vẽ cho Vân Trạch Hạo:

    "Bây giờ phiền ông chủ Vân tính sổ sách một chút, tôi còn có chuyện cần đến tiền muốn yêu cầu."

    Đồng Ngải Linh hoàn toàn là một bộ trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dáng vẻ kinh doanh còn tốt hơn so với Vân Trạch Hạo.

    Cũng không biết như thế nào, đột nhiên Vân Trạch Hạo cảm thấy, nếu như có một người phụ nữ ở bên cạnh giúp hắn tính toán sổ sách như thế, có phải hắn sẽ giảm bớt được không ít chuyện không?

    "Cô Đồng à, cô có biết không được phép bán xe bọc thép cho tư nhân không!"

    "Việc buôn bán trong tay ông chủ Vân, từ lúc nào đã bị pháp luật trói buộc rồi?"

    Đồng Ngải Linh nhìn ý cười trong mắt Vân Trạch Hạo, cũng cười, ở thành phố B, nói là Vân Trạch Hạo tuân kỷ thủ pháp (tuân theo kỷ thuật, tuân thủ pháp luật), đó gần như chính là chuyện cười lớn của thiên hạ rồi.

    "Này? Cô nói chuyện kiểu gì đấy? Nơi này chúng tôi làm việc là tròn bổn phận buôn bán!"

    Từ lúc mới bắt đầu đầu trọc đã khó chịu, bây giờ nghe thấy Đồng Ngải Linh nói như thế, lại càng muốn bùng phát.

    "Đầu trọc! Gửi một ngàn vạn vào thẻ của cô Đồng, ngày mai vào lúc này, cô Đồng tới đây lấy xe nhé!"

    "Cảm ơn ông chủ Vân!"

    Đồng Ngải Linh nhận thẻ, xoay người rời đi cũng không quay lại.

    Đồng Ngải Linh này, thú vị!

    Vân Trạch Hạo nhìn theo bóng dáng Đồng Ngải Linh đã đi xa, sờ sờ cằm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

    Mà bên trong đám người, còn có một người phụ nữ cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đồng Ngải Linh, trong mắt tràn đầy căm ghét.

    Vừa mới ra khỏi chợ xe cũ được vài bước, Đồng Ngải Linh đã nhận được tin nhắn trên điện thoại, một ngàn vạn đã được chuyển đến.

    Thật tốt, cứ như vậy, tính cả số tiền vốn đã ở trong thẻ của cô thì hiện tại cô có 1300 vạn.

    Cô duỗi tay ngăn một chiếc taxi ven đường: "Sư phụ, đưa tôi đến chung cư XX."

    Chung cư XX là sản nghiệp do tập đoàn Đồng thị tự mình phát triển, bên trong có một tòa chung cư cũng là của Đồng Ngải Linh.

    Đồng Minh Phong cực kì cưng chiều hai đứa nhỏ, sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Ngải Linh ông tặng xe, mười chín tuổi tặng phòng, sau khi hai mươi tuổi còn định tặng cổ phần của công ty.

    Mặc dù tuổi cô còn nhỏ nhưng đã là một tiểu phú bà giá trị con người quá trăm triệu rồi.

    Cô muốn tìm người bán căn chung cư này đi, trong đó có một gian chung cư chính là nơi Từ Chu Phi ở.

    Mà đoạn video của Giang Y Nhu và Từ Chu Phi kia, cũng được quay ở bên trong gian chung cư kia của cô.

    Trên đường, cô nhanh chóng thao tác* trên di động, mua sắm các loại đồ dùng, địa chỉ tất nhiên chính là chỗ căn biệt thự mới mà Đồng Ngải Ni vừa gửi cho cô kia.

    *Thao tác: Dựa theo yêu cầu kỹ thuật và trình tự nào đó để tiến hành hoạt động.

    Chỉ chốc lát sau, tiền trong tay đã tiêu gần hết rồi.

    *七七八八 :(bảy bảy tám tám) Chỉ sự gần xong, gần hết.

    Tiền là thứ kiếm được thì khó, mà tiêu thì lại vô cùng dễ dàng.

    Chờ cô đến nơi, 1300 vạn trong tay đã không còn một phân nào.
     
  10. Hanae

    Bài viết:
    56
    Chương 9: Bán nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Un

    Beta: Nene

    Đến gần căn hộ của mình, cô mở cửa, không thèm nhìn chai rượu và đồ ăn vặt ném lung tung trên sàn nhà.

    Những thứ này, bình thường đều do Từ Chu Phi vứt bừa bãi, cô lại tự đến dọn dẹp, chỉ vì Từ Chu Phi nói, anh ta thích hiền thê lương mẫu*.

    *Hiền thê lương mẫu: Hàm nghĩa chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con. (Nguồn: Dkn. Tv)

    Không có cô dọn dẹp, trong phòng có một mùi khó ngửi.

    Cô lập tức đi vào phòng sách, mở cái két sắt nằm trong ngăn tủ thấp nhất, lấy ra một khối ngọc bội*, đây là thứ mà mẹ cô để lại cho cô.

    *Ngọc bội: Miếng ngọc đeo ở đai lưng phía trước trên trang phục của người Trung Quốc xưa. Ngày nay được sử dụng rộng rãi hơn, là trang sức từ đá quý được tạo hình từ đơn giản đến phức tạp dùng làm mặt dây chuyền đeo ở cổ, dùng để hộ mệnh và làm đẹp.

    Kiếp trước, vào buổi tối ngày hôm nay Giang Vũ Hiên sẽ lừa lấy khối ngọc bội này đi, trong mạt thế, bị Giang Y Nhu lợi dụng, mở ra không gian.

    Chẳng qua nghe người thần bí kia nói, không gian này cũng chỉ rộng mười mét khối thôi.

    Lúc đó Giang Y Nhu đã là dị năng giả hệ thủy, thật ra cũng không để ý đến cái không gian nhỏ bé như vậy, sau này cô ta còn gián tiếp bán khối ngọc bội cho người khác.

    Kiếp này, cô sẽ không để bất cứ thứ đồ gì mẹ cho cô rơi vào tay hai mẹ con kia nữa!

    Lấy được thứ mà mình muốn, Đồng Ngải Linh rời khỏi chung cư, đóng cửa lại rồi đổi mật khẩu.

    Sau đó đi xuống dưới lầu, tìm người môi giới, đưa cho người kia một xấp tư liệu bất động sản.

    "Bán hết toàn bộ những căn nhà này đi, tôi không quan tâm anh dùng thủ đoạn gì, trong vòng một tuần, tiền phải có trong tài khoản."

    Căn hộ XXX chính là căn hộ được ưa chuộng nhất trong giới bất động sản đương thời, lúc mới bắt đầu mở cửa kinh doanh đã bị một đám người điên tranh giành, đến bây giờ vẫn còn nhiều người muốn mua nhưng lại không mua được.

    Những căn phòng này, cô hoàn toàn có tự tin có thể bán được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

    Bán những căn phòng này, cô càng có nhiều tiền hơn để mua thêm vật tư.

    Đáng tiếc số tiền trong tay lão cha, cô không thể nào động vào được, nếu không thì cô hoàn toàn có thể mua đủ đồ ăn cho cha con ba người ăn trong một trăm năm rồi.

    Trong thời mạt thế, có vật tư không phải là vương đạo*, nhưng có vật tư thì có thể mua được đồ để nâng cao thực lực.

    *Vương đạo: Theo quan điểm Nho giáo thì "vương đạo" hoặc học thuyết đế vương của Trung Quốc là đường lối dùng nhân nghĩa để cai trị thiên hạ; ngược lại với "bá đạo" là đường lối dùng vũ lực để cai trị thiên hạ. Người Trung Quốc coi học thuyết vương đạo là thành tựu trí tuệ của tổ tiên họ, nhằm đối lập với quan điểm của phương Tây dùng sức mạnh để giải quyết các mâu thuẫn. Bản chất văn hóa của "vương đạo" là nhân nghĩa đạo đức, tức là tuân theo nguyên tắc "Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân (Điều mình không muốn thì chớ đem lại cho người khác)", dùng nhân nghĩa đạo đức để cảm hóa chứ không ép buộc người ta; dùng lý lẽ để thuyết phục chứ không dùng sức mạnh trị người ta. (Nguồn: Nghiên cứu quốc tế)

    Có những thứ đó, bọn họ mới có thể tồn tại lâu dài ở mạt thế.

    Nếu không, thực lực của người khác được nâng cao, bạn không có thực lực, chỉ có vật tư, thế thì bạn chỉ có thể trở thành một con dê con béo tốt, đợi bị kẻ mạnh làm thịt mà thôi!

    "Được!"

    Người môi giới kia nghe Đồng Ngải Linh nói xong, hai mắt đều sáng lên.

    Chung cư này, đúng là nổi tiếng là bán chạy, mấy ngày nay có không ít người tìm anh ta hỏi thăm, muốn tăng giá mua nhà, chỉ đáng tiếc, những căn nhà này vốn dĩ không có ai muốn bán đi.

    Rốt cuộc thì giá nhà ở đây thật ra mỗi ngày đều lên giá.

    Ai ya, nhà ở trong tay cô gái này vậy mà lại có hai mươi mấy căn! Như thế này tiền hoa hồng anh ta có thể kiếm được mấy chục vạn, một năm này, anh ta cũng không cần phải lo lắng nữa.

    "Tiền hoa hồng anh không cần nghĩ đâu, nhưng căn nhà này mỗi một căn tôi chỉ muốn anh đưa cho tôi giá cả niêm yết, phần thừa, đều là của anh."

    Đồng Ngải Linh chỉ chỉ vào bảng giá sau lưng người môi giới, những thứ đó đều là giá trung bình của căn hộ, trên thực tế giá cả thống nhất mua bán xong vẫn còn cao hơn một chút.

    Chẳng qua phải trừ đi bảy tám phí thủ tục, có lẽ sẽ kiếm được nhiều hơn, mà cũng có thể kiếm được ít hơn một chút.

    Người môi giới đương nhiên sẽ có biện pháp tăng giá của riêng mình, đây là chuyện cô không quản được.

    "Chuyện này.."

    Người môi giới có chút khó xử, anh ta cũng không dám đảm bảo mỗi căn phòng đều có thể bán được nhiều tiền hơn, chắc cầm tiền hoa hồng mới là biện pháp ổn thỏa nhất?

    "Không muốn bán? Vậy tôi đi tìm người khác."

    Đồng Ngải Linh giả bộ muốn lấy tư liệu về.

    "Ấy.. không không không, chuyện này cứ giao cho tôi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô làm thỏa đáng!"

    Người môi giới khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, bạn gái anh ta dạo này cứ giục anh ta kết hôn, nhưng mà anh ta không có tiền mua nhà.

    Kiếm được khoản tiền này, anh ta có thể kết hôn cùng bạn gái rồi.

    * * *

    Fb: Mùa Đông Ấm Áp - 冬天暖和
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...