[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Discussion in 'Truyện Drop' started by Miuly, Dec 10, 2018.

  1. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 280: Bạch Chấn Tường tuyệt vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng đắc ý của Bạch Chấn Tường cứng dờ lại dưới tiếng cười của Lâm đại tướng quân, ánh mắt của hắn có phần tức giận:

    - Ngươi nói bậy bạ gì đó?

    Lâm đại tướng quân cười lạnh một tiếng:

    - Nói bậy? Người khác tiến đến hoàng cung đều sắp trở lại, lúc đó thiên hạ đều biết, ngươi liền biết bản tướng quân có nói bậy hay không.

    Thân mình Bạch Chấn Tường run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

    Vu Dung ở bên cạnh đã kêu lên, điên cuồng lao về phía Lâm đại tướng quân.

    - Ta muốn vả nát miệng ngươi, ai cho ngươi nói bậy! Lân nhi sao có thể thất bại? Không có khả năng!

    Nếu như là trước kia, Lâm đại tướng quân còn có thể kiêng kỵ Bạch gia vài phần, nhưng hôn nay, Bạch Nhược với thái tử đã ào ào rớt đài, hắn cũng không cần thiết nhường nhịn.

    Vì vậy, hắn liền giơ chân lên, một cước đạp lên trên ngực Vu Dung, đá nàng ta ra sau vài bước.

    Hắn phủi trường bào, cười lạnh nói:

    - Đồ điên! Bạch gia có thể nuôi ra Bạch Nhược nữ nhi như thế, nói vậy các ngươi cũng không phải là đồ tốt! Đúng rồi, Bạch Nhược đã thừa nhận, lúc trước chuyện Bạch Nhan thất thân, là do ả ta thiết kế, chuyện này ngươi dám nói các ngươi không biết?

    Thân mình Bạch Chấn Tường cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vu Dung:

    - Chuyện này, thật sự là do Nhược nhi làm?

    - Không phải!

    Vu Dung không chút nghĩ ngợi liền gầm lên, nhưng một chút kinh hoảng trong mắt nàng vẫn bị Bạch Chấn Tường nhận ra được.

    Nàng cắn cắn môi:

    - Nhược nhi bản tính thiện lương, sao có khả năng làm ra được chuyện như vậy? Là các ngươi vu oan hãm hại!

    Lâm tướng quân châm chọc nhếch khóe môi lên:

    - Bản tướng quân cần gì hãm hại ả ta? Dù sao chuyện Bạch Nhược làm không chỉ có một chuyện này, nói ví dụ như, giết đệ đệ của nha hoàn Liễu nhi, để Liễu nhi không cần lo trước lo sau bán mạng cho ả ta, lại ví dụ như.. Dùng người thân của Lục tiên tri uy hiếp hắn, kêu Lục tiên tri đứng ra nói ra lời nói vạn thú triêu tông là vì Nam Cung Lân.

    Rầm!

    So với chuyện Bạch Nhược hãm hại Bạch Nhan, tin tức này, mới đủ khiến người của tửu lâu có phần oanh động.

    Nhưng mà, trong tai Bạch Tiêu đã không nghe được chữ gì, cả đầu hắn đều là tin tức Bạch Nhược hãm hại Bạch Nhan thất thân..

    Bạch Nhược đáng chết!

    Một chút sát ý bắn ra từ trong đôi mắt lạnh như băng của hắn, thân thể Bạch Tiêu run rẩy lên, bàn tay nắm thật chặt thành quyền dùng hết lực rất lớn.

    - Lâm Phương Nghị, ngươi dám đánh ta, còn vu hãm Nhược nhi! Yêu thú tông nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

    Vu Dung bò dậy từ trên mặt đất, hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn Lâm Phương Nghị.

    Lâm Phương Nghị không cho là đúng nhếch môi, càng không để ý đến lời nói phen này của Vu Dung.

    - Ta muốn nói một chuyện cuối cùng, đó là Bạch Nhược có ý định mưu hại hoàng hậu, ai biết hoàng hậu vẫn chưa chết, ngay tại vừa rồi còn đứng ra chỉ chứng Bạch Nhược, ả ta đã tự thân khó bảo toàn.

    Bạch Chấn Tường ngã sấp xuống, thân thể hắn run run không thôi, trên dung nhan tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng.

    - Không có khả năng, sao Lân nhi có thể thất bại, sao Nhược nhi lại mưu hại hoàng hậu..

    Giống như cảm thấy ba người Bạch Chấn Tường nhận lấy đả kích còn chưa đủ lớn, Lâm Phương Nghị cười lạnh tiếp tục nói:

    - A, đúng rồi, chuyện quan trọng nhất quên nói cho các ngươi biết, ngươi có biết người thuần hóa cự long là ai không?

    Bạch Chấn Tường hơi cứng ngắc hỏi:

    - Ai?

    - Là Bạch Tiểu Thần, hắn thành công thuần hóa ly long, hơn nữa.. Hắn mới là người vạn thú triêu tông chân chính.

    Ánh mắt Bạch Chấn Tường chợt trợn to, trên mặt tái nhợt tràn đầy không thể tin.

    Bạch Tiểu Thần.. Sao lại là tiểu súc sinh này?

    - Nương!

    Vu Dung đột nhiên hét lên, bay nhanh về phía Vu lão phu nhân đang ngã nhào trên mặt đất.

    Lúc này Vu lão phu nhân hiển nhiên đã không chịu nổi đả kích này, hai mắt nhắm lại ngất đi.
     
  2. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 281: Di vật của Lam Nguyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Lâm tướng quân, ta cáo từ trước.

    Bạch Chấn Tường chẳng quan tâm gì khác, chắp tay ôm quyền, lập tức liền vội vàng đi ra ngoài, thậm chí ngay cả Vu lão phu nhân đã hôn mê đều không quan tâm.

    Vu Dung nhìn thấy Bạch Chấn Tường rời đi, tức đến dậm chân, nàng đỡ Vu lão phu nhân đã ngã xuống đất không dậy nổi, mong muốn tìm người hỗ trợ.

    Nhưng người chung quanh nhìn thấy nàng đưa mắt tới, đều làm bộ không phát hiện ra, tự nhiên thưởng thức nước trà trên bàn.

    - Ác giả ác báo.

    Lúc Ngụy Thanh đi đến bên cạnh Vu Dung, hừ lạnh một tiếng, liền theo Bạch Tiêu cấp tốc rời đi.

    * * *

    An Ninh cung.

    Đàn hương an thần, yên tĩnh mê người.

    Thái hậu kéo tay Bạch Nhan, bước nhanh đi đến.

    Chờ sau khi đi vào cung điện, nàng mới khiến cho Bạch Nhan lại chờ, vội vàng đi vào nội các.

    Một lát sau, nàng cầm trong tay một chiếc túi gầm thêu đồ án long phượng, đi đến bên cạnh Bạch Nhan.

    - Hài tử, đây là đồ năm đó mẫu thân con Nguyệt nhi lưu lại cho ai gia, nàng nói.. Nếu như có một ngày, con trưởng thành, liền giao túi gấm này cho con.

    - Di vật của nương con?

    Bạch Nhan nao nao, chính là vẫn từ trong tay thái hậu nhận lấy túi gấm.

    Túi gấm này rất dễ mở, sau khi túi gấm mở ra, Bạch Nhan liền lấy ra một tờ giấy từ trong túi gấm.

    Tờ giấy này đã ố vàng, hiển nhiên đã có niên đại, chữ viết trên tờ giấy này có vẻ hơi mờ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn đại khái.

    "Bạch Nhan nữ nhi ta:"

    "Khi con nhìn thấy bức thư này, mẫu thân đoán chừng đã không còn ở trên đời này, có lẽ con và Tiêu nhi sẽ oán trách mẫu thân, nhưng mẫu thân.. Không hối hận với lựa chọn này, bằng không, sao lại có Tiêu nhi sinh ra?"

    Nhìn đến đây, Bạch Nhan nhíu mày, Lam Nguyệt chỉ nhắc tới Bạch Tiêu, chẳng lẽ.. Nàng thật sự không phải là nữ nhi của Lam Nguyệt?

    Bạch Nhan bất giác nhìn xuống.

    "Nương biết, nương đã sớm không còn bao nhiêu ngày, bắt đầu từ khi nương tiến vào Bạch gia, lão phu nhân Vu gia hạ độc nương, buồn cười chính là, chờ nương phát hiện ra chuyện trúng độc, nhưng lúc ấy phụ thân con vốn không tin nương, hắn chỉ nguyện ý tin tưởng mẫu nữ Vu Dung."

    Tử thai?

    Ngón tay Bạch Nhan run lên, nàng đột nhiên phản ứng kịp, có lẽ trên tờ giấy này đó chính là chân tướng mà nàng tìm kiếm cho tới nay!

    "Tiếp theo, chuyện mẫu thân nói ra, con có lẽ không cách nào tiếp nhận, nhưng nương phải nói cho con biết. Trên thực tế, con cũng không phải là nữ nhi do nương thân sinh, năm đó một người có ơn với nương, đáng tiếc sau lần đầu tiên khi gặp lại nhau, chờ nương nhìn thấy nàng, nàng đã cả người máu tươi, ôm lấy một anh nhi đứng ở trước mặt nương."

    "Anh nhi kia, đó là con! Nàng khẩn cầu nương thay nàng chiếu cố nữ nhi, nương liền đáp ứng, vốn định lấy dưỡng nữ làm danh nghĩa cho sự xuất hiện của con, ai biết màn đêm buông xuống nương liền sinh, vả lại sinh ra là một hài nhi đã chết, vì vậy nương liền giấu giếm hài nhi đã chết đi, lấy con thay thế cho nữ nhi thân sinh của ta."

    "Chuyện này cha con không biết, nương sợ hắn sẽ đối xử không tốt với con, liền giấu giếm đi."

    "Nhan nhi, nếu về sau con.. Rời khỏi Bạch gia, ngàn vạn lần đừng đổi họ, bởi vì mẫu thân con họ Bạch, đây là họ của tộc nương con."

    Bạch Nhan chấn động, xem ra Lam Nguyệt đã sớm đoán được, nàng sớm muộn gì cũng có một ngày rời khỏi Bạch gia.

    Lam Nguyệt càng rõ ràng, chờ mình vừa chết, Bạch Chấn Tường cũng sẽ không đối xử tốt với nàng và Tiêu nhi.

    "Nhan nhi của nương, tuy rằng con không phải là nữ nhi thân sinh của nương, nhưng nương vẫn thật sự rất yêu con, vẫn không nỡ rời khỏi con và Tiêu nhi.. Nhưng các con còn quá nhỏ, quá nhiều chuyện, cũng không thể cho các con biết, hiện giờ nương chỉ cầu một chuyện, nương thua thiệt ông ngoại bà ngoại còn có cữu cữu của các con nhiều lắm, nếu có cơ hội, chỉ mong nữ nhi ta có thể cho hai lão một an ủi..
     
  3. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 282: Hóa ra, đây là chân tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Nhan yên lặng nhìn di ngôn trên tay, lòng của nàng.. Thậm chí có vẻ khó chịu nói không thành lời.

    Hóa ra, đây là chân tướng..

    Thật ra Lam Nguyệt cũng không ngốc, nàng chỉ bị hãm sâu vào lưới tình, không cách nào tự kiềm chế, biết rõ phía trước là hố, nhưng vẫn không hề băn khoăn nhảy xuống.

    Chính là không biết, khoảnh khắc khi sinh mệnh của nàng buông xuống, có thể có hối hận không..

    - Nhan nhi, nương của con viết cái gì?

    Thái hậu nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Nhan, nhíu mày hỏi.

    Bạch Nhan phục hồi tinh thần lại, phức tạp nhìn thư trong tay:

    - Nương con nói..

    - Biểu tỷ!

    Bỗng nhiên, một âm thanh vội vã từ ngoài cung truyền đến.

    Lúc Bạch Nhan ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy được Lam Tiểu Vận đang sắc mặt trắng bệch chạy vào, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Bạch Nhan, giống như thấy được tâm phúc, oa một tiếng khóc rống lên.

    - Vận nhi, đã xảy ra chuyện gì?

    Bạch Nhan quá sợ hãi, cấp tốc tiến lên đỡ thân thể Lam Tiểu Vận hỏi.

    - Biểu tỷ, mẫu thân của muội..

    - Cữu mẫu? Cữu mẫu như thế nào?

    Dung nhan Bạch Nhan trầm xuống.

    Lam Tiểu Vận lau nước mắt:

    - Hai ngày trước mẫu thân muội và nhị ca quay về nhà ngoại công muội một chuyến, kết quả.. Kết quả mẫu thân bị người đánh, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, phụ thân và đại ca muội đang từ nơi lịch lãm đang trên đường chạy về, gia gia với nãi nãi muội đã sắp xếp binh mã muốn đi báo thù cho mẫu thân muội, biểu tỷ, muội rất sợ..

    - Muội không cần lo lắng, cữu mẫu sẽ không có chuyện gì, bây giờ ta đi một chuyến cùng với muội.

    Ở trong ấn tượng của Bạch Nhan, Đổng Nhược Lan từ trước đến giờ ôn nhu hiền lành, không tức giận, cũng không tranh phong với ai, sao lại sẽ bị người đánh ngất xỉu?

    Nàng ngẫm nghĩ, giao tờ giấy cầm trong tay cho thái hậu.

    - Thái hậu, phiền người giao di ngôn này cho Bạch Tiêu, hơn nữa nói cho hắn biết.. Cho dù phát sinh chuyện gì, hắn đều là đệ đệ của ta, Lam gia cũng vĩnh viễn là người thân của ta, một điểm này, vĩnh viễn không thay đổi.

    Nàng không phải là nữ nhi thân sinh của Lam Nguyệt thì như thế nào?

    Chỉ cần nàng coi Bạch Tiêu với Lam gia thành người thân, là đủ.

