Tần Mộc Lam vừa gửi xong thư và mấy món đồ, tiện thể ghé qua Cung Tiêu Xã mua ít bánh ngọt trước khi về. Cô vừa bước vào nhà thì sau lưng gia đình nhà Vưu Hải Siêu cũng đến ngay sau.
"Mộc Lam, biết sớm là cháu cũng lên trấn, dì cháu mình cùng đi cho tiện," Đổng Mãn Phân nắm tay Tần Mộc Lam, mỉm cười nói. Rồi dì ấy đưa tặng phẩm mang đến cho Mộc Lam, "Cháu đang mang thai, phải bồi bổ thêm nhiều. Sữa mạch nha này cháu uống mỗi ngày một ly nhé, còn đồ hộp này mùi vị cũng ngon lắm."
Thấy nhà họ lại mang đến nhiều đồ như vậy, Tần Mộc Lam vội nói, "Dì Đổng, mọi người khách sáo quá, lần nào đến cũng mang bao nhiêu thứ, thôi để lát nữa dì mang về nhé."
Diêu Tĩnh Chi cũng có mặt, thấy Đổng Mãn Phân nào sữa mạch nha nào đồ hộp, bà ấy cũng xen vào, "Đúng rồi, mọi người cứ mang về cho Tiểu Lỗi đi, bên này chúng tôi cũng sẽ mua cho Mộc Lam."
Đổng Mãn Phân không đồng ý, đặt đồ xuống rồi nói, "Nhà dì có sẵn mà, Tiểu Lỗi ngày nào cũng ăn hết."
Lần này, Tần Mộc Lam không biết từ chối ra sao, tất cả là do lần trước cô cứu Tiểu Lỗi nên họ vẫn nhớ ơn. Hơn nữa, Mộc Lam đang mang thai, gặp nhiều khó khăn, nên họ càng muốn đến thăm hỏi.
Tiểu Lỗi lúc này cũng gật đầu như người lớn, nói, "Đúng đó, nhà em có nhiều mà, nên những thứ này đều để chị Mộc Lam dùng."
Nghe con trai nói vậy, Vưu Hải Siêu cũng bật cười, rồi nhìn Tần Mộc Lam, "Mộc Lam, Tiểu Lỗi đã nói vậy rồi, cháu cứ nhận đi. Hơn nữa, hôm nay chú và vợ qua đây cũng có chuyện muốn bàn với mọi người."
Nghe Vưu Hải Siêu nói vậy, Tần Mộc Lam cũng không từ chối thêm.
Diêu Tĩnh Chi nhanh chóng rót nước cho mọi người, sau đó cả nhà cùng ngồi xuống.
"Mộc Lam, chị dâu cháu làm việc ở xưởng rất tốt, nên chú đang định chuyển cô ấy lên làm chính thức," Vưu Hải Siêu nói.
Tần Mộc Lam nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn. Cô hiểu rằng có lẽ gia đình Vưu Hải Siêu áy náy vì chuyện của Tiểu Lỗi lần trước nên muốn giúp đỡ gia đình cô, nhưng dù hôm đó không phải Tiểu Lỗi, cô cũng vẫn sẽ ra tay cứu người, nên thực sự không cần như vậy.
"Chú Vưu, chú làm thế này chắc chắn sẽ khiến người khác dị nghị, thật sự không cần thiết đâu ạ."
Diêu Tĩnh Chi ban đầu rất vui khi con dâu cả sắp được vào biên chế, nhưng nghe Tần Mộc Lam nói vậy, bà ấy cũng hiểu ra, nên vội tiếp lời, "Đúng đó câuj Vưu, nếu khiến cậu khó xử thì thôi vậy, hiện giờ tình hình cũng đã ổn lắm rồi."
Vưu Hải Siêu cười nói, "Không sao đâu, tôi không thấy khó xử chút nào. Đồng chí Lý Tuyết Diễm thực sự làm việc rất tốt."
Đổng Mãn Phân cũng lên tiếng, "Đúng đó Mộc Lam, chị dâu cháu không chỉ làm việc tốt mà còn chịu khó học thêm những gì chưa biết, thực sự rất tiến bộ."
Tần Mộc Lam thật sự không biết về những chuyện này.
Nhưng nghe Vưu Hải Siêu đã nói vậy, cô cũng không từ chối thêm, mà mời, "Chú Vưu, vậy hai hôm nữa mời cả nhà chú sang ăn cơm nhé. Để cháu làm mấy món kho cho mọi người thử, nếu ngon thì thực phẩm của xưởng cũng có thể triển khai đấy ạ."
Nghe vậy, Vưu Hải Siêu ngạc nhiên nhìn Tần Mộc Lam. Chú ấy thật sự không biết cô có tài nấu nướng, nhưng đã được mời, cả nhà họ chắc chắn sẽ nhận lời.
Sau khi gia đình Vưu Hải Siêu ra về, Diêu Tĩnh Chi nhìn Tần Mộc Lam, nói, "Mộc Lam, chị dâu con có được công việc hiện tại là nhờ em cả đấy. Lúc đó bảo nhà hai đứa nó cảm ơn con đàng hoàng nhé."
