Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Shine9695, 26 Tháng sáu 2025 lúc 8:39 PM.

  1. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Hôn ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Tú Tú lập tức thay đổi vẻ tươi cười ban nãy, nước mắt lưng tròng, rụt rè xin lỗi, trông yếu ớt và tủi thân cứ như thể vừa bị Ôn Linh bắt nạt thậm tệ.

    Tôn Trường Khanh cau mày, dù cậu ta không ưa gì Lưu Tú Tú, nhưng dẫu sao cô ta cũng đang đi bên cạnh mình, bị người ta bắt nạt ngay trước mặt thì chẳng khác nào cậu ta quá vô dụng.

    Thế là cậu ta bước lên đỡ lấy Lưu Tú Tú yếu mềm, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Linh, không còn vẻ thẹn thùng và hiền lành như lúc nãy nữa:

    "Bạn học này, bọn tôi chỉ đang ôn chuyện cũ với bạn Phương Thanh thôi, cậu làm gì phải tỏ thái độ căng thẳng như thế?"

    Ôn Linh bị Tôn Trường Khanh nói tức đến đỏ cả mặt: "Anh là ai vậy? Thanh Thanh nhà tôi sợ người lạ, không thích nói chuyện với người dưng, càng chẳng có cái chuyện cũ gì đáng để ôn hết!"

    Rõ ràng là con nhỏ Tú Tú kia cứ quấn lấy Thanh Thanh nhà cô ấy, còn giở trò lén lút sau lưng, cô ấy có nói sai đâu! Đang định tiếp tục lên tiếng thì bị Phương Thanh kéo tay ngăn lại: "Thôi quên đi, dù gì cũng chẳng thân thiết gì, chúng ta đi thôi."

    Phương Thanh lạnh nhạt như thế khiến Tôn Trường Khanh như bị giáng một cú vào lòng tự trọng - từ đầu đến cuối cô chẳng nở lấy một nụ cười. Cậu ta tức tối, mặt tối sầm lại.

    "Phương Thanh, không ngờ mấy năm không gặp, cậu lại thành ra thế này! Cho dù cậu không còn nhớ bọn tớ thì cũng đâu đến mức đối xử lạnh nhạt như thế với bạn học? Trước kia nghe những lời đồn về cậu, tớ còn không tin, giờ nhìn lại, đúng là không có lửa sao có khói! Thật uổng cho tớ từng nghĩ cậu rất tốt, đúng là ngu ngốc.."

    Thấy Phương Thanh vẫn không mảy may dao động, cuối cùng cậu ta nhịn không được mà gào lên về phía Phương Thanh: "May mà nhà tớ với nhà cậu đã hủy bỏ hôn ước, một đứa con gái như cậu chẳng xứng bước vào cửa nhà tớ!"

    Nghe vậy, cuối cùng Phương Thanh cũng dừng bước. Cô quay đầu lại nhìn Tôn Trường Khanh và Lưu Tú Tú: "Gì cơ? Hủy hôn?"

    Cuối cùng Tôn Trường Khanh cũng lấy lại được thế chủ động, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Phương Thanh: "Đúng vậy! Trước đây nhà tớ bàn với tớ là muốn hủy hôn ước từ hồi nhỏ giữa hai nhà. Lúc đầu tớ còn thấy hơi áy náy với cậu, nhưng giờ nghĩ lại.."

    "Thế thì tốt quá rồi." Phương Thanh bỗng bật cười: "Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn cái hôn ước đó, không ngờ nhà cậu lại biết điều thế, chủ động hủy luôn, thật đúng là tin tốt! Thay tôi cảm ơn ba mẹ cậu nhé."

    Nói xong cô kéo Ôn Linh rời khỏi cửa tiệm, để lại hai người họ mặt mày xám xịt.

    "Phương Thanh! Cậu có ý gì đấy? Nói rõ ràng đi!"

    "Thôi mà anh Trường Khanh, dù gì cũng đâu còn quan hệ gì nữa, mình đi thôi.."

    Lưu Tú Tú cũng vừa mới biết tin này, khóe môi khẽ nhếch lên vì không giấu nổi niềm vui, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó nên cô ta vừa ngăn Tôn Trường Khanh đang muốn đuổi theo, vừa nhẹ nhàng khuyên bảo.

