Bạn được Minh diễm mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Chương 600: Đến được Thánh Lâu

Thủ đoạn chúng rất tà môn, sau khi người này chết, linh hồn hắn liền trở thành thức ăn dinh dưỡng cho yêu thú đó, thế là yêu thú càng mạnh hơn trước đó.

Đám yêu thú và chúng có quan hệ thức ăn, cho nên giết đi chúng căn bản không cách nào giải quyết đám yêu thú, sẽ chỉ càng giúp chúng mạnh lên.

Đám yêu thú với sức chiến đấu càng bưu hãn chém giết với bọn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát quỹ tích công kích của chúng, kinh hiểm tránh khỏi công kích của chúng.

Cô nhắc nhở đồng bạn của mình nói: "Những người này, đừng giết!"

Mộc Luyện thế mà lại làm ra một đám quái vật như vậy, không phải khó nhằn bình thường, Sở Cửu Ca nói: "Khá khó đấy! Thử xem linh kỹ ta mới học được, vừa hay lấy các ngươi luyện luyện tay."

"Huyền Liệt Trảm!"

"Huyền Không Phá!"

"..."

Từng chiêu linh kỹ chiếu cố chúng, uy lực không nhỏ.

"Gào gào gào!" Tiếng gào thét của chúng chưa từng dừng lại, Sở Cửu Ca cũng đã tìm được yếu hại chí mạng của chúng, một đạo âm thanh phá không truyền đến, trúng vào yếu hại của chúng.

Lục Lục cũng động thủ một cách dứt khoát, trong lúc giải quyết một đầu yêu thú, trực tiếp vặn gãy cổ của người khống chế yêu thú đó.

"Binh binh binh!"

Ngọn lửa đen và vàng đang điên cuồng nuốt chửng đám yêu thú này.

Nam Cung Hi tuy rằng không có bây giờ đột phá, nhưng có được truyền thừa của lão tổ Nam Cung gia, có một thân huyết mạch cường hãn, sức chiến đấu không giống như trước nữa, ổn định chiếm thế thượng phong.

Rõ ràng thả ra đám yêu thú này, chúng hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại không ngờ thực lực ba người này lại khủng bố ngoài dự liệu chúng.

"Phụt phụt phụt!" Vô luận là yêu thú hay bản thân chúng, đều đã bị thương.

"Đây rốt cuộc là linh kỹ gì? Mạnh như vậy!" Lần lượt bại lui, đối phương thấy Sở Cửu Ca sử dụng ra các loại linh kỹ khiến người ta khó ứng đối, hoàn toàn khiến chúng hoang mang.

"Linh kỹ trong Nam Cung cổ điện nhiều như vậy, đáng tiếc các ngươi không có cơ hội vào đó học một chút, vì các ngươi nên lên đường rồi."

Vô số lợi tiễn như mưa bão bay đến, linh kỹ và tiễn pháp trên tay Sở Cửu Ca phối hợp hoàn mỹ, đây tuyệt đối là một việc khiến cho kẻ địch cực đau đầu.

Một đôi mắt băng lạnh mà cực nguy hiểm quét qua đám yêu thú và người, nhất thời chúng cảm giác linh hồn bản thân dường như muốn bị đông cứng lại, cỗ khí tức này cực khủng bố.

"Binh binh binh!"

Đối phương người đông thú cũng đông, khi đối mặt với ba tên biến thái trước mặt, đã ở vào thế bại rồi.

Xung quanh đã xuất hiện vô số cái hố lồi lõm do chiến đấu tạo thành, những người này cũng biết muốn hoàn thành nhiệm vụ là vô vọng rồi.

Nhiệm vụ không thể hoàn thành, chạy trốn mới là đạo cầu sinh, thế nhưng chúng không cầu sinh, chỉ cầu chết!

"Phụt phụt phụt!" Từng người từ trong miệng phun ra máu tươi, sắc mặt không còn chút huyết sắc, để cho đám yêu thú cắn nuốt thân thể bản thân, sau đó..

Lực lượng yêu thú tăng mạnh, lực áp bách nguy hiểm ngập trời cuồn cuộn đến, thần sắc Lục Lục đại biến, nói: "Mộc gia đây là làm ra thứ đồ chơi gì? Thực sự quá táng tận lương tâm rồi."

Thực lực đám yêu thú này, mạnh đến một mức độ nhất định, khiến người kinh tâm táng đảm.

Linh hồn lực của Sở Cửu Ca điên cuồng bạo phát ra, sử dụng Vạn đồng vẫn diệt, hy vọng có thể ảnh hưởng đến đám yêu thú đang điên cuồng này, ảnh hưởng thì có, nhưng bị phản kích càng lợi hại.

"Cửu muội muội, cẩn thận!" Lục Lục nhanh chóng phóng qua, chặn lấy một kích này giúp Sở Cửu Ca, trên người hắn nhiều thêm một vết thương.

"Hít!" Lục Lục hít ngược một hơi.

"Các ngươi tìm chết!" Đôi mắt Sở Cửu Ca mang theo lãnh ý băng lạnh, thân thể đám yêu thú khẽ cương cứng, tiếp đến trên không truyền ra tiếng phượng hoàng hót.

"Đồ xấu xí, xấu chết rồi! Các ngươi ở đây chướng mắt quá đáng ghét rồi, toàn bộ thiêu đi là tốt rồi." Thì ra Tiểu Kim đang phát điên.

Xem ra đám xấu xí này đã đạt đến giới hạn chịu đựng của Tiểu Kim rồi, kết quả đám xấu xí này lại dám thương đến chủ nhân xinh đẹp và mỹ nam xinh đẹp, thực sự là không thể nhịn.

Thân thể Tiểu Kim biến thành hình thái kim phượng, như một mặt trời nhỏ.

"Gào gào gào!" Cảm nhận được lực lượng thần thú viễn cổ, đám yêu thú này đương nhiên rất sợ hãi.

Nam Cung Hi cũng có chút ngạc nhiên về sự thay đổi của Tiểu Kim, "Thì ra Tiểu Kim lợi hại như vậy."

Uy lực lửa vàng phượng hoàng thế không thể đỡ, đám yêu thú đáng vẻ cực kỳ kinh tởm này đều bị nó nuốt chửng, chúng điên cuồng gào thét, giãy giụa, muốn xông khỏi lửa.

"Phụt phụt!"

Những gia hỏa này da dày thịt béo, vậy mà lại có yêu thú không màng tất cả muốn xông ra ngoài, Sở Cửu Ca kéo lấy Đế Ma Cung, Huyết Tiễn bắn ra chuẩn bị bổ thêm một đao.

"Phụt phụt!"

Chống đỡ lửa vàng phượng hoàng đã tiêu hao rất nhiều lực lượng của chúng, bây giờ không còn khả năng chống đỡ hoặc tránh né Huyết Tiễn của cô.

Một tên trúng mục tiêu, Huyết Tiễn vẫn như cũ cắn nuốt huyết nhục của đám yêu thú này, rất nhanh chúng liền trực tiếp biến thành thây khô, bị lửa vàng triệt để đốt thành tro.

"Phụt!" Lại có con chạy ra, Sở Cửu Ca liền bắn thêm một mũi tên.

"Ầm ầm ầm!" Hắc Viêm cũng lên bổ thêm đao, một đoàn lửa đen hạ xuống, đầu của một con yêu thú cũng không còn rồi.

Lục Lục và Nam Cung Hi đương nhiên cũng không rảnh, lấy ra sức chiến đấu bưu hãn nhất tiêu diệt đám yêu thú.

"Binh binh binh!" Cuối cùng đám yêu thú này toàn bộ đều bị xử lý sạch sẽ, trong đó mệt nhất chính là Tiểu Kim.

"Hu hu hu! Chủ nhân, mệt chết ta rồi, muốn hôn hôn ôm ôm." Tiểu Kim biến thành rất nhỏ, bay đến trước mặt Sở Cửu Ca.

Hắc Viêm cười lạnh, còn hôn hôn ôm ôm, cũng không sợ Dung Uyên đại nhân đem nó biến thành chim quay.

Lực lượng Tiểu Kim tiêu hao hết, mệt mỏi rã rời, Sở Cửu Ca ôm lấy nó nói: "Ngươi vẫn ổn chứ!"

"Ngủ một giấc là được, chủ nhân đừng lo lắng, ta có phải quá xúc động rồi không?"

"Không có, nếu không phải Tiểu Kim ngươi bạo phát ra lực lượng cường đại như vậy, chúng ta còn không biết giải quyết đám đồ chơi phiền phức này thế nào!" Sở Cửu Ca đáp.

"Ân! Tiểu Kim lợi hại nhất." Tiểu Kim tự hào nói.

Lúc này ở Nam Cung gia tộc, mấy khối lệnh bài phút chốc nứt ra, Mộc Luyện có chút khó tin nói: "Thất bại, thế mà lại thất bại, phế vật!"

Giải quyết xong đám phiền phức này, không còn ai cản đường nữa, thời gian còn lại không nhiều, bí cảnh sắp đóng, Sở Cửu Ca bọn họ muốn đi đến nơi cuối cùng, Thánh Lâu.

Thánh Lâu là nơi hạch tâm nhất của bí cảnh này, bên trong có vô số chí bảo, gần như đệ tử thánh địa đi vào, đều lập tức đi về hướng Thánh Lâu.

Đương nhiên, họ cũng không sợ đi muộn đồ tốt bị người khác giành mất, vì có thể đạt được bảo vật gì tại Thánh Lâu, đều xem người mà thôi.

Sở Cửu Ca lúc này đã sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng tìm được vị trí Thánh Lâu, họ lấy tốc độ nhanh nhất hướng Thánh Lâu đi, cách thời gian bí cảnh đóng lại rất ít, vẫn có người lần lượt đi vào Thánh Lâu tìm bảo.

"Đây chính là Thánh Lâu." Sở Cửu Ca bọn họ cũng đến được trước một tòa lầu cao trăm tầng.
 
Chương 601: Một dị loại

Sở Cửu Ca ngước đầu, vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng nhìn về tòa lầu cao chọc trời, dường như nhìn không thấy điểm cuối, nhìn xuống thì dường như có đồ vật âm lạnh gì đó.

Lục Lục nói: "Cửu muội muội, sao thế?"

"Thánh Lâu này cho ta cảm giác rất không tốt, lập tức vào đó lấy nhiều bảo vật chút, dù sao chúng ta đã có được không ít đồ tốt rồi, sớm chút rời khỏi bí cảnh cũng không sao." Sở Cửu Ca nói.

"Ân!"

"Được!"

Họ tin tưởng trực giác của Sở Cửu Ca.

Ba đạo thân ảnh xông vào trong Thánh Lâu, sau khi vào Thánh Lâu, dường như đi vào một không gian khác, Thánh Lâu sẽ dựa trên thiên phú của mỗi người, thiết kế cửa ải.

Thông qua cửa ải, đương nhiên có thể có được bảo vật như là phần thưởng.

"Thánh Lâu dường như đem ta xem thành luyện dược sư rồi, như vậy cũng tốt, còn một số linh dược chưa tìm đủ, hy vọng có thể tìm đủ ở Thánh Lâu này." Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

Thân là người kế thừa của Tiên Y, chủ nhân của Tinh Thần Hỗn Độn đỉnh, dù không có được toàn bộ truyền thừa, thông qua được khảo nghiệm của Thánh Lâu đối với Sở Cửu Ca mà nói là một việc rất đơn giản.

