Bạn được Lăng Tề mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 60: Lão tử đánh chính là anh

Mục Lăng cũng không phải là chưa từng đánh qua phụ nữ, hắn ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, đánh phụ nữ nhiều vô số kể, kẻ địch phái phụ nữ tới ít nhất cũng mấy chục người, hắn ứng phó từng cái từng cái, muốn chơi cái gì cũng có thể, đánh so với ai cũng tàn nhẫn hơn, chưa bao giờ cảm thấy đánh phụ nữ là một việc không phong độ, không thân sĩ. Với Mục Lăng mà nói, phong độ là cái gì? Thân sĩ là cái gì? Có ăn được không?

Mục Lăng luôn thẳng thẳng như vậy, thô lỗ, thô bạo.

Nhưng mà, một cái tát này tiếp tục đánh, trong nháy mắt đó, có chút hối hận, lòng bàn tay tiếp xúc với da dẻ trắng nõn của Cố Bình An, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hắn cũng có chút tia hối hận, đương nhiên, một tia hối hận này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong chớp mắt, cũng không còn rồi.

Không phải là tát Cố Bình An một cái thôi sao? Có gì đặc biệt, là do cô muốn ăn đòn.

Cũng sắp trở thành vị hôn thê của hắn rồi, vậy mà còn dám nói yêu Dương Sâm, chính là yêu Dương Sâm, đây không phải là muốn ăn đòn sao?

Cái tát này của Mục Lăng đánh cho gò má của Cố Bình An đỏ rát hết lên, lửa giận bốc sao kim, trong nháy mắt hốc mắt của cô tràn ngập nước, loại cảm giác đau đớn đến tê dại kia, còn có cảm giác bị nhục nhã nữa, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác đó như vậy, từ nhỏ tới lớn không có ai dám động đến đầu ngón tay của cô, dù mẹ có tức giận cũng chỉ là mắng cô, sẽ không đánh cô, lần đầu tiên bị người ngoài đánh.

Hơn nữa, vô cùng tàn nhẫn, lửa giận bốc sao kim.

"Cố Bình An, đây là anh dạy dỗ em, đừng cho là anh không đánh phụ nữ, anh đánh so với ai đều tàn nhẫn hơn." Mục Lăng nói, "Em yêu Dương Sâm đúng không? Đây chính là cái giá phải trả cho cái yêu của em, em là vợ của người khác, không còn tư cách để yêu bất kỳ người nào nữa."

Cố Bình An cúi đầu không nói lời nào, cơn choáng váng vẫn chưa đi qua, cô cảm giác nếu mình di chuyển một bước sẽ bị té ngã, cô không muốn yếu đuối ở trước mặt Mục Lăng, không chút nào nghĩ, nếu yếu đuối, cảm giác mình sẽ bị thua ngay.

Tuyệt đối không chịu thua!

Mục Lăng nói, một chữ cô cũng không nghe rõ, nhưng trong lòng bởi vì oan ức, làm một quyết định quan trọng.

"Đi, theo anh về nhà!"

Mục Lăng nắm lấy tay Cố Bình An đi về phía trước, vừa mới đi được hai bước Cố Bình An đã hất tay ra, hắn vừa mới quay đầu lại, trước mặt chính là một bạt tai, nặng nề tát vào mặt Mục Lăng.

Mục Lăng ngây ngẩn cả người.

Chính xác là ngây ngẩn cả người, nếu như Cố Bình An lại cho hắn một bạt tai, hắn chắc chắn không kịp phản ứng, Cố Bình An thấy hắn ngây ngẩn cả người, lại quyết đoán vung tay tát cho hắn một bạt tai nữa, hai lần đều tát vào một chỗ, mặt Mục Lăng cũng phồng lên, Cố Bình An phẫn nộ, sức lực cũng vô cùng lớn.

Trong nháy mắt Mục Lăng nổi trận lôi đình, một tay tàn nhẫn bóp lấy cổ Cố Bình An, bóp đến nổi Cố Bình An không thở nổi, "Cố Bình An, em muốn chết sao!"

Không phải muốn chết là cái gì?

Mục Lăng hắn từ nhỏ đến lớn, ai dám cho hắn bạt tai? Xưa nay đều là hắn đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh hắn.

Đánh Mục Lăng?

Đùa gì thế.

Người khác suy nghĩ một chút đã cảm thấy, bạn không muốn sống nữa sao? Lại dám đánh Mục Lăng, hắn cũng không dự liệu được, Cố Bình An sẽ có lá gan tát hắn một cái, nha, không, là hai cái, thực sự là được!

Ai cho em lá gan, em điên rồi sao?

Dám động một sợi tóc trên người hắn, sớm đã bị hắn phanh thây, ai cho Cố Bình An em lá gan này.

"Một cái tát là trả lại anh, một cái tát là lãi!" Cố Bình An bị hắn bóp khó thở, cũng không quên nói thêm một câu, có bản lĩnh thì bóp chết cô đi, dựa vào cái gì hắn có thể tùy tiện đánh người, còn cô thì không thể động hắn?

Lão tử đánh chính là anh!
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 61: Dương thiếu gia, hoan nghênh cậu đến tham gia lễ đính hôn

Lực tay Mục Lăng không có nặng nhẹ, lại hơi dùng sức, sắc mặt Cố Bình An trắng bệch, trừng mắt lên súyt chút nữa tắt thở, đột nhiên Mục Lăng buông lỏng tay, Cố Bình An ngã tại trên bậc thang, nằm trên mặt đất nhất thời không dậy nổi, cả người choáng váng, trước mắt một màu đen kịt, có như vậy trong nháy mắt, cảm giác đau rát trên cổ giống như đang nhắc nhở cô, cô súyt chút nữa đã bị Mục Lăng bóp gãy cổ, thiếu một chút nữa là không còn mạng sống.

Mất tới năm phút đồng hồ, Cố Bình An mới có thể trở lại bình thường, cô có thể nghe được tiếng hít thở tức giận của Mục Lăng, không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được lồng ngực hắn đang phập phồng, quả nhiên đánh người thật là thoải mái, hành động này cô đã muốn làm từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Nếu Mục Lăng thực sự cảm thấy cô là một tiểu bạch thỏ, rất dễ bắt nạt, vậy thì hoàn toàn sai rồi.

"Cố Bình An." Mục Lăng hung ác mà nghiến răng, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm một súng bắn chết rồi, nhưng mà lại là Cố Bình An, mới một giây trước hắn xin hề hắn sẽ làm cho Cố Bình An yêu hắn, một giây sau Cố Bình An cho hắn một cái tát, hắn lại giết chết Cố Bình An, dường như rất là mất mặt. Chỉ có điều, coi như là mất mặt, hắn cũng muốn đánh chết Cố Bình An, "Em phải cảm ơn mẹ em đã sinh em gái em trễ một năm, cô ấy vẫn chưa thành niên, nếu không, anh đã sớm một phát súng bắn chết em, rồi cho em gái em thay thế."

Cố Bình An nắm chặt nắm đấm, đúng vậy, Doanh Doanh.

Nha, không liên quan, Doanh Doanh sắp xuất ngoại rồi, hắn bá đạo như thế nào đi nữa cũng không sao, Doanh Doanh cũng sẽ ở nước ngoài sinh sống thật tốt, sẽ không dính dáng đến những chuyện dơ bẩn ở trong nước này nữa, đây đúng là một chuyện tốt.

Cố Bình An cười lạnh nhìn hắn, "Ngoại trừ uy hiếp, đánh người, anh còn có bản lĩnh gì nữa?"

Mục Lăng giận dữ, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Bình An rồi nhấc cô lên, lạnh lùng nghiến răng, "Anh cần phải có bản lĩnh gì? Em tới nói cho anh biết, hửm?"

Cố Bình An trầm mặc, đúng vậy a, hắn không cần có bản lĩnh gì cả, chỉ cần nói ra tên của hắn, tôi là Mục Lăng đã là lợi hại rồi, còn cần bản lĩnh gì nữa, tên và thân phận của hắn chính là giấy thông hành ở quốc gia này.

Ngoài ra, cô cũng thật sự không nghĩ ra Mục Lăng cần phải có bản lĩnh gì, nếu như hắn không phải là Mục Lăng, hắn mới cần nhiều bản lĩnh, nhưng không có từ nếu như này, ngày hôm nay cô cũng học được điều tốt, không cần thiết phải quật cường với Mục Lăng, người cô cũng đã đánh thoải mái rồi, hắn tát cô một cái, cô tát hắn hai cái, trái lại là cô được lời.

Mục Lăng bỏ qua cho cô, quay đầu lại lôi kéo cô đi ra ngoài, vừa mới đi ngang qua khu khách liền nhìn thấy Dương Sâm và một cô gái không biết đang nói gì, bọn họ vừa quay đầu lại thì đã thấy hắn và Cố Bình An, Dương Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào thân trên Cố Bình An, Cố Bình An bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên không đất dung thân, sức lực của cô đối với Mục Lăng mà nói, chỉ như gãi ngứa, đánh hai bạt tai cũng không có ảnh hưởng gì, da dẻ cũng không bị sao, chỉ là hơi hơi đỏ một chút, nhưng cũng chẳng có gì.

Mục Lăng tát cô một cái, đó là một chút nương tay cũng không có, vốn cũng là không có tình cảm gì, da dẻ cô mỏng, lại trắng nõn, đỏ đến mức vô cùng rõ ràng, còn sưng lên, hai con mắt cũng ướt át như thế, vừa nhìn đã biết là bị người khác đánh.

Ngoài Mục Lăng ra, còn ai dám đánh cô?

Lửa giận của Dương Sâm, trong nháy mắt bốc lên tận trời, rồi lại liều mạng mà áp chế, vẫn là cô gái thấy Mục Lăng, mỉm cười chào hỏi, "Mục đại thiếu gia, xin chào."

"Chào Dương tiểu thư." Mục Lăng gật đầu xem như là chào hỏi, rồi cúi đầu nhìn Cố Bình An một chút, nắm chặt tay Cố Bình An, nhìn Dương Sâm nói, "Tân Dương thiếu gia đúng không, ngày mai tôi và bà xã tổ chức lễ đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham dự."
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 62: Đánh phụ nữ thì làm sao?

Dương Sâm trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Bình An, đáng tiếc Cố Bình An vẫn cúi đầu, không cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Mục Lăng đánh cô?

Đáp án hết sức rõ ràng, Mục Lăng nhìn Dương Sâm mà châm biếm, "Dương thiếu gia, xem ra cậu rất có hứng thú với vợ chưa cưới của tôi, nhìn chằm chằm như thế, không tránh nghi ngờ sao? Trên đời còn nhiều phụ nữ như vậy, cùng Mục Lăng tôi tranh giành một người phụ nữ, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp."

"Mục đại nặng lời rồi." Dương Sâm từ tốn nói, "Tôi đối với cô ấy một chút hứng thú cũng không có, chẳng qua là bạn học một thời. Tôi nhìn cô ấy vì cảm thấy, có người thật không đáng mặt đàn ông, dĩ nhiên lại ra tay đánh phụ nữ, cái thứ đồ gì đây."

Đây coi như là lời nói trọng tâm nhất của Dương Sâm, chí ít ở Cố Bình An xem ra là đúng vậy.

Mục Lăng cười ha ha, "Phụ nữ của tôi, tôi muốn đánh thì đánh, cậu có ý kiến sao?"