    Nhưng Tôn Trường Khanh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề, nếu không làm rõ mọi chuyện với Phương Thanh, cậu ta sẽ không nuốt trôi cục tức này! Cậu ta hất tay Lưu Tú Tú đang lải nhải bên tai ra, sải bước đuổi theo.

    Phương Thanh vừa kéo Ôn Linh ra khỏi cửa hàng thì thấy Ôn Ninh đang đứng chờ bên vệ đường. Nhưng Ôn Linh còn chưa kịp gọi thì Tôn Trường Khanh đã đuổi theo, túm lấy tay Phương Thanh kéo lại.

    Lúc này, Tôn Trường Khanh giống như tên điên, nhìn chằm chằm vào Phường Thanh: "Cậu nói rõ cho tôi! Cái gì mà không muốn hôn ước này? Ý cậu là xem thường tôi? Tôn Trường Khanh tôi không xứng với cậu?"

    Phương Thanh bị kéo loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững thì cả người đã bị kéo vào một vòng tay khác. Trước mắt cô chao đảo, Phương Thanh chỉ cảm nhận được hương thơm mát dịu từ vải áo mềm mại xộc vào mũi khiến đầu óc cô trống rỗng.

    Ôn Ninh kéo Phương Thanh lại, giao lại cho em gái mình giữ chặt, rồi bước lên chắn ngay trước mặt, lúc này mới lạnh lùng nhìn Tôn Trường Khanh: "Bình thường không nhìn ra, ủy viên học tập Tôn dịu dàng hòa nhã hạng nhất lại có ngày mất phong độ ở nơi đông người như vậy."

    "Ôn Ninh! Việc này liên quan gì đến cậu? Tránh ra đi! Tôi cần nói rõ với cậu ấy!"

    Ôn Ninh cười nhạt, quay sang nhìn Phương Thanh. Thấy cô lắc đầu, mặt tái xanh, anh liền nghiêm mặt: "Cậu thấy chưa? Người ta không muốn nói chuyện với cậu. Là ủy viên học tập Tôn, học sinh ba tốt, đừng để chỉ vì một phút bốc đồng mà mất hết mặt mũi."

    Câu nói này khiến Tôn Trường Khanh dần bình tĩnh lại. Cậu ta nghiến răng nhìn chằm chằm Phương Thanh một lúc lâu, nghĩ bụng dù sao cũng học cùng trường, sau này còn nhiều cơ hội tìm cô, lúc này mới xoay người bỏ đi dưới sự thúc giục của Lưu Tú Tú.

    Trên đường về, ba người lặng thinh không nói một lời.

    Về đến nhà họ Ôn, không bao lâu thì bà Vương hàng xóm gọi Ôn Linh qua nhờ giúp, trong phòng chỉ còn lại Ôn Ninh và Phương Thanh ngồi đối diện đầy ngượng ngập.

    Tuy Phương Thanh cúi gằm mặt, nhưng cảm giác rõ ràng có một ánh mắt luôn dõi theo khiến mặt cô đỏ ửng, càng cúi thấp đầu hơn.

    "Em thường làm bài tập kiểu này à? Ngồi thẳng lên, tư thế ngồi đúng là cách tốt nhất để bảo vệ thị lực."

    Ôn Ninh thấy đầu Phương Thanh ở phía đối diện gần như chui vào trong sách, cuối cùng nhịn không được mà nhắc nhở. Phương Thanh nghe lời ngồi thẳng dậy, lúc này anh mới gật đầu: "Không có việc gì thì đừng học thói xấu của Linh Tử, thành tích của em tốt, tương lai còn phải thi vào trường top, không giữ gìn sức khỏe và thị lực thì sao hơn được người ta."

    Đây là lần đầu tiên Phương Thanh thấy anh nói nhiều đến thế. Cô ló đầu ra từ sau quyển sách, gật đầu nghiêm túc.

    Ôn Ninh lại nhịn không được dặn dò thêm mấy câu, đến khi thấy mặt cô đỏ bừng thì mới dừng lại: "Em sao thế? Sốt à?"

    Phương Thanh ngượng ngùng lắc đầu, vội vã lấy cớ nói do lạnh nên mặt dễ ửng đỏ. Mãi đến khi Ôn Linh quay lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

    Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm tám giờ, Phương Minh mới gõ cửa nhà họ Ôn. Anh ấy đưa em gái về nhà, nhưng vừa bước vào thì phát hiện không khí trong nhà khá trầm lắng.

    Ba Phương Đức Tài và mẹ đang ngồi trên ghế sô-pha mà không nói lời nào, thấy bọn họ trở về, chỉ phất tay bảo tự đi vào bếp ăn cơm.

    Tiếng thở dài não nề của ba mẹ từ phòng khách khiến hai anh em càng thêm hoang mang. Cuối cùng, ba không nhịn được nữa, gọi Phương Thanh ra và nói thẳng một chuyện.

    "Cái gì? Hủy hôn? Dựa vào đâu chứ?" Phương Minh hét lên, rồi lập tức bị ba quát:

    "Con nhỏ tiếng thôi! Đây có phải là chuyện hay ho gì đâu? Để hàng xóm nghe được lại đồn ra đồn vào! Ba nói cho hai đứa biết để mà tự hiểu, từ nay đừng qua lại với nhà họ nữa! Dù nhà mình không có thế lực, cũng không thể mất khí phách mà để người ta xem thường!"

    Ba nói rồi tức giận đập bàn, vừa chửi kẻ tung tin thất đức, vừa than rằng lòng người thật khó lường.

    Trong nhà bốn người, trừ Phương Thanh ra thì người nào cũng vô cùng tức giận. Phương Minh thì ước gì có thể chạy sang nhà họ Tôn mà đánh cho họ một trận. Chỉ có Phương Thanh là bình tĩnh, cô rót nước cho ba mẹ, sau đó dịu giọng giải thích:

    "Ba mẹ, không cần tức giận vậy đâu. Con đã biết chuyện này từ sớm rồi."

    Phương Thanh kể lại chuyện xảy ra buổi chiều, rồi nhẹ nhàng khuyên giải, cuối cùng cũng khiến ba mẹ tin rằng cô thực sự không để tâm tới cái hôn ước đó, ngược lại, được tự do mới là điều tốt nhất cho cô.
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Bà nội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy con gái tự tin vững vàng trấn an mình, vợ chồng nhà họ Phương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ vốn đang lo con gái nghĩ quẩn, giờ thấy con không để bụng, họ cũng chẳng còn gì để giận nữa.

    "Con nghĩ thông suốt là tốt rồi. Có điều, hôn ước năm đó là do ông nội con và ông cụ nhà họ Lưu nói miệng thôi, chỉ sợ bà nội con mà biết chuyện, sẽ về nhà làm loạn.."

    Phương Thanh hơi cau mày, sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Ông nội mất mấy năm trước, bà nội vẫn luôn sống ở nhà bác cả, gần mộ ông hơn, suốt từng ấy năm cũng chưa từng về lại nhà cũ.

    Giờ thì hôn ước ông nội định đã bị hủy, mà bà nội lại là người luôn xem trọng lời hứa, e là sẽ nổi trận lôi đình mất thôi..

    Phương Thanh trằn trọc cả đêm, nghĩ xem nếu bà nội biết thì nên giải thích thế nào. Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, sáng sớm hôm sau, bà nội đã được cả nhà bác cả hộ tống, hùng hổ trở về rồi!

    Anh trai cô tóc tai rối bời ra mở cửa, vừa ló đầu vào đã bị bà nội mắng xối xả. Sau đó, bà cụ đi thẳng vào phòng khách, chống gậy ngồi ngay ghế chính, chờ cả nhà nhánh thứ hai đến đông đủ.

    "Các người xem bây giờ là mấy giờ rồi? Cả đám còn trùm chăn ngủ say như chết! Hừ! Nếu là ngày xưa, cái nhà lười biếng như vậy thì chỉ có nước chờ đói chết thôi!"

    Tuy Phương Thanh đã quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn chưa kịp rửa mặt chải đầu. Nhìn đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ rưỡi, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm than: Người già đúng là dậy sớm thật.

    Bà nội mắng mỏ khắp nhà từ trong ra ngoài một lượt, rốt cuộc cũng khát nước. Phương Thanh vội pha một tách trà hoa nhài, cung kính bưng lên.

    "Bà nội, uống chút nước nghỉ ngơi một lát ạ, bà có mệt không, để cháu bóp vai cho bà nhé?"

