Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Shine9695, 26 Tháng sáu 2025.

  1. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 80: Thái độ của mẹ Ôn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 81: Phản ứng của từng nhánh trong nhà

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 82: Mẹ Ôn vào thành

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 83: Kế hoạch của mẹ Ôn (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 84: Kế hoạch của mẹ Ôn (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 85: Sự trả đũa của Đường Tiểu Ngọc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 86: Báo danh nhập học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ký tên xong, Phương Thanh cùng ba mẹ theo Vương Triều Dương đến chỗ râm mát để nghỉ ngơi.

    "Giờ mọi người đợi ở đây một chút, đợi đủ người là chúng ta xuất phát." Nói xong anh ta lại chạy đi tiếp tục tiếp đón những tân sinh viên khác.

    Phương Thanh cùng ba mẹ ngồi xuống, xung quanh cũng đã có bảy tám nhóm phụ huynh và học sinh. Mọi người đều mỉm cười gật đầu chào nhau. Có một phụ huynh lặng lẽ bước tới gần:

    "Anh bạn, có thuốc không?"

    Ba Phương bật cười gật đầu: "Có, có chứ, đợi chút."

    Tuy bản thân không hút thuốc mấy, nhưng ba Phương làm việc lâu năm trong cơ quan nhà nước nên rất tinh ý. Đây là những người sau này có thể là bạn học của con gái, dù có dùng được hay không thì cũng nên giữ mối quan hệ tốt.

    Ba Phương lấy ra một bao thuốc mới, nhanh tay bóc vỏ rồi đưa ra hai điếu. Người kia miệng thì khách sáo từ chối, nhưng tay lại nhanh chóng nhận lấy:

    "Ôi giời, ngại quá, một điếu là được rồi mà.."

    Ba Phương không vạch trần, chỉ cười xua tay: "Gặp nhau là có duyên, một điếu thuốc thôi, chẳng phải loại gì đắt đỏ, miễn anh đừng chê là được rồi."

    Một điếu thuốc kéo gần khoảng cách hai người ba, người đàn ông ngồi xổm xuống hút thuốc, vừa nói chuyện vừa làm quen với ba Phương.

    Nghe nói ba Phương đến từ Kính Đàm, đối phương lập tức vui vẻ chỉ vào cô bé ngoan ngoãn cách đó không xa: "Đó là con gái tôi, chúng tôi đến từ Dự Nam, chỉ cách các anh một con sông thôi, ha ha ha, cũng xem như đồng hương nhỉ.."

    Ba Phương mỉm cười gật đầu, hai người lại ngồi xuống nói chuyện thêm một hồi, so sánh điểm thi đại học của con gái. Cuối cùng điểm của Phương Thanh nhỉnh hơn một chút, nhưng người kia cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn vui vẻ chúc mừng ba Phương có được con gái tốt.

    Người đến báo danh ngày một nhiều hơn, khi xe đã đủ người, Vương Triều Dương dẫn các tân sinh viên và phụ huynh lên xe, nhanh chóng đến trường đại học Thủ đô.

    Hai ngày nay, số lượng người đến báo danh rất đông. Các anh chị năm hai, năm ba cũng tranh thủ cơ hội kéo tân sinh viên vào câu lạc bộ của mình.

    Vừa bước vào trường, đoàn của Phương Thanh đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, không vì lý do gì khác mà bởi các nữ sinh trong đoàn ai cũng xinh xắn.

    Mới đi được mấy bước, Phương Thanh đã bị một nhóm sinh viên chặn lại.

    "Bạn học là tân sinh viên đúng không? Chúng mình là câu lạc bộ văn học, bạn có hứng thú tham gia không?"

    "Đừng vào câu lạc bộ văn học, đến với đài phát thanh đi, tụi mình là câu lạc bộ cấp trường đó, có nhiều phúc lợi lắm.."

    "Các người tránh ra! Em gái xinh thế này không vào CLB múa nghệ thuật thì quá đáng tiếc.."

    Các nữ sinh khác trong đoàn không nói gì, chỉ liếc Phương Thanh đầy ghen tị rồi lặng lẽ rời đi.

    Phương Thanh bị vây quanh có chút bối rối, không biết phải làm sao thì Vương Triều Dương liền tách đám đông ra đi tới: "Mấy người có mắt không vậy, không thấy bạn ấy còn chưa cất hành lý xong à?"

    Vừa dứt lời, mấy sinh viên kia lập tức xông tới nhấc hành lý của Phương Thanh như thể được tiêm máu gà, vội vàng khiêng hết về phía ký túc xá nữ.

    Nhìn hành lý bị người ta khiêng đi mất mà ba mẹ vẫn đang bận làm thủ tục nhập học chưa quay lại, Phương Thanh sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên. Vương Triều Dương đắc ý cười, vừa định lại gần nói chuyện thì bị ai đó đè vai đẩy qua một bên.

    "Đệt, ai đấy? Không thấy tôi.. hở, hội trưởng?"

    Vương Triều Dương quay đầu lại nhìn thấy Ôn Ninh, lời mắng vừa đến miệng lập tức nuốt xuống: "Hội trưởng, sao cậu lại tới đây? Việc tiếp đón tân sinh viên không phải giao cho tôi rồi sao?"

    Ôn Ninh liếc nhìn Phương Thanh đang bị nắng hắt đến đỏ mặt, lòng có chút xót xa, lại liếc sang Vương Triều Dương đang chắn đường: "Giao cho cậu rồi, nhưng tôi tới đây là để đón bạn gái tôi."

    Bạn, bạn gái?

    Vương Triều Dương sững người nhìn Ôn Ninh bước qua mình, trực tiếp nắm lấy tay cô em xinh đẹp phía sau, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy:

    "Xin lỗi, vì chút việc nên đến trễ. Chú dì đâu rồi? Không đi cùng em à?" Vừa nói vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trán cho Phương Thanh.

    Thấy cảnh này, dù có ngốc thì Vương Triều Dương cũng hiểu ra mọi chuyện. Anh ta cười gượng lùi sang một bên, trong lòng thì vẫn không cam tâm: "Hội trưởng.. đây là bạn gái cậu à? Giữ bí mật giỏi thật đấy, bảo sao lúc trước Liễu Tư Tư theo đuổi mà cậu không đồng ý.."

    Nghe đến tên Liễu Tư Tư, Ôn Ninh lập tức sa sầm mặt, nắm chặt tay Phương Thanh, quay đầu lại nhìn Vương Triều Dương: "Cậu rảnh rỗi quá nhỉ? Việc đã làm xong hết chưa?"

    Vương Triều Dương dù trong lòng không phục nhưng ai bảo đối phương là hội trưởng còn mình chỉ là cán bộ thường, đành cười gượng rồi rút lui trong im lặng.

    Đợi người ta đi xa, Ôn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Phương Thanh đến dưới bóng cây nghỉ ngơi:

    "Ba mẹ em đâu? Làm thủ tục xong chưa?"

    Phương Thanh thấy Ôn Ninh cuối cùng mới cảm thấy yên tâm phần nào, nói: "Họ đi làm thủ tục rồi, bảo em đợi ở đây. Em không ngờ bỗng nhiên có người vây lại, hành lý cũng bị người ta mang đi mất.."

    Ôn Ninh thở dài. Mấy tên nhóc trong viện kia ra sao anh quá hiểu rồi, toàn mấy tên ế dài, gặp gái đẹp thì như được bơm máu gà. Có lẽ sắp tới phải đưa Phương Thanh đi chào hỏi một vòng, tránh cho mấy tên không biết điều tiếp tục làm phiền.

    Đang định đi xem ba mẹ Phương Thanh làm thủ tục đến đâu rồi, thì ba mẹ cô đã quay lại. "Ôi chà, Tiểu Ninh? Cháu cũng về rồi à?"

    Mẹ Phương vừa nhìn thấy nam sinh đứng cạnh con gái đã nhận ra là Ôn Ninh, liền mỉm cười bước tới ngồi xuống nghỉ.

    Ôn Ninh lập tức đứng dậy nhường chỗ cho hai người ngồi, còn mình thì mang giấy tờ đi làm thủ tục ký túc xá cho Phương Thanh. Đến ký túc xá, mấy nam sinh vừa rồi còn hăng hái khiêng hành lý thấy Ôn Ninh lập tức răm rắp nghe lời, đặt hành lý xuống tầng hai rồi mượn cớ rút lui hết.

    Phương Thanh nhìn theo bóng lưng mấy người họ, thắc mắc kéo áo Ôn Ninh: "Họ sao vậy? Trông cứ như sợ anh lắm ấy?"

    Ôn Ninh lắc đầu: "Kệ họ đi, lại đây, anh giúp em sắp xếp đồ."

    Trong phòng đã có hai bạn sinh viên khác, vừa thấy Phương Thanh và Ôn Ninh thì ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Sau khi làm quen, Ôn Ninh cùng ba mẹ giúp Phương Thanh thu dọn phòng, rồi lại dẫn ba người ra quán ăn gần trường dùng bữa, sau đó đưa ba mẹ Phương Thanh đến nhà khách trong trường nghỉ ngơi. Cuối cùng Ôn Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Cuối cùng cũng xong, mệt không?" Ôn Ninh vừa dắt tay Phương Thanh vừa đi bộ tản mát trong sân trường, đón làn gió đêm mát mẻ.

    Phương Thanh gật đầu: "Cũng hơi mệt, nhưng vài ngày nữa sẽ quen thôi. Mà hôm nay anh hình như có tâm sự, em thấy anh chẳng vui vẻ gì cả."

    Ôn Ninh xoa tóc bạn gái: "Không giấu được em thật, chuyện này cũng bị em nhìn ra."

    Phương Thanh lườm anh: "Anh bình thường không như thế. Gặp chuyện gì rồi đúng không?"

    Ôn Ninh hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này nên nói cho cô biết. Nhưng chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

    "Ồ, vội vã trở về như vậy, thì ra là vì muốn gặp cậu ta?"

    Đường Tiểu Ngọc mặc váy dài xinh đẹp đứng phía sau, nhìn thấy hai người tay trong tay, tức giận bùng lên. Cô ấy bước lên, đẩy Phương Thanh ra rồi lập tức bám lấy cánh tay Ôn Ninh:

    "Anh Ninh, sao anh có thể mặc kệ em như thế, em còn chưa ăn tối đây này.."
     
  8. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 87: Cuộc gặp mặt lúng túng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Ninh không ngờ Đường Tiểu Ngọc lại hành động như vậy, lập tức sa sầm mặt, gạt phắt tay đang quấn lấy mình của cô ấy ra rồi kéo Phương Thanh lại gần:

    "Em không sao chứ? Có bị ngã không?"

    Phương Thanh không ngờ lần gặp lại Đường Tiểu Ngọc lại thành ra thế này, khẽ lắc đầu với Ôn Ninh, sau đó quay sang nhìn khuôn mặt tối sầm của cô ấy:

    "Tiểu Ngọc, lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"

    Nhìn gương mặt ngày càng rạng rỡ của Phương Thanh, trong lòng Đường Tiểu Ngọc vừa ghen tị vừa căm hận: "Khỏe? Hừ! Hai người vụng trộm sau lưng tôi, tôi làm sao mà khỏe được?"

    Phương Thanh khựng lại. Lúc Ôn Ninh ngỏ lời yêu, cô từng từ chối.

    Vì trong mắt cô, nếu không được Đường Tiểu Ngọc đồng ý thì việc mình ở bên Ôn Ninh chẳng khác nào phản bội bạn bè. Chính vì thế sau kỳ thi đại học, cô đã đặc biệt viết một bức thư cho Đường Tiểu Ngọc, hỏi rõ thái độ của cô ấy.

    Phương Thanh còn nhớ rất rõ, trong thư Đường Tiểu Ngọc nói mình không còn thích Ôn Ninh nữa, còn chúc mừng hai người họ ở bên nhau. Chính nhờ vậy mà Phương Thanh mới yên tâm đồng ý ở bên cạnh Ôn Ninh.

    Sao giờ đây Tiểu Ngọc lại phản ứng như vậy?

    "Tiểu Ngọc, có khi nào cậu hiểu nhầm rồi không?"

    Phương Thanh muốn bước tới kéo tay cô ấy, nhưng lại bị Đường Tiểu Ngọc hất mạnh ra, ngẩng cằm lên cười lạnh:

    "Hiểu lầm? Sự thật bày ra trước mắt còn chối, Phương Thanh à Phương Thanh, không ngờ cậu lại là loại người thế này, tôi còn coi cậu là bạn đấy, phì, đồ không biết xấu hổ!"

    "Tiểu Ngọc! Em nói năng kiểu gì thế?" Ôn Ninh che trước mặt Phương Thanh, mặt mày nghiêm nghị nhìn Tiểu Ngọc.

    Nhưng hành động đó lại khiến Đường Tiểu Ngọc như phát điên: "Anh Ninh! Anh lại còn bảo vệ cậu ta như thế! Cậu ta có điểm nào hơn em chứ? Để anh hết lần này đến lần khác từ chối em? Em là Đường Tiểu Ngọc đấy, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, vậy mà anh lại không nhìn thấy em tốt lại hết lần này đến lần khác chọn ở bên người đàn bà đó! Em còn xem hai người là người quan trọng nhất với em, vậy mà hai người đối xử với em thế này à?"

    Đường Tiểu Ngọc càng nói, Phương Thanh càng nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa: "Tiểu Ngọc, tớ tự thấy mình chưa từng làm gì có lỗi với cậu. Trước khi tớ và anh Ninh đến với nhau, tớ đã viết thư hỏi ý kiến cậu. Nếu lúc đó cậu phản đối, tớ tuyệt đối không đồng ý ở bên cạnh anh Ninh. Nhưng cậu đã viết rõ trong thư là rất vui và chúc phúc cho bọn tớ. Chẳng lẽ cậu quên rồi sao?"

    Đường Tiểu Ngọc cho rằng Phương Thanh đang ngụy biện, giận đến mức mắt đỏ bừng, ánh nhìn như muốn xé nát cô: "Cậu nói láo! Tôi chưa từng nhận được thư gì hết! Rõ ràng cậu cố tình muốn cướp anh Ninh của tôi, không từ thủ đoạn! Đồ tiện nhân.."

    "Đường Tiểu Ngọc!" Ôn Ninh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gầm lên cắt ngang lời cô ấy: "Em mà còn nói bậy nữa, tin không anh lập tức đưa em về nhà ngay?"

    Trước cơn giận của Ôn Ninh, Đường Tiểu Ngọc vẫn sợ, lập tức ngậm miệng. Nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Phương Thanh, nếu ánh nhìn có thể giết người, có lẽ Phương Thanh đã chết ngàn lần dưới ánh mắt của Đường Tiểu Ngọc.

    "Hừ! Hai người cứ chờ đấy!" Cô ấy hất mặt bỏ chạy.

    Phương Thanh nhìn theo bóng cô ấy, trời đã tối mà cô ấy lại chạy đi như thế, có chút lo lắng, liền khẽ đẩy Ôn Ninh bên cạnh: "Cậu ấy là con gái, chạy lung tung thế liệu có sao không? Hay anh đuổi theo xem sao?"

    Ôn Ninh nhìn Phương Thanh, định nói gì đó nhưng lại thôi. Dù có nhiều điều muốn hỏi rõ, nhưng trước sự khuyên nhủ của cô, anh đành gật đầu: "Anh đưa em về ký túc trước, rồi đi tìm em ấy."

    Sau khi đưa Phương Thanh về đến ký túc an toàn, Ôn Ninh mới quay lại tìm Đường Tiểu Ngọc. Mà Phương Thanh vừa về phòng đã thấy mấy bạn cùng phòng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, cô chỉ mỉm cười không nói gì, rửa mặt xong thì leo lên giường ngủ sớm.

    Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Phương tự mình đi tham quan thành phố. Ôn Ninh vốn định đưa Phương Thanh đi làm quen với khuôn viên trường, không ngờ hai người vừa ăn sáng xong thì Đường Tiểu Ngọc lại bất ngờ xuất hiện, chen vào giữa họ, cứ đòi đi theo.

    Ôn Ninh kéo tay Phương Thanh đi tiếp, thậm chí không thèm liếc cô ấy lấy một cái. Vậy mà Đường Tiểu Ngọc lần này lại không hề tức giận hay la hét như hôm qua, mà cứ như cao dán chó, cầm quạt giấy, dính lấy hai người chọc phá liên tục.

    Dẫn Phương Thanh đi xem các giảng đường, Đường Tiểu Ngọc chê tòa nhà cũ kỹ;

    Dẫn Phương Thanh tới thư viện, Đường Tiểu Ngọc ôm vài quyển sách hỏi tới hỏi lui, khiến bao người lườm nguýt;

    Dẫn Phương Thanh đi ăn ở căng tin, Đường Tiểu Ngọc chen hàng, suýt nữa gây sự với sinh viên khác.

    Phương Thanh vốn rất háo hức với khuôn viên mới, cuối cùng cũng bị Đường Tiểu Ngọc phá hỏng. Từ hồi hộp ban đầu đến nhẫn nhịn, rồi trở thành lãnh đạm cùng Ôn Ninh đi hết một vòng trường, cuối cùng hai người mệt mỏi ngồi bên hồ, lặng lẽ nhìn mặt nước gợn sóng.

    Buổi chiều, Đường Tiểu Ngọc uống nhiều nước nên phải đi nhà vệ sinh, lúc này Ôn Ninh mới có cơ hội hỏi Phương Thanh:

    "Em mệt chưa?"

    Phương Thanh gật đầu: "Cũng tàm tạm."

    Gió bên hồ hơi lạnh, Ôn Ninh thấy cô mặc ít, bèn cởi áo khoác choàng lên vai cô: "Lát nữa anh đưa em về phòng nghỉ ngơi, tối nay anh sẽ đưa em ấy về."

    Phương Thanh lắc đầu: "Chuyện này không phải chỉ đưa cậu ấy về là xong đâu. Chừng nào cậu ấy chưa buông bỏ thì sẽ còn tiếp tục như vậy."

    Ôn Ninh tất nhiên hiểu điều đó, nhưng anh không thể để ai bắt nạt Phương Thanh: "Không sao, để anh giải quyết. Em chỉ cần lo chuẩn bị cho khai giảng, còn lại đừng lo."

    Phương Thanh nhìn gò má Ôn Ninh, nghĩ đến chuyện chưa từng kể với anh, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ:

    "Ôn Ninh, lúc đầu em cứ do dự mãi không dám đồng ý với anh là vì em sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm. Em thừa nhận em thích anh, nhưng em không muốn hạnh phúc của mình được xây dựng trên nỗi đau của bạn bè. Cho nên em đã suy nghĩ rất nhiều mới dám viết thư cho cậu ấy. Chuyện này.. hy vọng anh đừng giận em."

    Ôn Ninh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, thở dài: "Bạn trai em nhỏ mọn thế sao? Anh biết em rất trân trọng bạn bè, anh cũng hiểu điều đó. Nhưng có nhiều chuyện đâu phải cứ nhẫn nhịn là sẽ có kết quả. Nếu lúc đó em ấy không đồng ý, hoặc bây giờ em ấy muốn em chia tay, em sẽ làm sao?"

    Phương Thanh mím môi, không biết trả lời thế nào.

    Ôn Ninh nhìn vẻ mặt cô mà thở dài, nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình: "Thanh Thanh, chuyện tình cảm của chúng ta là chuyện không thể đoán trước được. Hạnh phúc của chúng ta cũng không thể phụ thuộc vào người khác. Em đừng mang quá nhiều gánh nặng trong lòng. Chuyện của Tiểu Ngọc, cứ để anh lo."

    Phương Thanh còn định nói gì nữa, nhưng Ôn Ninh không cho cô cơ hội: "Ngoan nào, em mới đến trường, còn nhiều việc phải làm. Chuyện này giao cho anh là được."

    Nhìn thấy Đường Tiểu Ngọc đang quay lại từ xa, Phương Thanh chỉ đành im lặng.

    Buổi chiều, ba mẹ Phương trở về, nói nhà có việc gấp nên phải đi trước, dặn dò cô đủ điều rồi được Ôn Ninh tiễn ra ga tàu.

    Tân sinh viên nhập học, nhà trường tổ chức dạ hội chào mừng. Là hội trưởng hội sinh viên, Ôn Ninh có nhiều việc phải xử lý. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Phương Thanh, anh lại bị người ta gọi đi làm việc.
     
  9. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 88: Hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau, tân sinh viên lần lượt đến đủ. Cố vấn học tập giao cho Lý Nguyệt Hồng đi từng phòng ký túc xá thông báo thời gian họp lớp vào ngày mai.

    Đứng trước cửa phòng Phương Thanh, Lý Nguyệt Hồng quan sát cô từ đầu đến chân.

    Hai hôm nay cô ấy đã nghe đồn lớp mình có một người đẹp, ban đầu cô ấy còn không tin, giờ nhìn tận mắt mới thấy đúng là người đẹp thật.

    Làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, mái tóc dài đen nhánh, vòng eo nhỏ nhắn như có thể ôm trọn bằng một tay, đừng nói đàn ông, đến phụ nữ như cô ấy nhìn cũng phải thốt lên: Ông trời đúng là quá ưu ái cô gái này!

    "Chào bạn, bạn là Phương Thanh đúng không? Mình là Lý Nguyệt Hồng, lớp trưởng tạm thời, thông báo với các cậu ngày mai mười giờ sáng họp lớp tại phòng 2056 khu nhà C, nhớ đừng đến muộn nhé."

    Phương Thanh gật đầu đồng ý, sau đó lần lượt nhắn lại cho các bạn cùng phòng khi họ về.

    Vương Hiểu Diễm, cô bạn nằm giường đối diện với Phương Thanh, sau khi rửa mặt xong thì cầm khăn lau đầu rồi tiến đến bắt chuyện: "Phương Thanh, hỏi chút nhé, cậu có người yêu chưa?"

    Phương Thanh nghĩ đến Ôn Ninh, ngượng ngùng gật đầu.

    Vương Hiểu Diễm lập tức tỏ vẻ "biết ngay mà", che miệng tám chuyện: "Mình nói rồi mà, chắc chắn là có người yêu, vậy mà mấy người kia còn không tin. À đúng rồi, cậu quê ở đâu? Thi đại học được bao nhiêu điểm?"

    Phương Thanh vừa thay đồ vừa trả lời câu hỏi của bạn cùng phòng. Vương Hiểu Diễm thấy cô rửa mặt xong còn bôi kem dưỡng da rồi thay đồ ngủ, liền bĩu môi:

    "Cậu đúng là kỹ tính thật đấy, đi ngủ cũng phải thay đồ à? Nhà giàu có khác, như bọn mình á, cởi sạch rồi chui luôn vào chăn là xong.. ha ha ha.."

    Bị cô ta nhìn chằm chằm, Phương Thanh nhíu mày nhưng không tiện nói gì, chỉ lặng lẽ leo lên giường nghỉ ngơi. Ai ngờ Vương Hiểu Diễm lại bất ngờ ghé sát tới: "Cậu xinh như vậy, chắc phải từng yêu mấy người rồi nhỉ?"

    Phương Thanh ngẩn ra rồi cau mày: "Cậu có ý gì vậy?"

    Phương Thanh cắn răng, ở thời đại này, con gái yêu quá nhiều người sẽ bị cho là không đứng đắn. Mà câu hỏi của Vương Hiểu Diễm rõ ràng có ẩn ý, chẳng phải đang bóng gió nói cô là người không đứng đắn sao?

    Vương Hiểu Diễm cười ha hả: "Ái chà, không có gì đâu, chỉ là tò mò nên hỏi bừa thôi, cậu nhìn xem, chuyện nhỏ mà căng thẳng thế làm gì.."

    Phương Thanh nhíu mày, sao người này nói chuyện lại khiến người ta khó chịu thế chứ? Nghĩ một lúc cô quyết định mặc kệ.

    Thấy Phương Thanh có vẻ giận, Vương Hiểu Diễm liền bĩu môi: "Xì, không phải thì thôi, làm gì mà căng? Hỏi một chút cũng không được à? Gì mà nhỏ mọn thế.."

    Phương Thanh nhìn bóng lưng cô ta, tức mà không thể nói được, rõ ràng là người ta đoán bậy về mình, lại không cho phép mình tức giận? Cô nắm chặt góc chăn, im lặng hồi lâu mới hít sâu bình tĩnh lại.

    Một lát sau, những người còn lại cũng lần lượt quay về. Vì có trách nhiệm, Phương Thanh cẩn thận nhắc từng người chuyện họp lớp rồi mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Nhưng những người khác thì hoặc ăn hạt dưa, hoặc tụ tập tám chuyện, tiếng ồn ào khiến Phương Thanh trằn trọc không ngủ được. Mãi đến khi quản lý ký túc kiểm tra phòng, mấy người đó mới chịu yên tĩnh.

    Ai ngờ hôm sau, trong buổi họp lớp đầu tiên, mọi người lại bàn tán xôn xao về cô, âm thầm đồn cô sống buông thả

    Phương Thanh ngồi hàng ghế cuối, đang cầm sổ nhỏ ghi lời cố vấn học tập dặn dò thì phát hiện có vài bạn sinh viên phía trước đang thì thầm, lúc thì quay đầu nhìn cô, lúc thì cười cợt tụ tập lại khiến cô thấy rất khó chịu.

    Vương Hiểu Diễm ngồi với mấy nữ sinh khác, bày tỏ một cách cường điệu về hành động mấy ngày qua của Phương Thanh: "Trời ơi, cô ta tiểu thư lắm, rửa mặt cũng nửa tiếng, rồi còn bôi cái này cái kia, đến đi ngủ cũng phải thay đồ nữa đó.. Chậc chậc, nhìn dáng vẻ đúng kiểu nhà giàu mới nổi!"

    Một bạn nữ khác phụ họa: "Đúng đúng, mình thấy cô ta điệu lắm, hôm nhập học bao nhiêu người giúp cô ta chuyển đồ, nói không có quan hệ gì với đám đó thì ai mà tin!"

    Một cô gái ăn mặc giản dị mím môi: "Mấy chuyện giúp chuyển đồ là bình thường mà? Lúc mình nhập học cũng có đàn anh giúp mà.."

    Một bạn nữ mắt một mí lập tức lườm cô ấy: "Cậu thì hiểu cái gì? Cậu so được với người ta chắc? Với dáng vẻ của cậu á, cho không cũng chẳng ai cần!"

    Người tên Trương Lệ Văn ở bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày: "Mấy cậu bàn tán sau lưng người khác như vậy thấy hay lắm à? Chuyện này có vấn đề gì sao? Con gái giữ bản thân sạch sẽ thì có gì sai? Đáng để mấy cậu nói xấu thế sao?"

    Thấy là Trương Lệ Văn, Vương Hiểu Diễm liền bĩu môi. Ba của Trương Lệ Văn là lãnh đạo trong trường, lại còn nằm trong top 5 sinh viên xuất sắc của lớp, Vương Hiểu Diễm không dám đắc tội, chỉ cười gượng rồi im lặng.

    Mấy người kia dường như cũng biết bối cảnh gia đình Trương Lệ Văn nên lập tức tản ra như ong vỡ tổ, ai về chỗ nấy.

    Trương Lệ Văn ghét nhất là mấy người thích nói xấu sau lưng. Cô ấy lườm Vương Hiểu Diễm một cái rồi quay sang nhìn Phương Thanh vẫn đang yên lặng ở hàng ghế cuối.

    "Bạn học, mình ngồi đây được chứ?" Trương Lệ Văn sải bước đến bên cạnh, nói to rõ ràng.

    Phương Thanh giật mình, vội gật đầu rồi đứng dậy nhường chỗ: "Có thể, có thể."

    Sau khi ngồi xuống, Trương Lệ Văn chìa tay ra: "Chào cậu, mình là Trương Lệ Văn, người địa phương."

    "Chào cậu, mình là Phương Thanh, đến từ huyện Kính Đàm."

    Hai người giới thiệu xong, thấy Phương Thanh ít nói, Trương Lệ Văn chủ động kể về bản thân.

    Nghe cô ấy nói ba là giáo sư trong trường, Phương Thanh không khỏi ngưỡng mộ: "Tốt quá, có người thân trong trường thì sẽ đỡ lo sợ hơn nhiều."

    Trương Lệ Văn mỉm cười gật đầu, rồi nhớ lại chuyện ban nãy, bèn nhắc nhở: "Trong lớp mọi người còn lạ lẫm, cậu cũng đừng lúc nào cũng ngồi một mình, giao tiếp nhiều một chút, tránh để mấy kẻ tiểu nhân có cớ nói xấu."

    Phương Thanh cảm kích gật đầu: "Ừ, mình biết rồi. Cảm ơn cậu đã nhắc."

    Buổi họp lớp đầu tiên, cố vấn học tập muốn mọi người làm quen với nhau, lần lượt lên bục tự giới thiệu.

    Thấy không khí dần trở nên sôi nổi, Phương Thanh cũng bớt căng thẳng. Khi đến lượt mình, nhớ lại lời Trương Lệ Văn nói, cô cố gắng mỉm cười, tự tin giới thiệu bản thân.

    Tuy điểm thi đại học của Phương Thanh không phải cao nhất lớp, nhưng cũng thuộc top 5, khiến Vương Hiểu Diễm vừa mới tung tin cô dựa quan hệ để vào được trường cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    "Hứ, có gì đâu mà làm màu, đúng là thích khoe khoang.."

    Buổi gặp mặt tân sinh viên kết thúc, các sinh viên bắt đầu quen biết nhau. Mấy bạn nữ thấy Trương Lệ Văn luôn đi cùng Phương Thanh thì ai nấy đều dè chừng, bắt đầu tìm cách tiếp cận Phương Thanh.

    Còn đám con trai thì hoa cả mắt vì mấy "đóa hoa" trong lớp, âm thầm cá cược xem ai có thể cưa đổ trước.

    Nhưng chưa kịp hiểu nhau nhiều thì đợt huấn luyện quân sự đã bắt đầu.

    Mỗi sáng tập hợp lúc sáu giờ, kết thúc lúc sáu giờ tối. Liên tục ba bốn ngày, ai nấy đen nhẻm như Bao Công, nhưng Phương Thanh và Trương Lệ Văn vẫn nổi bật nhất.

    Vương Hiểu Diễm vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, người ta vốn xinh đẹp sẵn, có đen đi cũng vẫn thanh tú.

    Giờ nghỉ, Phương Thanh tháo mũ ngồi trong góc tường nghỉ ngơi. Dù đã tháng chín, nhưng nắng trưa vẫn khiến mọi người thấy nhức đầu.

    Đang cầm mũ quạt cho mát, bỗng quanh cô vang lên tiếng các bạn nữ hét lên đầy phấn khích..
     
  10. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 89: Giám sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhìn kìa! Nam sinh kia đẹp trai quá trời!"

    "Trời ơi, anh ấy đang đi về phía bên này!"

    "Chẳng lẽ để ý ai rồi à?"

    Các nữ sinh còn chưa kịp bàn tán xong thì Ôn Ninh đã sải bước đến, dừng lại trước mặt Phương Thanh đang gà gật buồn ngủ dưới chân tường.

    Vài nữ sinh nhìn thấy cảnh này liền đồng loạt thở dài thất vọng, biết ngay là đến tìm Phương Thanh mà, chẳng có tí hồi hộp nào cả!

    Vương Hiểu Diễm chưa từng gặp Ôn Ninh, cứ tưởng anh cũng đến tán tỉnh Phương Thanh. Nhớ lại hôm qua Phương Thanh nói đã có bạn trai, trong lòng cô ta liền có tính toán.

    Lúc này, Ôn Ninh nhìn Phương Thanh đang ngủ, ra hiệu "suỵt" với những người xung quanh, sau đó ngồi xuống, nhìn cô thở dài.

    Mới mấy hôm không gặp mà sao cô gầy đi nhiều thế này.

    Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Phương Thanh mơ màng mở mắt, thấy người trước mặt liền ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười thoải mái: "Sao anh lại đến đây?"

    Ôn Ninh thấy cô tỉnh lại thì kéo cô dậy: "Đến thăm em chứ sao. Sao lại ngồi dưới đất? Nền lạnh lắm, tối anh mang cho em một cái ghế nhỏ."

    Vừa nói vừa kéo Phương Thanh định đi về phía căn tin, Phương Thanh ngẩn người: "Em còn nửa tiếng nữa mới được nghỉ trưa, giờ mà đi sẽ bị trừ điểm đấy."

    Ôn Ninh tháo mũ cho cô, lau mồ hôi trên trán: "Anh nói với huấn luyện viên của em rồi, cho các em nghỉ sớm."

    Đám nữ sinh xung quanh ngạc nhiên nhìn Ôn Ninh, giờ mới hiểu, hai người này đúng là thân thiết thật.

    Vương Hiểu Diễm chen ra khỏi đám người, chặn trước mặt Ôn Ninh, đôi mắt hình tam giác đánh giá anh từ đầu đến chân, rồi nhìn hai người đang nắm tay nhau, cười nhạt:

    "Chào anh, em là Vương Hiểu Diễm, bạn cùng phòng của Phương Thanh. Anh với Phương Thanh có quan hệ gì vậy? Phương Thanh có bạn trai rồi đấy, hai người như này không ổn đâu nha?"

    Ôn Ninh không quen cô ta, nhưng nghe cách nói chuyện thiếu lịch sự thì sa sầm mặt, liếc cô ta một cái: "Tôi chính là bạn trai của cô ấy."

    Vương Hiểu Diễm ngây người: "Sao có thể được? Cô ấy mới vào trường có mấy hôm, hai người đã là người yêu rồi?"

    Ôn Ninh cảm thấy cô gái này đầu óc có vấn đề, giận dỗi nhìn sang Phương Thanh: "Em không nói gì à? Không giải thích thì anh sắp thành tình nhân vụng trộm rồi đấy.."

    Phương Thanh véo anh một cái, quay sang Vương Hiểu Diễm: "Đây là bạn trai tôi, bọn tôi cùng quê, quen nhau nhiều năm rồi."

    Chưa để Vương Hiểu Diễm nói gì, hai nữ sinh khác cùng phòng chạy lại: "Á! Em nhận ra anh rồi! Hôm đó chính anh đưa Phương Thanh đến ký túc xá mà, thì ra anh cũng học trường mình à.."

    Lúc này Vương Hiểu Diễm không dám nói thêm gì nữa, bĩu môi rồi bỏ đi.

    Ôn Ninh nhìn bóng lưng cô ta, cau mày: "Người này đầu óc không bình thường, sau này tránh xa cô ta ra."

    Mấy nữ sinh vây quanh Ôn Ninh ríu rít hỏi han, nhưng anh chỉ cười xã giao rồi dắt Phương Thanh đi thẳng đến căn tin.

    Phía sau đám nữ sinh trầm trồ: "Nếu mình mà có một bạn trai vừa đẹp trai vừa dịu dàng thế này, chắc ngày nào mơ cũng cười tỉnh mất."

    "Vậy cậu mơ đi, trong mơ thì cái gì cũng có!"

    "Cút! Biến đi cho khuất mắt!"

    * * *

    Tới căn tin, nhìn Ôn Ninh thành thạo chọn hai phần cơm, bụng Phương Thanh cũng réo lên theo.

