Chương 30 Bấm để xem Nàng đi chuyến bay sớm nhất nhưng cũng tới trưa mới về tới. "Anh về trước, em ghé công ty có chút việc" Vừa bước ra đến cổng sân bay Nàng với Quốc Trung đang đứng đợi xe lại rước. "Em không về nghỉ ngơi sao" Quốc Trung thấy Nàng rất mệt, trên máy bay còn không chịu chớp mắt một tý nữa, nhưng vậy sao chịu nổi. "Ghé công ty, xong về cũng không sao" Nàng biết Quốc Trung lo cho mình nên nói cho anh an tâm. "Xe tới rồi, anh đi trước đi" Nàng thấy xe tới nên kêu Quốc Trung lên xe. "Được rồi anh đi trước, giữ gìn sức khỏe đó" Quốc Trung bước tới xe mở cửa xe ra. "Mai gặp anh ở công ty" Nàng vẫy tay chào với Quốc Trung. "Bye" Quốc Trung cũng chào rồi bước vào xe. "Giờ này mà về chị ta cũng không có nhà" Nàng biết giờ về cũng không có Cô vì vậy đến công ty luôn, gặp Cô để nói rõ rút cuộc Cô muốn gì. Tại công ty Nàng. "Chị Tiền, chị về sao không báo trước" Tiểu Chương đón Nàng trước công ty vì Nàng trên đường đến đã gọi. "Em kêu giám đốc Trần đến gặp chị" Nàng bước vội vào công ty vừa đi vừa nói với Tiểu Chương. "Dạ em biết rồi" Tiểu Chương theo sao gật đầu. "Khi giám đốc Trần tới, chị không tiếp bất cứ ai, em nhớ đó" Nàng muốn không ai làm phiền tới hai người, "Dạ, em đi trước" Tiểu Chương cũng dừng bước để Nàng đi, Rồi quay lại đi kiếm Cô. Vừa bước tới phòng Nàng đã ngồi vào ghế của mình, tay thì đưa lên trán xoa nhe, ngã lưng ra ghế, nhắm mắt lại một hồi. "Cốc.. Cốc" tiếng gõ cửa phòng Nàng. Lúc này Nàng mở mắt ra, không biết thiếp đi hồi nào "Vào đi" vừa nói dứt lời cửa phòng làm việc của Nàng mở ra tiếp theo đó là Cô cũng bước vào.. "Sao em ấy lại về đột ngột như vậy, còn gọi mình tới để làm gì, chẳng lẽ vì chuyện đã xảy ra" Cô vừa bước vào trong lòng đã suy nghĩ nhiều thứ không biết tại sao Nàng lại kêu Cô tới. "Chị vẫn bình thường như vậy sao, chia tay em chị vẫn tốt à" Nàng thấy Cô bước vào nhìn cô đi về phía mình nghĩ. "Tổng Giám đốc gọi tôi tới có việc gì?" Cô bước tới đứng đối diện với Nàng.. "Mới hai tháng không gặp nhìn em sao hốc hác như vầy" Cô nhìn Nàng thấy Nàng xanh xao, hình như là làm việc rất vất vả, bỗng nhiên có cái gì đó chua sót trong Cô. "Rốt cuộc chị xem em là cái gì" Nàng đứng dậy khỏi ghế tiến thẳng về phía Cô, theo phản xạ Cô lùi lại vài bước. "Tổng Khổng nói gì tôi chưa hiểu" Cô có chút cúi đầu không nhìn thẳng vào Nàng. "Kết thúc là sao, chị nói xem" Nàng cứ tiến Cô cứ lùi. "Chuyện đó, chẳng phải đã nói rõ rồi sao?" Cô cứ lùi hoài không biết sao lại tới vách tường nhanh như vậy muốn lùi nữa cũng không được. "Nhưng em chưa đồng ý" Nàng đã ép Cô không còn chỗ thoát, nàng muốn nhìn đối diện với cô để xem rằng thật sự cô muốn kết thúc thật sao. "Tổng Khổng, đây là công ty xin hãy tự trọng" Cô nhìn nàng nói rồi cũng nhìn sang hướng khác, vì sợ mình kiềm lòng không được, dù gì thì nàng cũng đang có hạnh phúc, phải kiềm chế. "Tự trọng sao, vậy chị nói đi, thật sự là muốn chia tay" Nàng nhìn vào Cô, một người con gái khiến Nàng yêu hơn bản thân mình, giờ đây đứng trước mặt mình lại không dám nhìn mình, còn muốn rời xa Nàng nữa.. "Chị.." Ngang lúc Cô quay qua nhìn Nàng để nói, thì lúc này Nàng đặt lên môi Cô một nụ hôn thô bạo, "Ưm.. Em" Cô chưa kịp phải ứng thì bị Nàng hôn bất chấp.. Người ta nói một con người còn yêu hay không chỉ cần hôn người đó là sẽ biết, Nàng muốn thử xem thật là Cô không còn muốn ở bên Nàng nữa, hay chỉ là đùa thôi.. Trong lúc hai người đang hôn vì nụ hôn của Nàng quá mạnh, Cô không biết phải phản ứng làm sao, vô tình cắn vào môi Nàng để Nàng buông, nhưng vẫn không phản ứng. "Chị còn cắn em" Nàng do bị cắn đau nhăn chân mày lại, nhưng vẫn không buông tha cho Cô, Cô cảm giác mình cắn quá mạnh hay sao, trong nụ hôn có mùi vị khác đi, pha lẫn chút máu của Nàng. "Tổng Khổng, không việc gì nữa tôi xin phép đi?" Cô quyết định quay mặt qua một bên để tránh khỏi nụ hôn của nàng rồi nói, sợ rằng nếu như tiếp tục nữa Cô sẽ hòa nhập vào nụ hôn đó rồi đáp trả một cách điên cuồng. "Chị.. giờ mặt em cũng không muốn nhìn sao, ? Được nếu chị muốn" Nàng nhìn Cô tức giận, khi thấy lúc nào Cô cũng muốn tránh mặt Nàng, rồi còn không muốn ở lại, lúc này Nàng không nhịn được nữa rồi, cô thật quá đáng, xem nàng là ai, không chịu nổi nữa nói thêm "giờ không việc gì rồi, mời giám đốc Trần ra ngoài" Nàng lùi về sau, quay mặt về hướng bàn làm việc của mình, tay đưa lên môi vẹt nhẹ vết máu còn dính trên môi, đau không, thật sự không đau, vết thương đó làm sao đau bằng vết thương trong lòng của Nàng hiện tại. Cô nhìn Nàng từ đằng sau, một đưa nhẹ lên định làm gì rồi cũng thu lại, "Chị xin lỗi" tuy không nói ra được, bỗng nhiên giọt nước mắt của Cô lại rơi, đưa tay lau nhẹ, để tránh nàng phát hiện, "Chúc em hạnh phúc" Cô rồi tay đưa lên ngực trái của mình bước đi nhanh ra cửa. "Hạnh phúc" Nàng nghe được hai từ này không biết nên vui hay buồn nữa, không có cô sao hạnh phúc, quay lại nhìn Cô thì Cô đã bước tới cửa, "Hạnh phúc là sao? , rốt cuộc chị muốn ám chỉ điều gì" "Chị Kỳ, chị sao vậy" Tiểu Chương về tới cửa thì thấy Cô tay ôm ngực, mắt đỏ ve, rồi còn lau nước mắt nửa. Cô không trả lời bước đi thật nhanh. "Chị Tiền, chị Kỳ bị làm sao vậy?" Tiểu Chương bước vào phòng của Nàng hỏi Nàng nhưng mắt vẫn dán theo bóng dáng của Cô. "Chị Tiền chị sao vậy?" Tiểu Chương kêu lớn vì Nàng đứng như tượng trước mặt mình, hỏi không nói. "Chị không sao? , em có việc gì?" Nàng giật mình khi nghe Tiểu Chương kêu, nhưng cũng lấy lại mình tỉnh đi vào ghế ngồi xuống nói. "Giám đốc mới, bao giờ mới tới" "Ngày mai 10giờ em đi thông báo mọi người, sẽ có buổi họp" "Dạ em biết rồi" Tiểu Chương vẫn còn điều muốn hỏi. "Sao em còn ở đây?" Nàng thấy Tiểu Chương vẫn chưa đi. "Chị Tiền, cái đó?" Tiểu Chương ấp úng không biết có nên hỏi hay không.. "Em muốn biết gì" Nàng cũng hiểu được Tiểu Chương, mỗi lần muốn hỏi gì là cứ ấp a ấp úng. "Chị có bạn trai rồi hả" Thấy Nàng không có chút khó chịu nữa nên Tiểu Chương quyết định hỏi. "Hả.. Ai nói?" Nàng ngạc nhiên, ở đâu ra bạn trai.. "Cả công ty điều biết" Tiểu Chương khẳng định rằng tất cả mọi điều đa biết. "Vậy à, giám đốc Trần thì sao?" Nàng lấy lại bình tĩnh, mọi người biết không quan trọng, quan trọng là Cô thôi. "Tất nhiên là biết rồi" "Biết sao?"... " Chẳng lẽ vì điều này mà chị ấy muốn kết thúc với mình, còn chúc mình hạnh phúc nữa, thảo nào cứ lại như vậy" "Chị Tiền, Chị Tiền chị sao vậy" Nàng đang suy nghĩ thì bị Tiểu Chương kêu.. "Chị biết rồi, em có thể đi được rồi" "Chị Tiền.." không biết sao hôm nay Tiểu Chương lại có nhiều điều muốn hỏi với Nàng như vậy. "Em còn gì nữa?" "Lúc nãy, em thấy Chị Kỳ có gì đó là lạ, chị còn khóc nữa" "Khóc sao?" Nàng muốn khẳng định rằng mình nghe không lầm. "Dạ" Tiểu Chương gật đầu. "Chị biết rồi" Nàng ngã ra ghế ngồi tỉnh lặng không nói gì nữa, Thấy vậy Tiểu Chương đành phải ra ngoài. "Em đi trước". "Thật là vậy sao? , chị chỉ vì nghe lời đồn mà muốn chia tay em, đã vậy còn khóc làm gì" Nàng ngồi trên ghế suy nghĩ giọt nước vô tình kéo tới. "Phải thử xem mới được" Nàng thật sự muốn biết rằng phải vì điều này mà Cô muốn chia tay mình hay là do Nàng tự nghĩ. "tính ra chị cũng để tâm tới em sao" Nàng vừa buồn vừa cười buồn vì Cô không tin tưởng Nàng cười vì Cô cũng biết ghen.
