Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 520: Hối hận

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo nói: "Cha, chính vì con không còn nhỏ nữa, cho nên mới phải đi ra ngoài trải việc đời đấy ạ, con đã trưởng thành rồi, người cứ yên tâm đi."

Bé an ủi cha, "Lần đi này còn có tiên sinh, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang, còn có cả Đại Cát nữa, sẽ không gặp chuyện gì đâu ạ."

Chu lão đầu lo lắng sốt ruột, "Vậy một chuyến này phải tốn hết bao nhiêu tiền đây, nhà nghèo đi đường giàu, ra ngoài chuyến này phải mang đủ tiền mới được."

"Cha cứ yên tâm, con có tiền mà."

Chu lão đầu thấy bé không tiếc tiền thì lập tức tìm một cớ khác, "Thế cũng không được, một đứa con gái như con đi theo bọn họ ta thấy không yên tâm."

Chu lục lang liền đưa mắt trông mong nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo bèn chỉ hắn nói: "Vậy để lục ca đi cùng con."

"Không được, không thể làm chậm trễ chuyện cưới vợ của lục ca con được."

"Vậy còn con nữa nè," Chu tứ lang cũng nóng lòng muốn thử, "Cha, để con đi theo chăm sóc Mãn Bảo ạ."

Chu lão đầu liền trừng mắt nhìn hắn, lão lục thôi không nói, hắn vẫn còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, còn hắn đã là người làm cha rồi, sao còn không ổn trọng như vầy chứ?

Chu lão đầu hừ một tiếng, tức giận nói: "Nếu con đi rồi, chẳng may ta và mẹ con bị bệnh thì tìm ai trị?"

"Còn đại phu già mà," Mãn Bảo nói: "Hôm trước con mới đi thăm đại phu già, bây giờ ông ấy vẫn khỏe mạnh lắm."

Từ sau khi Lục Chi gả vào, Mãn Bảo chép hai quyển sách y mỏng kia của bọn họ thành hai bản, một bản để lại cho mình, một bản khác và bản gốc thì mang trả cho nhà bọn họ.

Trong lúc giao lưu trao đổi với đại phu già, Mãn Bảo cũng rất hào phóng phục chế một bản sách y mình đang có đưa cho ông ấy.

Dù sao thì khi tiêu tích phân để phục chế sách trong Bách Khoa Quán, chúng nó đều sẽ tham khảo hình thức và chữ viết ở thế giới này để in ra.

Chỉ đáng tiếc là, Khoa Khoa của bé không phải là hệ thống thu thập sách vở, nếu không cứ trực tiếp đưa sách ở thế giới này cho Khoa Khoa thu lại, lại thông qua hệ thống in ra, chỉ cần có tích phân, bé muốn bao nhiêu quyển là được bấy nhiêu quyển.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.

Lúc đại phu già nhận được sách, liền như quay về những tháng ngày tuổi trẻ, vốn dĩ đang thoi thóp như bệnh nhân sắp lìa đời bỗng nhiên ăn ngon uống tốt, tinh thần dâng cao, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn.

Cho nên Mãn Bảo cảm thấy người trong nhà sinh bệnh mà tìm đại phu già là không có vấn đề gì hết.

Bởi vì ở trên phương diện chữa bệnh, bé chưa chắc đã so được với đại phu già, tuy rằng có vẻ bé đọc được nhiều sách y hơn, cũng thấy được nhiều chứng bệnh từ trong sách hơn.

Chu lão đầu tìm rất nhiều lý do, sau khi thấy đều không thể giữ con gái ở lại thì bắt đầu thở ngắn than dài.

Buổi tối, Tiền thị liền lặng lẽ hỏi ông, "Ông đồng ý cho con nó đi hả?"

Chu lão đầu ưu thương, "Tôi còn có thể không đồng ý được ư?"

Tiền thị không đáp.

Chu lão đầu thở dài nói: "Trước kia luôn muốn con bé ngoan ngoãn, cho nên cái gì cũng chiều theo nàng, sau lại thấy nàng thông minh, chuyện lớn chuyện bé trong nhà cũng nghe nàng tất, đến bây giờ, chủ kiến của nàng lớn lắm, tôi nói không cho nàng đi, nàng có thể nghe tôi sao?"

Nếu là mấy đứa trẻ khác, đoán chừng sẽ không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ông, nhưng Mãn Bảo không chỉ thông minh mà còn có tiền, thậm chí có rất nhiều tiền, nàng muốn đi đâu mà không được?

Nghĩ đến đây, Chu lão đầu lập tức hỏi Tiền thị, "Mãn Bảo có nói với bà là nàng còn bao nhiêu tiền không?"

"Không, làm sao thế?"

"Bà phải hỏi nàng đi chứ," Chu lão đầu nhíu mày nói: "Tôi nghĩ rồi, chuyến này nàng đi chắc phải tiêu phí bằng hai người, trước giờ con nhóc kia tiêu xài phung phí, năm ngoái còn mới mua một cửa hàng, chỉ sợ trong tay không còn nhiều tiền nữa, cho nên chúng ta đưa cho nàng một ít tiền?"

Chu lão đầu không học giỏi toán, Tiền thị lại tính rất giỏi, bà không tính cái khác, chỉ cần tính năm nay Mãn Bảo nộp vào quỹ chung bao nhiêu, là biết được năm nay bé kiếm được bao nhiêu.

Lại tính những thứ khá đắt bé đã mua, ví dụ như sách, mực, cây sáo linh tinh gì đó thì bà sẽ biết được cuối năm nay bé còn thừa bao nhiêu tiền.

Tiền thị cảm thấy tiền trong tay bé chắc chắn sẽ không ít hơn tiền trong tay hai vợ chồng bà bao nhiêu.

Có điều bà không nói điều này cho Chu lão đầu.

Chu lão đầu ngồi im suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: "Để lão tứ đi với nàng, lão lục quá nhỏ, ra ngoài kia chỉ sợ cũng không chống đỡ được gì. Chuyện trong nhà thật sự không thể thiếu lão đại và lão nhị được, lão tam lại quá thật thà, lão ngũ ư, vợ hắn còn đang to bụng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lão tứ thích hợp nhất."

Tiền thị gật đầu.

Chu lão đầu quyết định cho của đi theo người, đau lòng nhắm mắt nói: "Lấy hai mươi lượng từ danh nghĩa của tôi cho bọn họ cầm theo, bảo bọn họ tiêu tiết kiệm chút. Đúng rồi, bà phải dặn dò lão tứ, lần này ra ngoài, đừng có tiêu cái gì cũng dùng tiền của Mãn Bảo, chính hắn cũng phải mang theo ít tiền đi.."

Tiền thị ghi nhớ từng câu, cười nói: "Ông cứ yên tâm đi, lão tứ cũng không phải trẻ con, lòng hắn cũng hiểu rõ."

Được Chu lão đầu cho phép, Mãn Bảo liền vui sướng định chạy đi thông báo tin tức tốt này cho bọn Bạch Thiện Bảo.

Lúc này Tiền thị mới nhớ ra, "Nếu Trang tiên sinh đi, thì chỗ trường học tính thế nào?"

"Bạch lão gia đã mời một vị tiên sinh khác đến dạy rồi ạ, tiên sinh nói vị tiên sinh kia là bạn của ông ấy, học vấn cũng rất tốt, quà nhập học mỗi năm vẫn như cũ, bảo bọn Tam Đầu cứ đi học như bình thường là được ạ." Nhưng có một điều khiến Mãn Bảo thấy tiếc: "Đáng tiếc tiên sinh muốn mang hết sách trong tiểu viện đi, sau này chúng con không thể đến tiểu viện đọc sách làm bài tập nữa rồi."

Tiên sinh mới họ Lưu, cùng một họ với Bạch lão phu nhân, ông ấy đến rất sớm, ăn Tết xong, ngày mười bảy tháng giêng đã đến rồi, sau đó Trang tiên sinh liền dẫn ông ấy đến làm quen với học sinh trong trường, chờ đến khi ông ấy có thể hoàn toàn tiếp nhận thì bắt đầu đặt hết toàn bộ tâm tư vào việc dạy dỗ ba người Bạch Thiện Bảo.

Đặc biệt là Bạch Thiện Bảo, ngày nào cậu cũng phải đọc sách, làm bài tập, làm nhiều đến mức khiến cậu hoài nghi cuộc đời.

Rõ ràng lúc trước cậu cảm thấy mình đã đọc không ít sách rồi, nhưng sau khi Trang tiên sinh liệt kê cho cậu một danh sách sách cần đọc xong, cậu nhìn tờ danh sách để tìm sách trong thư phòng nhà mình, hoặc là sách trong hiệu sách trên huyện thành, đọc những nội dung xa lạ bên trong, cậu mới biết hóa ra cậu còn có nhiều sách chưa đọc đến vậy.

Mãn Bảo cũng đọc cùng cậu.

Cho nên tháng giêng còn chưa qua, tiền của Mãn Bảo đã chảy ào ào ra ngoài, biến thành từng cuốn sách xếp trên kệ.

3-4 năm nay Mãn Bảo đã thêm không ít sách trên kệ sách của mình, Chu nhị lang lại dùng trúc làm cho bé hai cái kệ sách bốn tầng, có thể trực tiếp xếp lại cùng nhau.

Thế nên trong phòng cũng không cần bình phong trúc, vừa kê kệ sách, đã ngăn cách được phòng trong và phòng ngoài rồi.

Bây giờ Bạch Thiện Bảo đang học tập trong cảm xúc vừa vui sướng vừa thống khổ, còn Mãn Bảo thì chỉ toàn là vui sướng, bởi vì sau khi bé đọc sách xong không cần phải làm quá nhiều bài tập, càng không cần học thuộc từng câu từng chữ, đọc sách xong chỉ cần nhớ những nội dung quan trọng là được rồi.

Có hình mẫu đối lập như bé, còn có thêm một Bạch nhị lang ngồi trong thư phòng cũng có thể nghịch được, Bạch Thiện Bảo thật sự thống khổ muốn chết.

Thế nên trước khi đi ngủ không khỏi lau khóe mắt, cậu có chút hối hận, biết thế không nên đồng ý với tiên sinh là năm nay đi thi thử trường phủ, rõ ràng đã nói trước mười bốn tuổi thi đậu là được, năm nay cậu mới mười hai, vì sao phải vội vã đi thi như vậy chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 521: Ra ngoài

[HIDE-THANKS]Trang tiên sinh quay người lại thì thấy Bạch Thiện đang rầu rĩ, ông khẽ lắc đầu, lấy sách gõ nhẹ vào đầu cậu, cười nói: "Nếu học không vào thì cứ nghỉ một lát, con cứ rầu rĩ như vậy, vừa làm khó mình, vừa làm khó sách vở."

Bạch Thiện buồn rầu nói: "Tiên sinh, chúng ta nhất định phải thi trường phủ năm nay sao ạ? Con cảm thấy có lùi lại một năm nữa."

Trang tiên sinh cười nói: "Năm nay đi thi trước một lần, nếu thi không được cũng không sao, sang năm đi thi lại. Huống chi, con cũng nên đi ra ngoài trải nghiệm, không thể cứ luôn ở thôn Thất Lí học với vi sư được."

Còn Mãn Bảo thì rất muốn đi ra ngoài, từ sau khi bé biết có thể đi Ích Châu, Mãn Bảo đã hứa hẹn với Khoa Khoa rất nhiều thứ, ví dụ như đi nhổ cỏ hái hoa bắt sâu bắt cá, phàm là những gì chưa được thu thập trước kia thì bé đều phải nghĩ cách đi tìm.

Cho nên bé an ủi Bạch Thiện Bảo, "Thiện Bảo, ngươi đừng căng thẳng, chúng ta sẽ luôn đồng hành cùng ngươi, nếu ngươi mệt, thì ta thổi sáo cho ngươi nghe nhé?"

"Thôi đừng," Bạch Thiện khẽ run lên, nói: "Ta đi đọc sách đây."

Mãn Bảo vô cùng tiếc hận.

"Đúng rồi, ta sắp thi trường phủ rồi, sau này ngươi không được gọi nhũ danh của ta ở ngoài đâu đấy."

"Biết rồi, biết rồi," Mãn Bảo không kiên nhẫn nói: "Ngươi đã nói mấy lần rồi, ta sẽ không gọi nhũ danh của ngươi, ngươi cũng không được gọi nhũ danh của ta. À đúng rồi, không phải Dương đại nhân đã viết một phong thư tiến cử cho ngươi đấy sao, ngươi đi lấy chưa?"

"Lấy rồi."

Thư tiến cử của Dương Hòa Thư là để gửi cho học quan trong trường phủ, có thư tiến cử của hắn, Bạch Thiện Bảo có thể trực tiếp tham gia thi tuyển, không cần phải chờ các học quan đề cử nữa.

Trong tay mỗi một huyện lệnh đều có một danh sách đề cử, có điều cái này nói quý không quý, nhưng bảo không quý thì lại rất khó có được.

Thật ra quyền lợi tiến cử quan trọng nhất của huyện lệnh là suất có thể vào thẳng trường phủ, có được suất đó, học sinh không cần thông qua thi cử cũng vào được trường phủ.

Lúc trước suất mà Dương Hòa Thư nói muốn cho Bạch Thiện Bảo là suất này.

Có điều trong tay huyện lệnh cũng chỉ có một suất này thôi, cho nên rất nhiều huyện lệnh đều không dám tùy tiện sử dụng nó.

Người mà huyện lệnh chịu cho suất này, không phải là người có tài, thì phải là người có tiền, hoặc có thân phận.

Dương Hòa Thư còn chưa thành thân, tất nhiên sẽ không có con trai gì, về mặt tiền bạc, trước mắt còn chưa từng thấy hắn thiếu tiền bao giờ, cho nên cái suất đấy trong tay hắn vẫn luôn để không.

Bạch Thiện Bảo có thư tiến cử của Dương Hòa Thư thì không những có thể trực tiếp đi thi, mà đến trường phủ Ích Châu, hẳn là cũng được chiếu cố ít nhiều.

Mới qua mùng ba tháng ba, đúng vào lúc ngày mùa, Trang tiên sinh đã dẫn ba đệ tử ra ngoài trải đời.

Lưu lão phu nhân và Bạch lão gia đưa cho bọn họ hai cỗ xe ngựa, cho Chu tứ lang và Đại Cát đánh xe.

Trang tiên sinh từ chối nhận người hầu đi theo, ông đã lên kế hoạch rồi, lần này ra ngoài đi thi, bất kể có thi được không, thì ông cũng phải dẫn ba đệ tử du lịch một chuyến, mấy việc như ăn, mặc, ở, đi lại hẳn là phải cho bọn họ tự tay làm lấy.

Không sai, là cho bọn họ tự làm hết.

Trang tiên sinh tự nhận tuổi mình đã cao, việc của thầy, tất nhiên đệ tử phải làm giúp.

Trường phủ tháng tư thi tuyển, mà khoảng cách từ huyện La Giang đến Ích Châu cũng chỉ mất một ngày đi đường, nếu sợ xe ngựa đi chậm, thì xuất phát từ lúc rạng sáng, đến chiều tối cũng kịp đến trước lúc cổng thành đóng cửa.

Có điều Trang tiên sinh phải đi gấp sao?

Chính là để không phải vội vàng, ông đã khởi hành trước cả một tháng, hơn nữa ông còn cố ý vòng đường xa, xuất phát từ huyện La Giang đi chếch về hướng bắc một chút, từ bắc lại vòng sang tây, từ tây lại đi hướng nam sang Ích Châu, làm một ngày đi đường biến thành không biết mấy ngày đi đường.

Sở dĩ nói không biết, là bởi vì đi đến ngày thứ ba thì bọn họ đã phải hỏi người đi đường để biết vị trí của mình.

Ba đứa trẻ chắc chắn không biết đường, Chu tứ lang cũng không biết, có lẽ Đại Cát biết, nhưng các chủ nhân không hỏi, hắn cũng không nói, mà Trang tiên sinh thì có hỏi cũng không nói, chỉ bảo bọn họ tự mình hỏi người đi đường.

Nhưng đoạn đường quan rách nát này, làm gì có người đi đường nào đâu.

Bọn họ đi thêm một đoạn dài thì thấy khói bếp thấp thoáng, Bạch Thiện Bảo lập tức đứng lên càng xe, vịn xe rồi kiễng chân nhìn thử, xác nhận là khói bếp xong thì hét to: "Đằng trước có nhà!"

Bạch nhị lang đang thoi thóp vì khát không chịu được lập tức bò từ trong xe ra, cũng muốn đứng lên xem thử.

Mãn Bảo cũng bò ra ngoài, thấy cậu lung lay sắp ngã thì nói: "Được rồi, được rồi, ngươi đừng có đứng lên, chẳng may ngã xuống thì sao bây giờ."

Chu tứ lang đang đánh xe liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, nhị công tử, cậu phải đứng vững vào, nếu mà ngã xuống thì tôi không có công phu để bảo vệ cậu như Đại Cát đâu."

Bạch nhị lang liền ngồi phịch xuống càng xe, nói: "Ai ngã, ta đứng giỏi lắm đấy."

Đại Cát đánh xe và Trang tiên sinh ngồi trong xe đằng trước đều thầm cảm thấy may mắn, may mà có Chu tứ lang đi cùng, ba đứa lảm nhảm này thật sự quá ồn.

Đã đi ra rồi thì ba người cũng dứt khoát không vào trong xe nữa, chen chúc ngoài càng xe ríu rít nói chuyện.

Đáng sợ nhất là Chu tứ lang cũng nói rất nhiều, hắn dịch mông, dành chỗ cho bọn họ rồi trò chuyện rôm rả.

Hai bên đường quan toàn cây cối um tùm che khuất tầm nhìn, chỉ nhìn được khói bếp bay trên không trung nên bọn họ cho rằng chỗ đó ở rất xa, ai ngờ đằng trước có ngã rẽ, quẹo vào đi một đoạn liền thấy một quán trà, khói bếp vừa nãy bọn họ nhìn thấy là từ đó bay ra.

Không chỉ có bốn người trên xe ngựa phía sau, ngay đến Đại Cát và Trang tiên sinh đi đằng trước cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ đã qua giờ cơm trưa từ lâu rồi, nếu mà còn không tìm thấy chỗ nghỉ chân nữa thì bọn họ sẽ phải vào rừng tìm xem có nguồn nước nào không.

Hai chiếc xe ngựa dừng ở ngoài quán trà, một tiểu nhị lập tức chạy lên dắt ngựa giúp bọn họ, mặt mày tươi rói hỏi: "Mấy khách quan có muốn cho ngựa ăn không ạ?"

Đại Cát nhảy xuống, gật đầu nói: "Cho ăn đi, cho chúng nó hai thùng cỏ khô loại trung."

"Vâng ạ."

Đại Cát đỡ Trang tiên sinh xuống xe, ba người phía sau cũng đã nhảy xuống, chạy lên định đỡ Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh ngồi đã lâu, đúng là chân có chút tê thật, liền đưa tay cho bọn họ đỡ.

Đi lên phía trước vài bước, lúc này mới phát hiện trong quán trà có rất nhiều người, có người mặc quần áo nông dân, còn có một đám người trông có vẻ cũng là người đi ngang qua giống bọn họ.

Mãn Bảo nhìn xe ngựa của bọn họ, liền thấy tiểu nhị đã kéo xe ngựa sang bên kia, sau đó dỡ xe ngựa xuống, kéo ngựa sang bên trái, mà chỗ đó còn có năm con ngựa cao to đứng đó.

Mãn Bảo âm thầm òa lên, cảm thấy chắc chắn người ở bàn kia rất lắm tiền, ngựa kia vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, lại còn có tận năm con.

Nhà Bạch Thiện Bảo giàu có như vậy, mà trong nhà cũng chỉ có ba con ngựa thôi.

Bốn thầy trò đi vào quán trà, mỉm cười coi như chào hỏi với những người xung quanh, rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.

Đại Cát đi xem ngựa, còn Chu tứ lang thì chạy đi tìm chủ quán, hỏi: "Quán của các người có những món gì?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 522: Sông núi giống nhau

[HIDE-THANKS]
"Có cơm, có mì, có màn thầu, còn có bánh nướng mới ra lò, quý khách muốn ăn gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó."

Chu tứ lang liền cười nói: "Vậy cho chúng tôi một tô cơm, thêm ít rau xào nữa.."

"Ai dà, xin quý khách thứ lỗi, chỗ chúng tôi chỉ là quán nhỏ, không mua nổi chảo sắt, cho nên chỉ có món hầm, nấu và chưng thôi, ngài xem.."

"Vậy để tôi xem chỗ các người có món chưng và món hầm gì.." Chu tứ lang tỉ mỉ chọn lựa một lúc, chọn đồ ăn xong thì tiện tay xách một ấm trà từ phòng bếp lên đưa cho mấy người Trang tiên sinh uống: "Mọi người khát nước thì uống tạm nước này trước đi ạ."

Tiểu nhị mới vừa cho ngựa ăn cỏ khô thấy thế thì lập tức bước lên: "Không dám phiền quý khách tự làm, cái này, cái này còn chưa ngâm lá trà ạ."

Chu tứ lang lập tức nói: "Chúng tôi không uống trà, đúng rồi, chắc tiên sinh muốn uống, tiên sinh, ngài muốn pha trà không ạ, dùng lá trà của chúng ta?"

Trang tiên sinh cười nói: "Không cần cầu kì như thế, có trà gì thì uống trà đấy thôi."

Tiểu nhị nghe xong thì vội vàng đi pha trà, người ở bàn bên cạnh nhìn bàn bọn họ vài lần, thấy nước đun trên bếp vẫn chưa sôi, liền cười sai người rót cho Trang tiên sinh một chén trà, "Ta thấy tiên sinh văn nhã, không biết đang định đi đâu?"

Bạch Thiện Bảo ngồi gần nhất, vội vàng đứng dậy hành lễ cảm tạ, thoáng nhìn Trang tiên sinh rồi nhận trà dâng cho tiên sinh.

Trang tiên sinh ngồi khom người đáp lễ, cười nhìn người dẫn đầu nói: "Tôi dẫn mấy đứa học sinh đến Ích Châu du học, không biết các tiên sinh từ đâu đến, và định đi hướng nào?"

Người trung niên hỏi chuyện ở bàn bên cạnh kia có khuôn mặt chữ điền uy nghiêm, lúc hắn cười, ở giữa hai mày vẫn hiện ra một cỗ khí thế sắc bén, tuy rằng mấy người bên cạnh hắn cũng không kém, nhưng hắn vẫn là người khiến người ta liếc mắt là nhìn thấy đầu tiên.

Hắn cách hai người đối mặt với Trang tiên sinh, cười nói: "Chúng ta đến từ Quan Trung, ra ngoài làm ăn buôn bán, cũng đang định đến Ích Châu."

Mãn Bảo liền quay đầu ra nhìn chuồng ngựa, lại nhìn ngó xung quanh, không thấy có xe ngựa nào khác ngoài hai cỗ xe của bọn họ, bèn thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ trong lòng: Đúng là ngốc thật, nếu là làm ăn buôn bán, sao có thể không mang theo xe chứ?

Không có xe thì để hàng hóa ở đâu?

Bạch Thiện Bảo cũng nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, không để ý đến mấy người lớn này nữa, cùng Bạch nhị lang đưa mắt trông mong nhìn về phía bệ bếp.

Món chưng và món hầm hầu như đều có sẵn, bởi vậy ngoài một số món Chu tứ lang gọi thêm, đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên đây.

Chu tứ lang vội vàng gọi Đại Cát vẫn đang bận rộn ở ngoài vào ăn cơm.

Ăn cơm không nói chuyện, mọi người yên lặng ăn cơm, người trung niên đang trò chuyện vui vẻ với Trang tiên sinh cũng không quấy rầy bọn họ, để cho bọn họ ăn cơm.

Ăn cơm xong, mọi người liền ngồi uống trà nghỉ ngơi, đương nhiên, bọn Mãn Bảo uống nước sôi để nguội.

Chu tứ lang thì ra lấy hết tất cả các túi nước trên xe ngựa vào tìm chủ quán.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tiến lên giúp, thấy Bạch nhị lang mơ màng buồn ngủ thì giơ tay khẽ đẩy đầu của cậu, "Mới ăn no đã muốn ngủ à, cẩn thận tức bụng, mau ra hỗ trợ đi, như vậy sẽ tỉnh táo hơn."

Bạch nhị lang ngáp một cái, lấy một túi nước từ trong tay Chu tứ lang, lẩm bẩm nói: "Trước kia ngươi cũng toàn ăn no xong ngủ luôn mà."

Bạch Thiện Bảo vừa lấy nước vào túi nước vừa nói: "Bạch nhị, nếu lần sau ngươi còn dám lấy nước trong túi nước để rửa tay, ta sẽ đánh ngươi."

"Ta cũng có cố ý đâu, tay ta dính dớp, không rửa thì phải làm sao?" Bạch nhị lang nói: "Với cả ta cũng chẳng sợ ngươi, ngươi không đánh thắng được ta."

"Ta đã học võ ở chỗ Đại Cát rồi."

"Ta cũng học đó, ngươi học còn chẳng giỏi bằng ta."

Mãn Bảo chuyên tâm rót đầy nước vào túi nước của mình, sau đó nhìn về phía rừng cây đằng sau quán trà, nói: "Ta muốn đi vào rừng chơi, các ngươi có đi không?"

"Lại đi đào thảo dược của ngươi à, ta nói này Chu bát, mấy cái thứ ngươi đào đó thật sự là thuốc hả?"

Mãn Bảo trừng mắt nhìn hắn, "Ta tên là Chu Mãn!"

"Sau này các ngươi cũng không được gọi ta là Bạch nhị, nếu không, hừ hừ."

Bạch Thiện Bảo khoái chí nói: "Ta còn lâu mới sợ, có giỏi thì ngươi gọi ta là Bạch đại đi, ha ha ha ha.."

Người trung niên nghe thấy ba đứa trẻ đùa giỡn thì không khỏi cười ra tiếng, nói với Trang tiên sinh: "Học sinh của tiên sinh đúng là hoạt bát."

Trang tiên sinh bày vẻ mặt xin lỗi, nói: "Để mấy vị tiên sinh chê cười rồi."

Ông nhìn về phía bệ bếp, hơi cao giọng nói: "Chu Mãn, rót xong nước thì dẫn các sư đệ con đi cho ngựa ăn đi, xem có cần cho chúng nó uống nước không."

Mãn Bảo lập tức nhớ ra, "Đúng vậy, các ngươi là sư đệ của ta, các ngươi phải gọi ta là sư tỷ mới đúng, Bạch nhị, à không, tam sư đệ, đệ mau gọi sư tỷ đi."

Trang tiên sinh: . Ông chỉ muốn nhắc nhở ba đứa trẻ, là ra bên ngoài, đừng có cái gì cũng nói ra, mấy thứ như tên tuổi cũng phải thận trọng.

Kết quả ba đứa nhóc thối này..

Bạch nhị lang nghe thế thì lập tức cầm túi nước chạy ra ngoài, hừ, còn lâu cậu mới gọi, mấy năm trước cậu còn không gọi, vì sao bây giờ phải gọi chứ?

Bạch Thiện Bảo cũng lập tức ôm túi nước chuồn đi.

Mãn Bảo không khỏi theo sau cằn nhằn, "Các ngươi đúng là quá xấu, quá lười biếng, nếu không phải tiên sinh nhắc, ta còn suýt quên ta là sư tỷ đó, ta lớn hơn các ngươi, các ngươi phải nghe ta biết không?"

Bạch Thiện Bảo trèo lên xe ngựa, xách sọt của Mãn Bảo xuống cho bé, dúi vào lòng bé rồi nói: "Được rồi, ngươi mau đi đào thảo dược của ngươi đi."

Mãn Bảo thấy cậu còn cầm sách trên tay, liền tỏ vẻ đồng tình nhìn cậu, "Nhị sư đệ, đệ lại phải đọc sách hả?"

Bạch Thiện Bảo "Ài" một tiếng.

Mãn Bảo liền nói: "Không thì ngươi đi vào rừng chơi với ta một lúc?"

Bạch Thiện Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Ngươi tự đi đi, chắc hai ngày nữa là chúng ta cũng đến Ích Châu rồi, haizz~~"

Mãn Bảo liền cõng sọt tự đi, Chu tứ lang đi cùng bé, trên đường nhìn thấy mấy loại thảo dược tốt, nhưng bé không hái, mà cứ một hai đòi tìm mấy cây chưa từng thấy bao giờ.

Vừa mới dời mắt một lúc, đã thấy bé thế mà đang ngồi xổm đào một gốc hoa, hắn không khỏi ngồi phịch xuống cỏ, hỏi: "Mãn Bảo, muội có chắc chắn đây cũng là thảo dược không?"

"Chắc vậy ạ."

Chu tứ lang cắn một ngọn cỏ, lắc đầu nói: "Tật xấu nhổ cỏ hái hoa này của muội, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không thay đổi, còn nói là đào thảo dược chứ, vừa nãy chúng ta đã nhìn thấy mấy loại thảo dược trước kia muội từng đào rồi, nhưng có thấy muội đào đâu?"

Mãn Bảo bỏ hoa vừa đào vào trong sọt, cầm cuốc ngẫm nghĩ, nói lời khẳng định: "Bởi vì chúng nó không đáng giá."

Chu tứ lang ngáp một cái, thấy bé vẫn đang tìm kiếm xung quanh, bèn dứt khoát nằm xuống cỏ, vắt chéo chân chờ bé, "Lúc trước nghe muội nói các muội muốn đi du học, ta còn tưởng là chuyện gì cao siêu lắm cơ, ai ngờ chỉ là đánh xe đi lòng vòng khắp nơi, cái này mà gọi là học à."

"Tiên sinh vẫn giảng thơ cho bọn muội mà."

"Ở trong thôn cũng giảng thơ được đấy thôi, thôn chúng ta, muốn núi có núi, muốn sông có sông, làm sao cứ phải ngắm sông núi ở ngoài để giảng thơ chứ, không thể ngắm ở nhà hả?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Cảm giác vẫn khác nhau."

"Ta thấy đều như nhau cả thôi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 523: Tá túc

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo cũng không dám đi quá xa, dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, bé đào mấy cây thực vật chưa từng gặp, loại nào cũng lén cho một cây vào trong hệ thống, lúc này mới cõng sọt trở về.

Bởi vì ngày nắng, còn đi từ sáng đến tận trưa, không chỉ ngựa mệt mà người cũng mệt, cho nên lúc này mọi người đều đang ngồi trong quán trà tránh nắng nghỉ ngơi.

Bởi vì Bạch Thiện Bảo đọc sách, nên Bạch nhị lang cũng bị bắt cầm một tập thơ để đọc, đây là tập thơ Trang tiên sinh dạy họ gần đây.

Thấy Mãn Bảo quay về, cậu lập tức ném sách xuống chạy lên xem, "Ngươi đào thuốc gì về đó?"

Mãn Bảo nói rất đáng đánh, "Bây giờ vẫn chưa biết, đợi bao giờ ta tra sách thử xem."

"Lần nào ngươi cũng như thế, toàn đào thứ mình không biết, còn nói là thảo dược chứ, rõ ràng là ngươi đi đào cỏ dại đúng không?"

"Thảo dược phần lớn mọc hoang, cũng đều là cỏ dại." Mãn Bảo bỏ thực vật mới đào ra rửa sạch sẽ, sau đó trực tiếp phơi lên càng xe, tính lát nữa đi đường sẽ cất sau.

Đối với những cây cỏ đào dọc đường, bé đều xử lý như vậy, bất kể đề mục xác định nó có phải thảo dược hay không, nếu đã không biết, thì cứ để lại nhận biết nhiều chút, về sau sẽ biết.

Trang tiên sinh đang chống cằm chợp mắt, nghe thấy tiếng của Mãn Bảo thì mở mắt nói: "Chu Mãn, con đi hỏi xem đây là đâu, tiếp đó chúng ta phải đi đường nào, không sợ buổi tối không tìm được chỗ nghỉ chân."

Mãn Bảo đáp vâng, xoay người đi tìm tiểu nhị quán trà nói chuyện phiếm.

Chỉ trong chốc lát, Mãn Bảo đã biết được hết những điều cần biết từ chỗ tiểu nhị.

Bé chạy về nói: "Tiên sinh, chỗ này thuộc Mậu Châu, từ đây đi về phía trước ba dặm nữa là thôn của bọn họ, lại đi thêm tầm năm mươi dặm nữa mới có thể vào thành, khoảng cách này chỉ sợ không kịp ạ."

"Có điều tiểu nhị cũng nói, ngoài thành có một tòa đạo quan, hương khói khá vượng, khách qua đường nếu không kịp vào thành thì có thể nghỉ chân ở đó trước, con cảm thấy chúng ta có thể xin ở nhờ đạo quan."

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy chúng ta đi luôn thôi."

Ông đứng dậy gật đầu với năm người bàn bên, lúc này mới dẫn ba đệ tử lên xe rời đi.

Năm người nhìn bọn họ rời đi, người trung niên dẫn đầu khẽ cười nói: "Chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút rồi cũng xuất phát thôi, nếu không chỉ sợ ngay cả đạo quan cũng không kịp vào ở."

"Vâng ạ."

Đi xe rung lắc, ba người đều không thích đọc sách ở trên xe, nhiều nhất chỉ kiểm tra tiến độ học thuộc của nhau, Bạch Thiện Bảo vén rèm nhìn ra ngoài, "Chỉ sợ tối nay chúng ta sẽ lại gặp bọn họ."

"Gặp thì gặp thôi, có quan trọng gì đâu?" Bạch nhị lang chỉ thấy hơi ưu thương, "Ngươi nói tiên sinh cũng thật là, khoảng cách chúng ta đi từ huyện La Giang tới Ích Châu chỉ mất một ngày đi đường, vì sao ông ấy cứ phải vòng sang hướng bắc, rồi lại qua hướng tây đến Mậu Châu chứ, hà tất đâu?"

"Vì kiểm tra tiến độ học của ngươi đó, ha ha ha.." Mãn Bảo cười phá lên, hỏi: "Chắc chắn tối nay tiên sinh sẽ kiểm tra ngươi tiếp, ngươi học thuộc thơ hôm nay chưa?"

"Vừa nãy đã đọc một lúc, sắp thuộc rồi, nào nào nào, chúng ta kiểm tra lẫn nhau đi." Bạch nhị lang nhìn chằm chằm vào Mãn Bảo, "Thế ngươi thuộc chưa?"

"Ta thuộc rồi."

Bạch nhị lang không tin, "Ta còn chưa thấy ngươi giở sách."

"Đúng là ta chưa giở sách, nhưng ta nghe thấy ngươi đọc thuộc, trước đó ta cũng đọc hai lần rồi, còn nghe ngươi đọc nhiều lần như vậy, nghe là thuộc thôi."

Bạch Thiện Bảo vô cùng tán thành gật đầu.

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ rất thích ngồi cùng xe với Bạch nhị lang, nếu tiên sinh yêu cầu học thuộc thơ, bọn họ chỉ cần xem trước hai ba lần, sau đó ngồi trên xe nghe Bạch nhị lang đọc, trên cơ bản đều thuộc được hết, còn đọc rất trôi chảy.

Không cần phải mở sách kiểm tra lại trong cỗ xe rung lắc, bọn họ rất vui.

Bạch nhị lang bị hai người chọc tức, xoay người qua chỗ khác hừ một tiếng.

Có điều lát sau cậu vẫn phải quay lại nhờ hai người kiểm tra học thuộc.

Chu tứ lang nghe tiếng bọn họ đọc thơ ở trong xe, cũng vung roi rung đùi thích ý, đánh một xe vang tiếng đọc sách đi một mạch về hướng Tây Nam.

Quả nhiên giống như Mãn Bảo nói, bọn họ không kịp vào thành, lúc đến ngoài thành, thì cổng thành đã đóng được ba mươi phút rồi.

Chu tứ lang đứng trên càng xe quan sát, rồi chỉ một hướng nói: "Ta thấy đạo quan rồi, ở đằng kia."

Trang tiên sinh chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Đi đến đó xin tá túc đi."

Cửa lớn của đạo quan đã đóng cửa, nhưng cửa nhỏ ở bên cạnh vẫn đang mở, bên trong là một gian tĩnh thất rộng rãi, có không ít nông phu khiêng đòn gánh và cầm sọt đang ngồi.

Đại Cát dừng xe ngựa, không để Chu tứ lang bước lên mà tự mình tiến lên gõ cửa.

Người sau cánh cửa tò mò nhìn họ, nhưng cũng không ngăn cản.

Rất nhanh đã có đạo đồng ra mở cửa, Đại Cát liền nói ý xin tá túc.

Đạo đồng thoáng nhìn xe ngựa phía sau bọn họ, hành lễ rồi nói: "Mấy vị cư sĩ thứ lỗi, hôm nay phòng riêng cho khách đều đã đầy rồi, cho nên chỉ đành xin các vị cư sĩ tạm thời nghỉ lại ở tĩnh thất."

Đạo đồng chỉ vào tĩnh thất bên cạnh nói: "Đây là nơi đạo quan chúng tôi đặc biệt dựng lên để cho các khách vãng lai ở tạm, nếu mấy vị cư sĩ không chê thì đêm nay cứ tạm thời ngủ ở đây ạ."

Đại Cát hỏi: "Thật sự không thể dành ra một gian sao? Tiên sinh nhà chúng tôi tuổi đã cao, ở trong tĩnh thất, chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh."

Đạo đồng tiếc nuối nói: "Phòng riêng cho khách thật sự đã đầy rồi, không thể dành ra được gian nào khác, thật sự xin lỗi."

Giọng vừa mới dứt, lại có năm con ngựa phi nhanh tới đây, năm người cũng nghe thấy câu này, một người trung niên mặt trắng đang định nói gì, người trung niên dẫn đầu kia lại giơ tay cười nói: "Vậy xem ra là chúng ta tới muộn rồi, nếu đã thế, đêm nay chỉ đành mượn tĩnh thất của quý quan nghỉ ngơi chỉnh đốn thôi."

Đạo đồng thấy bọn họ dễ nói chuyện, cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người nói: "Đa tạ các vị cư sĩ thông cảm, mời mọi người cứ vào tĩnh thất tự nhiên."

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, lại quay sang gật đầu với Trang tiên sinh rồi dẫn người vào tĩnh thất trước.

Chu tứ lang và Đại Cát buộc ngựa bên ngoài, sau đó mang những đồ vật quý giá bên trong xe ngựa vào trong tĩnh thất.

Tĩnh thất rất sạch sẽ, chỉ là cũng sạch sẽ quá, ngay cả đệm hương bồ cũng không có.