Tần Mộc Lam lắc đầu, "Đó là nhờ sự cố gắng của chị dâu."
Diêu Tĩnh Chi nghe vậy thì im lặng, nhưng trong lòng ghi nhận công lao của cô. Rồi bà ấy lại nhắc đến chuyện mời khách ăn cơm vài hôm nữa.
"Mộc Lam, hôm đó để mẹ đi chợ mua đồ nhé. Con cứ liệt kê ra cần mua những gì, mẹ sẽ lo. Cả nhà chú Vưu đã tới thì mình không thể sơ sài được, hôm đó cũng mời luôn bố mẹ con sang nữa cho vui."
"Dạ, được ạ mẹ," Tần Mộc Lam đáp.
Tần Mộc Lam mỉm cười gật đầu, sau đó cô nói cho mẹ biết các nguyên liệu cần chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.
Diêu Tĩnh Chi sợ mình sẽ quên, liền lấy bút ra ghi chú lại.
Nhìn thấy nét chữ quyên tú thanh thoát của Diêu Tĩnh Chi, Tần Mộc Lam không khỏi ngạc nhiên, buột miệng khen, "Mẹ, chữ của mẹ đẹp quá! Chắc hồi trước thành tích học tập của mẹ rất tốt nhỉ?"
Nghe vậy, Diêu Tĩnh Chi sững lại, rồi cười lắc đầu, "Mẹ chưa từng đi học đâu con."
Tần Mộc Lam ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
Diêu Tĩnh Chi tiếp tục, "Từ lúc lên tám, mẹ đã mơ hồ không nhớ nhiều chuyện. Mẹ chỉ biết rằng từ lúc mẹ có ký ức, mẹ đã biết viết chữ rồi. Trước khi lấy chồng, mẹ luôn sống với cha mẹ nuôi trong núi. Hai người đã lớn tuổi nên mẹ ở nhà giúp đỡ, rồi không lâu sau khi mẹ xuất giá, hai người cũng qua đời."
Nghe vậy, Tần Mộc Lam nhíu mày, cảm thấy câu chuyện có chút kỳ lạ.
"Nếu mẹ chưa từng đi học, vậy làm sao mẹ biết viết chữ? Có phải ông bà ngoại đã dạy mẹ không?" cô hỏi.
"Không phải đâu, ông bà không biết chữ."
"Vậy thì.."
Diêu Tĩnh Chi thở dài, giải thích, "Thực ra, mẹ chỉ là đứa trẻ ông bà nhặt được trong núi. Khi tìm thấy mẹ, trên đầu và cổ mẹ còn dính đầy máu. Phải chăm sóc rất lâu mẹ mới khỏe lại. Sau đó, mẹ không nhớ gì về trước kia nữa. Cái việc biết chữ này có lẽ là do trước đó mẹ đã học được ở gia đình thật của mình, nhưng đáng tiếc là mẹ không nhớ gì cả. Trước khi qua đời, ông bà mới nói cho mẹ biết sự thật này. Nếu không, mẹ cũng không biết mình chỉ là con nuôi của họ."
Tần Mộc Lam hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại có một quá khứ như vậy, nên cô cũng không hỏi thêm gì nữa, sợ chạm vào nỗi buồn của mẹ.
Diêu Tĩnh Chi mỉm cười, khuyên Tần Mộc Lam đi nghỉ ngơi, "Con nghỉ ngơi một lát đi, để mẹ đi nấu cơm."
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
Sau khi ăn trưa xong, Tần Mộc Lam ghé qua nhà họ Tần.
Thấy Tần Mộc Lam đến, Vương Chiêu Đệ liền niềm nở vẫy tay, "Mộc Lam, em tới rồi à! Chị vừa định qua tìm em đây."
Tống Ngọc Phượng cũng nhanh chóng bước ra đón tiếp.
"Mộc Lam, chị cũng đang định tìm em. Lần trước nhà Như Hoan có tặng vài xấp vải, chị định may cho em một bộ đồ mới, nên muốn đo kích thước cho chuẩn."
Nghe vậy, Tần Mộc Lam liền từ chối khéo.
"Không cần đâu chị dâu hai, chị giữ lại vải mà may đồ cho mình đi, bên em cũng có đủ vải rồi ạ."
Vương Chiêu Đệ tiến lại gần, nói: "Mộc Lam, đừng ngại gì cả. Nhìn thì thế thôi, chứ tay nghề may vá của chị dâu hai em giỏi lắm, đừng từ chối nữa."
Tống Ngọc Phượng lần này thật lòng muốn may đồ cho Tần Mộc Lam, nên không nói gì nhiều, cứ thế kéo cô lại để đo kích cỡ.
Thấy Tống Ngọc Phượng nhiệt tình như vậy, Tần Mộc Lam cũng không nỡ từ chối, chỉ là cô đã quyết định sẽ tự mình chuẩn bị vải. Sau khi đo xong, cô dặn dò các chị ấy về những điều cần chú ý khi may và tiện thể đi tìm mẹ, Tô Uyển Nghi, để báo về bữa ăn hai hôm nữa.
