Chương 20: Viết bản thảo
Tần Vân Hạc nghe cháu gái nói vậy, liền gật đầu đáp: "Đương nhiên là được, nhưng sao cháu lại đột nhiên muốn xem bộ kim châm đó?"
Bộ kim châm này là vật gia truyền của tổ tiên nhà Tần, nhưng kể từ khi truyền đến đời ông, nó chỉ để đó không dùng đến nữa, bởi vì châm pháp của nhà Tần đã thất truyền từ đời của ông nội ông.
"Ông à, lần này cháu đi xuống huyện, tìm được một bệnh viện y học cổ truyền. Ở đó có một bác sĩ tên là Tống Hữu Đức, y thuật của ông ấy rất giỏi, hơn nữa còn biết châm cứu. Cháu nghĩ về sau, nếu có cơ hội, cháu cũng muốn học."
Nghe cháu gái nói vậy, Tần Vân Hạc không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Cháu muốn học châm cứu à?"
Tần Mộc Lam thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy, cháu cảm thấy châm cứu rất lợi hại."
"Đúng là lợi hại thật," Tần Vân Hạc ánh mắt ngập tràn hoài niệm, "Châm pháp của nhà Tần chúng ta ngày xưa rất tinh diệu, có thể cứu người trong những thời khắc quan trọng, đáng tiếc là.. Đã thất truyền mất rồi."
Tần Mộc Lam cũng cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ qua vài lời truyền lại, cũng đủ hiểu rằng châm pháp của nhà Tần họ rất lợi hại, nhưng tiếc là nó đã thất truyền. Dù vậy, vẫn có bộ kim châm được truyền lại đến ngày nay, đối với cô, như vậy cũng đã tốt rồi. Tuy cô không biết châm pháp của nhà Tần, nhưng cô đã học được một số kỹ thuật châm cứu, và lần này lên huyện, cô dự định sẽ châm cứu cho Tưởng Khi Hằng.
"Ông à, tuy rằng châm pháp nhà Tần chúng ta đã thất truyền, nhưng học thêm vài phương pháp châm cứu khác cũng tốt mà."
Nghe vậy, Tần Vân Hạc vui vẻ nhìn cháu gái, nói: "Cháu có tinh thần học hỏi như vậy là tốt lắm." Nói rồi, ông cẩn thận lấy bộ kim châm từ trong một chiếc hộp gỗ ra, trân trọng trao cho Tần Mộc Lam, nói: "Bộ kim châm này ở chỗ ông cũng không dùng đến, nếu cháu muốn học châm cứu thì hãy học thật tốt. Từ nay về sau, ông giao bộ kim châm này cho cháu."
Tần Mộc Lam nghe vậy, có phần kinh ngạc, cô nhìn ông nói: "Ông ơi, điều này.. Quý giá quá."
Cô chỉ định mượn bộ kim châm, chứ không nghĩ rằng ông sẽ giao nó cho cô.
"Cháu cứ cầm đi, cháu còn trẻ, vẫn còn cơ hội học hỏi, còn ông thì già rồi, không còn sức lực để tiếp tục học nữa," Tần Vân Hạc nói.
Tần Mộc Lam cầm lấy bộ kim châm, cảm thấy như mình đang cầm một vật nặng ngàn cân. Rất nhiều người sẽ không truyền lại những vật quý trong nhà cho con gái, nhưng Tần Vân Hạc không chỉ dạy cô y thuật mà còn trao cho cô cả bộ kim châm quý giá này. Sự tin tưởng đó khiến cô vô cùng cảm động.
"Ông cứ yên tâm, sau này nếu trong nhà có người học y thuật, cháu sẽ giao lại bộ kim châm này cho họ."
Nghe lời hứa của Tần Mộc Lam, Tần Vân Hạc mỉm cười và nói: "Hy vọng là vậy. Nhưng trong thế hệ này chỉ có cháu học y thuật thôi, hai anh họ và em trai của cháu thậm chí còn không hứng thú chút nào. Chỉ có thể trông chờ vào con cháu của chúng nó sau này."
"Ông à, chắc chắn sẽ có người theo học."