    Bà cụ híp mắt nhìn cháu gái trước mặt một hồi lâu rồi mới gật đầu, nhấp một ngụm trà, nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Cả phòng khách yên tĩnh đứng lặng, mãi đến khi Phương Thanh bóp vai xong, bà nội cũng dần dịu lại, mới cho cả nhà nhánh thứ hai đi dọn dẹp phòng.

    Bác gái nãy giờ vẫn đứng sau lưng bà từ thấy thế thì mắt tối sầm, khoé miệng cong cong bước lên cầm tay Phương Thanh, bắt đầu an ủi.

    "Con bé này thật là, xảy ra chuyện lớn vậy mà chẳng nói gì với bác cả con một tiếng. Con là con gái, gặp chuyện thế này.. Haiz, sau này con biết phải làm sao đây.."

    Nghe đến đây, bà cụ đang ngồi bên liền sầm mặt: "Con bé Thanh làm sao vậy? Chẳng lẽ ngoài chuyện nhà họ Tôn huỷ hôn còn có chuyện gì khác mà ta không biết? Đức Tài, Xuân Hà! Hai đứa ra đây cho mẹ!"

    Nhìn vẻ mặt như cười như không của bác gái, lòng Phương Thanh trầm xuống: Cô biết mà, bác gái này không phải người hiền lành gì! Cô vẫn luôn thắc mắc sao bà nội không hỏi chuyện huỷ hôn, hóa ra là chờ cô ở đây! Đúng là bác gái tốt của cô!

    "Bà nội, dạo gần đây đúng là có chút chuyện, nhưng con tưởng bác gái đã kể với bà rồi, xem ra bác cũng chỉ biết lơ mơ thôi. Thật ra mọi chuyện là bị người ta cố tình bẻ cong sự thật, chuyện là thế này.."

    Phương Thanh kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc một cách ngắn gọn, cuối cùng nhắc đến nhà họ Tôn: "Có lẽ họ nghe được lời đồn nhảm, thấy con không phù hợp với yêu cầu của họ, nên mới đề nghị huỷ hôn. Nhưng con lại thấy như vậy là tốt."

    Bà cụ hừ lạnh một tiếng, tay cầm gậy chống nổi đầy gân xanh: "Tốt? Con bé ngốc, con gái mà bị người ta huỷ hôn, cái tiếng xấu này sẽ theo con cả đời đấy!"

    Phương Thanh ngồi xổm xuống, tựa đầu lên đầu gối bà nội, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ: "Bà nội, con biết bà tức giận là vì thương con. Nhưng nhà họ Tôn là kiểu người nghe gió thành mưa, vội vàng muốn cắt đứt như vậy, cũng đủ thấy nhân phẩm họ thế nào. Cho dù con có gả vào đó, cũng chưa chắc sống yên ổn. Khi còn sống, ông nội vẫn hay nói với con, làm người thì phẩm chất là quan trọng nhất, phẩm chất không tốt, có giỏi mấy cũng vô ích. Bà nội, bà nói đúng không?"

    Nhắc đến ông cụ, bà nội có phần trầm mặc, nhìn cháu gái ánh mắt sáng ngời đang tựa vào đầu gối mình, cuối cùng cũng mềm lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: "Ông nội con lúc còn sống thương con nhất, nếu biết con bị uất ức, ông ấy chắc cũng không đành lòng.."

    Phương Thanh thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà cụ đã nói vậy là không còn giận nữa. Cô liền đứng dậy vừa bóp vai vừa làm nũng, cuối cùng cũng khiến bà nội không nhắc đến chuyện cũ nữa.

    Vừa hay mẹ Phương cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, cả nhà hiếm khi cùng ngồi ăn một bữa, bà nội thấy vậy cũng không nói thêm gì, vừa ăn vừa trò chuyện cùng cháu gái, sau đó được bác gái dìu về nhà.

    Trước khi đi, bà nội nắm tay Phương Thanh nói nhỏ một câu, rồi mới lên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, dần dần biến mất nơi cuối con hẻm.

    Phương Minh tò mò đi đến, khẽ huých vào em gái: "Này, lúc nãy bà nội nói gì với em thế?"

    Phương Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mỉm cười: "Bà bảo, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em."

