Huyền Ảo Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần - Sương Tuyết

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Sương Tuyet, May 9, 2025.

  1. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 10: Khúc nhạc động lòng người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phóng nhanh tới phòng Võ Phong, đạp cửa xông vào, chạy đến cầm hai tay Võ Phong, đôi mắt hắn ngấn lệ: "Đệ đệ, ta biết là trong lần luyện tập trước đã tổn thương đệ nhiều, trong ta giờ là sự hối hận vô bờ bến, huấn luyện đệ như vậy, đệ nghĩ là ta không đau lòng sao."

    "Có gì huynh nói mau đi, đừng có vòng vo."

    "Lần này nhiệm vụ của ta chính là phải học được một bản nhạc cảm động lòng người từ đệ, đây là thử thách cuối cùng rồi, đệ không giúp ta thì ta đập đầu chết tại đây." Nói rồi hắn xông thẳng tới bờ tường định đập đầu thì Võ Phong lạnh giọng.

    "Đệ có nói là không giúp sao? Nhưng nếu huynh muốn chết thì cứ việc, đệ không cản."

    Võ Thần nở nụ cười nham nhở: "Đệ là đệ đệ tốt nhất trên đời."

    "Được rồi, không cần thiết đâu, hãy cứ tự nhiên như bình thường, nhìn huynh như này đệ tởm lắm. Giờ huynh về đi, để đệ nghiên cứu một khúc nhạc, vừa dễ lại vừa đi vào lòng người rồi sẽ dạy huynh."

    "Vậy ta không làm phiền đệ nữa, về đây."

    Sau khi Võ Thần rời khỏi, Võ Phong cặm cụi lục lục, tìm tìm, đọc gì đó vẻ rất chú tâm, thỉnh thoảng lại cau mày. Cậu hiểu rõ âm nhạc, lại càng hiểu rõ ca ca của mình hơn. Sự kết hợp giữa ca ca và âm nhạc là điều khiến cậu phải đau đầu.

    Sau một hồi lục tìm, một cuốn sách cũ đã được tìm thấy, cậu đọc vừa gật gù: "Chỉ có cái này mới có thể cứu huynh thôi." Cậu chạy vội đến phòng Võ Thần: "Ca ca, huynh xem ta tìm thấy gì này?"

    "Gì mà gấp thế?"

    Võ Phong đưa cuốn sách lên trước mặt Võ Thần, trông cuốn sách khá bẩn, rung động của cánh tay cậu làm bụi bay ra khiến Võ Thần có chút khó chịu: "Gì mà bẩn thế này? Bẩn như này mà đệ đưa ta làm gì?"

    "Đây sẽ là bài nhạc mà huynh sẽ học."

    "Gì chứ, sao đệ đưa ta cái thứ cũ rích, ta không muốn đâu, cho ta học cái gì mới mới đi. À hôm bữa thấy đệ đàn khúc gì hùng hồn lắm ấy."

    "Huynh đừng tự lừa mình, huynh có biết để luyện được khúc đấy đệ phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức không? Huynh hả? Cả đời này cũng không được đâu. Mà yêu cầu là bản nhạc động lòng người cơ mà."

    Võ Thần giật cuốn sách trên tay Võ Phong: "Thế đây là cái gì mà đệ nghĩ ta học được?"

    Dứt lời hắn chuyển sang thích thú vì nhìn thấy tiêu đề cuốn sách "Nàng Là Ai?" Hắn bắt đầu lật lật liên tục rồi gật gù.

    "Huynh thích rồi chứ gì? Đúng tình cảnh, đúng tâm trạng, đúng ca từ huynh thích. Ta thường thấy huynh tự mình ngân nga cái gì mà nàng là ai? Ta có thể uống rượu, ngắm trăng cùng nàng gì đó."

    "Được! Ta học khúc này." Lời nói dứt khoát, rành mạch của Võ Thần.

    "Giờ cũng đã trưa rồi, đến chiều đệ đợi huynh chỗ tảng đá bên thác nước, chỗ đệ hay luyện đàn ý."

    "Nhất trí. Chiều ta sẽ ra đó tìm đệ."

    * * *

    Phía trong căn phòng Võ Hàn, Mộc Uyển mang tâm trạng có chút sầu bi, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Tướng công, dạo này ta thấy hai đứa con cứ bàn bạc gì với nhau, chẳng biết là có chuyện gì không, thiếp lo quá."

    "Nàng không phải lo, chúng đang thực hiện thử thách của cha đấy, đừng để ý chúng, đâu thể chăm sóc chúng cả đời, chúng ta đều sẽ già và chết đi. Chỉ còn lại hai anh em nó chăm sóc nhau thôi. Hãy để chúng tự đối mặt với những gì cần đối mặt."

    Nghe Võ Hàn nói, Mộc Uyển cũng phần nào được an ủi: "Vậy thiếp sẽ không phiền chúng nó. Tới giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn thôi."

    Cả nhà ngồi vào bàn ăn, mọi người cười cười nói nói vui vẻ, duy chỉ có Võ Thần thì tâm tư nặng trĩu.

    "Võ Thần, con sao vậy? Cơm nay mẹ nấu không ngon à?" Mộc Uyển hỏi.

    "Dạ đâu có, ngon như mọi ngày ạ. Do con đang suy nghĩ linh tinh vài thứ."

    "Ăn đi kẻo nguội, chuyện gì đến sẽ đến thôi." Ông nội nói giọng trầm.

    * * *

    Trời hơi ngả về chiều, ánh mặt trời cũng yếu đi, một vài đám mây trắng trên bầu trời, những cơn gió man mát đẩy đưa cỏ cây. Võ Thần vận bạch y bước đi những bước chậm rãi, mái tóc dài phất phơ cùng làn gió nhẹ. Hắn lúc này toát lên khí chất thần tiên, giữ phong thái như thế hắn tiến thẳng ra tảng đá cạnh thác nước. Lướt qua chuồng gà, đến những sinh mệnh gà nhỏ bé cũng không khỏi phần kinh ngạc, chúng chẳng kêu chẳng rằng chỉ là chiếc đầu đảo theo bước đi của hắn.

    Tiến gần đến chỗ tảng đá, hắn đã nhìn thấy Võ Phong, lúc này hắn cố tạo ra phong thái đĩnh đạc hơn, một tay để phía sau, đầu hơi ngẩng lên giống như các bậc thánh hiền trong sách cổ. Đột nhiên hắn ngã nhào do vấp phải hòn đá, toàn bộ thân thể chao đảo.

    "Ha ha ha!" Tiếng cười lớn của Võ Phong vọng lại từ tảng đá. Võ Thần lấy lại bình tĩnh tiến nhanh đến, mặt hắn có chút xấu hổ.

    "Huynh nay sao ăn mặc kỳ vậy? Chả giống huynh chút nào, định biến mình thành bạch y công tử hả?"

    "Đệ thôi đi, ta chỉ mượn y phục để tạo cảm giác, âm nhạc là thứ đẹp đẽ, nên ta thấy mặc y phục thô ráp quá sẽ khó mà cảm nhận."

    Võ Phong cười như muốn chọc ca ca mình: "Vậy giờ huynh có cảm giác chưa?"

    "Rồi, bắt đầu thôi."

    "Được rồi giờ đệ đàn trước một lần rồi huynh sẽ đàn lại nhé."

    Âm nhạc cất lên, tiếng đàn da diết như muốn xé tan cõi lòng Võ Thần, hắn đang cảm nhận tâm trạng của chính mình, chẳng biết hắn nghĩ gì chỉ thấy gương mặt đầy say mê đắm chìm, giống như hắn nghe được khao khát sâu trong lòng mình. Đang say mê trong cảm giác thì giọng như bức cung của Võ Phong: "Huynh nhớ chưa? Giờ huynh đàn lại một lần đi."

    "Được rồi, đệ tránh ra đi, để ta thể hiện." Ngồi vào chỗ cây đàn, khuôn mặt hắn giữ một nét buồn khó tả. Vung tay lên dịu dàng hắn gảy ngón tay lên dây đàn, âm thanh đầu tiên được tạo ra khiến Võ Phong đau nhói con tim, vì giờ đây dây đàn đã đứt.

    "Huynh là đánh đàn hay đập đàn thế hả? Hỏng dây đàn của đệ rồi, đền cho đệ."

    "Có cái dây đàn thôi mà, làm gì căng dữ."

    "Đây là cây đàn cổ đệ tốn nhiều công sức mới mua được, huynh có biết đàn không vậy?"

    "Được rồi, để ta đi kiếm sợi dây khác cho."

    "Thôi huynh ngồi đây đi, để đệ lấy."

    Ngồi đợi Võ Phong, lòng hắn như lửa đốt: "Mày vừa làm cái gì vậy, chỉ là một khúc nhạc thôi mà, mày không đánh được thì làm chó cho rồi chớ làm người chi nữa. Không qua ải này mày sao có tương lai." Nghĩ tới đây Võ Phong cũng đúng lúc quay lại: "Đệ lấy rồi đây, huynh kéo buộc lại đi, rồi đưa đệ chỉnh đàn."

    Chỉnh xong đàn, Võ Phong cố tỏ vẻ từ tốn: "Huynh làm lại một lần nữa đi, đừng có dùng sức của cánh tay lên dây đàn, giờ huynh cứ tưởng tượng cây đàn như là thân thể của mỹ nữ mà huynh ngày đêm nhung nhớ, chạm vào dây đàn như chạm vào thân thể của nàng ta đi, phải thật nhẹ nhàng. Huynh thử tưởng tượng đi."

    "Được không vậy? Mà trước giờ ta có chạm vào phụ nữ bao giờ đâu."

    "Chưa từng chạm nên đệ mới bảo là tưởng tượng. Không lẽ huynh chạm vào mỹ nữ mà dùng sức mạnh như nãy cho người ta gãy xương hả. Huynh học thuộc khúc nhạc rồi thì dùng cảm xúc của mình, bao nhiêu nỗi nhớ nhung người trong mộng dồn nén bấy lâu, huynh cứ lôi ra hết rồi đẩy cái cảm xúc ấy vào tiếng đàn, huynh làm lại đi."

    Võ Phong dứt lời, Võ Thần điệu bộ nghiêm túc đưa cánh tay nhẹ nhàng, khẽ chạm nhẹ vào dây đàn, âm thanh phát ra, dây đàn chưa đứt, cứ như thế hắn say mê hòa mình vào âm nhạc.

    Võ Phong ngoái ngoái lỗ tai mình rồi quát: "Huynh đang đàn cho súc vật nghe đấy hả? Mà súc vật nó cũng chả thèm nghe đâu. Âm thanh này đâu phải để nghe, là để tra tấn tù binh mới phải. Huynh làm lại đi."

    Võ Thần lại lần nữa chú tâm.

    "Huynh làm lại."

    "Làm lại." Võ Phong giọng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

    "Làm lại ba mươi lần." Tiếng hét lớn của Võ Phong.

    Võ Thần lúc này chẳng giận đứa đệ mình, hắn chăm chỉ đàn lại ba mươi lần, vẫn không được, lúc này trong ánh mắt hắn giận chính mình: "Ta vượt bao nhiêu đồi núi, đối mặt với cái chết chả bao giờ sợ hãi, chỉ một khúc nhạc mà lại làm khó ta thế này sao?" Nghĩ rồi hắn tỏ ra bần thần.

    Trời về tối, Võ Phong lại giật lấy cây đàn trong tay hắn: "Hôm nay tập đến đây thôi, huynh về đọc và suy nghĩ về những ca từ trong khúc nhạc, đặt mình vào tâm trạng của khúc nhạc, giả tưởng như huynh bị câm đi, huynh muốn dùng tiếng đàn để nói lên khao khát cháy bỏng trong lòng, để người khác hiểu được nỗi lòng của huynh. Đêm nay huynh hãy suy ngẫm thật kỹ, ngày mai ta luyện tiếp." Võ Phong cầm đàn bước đi, mặc cho ca ca mình vẫn bần thần ngồi đó.

