Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam (20 -11), kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa mình và thầy, cô giáo. Bài làm "Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung những điều lầm lỗi". Đó là bài học đầu tiên tôi được học từ cô giáo của mình. Cho đến tận bây giờ, trong tâm trí tôi vẫn đầy ắp những kỉ niệm đẹp, ngọt ngào về sự yêu thương của cô. Kỉ niệm đó vẫn mãi là hành trang theo tôi suốt chặng đường dài. Nay nhân ngày 20/11 tôi có dịp để kể lại câu chuyện ngọt ngào ấy về người cô dịu hiền hồi cấp một làm tổn thức, xao xuyến trái tim tôi. Thời tiết mùa đông thường kéo đến những cơn gió bắc lạnh buốt và kèm theo đó là những loài muỗi to, sinh sôi nảy nở phát triển nhiều gia tăng nhanh chóng vào mùa mưa. Vì thế, tôi đã bị ốm sốt xuất huyết - một căn bệnh do loài muỗi kí sinh gây ra. Khi ấy gia đình tôi đang trong hoàn cảnh khó khăn trong vấn đề làm ruộng không thuận lợi. Lúa ba tôi bị sập, ngập nước nguy cơ lên mộng rất cao. Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, hơn nửa thửa ruộng gần như bị ngập trong nước, miếng kế bên cũng vậy mặt cho ba tôi đã ngày đêm canh máy bơm nước ra ngoài. Không biết đã tốn bao nhiêu lít dầu nhưng chẳng đâu vào đâu, lúa lên mộng thương lái không chịu mua hết chỉ lấy bốn mươi phần trăm lúa còn chăm chế sử dụng được, còn lại thì không mua nữa. Lúc ấy tôi cũng buồn bã, suy sụp dữ lắm! Ba mẹ tôi mấy ngày trông coi cắt lúa và đưa lúa lên ghe cứu vãn, vớt vát lại được đồng nào đỡ đồng nấy. Tình thế ấy chỉ có cách làm vậy, không còn sự lựa chọn nào khác cả. Trong thời gian mấy ngày đó tôi ở nhà với bà ngoại và bị bệnh. Hay tin tôi các bạn trong lớp và đặc biệt là cô chủ nhiệm luôn quan tâm tạo điều kiện giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập về vật chất lẫn tinh thần. Có lẽ vì thế, khi nhận được lá đơn xin nghỉ học bị ốm cô Thủy sau tiết dạy đã đến thăm tôi ngay tức khắc. Tôi biết một phần cũng là trách nhiệm nhưng cao cả hơn là tình yêu thương học trò mà ai ai khi ở gần cô cũng cảm nhận được điều đó. Đúng lúc ấy tôi lên cơn co giật thì cô vừa bước vào thấy chân tay tôi lạnh toát và có biểu hiện lạ cô cũng chỉ biết ôm tôi vào lòng vuốt ve sau lưng tôi và cố gắng động viên tôi bằng một giọng nói trầm ấm, êm dịu: "Ý ơi, cố lên con, có cô bên cạnh đây rồi, chỉ vài phút nữa sẽ có xe đưa con lên bệnh viện thôi, cố lên con, cô thương con nhiều lắm!".. Tôi lúc ấy khó thở, người nóng ran như có hàng trăm con kiến bò lên người. Mồ hôi nhễ nhại, run bằn bặc. Trong cơn sốt mê man chập chờn hư hư, thực thực, tôi như một đứa trẻ được gặp mẹ sau mấy ngày xa vắng, tưởng cô là mẹ tôi chỉ biết nói và khóc trong hơi thở yếu ớt: "Mẹ.. mẹ.. mẹ.." nước mắt cô nhỏ xuống khuôn mặt nóng hổi của tôi, tôi cảm thấy được đó là giọt nước mắt của đại dương tình yêu thương bao la của một người mẹ. Xe cứu thương đã tới cô cùng đoàn y tá đưa tôi đến bệnh viện. Khi ở trong viện cô luôn túc trực trong tôi. Còn bà tôi đã già cả cũng ốm yếu nên bà không thể tới chăm sóc cho tôi được. Trong cơn bất tĩnh, dù không biết gì, nhưng tôi luôn có cảm nhận cô luôn bên cạnh trò chuyện với tôi, mong tôi tỉnh lại. Và cô còn nấu cháo mang lên, tô cháo hành nóng hổi thơm phưng phức bón cho tôi từng thìa, từng thìa một, nhẹ nhàng âu yếm như một người mẹ sinh ra tôi vậy. Từng cử chỉ, từng lời nói đều tràn đầy tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con ngây thơ bé bỏng. Lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn cô kỹ hơn. Cô có dáng người cân đối, khuôn mặt trái xoan nhìn rất có duyên. Điểm thu hút ở cô làm mái tóc đen mượt óng ả luôn phản phất hương hoa. Nhưng ấn tượng nhất với tôi vẫn là đôi mắt sáng nghiêm nghị và dịu dàng của ánh nhìn yêu thương lấp đầy lòng bao dung nhân hậu của một người phụ nữ từ tâm, của một cô giáo đức hạnh. Trong mắt của tôi cô chẳng khác nào tiên nữ. Có lẽ vì phải thức trông tôi nên mắt cô thâm quầng vì thiếu ngủ. Đang miên man suy nghĩ thì các bạn trong lớp kéo tới thăm. Cô vội đi ra ngoài mua chút ít hoa quả cho cả lớp. Trò chuyện với các bạn thì tôi mới biết cô đã xin nghỉ dạy mấy ngày trên trường để vào viện chăm sóc cho tôi. Trong lòng tôi lúc ấy không biết phải làm như thế nào, vừa xen lẫn lòng biết ơn cô lại vừa trách móc mình đã làm cô vất vả, lao tâm vì mình. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì được làm học trò của cô trong suốt hai năm ròng, có lẽ cô là báu vật vô giá mà học sinh như tôi được nhận, tôi luôn nhớ luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được ở bên cô, bên lớp. Không chỉ cô Thủy mà tất cả thầy cô dưới mái trường kính yêu, họ đều là những điều đẹp đẽ nhất làm nên tuổi học trò làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ. Tôi thấy thương yêu thầy cô biết nhường nào! Bởi lẽ nếu cha mẹ cho ta sự sống thì chính các thầy cô cho ta phương cách sống đàng hoàng tử tế. Vốn dĩ thầy cô đã là những người truyền cảm hứng, những người lái đò thầm lặng dẫn dắt các thế hệ học sinh, họ biết rằng việc giảng dạy cũng giống như làm vườn, sẽ không thể hái được những bông hoa nếu không chạm vào gai góc của chúng, thật là cảm kích! Sau mấy ngày nằm viện ngột ngạc tôi cũng được xuất viện trở về nhà, tôi vẫn chưa đi được học ngay vì sức khỏe còn yếu nhưng sau mỗi buổi trưa đi dạy về cô lại vào thăm tôi mua hoa quả, bánh trái mà tôi thích ăn với hy vọng tôi nhanh chóng bình phục, tiếp tục tới lớp. Cô Thủy tận tụy giảng lại cho tôi những bài học mà tôi bỏ lỡ và không ngừng bảo ban dạy dỗ tôi những bài học về tình người ấm áp. Hôm ấy cô nói với tôi rất nhiều điều hay bổ ích mà có lẽ đến giờ tôi cũng chẳng tài nào quên được. Có câu cô nói khiến tôi nghiềm ngẫm một lúc lâu, hễ mỗi lần nhắc đến là tôi lại lấy nó ra ôn lại chuyện cũ. Ôi vui biết bao nhiêu! Cô bảo: Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống. Tôi thấy nó thật đúng, bởi lẽ cũng nhờ cô mà tôi lại có cảm giác mẹ đang ở cạnh tôi trong những hôm ấy và tiếp sức cho tôi mau chóng khỏi bệnh. Mặc Dù bây giờ đã không còn được bên cạnh cô, vì cô đã cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Nhưng tôi vẫn gọi điện hỏi thăm cô và gia đình, trong lòng tôi luôn khắc sâu những giây phút tuyệt vời và tình cảm yêu thương mà cô dành cho tôi trong suốt quãng thời gian đi học. Tình yêu thương đó mãi là động lực, là hành trang thôi thúc tôi mạnh mẽ, luôn cố gắng nỗ lực hết mình trong học tập, cuộc sống; luôn biết trân trọng những giá trị bình dị gần gũi mà bền vững sâu xa đó là gia đình, thầy cô, bạn bè, quê hương, đất nước bằng tình thương yêu sự sẻ chia và lòng biết ơn sâu sắc đối với họ. Nhân ngày 20 tháng 11 tôi xin gửi lời tri ân đến cô - người mẹ thứ hai của cuộc đời tôi: "Con chúc mẹ và gia đình luôn hạnh phúc bình an". Tác giả: Nhỏ em thích văn DNNY