Đề: Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Với Thầy Cô Giáo Cũ Bài làm "Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi". Đó là bài học đầu tiên tôi được học từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về người cô đầu tiên vẫn còn in đậm sâu trong tâm trí tôi. Ngày ấy tôi bước vào lớp một, cô chủ nhiệm của tôi chính là cô Liên. Cô đã ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc trang nhã lịch sự, khuôn mặt đầy phúc hậu với mái tóc lốm đốm sợi chỉ bạc do thời gian để lại được vấn búi cao trông thật gọn gàng. Điều khiến tôi nhớ mãi ở cô đó là đôi mắt sáng dù tuổi cô đã hơi cao nhưng đôi mắt ấy vẫn rất tinh anh lúc nghiêm nghị lại dịu dàng. Cô luôn dành những cái nhìn yêu thương cho những đứa học sinh như đứa con ruotj thịt của mình vậy. Mỗi sáng sớm, tôi đã thấy cô đến lớp rồi. Cô vẫn miệt mài, chăm lo cho mớ giáo án thật hoàn hảo, thật hay thật sinh động để cho chúng tôi một buổi giảng một bài học thật hiệu quả mà không căng thẳng. Đúng là thế đấy, cô giảng bài rất hay với giọng truyền cảm, nhẹ nhàng mà từ tốn khiến tôi nhớ mãi không thôi. Khi luyện viết chữ, cô đến tận bên tôi khiên trì cầm tay tôi nắn nót từng chữ viết. Không những thế, khi tôi chưa hiểu bài cô còn dùng cả khoảng thời gian ra chơi, vốn là lúc cô có thể nghỉ ngơi sau những giờ giảng bài cho bọn học trò chúng tôi, cô từng chút giảng lại bài chi tiết và kèm cặp tôi sát sao mong muốn tôi sẽ ngày càng tiến bộ, học tập giỏi hơn. Thế nhưng, đánh đổi lại sự tận tâm tận tụy ấy tôi lại không làm bài tập về nhà do mãi ham chơi khiến cô phải phiền lòng. Hôm ấy, tôi đến lớp như mọi hôm, cô vẫn luôn là cái dáng vẻ chăm chú, tận tâm ấy. Tiếng trống được đánh "tùng! Tùng! Tùng!.." cũng là lúc tiết học bắt đầu. Cô dịu dàng khoan thai đứng giữa bục giảng bảo bọn tôi nộp vở bài tập về nhà lên cho cô kiểm tra. Tôi hoảng hốt, lo lắng, người run lên bần bật vì chót lỡ quên làm bài tập mà cô giao về nhà. Cô cầm quyển vở tôi trên tay rồi gọi tôi lên, sắc mặt cô bấy giờ nghiêm nghị dò hỏi: - Con, sao con không làm bài tập về nhà? Tôi cứ bập bẹ, ấp úng mãi chỉ nói được vài chữ: - Dạ, dạ.. con.. con.. Cô bảo tôi xòe tay ra rồi cầm thước đánh khẽ vào tay tôi. Tôi hơi bất ngờ khi thấy người cô luôn dịu dàng, khuyên lơn chứ nào có bao giờ đánh ai như bây giờ? Sự oan ức, xấu hổ thật vô lí đầy ắp lồng ngực tôi khiến nước mắt trào ra mãnh liệt như trút hết tất cả những gì mình chịu đựng nãy giờ. Không thèm xin lỗi cô, tôi chạy vụt xuống chỗ ngồi của mình rồi cúi gầm mặt xuống bàn thút thít. Đến giờ ra về, tôi bắt gặp được tia buồn ảo não, lo lắng, day dắt trong ánh mắt cô. Tôi camt thấy mình có lỗi lắm, chỉ vì cái tính xấu đấy mà tôi lại nỡ lòng đổ hết mọi sự giận dữ bực dọc của mình lên hết người cô, tôi hối hận lắm. Lấy hết sự can đảm và áy náy tận tâm can, tôi chạy đến bên cô nỉ non xin lỗi. Cô nhẹ nhàng xoa đầu, đưa ánh mắt trìu mến nhìn tôi rồi bảo: - Không sao con ạ, con hứa sẽ cố gắng chăm chỉ học hành nhé? Cô khi nãy đánh con có đau lắm không? Lúc ấy, cô kiềm được tức giận nên nhất thời làm thế, cho cô xin lỗi con nhé! Tiếng cô thủ thỉ bên tai, ấm áp chan đầy tình yêu thương với tôi-người học trò cô đặc biệt dành tâm huyết để dạy dỗ. Năm tháng qua đi, tôi bây giờ đã là đứa học sinh lớp chín. Dù ngày 20 tháng 11 đã qua nhưng hôm nay có dịp viết lên bài nãy, tôi vẫn sẽ chúc cô những điều tốt đẹp nhất như một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi nên người, dạy cho tôi về bài học quý giá: Lòng bao dung. Dẫu cho cô đã nghỉ hưu, không còn dạy đứa trẻ bé bỏng tôi đây nữa nhưng hình bóng cô vẫn mãi khiến tôi luôn khắc cốt ghi tâm. Tôi ao ước sẽ có một ngày tôi được gặp lại cô, tôi sẽ ôm chầm lấy cô rồi lại trò chuyện về những chuyện xưa. "Thời gian trôi qua nhanh lắm, nếu ta không biết nắm bắt và vận dụng mà cứ để nó lướt qua thì thật lãng phí. Muosn làm bất cứ việc gì phải kiên trì nhẫn nại cố gắng hết mình thì mới có thể đạt được kết quả cao". Đó là những điều tôi học được từ cô. Cho đến bây giờ, tôi đã là một cô bé mười lăm tuổi, biết suy nghĩ hơn về cuộc sống. Chính vì thế tôi càng hiểu sâu sắc, thấm thía hơn những điều cô gửi gắm. Lời dạy của cô, kỉ niệm về cô nó luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, khó mà quên được. Thầy cô, âm thầm, lặng lẽ như vậy đó, thế nên mọi người hãy quý trọng mọi thứ dù chỉ là những điều giản đơn nhất, hãy nâng niu từng khoảnh khắc trong đời, đừng để nó vuột mất rồi mới nuối tiếc.