"Không có ý kiến, chỉ là đơn thuần cảm thấy, làm người phụ nữ của anh thật là không dễ dàng." Dương Sâm mỉa mai nói, "Đàn ông đánh phụ nữ, căn bản cũng không phải là loại gì tốt."

"Mơ tưởng phụ nữ của người khác, càng không phải là loại gì tốt." Mục Lăng đối chọi gay gắt.

Dương Sâm trầm mặt, trước khi Mục Lăng lôi kéo Cố Bình An rời đi, thuận tiện để lại một câu nói.

"Hoan nghênh cậu ngày mai đến tham dự."

Cố Bình An xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái động chui vào, Dương Dung nhìn Dương Sâm, không nhịn được hỏi, "Anh, anh yêu Cố Bình An sao? Sao cứ luôn nhìn cô ấy vậy, em nghe lời đồn về cô ấy không tốt lắm, cô ấy với Mục Phàm từng có quan hệ, danh tiếng rất khó nghe, em cũng không biết tại sao Mục Lăng lại không hủy hôn nữa, danh tiếng đã xấu đến như vậy, nhưng vẫn muốn cô ấy, thật sự là không thể tưởng được."

"Đây không phải là cô ấy tự nguyện." Cố Bình An đã nói, đây không phải là mong muốn của cô, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không biết nguyên nhân là gì.

"Anh, anh thích cô ấy hả?"

Dương Sâm bác bỏ, "Không, chỉ là bạn học một thời, nhìn cô ấy bị đánh, có chút tức giận, em không thấy trên mặt cô ấy bị thương sao?"

"Thấy a." Dương Dung nói, "Tính của Mục Lăng nóng như vậy, chịu đòn là chuyện rất bình thường, nghe đồn hắn rất bạo lực, cũng rất máu lạnh, đánh một cái tát xem như là nhẹ rồi, chắc chắc là Cố Bình An đã làm chuyện gì đó khiến hắn tức giận. Chỉ có điều, Cố Bình An tốt xấu gì cũng là thiên kim của Cố thị trưởng, đánh như vậy đúng là không khách khí chút nào, đánh phụ nữ không phải là quân tử, có thể Mục Lăng chưa bao giờ dính dáng gì tới quân tử."

Đúng vậy a, ai nói Mục Lăng là quân tử đây?

Rõ ràng hắn chính là một bạo quân.

Dọc theo đường đi Cố Bình An không hề nói chuyện, Mục Lăng cũng không nói, cơn giận còn sót lại chưa tan, ngày hôm nay hắn đã bị Cố Bình An cho hai cái bạt tai, tâm tình vốn đang khó chịu, không nghĩ tới lại gặp Dương Sâm, quả thực chính là bám dai như đỉa.

Cố Bình An lại vẫn muốn trốn tránh người khác, thế nào, rất mất mặt sao?

Bị Dương Sâm chỉ vào mặt mắng không đáng mặt đàn ông, tính là cái thứ gì đây, hắn vô cùng căm tức, cậu ta thì làm gì có tư cách mắng lão tử chứ, là một kẻ hèn nhát mà thôi, lại dám mắng lão tử, quả thực chính là không muốn sống nữa mà.

Mục Lăng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Cố Bình An, "Em bị câm sao, sao lại không nói chuyện?"

Cố Bình An làm sao có khả năng muốn để ý tới hắn, Mục Lăng tự nổi giận đúng là vô vị, lại quên mất Cố Bình An, nhưng mà bởi vậy, Cố Bình An sẽ càng cảm thấy hắn không phải người, hừ!"

Phụ nữ, thực sự là phiền phức.

"Cút đi!" Xe dừng lại ở trước cổng lớn Cố gia, vốn là muốn nói đưa cô vào trong, kết quả khi lên tiếng lại biến thành cút đi.

Cố Bình An xuống xe rời đi, đầu cũng không quay lại, Mục Lăng giận, "Phụ nữ vô tình, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ."

Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, gọi điện thoại hỏi Đường Dạ Bạch, "Tôi hỏi cậu, đánh phụ nữ đến tột cùng có tính là không đáng mặt đàn ông hay không, rất quá đáng sao?"
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 63: Bình An, mẹ rất hối hận

Cố Bình An cúi đầu bước vào trong nhà, cô vốn tưởng rằng không có ai ở nhà không ngờ tới ngoài ba ra, toàn bộ đều ở nhà, đầu đụng phải Lâm Tú Lan, Cố Bình An hơi sững sờ, "Ai đánh con?"

"Không có gì, là tự con không cận thận té ngã." Cố Bình An nói, cũng không dám nói là Mục Lăng, nói rồi ba mẹ cũng không thể làm gì, dù sao đường cũng là do mình chọn, hậu quả ra sao, cô phải tự gánh chịu.

"Con làm sao té thành như vậy?" Lâm Tú Lan giận, "Con nghĩ mẹ ngốc sao? Có phải là Mục Lăng đánh không?"

"Mẹ, đừng hỏi nữa." Cố Bình An đẩy bà ra, chạy lên lầu, Lâm Tú Lan gọi đều không gọi được, trong lòng cũng vô cùng tức giận, thế nào Cố Bình An cũng là đứa con do một tay bà nuôi lớn, nắm trong lòng bàn tay, tuy rằng bà có yêu thương con gái út hơn, nhưng chưa bao giờ ngược đãi con gái lớn quá mức. Tuy rằng mấy ngày nay nói chuyện không êm tai, cũng là vì nhà mình mà suy nghĩ, kết quả con gái còn chưa đính hôn đã xảy ra sự cố, hơn nữa danh tiếng còn bị hỏng hết, bà cũng tức giận đến nổ phổi, nói một chút lời khó nghe, bà cũng rất hối hận, đang muốn xin lỗi Cố Bình An, ai biết được khi con gái vừa mới trở về đã bị sưng hết nửa khuôn mặt, rõ ràng cho thấy là bị người đánh, lại còn không dám nói cho bà biết nữa.

Có phải là Bình An cảm thấy bà không thương nó một chút nào không, ngay cả khi bị đánh, cũng xem như là bà không nhìn thấy, trong lòng Lâm Tú Lan vô cùng khó chịu, cũng không nhịn được oán giận Lâm Viện Viện, nếu không phải Lâm Viện Viện chạy trốn, cần thiết hay không?

Lúc đó bà chắc chắn là bị ma quỷ ám nên mới dám đề nghị để Cố Bình An thế thân, Mục Lăng vậy mà lại đáp ứng, quả thực là khó tin nổi, nếu Cố Bình An không thế thân, nhà bọn họ cũng không còn người nào có thể thế thân, nhà bọn họ chỉ có hai đứa con gái, nhưng đứa con gái nhỏ lại chưa đủi 20 tuổi.

"Chị làm sao vậy?" Cố Doanh Doanh hỏi.

Lòng Lâm Tú Lan bực bội, "Không có chuyện gì, con rảnh rỗi thì hãy dành nhiều thời gian hơn cho chị con đi, mẹ đi thăm ông ngoại."

Cố Bình An vừa cảm giác ngủ thẳng đến tối, Cố Vân xã giao không về, Lâm Tú Lan về nhà sớm, đã làm xong bữa tối, còn cố ý làm những món Cố Bình An thích ăn, vô cùng phong phú, "Đi gọi chị con xuống ăn cơm đi."

"Chị ngủ đã lâu, cũng không cho con làm phiền."

"Không sao, đi gọi đi."

Cố Doanh Doanh đi lên lầu gọi Cố Bình An, Cố Bình An vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt, nhìn lại khuôn mặt của mình, may mà đã bớt sưng, không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn còn một chút đỏ đỏ, tóc xả ra cũng che đi khá nhiều.

"Bình An, mẹ nói có hơi quá đáng, con đừng để trong lòng nhé." Lâm Tú Lan nói, xưa nay Cố Bình An luôn ngoan ngoãn hơn Cố Doanh Doanh, bà cũng không cần nhọc lòng, chỉ là không ngờ tới chỉ vì vấn đề hôn nhân, hai mẹ con bà lại có nhiều mâu thuẫn như vậy.

"Mẹ, con không để trong lòng." Mẹ con làm gì có chuyện thù dai, nói thật, cô chưa từng nghĩ tới Lâm Tú Lan sẽ nói lời xin lỗi, ở trong ấn tượng của cô mẹ là một người rất hung dữ, tâm tình Cố Bình An cũng trở nên không phiền muộn nữa.

"Bình An, mẹ rất hối hận." Lâm Tú Lan nói, "Từ trước tới giờ chưa từng hối hận như vậy, nếu không phải hết cách rồi, mẹ cũng không đồng ý, đặc biệt ngày hôm nay nhìn thấy con... Mẹ càng hối hận, xin con hãy tha thứ cho mẹ."

Mục Lăng hiển nhiên lại đánh Bình An, bà tức giận nhưng vẫn không nỡ đụng một ngón tay của nó, lòng dạ Mục Lăng độc ác như vậy, đánh Bình An, cuộc sống sau này, phải làm sao bây giờ?

Bà nói xong, viền mắt lại đỏ, tràn ngập nước mắt, cũng không phải là bà kích động, thật ra là lòng hối hận rồi, cảm giác có lỗi với con gái do chính mình nuôi lớn, giống như là coi nó trở thành lễ vật mà đưa đi vậy, vô cùng không tôn nghiêm, ai mà lại không thích đem con gái mình nâng niu ở trong lòng bàn tay, yêu thương như ngọc châu chứ.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 64: Ba vậy mà đã già rồi

Cố Bình An kinh ngạc nhìn mẹ mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tay chân cũng luống cuống, vội vã bước tới, cô cũng rất khó chịu, "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con thực sự không trách mẹ, thật mà."

Thật ra cũng có một chút oán giận, nhưng bây giờ đã mất hết rồi, vì mẹ cũng đã nói xin lỗi, như bà từng nói, bà cũng là không còn cách nào nên mới nghĩ ra cách tồi tệ như vậy, chỉ là bỏ quên ý nguyện của cô, hay là trong ấn tượng của trưởng bối, Mục Lăng cũng coi như là môn đăng hộ đối với cô, vì thế mới gả cô cho Mục Lăng, dù danh tiếng của Mục Lăng không tốt, người lại tàn nhẫn, nói êm tai một chút, Mục Lăng là con rể của tôi a, chí ít cô cũng cảm thấy như vậy.

Mẹ nói xin lỗi, cô không kịp phản ứng.

"Là mẹ sai, con oán giận mẹ cũng là phải." Lâm Tú Lan nói, "Là mẹ quá ích kỷ, Viện Viện chạy trốn không thấy tăm hơi, ai cũng không liên lạc, thật sự là không còn cách nào, ông ngoại lớn tuổi, cậu lại vô dụng, sự nghiệp của ba con lại đang thăng tiến, muốn vào trung ương, nếu Mục Lăng trở thành chướng ngại vật, tất cả đều sẽ uổng phí, vì thế mẹ mới ích kỷ một lần."

"Mẹ, con không trách mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc theo."

"Thật sự không trách mẹ sao?"

"Không, không trách." Cố Bình An nói, việc đã đến nước này, không trách ai được, "Ngày hôm nay hắn đánh con, cũng là do con phạm ngu xuẩn, chọc giận hắn, hơn nữa, con cũng đánh hắn, hoà nhau rồi, không có gì phải oan ức."

"Con đánh hắn?"

"Đúng vậy a, mẹ xem con có đáng khen hay không đáng khen, từ từ nhỏ mẹ đã dạy, không thể chịu thiệt thòi." Cố Bình An giả bộ sung sướng mỉm cười nói.

Lúc cô còn rất nhỏ, ở nhà trẻ, khi đó Cố Vân vẫn là một viên chức nhỏ bé không có nhiều kinh nghiệm, cô rất ngang ngược, thường xuyên đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, cô phải mời Cố Vân lên họp, không dám tìm Lâm Tú Lan. Mỗi lần Cố Vân đều dạy cô, phải sống hòa thuận, có một lần không tìm được Cố Vân, nên đã tìm Lâm Tú Lan, Lâm Tú Lan rất tức giận, nhưng nói cho cô biết, có người đánh con, con phải đánh trả lại, đánh không thắng mẹ giúp con đánh, không được vô duyên vô cớ bị bạn đánh.

Cô vẫn luôn nhớ tới bây giờ.

"Con a." Lâm Tú Lan càng hối hận và đau lòng hơn, bà thật khốn nạn mới nói ra những lời không trí lý như vậy, chẳng trách Cố Vân vẫn luôn mắng bà, con gái lớn tốt như vậy, bản thân bà lại chỉ lo cưng chiều con gái út, nếu đổi thành Cố Doanh Doanh, gặp chuyện này đã sớm tìm cái chết rồi.

Người một nhà vui vẻ ăn cơm xong, Cố Bình An lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Tú Lan dặn cô đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất bận rộn, thân là cô dâu tương lai, Cố Bình An cũng không biết rõ những chi tiết ngày mai, vì sẽ có người xử lý tốt tất cả.

Lúc Cố Vân trở lại, Cố Bình An còn chưa ngủ, vừa mới mười giờ, ông uống một chút rượu, Cố Bình An đưa canh giải rượu cho ông, Cố Vân hỏi, "Tại sao còn chưa đi ngủ?"

"Chờ ba trở về a."

"Chờ ba làm gì, đi ngủ đi, ngày mai sẽ mệt lắm."

"Ba, ba uống rượu sao?"

"Không có chuyện gì, gặp lại bạn già, uống nhiều một chút." Cố Vân ho khan, Cố Bình An vỗ về sống lưng ông, ngạc nhiên phát hiện Cố Vân cũng có tóc bạc, Cố Bình An có chút**, hoảng hốt nhớ tới, ba mẹ cũng già rồi.

Năm tháng làm người già đi, cô cũng đã đến tuổi kết hôn, ba mẹ làm sao còn có khả năng không già đây.

Có một số việc cũng là bất đắc dĩ, ba cũng không thể làm gì không phải sao?

....................

Cô cũng đã trưởng thành rồi, là lúc nên chia sẻ một chút áp lực cho ba, để ba được như ước nguyện, tiến vào trung ương vẫn luôn là ước mơ của ba.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 65: Cố Bình An, đi theo anh đi

Cố Vân ho khan cả năm phút đồng hồ, Cố Bình An đi lên lầu gọi Lâm Tú Lan, hai mẹ con đỡ người lên phòng ngủ chính, Cố Vân ngã đầu đã ngủ, Lâm Tú Lan vẫn nói lải nhải, Cố Bình An rất hâm mộ, tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, ba khá ít khuyết điểm, cũng rất nghe lời mẹ, tuy rằng mẹ hung dữ, nhưng cũng có lúc rất nghe lời ba, tình cảm vợ chồng của hai người vẫn luôn rất tốt, ngày đó Cố Vân đánh Lâm Tú Lan, cô nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái chút nào.

Cuối cùng cũng tốt.

"Ba con chắc chắn là vì chuyện của con mà bận tâm, đã lâu ông ấy không uống say rồi." Lâm Tú Lan nói, gần đây trong nhà toàn gặp cảnh bi thương, bà làm sao mà không biết được, nhưng có thể có biện pháp gì đây?

Cố Bình An nói, "Mẹ, mẹ hãy khuyên ba đi, hai người không thể theo con đến hết cuộc đời được, chính là quyết định của con, thì mặc kệ sau này có như thế nào, con đều sẽ tự gánh vác hết, hai người cũng đừng tự trách khứ mình, nếu hai người vẫn luôn sầu não uất ức như thế, con cũng sẽ không hạnh phúc, nói không chừng tương lai con sẽ hạnh phúc đấy, ai biết được."

Lâm Tú Lan nói, "Con có thể nghĩ như vậy là tốt, ai có thể đoán trước được tương lai chứ, Bình An của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích."

"Cái này là tất nhiên." Cố Bình An giả vờ vui vẻ, "Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho ba đi, con đi về trước."

"Ngủ ngon."

Cố Bình An đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ba mẹ một chút, thực ra bọn họ không tính là già chút nào, nhưng mà đầu ba lại có tóc bạc, dù sao cũng không còn trẻ nữa, hoài bão của chính mình không thực hiện được, lại càng không nên vì vấn đề của con gái mà khổ não.

Cô trở về phòng, trong lòng có hơi suy sụp, rồi lại nhận được điện thoại của Dương Sâm.

Đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của Dương Sâm, Cố Bình An cũng có chút**, cũng có chút không biết làm sao, là hắn gọi nhầm ư? Số điện thoại này cô phải xin Dương Sâm rất lâu, mặt dày mày dạng, Dương Sâm mới đồng ý cho cô, cô vẫn thường nhắn tin cho Dương Sâm, nhưng Dương Sâm ít khi nhắn lại, lâu lâu mới cùng cô nói đôi lời, cô cũng từng gọi cho hắn mấy lần, nhưng đều là gọi vào chủ nhật, có một lần còn ở thư viện, Cố Bình An vẫn luôn sợ quấy rầy hắn, vì thế không dám gọi nữa, sau đó cũng không gọi qua, trong ấn tượng, Dương Sâm chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, cũng không chủ động gửi qua một tin nhắn nào cả, chủ yếu đều là cô hỏi, Dương Sâm trả lời.

Chuông điện thoại vang lên đến mười mấy lần, Cố Bình An mới khôi phục lại tinh thần, xác định là Dương Sâm đang tìm cô, cuống quýt nhấc máy, nhưng bên kia lại trầm mặc không nói gì, Cố Bình An có hơi hồi hộp, buổi chiều thực sự là quá khó xử.

Cô đang nghĩ không biết sau này Dương Sâm có càng xem thường cô hay không, không nghĩ tới buổi tối, Dương Sâm lại gọi điện thoại cho cô.

Cố Bình An không biết nên nói cái gì.

Tại sao hắn gọi tới rồi lại không nói lời nào đây.

"Sư huynh, là anh sao?" Cố Bình An dè dặt hỏi.

"Ừ."

"Có chuyện gì sao?"

"Cố Bình An, em thực sự đồng ý ở lại bên cạnh một người đàn ông đánh em sao? Tại sao lại bị coi thường như vậy?" Dương Sâm hỏi, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Cố Bình An một trận thất vọng, cô nhịn không được cười khổ, cô lại đang chờ mong cái gì đây?

Cố Bình An, mày có bị ngu không đây?

"Sư huynh, Mục Lăng là hạng người gì, không cần mọi người nói cho em biết, em đều biết, thực sự, em vẫn luôn biết, hắn rất xấu, không phải là một người tốt, em đều biết, xin anh, không cần..."

"Đi theo anh đi." Dương Sâm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời nói của Cố Bình An.

Cả người Cố Bình An đều sững sờ.

Cô nghe nhầm rồi sao?

Dương Sâm vừa nói cái gì?

Để chứng thực cô không nghe nhầm, Dương Sâm lập lại một lần nữa, "Cố Bình An, em đi theo anh đi."
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 66: Không kịp yêu người mình yêu

Cố Bình An rất chắc chắn mình đã nghe được Dương Sâm nói cái gì, tâm tình thật lâu không thể khôi phục lại, trong lòng một cổ cảm xúc mãnh liệt đang thiêu đốt, rồi lại tuyệt vọng, đã đến thời điểm không cách nào cứu vãn được nữa rồi, Dương Sâm mới nói, đi theo anh đi.

Đi nơi nào?

Bọn họ có thể đi chỗ nào, tại sao phải đi theo hắn?

"Tại sao?" Cố Bình An nghe được giọng khàn khàn của chính mình.

Dương Sâm nói, "Em không muốn gả cho Mục Lăng, tại sao phải gả cho hắn, đi theo anh không được sao?"

Nước mắt Cố Bình An rơi xuống, "Em là một cô gái vẫn luôn theo đuổi anh, bị người ta nói không biết xấu hổ, không tự lượng sức mình, kẹo mạch nha, nhưng em đều nhịn không nói gì, bởi vì em yêu anh, em cũng thực sự đã làm một số chuyện khiến anh chán ghét. Anh nói những lời khó nghe kia với em, em cũng không chú ý, bởi vì em thực sự quá lơ là, chuyện đến nước này, ngay cả một câu nói thích em, anh cũng cảm thấy khó khăn đến vậy sao? Chắc có lẽ, anh chỉ là tội nghiệp em, vậy thì không cần thiết."

Sư huynh, mở miệng nói một câu yêu thực sự khó khăn như vậy sao?

Nếu như chỉ là tội nghiệp, vậy thì không cần thiết, giả bộ làm dáng vẻ thích cô, việc này chỉ càng làm cho cô thương tâm và đau khổ hơn mà thôi.

"Cố Bình An...." Dương Sâm ẩn nhẫn cắn răng, "Đến cùng là em có đi theo anh hay không, chuyện lúc trước, cũng không quan trọng, anh mang em rời khỏi thành phố S, anh đã tốt nghiệp, có đầy đủ năng lực nuôi sống em, chăm sóc em rồi."

"Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp, em còn có người nhà." Cố Bình An nói, "Em không gả thì em gái em sẽ bị gả."

Nếu như nói sớm một chút thì tốt rồi.

Tại sao lại là đêm nay nói? Cô vừa quyết định gả cho Mục Lăng, để ba mẹ yên tâm, để em gái bình an đi du học, ít nhất một trong hai chị em Cố gia, vẫn có một người có cuộc sống tự do theo ý muốn của mình, sống hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

Nếu như cô đi theo Dương Sâm rồi, cô có thể xác định, cô sẽ không hạnh phúc, em gái ở lại thành phố S, bị Mục Lăng bắt nạt, cũng sẽ không hạnh phúc, cả nhà bọn họ cũng đều sẽ không hạnh phúc, cô rất thương bản thân mình, nhưng sẽ không ích kỷ như vậy.

"Ý của em là nói, em không muốn đi theo anh, thật sao?"

"Không còn kịp."

Cô vừa muốn giải thích, nhưng Dương Sâm đã cúp điện thoại, cô kinh ngạc mà nghe âm thanh khó nghe trong điện thoại, không nhịn được cười khổ, ngay cả một câu giải thích của cô cũng không muốn nghe, Dương Sâm chắc chắn cho rằng cô không thể chờ đợi được nữa muốn gả cho Mục Lăng, dù sao ở bên trong quan niệm của Dương Sâm, cô chính là một người phụ nữ như vậy, đã như vậy, cô cũng không hiểu nổi, tại sao hắn lại còn muốn gọi cuộc điện thoại này đây? Làm điều thừa.

Nếu như thích cô, tại sao lại nói nhiều lời khó nghe với cô đến như vậy, tổn thương lòng cô, gọi điện thoại, nhưng dũng khí nói một câu thích cũng không có, cần gì phải như vậy?