    Màn đêm buông xuống, trong căn phòng Võ Thần, đêm nay không có trăng, chuyện luyện nhạc hôm nay lại đem đến cho hắn nỗi tuyệt vọng. Nhưng càng tuyệt vọng hắn càng muốn thoát ra, muốn đi tìm khao khát của bản thân. Mở cuốn sách ra hắn ngấu nghiến từng ca từ: "Nàng là ai? Nàng là ai? Là thôn nữ hay là nàng tiên? Có thể cho ta biết tên? Có thể để ta cùng bầu bạn? Nàng là ai? Nàng đang ở nơi đâu? Muốn được cùng nàng uống rượu và vui vẻ dưới ánh trăng. Một lần gặp gỡ đã khiến trái tim ta trăm lần nhớ nhung. Nàng là ai? Tên nàng liệu có đẹp như ánh trăng trên cao? Muốn được cùng nàng đuổi theo những cánh bướm trong vườn hoa, muốn được cùng nàng thả mình trên thảm cỏ xanh mướt. Muốn đôi mắt sâu thẳm của nàng chỉ nhìn thấy mỗi mình ta. Nàng là ai?"

    Một giọt lệ nhỏ rơi trên má, dường như bản thân hắn đã cảm thụ được cảm xúc trong khúc nhạc, nó chính là tâm trạng là khao khát của chính hắn: "Rồi mày sẽ được như điều mày muốn thôi Võ Thần, chỉ cần qua được ải này thì con đường thênh thang ở phía trước, chỉ sợ lúc đó mày không đủ thời gian để tận hưởng. Được rồi đi ngủ thôi." Gấp cuốn sách lại hắn chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau khi ánh mặt trời chưa ló dạng, những chú gà còn đang say giấc nồng, Võ Thần trong y phục trắng một mình ngồi trên tảng đá cạnh thác nước, gương mặt mang tâm trạng sầu bi, như rằng cả bầu trời sắp đổ sụp. Vung tay nhẹ nhàng như gió, âm thanh cất lên là âm thanh của sự khao khát, là âm thanh của sư bi thương, cũng là âm thanh của sự cố gắng. Hắn mải mê gảy khúc nhạc, không cố nhớ cách gảy đàn cũng không cố nhớ lời chỉ dạy của Võ Phong. Chỉ là thuận theo cảm xúc hòa mình vào tiếng đàn. Hắn đàn mãi khúc nhạc cho đến lúc trời sáng.

    Trong phòng, Võ Phong mơ hồ tỉnh giấc, cậu nghe được tiếng đàn của ai sao quá bi thương, sao quá ai oán. Lần theo tiếng đàn, cảnh tượng trước mắt khiến cậu nhiều phần kinh ngạc: "Ca ca, là huynh đó sao, hay là một vị tiên nhân nào đó đang nhập hồn vào huynh, đệ quả là đánh giá sai huynh rồi." Võ Phong đứng nhìn rồi quay về chẳng hiểu để làm gì.

    Võ Thần vẫn mải mê với tiếng đàn của mình, một cơn gió nhẹ làm rơi những chiếc lá úa, làm phất phơ lọn tóc ngang gương mặt thanh tú nhưng nhuốm màu sầu bi của hắn. Cảnh tượng này quả là làm cho lòng người mê đắm. Sự say mê làm hắn chẳng biết được những biến chuyển của sự vật xung quanh.

    Ngưng đàn, tiếng vỗ tay tán dương của cả nhà, họ đứng phía sau lưng từ lúc nào hắn chẳng hề hay biết. Ông nội lên tiếng: "Quả nhiên là một khúc nhạc đi vào lòng người, cháu đã thật sự thắng ta rồi. Ta không nghĩ một người như cháu có thể tạo ra được thứ âm thanh kỳ diệu, rung động lòng người như thế này." Nghe lời ông nội nói, hắn đảo mắt qua cha, mẹ, và đệ đệ, trên mỗi gương mặt đều mang nét cảm động, tất cả đều gật gù tán dương hắn.

    "Vậy con sẽ được xuống núi như mong muốn của mình phải không?"

    Những cái gật đầu liên tục và nụ cười hạnh phúc, là họ đã cảm nhận được sự quyết tâm, sự trưởng thành trong hắn, giờ cũng chẳng muốn giữ hắn thêm nữa, chỉ muốn hắn sống một cuộc đời mà hắn mong cầu.
     
    Last edited: Jun 6, 2025
  2. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 11: Thả tự do

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đêm nay cả nhà chúng ta sẽ cùng uống rượu, cùng tâm sự, cùng nhảy múa, cùng hát hò để lưu lại kỷ niệm đẹp trước khi con rời đi." Mộc Uyển nói.

    Nghe lời mẹ, đôi mắt hắn rưng rưng. Chính khao khát của hắn giờ đây được thành hiện thực nhưng trong lòng lại có gì đó nghẹn lại: "Sao tim ta lại nhói thế này, đáng ra phải rất vui chứ, ta liệu có phải là đứa con bất hiếu."

    Không nghĩ nữa hắn đứng dậy, ôm theo cây đàn: "Vậy chúng ta về nhà thôi." Cả năm người cùng nhau về nhà.

    Thoáng chốc trời đã đến tối, mùi hương ngào ngạt của gà nướng, thịt kho, cá hấp, rượu ngon bay khắp cả khu nhà. Một chiếc chiếu được trải ra giữa sân, một tấm vải đỏ được treo lên ở phía xa làm nền cho sân khấu. Màu đỏ đại diện cho điều hỷ sự, có lẽ mọi người vui mừng khi có đứa con như hắn, đặc biệt là giờ đây hắn đã trưởng thành, có sự kiên trì cũng có sự quyết tâm. Giờ thì tất cả sẽ cùng chúc mừng sự thành công của hắn, chúc cho quãng đường sau này của hắn gặp nhiều thuận lợi.

    Cả nhà đã tập trung đầy đủ tại khu vực sân, Võ Phong trong y phục đỏ, vóc dáng có gì đó bất phàm, cậu đàn một khúc mở màn nhẹ nhàng du dương hòa với không gian tĩnh lặng. Không gian này, tiếng đàn này dường như làm người ta muốn khóc. Đột nhiên, âm nhạc dồn dập, giai điệu vui tươi, khiến cho người nghe không kìm lòng mà bất giác nhảy múa. Ông nội lên trước, rồi cha, rồi mẹ, rồi Võ Thần, cả gia đình nhảy múa điên cuồng.

    Âm nhạc dừng, về lại chỗ ngồi, năm người cùng nhau ăn rồi cùng uống rượu.