"Rầm rầm rầm!" Một cánh cửa mở ra, đều có hai loại bảo vật liên quan đến luyện dược cho cô lựa chọn, Sở Cửu Ca không chút do dự lựa chọn linh dược, sau đó rất nhanh liền nghênh tiếp khiêu chiến.

Bởi vì những thứ như truyền thừa luyện dược, sổ tay luyện dược, dược đỉnh, cô đã có thứ tốt nhất rồi, cho dù là do Thánh Lâu cung cấp cũng xa xa không bằng, cô không cần đến chúng.

Đợi sau khi khảo nghiệm của Thánh Lâu hoàn thành một cách hoàn hảo, Sở Cửu Ca thu thập được toàn bộ nguyên liệu để luyện chế đan dược tăng cường linh hồn, Sở Cửu Ca nói: "Xem ra không có đến sai."

"Hay là chúng ta đổi một khảo nghiệm khác, luyện dược sư là nghề phụ của ta mà thôi." Sở Cửu Ca khẽ ngẩng đầu nói.

Cô thông qua quá nhanh, có lẽ Nam Cung Hi và Lục Lục còn chưa hoàn thành, thay vì ở bên ngoài đợi, còn không bằng ở lại nơi này vơ vét thêm chút bảo vật.

"Ta còn là thần trộm, Thánh Lâu ngươi không có khảo nghiệm đối với thần trộm sao?"

Thánh Lâu không có hồi đáp, Sở Cửu Ca đoán rằng tám, chín phần mười là không có rồi.

Nghề thần trộm này không có được hoan nghênh như luyện dược sư, người cũng ít hơn rất nhiều so với luyện dược sư.

"Nếu đã không có khảo nghiệm dành cho thần trộm, vậy ta trực tiếp hạ thủ với ngươi là được rồi, xem xem ta có thể trộm được bao nhiêu thứ ở tại nơi này của ngươi."

Thánh Lâu để cho Đệ nhất thần trộm Sở Cửu Ca đi vào nơi này, không chút nghi ngờ chính là dẫn sói vào nhà.

Sở Cửu Ca sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, nhìn thấu cấu tạo xung quanh của Thánh Lâu, nhất thời tìm được cửa ra của Thánh Lâu, đi vào một nơi khác như kho chứa bảo vật.

Trong chớp mắt, bảo vật biến mất tại chỗ, Sở Cửu Ca tiếp tục công việc.

Thánh Lâu mấy vạn năm nay đều cố định thiết kế cửa ải khảo nghiệm con người, cũng không ngờ gặp được một con nhím, một dị loại, không đi theo con đường quy định.

Thánh Lâu không phải là thần khí thông thường, đương nhiên phát giác được có dị dạng, muốn đem Sở Cửu Ca ném ra ngoài, Sở Cửu Ca cũng phát giác được ba động lực lượng Thánh Lâu, đối đầu với Thánh Lâu, ở địa bàn người ta tính kế tránh bị nó điều tra ra.

Đối với người lươn lẻo như vậy, Thánh Lâu cũng cảm thấy bó tay chịu trói, bản thân đuổi không đi, vậy chỉ có thể khiến cho những hài tử vào nơi này đem cô ấy đuổi đi.

Cô ấy thực sự là quá kiêu ngạo, từ xưa đến này, còn chưa có ai dám làm ra việc như vậy.

Thế là, bước tiếp theo của Sở Cửu Ca, bảo vật là nhìn thấy rồi, nhưng lại chạm mặt với những người Hạ Hầu gia.

"Ngươi là Sở Cửu Ca! Ngươi sao lại đi vào nơi này?" Khảo nghiệm của Thánh Lâu là một đối một, chỉ cần thông qua bảo bối liền thuộc về họ, tình huống chạm phải người khác chưa từng thấy qua, chẳng lẽ Thánh Lâu xảy ra vấn đề.

"Ngươi là người Hạ Hầu gia, ta chỉ là đi ngang mà thôi, ngươi tùy ý." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói, sau đó bắt đầu tìm cách rời khỏi.

"Đợi chút!" Hạ Hầu Bình nói.

"Còn việc gì sao?" Sở Cửu Ca nói.

"Ngươi biết ta là ai không?" Hắn hỏi.

"Ai?" Cô cũng chỉ có chút ấn tượng về người này, là người Hạ Hầu gia, những điều khác cũng lười tìm hiểu.

"Ta là Hạ Hầu Bình, người đứng đầu lứa người trẻ tuổi Hạ Hầu gia. Ngươi với Nam Cung Hi rất thân, thiên phú cũng không tệ, nay có cơ hội chạm mặt, có ngại đấu giao lưu với ta không?"

"Ồ! Nhìn thấy ta lạc đội muốn ức hiếp ta sao? Ta ngược lại muốn xem xem ai ức hiếp ai?" Sở Cửu Ca không nói hai lời liền dùng linh kỹ Thiên giai tiếp đón hắn.

"Ầm ầm ầm!" Linh kỹ của Sở Cửu Ca khí thế bừng bừng, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.

"Ngươi.."

"Rất tốt, còn dám động thủ trước, Nam Cung Hi không ở, một nữ nhân như ngươi ở nơi này, muốn thu thập ngươi còn không dễ sao?" Hạ Hầu Bình âm trầm nói.

Hắn nói bản thân là người đứng đầu lứa người trẻ tuổi Hạ Hầu gia không phải là nói quá, dù sao hắn cũng sở hữu thực lực Hóa Đan cảnh cửu trọng, nhưng như vậy liền cho rằng đối phó cô nắm chắc phần thắng, cũng quá tự cho mình là đúng rồi.

Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát quỹ tích công kích của hắn, tránh khỏi công kích, một đôi mắt băng lạnh nhìn chằm chằm hắn, cảm giác khủng bố khi linh hồn bị đông cứng khiến toàn thân hắn run mạnh một cái.

Dù thực lực cách xa như vậy, hắn vẫn trúng phải đồng thuật của người nữ nhân này, người nữ nhân này là một người cực khó nhằn, tuyệt đối không thể để cô ta sống sót trở thành trợ lực của Nam Cung Hi.

Đáy mắt Hạ Hầu Bình lóe qua sát ý băng lạnh, lần nữa ra tay đã là sát chiêu chí mạng rồi.

"Binh binh binh!"

Sở Cửu Ca phản kích, lộ hỏng và nhược điểm của linh kỹ đối thủ nhìn một cái liền rõ, chiến đấu một đối một cô có thể chơi với hắn một chút.

Trong chớp mắt, hai người đã giao đấu được mấy hồi, Hạ Hầu Bình không chiếm được chút lợi nào.

Sở Cửu Ca lấy ra cung và tên, tốc độ tay của cô cực nhanh, mũi tên càng nhanh, nhất thời khóa chặt Hạ Hầu Bình.

"Phụt phụt phụt!" Thân thể Hạ Hầu Bình bị mũi tên cắt rách, hắn mặt đầy kinh ngạc, người nữ nhân này lại khiến hắn bị thương rồi.

Ở thánh địa Đông Vực, hắn cảm thấy ở lứa người trẻ tuổi không ai là đối thủ của hắn, kết quả lại bị thương dưới tay một nữ nhân cấp bậc yếu hơn hắn rất nhiều.

Hạ Hầu Bình ngưng tụ linh lực toàn thân, muốn lần nữa phản kích Sở Cửu Ca, mà hành động của Sở Cửu Ca so với hắn càng nhanh.

Một đôi mắt u tối nhìn vào đôi mắt Hạ Hầu Bình, Vạn đồng vẫn diệt, linh hồn có cảm giác như muốn bị lực lượng cường thế xé rách, Hạ Hầu Bình chỉ cảm thấy đầu óc một mảng trắng xóa.

"Viu!" Một đạo âm thanh phá không truyền ra, trực tiếp xuyên thủng chân trái hắn, hắn quỳ trên đất, máu tươi bắn ra xung quanh.

"Cái gọi là người đứng đầu lứa người trẻ tuổi Hạ Hầu gia cũng chỉ đến thế." Sở Cửu Ca nói.

Đây quả thực là một tên biến thái! Hạ Hầu Bình chấn kinh nhìn Sở Cửu Ca.

So linh lực, hắn tuyệt đối có thể thắng.

Thế nhưng thủ đoạn người nữ nhân này rất nhiều, phản kích lại nhất châm kiến huyết, khiến hắn căn bản không có cơ hội thở dốc, từng bước ép hắn đến thất bại.

Hắn ác độc nói: "Là ta khinh địch, ngươi đừng quá đắc ý, Hạ Hầu gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
 
Chương 602: Đơn độc khiêu chiến thiếu chủ

Hắn chỉ đành từ bỏ việc tiếp tục thông cửa ải của Thánh Lâu, hắn nghi ngờ Sở Cửu Ca là Thánh Lâu sắp xếp ở nơi này ngăn cản hắn qua cửa ải.

Cho dù sức tưởng tượng của hắn có phong phú hơn nữa, e là cũng không nghĩ đến Sở Cửu Ca có thể tùy tâm sở dục tại Thánh Lâu, không bị Thánh Lâu làm gì.

Hạ Hầu Bình muốn đi, Sở Cửu Ca là không thể ngăn cản hắn, nhưng khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên.

Khi Hạ Hầu Bình rời khỏi Thánh Lâu, muốn xem xem thu hoạch của hắn sau khi thông qua mười mấy ải tại Thánh Lâu, vạn vạn không ngờ..

"Đồ đâu?" Hạ Hầu Bình cả người đều trong trạng thái ngơ ngác.

Không chỉ bảo vật hắn đạt được tại Thánh Lâu, bảo vật hắn có được từ những nơi khác, tải sản cả người đều mất sạch, một xu cũng không còn sót lại.

"Thánh Lâu cũng quá ác rồi! Ta chỉ là thất bại một cửa ải, nó thế mà lại thu hết tất cả đồ trên người ta." Hạ Hầu Bình vô cùng phẫn nộ nói.

Hắn có thế nào cũng không ngờ, Sở Cửu Ca có bản lãnh thần không biết quỷ không hay trộm sạch đồ trên người hắn, cho nên Thánh Lâu vô tội phải gánh cái nồi này.

Lần đầu tiên Thánh Lâu mượn đao giết người đã thất bại, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần này Sở Cửu Ca gặp phải người của Tây Môn gia, đối phương tự xưng là Tây Môn thiếu chủ người mạnh nhất trong lứa người trẻ tuổi của Tây Môn gia.

Sở Cửu Ca xem như đã rõ, Thánh Lâu là muốn đem mình đưa đến trước mặt những đối thủ mạnh nhất, muốn có người đánh bại cô, đem cô đuổi đi.

Khóe miệng cô lộ ra nụ cười nhẹ, Thánh Lâu nghĩ cũng quá hay rồi đi!

"Sở Cửu Ca, ngươi sao lại ở đây?" Tây Môn thiếu chủ khẽ nhíu mày nói.

Người này có quan hệ thâm sâu với Nam Cung Hi, người nữ nhân tuổi còn trẻ thiên phú không tồi còn được Nguyệt Lạc trưởng lão thu làm đệ tử hắn vẫn là có chút ấn tượng.

Ở buổi tuyển chọn, biểu hiện của Sở Cửu Ca vừa vặn không nhiều không ít, cho dù là thế, Tây Môn thiếu chủ đều chưa từng đem Sở Cửu Ca để trong lòng, không đem một hóa đan cảnh tam trọng xem là đối thủ.

"Ta chỉ là đi ngang mà thôi, nhưng một loại linh dược tại nơi này, ta cần, Tây Môn thiếu chủ có thể nhường cho ta không? Ta có thể lấy những thứ khác đổi với ngươi." Sở Cửu Ca nói.

Tây Môn thiếu chủ vốn muốn từ chối, ai ngờ hắn tiếp nhận được tin tức do Thánh Lâu truyền đến hắn, muốn qua ải này vậy thì phải đánh bại người thiếu nữ này.

Tây Môn thiếu chủ cảm thấy cửa ải này cũng quá đơn giản đi thôi, không hề có chút khiêu chiến.

Hắn nói: "Sở Cửu Ca, đồ ta không thể đổi với ngươi, ta còn muốn đánh bại ngươi, tiễn người khỏi Thánh Lâu."

Nếu chiến đấu là việc không thể tránh, vậy thì chiến thôi!

Sở Cửu Ca không chút do dự sử dụng băng tuyết chi lực, gia hỏa này còn mạnh hơn chút gia hỏa Hạ Hầu gia tộc kia, cô không dám buông lỏng cảnh giác.

Vô số đạo kiếm mang lóe qua, Tây Môn thiếu chủ ý thức được không đúng bắt đầu phản kích, một kiếm chém về phía Sở Cửu Ca.

Thân ảnh Sở Cửu Ca nhanh chóng tránh né, kéo cung, bắn ra ba mũi tên.

Tốc độ, tiễn thuật đều cực mạnh, chẳng trách Nguyệt Lạc trưởng lão xem trọng cô như vậy, đáng tiếc cấp bậc quá thấp.

Tây Môn thiếu chủ tiếp tục truy đuổi không ngừng Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nắm bắt cơ hội sử dụng Vạn đồng vẫn diệt, không đủ khiến hắn triệt để mất đi ý thức, nhưng lại có thể gây nhiễu chút đến hắn.

Sở Cửu Ca không ngừng thi triển linh kỹ phá mở, khắc chế kiếm thuật của Tây Môn thiếu chủ, khiến Tây Môn thiếu chủ thất kinh.

Tinh lực của một người có hạn, chỉ có thể chưởng khống một bộ phận linh kỹ đến cực hạn.

Thế nhưng hắn hôm nay gặp được một quái thai, yêu nghiệt, tuổi còn nhỏ nhưng lại chưởng khống được nhiều linh kỹ như vậy, hơn nữa đều là linh kỹ trên Thiên giai.

"Vạn đồng vẫn diệt!"

Giao thủ vô số hiệp, Sở Cửu Ca càng nắm rõ chiêu số chiến đấu của Tây môn thiếu chủ.

Trên trán Tây Môn thiếu chủ đổ đầy mồ hôi, Sở Cửu Ca chưa từng cứng đối cứng với hắn, so tính linh hoạt hắn rất rõ hắn không bằng Sở Cửu Ca, cho nên lúc này hắn rất bị động.

Hắn nghĩ cách muốn xoay chuyển cục diện, thế nhưng Sở Cửu Ca càng thông minh hơn hắn, mỗi lần đều có thể quan sát ra suy tính của hắn, điều này khiến hắn không có khả năng xoay chuyển cục diện.

"Phụt!" Tây Môn thiếu chủ bị thương rồi.

Mà một mũi tên tiếp theo của Sở Cửu Ca, nhắm chuẩn là tim hắn.

Tây Môn thiếu chủ cười khổ nói: "Khó trách Thánh Lâu sẽ để ngươi trở thành người ta phải đánh bại nếu muốn qua ải, thì ra ngươi lợi hại như vậy, ta chịu thua! Ta từ bỏ!"

Sau khi Tây Môn thiếu chủ ra ngoài, đồng dạng phát hiện bản thân bị cướp sạch, bảo vật đâu?

Hắn ngược lại tốt hơn tên Hạ Hầu Bình đó chút, chỉ là mất đi bảo vật có được trong Thánh Lâu. Nếu không đi vào thánh địa một chút thu hoạch cũng không có, e là muốn khóc chết.

Sau đó Sở Cửu Ca gặp được đại tiểu thư của Bắc Nguyệt gia, Thánh Lâu có ý muốn họ đánh nhau, thế là vừa gặp liền đánh nhau, Sở Cửu Ca thắng rồi.

Người kế tiếp chính là thiếu chủ Đông Phương gia, Đông Phương thiếu chủ rất giống lão cha hắn, dù biết Sở Cửu Ca là người cản đường của mình, hắn vẫn rất thư sinh hữu lễ chào hỏi Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca nói: "Ta khá thích Đông Phương gia chủ, liền không phá hư việc của ngươi, ngươi cố lên."

Đông Phương thiếu chủ ngẩn ra, không phải nói phải đánh bại Sở Cửu Ca mới có thể rời khỏi nơi này sao? Sở Cửu Ca có thể từ bỏ chiến đấu với hắn sao?

Sở Cửu Ca đi rồi! Trực tiếp rời khỏi.

Người mạnh nhất của các đại gia tộc không có lựa chọn, nhưng Sở Cửu Ca lại có thể lựa chọn đánh hay không, Thánh Lâu không làm gì được cô.

Một đường Sở Cửu Ca lại vơ vét được không ít đồ tốt, điều này khiến cho Thánh Lâu rất tức giận.

"Ngươi không cản ta được, để ta trộm đi, trộm đủ rồi ta liền đi."

Đương nhiên, một thần trộm muốn trộm đủ rất khó, bản thân cô cũng không biết bao nhiêu bảo vật mới có thể thỏa mãn khẩu vị của cô.

Thánh Lâu để cho Sở Cửu Ca gặp một người quen, người đó là Dư Vi.

"Có nhầm lẫn hay không! Ngươi đừng nói với ta người mạnh nhất Nam Cung gia lại là thứ hàng này?" Sở Cửu Ca biểu thị kháng nghị.

"Sư phụ ta là gia chủ Nam Cung gia, ta đương nhiên là người mạnh nhất Nam Cung gia, Sở tiểu thư, đây không hề sai." Dư Vi tản ra khí tức, càng mạnh hơn lần trước.

"Lần trước là nể tình Hi ca ca, không có dốc toàn lực mà thôi, lần này Hi ca ca không có đây, ta cũng không cần thiết cố kỵ hắn nữa, lần này ta sẽ biểu hiện ra thực lực bây giờ của ta, đánh bại ngươi." Đôi mắt Dư Vi mang theo sát ý âm lạnh.

"Thực sự nói còn hay hơn hát! Lần này không biết ngươi muốn dùng thủ đoạn gì biến mạnh, nhưng không sao, ta không cho rằng ngươi là đối thủ của ta." Ánh mắt Sở Cửu Ca nhìn Dư Vi khinh miệt và xem thường.

Điều này đã chọc tức Dư Vi, cô ác độc công kích đến, "Sở Cửu Ca, bớt xem thường người khác. Ngươi dựa vào cái gì xem thường ta? Đi chết đi!"

Sở Cửu Ca gia tăng tốc độ vận chuyển linh lực, sử dụng linh kỹ Thánh giai mạnh nhất phản kích.

"Ầm!" Một tiếng vang truyền ra.

Sở Cửu Ca có được ưu thế trời ban, phản ứng nhanh, tốc độ nhanh, sau một chiêu, tiễn thuật của Sở Cửu Ca cũng đột nhiên bay ra.

"Phụt phụt phụt!" Vô số mũi tên bắn ra, Dư Vi là tránh được, nhưng trên cánh tay ngược lại bị mũi tên cắt rách, nhiều thêm rất nhiều vết thương.
 
Chương 603: Ngũ tộc vây công

Dư Vi thoái lui một cách chật vật, Sở Cửu Ca nói: "Linh lực đề thăng thì đã sao? Ngươi vẫn chưa rõ ràng cách biệt giữa chúng ta ở đâu?"

Dư Vi cực kỳ hận Sở Cửu Ca, "Bớt đắc ý, ngươi cũng chỉ có chút thủ đoạn mà thôi, ta mới không sợ ngươi."

Dư Vi đã đánh mất lý trí, chiến đấu càng ngày càng hung mãnh không màng tính mạng, dù là như thế, Sở Cửu Ca một chút cũng không e dè, linh hồn lực gia tăng, đôi mắt bạo phát ra băng tuyết chi lực cường hoành.

Tiếp đến, tăng cường Vạn đồng vẫn diệt.

Sau khi thực lực Dư Vi đề thăng muốn đối phó rất phiền phức, Sở Cửu Ca ngưng tụ toàn bộ linh hồn lực mà ứng đối.

"Ầm ầm ầm!" Từng trận vang truyền ra, Dư Vi đem đao chém về cổ Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca linh hoạt tránh khỏi, điều này khiến cho Dư Vi rất thất vọng, rõ ràng sắp khiến cho người nữ nhân này đầu rơi xuống đất.

"Vạn đồng vẫn diệt!" Đối với người thiếu chút thương đến mình, khiến mình đổ máu, Sở Cửu Ca dốc toàn lực tăng cường uy lực Vạn đồng vẫn diệt.

"Hít!" Dư Vi chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách, hít ngược một hơi, hoa dung thất sách.

"Rầm rầm rầm!" Giao phong tiếp theo, Sở Cửu Ca cũng bị thương rồi, đương nhiên thương thế của Dư Vi cảng thảm hơn cô.

Trên người cô có vô số vết thương, váy màu trắng bị máu nhuộm đỏ.

"Viu!" Thế nhưng mũi tên của Sở Cửu Ca lúc này như không cần tiền, từng mũi tên bắn đến, Dư Vi không thể tránh khỏi tất cả mũi tên, cho nên cuối cùng bị Sở Cửu Ca ghim ở trên tường.

"Đáng ghét!" Cô không chút hình tượng mà mắng chửi, cuối cùng từ bỏ khiêu chiến cửa ải này, rời khỏi Thánh lâu, nếu không cô lo rằng Sở Cửu Ca sẽ làm ra việc càng tàn nhẫn hơn.

"Sở Cửu Ca, ta không thua, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết ở bí cảnh, ngươi, còn có Nam Cung Hi, các ngươi đều phải chết! Chết!"

Trước khi Dư Vi biến mất tại Thánh Lâu, cô để lại lời nói oán độc này.

Đối với bảo vật Dư Vi đạt được, Sở Cửu Ca toàn bộ đều trộm sạch, Sở Cửu Ca nói: "Thánh Lâu, còn muốn tặng đầu người cho ta sao?"

Sau từng lần thất bại, Thánh Lâu cũng biết biện pháp tặng đầu người là không thể rồi, cho nên nó thay đổi chiến thuật, đột nhiên xuất hiện rất nhiều cạm bẫy đối phó Sở Cửu Ca.

Thân là Đệ nhất thần trộm, cơ quan cạm bẫy gì đó, cô căn bản không để vào mắt, sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, bất kỳ tính kế gì ở đây đều là mây trôi.

Thánh Lâu lớn vượt ngoài tưởng tượng của Sở Cửu Ca, mà tên nhân loại Sở Cửu Ca này lại táng tận lương tâm như vậy, cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của Thánh Lâu.

Nam Cung Hi và Lục Lục đã ra ngoài rồi, Lục Lục nói: "Cửu muội muội đâu? Muội ấy còn chưa ra, ta cứ nghĩ hiệu suất của muội ấy sẽ nhanh hơn ta."

"Cô ấy chắc có dự tính khác!" Nam Cung Hi nói.

Lúc này người của ngũ đại gia tộc đều đến rồi, bao gồm người của Nam Cung gia chủ, Nam Cung Hi nói: "Các ngươi có việc gì không?"

"Thiếu chủ, vẫn là ta đến nói đi!" Một đệ tử Nam Cung gia tộc nói.

"Sở Cửu Ca không biết có được gì tốt, thế mà trở thành người thủ hộ cửa ải của Thánh Lâu. Trong lúc đó cô ấy đánh bại mấy đại cao thủ rồi, bởi vì họ thất bại rồi, cho nên bảo vật họ có được từ Thánh lâu đều biến mất rồi."

Lục Lục kích động nói: "Không hổ là Cửu muội muội nhà ta, xông Thánh Lâu mà còn có được một thân phận lợi hại như vậy."

"Nếu mọi thứ đều do Thánh Lâu quyết định, các ngươi dù bại rồi cũng chỉ có thể trách bản thân không bằng người, bây giờ các ngươi đến tìm ta để làm gì?" Nam Cung Hi nhíu mày nói.

"Nếu như Sở Cửu Ca chật vật đi ra, chúng ta cũng muốn xem thử cô ấy đá phải thiết bản sẽ như thế nào?" Mọi người nói.

Cứ thế bại rồi, có người không phục, có người cảm thấy uất ức, có người đau lòng.

"Thiết bản, các ngươi sao có tư cách cảm thấy ta đá phải thiết bản." Một thanh âm trong trẻo truyền đến, mọi người nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ nhàn nhã đi ra.

"Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca ra rồi!" Chúng kích động nói.

Sở Cửu Ca cười cợt nói: "Ta còn không biết ta lại có nhân khí như vậy ở thánh địa, người của ngũ đại gia tộc nhìn thấy ta ra ngoài, đều cao hứng cho ta."

Mọi người nhịn không được trợn trắng mắt, chúng một chút cũng không, nhưng cô có thể an toàn ra ngoài cũng tốt.

"Thánh Lâu để người quản cửa ải, cuối cùng chúng ta kỹ không bằng người, thua rồi, nhưng cũng không thể tất cả bảo vật đều thuộc về ngươi đi! Thánh Lâu có lẽ đem đồ đều giao cho ngươi rồi." Ánh mắt chúng sáng như lửa nhìn Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca cười thầm trong lòng, thì ra chúng còn chưa biết bảo vật của chúng đều do cô trộm, còn cho rằng là sắp xếp của Thánh Lâu, Thánh Lâu tội nghiệp không những phải gánh một yêu nghiệt Đệ nhất thần trộm không làm được gì, mà còn phải gánh cái nồi giúp cô.

Sở Cửu Ca nói: "Phải thì thế nào? Các ngươi muốn làm gì? Tiếp tục giành lại sao? Các ngươi cảm thấy các ngươi là đối thủ của ta sao?"

"Chúng tôi dù sao cũng đã xuất lực, chẳng lẽ muốn lấy lại chút rất quá đáng sao?"

"Những bảo vật đó quá trân quý rồi, một mình ngươi nuốt hết. Đạo lý thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, không biết sao?"

"..."

Khóe miệng Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười, "Ta cũng dốc toàn lực đó! Một mình ta phải liên tiếp đánh bại các ngươi, đánh nhiều trận như vậy. Mà các ngươi chỉ cần đối phó một mình ta, một trận mà thôi. Đám chiến lợi phẩm này là của ta, là của ta đó."

Hạ Hầu Bình lạnh giọng nói: "Xem ra Sở Cửu Ca ngươi là không dự tính giao ra rồi."

"Chính là không giao."

"Vậy ngươi hãy chuẩn bị nghênh tiếp lửa giận của ngũ đại gia tộc chúng ta đi!"

Thế là chúng động thủ rồi, vây công, ngũ đại gia tộc vây công, mà người của Nam Cung gia tộc với sự dẫn đầu của Dư Vi, tiếp theo tuyệt đối là một trận ác chiến.

Lục Lục bạo nổ không thôi, "Các ngươi một đám người không biết xấu hổ, đánh không lại liền đánh tập thể! Gia gia ta mới không sợ các ngươi."

Tiểu Kim ngủ say rồi, nay chỉ còn lại Hắc Viêm, Hắc Viêm cũng gia nhập vào trong đội ngũ.

Số lượng kẻ địch đông, nhất thời họ có chút phiền phức, nhưng thỏa hiệp không phải là tính cách cô, chiến thì chiến, ai sợ ai?

Nhóm Sở Cửu Ca mệt rồi thì nuốt lấy đan dược hồi phục, tiếp tục chiến đấu.

Dư Vi lần nữa vẻ mặt vặn vẹo đánh về phía Sở Cửu Ca, "Sở Cửu Ca, ta muốn hủy đi gương mặt của ngươi, ta muốn đem ngươi phân thây trăm mảnh."

Hành động của Dư Vi, Sở Cửu Ca sớm đã quan sát được, khi Dư Vi sắp đến gần liền nhanh chóng tránh khỏi.

"Vạn đồng vẫn diệt!"

Sau Vạn đồng vẫn diệt, tiếp đến là một đôi mắt băng lạnh, tản ra hàn khí, khiến cho linh hồn Dư Vi như rơi vào trong hầm băng.

Dư Vi cũng đối với Sở Cửu Ca thi triển bí pháp phản kích, "Mộc Vân Thánh Quang!"

Một đạo ánh sáng xanh bạo phát ra, tạo thành một quả cầu ánh sáng lớn chấn về phía Sở Cửu Ca, trong mắt Sở Cửu Ca đột nhiên co rụt lại, phút chốc tế ra vô số linh khí phòng vệ.

"Một chiêu thật khủng khiếp! Thật đáng sợ! Nhưng ta sớm đã có chuẩn bị!" Sở Cửu Ca mang theo nụ cười đùa cợt.

"Ầm ầm ầm!" Từng trận vang truyền ra, Sở Cửu Ca bị chấn bay ra xa, một đòn phòng vệ hy sinh lớn như vậy, muốn bảo toàn cái mạng nhỏ dưới công kích cỡ đó không khó.

"Nữ nhân, ta thiêu chết ngươi." Chủ nhân thiếu chút bị thương, Hắc Viêm khe khẽ đến phía sau Dư Vi, sau đó không chút khách khí phun lửa rồi.
 
Chương 604: Hung thú chạy ra

"Phụt phụt!" Dư Vi cả người bốc cháy, liệt hỏa thiêu đến cô rất thống khổ.

Đáy mắt cô lóe qua lệ khí, xông khỏi ngọn lửa một kiếm chém về phía Hắc Viêm, "Một con súc sinh mà thôi, còn dám đánh lén ta, chết cho ta!"

"Phụt phụt phụt!" Hắc Viêm bị thương, bị chấn bay ra ngoài.

Mà vào lúc đó, một mũi tên đỏ như máu bắn ra.

"Không ngờ ngươi lại có thể ép ta sử dụng Huyết Tiễn, cũng không còn cách nào, ai bảo ngươi thương đến Hắc Viêm!"

Sắc mặt Dư Vi đại biến, nhanh chóng né tránh, trực giác cô mách bảo tuyệt đối không thể bị mũi tên đó chạm phải.

Cô đúng là tránh khỏi Huyết Tiễn chí mạng đó, nhưng sau đó Sở Cửu Ca bắn ra mười mấy mũi tên cô ta căn bản không có cơ hội tránh khỏi.

"Phụt phụt phụt!" Thân thể cô bị mũi tên cắt rách, đã toàn thân đầy vết thương.

Sắc mặt Dư Vi trắng bệch như giấy, sát ý nhưng không hề giảm, "Chết! Chết! Sở Cửu Ca, ta muốn giết ngươi!"

Dư Vi lần nữa điên cuồng nhào đến Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nhẹ nhàng phản kích, Dư Vi máu tươi bắn khắp nơi, cả người như miếng giẻ rách rơi trên đất.

Sắc mặt Dư Vi lúc này vẫn rất khó coi, tiếp đến một trận tiếng vang khủng bố truyền ra, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến cho người ta có một dự cảm chẳng lành.

"Ầm!" Mặt đất nứt ra, một tiếng thú gào đột nhiên xuất hiện, dường như là âm phù của sự chết chóc, khiến con người đều sợ đến hồn phi phách tán.

"Đây.. Đây rốt cuộc là linh thú cấp bậc gì? Thực sự quá đáng sợ rồi."

Chỉ là một trận kêu gào, liền khiến cho người khí huyết sôi sục.

Thực lực linh thú này, e là vượt ngoài cấp bậc Huyền Hư, đạt đến cấp độ cả thánh địa đều khó lòng với đến.

Chúng phải chết rồi! Mỗi một người đều cực khủng hoảng.

"Cửu muội muội!" Lục Lục dời bước đến trước mặt Sở Cửu Ca, toàn thân hắn căng cứng.

Nếu Cửu muội muội có gì nguy hiểm, hắn nhất định không màng tất cả chặn lấy quái vật này.

Nơi mà cự thú này ngoi lên, cách Thánh Lâu không xa, Thánh lâu dường như cảm ứng được.

Dù cho đám tiểu gia hỏa thánh địa xuất hiện một con nhím khiến nó tức giận, nó cũng không muốn đám hải tử này bị một con hung thú như vậy giết chết.

Nếu là như thế, thánh địa họ e là sẽ không còn hậu nhân rồi.

Một lệnh bài màu vàng xuất hiện, bao trùm lấy con vật to lớn đến mức che đi tất cả ánh sáng, để họ có thể thở hắt ra một hơi.

"Là Thánh lệnh, là thánh lệnh cứu chúng ta."

"Xem ra là lão tổ tông không nỡ chúng ta chết, muốn dùng Thánh lệnh này cứu chúng ta, quá tốt rồi."

"Nghe nói có được Thánh lệnh, liền có thể hiệu lệnh cả thánh địa Đông Vực, không biết truyền thuyết này có phải thật hay không?"

Nhất thời, ánh mắt chúng nhìn về khối lệnh bài màu vàng càng trở nên nóng rực, nguy cơ chết chóc được giải trừ, mọi người đều tâm hoài dị dạng, lòng tham sinh trưởng.

"Ầm!" Lại một trận đất rung núi lở, con yêu thú cường đại kia dường như muốn đụng nát cấm cố của Thánh lệnh, phút chốc lại có không ít người bị dọa ngốc.

"Làm sao đây? Thánh lệnh đều không thể ngăn cản quái vật, chúng ta chết chắc rồi." Chúng kinh hoàng thất sắc nói.

Thánh địa náo ra động tĩnh lớn như vậy, trưởng lão của thánh địa đương nhiên cũng biết được.

Họ mở ra bí cảnh sớm hơn dự định, nói: "Tất cả mọi người đều ra ngoài, nơi này giao cho chúng ta giải quyết, nhanh lên!"

"Ầm!" Một tiếng gầm giận dữ, không gian chấn động, chúng đã an toàn chạy ra ngoài, thế nhưng con hung thú này muốn xông phá cấm cố của Thánh lệnh chạy ra ngoài.

Uy áp khủng bố cuồn cuộn cả thánh địa, thánh địa người người cảm thấy nguy cơ, nhất thời xung quanh thánh địa chịu phải nguy cơ mang tính hủy diệt.

"Thứ đó chạy ra rồi."

"Nó thế mà chạy ra rồi."

Bí cảnh thánh địa tồn tại một gia hỏa to lớn như vậy, thánh địa có không ít người biết đến.

Họ cho rằng gia hỏa này bị phong ấn chặt chẽ rồi, cả đời này đều không thể đi ra, bây giờ nó thế mà lại ra ngoài rồi.

Có người nhát gan đã thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi thánh địa, bởi vì một hung thú như vậy, tất cả cao thủ thánh địa cộng lại đều không chống đỡ được mấy chiêu dưới tay nó, thánh địa họ e là muốn diệt vong rồi.

Trừ khi vị đại nhân lúc trước lần nữa xuất hiện, trợ giúp thánh địa họ.

"Đám tiểu bối các ngươi, toàn bộ đều rút lui! Cao thủ ngũ đại gia tộc toàn bộ vào vị trí, vô luận ra sao đều không thể để con súc sinh làm loạn tại thánh địa." Thủ tịch đại trưởng lão gầm lên.

Ngũ đại gia tộc vào vị trí, trên mặt tộc trưởng tứ đại gia tộc còn lại lộ vẻ ngưng trọng, chỉ duy có Nam Cung gia chủ Mộc Luyện mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào con hung thú cường đại lóe qua ánh sáng dị sắc, một hung thú không tệ mà! Rất mạnh.

Bí cảnh đóng lại, con hung thú này không cách nào đuổi về trong bí cảnh, họ bây giờ chỉ còn cách liều chết chiến một trận.

"Ầm!" Một trận âm thanh chấn thiên động địa truyền ra, người thực lực không đủ lòng run rẩy lui lại, chỉ có cao thủ và tinh anh Nam Cung gia kết trận xuất chiến.

Nguyệt Lạc cũng xuất chiến rồi, Nam Cung Hi rất lo lắng, "Mẫu thân!"

Nguyệt Lạc nói: "Một khi hung thú này đại khai sát giới, các ngươi vẫn sẽ nguy hiểm, ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ nhi tử và đồ nhi của ta."

Lực lượng Huyền Hư cảnh đỉnh phong đột nhiên bạo phát ra, trên không vô số đạo thân ảnh phóng ra, giao thủ không đến nửa khắc, tất cả mọi người đã bị thương rồi.

Cao thủ thánh địa đông đúc, thế nhưng con hung thú này là một thứ đáng sợ, ưu thế người đông một chút cũng không có tác dụng.

"Tất cả tiểu bối, lập tức rời khỏi thánh địa! Rời khỏi!" Thủ tịch đại trưởng lão hét lên.

Họ dốc hết toàn lực, đều không cách nào đối phó hung thú, nay chỉ có thể hộ tống tiểu bối rời khỏi, giữ lại huyết mạch thánh địa họ, sau đó đem thánh địa của họ phong ấn lại, ngăn cản hung thú này đi những nơi khác của thánh địa Đông Vực làm loạn.

"Vâng!"

Tiền bối đều đang liều chết đối phó với hung thú khủng bố đó, tranh thủ thời gian cho họ.

"Nam Cung thiếu chủ, Sở cô nương, đừng đứng ngốc tại đây nữa! Các ngươi không giúp được gì, Dư Vi tiểu thư.."

Chính vào lúc này, trên người Dư Vi bạo phát ra một cỗ lực lượng khủng bố, phút chốc xông về phía Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nhanh chóng né tránh, cô lần nữa công kích.

Cô trực tiếp đem Sở Cửu Ca ép đến vòng chiến, Dư Vi lạnh giọng nói: "Hi ca ca xem trọng ngươi thì đã sao? Ngươi là đệ tử Nguyệt trưởng lão thì đã sao? Có thể đánh bại ta thì sao? Hôm nay ngươi định sẵn mất mạng trong tay hung thú này."

Dư Vi động thủ rất nhanh, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu họ, đợi sau khi họ phản ứng lại, Sở Cửu Ca đã ở trong vòng xoáy nguy hiểm.

"Cửu muội muội!"

"Cửu Ca!"

Nam Cung Hi và Lục Lục bị cản lại, trưởng lão thánh địa nói: "Thiếu chủ, Lục thiếu gia, Sở cô nương những trưởng lão khác sẽ cứu, các ngươi đừng thêm phiền nữa."

"Dư Vi tiểu thư cũng thật là, thời khắc này lại đến làm loạn."

Dư chấn chiến đấu liền có thể khiến cho Sở Cửu Ca cực kỳ khó chịu, may thay Sở Cửu Ca có thể sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát được nơi lực lượng mỏng manh nhất mà né tránh, nếu không liền bị chấn thành tro.

"Gào!" Một tiếng vang truyền ra, một con thú to lớn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Sở Cửu Ca, mở ra cái miệng máu to lớn của nó.
 
Chương 605: Kết cục Dư Vi

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, bởi vì vận mệnh của Sở Cửu Ca đã định rồi, khắc tiếp theo phải bị con vật to lớn này nuốt chửng.

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

Dư Vi cười lớn, Sở Cửu Ca rơi vào kết cục này, không ai có thể cứu, cô cảm thấy cực kỳ kích động.

"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, Dư Vi thổ huyết không ngừng, cô đột nhiên sở hữu thực lực không tầm thường, bản thân cũng phải trả một cái giá rất đắt.

Nhưng mà đáng, tuyệt đối đáng giá.

Sở Cửu Ca phải chết rồi, không ít người đều cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt là mấy vị thiếu chủ bị Sở Cửu Ca ngược trong bí cảnh.

"Ở thánh địa, Sở Cửu Ca nói cô ta ở lứa người trẻ tuổi xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất."

"Đúng thế! Quả thực quá biến thái! Rõ ràng cấp bậc thấp như thế."

"Thực là đáng tiếc, người đệ tử đầu tiên mà Nguyệt Lạc trưởng lão nhiều năm như vậy mới thu được."

Ngay khi con hung thú muốn đem Sở Cửu Ca nuốt chửng lấy, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện, đem Sở Cửu Ca ôm vào trong lòng.

"Dung yêu nghiệt!" Sắc mặt Sở Cửu Ca lúc này có chút trắng, khiến cho Dung Uyên đau lòng không thôi.

Khí tức quanh thân hắn trở nên vô cùng nguy hiểm, phất tay một cái con hung thú to lớn đó từ trên không rơi xuống.

"Ầm!" Trực tiếp đập ra một cái hố lớn, khiến người ta phải tặc lưỡi, mọi người nhìn về gương mặt yêu nghiệt tuấn mỹ đó, cũng chỉ là dáng vẻ ngoài hai mươi, thế mà lại sở hữu thực lực biến thái như vậy.

"Đây là ai? Cứu tinh của thánh địa họ sao?"

Sắc mặt Dư Vi lúc này rất khó coi, rõ ràng cô ta sắp thành công rồi, nhưng lại bị đệ nhất cường giả nhảy ra phá rối.

Thủ tịch đại trưởng lão kích động nói: "Dung Uyên công tử!"

Dung Uyên công tử ra tay rồi, điều này khiến họ thở hắt ra một hơi, đại biểu thánh địa họ được cứu rồi.

Dung Uyên nói: "Các ngươi quá vướng việc rồi, lập tức rời khỏi nơi này, cút nhanh chút!"

"Vâng!"

Dung Uyên ở bên tai Sở Cửu Ca nói: "Ta lập tức giải quyết, Cửu nhi trước trị thương cho tốt."

Sở Cửu Ca khẽ gật đầu, "Chàng cũng đừng liều mạng, khiến cho thân thể không chịu đựng được."

"Yên tâm, chỉ bằng thứ đồ chơi này, vi phu còn chưa cần tốn công bao nhiêu."

Tất cả mọi người đều lui lại, rời khỏi, thế nhưng Dư Vi phát hiện bản thận động không được rồi.

Không phải do cô ta trước đó thương quá nặng, mà có một cỗ lực lượng vô hình đang cấm cố cô, khiến cho cô ta dính chặt lên trên mặt đất.

Trong lòng cô đột nhiên thất kinh, đây rốt cuộc là thế nào?

Sở Cửu Ca trở về hội hợp với đồng bạn, Lục Lục nói: "Cửu muội muội, dọa chết ta rồi! May là hắn xuất hiện kịp thời, nếu không ta sẽ phải lấy cái chết đền tội."

Nam Cung Hi nói: "Không sao là tốt, chúng ta trước lui lại xa chút, tránh lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy."

Nhóm Sở Cửu Ca đều lui thật xa, nhưng cô thì không được, Dư Vi phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca nói: "Là ngươi làm, là ngươi làm đúng hay không, Sở Cửu Ca!"

Ánh mắt Sở Cửu Ca rơi vào trên người Dư Vi, cô có thể từ trên người cô ta nắm bắt được một loại lực lượng cực quen thuộc, là lực lượng của Dung Uyên.

Dung Uyên đây là muốn báo thù, hả giận cho cô sao?

Dư Vi tự tìm đường chết, vậy thì thành toàn cho cô ta.

"Sư phụ, cứu ta.. Sư phụ.." Dư Vi biết lúc này ai mới có thể cứu cô, thế nhưng đối mặt lại là đôi mắt lạnh nhạt vô tình của Mộc Luyện.

Dư Vi như rơi vào hầm băng, cô đã biết rồi, cô bây giờ rất hiển nhiên là một con cờ bị sư phụ vứt bỏ.

Cô biết quá nhiều rồi, sư phụ không muốn cô sống tiếp, nhưng cô không muốn chết, không cam tâm chết, Dư Vi cắn răng nói: "Sư phụ, người thực sự muốn thấy chết không cứu sao? Chúng ta.."

"Phụt!" Một cỗ lực lượng cường hoành dường như muốn đem toàn thân xương cốt và ngũ tạng lục phủ của Dư Vi chấn nát, cô rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, suy yếu không nói nên lời.

"A.." Nói không thành tiếng, muốn lấy bí mật uy hiếp sư phụ cũng không được, lòng hắn thật độc.

Điều này còn chưa kết thúc, đột nhiên một trận sởn gai ốc nổi lên, Dư Vi khó khăn ngẩng đầu, liền nhìn thấy đầu hung thú đó vừa hay xuất hiện phía trên của cô.

Một cỗ lực hút, trực tiếp đem cô nuốt chửng!

"Aaaaaa!" Cô điên cuồng kêu thảm, rơi vào vực thẳm vô tận, không thể bò ra.

Khóe miệng Mộc Luyện khẽ lộ ra nụ cười nhạt, chết như vậy, rất sạch, rất tốt!

Ánh mắt hắn nhìn về nam tử áo trắng đó, lúc này hắn đang chiến đấu với đầu yêu thú kia, không biết hắn có phải là đối thủ của yêu thú hay không?

"Gào gào gào!" Hung thú này nhìn thấy Dung Uyên mắt đỏ ngầu như nhìn thấy kẻ thù, chính là tên nhân loại này khiến nó bị phong ấn lâu như vậy, nay hắn yếu đi nhiều như vậy, chính là lúc để thu thập hắn.

Dung Uyên nhàn nhạt quét về mặt hung thú nói: "Cửu nhi còn đang đợi ta, cho nên tốc chiến tốc thắng!"

Lực lượng cường hoành từ trên người bạo phát ra, dù cho thực lực xa xa không bằng lúc trước, cũng không phải thứ đồ chơi này có thể kiêu ngạo ở trước mặt hắn.

"Binh binh binh!" Con hung thú liên tiếp bị Dung Uyên đánh trọng thương, liên tiếp bại lui.

Đáy mắt Mộc Luyện lóe qua đạo ám quang, thắng thua đã rõ ràng, nhưng bị gia hỏa này giành mất con mồi của hắn, hắn không cam tâm!

Dù sao cũng phải khiến gia hỏa này trả giá, bởi vì hắn đã phá hoại kế hoạch của hắn.

Sở Cửu Ca tránh xa chiến trường, nhưng đối với nhất cử nhất động của chiến trường lại rõ mồn một, lúc này họ đã tìm một nơi rất cao ở thánh địa, sức quan sát cường đại của Bất tử sinh mệnh chi đồng để cô rất khẳng định Dung yêu nghiệt lúc này đang chiếm thế thượng phong, đầu yêu thú đó chỉ đang giãy giụa trước khi chết, muốn thu thập nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Yên tâm về Dung yêu nghiệt, cô đi quan sát động tĩnh của những người khác ở thánh địa, Dư Vi có lẽ đã bị hung thú tiêu hóa rồi, thế nhưng Mộc Luyện lúc này đang sắc mặt không thiện nhìn chằm chằm Dung Uyên.

Đệ tử mình bị hung thú nuốt mất cũng không có chút bi thương nào, lúc này đáy mắt tràn đậy sự tính kế, nhìn chằm chằm ân nhân thánh địa họ, gia hỏa này tuyệt đối có vấn đề.

Linh hồn lực của Sở Cửu Ca khóa chặt lấy Mộc Luyện, chỉ là thực lực Mộc Luyện mạnh hơn cô rất nhiều, nhất cử nhất động đều không tránh khỏi sự quan sát của đôi mắt cô.

"Ầm!" Cự thú khủng bố lần nữa rơi trên mặt đất, một trảo của nó đã bị chặt đứt một cách gọn gàng, máu tươi phun ra khắp nơi.

"Đáng ghét! Nhân loại đáng ghét! Nhân loại ngươi quá đáng ghét rồi!" Đầu hung thú này đã bị trọng thương, cuồng bạo chửi rửa, phát điên dây dưa với Dung Uyên, muốn liều chết một trận.

Mà đáy mắt Mộc Luyện lóe qua vệt sáng, chính vào lúc hung thú tiếp cận một chút lực lượng cuối cùng liều chết, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

"Binh binh binh!" Một trận cuồng phong cuốn lấy các loại bùn đất chặn lấy tầm nhìn của mọi người, không ai phát giác Mộc Luyện muốn làm gì.

Những hành động nhỏ này của Mộc Luyện, đương nhiên giấu không được đôi mắt Sở Cửu Ca sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, Sở Cửu Ca lấy ra Đế Ma Cung.

Dung Uyên không chắc sẽ dính chiêu của hắn, nhưng Sở Cửu Ca muốn thử ngăn cản.

Muốn tranh thủ lúc Dung yêu nghiệt chuyên tâm đối phó yêu thú mà đánh lén, không có cửa đâu.
 
Chương 606: Liền cho Cửu nhi

Sở Cửu Ca phát hiện một vệt sáng đen hướng Dung Uyên bắn đến, đó là một con rắn độc nhỏ như sợi tóc.

Loại này Sở Cửu Ca từ trong truyền thừa của Tiên Y có thể biết được, đây là lợi khí thích hợp đánh lén nhất, là đồ chơi cực kỳ âm độc.

Dù là cường giả cường đại ra sao, bị con rắn độc này thương đến, thực lực sẽ yếu đi nhanh chóng.

Dù cho hung thú đó đã bị trọng thương, một khi thực lực Dung Uyên yếu đi, liền sẽ chịu sự phản kích của hung thú, thậm chí mất mạng trong tay hung thú.

Đến lúc đó mọi người đều sẽ cho rằng thực lực Dung Uyên không bằng nên bị hung thú giết, tuyệt đối không ai cho rằng hắn bị người ám toán cho nên mới thất thủ, một đòn này thực là làm không chút tiếng động.

Mộc Luyện thực là một gia hỏa vô cùng giảo hoạt.

"Viu!" Sở Cửu Ca dồn vào phần lớn linh hồn lực và linh lực, kéo cung bắn ra mũi Huyết Tiễn trong tay.

Muốn cản lại con rắn độc đó, tuyệt đối không để nó tiếp cận Dung Uyên.

Huyết Tiễn xuyên phá hư không, trúng vào con rắn độc nguy hiểm đó.

"Phụt!" Hai tà vật va chạm, đương nhiên vật mạnh hơn sẽ thắng, yếu hơn biến mất.

Phía yếu hơn là con rắn đen đó.

Mộc Luyện khẽ nhíu mày, cảm thấy bản thân và thứ thả ra ngoài kia mất đi liên hệ, hắn chú ý đến Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca cực bình tĩnh đối mắt với hắn, thuận tiện thi triển đồng thuật ở khoảng cách xa.

Tuy không cách nào thương đến hắn ta, nhưng lại có thể khẽ cảnh cáo Mộc Luyện.

Mộc Luyện khẽ ngẩn ra, là cô ấy!

Là cô ấy phát hiện rồi, hơn nữa còn phá hỏng đi hành động của hắn.

Mộc Luyện cũng biết Sở Cửu Ca có chút cổ quái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn từ bỏ cơ hội đánh lén Dung Uyên này.

Hắn cảm thấy sự tồn tại của Dung Uyên đối với hắn mà nói tuyệt đối là một sự nguy hiểm.

Lần này, hắn cùng lúc thả ra ba con rắn!

Hắn không tin tiểu nha đầu này có bản lĩnh ngăn cản, ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi.

Trên mặt cô lộ ra vẻ ngưng trọng, chuẩn bị khiêu chiến cực hạn bản thân.

Đôi mắt ngưng thần, tinh thần tập trung, linh hồn lực và linh lực ngưng tụ.

Mộc Luyện rất ngạo mạn, thực cho rằng bản thân đã đắc thủ rồi.

Sở Cửu Ca lúc này nắm bắt cơ hội, một mũi tên bắn ra, tốc độ, góc độ đều phi thường chuẩn, nếu không một mũi tên là không cách nào giải quyết ba con.

"Phụt!" Theo một tiếng vang lên, tiếp theo liền là hai tiếng!

Mộc Luyện lần đầu ra tay, Dung Uyên liền chú ý đến rồi.

Đương nhiên hắn cũng biết dự tính của Cửu nhi nhà hắn, cho nên phi thường yên tâm đi đối phó hung thú.

Sau đó, gia hỏa đó không chỉ ra tay lần hai, ngược lại đưa ra đề tài khó cho Cửu nhi, nhưng Cửu nhi làm được rồi.

Khóe miệng Dung Uyên lộ nụ cười nhạt, hắn đây là được Cửu nhi che chở đó!

Mặt Mộc Luyện phút chốc cương cứng, mũi tên như vậy rốt cuộc là làm sao bắn ra, sủng vật nhỏ của hắn, toàn bộ đều bị hủy rồi.

Nên biết thứ hắn thả ra, linh khí thông thường căn bản không thể thương đến chúng, kết quả tiểu nha đầu này chỉ là bắn ra một mũi tên liền làm được.

"Ầm!" Một tiếng vang lớn truyền ra.

Dung Uyên lúc này cũng bạo phát ra lực lượng thập phần dọa người, xương cốt toàn thân hung thú đều bị chấn nát.

Cho dù là thế, nó vẫn ngoan cường vùng vẫy.

Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên lóe qua hàn quang, uy áp vô cùng khủng bố dường như muốn đem linh hồn nó nghiền nát.

Hung thú không cam tâm biến mất, đối kháng với hắn, Sở Cửu Ca khẩn trương nắm chặt tay.

Người khác không dám nhìn gương mặt của vị công tử cường đại đó, nhưng Sở Cửu Ca lại nhìn rõ ràng sắc mặt Dung Uyên trắng bệch.

Bản thân hắn có một vấn đề nan giải, lại phải đối phó với thứ đồ chơi này, cô cảm thấy cực hạn của hắn đến rồi, tiếp tục thì khó tránh Bất tử ma độc lại làm loạn.

Thế nhưng, bây giờ không thể dừng tay, không thể cho con hung thú đó có cơ hội phản kích.

Lúc này Thánh lệnh phát huy tác dụng rồi.

Nó mở ra thông đạo thánh địa bí cảnh, đem hung thú đó trói lại sau đó kéo vào trong bí cảnh, tiếp tục chấn áp, phong ấn.

Khi thông đạo đó triệt để đóng lại, người của cả thánh địa thở nhẹ ra một hơi, nguy cơ lần này cuối cùng đã được giải quyết.

Thánh lệnh vẫn trôi nổi trên không trung, ánh mắt Mộc Luyện khẽ lóe, đột nhiên phóng qua.

"Thánh lệnh! Mộc Luyện tốc độ phản ứng nhanh như vậy." Hạ Hầu gia chủ kinh hô, phút chốc xông qua đó.

Mấy vị gia chủ còn lại cũng phản ứng lại rồi.

Nên biết Thánh lệnh là vật cực kỳ quan trọng của thánh địa, nếu chúng có được Thánh lệnh, vị trí ở thánh địa liền không như xưa nữa.

Sắc mặt các vị thủ tịch trưởng lão có chút không tốt, trước đó thời điểm chiến đấu với hung thú, những gia hỏa này từng người chạy nhanh hơn gì.

Nay nguy cơ được giải trừ, chúng lại một lòng muốn tranh đoạt Thánh lệnh.

Mộc Luyện là người đầu tiên phản ứng lại, cho nên tiếp cận Thánh lệnh nhanh nhất, muốn đắc thủ rồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Một đôi tay trắng dài như sứ nhưng so với hắn càng nhanh, đem khối Thánh lệnh đó cầm trong tay.

"Ngươi.." Con ngỗng sắp vào tay lại bay mất, Mộc Luyện cực phẫn nộ, thậm chí muốn đi tranh Thánh lệnh.

Ở trước lợi ích, đủ để chúng mất đi lý trí, quên mất người nam tử áo trắng phong hoa tuyệt đại trước mắt này trước đó có bao nhiêu bưu hãn.

"Đồ hỗn trướng, ngươi muốn làm gì?" Còn chưa đợi Mộc Luyện động thủ, hắn liền bị thủ tịch trưởng lão bạo nộ ngăn cản rồi.

"Dung Uyên công tử là ân nhân của thánh địa ta, vừa rồi còn giúp chúng ta đánh bại hung thú, cứu lấy cả thánh địa, ngươi liền như vậy đối đãi ân nhân sao? Thực khiến thánh địa ta mất mặt." Thủ tịch đại trưởng lão răn dạy nói.

Mộc Luyện cực kỳ thành khẩn xin lỗi nói: "Thánh lệnh đối với thánh địa chúng ta quan hệ trọng đại, vừa rồi ta quá khẩn trương Thánh lệnh rồi, cho nên có chút thất thố, là ta làm không đúng! Mong Dung Uyên công tử đừng tức giận, nhưng Thánh lệnh thuộc về thánh địa chúng ta, vẫn mong Dung Uyên công tử giao cho chúng ta."

Vị công tử thần bí này dù cường đại ra sao, cũng không phải người thánh địa họ, không có tư cách có được Thánh lệnh.

Các vị thủ tịch trưởng lão sợ Dung Uyên tức giận, mà Dung Uyên lại nhàn nhạt nói: "Ngươi nói không sai, khối lệnh bài này là nên giao cho người của thánh địa."

Thân ảnh màu trắng lóe lên, phóng về phía trước, khóe miệng hắn giương lên, "Nhưng đem khối lệnh bài này giao cho ai trong thánh địa, đương nhiên do bản tôn quyết định."

Hắn muốn đem Thánh lệnh cho ai? Mọi người ngẩn ra.

Chỉ thấy vị công tử áo trắng thần bí đứng trước mặt Sở Cửu Ca, nắm lấy tay Sở Cửu Ca, đem lệnh bài đặt vào trong tay Sở Cửu Ca.

"Ân! Giao cho Cửu nhi là tốt rồi." Hắn dịu dàng cười nói.

Những người thánh địa ở xung quanh chỉ cảm thấy khó tin, thế mà lại là Sở Cửu Ca.

"Không được!" Mộc Luyện là người đầu tiên mở miệng.

Nam Cung Hi nói: "Mộc thúc, tại sao không được? Cửu Ca là đệ tử mẫu thân ta, là người Nam Cung gia ta, nếu Dung Uyên công tử nói giao cho Cửu Ca, vậy thì là của Cửu Ca."

"Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, cô ta căn bản không có cách bảo vệ tốt Thánh lệnh!"

"Đó không phải là vẫn còn người của Nam Cung gia sao? Mộc thúc thân là gia chủ Nam Cung gia, nên đối Nam Cung gia chúng ta có lòng tin."

Dung Uyên nhìn mọi người nói: "Thánh lệnh là ta lấy được, ta muốn cho ai, bất kỳ người nào cũng không có tư cách phát biểu ý kiến. Nếu thực sự có người có ý kiến, ta không ngại đem hắn tiễn vào bí cảnh để hắn bồi hung thú, dù sao nó còn chưa triệt để chết đi."
 
Chương 607: Đệ nhất thiên tài

Vốn dĩ gia chủ mấy đại gia tộc kia còn muốn phát biểu ý kiến, nhìn thấy Dung Uyên che chở Sở Cửu Ca như vậy, bá đạo như vậy, chúng không còn dám mở miệng nữa.

Sau khi chứng kiến sự cường đại của hung thú đó, ai muốn đi bồi hung thú đó a! Đó hoàn toàn là đưa thức ăn đến cho hung thú.

Dung Uyên liền hành sự kiêu căng như vậy, thế nhưng không ai dám có ý kiến gì, bởi vì mọi người đều nhận thức được thực lực hắn đang ở trên tất cả mọi người của thánh địa.

Thủ tịch trưởng lão nói: "Quyết định của Dung Uyên công tử sẽ không sai, hắn xem trọng Sở Cửu Ca, ngươi thân là gia chủ Nam Cung gia nên cao hứng mới đúng."

Sắc mặt Nam Cung gia chủ rất khó coi, hắn vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối cùng.

"Cho dù Dung Uyên công tử có xem trọng tiểu bối, đó cũng phải là người có thực lực mạnh nhất trong đám tiểu bối mới có tư cách sở hữu Thánh lệnh, Sở Cửu Ca cô ấy căn bản không có bản lĩnh đó." Mộc Luyện nói.

Nghe thấy lời của hắn, khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên, "Ồ! Người mạnh nhất lứa trẻ tuổi của thánh địa, ngươi có thể để các cao thủ ra đấu với ta một trận! Nếu ta chứng minh được các thiên tài thánh địa không ai có thể đánh lại ta, vậy Nam Cung gia chủ ngươi có phải có thể ngậm miệng rồi không?"

Mọi người trợn to mắt nhìn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đây là được cao nhân xem trọng nên ngạo mạn sao?

Thực lực cô ấy, sao có thể là đối thủ của thiên tài các đại gia tộc.

"Nếu ngươi bại thì sao?" Nam Cung gia chủ nói.

"Đó là việc không thể nào." Sở Cửu Ca khẳng định nói.

Thực quá ngạo mạn, các đại gia tộc đều nhìn về phía thiên tài gia tộc họ, dù sao cũng phải đả kích khí thế Sở Cửu Ca một chút.

Thế nhưng các đại thiếu chủ lần lượt lắc đầu, trong Thánh Lâu họ đã thua cho Sở Cửu Ca một lần rồi, rất mất mặt.

Họ không muốn dưới con mắt của mọi người, thua cho Sở Cửu Ca lần nữa.

Đông Phương thiếu chủ nói: "Phụ thân, con không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca, vẫn là không đấu đâu! Nếu Thánh lệnh phải giao cho lứa người trẻ tuổi của thánh địa, con cảm thấy Sở Cửu Ca là lựa chọn thích hợp nhất."

Đông Phương gia chủ có chút ngạc nhiên, tính cách nhi tử mình tuy rằng tốt, nhưng cũng rất ngạo khí, tuyệt đối sẽ không chiến mà bại.

Mà bây giờ hắn lại phi thường điềm tĩnh thừa nhận bản thân không bằng Sở Cửu Ca, một tiểu nha đầu cấp bậc thấp hơn hắn rất nhiều.

"Ta cũng không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca." Sau Đông Phương thiếu chủ, đại tiểu thư của Bắc Nguyệt gia tộc cũng mở miệng rồi.

Vị đại tiểu thư này vẫn luôn cao ngạo, chưa phục qua ai trong thánh địa, nay lại chủ động thừa nhận không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca.

"Nam Cung gia chủ, đề nghị này của ngươi thật không tốt, người mạnh nhất Tây môn gia là ta, nhưng ta không muốn giao thủ với Sở Cửu Ca." Tây Môn thiếu chủ lắc lắc tay nói.

Vị kia của Hạ Hầu gia không mở miệng, thấp giọng nói: "Sư phụ! Chủ ý này, không được!"

Cũng chính là nói, thiên tài mạnh nhất của tứ đại gia tộc trong ngũ đại gia tộc thánh địa đều không dám đánh với Sở Cửu Ca, đây là việc gì?

"Hi nhi!" Đây tuyệt đối vượt ngoài dự liệu của Mộc Luyện, Mộc Luyện nhìn về phía Nam Cung Hi.

"Hi nhi, ngươi không muốn thử sao? Ngươi biết Thánh lệnh đại biểu điều gì không? Dù cô ấy là đệ tử mẫu thân ngươi, cũng không bằng huyết mạch chân chính của Nam Cung gia." Dư Vi đã chết, bên Nam Cung gia có thể đánh cũng chỉ còn mình Nam Cung Hi.

Nam Cung Hi nói: "Được thôi!"

Mộc Luyện cho rằng Nam Cung Hi bị nói đến dao động rồi, tình bạn có thâm sâu hơn nữa ở trước sự dụ hoặc đủ lớn của lợi ích, cũng không đáng một kích.

Kết quả Nam Cung Hi đi đến trước mặt Sở Cửu Ca nói: "Ta nhận thua!"

Lần này Mộc Luyện muốn xanh mét rồi, hắn đây là bị chơi đùa sao.

Sở Cửu Ca cười nói: "Nam Cung gia chủ, rất xin lỗi, ta trở thành đệ nhất ở lứa tuổi người trẻ tuổi của thánh địa rồi, không ai muốn đánh với ta! Ta có được Thánh lệnh là lẽ đương nhiên, ngươi còn có lời để nói sao?"

Mộc Luyện tức đến nội thương, hắn nói: "Lần này Nam Cung gia ta tổn thất có chút lớn, ta phải bận chút việc, trước cáo từ!"

Thánh lệnh thuộc về Sở Cửu Ca, việc này đã không thể thay đổi nữa rồi, Mộc Luyện tức điên chỉ đành rời khỏi.

Gia chủ các đại gia tộc cũng rút lui rồi, thủ tịch trưởng lão nói với Sở Cửu Ca là phải bảo vệ Thánh Lệnh cho tốt.

Đây là lệnh bài có thể hiệu lệnh cả thánh địa, nếu Sở Cửu Ca cần, họ nhất định nghĩa bất dung từ.

Sở Cửu Ca bị người mời đi rồi, mời đến biệt viện đơn độc của Dung Uyên công tử.

Cô biết Dung Uyên xảy ra chuyện rồi, Sở Cửu Ca quyết đoán hành động rồi.

Cô nhìn gương mặt trắng bệch của hắn nói: "Lần này chàng có chút làm bậy rồi!"

"Nó thiếu chút thương đến Cửu nhi rồi, cho nên nhất định phải trả giá lớn." Dung Uyên đáp.

"Đừng nói chuyện, đừng động, ta xem xem!" Sở Cửu Ca vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, quả nhiên khá tệ, may là còn trong phạm vi có thể khống chế.

Sở Cửu Ca bắt đầu trị liệu, đợi sau khi mọi thứ được ổn định, cô dựa vào lòng Dung Uyên ngủ thiếp đi.

Ngón tay thon dài của Dung Uyên lướt qua gương mặt Sở Cửu Ca, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, "Lại để Cửu nhi mệt mỏi rồi, là ta không tốt."

Dung Uyên khôi phục không tệ, nhưng Ưu Minh Điện bên đó có chút việc cần hắn đi xử lý, tin tức này đến không đúng lúc.

"Xác định Mộc Luyện là người Mộc gia, hộp bất tử đệ lục tộc có khả năng ở trên tay hắn, sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn lấy ra, ta có Thánh lệnh trong tay, thủ tịch trưởng lão cũng đứng bên phía ta, hắn không dám làm gì ta. Chàng vẫn là đi thu thập đám gia hỏa Vô Nhã thánh điện đi, dù sao cũng không thể để người của chàng bị ức hiếp." Sở Cửu Ca nói.

"Ân! Ngoan ngoãn ở thánh địa đợi ta trở lại, đừng dễ dàng rời khỏi thánh địa." Tuy hắn vẫn luôn phái người đi xử lý, nhưng không thể hoàn toàn đảm bảo người của Vô Nhã thánh điện tại Đông Vực đã bị xử lý sạch sẽ.

Một khi Cửu nhi rời khỏi thánh địa, không thể để đám gia hỏa Vô Nhã thánh điện có cơ hội tranh thủ đến.

"Ta hiểu rồi! Bây giờ quan trọng nhất là đem hộp bất tử đệ lục tộc Mộc Luyện lấy đến tay, sẽ không tùy tiện rời khỏi thánh địa." Sở Cửu Ca đáp.

Sau khi Dung Uyên rời khỏi, Sở Cửu Ca bắt đầu bận luyện chế đan dược gia tăng linh hồn lực, đây là một việc vui đối với Nam Cung Hi và Nguyệt Lạc trưởng lão.

Có Thánh lệnh trong tay, dù Sở Cửu Ca nói muốn Hồn Châu, thủ tịch trưởng lão cũng không nói hai lời giao cho cô ấy bảo quản.

Thế là Nam Cung Kỳ tiền bối có thể một mực ở bên Nguyệt Lạc sư phụ rồi.

Rất nhanh đan dược liền luyện chế ra, thu thập được các loại linh dược luyện chế đan dược có lợi cho linh hồn lực.

"Nhưng ta là hồn thể, không cách nào ăn đan dược!"

"Uống cùng với rượu!" Cô lấy ra một chum rượu.

Quả nhiên, rượu này đến cả linh hồn thể cũng có thể uống được, sau khi ăn vào đan dược Nam Cung Kỳ cảm giác hồn thể bản thân mình càng thêm ngưng thực rồi.

Hắn kích động nói: "Ta cảm thấy không cần mất bao lâu, ta liền có thể thực sự sống lại rồi."

"Quá tốt rồi!"

Tiếp theo Sở Cửu Ca bận bế quan tu luyện, dù sao có được không ít đồ tốt tại trong bí cảnh, cho nên thuận lý thành chương lần nữa đột phá một trọng.

Chỉ là sau khi cô xuất quan, khóe mắt giật mạnh, dường như có dự cảm chẳng lành.

Nam Cung Hi và Lục Lục chạy vội đến, Lục Lục nói: "Đáng chết, thế mà lại dám đụng đến đổ phường của Lục gia, ta muốn ra ngoài tìm lại mặt mũi!"

Nam Cung Hi nói: "Võ Điện dưới lòng đất gặp phải cường giả công kích, bây giờ cũng loạn thành một mớ, tình huống rất không ổn."
 
Chương 608: Sống mà gặp quỷ rồi

Bên phía thánh địa này gió yên biển lặng, bên ngoài ngược lại phát sinh không ít việc.

"Cửu muội muội, ta đi đổ phường xem xem, A Hi sắp chuẩn bị xong rồi, sau khi đột phá liền đi Võ Điện dưới lòng đất." Lục Lục nói.

Vốn dĩ Nam Cung Hi nên sớm đột phá rồi, nhưng mẫu thân mình và phụ thân đang ân ái, hắn cũng ngại làm phiền, vừa hay để hắn nhiều thêm thời gian chuẩn bị.

"Cuối cùng cũng nghĩ đến đột phá, ta lại đi chuẩn bị chút đan dược." Sở Cửu Ca nói.

Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Nguyệt Lạc đích thân động thủ hướng dẫn Nam Cung Hi.

"Hay là để thủ tịch trưởng lão ra tay." Nam Cung Kỳ vẫn là có chút lo lắng thê tử mình chịu không nổi.

"Không! Ta muốn đích thân động thủ." Nguyệt Lạc kiên trì dự định của mình.

Sau khi những điều này đều chuẩn bị xong, Nam Cung Hi chuẩn bị đột phá, đợi Nam Cung Hi triệt để thả ra lực lượng và khí tức huyết mạch trong thân thể mình, cả Nam Cung gia đều cảm nhận được rồi.

Loại kích động đến từ sâu trong huyết mạch và linh hồn, khiến cho mỗi một người của Nam Cung gia chấn kinh.

"Đây.. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cỗ lực lượng này, là từ chỗ Nguyệt Lạc trưởng lão truyền đến."

"Mau qua đó hỏi xem!"

Điều này tuyệt đối khiến cho trên dưới Nam Cung gia chấn động, Mộc Luyện không có huyết mạch Nam Cung gia không cảm nhận được trực tiếp như những người của Nam Cung gia, nhưng cũng biết không ổn.

Hắn đã giết Dư Vi diệt khẩu, cho nên không biết Nam Cung Hi đã vào Nam Cung cổ điện, tìm được mấy người thanh niên của Nam Cung gia, hắn biết không đúng ở đâu rồi.

Nam Cung Hi, đã vào Nam Cung cổ điện.

Có thu hoạch như vậy lại giấu lâu đến thế, lúc này mới bại lộ, hắn ngược lại xem thường tên tiểu tử này rồi.

Vô số thân ảnh phóng qua, cầu kiến thiếu chủ, cầu kiến Nguyệt Lạc trưởng lão, nhưng lại bị Sở Cửu Ca cản lại.

"Bây giờ sư phụ ta không gặp khách, bất kỳ ai đến đều không gặp! Các ngươi muốn biết điều gì, đợi mọi thứ đều giải quyết đương nhiên sẽ biết thôi, bây giờ đừng vây xung quanh đây nữa." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

"Thiếu chủ có phải có được bảo bối gì trong bí cảnh hay không?"

"Ba động linh lực này, nhất định là muốn đột phá, hơn nữa biên độ lại rất lớn!"

"Chẳng lẽ là có được truyền thừa gì của lão tổ?"

"Các ngươi quá nhiều lời rồi." Gương mặt xinh đẹp kia của Lục Lục trở nên lạnh nhạt, những gia hỏa này chẳng lẽ không biết chúng rất phiền phức sao?

"Chúng ta cũng là quan tâm thiếu chủ!"

Dù sao bây giờ, ai cũng đừng mong vào.

Mộc Luyện gương mặt âm u, "Nam Cung Hi tám chín phần mười đã có được truyền thừa của lão tổ Nam Cung gia tộc tại Nam Cung cổ điện, một khi cả Nam Cung gia tộc biết được, vậy thì hắn định sẵn là gia chủ Nam Cung gia tộc."

"Nhất định phải cản lại hắn!" Mộc Luyện vốn không muốn động thủ ở Nam Cung gia, nhưng đây là Nam Cung Hi ép hắn.

Mấy đạo hắc ảnh từ viện của gia chủ phóng ra ngoài, Mộc Luyện cũng là dáng vẻ quan tâm chạy về phía Nguyệt Lạc.

"Gia chủ!"

"Gia chủ đến rồi!"

"Gia chủ đến rồi Sở Cửu Ca ngươi cũng nên nói là việc gì đi chứ?"

Sở Cửu Ca vẫn như cũ, không lời để nói!

"Không sao, nhất định là Hi nhi có chuyện vui, ta ở bên ngoài đợi." Mộc Luyện ôn hòa cười nói.

Hắn là gia chủ Nam Cung gia, đương nhiên biết sau khi từ Nam Cung cổ điện có được truyền thừa sẽ không lập tức đột phá mạnh lên, cần có trưởng lão trong tộc toàn lực bổ trợ mới được.

Lúc này Nam Cung Hi là lúc không có phòng bị nhất, Nguyệt Lạc cũng không có bất kỳ sức chiến đấu nào, hắn phái đi đám người đó, có lẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn không ngờ, đám người hắn phái đi vừa mới chuẩn bị động thủ, Nguyệt Lạc khẩn trương nhưng lại không thể phân tâm, nếu không nhi tử mình sẽ bị hủy mất.

Một viên châu cản ở trước mặt chúng, đám người đó sắc mặt đại biến, "Đây không phải là Hồn Châu sao?"

"Không sai, là Hồn Châu!"

"Khà khà khà! Còn nhận thức Hồn Châu, nhãn lực không tệ mà." Một trận cười lạnh truyền đến.

"Quỷ a!" Ban ngày gặp quỷ, dù cho những người này thực lực không tệ, cũng bị dọa giật nảy mình.

Hơn nữa đám người này cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, chúng cũng hồi thần lại trấn định hơn nhiều.

"Có lẽ có người ngụy trang thành tiền gia chủ giả thần giả quỷ, không có gì phải sợ!"

"Đúng! Nhiệm vụ hôm nay chỉ được phép thành công, tuyệt đối không thể thất bại!"

Bởi vì chúng cũng không chịu được hậu quả khi thất bại, nên biết chủ tử của chúng còn đáng sợ hơn cả quỷ.

"Ầm!" Những tên này giao thủ với Nam Cung Kỳ rồi, Nam Cung Kỳ vừa ra tay liền là uy áp linh hồn lực cực khủng bố, khiến chúng cảm thấy đầu đau như búa bổ, run rẩy không ngừng.

"Binh binh binh!" Nhẹ nhàng phất tay, đem đám người này đánh bay ra ngoài mười mét.

Nam Cung Kỳ nói: "Xem ra thực lực bây giờ cũng không tệ, chỉ là không biết so với gia hỏa Mộc Luyện đó ra sao?"

Nếu có thể thắng chắc Mộc Luyện, có lẽ là lúc hắn nên báo thù cho bản thân mình rồi.

Trong viện truyền đến động tĩnh, khiến Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, cô nói: "Lục Lục, nơi này giao cho ngươi, ta vào xem một chút!"

"Được!"

Quả nhiên Sở Cửu Ca vừa nhìn, phát hiện trong viện nhiều thêm mấy con chuột, chỉ là đám chuột này bị ngược thê thảm.

Sắc mặt Mộc Luyện có chút không tốt, để chúng lén lút giải quyết đi, thế mà lại náo ra động tĩnh.

Nên biết trong viện của Nguyệt Lạc ngoại trừ mẫu tử hai người họ liền không có người khác, căn bản không có lý do thất bại, nay lại bị tiểu nha đầu phát hiện rồi.

Sở Cửu Ca cười nói: "Nam Cung Kỳ tiền bối, chơi có vui không?"

"Điều này còn phải cám ơn cô, năng lực ta bây giờ khôi phục kha khá rồi, đánh người cũng rất sướng."

"Binh binh binh!" Nam Cung Kỳ bổ thêm vài quyền lên người chúng, đám người này dù sao cũng đã đến Huyền Hư cảnh, nhưng ở trước mặt Nam Cung tiền bối, từng người đều đặc biệt không đánh được.

Những gia hỏa bị đánh đến hoa mắt, trợn to mắt khó tin nhìn Nam Cung Kỳ, "Ngươi.. Ngươi thực sự là Nam Cung Kỳ!"

"Tiền gia chủ Nam Cung Kỳ!

" Chúng vô cùng khủng hoảng, đây thực sự là gặp quỷ mà.

"Đúng thế!" Sở Cửu Ca cười nói, mấy cây độc châm bay đến.

"Phụt phụt phụt!" Chúng bị Nam Cung Kỳ dọa đến thất hồn lạc phách, nơi nơi đều là sơ hở, Sở Cửu Ca ném ra độc châm công kích, toàn bộ đều trúng mục tiêu.

"Nhưng các ngươi dường như biết quá nhiều rồi, ta cảm thấy cần phải bịt miệng, cho nên.."

"Binh binh binh!" Toàn bộ bọn chúng đều ngã ra đất, môi biến thành màu đen.

"Nam Cung Kỳ tiền bối, Mộc Luyện xông vào rồi, bây giờ vẫn là không nên để hắn phát hiện thì tốt hơn." Sở Cửu Ca nói.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back