Bạn được Trong Veo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,053 ❤︎ Bài viết: 162 Tìm chủ đề
Chương 94

Trước đây, mỗi lần đi siêu thị Tống Viên đều không có mục tiêu hay kế hoạch gì, có khi chỉ định mua vài chai nước nhưng cuối cùng lại đẩy về một xe toàn đồ ăn vặt. Từ khi có Dung Đình, cô dần dần bắt đầu có kế hoạch, mỗi lần đi siêu thị đều ghi sẵn trong ghi chú điện thoại những thứ cần mua, nhờ vậy hiệu suất cao hơn hẳn, cũng tránh được việc mua những thứ không cần thiết.

Nhưng Dung Hành lại âm thầm, không một tiếng động, từng bước phá hoại kế hoạch của cô.

Những món ăn vặt cô tiện tay cầm lên nhìn thử, vì thấy lượng calo vượt quá mức cho phép nên đặt lại lên kệ, thì anh lại lặng lẽ cầm lên và thả vào xe hàng..

Cô nhìn thấy mấy túi khoai tây chiên loại to cũng đều bị anh ném vào xe. Cuối cùng lúc đi tính tiền, cô mới phát hiện trong xe có rất nhiều đồ ăn vặt và những thứ chẳng liên quan.

Cô quét mắt nhìn hai cha con đang đi theo sau.

Dung Đình rùng mình, lập tức nói: "Không phải con đâu, là phụ hoàng bỏ vào đấy, con thấy hết rồi!"

Không phải lỗi của cậu, ai cũng đừng hòng đổ lên đầu cậu.

Dung Hành không nói gì, xem như mặc nhiên thừa nhận là mình bỏ vào.

Tống Viên cạn lời: "Anh muốn ăn những đồ ăn vặt này à?"

Trong trí nhớ của cô, Dung Hành căn bản không thích ăn vặt, đến trái cây còn hiếm khi động đến. Không thể nào vừa đến hiện đại đã thay đổi hết thói quen.

Dung Hành không thể tiếp tục giả chết được nữa, đành bất đắc dĩ nói: "Em cầm lên xem lâu như vậy, nếu muốn ăn thì cứ mua, đừng do dự như thế."

"Tôi đang xem lượng calo." Tống Viên kiên nhẫn giải thích: "Có nhiều đồ ăn có lượng calo quá cao, ăn sẽ tăng cân nên mới đặt xuống."

Vấn đề năng lượng, người cổ đại không hiểu.

Dung Hành cầm lấy túi khoai tây chiên, nhẹ giọng nói: "Túi này anh thấy rất nhẹ, chắc không nhiều đâu."

"Lượng calo không tính theo trọng lượng đâu, chẳng lẽ anh nghĩ ăn kem là không có calo sao.." Tống Viên bật cười, một vị hoàng đế vốn không gì không làm được nay lại ngơ ngác như vậy, đúng là hiếm thấy: "Tôi chỉ nhìn thôi, không có nghĩa là tôi muốn ăn."

"Em không muốn ăn, tại sao lại nhìn?"

Dung Đình cũng bị xoáy vào, vô thức đứng về phía phụ hoàng: "Đúng đó, mẫu hậu không muốn ăn sao lại nhìn?"

Tống Viên: "..."

Lần này họ không đi lối thanh toán thủ công nữa, quá đông người xếp hàng, quầy thu ngân nào cũng là hàng dài. Từ khi siêu thị có máy thanh toán tự động, Tống Viên gần như không bao giờ đi lối thủ công nữa. Khu tự thanh toán cũng phải xếp hàng, nhưng tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.

Dung Hành và Dung Đình đứng một bên quan sát.

Tống Viên lần lượt quét mã từng món hàng trong xe.

Dung Đình nhìn dòng người xếp hàng ở khu thanh toán thủ công, không khỏi thầm vui mừng, may mà lần này đi siêu thị là đi với mẫu hậu, nếu đi một mình với phụ hoàng thì chẳng phải phải chờ đến năm con khỉ?

Tống Viên tự thanh toán xong, Dung Hành đã lấy ví ra khỏi túi, chuẩn bị trả tiền-

Ngay giây sau, thấy Tống Viên xách túi rời đi, mà nhân viên siêu thị cũng không ngăn cô lại?

Cô thanh toán rồi sao? Khi nào vậy?

Tống Viên in hóa đơn xong, lần này số tiền cô chi trả vừa đúng để được tham gia rút thăm trúng thưởng một lần. Ba người chen chúc đến khu rút thăm đông nghịt người, Tống Viên đưa phiếu cho Dung Đình, ánh mắt đầy khích lệ: "Mẹ không may mắn, từ nhỏ đến giờ ngay cả 'trúng thêm một chai' cũng chưa từng, Cô Cô, con rút thử xem, biết đâu trúng lớn đấy!"

Dung Đình cầm phiếu, vừa mừng rỡ vừa phấn khích, ngẩng đầu nhìn Tống Viên, vì chỗ này ồn ào quá nên phải hét lớn: "Mẹ, mẹ muốn gì, con rút cho mẹ!"

Giọng điệu này.. Quá mức tự tin.

Tống Viên nhón chân nhìn phần thưởng ở khu rút thăm, chỉ vào chiếc vali mini màu vàng: "Mẹ muốn cái đó, nếu đi du lịch thì con dùng là vừa."

"Được!" Dung Đình nghiêm túc gật đầu, mặt mũi đầy vẻ nắm chắc phần thắng.

Dung Hành thì không quen với chốn chen lấn ồn ào như thế này, nhất là còn bị một bà thím chen đẩy..

Đến lượt họ rút thăm, Dung Đình gần như dùng hết sức bình sinh để quay mạnh vòng quay, sau đó là thời khắc khiến người ta hồi hộp mong chờ..

Kim đồng hồ quay ào ào, thành công tránh được giải nhất là thẻ mua sắm hai ngàn tệ, giải nhì là tủ lạnh, giải ba là xe máy điện, cuối cùng dừng lại ở ô hai bao gạo.

Nhân viên bán hàng cầm micro, hào hứng nói: "Chúc mừng em bé này đã trúng hai bao gạo thơm Thái Lan, tổng cộng bốn mươi cân!"

* * *

* * *

Dung Đình khá vui, tuy không trúng được vali mà mẫu hậu thích, nhưng lại trúng được hai bao gạo to! Dân dĩ thực vi thiên mà, cậu dựa vào vận may của chính mình trúng được hai bao gạo, ít nhất một thời gian dài sau này, cậu và mẫu hậu không cần mua gạo nữa rồi.

Tâm trạng của Tống Viên cũng không tệ, chuyện rút thăm vốn dĩ vui là chính, dù chỉ trúng một gói khăn giấy thì cô cũng vui rồi, huống hồ thấy con trai vui như vậy, thì tâm trạng cô lại càng tốt hơn.

Chỉ có Dung Hành đứng bên cạnh là muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

Trúng được hai bao gạo dĩ nhiên là tốt, nhưng quan trọng là làm sao mang về? Chẳng lẽ để đứa bé chưa đầy sáu tuổi mang sao? Cân nặng của Dung Đình cộng lại cũng chỉ hơn năm mươi cân, làm sao mà cậu bé mang nổi bốn mươi cân gạo?

Dung Hành vốn rất ranh mãnh, khi trong đầu Tống Viên còn chưa kịp nghĩ đến chuyện làm sao mang hai bao gạo về, thì anh đã chủ động bước tới, một tay xách một bao gạo.

Hai mươi cân một bao, không hề nhẹ, Dung Hành hồi ở cổ đại cũng thích đọc sách hơn là luyện võ, chỉ cần nhìn hình ảnh anh lúc đó là biết anh là một văn nhân. Nhưng bây giờ anh không hề tỏ ra chút khó khăn nào, như thể đang xách không phải bốn mươi cân gạo mà là hai, ba cân bông.

"Đi thôi." Dung Hành bình thản nói.

Tống Viên hơi bất ngờ, vội nói: "Để tôi xách một bao, cái này nặng lắm."

Dung Hành cười, lắc đầu: "Em cũng nói là nặng mà, để tôi xách, tôi thấy không nặng lắm, rất nhẹ nhàng."

Tống Viên thật sự ngạc nhiên: "Anh thấy nhẹ thật à? Xem ra năm năm qua anh thật sự có rèn luyện cơ thể, tôi nhớ trước đây anh.."

Nói đến đây, cô sững người, những lời chưa nói ra đều nuốt lại.

Trước đây, khi cô còn chưa biết thân phận thật của anh, hai người lúc đó thật sự rất vui. Có một lần họ định lên núi thăm chùa, cô mệt quá, năn nỉ anh cõng cô, anh nghe cô nói thế còn nhìn cô với vẻ khó tin.

Cuối cùng, anh vẫn cõng cô, nhưng chưa đến nửa đường thì đã mệt muốn chết, thở hổn hển.

Hồi đó miệng anh cũng độc, nói là không phải anh yếu mà là cô nặng hơn anh. Cô giận đến mức muốn cắn anh.

Hồi đó thật tốt!

Ánh mắt của Dung Hành vẫn điềm tĩnh và ôn hòa, so với lúc mới tới, anh đã thật sự trầm lắng hơn rất nhiều.

Anh không truy hỏi, cũng không khơi gợi cô nhớ lại chuyện cũ, chỉ lặng lẽ xách gạo đi trước, đi trước cô ra khỏi siêu thị.

Từ siêu thị về khu nhà, quãng đường như dài ra rất nhiều.

Khi tới dưới nhà, Dung Hành vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng hơi thở đã bắt đầu nặng.

Anh mang hai bao gạo vào nhà cô, chỉ đặt ở khu vực cửa ra vào, không có ý định bước vào trong, vừa mở miệng đã thở hổn hển: "Anh còn chút việc, không vào nữa."

Tống Viên khẽ đáp một tiếng: "Anh đợi chút."

Nói xong cô chạy vào nhà, lấy ra một chai nước suối đưa cho anh: "Nhà tôi không có loại nước có ga mà anh thích, nhưng cái này cũng khá ngon."

Dung Hành nhận lấy chai nước, thấp giọng đáp: "Ừm, được."

* * *

Hai mẹ con ăn trưa rất đơn giản, Tống Viên học theo công thức trên mạng làm cơm sườn, Dung Đình rất thích ăn, ăn liền hai bát đầy.

Dung Hành trở về khách sạn, không hiểu sao lại nhớ đến dáng vẻ cô ăn sầu riêng trong siêu thị – rất tận hưởng.

Anh do dự một lúc, rồi nói với Tôn Khải Minh: "Ong đi mua giúp tôi ít.. Sầu riêng."

Thật ra anh không có ý gì khác, chỉ là hiếm khi được đến nơi cô lớn lên, muốn thử tất cả những thứ cô thích, như vậy dường như có thể hiểu được suy nghĩ của cô, cũng có thể lại gần cô hơn một chút.

Tôn Khải Minh làm việc rất nhanh, chưa bao lâu đã mua về hai hộp sầu riêng lớn: "Tôi tìm mấy cửa hàng hoa quả, có một chỗ có sầu riêng Mao Sơn Vương, nghe người bán nói rất ngon nên tôi mua luôn."

Dung Hành ngửi thấy mùi thì vẫn thấy hơi choáng, theo bản năng quay đầu né đi.

Chờ Tôn Khải Minh rời đi, anh mới bịt mũi lại, vẻ mặt như sắp hy sinh, thử ăn một miếng, rồi lập tức cầm chai nước suối trên bàn lên, tu liền nửa chai, mới miễn cưỡng đè được vị đó xuống.

Quả nhiên trong chuyện ăn uống, anh và cô đúng là không hợp nhau chút nào.

Anh nín thở nhét hai hộp sầu riêng vào túi giấy, nghĩ ngợi rồi viết một tờ giấy nhét vào, sau đó ra khỏi phòng đến phòng Tôn Khải Minh, nhờ anh đưa mấy thứ này sang cho cô.

Sau khi Tôn Khải Minh rời đi, anh quay về phòng, vẫn cảm thấy trong phòng có mùi, liền bật hết hệ thống thông gió, mở cả cửa sổ, đánh răng rửa mặt xong mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Khi Tôn Khải Minh mang sầu riêng tới, Dung Đình đang ngủ trưa, Tống Viên nhẹ nhàng mở cửa, thấy là Tôn Khải Minh thì hơi ngạc nhiên: "Có việc gì vậy?"

Tôn Khải Minh cười đưa túi giấy cho cô: "Ông chủ bảo tôi đưa cho cô."

"Ồ?" Tống Viên chưa nhìn đã biết là sầu riêng nhờ vào mùi đặc trưng.

Tôn Khải Minh như sợ cô từ chối, nhanh tay đưa túi giấy cho cô, chào rồi xoay người rời đi, không cho cô cơ hội nói thêm gì.

Tống Viên xách túi giấy vào nhà, may mà Cô Cô đang ngủ, may mà cửa phòng ngủ đóng, cô lấy hai hộp sầu riêng trong túi ra, liền thấy tờ giấy nhét bên trong.

Tờ giấy gập đôi lại, vừa mở ra đã nhìn thấy nét chữ quen thuộc.

Anh thật sự rất giỏi, viết thư pháp đã đẹp, từng có người tâng bốc là thư họa vô song, giờ tới hiện đại dùng bút bi viết mà vẫn quen tay? Hơn nữa chữ viết còn rất đẹp..

Anh ấy viết một bài thơ.

Cô chưa từng thấy bài này, chắc là do anh tự sáng tác. Khi còn ở cổ đại, mấy thứ như cầm kỳ thư họa cô đều không giỏi. Hồi đó anh thường xuyên viết thơ cho cô, mà cô thì đọc chẳng hiểu gì, cũng chẳng biết đáp lại thơ thế nào, chỉ có thể vẽ vài bức tranh nhỏ kiểu hoạt hình để trả lời anh. May mà cô chẳng giỏi cái gì, nhưng vẽ mấy tranh nhỏ kiểu truyện tranh thì lại rất khá.

Thế mà hồi ấy anh lại nói tranh của cô chẳng ra làm sao, khiến người ta khó hiểu, hoàn toàn không có chút thẩm mỹ nào.

Nhưng nói là nói thế thôi, chứ hễ cô không vẽ nữa là anh lại tìm đến phủ tướng quân để hỏi cô..

Hồi ấy là thế đấy. Giờ cô vẫn không hiểu thơ của anh, chỉ là nhìn một hồi lại mỉm cười, rồi bất chợt rơi vào cảm giác mất mát man mác không rõ lý do.

Những năm sau đó, dường như cô chưa từng nói với anh – người đế vương ấy – rằng thật ra, cô rất nhớ Tử Hằng.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back