Cô lại ngu xuẩn mong đợi cái gì đây?

Chuyện này thì không nên chờ mong bất cứ điều gì, bản thân cô ngu xuẩn, nhìn không hiểu, chỉ đến thế mà thôi.

Dương Sâm có ý gì, không quan trọng, dù sao cũng không liên quan đến cô, hắn thích cô cũng được, không thích cũng được, kết thúc đoạn thầm mến không căm hận này, để nó trở thành bí mật vùi sâu trong lòng cô, cô cũng không biết, cô cần thời gian bao lâu mới có thể quên được Dương Sâm nữa, nhưng thời gian là thuốc chữa tình cảm hay nhất, một ngày nào đó, cô sẽ quên, cô có thể quên.

Trong lòng không ngừng an ủi mình, nhưng vẫn đau khổ, Cố Bình An ôm hai chân mình lại, cúi đầu khóc lớn.

Cận thận mà khóc một hồi.

Tế cô không kịp yêu người mình yêu.

Tế cô rời xa sung sướng.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 67: Lễ đính hôn

Ngày mai.

Ánh nắng tươi sáng, khí trời sáng sủa.

Cố Bình An thoáng có chút đau buồn, đây coi là cái gì đây? Có thể rơi xuống chút mưa để hợp với tình hình được không? Tốt xấu gì cũng tôn lên được tâm tình không tốt của cô, phim truyền hình đều là diễn như thế a, chỉ tiếc, khí trời tốt làm Cố Bình An rất ủ rũ.

Tài xế trong nhà đã sớm chuẩn bị xong, đưa bọn họ đến khách sạn Shangri-La ở trung tâm thành phố, Mục Lăng lựa chọn tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn, mời 50 bàn tiệc, cũng mời mười mấy đài truyền hình và bạn bè.

Cố Bình An vừa đến đã được Tiểu Ngô mời đến phòng trang điểm, thay lễ phục.

Lễ phục của cô dâu tương lai màu nude, không chói mắt như mạng che mặt, màu sắc rất hài hòa, may cũng rất khéo, vô cùng vừa vặn, giống như là trực tiếp đo thân thể của Cố Bình An vậy, không tìm ra được một chút gì để bắt bẻ, mặc lễ phục vào, dáng người cô trở nên thon thả, đẹp đến nỗi khó mà tin được, đong đưa thướt tha, tâm tình Cố Bình An cũng coi như là có một chút chuyển biến tốt.

Nhìn chính mình xinh đẹp, tâm tình chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ tốt.

Chuyên gia trang điểm Anna đối với cô rất thân thiện, giúp cô nhấc làn váy lên, bắt đầu giúp cô trang điểm, làm tóc, Cố Bình An không nói một lời, cái gì cũng không muốn nói, Anna hỏi cô cái gì, cô cũng trả lời vô cùng nhỏ, để Anna nhìn làm là được, Anna cũng có thể nhận ra được tâm trạng của Cố Bình An không tốt lắm, cũng không nhiều lời nữa, một tiếng đồng hồ, trang điểm xong, tóc cũng làm xong, da dẻ Cố Bình An rất đẹp, trang điểm có vẻ rất đơn giản, thậm chí Anna còn cảm thấy lớp trang điểm xinh đẹp đã làm hỏng khí chất của Cố Bình An, nên cố ý trang điểm hết sức trang nhã.

Vừa tinh tế, lại cao quý.

Tóc búi lên, làm nền cho khuôn mặt nhỏ tròn của cô, thậm chí có thể so được với ánh ngọc long lanh, Cố Bình An nhìn mình trong gương lặng lẽ quyết định, sau này bắt đầu trang điểm đi, thật xinh đẹp.

Giống yêu tinh vậy.

"Rất đẹp." Cố Bình An cười, "Cảm ơn cô."

"Cố tiểu thư thích là tốt rồi." Đồ trang sức còn chưa đưa tới, vì thế tạm thời chưa cho Cố Bình An đeo được, Cố Bình An vốn cho rằng người mình nhìn thấy đầu tiên sẽ là Mục Lăng, không ngờ tới là Lý Hoan Tình và Tần Mục.

Lý Hoan Tình và Tần Mục đại diện cho Lý gia và Mục gia đến tham gia hôn lễ lần này, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cô chưa từng gặp một đôi nào xứng đôi vừa lứa như vậy, Tần Mục là người cao gầy, vóc dáng thon dài, ngũ quan thanh tú, cười lên rất ôn nhu, là người như gió xuân ấm áp, đi đến chỗ nào cũng là quý công tử phong độ nhẹ nhàng, còn Lý Hoan Tình vừa có tri thức lại xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ rất giống thần tiên quyến lữ, theo quan niệm của Cố Bình An, thanh mai trúc mã, thần tiên quyến lữ đẹp như vậy tốt như vậy chỉ để hình dung Lý Hoan Tình và Tần Mục, quả thực là đo thân đặt làm.

"Hắc, bảo bối đính hôn vui vẻ." Lý Hoan Tình cười híp mắt nói, ôm cô rồi hôn một cái lên gò má.

Mặt Cố Bình An không hề có cảm xúc, "Đâm vào chỗ đau của mình."

"Lễ phục này cậu mặt thật đẹp." Lý Hoan Tình mỉm cười nói, "Thay đổi một kiểu tóc, một bộ đồ mới, cả người cũng khác hẳn, cảm giác khí chất cũng bị thay đổi theo, Bình An nhà chúng ta cũng có tiềm chất làm yêu tinh a, có lẽ mình nhìn nhầm rồi."

"Có phải đã mê mẩn mình không?"

"Có chút."

Cố Bình An tự luyến chốc lát, cô cũng cảm thấy xinh đẹp, "Mình cũng súyt chút nữa đã yêu mình rồi."

Tần Mục khẽ mỉm cười, hai cô gái này ở với nhau lâu nên cũng đã lây bệnh tự luyến cho nhau.

"K thiết kế lễ phục, làm gì có sai sót, cái này là sản phẩm hot nhất mùa này, cả thành phố S chỉ có một cái, hắn đối với cậu cũng coi như là để tâm."

"Có thể không nói đến Mục Lăng hay không?" Cố Bình An giận!!
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 68: Thiếu niên nhà ai đủ phong lưu

Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Mọi người mặc lễ phục, trang điểm, cậu còn chờ mong bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống đưa cậu đi sao? Cô gái à, thực tế một chút, tiếp nhận hiện thực đi."

"Hoan Hoan." Tần Mục ôn nhu lên tiếng, "Đừng kích thích Bình An nữa."

"Vẫn là anh Tần Mục tốt nhất." Cố Bình An cười nói.

"Cậu chắc chắn là đang ghen tỵ với mình." Lý Hoan Tình nháy mắt.

"Cố Bình An cắn răng, "Mình rất muốn chửi rủa cậu."

Nếu không phải Tần Mục ở đây, cô rất muốn chửi rủa phải làm sao bây giờ?

"Mục Lăng đâu?"

"Mình làm sao biết."

Lý Hoan Tình thở dài, "Được rồi, không chọc cậu nữa, chúng mình chỉ là sợ cậu buồn, nhất thời học theo cái gì mà cô dâu đào hôn trong phim truyền hình, nhấc làn váy lên trốn qua khỏi cửa sổ, vì thế nên ghé thăm cậu một chút."

"Nói lời hay một chút đi."

"Cậu thật xinh đẹp." Lý Hoan Tình quyết đoán đổi giọng, "Ngoại trừ mình, cậu là người phụ nữ xinh đẹp nhất mình từng gặp."

"Này còn tạm được."

Tần Mục bật cười, Cố Bình An thật đáng yêu, cũng rất đơn thuần, lời này rõ ràng cho thấy Lý Hoan Tình đang khen chính mình mà, cô nhất thời cũng không phản ứng lại, Lý Hoan Tình cũng vui vẻ như không có gì, mấy người nói chuyện phiếm một hồi, Cố Doanh Doanh và Lâm Tú Lan đến.

"Oa, chị, chị thật xinh đẹp." Cố Doanh Doanh bước đến bên cạnh Cố Bình An, cầm điện thoại chụp một tấm.

Tần Mục lễ phép chào hỏi Lâm Tú Lan, rồi kéo Lý Hoan Tình rời đi trước, cho người nhà bọn họ một không gian riêng, Lý Hoan Tình kéo cánh tay của hắn hỏi, "Ai, em thực sự rất đau lòng cho Bình An."

"Anh biết." Tần Mục nở nụ cười dịu dàng.

"Nhưng em đau lòng cho Bình An, em cũng không thay đổi được gì, coi như Lý gia không phải là mặt trời sắp lặn, đoán chừng em cũng không có năng lực chống lại Mục Lăng, làm sao cũng không thể bảo vệ được Bình An, Bình An cũng không thể rời đi, kết cục đều giống nhau, không bằng làm cho cậu ấy vui vẻ tiếp nhận." Trong lòng Lý Hoan Tình hơi cô đơn.

Tần Mục nói, "Anh dẫn em xuống hoa viên dưới lầu giải sầu."

"Được."

Tiệc ở lầu hai, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ ở dưới lầu, lúc này mùa hoa nở rất đẹp, hoa viên một vùng mỹ cảnh, Tần Mục nắm tay Lý Hoan Tình xuống lầu, dẫn cô vào hoa viên ngắm hoa.

"Hoan Hoan, chuyện của Lý gia, em không cần lo, một ngày còn có anh ở đây, chắc chắn sẽ giữ được." Đây là cam kết của Tần Mục đối với cô, chưa bao giờ phụ lòng, cũng không cần nói thêm gì, Lý Hoan Tình hiểu hắn.

Dù cho sau lưng có bị chê trách, hắn vẫn muốn bảo vệ vợ mình, thì chắc chắn sẽ bảo vệ được.

Mặc cho thời gian như con ngựa trắng quá khích, hắn vẫn chờ Lý Hoan Tình, trước sau như một.

Giữa bọn họ không có sóng to gió lớn gì, thanh mai trúc mã, ở cùng nhau một cách rất tự nhiên, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên viết thư tình cho Lý Hoan Tình là vào lớp 11, một mình trốn ở hành lang hoa tường vi, vắt hết óc, viết một bức thư tình.

Hắn là nhân vật nổi tiếng ở trong trường học, có rất nhiều nữ sinh yêu thích, có nữ sinh ngẫu nhiên gặp, tỏ tình với hắn, Tần Mục nói, tôi đã yêu một cô gái rất nhiều năm, đang muốn viết thư tình, cô biết viết thư tình như thế nào không?

Nữ sinh kia cũng rất thú vị, cho hắn rất nhiều ý kiến, hắn nói cảm ơn, rồi lại không thể nào hạ bút, cuối cùng đưa cho Lý Hoan Tình một bức thư tình trống không.

Lý Hoan Tình không hiểu gì hỏi hắn, đây là ý gì?

Hắn nghiêm trang mà nói, thư tình a.

Lý Hoan Tình hỏi, tại sao thư tình không có chữ.

Hắn nói, thư tình này, chúng ta cùng viết đi.

Hắn còn nhớ khi đó Lý Hoan Tình cười rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô, như là một tầng kim phấn di động, lay động con mắt của hắn, đẹp đến hơi choáng váng.

Hắn thử đi dắt tay Lý Hoan Tình, Lý Hoan Tình thẹn thùng bỏ qua hắn, một đường chạy về phòng học.

Sau đó, cứ một cách tự nhiên như vậy mà ở cùng nhau.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 69: Mục Vân Sinh xuất hiện

Bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng hối hận qua.

Tình cảm giữa bọn họ, giống như là đầu cành cây hoa ngọc lan vậy, trắng nõn, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, không nồng nặc rồi lại thơm ngát.

Sở thích của bọn họ rất giống nhau, đề tài tán ngẫu trời nam đất bắc, từ chính trị, quân sự, lịch sử và hiện đại, kỳ lạ, không có cái gì là không nói, hắn không bao giờ tìm được người nào có thể hiểu hắn hơn cả Lý Hoan Tình.

Giữa bọn họ, cũng không có tiểu tam.

Lý Hoan Tình tốt như vậy, có rất nhiều người theo đuổi, hắn cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ dính thị phi.

Ai cũng biết, bọn họ là một đôi, tương lai sẽ kết hôn.

"Anh, nếu có một ngày em gặp phải chuyện giống Bình An, thì sẽ như thế nào?" Lý Hoan Tình nghiêng đầu hỏi hắn, "Có một ác, đột nhiên xuất hiện, đoạt em đi mất, thì anh sẽ làm gì?"

"Ai có thể cướp em chứ?" Tần Mục nở nụ cười, không để ở trong lòng.

Thành phố S ai có thể cướp người phụ nữ của hắn chứ?

Mục Lăng, hắn sẽ không!

Mục Lăng là dạng đàn ông xếp tính mạng người thân lên hàng đầu, nếu không là phải mâu thuẫn gì phải chết, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà đối nghịch với Tần gia và những người khác, cái giả thiết này không thể thành lập.

"Chỉ là một ví dụ thôi a." Lý Hoan Tình nói, "Chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?"

Lý Hoan Tình vừa nghĩ tới có loại khả năng này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, cô biết mình nghĩ quá nhiều rồi, nhưng lại không nhịn được nghĩ như vậy, Tần Mục nói, "Được rồi, nếu như có chuyện như vậy, anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt em lại."

"Thật sự?"

"Đương nhiên."

Lý Hoan Tình suy nghĩ một chút, "Anh là bạch mã hoàng tử của em, không phải là kỵ sỹ của em, anh muốn làm sao để đoạt lại em đây?"

"Anh vừa là vương tử vừa là kỵ sỹ của em." Tần Mục nói, rồi trêu ghẹo, "Ai nói vương tử và kỵ sỹ không thể là một đây?"

"Nói cũng có lý." Lý Hoan Tình quấy nhiễu nói, "Em chắc chắn là bị chuyện của Bình An làm cho tinh thần có chút**, thậm chí có điểm bị hồ đồ rồi, thành phố S này làm gì có ai không có mắt đến đối nghịch với hai nhà chúng ta chứ. Coi như là Mục Lăng, Đường Dạ Bạch, cũng không thể, còn ai có bản lĩnh thông thiên đây."

"Hoan Hoan." Giọng của Tần Mục đột nhiên trở nên nghiêm túc, lấy ra một hộp nhung, quỳ một gối xuống sân cỏ, dọa Lý Hoan Tình giật mình một cái, Tần Mục nói, "Quen biết rất nhiều năm, đã ở cùng nhau rất nhiều năm, đời này, ngoại trừ tốt với em, yêu em, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Vì thế, Lý Hoan Tình tiểu thư, em đồng ý gả cho anh không?"

Cầu hồn?

Lý Hoan Tình lấy lại lý trí, có một chút sững sốt.

"Không muốn?"

"Đồng ý." Dường như là sợ Tần Mục hối hận, Lý Hoan Tình vội vàng nói đồng ý, cầm lấy nhẫn đeo vào tay mình.

Tần Mục, ".....Đây là chuyện của anh làm mà."

"Vậy em ra lệnh cho anh hôn môi cô dâu tương lai."

Tần Mục nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng hôn lên môi của cô.

Lầu hai.

Mục Lăng cùng một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở bên cạnh cửa sổ nói chuyện, không giống với Mục Lăng cuồng ngạo, người đàn ông này có khuôn mặt anh tuấn, sống nội tâm, vừa nhìn đã biết là người đàn ông vô cùng trầm ổn, đeo một cặp kính vô cực, sau thấu kính là một đôi mắt đen kịt mà ác liệt. Rõ ràng một thân quần áo thường, lại rất trầm ổn, nhưng trên người lại có một luồng sát khí ngang ngược, khí tràng vô cùng mạnh mẽ.

"A Sinh, cậu đang ở đây nhìn cái gì vậy?" Mục Lăng theo ánh mắt của người đàn ông nhìn xuống, "Nha, cậu biết Tần Mục sao? Sao cứ nhìn hắn vậy, theo lý thuyết, át chủ bài và Tần gia không thể nào có quan hệ."

Tay người đàn ông đặt trên lan can, hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, bàn tay còn lại đẩy mắt kính.

"Không quen, chưa từng gặp."
 
Chỉnh sửa cuối:
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 70: Kẻ thù của tôi

Mục Lăng cảm thấy kỳ lạ, anh em bọn họ đang nói chuyện đàm luận rất tốt, bầu không khí cũng rất hòa hợp, ai biết Mục Vân Sinh bất ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng mất tập trung rồi. Hắn còn tưởng làm sao, thì ra là chuyện của Tần Mục và Lý Hoan Tình, hắn không để ý lắm, lại tiếp tục cùng Mục Vân Sinh nói chuyện, ai biết được Mục Vân Sinh dường như không nghe, vậy thì có chút ngoài ý muốn, chuyện gì có thể làm cho Mục Vân Sinh mất tập trung đây?

Mục Vân Sinh với hắn là anh em họ, quan hệ so với các anh em khác ở Mục gia thân thiết hơn nhiều, mặc kệ về tình cảm hay huyết thống, ba của Mục Vân Sinh và ba của Mục Lăng là anh em ruột, chỉ tiếc ba Mục Vân Sinh từ nhỏ quá phản nghịch, cả ngày trà trộn với**, Mục lão gia cảm thấy quá mất mặt nên đuổi người ra khỏi nhà, lúc đó ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, ba của Mục Vân Sinh liền đi vào con đường xã hội đen một đi không trở về, sau này, trà trộn vào hắc đạo của ba, bởi vì oán hận cá nhân mà bị người ta chém chết, mẹ Mục Vân Sinh một mình nuôi dưỡng hắn, cũng kiên quyết không muốn trở về Mục gia, sau đó, mẹ Mục Vân Sinh cũng đã chết, không tìm được tin tức của Mục Vân Sinh, qua mười năm, Mục Lăng và Mục Vân Sinh trong một vụ làm ăn gặp được nhau, thấy hắn lớn lên giống chú của mình, hai người mới quen biết nhau.

Mục Vân Sinh đã sớm biết mình cũng là dòng chính Mục gia, thời điểm sinh sống khó khăn nhất.. Lúc tuyệt vọng nhất, xưa nay cũng chưa từng nghĩ tới sẽ về Mục gia, bây giờ đã biến thành một người ai cũng không chọc nổi.. Phần tử khủng bố.

"Tôi đính hôn, chính là giả, không bao lâu nữa sẽ đá cô ta, cậu còn cố ý chạy về đây làm gì?" Mục Lăng thẳng thắng nói, "Cũng không phải là lễ đính hôn thật của tôi."

"Cậu nghĩ hơi nhiều." Mục Vân Sinh nhàn nhạt nói, "Tôi không phải là trở về vì cậu."

Ánh mắt của hắn trước sau rơi ngoài cửa sổ.

Mục Lăng vỗ tay một cái, "Tôi biết mà, dọa tôi một trận, vậy tại sao cậu lại trở về?"

Mục Vân Sinh không trả lời, Mục Lăng nhìn hắn một cách kỳ quái, lại phát hiện trong ánh mắt của Mục Vân Sinh có một tia.. Sát khí?

Nói thật, hắn và Mục Vân Sinh quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hắn qua, cũng đang trên mặt hắn nhìn thấy sát khí, nhưng bây giờ nhìn kỹ, lại không có.

"Vậy tại sao cậu lại trở về?"

Mục Vân Sinh trầm mặc, Mục Lăng giận, "Này!"

"Tôi nghe được."

"Tại sao?"

"Không thể trả lời."

Mục Lăng giận, đại gia ngươi. Hắn giận thì giận, nhưng vẫn đúng là hết cách, bởi vì hắn đánh không lại Mục Vân Sinh.

"Cậu thật sự không quen biết Tần Mục sao?"

"Hắn là ai?"

Mục Lăng xác định hắn thực sự không quen biết Tần Mục, Mục Lăng đem bối cảnh Tần Mục giới thiệu một lần, "Cô gái bên cạnh là người yêu của hắn, đoán chừng vừa mới nói lời cầu hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, cô gái kia cũng rất có bối cảnh, Tần Mục là loại người si tình a."

Loại người si tình?

"A Sinh, vẻ mặt này của cậu.. có hơi đáng sợ a." Mặc dù vẫn là vẻ mặt đó không có gì, nhưng vì cái gì hắn lại cảm thấy sống lưng có hơi lạnh?

Mục Lăng cũng vô tình chú ý tới cảm xúc của Mục Vân Sinh có chút không tốt, cảm giác lan can sắp bị hắn bóp nát, này thật sự có điểm.. đáng sợ a.

"Tần Mục là kẻ thù của cậu sao?" Chắc sẽ không có khả năng Lý Hoan Tình là kẻ thù của hắn chứ?

"Kẻ thù!" Như đinh đóng cột.

Mục Lăng dừng một chút, "Tôi kiến nghị cậu nên hòa giải đi, bối cảnh Tần gia rất hùng hậu, át chủ bài muốn cắm rễ ở thành phố S, e sợ không thể đắc tội bọn họ được."

Mục Vân Sinh vuốt ve mắt kính, sau thấu kính, ánh mắt bình tĩnh, "Át chủ bài không cần ở thành phố S phát triển, Tần gia, tôi cũng không để ở trong mắt, kẻ thù.."

"Không cách nào hòa giải!"
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 73: Bí mật nhỏ của Cố Bình An

[COLOR=rgb(20, 20, 20) ]
Cố Bình An không từ chối được, không muốn đeo một chút nào, não hiện ra một số hình ảnh, có người trộm sợi dây chuyền này, một đao chém đầu cô, hình ảnh quá bạo lực máu me, quả thực quá.. Khủng bố rồi.

"Tôi cảm thấy lễ phục này đã rất đẹp rồi, không cần thêm trang sức để tôn lên nữa đâu." Cố Bình An nói, "Không, phải nói, trời sinh tôi quyến rũ, không cần đến đồ trang sức."

"Em thật nhiều chuyện, bảo em đeo thì đeo đi."

Cố Bình An đeo vòng ngọc vào, bất ngờ lại phù hợp với cô, Mục Lăng nhìn thấy cũng thật hài lòng, thật ra vòng tay này là tùy ý chọn, vốn là muốn chọn một cái lắc tay kim cương, nhưng lại phối không hợp, nên chọn vòng ngọc, da dẻ Cố Bình An trắng, xương cũng khéo léo, đeo rất ưa nhìn, tôn lên được vẻ đẹp.

