Tản Văn Tuyển Tập Tản Văn, Truyện Ngắn Của Land Of Oblivion

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 24 Tháng một 2020.

  1. Land of Oblivion

    Bài viết:
    352
    Tuyển Tập Đoản Văn, Truyện Ngắn Của Land of Oblivion

    Tác giả: Thành viên của Land of Oblivion

    Thể loại: Truyện Ngắn, Tản Văn, Đoản Văn

    Giới thiệu:

     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng năm 2020
  2. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chạm Ngõ Yêu Thương

    Tác giả: HM và @Editor: LoBe

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tết năm nay lạnh hơn mọi năm, tuốt lá đào muộn quá chắc Tết này không có hoa chơi rồi." Tôi bị đánh thức bởi tiếng bố nói với mẹ về cây đào ngoài vườn.

    Tôi mơ màng mở khóa điện thoại, nhắn một dòng cho người ấy: "Aiza, em mới ngủ dậy, bị ồn mà dậy. Cầu được an ủi." Sau đó... tôi giật bắn người, vội vàng gỡ tin nhắn, tự mắng bản thân tay nhanh hơn não. Hai đứa đã không còn là gì của nhau nhưng cái thói quen được người ấy quan tâm, được người ấy trêu chọc, được người ấy yêu thương đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào bỏ được. Tôi nhìn khung chat màu xanh dương, với dòng tin "Bạn đã gỡ một tin nhắn" mà thầm thở dài.

    "Ting... Ting..." Mắt tôi như rớt ra ngoài. "Tối qua lại cày phim đến tận hai, ba giờ sáng chứ gì?", "Anh về rồi, lát rảnh không, đi chơi với anh." Có lẽ đây là những dòng tin dài nhất người ấy nhắn cho tôi kể từ khi hai đứa chia tay.

    * * *

    Hôm ấy là một ngày đẹp trời, nhưng với chúng tôi thì ngược lại.

    Mấy ngày nay thấy mắt khó chịu, cứ nghĩ vài ngày sẽ hết nhưng hình như mọi thứ có vẻ tệ hơn khá nhiều, tôi thấy mắt mình ngày càng mờ dần. Vì thế mới quyết định cùng bố đến bệnh viện kiểm tra để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn...

    Tôi vẫn vui vẻ nghĩ chẳng có chuyện gì cả, cho đến khi cầm tờ kết quả trên tay. Ba chữ "tăng nhãn áp" như mũi kim đâm sâu vào đầu tôi đau đớn.

    Bản thân tuy chưa thể hiểu hết nghĩa của ba từ này, nhưng là một đứa mê Sinh học hay mày mò về các loại bệnh lý, tôi đủ biết nó đồng nghĩa với điều gì.

    Bố ôm tôi vào lòng, cười tươi mà động viên: "Không sao đâu con gái, mắt của con chỉ cần điều trị vài ngày sẽ khỏi thôi! Đừng lo." Giọng bố khàn đặc, vòng tay ôm lấy tôi không ngừng run rẩy.

    Lần tái khám sau đó, tất nhiên bệnh tôi nặng hơn, bác sĩ cũng nói có thể tôi sẽ mất luôn đôi mắt này.

    Tôi bắt đầu bị trầm cảm, cả ngày nhốt mình trong phòng. Không khóc không cười, cứ vô hồn mà nhìn chậu xương rồng bên bậu cửa sổ. "Em mạnh mẽ và tràn đầy sức sống như khóm xương rồng này vậy! Luôn can đảm vượt qua mọi khó khăn", đã có người từng nói với tôi như vậy đấy. Nhưng tôi là con gái, mạnh mẽ đến mấy vẫn sợ đau thương mất mát.

    "Và nếu không là tất cả, thì đừng là gì của nhau. Cuộc tình mình kéo dài chỉ thêm đau..."

    Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng, tôi vươn tay với lấy nó rồi nhìn cái tên đang sáng lên, là anh! Hít sâu, tôi nghe máy:

    "Alo."

