Welcome! You have been invited by Nguyễn Thị Nghĩa to join our community. Please click here to register.
4 người đang xem
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
469 0
Mình là My, 34 tuổi, mẹ của một bé trai bị tự kỷ và đang sống cùng bệnh lý di truyền hiếm gặp. Mỗi ngày với mình đều là một cuộc chiến – vừa chăm con, vừa giữ tinh thần lạc quan.

Trong một lần tìm hiểu cách kiếm tiền online nhẹ nhàng tại nhà, mình tình cờ biết đến dembuon.vn

Không ngờ lại tìm được một nơi mà những dòng tâm sự – từng câu chữ của mình – có thể mang đến chút thu nhập nhỏ, và quan trọng hơn là được ai đó đọc và đồng cảm.

Mình hy vọng sẽ gặp được những người bạn giống mình – cùng viết, cùng sống thật và cùng yêu thương.
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Hành trình có con: Chọn sai bác sĩ và nỗi đau đầu đời của con?

Cũng như bao người phụ nữ khác, mình luôn mơ ước có một đứa con.

Vậy mà ước mơ ấy không đến dễ dàng. Mình mất gần 5 năm chữa trị – tiêm, uống thuốc, chờ đợi và rất nhiều lần hụt hẫng.

Đến khi có thai, mình chăm sóc bé cực kỳ cẩn thận. Mình chọn bệnh viện Hùng Vương, theo dõi thai kỳ đều đặn, không bỏ sót một xét nghiệm nào. Mỗi lần khám, mình đều mong thấy con cử động, tim thai mạnh – để yên tâm thêm một chút.

Nhưng rồi.. cái ngày sinh ấy lại trở thành ký ức mình không muốn nhớ.

Mình chọn không đúng bác sĩ – không phải vì thiếu chuyên môn, mà vì thiếu tâm. Họ thờ ơ, lạnh lùng, xử lý chậm. Con mình bị ngạt lúc sinh.

Vừa chào đời, bé phải chuyển vào phòng dưỡng nhi, không được bú sữa mẹ.

Còn mình thì bị tiền sản giật, phải truyền thuốc, người mềm nhũn, mơ màng giữa đau đớn và lo sợ. Cả đêm đó, mình nằm một mình, hai mắt ráo hoảnh, chỉ cầu mong con bình an..

Xin cảm ơn các bạn đã đọc
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Những ngày đầu không mẹ bên cạnh

Ngày con ra đời cũng là lúc mẹ yếu ớt nhất. Người ta thường nói "sinh con xong là được ôm con, da kề da, nghe tiếng khóc con để thấy hạnh phúc trọn vẹn". Nhưng mẹ thì ngược lại..

Con vừa sinh ra đã bị ngạt, phải vào phòng dưỡng nhi. Mẹ thì tiền sản giật, thuốc truyền làm tay chân bủn rủn, chẳng thể nhấc người dậy.

Đêm đầu tiên sau sinh, mẹ không được ôm con, không được cho con bú. Trong căn phòng lạnh lẽo, mẹ nghe tiếng trẻ con khóc giường bên cạnh mà nước mắt cứ rơi. Chỉ ước giá như một trong những tiếng khóc ấy là của con..

Mỗi lần y tá mở cửa đi ngang, mẹ chỉ muốn hỏi:

"Con em sao rồi chị? Con có ổn không? Con có được uống sữa không? Có ai vỗ về con khi con khóc không?"

Người mẹ nào cũng mong phút giây ôm con vào lòng, còn mẹ lại bắt đầu hành trình làm mẹ bằng sự xa cách và nỗi lo lắng.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Ngày con nằm dưỡng nhi – mẹ nhìn con qua tấm kính

Những ngày sau sinh, mẹ vẫn chưa khỏe. Vết rạch dưới tầng sinh môn còn đau, thuốc truyền làm người mệt rã rời. Nhưng điều khiến mẹ đau hơn cả.. Là con phải nằm trong phòng dưỡng nhi, cách mẹ một cánh cửa kính lạnh lẽo.

Mỗi lần y tá cho phép, mẹ tập tễnh bước ra, nhìn vào ô cửa ấy. Con bé nhỏ, nằm trong lồng kính, trên người gắn dây truyền, mặt mày nhăn nhúm vì khó chịu. Mẹ muốn ôm con, muốn vỗ về, muốn nói "Mẹ ở đây" – nhưng tất cả chỉ là ánh nhìn từ xa.

Có những đêm, mẹ vừa truyền thuốc vừa gạt nước mắt. Mẹ tự trách:

"Giá như lúc sinh mẹ chọn đúng bác sĩ.. Giá như con không bị ngạt.. Thì giờ con đã nằm trong vòng tay mẹ rồi."

Người ta nói: Trẻ sơ sinh chỉ cần bú sữa mẹ, cần hơi ấm mẹ. Vậy mà những ngày đầu đời, con lại phải bắt đầu bằng máy móc, thuốc men, và sự xa cách.

Mẹ đau lòng, nhưng cũng tự nhủ: Con phải mạnh mẽ lên, rồi sẽ có ngày mẹ con mình được ở bên nhau.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Ngày đầu tiên mẹ được bế con vào lòng

Sau bao ngày thấp thỏm, cuối cùng mẹ cũng được y tá gọi tên:

"Chị chuẩn bị đi, hôm nay được bế bé rồi."

Tim mẹ đập thình thịch. Bàn tay run run, đôi chân còn yếu nhưng lòng thì nôn nao không tả nổi. Khi họ đặt con vào tay mẹ, cả thế giới như ngưng lại.

Con bé nhỏ xíu, da vẫn còn tái, hơi thở khe khẽ, mặt và mũi còn xưng tím.. Nhưng con đã nằm trong vòng tay mẹ thật rồi. Cái cảm giác ấy, mẹ nhớ mãi: Vừa hạnh phúc, vừa nghẹn ngào, vừa thương con đến xót ruột.

Mẹ áp mặt vào con, hít hà mùi thơm của bé sơ sinh – mùi mà bao ngày mẹ khao khát. Nước mắt mẹ rơi, không phải vì buồn, mà vì biết rằng: Từ nay mẹ con mình sẽ cùng nhau đi qua mọi khó khăn.

Mẹ thì thầm vào tai con:

"Chip ơi, con là kỳ tích của mẹ. Con hãy mạnh mẽ lên nhé. Dù cuộc đời có thử thách thế nào, mẹ cũng ở bên con."

Khoảnh khắc ấy, bao đau đớn, bao sợ hãi những ngày qua.. Đều tan biến.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Ngày con được về nhà – niềm vui xen lẫn lo lắng

Sau những ngày dài ở bệnh viện, bác sĩ cuối cùng cũng cho phép con xuất viện. Mẹ vui đến rơi nước mắt – cái cảm giác chờ đợi từng ngày, từng giờ, cuối cùng cũng được toại nguyện.

Người ta nói "mẹ tròn con vuông" là hạnh phúc lớn nhất. Nhưng với mẹ, chỉ cần nhìn thấy con được ẵm ra khỏi phòng dưỡng nhi, được đặt trong vòng tay mình, thế là quá đủ.

Ngày về nhà, ai cũng vui mừng, chào đón con như một phép màu. Bà ngoại tất bật chuẩn bị, ba con thì loay hoay bế con còn mẹ thì vừa mừng vừa lo. Mừng vì từ nay mẹ con mình không còn cách xa, nhưng lo vì con sinh ra đã yếu, sức khỏe mong manh, chẳng biết chặng đường phía trước sẽ thế nào.

Đêm đầu tiên ở nhà, mẹ ôm con thật chặt. Con ngủ ngoan trong vòng tay mẹ, nhưng mỗi tiếng thở khò khè của con đều khiến mẹ giật mình, sợ rằng con lại khó thở như những ngày đầu.

Mẹ tự nhủ:

"Con là món quà của trời, dù khó khăn đến đâu mẹ cũng sẽ bảo vệ con. Từ nay, căn nhà nhỏ này chính là tổ ấm che chở cho con."

Niềm hạnh phúc giản đơn ấy, với mẹ, là cả một hành trình đánh đổi bằng nước mắt và đau đớn
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Những ngày đầu chăm con ở nhà – hành trình đầy nước mắt

Những ngày đầu đưa con về nhà, mẹ mới thật sự hiểu thế nào là làm mẹ.

Người ta bảo trẻ sơ sinh chỉ ăn rồi ngủ. Nhưng con thì khác.. Con hay giật mình, hay khóc, hơi thở lúc được lúc không, lại hay ốm vặt. Mỗi lần con ho hay khóc lâu hơn bình thường, tim mẹ thắt lại, trong đầu hiện lên hàng loạt nỗi sợ: "Có phải con khó thở không? Con có mệt quá không? Có cần đưa đi viện nữa không?"