    "Võ Thần, chúc cháu lên đường thuận buồm xuôi gió, chúc cháu sẽ tìm được điều mình thật sự mong muốn, ông sẽ rất nhớ cháu đấy." Ông nội nói.

    Cha nâng một chén: "Võ Thần cha cũng chúc con luôn luôn may mắn, gặp giữ hóa lành."

    Mẹ nâng một chén: "Mẹ chúc con tìm được cô nương tốt, cũng chúc con được hạnh phúc trong tình yêu."

    Nghe tới đây đôi mắt hắn ngấn lệ, miệng mếu máo như khó nói thành lời, ba ly rồi hắn hơi say, đôi má đỏ lên, đôi mắt lim dim: "Ông nội, cha, mẹ, con xin lỗi, con sẽ thật cẩn thận để quay trở về."

    Võ Phong nâng ly lên: "Ca, lần này huynh đi không biết đến khi nào mới trở lại, bởi cái thứ huynh tìm kiếm nó quá xa vời, dù nghĩ thôi đệ cũng không dám rồi. Đệ phục sự dũng cảm của huynh, tuy lần này huynh đi cũng không biết có còn mạng mà quay về không, nhưng đệ vẫn luôn ở đây chờ đợi huynh." Dứt lời cậu ăn ngay cái bạt tai vào đầu của ông nội.

    "Thằng Phong, cháu nói gở gì thế, mà cháu chẳng phải chờ đợi nó đâu, cháu phải đi cùng nó đấy, không có được ung dung ở đây."

    Hai mắt cậu trợn dộc lên, ly rượu trên tay cũng rơi xuống, giọng tự nhiên lớn hơn: "Ông nói sao? Cháu điếc rồi không nghe được gì cả. Ông có phải đang đùa không?"

    "Ông trước giờ có đùa sao? Đâu phải vô duyên vô cớ mà ông bắt thằng Thần dạy cháu võ, cũng bắt cháu dạy đàn cho nó. Các cháu chả nghĩ được sâu như ông đâu, phạt hai đứa uống mỗi đứa một ly."

    Mặt Võ Thần có gì đó cay cú, hắn nói lời trách móc: "Ông không công bằng tí nào, sao cháu phải vượt nhiều thử thách mới rời đi được, còn thằng Phong chả phải làm gì."

    "Cháu có ngốc không vậy? Phong nó đâu có muốn đi, là ta bắt nó đi để giữ cháu thôi. Đúng là nực cười."

    Ông nội đưa bình rượu to cho Võ Thần: "Tu hết bình này cho ta, cái tội ăn nói xằng bậy."

    Hắn mếu máo cầm bình rượu: "Giờ ông còn đối xử với cháu như này nữa." Hắn một hơi tu hết bình rượu, sau đó thì đứng dậy bước những bước lạng chạng lên sân khấu: "Con cảm ơn cả nhà đã ủng hộ con rời đi với lý tưởng của mình, mặc dù có làm khó con nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi. Con cũng xin hứa sẽ giữ gìn bản thân thật tốt, cố hết sức bảo toàn mạng sống, để rồi ngày quay trở lại đây con sẽ là một Võ Thần chững chạc hơn, trải đời hơn. Cũng hứa rằng không vì lợi ích cá nhân mà giết hại người vô tội. Yêu cả nhà." Dứt lời hắn ngã vật ra sân.

    "Lôi nó vào phòng đi Phong, phiền chết được, có mỗi bình rượu cũng say bét nhè ra." Ông nội vừa nói vừa hất hất tay.

    Sau khi Võ Phong đưa hắn rời đi, ông nội quay sang nói với Mộc Uyển: "Cha biết là con rất buồn khi ta quyết định để hai đứa cùng đi, nhưng ta có lý do của mình, cũng tin tưởng vào hai anh em nó sẽ vượt qua mọi khó khăn, con có biết rằng muốn đi một chặng đường xa mà không có người bầu bạn thì sẽ rất khó. Sẵn tiện Võ Phong đi để hiểu hơn về cuộc sống, rèn luyện thêm nhiều kỹ năng."

    Mộc Uyển đôi mắt có chút buồn: "Dạ con cũng hiểu ý của cha, chỉ là buồn chút thôi nhưng con cũng tin chúng nó sẽ thuận lợi."

    Ông nội đưa ly cụng vào ly của Mộc Uyển: "Nào uống cùng cha một ly."

    Võ Hàn đưa tay lên cản chén rượu của Mộc Uyển: "Nàng uống nhiều rồi, để ta uống thay."

    Ông nội trừng mắt về phía Võ Hàn: "Không được, để Mộc Uyển uống, con đừng có xía vào."

    Võ Hàn không dám cãi lời nên đành để Mộc Uyển uống, rượu cạn rồi Mộc Uyển nói: "Chàng cứ yên tâm, uống cả đêm nay cũng chẳng làm gì được thiếp, chỉ sợ cha không chịu nổi." Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Võ Hàn.

    Buổi tối chia tay như thế, người cần chia tay thì lại say trước.

    * * *

    Sáng ra, ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu vào gương mặt Võ Thần làm hắn tỉnh giấc, là khi tối quá chén nên giờ đầu hắn ong ong, giờ này cũng là sắp trưa: "Ủa, trưa thế này sao chả ai thèm gọi mình nhỉ?" Hắn bật dậy chạy ra chỗ bàn trà thấy ông nội, cha và mẹ hắn đang uống trà nói chuyện vui vẻ. Chạy lại gần định mở miệng nói gì đó thì ông nội lên tiếng trước: "Cháu chưa đi sao?"

    Mẹ hắn tiếp lời: "Mẹ đã chuẩn bị một số đồ cần thiết cho con, có thể lên đường ngay."

    Cha hắn tiếp lời mẹ hắn: "Kể từ khi tối chúng ta đã để con rời khỏi tâm trí rồi, giờ có ở đây cũng như người vô hình thôi, tranh thủ lên đường đi."

    Đôi mắt hắn có cái gì đó cay cay, hắn quỳ ôm lấy chân ông nội rồi đảo ánh mắt về phía cha và mẹ: "Ông nội, cha, mẹ trong lòng mọi người thật sự nghĩ như vậy sao, thật sự là đã không còn nghĩ đến con, biết là không nghĩ đến sẽ tốt cho mọi người nhưng sao con lại có chút chạnh lòng."

    "Bớt vờ vịt đi, đứng dậy kẻo rách quần ông." Ông nội nói giọng bình thản.

    "Dạ." Một tiếng dạ hắn dứt khoát đứng dậy.

    "Vậy cháu không làm phiền ông nữa." Hắn quay đi về phòng sắp xếp đồ đạc, xong xuôi hắn tạt qua phòng Võ Phong: "Phong ơi, chuẩn bị đồ đi, mai xuất phát nhé!"

    "Vâng, ca ca, đệ xong hết rồi."

    "Cái gì, không lẽ đệ cũng đã nung nấu ý định này từ lâu, sao đệ?"

    "Huynh chỉ được cái nói đúng, chẳng qua đệ không có vồ vập như huynh, đệ nhẫn nại hơn, chịu đựng hơn, tâm cơ đệ sâu hơn huynh."

    "Ta quả là không thủ đoạn bằng đệ."

    Rời khỏi phòng Võ Phong, hắn đi xung quanh nhà, nhìn ngắm cảnh vật, dành cả ngày để đi đến những nơi mà từ nhỏ tới lớn có nhiều kỷ niệm cùng gia đình, hắn muốn ghi nhớ thật sâu sắc. Đứng chỗ con suối nhỏ, trong mắt giờ là hình ảnh hắn cùng Võ Phong, ông nội, cha và mẹ vui đùa, bắt cá. Đi hết mọi ngóc ngách, hắn về lại nhà và chờ đợi đến ngày mai, ngày mà hắn có thể theo đuổi khát vọng cho riêng mình.

    Trời tối, một cơn mưa giông ập đến, khung cảnh này càng làm hắn ray rứt: "Liệu mình có quá nhẫn tâm, quá vô tình không? Không đâu, mình sẽ quay lại mà, chỉ mất vài năm thôi. Ngay cả ông trời cũng rơi lệ cho hạnh phúc của mình còn gì, chắc chắn là thế rồi." Không nghĩ nữa, hắn lại chỗ giường nằm xuống gác tay lên trán rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
     
  3. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 12: Con đường xuống núi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời mờ sáng, hai huynh đệ Võ Phong và Võ Thần dậy chuẩn bị một số lương thực cần thiết, đủ để cầm cự trong mười ngày. Cả hai cùng nhau lẻn vào phòng ông nội, cha và mẹ để nhìn ngắm thật kỹ gương mặt họ, sợ rằng trực tiếp đối mặt sẽ thêm một lần đau lòng. Sau khi ngắm nhìn kỹ thì hai huynh đệ quyết định rời đi. Thật ra thì với sự nhạy cảm và võ công của ba người sao lại không biết được sự hiện diện của hai huynh đệ trong phòng, chẳng qua là không muốn giây phút chia ly mà thôi.

    Cả hai rời khỏi nhà, đường xuống núi thì Võ Phong cũng từng đi qua nhiều lần khi cùng cha xuống bán thảo dược, còn Võ Thần thì chưa lần nào đi, vì nơi đó chẳng có điều hắn muốn. Thứ hắn muốn là một thứ xa vời hơn, nói ra thì cũng đã có một lần hắn đi rồi nhưng cảm giác nhàm chán khiến hắn chả bao giờ muốn xuống.

    Hai huynh đệ đi được một đoạn thì Võ Phong dáng vẻ mệt mỏi và đôi mắt lim dim: "Ca ca, đệ buồn ngủ quá, ngồi chỗ gốc cây kia nghỉ tí được không, hai mắt đệ mở không ra rồi nè."

    "Được, đệ cứ ngủ đi."

    "Huynh là thương đệ nhất."

    "Còn ta đi trước, đệ ngủ rồi đuổi theo sau là được chứ gì, trời giờ chưa sáng lắm, lỡ có thú dữ hay gì thì đệ cứ mặc cho nó ăn thịt là được."

    Võ Phong không nói lời nào cố mở mắt chạy theo bước chân của hắn, vừa gọi: "Ca, đợi đệ với."

    Đường không đi lâu ngày đường mọc đầy cỏ dại, con đường này một tháng chỉ có đi vài lần nên hai bên um tùm cây cối, chẳng thấy đường đi. Nếu không theo sát nhau thì rất dễ bị lạc. Thấy Võ Phong quá chậm chạp Võ Thần quay lại hối thúc: "Đệ đi hay đệ bò thế? Gì mà chậm như con rùa vậy?"

    Võ Phong mặt mày nhăn nhó: "Huynh đi cái mạng không mà, thử mang vác đồ đạc lỉnh kỉnh như đệ xem."

    "Để đệ vác đồ là muốn tốt cho đệ, chỉ muốn đệ rèn luyện thêm tí, chứ ta cần gì rèn luyện nữa, chỉ tổ dư thừa. Thôi để dành sức đi, đừng có nói nữa, đi nhanh lên."

    "Huynh chỉ được cái nói suôn." Võ Phong lẩm bẩm không để Võ Thần nghe thấy.

    Cậu tiếp tục chạy theo ca ca mình. Cả hai cứ đi như thế cho đến giữa trưa.

    "Dừng nghỉ tí đi, đưa ta bình nước." Võ Thần nói vừa lúc ngồi xuống chỗ gốc cây to.

    Võ Phong lấy bình nước trong túi hành lý đưa cho Võ Thần: "Ca, có lẽ chúng ta đã đi được một phần hai quãng đường rồi."

    "Đệ chắc chắn hay là đoán mò thế?"

    "Đệ chắc mà, đệ có đi xuống nhiều lần với cha nên biết."

    Võ Phong đưa miếng bánh cho Võ Thần: "Bánh đây, huynh ăn đi kẻo đói." Võ Thần không nói gì, đưa tay cầm miếng bánh.

    Ăn xong, tựa lưng vào chỗ cây nghỉ ngơi một lát rồi hai huynh đệ tiếp tục lên đường. Mọi chuyện êm xuôi cho đến khi một con hổ xuất hiện bất thình lình chặn đường hai người. Võ Thần dang hai tay báo hiệu cho Võ Phong dừng lại và ở phía sau hắn.

    Tiếng gầm gừ vang vọng cả ngọn núi, Võ Thần bất động suy nghĩ, sau đó hét lên: "Đệ chạy nhanh lên cây to đằng sau kia đi, ta đã nhìn thấy sự khát máu trong mắt nó." Vừa nói xong, hắn quay lại định là sẽ dùng ánh mắt đốc thúc đứa đệ bỏ chạy, nhưng hắn vừa quay lại chẳng còn thấy Võ Phong đâu, đảo mắt xung quanh nhìn lên chỗ cây to đằng xa: "Sao nó có thể mang hết mớ hành lý đó lên cây kia chứ, sức mạnh của nó từ đâu thế không biết."

    Dứt suy nghĩ khuôn mặt hắn hung hăng, rồi gằng giọng gầm gừ đối chọi ánh mắt với con mãnh hổ, vừa lẩm bẩm: "Mày nghĩ tao không gầm gừ như mày được chắc."

    Sau tiếng gầm của mình, hắn thấy con hổ trở nên hung hãn hơn, những mạch máu trong mắt nổi lên làm cho ánh mắt nó đỏ rực. Hắn nhận thấy được khát vọng muốn giết hắn của con mãnh hổ mỗi lúc một tăng cao. Không muốn giết nó, hắn dùng cánh tay thần lực của mình kiểm soát lực, tạo ra một luồng khí mạnh, khiến cả làn da con mãnh hổ rung lên, mặt nó méo mó thấy rõ. Ánh mắt hung hãn của nó chuyển dần sang trắng, và rồi chuyển sang sợ hãi, chân nó cũng run lên. Quay đầu nó chạy một mạch vào rừng.

    Con hổ vừa chạy đi, hắn quay lại định gọi Võ Phong thì cậu đã đứng sừng sững sau lưng hắn, làm hắn giật mình quát lên giận dữ: "Đệ điên hả? Làm gì mà đi không biết mà đến cũng không hay thế. Chỉ giỏi cái bỏ chạy thôi, nếu không có cánh tay này thì đệ cũng chẳng màn đến tính mạng ta mà mặc cho con mãnh hổ kia nhai sống ta chứ gì?"

    Đôi mắt Võ Phong rưng rưng: "Huynh là kẻ mạnh, sẽ chẳng có chữ nếu nào cả, vì huynh, chính huynh là người đã được định sẵn từ lúc sinh ra mang trong mình sức mạnh hủy thiên diệt địa."

    "Nói quá rồi." Võ Thần vừa nói vừa cười mỉm.

    "Mà nhỡ như có chữ nếu ở đây, đệ nguyện đem thân mình lấp mồm mãnh hổ để bảo vệ huynh bình an vô sự. Chẳng qua đệ chạy nhanh như thế là vì muốn mình an toàn để huynh không phải bận tâm, sẽ dễ dàng đối phó với nó."

    "Đi thôi, lời lẽ nghe tởm lợm."

    Sau hồi cãi vã, hai huynh đệ tiếp tục lên đường, Võ Thần lại ngân nga khúc ca tình yêu: "Nàng là ai? Nàng là ai? Hãy cho ta biết tên? Liệu tên nàng có đẹp như ánh trăng trên cao, liệu môi nàng có thơm mùi thơm cỏ dại? Hay môi nàng ngọt thơm như mật ong rừng? Nàng là ai? Hãy cùng ta uống rượu vui vẻ dưới ánh trăng. Nàng là ai mà khiến ta say chẳng muốn tỉnh."

    Đang say xưa hát ca thì hắn bị một loại cỏ gì đó cứa vào, ngay tức khắc hắn ngứa ngáy cả người, giọng hắn hét vang trời đất: "Phong, cứu ta, ta trúng độc rồi." Võ Phong đằng sau chạy vội tới: "Đưa đệ xem nào, huynh bị cây gì cứa thế?"

    Hắn đưa tay chỉ về phía nhánh cây chìa ra bên đường, lá nó dài, cứng và có răng cưa sắc nhọn. Thoạt nhìn Võ Phong đã nhận ra là cây gì: "Chỉ là cây gây ngứa thôi mà, độc khỉ gì đâu, được rồi dọa huynh chơi." Nghĩ rồi Võ Phong hét lên: "Chết rồi huynh, đây là loại cây cực độc, đệ có đọc trong sách nói là nếu bị nó cứa trúng trong vòng ba ngày sẽ ngứa lở loét toàn thân mà chết."

    "Cái gì? Không lẽ số ta chưa xuống núi đã tận mạng sao? Đệ có thể giải độc được không? Không phải đệ giỏi y thuật hay sao? Cứu ta."

    Võ Phong nhìn bộ dạng lúc này của ca ca cậu bật cười thành tiếng to: "Không ngờ huynh sợ chết tới mức này, thôi không chọc huynh nữa, chỉ là cây ngứa thôi, một giờ sau là hết ngứa, chẳng có độc gì đâu." Cậu lại tiếp tục cười rồi, ngay lập tức Võ Thần tát vào đầu cậu một cái bóp: "Dám trêu đại ca hả? Không muốn sống nữa hả? Đi thôi, coi chừng ta bỏ cho hổ ăn thịt đó."

    "Vâng thưa đại ca."

    Đi được một đoạn, lúc này trời cũng đã ngả chiều, Võ Thần khựng bước chân: "Phong, bao giờ mới xuống tới chân núi vậy?"

    "Cũng gần rồi ca, mình đi nhanh hơn tí là được."

    "Được rồi đi nhanh hơn đi."

    "Mà huynh định xuống hết ngọn núi rồi thì mình sẽ làm gì tiếp theo."

    "Chuyện đó để ta tính, đệ khỏi phải lo." Đi thêm một đoạn dài nữa trời lúc này đã chuyển sang màu vàng và ánh mặt trời sắp tắt, hai huynh đệ cũng đã xuống khỏi núi. Võ Phong đưa tay chỉ về hướng một khu chợ nhỏ: "Đại ca, đệ với cha chỉ hay bán thảo dược chỗ chợ kia thôi, họ chỉ hoạt động đến tầm chiều tối, mà người thì cứ thay đổi liên tục, cũng không rõ họ ở đâu nữa."

    "Ừ chúng ta đi đường to này đi."

    "Sao chúng ta không đi con đường nhỏ phía kia?"

    "Đệ có ngốc không vậy? Đường nhỏ thì ít người đi, muốn đi vào ngõ cụt hả? Thích thì đệ tự đi đi."

    "Đệ chỉ hỏi xem huynh giải thích thế nào thôi."

    Đi thêm một đoạn xa gặp một con đường chẻ nhánh, có để biển là "Đường vào Thôn Nổi", Võ Thần gọi lớn: "Phong, lại đây, đệ nghĩ nó ghi như vậy là sao?"

    "Thì chữ nghĩa nó rõ ràng vậy còn hỏi gì huynh, là một thôn được xây dựng trên mặt nước đấy."

    "Được rồi, chúng ta rẽ vào thôn này dừng chân, giờ cũng đã tối rồi, tiện chúng ta hỏi họ về truyền thuyết Thần Tiên Cảnh luôn."

    "Huynh đi đâu đệ theo đó." Hai huynh đệ sau khi thống nhất thì tiến vào con đường nhỏ để vào Thôn Nổi.
     
  4. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 13: Thôn Nổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiến vào con đường nhỏ, đi được một đoạn, cảnh vật hiện ra trước mắt hai người là một ngôi làng được dựng trên sông. Nhìn từ xa là ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc phát ra từ những chiếc lồng đèn, nghe được âm thanh của âm nhạc vui tươi, cảnh người ca hát nhảy múa như lễ hội.

    Vào đến cổng thôn, cả hai bị chặn lại bởi hai tên gác cổng tướng mạo xấu xí đến hài hước. Một tên thì béo tốt thừa cân, còn một tên thì óm nhom hom hem. Võ Thần nhanh mồm: "Vị đại ca này, có thể cho chúng tôi vào trong được không? Chúng tôi đi đường xa chỉ muốn xin được nghỉ chân một đêm tại thôn."

    Tên vừa béo vừa xấu trả lời: "Các ngươi không biết luật lệ của thôn chúng ta là không cho người lạ qua đêm hay sao?"

    Võ Thần gương mặt tỏ vẻ đáng thương cố gắng cầu xin: "Xin đại ca từ bi độ lượng, hai huynh đệ chúng tôi quả là không còn đường nào để đi, bên ngoài kia biết bao là thú dữ, nguy hiểm rình rập, mong huynh suy nghĩ lại có được không?" Vừa nói hắn vừa kéo vạt áo vờ như đang lau đi dòng lệ trên mắt, đồng thời miệng cũng phát ra âm thanh thút thít.

    Ánh mắt tên béo có chút thương cảm, hắn nói tiếp: "Thấy tình cảnh các ngươi cũng đáng thương quá, thôn ta thì có truyền thống ca hát nhảy múa, chú trọng cuộc sống tinh thần. Nếu ngươi có tài năng gì có thể biểu diễn khiến mọi người vui vẻ chấp nhận thì may đâu được ở lại."

    "Tài năng ư, đại ca không biết đấy thôi, chứ ta đây chất đầy một bụng." Võ Thần nói.

    "Vậy để ta vào báo với trưởng thôn, hai ngươi đợi ở đây."

    "Vâng, mong đại ca nói giúp vài lời tốt đẹp."

    Tên béo vừa đi khuất, Võ Phong kéo Võ Thần ra một bên thì thầm to nhỏ: "Ca, huynh định biểu diễn tài nghệ gì vậy? Huynh có tài sao? Sao đệ không biết. Cẩn thận không thì họ thui chúng ta luôn đấy."

    "Tài nghệ khỉ gió gì đâu, để vào được thôn rồi tùy cơ mà ứng biến."

    Đứng đợi một lúc thì tên béo ra: "Trưởng thôn đã đồng ý để hai người vào, theo ta đi gặp trưởng thôn."

    Theo bước tên béo vào thôn, đến gian phòng của trưởng thôn, mọi thứ đều rất đơn sơ, duy chỉ có những chậu hoa đẹp đến kỳ lạ, đủ sắc màu, chúng được đặt từ ngoài sân vào trong phòng. Trưởng thôn nhìn tên béo rồi ra hiệu bằng mắt để hắn rời đi, ông nói: "Nghe nói hai ngươi có tiết mục biểu diễn rất thú vị và độc đáo phải không?" Hai huynh đệ chưa kịp trả lời thì hắn nói tiếp: "Nếu như ngươi thật sự có tiết mục có thể khiến mọi người vui vẻ thì có thể qua đêm thoải mái và rượu thịt no nê."

    Võ Thần tiến về phía trước một bước: "Dạ bẩm trưởng thôn, ông cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm mọi người vui vẻ."

    Tên trưởng thôn vuốt nhẹ hàm râu rồi gật gật đầu: "Vậy thì tốt, hai ngươi về phòng chuẩn bị đi, khoảng một giờ sau sẽ biểu diễn." Trưởng thôn nhìn về phía cửa chính hét lên: "Tên béo đâu? Vào đây." Tên béo vội vàng chạy vào: "Dạ trưởng thôn có gì căn dặn ạ?"

    "Ngươi đưa hai người này đến phòng trống để họ nghỉ ngơi chuẩn bị tiết mục, đem thức ăn, đồ uống cho họ."

    "Vâng thưa trưởng thôn." Tên béo quay nhìn sang phía hai huynh đệ: "Hai ngươi theo ta."

    Hai người sắp xếp đồ đạc một lát thì tên béo mang ít thức ăn vào, Võ Thần nhìn thấy phần thức ăn liền lên tiếng: "Đại ca có thể cho chúng tôi thêm tí đồ ăn không, nhiêu đây hai người có vẻ ít quá."

    "Ngươi yên tâm, tí tới giờ biểu diễn sẽ được ăn tiếp, có nhiều tiết mục mà đâu chỉ riêng ngươi, xem người ta biểu diễn ngươi sẽ được ăn no nê." Tên béo dứt lời thì quay người bỏ đi.

    Đóng cửa phòng lại Võ Phong vẻ gấp gáp: "Đại ca, giờ sao, sắp tới giờ biểu diễn rồi đấy, huynh có ý gì chưa?"

    "Ý gì là ý gì? Chả có ý gì cả."

    "Huynh tính hại chết chúng ta đấy hả? Chi bằng khi nãy ngủ ngoài bụi cũng được, đệ chịu được."