    Nói xong, Bạch Nhan xoay người, giữ chặt Lam Tiểu Vận đang khóc đến không kiềm chế được, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

    * * *

    Hậu viện hoàng cung.

    Đế Tiểu Vân và Bạch Tiểu Thần đang đợi Bạch Nhan, ai biết trong nháy mắt quay đầu, thoáng nhìn thấy Lam Tiểu Vận đi theo Bạch Nhan tới.

    Khi trông thấy dáng vẻ đáng thương tràn đầy nước mắt của Lam Tiểu Vận, Đế Tiểu Vân ngẩn người, nhất thời tức giận.

    - Tiểu Vận nhi, nói với ta, là ai khi dễ ngươi? Ta đây phải đi đánh kẻ đó!

    Hốc mắt Lam Tiểu Vận đỏ hơn:

    - Cám ơn ngươi.

    - Ngươi là biểu muội của tẩu tử, vậy cũng là biểu muội của ta, huống chi chúng ta còn cùng nhau đánh người, cùng nhau gây họa, nếu như ngươi bị khi dễ, đừng nói là ta, Sở Y Y cũng sẽ tức nhảy lên.

    Đế Tiểu Vân tỏ vẻ căm tức.

    Ngay cả người của nàng đều dám khi dễ, muốn chết!

    Lam Tiểu Vận nhìn dáng vẻ tức giận của Đế Tiểu Vân, trong lòng ấm áp.

    - Ta không sao, là nương ta.. Bị người đánh ngất xỉu.

    - Cái gì? Lại dám đánh cữu mẫu! Tẩu tử, chúng ta đi báo thù cho tiểu Vận.

    Bạch Nhan nhìn về phía Lam Tiểu Vận, khẽ gật đầu:

    - Vậy bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.

    - Mẫu thân, Thần nhi cũng muốn đi.

    Bạch Tiểu Thần nắm lấy tay Bạch Nhan, hắn ngước đôi mắt to đáng yêu lên, dẩu môi nói:

    - Khi dễ biểu di là đại trứng thúi, Thần nhi muốn đi tìm trứng thúi này báo thù cho biểu di.

    - Được.

    Bạch Nhan quét nhìn về phía ly long đang quỳ rạp trên mặt đất:

    - Vừa khéo ly long có thể ngày đi vạn dặm, chỉ cần hơn một canh giờ, chúng ta có thể đuổi tới nhà ngoại tiểu Vận.

    Đế Tiểu Vân đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngăn Bạch Nhan lại:

    - Chờ đã, chuyện tìm người gây phiền toái này, không thể thiếu Sở Y Y.
     
  4. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 283: Tổ ba người trời sụp đất nứt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Nhan nhướng mày:

    - Quan hệ của mấy người tốt như vậy từ khi nào.

    Đế Tiểu Vân bĩu môi:

    - Tẩu tử, muội và Sở Y Y dù sao cũng từng uống chung rượu, cùng đánh người, từng chơi.. A, không đúng..

    Lời Đế Tiểu Vân còn chưa ra khỏi miệng lại bị nàng đột nhiên ngăn lại.

    Nếu bị tẩu tử biết, nàng và Sở Y Y từng quá mức nhàm chán, kết quả nữ giả nam trang tới Phượng lâu dụ dỗ những cô nương kia, tẩu tử nhất định sẽ đuổi nàng ra ngoài.

    - Nói tóm lại, muội và Sở Y Y, còn có tiểu Vận nhi là tổ ba người trời sụp đất nứt, thiếu một người đều không được.

    Có lẽ biết có Bạch Nhan ra tay, mẫu thân sẽ không có vấn đề gì, cho nên, Lam Tiểu Vận bị lời Đế Tiểu Vân nói làm cho tức cười.

    - Vậy muội nhanh đi tìm Sở Y Y, tiện thể tiểu Vận trở về nói cho ngoại tôn một tiếng, chuyện của di mẫu để ta giải quyết, ông lớn tuổi rồi, liền yên ổn ở nhà dưỡng lão đi.

    - Được, muội sẽ đi ngay bây giờ.

    Lam Tiểu Vận thật nghe lời Bạch Nhan nói, bởi vậy, sau khi Bạch Nhan vừa dứt lời, nàng liền vội vàng chạy ra ngoài cửa cung.

    Cũng may Lam gia cùng với cổ trạch đều cách hoàng cung không xa lắm, một lát sau mấy người đều trở lại.

    - Nếu người đã đến đông đủ, chúng ta sẽ xuất phát.

    Bạch Nhan lập tức ôm lấy Bạch Tiểu Thần, nhanh chóng nhảy lên lưng ly long.

    Sau khi ba người Lam Tiểu Vận cũng ngồi lên trên ly long, nhất thời, thân thể ly long hóa thành một tia chớp, lấy tốc độ ánh sáng xông ra ngoài..

    * * *

    Đại lục Vạn Tượng có tổng cộng bốn nước.

    Bốn nước này chia ra là Lưu Hỏa quốc nơi Bạch Nhan ở, nhà mẹ đẻ của Đổng Nhược Lan là Xích Hà quốc, Kỳ Nguyệt quốc lấy trắc tinh tượng làm tên, với.. Phượng Tê quốc quốc gia nữ đế duy nhất trong bốn nước.

    Đổng gia, là một trong những thế gia nhất lưu trong Xích Hà quốc, địa vị ở trong Xích Hà quốc tương đương với vị trí của Lam gia ở trong Lưu Hỏa quốc.

    Lúc này, hậu viện Đổng gia.

    Một mảnh u ám bao phủ.

    Trong sương phòng, Đổng lão phu nhân ngồi ở đầu giường, không ngừng than thở, ánh mắt nàng rưng rưng nhìn mỹ phụ sắc mặt tái nhợt trên giường, lặng lẽ lau chút nước mắt.

    - Đan dược đã dùng, Ngô Lâm đại sư cũng đã tự mình tới kiểm tra, vì sao Nhược Lan còn chưa tỉnh lại?

    Một bàn tay già nua đặt lên trên vai Đổng lão phu nhân, ánh mắt của Đổng lão gia tử Đổng Thiên Lăng thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ:

    - Nhược Lan người hiền có trời phù hộ, không có việc gì.

    Lão phu nhân quay đầu trừng mắt lườm Đổng Thiên Lăng:

    - Ông còn dám nói! Nữ nhi của ta bị người gây họa đến nông nỗi này, chẳng lẽ ông không định báo thù cho con bé?

    Sắc mặt Đổng Thiên Lăng cứng đờ, gióng như bị nghẹn họng, vốn định giải thích hai câu, đúng lúc này, ngoài cửa có một gã sai vặt vội vàng chạy vào.

    - Khởi bẩm gia chủ, phu nhân, đại thiếu gia và thiếu phu nhân đến rồi.

    Sắc mặt của lão phu nhân vốn còn tốt, vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt già nua lập tức lạnh đi.

    - Chúng còn dám tới? Để cho chúng cút ra ngoài cho ta, ta không muốn gặp lại chúng!

    Vừa dứt lời, một âm thanh khiến lão phu nhân tức đến ngực phát đau truyền vào.

    - Nương, người làm gì mà tức giận như vậy? Lúc đó chẳng phải đại cô tỷ không có chuyện gì sao?

    Từ ngoài cửa đi vào là một phu phụ cẩm y hoa phục.

    Nữ tử trong đó vẻ mặt chanh chua cay nghiệt, vẻ mặt kiêu căng rất không để mọi người vào trong mắt.

    Nam nhân bên cạnh nàng lại khúm núm ở bên, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào lão phu nhân đang đầy mắt bốc lửa.

    Lão phu nhân phịch một tiếng đập tay đứng dậy:

    - Không có việc gì? Nữ nhi của ta hiện giờ hôn mê chưa tỉnh, ngươi lại còn nói con bé không có việc gì?

    Khóe miệng Phó Bảo Vân co rút:

    - Con chỉ không cẩn thận đập nàng một cái, ai biết nàng ta vô dụng ngã xuống như vậy, liền ngay cả đan dược cũng không khiến cho nàng ta tỉnh lại, ta xem nha, tám phần là giả.
     
  5. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 284: Đổng lão phu nhân bị tức ngất (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão phu nhân bị một câu này chọc tức đến ngực đau, nàng vỗ ngực, thở hổn hển không yên, giống như bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.

    Đổng Thiên Lăng vội vàng đỡ lão phu nhân, tròng mắt sắc bén như kiếm, quét nhìn về phía nam nhân đứng bên cạnh Phó Bảo Vân.

    - Nhược Cần, các ngươi thật sự muốn chọc tức chết mẫu thân các ngươi sao? Nhược Lan đã bị các ngươi gây họa thành như vậy, chẳng lẽ muốn toàn bộ Đổng gia cũng không thể yên ổn?

    Lão gia tử nổi giận, lửa giận mấy ngày nay đều ẩn nhận, vào giờ phút này đột nhiên bùng nổ.

    Đổng Nhược Cần là nhi tử của hắn, Nhược Lan cũng là nữ nhi của hắn!

    Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao hắn lại không đau?

    Nhưng hai tỷ đệ này lúc nhỏ quan hệ rõ ràng tốt như thế, vì sao sau khi nữ nhân Phó Bảo Vân này vào cửa, liền thay đổi?

    Đổng Nhược Cần đấu tranh một phen, liền quay đầu nhìn sang nữ nhân bên cạnh:

    - Bảo Vân.. Nếu không.. Chúng ta trở về trước?

    Phó Bảo Vân hung hăng trợn mắt lườm Đổng Nhược Cần:

    - Đổng Nhược Cần, ngươi câm miệng cho ta! Đừng quên ta là con dâu của Đổng gia các ngươi, Đổng Nhược Lan chỉ là một người ngoài đã gả ra ngoài mà thôi, ngươi lại vì một người ngoài đối phó với ta? Ta không phải chỉ đánh nàng ta một cái thôi sao, sao nàng ta lại yếu ớt như vậy?

    Đổng Nhược Cần không dám nói tiếp nữa, cúi đầu không nói một lời.

    Phó Bảo Vân hạ giá cho hắn, vốn chính là hạ giá, nàng đường đường một công chúa hoàng thất, người theo đuổi vô số, năm đó lại thật sự lựa chọn hắn một tiểu tử lỗ mãng này.

    Nếu như hắn không dung túng nàng, chẳng phải khiến cho nàng trở thành trò cười trong thiên hạ sao?

    Nếu không phải lần này Đổng Nhược Lan về nhà mẹ đẻ, Phó Bảo Vân muốn để Lam Tiểu Vận gả cho tam hoàng tử không nên thân kia, khiến cho Đổng Nhược Lan tức giận, bị Phó Bảo Vân đánh ngất xỉu, lão phu nhân cũng không có khả năng sẽ tức giận như thế.

    Tam hoàng tử là một kẻ ác ôn trêu ghẹo phụ nữ, không chuyện ác nào không làm!

    Kêu Lam Tiểu Vận gả cho hắn, kia chẳng phải đẩy nàng vào hố lửa sao?

    Đừng nói Đổng Nhược Lan không đồng ý, nhị lão Đổng gia cũng sẽ không đồng ý.

    Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử nghe lời Phó Bảo Vân như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nàng thở phì phò:

    - Đi, mau đi cho ta! Không muốn bức tử ta đây lão cụ bà này, tất cả cút đi cho ta!

    Nàng đây là tạo nghiệt gì, vì sao năm đó lại đáp ứng cửa hôn nhân này? Bằng không, cũng sẽ không thể liên lụy đến nữ nhi.

    - Bảo Vân..

    Nhìn dáng vẻ lão mẫu thân run run phẫn nộ, Đổng Nhược Cần cắn môi:

    - Nương đã lớn tuổi rồi, đừng tức giận nữa.

    Hai tay Phó Bảo Vân chống nạnh, dáng vẻ kia nào có vẻ dè dặt của công chúa, ngược lại như nữ nhân chanh chua trên phố chợ:

    - Đổng Nhược Cần, ngươi nói cái gì? Nương của ngươi quan trọng hay ta quan trọng? Ta vốn thân là công chúa, gả cho ngươi đã là vinh quang của Đổng gia các ngươi, huống chi ta còn sinh con dưỡng cái cho ngươi, hiện giờ có phải ngươi giúp bọn họ không?

    - Ta.. Ta không có ý này.

    Đổng Nhược Cần mặt đỏ tai hồng, vâng dạ nói.

    - Vậy ngươi là có ý gì? Năm đó ta kêu Đổng Nhược Lan gả cho hoàng huynh ta, kể từ đó, quyền thế của Đổng gia sẽ rất cao! Nhưng các ngươi đã làm gì? Lại gả nàng ta cho một công tử thế gia.

    Thân phận thế gia cũng xem như tốt, Lam gia càng là thế gia nhất lưu.

    Nhưng thế gia cường thịnh đi nữa, sao có thể so sánh được với hoàng thất.

    - Đây.. Đây là bởi vì tần phi hậu cung nhiều lắm, nương không nỡ để Nhược Lan ăn khổ kia, hơn nữa gia phong Lam gia rất nghiêm, cũn không cho phép trạch viện có thiếp..

    Nếu không như thế, lão mẫu thân nào nỡ gả nữ nhi đến nơi xa như vậy? Trở về một chuyến cũng không dễ dàng.
     
  6. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 285: Đổng lão phu nhân bị tức ngất (hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thiếp thì như thế nào? Nam nhân nào mà không có thiếp? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện rất bình thường, Đổng Nhược Lan nàng ta vì sao không thể cùng hầu một chồng với những nữ nhân khác?

    Nhìn thấy Đổng Nhược Cần luôn luôn nghe lời hôm nay lại dám nói chuyện vì tiện nhân kia, Phó Bảo Vân tức giận đến mặt đỏ bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Nhược Lan trước mắt sống chết chưa biết.

    Đổng Nhược Cần ngẩn ngơ:

    - Nhưng mà.. Mà ta cưới nàng nhiều năm như vậy, cũng không nạp thiếp.