Trước khi ra ngoài người nhà họ Chu đã rất lo Mãn Bảo ở ngoài bị cảm lạnh hay sinh bệnh gì đó, cho nên chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ một cái chăn nhỏ.

Mà bọn Bạch Thiện Bảo cũng chuẩn bị chiếu.

Mọi người cùng nhau rải chiếu xuống đất, lúc này mới ngồi lên trên.

Chu tứ lang lấy mấy cái bánh nướng mua từ quán trà chia cho mọi người, nói: "Bữa tối ăn tạm cái này đi, chờ mai vào thành sẽ được ăn ngon."

Mãn Bảo nói: "Ngày mai muội muốn ăn gà hầm."

Năm người đã quên mua bữa tối bên cạnh: .

Có điều bọn họ cũng có lương khô, chỉ là hương vị lương khô đã để vài ngày thật sự chẳng ra gì.

Trang tiên sinh nhìn ra bọn họ không quá thích, ông không khỏi cười ra tiếng, lấy ba cái bánh nướng từ trong túi ra đưa cho Mãn Bảo, cười nói: "Mang qua cho mấy vị tiên sinh kia."

Mãn Bảo liền để bánh nướng của mình xuống, mang ba cái bánh sang cho bọn họ, "Tiên sinh của chúng tôi mời mấy vị ăn."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 524: Tán gẫu

[HIDE-THANKS]
Mấy người đó quay sang nhìn Trang tiên sinh trước, sau đó mới nhận lấy, người trung niên dẫn đầu dứt khoát cầm một miếng bánh qua ngồi đối diện Trang tiên sinh, cười nói: "Không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm nay chúng ta lại gặp nhau đến hai lần, tại hạ họ Lý, đứng thứ hai trong nhà, không biết phải xưng hô với tiên sinh thế nào?"

Trang tiên sinh cười nói: "Trang mỗ là con một, nếu Lý nhị tiên sinh không ngại thì cứ gọi ta là Trang đại lang."

Mãn Bảo cũng ngồi về chỗ của mình, vừa ăn bánh nướng, vừa lén nói thầm với hai đồng bọn nhỏ, "Cũng là con thứ hai như Bạch nhị."

Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Người cũng khá được."

Trang tiên sinh nghe được mấy lời thầm thì của bọn họ: .

Lý nhị lang thấy ông dừng lại, thì không khỏi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía ông, Trang tiên sinh liền cười với hắn, hỏi: "Lý nhị tiên sinh làm ăn buôn bán mà không thấy vội vã nhỉ?"

Lý nhị lang cười nói: "Buôn bán ở trong thiên hạ không bao giờ có thể làm xong được, thỉnh thoảng cũng phải thả chậm bước chân. Nghe lời nói sáng nay, lần này tiên sinh đi Ích Châu là để cho học sinh thi trường phủ?"

Ánh mắt hắn lướt qua ba người Mãn Bảo, cuối cùng dừng trên người Bạch Thiện Bảo, cười hỏi, "Là thiếu niên lang này sao?"

Trang tiên sinh cười gật đầu.

Lý nhị lang không khỏi khen ngợi, "Ta thấy đứa trẻ này cũng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, thế mà có thể thi trường phủ rồi sao?"

Lúc ở quán trà hắn đã chú ý đến Bạch Thiện Bảo, một là do câu từ mà bọn họ nói chuyện lộ ra; thứ hai là vì lúc đứa trẻ này cầm sách đọc trong quán trà, hắn nhìn ra được đối phương thật sự đọc hiểu.

Lúc trước ở quán trà không tiện trò chuyện, bây giờ lại rất tiện.

Lý nhị lang dứt khoát kiểm tra thử kiến thức của Bạch Thiện Bảo.

Bạch Thiện Bảo trả lời từng câu, sau đó câu hỏi ngày càng khó, cậu không khỏi quay đầu nhìn tiên sinh, nhưng Trang tiên sinh chỉ mỉm cười không nói gì, cậu cũng chỉ đành vắt hết óc để suy nghĩ.

Nhưng trong lòng lại không khỏi rủa thầm, này mà là thương nhân hả?

Lừa ai đó?

Mãn Bảo ở bên cạnh nghe đến thích thú, Bạch Thiện Bảo không khỏi dùng khuỷu tay chọc bé.

Mãn Bảo suy nghĩ một lát, rồi lén nhắc cậu, "Đây là dạy mà không nói trong <Đạo Đức Kinh>."

Bạch Thiện Bảo vừa nghe liền hiểu, lúc này mới thong dong đáp lời.

Lúc này Lý nhị lang mới nhìn về phía Mãn Bảo, cười nói với Trang tiên sinh: "Trang tiên sinh có hai người.." Vừa cúi đầu đối diện với ánh mắt của Bạch nhị lang, hắn hơi khựng lại, sửa lời nói: "Có ba người đệ tử giỏi."

Đương nhiên Trang tiên sinh sẽ đáp mấy câu khiêm tốn.

Lý nhị lang ăn xong bánh nướng trên tay, uống thêm ngụm nước rồi đi tìm nông phu nói chuyện, "Trong sọt của lão trượng có gì đó?"

"Là ngó sen đào dưới bùn," nông phu cho hắn nhìn đồ trong sọt, giải thích: "Thời gian này trong nhà không nhiều rau, mà ngó sen mùa đông năm ngoái vẫn chưa đào hết, tôi đào mang lên huyện thành bán luôn."

"Đây là không bán được ạ?"

"Bán được, bán được, chỉ còn thừa lại mấy ngó này thôi," nông phu cười tủm tỉm nói: "Chỉ là trong thành không có chỗ ngủ, cho nên mới cố ý ra ngoài thành ở tạm đạo quan."

Lý nhị lang liền cười nói: "Tòa đạo quan này không tệ, còn cố ý để tĩnh thất cho người qua đường nghỉ chân."

"Đúng vậy, trước kia không có tĩnh thất này đâu, vẫn là mấy năm trước mới bắt đầu xây đó, cho nên chúng tôi mới dám ở lại trong thành đến lúc chiều muộn, đợi người đi chợ chiều vắng hẳn mới ra khỏi thành," nông phu cười nói: "Đổi lại trước kia, vừa qua giờ Thân là chúng tôi đã về rồi."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Không thể đi tối về nhà ạ? Trời tối có thể soi đuốc mà ạ."

"Ai ui, chúng tôi không dám đâu, rừng sâu núi thẳm, cho dù có một hai người đồng hành cũng không dám đi đường núi vào buổi tối."

Bạch Thiện Bảo cũng cảm thấy hứng thú, hưng phấn hỏi: "Có phải là vì có sơn phỉ không ạ?"

Lý nhị lang: .

Nông phu cười ha ha nói: "Sơn phỉ thì chưa từng nghe nói, nhưng đi đường buổi tối không an toàn, cho dù không có người xấu, nhưng chẳng may đụng phải tà ám thì phải làm sao bây giờ?"

"Nhà ông cách xa đây không?" Lý nhị lang sợ Bạch Thiện Bảo lại hỏi mấy câu kỳ quái, vội vàng kéo câu chuyện về.

"Xa lắm, đi một chuyến mất hai canh giờ đấy."

Lý nhị lang: "Lâu vậy ạ?"

"Đúng vậy, cho nên chúng tôi phải khởi hành vào lúc tờ mờ sáng, đến huyện thành thì không kịp chợ sáng, chỉ có thể chờ chợ trưa, nhưng ít người mua thức ăn vào buổi trưa lắm, may mà chợ chiều cũng nhiều người đến mua đồ rẻ, tuy rằng giá sẽ bị ép xuống, nhưng tốt xấu gì cũng bán được không phải sao?"

Lý nhị lang hỏi, "Mấy năm nay cuộc sống trong nhà vất vả lắm không ạ? Nghe nói hai năm trước Ích Châu gặp lũ, Mậu Châu cũng bị lan đến."

"Ai nha, chính là vì trận lũ đó, nên bây giờ mọi người mới phải vùng vẫy tranh giành sự sống đó," nông phu nói: "Vì mạng sống mà nhà tôi đã nợ không ít tiền, cũng may mấy năm nay mưa thuận gió hòa, tôi đang tính chắc làm thêm tầm hai năm nữa là có thể trả hết nợ, chỉ mong mấy năm kế tiếp ông trời vẫn thưởng chút cơm ăn."

"Ông nợ cái gì, mà phải trả nợ nhiều năm như thế?"

"Hai bao hạt kê."

Lý nhị lang hơi trố mắt, hỏi: "Chẳng lẽ cả nhà mấy người lao động cả năm, ngoài phần nhà mình ăn, còn không thể dư được hai bao hạt kê ư? Thế mà còn phải chia bốn năm để trả?"

"Tôi vay hạt kê năm thiên tai, chỗ hạt kê đó đều 30 văn một đấu, là vay nợ có lợi tức, xong việc thì bất kể trả tiền hay trả hạt kê thì đều phải tính theo giá thị trường." Nông phu nói: "Đã vay đắt còn thêm lợi tức, giá lương thực mấy năm nay lại không cao, vậy không phải là càng ngày càng nhiều sao? Tôi đã nhờ lý trưởng tính hộ, ước chừng phải mất bốn năm mới có thể trả hết."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, nói: "Như là sòng bạc cho dân cờ bạc vay tiền vậy."

Bạch Thiện Bảo: "Lãi đẻ thêm lãi là trái pháp luật mà đúng không?"

Bạch nhị lang hỏi: "Quan phủ có quản không?"

"Phải xem tình huống," Mãn Bảo vừa xé bánh nướng ăn vừa nói: "Nếu là Dương đại nhân thì có lẽ sẽ quản, còn Phó huyện lệnh thì đoán chừng sẽ coi như không thấy."

"Phó huyện lệnh đã đi nhiều năm thế rồi, sao ngươi vẫn còn chưa quên vậy?" Bạch Thiện Bảo cảm thấy Phó huyện lệnh cũng rất đáng thương.

Mãn Bảo lại nói: "Sao có thể quên được, tháng trước ta mới nhận được thư của Phó nhị tỷ tỷ đấy, nói nàng đã đính hôn, bây giờ đang bàn bạc ngày thành hôn, có lẽ mùa thu năm nay hoặc mùa xuân năm sau sẽ phải gả chồng, ta còn đang suy nghĩ không biết nên gửi quà gì qua đây."

Lý nhị lang vừa muốn tiếp tục nói chuyện với nông phu, vừa muốn hỏi chuyện Mãn Bảo, vì thế hắn dừng lại hỏi Mãn Bảo trước, "Mấy đứa là người của huyện nào?"

"Chúng cháu là người huyện La Giang."

"Huyện La Giang?" Lý nhị lang suy nghĩ một lát đã nhớ ra, cười nói: "Huyện lệnh của mấy đứa tên là Dương Hòa Thư phải không?"

"Đúng ạ, đúng ạ, ngài biết Dương đại nhân ạ?"

"Đã từng gặp, vị Dương đại nhân kia làm quan thế nào?"

"Tốt lắm ạ," Mãn Bảo nói: "Mọi người đều rất thích Dương đại nhân."

"Hửm? Vì sao lại thích?" Lý nhị lang cười hỏi, "Nghe mấy đứa nói, huyện lệnh tiềm nhiệm của huyện La Giang họ Phó, thế nào, hắn không tốt hả?"

Trang tiên sinh liền bỏ ống trúc xuống, ho nhẹ một tiếng.

Mãn Bảo liền ngẫm nghĩ, nói: "Nói thế thì không phải, lúc Phó huyện lệnh rời đi, mọi người còn đến đưa tiễn nữa. Tiên sinh nói, nếu lúc ấy không có sự cố gắng của Phó huyện lệnh, thì huyện chúng cháu cũng chưa chắc đã được miễn thuế một năm."

Nông phu nghe thế thì lập tức hỏi: "Huyện các cháu được miễn thuế hả?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 525: Việc đồng áng

[HIDE-THANKS]
"Vâng ạ, miễn một năm." Mãn Bảo nói: "Lúc ấy trong huyện của chúng cháu có người không muốn dâng tấu xin miễn thuế, là Phó huyện lệnh bôn ba cố gắng, mới có thể xin miễn thuế cho, nếu không chắc cuộc sống của thôn cháu cũng khổ lắm."

Nông phu liền vỗ đùi nói: "Ai nha, các cháu may mắn thật, gặp được một vị đại nhân tốt. Còn huyện của tôi đừng nói là miễn thuế, năm trước còn tăng thêm hai khoản quyên góp, nói là hồng thủy làm vỡ hệ thống thủy lợi, cần tiền để sửa, thuế ruộng để tiêu dùng cũng tính lên đầu chúng tôi, chứ nếu không nhà tôi cũng không đến mức không trả nổi hai bao hạt kê kia."

Mãn Bảo đã không còn là đứa trẻ sáu bảy tuổi, bây giờ bé đã biết rất nhiều chuyện, cũng suy nghĩ nhiều hơn, tuy rằng vẫn nhớ kỹ việc Phó huyện lệnh tăng phí vào thành, nhưng cũng đã suy nghĩ về điều mà tiên sinh đã nói.

Đánh giá một người, không thể chỉ xem một việc hắn làm, mà phải liệt kê hết những chuyện hắn làm ra, mới có thể biết được người đó thế nào.

Phó huyện lệnh ở huyện La Giang nhiều năm, lại chỉ từng đến thôn Thất Lí đúng hai lần, bình thường khuyên khóa nông tang cũng không đến thôn Thất Lí;

6 năm này, hắn chỉ từng vận động quyên góp một lần;

Năm nào cũng trưng lao dịch tu sửa thủy lợi và đường xá, còn từng sửa nha huyện;

Thu phí vào thành;

Dâng tấu miễn thuế cho bọn họ;

Tổng kết hết thảy cũng chỉ có vài chuyện như vậy, nhưng bởi vì mẫu thân, nên Mãn Bảo rất thích Đạo giáo, mấy năm nay cũng đọc Lão Trang, dần dần cũng biết, có đôi khi không làm gì, cũng đã là một quyết định chính xác.

Đương nhiên, bé càng thích Dương huyện lệnh bây giờ hơn.

Bởi vì năm nào hắn cũng đến thôn Thất Lí để khuyên khóa nông tang, thậm chí không chỉ mỗi thôn Thất Lí, tất cả các thôn dưới sự quản lý của huyện La Giang hắn đều sẽ đi một lần;

Gần như năm nào hắn cũng lấy một phần tiền từ nha huyện ra để mua hạt giống lương thực, nông cụ hoặc trâu cày chia cho các hộ, giúp đỡ các nhà nghèo khó;

Nếu nhà nào có thêm người hoặc thêm sản nghiệp, lí trưởng cũng sẽ để bụng hơn trước kia, có đôi khi còn không cần các thôn dân đi tìm, chính lí trưởng sẽ tự mình tìm tới nhà thẩm tra đối chiếu rồi ký lục, sau đó bẩm báo lên trên;

Dương Hòa Thư cũng sẽ phát lệnh trưng lao dịch, nhưng sẽ đẩy chuyện này lên trước, sau mười ngày thu hoạch mới trưng lao dịch, chứ không giống như Phó huyện lệnh, năm thì sớm, năm thì muộn, nếu không phải vào đúng mấy ngày cuối của vụ mùa thì chính là vào lúc trời lạnh nhất;

Dương Hòa Thư không thu phí vào thành, còn quản thúc bọn lưu manh trong thành, không cho phép bọn họ gây phiền toái cho nhóm bán hàng rong;

Còn giúp các hộ thương nhân trong thành liên hệ với các thương hộ bên ngoài, mở rộng việc buôn bán ra ngoài..

Cho nên không chỉ có vị Lý nhị lang vừa nhìn là biết chưa nói thân phận thật ra này, ngay đến người bình thường hỏi bé hai huyện lệnh là người như nào, bé cũng không thể nói Phó huyện lệnh không tốt, chỉ có thể nói mình thích Dương huyện lệnh hơn mà thôi.

Lý nhị lang lại dời lực chú ý, chuyên tâm hỏi chuyện nông phu phải nộp thêm quyên góp, cũng hỏi tình hình thiệt hại hai năm trước của huyện bọn họ.

Nhưng nông phu nào biết chuyện của cả huyện, ông ấy cũng chỉ biết tình trạng thiệt hại của thôn bọn họ và mấy thôn lân cận.

Nhưng từng này cũng đủ cho Lý nhị lang suy đoán ra tình trạng của huyện bọn họ rồi.

Bạch Thiện Bảo cũng ngồi thẳng lên, bà nội và tiên sinh đều từng nói với cậu, nếu sau này cậu làm quan, thì đây đều là những thứ cậu phải biết.

Hơn nữa cậu cũng muốn nhìn thử xem người khác làm quan như thế nào, bá tánh sẽ nói bọn họ thế nào.

Lý nhị lang hỏi tới việc đồng áng, "Không biết thu hoạch năm ngoái như nào, một mẫu thu hoạch được bao nhiêu thạch?"

"Thật ra chúng tôi không tính cái đó, nhưng một mẫu lúa mạch tốt thu được tầm ba bao rưỡi, kém hơn cũng được ba bao, thu hoạch coi như không tệ."

Lý nhị lang nhíu mày, nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi Bạch Thiện Bảo: "Mấy đứa là người của huyện La Giang, có biết thu hoạch huyện La Giang thế nào không?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Số liệu cả huyện chỉ có nha huyện mới biết, có điều sản lượng trên mẫu của nông trang bọn cháu năm ngoái là năm thạch, lúa nước thì kém hơn, chỉ tầm ba thạch."

Lý nhị lang nghi ngờ nhìn cậu, "Lúa mạch có thể thu hoạch được sản lượng cao thế sao?"

Sản lượng trên mẫu của lúa nước còn có thể coi là bình thường, nhưng lúa mạch, trong tình huống bình thường đều chỉ thu hoạch được tầm ba thạch, đó còn là trồng trên ruộng phì nhiêu, có thể thu hoạch cao nhất là bốn thạch.

Bạch Thiện Bảo lại cười nói: "Chúng cháu dùng mạch giống mới, cho nên thu hoạch được nhiều hơn các loại khác một ít."

Vốn dĩ số mạch giống mà nông trang nhỏ và nhà họ Chu dùng đã là tốt nhất, mỗi vụ thu hoạch sau đó cũng lựa chọn những hạt mạch khỏe nhất, tốt nhất để làm hạt giống.

Không biết có phải là chúng nó đã thích ứng với hoàn cảnh thời đại này rồi không, tính năng tốt của mạch giống dần dần được kích phát, hoặc là tự điều chỉnh lại, dù sao mấy năm nay thu hoạch đều không tệ.

Hơn nữa sản lượng trên mẫu của nông trang bọn họ còn cao hơn nhà họ Chu.

Mỗi năm đến mùa thu hoạch, sự tích về việc Mãn Bảo là tiên tử chuyển thế càng được lưu truyền rộng rãi hơn.

Bởi vì các thôn dân đều nhất trí cho rằng, bọn Mãn Bảo cũng nào có lo gì chuyện đồng ruộng đâu, thế mà năm nào thu hoạch cũng cao hơn bọn họ.

Nguyên nhân có thể là do đâu?

Mảnh ruộng ven núi kia bọn họ cũng biết, cũng không phải là chỗ đặc biệt màu mỡ gì, cho nên có thể đạt được thu hoạch này, chỉ có thể là do thần tiên phù hộ.

Các thôn dân đều cho rằng như vậy, nhưng Bạch Thiện Bảo lại không nghĩ thế, đối với việc của nông trang, chỉ là bọn họ không xuống ruộng làm việc thôi, chứ mỗi quyết sách đều do bọn họ làm.

Chỉ có chính bọn họ biết, mỗi năm bọn họ đã thuê bao nhiêu người đến ủ phân, mỗi năm đã rắc bao nhiêu phân bón, càng biết mỗi năm đã thuê bao nhiêu người gánh nước tưới tiêu..

Cậu cảm thấy, kết quả thu hoạch cao là xứng đáng với công sức bỏ ra, chứ không phải là do thần tiên phù hộ.

Nề hà tuy rằng các thôn dân tuy cũng nghe bọn họ giải thích, nhưng họ vẫn thích tin là do thần tiên phù hộ hơn.

Đã nói đến việc đồng áng, thì cậu không khỏi hỏi nông phu thêm vài câu, "Các ông chỉ trồng lúa mạch vụ xuân thôi sao, lúc cây lúa trổ bông có kịp chờ được mưa không?"

"Ông trời nào có dễ bàn bạc như vậy, luôn sẽ muộn mấy ngày hoặc mười ngày, có điều cũng không có vấn đề gì lớn."

"Vấn đề này rất lớn đó," Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu có mưa vào thời kỳ lúa trổ bông, thì không chỉ viên mạch no tròn, bông lúa mạch cũng sẽ dài hơn một chút."

"Nhưng tôi cũng đâu thể bảo ông trời cho mưa là ông trời cho mưa đúng không?"

Bạch Thiện Bảo: "Cho nên phải tưới."

Lý nhị lang không khỏi nhìn Bạch Thiện Bảo.

Nông phu ôi chà một tiếng, nói: "Nhiều ruộng như vậy, sao tưới xuể đây, hơn nữa lúc lúa trổ bông cũng đúng là lúc cỏ dại mọc tốt nhất, nếu lúc đó không nhổ cỏ dưới ruộng, thì càng không thu hoạch tốt được."

Mãn Bảo nói: "Nói đến cùng vẫn là do vấn đề nhân lực, không thể cày sâu cuốc bẫm, nếu nhà có thêm mấy con trâu thì tốt rồi."

"Còn thêm mấy con trâu ấy hả, thôn chúng tôi tính ra cũng chỉ có một nhà có một con trâu thôi," nông phu nhìn trang phục bọn Mãn Bảo đang mặc, trông có vẻ cũng rất bình thường, nhưng lại liếc qua xe ngựa bên ngoài, thì ông cười nói: "Nhà tiểu công tử và tiểu nương tử phú quý, nào đâu biết rằng chúng tôi ở ngoài nghèo khổ lắm đâu."

"Cháu biết chứ, nhà cháu cũng rất nghèo."

Nông phu không tin, "Nhà nghèo mà có thể đi học sao? Còn là con gái nữa chứ."

"Đó là vì tiên sinh của chúng cháu tốt, cháu đi học không mất tiền, hơn nữa con gái thì làm sao ạ, nhà của cháu chính là cho cháu đi học trước, rồi mấy cháu trai cháu gái của cháu mới đi học," Mãn Bảo nói: "Nếu nhất thời không có nhân lực, cũng không đủ súc vật kéo cày, thì mọi người đổi sang mạch giống mới đi ạ."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 526: Kiến nghị

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo thiệt tình kiến nghị cho bọn họ, bé nói "Thay đổi mạch giống, mỗi năm qua trùng dương lại trồng một tháng lúa mạch vụ đông, tuy rằng sẽ hơi vất vả, nhưng cũng thu hoạch thêm được một vụ, nói chung cũng đáng. Hơn nữa bột mì của lúa mạch vụ đông ăn ngon hơn lúa mạch vụ xuân đấy ạ."

"Trồng lúa mạch vụ đông thì chính là một năm hai vụ, độ phì của đất không đủ để chống đỡ đâu."

"Vậy bón thêm phân, rồi thay phiên, cũng không phải là một năm hai vụ, mà là hai năm ba vụ," Mãn Bảo nói: "Thôn chúng cháu đã thử rồi, độ phì của đất vẫn chịu được."

"Còn có thể đổi cả cày nữa," Bạch Thiện Bảo cũng nói: "Cái cày mà huyện La Giang chúng cháu dùng bây giờ đỡ tốn sức hơn, nếu mọi người không mua nổi trâu, thì không bằng đổi một cái cày, ít nhất cũng có thể làm người đỡ mệt hơn."

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, hỏi nông phu, "Các ông ủ phân như thế nào?"

Người trong tĩnh thất nghe thấy bọn họ nói về việc đồng áng thì hứng khởi, cũng rối rít xúm lại gần đây, mồm năm miệng mười đáp lời, sau đó có người hỏi hai người, "Trông tiểu công tử và tiểu nương tử vẫn còn niên thiếu, mà đã biết trồng trọt rồi ư?"

Thấy trên mặt mọi người đều mang vẻ hoài nghi, Bạch Thiện Bảo liền hơi kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Đó là đương nhiên, chuyện đồng áng này, trên sách có ghi, huống hồ chính bọn cháu cũng có ruộng, trồng trọt quanh năm, đương nhiên sẽ biết."

Có người cười to nói: "Tiểu công tử, tôi còn cày ruộng hai mươi năm rồi này, nếu tính từ lúc sáu bảy tuổi, thì đến nay cũng đã được gần ba mươi năm, vậy không phải là tôi sẽ càng hiểu biết hơn các cậu sao?"

"Nhưng mà nông trang của chúng cháu có sản lượng cao hơn nhà chú," Bạch Thiện Bảo nói, "Làm việc, không phải là càng lâu thì càng tốt. Đất đai là sự tồn tại không biết nói dối nhất, cùng một mảnh đất, mọi người trả giá bao nhiêu, làm tốt bao nhiêu, thì có thể thu hoạch được bấy nhiêu."

Mãn Bảo liên tục gật đầu, "Huyện La Giang cách đây không xa, đất đai cũng không khác nhau là bao, nếu mạch giống mới trồng được ở huyện bọn cháu, thì chắc cũng sẽ được mùa ở địa phương khác, tất nhiên cũng được mùa với đất của mọi người."

"Chưa từng nghe nói có mạch giống mới gì đó, mạch giống của các cô cậu lấy từ đâu ra?" Nông phu xung quanh chen lên, làm Lý nhị lang bị đẩy sang một bên.

Lý nhị lang thoáng nhìn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, yên lặng dịch sang một chút, ngồi vào bên cạnh bọn họ.

Mãn Bảo lại kinh ngạc "hả" một tiếng, nói: "Mọi người không đến cửa hàng lương thực hỏi mua bao giờ ạ? Trong đó không bán mạch giống mới sao?"

"Mạch giống nhà mình để lại là đủ dùng rồi, sao còn phải đến cửa hàng mua mạch giống chứ? Mạch giống ở đó cũng chưa chắc đã tốt hơn của bọn tôi, mà còn đắt nữa."

"Không sai, giá hạt giống lúc nào cũng đắt hơn lương thực bình thường ba bốn lần, nếu cửa hàng lương thực dùng luôn lúa mạch bình thường để làm hạt giống bán, thì bọn tôi cũng không nhận ra."

"Tôi cũng chưa từng mua mạch giống ở cửa hàng.."

"Tôi thì mua rồi, nhưng cũng chỉ mua một hai đấu, trồng thử một mảnh ruộng xem sản lượng thế nào."

Mãn Bảo liền gật đầu, "Chính là như thế, sao mọi người có thể không mua hạt giống chứ? Hạt giống bên ngoài bán khác với hạt giống nhà mình tự để dành, ta nên thử một lần, chẳng may có hạt giống thích hợp với đất ruộng nhà mình hơn thì sao?"

Người từng mua mạch giống liền nói: "Nhưng tôi cũng không thấy cửa hàng lương thực bán mạch giống mới gì đó."

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhau, đều có chút nghi hoặc, "Huyện La Giang cách đây không xa, mấy người lương thương Ngô vận chuyển lúa mạch từ chỗ chúng ta, hẳn là sẽ mang tới đây bán chứ."

"Tiểu nương tử, các người nói mạch giống mới là từ huyện các người ra, nhưng không biết huyện các người lấy đâu ra loại mạch giống mới này?"

"Từ nhà cháu ạ." Mãn Bảo nói: "Mạch giống mới là do nhà cháu trồng ra trước."

Mọi người nghe thế, thì không khỏi thở dài một tiếng, dần tản hết đi.

Mãn Bảo cũng không ngại, nhún vai rồi lắc đầu nói: "Đáng tiếc."

Lý nhị lang lại không đi, hắn bừng bừng hứng thú ngồi đối diện Mãn Bảo, hỏi: "Mạch giống mới là do nhà cháu trồng ra? Không biết nhà cháu trồng kiểu gì mà ra được?"

"Chính là từ năm Ích Châu gặp lũ lụt, lương thực dưới ruộng giảm sản lượng, tuy rằng lúa mạch nhà cháu cũng bị thiệt hại, nhưng lại vẫn là tốt nhất trong thôn, người trong thôn nói đó là do thần tiên chiếu cố, nhưng cháu cảm thấy là vì hoàn cảnh thay đổi nên sinh ra biến dị."

Đây là cái cớ tốt nhất Mãn Bảo lấy được sau khi tổng kết những kiến thức bé đã học, cảm thấy nó đáng tin cậy hơn lý do thần tiên phù hộ nhiều.

Nhưng ngoài mấy người bọn họ, trong thôn không có ai tiếp thu cách nói này.

"Năm đó người trong thôn muốn trồng lúa mạch vụ đông, nên đã đổi mạch giống với nhà cháu, sau đó liền trồng ra được mạch giống mới, ngay cả huyện lệnh của bọn cháu cũng mua mạch giống của chúng cháu, bây giờ mạch giống mới trồng ở Lũng Châu, Ích Châu đều đạt thu hoạch rất khả quan, cho nên cháu cảm thấy hẳn là ở Mậu Châu cũng được như vậy."

Bạch lão gia và Lưu thị đều đã gieo trồng mạch giống mới trong nông trang nhà mình, mà nông trang của bọn họ phân bố khắp nơi, trồng thử hai vụ thì phát hiện, tuy rằng sản lượng có khác biệt, nhưng đúng là vẫn tốt hơn mạch giống cũ.

Cho nên thật ra loại mạch giống mới này đã được truyền ra ngoài từ lâu rồi, không chỉ có lương thương Ngô và Dương Hoa Thư mua về rồi truyền bá ra ngoài, mà ở bên ngoài huyện La Giang, có rất nhiều địa phương cũng đang khuếch tán những hạt mạch giống mới này, với đủ loại phương thức.

Mà khoảng cách từ huyện La Giang đến Mậu Châu không xa, nên bọn Mãn Bảo đều nghĩ hẳn là nơi này cũng có mạch giống mới rồi.

Bạch nhị lang pha trà cho tiên sinh, cũng chạy ra xem náo nhiệt, chuyện nông trang cậu cũng quản lý, cho nên cũng biết không ít.

Lý nhị lang thấy bọn họ nói năng lưu loát rõ ràng, hiển nhiên là rất hiểu biết với việc đồng áng, thì không nhịn được hỏi, "Cái cày mới mà các cháu nói, có phải là cày chìa vôi?"

"Đúng ạ, bởi vì sửa thẳng thành cong, nên gọi tên là thế, Lý nhị tiên sinh biết ạ?"

"Biết, năm nay Tư Nông Tự đã chiêu cáo thiên hạ cái cày này, nghe nói là do huyện lệnh huyện La Giang là Dương Hòa Thư hiến lên." Lý nhị lang cười hỏi, "Hình như các cháu rất thân quen với Dương Hòa Thư?"

Ba thiếu niên đồng loạt gật đầu nói: "Cũng gọi là quen bình thường đi ạ."

"Hửm? Thế nào gọi là quen bình thường?"

Mãn Bảo nghiêng đầu ngẫm nghĩ nói: "Mỗi năm cũng chỉ gặp mặt vài lần thôi ạ."

Bạch Thiện Bảo: "Mỗi lần gặp mặt cũng chỉ ăn cơm, uống trà."

Bạch nhị lang: "Cũng chỉ trò chuyện mấy câu mà thôi, cho nên mới nói giao tình bình thường ạ."

Nghe thì đúng là giao tình rất bình thường, nhưng trông ba người vẫn còn niên thiếu, một năm Dương Hòa Thư có thể gặp mặt bọn họ mấy lần, ăn vài bữa cơm, còn trò chuyện, thì đã có thể tính là quan hệ tốt rồi.

Lý nhị lang dựa ra sau, dựa vào vách tường, gập một chân cười hỏi, "Vậy mấy đứa cảm thấy Dương Hòa Thư làm quan thế nào?"

"Cũng được ạ."

"Cũng được?" Lý nhị lang cười phá lên, vui vẻ nói: "Mấy đứa nói câu này, không sợ bạn của mấy đứa trách mấy đứa hả?"

"Vì sao huynh ấy lại trách bọn cháu?"

Lý nhị lang không trả lời, hỏi ngược lại: "Dương Hòa Thư xuất thân thế gia, con cháu thế gia kiêu căng, hắn còn bị phân đến một huyện bậc thấp, có thể thích ứng được sao?"

"Đúng là có chút khó khăn," Mãn Bảo nói: "Cũng may huynh ấy có tiền."

Bạch Thiện Bảo lại nói: "Có mà vì huynh ấy có tiền nên mới gặp khó khăn ấy."

"Có tiền không tốt à, ta cảm thấy Dương đại nhân tiêu tiền rất vui vẻ mà, sau đó chúng ta cũng vui vẻ, đây không phải chuyện tốt sao?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Đúng là chuyện tốt, nhưng nó không thể dài lâu, trên đời này có nhiều người làm quan như thế, không phải ai cũng có thể làm như vậy. Huynh ấy tạo ra tiền lệ, cũng chỉ là một trường hợp cá biệt mà thôi, chứ ai mà nỡ lấy tiền nhà mình trợ cấp cho nha huyện?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 527: Mời

[HIDE-THANKS]
Lý nhị lang lập tức hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy đây cũng không phải là chuyện xấu gì, liền kể chuyện đầu tiên mà Dương Hòa Thư làm sau khi nhậm chức huyện lệnh là bù tiền mua trâu cho nợ trâu, rồi lại trợ cấp tiền để mua hạt giống lương thực, nông cụ phát cho các hộ nhà nông.

Dương huyện lệnh giàu có hào phóng, đây là nhận thức chung của tất cả bá tánh huyện La Giang bây giờ.

Năm kia đại chiến giá lương thực, tuy rằng hắn bị buộc tội, nhưng kết quả vẫn là hắn thắng.

Lúc Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo ở cùng với hắn, có mấy lời hắn không tiện nói với người của nha huyện, Vạn Điền lại là hạ nhân, cho nên khi gặp hai bọn họ thì sẽ nói với bọn họ.

Trận chiến giá lương thực đó, cuối cùng người thắng là hắn.

Tuy rằng bị sổ con buộc tội, nhưng Dương Hòa Thư cũng không phải là Phó huyện lệnh không chút căn cơ, hắn căn bản không sợ người ta dâng tấu, cho nên sau khi nhận công văn, biện giải xong thì cứ làm theo lẽ thường, vẫn để căn nhà nhỏ bên cạnh nha huyện bán lương thực.

Tranh luận lên xuống, một tháng qua đi, lại vạch tội, lại biện giải, trong lúc sổ con đi đi về về thì hai ba tháng cũng trôi qua.

Tận đến khi làm cho đám lương thương trong huyện thành mệt mỏi đến độ không thái độ được nữa, cuối cùng bọn họ cũng bó tay, chỉ đành hạ giá lương thực xuống, khuất phục, việc này mới coi như xong.

Bởi vì nghe nói, Dương huyện lệnh vừa thu thuế xong đã xin công văn, muốn để lại một phần lương thực dồi dào thu được vào kho lương, phòng ngừa thiên tai sau này.

Sau khi đám lương thương hương thân thông qua đủ loại con đường biết được tin tức này đã sợ hãi vô cùng, sợ hắn bán hết toàn bộ số lương thực đó đi, nếu như thế thì cả nửa năm sau bọn họ khỏi cần buôn bán gì nữa.

Bị buộc đến mức bất đắc dĩ, bọn họ cũng chỉ đành nhượng bộ.

Lúc Dương Hòa Thư nói đến việc này còn rất đắc ý, bọn Bạch Thiện Bảo cũng thấy rất hả giận.

Nhưng trong lòng ba người đều biết, không phải ai cũng có đủ tự tin và khả năng để làm như vậy.

Ngay cả Lý nhị lang cũng không ngờ Dương Hòa Thư làm việc ở huyện La Giang như vậy, không khỏi vui vẻ cười phá lên.

Mãn Bảo nhân cơ hội hỏi: "Lý nhị tiên sinh, nếu chú biết Dương đại nhân, vậy sao không thuận đường đi đến huyện La Giang một chuyến thăm bạn cũ ạ?"

Lý nhị lang cười to nói: "Giờ ta đang hơi hối hận đây, biết thế quẹo đến huyện La Giang một chuyến, ha ha ha.."

Lý nhị lang rất chú ý đến việc đồng áng, thấy cả ba người đều rất hiểu biết việc này, còn không giống nông phu chỉ biết thuật lại, mà còn biết bàn bạc cùng hắn xem nên làm cách nào để nâng cao năng suất, làm cách nào để truyền bá các loại biện pháp tốt, nên trò chuyện với bọn họ rất rôm rả.

Trang tiên sinh cũng không ước thúc bọn họ, nhìn bọn họ một cái rồi khẽ mỉm cười, tiếp tục cúi đầu uống trà cho qua thời gian.

Lý nhị lang rất ít khi có thể nói tận hứng như thế, trò chuyện cùng ba người đến tận khuya, chỉ là ba người họ còn nhỏ, ngáp ngủ liên tục, lúc này mới đành phải dừng lại.

Lý nhị lang chưa đã hứng trở lại vị trí của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Mãn Bảo vừa tỉnh đã bắt đầu tìm nước rửa mặt, sau đó liền chạy vào đại điện, còn lấy cho mình một cái đệm hương bồ ngồi xuống, đọc bài kinh sớm với các đạo sĩ.

Các đạo sĩ: .

Đọc bài kinh xong, Mãn Bảo liền cung kính quỳ dập đầ với Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, đạo trưởng đứng cạnh chờ bé dập đầu đứng dậy xong mới hỏi: "Sao mới sáng sớm tiểu cư sĩ đã đến dâng hương?"

"Cháu không phải người đến dâng hương, tối qua cháu nghỉ trong tĩnh thất, cho nên sáng nay tới cảm tạ Thiên Tôn, thấy mọi người đang đọc kinh thì cháu đọc cùng."

Đạo sĩ: "Tiểu cư sĩ còn biết niệm <Đạo Đức Kinh>?"

"Mẹ cháu cực kỳ thích Thiên Tôn lão gia, cho nên cháu hay niệm cho mẹ cháu nghe, niệm nhiều nên thuộc ạ."

Đạo sĩ không khỏi vuốt râu cười rộ lên, "Tốt lắm, tốt lắm, nếu đã đọc <Đạo Đức Kinh>, thì có thể đọc thử <Trang Kinh>."

Lúc Lý nhị lang vịn eo cùng người vào điện tham quan, lập tức thấy cảnh Mãn Bảo đang đàm luận kinh văn với đạo sĩ, nói rất hăng say.

Chu tứ lang thấy bé đi lâu không về cũng tìm đến đây, hắn cũng thấy rất thân thiết với tượng Thái Thượng Lão Quân, càng rất thân thuộc với đạo sĩ, bởi vậy tuy đại điện này nhìn khí phái hơn đạo quan trên núi của bọn hắn nhiều.

Nhưng hắn vẫn quen cửa quen nẻo quỳ xuống dập đầu với Lão Quân rồi đứng dậy nói với Mãn Bảo, "Thế mà muội bảo tới đây dập đầu, hóa ra là đến nói chuyện."

Hắn xin lỗi đạo sĩ nói: "Đạo trưởng, muội út nhà tôi làm phiền ngài rồi."

"Vô Lượng Thiên Tôn, cư sĩ khách khí, tiểu cư sĩ cũng không làm phiền ta, mà thật ra ta nói chuyện với tiểu cư sĩ còn được rất nhiều lợi ích."

Tối hôm qua Lý nhị lang đã biết Mãn Bảo từng đọc <Đạo Đức Kinh>, dù sao, lúc hắn kiểm tra Bạch Thiện, cậu phải nhờ sự nhắc nhở của bé mới nhớ ra.

Hắn cười bước lên, hỏi bé, "Cháu rất thích Lão Trang?"

"Vâng ạ, mẹ cháu nói, lúc nhỏ sức khỏe cháu không tốt, có thể sống sót, một nửa là nhờ Thiên Tôn lão gia phù hộ đấy ạ."

Lý nhị lang liền cười phá lên, gật đầu nói: "Tâm thành tắc linh."

Bạch Thiện Bảo ở bên ngoài gọi với vào, chuẩn bị lên đường.

Hai anh em lập tức cáo biệt với đạo sĩ và Lý nhị lang, Lý nhị lang không ngờ bọn họ đi sớm như vậy, không nhịn được nói: "Chúng ta đều đến Ích Châu, không thì chúng ta cùng đồng hành?"

Mãn Bảo lắc đầu, "Đường là do tiên sinh bọn cháu chọn, chúng cháu cũng không biết sau đó sẽ đi đường nào, không phải các chú phải đi làm ăn sao? Trì hoãn không tốt đâu ạ."

Lý nhị lang: . Sớm biết thế thì lấy cớ đi du lịch cho rồi.

Mãn Bảo còn không muốn đi cùng bọn họ ấy, còn không biết bọn họ là người tốt hay xấu, bọn họ còn không thật thà, vừa gặp mặt đã nói dối, cho nên bèo nước gặp nhau trò chuyện đôi lời là được, không cần thâm giao.

Mãn Bảo nói việc này cho Trang tiên sinh, Trang tiên sinh khen bé, "Làm tốt lắm, ra ngoài, tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có, càng không cần nghĩ đến việc trời sẽ rớt bánh có nhân cho ta."

Mãn Bảo vô cùng tán thành, "Mẹ con nói, trời sẽ không rớt bánh có nhân, nếu rớt, thì có khả năng cũng là bánh có nhân tẩm độc, chúng ta không thể nhận, làm người phải đi đến nơi đến chốn, như vậy mới ổn."

Còn Bạch Thiện Bảo thì lén nói: "Ta nghi ngờ hắn là ngự sử cải trang vi hành, ra ngoài để duy trì trật tự quan lại."

Trang tiên sinh liền nói: "Bất kể bọn họ là ai, thì các con vẫn là trẻ con, không cần dính vào chuyện quan trường. Ở vị trí nào thì làm việc đó, chờ bao giờ các con tham gia chính sự lại nói."

Ba người đều đáp vâng, Chu tứ lang và Đại Cát thì cùng đánh xe ngựa vào thành, bọn họ ăn cơm trong thành, rồi mua cơm trưa, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Bọn họ không để chuyện dạy những hộ nhà nông kia ở trong lòng, mà đa phần nông phu ngủ lại tĩnh thất đêm qua cũng chỉ coi điều ba đứa trẻ nói là chuyện cười, nhưng cũng có người để tâm, sau đó bắt đầu hỏi thăm về mạch giống mới.

Người để tâm còn có Lý nhị lang, hắn quay đầu nói với tùy tùng: "Trước đây Dương Trường Bác từng dâng tấu nói phát hiện mạch giống mới và cày mới, ta còn tưởng là đứa bé Dương thị này đang tranh công quá mức, bây giờ xem ra, trong tấu là tình hình thực tế."

Trường Bác là tên chữ của Dương Hòa Thư.

Tùy tùng cúi đầu nói: "Nhị lang, điều ba đứa trẻ kia nói cũng chưa chắc đã là thật, năm thạch lúa mạch trên mẫu cũng quá cao rồi ạ."

Lý nhị lang liền cười nói: "Trên tấu Dương Trường Bác cũng không nói sản lượng năm thạch, chỉ nói sản lượng có thể đạt tới bốn thạch, cũng có ba thạch rưỡi, tốt hơn mạch giống bây giờ một chút."

Hắn ngẫm nghĩ, nói: "Nếu đã nghi ngờ, thì bao giờ về, chúng ta sẽ đến huyện La Giang một chuyến xem thử."

"Vâng ạ."

"Nhớ tên mấy đứa trẻ nhé, nói không chừng sau này còn gặp lại đấy."

Tùy tùng bèn cười nói, "Đã nhớ kỹ rồi ạ."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 528: Quỷ thần

[HIDE-THANKS]
Đi hai ngày, cuối cùng xe ngựa đã tiến vào địa giới Ích Châu vào trục đường chính, người và xe đi đường cũng nhiều hơn.

Ngựa xe qua lại làm tro bụi bốc lên mịt mù, Trang tiên sinh buông rèm xe xuống, mà ba đứa trẻ phía sau thì lại không thèm để ý, đẩy cửa sổ ra, chen chúc trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nhưng người trên đường đi lại vội vàng, bọn họ nhìn một lúc thì không còn hứng thú nữa, ngược lại xe ngựa của bọn họ mới là gây chú ý.

Tới ngoài thành Ích Châu, hai cửa nhỏ bên sườn để cho người đi bộ ra vào, mà cổng lớn ở giữa thì để cho xe ra vào, người đi bộ chỉ cần kiểm tra đơn giản, nhưng xe đi vào phải kiểm tra kỹ càng hơn.

Bọn họ mang không quá nhiều đồ, mà còn là ba thiếu niên thiếu nữ nhỏ tuổi, cho nên rất nhanh đã được thông qua.

Vào thành Ích Châu, Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang liền ríu rít giới thiệu với Mãn Bảo những nơi bọn họ đã tới ở thành Ích Châu.

"Có điều," Bạch Thiện Bảo nhìn trái ngó phải, nói: "Bây giờ thành Ích Châu trông có vẻ náo nhiệt hơn trước."

"Đúng đúng, lần trước chúng ta tới, bên ngoài thành Ích Châu có rất nhiều lưu dân, bên trong thành cũng có rất nhiều ăn mày, tuy rằng cũng náo nhiệt, nhưng cảm giác cứ kỳ lạ kiểu gì, bây giờ thì khá hơn nhiều." Bạch nhị lang vui vẻ nói: "Lần trước tới chỉ chơi hai ngày, có rất nhiều chỗ còn chưa đến, lần này chúng ta phải chơi thật tận hứng."

Chu tứ lang nhìn thấy trên đường có nhiều người như thế thì cũng rất hưng phấn, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành thị phồn hoa thế này.

Đoàn người tìm một khách điếm để nghỉ chân, Trang tiên sinh lại không cho bọn họ dọn hành lý xuống, mà nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi tìm chỗ ở."

Mãn Bảo hỏi: "Tiên sinh, chúng ta không ở trong khách điếm ạ?"

"Chúng ta sẽ ở đây rất lâu, nhiều người như thế ở khách điểm thì phải xài bao nhiêu tiền?" Trang tiên sinh nói: "Chúng ta sẽ thuê một tiểu viện để ở."

Trang tiên sinh đã từng ở Ích Châu một thời gian không ngắn, tuy rằng giờ đã qua nhiều năm rồi, nhưng phố lớn ngõ nhỏ ở Ích Châu vẫn chưa thay đổi quá nhiều.

Ăn cơm xong, để Chu tứ lang ở lại trông đồ, còn ông thì dẫn những người còn lại quẹo trái rẽ phải vào một căn nhà nhỏ, Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn lá cờ hiệu, phát hiện đây là nhà môi giới.

Trang tiên sinh đã liên hệ trước với người môi giới, yêu cầu của ông là: "Ở gần trường phủ, không ra ngoài phố Khang Học, cần từ bốn đến sáu gian phòng, tốt nhất là có sân."

Ánh mắt Trang tiên sinh đảo qua thẻ bài bằng gỗ của người môi giới, nói: "Tiền thuê một tháng không quá một lạng rưỡi."

Người môi giới lập tức nói: "Tiên sinh yêu cầu thế này thì khắt khe quá, nhà ở gần trường phủ vẫn không phải lo không có người thuê, tuy yêu cầu của ngài không lớn không nhỏ, nhưng cũng là yêu cầu được săn đón nhất, một lưỡng rưỡi thì quá ít."

Trang tiên sinh chắp tay sau lưng hỏi, "Bây giờ giá tiền thuê nhà ở Ích Châu đắt lắm hả?"

"Cái này, nếu ngài trả dư dả hơn chút, thì chúng ta cũng càng dễ tìm nhà hơn không phải sao?"

"Vậy cậu cảm thấy nhà như vậy thì bao nhiêu tiền mới có thể càng dễ tìm?"

"Hai lượng là hạn mức cao nhất, ngài thấy sao?"

Trang tiên sinh không quá biết mặc cả, Bạch Thiện Bảo lập tức tiến lên nói: "Huynh chọn hết những nhà phù hợp với yêu cầu của bọn ta cho chúng ta xem, bất kể giá cao hay thấp, chúng ta sẽ tự so sánh."

"Ôi dà, thế không dễ đâu, nhiều nhà như vậy mà.."

"Chỉ cần gần trường học, không ra khỏi hai con phố này, tầm năm gian phòng, có thêm cái sân." Bạch Thiện Bảo hỏi Mãn bảo: "Có bổ sung gì không?"

"Tốt nhất là yên tĩnh một chút, chúng ta thà đi thêm một đoạn đường đến phố xá sầm uất, chứ không muốn gần đường phố quá."

Người môi giới đảo con ngươi, hỏi: "Yên tĩnh một chút cũng được?"

Mãn Bảo vừa thấy liền biết hắn đã nghĩ được nhà phù hợp, liền nói: "Phải tiện cho xe ngựa ra vào nữa."

"Tiện, tiện lắm, nếu mấy vị khách quan không nói tới yên tĩnh tôi còn không nghĩ ra đấy, đúng là ở phố Khang Học có một căn nhà rất thích hợp." Người môi giới cười nói: "Hai bên trái phải có hai gian phòng chính và một gian đại sảnh, sân cũng rất rộng, tiền thuê hàng tháng cũng rẻ, chỉ một lượng bạc, đây có thể xem như là giá thấp nhất ở đây."

Trang tiên sinh hỏi: "Có điều gì kiêng kị ư?"

Người môi giới nghe thế thì hơi xấu hổ nói: "Đúng là có một điều."

Nha môn có yêu cầu với người môi giới, chỉ cần khách hàng hỏi, thì người môi giới không thể giấu giếm tin tức, nếu không một khi bị phát hiện, sẽ bị xử với tội lừa gạt.

Không chỉ bị tước tư cách môi giới mà trạm môi giới cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên Trang tiên sinh vừa hỏi, người môi giới đã cười trả lời: "Bên cạnh căn nhà đó trước kia là nhà của thứ sử họ Diêm, từ khi nhà hắn bị tịch thu, căn nhà đó đã bị bỏ hoang, đến giờ đã hơn hai năm rồi, luôn có người nghe thấy có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, nghe rất thảm thiết, làm cho những nhà cách đó một bức tường cũng không dễ cho thuê."

Mãn Bảo rất tò mò, "Sao phố Khang Học của mấy người nhiều nhà cho thuê thế? Không có người ở sao?"

"Đương nhiên là có người ở, có điều cũng có rất nhiều nhà cho thuê, căn nhà kia đã cho người thuê được gần mười năm rồi. Trước kia đoạn đường đó rất tốt, không chỉ ra vào thuận tiện, yên tĩnh, sát vách còn là nhà của thứ sử đại nhân, nếu một tháng không trả được hai lượng, chủ nhà còn không cho thuê."

Bạch nhị lang rất tò mò, "Vậy ở đó có quỷ thật ạ?"

"Cái này ai mà biết được, dù sao những người sống gần đó đều nói nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em."

Ba người liền đồng loạt nhìn về phía Trang tiên sinh, hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có thuê không ạ?"

Trang tiên sinh nói: "Không thuê, chúng ta đổi chỗ khác."

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lại rất muốn thuê, nguyên nhân chủ yếu là, "Bọn con còn chưa gặp quỷ bao giờ."

Trang tiên sinh: ".. Các con còn muốn đi gặp hả?"

Thiếu niên không biết sợ là gì, đặc biệt là Mãn Bảo, bé nói: "Có một cách nói, rằng tất cả sinh vật trên đời này đều có năng lượng, nếu trên đời này thật sự có quỷ, thì hẳn là con quỷ kia cũng là một loại năng lượng, chỉ là người không nhìn thấy nó mà thôi. Đây là vì năng lượng của nó đặc thù, hay là năng lượng nó yếu đến mức con người không nhìn thấy, hay là mạnh đến mức chúng ta không nhìn thấy?"

"Ta cảm thấy là kiểu thứ hai," Mãn Bảo nói: "Nếu nói người sau khi chết thật sự sẽ biến thành quỷ, vậy khả năng cao là nó cũng chẳng làm gì được con người, nếu không trên đời này có bao nhiêu người chết oan như vậy, chẳng phải sẽ rất dễ tìm được kẻ thù để báo hay sao?"

Bạch nhị lang nói: "Mấy hôm trước ngươi còn nói kẻ ác gặp dữ đấy."

"Thế cũng không phải quỷ báo thù," Bạch Thiện Bảo châm chước nói: "Người làm chuyện xấu chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, đây là pháp tắc, cũng là đạo đức, mà muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, cho nên làm chuyện xấu kiểu gì cũng bị vạch trần thôi, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị xử theo pháp luật, người đã chết còn quay về vì báo thù, thật sự không đáng."

Mãn Bảo liên tục gật đầu, "Đúng thế, đúng thế, cho nên ta cảm thấy không cần sợ quỷ, nếu có quỷ thật, có thể nhìn thấy bọn họ còn tốt ấy, nói không chừng còn có thể nói chuyện với bọn họ, nghe được rất nhiều chuyện xưa."

Trang tiên sinh: .

Người môi giới: .

Bạch nhị lang vừa tò mò kích động vừa sợ hãi, rối rắm nói: "Như vậy thì không hay lắm nhỉ, chẳng may bọn họ rất mạnh, sau đó hại chúng ta thì sao?"

"Bình thường đều là người hại người." Bạch Thiện Bảo đưa mắt trông mong nhìn Trang tiên sinh, "Tiên sinh, hay là chúng ta cứ đi nhìn thử xem sao ạ, nếu mà hợp, thì chúng ta lại quyết định."

"Đúng vậy, đúng vậy, con cảm thấy kia đều là người dọa người thôi, không phải tiên sinh cũng nói, Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, Thần linh sao?"

"Đúng là ta từng nói thế, nhưng ta cũng nói con người phải kính sợ quỷ thần," Trang tiên sinh chỉ vào bọn họ nói: "Chứ không phải bảo các con vội vàng đi tìm quỷ thần."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 529: Quyết định

[HIDE-THANKS]
Người môi giới lập tức nói: "Quý khách, tiểu nhân lại cảm thấy tiểu công tử và tiểu nương tử nói rất có lý, hơn nữa chuyện quỷ thần toàn là lời đồn lung tung giữa láng giềng thôi, chưa chắc đã là thật."

Nhưng cũng chưa chắc là giả.

Trang tiên sinh liếc nhìn người môi giới, nói: "Còn xin giúp chúng ta tìm nhà nào khác thích hợp hơn."

"Được rồi, mời quý khách đi theo tôi."

Bọn họ không có nhiều thời gian, mà thành Ích Châu không giống huyện thành La Giang, nó rất lớn, cho dù chỉ đi hai ba con phố gần trường phủ, thì phạm vi cũng không nhỏ.

Muốn xem hết những nhà phù hợp ở chỗ này cũng rất phí công.

Bọn họ xem liên tiếp ba nhà đều không quá vừa lòng, nếu không phải nhà quá nhỏ, thì là quá ồn, hoặc là giá cả quá cao.

Người môi giới dẫn bọn họ quay về, định đến phố khác xem, lúc đi đến đầu ngõ thì không khỏi dừng bước, nói với bọn họ: "Các quý khách, mọi người nhìn vào trong xem, căn nhà bên trong cùng kia là căn nhà lúc trước tôi đã nói, mọi người có muốn xem thử không?"

Trang tiên sinh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn đường lớn cách đó không xa, từ con đường đó đi thẳng là cổng lớn trường phủ.

Ông lại cúi đầu, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của ba đệ tử, lời từ chối đã đến bên miệng liền hơi khựng lại.

Đúng vậy, ông không muốn tìm phiền phức, nhưng nếu cố tình lảng tránh quá mức, sẽ để lại thông điệp không tốt cho ba đệ tử.

Trang tiên sinh cười lắc đầu, khoát tay nói: "Được rồi, đã đi đến đây rồi, thì chúng ta đi xem."

Người môi giới lập tức dẫn bọn họ đi vào trong, nhiệt tình giới thiệu với Trang tiên sinh: "Mời tiên sinh xem, con ngõ này rộng rãi, xe ngựa ra vào rất tiện, mà còn cách đường lớn một đoạn, cho nên rất yên tĩnh, nhưng cũng không cách quá xa."

"Ra đường lớn đi thẳng một đoạn nữa chính là trường phủ, cho nên nhà ở đây vẫn luôn không lo không cho thuê được, đặc biệt là căn nhà này." Người môi giới mở cửa ra, mời bọn họ vào xem.

Vừa vào cửa đã thấy một cây ngô đồng rất lớn, che khuất non nửa ánh mặt trời chiếu xuống sân, nên rất mát mẻ.

Sân không nhỏ, chuồng ngựa, phòng bếp, gia cụ cần cái gì cũng có, còn rất lịch sự tao nhã. Ngay cả Trang tiên sinh vốn không quá vừa lòng cũng thấy hơi dao động.

Người môi giới giỏi xem mặt đoán ý, thấy thế thì lập tức nói: "Tôi nói cho tiên sinh hay, vì tòa nhà này yên tĩnh, còn rộng rãi, không chỉ gần trường phủ, mà còn cách nhà họ Diêm mỗi một bức tường, cho nên những năm trước toàn là học sinh trường phủ thuê ở đây, tranh đoạt gắt lắm đó."

Trang tiên sinh hỏi: "Thế mấy năm nay ai thuê? Trông nhà này cũng không giống không cho thuê nổi."

"Nửa năm nay không có ai thuê, trước đó thì cho một khách thương thuê, trước đó nữa là cho một học sinh trường phủ thuê."

Trang tiên sinh cười hỏi: "Bọn họ đều thấy quỷ?"

"Nào có, khách thương là nghe được tin đồn, ở ba tháng sợ đen đủi nên mới dọn đi, còn thư sinh thì đúng là nghe thấy tiếng khóc, nhưng nào có ai từng gặp con quỷ chứ?" Người môi giới nói: "Xung quanh đây cũng có người ở, nói không chừng tiếng khóc hắn nghe được là từ nhà khác truyền ra ấy?"

Trang tiên sinh liền quay đầu nhìn về phía ba đệ tử, cười hỏi, "Các con đều thích?"

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo hung hăng gật đầu, Bạch nhị lang thì nhìn trái ngó phải, sau đó do dự không nhúc nhích.

Mọi người liền đồng loạt quay sang nhìn cậu.

Bạch nhị lang so ngón tay nói, "Chẳng may thực sự có quỷ thì sao?"

Mãn Bảo: "Chúng ta đi gặp nó?"

"Được rồi, chúng ta chọn tòa nhà này," Trang tiên sinh nhanh chóng quyết định, nói với người môi giới, "Có điều chúng ta thuê thời gian ngắn thôi, chỉ thuê tầm nửa năm."

"Được ạ, được ạ," Người môi giới rất vui mừng, "Chủ nhà rất dễ nói chuyện, chỉ cần thuê quá ba tháng, ngài ấy đều cho thuê."

Chỉ cần có thể cho thuê quá ba tháng, chủ nhà đồng ý cho hắn tiền thuê nhà tháng thứ nhất làm thù lao, mà từ bên chỗ khách thuê, hắn cũng nhận được một khoản nữa.

Người môi giới vui mừng dẫn bọn họ về trạm môi giới làm thủ tục, chờ bọn họ đưa tiền thì giao chìa khóa cho bọn họ, cười nói: "Mấy vị yên tâm, tôi sẽ chào hỏi bên phía lí trưởng, các vị chỉ cần yên tâm vào ở là được."

Trang tiên sinh thấy hắn tận tâm như thế, liền hành lễ cười nói: "Làm phiền rồi."

"Nào có, nào có, đúng rồi, trong sân không có giếng," người môi giới nói: "Nếu mọi người mua nước, thì đầu ngõ phía nam có một người ngồi trông xe ba gác, gọi hắn là xong, hoặc là mọi người tự đi gánh cũng được, giếng cách ngõ nhỏ này một dặm rưỡi về hướng nam."

Ba đứa trẻ thầm kêu "Xa quá" trong lòng, quyết đoán sẽ chọn mua nước.

Trang tiên sinh cũng cho rằng phải mua nước, chuyện như này giao cho Đại Cát đi làm là được.

Bọn họ về khách điếm trước đó để đón Chu tứ lang và xe ngựa, lúc này mới cùng nhau về căn nhà mới thuê.

Trang tiên sinh tuổi đã cao, bôn ba cả ngày thì mệt không chịu được, vì thế sau khi chờ ba đứa trẻ lau khô ghế xong liền ngồi xuống bất động.

Đại Cát đã đi mua nước, Chu tứ lang xắn tay áo lên thu dọn nhà ở, mà ba đứa Mãn Bảo tất nhiên cũng phải đi hỗ trợ.

Hình như chủ nhà cũng hay đến quét dọn, nhưng trên bàn, trên ghế vẫn bám không ít bụi, nên giường đệm và tất cả đồ đạc khác đều phải quét tước lau dọn.

Mà bọn họ còn muốn thường trú, e rằng còn phải mua chăn đệm mới mới được.

Bây giờ mới tháng ba, trời vẫn còn se lạnh, chắc chắn phải mua chăn.

Năm người cùng nhau cố gắng, chờ đến khi Trang tiên sinh nhắm mắt dưỡng thần xong, mở mắt ra thì trời đã tối rồi, Đại Cát đã mua đồ ăn bên ngoài về, nhà ở đã được quét dọn sạch sẽ, thậm chí chăn bông mới cũng mua về rồi.

Chu tứ lang thầm nói với Mãn Bảo: "May mà trước khi tới đây cha mẹ đã cho tiền, nếu không phải mua từng này đồ vật, thì tiêu phí cũng quá lớn."

Mãn Bảo không thèm để ý nói: "Muội có tiền."

Chu tứ lang tò mò hỏi, "Rốt cuộc muội có bao nhiêu tiền?"

"Không nói cho huynh, dù sao cũng đủ dùng." Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Lần này Bạch Thiện và Bạch nhị đi du học cũng tự dùng tiền của mình, nhà bọn họ không cần đưa tiền."

Chu tứ lang líu lưỡi, "Các muội kiếm được nhiều tiền như vậy à, không đúng, tuy rằng các muội được chia tiền bằng nhau, nhưng tiền của muội chỉ bằng một nửa bọn họ đúng không?"

Dù sao Mãn Bảo cũng phải nộp lên một nửa.

Lúc này Mãn Bảo mới kinh ngạc kêu lên, "Đúng nhỉ, muội quên mất đấy, muội phải nộp cho nhà mình một nửa, bọn họ còn nhiều tiền hơn muội."

Chu tứ lang: . Hắn xoay người đi luôn.

Mãn Bảo đi theo sau mông hắn an ủi: "Tứ ca đừng sợ, cho dù chỉ có một nửa, thì tiền của muội cũng đủ để tiêu, cùng lắm thì chúng ta tiêu ít một chút."

"Được rồi, tiêu ít thì tiêu ít, đúng rồi, ngày mai các muội tự đi chơi đi, ta không đi theo đâu."

"Huynh đi đâu?"

"Ta đến hiệu thuốc Ích Châu hỏi thăm thử xem, lần này ta mang một túi nữ trinh tử và gừng khô từ nhà đi, ta muốn xem giá cả dược liệu ở đây thế nào."

Năm ngoái có rất nhiều nữ trinh tử mọc hoang, lại thêm mười lăm cây nữ trinh tử nhà bọn họ trồng cũng ra quả hết rồi, có Lục Chi ở đó, trong nhà bào chế dược liệu càng thêm thuần thục, làm cho nữ trinh tử không chỉ nhiều, mà chất lượng còn tốt.

Gừng già nhà bọn họ trồng và gừng già nông trang nhỏ bọn Mãn Bảo trồng không chỉ chiếm hết thị trường huyện họ mà huyện bên cạnh cũng bị bọn họ chiếm, còn thừa đều bán cho hiệu thuốc.

Nhưng mà mùa đông năm ngoái, Trịnh chưởng quầy ở hiệu thuốc đã ép giá.

Hắn nói với Mãn Bảo, tuy rằng bọn họ là bạn, nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn thôi.

Cho nên lần này Chu tứ lang ra ngoài, liền mang cả hai thứ này theo, muốn xem giá cả ở Ích Châu thế nào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back