- Xu
- 29,167
Chương 10: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (9)
Nhắn lại một câu anh trai ngủ ngon và một cái icon, Bạch Tiên Tiên buông di động, đôi tay ôm mặt, cảm thán anh trai tiện nghi có âm thanh thật là dễ nghe, sau đó nói: "Ngân Hà, ta cảm giác hắn yêu ta, có thể phán định độ hảo cảm một chút hay không?"
Ngân Hà: "Cầu ngươi không cần tự tìm đường chết, mới vừa tới ngày đầu tiên, hắn khẳng định không yêu ngươi."
"..."
Bạch Tiên Tiên cảm thấy tôn nghiêm yêu phi của mình thực chịu đả kích, từ trong miệng Ngân Hà biết được Diệp Đình Thu lúc này đang nhìn trộm mình, cho nên nàng quyết định cách không liêu (chọc ghẹo) anh trai tiện nghi một chút.
Diệp Đình Thu thông qua màn hình nhìn thấy Bạch Tiên Tiên tắt đèn bàn, ôm gương nằm lại trên giường, đầu ngón tay hắn không khỏi gõ mặt bàn, như suy tư cái gì.
Lúc này, đột nhiên Bạch Tiên Tiên cởi áo ngủ.
Diệp Đình Thu ánh mắt chợt dừng, lỏa ngủ (ngủ mà không mặc quần áo) ?
Áo ngủ từng chút rơi xuống, đầu tiên là bả vai trắng nõn non mềm bại lộ trong không khí, tựa hồ bởi vì không khí hơi lạnh, ngón chân đáng yêu của thiếu nữ cuộn tròn một chút, mạc danh mê người.
"Chết tiệt." Diệp Đình Thu bỗng nhiên rủa thầm một tiếng, lần đầu cảm thấy camera có điểm quá rõ ràng.
Bạch Tiên Tiên cắn môi hồng, trên mặt một mảnh bình thản, trong lòng lại dò hỏi Ngân Hà: "Ngươi đo lường kiểm tra một chút, hắn còn đang xem ta sao?"
Ngân Hà nói: "Đang xem, đang xem.. a, hắn không nhìn nữa, vì cái gì hắn không nhìn?"
Ngân Hà loại xử nam hệ thống này vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm phức tạp của nhân loại, Bạch Tiên Tiên cũng không tính giải thích, cười tủm tỉm đem áo ngủ mặc lại, ôm gương cảm thấy thỏa mãn ngủ.
Bên kia, Diệp Đình Thu mày một chút nhăn chặt, bang một tiếng đem ipad ném vào ngăn kéo, theo sau đứng dậy vào phòng tắm, ánh đèn tối tăm và tiếng nước xôn xao xuyên thấu qua cửa phòng.
Hôm sau, 6: 00 sáng.
Bạch Tiên Tiên không chờ Diệp Đình Thu gõ cửa, tự giác dậy sớm, kỳ thật đối với yêu phi nương nương mà nói, dậy sớm có lợi cho trú nhan (dưỡng sắc đẹp).
Nàng thay đồng phục, xuống lầu nhìn Diệp Đình Thu từ phòng bếp ra tới, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng cực kì phong phú.
Hai anh em dường như không có việc gì mà chào hỏi đối phương.
Bạch Tiên Tiên ngồi vào bàn ăn, nuốt nước miếng, bụng trống không một đêm thầm thì kêu, vừa muốn ăn vừa cảnh giác.
"Tiểu Ngân Hà, có thể giúp bổn cung lấy ngân châm thử độc hay không?"
Ngân Hà: ".. Lúc này không có độc, yên tâm ăn đi."
Bạch Tiên Tiên yên tâm ăn bữa sáng, hai mươi phút sau cùng Diệp Đình Thu sóng vai ra cổng, sau đó nàng nhìn đến ngoài cửa có một chiếc xe gia dụng, một chiếc.. xe đạp hiện đại trong truyền thuyết?
Diệp Đình Thu đối với Bạch Tiên Tiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, sau đó chính mình lên xe, chính mình lái xe đi mất, chỉ lo chính mình.. lưu lại một mình Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên hoàn toàn ngốc: "Hắn có ý gì? Không đợi ta lên xe? Tối qua ta đắc tội hắn?"
Ngân Hà giờ mới nhớ tới: "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi nguyên chủ có thói quen đi xe đạp, ngày đầu tiên tới đây nàng liền tự đạp xe đi học, sau đó mới bị Diệp Đình Thu nhân cơ hội phái người bắt cóc."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Từ từ.
Ý là, làm Đại Chu vương triều yêu phi nương nương tự mình đạp xe tới trường?
Ngân Hà: "Nương nương, cố lên, ta tin tưởng ngươi!"
Bạch Tiên Tiên không tin chính mình a!
Nàng đứng cạnh xe đạp màu hồng, mười phần phong cách thiếu nữ cả nửa ngày, đến khi Ngân Hà nói đạp xe sẽ làm dáng người càng tốt, làn da càng tốt, nàng mới nhíu mày nửa tin nửa ngờ ngồi lên yên xe.
Nửa tiếng sau, Bạch Tiên Tiên mệt đến mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc gian khổ mà đến trường.
Nàng thở phì phò, lời nói không nhanh nhẹn: "Tiểu, Ngân Hà, bổn cung tổng cảm thấy ngươi đang gạt ta.."
Ngân Hà làm bộ không nghe được nửa câu sau: "Đâu, bạc rớt đâu?"
Bạch Tiên Tiên không nghĩ để ý đến nó.

