Chương 1020: Trời giáng kinh hách Bấm để xem Khương tiên sinh liếc nhìn bọn họ một cái, cười lớn rồi đứng dậy xắn tay áo. Trang tiên sinh liền quay đầu nói với Mãn Bảo và Bạch Thiện: "Đi lấy bút giấy tốt đến đây." Mãn Bảo và Bạch Thiện nhìn nhau, chạy đi tìm đồ. Khương tiên sinh lại rất tùy hứng, tự tay mài mực rồi viết chữ trên tờ giấy đã trải ra, ông ấy chỉ viết một hai chữ trên một tờ giấy, cho Bạch Thiện một chữ "Lãng", cho Mãn Bảo hai chữ "Tú Tuệ", cho Bạch nhị lang một chữ "Minh". Ông ấy nhìn Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật, cười rồi cũng viết một chữ cho bọn họ, một chữ "Ôn", và một chữ "Nhẫn". Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật vô cùng phấn khởi, nhẹ nhàng thổi để mực khô nhanh hơn, rồi cất đi. Ba người Bạch Thiện vừa nhìn thấy chữ mà Khương tiên sinh viết liền hiểu vì sao Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật lại kích động đến vậy, bởi vì chữ của ông ấy thật sự rất đẹp. Bạch Thiện cầm tờ giấy của mình, thấy thích vô cùng, nhìn sang tờ của Mãn Bảo, cũng thích, hắn quyết định lúc về nhà sẽ mượn của nàng để tập viết theo. Khương tiên sinh đặt bút xuống, Trần tiên sinh bên cạnh liền cười nói: "Mấy đứa may mắn đấy, Khương tiên sinh rất ít khi viết chữ cho người ta, ngay cả những người bạn cũ như chúng ta muốn xin ông ấy một bức chữ cũng phải xin bốn năm lần đấy." Khương tiên sinh liếc ông ấy một cái, nói: "Ai nói khó, nhà ta ngày nào cũng có không ít giấy bỏ đi, nếu ông không chê thì ta sẽ mang hết cho ông." "Thôi thôi, ta làm sao tranh lại đám người canh ở sau cửa nhà ông." Ba người nói rồi cười phá lên. Bạch Thiện nhìn tiên sinh nhà mình với ánh mắt thắc mắc. Trang tiên sinh cười giải thích: "Chữ của Khương tiên sinh viết rất đẹp, nhưng một chữ khó cầu, nên thường có người canh ở ngoài cửa nhà ông ấy, đợi khi nhà ông ấy lôi rác ra đổ, thì tranh nhau xông lên lục lọi trong đống giấy vụn, chỉ để có được một chữ của Khương tiên sinh." Trang tiên sinh nói: "Con thích thư pháp, sau này còn cần học hỏi Khương tiên sinh nhiều hơn." Khương tiên sinh nghe vậy thì quay đầu nhìn Bạch Thiện, cười hỏi: "Lão Trang, đây là đồ đệ rất thích viết chữ mà ông từng kể?" Trang tiên sinh gật đầu, "Nó viết chữ đẹp nhất, đợi có thời gian, ông phải giúp ta chỉ dạy thêm cho nó đấy." Khương tiên sinh cười: "Dễ nói, dễ nói." Bạch Thiện vội vàng chắp tay thi lễ với ông. Bành Chí Nho và Lư Hiểu Phật nghe vậy thì ngưỡng mộ nhìn Bạch Thiện, ngay cả Trần tiên sinh bên cạnh cũng kinh ngạc, nhìn Bạch Thiện, lại nhìn Khương tiên sinh, muốn nói lại thôi. Bọn họ ở bên này trò chuyện rôm rả, bỗng có bốn năm người vừa nói chuyện vừa đi về phía này, lúc vòng qua khóm hoa liền nhìn thấy Khương tiên sinh, vội vàng nhanh chân tiến lên gọi: "Thì ra Khương tiên sinh ở đây, ngài làm chúng tôi tìm mãi." Mãn Bảo cẩn thận cất kỹ chữ của mình vào trong ngực áo, cùng đám Bạch Thiện quay đầu nhìn, nhưng mới liếc qua đã nhìn thấy Trần Phúc Lâm đứng giữa năm người. Nàng hơi ngẩn người, rồi nhẹ nhàng bước lên, Bạch Thiện cũng di chuyển cùng lúc, đứng kề vai với nàng, che khuất Trang tiên sinh còn đang ngồi trên ghế. Trang tiên sinh vừa ngẩng đầu đã đối diện với mông của hai đứa trẻ, ông: . Người đến đã bắt đầu hàn huyên với