Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Shine9695, Jun 26, 2025 at 8:39 PM.

  1. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 20: Chứng minh sự trong sạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng cô Trương biết Phương Thanh bị oan, nhưng hai cô trò nói chẳng ai nghe, căn bản không thể ngăn cản được quyết định của chủ nhiệm khoa. Cuối cùng, Phương Thanh bị hủy kết quả môn Toán.

    Hai người đứng trong hành lang dài, im lặng nhìn về phương xa, cô Trương vỗ nhẹ vai cô.

    "Phương Thanh à, cô tin em không có quay cóp, nhưng chuyện này đúng là khó mà nói rõ ràng được. Cô biết kết quả này rất bất công với em, nhưng chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng.."

    Nhưng Phương Thanh lại không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục như thế: "Không, em không làm thì tuyệt đối không nhận!" Nói xong liền xoay người chạy đi.

    Cô Trương sợ cô nghĩ quẩn, bèn vội vàng đuổi theo. Thấy cô chạy thẳng tới phòng hiệu trưởng, cô ấy biết e là sắp lớn chuyện rồi.

    Phương Thanh đứng ngoài cửa phòng hiệu trưởng, dốc sức gõ cửa: "Hiệu trưởng, xin thầy giúp em! Em không hề quay cóp, xin hãy trả lại công bằng cho em!"

    Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, hiệu trưởng thấy Phương Thanh mặt đầy nước mắt liền khựng lại một chút, rồi nhìn thấy cô Trương theo sát phía sau, vẻ mặt lo lắng, thì sắc mặt trầm xuống: "Em học sinh này, vào đi, ngồi xuống từ từ nói. Cô Trương, cô cũng vào đi."

    Lúc Phương Thanh thấy hiệu trưởng thì trong lòng đã có phần hối hận. Dù sao hiệu trưởng cũng là người trăm công nghìn việc, cô cứ xông vào thế này, không nói đến gây thêm phiền phức cho ông ấy, chỉ riêng chuyện cô Trương bị liên lụy cũng khiến cô thấy mình thật bốc đồng.

    Ngồi trên ghế, Phương Thanh có chút sợ hãi. Cô làm vậy chắc chắn sẽ làm mích lòng chủ nhiệm khoa và mấy giáo viên kia, không biết liệu sau này còn có thể tiếp tục học ở trường nữa không.

    "Con gái, vừa rồi không phải em nói có chuyện sao? Nói đi, thầy đang lắng nghe đây." Hiệu trưởng là một ông cụ hiền hòa, gương mặt tươi cười nhìn Phương Thanh khiến cô càng cảm thấy mình hành động thiếu suy nghĩ.

    "Hiệu trưởng, em.. em.." Phương Thanh đối mặt với những lời vu khống thì có thể không đổi sắc mặt, nhưng khi đối diện với một ông cụ thân thiết, từ ái như hiệu trưởng, lại thấy bản thân thật không biết điều.

    Thấy Phương Thanh lâu không mở miệng, hiệu trưởng quay sang hỏi cô Trương: "Cô Trương, vậy để cô nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì khiến học sinh bị dồn đến thế này?"

    Cô Trương hiểu tính hiệu trưởng, tuy ông ấy hiền hòa nhưng là người nói một là một, nói hai là hai. Cô ấy chỉ có thể kể lại toàn bộ sự việc một cách đầy đủ, rõ ràng.

    "Tôi đã hiểu rồi. Vậy thế này đi, cô đưa em học sinh này về lớp thi tiếp các môn còn lại. Việc này để tôi xử lý."

    Sau khi dặn dò cô Trương, hiệu trưởng nhấc điện thoại gọi sang văn phòng chủ nhiệm khoa: "Tiểu Hồ à, thầy và các thầy cô tổ Toán khối mười đến phòng tôi một chuyến, có việc cần hỏi."

    Cô Trương thấy vậy chỉ có thể đưa Phương Thanh rời đi trước. Phương Thanh không hiểu sao lại tin hiệu trưởng, lúc ra về còn nghiêm túc cúi chào thật sâu. Hiệu trưởng cười cười phất tay, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc..

    Tuy gặp chuyện như vậy, nhưng Phương Thanh không để ảnh hưởng gì đến kỳ thi các môn sau. Vì trong suy nghĩ của cô, càng vào lúc thế này, càng phải bình tĩnh, làm bài thật tốt, dùng thành tích để chặn miệng người ta.

    Kỳ thi kết thúc suôn sẻ, Phương Thanh về ký túc xá thì bắt đầu chờ kết quả xử lý từ nhà trường. Ba ngày trôi qua, thông báo về cô vẫn chưa xuất hiện, ngược lại các tổ chuyên môn liên tục họp hành, bắt đầu điều tra vụ việc.

    "Ê, nghe nói chưa? Hình như kỳ thi vừa rồi bị lộ đề đó!"

    "Thật hay giả vậy? Nếu vậy thì chẳng phải quá bất công với tụi mình sao? Nhà trường nói gì chưa?"