Nhắn lại một câu anh trai ngủ ngon và một cái icon, Bạch Tiên Tiên buông di động, đôi tay ôm mặt, cảm thán anh trai tiện nghi có âm thanh thật là dễ nghe, sau đó nói: "Ngân Hà, ta cảm giác hắn yêu ta, có thể phán định độ hảo cảm một chút hay không?"
Ngân Hà: "Cầu ngươi không cần tự tìm đường chết, mới vừa tới ngày đầu tiên, hắn khẳng định không yêu ngươi."
"..."
Bạch Tiên Tiên cảm thấy tôn nghiêm yêu phi của mình thực chịu đả kích, từ trong miệng Ngân Hà biết được Diệp Đình Thu lúc này đang nhìn trộm mình, cho nên nàng quyết định cách không liêu (chọc ghẹo) anh trai tiện nghi một chút.
Diệp Đình Thu thông qua màn hình nhìn thấy Bạch Tiên Tiên tắt đèn bàn, ôm gương nằm lại trên giường, đầu ngón tay hắn không khỏi gõ mặt bàn, như suy tư cái gì.
Lúc này, đột nhiên Bạch Tiên Tiên cởi áo ngủ.
Diệp Đình Thu ánh mắt chợt dừng, lỏa ngủ (ngủ mà không mặc quần áo) ?
Áo ngủ từng chút rơi xuống, đầu tiên là bả vai trắng nõn non mềm bại lộ trong không khí, tựa hồ bởi vì không khí hơi lạnh, ngón chân đáng yêu của thiếu nữ cuộn tròn một chút, mạc danh mê người.
"Chết tiệt." Diệp Đình Thu bỗng nhiên rủa thầm một tiếng, lần đầu cảm thấy camera có điểm quá rõ ràng.
Bạch Tiên Tiên cắn môi hồng, trên mặt một mảnh bình thản, trong lòng lại dò hỏi Ngân Hà: "Ngươi đo lường kiểm tra một chút, hắn còn đang xem ta sao?"
Ngân Hà nói: "Đang xem, đang xem.. a, hắn không nhìn nữa, vì cái gì hắn không nhìn?"
Ngân Hà loại xử nam hệ thống này vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm phức tạp của nhân loại, Bạch Tiên Tiên cũng không tính giải thích, cười tủm tỉm đem áo ngủ mặc lại, ôm gương cảm thấy thỏa mãn ngủ.
Bên kia, Diệp Đình Thu mày một chút nhăn chặt, bang một tiếng đem ipad ném vào ngăn kéo, theo sau đứng dậy vào phòng tắm, ánh đèn tối tăm và tiếng nước xôn xao xuyên thấu qua cửa phòng.
Hôm sau, 6: 00 sáng.
Bạch Tiên Tiên không chờ Diệp Đình Thu gõ cửa, tự giác dậy sớm, kỳ thật đối với yêu phi nương nương mà nói, dậy sớm có lợi cho trú nhan (dưỡng sắc đẹp).
Nàng thay đồng phục, xuống lầu nhìn Diệp Đình Thu từ phòng bếp ra tới, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng cực kì phong phú.
Hai anh em dường như không có việc gì mà chào hỏi đối phương.
Bạch Tiên Tiên ngồi vào bàn ăn, nuốt nước miếng, bụng trống không một đêm thầm thì kêu, vừa muốn ăn vừa cảnh giác.
"Tiểu Ngân Hà, có thể giúp bổn cung lấy ngân châm thử độc hay không?"
Ngân Hà: ".. Lúc này không có độc, yên tâm ăn đi."
Bạch Tiên Tiên yên tâm ăn bữa sáng, hai mươi phút sau cùng Diệp Đình Thu sóng vai ra cổng, sau đó nàng nhìn đến ngoài cửa có một chiếc xe gia dụng, một chiếc.. xe đạp hiện đại trong truyền thuyết?
Diệp Đình Thu đối với Bạch Tiên Tiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, sau đó chính mình lên xe, chính mình lái xe đi mất, chỉ lo chính mình.. lưu lại một mình Bạch Tiên Tiên.
Bạch Tiên Tiên hoàn toàn ngốc: "Hắn có ý gì? Không đợi ta lên xe? Tối qua ta đắc tội hắn?"
Ngân Hà giờ mới nhớ tới: "Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi nguyên chủ có thói quen đi xe đạp, ngày đầu tiên tới đây nàng liền tự đạp xe đi học, sau đó mới bị Diệp Đình Thu nhân cơ hội phái người bắt cóc."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Từ từ.
Ý là, làm Đại Chu vương triều yêu phi nương nương tự mình đạp xe tới trường?
Ngân Hà: "Nương nương, cố lên, ta tin tưởng ngươi!"
Bạch Tiên Tiên không tin chính mình a!
Nàng đứng cạnh xe đạp màu hồng, mười phần phong cách thiếu nữ cả nửa ngày, đến khi Ngân Hà nói đạp xe sẽ làm dáng người càng tốt, làn da càng tốt, nàng mới nhíu mày nửa tin nửa ngờ ngồi lên yên xe.
Nửa tiếng sau, Bạch Tiên Tiên mệt đến mồ hôi đầy đầu, rốt cuộc gian khổ mà đến trường.
Nàng thở phì phò, lời nói không nhanh nhẹn: "Tiểu, Ngân Hà, bổn cung tổng cảm thấy ngươi đang gạt ta.."
Ngân Hà làm bộ không nghe được nửa câu sau: "Đâu, bạc rớt đâu?"
Bạch Tiên Tiên không nghĩ để ý đến nó.
Chỉnh sửa cuối: