Chương 70: Hai mặt giáp kích
Tần Mục sau khi nhìn thấy Bách Lý Mân Tu rời khỏi mới đuổi tới, vị Thái tử Vân Hỏa quốc này không phải là nhân vật có thể coi thường, mà Phụ hoàng cũng nhiều lần dặn dò hắn phải lưu ý, vì thế lúc nhìn thấy hắn đi ra ngoài Tần Mục liền theo đi ra. Chỉ là, Tần Mục làm sao cũng không nghĩ tới, vị Thái tử ngoại quốc này lại cảm thấy hứng thú với tiết mục biểu diễn của một tú nữ, tuy nói vậy nhưng chính bản thân hắn cũng muốn diện kiến nữ tử thần bí kia.
Hàn Phỉ nhìn cả 2 nhân vật có chút đối chọi nhau kia, đầu có chút lớn, nỗ lực muốn đem thân hình khổng lồ của mình thu nhỏ lại, động tác của nàng vì thế có chút buồn cười.
Tần Mục vẻ mặt khinh bỉ hỏi: "Ngươi là tú nữ A Mã Cung?"
Hàn Phỉ nhu nhược gật đầu, khuôn mặt kia toàn bộ đều được ngụy trang bằng vẻ lo sợ bất an, song kì thực Hàn Phỉ đã sớm mất kiên nhẫn.
Bách Lý Mân Tu khách khí nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ vậy mà cũng muốn làm quen với nàng sao?"
Tần Mục câu câu khóe môi, nói: "Điện hạ sợ là đã hiểu lầm gì đó rồi, tú nữ A Mã Cung đều là nhân tuyển để làm vợ của Hoàng thất, không cần kết bạn."
Hàn Phỉ sững sờ, không chút biến sắc liếc nhìn hắn, loại nam nhân này chính là điển hình cho lũ công tử nhà giàu, kiểu tự kiêu tự đại này, thật sự làm cho người ta chán ghét, Hàn Phỉ không ưa nhất loại người như thế.
"Kí chủ, bình tĩnh a, hai người này không phải dễ trêu đâu, không cần gây thêm phiền phức!"
Hàn Phỉ trong lòng nhổ nước bọt, hiện tại đúng là không phải lúc gây phiền phức, mà hai người đàn ông này rõ ràng coi đối phương là đối thủ, nàng thế nào lại thành con muỗi bị kẹp ở giữa hai con trâu sắp húc nhau thế này.
Bách Lý Mân Tu thu lại nụ cười mỉm, vẻ mặt hiếm thấy không có cảm xúc, nói: "Đại Hoàng Tử nói lời này sẽ làm tổn thương người khác đấy."
Tần Mục căn bản không muốn trước mặt một tú nữ xấu xí đàm luận quá nhiều, nói thẳng:
"Này, ngươi có biết tú nữ vừa biểu diễn trên đài tên là gì không?"
Hàn Phỉ 'đần độn' nhếch miệng cười, trên mặt còn bày ra vẻ câu dẫn, cả khuôn mặt đều là sự ngu dại, a một tiếng, giống như không nghe thấy Tần Mục hỏi.
Tần Mục nhìn bộ dáng này của nàng lại càng căm ghét, không nhịn được lùi về sau một bước, miễn cho bị nước miếng của nàng dính lên người, trong lòng lại càng tức giận kẻ xấu xí điên khùng thế này làm sao cũng vào được A Mã Cung, không phải là đang chà đạp lên mặt mũi Hàn Linh quốc à! Lại còn ở ngay trước mặt thái tử Vân Hỏa quốc nữa!
Hàn Phỉ không quan tâm trên mặt Tần Mục có bao nhiêu căm ghét, nàng lớn như vậy cũng không thể yêu cầu người khác bỏ qua bề ngoài để nhìn thấu tâm linh đẹp đẽ được, huống chi, nàng không có chút nào muốn hấp dẫn sự chú ý, liền lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta, ta muốn đi nhà xí.."
Quả đúng là không sai, Tần Mục sắc mặt càng kém, nữ nhân này lại thô bỉ đến vậy!
"Cút!"
Hàn Phỉ hùng hục quay lưng muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng động tác của nàng quá lớn, không cẩn thận làm tung áo choàng, lộ ra một góc áo màu đỏ bên trong, ánh mắt Bách Lý Mân Tu lập tức bị hấp dẫn.
Hàn Phỉ liền vội vàng đem áo choàng gói kỹ lưỡng lại, đang muốn rời đi, Bách Lý Mân Tu lập tức đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng: "Chờ chút!"
Hàn Phỉ sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, người này cũng nhận ra được hành động của mình có chút đường đột, vội vã buông ra, nói:
"Cô nương, ta không có ác ý, rất xin lỗi vì đã đường đột."
Hàn Phỉ cảnh giác lui về phía sau vài bước: "Không sao, điện hạ không cần nói xin lỗi."
Bách Lý Mân Tu chần chờ một hồi, lúc trước sau màn lụa xanh mỏng hắn đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp cũng màu đỏ, trường sam màu đỏ này, trong số các tú nữ mặc chỉ có người cuối cùng là sắc đỏ như lửa nhất, cho nên vừa rồi nhìn thấy góc áo của Hàn Phỉ mới có chút kích động, thế nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy cô nương cường tráng trước mặt này cũng không giống người có thể đánh ra tiếng trống chấn nhiếp nhân tâm như vậy.
Tần Mục cũng nhìn thấy góc áo đỏ lửa kia, lập tức liên tưởng đến biểu hiện của Bách Lý Mân Tu, trong nháy mắt hiểu rõ, liền châm chọc nói:
"Chẳng lẽ điện hạ cho rằng tú nữ này chính là người biểu diễn màn đánh trống kia ư?"
Hàn Phỉ trong lòng nhảy dựng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Tần Mục liền cảm thấy an tâm, mặt không đỏ tim không đập cúi đầu. Người này, căn bản từ sâu trong lòng đã luôn xem thường người khác.
Bách Lý Mân Tu cũng chần chờ, hắn mặc dù không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng.. biểu hiện của cô nương này chính là người bên ngoài ngốc mà bên trong cũng ngu đần..
Hàn Phỉ đã không có hứng thú muốn đọ sức với bọn hắn, nói thẳng:
"Ta, ta đau bụng.. Đại Hoàng Tử Điện Hạ, ta có thể đi trước một bước không?"
Tần Mục sắc mặt càng kém, hận không thể ra lệnh bắt người phụ nữ ngu xuẩn bày đi, nhưng lúc này hắn rốt cục cũng nhớ ra nữ tử này là. Trong phủ HànThừa tướng có đại tiểu thư nổi tiếng kinh thành là một bà béo! Tần Mục không thể làm gì khác hơn là dập tắt nộ khí của mình. Hàn Thượng Thanh cũng không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ bằng việc hắn không được Phụ hoàng yêu thích mà vẫn có thể bảo trì lại vị trí Thừa Tướng đã thấy hắn là kẻ cần chú ý, trong phủ của hắn có hai nữ nhi đều được tuyển vào A Mã Cung, một người trong đó chính là Hàn Yên đêm nay rực rỡ hào quang, nếu hắn có ý định gì, vậy hiện tại liền không phải thời điểm động vào nữ tử béo phì này!
Tần Mục lạnh lùng nói: "Cút."
Hàn Phỉ hạ thấp người, chuẩn bị rời đi. Bách Lý Mân Tu lần này cũng không ngăn cản, chỉ nhìn thân ảnh mập mạp của Hàn Phỉ, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, Hàn Phỉ mới dừng bước. Hệ thống lúc này xuất hiện, nói:
"Kí chủ, ngươi thật cơ trí, còn biết giả vờ ngu ngốc cơ đấy!"
Hệ thống cảm thán xong nhưng, không thấy Hàn Phỉ đáp lại, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đào Bảo, ta muốn dùng dung dịch làm gầy thân thể."
Hệ thống sợ hãi: "Cái gì?"
"Lập tức khởi động đi."
"Dung, dung dịch làm gầy thân thể? Kí chủ, ngươi.."
"Khởi động."
".. Được rồi."
Trong một góc tối không người chợt lóe lên một trận kim quang, trên mặt đất, một chiếc áo choàng lẳng lặng nằm ở đó.
Tần Mục sắc mặt âm trầm đứng tại chỗ, mà Bách Lý Mân Tu đã sớm rời đi, cuộc nói chuyện vui vẻ vừa rồi làm hắn vô cùng tức giận, được lắm Thái tử Vân Hỏa quốc! Tần Mục điều chỉnh lại sắc mặt thật tốt, đang muốn chuẩn bị trở về cung điện chợt có một hương thơm nhàn nhạt tràn vào trong mũi, hắn xoay người, phía sau cây cột cực lớn thấp thoáng nhìn thấy một bóng người màu đỏ như ẩn như hiện.
"Ai?"
Bóng người kia giống như giật mình, dùng lụa mỏng che khuất một nửa gương mặt, nhưng nét mày yêu diễm dưới dưới ánh trăng càng thêm chói mắt.
Tần Mục trái tim nhảy lên một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, bóng hình xinh đẹp đỏ như lửa kia cực kì giống nữ tử trên sân khấu. Tần Mục tiến lên, bước chân có chút gấp gáp, tựa như muốn bắt lấy bóng hình xinh đẹp kia. Nhưng hồng ảnh lại đang từng bước lùi về phía sau, gió nhẹ thổi nhấc lên tầng lụa mỏng, làm ẩn hiện gương mặt kiều diễm khiến hắn rạo rực tâm can.
"Đứng lại!"
Nhưng, người kia giống như không nghe thấy hắn nói, càng lúc càng đi xa. Tần Mục rốt cục không nhịn được, tăng nhanh bước chân, giống như muốn đuổi theo, hương thơm trong không khí càng lúc càng rõ ràng, từng chút một dụ hoặc hắn.
Lúc Tần Mục sắp bắt được bóng dáng kia, hai tay hắn sắp chạm được vào nàng, thì lại bắt hụt, cả người rơi vào trong hồ nước.
Nước ao băng lãnh lập tức làm cho hắn thanh tỉnh, nhưng cũng lạnh thấu tim can, may mà hồ nước cũng không sâu, hắn sửng sốt, cả người an vị trong ao nước.
Hàn Phỉ nhìn cả 2 nhân vật có chút đối chọi nhau kia, đầu có chút lớn, nỗ lực muốn đem thân hình khổng lồ của mình thu nhỏ lại, động tác của nàng vì thế có chút buồn cười.
Tần Mục vẻ mặt khinh bỉ hỏi: "Ngươi là tú nữ A Mã Cung?"
Hàn Phỉ nhu nhược gật đầu, khuôn mặt kia toàn bộ đều được ngụy trang bằng vẻ lo sợ bất an, song kì thực Hàn Phỉ đã sớm mất kiên nhẫn.
Bách Lý Mân Tu khách khí nói: "Đại Hoàng Tử Điện Hạ vậy mà cũng muốn làm quen với nàng sao?"
Tần Mục câu câu khóe môi, nói: "Điện hạ sợ là đã hiểu lầm gì đó rồi, tú nữ A Mã Cung đều là nhân tuyển để làm vợ của Hoàng thất, không cần kết bạn."
Hàn Phỉ sững sờ, không chút biến sắc liếc nhìn hắn, loại nam nhân này chính là điển hình cho lũ công tử nhà giàu, kiểu tự kiêu tự đại này, thật sự làm cho người ta chán ghét, Hàn Phỉ không ưa nhất loại người như thế.
"Kí chủ, bình tĩnh a, hai người này không phải dễ trêu đâu, không cần gây thêm phiền phức!"
Hàn Phỉ trong lòng nhổ nước bọt, hiện tại đúng là không phải lúc gây phiền phức, mà hai người đàn ông này rõ ràng coi đối phương là đối thủ, nàng thế nào lại thành con muỗi bị kẹp ở giữa hai con trâu sắp húc nhau thế này.
Bách Lý Mân Tu thu lại nụ cười mỉm, vẻ mặt hiếm thấy không có cảm xúc, nói: "Đại Hoàng Tử nói lời này sẽ làm tổn thương người khác đấy."
Tần Mục căn bản không muốn trước mặt một tú nữ xấu xí đàm luận quá nhiều, nói thẳng:
"Này, ngươi có biết tú nữ vừa biểu diễn trên đài tên là gì không?"
Hàn Phỉ 'đần độn' nhếch miệng cười, trên mặt còn bày ra vẻ câu dẫn, cả khuôn mặt đều là sự ngu dại, a một tiếng, giống như không nghe thấy Tần Mục hỏi.
Tần Mục nhìn bộ dáng này của nàng lại càng căm ghét, không nhịn được lùi về sau một bước, miễn cho bị nước miếng của nàng dính lên người, trong lòng lại càng tức giận kẻ xấu xí điên khùng thế này làm sao cũng vào được A Mã Cung, không phải là đang chà đạp lên mặt mũi Hàn Linh quốc à! Lại còn ở ngay trước mặt thái tử Vân Hỏa quốc nữa!
Hàn Phỉ không quan tâm trên mặt Tần Mục có bao nhiêu căm ghét, nàng lớn như vậy cũng không thể yêu cầu người khác bỏ qua bề ngoài để nhìn thấu tâm linh đẹp đẽ được, huống chi, nàng không có chút nào muốn hấp dẫn sự chú ý, liền lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta, ta muốn đi nhà xí.."
Quả đúng là không sai, Tần Mục sắc mặt càng kém, nữ nhân này lại thô bỉ đến vậy!
"Cút!"
Hàn Phỉ hùng hục quay lưng muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng động tác của nàng quá lớn, không cẩn thận làm tung áo choàng, lộ ra một góc áo màu đỏ bên trong, ánh mắt Bách Lý Mân Tu lập tức bị hấp dẫn.
Hàn Phỉ liền vội vàng đem áo choàng gói kỹ lưỡng lại, đang muốn rời đi, Bách Lý Mân Tu lập tức đưa tay ra nắm lấy cánh tay nàng: "Chờ chút!"
Hàn Phỉ sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, người này cũng nhận ra được hành động của mình có chút đường đột, vội vã buông ra, nói:
"Cô nương, ta không có ác ý, rất xin lỗi vì đã đường đột."
Hàn Phỉ cảnh giác lui về phía sau vài bước: "Không sao, điện hạ không cần nói xin lỗi."
Bách Lý Mân Tu chần chờ một hồi, lúc trước sau màn lụa xanh mỏng hắn đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp cũng màu đỏ, trường sam màu đỏ này, trong số các tú nữ mặc chỉ có người cuối cùng là sắc đỏ như lửa nhất, cho nên vừa rồi nhìn thấy góc áo của Hàn Phỉ mới có chút kích động, thế nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy cô nương cường tráng trước mặt này cũng không giống người có thể đánh ra tiếng trống chấn nhiếp nhân tâm như vậy.
Tần Mục cũng nhìn thấy góc áo đỏ lửa kia, lập tức liên tưởng đến biểu hiện của Bách Lý Mân Tu, trong nháy mắt hiểu rõ, liền châm chọc nói:
"Chẳng lẽ điện hạ cho rằng tú nữ này chính là người biểu diễn màn đánh trống kia ư?"
Hàn Phỉ trong lòng nhảy dựng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Tần Mục liền cảm thấy an tâm, mặt không đỏ tim không đập cúi đầu. Người này, căn bản từ sâu trong lòng đã luôn xem thường người khác.
Bách Lý Mân Tu cũng chần chờ, hắn mặc dù không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng.. biểu hiện của cô nương này chính là người bên ngoài ngốc mà bên trong cũng ngu đần..
Hàn Phỉ đã không có hứng thú muốn đọ sức với bọn hắn, nói thẳng:
"Ta, ta đau bụng.. Đại Hoàng Tử Điện Hạ, ta có thể đi trước một bước không?"
Tần Mục sắc mặt càng kém, hận không thể ra lệnh bắt người phụ nữ ngu xuẩn bày đi, nhưng lúc này hắn rốt cục cũng nhớ ra nữ tử này là. Trong phủ HànThừa tướng có đại tiểu thư nổi tiếng kinh thành là một bà béo! Tần Mục không thể làm gì khác hơn là dập tắt nộ khí của mình. Hàn Thượng Thanh cũng không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ bằng việc hắn không được Phụ hoàng yêu thích mà vẫn có thể bảo trì lại vị trí Thừa Tướng đã thấy hắn là kẻ cần chú ý, trong phủ của hắn có hai nữ nhi đều được tuyển vào A Mã Cung, một người trong đó chính là Hàn Yên đêm nay rực rỡ hào quang, nếu hắn có ý định gì, vậy hiện tại liền không phải thời điểm động vào nữ tử béo phì này!
Tần Mục lạnh lùng nói: "Cút."
Hàn Phỉ hạ thấp người, chuẩn bị rời đi. Bách Lý Mân Tu lần này cũng không ngăn cản, chỉ nhìn thân ảnh mập mạp của Hàn Phỉ, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, Hàn Phỉ mới dừng bước. Hệ thống lúc này xuất hiện, nói:
"Kí chủ, ngươi thật cơ trí, còn biết giả vờ ngu ngốc cơ đấy!"
Hệ thống cảm thán xong nhưng, không thấy Hàn Phỉ đáp lại, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đào Bảo, ta muốn dùng dung dịch làm gầy thân thể."
Hệ thống sợ hãi: "Cái gì?"
"Lập tức khởi động đi."
"Dung, dung dịch làm gầy thân thể? Kí chủ, ngươi.."
"Khởi động."
".. Được rồi."
Trong một góc tối không người chợt lóe lên một trận kim quang, trên mặt đất, một chiếc áo choàng lẳng lặng nằm ở đó.
Tần Mục sắc mặt âm trầm đứng tại chỗ, mà Bách Lý Mân Tu đã sớm rời đi, cuộc nói chuyện vui vẻ vừa rồi làm hắn vô cùng tức giận, được lắm Thái tử Vân Hỏa quốc! Tần Mục điều chỉnh lại sắc mặt thật tốt, đang muốn chuẩn bị trở về cung điện chợt có một hương thơm nhàn nhạt tràn vào trong mũi, hắn xoay người, phía sau cây cột cực lớn thấp thoáng nhìn thấy một bóng người màu đỏ như ẩn như hiện.
"Ai?"
Bóng người kia giống như giật mình, dùng lụa mỏng che khuất một nửa gương mặt, nhưng nét mày yêu diễm dưới dưới ánh trăng càng thêm chói mắt.
Tần Mục trái tim nhảy lên một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén, bóng hình xinh đẹp đỏ như lửa kia cực kì giống nữ tử trên sân khấu. Tần Mục tiến lên, bước chân có chút gấp gáp, tựa như muốn bắt lấy bóng hình xinh đẹp kia. Nhưng hồng ảnh lại đang từng bước lùi về phía sau, gió nhẹ thổi nhấc lên tầng lụa mỏng, làm ẩn hiện gương mặt kiều diễm khiến hắn rạo rực tâm can.
"Đứng lại!"
Nhưng, người kia giống như không nghe thấy hắn nói, càng lúc càng đi xa. Tần Mục rốt cục không nhịn được, tăng nhanh bước chân, giống như muốn đuổi theo, hương thơm trong không khí càng lúc càng rõ ràng, từng chút một dụ hoặc hắn.
Lúc Tần Mục sắp bắt được bóng dáng kia, hai tay hắn sắp chạm được vào nàng, thì lại bắt hụt, cả người rơi vào trong hồ nước.
Nước ao băng lãnh lập tức làm cho hắn thanh tỉnh, nhưng cũng lạnh thấu tim can, may mà hồ nước cũng không sâu, hắn sửng sốt, cả người an vị trong ao nước.
Chỉnh sửa cuối: