Trọng Sinh Ở Đêm Tân Hôn Hán Việt: Trọng Sinh Tại Tân Hôn Chi Dạ Tác Giả: Dịch Lam Ân Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện Đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Nhẹ nhàng, Thị giác nữ chủ. Truyện đã được sự cho phép và đổng ý của dịch giả. Editor: Luitp Avelender Nguồn: Wikidich Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Từ Lutip Avelender Văn Án 1 Đời trước, Diệp Trăn Trăn yêu Lâm Trạch Viễn đến mức điên cuồng, si mê không lối thoát. Mặc kệ người đời buông lời chê trách nói dưa hái xanh không ngọt. Nhưng chính cô lại cố tình không tin, hao hết tâm tư đem người kéo tới tay cùng hỷ kết lương duyên. Song, cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn cũng không tốt đẹp là bao. Lần nọ say rượu, cô từ trên lầu cao ngã xuống lăn quay trở thành người thực vật. Diệp Trăn Trăn hối hận, cầu nguyện cho nhân sinh nếu có thể quay lại lần nữa, hy vọng không bao giờ gặp lại Lâm Trạch Viễn. Văn Án 2 Đời này Lâm Trạch Viễn chỉ có ba nguyện vọng duy nhất. Một, nguyện Diệp Trăn Trăn bình an hỉ nhạc mặc cho tháng năm đổi dời. Hai, nguyện Diệp Trăn Trăn tâm tưởng sự thành (muốn gì được nấy), hạnh phúc mỹ mãn. Ba ước nguyện. Hắn nhớ tới năm tháng mới gặp gỡ, gió xuân dịu nhẹ lướt qua lòng cô. Cô đứng ở dưới tán cây hải đường đang hồi lá rũ, nụ cười càng loé mắt hơn so với ánh mắt trời giữa ban trưa. Nếu Bồ Tát không quá bận, vậy phù hộ nàng. Vĩnh viễn Như đóa hoa mùa xuân kiều diễm Như hoa mùa hạ xán lạn.
Chương 1: Bừng tỉnh như mộng Bấm để xem Edit: Lutip Avenlader Beta: Vịt Donald, Thiên Thư * * * "Trăn Trăn, Trăn Trăn, cậu có ở đây không?" "Kỳ quái, như thế nào lại không tìm thấy người." "Ai nha, đêm tân hôn, khẳng định muốn chuẩn bị động phòng hoa chúc, nào còn có thời gian phản ứng lại chúng ta." "Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, đừng làm đại tiểu thư mất hết hứng thú." "Không được đâu, tớ còn đang chờ nháo động phòng." "Đi thôi, đi thôi, đêm xuân ngắn ngủi." Ngoài cửa một đám người hi hi ha ha, kề vai sát cánh cùng nhau đi xuống cầu thang. Diệp Trăn Trăn nằm ở trên giường, đôi tay giao nhau đặt ở bụng, hai mắt ngơ ngác liếc nhìn trần nhà. Không thể tin được, cô thế nhưng lại trọng sinh. Không sớm cũng không muộn, cố tình vẫn là ở ngày tổ chức hôn lễ này. Càng nói chính xác ra, là ở đêm tân hôn, sau khi say rượu bị nhóm bạn thân đưa về phòng, Lâm Trạch Viễn còn ở dưới lầu chiêu đãi khách quý. Nhớ tới cái tên này, Diệp Trăn Trăn trong lòng đau xót, kiếp trước cô ngoan cố làm theo ý mình, đường đường là Diệp thị đại tiểu thư lại dùng hết mọi thủ đoạn, bức bách một tên nghèo trắng tay khiến hắn cưới chính mình, sinh hoạt sau khi kết hôn càng là trời long đất lở. Bằng không, cô cũng sẽ không sớm mất đi tính mạng. Ngoài cửa có tiếng bíp nhẹ vang lên, ngay sau đó có người đẩy cửa đi đến, Diệp Trăn Trăn giống như một con búp bê sứ nằm im tại chỗ, không muốn nhúc nhích. Quá mệt mỏi! Nhớ đến những năm tháng dốc hết sức vây quanh Lâm Trạch Viễn, uy hiếp, theo dõi, không biết xấu hổ, làm hắn xấu hổ, thay hắn đuổi tiểu tam, hiện tại xem ra, hoàn toàn như là đang xem một đoạn chê cười. Đáng tiếc ngay lúc đó cô như bị sương mù bao phủ, chỉ biết tại chỗ đảo quanh. Tấm thảm nặng nề át đi tiếng bước chân, có người nhích lại gần, không cần quay đầu lại cũng biết là Lâm Trạch Viễn, đêm tân hôn sao, trừ bỏ hắn còn có thể có ai. Hắn đứng ở mép giường không nói gì, Diệp Trăn Trăn nhắm hai mắt. Không có nói. Lâm Trạch Viễn phần lớn thời điểm đều trầm mặc ít lời, có đôi khi, cô chọc giận hắn, hắn cũng chỉ là lạnh lùng mà liếc cô thêm vài lần, một bộ hoàn toàn khinh thường cùng kẻ ngu ngốc nói chuyện khiến cô càng thêm điên cuồng. Cô sẽ điên cuồng mà đem hết thẩy mọi đồ vật có thể bắt lấy được ném về phía hắn, "Lâm Trạch Viễn, anh nói chuyện." "Anh có phải chột dạ hay không?" "Anh có phải đang hối hận đúng không?" "Anh có phải hay không cùng cô ta ở bên nhau?" * * * * * * Mà hắn chỉ biết không kiên nhẫn mà bắt lấy cổ tay của cô, ánh mắt nhíu mày đạm mạc nói "Đừng náo loạn, cô nhìn xem cô như thế này." Ha ha, đừng náo loạn! Bước chân bên cạnh cô dừng lại một chút, một lát sau đi vào phòng tắm, Diệp Trăn Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật, cô cũng khá sợ hắn sẽ nói gì với cô. May mắn thay, hắn cái gì cũng chưa nói. Kiếp trước, nghe nói hắn che chở người kia có thai, cô tự mình tới cửa chất vấn, chịu khổ bị vả mặt, lúc về lại say khướt một hồi, lơ đãng từ trên lầu ngã xuống, trở thành người thực vật. Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi những người thân nhất bên gối dần dần trở thành người xa lạ, cuối cùng đất trở về đất, cát bụi trở về với cát bụi. Lần này, vừa mở mắt ra và nằm trên chiếc giường đỏ rực, cô còn hoảng hốt tưởng rằng mình đang nằm mơ nhưng những sự việc trải qua quá mức khắc sâu, hồi ức rõ ràng trước mắt, nhắm mắt lại cũng chẳng thể xóa nhòa. "Chúng ta kết hôn thôi, chúng ta kết hôn thôi.." Tiếng chuông chói tai đột ngột vang lên khiến Diệp Trăn Trăn giật mình, cô bị trầm cảm một lúc không nghe thấy được tiếng ồn ào, sau đó liền tắt tiếng tất cả cuộc gọi đến, ngoại trừ Lâm Trạch Viễn. Cô luyến tiếc để hắn bỏ lỡ bất kì một tin tức nào. Tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên, Diệp Trăn Trăn không còn cách nào khác, đành phải nhấc máy lên. "Xin chào?" "Oa, cậu vẫn còn thời gian để nghe điện thoại, cậu không nên cùng tiểu bạch kiểm điên loan đảo phượng, như thế nào, rốt cuộc cũng phát hiện tiểu bạch kiểm chỉ là cái gối thêu hoa?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu ống nghe truyền đến, Diệp Trăn Trăn hiểu ý mỉm cười. "Cô bé nhỏ." "Như thế nào, có chuyện gì, hắn ta khi dễ cậu?" La Tiểu Cửu ở phía đối diện hét lên một tiếng lớn. Diệp Trăn Trăn giơ tay che mắt, cười lắc lắc đầu, "Không có." Chính là, lại lần nữa nghe được thanh âm này khiến cô thực vui vẻ. La Tiểu Cửu là bạn tốt của cô và là một trong số ít những người bạn thân nhất của cô. Hai người gặp nhau khi còn học đại học, cùng chung một ký túc xá ban đầu không dễ chịu chút nào nhưng về sau lại càng thấy quý mến nhau. La Tiểu Cửu là một phú nhị đại chân chính, đời đời đều làm buôn bán, không giống như gia đình nhà cô, bậc cha chú thừa dịp đông phong thăng chức rất nhanh, cũng chính là cái gọi nhà giàu mới nổi, thời gian lâu liền lắc mình biến hóa trở thành phú hào. Sau khi tốt nghiệp đại học Vũ, cô kết hôn và làm vợ, trong khi đó La Tiểu Cửu sang nước ngoài để tiếp tục việc học của mình. Khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn song sợi dây liên kết chưa bao giờ bị đứt đoạn. "Này, cậu không có say, tớ xem cậu uống không ít rượu, đều do mọi người ồn ào, cậu cũng thật là, cậu nói xem cậu kết hôn uống như vậy nhiều rượu làm cái gì.." Diệp Trăn Trăn nghe cô ở phía kia lải nhải, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp. Cô không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm tân hôn khi đó, nhưng cô nhớ Lâm Trạch Viễn đã đi ra ngoài, không rõ có phải cãi nhau hay không và cô say rượu. Đại khái là làm người thực vật có chút lâu, hiện tại lại nhớ đến, cô luôn cảm thấy lòng mình như giếng cổ, không chút gợn sóng. Liền cảm thấy, cảnh còn người mất. La Tiểu Cửu ngừng nói một chút, sau đó thấp giọng hỏi cô: "Lâm Trạch Viễn ở bên cạnh cậu?" "Không ở." Anh đang tắm rửa, một lúc sau sẽ đi ra ngoài. Không có động phòng hoa chúc, đêm đó, vị hôn thê cũ của anh đã đợi anh ở dưới nhà cả đêm. "Ồ, vậy là tốt rồi, cậu đã nhận được món quà mà tớ tặng chưa?" "Cái gì?" "Lễ vật cho đêm tân hôn, bảo bối." "Cảm ơn." La Tiểu Cửu ngáp một cái, mấy ngày cô phải bận trước bận sau, cũng mệt mỏi quá sức, "Tớ cảm giác chồng cậu tính tình lãnh đạm, hai ngươi rốt cuộc thử vài lần, hắn được không?" Diệp Trăn Trăn: "..." "Chị em, chuyện này có liên quan đến cả đời người, cậu phải biết rằng phụ nữ không có cuộc sống hạnh phúc thì sẽ mọc đốm, sẽ già cả, sẽ nội tiết mất cân đối..". Mắt thấy cô định nói về Tâm Kinh của Ngọc Nữ, Diệp Trăn Trăn nhanh chóng dừng chủ đề của cô ấy lại, "Anh ấy, không sao đâu." La Tiểu Cửu thất vọng mà lắc đầu, "Tớ vừa nghe cậu nói cái này, liền rất hoang mang, cậu thử xem đi, nếu thật sự không được thì tớ mang cậu đi ra ngoài mở mang tầm mắt." Diệp Trăn Trăn nhịn cười không được, nhẹ nhàng ừ một tiếng. La Tiểu Cửu không theo chủ nghĩa kết hôn và tin vào khoái cảm tức thì. Hai người hạnh phúc bên nhau là điều tốt, không vui thì họ nói lời chia tay. Mà cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Lâm Trạch Viễn. Sau khi kết hôn, mỗi lần cô đều cùng La Tiểu Cửu kể khổ, cô gái nhỏ liền có bộ dáng hận sắt không thể thành thép, sẽ mang cô đi ra ngoài làm trò vui, lại cũng trước sau không thể đem cô thoát khỏi từ vũng bùn. Hai người họ thật lâu cũng không có trò chuyện trong thời gian dài, nhưng Diệp Trăn Trăn dường như đã sống lại, kể từ khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thế giới tươi mới, sự gắn kết giữa những con người với nhau khiến cô cảm động đến rơi lệ. Nói đến lễ vật, Diệp Trăn Trăn khẽ quay đầu mở tủ đầu giường. Đêm đó hôn lễ diễn ra ở khách sạn, đời trước, cô vội vàng rời khỏi đó, thậm chí còn không nhớ đến tiểu tình tiết này, đương nhiên cũng sẽ không quay lại tìm thứ gọi là lễ vật. Liền nhớ rõ trước khi kết hôn, cô bé tặng cô rất nhiều quần áo gợi cảm. Tủ đầu giường không khóa, nhẹ nhàng lôi kéo liền mở ra, bên trên đặt một cái ống màu đen rất nhỏ buộc bằng một dải ruy băng đỏ lộng lẫy. Diệp Trăn Trăn không còn chút sức lực nào trên người, hai mắt nhìn thăm dò. Mặt trước vẽ bằng vàng rune, mặt sau là tiếng anh, với hệ thống vốn từ ít ỏi cũng nhận thức được cái gì D cái gì Long linh tinh. Diệp Trăn Trăn buồn bực, chẳng lẽ là bút ghi âm? Này, thật là buồn cười! Vừa nghĩ tới đây, đèn giường bỗng nhiên bật sáng, ánh đèn đột nhiên bật lên có chút chói mắt, Diệp Trăn Trăn rùng mình một cái, món quà trong tay bay thẳng