    Hai người ngồi đối diện nhau, đang vui vẻ ăn thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:

    "Hội trưởng, thì ra cậu ở đây! Tớ tìm cậu mãi!"

    Phương Thanh quay đầu, thấy một nữ sinh tóc ngắn gọn gàng đang cầm tờ giấy bước nhanh đến.

    Cô gái này chẳng thèm nhìn Phương Thanh lấy một cái, lập tức ngồi xuống ghế trống bên cạnh Ôn Ninh, giơ giấy ra trước mặt anh.

    "Hội trưởng, đây là quy trình của buổi văn nghệ ngày mốt. Mấy tiết mục không phù hợp tớ đã loại rồi, cậu xem còn cần chỉnh gì không?"

    Phương Thanh nhìn cô gái này từ lúc đến cứ chăm chăm nhìn Ôn Ninh, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

    Ôn Ninh nghe đến việc của hội sinh viên thì tay đang gắp đồ ăn cho Phương Thanh khựng lại: "Cậu là người phụ trách buổi văn nghệ, có thể tự quyết định, không cần lúc nào cũng đến hỏi tôi."

    Cô gái bị "bơ", hơi lúng túng, lúc này mới nhìn về phía Phương Thanh đối diện: "Bạn học này là họ hàng của hội trưởng à? Xin lỗi làm phiền hai người, nhưng tớ không chắc nên vẫn muốn hội trưởng xem qua.."

    Họ hàng? Phương Thanh nhìn cô gái đó, cảm giác kỳ quái càng rõ rệt. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ôn Ninh đã trả lời:

    "Lý Hân, bây giờ là giờ nghỉ. Có chuyện gì để chiều nói. Giờ tôi đang ở bên bạn gái."

    Bạn gái?

    Nghe ba chữ này, vẻ bình tĩnh của Lý Hân cuối cùng cũng biến mất. Cô ta thu tay lại, lén liếc Phương Thanh vài cái, thấy Ôn Ninh vẫn phớt lờ mình đành lúng túng đứng dậy, cầm tờ giấy lặng lẽ rời đi.

    Nhìn bóng dáng Lý Hân chạy đi, Phương Thanh càng thấy khó chịu. Cô nhìn Ôn Ninh: "Cô gái lúc nãy.. hình như rất có ác cảm với em?"

    Ôn Ninh vừa ăn xong, từ tốn uống một ngụm nước rồi mới đặt bát xuống: "Ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ kể cho em nghe."

    Sau bữa cơm, Ôn Ninh mua một chai nước ngọt, dắt Phương Thanh đến một nơi mát mẻ, hai người ngồi trên ghế, lúc này Ôn Ninh mới bắt đầu giải thích.

    Thì ra hồi mới đậu đại học, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Ôn Ninh.

    Có người mỗi ngày đều lấy cơm cho anh, có người đan khăn cho anh, thậm chí có người còn ngày ngày chặn trước ký túc hét to đòi cưới anh. Nhưng anh đều không để tâm.

    Cho đến một buổi giao lưu giữa các trường, có người muốn chuốc say Ôn Ninh để "gạo nấu thành cơm". Anh tức quá, lần đầu phát hỏa.

    Ôn Ninh đập vỡ chai rượu, tay cầm mảnh thủy tinh nhìn đám con gái kia đầy lạnh lẽo, dọa rằng nếu còn bám lấy thì sẽ rạch mặt họ. Dọa đến mức mấy cô đó sợ chạy tán loạn.

    Từ đó, các nữ sinh trong trường không dám làm càn trước mặt anh nữa, nhưng danh tiếng của Ôn Ninh cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng. Nhiều người cho rằng anh là kẻ có vấn đề về nhân phẩm, mấy lần tuyển chọn cán bộ đều bị gạt bỏ.

    Mãi sau này, khi Ôn Ninh thay người khác tham gia vài cuộc thi, đạt được thành tích nổi bật, cộng thêm thành tích học tập xuất sắc, anh mới dần đứng vững trong hội sinh viên.

    Phương Thanh nghe mà xót xa, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ôn Ninh luôn nghiêm túc như vậy.

    "Vậy cô gái ban nãy.."

    Ôn Ninh bóp sống mũi, đáp: "Cô ta là trưởng ban văn nghệ hội sinh viên, tên Lý Hân. Trước đây anh tưởng cô ta thẳng thắn nên mới bỏ phiếu bầu cô ta làm trưởng ban. Ai ngờ cô ta là người mà người khác cài vào để giám sát anh."

    Thấy Phương Thanh mờ mịt, Ôn Ninh dứt khoát kể hết luôn:

    "Trước đó còn có một người tên Liễu Tư Tư cũng theo đuổi anh. Nhưng vì gia thế cô ta quá mạnh, anh không dám đắc tội nên chỉ có thể uyển chuyển từ chối. Còn Lý Hân là do cô ta cử tới để giám sát anh."

    Nghe vậy, Phương Thanh hiểu ra.

    Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai, nho nhã của Ôn Ninh, thở dài: "Quả nhiên là sắc đẹp hại người mà, em không ngờ mình lại có nhiều tình địch như vậy.."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...