Tần Mộc Lam khẳng định chắc nịch, sau đó cô lại nói với Tần Vân Hạc về việc thu hái dược liệu: "Ông à, nếu bệnh viện y học cổ truyền trong huyện thu mua dược liệu, nhà mình có thể cho người đi hái. Đến lúc đó, mình cũng có thêm một khoản thu nhập."
Hiện tại, cuộc sống của mọi gia đình đều khá khó khăn, có thêm một nguồn thu nhập sẽ tốt hơn.
Ngoài gia đình Tần, Tần Mộc Lam cũng định nhắc đến chuyện này với gia đình Tạ, vì cô phải lo liệu cả hai bên. Nhưng việc thu hái được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào sự cố gắng của họ.
Nghe xong, Tần Vân Hạc gật đầu, đồng ý: "Cũng tốt, có thêm thu nhập thì cuộc sống cũng cải thiện được phần nào. Để sau này ông sẽ nói chuyện với mọi người trong nhà. Nhưng mà.." Nói đến đây, ông lắc đầu thở dài: "Người trong nhà có khi còn chẳng biết nhận diện dược liệu, thì làm sao mà đi hái được."
"Ông à, chẳng phải có ông sao? Ông có thể dạy mọi người nhận biết những loại thường gặp. Nếu không, lần sau cháu lên núi, họ có thể đi cùng cháu là được."
Tần Vân Hạc thấy cháu gái dù đã xuất giá nhưng vẫn nghĩ cho gia đình mình, không khỏi gật đầu hài lòng: "Mộc Lam à, thật làm khổ cháu rồi. Nhưng cháu cũng không thể chỉ chăm lo cho mỗi nhà mình, nhớ nhắc chuyện này với bên nhà Tạ nữa nhé."
"Ông cứ yên tâm, cháu sẽ làm vậy."
Nhìn thấy cháu gái mình sau khi kết hôn trở nên điềm đạm, biết cách đối nhân xử thế, Tần Vân Hạc đầy vẻ vui mừng, liên tục gật đầu hài lòng.
Tần Mộc Lam trò chuyện với ông thêm vài câu, sau đó cô rời khỏi nhà trở về. Vì hai ngày nữa cô sẽ đi đến huyện, việc hái thuốc để bào chế thuốc giờ không còn kịp nữa, nên cô quyết định tìm một cách khác.
Nhà Tạ có mấy tờ báo cũ, Tần Mộc Lam cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, và nhận thấy những bài viết trên đó không quá khó hiểu. Sau khi tìm được giấy bút, cô bắt đầu chậm rãi viết bài của mình.
Hai ngày tiếp theo, Tần Mộc Lam không ra ngoài, cô ở nhà viết bản thảo suốt ngày.
Tạ Triết Lễ nhìn cô bận rộn một lúc, không nhịn được hỏi: "Anh thấy em viết lâu rồi, em đang viết gì đấy?"
Tần Mộc Lam không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Em đang viết mấy bài báo, thử gửi đi xem có ai nhận không. Nếu họ chấp nhận thì em sẽ có nhuận bút."
Nghe đến đây, Tạ Triết Lễ ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn kiếm tiền sao?"
Tần Mộc Lam gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu có cơ hội kiếm tiền thì đương nhiên em sẽ cố gắng. Dù sao em cũng không đi làm công, nếu không tìm cách kiếm tiền thì khó mà sống ổn."
Tạ Triết Lễ hơi ngập ngừng, rồi nói: "Thật ra.. Em không cần phải áp lực nhiều như vậy. Mỗi tháng, anh sẽ kiếm tiền, một nửa giao cho mẹ, một nửa cho em. Dù em không đi làm, không kiếm tiền, cũng không sao."
Tần Mộc Lam nghe xong, liếc nhìn anh thêm một chút. Không thể phủ nhận rằng anh khá chu đáo, nhưng cô không thể suốt ngày chỉ ở nhà mà không làm gì. Không có công việc, không kiếm được tiền, cô cảm thấy không thoải mái.