    Phó Bảo Vân tức giận dùng ngón tay chỉ vào mũi Đổng Nhược Cần:

    - Tốt, Đổng Nhược Cần ngươi lại dám so sánh ta với Đổng Nhược Lan? Ta thân là công chúa, tôn quý như thế nào? Ta đã hạ giá cho ngươi, ngươi còn dám nạp thiếp? Đổng Nhược Lan lại không giống, nếu như nàng ta trở thành quý phi, đó là trèo cao, hoàng huynh ta tần thiếp đông đảo cũng là đương nhiên.

    Quý phi, cơ hội thật tốt.

    Quan hệ giữa nàng và hoàng huynh vốn không tính là thân thiết, nếu để cho Đổng Nhược Lan làm quý phi, còn sợ hoàng huynh không giúp nàng?

    Cố tình bọn khuấy gậy phân đáng chết này, thà rằng để Đổng Nhược Lan lấy chồng xa, cũng không chịu làm phi tử cho hoàng huynh nàng?

    - Lần này Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp của tam hoàng chất ta, cũng là cơ hội do ta cầu tới, tam hoàng chất ta vô liêm sỉ đi nữa thì như thế nào? Dù sao cũng là người hoàng tộc, còn do hoàng hậu sinh ra, Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp của hắn, các ngươi còn phải ba lạy chín vái, hiện giờ còn dám cự tuyệt? Thật sự coi mình là thứ gì!

    Đổng Nhược Cần bị chửi đến một câu đều không dám nói, ai bảo Phó Bảo Vân có thể gả cho hắn, là hắn trèo cao rồi?

    - Phu nhân!

    Bỗng nhiên, Đổng Thiên Lăng hô to một tiếng, lập tức đỡ lấy thân thể lão phu nhân bị té xỉu ngã, đôi mắt cũng trở nên đỏ bừng.

    - Xem ra hôm nay các ngươi thật sự muốn giết chết ta và lão mẫu thân của các ngươi! Nếu là như vậy, được, người đâu! Cầm kiếm tới! Hôm nay ta liền ở trong này tự phế, nhìn xem người trong thiên hạ sẽ nghị luận các ngươi lũ dâu con bất hiếu này như thế nào!

    Phó Bảo Vân bị sợ ngây người, cuối cùng mắng không ra được một chữ, ngạc nhiên mở to hai mắt.

    Nàng đánh ngất xỉu Đổng Nhược Lan còn dễ nói, nếu để cho cha nương chồng tự sát, người trong thiên hạ nói cũng đủ dìm chết nàng.

    Cho nên, Phó Bảo Vân luôn luôn không sợ trời không sợ đất cuối cùng sợ hãi.

    Trong lòng nàng biết sợ, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra, cười lạnh liên tục nói:

    - Nể tình các ngươi là phụ mẫu Thiên Lăng, ta liền trước bỏ qua cho các ngươi! Chỉ có điều, Lam Tiểu Vận lần này gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả! Hơn nữa còn phải hài lòng vui vẻ xuất giá!

    Hoàng thất nạp thiếp, vốn nên vẻ mặt vui mừng, nếu đến lúc đó nhị lão Đổng gia tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng phải phá hư không khí?

    - Còn không đi?

    Đổng Thiên Lăng cũng nổi giận, hắn nắm thật chặt nắm tay, mới khống chế được kích động muốn đánh người.

    Nhìn thấy hai tròng mắt đầy tơ máu của Đổng Thiên Lăng, Phó Bảo Vân lui về phía sau hai bước, tiếp tục cười lạnh nói:

    - Cha, ta chỉ khuyên ngươi thôi, lấy thân phận của Lam Tiểu Vận có thể trở thành thiếp hoàng tử, thật là vinh dự bao lớn? Hơn nữa, tam hoàng tử rất có thể là thái tử ngày sau, cho dù ngươi không lo lắng cho mình, cũng nên lo lắng cho tiểu Tuyết và tiểu Lâm, có đúng không?

    Đổng Mộc Tuyết và Đổng Mộc Lâm là đôi nhi nữ của nàng, nếu đưa Lam Tiểu Vận cho hoàng thất, như vậy trợ giúp cho nhi nữ của nàng sau này cũng rất lớn.

    Khóe miệng Đổng Thiên Lăng vừa động, khẽ nhắm hai mắt lại, hắn không liếc nhìn Phó Bảo Vân nữa, bế thân thể lão phu nhân dậy, dè dặt cẩn trọng đặt lên trên giường.

    Thấy Đổng Thiên Lăng không để ý đến nàng, Phó Bảo Vân cũng không tự tìm phiền phức, hừ lạnh một tiếng, lại giống như một con khổng tước cao ngạo xoay người rời đi.

    Đổng Nhược Cần nhìn lão phu nhân hôn mê, hơi chần chừ, hắn vốn định lưu lại, nhưng Phó Bảo Vân đi ở phía trước lại quay đầu trợn mắt nhìn hắn.
     
  7. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 286: Đổng lão phu nhân bị tức ngất (ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt của hắn lộ ra áy náy, nhưng cuối cùng nói gì cũng không nói, theo Phó Bảo Vân rời đi.

    Đổng Nhược Cần đi rồi, giống vậy, trong lòng Đổng Thiên Lăng cũng bởi vì hắn rời đi mà dần dần thất vọng.

    Cho đến tâm lạnh..

    Đây chính là nhi tử tốt của hắn, vì một nữ nhân, ngay cả mẫu thân hôn mê cũng không quản!

    Nhi tử này, thật tốt!

    Đổng Thiên Lăng tự giễu cười, sớm biết như thế, năm đó.. Sẽ không sinh hạ hắn!

    Hồi lâu, lão phu nhân ngất dần dần tỉnh lại, nàng vừa tỉnh lại chính là gào khóc.

    - Đổng Thiên Lăng, ông nhìn nhi tử tốt của ông đi! Bình thường nó dung túng cho nữ nhân này ở chung một chỗ với nam nhân khác thì cũng thôi đi, hiện giờ lại.. Lại muốn đưa tiểu Vận nha đầu kia cho tam hoàng tử vô liêm sỉ làm thiếp! Còn đánh Nhược Lan bất tỉnh!

    Đổng Thiên Lăng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng tay vỗ vai lão phu nhân:

    - Phu nhân, bà yên tâm, ta là gia chủ Đổng gia này, ta không đồng ý cho tiểu Vận làm thiếp, ai cũng không thể bắt buộc con bé! Huống chi, lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, chỉ cần Lam gia không đồng ý, hôn sự của tiểu Vận chúng ta không làm chủ được.

    - Thế nhân đều nói cưới vợ cưới thấp, ông cố tình đồng ý để Phó Bảo Vân vào cửa, nếu không như thế, Nhược Lan sao lại bị tai họa đến thế này?

    Cảm xúc của lão phu nhân rất kích động, vừa nghĩ tới Đổng Nhược Lan hôn mê bất tỉnh với Lam Thiểu Yến bị Đổng Thiên Lăng tạm giam, trong lòng nàng đau nói không nên lời.

    Đổng Thiên Lăng trầm mặc, năm đó hắn cũng từng phản đối, Đổng Nhược Cần cứng rắn muốn kết hôn, hắn nào dám gậy đánh uyên ương?

    Có thể bởi vì hắn buông lỏng khi đó, mới gây nên hậu quả hiện giờ.

    Lão phu nhân hung tợn hỏi:

    - Lão nhân, ông định nhốt Thiểu Yến vào đến khi nào? Nương thân của nó bị đánh, còn không cho nó báo thù?

    Đổng Thiên Lăng tỏ vẻ bất đắc di:

    - Ta chỉ không muốn Thiểu Yến bị thương, dù sao.. Phó Bảo Vân là công chúa hoàng thất, cho dù nàng ta và hoàng đế không thân thiết, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, hoàng đế vì mặt mũi hoàng tộc, cũng tất nhiên sẽ ra tay.

    - Kia.. Chuyện này thật sự phải quên đi như vậy?

    Lão phu nhân rất không cam lòng.

    Phó Bảo Vân đối với nàng như thế nào, nàng có thể nể tình Nhược Cần không so đo, nhưng mà lại, nữ nhân này lại động vào nữ nhi của nàng.

    Đổng Thiên Lăng lắc lắc đầu:

    - Ta thừa nhận, Lam gia khẳng định cũng sẽ không thể thừa nhận, nghe nói người của Lam gia thật sự thích Nhược Lan, nghe Nhược Lan bị đánh, bọn họ nhất định sẽ kéo đến hỏi tội, nếu Lam gia có hoàng thất Lưu Hỏa quốc chống đỡ, trừng phạt Phó Bảo Vân không thành vấn đề..

    - Là thật?

    - Bà đừng cao hứng quá sớm, ta sớm nghe nói quan hệ giữa Lam gia và hoàng thất không ra làm sao, huống chi, bà đừng quên, cuộc đời này người Lam lão gia tử hận nhất, chính là cha vợ của thái tử hoàng thất.

    Hắn cũng đã từng gặp Lam Nguyệt hài tử kia, nữ hài thật tốt đẹp, vì sao lại gả cho cặn bã như vậy? Thật sự đáng tiếc..

    Quả nhiên, lời này vừa ra, lão phu nhân lại trầm mặc, vừa rồi nàng thật sự đã quên mất tin tức Lam lão gia tử với hoàng thất không hợp.

    Về phần hiện giờ Lưu Hỏa quốc phát sinh chút biến cố, bởi vì đường sá hơi xa, tạm thời còn chưa truyền đến Xích Hà quốc.

    * * *

    Khi Phó Bảo Vân rời đi từ chỗ nhị lão Đổng gia, liền trở về thẳng trong tiểu viện.

    Trên đường trong tiểu viện, Đổng Mộc Tuyết đã giống như bươm bướm nhào tới, lắc lắc cánh tay Phó Bảo Vân.

    - Mẫu thân, nghe nói lần này Đổng Nhược Lan trở về, mang theo một đầu hỏa phượng thật xinh đẹp?

    Phó Bảo Vân nghĩ tới mẫu tử Đổng Nhược Lan cưỡi hỏa phượng mà đến, đáy mắt tràn ra ghen tỵ:

    - Không sai, nàng ta quả thật cưỡi một đầu hỏa phượng đến đây, ngày đó con không ở Đổng gia, tự nhiên không nhìn thấy đầu hỏa phượng kia.
     
  8. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 287: Lão phu nhân bị tức ngất (bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẫu thân, người nói Đổng Nhược Lan lấy yêu thú ở đâu ra?

    Tròng mắt Đổng Mộc Tuyết xoay tròn, dùng giọng điệu hơi tò mò hỏi.

    - Nàng ta nói là Lam lão gia tử cho nàng ta, nếu Lam gia thật sự có yêu thú như vậy, cũng sẽ lựa chọn cho nhi tử của mình, mà không phải bởi vì con dâu phải về nhà mẹ đẻ mà cho.

    Đổng Nhược Lan cũng không phải là Phó Bảo Vân nàng.

    Nàng là công chúa hoàng thất, kim chi ngọc diệp, nhị lão Đổng gia đối xử với nàng tốt hơn nữa cũng cần phải vậy.

    Đổng Nhược Lan không phải chỉ gả bằng, còn lấy chồng ở xa, nếu lão nhân Lam gia không ngốc, liền sẽ không đối xử tốt với nàng ta, càng đừng nói lấy ra yêu thú.

    Đoán chừng cuộc sống của Đổng Nhược Lan ở Lam gia như đi trên băng mỏng, nàng ta vì không muốn nhị lão lo lắng, cho nên mới cố ý nói ra chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

    - Nếu không phải Lam gia đưa tặng, yêu thú của nàng ta sẽ ở đâu ra, sẽ không phải..

    Đổng Mộc Tuyết vội vàng bụm miệng, ý tứ muốn biểu đạt lại rất rõ ràng.

    Phó Bảo Vân cười lạnh một tiếng:

    - Con đừng lo lắng, chuyện con nghĩ dường như là thật! Con không thấy được lần này trở về Đổng Nhược Lan trẻ tuổi xinh đẹp rất nhiều? Tất nhiên là dựa vào xinh đẹp này cấu kết với nam nhân khác, lừa yêu thú tới từ trong tay nam nhân kia! Mệt nàng ta còn má nó giả bộ thanh thuần, nói cái gì mà thề không làm phi, trong xương còn không phải là thứ dâm đãng?

    Đổng Nhược Cần đi theo bên cạnh há miệng thở dốc, hắn rất muốn nói đại tỷ không phải là người như vậy.

    Nhưng lời nói đến bên miệng, hắn lại không có dũng khí nói ra..

    Tròng mắt Đổng Mộc Tuyết lóe sáng:

    - Nương, nương có biết đầu liệt diễm hỏa phượng kia ở đâu không? Nếu bắt nó đến hiếu kính hoàng thất, có lẽ.. Hoàng đế thúc thúc sẽ thay đổi cái nhìn với chúng ta.

    Hỏa phượng xinh đẹp như thế, nàng rất muốn có được, nhưng so sánh với hỏa phượng, nàng càng muốn hoàng đế thúc thúc đối xử tốt với nàng hơn.

    Như vậy mới là lợi ích vĩnh cửu.

    - Đi, ta đây phải đi nói với hoàng huynh, dù sao đầu hỏa phượng kia cũng nên là của Đổng gia chúng ta, Đổng Nhược Lan nàng ta không xứng có được.

    Trong mắt Phó Bảo Vân xẹt qua một đường ánh sáng tham lam.

    Nếu nàng đưa hỏa phượng cho hoàng huynh, hoàng huynh tất nhiên sẽ cảm động, có lẽ dưới cao hứng, liền đồng ý cho tiểu Lâm một thân phận quận vương.

    Phải biết rằng, hài tử của công chúa đã xuất giá có thể đạt được địa vị quận vương, đó là vinh quang xưa nay chưa từng có.

    Đổng Nhược Cần nhìn thấy Phó Bảo Vân càng ngày càng quá đáng, khúm núm nói:

    - Bảo Vân, chuyện này.. Không tốt lắm đâu, dù sao đó cũng là của đại tỷ ta..

    Sắc mặt Phó Bảo Vân trầm xuống:

    - Cái gì của nàng ta? Đó là của ta! Đồ vào Đổng gia này đều là của ta! Nếu ngươi đi giúp người ngoài kia, bây giờ ta liền hòa ly với ngươi!

    Chữ hòa ly vừa ra khỏi miệng, Đổng Nhược Cần lại bị hù đến ngậm miệng lại không dám khuyên bảo nữa.

    Đổng Mộc Tuyết bĩu môi:

    - Cha, cha cũng thật là, sao cứ ba lần bốn lượt nói chuyện dùm cho nữ nhân kia? Còn gọi nàng ta là đại tỷ? Nàng ta làm chuyện của đại tỷ sao? Nếu như nàng ta thật sự coi cha là đệ đệ, nên nghĩa vô phản cố trở thành quý phi của hoàng đế thúc thúc, càng nên lập tức kêu Lam Tiểu Vận làm thiếp cho tam hoàng tử? Nàng ta không coi cha là đệ đệ, ta cũng không có khả năng nhận người cô cô này.

    Loại nữ nhân tư lợi này, mới không xứng làm cô cô của nàng!

    Cô cô của nàng, nên hy sinh vì Đổng gia, ngay cả một chút hy sinh đều không làm được, nào có tư cách để cho nàng gọi một tiếng cô cô?

    Sắc mặt Đổng Nhược Cần trắng nhợt, tuy rằng trong lòng hắn biết mẫu nữ Phó Bảo Vân quá phận, lại cứ.. Hắn chưa bao giờ dám làm ngược lời Phó Bảo Vân.

    Phó Bảo Vân khinh thường quét nhìn Đổng Nhược Cần khúm núm, lại chuyển ánh mắt sang phía Đổng Mộc Tuyết:

    - Đi thôi, Tuyết nhi, thực lực của con yêu thú kia, ít nhất cũng là thiên giai, vì bảo đảm mục đích, chúng ta đi hoàng cung trước một chuyến, để cho hoàng đế thúc thúc của con tìm một vài cao thủ tới bắt hỏa phượng, đến lúc đó dụng hình với nó, còn sợ nó không thần phục sao?
     
  9. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 288: Bạch Nhan đuổi tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đầu yêu thú mà thôi, đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là súc sinh mà thôi.

    Nhân loại là chúa tể cao nhất trên đại lục này, súc sinh vốn phải phục tùng nhân loại, để nó vào hoàng cung làm vật cưỡi, luôn tốt hơn đi theo nữ nhân Đổng Nhược Lan đồ dơ bẩn này.

    Chỉ có Đổng Nhược Lan nữ nhân ngu xuẩn này, mới có thể khom lưng coi hỏa phượng là tổ tông, cái gì ngon đều cầm đút nó.

    * * *

    Xích Hà quốc.

    Trên đường phố hoàng thành.

    Một đầu rồng vĩ đại từ phía trên không thoáng qua, nhanh đến giống như một tia chớp, lại vì lớp vảy lòe sáng kia hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, trong mắt toàn là rung động.

    - Trời.. Ta không nhìn nhầm đi, đó là rồng?

    - Thật sự là rồng! Mấy ngày hôm trước nữ nhi đã gả ra ngoài của Đổng gia cưỡi một đầu phượng hoàng về, đều gây nên một trận rung chuyển, không nghĩ tới nhanh như vậy đã nhìn thấy một đầu cự long càng cường đại hơn.

    - Ta thấy phương hướng cự long này bay đi, tám phần lại là Đổng gia, từ khi nào Đổng gia lại quen biết được nhiều người thuần hóa yêu thú như vậy?

    * * *

    Nghị luận nơi này, đám người Bạch Nhan tự nhiên không nghe được, sắc mặt của nàng lạnh lẽo nghiêm trang, sợ tới mức hai người Đế Tiểu Vân và Sở Y Y ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài.

    Trên mặt Lam Tiểu Vận tràn đầy sốt ruột, vừa nghĩ tới mẫu thân bị người đánh bất tỉnh, trái tim của nàng liền chặt chẽ treo lên..

    Rất nhanh, ly long liền dừng lại ở trên không Đổng gia, thân thể cao lớn như che lấp mặt trời dường như che lại toàn bộ bầu trời, cả kinh đến người Đổng gia ào ào chạy ra.

    Nhưng trong đám người kia, lại không thấy bóng dáng của nhị lão Đổng gia.

    - Thần nhi, chúng ta đi xuống.

    Bạch Nhan ôm lấy thân thể mềm yếu của Bạch Tiểu Thần, từ trên thân ly long nhảy xuống, vững vàng chắc chắn rơi trên mặt đất.

    - Tiểu Vận, ta kéo ngươi xuống, ngươi đừng sợ.

    Đế Tiểu Vân nhìn Lam Tiểu Vận, giữ tay nàng lại, theo Bạch Nhan đồng thời nhảy xuống, chờ sau khi đi xuống mới buông tay Lam Tiểu Vận ra.

    Nếu là trước kia, Sở Y Y nhất định sẽ phải tranh đoạt một phen với Đế Tiểu Vân, nhưng hôm nay tâm tình của Lam Tiểu Vận hiển nhiên không được tốt, cũng không tranh giành nhiều, sau khi bọn họ đều đi xuống, nàng mới nhảy xuống mặt đất, yên tĩnh đứng ở bên cạnh Bạch Nhan.

    Giờ phút này, Phó Bảo Vân và Đổng Nhược Cần đã nghe được tin tức, vội vàng mà ra, nàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy được Lam Tiểu Vận đang vẻ mặt cấp bách, nhất thời cười lạnh nói:

    - Lam Tiểu Vận, ngươi trở về vừa khéo, vừa vặn, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi.

    Lam Tiểu Vận cắn răng hỏi:

    - Nương ta và nhị ca đâu?

    - Lam Tiểu Vận!

    Đổng Mộc Tuyết vênh váo tự đắc đi ra từ sau Phó Bảo Vân:

    - Ngươi chính là nói chuyện như vậy với trưởng bối? Nương ta tốt xấu gì là cữu mẫu của ngươi, ngươi ngay cả gọi cũng không gọi một tiếng, có còn giáo dưỡng không?

    Thân thể mềm mại của Lam Tiểu Vận run run, nàng nở nụ cười lạnh:

    - Tôn kính trưởng bối? Nương ta dù sao cũng là đại cô tỷ của nương ngươi, càng là đại cô cô của ngươi, ngươi từng tôn trọng mẫu thân ta khi nào? Bây giờ còn dám nói ra hai chữ giáo dưỡng với ta.

    Xứng sao?

    Phó Bảo Vân châm chọc nhếch môi:

    - Lam Tiểu Vận, lời này của ngươi có ý gì? Đổng Nhược Lan một nữ nhi đã gả đi, một chút cống hiến cho Đổng gia đều không có, tính là người Đổng gia cái gì? Mộc Tuyết nhà ta không tôn trọng nàng ta cũng đúng, ngược lại chính là ngươi, nương của ngươi ngay cả tôn trọng trưởng bối cơ bản cũng không dạy cho ngươi, ngươi lấy đâu ra tư cách mà hùng hồn nói ra lời nói như vậy?

    Đế Tiểu Vân và Sở Y Y ào ào sợ ngây người.

    Hùng hồn chính là ngươi đi?

    Nữ nhi của ngươi không tôn trọng trưởng bối mới đúng, Lam Tiểu Vận không gọi ngươi một tiếng cữu mẫu, liền không hề có giáo dưỡng?

    Hai thái cực như thế, các nàng vẫn là lần đầu tiên gặp.

    - Ta hỏi lại một lần cuối cùng, nương ta đâu?

    Lam Tiểu Vận nắm thật chặt nắm tay.

    Nếu không phải vì không muốn khiến nhị lão khó xử, nàng đã sớm muốn động thủ đánh hai nữ nhân này.
     
  10. Linh225

    Messages:
    3
    Chương 289: Nhìn ngoại sinh nữ tốt của ngươi xem

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đổng Nhược Cần, ngươi nhìn ngoại sinh nữ của ngươi xem!

    Phó Bảo Vân tức giận quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Nhược Cần.

    Đổng Nhược Cần lập tức đứng dậy, nghiêm mặt:

    - Tiểu Vận, nhanh chóng xin lỗi, chờ sau khi ngươi xin lỗi, ta sẽ để cho ngươi đi gặp mẫu thân ngươi.

    Xin lỗi?

    Lam Tiểu Vận cười lạnh một tiếng:

    - Cữu cữu, cữu thật sự bị nữ nhân này mê đến váng đầu, còn kêu cháu xin lỗi? Nằm mơ!

    Mẫu thân đã từng nói, bởi vì mẫu thân và cậu tuổi gần bằng nhau, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc nhỏ tình cảm vô cùng tốt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho mẫu thân thủy chung không hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ được.

    Giọng điệu Đổng Nhược Cần mềm nhũn ra, thậm chí mang theo một chút khẩn cầu:

    - Tiểu Vận, cháu cũng biết thân phận của Bảo Vân, nàng là công chúa hoàng thất, gả vào Đổng gia chính là hạ giá, cháu nói lời xin lỗi cũng không phải chuyện rất phiền phức, việc gì phải khiến cho cữu mẫu cháu không vui?

    Hạ giá?

    Chính bởi vì hai chữ hạ giá này, chính bởi vì không dễ dàng này, nhị lão Đổng gia nhịn nàng ta nhiều năm, liền ngay cả mỗi lần mẫu thân về nhà mẹ đẻ đều sẽ bị sỉ nhục.

    Đây cũng là nguyên nhân vì sao cách mỗi hai năm mẫu thân mới có thể trở về thăm nhị lão một chút.

    Chính bởi vì.. Sự tồn tại của Phó Bảo Vân này!

    - Cữu cữu, đây là lần cuối cùng cháu gọi cữu cữu một tiếng cữu cữu, nếu như cữu cho rằng nàng ta gả cho cữu chính là hạ giá, vậy món nợ này cũng nên do cữu tới! Cữu liên lụy nhị lão còn chưa đủ, mẫu thân của cháu cũng vì hai chữ hạ giá này mà bị nữ nhân này sỉ nhục bao nhiêu?

    Lam Tiểu Vận chỉ vào Phó Bảo Vân, trong mắt đều là ý hận:

    - Hiện giờ, mẫu thân của cháu là con dâu Lam gia, dựa vào cái gì phải trả nợ cho Đổng gia các ngươi?

    - Làm càn!

    Sắc mặt Phó Bảo Vân thay đổi, nữ nhân này càng lớn lên lá gan lại càng lớn, không giáo huấn nàng ta, nàng ta thật sự không biết mình là trưởng bối của nàng ta!

    Nghĩ đến đây, Phó Bảo Vân cấp tốc tiến lên, một cái tát định tát lên trên mặt Lam Tiểu Vận.

    Cũng vào đúng lúc này..

    Một cái chân từ bên cạnh giơ lên, phịch một tiếng, liền đá lên trên ngực Phó Bảo Vân.

    Toàn bộ thân thể Phó Bảo Vân đều bay ra ngoài, nện lên trên tường, nện sụp cả bức tường, phế tích che kín thân thể nàng ta.

    Bởi vậy có thể thấy được, uy lực của một cước này.

    Bạch Nhan lạnh nhạt thu hồi chân:

    - Tiểu Vận, vô nghĩa với mấy người này làm gì? Bây giờ chúng ta đi tìm mẫu thân muội, nếu có người nào dám ngăn cản..

    Nàng hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh

    - Đế Tiểu Vân, Sở Y Y! Phế hết toàn bộ bọn chúng cho ta!

    Hai nàng đã sớm khẩn cấp muốn động thủ, nhưng vốn không có mệnh lệnh của Bạch Nhan, các nàng không dám hành động gì.

    Hiện giờ, một câu nói này của Bạch Nhan, khiến hai nàng vốn sớm nhìn mẫu nữ Phó Bảo Vân khó chịu đồng thời cười gian, ánh mắt nhìn về bọn họ, càng giống như thịt trên miếng sắt.

    - Biểu tỷ, chúng ta đi phòng trước lúc xuất giá của nương muội xem.

    Lam Tiểu Vận trầm mặc hồi lâu, nói.

    - Được, chúng ta đi nhìn xem.

    Bạch Nhan nắm tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thần, đi theo phía sau Lam Tiểu Vận đi tới hậu viện.

    - Đứng lại!

    Đúng lúc này, giọng nói tức giận của Đổng Nhược Cần từ phía sau truyền đến:

    - Tiểu Vận, bằng hữu của ngươi đánh tiểu Vân, ngươi không cho một câu trả lời hợp lý?

    Bước chân của Lam Tiểu Vận khựng lại:

    - Chẳng lẽ cữu cữu cảm thấy thê tử cữu đánh cháu là nàng ta nên làm?

    - Nàng là cữu mẫu của ngươi!

    - Vậy còn mẫu thân cháu thì sao?

    Lam Tiểu Vận châm chọc cười:

    - Mẫu thân cũng không phải là vãn bối của mấy người, ngược lại, còn là trưởng tỷ.

    Đổng Nhược Cần khựng lại, ấp úng đáp:

    - Chuyện này.. Bảo Vân gả đến Đổng gia không dễ dàng, năm đó nàng bị rất nhiều nhục nhã.

    Cho dù Đổng gia kém hoàng quyền, nhưng vẫn là thế gia nhất lưu, theo lý thuyết, Phó Bảo Vân gả vào Đổng gia cũng không đến mức nhận đến nhục nhã.

    Tất cả, đều bởi vì Đổng Nhược Cần thiên phú không cao, đần độn, diện mạo cũng không đủ tuấn mỹ, so sánh với Phó Bảo Vân chính là khác biệt trời đất.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...