    "Còn nói gì được nữa, điều tra chứ sao. Không thấy mấy hôm nay thầy cô nào cũng họp suốt à. Không biết là ai xui dữ vậy, sơ suất đến thế.."

    Nghe các học sinh bàn tán, trong lòng Phương Thanh lại bình tĩnh lạ thường. Tuy vụ việc ngày càng ầm ĩ, nhưng cô bị oan, nếu không tìm ra được ai là người làm lộ đề, cô mãi mãi không thể rửa sạch hiềm nghi. Bây giờ chỉ mong nhà trường thật sự có thể tìm ra được kẻ đàu sỏ gây nên chuyện này..

    Một tuần sau, cô Trương gọi cô tới văn phòng.

    "Phương Thanh, chuyện lần này đã điều tra rõ rồi, đúng là có một giáo viên vô ý làm lộ đề." cô Trương ngừng lại một chút, thấy Phương Thanh đang mừng rỡ thì lại thở dài, "Nhưng vì không có ai chứng minh được em chưa từng thấy đáp án đó, nên kết quả môn Toán của em vẫn bị hủy bỏ."

    Nụ cười còn chưa kịp nở đã vụt tắt, Phương Thanh gật đầu tỏ vẻ mình hiểu: "Cảm ơn cô Trương, em biết rồi."

    Cô Trương nhìn cô mà thấy khó xử: "Nhưng lần này cô đã tranh thủ cho em được thi lại. Em có đồng ý không?"

    Phương Thanh mừng rỡ như điên, chỉ cần có cơ hội chứng minh trong sạch, dù có thi lại mười lần cô cũng không ngại. Chiều hôm đó, trong tiết tự học, Phương Thanh được gọi lên văn phòng chủ nhiệm khoa, bắt đầu thi lại dưới sự giám sát của nhiều giáo viên.

    Đề thi lần này được nhóm giáo viên tổ Toán thiết kế mới hoàn toàn, dựa theo độ khó đề gốc, không một ai biết đề, thậm chí đáp án còn đang soạn, để tránh bị rò rỉ.

    Phương Thanh bắt đầu làm bài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thấy cô làm mỗi câu trắc nghiệm chỉ mất chưa tới 15 giây, các giáo viên đều ngạc nhiên.

    "Con bé này làm bài nhanh quá.."

    "Xem ra nền tảng toán của em ấy rất vững.."

    "Cứ quan sát đã, nhỡ đâu là chọn bừa cho nhanh thì sao?"

    * * *

    Kỳ thi lại kết thúc, mấy giáo viên lập tức chấm bài. Đầu tiên là làm ra đáp án chuẩn, sau đó đối chiếu với bài làm của Phương Thanh.

    Điều khiến mọi người kinh ngạc là các câu trắc nghiệm của cô một lần nữa đều chính xác. Toàn bộ đề thi, ngoại trừ một bài giải thiếu một bước nhỏ nên bị trừ hai điểm, các câu còn lại đều đúng hoàn toàn. Đến nước này thì cả chủ nhiệm khoa cũng phải tin rằng học sinh này không có lý do để gian lận.

    "Phương Thanh, chúc mừng em, em đã chứng minh được mình không quay cóp."

    Phương Thanh hồi hộp đứng dậy, liên tục cúi đầu cảm ơn các thầy cô, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

    * * *

    "Thanh Thanh, cậu giỏi quá! Lần này đứng hạng năm toàn khối luôn rồi!"

    Đứng trước bảng thành tích, Ôn Linh ôm chầm lấy Phương Thanh hét lên sung sướng, rồi thấy vài nữ sinh bên cạnh sắc mặt u ám thì càng đắc ý: "Thanh Thanh à, điểm số của cậu lần này đúng là tát thẳng vào mặt vài người đấy! Nghe nói có người cứ luôn không phục, còn lớn giọng bảo sẽ vượt cậu. Không biết mấy người đó thi được mấy điểm nhỉ, mặt đau không ta.."

    Một nhóm người bên chị Sảng đứng cách đó không xa, nhìn thành tích của Phương Thanh thì tức giận quay đầu bỏ đi.

    "Đồ bỏ đi! Có vậy mà cũng làm không xong, chẳng phải nói là đã chắc chắn cô ta quay cóp sao? Sao còn được thành tích?"

    "Cô ta tìm hiệu trưởng rồi, nhà trường cho phép thi lại. Lần thứ hai tụi em không ra tay được.."

    "Thôi bỏ đi, nghĩ cách khác vậy.."

    Phương Thanh đang tìm tên bạn tốt trên bảng thành tích, khóe mắt thấy Ôn Ninh cũng đang xem bảng điểm khối 11 cách đó không xa. Như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh lập tức quay đầu lại, thấy là cô thì liền nở nụ cười, rồi từ xa làm khẩu hình miệng:

    "Chúc mừng, thi tốt lắm."

    Phương Thanh mắt cười cong cong, cũng bắt chước anh làm khẩu hình đáp lại: "Chúc mừng, thủ khoa à."

    Cách đó không xa, Tôn Trường Khanh đứng nhìn một màn này, sắc mặt âm trầm.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...