Welcome! You have been invited by Soicodoc to join our community. Please click here to register.
3 người đang xem
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
324 0
Mình là My, 34 tuổi, mẹ của một bé trai bị tự kỷ và đang sống cùng bệnh lý di truyền hiếm gặp. Mỗi ngày với mình đều là một cuộc chiến – vừa chăm con, vừa giữ tinh thần lạc quan.

Trong một lần tìm hiểu cách kiếm tiền online nhẹ nhàng tại nhà, mình tình cờ biết đến dembuon.vn . Không ngờ lại tìm được một nơi mà những dòng tâm sự – từng câu chữ của mình – có thể mang đến chút thu nhập nhỏ, và quan trọng hơn là được ai đó đọc và đồng cảm.

Mình hy vọng sẽ gặp được những người bạn giống mình – cùng viết, cùng sống thật và cùng yêu thương.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Hành trình có con: Chọn sai bác sĩ và nỗi đau đầu đời của con?

Cũng như bao người phụ nữ khác, mình luôn mơ ước có một đứa con.

Vậy mà ước mơ ấy không đến dễ dàng. Mình mất gần 5 năm chữa trị – tiêm, uống thuốc, chờ đợi và rất nhiều lần hụt hẫng.

Đến khi có thai, mình chăm sóc bé cực kỳ cẩn thận. Mình chọn bệnh viện Hùng Vương, theo dõi thai kỳ đều đặn, không bỏ sót một xét nghiệm nào. Mỗi lần khám, mình đều mong thấy con cử động, tim thai mạnh – để yên tâm thêm một chút.

Nhưng rồi.. cái ngày sinh ấy lại trở thành ký ức mình không muốn nhớ.

Mình chọn không đúng bác sĩ – không phải vì thiếu chuyên môn, mà vì thiếu tâm. Họ thờ ơ, lạnh lùng, xử lý chậm. Con mình bị ngạt lúc sinh.

Vừa chào đời, bé phải chuyển vào phòng dưỡng nhi, không được bú sữa mẹ.

Còn mình thì bị tiền sản giật, phải truyền thuốc, người mềm nhũn, mơ màng giữa đau đớn và lo sợ. Cả đêm đó, mình nằm một mình, hai mắt ráo hoảnh, chỉ cầu mong con bình an..

Xin cảm ơn các bạn đã đọc
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Những ngày đầu không mẹ bên cạnh

Ngày con ra đời cũng là lúc mẹ yếu ớt nhất. Người ta thường nói "sinh con xong là được ôm con, da kề da, nghe tiếng khóc con để thấy hạnh phúc trọn vẹn". Nhưng mẹ thì ngược lại..

Con vừa sinh ra đã bị ngạt, phải vào phòng dưỡng nhi. Mẹ thì tiền sản giật, thuốc truyền làm tay chân bủn rủn, chẳng thể nhấc người dậy.

Đêm đầu tiên sau sinh, mẹ không được ôm con, không được cho con bú. Trong căn phòng lạnh lẽo, mẹ nghe tiếng trẻ con khóc giường bên cạnh mà nước mắt cứ rơi. Chỉ ước giá như một trong những tiếng khóc ấy là của con..

Mỗi lần y tá mở cửa đi ngang, mẹ chỉ muốn hỏi:

"Con em sao rồi chị? Con có ổn không? Con có được uống sữa không? Có ai vỗ về con khi con khóc không?"

Người mẹ nào cũng mong phút giây ôm con vào lòng, còn mẹ lại bắt đầu hành trình làm mẹ bằng sự xa cách và nỗi lo lắng.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Ngày con nằm dưỡng nhi – mẹ nhìn con qua tấm kính

Những ngày sau sinh, mẹ vẫn chưa khỏe. Vết rạch dưới tầng sinh môn còn đau, thuốc truyền làm người mệt rã rời. Nhưng điều khiến mẹ đau hơn cả.. Là con phải nằm trong phòng dưỡng nhi, cách mẹ một cánh cửa kính lạnh lẽo.

Mỗi lần y tá cho phép, mẹ tập tễnh bước ra, nhìn vào ô cửa ấy. Con bé nhỏ, nằm trong lồng kính, trên người gắn dây truyền, mặt mày nhăn nhúm vì khó chịu. Mẹ muốn ôm con, muốn vỗ về, muốn nói "Mẹ ở đây" – nhưng tất cả chỉ là ánh nhìn từ xa.

Có những đêm, mẹ vừa truyền thuốc vừa gạt nước mắt. Mẹ tự trách:

"Giá như lúc sinh mẹ chọn đúng bác sĩ.. Giá như con không bị ngạt.. Thì giờ con đã nằm trong vòng tay mẹ rồi."

Người ta nói: Trẻ sơ sinh chỉ cần bú sữa mẹ, cần hơi ấm mẹ. Vậy mà những ngày đầu đời, con lại phải bắt đầu bằng máy móc, thuốc men, và sự xa cách.

Mẹ đau lòng, nhưng cũng tự nhủ: Con phải mạnh mẽ lên, rồi sẽ có ngày mẹ con mình được ở bên nhau.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Ngày đầu tiên mẹ được bế con vào lòng

Sau bao ngày thấp thỏm, cuối cùng mẹ cũng được y tá gọi tên:

"Chị chuẩn bị đi, hôm nay được bế bé rồi."

Tim mẹ đập thình thịch. Bàn tay run run, đôi chân còn yếu nhưng lòng thì nôn nao không tả nổi. Khi họ đặt con vào tay mẹ, cả thế giới như ngưng lại.

Con bé nhỏ xíu, da vẫn còn tái, hơi thở khe khẽ, mặt và mũi còn xưng tím.. Nhưng con đã nằm trong vòng tay mẹ thật rồi. Cái cảm giác ấy, mẹ nhớ mãi: Vừa hạnh phúc, vừa nghẹn ngào, vừa thương con đến xót ruột.

Mẹ áp mặt vào con, hít hà mùi thơm của bé sơ sinh – mùi mà bao ngày mẹ khao khát. Nước mắt mẹ rơi, không phải vì buồn, mà vì biết rằng: Từ nay mẹ con mình sẽ cùng nhau đi qua mọi khó khăn.

Mẹ thì thầm vào tai con:

"Chip ơi, con là kỳ tích của mẹ. Con hãy mạnh mẽ lên nhé. Dù cuộc đời có thử thách thế nào, mẹ cũng ở bên con."

Khoảnh khắc ấy, bao đau đớn, bao sợ hãi những ngày qua.. Đều tan biến.
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back