ra ngoài. Tấm thảm màu nâu nhạt, trên đó là những món quà lăn tròn bất động. Xa hơn phía trước là đôi dép lê màu đỏ tươi, trên mặt thêu chỉ vàng, "Nắm lấy tay anh cùng nhau đầu bạc". Diệp Trăn Trăn ngây ngốc nhìn hàng chữ, không nhúc nhích. Một lát sau, có người khom lưng nhặt lễ vật. Là Lâm Trạch Viễn, hắn quấn khăn tắm quanh eo, tóc còn hơi ẩm, ánh đèn vàng mờ ảo rơi vào trên người tựa như mật mà chảy ra. Phá lệ mà mê người. Diệp Trăn Trăn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không có biện pháp, ai bảo cô chính là một nhan cẩu, ai bảo cô đây là người mà mình từng yêu rất nhiều năm. Nhất kiến chung tình, liếc mắt một cái, luân hãm! Lâm Trạch Viễn mới từ phòng tắm bước ra, ánh mắt đã bị màu sáng trên giường hấp dẫn, Diệp Trăn Trăn đang nằm trên giường mặc một bộ váy màu đỏ tươi, đôi chân thon dài trắng nõn đang gấp khúc cong lên, váy của cô rất ngắn, khoe ra một đường cong mê hoặc lòng người. Có lẽ bởi vì ánh sáng, hắn cảm thấy cô hôm nay phi thường trắng, màu trắng có chút chói mắt. Mặc dù cô ấy vẫn luôn là người da trắng. "Cái đó" Diệp Trăn Trăn thấy hắn nhìn chằm chằm vào lễ vật trong tay, đành phải ra tiếng giải thích, "Son môi của tôi." Lâm Trạch Viễn kỳ thật cũng không chú ý, nghe cô nói như vậy tùy ý liếc mắt chuẩn bị đưa qua. Delay Spray? "Của cô?" Ngón tay anh đang nắm chặt lại một cách phi thường, tai của Lâm Trạch Viễn phía sau có chút đỏ lên, cô như thế nào sẽ có mấy thứ này. Chẳng lẽ lấy sai rồi? "Đưa cho anh?" Cô thực sự đang hỏi, nhưng nghe vào tai Lâm Trạch Viễn dường như mang một ý vị khác, ý nghĩ quyến rũ vừa xuất hiện đã biến mất không còn tăm hơi. Diệp Trăn Trăn cũng không quan tâm, dù sao hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Nếu cô muốn mở ngăn kéo ra xem lại, hắn thật sự không còn sức lực nữa, quên đi, dù sao lần này cô ấy cũng không say, ngày mai làm đi. Lật người cam chịu, Diệp Trăn Trăn nằm liệt trên giường, khóe mắt bắt gặp Lâm Trạch Viễn yên lặng quay người lại, vì thế thuận miệng hỏi câu, "Muốn đi ra ngoài à?" Vừa dứt lời, liền thấy hắn đột nhiên quay đầu lại. Diệp Trăn Trăn im lặng một lúc, cô đã vượt qua ranh giới giữa hai người bọn họ, Lâm Trạch Viễn không thích cô xen vào việc riêng của anh, anh cảm thấy cô như một con quái vật điên cuồng kiểm soát và không cho anh chút riêng tư nào. Hắn đứng dưới ngọn đèn, lông mi hơi nhăn lại, đôi môi mỏng mím chặt, ánh sáng và bóng tối thay nhau phản chiếu vào gương mặt góc cạnh khiến đôi mắt sâu thẳm như có một tầng băng. Diệp Trăn Trăn ảo não mà vỗ trán, nói nhiều quá, biết trước sự việc diễn ra như thế này vừa nói ra đã biến thành kinh hãi. "Tôi nghe thấy di động của anh vẫn luôn vang, có phải hay không có người đang tìm anh?" Lâm Trạch Viễn cầm lấy di động lên, mặt vô biểu tình liếc nhìn rồi đặt xuống, "Tôi đi ra ngoài một chuyến." Diệp Trăn Trăn vô lực mà xua xua tay, đi thôi, đi thôi, cô chỉ muốn yên lặng. Trọng sinh đối với cô giống như một chiếc bánh ma thuật từ trên trời rơi xuống, cảm giác vừa giật mình vừa kinh hãi. Bị đủ mọi sự việc bị quấy rầy, cơn buồn ngủ càng lúc càng kéo đến, Diệp Trăn Trăn ôm gối đầu chậm rãi trượt xuống, trước nay, cô luôn không thể nhìn đi chỗ khác cũng không thể ngủ được. Bây giờ, rốt cục cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.