Ngôn Tình [edit] Mau Xuyên Vai Ác Lại Làm Nũng - Tiểu Chanh Trấp Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngọc08012001, 20 Tháng ba 2020.

  1. Ngọc08012001

    Bài viết:
    4
    Mau Xuyên Vai Ác Lại Làm Nũng

    [​IMG]

    Hán Việt: Khoái xuyên phản phái hựu tát kiều liễu

    Tác giả: Tiểu Chanh Trấp Nhi

    Converter: Thanh

    Nguồn Converter: Wikidich.com

    Editor: @Lục Tô

    Tình trạng truyện gốc: Chưa xác minh

    Trạng thái edit: Đang lết

    Ngày đào hố: 20/03/2020

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Xuyên nhanh

    Văn án:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Lục Tô
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Lục Tô

    Bài viết:
    9
    Chương 1: Đều là Mạnh Bà vì cái gì lại chênh lệch lớn như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả? Tại sao lại là phân bộ thứ năm?"

    Trong bộ phận nhân sự của Địa Phủ, một thiếu nữ khoác trên mình bộ váy màu vàng nhạt, đang nhìn tờ đơn phân công công tác trong tay mà phát ra tiếng kêu thê lương.

    "Có phải có sự nhầm lẫn gì hay không?"

    Trong suốt bốn năm qua, thành tích của ta ở đại học Hoàng Tuyền đều là số một, số hai. Với thành tích như vậy cho dù không thể phân đến phân đặc biệt, thì đáng ra cũng phải là phân bộ thứ nhất chứ!

    Như thế nào đem ta phân đến phân bộ thứ năm? Quỷ hồn ở đó đều vô cùng khó chơi aaaaaa!

    Mạnh Nhàn không phục mà ồn ào, còn tuyên bố rằng muốn đi gặp Minh Vương để người thay cô chủ trì công đạo (lấy lại công bằng).

    "Bộ phận nhân sự chúng tôi làm việc là rất công bằng, công chính, cùng với công khai, cô nếu cảm thấy công tác này không thích hợp, vậy cô có thể tự mình đi tìm." Hăc Hắc vừa nói vừa làm bộ phải đem tờ đơn phân công công tác rút về.

    "Không không không." Mạnh Nhàn xoay người chạy thật nhanh, bảo vệ tờ đơn không để bị nó bị lấy lại. Sau đó quay qua nhìn Hắc Hắc nịnh nọt cười: "Hắc tổng, ta thực vừa lòng, thực sự vừa lòng!"

    Nói giỡn! Tốt xấu gì đây cũng là công việc ổn định lương cao, người nào không cần người đó mới là kẻ ngốc!

    "Tiếp theo." Hắc hắc cũng không thèm để ý đến Mạnh Nhàn, tiếp tục gọi người.

    Mạnh Nhàn đi đến một bên, tận mắt chứng kiến cái người phía sau mình kia suốt bốn năm thành tích đều là xếp cuối cùng nhưng lại được phân đến tổ thứ nhất.

    Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

    Trên đường về nhà, Dụ Nguyệt gọi điện thoại tới, anh dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu còn mang theo ý cười nói: "A Nhàn, đêm nay đến Chu Thước môn, ta mời muội ăn cơm."

    Mạnh Nhàn vừa tức giận, nhưng cũng thực ủy khuất, "Ăn cái gì mà ăn! Ta ngay cả phân bộ một, hai ba, bốn cũng không thể tiến vào, còn ăn cơm cái gì, cứ để ta chết đói đi cho rồi!"

    "Hả?" Dụ Nguyệt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đáp lại: "Không có việc gì, vậy thì vì muội được vào phân bộ thứ năm nên ăn mừng, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với muội."

    Thân là Nguyệt Lão đã từng giải quyết vô số chuyện tình phức tạp ở nhân gian, trình độ kiên nhẫn và ôn nhu của Dụ Nguyệt thì dù ở Thiên Giới hay Địa Phủ đều không ai có thể sánh được.

    Lời nói ấm áp như mang gió xuân của anh, hơi chút trấn an tâm tình bực bội của Mạnh Nhàn.

    "Ngại quá Nguyệt ca, ngữ khí của muội vừa rồi không tốt. Được, muội sẽ đến đúng giờ." Mạnh Nhàn nói.

    Nhưng mà thế sự thay đổi khôn lường, kế hoạch bị vỡ tan tành.

    Mạnh Nhàn vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của phân bộ thứ năm ở hoàng tuyền. Mạnh Nhàn mộng bức, cái gì? Đây là cưỡng bức nhậm chức trước thời gian?

    Nàng vội vàng chạy tới phân bộ năm, gặp được vị khách đầu tiên của mình.

    "Ta không uống! Luân hồi cái gì! Chuyển sinh cái gì! Các ngươi cứ làm cho ta hồn phi phách tán đi!

    Ta cả đời này đều không gặp được một ai là người tốt cả! Vì cái gì ông trời lại đối xử với ta như vậy!

    Đê cho ta chết đi, để cho ta chết đi a!"

    Nữ nhân mặc quần áo bệnh nhân, mặt mày trắng bệch, la hét.

    "Mạnh Nhàn cô đến rồi, mau mau đến xem giải quyết thế nào a?" Tổ số hai Mạnh Bà của phân bộ năm đang hỗ trợ trấn áp vừa nhìn thấy Mạnh Nhàn đến, liền chuồn đi vô cùng nhanh.

    Mạnh Nhàn cưòi gượng hai tiếng, sau đó liền ngồi xuống xem ghi chép về cuộc đời của nữ nhân này.

    Nữ nhân này tên là Mạc Lị, là phú nhị đại (1), được nuông chiều từ nhỏ, một đường thuận buồm xuôi gió, cùng với bạn học đại học có gia cảnh tương xứng là Cố Hiển đính hôn.

    Nhưng ai có thể nghĩ đến, vào ngày tổ chức tiệc cưới, Mạc Lị phát hiện Cố Hiển cùng với bạn khuê mật (2) của mình là Lâm Mật Nhi có gian tình với nhau.

    Mạc Lị bị hai người mình tin tưởng nhất phản bội lúc này liền nổi bão, ra tay tát Cố Hiển một bạt ta, Cố Hiển sau khi ăn tát liền nổi giận lấy điện thoại gọi người để Mạc gia vốn chỉ còn cái vỏ bên ngoài phá sản.

    Nguyên lai ngay từ đầu, Cố Hiển đồng ý đính hôn với Mạc Lị cũng chỉ vì coi trọng tài sản của Mạc gia.

    Sau đó tra nam, tiện nữ liên thủ đem Mạc Lị giết chết, còn làm giả hiện trường vụ án thành nàng say rượu lái xe dẫn đến tai nạn giao thông ngoài ý muốn.

    "Hai người kia đã hủy hoại cả cuộc đời này của cô, cô nghĩ rằng kiếp sau vẫn sẽ bị họ hủy hoại sao?"