Khương tiên sinh, Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt liếc mắt nhìn Bạch nhị lang. Bạch nhị lang đã không còn nhớ Trần Phúc Lâm trưng vẻ mờ mịt nhìn hai người, nghi hoặc tiến lên một bước, đứng chung một chỗ với bọn họ, thật trùng hợp, như thế vừa vặn che khuất tầm nhìn của Trang tiên sinh. Trang tiên sinh còn chưa kịp nhìn rõ người đến: . Mãn Bảo và Bạch Thiện lại cảm thấy hắn ngốc nghếch không chịu được, không khỏi dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn. Bạch nhị lang vừa chột dạ vừa tức giận, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao?" Mãn Bảo nhỏ giọng nói: "Không thấy kẻ thù của tiên sinh đến à, mau đưa tiên sinh đi đi, bọn ta che chắn tầm nhìn cho các ngươi, mau lên." Lúc này Bạch nhị lang mới nhớ ra hình như tiên sinh nhà mình cũng không khiến người ta bớt lo. Bạch nhị lang bỗng thấy ưu thương, hình như trong đám người lên kinh này, ngoại trừ hắn, thì ai cũng có kẻ thù ở kinh thành. Hắn xoay người đỡ Trang tiên sinh đang định đứng dậy vòng qua bọn họ để chào hỏi, khoác tay ông rồi dẫn ông đi. Trang tiên sinh hơi khựng lại, ông không nhìn thấy Trần Phúc Lâm, cũng không nghe ra giọng của đối phương, nhưng thấy Bạch nhị lang kéo tay ông đi, lại nhìn hai đệ tử đang đứng chắn trước mặt, ông cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó, liền mặc cho Bạch nhị lang đỡ mình rời đi. Kết quả vừa mới đi được hai bước đã bị Trần tiên sinh gọi lại, "Trang tiên sinh định đi đâu thế?" Ánh mắt của mọi người liền đồng loạt nhìn về phía ấy. Bạch Thiện vội vàng khom người hành lễ, đáp: "Trần tiên sinh, tiên sinh nhà con say rồi, để sư đệ con đỡ tiên sinh xuống nghỉ ngơi một lát ạ." Trần tiên sinh ngẩn ra, "Hôm nay bọn ta đâu có uống rượu." Mãn Bảo nghiêm trang nói: "Là say trà, hai năm nay tiên sinh nhà con mắc phải chứng bệnh mới, có lẽ là uống trà nhiều quá, nên nếu một lần uống quá nhiều thì cơ thể sẽ sinh ra chút phản ứng, giống như say vậy." Mọi người chưa từng nghe nói đến chuyện này, nhưng thấy Mãn Bảo không giống nói dối, bọn họ lại không khỏi tin tưởng. Trang tiên sinh đưa tay đỡ trán, nửa tựa vào người Bạch nhị lang, định rời đi. Trần Phúc Lâm đột nhiên nheo mắt nhìn bóng lưng của ông, rồi nhìn chằm chằm Bạch Thiện và Mãn Bảo một lúc, cũng cảm thấy có chút quen mặt, bèn không khỏi hỏi thành tiếng, "Là Trang Tuân đấy ư?" Ông ta nhanh chân tiến lên, Bạch Thiện và Mãn Bảo đồng loạt bước lên một bước chắn trước mặt ông ta, ngước mắt nhìn ông ta với ánh mắt không chút thiện cảm. Suy nghĩ trong đầu Trang tiên sinh xoay chuyển nhanh chóng, cân nhắc trong thoáng chốc rồi xoay người lại, trên mặt còn mang nét cười nhìn Trần Phúc Lâm, "Chính là tại hạ, vị này là?" Trần Phúc Lâm nhìn thấy Trang tiên sinh lần nữa, miễn cưỡng tìm ra được dấu vết thời trẻ từ trên khuôn mặt già nua của ông, ông ta không khỏi căng thẳng nuốt nước miếng, khẽ giật khóe miệng rồi tiến lên một bước, "Trang huynh không nhớ ta sao? Ta là Trần Phúc Lâm đây, trước đây chúng ta cùng học ở trường phủ, nhiều năm trước còn cùng nhau đến kinh thành cầu học." Trần Phúc Lâm đăm đăm nhìn Trang tiên sinh với ánh mắt ẩn ý, nói: "Trang huynh quên hết rồi à?" Trang tiên sinh vỗ trán rồi cười nói: "Ta già rồi, trí nhớ không còn