Tần Mộc Lam mỉm cười, nhìn về phía Tạ Triết Lễ, nói: "Thật ra, em cũng khá thích viết lách. Để em thử xem sao, nếu thật sự có kết quả thì cũng tốt mà."
Nghe vậy, Tạ Triết Lễ không nói thêm gì nữa. Làm điều mình muốn cũng là tốt.
"Được rồi, nhưng anh thấy em ngồi viết lâu rồi, có cần nghỉ ngơi chút không?"
"Được thôi," Tần Mộc Lam đáp. Thật ra, cô vừa mới viết xong, cũng vừa lúc cần đứng lên vận động chút.
Sáng hôm sau, Tần Mộc Lam thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị đi lên trấn.
Diêu Tĩnh Chi có chút bực dọc, nhìn con trai thứ hai một cái, nói: "A Lễ, sao con không đi cùng Mộc Lam chứ?"
Tần Mộc Lam vội nói: "Mẹ ơi, anh ấy định đi cùng, nhưng trấn ở gần mà, con đi một mình cũng được, con sẽ về ngay thôi."
"Hừ.. Cả ngày không chịu đi làm, chỉ lo chạy lung tung."
Mặc dù mấy ngày nay Tần Mộc Lam luôn giúp nấu cơm, món ăn cô làm ngon hơn hẳn so với trước đây, nhưng Tạ Triết Na vẫn không thể chịu nổi khi thấy người trong nhà ngày càng thích Tần Mộc Lam, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng bực bội.
Diêu Tĩnh Chi nhìn con gái với vẻ không hài lòng, nói: "Con mau đi cùng chị dâu và mọi người đi làm đi."
Nói xong, bà ấy quay lại nhìn Tần Mộc Lam với nụ cười tươi tắn: "Mộc Lam, con nhớ cẩn thận trên đường nhé."
"Vâng ạ," Tần Mộc Lam đáp, rồi liếc nhẹ Tạ Triết Na một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Khi Tần Mộc Lam tới trấn, cô không dừng lại mà nhanh chóng lên xe đi thẳng vào huyện.
Qua vài con đường, Tần Mộc Lam tìm đến chỗ ở của Tưởng Kỳ Hằng. Khi thấy xung quanh không có ai, cô lập tức đi vào.
Bộ kim châm này là vật gia truyền của tổ tiên nhà Tần, nhưng kể từ khi truyền đến đời ông, nó chỉ để đó không dùng đến nữa, bởi vì châm pháp của nhà Tần đã thất truyền từ đời của ông nội ông.
"Ông à, lần này cháu đi xuống huyện, tìm được một bệnh viện y học cổ truyền. Ở đó có một bác sĩ tên là Tống Hữu Đức, y thuật của ông ấy rất giỏi, hơn nữa còn biết châm cứu. Cháu nghĩ về sau, nếu có cơ hội, cháu cũng muốn học."
Nghe cháu gái nói vậy, Tần Vân Hạc không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Cháu muốn học châm cứu à?"
Tần Mộc Lam thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy, cháu cảm thấy châm cứu rất lợi hại."
"Đúng là lợi hại thật," Tần Vân Hạc ánh mắt ngập tràn hoài niệm, "Châm pháp của nhà Tần chúng ta ngày xưa rất tinh diệu, có thể cứu người trong những thời khắc quan trọng, đáng tiếc là.. Đã thất truyền mất rồi."
Tần Mộc Lam cũng cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ qua vài lời truyền lại, cũng đủ hiểu rằng châm pháp của nhà Tần họ rất lợi hại, nhưng tiếc là nó đã thất truyền. Dù vậy, vẫn có bộ kim châm được truyền lại đến ngày nay, đối với cô, như vậy cũng đã tốt rồi. Tuy cô không biết châm pháp của nhà Tần, nhưng cô đã học được một số kỹ thuật châm cứu, và lần này lên huyện, cô dự định sẽ châm cứu cho Tưởng Khi Hằng.
"Ông à, tuy rằng châm pháp nhà Tần chúng ta đã thất truyền, nhưng học thêm vài phương pháp châm cứu khác cũng tốt mà."
Nghe vậy, Tần Vân Hạc vui vẻ nhìn cháu gái, nói: "Cháu có tinh thần học hỏi như vậy là tốt lắm." Nói rồi, ông cẩn thận lấy bộ kim châm từ trong một chiếc hộp gỗ ra, trân trọng trao cho Tần Mộc Lam, nói: "Bộ kim châm này ở chỗ ông cũng không dùng đến, nếu cháu muốn học châm cứu thì hãy học thật tốt. Từ nay về sau, ông giao bộ kim châm này cho cháu."
Tần Mộc Lam nghe vậy, có phần kinh ngạc, cô nhìn ông nói: "Ông ơi, điều này.. Quý giá quá."
Cô chỉ định mượn bộ kim châm, chứ không nghĩ rằng ông sẽ giao nó cho cô.
"Cháu cứ cầm đi, cháu còn trẻ, vẫn còn cơ hội học hỏi, còn ông thì già rồi, không còn sức lực để tiếp tục học nữa," Tần Vân Hạc nói.
Tần Mộc Lam cầm lấy bộ kim châm, cảm thấy như mình đang cầm một vật nặng ngàn cân. Rất nhiều người sẽ không truyền lại những vật quý trong nhà cho con gái, nhưng Tần Vân Hạc không chỉ dạy cô y thuật mà còn trao cho cô cả bộ kim châm quý giá này. Sự tin tưởng đó khiến cô vô cùng cảm động.
"Ông cứ yên tâm, sau này nếu trong nhà có người học y thuật, cháu sẽ giao lại bộ kim châm này cho họ."
Nghe lời hứa của Tần Mộc Lam, Tần Vân Hạc mỉm cười và nói: "Hy vọng là vậy. Nhưng trong thế hệ này chỉ có cháu học y thuật thôi, hai anh họ và em trai của cháu thậm chí còn không hứng thú chút nào. Chỉ có thể trông chờ vào con cháu của chúng nó sau này."
"Ông à, chắc chắn sẽ có người theo học."
Tần Mộc Lam khẳng định chắc nịch, sau đó cô lại nói với Tần Vân Hạc về việc thu hái dược liệu: "Ông à, nếu bệnh viện y học cổ truyền trong huyện thu mua dược liệu, nhà mình có thể cho người đi hái. Đến lúc đó, mình cũng có thêm một khoản thu nhập."
Hiện tại, cuộc sống của mọi gia đình đều khá khó khăn, có thêm một nguồn thu nhập sẽ tốt hơn.
Ngoài gia đình Tần, Tần Mộc Lam cũng định nhắc đến chuyện này với gia đình Tạ, vì cô phải lo liệu cả hai bên. Nhưng việc thu hái được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào sự cố gắng của họ.
Nghe xong, Tần Vân Hạc gật đầu, đồng ý: "Cũng tốt, có thêm thu nhập thì cuộc sống cũng cải thiện được phần nào. Để sau này ông sẽ nói chuyện với mọi người trong nhà. Nhưng mà.." Nói đến đây, ông lắc đầu thở dài: "Người trong nhà có khi còn chẳng biết nhận diện dược liệu, thì làm sao mà đi hái được."
"Ông à, chẳng phải có ông sao? Ông có thể dạy mọi người nhận biết những loại thường gặp. Nếu không, lần sau cháu lên núi, họ có thể đi cùng cháu là được."
Tần Vân Hạc thấy cháu gái dù đã xuất giá nhưng vẫn nghĩ cho gia đình mình, không khỏi gật đầu hài lòng: "Mộc Lam à, thật làm khổ cháu rồi. Nhưng cháu cũng không thể chỉ chăm lo cho mỗi nhà mình, nhớ nhắc chuyện này với bên nhà Tạ nữa nhé."
"Ông cứ yên tâm, cháu sẽ làm vậy."
Nhìn thấy cháu gái mình sau khi kết hôn trở nên điềm đạm, biết cách đối nhân xử thế, Tần Vân Hạc đầy vẻ vui mừng, liên tục gật đầu hài lòng.
Tần Mộc Lam trò chuyện với ông thêm vài câu, sau đó cô rời khỏi nhà trở về. Vì hai ngày nữa cô sẽ đi đến huyện, việc hái thuốc để bào chế thuốc giờ không còn kịp nữa, nên cô quyết định tìm một cách khác.
Nhà Tạ có mấy tờ báo cũ, Tần Mộc Lam cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng, và nhận thấy những bài viết trên đó không quá khó hiểu. Sau khi tìm được giấy bút, cô bắt đầu chậm rãi viết bài của mình.
Hai ngày tiếp theo, Tần Mộc Lam không ra ngoài, cô ở nhà viết bản thảo suốt ngày.
Tạ Triết Lễ nhìn cô bận rộn một lúc, không nhịn được hỏi: "Anh thấy em viết lâu rồi, em đang viết gì đấy?"
Tần Mộc Lam không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Em đang viết mấy bài báo, thử gửi đi xem có ai nhận không. Nếu họ chấp nhận thì em sẽ có nhuận bút."
Nghe đến đây, Tạ Triết Lễ ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn kiếm tiền sao?"
Tần Mộc Lam gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu có cơ hội kiếm tiền thì đương nhiên em sẽ cố gắng. Dù sao em cũng không đi làm công, nếu không tìm cách kiếm tiền thì khó mà sống ổn."
Tạ Triết Lễ hơi ngập ngừng, rồi nói: "Thật ra.. Em không cần phải áp lực nhiều như vậy. Mỗi tháng, anh sẽ kiếm tiền, một nửa giao cho mẹ, một nửa cho em. Dù em không đi làm, không kiếm tiền, cũng không sao."
Tần Mộc Lam nghe xong, liếc nhìn anh thêm một chút. Không thể phủ nhận rằng anh khá chu đáo, nhưng cô không thể suốt ngày chỉ ở nhà mà không làm gì. Không có công việc, không kiếm được tiền, cô cảm thấy không thoải mái.
Tần Mộc Lam mỉm cười, nhìn về phía Tạ Triết Lễ, nói: "Thật ra, em cũng khá thích viết lách. Để em thử xem sao, nếu thật sự có kết quả thì cũng tốt mà."
Nghe vậy, Tạ Triết Lễ không nói thêm gì nữa. Làm điều mình muốn cũng là tốt.
"Được rồi, nhưng anh thấy em ngồi viết lâu rồi, có cần nghỉ ngơi chút không?"
"Được thôi," Tần Mộc Lam đáp. Thật ra, cô vừa mới viết xong, cũng vừa lúc cần đứng lên vận động chút.
Sáng hôm sau, Tần Mộc Lam thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị đi lên trấn.
Diêu Tĩnh Chi có chút bực dọc, nhìn con trai thứ hai một cái, nói: "A Lễ, sao con không đi cùng Mộc Lam chứ?"
Tần Mộc Lam vội nói: "Mẹ ơi, anh ấy định đi cùng, nhưng trấn ở gần mà, con đi một mình cũng được, con sẽ về ngay thôi."
"Hừ.. Cả ngày không chịu đi làm, chỉ lo chạy lung tung."
Mặc dù mấy ngày nay Tần Mộc Lam luôn giúp nấu cơm, món ăn cô làm ngon hơn hẳn so với trước đây, nhưng Tạ Triết Na vẫn không thể chịu nổi khi thấy người trong nhà ngày càng thích Tần Mộc Lam, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng bực bội.
Diêu Tĩnh Chi nhìn con gái với vẻ không hài lòng, nói: "Con mau đi cùng chị dâu và mọi người đi làm đi."
Nói xong, bà ấy quay lại nhìn Tần Mộc Lam với nụ cười tươi tắn: "Mộc Lam, con nhớ cẩn thận trên đường nhé."
"Vâng ạ," Tần Mộc Lam đáp, rồi liếc nhẹ Tạ Triết Na một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Khi Tần Mộc Lam tới trấn, cô không dừng lại mà nhanh chóng lên xe đi thẳng vào huyện.
Qua vài con đường, Tần Mộc Lam tìm đến chỗ ở của Tưởng Kỳ Hằng. Khi thấy xung quanh không có ai, cô lập tức đi vào.
Chỉnh sửa cuối: