Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 80: Chuyến tàu đỏ thẳm (7)

[BOOK][HIDE-THANKS]Lần duy nhất mà Hứa Chức Tịch và Tiền Sở Tâm có tiếp xúc là khi Tiền Sở Tâm đứng ra buộc tội Hứa Chức Tịch là hung thủ.

Nhưng lúc đó mọi người đều chỉ trích cô, lại thêm phải khẩn cấp đưa "thủ phạm" ra để chịu tội, cho nên Hứa Chức Tịch không có ấn tượng sâu sắc lắm với Tiền Sở Tâm.

Hứa Chức Tịch dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ ăn mặc tinh xảo trước mặt.

Cô thực sự tò mò tại sao Tiền Sở Tâm lại tới gặp mình.

"Tôi.."

Tiền Sở Tâm mấp máy môi, do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lông mi dài cong vút được vẽ cẩn thận, đôi mắt trang điểm tinh tế và đôi môi đỏ thắm.

Hứa Chức Tịch ngắm nghía lớp trang điểm của cô ta, thầm khen ngợi trong lòng.

Tiền Sở Tâm giơ chân muốn rời đi, nhưng trong lòng có một giọng nói khống chế tâm trí cô ta..

Xé nát khuôn mặt của người phụ nữ này.

Nhanh lên.. nhanh lên..

Xé nát khuôn mặt đó ra.

Cô ta lắc đầu, giọng nói càng trở nên rõ ràng hơn.

Rõ ràng đến nỗi cô ta chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt diễm lệ của cô gái trước mặt, không thể nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ điều gì khác.

Hứa Chức Tịch thấy Tiền Sở Tâm vẻ mặt đờ đẫn giơ tay lên, dùng móng tay dài nhọn tấn công mình, cô đưa tay bắt lấy tay cô ta.

"Cô làm gì vậy?"

Cô ta vẻ mặt kỳ lạ nhếch đôi môi đỏ mọng, đôi mắt mở to: "Xé nát mặt cô.. Tôi sẽ xé nát mặt cô.."

Rõ ràng là cô ta đang bị quỷ ám.

Hứa Chức Tịch khẽ nhíu mày, nghiêng người, muốn vào phòng nhưng lại nhìn thấy một luồng sáng bạc lóe lên.

Tiền Sở Tâm không biết từ đâu lấy ra một con dao ngắn, đâm thẳng về phía cô.

Giết cô ta đi..

Xé nát mặt cô ta..

Cô ta liên tục đẩy Hứa Chức Tịch lùi tới cửa sổ.

Hứa Chức Tịch dựa vào cửa sổ.

Bên ngoài của sổ gió lạnh gào thét, bên trong cửa sổ, một người phụ nữ rõ ràng là bị điên đang chĩa một vũ khí sắc nhọn về phía cô.

Cảnh tượng quen thuộc.

Trong một lúc thất thần cô dường như quay trở lại căn phòng tối tăm treo đầy lụa đỏ. Trước mắt là một tấm rèm hạt màu bạc đang đung đưa, phát ra âm thanh xào xạc.

Lúc đó cô đang kinh hoảng.

Còn bây giờ..

Một chiếc lưỡi hái khổng lồ hiện ra trước mặt. Cô nắm lấy tay cầm và đâm vào người phụ nữ điên đang lao về phía mình.

Lưỡi hái không gặp chút cản trở mà đâm xuyên ngực cô ta.

"Phụt.."

Tiền Sở Tâm phun ra một ngụm máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào cô, máu hòa lẫn nước mắt chảy dài từ khóe mắt, dọc theo khuôn mặt trắng trẻo, rơi xuống đất.

Cô ta ngã thẳng xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề.

Đôi mắt cô ta nhắm nghiền, từ giữa khóe mắt một dòng máu chảy ra.

Trong mắt hằn lên sự ghen tỵ.

Đôi mắt cô ta chỉ có thể nhìn thấy sự tỏa sáng của người khác.

* * *

"Cô.."

Lâm Thần đứng ngoài cửa, kinh hãi nhìn Hứa Chức Tịch.

Cô gái có mái tóc đen rối bù, trên tay đang cầm một chiếc lưỡi hái cao bằng một người. Những giọt máu bắn tung tóe lên chiếc khăn choàng trắng ngà cùng khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của cô.

Màu đỏ tươi chói mắt.

Thật làm người ta kinh ngạc.

"Cô đã giết.. cô ấy!"

Anh ta mất giọng, cổ họng khàn khàn vì sợ hãi tột độ.

Nhưng ngay lập tức, nỗi sợ hãi trong lòng anh ta đã được thay thế bằng một cảm xúc khác.

Anh ta nhếch môi đắc ý: "Quả nhiên, cô chính là hung thủ. Tôi đã đoán đúng. Cô cũng dùng cách này để giết tên nhà giàu mới nổi kia đúng không? Quả nhiên, tôi đã đoán đúng."

Gương mặt anh ta tràn đầy vẻ kiêu căng.

Kiêu căng..

Anh ta cũng đã bị kiểm soát.

Hứa Chức Tịch cảm thấy cơ thể đói bụng, nhíu mày nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất.

Đố kỵ, biểu cảm vừa rồi của Tiền Sở Tâm cho thấy rõ ràng cô ta đã mất đi sự tự chủ, hoàn toàn bị lòng đố kỵ khống chế.

Tất cả mọi người ở đây, Ngô Quang, Trương Phụ, Tiền Sở Tâm.. kể cả bản thân Hứa Chức Tịch, đều bị những ham muốn vô tận trong lòng chi phối.

Ngay cả bản thân hiện tại cũng trong nháy mắt mất đi ý thức, chỉ muốn nuốt hết đồ ăn trước mặt.

Đây chính là sự thật của phó bản này.

Mọi người ở đây có thể mất đi lý trí và giết người vì ham muốn.

Vậy nên..

Bất kỳ ai cũng có thể là kẻ giết người.

Bao gồm cả người chơi.

Hứa Chức Tịch nhìn lòng bàn tay trống rỗng của Tiền Sở Tâm thì nhếch miệng cười.

* * *

Với tư cách là người chứng kiến, Lâm Thần đã báo cáo sự việc với tàu trưởng và tiếp viên.

Hứa Chức Tịch lại bị đưa đi trước mặt mọi người.

Lâm Thần lạnh lùng nói: "Lần này các người chắc chắn sẽ không mềm lòng mà tha cho cô ta chứ?"

"Ồ, anh đang chất vấn tôi sao?"

Đôi mắt của tàu trưởng âm u tối tăm, môi anh mím thành một đường thẳng.

"Anh ta đương nhiên không phải đang chất vấn, anh ta chỉ nghĩ rằng em quá xấu xa, nên anh phải trừng phạt nghiêm khắc thôi."

Đôi mắt của cô gái vừa đen vừa sáng. Cô nói từ "trừng phạt" một cách đầy ám muội. Những người khác không nghe ra được, nhưng tàu trưởng thì đương nhiên hiểu được ý của cô.

Môi anh nhếch lên gần như không thể nhận ra.

Hứa Chức Tịch giúp Lâm Thần không phải vì lòng tốt. Cô đang cảm thấy nếu Lâm Thần chết thì sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

Đang có một bàn tay vô hình nào đó ở phía sau điều khiển mọi thứ.

* * *

Một căn phòng tối tăm.

Rèm cửa bị kéo kín, che khuất cảnh tuyết trắng xóa vô tận bên ngoài.

"Ồ, hành khách thân mến, em lại vi phạm quy tắc rồi."

Ngón tay của người đàn ông nán lại trên khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại ở hàng mi cong vút màu xanh đậm, nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

"Lần này người thì là em giết, nhưng lần trước thì không."

"Tất nhiên là tôi biết.. Tôi chỉ ngạc nhiên khi một chú thỏ ngoan ngoãn lại có thể lộ ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của mình."

Hứa Chức Tịch ôm lấy cổ anh, quỳ trên nệm, thì thầm vào tai anh: "Anh có muốn thử móng vuốt của em không?"

Một mùi hương ấm áp và ngọt ngào phả vào tai anh.

"Đương nhiên. Tiểu thư thỏ đáng yêu."

* * *

Đêm đen dính nhớp ái muội.

Tiếng nước chảy lan tỏa trong đêm tĩnh lặng.

Hơi thở nóng hổi phả ra đan xen, quấn quanh và bay lên. Cuối cùng biến thành sương nước ngưng tụ trên trần nhà.

Hứa Chức Tịch vung vẩy con dao găm trong tay, cô đột nhiên hiểu ra vì sao những người chơi khác đều dùng dao găm.

Bởi vì nó tiện lợi.

Kiếm dài, đại đao cũng có thể sử dụng nếu có một số kỹ năng cơ bản, nhưng nếu không biết cách sử dụng thì nó sẽ chỉ là gánh nặng.

Nhưng dao găm thì khác.

Là ai thì cũng có thể dùng được.

"Em nhớ, tiếp viên có nói, đây là chuyến tàu đang hướng đến địa ngục. Vậy, tất cả chúng ta sẽ phải xuống địa ngục sao?'"

"Mọi người ở đây đều là tội nhân."

Người đàn ông xoa đầu Hứa Chức Tịch và nói: "Nhưng không phải ai cũng có đủ tư cách để xuống địa ngục."

"Vậy thì loại người nào mới có thể xuống địa ngục?"

"Người đủ độc ác."

Anh cười khẽ: "Em đã làm rồi. Mặc dù em chưa đưa sự tà ác của mình đến cực điểm, nhưng điều đó không quan trọng. Em đã chơi đùa với tội ác.."

Bàn tay to lớn của anh vòng qua vòng eo mềm mại của cô: "Cùng trầm luân đi."

* * *

Một buổi sáng hoàn toàn mới lại đến.

Hứa Chức Tịch công khai ăn sáng cùng hành khách.

Bữa sáng của cô nhiều gấp đôi những người khác.

Lâm Thần muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hứa Chức Tịch ngắt lời.

"Nếu không muốn chết thì đừng có hỏi gì về bọn họ."

Lâm Thần im lặng, vẻ mặt lạnh lẽo ngồi xuống. Ngón trỏ của anh ta vẫn còn đau.

Lâm Thần đại diện cho ngạo mạn.

Sau cái chết của Trương Phụ, người đại diện cho cáu gắt, mức độ ngạo mạn tiếp theo của anh ta đã tăng lên.

Đặc điểm của Lâm Thần quả thực ngày càng rõ ràng, anh ta gần như đang ở bờ vực tử vong.

Vì vậy, phỏng đoán ban đầu của cô là đúng.

Phó bản này thực sự giết người theo thứ tự từ tội nghiêm trọng nhất đến tội ít nghiêm trọng nhất.

Sau khi Ngô Quang, người đại diện cho sắc dục chết đi thì cô là người đại diện cho tham ăn, đã bị xác định là kẻ giết người.

Nếu tàu trưởng không phải là người yêu của cô thì số phận của cô chỉ còn là cái chết.

Vì vậy, cô không nằm trong số những người bị bỏ qua trong phó bản.

Chỉ có hai người: Cố Minh Trạch đại diện cho tham lam và Thịnh Linh đại diện cho lười biếng.

Cô bị hạn chế bởi kinh nghiệm rằng nhiệm vụ chính của tất cả những người chơi trước đều giống nhau.

Nếu cô có thể có những nhiệm vụ ẩn thì những người khác cũng có thể có những nhiệm vụ khác.

Nhiệm vụ của một trong số họ chắc chắn không phải là tìm ra hung thủ.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back