    "Anh đang ở ngoài cổng này, em mau xuống đón đi." Giọng anh ấm áp, có chút trêu đùa.

    "Chia tay đi."

    Một khoảng im lặng thật lâu.

    "Não em có vấn đề à! Điên sao mà nói thế." Giọng anh nửa đùa nửa thật.

    Như bị chạm phải vảy ngược, tôi tức giận nạt lại: "Ừ, em điên đấy, em bị điên đấy. Em đúng là có mù mới đi yêu anh." Sau đó tôi chặn luôn số của anh, chút nước ấm nóng trực trào nơi khoé mắt đỏ ửng, tôi khóc.

    Ngày nhận được tờ kết quả, tôi không khóc. Ngày bác sĩ nói bệnh tình đã chuyển biến nặng hơn, tôi không khóc. Ngày biết bản thân đã trầm cảm, tôi không khóc. Nhưng lần này thực sự không mạnh mẽ được nữa... Tôi khóc vì căn bệnh quái ác, vì chính mình đã làm khổ bố mẹ, vì lời chia tay đã nói với anh!

    ...

    Và cũng từ đó cả hai chẳng còn liên hệ gì nữa. Chúng tôi là hàng xóm, có thể coi là thanh mai trúc mã, chơi thân với nhau từ hồi còn đóng khố, một đứa đi ăn trộm một đứa trông chó, một đứa hay khịa một đứa chuyên bị khịa. Và năm tháng trôi đi cùng với sự trưởng thành của hai cô cậu nhóc ngày nào. Tôi dịu dàng hơn, duyên dáng hơn và cũng ít bám lấy anh ấy hơn. Anh ấy cũng có cuộc sống riêng, bận rộn với bài vở, với các trò chơi thể thao ở trường. Có đợt cả tháng trời chúng tôi không gặp nhau được lấy một lần. Tôi cứ nghĩ tình "bằng hữu" giữa hai đứa sẽ mờ nhạt dần rồi trở thành người dưng giống như bao người khác đi qua đời tôi.

    Nhưng không, Tết năm ấy, sau một trận mưa như thác thì tiết trời lạnh khiến tôi không dám lết xác ra khỏi phòng, tôi lẩm bẩm trong đầu rằng Tết này chẳng đi đâu được rồi, thôi ngủ cho qua ngày vậy. Nhưng, đúng là người tính không bằng trời tính, tiếng anh gõ cửa liên hồi khiến tôi phải mò ra khỏi tấm chăn ấm áp.

    "Cái gì vậy? Em đang ngủ ngon. Phá giấc ngủ của người khác là thất đức lắm đấy."

    Mặc kệ lời phàn nàn của tối, anh đẩy tôi đến trước tủ quần áo:

    "Cho em 2 phút. Anh chờ em dưới nhà."

    "Hơ hơ đùa gì vậy! Anh có..."

    Chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời: "Em còn 1 phút 58 giây."

    Tôi im bặt, chạy một mạch vào nhà tắm chuẩn bị. Miệng thì không ngừng oán trách anh: "Được lắm! Tên xấu xa."

    Nhưng liền sau đó tôi chẳng còn nhớ để trách cứ anh. Được đưa đi chơi khắp nơi, đi ngắm chợ hoa ngày xuân, đi xem phim, anh còn mua cho tôi một đống thứ lật vặt như kẹp tóc, lắc tay; cuối cùng anh kéo tôi ngồi xuống bên gánh mì. Tôi lao vào ăn như hổ đói, làm sao mà thục nữ nổi, sáng chưa kịp ăn gì đã bị giày vò một hồi như này, phải ăn mới có sức được chứ. Anh thì ngồi đối diện tôi, tay nhặt từng cánh đào vương trên tóc tôi khi nãy.

    "Minh Nguyệt, năm nay anh thi đại học rồi."

    "Vâng ạ, sao thế?"

    Tôi ngóc đầu khỏi tô mì, nghi hoặc hỏi anh.

    "Tức là ít nhất bốn năm anh với em không được gặp nhau đó. Em không buồn hả"

    "Uhm hum, có hơi buồn. Nhưng mà nghỉ lễ anh cũng về mà, đúng không?"

    Anh không nói gì nữa, quay đi không nhìn tôi. Tôi nhìn anh vài giây, sau đó vẫn lựa chọn cúi xuống chuyên tâm ăn mì tiếp.

    "Mì ngon không?"

    "Có ạ."

    "Hoa có đẹp không?"

    "Có ạ."

    "Thích hoa đào không?"

    "Có ạ."

    "Thích anh không?"

    "Có ạ."

    Và sau câu trả lời đó, tôi có người yêu. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân có yêu anh không, nhưng tôi đủ thông minh để hiểu vì sao tôi đỏ mặt khi anh đến gần, cười một mình mỗi khi thấy tin nhắn của anh, và ỉu xìu khi anh không nhắn tin cho tôi.

    ***

    Mở vòi vỗ làn nước lạnh vào gương mặt đang thất thần trong gương, tôi lắc đầu kéo mình ra khỏi những suy tư miên man. Nhắc bản thân tất cả đã là quá khứ.

    Hiện giờ bản thân đã khỏi bệnh.

    Còn tôi và anh cũng đã chia tay...

    Tôi thay đồ rồi đi ra cổng, anh đã đứng chờ tôi từ bao giờ, anh không cười với tôi như trước đây mà chỉ gật đầu. Tôi đi sau lưng anh, không nói lời nào. Anh dừng chân ở chợ hoa rồi quay lại nhìn tôi:

    "Em vẫn học tốt chứ?"

    "Vâng ạ."

    "Thích xem phim Trung?"

    "Vâng ạ"

    "À, vậy quay lại nhé."

    "..."

    Mùa xuân năm nay, hoa đào nở rộ, trong tiết trời se lạnh, tôi lại có người yêu.

    Hết.

     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2021
  3. Lạc Thiên Vũ

    Bài viết:
    40
    Ước Gì Nước Mắt Tôi Ngừng Rơi

    Tác giả: @Lạc Thiên Vũ@RebeccaCassie

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống, cái gì cũng có điểm kết thúc của nó. Tiệc vui rồi cũng tàn, hoa tươi rồi cũng héo. Nhưng tại sao.. nước mắt của tôi lại không thể ngừng rơi?

    Chắc có lẽ là người tôi lạnh, là tại chuỗi hồi ức ấy có nhiều lắm những đau thương mà tôi không tài nào xóa nhòa khỏi tâm trí.

    Cũng như bao đứa trẻ khác, tôi có cha mẹ, có người thân, có đủ những thứ mà tôi cần. Nhưng mà từ sâu trong tiềm thức, tôi biết mình thiếu một thứ rất quan trọng.

    Không, không đúng! Thiếu thì có thể bổ sung được, mà tôi lại chính là không bao giờ với tới nó được. Đó là thứ đáng giá ngàn vàng, nhưng cũng chả đáng một xu mà bao người đều có. Còn gì lạ hơn nữa chứ, thứ mà tôi vĩnh viễn luôn cách xa nó cả ngàn, cả vạn dặm chính là nụ cười trẻ thơ.

    Bạn biết không, ai ai cũng có thể mỉm cười vui sướng trong lòng mẹ cha, khóc trong sự vỗ về của người đã sinh ra mình. Nhưng tôi thì lại khác, ông trời đem tôi đến với thế giới này nhưng rồi lại để tôi không cách nào cảm nhận được phụ mẫu tình thâm. Ngài để tôi chỉ có thể đứng nhìn những đứa trẻ khác mà ao ước.

    Nhà tôi thuộc dạng bình thường, cũng không phải thiếu thốn. Cha thì làm ở ngoài, mẹ thì làm nội trợ ở nhà. Nhưng mà chưa lúc nào họ quan tâm tới tôi, dù chỉ là trong phút giây.

    Cứ sau kỳ thi học kỳ là nỗi ám ảnh trong tôi lại ùa đến, ám ảnh của những buổi họp phụ huynh. Mỗi lần họp về, điểm thấp là cha mẹ lại mang "con người ta" ra để so sánh này nọ, bảo tôi làm mất mặt họ rồi ép tôi học, không được đi chơi. Còn lúc tôi đạt điểm cao ấy à, họ căn bản là không thèm ngó đến một cái. Đã có lúc, tôi từng nghĩ.. Có lẽ là tại ba mẹ kỳ vọng vào tôi quá nhiều nên mới như vậy. Chính vì thế, tôi cố gắng hơn nữa, học bài, làm bài, tôi học điên cuồng, học đến tối tăm mặt mũi, tất cả chỉ vì một câu nói "Con làm tốt lắm!" từ họ.

    Nhưng rồi, thời gian đã chứng minh được tất cả, những điều tôi nghĩ chỉ là suy nghĩ, mong ước của mỗi mình tôi. Nếu cái suy nghĩ đó có thực sự xảy ra.. À, chẳng qua là tôi đang ảo tưởng thôi. Tưởng chừng như là kỳ vọng, tưởng chừng như là yêu cầu của cha mẹ quá cao, nhưng tôi lầm, tôi quá lầm rồi. Họ thậm chí còn chưa bao giờ hỏi tôi: "Hôm nay ở trường thế nào?" Một câu đơn giản như thế tôi cũng chưa từng được nghe, thậm chí họ còn rất ít khi kiểm tra bài tập về nhà của tôi.

    Thường thì khi mắc lỗi, hầu như những đứa trẻ khác đều sẽ được thứ tha và nhận được những lời nhắc nhở. Tôi thì nào được vậy! Cha quát: "Tao đây dạy mày như thế nào mà mày cứ ngu như thế hả?" Bạn thấy nó đúng sao? Phải, câu nói ấy sẽ đúng đấy, nếu thực sự ông ấy có dạy tôi. Mà trong thực tế, ông ấy chưa hề dạy tôi được thứ gì cả. Chữ tôi, chị họ rèn, văn cũng chị họ chỉ cho cách viết. Nếu bạn hỏi tôi: "Tính toán thì sao?", tôi sẵn sàng nói chính là con dâu của o hướng dẫn cho. Cha chưa bao giờ chỉ tôi một phép toán nào cả, dù nó chỉ đơn giản như 1+1=2. Ông cũng chưa từng nắm lấy tay tôi mà chỉ tôi cách cầm bút viết. Chưa từng và có lẽ cũng không bao giờ, đó là một sự thật phũ phàng mà dù muốn hay không tôi vẫn phải thừa nhận.

    Bạn đang định nói với tôi rằng ông ấy dạy tôi những bài học thầm lặng thì sao có đúng không? Sẽ không đâu, không có một chút nào hết. Tôi lớn lên trong hoàn cảnh ấy, dĩ nhiên vẫn không sành sỏi sự đời như người lớn nhưng cũng tâm lý hơn những đứa trẻ khác. Tôi có thể hiểu được tất cả, dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhoi trong chốc lát.

    Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng đôi lúc tôi chỉ ước.. Tôi không có cha mẹ, tôi chỉ cần một người anh trai, một người chị gái để rồi tôi được òa khóc trong vòng tay ấm áp của họ, được nghe chị hát ru mỗi đêm, được tựa vào bờ vai vững chắc của anh khi tôi gục ngã, được cười vui trong sự ấm áp gia đình. Nhưng đó chỉ là ước muốn thôi. Tôi biết, nếu không có cha mẹ thì sẽ không có tôi, không có cha mẹ thì sẽ không có người bà luôn quan tâm tới tôi, cũng sẽ không có hai người o luôn chăm sóc tôi.

    Cũng đã có lúc tôi ước mình là một cô nhi. Làm cô nhi sẽ không có cha mẹ, tôi có thể thoát khỏi cái tình cảnh này, nhưng lúc đó.. Mọi thứ có như tôi mong đợi không đây? Khi tôi trở thành một cô nhi thật sự, cuộc sống của tôi sẽ là một thế giới khác hẳn hiện tại. Thế giới ấy liệu có tốt đẹp hơn không, hay là lại tồi tệ hơn tình trạng hiện tại của chính tôi? Tôi không biết được. Khi đó, dưới cái nhìn của một cô nhi, có lẽ tôi rồi sẽ chứng kiến những gia đình hạnh phúc có cha mẹ yêu thương và chăm lo cho con cái đầy đủ, và.. Tôi rồi cũng sẽ ao ước giá như mình có một gia đình, có cha mẹ cạnh bên. Rốt cuộc thì có cha mẹ không quan tâm mình hay làm một cô nhi sẽ tốt hơn cơ chứ? Tôi thực sự không tìm được câu trả lời.

    Có lẽ tôi nên suy nghĩ lạc quan lên chút. Phải, đúng vậy. Dẫu biết là thế, nên nghĩ lạc quan, nhưng tôi vẫn không thể ngừng nghĩ tiêu cực. Vì với tôi.. Gia đình luôn là thứ xa vời.

    Đến năm học lớp 8, đây là lúc mới bắt đầu học môn Hóa, tôi không biết gì cả, và dần dần, tôi mất gốc, liên tục bị điểm kém. Thế là tôi bị mắng rằng không biết cố gắng, lười học ham chơi. Sau khi đi học thêm cùng đứa bạn thân của mình, tôi lấy lại gốc trong một thời gian ngắn. Cùng với sự nỗ lực của bản thân, tôi tiến bộ rất nhanh, luôn đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, chưa hề có một con nào dưới tám, thậm chí có những con mười tròn nữa. Thế nhưng.. họ lại chẳng thèm để ý. Chỉ một câu thôi, một câu nói ba chữ ngắn ngủn như "Làm tốt lắm" là tôi sẽ có thêm động lực để bước tiếp. Thế mà tôi lại chẳng nhận được.

    Học, học nữa, học mãi.. Học vì một tương lai tươi sáng của chính bản thân của bạn. Mà tôi, tôi học chỉ để theo đuổi một câu nói động viên, một lời khen từ những người đã sinh ra tôi. Suốt những tháng ngày học cấp một, cấp hai, thứ mà tôi nhận được chỉ có những trận đòn roi và.. chỉ có đòn roi.

    Nhớ có lần, lỡ tay làm vỡ cái ly thủy tinh, tôi liền bị một trận đòn, và đây cũng là lúc mà tôi nhận thức được rằng, sự tồn tại của mình chỉ là vô nghĩa đối với họ. Cha mắng: "Tao cho mày ăn học để làm gì, bày vẽ cho mày suốt nhưng sao cứ tính hậu đậu thế?" Lúc này, lên tiếng phản biện hay thanh minh thì là cãi, lại bị đòn nặng hơn, không phản biện thì hỏi sao im lặng không trả lời, thật không biết phải làm gì cho vừa lòng họ nữa.

    Ông ấy cứ thế mà đánh tôi, mặc cho sự can ngăn của mọi người xung quanh. O tôi lên tiếng liền bị mắng. Có hay không, mắng luôn chị ruột của mình, chỉ vì.. một cái ly thủy tinh. Bực mình vì ông không chịu dừng, tôi nhớ o đã hét lên: "Đánh đi, con mi đó, mi đánh tao coi, đánh chết nó tao coi!" Cha tôi liền tống một cú đá vào ngực của tôi. Nhưng biết không, tôi lúc này đang bị phạt quỳ dưới đất, cú đá đó khiến tôi văng vào tường.

    Kể từ lúc này, tôi biết, tôi không là gì trong mắt của cha tôi cả. Sau ngày hôm đó, tôi đánh mất đi nụ cười giả tạo còn sót lại trên khuôn mặt của mình.

    Tôi đã mất đi nụ cười, nhưng tôi hiểu, tôi sẽ không ngốc đến nỗi để cho họ đánh gục chính mình. Tôi phải sống tốt, phải chứng minh rằng tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân, hơn nữa còn làm tốt kìa. Vậy nên tôi đã khép lòng, gồng mình để sống.

    Tưởng chừng như nỗi bất hạnh của tôi chỉ có thế, nhưng không, ác mộng giờ đây mới bắt đầu. Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, bản thân mình thì chưa làm nên tội tình gì, vậy mà tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế chứ! Đưa tôi tới thế giới này, đã không cho tôi một chút tình yêu thương của cha mẹ, thì tại sao còn đưa những người tôi yêu thương rời xa tôi? Phải làm sao đây chứ, vòng tay ấm áp duy nhất mà tôi có sẽ rời xa tôi vào một ngày nào đó không xa nữa.

    Bà nội - người luôn ở cạnh động viên mỗi khi tôi yếu lòng, kéo tôi dậy mỗi khi tôi gục ngã đã hơn 80 tuổi rồi, cũng chẳng còn khỏe như trước nữa, không biết sẽ bỏ tôi lúc nào nữa. Một trong hai người o luôn bảo vệ, chở che cho tôi lại bị bệnh rồi, nghe nói còn có dấu hiệu của bệnh ung thư. Tôi lại sắp mất đi hai người yêu thương mình nữa rồi. Mà người đầu tiên, chính là ông nội tôi.

    Theo những gì tôi biết được từ lời bà kể, thì ông là một người rất cưng cháu. Năm đó, khi anh họ tôi còn nhỏ, ông luôn là người chăm sóc anh ấy. Những lúc anh dậy sớm hay là ngủ muộn, ông đều thức để trông, để chơi với anh. Và rồi.. ông mất, ông mất khoảng 10 năm trước khi tôi ra đời. Đã nhiều lần, ngồi buồn cùng những giọt nước mắt, tôi tự hỏi, nếu ông chưa mất, liệu rằng tôi có thể vui cười trong vòng tay đầy ắp tình thương của ông không. Nhưng mà.. sự thật thì luôn không bao giờ thay đổi được, tôi mất ông rồi, giờ thì bà và o lại chuẩn bị bỏ tôi bơ vơ một mình tại nơi này.

    Muốn khóc lắm, thế mà tôi lại không thể, tôi ngủ chung cùng em gái, khu vực gần nhà lại không có chỗ trống đủ rộng cho tôi hét lớn, khóc thật to để được nhẹ lòng. Nỗi buồn cùng áp lực khiến tôi luôn cô đơn một mình. Người bạn duy nhất chính là những giọt nước mắt mỗi khi đêm khuya.

    Người thì ước mình học giỏi, người thì ước giàu sang phú quý.. Còn tôi thì khác. Tôi ước được nghe những gì cần nghe từ cha mẹ mình, đó mà thứ tôi luôn ao ước. Nhưng mà có lúc ngắm sao trời, tôi lại ước trong một khoảnh khắc nào đó, cả thế giới chỉ còn một mình tôi, để rồi được khóc. Khóc không phải là yếu đuối, mà là vì bản thân đã chịu đựng quá nhiều, là vì đau thương đã đến giới hạn.

    Cũng có lần, tôi ước mình tỉnh dậy trong một khu rừng. Để rồi tựa người vào gốc đại thụ mà khóc với trời đêm, với đất mẹ, khóc để những uất ức đau thương mà tôi đã chôn sâu trong tim theo đó trôi vào dĩ vãng. Khóc mệt rồi lại gối đầu mà ngủ trong vòng tay hiền hòa của mẹ thiên nhiên, ngủ một giấc thật dài để khi tỉnh lại, tôi sẽ quên đi tất cả.

    Sau những ước muốn giản đơn không bao giờ thực hiện được ấy, cuối cùng tôi chỉ ước một điều nhỏ nhoi:

    - Ước gì nước mắt tôi ngừng rơi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...