Tô Uyển Nghi vui vẻ nói: "Được rồi, đến hôm đó cả nhà mình nhất định sẽ có mặt."
Cùng lúc đó, vài ngày sau, Tạ Triết Lễ nhận được bưu phẩm và thư của Tần Mộc Lam. Khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như thoáng nét dịu dàng. Nhưng chưa kịp về đến ký túc xá, anh đã bị một đồng nghiệp chặn lại.
Thấy Đàm Nhạc Vi đứng chắn ngay trước mặt, Tạ Triết Lễ lập tức nhíu mày.
"Đồng chí Đàm, cô đang cản đường."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Triết Lễ, Đàm Nhạc Vi cảm thấy lòng đau nhói. Cô ta vừa đi diễn ở nơi khác một thời gian, về đến nơi đã nghe tin anh kết hôn. Tại sao lại thế chứ? Cô ta khẽ hỏi, "Đồng chí Tạ, anh vẫn chưa nói với tôi. Rốt cuộc anh có kết hôn hay không?"
Tạ Triết Lễ lạnh nhạt liếc cô ta, đáp: "Tất nhiên là tôi đã kết hôn. Vợ tôi cũng sắp đến đây để cùng công tác."
"Thật.. Thật sự là như vậy sao?"
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe chính miệng Tạ Triết Lễ khẳng định, Đàm Nhạc Vi vẫn thấy khó chịu, "Sao anh lại kết hôn đột ngột như thế?"
"Đồng chí Đàm, kết hôn là chuyện riêng của tôi, không có nghĩa vụ phải báo trước cho cô. Bây giờ, phiền cô tránh ra, cô đang cản đường."
"Anh.."
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tạ Triết Lễ, lòng Đàm Nhạc Vi chợt tan nát. Cô ta ngậm ngùi lùi lại một bước, đầy vẻ thất vọng.
Tạ Triết Lễ chẳng hề liếc nhìn cô thêm một lần, đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng dáng Tạ Triết Lễ ngày càng xa, Đàm Nhạc Vi vẫn đứng đó, lâu thật lâu mới hoàn hồn. Dù trước đây cô ta đã nhiều lần ngỏ ý, Tạ Triết Lễ chưa bao giờ đáp lại. Nhưng anh cũng đối xử lạnh lùng với mọi phụ nữ khác, nên cô ta vẫn hy vọng. Không ngờ, anh lại đột ngột kết hôn như thế.
Đúng lúc ấy, một cô gái có khuôn mặt thanh tú bước tới. Nhìn vẻ thất thần của Đàm Nhạc Vi, cô ta nhanh chóng hỏi: "Nhạc Vi, sao lại có một mình ở đây? Đồng chí Tạ đâu? Cậu hỏi thế nào rồi, anh ấy thật sự kết hôn à?"
Đàm Nhạc Vi thấy người bạn đến, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
"Xảo Hương, Tạ Triết Lễ thật sự đã kết hôn rồi, và vợ anh ấy sắp đến đây để cùng công tác."
Nghe xong, Trần Xảo Hương ánh mắt sáng lên, tiến tới an ủi: "Nhạc Vi, đừng buồn quá. Nếu Tạ Triết Lễ đã kết hôn thì mình cũng không còn cách nào khác, nhưng mà.."
Nói tới đây, Xảo Hương đầy vẻ tiếc nuối nói tiếp: "Mình nghe nói chuyện cưới xin của Tạ Triết Lễ đều do gia đình sắp xếp. Vợ anh ấy là một cô gái nông thôn, nghe đâu còn vừa béo vừa xấu nữa. Với điều kiện của phó đoàn Tạ, anh ấy hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn. Đáng tiếc là gia đình không nghĩ cho anh ấy, cứ thế ép anh ấy phải kết hôn."
Đàm Nhạc Vi vốn đang buồn, nghe đến đây cũng thấy bực mình.
"Thật sao? Vợ Tạ Triết Lễ vừa xấu vừa béo à?"
Trần Xảo Hương gật đầu: "Đúng vậy, mình đã hỏi kỹ rồi. Hơn nữa, chị họ nhà Vương còn gặp qua vợ anh ấy, nói cô ấy đúng là tròn trịa."
"Sao lại như vậy chứ? Tạ Triết Lễ hoàn toàn có thể tìm người tốt hơn. Cô ấy đúng là không xứng với anh ấy chút nào."
"Đúng thế, đúng thế!"
Trần Xảo Hương vội vàng gật đầu đồng tình.
Tạ Triết Lễ đã đi xa, hoàn toàn không hay biết hai người đang bàn tán về Tần Mộc Lam. Lúc này, anh đã đến ký túc xá, vội mở ra thư của Tần Mộc Lam gửi. Đọc xong, biết trong nhà mọi thứ đều ổn, anh cảm thấy yên tâm hơn. Sau đó, anh mở gói đồ ăn. Bên trong có vài cây lạp xưởng và mấy hũ thịt kho, như đã nói trong thư, đây đều là Tần Mộc Lam tự làm.