được như xưa nữa, đã quên rất nhiều chuyện, nên lúc gặp không nhận ra Trần đại nhân ngay. Nhưng nghe ông nói những lời này thì ta cũng loáng thoáng nhớ ra rồi, không ngờ lại gặp ở đây." "Đúng vậy, không ngờ Trang huynh lại đến kinh thành." Người bên cạnh nghe thấy vậy thì cười nói: "Nói cách khác, hai vị không chỉ là đồng hương, mà còn là bạn cùng trường?" Trang tiên sinh cười gật đầu. "Ôi chào, vậy đây chính là chuyện vui lớn, hôm nay hai người phải mời một chầu." "Còn không phải chuyện vui được sao, xa quê gặp cố nhân không dễ đâu đó." Mãn Bảo không nhịn được nói: "Nhưng nơi này không phải là kinh thành sao ạ, hẳn là phải có rất nhiều người Kiếm Nam Đạo chúng ta chứ, người Ích Châu cũng không ít, Trần đại nhân còn thiếu đồng hương được ư?" Đám người già và trung niên cảm khái: "Hai cái này không giống nhau, nếu đột nhiên gặp thì như trời giáng kinh hỉ vậy." Mãn Bảo và Bạch Thiện liếc nhau: Chỉ e là trời giáng kinh hách mới đúng? Trang tiên sinh lại vuốt râu cười, thản nhiên nhìn Trần Phúc Lâm. Trần Phúc Lâm nhìn ông chòng chọc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, rời tầm mắt đi trước.
Chương 1021: Trần Phúc Lâm Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.** THÔNG BÁO LỊCH ĐĂNG CHƯƠNG: MỖI NGÀY 1 ĐẾN NHIỀU CHƯƠNG TÙY THUỘC VÀO SỐ LIKE Số chương cộng thêm dựa theo chữ số hàng chục của số like chương mới nhất Chưa đến 10 like: Cố định 1 chương/ ngày 10 like: Thêm 1 chương => Tổng cộng 2 chương/ ngày 20 like: Thêm 2 chương => Tổng cộng 3 chương/ ngày * * * Cứ thế suy ra. Chỉ tính số like chương mới nhất (chốt đến 8h sáng hôm sau) mình sẽ đăng chương mới trong buổi sáng mỗi ngày. Chủ nhật có thể sẽ nghỉ không đăng. Cố gắng like chương mới thật nhiều để có nhiều chương nha, like trước rồi để đó đọc sau cũng được ^^ (Chương trình chỉ áp dụng trong thời gian mình rảnh, bao giờ quá bận không làm theo được thì mình sẽ thông báo trước nhé, các đồng chí tranh thủ kiếm thật nhiều chương trong thời gian này nha)
Chương 1022: Chân tình giả ý Bấm để xem Trần Phúc Lâm cười, hỏi: "Vậy là ông tha thứ cho ta rồi? Cho ta xin địa chỉ, ngày mai ta sẽ mang bánh trung thu và rượu ngon đến bái phỏng." Trang tiên sinh lắc đầu, "Ta tin ông, nhưng ôn lại chuyện cũ thì bỏ đi, tốt nhất sau này cũng đừng gặp lại nữa." Trần Phúc Lâm: "Vì sao lại vậy?" Trang tiên sinh thở dài, "Ta luôn sợ gặp lại bạn cũ, chẳng lẽ Trần đại nhân không sợ chút nào sao?" Trần Phúc Lâm đối diện với ánh mắt của Trang tiên sinh, không khỏi nghẹn lời, hồi lâu vẫn không thốt được một câu. Trần tiên sinh và Khương tiên sinh đi ra xa, tụ hợp với những người khác, lắc đầu cười nói: "Trần đại nhân hòa nhã, nổi tiếng là người tốt bụng, còn Trang tiên sinh trông cũng là người rộng lượng, sao hai người lại có vẻ không hợp nhau?" Khương tiên sinh cười nói: "Tính tình không hợp chăng, chuyện này cũng giống như dùng bút viết chữ vậy, có cây bút nhìn rất tốt, nhưng nó lại không hợp với tay của ông, vậy thì không thể ở chung một chỗ được." Trần tiên sinh: ".. Vậy thì cây bút của Trang tiên sinh hợp với ông hơn, hay là cây bút của Trần đại nhân hợp với ông hơn?" Khương tiên sinh bật cười ha hả: "Sao ông lại ví von như vậy, cẩn thận lão Trang quay lại tính sổ với ông." Được