    Mạnh Nhàn tận tình khuyên bảo.

    "Ta chính là không uống! Dựa vào cái gì ta phải chết mà bọn họ lại được sống vui vẻ! Không phải nói ác giả ác báo sao?" Mạc Lị cuồng loạn mà hét lớn.

    * * *

    * * *

    (1) Phú nhị đại: Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.

    (2) Khuê mật: Bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.

    Editor: Đây là truyện đầu tiên mình dịch nên chắc sẽ có nhiều sai xót, mn đọc nếu thấy chỗ nào sai thì góp ý cho mình nhé ^_^. Thanks :))
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2020
  4. Lục Tô

    Bài viết:
    9
    Chương 2: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạnh Nhàn bị Mạc Lị ầm ĩ đến mức đầu muốn nổ tung.

    Cô một bên xoa huyệt thái dương, một bên bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang nổi điên trước mặt mình.

    Mạc Lị cả đời này cũng không làm qua việc gì sai trái, thậm chí còn làm không ít việc thiện, chỉ cần cô ấy đồng ý uống vào chén canh Mạnh Bà này, thì kiếp sau chắc chắn sẽ trải cô một cuộc sống tốt đẹp, đại phú đại quý.

    Cũng chính là bởi điểm này, cho nên dù cô ấy có ở hoàng tuyền ầm ĩ náo loạn cũng sẽ không bị trừng phạt.

    Những bộ phận kia cũng chỉ biết đẩy qua cho nhóm Mạnh Bà ở phân bộ năm, đúng là phiền chết nhóm Mạnh Bà phân bộ năm mà.

    Haizz, thôi vậy, nếu đã tới đây thì liền an tâm ở lại thôi.

    Mạnh Nhàn thở dài một hơi, nhận mệnh nói: "Được rồi đừng ồn ào! Chúng ta ngồi xuống cùng nhau thảo luận xem lamg thế nào trước, nếu ta có thể làm cho cái tên tra nam kia chịu báo ứng, có phải cô liền tự nguyện uống canh?"

    Mạc Lị nghe đến đây đột nhiên trấn định lại.

    Mạc Lị kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghiêm trang mà nói: "Cô còn phải giúp ta tìm một người chồng như ý."

    Mạnh Nhàn lấy ra Âm Dương Kính, bàn tay trắng nõn ở trên mặt gương nhẹ nhàng mà phất phất một cái, một hình ảnh liền hiện lên ngay trước mắt Mạc Lị: "Tống Nhất Bùi, yêu thầm cô suốt bốn năm đại học, luôn yên lặng trả giá vì cô mà không đòi hỏi hay yêu cầu sự đáp trả.

    Sau khi cô chết, hắn nhìn thấy Cố Hiển cùng với Lâm Mật Nhi ở bên nhau liền hung hăng đánh cho Cố Hiển một trận, kết quả là bị Cố Hiển chặt đứt một tay, một chân để trả thù."

    Mạc Lị ôm Âm Dương Kính trong tay xem, vành mắt nhanh chóng liền đỏ, "Tên ngốc này.."

    "Hắn được không?"

    Mạc Lị gật gật đầu, không thể nào ngăn được nước mắt rơi xuống: "Là ta mắt mù mới đi coi trọng Cố Hiển, chỉ cần cho ta một cơ hội quay lại ta nhất định sẽ cùng Tống Nhất Bùi ở bên nhau sống thật hạnh phúc!"

    "Tốt." Mạnh Nhàn đứng lên, duỗi duỗi tay chân hoạt đông gân cốt một chút nói, "Cô chờ chút, ta đây liền giúp cô đi nghịch tập!"

    Vừa rứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

    Mạnh Nhàn vừa ngẩng đầu, liền thấy Dụ Nguyệt, cặp lông mày nhíu lại gắt gao với nhau đang bước vôi vào.

    "Nguyệt ca?" Nàng thập phần kinh ngạc, "Huynh như thế nào lại tới đây.."

    Dụ Nguyệt ánh mắt đảo qua Mạc Lị, sau đó liền đem ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Nhàn, ngữ khí tràn ngập lo lắng, "Muội muốn đi ba ngàn thế giới?"

    Mạnh Nhàn gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Đây chình là số mệnh của nhân viên phân bộ năm a."

    Làm Mạnh Bà ở phân bộ đặc biệt cùng với phân bộ một chỉ cần cấp canh cho khách hàng uống là được, phi thường thanh nhàn.

    Đâu giống Mạnh Bà ở phân bộ năm, mỗi ngày đều phải đi ba ngàn thế giới để công tác!

    Dụ Nguyệt môi mỏng giật giật, muốn nói lại thôi.

    Hắn mở bàn tay ra, một sợi tơ hồng bỗng nhiên hiên ra, "A Nhàn, duỗi tay."

    Mạnh Nhàn không hiểu rõ hắn muốn làm gì, cứ thế vươn tay ra.

    Dụ Nguyệt rũ rũ mắt, đem dây đỏ liền buộc lên cổ tay trắng nõn của cô.

    "Ba ngàn thế giớ thay đổi thất thường, làm việc gì cũng phải chú ý cẩn thận một chút." Thanh âm ôn nhu mang theo ý tứ quan tâm như vậy khiến cho bất kỳ nữ nhân nào khi nghe xong cũng đều phải cảm động đến rơi lệ.

    Nhưng mà Mạnh Nhàn lại không cảm xúc gì, chỉ nhìn Dụ Nguyệt nở nụ cười ngốc nghếch, chẳng hề để ý mà nói: "Này nha, Nguyệt ca huynh lo lắng ai cũng không cần phải lo lắng cho ta!

    Ta là ai a? Chính là sinh viên xuất sắc nhất của Đại học Hoàng Tuyền, Mạnh Nhàn!

    Chẳng qua chỉ là đi ba ngàn thế giới làm nhiệm vụ, chúng ta đều đã thực tập qua rất nhiều lần khi còn ở đại học Hoàng Tuyền."

    Dụ Nguyệt nhìn gương mặt đang tươi cười đến ngốc hề hề của cô, không khỏi cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô.

    "Đi thôi, đi sớm về sớm, buổi tối ta chờ muội ở Chu Thước môn cùng nhau dùng cơm."

    Mạnh Nhàn: "Tốt! Ta còn đang rất tò mò không biết huynh định cùng ta nói chuyện quan trọng gì, ha ha! Như vậy, Nguyệt ca ta liền đi trước đây!"

    Dụ Nguyệt gật gật đầu, nhìn thân ảnh của Mạnh Nhàn lóe sáng rồi rất nhanh liền biến mất.

    "Soái ca, ngươi là.. Mạnh công?" Phía sau, Mạc Lị tò mò hỏi.

    Ý cười ôn nhuận trên khóe môi Dụ Nguyệt rất nhanh liền biến mất, một ánh mắt cũng lười cho nàng, lạnh nhạt rời đi.