Nghĩ đến đây, Tạ Triết Lễ cất lạp xưởng vào, còn thịt kho để một bên, định lát nữa mang theo khi đi lấy cơm.
Cuối cùng, anh cầm lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong góc gói đồ.
Nhìn tờ giấy dán trên từng chiếc bình sứ nhỏ, Tạ Triết Lễ khẽ nở nụ cười ấm áp. Có tổng cộng năm bình, mỗi cái chứa một loại thuốc: Thuốc mê, thuốc xổ, thuốc cầm máu, thuốc bổ khí và thuốc bảo vệ tim mạch. Tất cả đều do Tần Mộc Lam tự tay chuẩn bị, để anh có thể mang theo phòng thân.
Sau khi cẩn thận cất kỹ, Tạ Triết Lễ mang theo hũ thịt kho đến nhà ăn.
Vừa bước vào, anh gặp ngay Phó Húc Đông.
"A Lễ, cậu cũng đến ăn trưa à? Đi cùng nhau nhé?"
Tạ Triết Lễ gật đầu, rồi cả hai cùng xếp hàng lấy cơm và đồ ăn. Tuy nhiên, hôm nay anh lấy ít thức ăn hơn mọi khi. Khi ngồi xuống, anh mở hũ thịt kho mà Tần Mộc Lam đã gửi.
Vừa mở nắp, một mùi thơm đậm đà lan tỏa.
"A Lễ, cái này là gì mà vừa thơm vừa cay vậy?"
"Đây là thịt kho Mộc Lam gửi cho tôi, cô ấy làm riêng cho tôi đấy."
Nhìn Tạ Triết Lễ với nụ cười hạnh phúc và vẻ tự hào, Phó Húc Đông chỉ thấy không dám nhìn thẳng, nhưng mùi thơm quá quyến rũ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cho tôi thử một ít được không?"
Dù có hơi tiếc, Tạ Triết Lễ vẫn lấy một muỗng lớn chia cho Phó Húc Đông.
Phó Húc Đông vừa trộn cơm ăn thử, lập tức không dừng đũa nổi.
"A Lễ, vợ cậu nấu ăn giỏi thật đấy, món thịt kho này ngon quá." Phó Húc Đông nói xong, không nói thêm lời nào mà chỉ chúi đầu vào ăn cơm.
Lúc này, Ôn Hữu Lương mang khay cơm đến. Nhìn thấy Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông ăn ngon lành, ông ấy cười hỏi: "Hai cậu ăn gì mà thơm thế?"
"Lãnh đạo, là vợ A Lễ gửi thịt kho cho cậu ấy, thơm lắm."
"Ồ, thế sao? Cho tôi thử chút nào."
Nghe Ôn Hữu Lương nói vậy, Tạ Triết Lễ dù có tiếc rẻ nhưng vẫn đưa hũ thịt kho qua.
Ôn Hữu Lương vốn đã thấy món thịt kho này thơm lừng, nếm thử xong lại càng không ngớt lời khen: "Ngon, thật sự là rất ngon."
Nhờ món thịt kho, cả ba người ăn thêm được một chén cơm, nhưng cuối cùng.. Hũ thịt kho cũng đã cạn.
Ôn Hữu Lương cười lớn, nhìn Tạ Triết Lễ rồi nói: "Triết Lễ, khi nào vợ cậu đến, nhớ mời chúng tôi về nhà ăn cơm nhé."
"Vâng, cảm ơn sếp." Tạ Triết Lễ vui vẻ đáp lời.
Sau khi nói xong, Ôn Hữu Lương quay sang Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông: "Lát nữa hai cậu ghé qua văn phòng của tôi, có chuyện cần trao đổi."
"Rõ ạ."
Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông thu dọn chén đũa xong liền đến văn phòng của Ôn Hữu Lương.
Khi hai người bước vào, Ôn Hữu Lương vẫy tay mời ngồi rồi nói: "Lần này tôi gọi hai cậu lên là để thông báo về phần thưởng cho các cậu."
Vì lần này, đội của Tạ Triết Lễ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bắt trọn nhóm đối tượng, thậm chí còn bắt được cả tên Đao Sẹo và khám phá thêm nhiều manh mối liên quan đến các đường dây buôn bán trẻ em. Cấp trên rất hài lòng về thành tích của họ.
Tạ Triết Lễ lặng lẽ gật đầu, trong khi Phó Húc Đông cười vui hỏi: "Sếp, thưởng gì thế ạ?"
Ôn Hữu Lương liếc nhìn Phó Húc Đông, rồi nói: "Cậu lúc nào cũng sốt ruột thế. Lần này cả hai cậu đều được thăng chức, đúng là tin vui lớn đấy, phải thấy tự hào chứ!"
"Thật vậy sao, sếp? Cả em với A Lễ đều được thăng chức ạ?" Phó Húc Đông mừng rỡ, dù biết trước sẽ có khen thưởng nhưng không ngờ lại được thăng chức.
Ôn Hữu Lương cười lớn: "Đúng thế, cả hai đều được thăng. A Lễ từ phó đoàn lên đoàn trưởng, còn cậu thì lên phó đoàn."
Ngay cả Tạ Triết Lễ cũng bất ngờ.
"Sếp, sao cả em và Húc Đông lại cùng được thăng chức?" Dù biết lần này đội đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng anh vẫn không nghĩ sẽ có sự thăng tiến cho cả hai người.
Ôn Hữu Lương nghe vậy, cười nói: "Hai cậu đều có lý lịch xuất sắc, nếu không phải còn trẻ, chắc chắn đã được thăng chức từ lâu. Thế nên lần này, tôi quyết định cho cả hai cậu cùng thăng chức."
Tuy nhiên, trong chuyện này còn có một bí mật khác.
Nghĩ đến điều đó, Ôn Hữu Lương không khỏi liếc nhìn Phó Húc Đông một cái. Hóa ra, giờ mới biết được Phó Húc Đông là con cháu của gia đình Phó ở kinh thành. Lần thăng chức này có sự hỗ trợ từ phía gia đình anh ấy, vì vậy mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy. Nhưng không biết giữa Phó Húc Đông và gia đình có mâu thuẫn gì, mà cậu nhóc này từ trước đến giờ không hề nhắc đến nguồn gốc của mình. Gia đình Phó lần này giúp đỡ nhưng cũng mong cậu nhóc không biết, thật không hiểu nổi suy nghĩ của họ.
Tạ Triết Lễ vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng Phó Húc Đông lại vui mừng nói: "Thật sự vậy sao? Tuyệt quá!"
Sau khi Ôn Hữu Lương thông báo xong, ông ấy vẫy tay nói với hai người: "Được rồi, hai cậu về đi. Chắc chỉ vài ngày nữa sẽ có quyết định chính thức."
"Dạ, cảm ơn sếp."
Tạ Triết Lễ và Phó Húc Đông đứng dậy, cúi chào Ôn Hữu Lương rồi cùng nhau rời đi.
Trên đường về ký túc xá, Phó Húc Đông không nhịn được nhìn Tạ Triết Lễ nói: "A Lễ, chị dâu có làm thêm thịt vụn không? Có thể cho mình một lọ không?"
Tạ Triết Lễ không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: "Không còn đâu."
"Không tin."
Nghe vậy, Tạ Triết Lễ bước nhanh hơn, vội vàng trở về ký túc xá của mình. Lát sau, anh viết thư cho Tần Mộc Lam, thông báo cho cô rằng mọi thứ đều đã nhận được và còn được mọi người đón nhận nồng nhiệt.
Bên kia, Tần Mộc Lam vẫn không biết tay nghề của mình được khen ngợi. Lúc này, cô đang ở nhà bào chế dược liệu. Nếu không bận rộn như vậy, có lẽ cô cũng đã nhàm chán ở nhà. Nhưng cô rất cẩn thận, chỉ bào chế những loại dược liệu không ảnh hưởng đến thai phụ. Sau khi bào chế xong, cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong những ngày tiếp theo, cô hoặc viết bản thảo, hoặc bào chế dược liệu. Một thời gian nữa, cô sẽ về nhà Tần, chuẩn bị cho Vương Chiêu Đệ bắt mạch và xem tình hình sức khỏe.
Khi Vương Chiêu Đệ thấy Tần Mộc Lam đến, chị ấy vội vàng nhiệt tình nói: "Mộc Lam, cuối cùng cũng đến! Chị và Ngọc Phượng đã làm xong quần áo cho em, mau mau xem có vừa không nhé."
Lúc này, Tống Ngọc Phượng cũng ra ngoài, tay cầm bộ quần áo đã chuẩn bị cho Tần Mộc Lam, nhiệt tình kéo cô đi thử.
Tần Mộc Lam không thể từ chối sự nhiệt tình của họ, nên đã thử bộ quần áo do Tống Ngọc Phượng làm.
Bộ quần áo có màu xanh lục tươi mát, một màu sắc không thường thấy. Tần Mộc Lam nhớ rằng đây chắc chắn là một loại vải do nhà Thẩm cung cấp cho Tống Ngọc Phượng. Chiếc áo có tay và cổ áo được thêu hoa tinh xảo, còn váy dưới thì rộng thùng thình, cũng được thêu hoa ở phần chân váy. Khi mặc lên người, ai nhìn vào cũng biết đây là một bộ quần áo hoàn chỉnh.
Khi Tần Mộc Lam mặc vào, cô cảm thấy rất thoải mái.
Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng nhìn Tần Mộc Lam trong bộ đồ mới, cả hai đều ngẩn người.
Cuối cùng, Vương Chiêu Đệ lên tiếng trước: "Mộc Lam, trước đây em mặc đồ xám xịt không thấy chán sao? Nhưng khi mặc bộ váy này, thật sự quá xinh đẹp! Em hiện giờ gầy hơn, làn da lại trắng, trông khác hẳn so với trước kia, thật là xinh đẹp."
Tống Ngọc Phượng gật đầu theo: "Đúng vậy! Thực ra em trước đây cũng không xấu, nhưng.. Hơi béo, làm người ta cảm thấy không được đẹp lắm. Giờ em gầy đi, dáng người cũng khác hẳn, trông tinh tế hơn rất nhiều."
Tần Mộc Lam biết rõ mình hiện tại xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước, và thực sự rất thích bộ quần áo này. "Cảm ơn chị dâu hai, bộ quần áo này em thực sự rất thích."
Thấy Tần Mộc Lam thích, Tống Ngọc Phượng cũng cảm thấy yên tâm.
"Vậy là tốt rồi! Nếu em thích, lần sau chị sẽ làm cho em thêm một bộ nữa."
Tần Mộc Lam nghe vậy, lập tức lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, chị cứ tự làm cho mình đi. Vải dệt này, em có thể gửi cho chị, nhưng mà ở chỗ mình không có vải xanh lục, chỉ có thể làm cho chị một bộ màu đỏ thôi."
Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, Tống Ngọc Phượng vội vàng lắc đầu từ chối: "Mộc Lam, chị đã nói sẽ làm cho em một bộ đồ mới, nhất định không thể để em tự lo vải. Em vẫn nên giữ lại cho mình đi."
Tần Mộc Lam còn muốn nói thêm, nhưng Vương Chiêu Đệ ở bên cạnh lên tiếng: "Mộc Lam, nếu Ngọc Phượng đã làm cho em, em cứ nhận đi. Hơn nữa, trước đây chị cũng đã làm cho em, không lý gì em lại không nhận đồ của Ngọc Phượng, như vậy có phải sẽ khiến em ấy buồn không?"
Tần Mộc Lam nghe vậy, thực sự không biết nói gì hơn, cuối cùng đành nhận lấy.
Vương Chiêu Đệ lần này lại tiếp tục làm quần áo đưa cho Tần Mộc Lam. Nhưng bộ quần áo này là dành cho một đứa trẻ, còn chưa kịp để Tần Mộc Lam từ chối, Vương Chiêu Đệ đã nói: "Mộc Lam, đây là bộ chị làm cho cháu ngoại, em cũng không thể từ chối đâu."
Tần Mộc Lam thấy rõ các chị ấy thật sự muốn tặng, nên chỉ biết cười và nói: "Được rồi, em nhận là được." Sau đó, cô lại giải thích lý do hôm nay mình đến: "Em đến đây là để bắt mạch cho các chị, xem dạo này sức khỏe thế nào."
Vừa nghe đến đó, Vương Chiêu Đệ và Tống Ngọc Phượng nhanh chóng ngồi xuống, nói: "Mộc Lam, vậy em hãy bắt mạch cho bọn chị trước đi. Hai người anh của em vẫn chưa về, đợi họ về rồi em bắt mạch cho họ cũng được."
"Được rồi," Tần Mộc Lam đáp.
Cô ngồi xuống, đầu tiên bắt mạch cho Vương Chiêu Đệ. Nhưng khi vừa chạm tay vào mạch của chị ấy, Tần Mộc Lam cảm nhận được mạch tượng của Vương Chiêu Đệ rất mạnh mẽ, nhịp đập đều đặn, như những viên ngọc lăn trên bàn.
Vương Chiêu Đệ thấy Tần Mộc Lam chỉ mỉm cười mà không nói gì, liền lo lắng hỏi: "Mộc Lam, mạch của chị không có vấn đề gì chứ?"
Tần Mộc Lam thu tay lại, cười nói: "Đương nhiên là không có vấn đề gì. Từ hôm nay trở đi, chị không cần uống thuốc nữa."
"A.. Tại sao?"
Vương Chiêu Đệ nghe vậy, cả người liền căng thẳng.
Tần Mộc Lam thấy vậy vội vàng nói: "Chị đang mang thai."
"a.."
Vương Chiêu Đệ nghe xong, cả người đều sững sờ, ngay cả Tống Ngọc Phượng bên cạnh cũng có vẻ bất ngờ.
Thấy hai người im lặng, Tần Mộc Lam lại nhắc lại: "Chị thực sự đang mang thai."
Lúc này, Vương Chiêu Đệ cuối cùng cũng phản ứng lại, vui mừng hô lớn: "A.. Thật tuyệt quá, cuối cùng chị cũng mang thai!"
"Đúng vậy, nên anh cả và chị dâu cả của em không cần phải uống thuốc nữa," Tần Mộc Lam nói.
"Ân, anh chị sẽ nghe theo em," Vương Chiêu Đệ đáp, lúc này cảm thấy tất cả những gì Tần Mộc Lam nói đều đúng.
Còn Tống Ngọc Phượng lại có chút lo lắng, nhìn về phía Tần Mộc Lam, nói: "Mộc Lam, vậy em cũng bắt mạch cho chị đi." Thấy chị dâu cả đã mang thai, chị ấy cảm thấy hồi hộp.
Tần Mộc Lam định bắt mạch cho chị ấy, thấy chị ấy đã đưa tay ra, cô cũng lập tức bắt mạch cho Tống Ngọc Phượng.
Sau một lát, Tống Ngọc Phượng không khỏi hỏi: "Mộc Lam, tình hình của chị.. Thế nào?"
Chị ấy vốn muốn hỏi xem có khả năng mình cũng mang thai không, nhưng nghĩ lại thấy mình có chút yếu ớt, so với Vương Chiêu Đệ thì kém xa, nên không nghĩ khả năng mang thai nhanh như vậy.
"Chị dâu hai, sức khỏe của chị khá hơn nhiều, cứ tiếp tục uống thuốc điều trị. Chờ điều trị xong, chắc chắn sẽ nhanh chóng mang thai thôi," Tần Mộc Lam khuyến khích.
Tống Ngọc Phượng biết mình chắc chắn không nhanh như vậy mang thai, trong lòng tuy có chút thất vọng, nhưng khi nghe nói sức khỏe của mình khá hơn, chị ấy vẫn cảm thấy vui vẻ.
"Được rồi, chị chắc chắn sẽ uống thuốc đúng hạn."
Một lát sau, tất cả mọi người trong nhà Tần đều biết tin Vương Chiêu Đệ mang thai.
Tin Vương Chiêu Đệ mang thai đầu tiên được truyền từ nhà Tần, và sau đó cả thôn Thanh Sơn cũng biết chuyện này. Mọi người cũng biết rằng Vương Chiêu Đệ nhanh chóng mang thai là nhờ vào thuốc mà Tần Mộc Lam đã kê cho chị ấy.
Lúc này, người dân trong thôn có cái nhìn mới về y thuật của Tần Mộc Lam.
"Ai.. Các cậu có nghe nói không? Tần Mộc Lam đã kê đơn cho Vương Chiêu Đệ, và kết quả là cô ấy lập tức mang thai. Thật không ngờ Tần Mộc Lam giỏi y thuật như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy! Mặc dù trước đây có nghe nói Tần Mộc Lam y thuật tốt, nhưng mình vẫn chưa thấy rõ ràng lắm. Giờ đây thì mình đã biết, y thuật của cô ấy thật sự rất giỏi."
"Đúng rồi, sau này nếu có gì, mình có thể nhờ cô ấy xem bệnh."
Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có người tỏ vẻ nghi ngờ.
"Cô ấy còn trẻ như vậy, thực sự có y thuật tốt như vậy sao? Hay là Vương Chiêu Đệ đã sẵn có duyên phận rồi, nên mới mang thai?"
"Đúng vậy, biết đâu chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, y thuật của Tần Mộc Lam không phải do ông nội Tần Vân Hạc dạy hay sao? Nếu thực sự cần thiết, thì nên nhờ ông ấy xem thử."
Nghe những lời này, một người trong đám liền lắc đầu nói: "Hình như các cô chưa biết, ông cụ Tần đã không còn xem bệnh cho người nữa."
"Cái gì?"
Người xung quanh đều kinh ngạc.
"Tại sao lại không xem bệnh nữa? Mình nhớ trước đây ông cụ Tần cũng không tệ lắm, nhiều người vẫn thường tìm ông ấy để khám mà."
Thật ra, chuyện này đã diễn ra từ nhiều năm trước. Hơn mười năm trước, người dân còn không dám đến tìm Tần Vân Hạc. Nhưng giờ đây, chính sách đã mở rộng, trong thôn cũng có người bị bệnh nhẹ vẫn nghĩ đến việc tìm Tần Vân Hạc, nhưng không ngờ ông ấy lại không nhận bệnh.
"Cũng không có cách nào khác, ông cụ Tần giờ đã lớn tuổi, không còn đủ sức lên núi hái thuốc nữa, nên ông ấy không nhận bệnh cho ai."
"Thế thì chỉ cần kê một đơn thuốc cũng tốt, chúng ta có thể đi tìm thuốc từ đó."
Người kia thở dài đáp: "Ông cụ Tần giờ tuổi cao, không muốn làm quá sức, mà cháu gái của ông hiện tại y thuật cũng không tệ, nên ông ấy thật sự không nhận bệnh nữa."
"Ai.. Không biết Tần Mộc Lam có thể thực sự làm được không."
Trong khi đó, Tần Mộc Lam vẫn chưa biết rằng mình đã trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong thôn. Lúc này, sau khi ăn xong ở nhà Tần, cô vừa trở về thì thấy thím Phan đứng đợi ở đó.
"Ôi, Mộc Lam, cháu về rồi à!"
Tần Mộc Lam thấy Phan thẩm thì hỏi: "Thím Phan, sao thím không vào trong?"
"Mộc Lam, thím đang đợi cháu."
"Đợi cháu?"
Tần Mộc Lam có chút ngạc nhiên. "Thím Phan tìm cháu có chuyện gì không?"
Thím Phan ngượng ngùng liếc nhìn quanh rồi nói: "Mộc Lam, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện được không?"
Tần Mộc Lam gật đầu, dẫn thím Phan vào trong.
Diêu Tĩnh Chi thấy Phan thẩm bước vào thì không nhịn được nói: "Thím Phan, tôi đã bảo chị vào chờ, vậy mà chị cứ nhất quyết đứng ở cửa chờ Mộc Lam."
Lúc này, Tần Mộc Lam mới biết rằng thím Phan đã đợi một lúc lâu rồi.
"Thím Phan, thím ngồi trước đi, có chuyện gì thì cứ nói ra."
Thím Phan nhìn Diêu Tĩnh Chi, thấy bà ấy cũng đang tò mò nhìn mình, nên có chút ngượng ngùng nói: "Mộc Lam, thực ra.. Gần đây cơ thể thím có chút không được khỏe, nên đến tìm cháu xem. Thím nghe nói y thuật của cháu rất tốt."
Nghe vậy, Tần Mộc Lam đáp: "Thím Phan, vậy thím đưa tay ra, cháu sẽ bắt mạch cho thím trước."
"À, được thôi."
Thím Phan lập tức đưa tay ra, mắt không rời khỏi Tần Mộc Lam, muốn biết tình trạng của mình có nghiêm trọng hay không.
Sau khi bắt mạch, Tần Mộc Lam nhanh chóng nhận ra vấn đề chính của thím Phan là một bệnh phụ khoa liên quan đến phụ nữ trung niên. Tuy nhiên, cô vẫn cẩn thận hỏi thêm một số vấn đề.
Ban đầu, thím Phan có chút ngại ngùng, nhưng nghĩ rằng mọi người đều là phụ nữ, mà Mộc Lam lại là bác sĩ đang khám cho mình, nên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhờ vậy, thím ấy có thể trả lời những câu hỏi một cách trung thực.
Diêu Tĩnh Chi ngồi một bên nhưng có phần ngại ngùng, vội đứng dậy nói: "Tôi đi lấy hai chén nước cho hai người." Nói rồi, bà ấy nhanh chóng chạy vào bếp.
Tần Mộc Lam hỏi xong các vấn đề, mỉm cười nhìn thím Phan và nói: "Thím Phan, để cháu kê cho thím một đơn thuốc nhé."
Thím Phan nghe vậy, lập tức đáp: "Được rồi."
Sau khi nhận được đơn thuốc, thím Phan liền cảm ơn Tần Mộc Lam, đồng thời cũng lén lút lấy tiền ra.
Tần Mộc Lam thấy thế, cười từ chối: "Không cần đâu, thím Phan. Thím chỉ cần đi lấy thuốc và nhớ uống đúng giờ. Đợi ba ngày sau, cháu sẽ kiểm tra lại cho thím."
"Ai, được rồi."
Thím Phan gật đầu, nhưng thấy Tần Mộc Lam không nhận tiền thì có chút lo lắng. Cuối cùng, thay vì tiền, thím ấy mang tới một con gà mái già và nói: "Mộc Lam, nếu cháu không nhận tiền, thì con gà mái này coi như bổ dưỡng cho cháu. Cháu đang mang thai, nên cần phải bồi bổ."
Tần Mộc Lam vừa định từ chối, thì thím Phan đã nhanh chóng để gà mái xuống và chạy đi.
Diêu Tĩnh Chi thấy vậy không nhịn được nói: "Thím Phan chạy nhanh thật đấy! Để mẹ đi trả lại con gà cho chị ấy." Nhưng cuối cùng con gà cũng không được trả lại, và Diêu Tĩnh Chi cũng hiểu rằng đây là tiền công khám bệnh mà thím Phan đưa cho Tần Mộc Lam, vì vậy buổi tối bà ấy đã hầm nó lên để bồi bổ cho Tần Mộc Lam.
Về phần thím Phan, chiều hôm đó, thím ấy đã đi lấy thuốc đúng hẹn. Sau khi uống hai liều thuốc, thím ấy cảm thấy cơ thể đã không còn khó chịu nữa. Lúc này, thím ấy rất phục y thuật của Tần Mộc Lam, vì vậy sau ba ngày, thím ấy lại đến tìm cô.
Khi Tần Mộc Lam thấy thím Phan quay lại, cô lại bắt mạch cho thím ấy, rồi điều chỉnh một số loại dược liệu trong đơn thuốc.
"Thím Phan, thuốc này uống ba ngày sau sẽ thấy hiệu quả, thím cứ theo đơn này mà đi lấy thuốc là được."
"Tốt quá, Mộc Lam! Thím tin cháu, y thuật của cháu thật là tuyệt vời." Nói xong, Phan thẩm còn giơ ngón cái lên khen ngợi.
Tần Mộc Lam thấy vậy không khỏi cười: "Thím Phan, cháu không đến nỗi như thím nói đâu. Nhưng vấn đề của thím, cháu chắc chắn có thể giúp giải quyết. Thím chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được."
"Thím nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ."
Thím Phan sau đó tiếp tục uống thuốc đúng hẹn, và cảm thấy sức khỏe đã cải thiện, không còn khó chịu nữa. Tuy nhiên, thím ấy vẫn tìm Tần Mộc Lam để bắt mạch.
"Thím Phan, giờ thím không có vấn đề gì nữa, không cần uống thuốc nữa đâu."