Chương 31 Bấm để xem "Giám đốc mới đến vừa đẹp vừa trẻ, đúng là soái ca trong lòng tôi" "Bà đừng mơ tôi sẽ không nhường cho bà đâu" Hai nhân viên đang đứng bàn tán về giám đốc sắp nhận chức, vì họ đã nhìn thấy Quốc Trung với Nàng đi bên nhau lúc bước vào công ty. "Hai người đừng có mơ" Thi thi thoáng nghe hai người đó nói chuyện, bước đến "Của Tổng Giám đốc, dám động vào không?" Thi thi bước đến trước mặt hai người đó nói. "Hả, thật sao?" "Tôi không tin đâu, một người nhưng Tổng Giám đốc vậy, anh ta sao thương" "Hai người không tin nhưng đó là sự thật, tôi còn thấy.." lúc nói đến đây Thi thi nhìn xung quanh. "Mọi người làm gì đứng đây, không đi làm việc đi" Cô bước đến ngăn cản lời của thi thi. "Chị Kỳ" Ba người đồng thanh cúi đầu chào Cô. Tiểu Mai nhướn mắt với thi thi, bảo mọi người giải tán, vì hôm nay tâm trạng của Cô không tốt cho lắm. "Tội em xin phép" Ba người họ cúi đầu bước về vị trí của mình. "Chị Kỳ, em cũng đi làm việc của mình" Tiểu Mai đứng sau Cô nói. "Ừm" Tiểu Mai với thi thi cùng bước đi nhưng vẫn bàn về chuyện của Nàng. "Tổng Khổng của chúng ta số một, còn mang người yêu làm chung nữa" Thi thi thì thầm với Tiểu Mai. "Tôi cũng không tin được" "Tôi nói rồi không có gì sao tin được, giờ còn làm việc chung nữa, chắc chắn là có vấn đề" Những lời của Tiểu Mai với thi thi điều loạt vào tay Cô. "Là thật sao, chẳng lẽ em muốn em với người đó bên nhau không rời xa phút giây nào, giờ còn làm chung nữa" Cô thầm nghĩ bước vào phòng làm việc của mình. Buổi họp ra mắt giới thiệu Quốc Trung với tất cả mọi người kết thúc, Nàng bước vào phòng làm việc, vội đến chỗ giành cho tiếp khách ngồi, lấy thuốc hạ sốt, để uống, bước lại chỗ bàn làm việc của mình Nàng ngồi trên ghế, đầu óc cứ quay cuồng. "Em sao vậy" Quốc Trung bước vào phòng thấy Nàng không được ổn cho lắm, đến bên Nàng xem thử. "Không sao" Nàng tay chống trên bàn đở trán mình. "Sốt như vầy bảo không sao" Quốc Trung đưa tay sờ trán Nàng, phát hiện rất nóng. "Xin lỗi, đã làm phiền" Cô bước vào, bao nhiêu hành động thân mật vừa rồi Cô điều nhìn thấy hết. "Chị đứng lại đó" Nàng thấy Cô vội vàng muốn bước đi, nên kêu lại, và cũng đứng dậy đi về phía Cô. Nghe tiếng Nàng bảo đứng lại Cô cũng không bước thêm bước nào nữa. "Anh đi trước" Quốc Trung không muốn xen vào chuyện của bọn họ nên đi trước. "Chị vào đây làm gì" Thấy Quốc Trung bước khỏi ra phòng Nàng liền lên tiếng. "Em chắc là chẳng muốn tôi vào đúng không" Cô quay qua chỗ bàn ghế giành cho khách bước đến bên đó.. "Chỉ muốn đưa thuốc cho em, nhưng giờ chắc không cần" Cô nhìn thấy trên bàn, thuốc Nàng uống vẫn chưa dẹp, và Cô tin chắc rằng của Quốc Trung đem tới, Cô đặt mâm thuốc với ly nước xuống bàn, trong lúc họp Cô đã luôn nhìn Nàng, phát hiện ra nàng không được khỏe nên mang thuốc tới, chỉ là đồng nghiệp quan tâm vẫn được mà, lúc đi Cô đã vật vã với bản thân mình nói vậy.. "Thì ra chị không tuyệt tình như vậy" Nàng vui khi biết Cô vẫn quan tâm Nàng, nhưng vẫn muốn biết lo lý do tại sao Cô lại vậy. "Đưa thuốc sao chưa gì đã muốn đi" Nàng phanh tay đứng nhìn Cô nói. "Không muốn làm phiền hai người" tay cô bỏ mâm xuống bỗng nhiên ngừng lại một chút. "Tại sao phải phiền," Nàng vẫn theo dõi từng động tác của Cô. "Chị muốn nói là không muốn làm kỳ đà hay là chị không muốn thấy em thân mật với người khác" Nàng tiến về phía Cô vài bước. "Tổng Khổng nghĩ quá nhiều rồi, dù cho Tổng Khổng thân mật với ai thì tôi cũng không có quyền can thiệp" "Thật sao?" Nàng tiếng của Nàng gần sát mình nên Cô quay lại, để đối diện với Nàng. "..." Cô không nói. "Vậy tại sao lại vội muốn đi" Lúc này bốn mắt nhìn nhau, khiến Cô nói không được. "Chị.." "Chị đang ghen à" Nàng bước gần Cô đưa đầu sát tai Cô nói, đôi mắt của Nàng lúc này thật sự rất mỗi muốn ngã vào lòng Cô, ôm lấy con người này, nhưng không biết có còn được không, thu người về lại nhìn cô, muốn biết đáp án. "Không có" Cô vội nhìn chỗ khác, Cô sợ cứ như vầy sẽ lại yếu lòng mất. "Em với Quốc Trung chỉ là bạn" thấy Cô như vậy Nàng không muốn ép Cô nửa đành giải thích. "Là bạn mà đi khách sạn sao?" Tuy lời nói của Cô nhỏ như đủ để Nàng nghe "Lúc nãy còn thân mật nữa, sao tin được" Cô nghĩ. "Chị nói cái gì" Nàng ngạc nhiên có chút hụt hẫng thì ra trong lòng Cô Nàng là con người như vậy. "Tiểu Tiền, em sao vậy?" Cô thấy Nàng chao đảo, nên đưa tay đở Nàng. "Sao lại nóng như vậy" Cầm lấy tay Nàng Cô mới phát hiện Nàng đang sốt. "Không cần chị quan tâm" Nàng hất tay Cô ra. "Tiểu Tiền em có sao không?" Nàng ngất đi, Cô vội ôm Nàng vào lòng, "Chị xin lỗi" Cô biết lời nói của mình có chút quá đáng, và xem thường Nàng. Tại bệnh viện. "Cô ấy không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn" Bác sĩ thông báo tình hình của Nàng cho Cô biết. "Cảm ơn bác sĩ" Cô gật đầu cảm ơn. "Chuyện này là trách nhiệm của tôi mà" Bác sĩ gấp bệnh án vào "Tôi đi trước" "Chào bác sĩ" Cô gật đầu chào khi thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh. Cô quay qua nhìn nàng, nàng vẫn thiếp đi trong cơn sốt, nhiều ngày rồi nàng chưa được ngủ một cách trọn vẹn, cô ngồi bên cạnh nàng tay sờ lên tóc rồi tới mặt nàng. "Chị không tốt, em bệnh như thế này rồi, mà còn nói ra những lời không hay nữa" Những giọt nước mắt của cô rơi xuống, và vội vàng lau đi khi thấy Nàng có giấu hiệu tỉnh dậy. "Em tỉnh rồi hả, có muốn uống chút gì không" Cô thấy Nàng tỉnh hẵng rồi hỏi. "..." Vẫn im lặng không nói tiếng nào. "Em tỉnh rồi sao?" Quốc Trung từ ngoài bước vào nói. "Ừm" Nàng lay quay muốn ngồi dậy dựa vào gối nằm của mình, thấy Nàng muốn ngồi dậy Cô đưa tay ra đở, nàng cũng vội thu tay về khiến cô giữ tay ở không chung. Nàng giờ không muốn cô động vào mình, biết nàng giận mình cô không trách thu tay về. "Anh với em ấy nói chuyện đi, chị lại đó xem bản thiết kế" Cô bước tới chỗ bàn ghế, ngồi xuống ghế mở laptop ra làm việc. "Ừm" Quốc Trung gật đầu với Cô. Nàng nhìn cũng nhìn theo Cô, phát hiện ra cô quay qua nhìn mình Nàng vội nhìn về hướng khác. "Chuyện về bản hợp đồng sai rồi" Nàng bàn với Quốc Trung về bản hợp đồng của bọn họ phải vất vả 2 tháng nay mới có được. "Anh xin em, như thế này rồi còn công việc" Quốc Trung ngồi xuống ghế nói. "Anh biết mà, em rất muốn có bản hợp đồng này như thế nào rồi" "Được được em muốn hỏi gì cứ hỏi" Quốc Trung thật bó tay với Nàng. "Hôm trước chúng ta gặp đối tác trong khách sạn có tốt không anh" Nàng nói nhìn về phía Cô, cố tình để Cô biết, vì sao Nàng với Quốc Trung vào khách sạn.. "Việc đó ok rồi, hên là chúng ta đến kịp lúc, không thôi phải đợi thêm 2 năm nữa" "Vậy em yên tâm" "Chỉ là gặp đối tác thôi sao" Cô nghe rõ cuộc nói chuyện của Nàng và Quốc Trung nghĩ, động tác của Cô cũng chậm dần để nghe rõ hơn. Quốc Trung với Nàng ngồi nói chuyện, cô thì xem bản thiết kế một lúc sao Quốc Trung cũng ra về. "Anh về trước, em nghỉ ngơi đi" Quốc Trung đứng dậy nhìn Nàng nói, rồi bước về, đến chỗ cô gật đầu chào một cái, cô cũng chào theo. "Ừm" Nàng nhìn theo Quốc Trung. Cô thấy Quốc Trung ra về cũng không làm việc của mình nữa đi tới bên Nàng. "Em muốn ăn gì không?" Nàng không nói gì với cô im lặng nằm xuống quay mặt về hướng khác, tay kéo mền đắp cho mình, lưng quay qua phía Cô, mắt nhắm lại giả vờ ngủ đi. Đứng nhìn hành động của Nàng như vậy Cô cũng biết là Nàng đang giận mình, không muốn nói chuyện với Cô, nếu có thể mặt cũng không muốn nhìn, Trong lòng Cô rất buồn, không phải buồn Nàng, mà là buồn bản thân mình, khiến Nàng ra nông nỗi này, đứng nhìn Nàng trong im lặng, rồi cũng quay lại chỗ của mình, ngồi xuống nhìn nàng, vẫn không động tĩnh gì, chất nàng đã ngủ..
Chương 32 Bấm để xem "Sao lại nằm như vầy mà ngủ, chị thật ngốc" Nàng ngủ dậy, thấy trong phòng yên tĩnh, nhìn xung quanh thì thấy Cô đang áp mặt xuống bàn mà ngủ.. Nàng đi lấy áo khoác, phác lên vai cho Cô, Nàng không giận Cô chỉ là trách Cô không tin Nàng, nhưng giờ thấy Cô lo cho mình như vậy, bao nhiêu trách móc điều tan biến. Ngày hôm sau.. "Em ăn cháo đi" Cô đưa chén cháo cho Nàng, Nàng cầm lấy ăn nhưng không nói gì. Cô đưa cháo cho Nàng xong lay quay lấy thuốc rồi rót nước để sẵn Nàng ăn xong là sẽ có uống. "Em thấy trong người sao rồi" Cô vừa làm vừa hỏi. Nghe Cô hỏi Nàng vẫn không trả lời mà ngừng ăn lại đưa chén cháo cho Cô, thấy vậy Cô cũng cầm lấy, "Em muốn xuất viện" đột nhiên Nàng lên tiếng, đây là lời nói đầu tiên khi Nàng nhập viện tới giờ mới nói với Cô. "Sao" Cô có chút vui vì cuối cùng Nàng cũng nói chuyện với mình. "Nhưng em chưa khỏe" Cô lo cho Nàng vì Nàng khỏi hẳn sao xuất viện được, Cô đưa cho Nàng thuốc để uống, Nàng cầm lấy. "Không thích không khí ở đây" Nàng uống xong thuốc đưa cho cô ly nước rồi nói, Nàng không muốn cô phải ở đây lo cho Nàng, nghỉ ngơi không được thoải mái, nên diện đại lý do, rồi nằm xuống kéo chăn đắp. "Ờ" Cô thấy hình như nàng không muốn nói chuyện nữa, thế là phải đồng ý với Nàng, nói cho cùng cuối cùng thì nàng cũng đã nói chuyện với mình. Khi làm xong thủ tục xuất hiện hai người ngồi trên xe về nhà, Nàng ngồi tay để lên cửa, nhìn ra cửa kính xe im lặng. "Chị có thể ở nhà em" Cô lên tiếng trước. "Tại sao?" Trong lúc Cô đang chờ đợi lời đồng ý của Nàng thì lại nghe tiếng Nàng hỏi lại. "Em còn bệnh, không ai ở cùng sao được" Nghe được lời quan tâm từ Cô, Nàng bỗng nhìn qua Cô. "Tùy chị" Nàng chất chắc chắn sẽ không từ chối rồi. "Nhưng là nhà chị" Nàng nói thêm rồi vẫn quay qua cửa sổ im lặng tiếp. Bỗng nhiên nghe lời nói đó từ Nàng Cô ngạc nhiên nhìn qua Nàng, thấy Nàng ngồi im lặng ngồi ra cửa xe, cũng chấp nhận. "Ừm". Cuối cùng hai người cũng tới nhà, Cô mở cửa, Nàng bước vào trước. "Thật thoải mái, lâu rồi mới được về" Nàng bước vào hít một hơi nghĩ. "Em sao vậy" Cô thấy Nàng có chút choáng váng nên đở lấy Nàng. "Đừng động vào em, chị không sợ dơ à" Nàng tránh né sự động chạm của cô, Nàng còn đang ấm ức chuyện Cô nói mình đi khách sạn cùng người khác, chẳng lẽ Nàng không đáng để Cô tin tưởng. Lời nói của Nàng khiến tim Cô nhói lên, đứng hình ra đó, Cô thật sự biết mình quá đáng không nên nói ra những lời như vậy, Cô đã tự dần vật bản thân mình tại sao không tin nàng, "Chị xin lỗi, chị không có ý đó, tha lỗi cho chị được không" Cô buồn cúi đầu, "Đồ ngốc nhà chị" thấy Cô buồn Nàng cũng quyết định không giận Cô nữa ôm lấy Cô vào lòng, đành phải thua Cô, phải chăng người nào yêu trước điều thiệt thòi như vậy. "Từ nay không cho phép chị bỏ em, không cho phép chị không tin tưởng em" Nàng nói một dây không cho. "Ừm.. Em không giận chị là được" Cô cũng ôm lấy Nàng nói "Tất cả do em quyết định", những giọt nước mắt cũng đã rơi. "Nhưng dù sao em cũng rất vui" Nghe lời này của Nàng Cô ngạc nhiên đở Nàng ra nhìn Nàng, hai người nhìn nhau, Nàng nói tiếp "Chị đã biết mở hủ giấm, chị biết ghen" ý cười trên môi của Nàng xuất hiện, hành động ghen của Cô, mặc dù khiến cả hai đường ai nấy đi, nhưng Nàng rất vui. "Em còn đau không" Cô sờ lên môi Nàng nhớ lại chuyện Cô đã cắn Nàng trước đó, trong lòng vẫn có sự ham muốn hơn nữa. "Hả.." Nàng chưa biết Cô nói gì, và đột nhiên nhớ ra "Chị muốn biết.. ư.. ưmm.." Nàng vừa dứt lời Cô đã đặt cho Nàng một nụ hôn, thay lời xin lỗi, nụ hôn tới Nàng đáp trả, nhớ ra điều gì "Chị sao vậy?" Nàng chưa bao giờ thấy Cô chủ động, tự nhiên như vậy mới hỏi. "Chỉ muốn trả nợ cho em, có lẽ em không thích" Cô không biết sao mình lại mất sự kiềm chế của mình, nên phải giả vờ là trả nợ cho Nàng, dù gì thì vẫn còn thiếu Nàng, nên giờ coi như là trả đi. "Ai nói là không thích" Nàng cười ôm lấy cô muốn thêm nữa. Lúc này Cô lại tránh né, Nàng có chút hụt hẫng, vì không được như ý muốn. "Được rồi em nghỉ ngơi đi, chị đi nấu ít cháo cho em" Cô thấy sự đồi hỏi của Nàng, có chút đỏ mặt nên lấy lý do gì đó từ chối, đở Nàng ra để đi. Sao có thể cho Cô đi dễ dàng như vậy chứ, Nàng kéo Cô lại hôn Cô bất chấp, vì nụ hôn ban nãy chưa gọi là đủ. "Ư.. ưmm," Cô cũng chưa mãn nguyện ôm lấy Nàng đáp trả, Nàng cắn nhẹ môi dưới của Cô, ngậm lấy đôi môi, thưởng thức những vị ngọt trên đó "Ư, a.. ư" tiếng va chạm mãnh liệt của hai môi, hai người ôm lấy nhau. "Ho.. ho." Thiếu hơi thở Nàng ho vài tiếng, do trong người chưa khỏe, dù muốn thêm nhưng vẫn không được. "Vẫn chưa khỏe sao" Cô thấy Nàng ho như vậy tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Nàng. "Ừm" Nàng ôm cô gật gật đầu "Như vầy một chút sẽ khỏi" Thấy Nàng giống như đứa trẻ con Cô cười tay đặt lên hàng đầu Nàng, "Muốn ôm bao lâu cũng được" Nụ nhẹ lên tóc Nàng. Hai người đứng đó ôm nhau rất lâu. "Rung.. Rung" tiếng điện thoại của Nàng phá tan bầu không khí ấm áp đó, cuối cùng cũng bỏ cô ra, đi lấy điện thoại để nghe, cô thì ra dấu hiệu cho Nàng nghe điện thoại rồi mình thì đi vào bếp. "Con nghe Bố" Nàng thấy Bố gọi. "Con khỏe chưa, có cần Bố gọi người đến chăm sóc" Ông đã đề nghị vấn đề này nhiều lần rồi, nhưng vẫn không được chấp nhận. "Con không sao rồi, giờ con ở nhà vài hôm sẽ khỏi" lúc nào Bố nàng cũng làm quá lên, khiến nàng có chút khó chịu, nhưng nàng biết đó là vì ông thương nàng nên mới vậy thôi. "Thật sự không sao?" "Dạ, chừng nào khỏe con sẽ về thăm Bố" Nàng không muốn ông lo, chỉ cần Nàng nói về thăm là Ông luôn vui vẻ và yên tâm đồng ý với Nàng tất cả mọi chuyện. "Được về thăm Bố là được, con nghỉ ngơi đi" "Dạ con biết rồi" "Bố cúp máy trước, Bố có việc rồi" "Dạ, chào bố" Nàng cũng cúp máy theo Ông. "Xong rồi sao" Cô bước từ bếp ra thấy Nàng nói chuyện xong liền hỏi, "Ừm" Gật đầu nhẹ của Nàng, vì Nàng cảm thấy mình hơi vô tích sự lúc nào cũng để Bố phải lo lắng. "Em sao vậy, không khỏe sao?" thấy Nàng không vui nên đi đến bên cạnh xem sao. "Không phải, em vào phòng nghỉ ngơi đã" Cô thấy Nàng đi về phòng im lặng theo sau Nàng. "Em nằm nghỉ chút đi, chị nấu cháo xong gọi em" Thấy Nàng bước lên giường nằm xuống, Cô lại kéo chăn đấp cho Nàng nói, Cô định đi Nàng kéo tay Cô lại. "Nằm xuống đây với em một lát" hình như Nàng có nhiều tâm trạng Cô cũng bước lên giường nằm với Nàng, Nàng vừa thấy Cô nằm xuống đã ôm lấy Cô vào lòng, mặt áo vào lòng ngực của Cô, "Sao thế" thấy thái độ có chút là lạ của Nàng Cô hỏi. "Lâu rồi không được ôm chị như thế này" Nàng lấy cầm cọ cọ vào xương quai của Cô nhìn gương mặt Cô.. "Tại sao không tin tưởng em" đưa tay sờ mặt Cô, giọt nước mắt của Nàng cũng rơi theo, Nàng rất buồn vì Cô, dễ dàng buông tay, còn chưa hỏi Nàng điều gì mà đã định án tử, vội vàng lau giọt nước mắt của mình, Nàng úp mặt vào cổ Cô che đi nổi buồn của mình. "Chị xin lỗi" Cô không biết quyết định của mình đã khiến Nàng buồn đến thế, Cô chỉ muốn Nàng hạnh phúc, nhưng lại làm điều ngược lại, khiến Cô cũng đau lòng, tay vuốt ve đầu Nàng cho Nàng lấy lại bình tĩnh hôn nhẹ lên tóc Nàng. "Từ nay muốn kết thúc hay không là do em, chị không có quyền đó," Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cô với bộ mặt cương quyết, lan tỏa sự tức giận trong đó. "Nghe theo em" Cô thấy Nàng như vậy cười kéo đầu Nàng xuống áp vào Cổ mình, "Được rồi ngủ đi". Nàng nghe lời của Cô cũng thấy an tâm, ôm Cô vào lòng và ngủ. "Em sao có thể tốt như vậy, chị có đáng để em làm vậy không" Cô nghĩ, mặt dù Cô chưa bao giờ nói yêu Nàng, cũng chưa bao giờ coi mối quan hệ này bền lâu, vì đối với Cô nó luôn mơ hồ, Nàng là một Nàng hoàn hảo vì thế cần một người xứng đáng, còn Cô thì không.
Chương 33 Bấm để xem Buổi sáng trong một căn phòng yên tĩnh, nắng nhẹ loàng qua cửa sổ, Nàng nằm ngủ trên chiếc giường có tấm ga giường tím nhạt, cái màu mà cô và nàng điều rất thích, nắng chiếu nhẹ lên mặt nàng càng làm lộ lên vẻ đẹp ma mị của nàng nhìn vào không ai kiềm lòng được, nàng cử động nhẹ đôi mi, từ từ tỉnh giấc, đưa tay che đi ánh nắng, mỏng cười nhẹ khi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay mình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì nàng và cô vẫn ở bên nhau, nghĩ như vậy nàng ngồi dậy.. "Kỳ Kỳ" kêu Cô nhưng vẫn không thấy ai trả lời, đành phải ngồi dậy, bước xuống giường việc đầu tiên là vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.. "Việc gì phải đi sớm như vậy?" Nàng một lúc sau bước trong nhà tắm ra, vào nhà bếp thì thấy một mảnh giấy nhỏ trên giấy ghi rằng "Chị có chút việc, xong việc sẽ về, em nhớ ăn cháo, uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe" Nàng vừa nói vừa cầm điện thoại điện cho Cô. "Chị nghe, em dậy rồi sao?" Cô trả lời điện thoại của nàng. "Ừm, chị đang ở đâu?" Nàng ngồi ở bàn ăn tay cầm mảng giấy nhỏ xoay xoay. "Chị.." "Kỳ Kỳ cậu đâu rồi" tiếng hốt hoảng của một người con gái đang ở trong phòng gọi Cô.. "em nhớ uống thuốc, chị có việc cúp máy trước" Cô nói vội vàng rồi cúp máy của Nàng chạy vào phòng, phát ra tiếng gọi ban nãy. "Chị" Nàng chưa kịp nói gì thì Cô đã vội cúp máy, "tiếng gọi đó là ai? , lại còn thân mật đến vậy? , chẳng lẽ.. Kỳ Kỳ chị dám ra ngoài ăn vụng sao?" Nàng tức giận đứng dậy tay đập mạnh xuống bàn, nghĩ rằng Cô ra ngoài mèo mỡ với người con gái khác. "Được chị được lắm, về đây chị xem em đối xử với chị như thế nào".. ấm ức Nàng bước vào phòng đóng cửa nằm lên giường, quên cả lời dặn của Cô.. - Buổi tối Cô về vừa bước vào nhà thì thấy Nàng đang ngồi đợi. "Về rồi đó à" câu nói có chút lạnh nhạt từ Nàng, Nàng ngồi phanh tay nhìn chằm chằm vào Cô. "Em không nghỉ ngơi ngồi đây làm gì?" Cô máng chìa khóa lên móc, cởi giày bỏ lên kệ, bước đến chỗ Nàng nói. "Nhìn chị có vẻ mệt" Nàng cũng đứng dậy đi về phía Cô, không quan tâm đến lời nói của Cô, đứng trước mặt Cô nhìn thăm dò, nếu thật sự Cô ra ngoài ăn vụng thì ít nhiều cũng để lại vết tích.. "Ờ," đúng thật là Cô cũng đang mệt "Chị đi tắm đã" tay Cô bóp nhẹ cổ mình lắc lắc đầu.. "Mệt là đúng rồi, còn muốn nhanh chóng xóa sạch vết tích sao, sao có thể dễ dàng đến vậy" Nàng nhìn Cô nghĩ thầm vội vàng ngăn Cô lại không để Cô đi nói. "Em tắm cùng chị" Nàng muốn xem Cô thật ra có phải là chán Nàng rồi không mới phải ra ngoài ăn vụng.. "Không được" "Tại sao?" "Em vẫn còn đang bệnh, tối như vậy rồi không được tắm" Cô không muốn Nàng bệnh thêm vừa mới khỏi bệnh, mà giờ còn đòi tắm tối. "Chỉ muốn chị lau mình cho em chẳng lẽ không được" Nàng nói có chút buồn, giờ vờ tội nghiệp như vậy Cô mới cho Nàng tắm cùng, nếu như không tắm cùng sao Nàng thấy được thân thể Cô có khác hay không chứ, nhất định phải đòi cho bằng được.. "Ở trong bệnh viện suốt, con người đầy mùi thuốc ra đó, chị không chịu giúp em, còn.." tiếp tục màn kịch của mình Nàng, lơ đi Cô.. "Được rồi, được rồi, chị giúp em là được" Cô phải bó tay với bộ mặt của Nàng như bây giờ, mỗi lần mà Nàng tỏ ra tội nghiệp như vậy là Cô kiềm lòng không được phải chịu thua Nàng vô điều kiện "Chỉ là lau mình thôi đó" "Chị là tốt nhất" Nàng ôm lấy cánh tay của Cô vui mừng, vì ý định của mình đã thành công. "Đúng là con nít" Cô thấy vẻ mặt vui mừng của Nàng cũng cười theo, tay xoa đầu Nàng, hai người bước về phòng tắm. "Không thấy gì khác hết, chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?" Nàng khi thấy Cô cởi đồ ra, nhưng trên người Cô không có dấu hiệu của va chạm sát thịt. "Em sao vậy?" thấy Nàng đứng ngây người ra đó. "Không gì.. hì" Nàng cười cười với Cô. "Qua đây để chị giúp" Cô pha xong nước để lau mình cho Nàng. "Ừm" - Hai người tắm xong nằm trên giường, chuẩn bị ngủ. "Bỏ mặt người ta cả ngày," Nàng nằm úp ngẩng đầu tay không yên vị sờ từ eo đi tới ngực rồi dần dần lên cổ mặt Cô.. "Chị vô tình thật" miệng chu chu ra có vẻ trách móc Cô, ngón tay chỉ chỉ vào mặt Cô.. "Em định làm gì?" Cô thấy Nàng chưa có ý định ngủ, mang theo vẻ mặt gian gian chẳng có chút tốt đẹp của Nàng, tay còn động chạm lung tung. "Chụt" Nàng hôn nhẹ lên môi Cô, ôm lấy Cô, đầu dụi dụi vào cổ Cô nói "Chỉ muốn ôm chị như vầy mà ngủ" "Ờ.. hi." hành động vừa rồi của nàng khiến cô cười ra tiếng. "Chờ đã, hình như trong đầu chị đang nghĩ gì không trong sáng ở đây?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cô cười chọc. "Chị.. không.. gg.. có.. oo" thấy Nàng hình như nhìn suy nghĩ của mình Cô có chút lắp bắp, thật ra lúc đầu Cô cũng có suy nghĩ đó, vì Nàng gian gian như vậy, sao không suy nghĩ được.. "Ngủ đi" Cô kéo Nàng vào lòng vì không muốn xấu hổ thêm nữa.. "Thật là không có" "Ừm" Cô vuốt vuốt tóc nàng.. "Tin chị" Nàng ôm chặt Cô thêm rồi nhắm mắt ngủ "Ngu ngon". "Ngu ngon"
Ngoại truyện 1: Tình trong tim làm sao so sánh với vẻ bề ngoài được. Bấm để xem Một ngày cuối tuần mà không có Nàng bên cạnh, tâm tư không được tốt cho lắm, đứng ngắm nhìn bầu trời đỗ bóng về đêm trong sự im lặng xô bồ của thành phố.. Tối hôm đó.. "Hết cả hồn, chị sao lại đứng đây?" Nàng vừa bước vào cửa mở đèn thì đã thấy Cô phanh tay đứng dựa tường chờ Nàng chở về "Khuya rồi không chịu ngủ" Nàng lay quay để giày lên kệ, nhìn Cô, trong lúc này Cô vẫn đứng như trời trồng không nói lời nào.. "Chị sao vậy?" Nàng bước đến bên Cô đặt lên mặt Cô một nụ hôn nhẹ.. "Em đi tắm đã" Nàng vội vàng bước đi, Nàng biết Cô không muốn Nàng nhậu, thái độ bây giờ của Cô, Nàng thừa hiểu. Nên không muốn nói thêm. "Đứng lại đó" Cô lúc nào mới cử động bỏ tay xuống bước về phía Nàng, dù biết đi có như tên bắn mà đã nghe khẩu lệnh của Cô, Nàng cũng phải ngừng la, như xe thắng gấp, Nàng cười cười quay lại nhìn Cô, tỏa vẻ ngây thơ vô tội, "Em được lắm, uống bia sao?" đối diện trước mặt Nàng thâm dò. Nàng gật đầu với Cô.. Cuối cùng lại lọt vào mắt Cô một nụ hôn mờ ảo trên cổ Nàng, "TIỂU TIỀN.. em được lắm, xem chuyện tốt mà em làm đi" Cô ngầm giọng tức giận, tay cầm lấy cổ áo Nàng ra hắt nhẹ ra với ánh mắt thiêu đốt người khác nhìn Nàng, rồi bỏ đi vào phòng.. "RẦMMM" tiếng va chạm của cửa lớn khiến Nàng chưa hiểu được gì có chút giật mình.. "Kỳ Kỳ, chị sao vậy.." Nàng vội chạy đến cửa, chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy độ vừa rồi của Cô là sao, "Chuyện tốt gì, em không hiểu" Nàng đập tay lên cửa hỏi.. "Em giỏi rồi, mất tích từ chiều tới giờ, điện thoại không nghe, về nhà còn mang theo dấu tích người khác.." Tiếng nghẹn ngào của Cô, tay thì ôm lấy ngực trái mình, không biết tại sao lại nhói đau một cách lạ thường, Cô không dám tin là Nàng lại đối xử với mình như vậy "Dám ra ngoài mèo mỡ, có người khác rồi cần gì nghe máy, được lắm, em được lắm". "Dấu tích gì? ," Đầu óc của Nàng tung lên, không hiểu gì? Mà giọng nói nghẹn ngào muốn khóc của Cô cũng khiến Nàng nhói đau, vội vàng nhìn vào trong gương mới phát hiện ra, giờ thì cũng hiểu phản ứng của Cô, "Chết tiệt ở đâu ra vết son này" chạy lên bên cửa đập vào cửa "Kỳ Kỳ, chị hiểu lầm rồi là của Đình Hân, Kỳ Kỳ mở cửa cho em đi mà, em sai rồi từ nay sẽ không uống bia nữa, điện thoại sẽ nghe máy, không như vầy nữa tha thứ cho em được không?" liên tục đập cửa mà vẫn không thấy Cô trả lời. "Đình Hân sao" Cô nghe hai từ này nhớ lại, Hồi tưởng. "Chị thật sự không biết ghen" Đình Hân vui vẻ hỏi Cô.. "Ừm.." Cô vẫn miệt mài với công việc không để ý tới Đình Hân.. "Được để xem" Kết thúc hồi tưởng.. "Kỳ Kỳ.." Nàng vẫn đập cửa. "Em với nó chung một thuyền, sao có thể tin được, chị sẽ không mở cửa, em đi tìm tình nhân của em đi" "Tình nhân, nào có.. ngoài chị ra không ai cả" Nàng thấy Cô ghen, rất hạnh phúc vì có yêu mới có ghen, nhưng vui cũng phải giải thích, Nàng không biết tại sao vì sao đôi lúc Cô ghen hoặc dỗi điều khiến Nàng rất vui, đó là sự khẳng định rằng trong tim Cô có Nàng và ngược lại, Nàng cũng vậy. "Kỳ Kỳ, em đau" không biết làm cách gì để cho Cô mở cửa, quyết định giả vờ bệnh tái phát thì cho do có cứng gắn cỡ nào thì Cô cũng phải thua, Nàng ôm bụng, đó là bệnh đau bao tử, mỗi lần nhậu vào đôi lúc Nàng lên cơn đau, khiến Cô đau lòng không biết làm gì để Nàng hết đau, lý do mà Cô không cho Nàng uống bia với rượu là như vậy, dù là đôi khi mới tái phát nhưng Cô cũng cắm tuyệt đối.. "Em đừng giả vờ, dù em có bệnh, chị cũng không thèm quan tâm.." Cô thừa biết cái trò này của Nàng.. "Kỳ Kỳ em xin lỗi" tiếng đập cửa chậm lại "Kỳ Kỳ chị hết thương em rồi", tiếng nói nhỏ nhỏ dần "Kỳ Kỳ.. em.." "Trò này của em xưa rồi, không còn tác dụng nữa đâu" Cô phanh tay đứng nhìn cửa, giờ Cô cũng đã hết giận Nàng rồi, khi nghe hai tiếng Đình Hân là phần nào Cô cũng biết em ấy đã bày trò để ra nông nỗi này, nhưng Cô cũng muốn dạy dỗ Nàng, mất tích vô cớ, còn thêm cái tật điện mãi mà không nghe, như vậy thôi cũng khiến Cô tức điên lên rồi.. "Tiểu Tiền.. em.." Cô định nói thêm nhưng bên ngoài không chút động tĩnh gì cả, Cô bước tới cửa áp sát vô nghe thử.. "Bốppp" tiếng rơi vỡ của vật đồ gì Cô không biết, vẻ mặt có chút khó chịu từ Cô. "Tiểu Tiền em đừng có giả vờ.." Lời nói có chút lo lắng, tiếng gấp gáp nói của Cô "Tiểu Tiền.." vẫn im lặng không thấy động tĩnh gì.. "Tiểu Tiền trả lời chị" vẫn im lặng, nôn nóng lo lắng của Cô càng lúc càng mất bình tĩnh.
Ngoại chuyện 2: Bấm để xem Chờ một hồi lâu vẫn im lặng, lúc này Cô mới mở hé cửa từ từ ra, Cô nhìn từ từ quan sát tìm kiếm Nàng.. "U nho" Nàng vừa thấy cửa đã được mở cuối cùng rồi thì Cô cũng phải chịu thua Nàng, Nàng nhào vô ôm hôn Cô một cái, "em biết chị vẫn là người thương e nhất" tay nàng câu cổ cô nhìn cô cười hì hì giống như là mình đã thắng, Lúc cô đang lo lắng bên trong, thì Nàng bên ngoài sợ chưa đủ loạn, còn làm thêm trò bể ly để thêm phần kịch tính. Cô nhìn kỹ xung quanh xem coi chuyện gì đã xảy ra, thấy chỉ là chiêu trò của Nàng nên cũng nói "Lại bị em lừa" tuy nó vậy thôi nhưng Cô chấp nhận bị Nàng lừa, mặc dù đã bao nhiêu lần như vậy, mỗi lần Cô giận nàng khi không cách nào hòa giải thì Nàng lại bày ra cái đó, một lần cũng không sót chỉ là giả vờ, nhưng cô cũng không nói gì, Cô không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với Nàng, thà tin là có chứ không muốn Nàng gặp chuyện.. "em cười gì, chị vẫn chưa hết giận em đâu" thấy Nàng cười khì khì, với vẻ mặt thắng trận.. "Thật sao?" Nàng hôn nhẹ lên môi Cô nhìn Cô hỏi, vẻ mặt đầy tinh nghịch khiến Cô tức không nói nên lời.. "Em" lời nói chưa kịp nói ra đã bị Nàng chặn lại với nụ hôn nóng bỏng.. "Em yêu chị" bao nhiêu lời Cô định nói đã bị nàng chôn nó bằng nụ hôn kia, cuồng nhiệt và mê hoặc, cuối cùng cũng đặt được Cô yên vị trên chiếc giường của hai người, lúc này Nàng với rời môi Cô nói nhỏ vào tai Cô, rồi tiếp tục với hành vi sờ soạng của Nàng, ăn hết Cô trong đêm nay, Cô cũng theo đó mà đáp trả thật nhiệt tình, mọi chuyện lúc này để mai rồi giải quyết vẫn chưa muộn.. Một buổi sáng yên tĩnh qua cơn nóng giận tối qua thì ẩn sâu trong chiếc chăn là cảnh tượng hai người con gái đang ôm nhau ấm áp, nhìn thấy họ đang rất hạnh phúc, đâu ai biết rằng tối qua đã xảy ra chuyện gì? "Rung rung" tiếng chuông điện thoại của Nàng reo lên.. Chưa nghe được tiếng trả lời từ bên đây thì Đình Hân đã reo hò in ổi "Sao rồi? Tối hôm qua chị ta có tức giận không, chị thật sự muốn biết, thật sự muốn thấy vẻ mặt vừa giận vừa ghen của chị ấy chắc mất cười lắm hả?" Đình Hân nói trong vui vẻ, đầy hào hứng và đắc ý "Chị đã cố tình ngã vào người em, để lại vết son đó, không cho em biết để mọi chuyện trở nên hấp dẫn hơn.." Đình Hân nói tiếp. "Em thật sự muốn biết?" Bao nhiêu lời vừa rồi của Đình Hân nói thật không ngờ đã lọt tất cả vào tay Cô.. "Chịii.. chị" Đình Hân lắp bắp khi phát hiện ra là Cô chứ không phải Nàng.. "Chị Kỳ, ngày mới vui vẻ" Đình Hân làm như đúng rồi, tỏ ra như mọi chuyện chưa từng xảy ra. "Em có việc nói chuyện với chị sao?" Đình Hân vội vàng tắt máy.. "Thật là hù chết mình, xem ra kế hoạch đã thành công" Đình Hân cúp điện thoại tay để lên ngực vuốt vuốt vài cái xem như sợ, nhưng cũng không quên sự đắc ý của mình. "Ai vậy chị?" lúc này Nàng mới dậy, nghe thấy Cô đang nghe điện thoại của mình quay người ôm Cô hỏi.. "Tình nhân của em đó" Cô bỏ điện thoại xuống, lời nói có chút giấm chua của Cô. "Chị biết không, nhìn chị như vậy em thật sự rất hạnh phúc" Nàng đã biết tình nhân mà Cô đề cập đến chính là Đình Hân, và sự hoài lòng của Nàng, chỉ có như thế Nàng mới biết sự tồn tại của Nàng trong lòng Cô rất quan trọng. "Em còn nói, chị sẽ cho em biết thế nào là ngủ sofa, mà không ấy em dọn qua nhà em ấy mà ở" Cô đang ám chỉ em ấy ở đây là Đình Hân, không hiểu tại vì sao, Nàng với Đình Hân lại thân nhau như vậy, ngoài cô ra thì chỉ có Đình Hân mới thấy Nàng luôn vui vẻ. Cô đứng bước xuống giường nhìn Nàng. "Chị đây là không cần em nữa sao?" Nàng ngồi dậy cúi đầu, vẻ mặt buồn bã của Nàng và cái mỏ chu cho nói khiến Cô thấy không thể nhịn được cười.. "Em sao vậy?". Nhìn thấy Nàng tỏ ra có chút khó chịu.. "Nhức đầu sao?" Cô hỏi tiếp, hôm qua Nàng uống chất hẳn không ít, hôm nay nhứt đầu là chuyện bình thường. "Ừm" Nàng gật đầu. "Xem em, sao này còn dám uống nữa không?" tuy nó vậy nhưng hành động của Cô lại bán đứng mình, Cô đưa tay sờ trán xem xét.. "Chứ không phải tại chị sao?". "Tại chị" Cô ngạc nhiên ở đâu ra chuyện như vậy, nhậu đã về chưa trách, giờ còn đỗ lỗi cho mình xem có quan không đây. "Chứ không phải à, chị không quan tâm em, lại còn cười nói với người đàn ông khác" Nàng nhớ lại chuyện hôm qua Cô đã ôm ấp và vui vẻ với người khác. "Không quan tâm, còn vui vẻ với đàn ông đâu ra?" Cô chưa hiểu được vấn đề. "Hôm trước chị và Giám đốc Trịnh" "Vì vậy mới đi nhậu" Cô nhìn Nàng chăm chú, kết quả giờ cũng hiểu được, ý cười đã hiện trên môi Cô. "..." Nàng gật nhẹ đầu. "Em biết rõ là đối tác làm ăn mà" Cô cười lắc đầu bảo, vậy cũng ghen cho bằng được. "Không thích, nếu vì làm ăn mà chị như vậy với người khác em không cần" Nàng di chuyển đến bên Cô ôm Cô, khi Cô đang đứng đó cười.. "Em không nói lý lẽ" Cô cười vuốt tóc Nàng, cái tính tre con không biết sao bỏ được.. "Em là người không lý lẽ vậy đó, những bản hợp đồng khiến chị phải hạ mình với người khác chẳng thà không có" đối với sự nghiệp ổn định của Nàng và Cô thì những bản hợp đồng đó, có cũng được không có cũng chẳng sao.. "Thôi được rồi, em là nhất.. Có muốn ăn ít gì không, chị nấu để em còn phải uống thuốc nữa," Cô chịu thua Nàng.. "Hay là ra ngoài ăn đi, được không?" Nàng ngước lên nhìn Cô hỏi.. "Ừm.." Đặt một nụ hôn lên trán Nàng.. Yêu Nàng đó là ngoài sức tưởng tượng, nhưng đã yêu rồi phải làm sao? Lời tác giả.. Dạo này việc hơi nhiều, thời gian không có nên không thể viết được nhiều, thông cảm, tạm thời chỉ viết ngoại chuyện trước, sẽ ra chuyện tiếp nhe, mong mọi người góp ý và theo dõi Tỏi nhe..
Chương 34 Bấm để xem Ngày hôm nay là ngày mà Đình Khang dẫn Lam Lam về ra mắt ba mẹ, cũng là ngày cô phải đối mặt với sự hờn dỗi của mẹ Đình Khang.. "Kỳ Kỳ con đến rồi sao?" Ba Đình Khang về thấy Cô bước vô nhà liền hỏi. "Dạ" Cô chào ông rồi xung quanh tìm kiếm. "Ở trong đó" Ba Đình Khang biết Cô đang tìm kiếm gì "con vào trong đi" Ông ngước mặt nhìn về phía nhà bếp ám chị rằng mẹ Đình Khang đang trong đó, Bà đang giận Cô và Đình Khang vì đã giấu chuyện của Đình Khang với Lam Lam quen nhau.. "Con biết rồi" Cô bước vào trong cất túi xách rồi đi vào bếp.. "Nhớ mẹ quá đi" Cô bước tới Mẹ Đình Khang ôm Bà hôn vô má một cái, từ khi cha mẹ cô qua đời thì cô nhận ba mẹ Đình Khang làm ba mẹ nuôi, tuy lúc đầu họ vẫn muốn cô làm con dâu, nhưng thấy Cô và Đình Khang từ chối kiên quyết quá, nên cũng phải chấp nhận, dù sao thì như vậy cũng tốt, ba mẹ của Đình Khang lúc nào cũng xem cô như là con ruột của mình, yêu thương cô giống như ba mẹ ruột, cô cũng xem họ như gia đình của mình. "Đừng tưởng như vậy là mẹ không giận con" bà thừa ý nịnh nọt của cô, vì không muốn bà giận, "nói rút cuộc hai người đã giống tôi bao lâu". "Mẹ sao trách con," Cô quay lại bàn bếp phụ bà việc vật. "Tại khang không cho con kể, cậu ấy bảo đến lúc sẽ dẫn về, con cũng đã bao nhiêu lần rồi mà vẫn không cho con nói, mẹ nghĩ coi con phải làm sao" Cô nói với giọng quan ức, mong bà sẽ thấy vậy mà không giận cô.. "Thật không" bà bước đến thấy con đang lục đồ lung tung lên. "Dạ thật, con thề" cô thấy bà bước đến, cười hì hì nói. "Thề cái đầu nhà cô" bà đánh nhẹ vào đầu cô, "còn cái thằng Đình Khang nữa về rồi biết tay với mẹ" bà đang sắc rau củ bỗng nhiên ngừng, chất có Đình Khang ở đây chắc bà cũng tức sắc ra từng mãnh. "Để con phụ mẹ" cô cười biết bà cuối cùng cũng hết giận cô. "Con kể mẹ nghe về con bé đó đi." Nói cho cùng bà cũng nông nóng muốn biết, bà đang chờ đợi cô con dâu này lâu lắm rồi, mà mỗi lần đề cập tới chuyện vợ con thì Đình Khang lúc nào cũng bàn ra, khiến bà không thể nói được thêm lời nào, đùng một cái là nói cưới vợ làm sao bà không muốn biết được. "Mẹ yên tâm, lần này mẹ đã được một con dâu phải nói là số một" cô đưa tay ám chỉ "Lam Lam là một cô gái tốt, về tính cách và cách cư xử điều tốt, con chưa bao giờ thấy một người mẫu vừa đẹp mà còn lại hòa đồng với mọi người như Lam Lam, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, mẹ biết mà làm công việc như Lam Lam thường thì ai cũng bảo sẽ là đứa con gái không đoàng hoàn, nhưng Lam Lam thì ngược lại, mẹ tiếp xúc sẽ biết". "Ừm" bà gật gật đầu, cũng muốn biết xem Lam Lam là người ra sao. "Mà sao con vẫn chưa thấy Đình Khang và Lam Lam, như vậy là không được rồi, để mẹ làm một mình, thế nào con cũng tín sổ với hai người bọn họ, không làm mà muốn có ăn sao còn tới trễ nửa chứ, như vầy là rớt điểm với mẹ chồng rồi" cô lắc lắc đầu, giả vờ chọc cho bà vui. "Hì, đứa ngốc này lúc nào cũng chọc mẹ hết, là mẹ vừa bảo Đình Khang đi rước Lam Lam rồi, nó định sẽ đưa đến sớm, nhưng mẹ ngân lại" "Thương con dâu thế luôn, chẳng bù cho con" cô lại tiếp tục chọc bà, giả vờ không còn được bà thương, tỏ vẻ bi thương.. "Cứ thích chọc mẹ, con mà không làm lúc nữa không cho con ăn" bà thấy Cô như vậy chỉ cười. "Hai mẹ con vui vẻ vậy" Ba Đình Khang bước vào xen vô cuộc nói chuyện của hai người, nhìn bà vui vẻ vậy cũng biết là cô đã làm cho vợ của mình hết giận rồi. Hai người nhìn ông cười. Cảnh khác. Hồi tưởng.. "Chị bận việc gì sao?" Nàng thấy Cô vội sắp xếp việc nghỉ buổi chiều nên hỏi "Hôm nay Đình Khang dẫn Lam Lam về nhà, chị cũng phải về nhà để dùng cơm với ba mẹ," "Ừm, thế về sớm không?" "Chị chưa biết, em có việc gì sao?" Thấy thái độ của Nàng úp mở nên cô hỏi. "Hôm nay là sinh nhật mình chẳng lẽ chị không biết, mà chất vậy chưa bao giờ chị hỏi đến ngày sinh nhật của mình mà" Nàng suy nghĩ "Không có, em chỉ hỏi vậy thôi" có chút buồn trên mặt nàng. "Ừm, chị đi đây," Cô vội đi. "Chị đi vui vẻ" Kết thúc hồi tưởng. "Thật ra chị có để tâm đến mình không? , đến giờ phút này chị chưa bao giờ nói yêu mình," nàng ngồi ở bàn làm việc nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với cô, xong lại tủi thân nói, cũng đến giờ tan làm Nàng không nghĩ nhiều nữa gấp mấy bản hợp đồng lại đi về, vì Bố Nàng đang ở nhà đợi, tổ chức cho nàng buổi tiệc nhỏ theo ý thích của nàng, vì nàng không thích sự náo nhiệt, cũng mấy năm rồi không ăn sinh nhật cùng Bố nên nàng cũng vội vàng trở về nhà..
Chương 35 Bấm để xem Hết giờ làm việc Tiểu Tiền, được chú Tâm đón tới nhà Bố nàng, hôm nay là sinh nhật của nàng nên Bố nàng cũng chuẩn bị quà và buổi tiệc nhỏ cho nàng, theo như ý nàng thích không phô trương, không sang trọng, chỉ cần có mặt Ông là được, Tiểu Tiền nói với Bố, tất cả điều không quan trọng, có tất mà Bố không có cũng là như không. "Bố" nàng vừa bước vào nhà đã đi qua ôm lấy Ông, nhìn có vẻ mệt mỏi và buồn lòng, không buồn sao được đánh lý ra là phải có Kỳ Kỳ bên cạnh, như giờ chị ấy mất tăm.. "Con gái Bố sao vậy nè" ông cười vuốt lưng nàng.. "Hôm nay là sinh nhật con mà, nào qua đây Bố có cái này tặng con" Ông kéo nàng qua chỗ bàn ăn, cầm lên một chiếc chìa khóa xe ô tô hàng hiếm tặng nàng. "Bố đồng ý cho con lái xe rồi hả?" Nàng vui vẻ cầm trên tay nói, từ lúc quen Phương Kỳ, nàng luôn được cô chiếu cố, đưa đón thường xuyên, nên chuyện mua xe, cũng quên đi. "Không đồng ý sao được, con cũng đi mua thôi, để ta mua cho rồi" "Cảm ơn Bố" lúc nào nàng mới vui vẻ ôm ông vào lòng. "Bố cho người lấy về nhà con rồi, khi cần có thể sử dụng" "Dạ". "Hôm nay có quốc Trung ghé nữa" ông nói thêm rồi đi vào chỗ ngồi của bàn ăn đợi. "Sao Bố lại như thế, con nói rồi con với anh ta không thể" nàng sụ mặt kéo ghế ngồi xuống tỏ vẻ không hài lòng, dù sao thì nàng đã có Cô, hiện giờ không thể chứa thêm ai khác. "Bố biết rồi. Con nhỏ này lúc nào cũng vậy" Bố chỉ thấy độ trách móc nàng "Chỉ là thấy nó mới về nước, sẵn hôm nay có tiệc nhỏ, nên mời thôi" ông nói tiếp, ông biết tính nàng quá mà, nếu đã không thích, có ép thì cũng như không, coi như có thêm thằng con nuôi vậy. "Vậy thì được" Nhà của Đình Khang.. "Ông quyết định rồi sao" Cô đứng ở cửa sổ nhìn sang chỗ, Bố mẹ Đình khang và Lam Lam, Đình Hân, nói chuyện với Đình Khang. "Ừm," Đình Khang gật nhẹ đầu tỏ vẻ hạnh phúc "Bà biết không, tôi đừng sống quá ít kỉ, chỉ biết bản thân, không biết cảm giác của người khác, sắp chút nữa là mất đi người tôi yêu và cũng yêu tôi, lòng tự ái quá cao, nghĩ rằng mình không bằng người ta, rồi tự mình tự ti mặt cảm, nhưng giờ không sao rồi, tôi đã biết đâu mới là gia đình" Đình Khang cũng nhìn về phía mọi người đang nói chuyện với lòng quyết tâm, mang cho họ một hạnh phúc thật sự. "Ông tốt nghiệp được rồi đó" Cô cười vì hôm nay Đình Khang quá ư là tâm lý, mặt dù nhiều lần Cô cũng nói mà không được, hôm nay lại tự mình nói ra, không tốt nghiệp sao được. "..." Đình Khang chỉ cúi đầu cười "Mà bà cũng vậy nhe, nếu đã yêu ai thì tốt nhất nói cho người ta biết, chứ đừng để như tôi, lúc đó mất đi rồi làm sao có lại được" tay Đình Khang để lên vai Cô vỗ nhẹ hoài cái. Giống như hiểu được lòng mình Cô ngây người ra nghĩ "Em ấy thật sự sẽ bỏ rơi mình sao nếu như mình không nói yêu em ấy, chẳng lẽ yêu phải nói ra mới được sao? , lòng thời gian ở bên nhau đó cũng là điều quan trọng mà" Cô càng nghĩ càng cúi đầu im lặng. "Này bà sao vậy?" Đình Khang thấy Cô không trả lời. "Tôi có việc cần phải đi trước" Cô vội vàng đi.. "Việc gì gấp vậy?" Đình Khang nói theo. "Không nói được" cuối cùng Cô cũng có chút quyết tâm, hôm nay là sinh nhật Nàng nói cho cùng cũng phải cho Nàng một bất ngờ nhỏ.. - Cô chào cả nhà rồi bước ra về, để chuẩn bị tiệc cho Nàng, dù gì thì quà cũng mua, chỉ thiếu tiệc nhỏ, Cô đã chuẩn bị món quà nhỏ, tặng Nàng vào tối hôm nay, chỉ cần khi Nàng thức dậy thì sẽ thấy, nhưng giờ khác rồi, lãng mạn một chút.. Quay chở về bên Nàng. Nàng đang cầm ly rượu uống, có chút ảm đạm, chút buồn phiền, đứng tựa hành lang nhà nhìn xa xăm. "Em sao vậy?" Quốc Trung bước đến chỗ Nàng, thấy Nàng không được vui. "Không sao" "Phương Kỳ đâu?" hỏi câu nào không hỏi lại hỏi đúng vết đau của Nàng "Anh tưởng rằng Em ấy sẽ ở đây với em, chẳng lẽ Phương Kỳ không biết?" Quốc Trung cũng đứng tựa hành lang nhưng quay lưng về phía phong cảnh, nhìn qua khuôn mặt buồn bã của Nàng. "Em không có nói, với lại chỉ ấy cũng bận" tay cầm ly rượu vô thức uống thêm ngụm.. "Ừm," biết giờ Nàng không muốn kể nên Quốc Trung cũng không hỏi nữa.. "Em hỏi anh cái này nhe," Nàng chợt lên tiếng. Quốc Trung nhìn về phía Nàng gật đầu đồng ý. "Nếu như hai người yêu nhau, mà anh luôn có cảm giác là chỉ mình anh yêu đương phương thì sao?" Nàng đã hỏi cho chính bản thân mình, không biết đó có phải đơn phương không, ngoài việc Cô chưa nói yêu Nàng ra, thì tất cả điều tốt đẹp, chỉ là một lời nói yêu thôi có cần để tâm tới. "Em với Phương Kỳ đã sảy ra chuyện" Quốc Trung nhìn thấy Nàng im lặng nữa, cái anh này toàn nói đúng tim đen người ta. Nàng dùng tay vội lau đi giọt nước mắt vừa chảy của Nàng "em cũng không biết nữa," Nàng lắc đầu "Chỉ việc hôm nay thôi, em không nói, chẳng lẽ chị ấy không biết là sinh nhật của em sao?" Nàng nói trong nghẹn ngào, cắn môi ngước mặt lên để nước mắt thôi chảy. "Tiểu Tiền nè, em có nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều không" Quốc Trung nhìn Nàng, Nàng nghe cũng không hiểu nhìn anh. "Em nghĩ đi, em với Phương Kỳ quen nhau được bao lâu nè, đây cũng là sinh nhật đầu tiên em với Phương Kỳ bên nhau, mà trong khi đó em chưa bao giờ nói, làm sao em ấy biết được" "..." Nàng im lặng suy nghĩ cũng đúng.. "Bây giờ như vầy đi, anh sẽ đưa em về, để em hỏi gõ em ấy, dù sao trong tình yêu cũng phải đối diện với nhau mà, thay gì em đứng đây trách móc" Quốc Trung kéo tay Nàng đi.. "..." Nàng không chống cự chứ buông xuôi cho Quốc Trung kéo đi mặt kệ, Nàng cũng đang muốn biết, và cũng uống rất nhiều rượu, giờ muốn về Bố nàng cũng không cho, Có Quốc Trung đưa về thì ông yên tâm rồi. - Trên đường lái xe Phương Kỳ đã ghé siêu thị mua đồ ăn, không quên ghé qua tiệm bánh chọn một cái bánh kem vị socola mà Nàng thích, mua ít hoa để có chút không khí, bàn chí đẹp đẽ chỉ cần Nàng về sẽ thấy được.. Trên bàn ăn đặt một cái bánh có nến, có rượu có hoa lẫn quà, như vậy ai mà chịu nổi. Quốc Trung đưa Nàng đến trước cửa chung cư Nàng ở, vội vàng bước ra chạy qua mở cửa cho Nàng xuống xe, tình trạng bây giờ của Nàng không thể tự mở cửa, Quốc Trung không ngờ Nàng lại uống say như vậy, do Nàng uống dở, hay cho lòng đầy tâm trạng. "Cẩn thận" Quốc Trung dịu dàng đở Nàng xuống xe. "Em không sao" Nàng lắc tay không cần Quốc Trung giúp, bước đi lộn xộn, có ai say mà thừa nhận mình say chưa.. "Từ từ" Quốc Trung bó tay với Nàng. "Tiểu Tiền em không sao chứ" Quốc Trung đở được Nàng lúc nàng sắp mình đất thành một. Nàng nằm ngọn trong vòng tay Quốc Trung, như một để tựa Nàng ôm lấy quất ức đánh vài cái sau lưng Quốc Trung "Tại sao, tại sao" miệng vẫn luôn hỏi tại sao tại sao giống như nói tại vì sao Cô không biết đến ngày hôm nay. "Phương Kỳ" Quốc Trung nhìn thấy Phương Kỳ đang đứng nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết. Do không có hộp quẹt, nên Cô phải ra siêu thị mini gần chung cư, do tình chứng kiến được cảnh này.. Tác giả có lời muốn nói, công việc dạo này lu bu, nên không úp nhiều được, nhưng sẽ cố gắng ra điều điều, mong mọi người sẽ ủng hộ..
Chương 36: Em là gì của chị.. Bấm để xem Nàng nghe được tiếng Quốc Trung gọi tên Cô, vội đở Quốc Trung ra quay lại nhìn về phía Cô. Phương Kỳ cũng gật đầu bước về phía hai người, dù giờ trong lòng biết bao nhiêu câu hỏi, cũng phải qua chào một tiếng. "Gặp em ở đây tốt quá, anh giao Tiểu Tiền lại cho em, anh đi trước" Quốc Trung nói rồi tay chỉ về phía xe của mình. Nàng nghĩ chẳng lẽ mình giống cục nợ vậy sao, vừa gặp chị ta đã giao hàng không chút thương tiếc, còn vội vàng đi nữa chứ. "..." Cô chỉ nhìn Nàng không nói gì. Gặp được Phương Kỳ, Tiểu Tiền như được uống thuốc giải rượu vậy đó, bước đi rất nhanh về phía thang máy, Cô cũng vội đi theo mà cảnh tượng lúc nãy khiến Cô quên đi gì đó, "Em ấy là sao? , một ngày quan trọng như vậy, chẳng nói mình biết, còn đi chung với Quốc Trung nữa, hình như là hai người họ cùng một chỗ" Suy nghĩ này cứ quay lòng vòng trong đầu Cô. "Chị về lúc nào?" Nàng trong thang máy lên tiếng hỏi Cô "Chẳng một cuộc điện thoại nào cho em" Nàng nghĩ. "Hả" Được lôi ra từ đóng suy nghĩ của mình Cô chỉ biết hả một tiếng "Từ chiều" rồi cũng trả lời Nàng. "Ờ" "Em uống rượu sao?" Cô nhìn cũng biết hỏi câu chi thừa. "Một ít" "tính tong" Đồng thời cửa thang máy mở, hai người cũng người trước người sau bước vào nhà. "Em không vào phòng nghĩ sao?" Cô thấy Nàng đi về phía sofas nằm xuống đó, chưa có dấu hiệu muốn vào phòng để ngủ. "Không, em muốn nằm đây một chút" Rồi Nàng nhắm mắt lại.. "Ừm, chị vẫn còn chút việc chưa sử lý xong, chị lại đó làm tiếp" Đó là cái cớ lúc này cho Cô, để Cô được quan sát Nàng có cần mình giúp gì sẽ có.. "..." Im lặng không được đáp trả. Cô cũng lại chỗ bàn làm việc mở máy tính ra, nhưng mắt vẫn luôn nhìn về hướng sofas mà Nàng đang yên ấm ở đó, "Chẳng lẽ hôm nay em vui vậy sao, uống nhiều rượu, còn với Quốc Trung hai người một chỗ, về với thái độ khác thường như vậy, chẳng lời giải thích vì hành động lúc nãy, không thèm quan tâm đến chị" những suy nghĩ này lại đến.. "Em cần gì sao?" dù đang suy nghĩ nhưng vừa thấy Nàng ngồi dậy Cô liền hỏi. "Uống nước" Nàng cũng không ngờ, cô vẫn còn ngồi đó làm việc. "Cần chị giúp không?" Cô đứng dậy định đi "Không cần, em làm được" Nàng đã đi thẳng vào bếp để lấy nước. Nhớ ra điều gì đó, Cô định ngồi xuống, lại vội vàng chạy vào trong bếp với Nàng. "Tiểu Tiền chị" Cô chưa kịp nói gì thì những gì Cô làm tạo bất ngờ cho Nàng điều hiện ra trước mắt Nàng, Phương Kỳ thấy Tiểu Tiền đang đứng cầm ly nước nhìn bàn ăn đang được Cô bài chí rất lãng mạn, phải nói là chút nữa thì Nàng đã ngất xỉu vì cảm động mất. "Kỳ Kỳ sao chị biết được" Nàng nghe tiếng Cô quay lại nhìn, bao nhiêu trách móc, bao nhiêu nghi vấn Nàng điều bỏ qua một bên, chạy đến ôm Phương Kỳ mà những giọt nước mắt đã rơi. "Chị" Cô không ngờ Nàng lại xúc động đến vậy, coi như làm không uổng công, Cô cũng ôm Nàng "Ngốc à, sao lại khóc, cũng may là vẫn còn kịp thời gian," Phương Kỳ nhìn đồng hồ nói. "Qua đây ước nguyện đi nào" Cô đở Nàng ra rồi nắm tay Nàng qua chỗ bàn để bánh kem. "Chị vẫn chưa trả lời em" Nàng không biết sao Cô lại biết.. "Điều đó quan trọng sao?" Cô đốt nến đem bánh kem trước mặt Nàng, muốn Nàng cầu nguyện. "..." Nàng cũng theo ý Cô nhắm mắt cầu nguyện, nhưng nguyện vọng này chỉ một mình Nàng biết. "Cảm ơn chị" "Quà của chị" Cô bỏ bánh kem xuống bàn, đưa đến trước Nàng một hộp quà nhỏ. "Dây chuyền sao?" Nàng mở hộp ra nhìn thấy, một sợ dây chuyền được thiết kế tinh xảo, mặt nhỏ hình nữa trái tim, được đính xung quanh những kim cương nhỏ lấp lánh, ta có thể mở bung ra thành một trái nguyên vẹn, khắc trên đó Ba chữ "Trần Phương Kỳ" khi mở thấy ba từ Nàng ôm trao một nụ hôn hạnh phúc.. "Chị giúp em đeo đi" Nàng đưa cho Cô. "Được" Cô đưa hai vòng qua cổ Nàng đứng trước mặt Nàng nhìn sau để đeo cho Nàng. "Thật ra đây là một cặp, của chị cũng giống của em, chỉ khác tên." Cô vừa đeo vừa nói, bình thường ráp lại sẽ thành một trái tim kim cương nhỏ.. "Của chị đâu" "Đây nè," Cô cũng lấy ra trước mặt Nàng.. "Đúng là một cặp nhe," Nàng nói lấy sợ dây chuyền trên tay Cô, ráp thử. "Tới em giúp chị rồi đó" ý Cô muốn Nàng đeo cho mình. "Được" hành động của nàng không khác gì Cô lúc nãy "Quà em chỉ có vậy thôi sao" Đeo xong Nàng nhìn Cô với đôi mắt sáng rực, nói chung là có một chút gian xảo trong này. "Em muốn gì nữa" Cô nghĩ như vậy rồi mà Nàng lại muốn gì nữa sao, "Không đúng" Nhìn rất gian, Cô nghĩ. "Háo sắc" không biết sao Phương Kỳ lại thốt ra từ này nữa. Nàng bật cười khi thấy hành động của Cô lúc này, giống như là một con cừu con, tương lai sẽ Để Nàng ăn sạch mới vừa lòng. Hai tay của Nàng vẫn ở trên cổ Cô, với một tư thế như vậy còn muốn gì nữa.. Tác giả có lời muốn nói. Cuối tuần vui vẻ nhe mọi người, chuyện không hay cho lắm, nhưng đã cố gắng, hết sức có thể, ủng hộ mình nhe, yêu cả nhà..
Chương 37 Bấm để xem Tiểu Tiền nói nhỏ vào tai Cô "Muốn chị nữa" vừa dứt lời Nàng đã trao cho Cô một nụ hôn nóng bỏng. Cô không biết do Nàng uống say làm càn hay gì nữa không quan trọng, quan trọng là giờ hai người đang bên nhau, giây phút này chỉ cần thế thôi. "Em say rồi, chị giúp em về giường ngủ" ý của Cô trong sáng, nhưng của Nàng thì trong tối. "Được" đang chiếm được vì ngọt trên môi Cô vô tình bị Cô kéo ra, Nàng sao có thể chấp nhận được chứ vì thế lại kéo Cô hôn tiếp, hai cứ tư thế như vậy quấn quanh nhau tới giường. "Chị không được như vậy nửa?" Nàng giờ đang ở tư thế nằm trên người Cô, nhìn Cô nói. "Chuyện gì?" Cô thật không biết gì đang sảy ra, nghe Nàng nói rất lạ. "Không được bỏ đói em.." đói đây không phải đói bụng mà là đói tình cảm, có chút ngưng lại Nàng nói tiếp "Đôi khi thấy chị chẳng thương em," Nàng cúi mặt bí sị, tính nói không quan tâm nữa, nhưng Cô chỉ không nói thương Nàng ra thì cái gì cũng tốt, luôn chăm sóc quan tâm Nàng hết mình. Nghe câu đầu Cô còn tức, có bao giờ bỏ đói Nàng đâu, nhưng câu số hai thì đã hiểu "Nhưng vậy em liền đi uống rượu sao?" Giờ Cô mới có cơ hội hỏi Nàng, chuyện vừa rồi. "Ừm" gật đầu không nhìn mặt Cô. "Em thật ngốc" Cô lấy hai kéo mặt Nàng để đối diện với Cô, xoa đôi má không chút tùy vết, vừa mịn của Nàng. "Hôm nay cũng vậy, rõ ràng chị biết sinh nhật em mà chị lại giả vờ như không biết, để em phải uống rượu và kể lể cho Quốc Trung nghe, chuyện lúc nãy chỉ là do em uống nhiều nên lở ngã, Quốc Trung đã giúp em.. Chứ không có gì khác" Nàng sẵn tiện giải thích luôn, tuy rằng Cô không nói, nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc. Đối với hai người đang yêu nhau thì nên không có, Nàng nghĩ vậy, "Được rồi nếu có thể chị sẽ không bỏ đói em, được chưa, và em cũng không được phép uống nhiều rượu nữa" bây giờ Cô cũng có chút hiểu rồi. "Thật không" Nghi vấn của Nàng thật sự là có, Nàng không tin nổi Cô. "Không tin sao" Cô vội trong lúc Nàng không để ý, đã đè Nàng dưới Thân Cô rồi.. "Chị" Nàng không hiểu tình huống này là sao, rõ ràng là hôm nay Nàng muốn ăn Cô, chứ không phải để Cô ngược lại như thế này. Ý nghĩ của Cô đã thành, giờ chỉ ăn thôi. "Đói chỗ này sao?" Cô hôn lên trán hỏi. "Không phải" Nàng đang ấm ức, nhưng lại nghe câu nói của Cô làm Nàng đỏ mặt. "Vậy chỗ này" hôn lên mặt.. "im lặng chắc không phải rồi, không lẽ chỗ này" Tay Cô vuốt nhẹ trên môi Nàng, khiến Nàng đỏ càng đỏ thêm. "Chị đừng nói nữa" Nàng không ngờ hôm nay Cô có thể nói ra những lời sến đến mức đó. Ý của Cô càng lúc càng rõ hơn "Không cho nói thì hành động" vừa nói xong Cô đặt lên môi Nàng nụ hôn ngọt ngào, tay chân thì không yên vị sờ mó lung tung, khiến tiếng thở gấp của Nàng tăng lên, khi chân Cô không chịu yên vị mà đặt nơi tựa mật của nàng cò cọ, ai chịu được. "Kỳ Kỳ chỗ đó em đói, nhanh" Lời không nên nói cũng nói, liêm sỉ gì tầm này. "Ngoan chị sẽ cố" Cô thì thầm vào tay Nàng, rồi cắn nhẹ vành tai "Tiểu Tiền nếu như chị lở có lỗi với em chuyện gì rồi sao?" Cô hôn từ từ xuống cổ.. muốn thăm dò Nàng "Chuyện công việc sẽ bỏ qua, chuyện tình cảm em sẽ quên chị đi" giống như là có người khác chẳng hạn, Nàng sẽ quyết định chấm dứt là chấm dứt. Nghe được lời của Nàng, Cô ngừng lại một chút "Vậy chẳng khác nào tác hợp cho chị". Nhìn Nàng Cô cười triêu trọc. "Chị dám," Nàng kéo cổ áo của Cô xuống hôn lên môi Cô, để không cho Cô nói lời xàm bậy. "Ư.. ưm.." tiếng rên rỉ của Nàng vang lên, Cô thì từ từ tìm tòi những nơi dễ dàng đưa Nàng vào dục vọng, đôi môi bàn tay Cô giống như ma mị, khiến Nàng chìm vào cảm giác hăng hoa đầy ướt át.. Một đêm có thể nói là quá ngắn đối với hai người. "Tiểu Tiền sẽ không có ngày đó sảy ra, chị sẽ có mình em trên quảng đời còn lại, Chỉ cần em luôn cần chị và ở bên chị" Cô tự nói với mình trong lúc Nàng đang say mê ôm Cô mà ngủ, hôn nhẹ lên trán Nàng "Ngu ngon" Cô cũng dần vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Tiểu Tiền là người thức dậy trước Phương Kỳ, mặt đối mặt với Cô, Nàng chăm chú nhìn kỹ thêm một chút, có thể nói Phương Kỳ là đại Mỹ Nhân cũng đúng, đó là biệt danh Lam Lam đặt cho Cô, sờ từ chân mày, đến cái mũi, cái mũi đẹp say đắm, còn đôi này nữa khiến Nàng ngất lên từng cơn, Nàng chạm vào môi Cô giấu hiệu tỉnh dậy của Cô, Nàng vội vàng nhắm mắt, Nhưng Cô chỉ là chuyển mình quay lại phía Nàng, "Gì chứ dám quay lưng về phía em" Nàng ấm ức nghĩ. "Lạnh" Nàng lên tiếng nói nhỏ đủ để Cô nghe thấy, hành động tiếp theo của Cô là quay lại, tay ôm lấy Nàng. "Còn giả vờ, đừng tưởng chị không biết em đã dậy" Cô cong ngón trỏ rõ nhẹ lên mũi Nàng, "Còn dám chọc chị," Biết là bị bắt được, nên Nàng chỉ mở mắt cười trừ, tay thì ôm Cô chặt hơn. "Chào buổi sáng" "Em muốn ăn gì không? Chị dẫn đi ăn, em còn phải đi làm nữa" Cô ngồi dậy, vì Cô có việc nên xin nghỉ phép ít hôm, Nàng thì khác phải đi làm. "Ừ, chị tắm trước đi" Nàng còn muốn nướng đây này. "Không được ngủ nữa, đừng nghĩ rằng công ty của mình thì muốn làm gì làm" thấy bộ dạng của Nàng Cô thừa biết.. "Làm gì có, chị đi đi" tim đen như được nói đúng, Nàng đành phải đuổi Cô đi, ngồi dậy đẩy đẩy Cô xuống giường, "Chị nhanh em còn phải đi làm đó" "Được rồi, chị tắm trước" Cô lấy đồ đi vào phòng tắm, thấy phòng tắm đóng cửa, Nàng mới ngã lưng lại xuống giường, "Chẳng lẽ thấy mình ngủ chị ấy nở gọi sao" Nàng nói cười đắt thắng. "Ring.. ring" tiếng tin nhắn điện thoại của Cô, nhưng Nàng vô thức cầm lấy.. "Vk Cưng" Vk viết tắt của Vợ, được hiện trước mặt Nàng, ngồi dậy tỉnh như sáo, chớp chớp mắt sợ mình nhìn lầm nhưng không phải đó là thật, nữa muốn đọc nữa không, Nàng chỉ vội kéo thanh công cụ xuống đọc được vài chữ "Kỳ Kỳ tớ sợ, cậu có thể đến.." Tay cầm điện thoại mà lòng vỡ ào trong nức nở.. "Em sao vậy?" Cô bước từ phòng tắm ra thấy Nàng đang ngồi đứng hình. "Không sao? , nghe tiếng điện thoại tưởng của em nên cầm lên thì chị ra tới" Nàng lấy lại bình tĩnh, xuống giường đi về phía Cô, đưa điện thoại trước mặt Cô, "Em đi tắm" Nàng quay bước đi nhưng không quên nhìn về phía Cô, để xem Cô cầm điện thoại có phản ứng gì, nhưng Cô chỉ cầm đến để lên bàn, ngồi vuốt tóc, cứ như vậy Nàng vào phòng tắm đầy suy nghĩ, "Thật ra người đó là ai, thân mật đến vậy sao.." Lúc sau, Nàng bước ra khỏi phòng tắm, thì Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đi, nhưng không phải với Nàng mà là đi một mình. "Tiểu Tiền em đi ăn rồi tự đi làm nhe, chị có việc phải đi gấp, xin lỗi em" "Có việc thì chị đi trước đi, em tự lo được" Nàng không ngờ người đó lại quan trọng đến vậy, chỉ cần kêu là Cô lại, bỏ mặt Nàng nữa chứ. "Chị đi trước, tối về chị bù lại sao" hôn lên trán rồi Cô vội vàng đi ra ngoài. Tất nhiên là Nàng phải bám theo rồi, chiếc xe của Bố Nàng cũng đến lúc sử dụng, theo sao Cô, vẽ mặt lạnh lùng của Nàng lại xuất hiện, cô ghé vào quán ăn nhỏ mua ít đồ.. "Còn mua đồ ăn nữa chứ, trong khi đó mình vẫn đói" tay Nàng tức đập vào bôlăng, nhìn về hướng Cô nói, và điểm dừng chân của Cô là một khách sạn nhỏ ở trung tâm thành phố, "Khách sạn" Nàng cười cợt.. đi theo sao Cô bước vào khách sạn, nhưng không biết ở phòng nào, Cô hỏi nhân viên.. "Chào em" "Chị cần giúp gì" nhân viên vui vẻ hỏi. "Cô gái lúc nãy, vừa đi ngang em biết không?" Nàng nói rồi diễn tả. "May cho chị, trong đây nhiều qua lại chị hỏi chắc em sẽ không biết, nhưng với Cô gái vừa rồi em rất có ấn tượng, nên sẽ giúp chị được" "Thật sao" Nàng vui vẻ hỏi. "Chị ấy ở lầu 4, phòng 303, nhưng.." nhân viên chưa nói xong thì Nàng đã đi mất tiêu, Nàng nghe được số phòng và lầu là đã đi mất. "Phòng 303" Nàng đang lay quay kiếm phòng thì trước mặt Nàng xuất hiện Cảnh có một Cô mở cửa ra và ôm Cô vào lòng.. "Kỳ Kỳ cậu đến rồi à" Thanh Nhã vui mừng ôm Cô. "Ừm, vào thôi" Cô với Thanh Nhã bước vào phòng, nhưng lại không biết có người đang đứng phía sau mình thấy tất cả. "Mình có mua đồ ăn đến, để mình lấy đồ đổ ra cho cậu ăn" Cô bước đi vào trong. "Ừm.." "Reo.. reo" ai gõ cửa. Thanh Nhã nghe tiếng gõ có chút hốt hoảng, nhưng vẫn đi về phía cửa xem là ai, lọt vào mắt Thanh Nhã là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp không kém phần lạnh lùng, "Em tìm ai" "Vợ à, ai vậy" Phương Kỳ bưng đồ ăn để lên bàn, hỏi Thanh Nhã ai đến. "Vợ sao?" Tiểu Tiền tim như bị người ta bóp nghẹt, đứng hình không nói nên lời. "Xin lỗi" Thấy Nàng đứng yên, Thanh Nhã lại lên tiếng. Cô thì ở trong tò mò, nhìn ra rồi cũng đi lại phía cửa để xem, hình bóng của Nàng từ từ lọt vào mắt Cô, thấy đúng là Nàng Cô lên tiếng "Tiểu Tiền"