    Ánh nắng chiều gay gắt như lửa, thiêu đốt nửa không gian.

    Sau khi ăn cơm trưa xong, từng nhóm, từng nhóm học sinh cùng nhau vui đùa, trò chuyện, tản bộ vô cùng náo nhiệt trên sân thể dục.

    Mạnh Nhàn ôm bụng nhe răng trợn mắt, nôn nóng mà thống khổ tìm kiếm nhà vệ sinh.

    Thật đúng là hố Mạnh Bà là nàng mà!

    Vừa tới liền bị tào tháo đuổi, lại còn tới vô cùng hung mãnh!

    * * *

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2020
  5. Lục Tô

    Bài viết:
    9
    Chương 3: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh, Mạnh Nhàn ở lì trong đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nắm chặt giấy trong tay nước mắt lưng tròng.

    Khó trách Dụ Nguyệt lại nói Ba Ngàn tiểu thế giới thay đổi thất thường, ai có thể nghĩ đến vừa mới đến thế giới này chuyện đầu tiên cô gặp phải chính là bị tào tháo đuổi đến chân mềm nhũn đâu!

    Sau khi giải quyết xong, Mạnh Nhàn đỡ vách tường run run, rẩy rẩy mà đi ra WC nữ.

    Cô cảm giác cả người mình đều không khỏe, nhất là hai chân vừa tê, vừa không có lực.

    Rửa xong tay, cô thấy một nam nhân đi ra từ nhà vệ sinh nam phía đối diện, cả người một thân tây trang thẳng tắp, giầy da bóng loáng, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ gọn gàng.

    Mạnh Nhàn nhanh chóng liếc liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt anh, tức khắc bị làm cho kinh diễm.

    Cô thật sự không nghĩ tới ở ba ngàn tiểu thế giới, vậy mà có nam nhân lớn lên còn xinh đẹp hơn so với Nguyệt Ca!

    Thấy nam nhân đứng rửa tay bên cạnh, Mạnh Nhàn đến gần: "Học trưởng, nếu có thể phiền anh đỡ em đến phòng y tế hay không? Em chân mềm, đi không nổi."

    Vốn dĩ nàng cũng định tìm một bạn học đến giúp đỡ, đúng lúc xuất hiện một soái ca, vậy không phải càng tốt sao? Cảnh đẹp ý vui nha!

    Nhưng nam nhân một bộ giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ chăm chú rửa tay, sau đó lau tay, rồi xoay người rời đi.

    "Học trưởng, anh không nghe thấy gì sao?" Mạnh Nhàn thật sự tò mò.

    Nhưng lời này khi rơi vào tai Chiến Lệ Kiêu, lại biến thành giọng điệu trào phúng.

    Anh liếc mắt nhìn qua Mạnh Nhàn, đôi mắt sắc bén không một tia cảm xúc, lạnh lẽo đến dọa người.

    "Ai là học trưởng của cô?" Âm thanh lạnh như băng phát ra dọa người sống không dám đến gần, ánh mắt Chiến Lệ Kiêu mang theo sự miệt thị, khinh thường một con kiến, "Lần sau, nếu lại muốn dùng những lời ghê tởm này để câu dẫn nam nhân, thì trước tiên phải nhìn lại thân phận của chính mình."

    Mạnh Nhàn vẻ mặt ngốc lăng, không hiểu ra sao.

    Lời nói ghê tởm? Câu dẫn?

    Xin hỏi! Cô nói cô chân mềm muốn người nam nhân này hỗ trợ đỡ mình đi phòng y tế, những lời này có chỗ nào ghê tởm?

    Hơn nữa nàng nơi nào lại câu dẫn nam nhân?

    Diêm Vương gia của ta a, nam nhân này có phải đầu óc bị bệnh hay không?

    Đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai hơn người khác thì ai cũng đối với hắn có mưu đồ gây rối!

    Trai đẹp ở trên thiên đinh, địa phủ nhiều như nước, có dạng mỹ nam nào mà nàng chưa gặp qua!

    Chiến Lệ Kiêu thấy cô gái trước mắt hơi hơi sửng sốt, hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

    "Đứng lại! Anh không được đi! Anh phải đem chuyện này nói cho rõ ràng, tôi nơi nào ghê tởm, nơi nào câu dẫn nam nhân! Tôi căn bản là không có ý tứ kia!"

    Mạnh Nhàn vừa thấy Chiến Lệ Kiêu rời đi liền chạy nhanh theo sau tóm lấy quần áo anh.

    Bởi vì sốt ruột chạy nhanh, chân vốn không có lực, cô bất chợt không đứng vững liền kéo theo cả Chiến Lệ kiêu cùng ngã xuống mặt đất.

    Sớm biết sẽ gặp phải những chuyện này, cô thà để cho Hắc Hắc lấy lại đơn phân công công tác rồi tự mình đi tìm một công việc khác còn tốt hơn.

    Chiến Lệ Kiêu nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, quyết đoán cởi áo khoác ngoài ra, sau đó ghét bỏ mà ném vào thùng giác.

    Anh liếc qua Mạnh Nhàn còn đang nằm trên mặt đất, vừa định mở miệng châm chọc liền phát hiện hai chân cô đang không ngùng run rẩy một cách bất thường.

    Đối với một người đã trải qua huấn luyên ở quân dội như Chiến Lệ Kiêu thì chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đây tuyệt đối không phải là giả vờ.

    Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái vì ngã mà nước mắt còn vương khóa mắt, miệng không ngùng lẩm bẩm gì đó trên mặt đất.

    Hóa ra cô gái này thực sự là chân mềm, chứ không phải..

    Mạnh Nhàn âm thầm phun tào một hồi tâm trạng liền tốt hơn nhiều. Nàng cảm thấy mình cứ nằm trên mặt đất như vậy cũng không tốt, vì vậy liền nỗ lực ngồi dậy đứng lên. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bỗng.

    "Anh ôm tôi làm gì?" Mạnh Nhàn nhìn khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại trước mặt ồn ào, "Anh không phải nói tôi là người ghê tởm, chuyên đi câu dẫn nam nhân sao? Vậy nên hiện tại anh nên cách thật xa tôi mới phải chứ."

    "Tôi sợ cô lại đi giao tai họa cho những học sinh khác." Chiến Lệ Kiêu nói.

    * * *

    * * *

    Editor: Mấy tuần này mình hơi bận nên có lẽ sẽ chỉ up 1 chương/tuần được. Các bạn thông cảm nha đợi đợt tới mình sẽ chăm chỉ và bù lại cho các bạn nha. Ngoài ra vì mình mới tập edit nên còn nhiều chỗ chưa tốt mọi người đọc nếu thấy chỗ nào không ổn thì nói với mình nha ^^. Thanks các bạn nhiều nhiều nhiều_______
     
  6. Lục Tô

    Bài viết:
    9
    Chương 4: Boss hắc hóa muốn ôm một cái (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước chân của Chiến Lệ Kêu vô cùng vững vàng, trầm ổn, ngực rộng lớn vững trãi dựa vào thực thoải mái, tiếng tim đập trong lồng ngực cũng phá lệ êm tai.

    Mạnh Nhàn theo bản năng lại gần, đem tai dán sát vào ngực anh nghe tiếng tim đập thình thịch.

    Người dưới địa phủ đều không có tim, tuy rằng người trên thiên giới có nhưng nàng cùng lắm mới ở trên cổ tay Nguyệt Ca cảm thụ mạch đập còn chưa bao giờ dựa gần như vậy để nghe.

    Mạnh Nhàn mặt vui tươi hớn hở, hứng thú bừng bừng.

    Thật mới mẻ à!

    "Cô vì cái gì lại thành cái dạng này?"

    Chuyên tâm nghe tiếng tim đập<Mạnh Nhàn>: "..."

    Tuy rằng đây cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt nhưng cùng một soái ca xa lạ nói mình vì bị tào tháo đuổi dẫn đến tình trạng hiện giờ?

    Vẫn là tính.

    Nữ hài tử vẫn nên có điểm rụt rè à.

    Đặc biệt là người giống như cô, một thân mỹ nữ, tài mạo song toàn.

    "Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi, không có gì nghiêm trọng cả, tôi đến phòng y tế nằm nghỉ một chút là ổn thôi." Mạnh Nhàn xua xua tay đáp.

    Không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng.

    Sau một hồi nghe tiếng tim đập, Mạnh Nhàn đột nhiên ý thức được, nàng có lẽ nên cùng người này trò chuyện.

    Cho dù trước đó thái độ của anh đối với cô có không tốt, nhưng tốt xấu gì hiện tại anh cũng đang ôm cô đi phòng y tế đâu.

    Vì thế Mạnh Nhàn ngẩng đầu, nhìn một thân quần áo trên người Chiến Lệ Kiêu nói: "Anh vừa đi phỏng vấn trở về sao? Bộ quần áo này.. Di? Áo khoác tây trang vừa nãy của anh đâu rồi?"

    Chiến Lệ Kiêu vẻ maetj bình tĩnh nói: "Ném rồi."

    "Vì cái gì à?" Mạnh Nhàn cảm thấy chiếc áo kia còn khá đẹp.

    Chiến Lệ Kiêu: "Vừa ngã trên mặt đất, dơ."

    Mạnh Nhàn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng: "Bị bẩn đem về giặt sạch là được rồi, anh như thế nào lại đem nó ném đi?

    Nhìn anh cũng là vì sắp tốt nghiệp, ra ngoài tìm việc làm nên mới mặc tây trang, anh cũng rất nhanh phải ra trường rồi nên sài tiền tiết kiệm một chút, bằng không sau này không biết sẽ phải ăn bao nhiêu khổ đâu!"

    Nếu không phải công việc được phân phối lương cao lại ổn định, Hắc Hắc sao có thể như vậy, một lời không hợp liền lấy lại đơn phân phối!

    Nếu không phải cô không có tiền, thì sao có thể ngay cả công tác phân bộ năm cũng luyến tiếc không dám ném đi.

    Mạnh Nhàn nói, làm Chiến Lệ Kiêu có chút kinh ngạc mà nhìn cô một cái.

    Nguyên lai cô thật sự không biết thân phận của hắn là gì.

    Sau đó chỉ nói một câu nhưng lại như dùng kim đâm vào tim người ta: "Ta không thiếu tiền."

    Mạnh Nhàn bị sặc nước miếng bởi nước miếng của mình, ho khan không ngừng.

    Cô nước mắt lưng tròng: Phú nhị đại ghê ghớm à! Cô phải làm phú nhị đai!

    Hai trợ lí đặc biệt đang đợi Chiến Lệ Kiêu trên sân thể dục bên cạnh, trơ mắt mà nhìn Boss nhà mình đang ôm một nữ sinh đi qua.

    Kỷ Văn xoa xoa đôi mắt, không thể tin nói: "Lão Phương tôi không nhìn nhầm đi? Đó là Boss sao? Hắn như thế nào lại ôm một nữ sinh? Đâu có chỗ nào là giống người bị bệnh khiết phích cùng không gần nữ sắc?"

    Phương Tuyển vẻ mặt ngưng trọng gật đầu: "Boss không chỉ ôm cô ấy, còn vẫn luôn trò chuyện cùng cô ấy."

    Kỷ Văn cùng Phương Tuyển hai mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Cây vạn tuế nở hoa (*) !"

    Chiến Lệ Kiêu đưa Mạnh Nhàn đến phòng y tế sau đó liền rời đi.

    Mạnh Nhàn sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi, cơ thể rất nhanh liền khôi phục sức sống.

    Cô hoạt động tay chân một chút, sau đó liền đi đến ký túc xá của Mạc Lị.

    Thời gian này, chính là thời kỳ ái muội của Mạc Lị cùng Cố Hiển.

    Mạnh Nhàn tính toán làm cho Mạc Lị nhìn rõ bản chất tra nam của Cố Hiển, tiếp đến liền tác hợp cô ấy cùng Tống Nhất Bùi đến với nhau.

    Mạnh Nhàn vừa đến phụ cận ký túc xá nữ, liền thấy Mạc Lị diễm lệ bức người từ bên trong đi ra, cười tươi hướng Cố Hiển đang đứng ở của kí tức xá đi đến.

    Nhưng là bọn họ không có lập tức rời đi.

    Rất nhanh, một nữ sinh khác cũng đi ra.

    Đó không ai khác chính là khuê mật của Mạc Lị, Lâm Mật Nhi.

    Nhìn bọn họ ba người cùng nhau rời đi, Mạnh Nhàn không biết nên nói với Mạc Lị cái gì cho tốt.

    (*) Cây thiên tuế hay cây vạn tuế họ thực vật Cycadeceae. Cây vạn tuế có xuất xứ từ miền nam Nhật Bản loại cây này phổ biến ở nhiều quốc gia như Trung Quốc, Ấn Độ. Ở VN cây thường được trồng làm cảnh trong văn phòng hoặc bày trí tại những nơi công cộng như vườn hoa hoặc quảng trường. Cây vạn tuế có lá dài mọc thành vòng và xanh quanh năm, cuống là có gai nhọn. Hoa vạn tuế rất đẹp quả có lớp vỏ ngoài mềm màu vàng nhạt hạt rất cứng. Vạn tuế không chỉ có hình dáng đẹp và trang trọng nó còn mang ý nghĩa về một sự nghiệp bền vững và may mắn cho gia chủ. Ngoài ra vạn tuế còn giúp cân bằng khí âm dương phong thủy. Cây thiên tuế được cho là 10 năm mới nở hoa.

    Ở đây "Cây vạn tuế nở hoa" là ý chỉ là rất hiếm có, ít xảy ra.

    * * *

    Editor: Sorry mọi người nhiều, đợt này mình cũng khá bận nên lịch đăng sẽ không cố định. Mong mn thông cảm nha))
     
  7. Lục Tô

    Bài viết:
    9
    Chương 5. Boss hắc hóa muốn ôm một cái (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người đi chung, chắc chắn có tiểu tam.

    Đạo lý được lưu truyền rộng rãi như vậy, Mạc Lị như thế nào lại không hiểu?

    Cô ấy cùng Cố Hiển hẹn hò, Lâm Mật Nhi tại sao lại muốn đi cùng, này là làm sao?

    Một người bạn chân chính thì đáng lẽ khi thấy bạn của mình cùng bạn trai hẹn hò nên giữ khoảng cách, tránh thật xa để không làm bóng đèn mới đúng chớ.

    Mạnh Nhàn vốn dĩ tính toán muốn tới đây diễn một hồi ngẫu nhiên gặp nhau để lôi kéo làm quen trước rồi mới tính phải làm gì tiếp theo. Dù sao thì lúc này Mạc Lị cũng không biết cô là ai à. (=_=)

    Nhưng hiện tại nếu bọn họ, ba người cùng nhau đi rồi, như vậy cô vẫn là chờ đợi cơ hội khác đi.

    Bụng phát ra âm thanh ọt ọt.. kháng nghị, lúc này Mạnh Nhàn mới nghĩ đến, ngay cả cơm chiều cô còn chưa có ăn liền bị tào tháo đuổi đến mức hai chân vô lực! (u_u)

    Bây giờ, cô thấy rất đói không thể nào nhịn được.

    Mỹ thực, ta tới rồi đây!

    Mạnh Nhàn chạy đến nhà ăn, chọn thức ăn xong, khi bưng đồ ăn đến bàn trong căn tin để ngồi liền thấy một người.

    Cậu ngồi trong góc, trên bàn bày đồ ăn đơn điệu đến đáng thương.

    Một nửa cái bánh bao, một đĩa dưa muối miễn phí, một chén canh miễn phí.

    Mạnh Nhàn liền đi qua bàn của cậu, ngồi xuống phía đối diện cậu ta.

    Tống Nhất Bùi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú lộ ra biểu tình nghi hoặc, "Đồng học, chúng ta biết nhau sao?"

    "Trước kia không quen biết." Mạnh Nhàn rũ mắt, đem canh xương sườn bí đao đẩy tới trước mặt Tống Nhất Bùi, hướng hắn cười sáng lạng, "Hiện tại nhận thức." (n_n)

    Tống Nhất Bùi nhìn chén canh, liên tục xua tay, khẩn trương đến nỗi suýt cắn phải lưỡi: "Đồng học ta không cần cái này.. Chính ngươi tự mình uống đi, ta đã có người mình thích rồi!"

    Mạnh Nhàn đứng dậy, ánh mắt xem xét một chút cũng không coi Tống Nhất Bùi là người ngoài nói: "Giúp ta để ý một chút, ta lại đi lấy một bát canh."

    Tống Nhất Bùi thất kinh, mặt đỏ lên: "Đồng học tôi lập tức muốn rời đi!"

    Nhưng mà một phút đồng hồ sau, Mạnh Nhàn bưng một chén canh trở về, liền thấy cậu thành thành thật thật ngồi im ở vị trí ban đầu.

    "Bởi vì phần cơm này của cô thực quý giá, tôi sợ a di ở căn tin hiểu lầm thu đi, như vậy rất lãng phí à." Tống Nhất Bùi giải thích.

    Mạnh Nhàn ngồi xuống uống một ngụm canh, dùng ánh mắt ý bảo nói: "Sao cậu không uống canh? Cũng đâu phải là cho không cậu?"

    Vừa rồi cô đẩy cho Tống Nhất Bùi một bát canh xương sườn nấu với bí đao, cậu một chút cũng chưa động vào.

    Thấy Tống Nhất Bùi muốn mở miệng nói, Mạnh Nhàn cười nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi thực sự không có ý đồ gì với cậu cả.

    Tôi chỉ là cảm thấy một người con trai có thể vì tiết kiệm tiền mua quà cho người mình thích mà ăn uống khan khổ như cậu thật sự vô cùng hiếm có, cho nên tôi muốn giúp đỡ cậu một chút."

    Tống Nhất Bùi nghe vậy liền đỏ mặt, "Cậu, cậu như thế nào biết tôi.."

    Mạnh Nhàn không nói gì mà từ từ uống một ngụm canh.

    "Tôi thích nhất là uống canh, mỗi một bát canh mà ta cho đi thực sự vô cùng trân quý, nếu cậu không uống thì đó là tổn thất lớn đối với cậu, hơn nữa nếu cậu không uống tỗi cũng sẽ mang nó đi đổ."

    Tống Nhất Bùi nghe xong lời của Manh Nhàn liền cắn cắn môi sau đó bê bát canh nên uống một ngụm.

    Mạnh Nhàn: "Tôi biết người cậu thích chính là Mạc Lị."

    "Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Tống Nhất Bùi bị lời của Mạnh Nhàn làm cho bị sặc.

    "Cậu khẩn trương như vậy làm gì?" Mạnh Nhàn nhanh chóng rút một tờ giấy ăn đưa cho Tống Nhất Bùi, có một loại cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

    Tống Nhất Bùi nhận giấy ăn từ tay Manh Nhàn nhanh chóng lau mồn, sau đó hướng ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào cô nói, "Cậu cũng cảm thấy tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên Nga sao?"

    "Cóc ghẻ?" Mạnh Nhàn kinh ngạc.

    Tuy rằng Tống Nhất Bùi lớn lên không đẹp bằng nam nhân mà cô gặp được ở nhà vệ sinh nhưng dù sao ở trong trường cũng coi như là một soái ca như thế nào lại là cóc ghẻ chứ?

    Tống Nhất Bùi cụp đôi mắt xuống, giọng điệu có chút tự giễu nói: "Tôi là con nhà nghèo, cô ấy lại là con nhà giàu, những người biết tôi thích cô ấy đều nói như vậy."

    "Ăn nói bậy bạ! Người có thể làm cho Mạc Lị hạnh phúc cũng chỉ có cậu mà thôi." Mạnh Nhàn khẩn trương quá liền buột miệng nói ra.

    Tống Nhất Bùi nghe vậy liền ngơ ngác nhìn chằm chằm Mạnh Nhàn.

    Mạnh Nhàn cũng ý thức được bản thân mình lắm miệng liền không nói gì nữa.

    Ngay tại lúc này, một âm thanh mát lanh vô cùng dễ nghe vang lên ______

    "Anh đến đây làm gì?"

    Editor: Sorry mn hôm nay mới đăng chương mới (-_-). Mong mn tiếp tục ủng hộ để mk có động lực dịch tiếp nha nha nha. Và lại một câu nói khá quen thuộc đó là lịch đăng của mình không hề cố định rảnh lúc nào mình sẽ đăng lúc đó. Cuối cùng thanks mn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2021
  8. Ngọc08012001

    Bài viết:
    4
    Chương 6 hắc hóa BOSS muốn ôm một cái 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tiểu Chanh Trấp Nhi

    Nơi này là nhà ăn, đại gia tới nhMạnh Nhàn quay đầu đi vừa thấy, một trương anh tuấn bức người soái mặt xuất hiện ở trước mắt.

    "Ta ở ăn cơm a." Nàng cảm thấy Chiến Lệ Kiêu hỏi nói quả thực kỳ quái.

    Nơi này là nhà ăn, đại gia tới nhà ăn trừ bỏ ăn cơm còn có thể làm gì?

    Chiến Lệ Kiêu nhìn lướt qua đặt lên bàn cơm, nhíu mày ghét bỏ: "Này có thể ăn?"

    Mạnh Nhàn: ".. Học trưởng ngươi nói lời này liền quá mức!"

    Hảo mễ hảo thịt, như thế nào liền không thể ăn?

    Chiến Lệ Kiêu trầm hàn mắt đen nâng lên xem nàng, nhàn nhạt nói: "Cùng nhau, đi ra ngoài ăn."

    Mạnh Nhàn vốn dĩ tưởng cự tuyệt.

    Nhưng nghĩ đến vừa rồi đối Tống Nhất Bùi không cẩn thận nói lỡ miệng nói, còn có này xấu hổ không khí, nàng câu chuyện vừa chuyển, đáp ứng xuống dưới.

    "Kia nếu là ngươi dẫn ta đi ăn đồ vật không cái này hảo, ta chính là muốn khinh bỉ ngươi!" Mạnh Nhàn nhướng mày nói.

    Chiến Lệ Kiêu thường thường khóe miệng hơi chút ngoéo một cái, "Ân."

    "Tống đồng học, này chén cơm ngươi là toàn bộ hành trình thấy, ta một ngụm cũng chưa ăn.

    Ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả, vì không lãng phí nông dân bá bá vất vả lao động, này phân cơm ta liền chuyển giao cho ngươi, ngươi nhất định phải nỗ lực đem nó tiêu diệt xong a!"

    Tống Nhất Bùi chính nhìn theo bọn họ rời đi, liền thấy nam nhân quay đầu liếc lại đây ánh mắt.

    Lạnh nhạt trung lộ ra không chút nào che dấu công kích tính.

    Tống Nhất Bùi tâm cả kinh, hắn cảm thấy chính mình giống như là một con con mồi, mà nam nhân kia chính là một con cô lãnh hung tàn lang.

    Thật đáng sợ..

    Chiến Lệ Kiêu nhàn nhạt thoáng nhìn liền thu hồi tầm mắt, hai người thực mau rời đi nhà ăn.

    Tống Nhất Bùi vỗ vỗ ngực, bình phục một chút tâm tình chuẩn bị khai ăn thời điểm, lại một người đi vào hắn đối diện.

    "Đồng học, chúng ta thay đổi đi."

    Tống Nhất Bùi ngẩng đầu, thấy một cái soái khí tuổi trẻ nam nhân trong tay bưng cơm bàn, mặt trên phóng cũng là một phần gà bài cơm.

    "Nhưng chúng ta.. Là giống nhau a?" Tống Nhất Bùi khó hiểu.

    Kỷ văn lộ ra mê chi mỉm cười, lắc đầu: "Không giống nhau."

    Nửa giờ sau, màu đen xe hơi ở một nhà hàng cửa dừng lại.

    Mạnh Nhàn từ ghế phụ vị đi ra, bái cửa xe khí nếu huyền ti: "Ngươi nếu là sớm nói cho ta muốn lâu như vậy, ta liền trước tiên ở cửa trường mua cái tay trảo bánh lót một chút.."

    Chiến Lệ Kiêu đi xuống xe, đem chìa khóa ném cho chào đón nhân viên tạp vụ, nghe vậy nhíu mày nói: "Không vệ sinh, dơ."

    "Không sạch sẽ ăn không bệnh!" Mạnh Nhàn phản bác.

    Chiến Lệ Kiêu xem nàng cả người nhũn ra bộ dáng, do dự một chút, triều nàng duỗi tay, "Ta đỡ ngươi?"

    Mạnh Nhàn xem hắn, giả cười: "Ngươi không sợ ta là trang?"

    Chiến Lệ Kiêu mặt có điểm hắc: "..."

    Hắn một phen giữ chặt Mạnh Nhàn thủ đoạn đem nàng kéo gần, ôm lấy nàng bả vai không cho nàng trượt xuống.

    Mạnh Nhàn cũng không làm ra vẻ, làm hắn đỡ, đồng thời cho chính mình biện giải: "Ta không phải vẫn luôn đều như vậy Lâm Đại Ngọc, hôm nay chỉ do ngoài ý muốn."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười một 2020
  9. Ngọc08012001

    Bài viết:
    4
    Chương 7 hắc hóa BOSS muốn ôm một cái 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tiểu Chanh Trấp Nhi

    Thiên phủ địa phủ người, sẽ không sinh bệnh, chỉ biết bị thương.

    Mà có thể có bị thương cơ hội trường hợp, Mạnh Nhàn một lần cũng chưa gặp được quá.

    Nhưng gần nhất đến 3000 thế giới, nàng liền lại là kéo bụng lại là chân mềm, hiện tại còn bởi vì đói khát cả người nhũn ra.

    Ngẫm lại liền cảm thấy mất mặt.

    Hy vọng khí hậu không phục phản ứng sớm ngày lui tán, trọng chấn Mạnh Bà nên có hùng phong!

    Chiến Lệ Kiêu đỡ Mạnh Nhàn vào nhà ăn, tức khắc hấp dẫn rất nhiều người tầm mắt.

    Mạnh Nhàn mừng thầm, bất luận địa phủ vẫn là 3000 thế giới, nàng luôn là có thể nhanh chóng trở thành trong đám người tiêu điểm.

    Nhưng mà --

    "Này nam nhân hảo soái a a a! Ta có thể!"

    "Soái đến chân mềm! Nhưng hắn ánh mắt giống như không thế nào hảo, bên người kia nữ cùng hắn một chút đều không xứng!"

    "Chính là! Ta so nàng cường không biết nhiều ít lần, soái ca xem ta a a a!"

    Bên trái trong một góc kia bàn, tuy rằng thanh âm đè thấp, nhưng Mạnh Nhàn tốt xấu cũng là nhân viên thần chức, thính lực khác hẳn với phàm nhân, rành mạch mà nghe được các nàng nói.

    Nga khoát! Mặt cũng thật đại a!

    Nàng mỹ mạo, há là ngươi chờ phàm nhân có thể đánh đồng?

    Bất quá.. Soái đến chân mềm?

    Mạnh Nhàn bỗng nhiên nhớ tới nàng đã từng nói qua nói.

    Khó trách lúc ấy này nam nhân cho rằng nàng ở liêu hắn, nguyên lai thật sự có loại này cách nói!

    Lại nói chân mềm, lại nói đưa phòng y tế, hắn lúc ấy nên sẽ không cho rằng nàng ở hướng hắn phát ra nào đó mời đi?

    Mạnh Nhàn trong lòng một trận ác hàn.

    Muốn thật là có cái nữ nhân, đối lần đầu tiên gặp mặt nam nhân, nói loại này hàm nghĩa nói, kia còn xác thật man ghê tởm.

    Nhà ăn giám đốc thấy Chiến Lệ Kiêu tiến vào, chạy nhanh tiến lên muốn nghênh hắn.

    Chiến Lệ Kiêu một ánh mắt xem qua đi, khẽ lắc đầu.

    Nhà ăn giám đốc sửng sốt, sau đó phi thường hiểu chuyện mà không có quá khứ, mà là kêu một cái thông minh lanh lợi nhân viên tạp vụ đi phục vụ.

    Nhân viên tạp vụ đem bọn họ đưa tới vị trí ngồi xuống, Chiến Lệ Kiêu tiếp nhận thực đơn rũ mắt xem.

    "Cảm ơn." Mạnh Nhàn nâng lên nhân viên tạp vụ đảo nước ấm, nói thanh tạ.

    Nàng tầm mắt lơ đãng mà thoáng nhìn, cư nhiên thấy người quen.

    Bên tay phải tới gần phía trước kia một bàn, đúng là Molly, cố hiển nhiên cùng lâm mật ngọt!

    Molly cùng cố hiển nhiên đối diện ngồi, lâm mật ngọt ngồi ở Molly bên người.

    Cái này tổ hợp, thật đúng là thấy thế nào như thế nào xấu hổ.

    "Liền phải này đó, canh ưu tiên thượng." Chiến Lệ Kiêu đem thực đơn giao cho nhân viên tạp vụ.

    Hắn điểm hảo đồ ăn sau, phát hiện Mạnh Nhàn phủng cái ly chuyên chú mà nhìn nơi khác.

    Ly nước bảo trì nghiêng hướng trong miệng đổ nước trạng thái, nhưng mà trong ly đã không thủy.

    Chiến Lệ Kiêu duỗi tay, đem không ly bắt lấy tới.

    Cảm thấy trên tay không còn, Mạnh Nhàn lúc này mới đem tầm mắt từ ba người kia bàn dời đi, thấy đối diện nam nhân chính nhắc tới pha lê ấm nước, hướng nàng không trong ly thêm thủy.

    "Đủ rồi đủ rồi, ta lập tức còn ăn canh đâu, không thể uống quá nhiều thủy." Mạnh Nhàn vội vàng ngăn lại.

    Chiến Lệ Kiêu đem ly nước còn cho nàng, thon dài như ngọc tay cầm giữa không trung pha lê ly, cực cụ cấm dục cảm.

    "Đang xem cái gì, như vậy nhập thần?"

    Mạnh Nhàn tiếp nhận ly nước một ngụm uống xong, xoa xoa bên môi vệt nước, lại nhìn về phía Molly kia bàn, "Xem người khác bi thảm nhân sinh."

    "Đây là ngươi tiếp cận nhà ăn kia tiểu tử lý do?" Chiến Lệ Kiêu nhướng mày.

    Mạnh Nhàn nhất thời không phản ứng lại đây, chờ nàng minh bạch Chiến Lệ Kiêu là có ý tứ gì sau, lắc đầu: "Không, Tống Nhất Bùi không phải thảm, hắn là lá gan quá tiểu, lại có điểm tự ti."

    Nếu không hắn liền không phải yên lặng tỉnh tiền cấp Molly mua lễ vật, mà là trực tiếp đối Molly thổ lộ.

    Chiến Lệ Kiêu thân mình hơi hơi sau này một dựa, âm cuối hướng về phía trước giơ lên, lộ ra không dễ bị người phát hiện sung sướng, "Nga? Cho nên, ngươi không phải thích hắn?"
     
    Thongminh123BánhMì trắng trẻo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2020
  10. Ngọc08012001

    Bài viết:
    4
    Chương 8 hắc hóa BOSS muốn ôm một cái 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tiểu Chanh Trấp Nhi

    "Thích?" Mạnh Nhàn lực chú ý bị này hai chữ kéo về, nàng kinh ngạc nhìn Chiến Lệ Kiêu, "Ai? Ta? Sao có thể! Là cái gì làm ngươi có loại này ảo giác?"

    Chiến Lệ Kiêu nhìn nàng, "Ngươi cùng hắn một khối ăn cơm, trả lại cho hắn một chén canh."

    Mạnh Nhàn xấu hổ: ".. Thật không dám dấu diếm, ta không chỉ có thích ăn canh, càng thích đưa canh cho người khác uống."

    Rốt cuộc nàng bản chức công tác chính là cái này.

    "Hơn nữa bất quá chính là ăn bữa cơm mà thôi, cuối cùng không cũng không ăn thành sao? Dựa theo ngươi logic, ta hiện tại cùng ngươi một khối ăn cơm, ta chính là thích ngươi?"

    Mạnh Nhàn nói chuyện thời điểm, trên mặt tiểu biểu tình đặc biệt phong phú, đôi mắt cũng thần thái sáng quắc, sức sống mười phần.

    Không có một chút cố tình ngụy trang, không có trốn tránh ánh mắt, như vậy nhẹ nhàng bầu không khí, như vậy lệnh nhân tâm tình sung sướng đối thoại, Chiến Lệ Kiêu thực vừa lòng.

    Hắn khóe miệng gợi lên một mạt hứng thú ý cười, anh tuấn lạnh nhạt ngũ quan bởi vì này mạt ý cười mà nhu hòa hai phân.

    "Ta không ngại."

    Mạnh Nhàn bị khí cười, "Thỉnh ngươi không cần hiểu lầm, ta vừa rồi chính là đánh cái cách khác. Ngươi không ngại ta còn để ý đâu, ta đối với ngươi không thú vị cảm ơn."

    Nói xong, nàng lại nhìn về phía Molly kia bàn.

    "Tình yêu, còn không phải là cùng thích người cùng nhau ăn rất nhiều cơm sao." Chiến Lệ Kiêu không có bởi vì Mạnh Nhàn thái độ mà sinh khí.

    Bởi vì chưa thấy qua như vậy sinh động chân thật nữ hài, hắn ngược lại còn cảm thấy thú vị.

    "Ta kêu Chiến Lệ Kiêu, ngươi đâu?" Hắn chủ động nói ra tên của mình.

    "Mạnh Nhàn." Nàng thuận miệng đáp một câu.

    Lúc này, Molly đứng dậy, đối cố hiển nhiên nói một câu cái gì, sau đó liền rời đi bàn ăn.

    Mạnh Nhàn thấy nàng hướng buồng vệ sinh phương hướng đi.

    Lại xem bàn ăn, Molly chân trước mới vừa đi, sau lưng cố hiển nhiên liền sờ soạng lâm mật ngọt đặt lên bàn tay.

    Mạnh Nhàn nhíu mày, thập phần nhập diễn mà cắn răng, hai chữ từ kẽ răng trung bài trừ tới: "Tra nam!"

    Vẫn luôn nhìn nàng Chiến Lệ Kiêu biết nàng không phải nói hắn.

    Nhưng cùng hắn ăn cơm người, còn chưa từng có một cái giống Mạnh Nhàn như vậy, đôi mắt cơ hồ đều không xem hắn, mà là vẫn luôn nhìn chằm chằm người khác.

    Bi thảm nhân sinh?

    Có như vậy đẹp sao.

    "Bên kia là tình huống như thế nào?" Chiến Lệ Kiêu miệng nhanh hơn đại não, một câu hỏi.

    Kỳ thật hắn đối người khác đã xảy ra cái gì hoàn toàn không có hứng thú, hắn chính là muốn cho Mạnh Nhàn nhiều nói với hắn nói chuyện.

    Những người khác nhiều lời một chữ hắn đều cảm thấy ồn ào, nhưng Mạnh Nhàn nói chuyện, hắn thực thích nghe.

    Mạnh Nhàn vừa lúc phi thường tưởng phun tào, một đôi tròn xoe đôi mắt nhìn phía Chiến Lệ Kiêu, "Tra nam cùng tiểu tam chuyện xưa, ngươi muốn nghe sao?"

    Chiến Lệ Kiêu cũng không quan tâm loại này tình cảm bát quái, nhưng ở cặp kia trong trẻo, tràn ngập phun tào dục đôi mắt nhìn chăm chú hạ, hắn cầm lòng không đậu gật đầu.

    Mạnh Nhàn bay nhanh mà đem Molly ba người sự nói một lần.

    Cẩu huyết mà chân thật, cùng loại sự kiện cơ hồ mỗi cách mấy giờ, liền sẽ ở toàn thế giới các góc trình diễn.

    "Trực tiếp nói cho đương sự, nàng bạn trai xuất quỹ." Chiến Lệ Kiêu đưa ra biện pháp giải quyết.

    "Không được." Lại bị Mạnh Nhàn một ngụm phủ quyết, "Vừa thấy ngươi chính là độc thân cẩu. Ngươi biết luyến ái trung nữ hài có bao nhiêu ngu xuẩn?

    Này chỉ là sờ tay, tra nam có ngàn vạn loại lấy cớ có thể làm kia nữ hài tha thứ hắn.

    Liền tính bắt gian trên giường, chia tay, xong việc cũng vẫn là có rất nhiều đầu óc xách không rõ nữ hài sẽ bị tra nam lời ngon tiếng ngọt, hoặc là khóc lóc thảm thiết sở đả động, lại lần nữa lựa chọn tha thứ."

    Chiến Lệ Kiêu tuấn mi một chọn: "Lời này nói, giống như ngươi không phải độc thân cẩu giống nhau."

    Mạnh Nhàn giả cười: "Đại huynh đệ, ta có thể không cho nhau thương tổn sao?"
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười một 2020
  11. Ngọc08012001

    Bài viết:
    4
    Chương 9 hắc hóa BOSS muốn ôm một cái 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Tiểu Chanh Trấp Nhi

    Chiến Lệ Kiêu ánh mắt rùng mình, "Đại huynh đệ?"

    Mạnh Nhàn vội vàng sửa miệng: "Học trưởng, học trưởng."

    Nàng bên tay trái phóng một chén nấm bắp canh.

    Mạnh Nhàn là vô canh không vui, chuyện thứ nhất đương nhiên là đi ăn canh.

    Nhưng mà dùng cái muỗng uống một ngụm, nàng lông mày đều mau ninh thành sâu lông.

    Chiến Lệ Kiêu thấy thế, cũng nhíu mày hỏi: "Không hảo uống?"

    Mạnh Nhàn uống một ngụm thủy giảm bớt trong miệng hương vị, lắc đầu: "Ta không thích, cảm giác rất kỳ quái."

    Nàng biết có cơm Tây tồn tại, nhưng trước nay không ăn qua.

    Bất luận địa phủ vẫn là thiên phủ, tiệm cơm đều là đồ ăn Trung Quốc.

    Nhưng này bữa cơm là Chiến Lệ Kiêu thỉnh, Mạnh Nhàn cũng không nói cái gì nữa, cầm lấy dao nĩa thiết thịt ăn.

    Nhưng nàng chỉ ăn một ngụm liền nhổ ra, hơi hơi mang huyết thịt bò làm nàng nhìn buồn nôn.

    Chiến Lệ Kiêu gọi tới nhân viên tạp vụ, xoát tạp tính tiền.

    Mạnh Nhàn chỉ lo xem giấy tờ, không chú ý tới hắn cấp nhân viên tạp vụ tạp, là hạn lượng bản chí tôn hắc kim tạp.

    Nàng đếm vài biến giấy tờ thượng "0", cuối cùng khiếp sợ mà tiếp thu sự thật này.

    Còn không phải là hai bàn thịt một chén canh còn có một ít vật nhỏ sao, như thế nào liền thượng năm vị đếm?

    May mắn nàng vừa rồi không trang rộng muốn cưỡng chế mua đơn, nếu không hiện tại cục diện nhất định thực xấu hổ.

    Trên người nàng tiền căn bản là không đủ!

    Mạnh Bà đi công tác 3000 thế giới đích xác có kinh phí, nhưng cần thiết đến phù hợp thế giới trước mắt trung nhân vật hình tượng.

    Mạnh Nhàn hiện tại chính là cái bình thường sinh viên, một tháng sinh hoạt phí hai ngàn.

    Chầu này cơm liền đủ nàng ít nhất năm tháng sinh hoạt phí!

    Kết xong trướng, Mạnh Nhàn cùng Chiến Lệ Kiêu đi ra nhà ăn, nàng phun tào: "Nhà này nhà ăn đồ vật ta ăn không quen, thậm chí cảm thấy khó ăn, nhưng người còn rất nhiều, bán đến lại quý, ngươi nói nhà ăn lão bản đến nhiều kiếm tiền a!"

    Chiến Lệ Kiêu: "Không biết."

    "Ngượng ngùng a, làm hại ngươi cũng không ăn được." Mạnh Nhàn thở dài một hơi.
     
    BánhMì trắng trẻo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...