Lễ phục trễ ngực, trước mặt là một cảnh xuân như ẩn như hiện, Cố Bình An đã cố ý nhấc áo lên cao, nhưng Mục Lăng ở phía trên nhìn xuống, vẫn thấy rất rõ ràng, Cố Bình An còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại vô cùng tốt, thường kiều ngạo về bản thân, quả nhiên diễm phúc của hắn không cạn.

"Chờ chút, để anh giúp." Mục Lăng lên tiếng cắt ngang động tác của Cố Bình An, cầm lấm dây chuyền, vòng tới phía sau cô, bảo thạch lạnh lẽo kề sát trước ngực, người đàn ông cao to đứng ở đằng sau cô, hết sức chăm chú vì cô đeo dây chuyền, da thô ráp của hắn chạm vào da dẻ sau gáy cô, mang theo một tia ấm áp, da dẻ Cố Bình An hiện lên một tầng mụn nhọt nho nhỏ, sống lưng đều tê, cảm giác rất kì quái, một mực lại không nói ra được, chỉ muốn kết thúc nhanh một chút.

Mục Lăng đeo được sợi dây chuyền rồi rất hài lòng.

Hắn đưa tay cầm lấy khuyên tai, Cố Bình An cuốn quít, "Tự tôi đeo được."

"Em sợ cái gì?" Giọng nói này nghe giống như run rẩy, sợ cái gì? Mục Lăng nhìn mặt Cố Bình An, mặt đã đỏ hết lên, có cần như vậy hay không? Hắn phát hiện Cố Bình An rất dễ đỏ mặt, động một chút là đỏ mặt, thiếu nữ không rành thế sự, quả nhiên dễ đỏ mặt.

"Tôi tự đeo được."

"Anh muốn đeo cho em." Mục Lăng nói, "Anh đeo đồ trang sức cho bà xã, không phải là chuyện bình thường sao?"

Mục Lăng cầm khuyên tai, vừa mới đụng tới lỗ tai Cố Bình An, lỗ tai của cô đã đỏ hết lên, cả người giống như là xù lông, Cố Bình An xoa xoa lỗ tai, thô lỗ nói, "Anh muốn đeo thì nhanh một chút đi."

Mục Lăng cảm thấy vô cùng thú vị, lỗ tai Cố Bình An đỏ tươi như máu, thực sự là quá nhạy cảm, giống như lỗ tai con mèo, đụng vào là muốn nổ, hắn không nhịn được xoa đi xoa lại, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa lỗ tai cô, Cố Bình An một trận run rẩy, cuống quýt che lỗ tai lại, trốn không thoát đơn giản đứng dậy, Cố Bình An tức giận trừng mắt, kẻ này rõ ràng là cố ý.

"Lưu manh!" Cố Bình An giận, đôi mắt ươn ướt.

Cô chính là không chịu được có người sờ lỗ tai cô, lúc trước đi bấm lỗ tai, cô suýt chút nữa là khóc, lúc nào cũng không nhịn được muốn trốn đi, may mà không né tránh, nếu không là đã bấm trật, bây giờ Mục Lăng phát hiện, lại còn muốn đùa bỡn lỗ tai cô.

"Ha ha ha ha ha ha, Cố Bình An, em thật đáng yêu." Mục Lăng cười to, khí chất cả người hắn đều là hắc ám, trầm thấp, nở nụ cười này lên, bất ngờ sang sảng, trong lòng Cố Bình An lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chăm sóc một lần.

Mục Lăng vui mừng khôn xiết, chỉ sờ lỗ tai một chút mà thôi, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, người cũng đỏ, hắn đang nghĩ, nếu như đích thân làm, Cố Bình An sẽ có phản ứng gì, Mục Lăng đột nhiên ôm lấy Cố Bình An, đầu nghiêng sang một bên, môi ấm áp rơi vào trên lỗ tai Cố Bình An.
[/COLOR]
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 74: Mục Lăng uy hiếp

[COLOR=rgb(20, 20, 20) ]
"A.." Cố Bình An la lên một tiếng, không ngừng giãy dụa trong lồng ngực hắn, giãy dụa đến mức rất lợi hại, toàn thân đều đỏ như một con tôm luộc, Mục Lăng ngậm lỗ tai cô, đầu lưỡi ở trên lỗ tai liếm liếm, Cố Bình An cảm giác giống như nước mắt sắp rơi xuống, người đang ở trong lồng ngực Mục Lăng run rẩy, khoảng chừng trái phải đều không né tránh được, cuối cùng Mục Lăng cũng coi như có lòng tốt buông cô ra, Cố Bình An như đã sắp khóc.

"Chà chà sách, quả trứng nhỏ đáng thương." Mục Lăng nói, Cố Bình An tức giận đến muốn đánh Mục Lăng, "Không biết xấu hổ, lưu manh."

Mục Lăng cười ha ha, đối với hắn mà nói, hời hợt.

"Dừng lại dừng, đừng giãy dụa nữa, giãy dụa nữa, tóc sẽ rối hết đấy."

"Đều tại anh."

"Tại anh, tại anh." Trong lòng Mục Lăng hiện đang rất tốt, đột nhiên cảm thấy Cố Bình An cực kỳ dễ thương, siêu cấp đáng yêu, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn muốn nắm lấy.

"Anh đi ra ngoài đi." Cố Bình An thực sự là tức giận và xấu hổ chết đi được.

Thật oan ức, rất muốn khóc.

"Này, em sẽ không thật sự muốn khóc lên chứ?" Mục Lăng nói, "Quả nhiên là bé gái."

"Cút."

"Nói anh cút? Em là cọng hành nào?" Mục Lăng tuyệt đối là trời sinh phản cốt, người ta muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm ngược lại, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, hiện tại đang rất muốn trêu ghẹo Cố Bình An, nhìn dáng vẻ giận dữ và xấu hổ của cô, hắn cảm thấy chuyện cô đánh hắn hai bạt tai, hắn có thể hơi hơi không tính toán món nợ này.

"Anh chưa cân nhắc đến vấn đề phối hợp, nếu như lễ phục này màu xanh lam thì sẽ càng đẹp mắt hơn." Có thể lễ đính hôn, mặc trang phục màu xanh lam thì có chút quái dị, có điều cách phối hợp này thì cũng không tính là quá mức quái dị và cũng có một chút phong tình.

Cố Bình An không nói lời nào, giữ im lặng, giả chết.

Mục Lăng nói, "Có phải là rất không muốn gả cho anh đúng không?"

"Đúng." Cố Bình An liếc mắt nhìn hắn, "Rất bất mãn."

Hắn là người mà cô ghét nhất.

"Thuận tiện nói cho em biết một tiếng, những tạp chí nói xấu kia, đã trở thành lịch sử, chồng em có giỏi hay không?" Mục Lăng hời hợt hỏi, trong lòng Cố Bình An như bị sét đánh, cái gì gọi là thành lịch sử? Thật sự là toàn bộ trở thành lịch sử rồi sao? Cô đương nhiên biết danh tiếng của mình trở nên đặc biệt khó nghe vì những tòa tạp chí nhỏ này tùy tiện viết scandal, cô cùng Mục Phàm không có gì, kết quả lại biến thành gian tình.

Những tòa tạp chí này, cảm giác cũng rất lớn mạnh, dĩ nhiên nói không có sẽ không có, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Mục Lăng làm thế nào mà làm được? Đến tột cùng là thế lực của hắn có bao nhiêu lớn mạnh có thể một tay che trời đến trình độ này đây?

Chuyện này quả thực là đáng sợ.

Nếu như đắc tội Mục Lăng rồi, ông ngoại và cậu của cô còn con đường nào thoát đây?

"Làm sao? Em không vui? Không định khen anh một tiếng sao?" Mục Lăng không hài lòng.

Cố Bình An nói, "Bọn họ cũng là vì một miếng cơm ăn, không cần thiết."

"Thật thánh mẫu." Mục Lăng không nhịn được châm biếm, "Chỉ có điều, ai bảo anh khó chịu, anh quyết không để ai ung dung thoải mái, nếu bọn họ chọc anh, thì phải trả giá thật lớn, bà xã, em tốt nhất cũng đừng chọc anh."

Bởi vì cái giá phải trả em không trả nổi.

Cố Bình An đã sớm biết Mục Lăng không dễ trêu, không cần Mục Lăng đặc biệt nhắc nở, chỉ là cảm giác rất quái dị, Mục Lăng đến tột cùng là muốn nói cái gì?

"Em còn không rõ ý của anh?"

Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, "Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ còn không dám có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý."
[/COLOR]
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 75: Lý Hoan Tình và Mục Vân Sinh

Cố Bình An lắc đầu, Mục Lăng cười lạnh, "Ý tứ rất đơn giản, anh có thể làm cho công ty của bọn họ trở thành lịch sử, thời gian ngắn ngủi không tới ba ngày, anh đã làm xong, thậm chí bọn họ có có một lời oán trách, anh cũng có thể làm cho vị trí thị trưởng của ba em không cách nào lên chức, cho tới nhà ông ngoại em, vậy thì càng đơn giản, gây khó xử rất dễ dàng, Cố Bình An, em đánh anh, anh niệm tình em tuổi trẻ không hiểu chuyện, lần sau không được làm như vậy nữa, bằng không, anh có thể không đánh em, nhưng không phải đại diện cho anh sẽ không động đến người Cố gia, người em để ý."

Mục Lăng dừng một chút, lại nhàn nhạt nói một câu, "Đương nhiên, nếu như em nghe lời, những chuyện này cũng có thể tránh khỏi."

Trong lòng Cố Bình An nguội lạnh, cô so với ai khác đều hiểu, trong tay cô không có bao nhiêu vốn luyến có thể cùng Mục Lăng đối kháng.

"Cái gì gọi là nghe lời?"

Mục Lăng búng một cái lên đầu Cố Bình An, "Ý tứ nghe lời rất đơn giản, anh bảo em khóc thì em không thể cười, anh bảo em cười thì em không thể khóc, anh bảo em cởi quần áo nằm ở trên giường đợi anh thì em không được ở trên sofa, hiểu ý anh không?"

Cố Bình An, "..."

Lưu manh.

Ngoại trừ chửi một câu lưu manh ra, cô không biết còn có thể chửi câu gì hơn, Mục Lăng, anh không biết xấu hổ một chút nào sao? Anh có thể biết vô liêm sỉ một chút được không?

Mục Lăng nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Bình An, sờ sờ khuôn mặt cô, "Bà xã, em đừng sợ đến như vậy, người ngoài đồn về anh đều là sai sự thật, thực ra con của người anh, dịu dàng, rất dịu dàng."

"Vô sỉ." Cố Bình An nghiến răng nói ra hai từ này.

Mục Lăng cười ha ha, nghênh ngang rời đi, rất hung hăng càn quấy, nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Lăng đại khái đã bị Cố Bình An lăng trì rồi.

Cố Bình An ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng không được.

"Cả đời mình phải nghe Mục Lăng thao túng sao?"

Không ai có thể nghe được lời của cô, cũng không ai có thể trả lời cô, đáp án này, chỉ có từ bên trong trận đấu trí của cô và Mục Lăng mới có thể có đáp án mà thôi.

Tần Mục đi đến phòng rửa tay, Lý Hoan Tình nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tuy rằng không phải là chiếc nhẫn đáng giá gì, nhưng cũng rất tao nhã, đẹp đẽ, cô rất thích.

Đêm nay về nhà, cô muốn nói chuyện này với bà nội, chuẩn bị lễ cưới của cô và Tần Mục, tuy rằng kết hôn hơi sớm, nhưng cô vẫn đồng ý, dù sao sớm muộn gì cô cũng là vợ của Tần Mục, gả cho hắn sớm một chút, cũng không có gì không thể.

Bà nội chắc chắn sẽ đồng ý, Tần Mục là cháu rễ mà bà bổ nhiệm mà.

Điện thoại di động vang lên, Tần Mục điện thoại tới, "Hoan Hoan, lễ đính hôn sẽ nhanh chóng bắt đầu, anh trực tiếp đi lên luôn, em cũng trực tiếp đi lên đây đi."

"Được." Vừa mới đính hôn, tâm tình vui vẻ, bước chân của Lý Hoan Tình bước đi cũng trở nên rất nhẹ nhàng, nhưng lanh chanh không chú ý, ngay chỗ rẽ đụng trúng người, đúng lúc là nơi có bậc thang, Lý Hoan Tình đứng không vững, người sẽ té xuống mặt đất mất.

"A.."

Thảm, hôm nay mang cao gót, té xuống như thế, chắc chắn rất chật vật, nhưng mà, dự liệu về đau đớn và chật vật không đến, cô chỉ cảm thấy trước mắt có một cơn gió thổi qua, người đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Tay của người đàn ông, ôm chặt lấy eo của cô, đem cô vững vàng mà bảo hộ ở trong lồng ngực.

Lý Hoan Tình sợ hãi không thôi, hoảng hốt vội nói cảm ơn, ngẩng đầu, nhưng mà bất ngờ ngẩn ra, tát vào miệng một cái, có chút không xác định chớp mắt một lần, trong nháy mắt có chút kinh ngạc vui mừng, "A Sinh?"

"Ừ." Người đàn ông nhàn nhạt nói, "Là tôi."

Lý Hoan Tình vui mừng nhìn hắn, "Anh về khi nào vậy, sao không nói cho tôi biết một tiếng, tôi mời anh ăn cơm, lần trước anh đi vội vàng như vậy, ngay cả số điện thoại của anh tôi cũng không xin được."

Mục Vân Sinh im lặng, vô cùng im lặng, im lặng đến Lý Hoan Tình có chút lúng túng, thật giống sau khi gặp lại, chỉ có một mình cô vui mừng như thế, còn Mục Vân Sinh vẫn rất lạnh nhạt, rất lạnh nhạt.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 76: Mục Vân Sinh và Lý Hoan Tình

Lúc Lý Hoan Tình còn nhỏ đã quen biết Mục Vân Sinh.

Chỉ là, ký ức có chút mỏng manh, chuyện lúc nhỏ, cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng, Mục Vân Sinh và mẹ của hắn từng sống ở nhà cô một thời gian rất dài, mẹ hắn là người hầu của nhà cô. Sau đó, sau khi mẹ của hắn qua đời, Mục Vân Sinh đã rời khỏi Lý gia, lúc đó vì nguyên do gì, cô nhớ rất rõ ràng, chị họ của cô rất thích chơi với Mục Vân Sinh, bà nội rất không thích.

Bà nội cô quan niệm về giai cấp rất nặng, rất không thích con cháu trong nhà chơi với Mục Vân Sinh, chị họ so với bọn cô lớn hơn một chút, mỗi ngày đều đi theo phía sau Mục Vân Sinh chơi, chọc đến bà nội vô cùng khó chịu, bà nội nói với chị họ vài câu, chị họ không vui cãi vã với bà nội. Khi đó, mọi người đều còn nhỏ, con nít cùng nhau chơi đùa, thực ra cũng không có vấn đề gì, tại sao bà nội lại không thích. Vào thời điểm mẹ Mục Vân Sinh bị bệnh nặng, bà nội từng tìm qua mẹ hắn bàn luận về vấn đề này, ngữ khí rất khó nghe, bảo mẹ hắn trông coi Mục Vân Sinh, không nên cùng cháu gái của bà đi quá gần, lời nói đến mức rất khó nghe.

Lúc đó Mục Vân Sinh ở một bên nghe trộm được, vô cùng tức giận, đặc biệt từ đó về sau, thân thể của mẹ hắn càng ngày càng không ổn, Mục Vân Sinh cũng đối với bà nội của cô tràn đầy oán hận, Lý Hoan Tình bị quản rất nghiêm khắc, cũng sẽ không cùng Mục Vân Sinh xảy ra quá nhiều tiếp xúc.

Sau đó, mẹ Mục Vân Sinh qua đời, bà nội vốn là muốn nuôi nấng Mục Vân Sinh, lại bị hắn từ chối, trước khi đi, hình như Mục Vân Sinh đã nói gì đó với bà nội, bà nội vẫn luôn rất tức giận, vẫn luôn nhớ hắn.

Khi đó, Mục Vân Sinh mới 9 tuổi, cô cũng lờ lờ mờ mờ, cái gì cũng không biết.

Tính cách của bà nội rất gàn bướng.

Lý Hoan Tình cũng rất rõ, dù sao bà nội cũng là bà nội của cô, lại rất cưng chiều cô, Lý Hoan Tình cũng không tiện nói gì, tuy rằng Cố Bình An cũng từng nhổ nước bọt qua, bà nội cô nói khó nghe chỉ vì ghét bần yêu phú. Từ nhỏ đến lớn, chuyện giao du bạn bè của Lý Hoan Tình, không ai là không môn đăng hộ đối, trên căn bản đều là không giàu thì thì cũng cao quý, tất cả đều là ba đời gì đó gì đó, Lý Hoan Tình cũng hết cách rồi, chỉ có thể nói bà nội quan niệm về dòng dõi quá sâu.

Chuyện của Mục Vân Sinh, ở Lý gia cũng không tính là sóng to gió lớn gì, dù sao lúc đó tuổi cũng còn nhỏ mà.

Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là 7 năm sau, Mục Vân Sinh đã trở thành một thiếu niên.

Năm đó, Mục Vân Sinh trở về tảo mộ, nói thật, Lý Hoan Tình không nhớ tới hắn một chút nào, lúc đó Lý Hoan Tình còn nhỏ tuổi, ngược lại chị họ đối với Mục Vân Sinh nhớ mãi không quên, vẫn luôn là bạn chơi khi còn bé của chị ấy, được ca tụng là đôi uyên ương, đối với bà nội vẫn luôn rất bất mãn.

Chị họ ngẫu nhiên gặp lại Mục Vân Sinh, đồng thời đối với Mục Vân Sinh nhất kiến chung tình, Mục Vân Sinh 16 tuổi, vóc người thon dài, phong độ nhanh nhẹn, anh tuấn đến cực điểm, dùng chị họ cô mà nói, đó chính là, trời ạ, chị sắp bị anh ấy giật chết rồi.

Chị họ thích một người, là huyên náo khắp nơi đều biết, bà nội cũng biết, sau đó để chị họ dẫn người về, lúc đó Lý Hoan Tình cảm thấy sự việc có chút không đúng lắm, chị họ lại không nói hai người đang yêu nhau, bà nội gặp Mục Vân Sinh làm gì, hơn nữa bà nội lại không thích Mục Vân Sinh, này không khỏi có chút kỳ quái. Cô khuyên chị họ đừng dẫn người đến, chuyện này hãy quên đi, ai biết chị họ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, một mực muốn dẫn người đến.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 77: Ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp

Chị họ cũng cảm thấy bà nội coi thường người khác, chỉ vì không thích bối cảnh xuất thân của Mục Vân Sinh mà thôi, bà thấy Mục Vân Sinh, chắc chắn sẽ yêu thích Mục Vân Sinh và sẽ để cho bọn họ yêu đương, chị ấy một mực cho rằng đây nguyên nhân chủ yếu mà bà nội không cho bọn họ yêu đương.

Lý Hoan Tình cũng vì lần đó, chân chính nảy sinh ấn tượng sâu sắc đối với Mục Vân Sinh, mà không lại là một dấu hiệu, trước đây cô đối Mục Vân Sinh ấn tượng chính là bà nội không thích hắn, bà nội luôn nói, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang (*), lại muốn ăn thịt thiên nga, khi đó, cô đều là rất bất đắc dĩ, chỉ là bọn nhỏ cùng nhau chơi đùa mà thôi, bà nội nghĩ quá nhiều, nhưng lại một mực chắc chắn, Mục Vân Sinh là bạch nhãn lang, đặc biệt dặn dò Lý Hoan Tình cách xa Mục Vân Sinh một chút.

(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Sau khi trưởng thành, lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Vân Sinh.

Ngày đó cô đứng trên gác xếp, nhìn chị họ dẫn người về, vóc người Mục Vân Sinh gầy yếu, khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ áo sơ mi trắng, một cái quần bò, trang phục rất chỉnh tề, cũng rất sạch sẽ gọn gàng, tóc cắt đến mức rất ngắn, anh khí bừng bừng. Lý Hoan Tình cảm thấy, Mục Vân Sinh so với những chàng trai cô từng gặp đều anh tuấn hơn nhiều, từng cử chỉ tay chân, tràn đầy khí khái nam tử.

Ngày đó là giữa hè, nhiệt liệt sáng rỡ trên người thiếu niên che kín một tầng lấp lánh mỏng manh, Lý Hoan Tình cảm thấy, hắn thật sự rất anh tuấn.

Đột nhiên, Mục Vân Sinh vừa ngẩng đầu, thấy được cô ở trên ban công, một khắc đó, cơ thể Lý Hoan Tình như có một đạo dòng điện xuyên qua.

Đó là một đôi mắt rất đẹp.

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra một người, thật sự có một ánh mắt sắc bén như vậy, thật giống một chút liền nhìn xuyên, cô đang suy nghĩ gì, cô đang len lén nhìn hắn, Lý Hoan Tình còn cười phất phất tay, ai biết mặt Mục Vân Sinh không hề cảm xúc, mở ra một ánh mắt khác, không hề để ý cô một chút nào.

Cực giỏi!

Đây là cái nhìn bên trong của thiếu nữ Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh.

Cô vốn không muốn quản chuyện này của chị họ, nhưng thấy Mục Vân Sinh, cô lại có hứng thú, hào hứng bước xuống lầu, lại nghe được bà nội rất vô lễ mắng Mục Vân Sinh, chửi đến rất khó nghe, cô hỏi em họ mới biết, thì ra bà nội đề ra nghi vấn sau khi Mục Vân Sinh rời khỏi Lý gia đã làm cái gì, học ở nơi nào.

Mục Vân Sinh nói, không học, đang đánh nhau.

Bà nội rất tức, cho rằng một người không học lực cũng không công việc đàng hoàng, cũng dám vọng tưởng cùng cháu gái của bà yêu đương, này chỉ là mơ tưởng, đồng thời nhắc đến mẹ Mục Vân Sinh, nói Mục Vân Sinh bạch nhãn lang, xuất thân đê tiện.

Lý Hoan Tình vẫn luôn không thích bà nội cay nghiệt, cô cảm thấy một người già đối với một thiếu niên cay nghiệt như vậy, thật sự hơi quá đáng, cô lên tiếng ngăn bà nội lại.

Cô cho rằng Mục Vân Sinh chịu nhục nhã, chắc chắc sẽ rất tức giận, nổi trận lôi đình, ai biết được Mục Vân Sinh rất bình tĩnh, dường như bà nội nhục nhã, đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, lúc hắn rời đi, chỉ vào bà nội nói.

Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho bà đem cháu gái Lý gia xếp hàng một loạt, cười nói với tôi, mặc cho cậu chọn.

Khi đó, tôi sẽ nói cho bà biết, cháu gái Lý gia, không xứng với tôi.

Hắn làm bà nội huyết áp tăng vọt, người đã đi, chị họ khóc lóc đuổi theo, cũng không thấy hình bóng của hắn đâu, chị họ tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi, Lý Hoan Tình cũng mới biết, Mục Vân Sinh không tới vì chuyện yêu đương với chị họ, hắn đến Lý gia, chỉ vì một lời này.

Cô vốn tưởng rằng, bọn họ có thấy cũng không gặp nhau, không nghĩ tới, cái đêm mưa kia, cô ở trong ngõ tối, nhặt được Mục Vân Sinh đang thoi thóp, đạn bắn trúng bụng của hắn, máu vẫn chảy, Mục Vân Sinh lại hôn mê bất tỉnh, bốn phía mơ hồ có thể nghe được tiếng súng, Lý Hoan Tình cũng coi như bình tĩnh, thân thể gầy yếu cõng lấy Mục Vân Sinh, ẩn núp mấy tiếng, cuối cùng cũng coi như an toàn, Mục Vân Sinh đã tỉnh rồi.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 78: Cao lạnh chi hoa

Cô muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị Mục Vân Sinh ngăn lại, lúc đó hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn đến biệt thự bỏ trống của ba mẹ.

Không có gây mê, không có bác sỹ, Mục Vân Sinh tự mình lấy viên đạn ngay bụng ra, rồi tự khâu vết thương, cũng hù dọa Lý Hoan Tình, sau khi làm tốt mọi việc, Mục Vân Sinh giống như bị vết thương làm phát sốt, thời điểm Lý Hoan Tình chăm sóc hắn, luôn cảm giác Mục Vân Sinh sắp chết, nhiều lần muốn báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát, hắn có chết thật rồi, cô có miệng cũng không nói được, nhưng mỗi lần cô định báo cảnh sát, quay đầu lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Vân Sinh, cô lại nhịn được.

Lúc đó cô nghĩ, chắc cuộc sống của Mục Vân Sinh rất khó khăn, chắc chắn là do Lý gia tạo thành, nếu không phải bà nội coi thường người khác, hắn ở lại Lý gia, có lẽ tháng ngày trải qua sẽ không cực khổ như vậy. Bởi vì quá áy náy, hay bởi vì có một chút thiện cảm, Lý Hoan Tình vẫn chăm sóc hắn, đồng thời đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc kháng sinh cho hắn dùng, sau ba ngày, Mục Vân Sinh từ hôn mê tỉnh dậy.

Lý Hoan Tình đối với Mục Vân Sinh, kỳ thực rất có thiện cảm, cô cảm thấy Mục Vân Sinh giống như nhân vật tiểu anh hùng trong phim điện ảnh vậy, cô đã ở bên trong 2 giờ liền, cũng không quản không để ý, cũng không cảm thấy Mục Vân Sinh nguy hiểm cỡ nào.

Mục Vân Sinh hiển nhiên nhận ra cô, cũng không nói gì, gọi một cú điện thoại, có người tới đón hắn, hắn cứ như vậy một câu nói cũng không lưu lại, một câu cảm ơn cũng không có, quay đầu bước đi, đại khái qua một tháng, Lý Hoan Tình ở trong phòng của mình nhìn thấy Mục Vân Sinh, sợ đến suýt chút nữa không còn nửa cái mạng.

Hắn là đến nói cảm ơn.

Cô vốn tưởng rằng, cô là con cháu Lý gia, Mục Vân Sinh sẽ bài xích đối với cô, bởi vì Mục Vân Sinh đối với người vẫn luôn rất lạnh nhạt, cũng không có tâm tình gì, cô chưa kịp nhìn kỹ, Mục Vân Sinh đã không cùng cô nói thêm cái gì nữa, tới tới lui lui, chỉ nói có ba câu.

Lại một lần nữa nhìn thấy Mục Vân Sinh, đã là chuyện của một năm sau, hắn thật giống lại bị thương.

Sau đó, tìm đến Lý Hoan Tình giúp đỡ.

Năm đó, Lý Hoan Tình biết lái xe, cô quấn lấy Tần Mục dạy cô làm sao lái xe, vị thành niên không giấy phép lái xe, cũng không biết điều khiển làm sao, nhưng mà, cô là con gái nhà quyền quý, hậu duệ quý tộc, theo Mục Vân Sinh đập phá cửa sổ người ta, trộm xe người ta, hơn nửa đêm ở trên đường cái điên cuồng chạy trốn, đồng thời bỏ qua những người đang đuổi theo ở phía sau, cô nghe được tiếng súng, cô nhìn thấy nổ tung, năm đó, cô cùng Mục Vân Sinh đã trải qua vài bước ngoặt sinh tử.

Những việc này, cô đều không dám nói cho Tần Mục.

Nếu nói cho Tần Mục, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy cô là điên rồi, nhưng khi đó, cô cảm thấy tương đối kích thích.

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày của cô đều tràn đầy mới mẻ, thẳng đến sau khi Mục Vân Sinh rời đi, cô đã quên hỏi phương thức liên lạc, mỗi lần hắn đều là xuất quỷ nhập thần, tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, không mang đi một áng mây.

Hắn đi rồi, tình cảm của Lý Hoan Tình và Tần Mục cũng bắt đầu ấm lên, sau biến thành người yêu.

Thoáng một cái đã bốn năm trôi qua, cô lại gặp lại Mục Vân Sinh.

Bỏ đi thời niên thiếu non nớt, bây giờ Mục Vân Sinh như đã biến thành người khác.

Thiếu niên trầm mặc ít nói giết chóc quả quyết, lắc mình biến hóa thành thanh niên hào hoa phong nhã tầm nhìn lạnh lùng.

Duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt lợi hại này của hắn, tư thái lạnh nhạt.

Thật giống một đóa hoa mai lạnh đầu cành cây.

Dùng lời Cố Bình An nói, chính là cao lạnh chi hoa.

Lạnh lùng cùng xa cách của hắn, luôn làm người khác cảm thấy cao cao không thể với tới, nhưng Lý Hoan Tình vẫn cảm thấy Mục Vân Sinh đối với cô, vẫn tính là đặc biệt, có lẽ là bởi vì cô đã từng cứu hắn, cho nên, hắn đối với cô hơi hơi có một chút ân tình như vậy.
 
22,455 ❤︎ Bài viết: 1113 Tìm chủ đề
Chương 79: Chuyện rất quan trọng

[COLOR=rgb(20, 20, 20) ]
"Lần này anh trở về là có chuyện cần phải làm sao?" Lý Hoan Tình hỏi, cô biết, thời gian cô ở cùng Mục Vân Sinh, đều là cô chủ động gợi ra đề tài, Mục Vân Sinh đều là trầm mặc ít nói, nhưng đi cùng với hắn, chưa bao giờ sẽ cảm thấy tẻ nhạt, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy nặng nề.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là rất kích thích, đều là trải qua giống như phim điện ảnh vậy, rất mới mẻ.

"Mục Lăng và tôi là anh em họ." Mục Vân Sinh từ tốn nói, ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Lý Hoan Tình, con ngươi bình tĩnh sau thấu kính, ai cũng không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ồ, xưa nay chưa từng thấy anh nhắc đến."

"Không có gì hay để nhắc." Mục Vân Sinh nói, mặc kệ nhắc đến, hay không nhắc đến, cũng không có ảnh hưởng gì, một người đã có thành kiến với người khác, thì cũng sẽ không vì thân thế của người đó mà thay đổi.

Lý Hoan Tình có chút tiếc nuối, nếu như biết sớm hơn, có lẽ bà nội sẽ không cay nghiệt với hắn như vậy.

Nhưng cô cảm thấy, thực ra Mục Vân Sinh không có chút nào quan tâm đến bà nội thấy hắn như nào.

Hoặc nói là, thứ mà hắn thực sự quan tâm rất là ít.

"Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, anh không đi lên sao?" Lý Hoan Tình hỏi hắn.

Mục Vân Sinh nói, "Cô đi lên trước đi."

Lý Hoan Tình có chút do dự, "A Sinh, anh không vui sao?"

Tuy rằng hắn tức giận hay không tức giận, cô nhìn không ra, nhưng có lẽ trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, cô luôn cảm thấy Mục Vân Sinh luôn đè nén tức giận, rất ngột ngạt, cô lại không biết tại sao, tại sao lại tức giận chứ?

Ai chọc hắn?

Cô không biết gì về Mục Vân Sinh cả, nhưng biết, Mục Vân Sinh không dễ trêu, ai chọc hắn, chắc chắn không có kết quả tốt, cô tận mắt thấy Mục Vân Sinh đánh người qua, động tác kia có vẻ quyết tâm, quả thực muốn đánh tan xương đối phương.

"Tôi làm sao không vui được?"

"Tôi có cảm giác a." Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Quên đi, không đề cập đến nữa, hiếm khi anh trở về một lần, tìm thời gian, tôi mời anh ăn cơm được không? Mang anh đi chơi một chút, thành phố S có rất nhiều nơi để chơi, tôi lúc nào cũng muốn dẫn anh đi chơi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội."

Mục Vân Sinh trầm mặc, Lý Hoan Tình nghĩ đi nghĩ lại, hỏi như vậy có phải là mạo muội, hắn có rảnh hay không?

Mỗi lần hắn đều là tới đi vội vã, ngay cả phương thức liên lạc với Mục Vân Sinh cô cũng không có.

"Được." Mục Vân Sinh nói, "Đây đúng lúc là kỳ nghỉ của tôi."

"Cứ quyết định như vậy đi, anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên hệ với anh sau."

Mục Vân Sinh đọc một dãy số điện thoại, Lý Hoan Tình nhập vào, "Cứ quyết định như vậy đi, tôi đi lên trước, anh cũng đi lên nhanh một chút đi."

"Được."

Mục Vân Sinh nhìn bóng lưng Lý Hoan Tình, nắm đấm lỏng ra lại chặt, nắm chặt rồi lại thả ra, cuối cùng chậm rãi buông ra, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt hiện lên một loại trắng trong suốt, vẻ mặt đen tối khó hiểu.

Một lát sau, Mục Vân Sinh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại.

"Tiêu Dao, cậu cùng Lục Trăn về trước đi, tôi muốn ở lại thành phố S vài ngày."

An Tiêu Dao nhíu mày, "Chuyện ở thành phố S kết thúc, hôm nay anh em của cậu đính hôn, chúng ta phá lệ ở lại một ngày, New York có rất nhiều việc cần chúng ta đi làm, hơn nữa, cậu ở lại thành phố S, quá nguy hiểm. Michael một lòng muốn bắt mấy người chúng ta, biết cậu một mình ở lại thành phố S, vừa không có những người khác bảo vệ, tôi sợ cậu có chuyện, cậu cùng chúng tôi đồng thời trở về đi."

"Tôi muốn ở lại một khoảng thời gian." Mục Vân Sinh kiên trì.

An Tiêu Dao nói, "Được, đã như vậy, cậu cận thận một chút. Cậu có việc gì quan trọng cần phải xử lí sao?"

"Ừ, rất quan trọng." Chuyện quan trọng nhất đời này.

"Cần hỗ trợ không?"

"Không cần."

"Được, tôi hiểu rồi."
[/COLOR]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back