15463
275
Tuổi thơ chắc hẳn ai cũng có những lần đùa nghịch dại dột và trong số đó có không ít những lần chơi dại đến mức nhớ đời, ấn tượng sâu sắc và không thể nào quên trong cuộc đời.
Dưới đây là câu chuyện của Sói về những lần chơi ngu lấy số.
Hồi năm năm tuổi, ông nội có cái thắt lưng bộ đội kiểu cũ ngày xưa cái loại không có móc khóa mà chỉ cần kéo vào là nó càng siết chặt, lấy cái thắt lưng của ông đeo vào để làm bộ đội xong rồi cứ kéo nó siết chặt bụng đến nỗi không thể thở được, vừa hoảng vừa sợ mặt xanh lè xanh lét càng kéo ra thì nó càng siết chặt vào, cả nhà cũng không ai biết làm cách nào để gỡ ra cho đến lúc khóc lóc la hét um sùm mẹ phải bế sang nhà hàng xóm làm may dùng kéo cắt đi cái thắt lưng thì mới thoát được - ngày xưa dao kéo còn hiếm, chỉ có kéo thợ may mới cắt đứt được cái thắt lưng đó, đến bây giờ vẫn còn ấn tượng về sự việc đó.
Câu chuyện thứ hai là vào năm sáu tuổi bố chở sang nhà ông chú chơi, nhà ông có cái công nông dựng thùng lên để ở sân, bố thì ngồi trong nhà nói chuyện còn mình ra sân nghịch ở chỗ cái công nông, ngồi lái xe rồi nhảy lên thùng chán rồi lại chui xuống gầm xe, thò đầu vào thùng vừa đúng lúc rút đầu ra thì cái thùng nó sập xuống, chậm một chút nữa thì có lẽ là thành cẩu đầu trảm đầu lìa khỏi cổ
Câu chuyện thứ ba xảy ra vào khoảng lớp bảy lớp tám, tắm ao với mấy anh em trong làng, ông anh thì không biết bơi mà mình lại rủ rê cõng ông ý sang bên bờ bên kia ao ăn trộm hoa quả ở vườn nhà người ta, mặc dù ao chỉ sâu đến cổ mà ông anh ông ý sợ quá đến giữa cái ao cứ trèo lên người mình rồi dìm mình xuống uống no nước, sau một hồi dìm nhau mới đẩy được ông ý lên túm tóc thì hai anh em mới vào được bờ, tí thì chết đuối cả hai thằng
Đặc biệt:
PS:
Những câu chuyện trên cũng không có gì là ấn tượng đặc biệt lắm tuy nhiên nó là chuyện còn nhớ mãi cho đến tận bây giờ không thể quên.
Còn Bạn, câu chuyện của bạn là gì, hãy kể cho mọi người cùng nghe để biết thêm về "con người thật" của bạn nhé.

Dưới đây là câu chuyện của Sói về những lần chơi ngu lấy số.
Hồi năm năm tuổi, ông nội có cái thắt lưng bộ đội kiểu cũ ngày xưa cái loại không có móc khóa mà chỉ cần kéo vào là nó càng siết chặt, lấy cái thắt lưng của ông đeo vào để làm bộ đội xong rồi cứ kéo nó siết chặt bụng đến nỗi không thể thở được, vừa hoảng vừa sợ mặt xanh lè xanh lét càng kéo ra thì nó càng siết chặt vào, cả nhà cũng không ai biết làm cách nào để gỡ ra cho đến lúc khóc lóc la hét um sùm mẹ phải bế sang nhà hàng xóm làm may dùng kéo cắt đi cái thắt lưng thì mới thoát được - ngày xưa dao kéo còn hiếm, chỉ có kéo thợ may mới cắt đứt được cái thắt lưng đó, đến bây giờ vẫn còn ấn tượng về sự việc đó.
Câu chuyện thứ hai là vào năm sáu tuổi bố chở sang nhà ông chú chơi, nhà ông có cái công nông dựng thùng lên để ở sân, bố thì ngồi trong nhà nói chuyện còn mình ra sân nghịch ở chỗ cái công nông, ngồi lái xe rồi nhảy lên thùng chán rồi lại chui xuống gầm xe, thò đầu vào thùng vừa đúng lúc rút đầu ra thì cái thùng nó sập xuống, chậm một chút nữa thì có lẽ là thành cẩu đầu trảm đầu lìa khỏi cổ

Câu chuyện thứ ba xảy ra vào khoảng lớp bảy lớp tám, tắm ao với mấy anh em trong làng, ông anh thì không biết bơi mà mình lại rủ rê cõng ông ý sang bên bờ bên kia ao ăn trộm hoa quả ở vườn nhà người ta, mặc dù ao chỉ sâu đến cổ mà ông anh ông ý sợ quá đến giữa cái ao cứ trèo lên người mình rồi dìm mình xuống uống no nước, sau một hồi dìm nhau mới đẩy được ông ý lên túm tóc thì hai anh em mới vào được bờ, tí thì chết đuối cả hai thằng

Đặc biệt:
Bạn cần trả lời bài viết để đọc nội dung này
Những câu chuyện trên cũng không có gì là ấn tượng đặc biệt lắm tuy nhiên nó là chuyện còn nhớ mãi cho đến tận bây giờ không thể quên.
Còn Bạn, câu chuyện của bạn là gì, hãy kể cho mọi người cùng nghe để biết thêm về "con người thật" của bạn nhé.

Last edited by a moderator:



một trong số đó là đi học cùng thằng bạn thân.
lúc nhỏ bị bố mẹ nuôi nhốt nên chẳng có quá khứ kinh hoàng gì cho lắm. Chỉ có một lần, khi Be học lớp 4, bố mẹ đưa về ngoại chơi. Sau nhà ngoại có cái ao nuôi bèo để nấu cám lợn. Hoa bèo tím tím, xinh xinh, mà Be thì lại thích mấy thứ đó nên rủ thêm mấy đứa em ra ao hái hoa. Mọi chuyện rất yên lành cho tới khi Be trượt chân, và lọt thỏm dưới ao. Lúc đó Be chẳng biết phải làm sao cả, não như kiểu dừng hoạt động vậy, mà hoạt động thì vẫn vậy vì hồi nhỏ Be ngu muốn chết. Chẳng hiểu quơ tay thế nào mà vớ ngay mấy cây cỏ ven bờ rồi leo lên. Đến giờ vẫn không tin được, rõ ràng cỏ mềm như thế mà Be kéo lại không đứt. Kết quả là, hoa thì chưa hái được bông nào đã bị mẹ đánh cho nhừ tử. Bà ngoại thì đi thắp hương ông, bà kể là hồi trước lụt lội ông Be đã cứu rất nhiều người, với cả vớt xác người mất lên để cho người nhà chôn cất nên khi gặp nạn dưới nước mới được phù hộ.