Đêm nào cũng vậy, mẹ hầu như chẳng ngủ. Một tay bế con, một tay đặt trước mũi con để chắc chắn con vẫn còn thở. Mỗi tiếng thở khò khè của con đều khiến mẹ giật mình tỉnh dậy.

Có hôm con khóc cả đêm, người mẹ kiệt sức, sữa cũng ít dần đi. Mẹ vừa thương vừa bất lực, chỉ biết ôm con vào lòng và khóc theo con.

Nhưng rồi, nhìn con chập chờn ngủ yên, bàn tay bé xíu nắm lấy tay mẹ, mẹ lại thấy có thêm sức mạnh. Mẹ tự nhủ:

"Dù mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn sẽ ở bên con. Mẹ tin con sẽ lớn lên, sẽ khỏe mạnh, và rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ mỉm cười khi nhìn lại chặng đường này."
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Những ngày quen mặt bệnh viện – nỗi ám ảnh của mẹ

Có lẽ không ai mong con mình phải lớn lên trong bệnh viện. Nhưng với mẹ, điều đó lại trở thành quen thuộc.

Chỉ vài tuần sau khi về nhà, con lại khó thở, sốt, nhiễm trùng đường ruột.. Cả nhà vội vàng đưa con vào viện. Cứ thế, tháng nào mẹ con mình cũng đi đi về về nơi ấy. Từ một người xa lạ, mẹ đã thuộc từng ngóc ngách, từng hành lang dài mùi thuốc sát trùng.

Mẹ chỉ ước giá như con khỏe mạnh, được ở nhà chơi như bao đứa trẻ khác. Nhưng ước mơ đơn giản ấy, sao lại xa xỉ đến thế..

Những đêm trong bệnh viện, mẹ ngồi bên giường, nhìn con truyền dịch, tim mẹ quặn đau. Con bé xíu, gắn kim tiêm, đôi mắt lim dim mà chẳng biết vì sao mình phải chịu nhiều đau đớn đến vậy.

Có những lần, mẹ mệt đến mức ngủ gục ngay trên ghế nhựa cứng ngắc, nhưng chỉ cần con ho khẽ là mẹ bật dậy ngay. Cái vòng luẩn quẩn "về nhà – nhập viện – lại về nhà" khiến mẹ kiệt sức, nhưng mẹ biết, chỉ cần con cố gắng, mẹ cũng sẽ cố gắng gấp đôi.

Mẹ thầm cầu nguyện:

"Xin cho con được bình an, cho con được lớn lên như một đứa trẻ bình thường. Nếu có thể, hãy để tất cả đau đớn này ở lại trên vai mẹ thôi.."
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Khi gia đình bị đảo lộn vì bệnh tật của con

Từ ngày có con, cuộc sống gia đình mình thay đổi hoàn toàn. Không còn những bữa cơm trọn vẹn, không còn những đêm ngủ yên. Tất cả xoay quanh hai chữ "bệnh viện".

Ba con trước kia đi làm về còn có thời gian nghỉ ngơi, giờ thì gần như kiệt sức. Có khi vừa tan ca đã phải chạy vội vào viện, thay ca cho mẹ để mẹ được chợp mắt một chút. Nhiều đêm ba ngồi tựa lưng vào tường, ôm con trong lòng, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ.

Kinh tế gia đình cũng ngày một khó khăn. Tiền thuốc men, viện phí, xe cộ đi lại.. Chất chồng. Bao dự định trước kia đều gác lại. Chỉ mong đủ sức lo cho con, chẳng dám nghĩ gì xa xôi.

Có những lúc mẹ mệt mỏi quá, đã khóc òa lên trước mặt ba:

"Em sợ không trụ nổi nữa.. Con cứ ốm đau mãi thế này, biết khi nào mới khá hơn?"

Ba không nói nhiều, chỉ siết chặt tay mẹ, bảo:

"Còn con, thì mình còn cố gắng. Anh tin con sẽ vượt qua."

Chính sự kiên cường của ba, cộng với nụ cười hồn nhiên hiếm hoi của con, đã tiếp thêm cho mẹ niềm tin để bước tiếp.

Gia đình nhỏ của mình tuy chông chênh, nhưng vẫn luôn cố gắng đứng vững – vì có một lý do lớn nhất để sống: Đó là con.
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back