    * * *

    Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống, nhà họ Phương cảm thấy đám mây u ám trong lòng cũng tan biến theo. Ba Phương vui mừng, sai con trai đi mua hai lạng rượu, làm vài món ngon, cho cả nhà vui vẻ một bữa để xua đuổi xui xẻo.

    Mẹ Phương cũng muốn làm ít đồ ăn ngon để cảm ơn gia đình nhà họ Ôn đã giúp đỡ suốt thời gian qua. Nếu hôm đó ở văn phòng hiệu trưởng không có trưởng đồn Ôn ra mặt làm chứng, không biết còn phải dây dưa với phụ huynh đến bao giờ, con gái ở trường chắc chắn cũng sẽ bị ấm ức.

    Thời buổi này chẳng có gì quý giá để làm quà, tự tay làm chút món ngon đem tặng mới thể hiện được tấm lòng. Thế là mẹ Phương chuẩn bị nguyên liệu từ tối hôm trước, sáng sớm hôm sau đã nổi lửa nhóm bếp, chiên một chậu lớn thịt viên và nem rán, bảo Phương Thanh mang đến tận tay hai anh em nhà họ Ôn.

    Phương Minh đạp xe đưa em gái đến nơi rồi vội vã đi làm, Phương Thanh chỉnh lại áo quần, nhẹ nhàng gõ cửa.

    Ôn Ninh mở cửa thấy gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng vì lạnh thì vội mời vào nhà.

    "Em tìm Ôn Linh à? Con bé còn chưa dậy, vào ngồi đợi chút nhé, để anh gọi con bé."

    Phương Thanh vội ngăn lại, giơ chiếc hộp cơm trong tay: "Đừng gọi cậu ấy dậy. Em chỉ đến để đưa đồ rồi đi ngay. Đây là thịt viên với nem rán mẹ em làm, mang cho hai người nếm thử.."

    Ôn Ninh dừng bước, liếc nhìn hộp cơm trong tay cô, mỉm cười nhận lấy: "Phiền bác gái quá."

    Thấy đối phương không chê bai, Phương Thanh cũng yên tâm hơn, vừa quay người muốn rời đi thì từ trong nhà, Ôn Linh tóc tai rối bời chạy ra, kéo tay cô nói hôm nay muốn dẫn đi chơi, còn năn nỉ cô giúp buộc tóc.

    Ôn Ninh đứng đó nhìn Phương Thanh dịu dàng giúp em gái mình chải đầu, chỉ cảm thấy thiếu nữ trong ánh nắng sớm thật giống một bức tranh, vô thức bị thu hút ánh nhìn. Đến khi hai người rời khỏi, anh mới giật mình nhận ra bản thân có hơi thất thố. Nhưng rồi lại cảm thấy rất bình thường, mình chỉ đang thưởng thức cái đẹp thôi, có gì phải ngại?

    Nhìn hộp cơm được bọc trong khăn tay màu xanh trên bàn, anh mở ra, nếm thử một viên thịt, hương vị thơm lừng khiến người ta phải bất ngờ. Khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh của Ôn Ninh cuối cùng cũng hiện lên chút thỏa mãn.

    Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh lấy hộp cơm của mình ra, gắp một ít sang, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
     
  3. Shine9695

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Thiếu tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm cuối tuần, nắng vàng rực rỡ. Khi đi đến trước một căn nhà nhỏ, hai chị em đã mồ hôi nhễ nhại vì trời nóng.

    Ôn Linh đi đến trước cổng sắt, gõ mấy cái. Sau tiếng lạch cạch vang lên, một con chó nhỏ giống chó Nhật chạy ra, áp sát cửa ngửi ngửi mùi bên ngoài.

    "Nữu Nữu à, mau mở cửa cho chị đi." Ôn Linh nghe được tiếng động, vui vẻ cúi đầu gọi khe khẽ qua khe cửa.

    Quả nhiên, sau một tiếng "cạch", cánh cửa mở ra. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Phương Thanh, Ôn Linh bế con chó nhỏ chạy nhanh vào sân: "Thanh Thanh, mau vào đi, tớ dẫn cậu đi gặp cô giáo Thù."

    Phương Thanh vừa đi theo vừa tò mò quan sát xung quanh. Sân nhỏ vuông vức, diện tích không lớn nhưng lát toàn đá xanh mài bóng, căn gác xép được xây tinh tế. Trên tường không chỉ có lớp đá sỏi màu ghi xám, còn được ghép thêm các viên gạch sứ tráng men tạo thành một bức tranh, hài hòa với cả kiến trúc ngôi nhà.

    Góc phía tây của sân có một cây nhỏ, không rõ là giống gì, dưới cây có một chiếc ghế bập bênh phủ tấm chăn dày, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ với một quyển sách còn đang mở và một ấm trà thơm..

    Lúc này hai người đã đến cửa nhà, Ôn Linh thành thạo thay đôi dép đi trong nhà, quay lại đưa cho Phương Thanh một đôi khác: "Thay dép vào nhé, cô giáo Thù không thích ai mang giày vào nhà."

    Phương Thanh gật đầu, từ bên ngoài cũng có thể cảm nhận được chủ nhân nơi này là người yêu thích sự sạch sẽ, gọn gàng, làm khách thì phải tôn trọng chủ nhà.

    Tầng một là phòng khách, có hai chiếc ghế sofa cũ dài đặt đối diện nhau. Sau lưng là một hàng cây xanh tươi tốt khiến cả căn phòng lập tức trở nên sinh động. Trên tường treo tranh thủy mặc, khiến người ta cảm thấy như thoát khỏi bụi trần. Phương Thanh đi theo Ôn Linh lên tầng hai, đi thẳng đến một căn phòng rộng rãi, sáng sủa. Ôn Linh gõ cửa rồi bước vào: "Cô giáo Thù, em đến học rồi ạ."

    "Là Tiểu Linh à, mau vào đi. Đúng lúc cô muốn nói với em về bài tập lần trước." Một giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút già nua vang lên khiến Phương Thanh lập tức sững người. Giọng nói này.. sao mà giống hệt giọng của bà cụ xấu xí ở kiếp trước, người duy nhất từng mang lại cho cô hơi ấm?

    Thấy Phương Thanh ngẩn người trước cửa, Ôn Linh kéo tay cô đi đến phía sau giá vẽ. Một người phụ nữ lớn tuổi tóc bạc, gương mặt hiền hậu xuất hiện trước mắt. Tuy không giống hẳn ký ức kiếp trước, nhưng ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp ấy khiến Phương Thanh run lên.

    Không thể sai được, chính là bà cụ xấu xí đã từng dạy cô vẽ, từng an ủi cô!

    Tuy không hiểu tại sao kiếp trước bà lại bị phá hủy dung mạo, lưu lạc vào trại tâm thần, nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy khuôn mặt thật sự của bà ấy, nước mắt không kìm được cứ lặng lẽ tuôn rơi. Bà ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật tốt biết bao.

    Phương Thanh đứng lặng quá lâu khiến cô giáo Thù vốn nhiệt tình hiếu khách cũng để ý. Bà ấy ngẩng đầu nhìn qua kính lão, thấy một cô bé rất xinh đang ngắm mình, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng.

    "Cô bé, cháu thấy không khỏe sao? Muốn ngồi nghỉ một chút không?"

    Sự quan tâm của cô giáo Thù kéo Phương Thanh về hiện thực. Cô vội lau nước mắt, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi ạ, vừa rồi có chút bụi bay vào mắt. Chào cô, cháu là Phương Thanh, rất vui được gặp cô."

    Cô giáo Thù quan sát Phương Thanh, càng nhìn càng thấy thích, liền vẫy tay gọi cô lại gần, chỉ vào giá vẽ phía trước: "Cháu có muốn học vẽ không? Nếu muốn học, cô dạy miễn phí cho cháu."

    Ôn Linh lập tức hùa theo: "Đúng rồi đó, Thanh Thanh học đi, vậy sau này tụi mình có thể vẽ tranh với nhau mỗi ngày!"

    Tất nhiên là Phương Thanh muốn học, nhưng nghĩ đến chi phí học vẽ thường rất cao, lòng hơi chùn lại. Cô giáo Thù không vội, chỉ mỉm cười bảo cô cứ tham gia cùng trước, khi nào quyết định thì nói sau.

    Nhà cô giáo Thù chỉ có một mình bà ấy sống. Chồng mất sớm, con gái duy nhất đi du học, nghe nói có một đứa cháu ngoại rất lanh lợi, mỗi dịp Tết đều gửi quà về. Trên tường có mấy tấm ảnh, là cô giáo Thù thời trẻ, khuôn mặt rạng rỡ như vậy, cô chưa từng thấy trên nét mặt bà cụ xấu xí trong ký ức.

    Phương Thanh nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, nhìn bà cụ đang nghiêm túc giảng dạy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa. Ở kiếp trước, bà ấy từng dạy cô những nét vẽ cơ bản nhất, đó là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi trong "nhà giam". Cô chưa từng nghĩ rằng bà ấy thật sự là một cô giáo dạy vẽ. Vậy rốt cuộc bà ấy đã trải qua những gì mà cuối cùng lại kết thúc cuộc đời trong trại tâm thần?

    "Thanh Thanh, mau lại đây xem, tranh của tớ có đẹp không?"

    Tiếng gọi của Ôn Linh kéo cô trở về thực tại. Cô mỉm cười đi về phía bạn, hòa vào bầu không khí ấm áp đó..

    Buổi chiều, vừa bước vào nhà, cô đã thấy cô út đang giúp mẹ muối dưa cải trong sân. Vừa thấy cô, cô út hớn hở chỉ vào phòng: "Vào mà xem, ba lô mới của con làm xong rồi!"

    Làm xong rồi ư? Phương Thanh chạy vào phòng, lập tức nhìn thấy một chiếc ba lô hồng hai quai được đặt ngay ngắn trên giường. Chất vải dày dặn, dây đeo mềm mại, đeo lên vừa đẹp vừa tiện.

    "Cô út đúng là giỏi quá! Hồi đó cháu chỉ vẽ sơ sơ thôi, cứ sợ cô làm không được cơ đấy." Phương Thanh ôm lấy ba lô, không rời tay, tựa vào khung cửa nhìn cô út cười rạng rỡ.

    Cô út vừa làm việc vừa đắc ý nhướng mày: "Thế nào, một cái ba lô mà cũng làm khó được cô út của cháu chắc?"

    Phương Thanh nhìn chiếc ba lô, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: "Cô út, cô thấy cái ba lô này người khác có thích không? Nếu mình làm hàng loạt rồi đem bán thì sao?"

    Phương Thúy Anh dừng tay, nghĩ lại toàn bộ quá trình làm từ chọn vải, xử lý, cắt may, rồi lắc đầu: "Cái ba lô này đúng là đẹp thật, nhưng từ khi chọn vải đến khâu cuối cùng, cô tốn đúng năm ngày trời. Nguyên liệu thì không bao nhiêu, nhưng công làm thì khó mà lời được.."

    Nghe xong, Phương Thanh hơi nản lòng, ôm ba lô ngồi suy nghĩ mãi. Bỗng trong đầu hiện lên hình ảnh dây chuyền sản xuất trong phim kiếp trước, cô như nghĩ ra gì đó.

    "Cô út, nếu chia nhỏ từng công đoạn, mỗi người chỉ làm một phần việc, tốc độ sản xuất có phải sẽ nhanh hơn không?"

    Phương Thúy Anh ngạc nhiên nhìn cháu gái: "Cháu từng làm ở xưởng à? Mấy xưởng may là làm kiểu đó đó. Nhưng dù làm được đi nữa, cháu có chắc sẽ có người mua không?"

    Phương Thanh bị câu hỏi làm cho nghẹn lời. Đúng thế, không có đầu ra thì có hay đến mấy cũng không kiếm được tiền. Xem ra muốn dựa vào làm ba lô để kiếm sống vẫn còn xa vời.

    Cô thở dài, đặt ba lô xuống rồi xắn tay áo phụ cô út làm việc, nhưng trong đầu vẫn đang không ngừng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề..

    Bên ngoài cổng trường cấp hai huyện Kính Đàm, Lưu Tú Tú tạm biệt vài người bạn, trang điểm lộng lẫy rồi nhanh chân đi về phía nhà họ Tôn. Nhưng vừa rẽ qua một con hẻm, một bàn tay to bất ngờ vươn ra, kéo mạnh cô ta vào trong.

    Tiếng hét của Lưu Tú Tú bị bàn tay kia chặn lại. Đến khi nghe thấy giọng cười khàn khàn quen thuộc và thấy một lọn tóc xoăn ló ra từ phía sau, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Em gái Tú Nhi à, lâu rồi không gặp."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...