rồi, Trần tiên sinh không cần ông trả lời cũng hiểu. Còn ba người Mãn Bảo vẫn đứng trên chỗ cao, đang nhìn chằm chằm Trang tiên sinh và Trần Phúc Lâm nói chuyện ở đằng xa, thảo luận sôi nổi, "Các ngươi nói xem, rốt cuộc giữa tiên sinh và ông ta có ân oán gì?" Bạch Thiện mắt tinh, nhìn thấy được thần sắc của họ, nói: "Nhìn sắc mặt không giống như cãi nhau, nhưng tiên sinh rất khách sáo, cũng không giống như quen biết đối phương." Bạch nhị lang: "Tiên sinh không phải là người nhỏ nhen, ta cảm thấy chắc chắn không thể là mấy vấn đề nhỏ còn sót lại từ hồi đi học như đánh nhau gây gổ, nhất định là kết thù rồi." Bạch Thiện đau đầu, "Sẽ là thù gì chứ?" Đang đoán thì ba người thấy Trang tiên sinh đứng dậy rời đi, thế là lập tức xoay người chạy xuống, "Tiên sinh, giờ chúng ta về nhà ạ?" Trang tiên sinh cười nói: "Vội gì chứ, ta dẫn các con đến tham gia hội thơ, giờ kết quả bình chọn còn chưa có, sao có thể về trước được? Đúng rồi, hôm nay các con đã viết câu thơ gì?" Bạch nhị lang giơ tay nói trước: "Tiên sinh, con không làm thơ." Trang tiên sinh hiểu cậu, gật đầu nói: "Không làm thì không làm thôi, nhưng sau khi về nhà, con không được ngủ nướng nữa, ngày nào cũng phải dậy sớm ra vườn đọc thơ văn hai khắc, sau đó mới dùng bữa sáng rồi đi học." Bạch nhị lang: . Trang tiên sinh quay đầu nhìn hai người còn lại, "Còn các con thì sao?" Bốn thầy trò vừa nói chuyện vừa trở lại đình giữa, vừa hay mọi người cũng đã viết xong thơ, mà trọng tài cũng sắp bình chọn xong, từng tờ thơ văn đang được mở ra để mọi người cùng thưởng thức. Chương Huy lấy ra ba bài thơ đứng đầu mà họ đã bình chọn, cười nói: "Hội thơ hôm nay có thu hoạch khá phong phú, trong tay ta có ba bài thơ hay muốn cùng chư vị thưởng thức, đặc biệt là bài thơ này của Bạch Thiện.." Trang tiên sinh còn chưa kịp nghe Bạch Thiện đọc thơ, nghe vậy thì quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không cần hắn phải thuật lại mà trực tiếp bước lên xem. ".. Nguyệt hạ quế hương thoại tiên khảo, tổ nguyện tân trúc nhiễu phượng trì.." Trang tiên sinh tán thưởng gật đầu, nói với Bạch Thiện: "Cuối cùng con cũng chạm được vào ngưỡng cửa của việc làm thơ rồi, ha ha ha.." Khương tiên sinh đang đứng ở đằng xa, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông thì tìm đến, cười hỏi: "Đệ tử của ông không tệ nha, vậy là giành được vị trí đầu bảng hôm nay rồi." Ông vừa dứt lời, trọng tài đứng ở trên đã đi tìm Bạch Thiện. Mãn Bảo và Bạch nhị lang lập tức vui vẻ đẩy Bạch Thiện lên. Tiếp theo là những thủ tục thông thường của hội thơ, các bậc tiền bối sẽ khích lệ hậu bối, sau đó sẽ trao phần thưởng cho họ trước công chúng. Là người đứng đầu, Bạch Thiện nhận được phần thưởng đặc biệt của Mạc Hội Viên, nói xong, Chương Huy vỗ tay, liền có người khiêng một chậu hoa lên, Bạch Thiện nhìn kỹ, chính là chậu cúc đen mà họ vừa thưởng thức vào buổi sáng. Chương Huy cười híp mắt, nói: "Cúc ngạo nghễ đón gió, cúc đen lại càng hiếm có hơn, màu mực cũng rất tôn quý. Bạch tiểu lang quân, mong sau này cậu có thể giống như chậu cúc đen này, không sợ cái lạnh của mùa thu mà thỏa sức nở rộ trong văn đàn." Bạch Thiện: ".. Dạ, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại nhân." Hắn nhìn chậu hoa được đặt ở chính giữa bàn cho mọi người chiêm ngưỡng, rồi quay đầu nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Mãn Bảo. Mãn Bảo há to miệng, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy lần này hơi lỗ. Bạch nhị lang cũng há to miệng, sau đó cúi đầu không nhịn được cười. Mãn Bảo không khỏi véo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Cười cái gì mà cười, đồ ngốc, ngươi cũng lỗ có biết không?" Bạch nhị lang lẩm bẩm: "Hắn có lợi gì thì cũng cho ngươi trước, còn lâu ta mới thèm." Trang tiên sinh cũng nhìn chậu cúc đen, hồi lâu không nói nên lời, Khương tiên sinh đứng bên cạnh hâm mộ nói, "Có vẻ chậu cúc này sắp nở rồi, lão Trang, lát nữa ta phải đến chỗ ông ngắm hoa." Trang tiên sinh liếc ông một cái, hỏi: "Ông thích?" Khương tiên sinh gật đầu: "Thích chứ." "Vậy thì tặng ông." Khương tiên sinh: "..." Ông nghi ngờ nhìn Trang tiên sinh, "Ông đang nói đùa hay là.." Trang tiên sinh: "Nghiêm túc." "Ông không hỏi đệ tử của ông à?" "Nó sẽ đồng ý." Nói xong, ông vẫy tay gọi Bạch Thiện vừa xuống đài đến, nói: "Khương tiên sinh thích cúc đen." Bạch Thiện lập tức nói: "Vậy thì tặng cho Khương tiên sinh ạ, lát nữa con bảo người hầu khiêng ra đưa lên xe của Khương tiên sinh?" Khương tiên sinh thấy hắn không có chút miễn cưỡng nào, lúc này mới tin hình như hắn thật sự không thích chậu cúc đen này, nhưng mà tại sao? Ông đưa mắt đảo qua đảo lại mấy thầy trò họ, hỏi: "Mấy người không thích màu mực?" Không, họ chỉ không thích cúc đen của Mãn Bảo, chứ hoa cỏ bình thường thì họ vẫn rất thích, tiền đề là không được là những thứ mà Mãn Bảo mua từ bên ngoài về. Thế là mọi người cùng liếc mắt về phía Mãn Bảo. Mãn Bảo khẽ ho một tiếng, gật đầu nói: "Không sai, chúng con đều thích những màu sắc tươi sáng, ví dụ như màu đỏ, màu vàng, càng tươi sáng càng đẹp." Khương tiên sinh: . Không ngờ Trang tiên sinh nhìn có vẻ thanh cao, lại thích những màu sắc tục tĩu như vậy. Đã như vậy, Khương tiên sinh liền vui vẻ nhận lấy món quà này. Ông quay đầu nhìn Trần Phúc Lâm đang nói chuyện với người khác ở gần đó, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía này, dứt khoát làm người tốt đến cùng, gọi Trang tiên sinh và các đồ đệ, nói: "Đã chọn ra được người đứng đầu rồi, đệ tử của ông chưa nói đến thứ khác, nhưng ít nhất sau ngày hôm nay sẽ nổi danh trong khu vực này. Đợi lát nữa truyền bài thơ này ra ngoài, nổi danh chỉ là chuyện sớm muộn thôi, cho nên chúng ta cũng không cần phải ở lại đây lâu nữa, cùng nhau ra ngoài ăn trưa đi?" Trang tiên sinh nhân cơ hội mời, "Không bằng đi tới chỗ ta, trong nhà không chỉ có có đầu bếp nữ nấu ăn ngon, mà còn có rượu hoa quế ta mang từ quê đến, hôm nay là trung thu, uống một ly đúng hợp." Khương tiên sinh không nhịn được cười, "Không phải ông kiêng rượu sao?" "Ừm, xem ra hôm nay phải phá giới rồi." Hai người nhìn nhau, đều cười phá lên. Mãn Bảo, Bạch Thiện và Bạch nhị lang không thích uống rượu đều trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người, hoàn toàn không biết câu này có gì buồn cười.
Chương 1023: Nổi danh Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1024: Ân oán (1) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 1025: Ân oán (2) Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**