    "Đệ đừng có cuống, để ta suy nghĩ." Đưa tay lên hắn mân mê cằm rồi bần thần suy nghĩ hồi lâu, sau đó thì một tiếng hét: "Á, có rồi. Đệ đàn ta nhảy là được rồi."

    "Huynh có biết nhảy đâu mà nhảy với nhót, cẩn thận cả hai bị ăn giày mất."

    "Đệ cứ yên tâm, ca của đệ có lúc nào không thành công chưa, đối mặt với cái chết ta còn không sợ hãi nữa, cái này chỉ là ba cái tài nghệ tép rêu."

    "Vậy được, đệ sẽ đánh khúc nhạc hùng hồn, với giai điệu nhanh và mạnh, còn huynh thì cảm thụ âm nhạc rồi tạo ra những điệu nhảy đi vào lòng người được không?"

    "Ừ chuẩn bị đi sắp đến giờ rồi, cũng may là đệ cưới cây đàn của đệ làm thê tử rồi nên lúc nào cũng mang nó bên mình. Nhiều lúc ta nghĩ đệ bệnh nhưng giờ thì nó có đất dụng võ rồi."

    Đến giờ vui chơi ca hát, tất cả mọi người tập hợp ra khu vực sân trung tâm, hai huynh đệ Võ Thần và Võ Phong cũng ra hòa vào đám người.

    Trưởng thôn đưa cánh tay lên ra hiệu để mọi người dừng sự ồn ào, ông tuyên bố: "Chúng ta hôm nay có hai vị khách." Vừa nói cánh tay ông chỉ về hướng hai huynh đệ, giờ thì tất cả con mắt đang đổ dồn về hai người. Trưởng thôn nói tiếp: "Họ dừng chân nghỉ ngơi tại thôn chúng ta, và đêm nay họ sẽ cống hiến cho chúng ta một tiết mục hết sức đặc sắc và mới lạ, nào mọi người cho một tràng vỗ tay chào mừng họ." Tiếng vỗ tay ầm lên trong phút chốc làm cho sự tự tin trong lòng Võ Thần càng dâng cao.

    Tiếng vỗ tay ngưng lại, trưởng thôn nói tiếp: "Giờ hãy để họ no nê chuẩn bị cho tiết mục, chúng ta cùng xem tiết mục múa" Tình Yêu "của các mỹ nữ trong thôn chúng ta."

    Hai huynh đệ ngồi vào chỗ của mình, không quan tâm mấy tới tiết mục biểu diễn phía trên, hai người cứ cặm cụi ăn như thể để dành cho những ngày sau. Một tên ốm ốm, mặt xấu dã man, còn có vết bớt trên mặt trông khá đáng sợ, hắn đưa một chén con trùng ngọ nguậy trong muối ớt lại trước mặt hai huynh đệ: "Hai ngươi thử đặc sản của thôn chúng ta đi, đảm bảo ăn một lần cả đời nhớ nhung." Nhận thấy sự ngập ngừng trong cử chỉ của hai huynh đệ, mắt hắn trợn, giọng có chút gầm gừ: "Ăn đi."

    Võ Thần cố tỏ ra ung dung, đưa tay bốc một con: "Cái này có gì đâu, chỗ quê ta có loại cũng ngọ nguậy nhưng còn to hơn con này." Hắn cho vào mồm, nhai ngấu nghiến, mắt hắn dừng lại không cử động, như đang muốn che giấu sự sợ hãi trong lòng. Hai bàn tay được nắm chặt lại sau tay áo dài.

    Tên có vết bớt la lên: "Tốt lắm, hai người từ từ thưởng thức đi!"

    Võ Phong ghé sát vào tai Võ Thần: "Huynh phải chịu khổ rồi."

    "Ta không sao, hắn đi rồi đệ không cần phải ăn nó."

    "Huynh quả là ca ca tốt nhất trên đời."

    "Ta sợ tí đệ không đánh đàn được thì hỏng việc mất nên mới làm thế, thôi ảo tưởng đi."

    Võ Thần nhìn thấy được vật kỳ lạ trên cổ tên mặt có vết bớt, nó phát ra thứ ánh sáng màu lam, hắn chưa bao giờ thấy trước đây, tò mò hắn hỏi: "Đại ca, vật huynh đeo là gì thế, quả thực trước giờ đôi mắt tầm thường của ta chưa bao giờ thấy qua. Không biết đại ca mua nó ở đâu vậy?"

    "Ngươi cứ đến khu chợ hắc ám, còn nhiều thứ kỳ lạ hơn nữa, chỉ cần tiền thôi, việc còn lại chỉ là chọn lựa." Không thèm nói thêm, tên có vết bớt quay người bỏ đi.

    Đúng lúc này, âm nhạc dừng lại, trưởng thôn lên tiếng: "Sau đây mọi người sẽ cùng thưởng thức tiết mục của cặp huynh đệ họ Võ."

    Võ Phong mạnh dạng bước đi, bởi vì đối với cậu được chơi đàn cho nhiều người nghe là niềm vinh dự và hạnh phúc, cậu đã từng mơ mình có hàng ngàn người hâm mộ.

    Võ Thần bước đi vững vàng, hắn tự tin vào vẻ đẹp và tài năng của mình.

    Cả hai vừa bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay không ngớt và các gương mặt đầy ngưỡng mộ của các thiếu nữ, đâu đó những âm thanh soái ca vang vọng khiến hai huynh đệ tăng thêm một bậc tự tin.

    Võ Phong ngồi vào cây đàn, Võ Thần tạo một thế hết sức ngầu, tiếng vỗ tay inh ỏi trời đất. Âm thanh của chiếc đàn phát ra, giai điệu vui nhộn phát lên, mọi người đứng sựng người vì âm thanh lạ lẫm, âm thanh mà trước đây chẳng bao giờ nghe, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt họ.

    Võ Thần nhắm mắt cảm thụ âm nhạc, mở mắt ra đi bước chân đầu tiên, hắn điên cuồng trong âm nhạc, thân thể như hợp nhất với khúc nhạc, điệu nhảy như rồng bay phượng múa, có lúc uyển chuyển nhẹ nhàng như nước, lúc lại mạnh mẽ hùng hồn như bão táp. Hắn bay từ bên này sang bên kia, từ trước ra sau.

    Đang đê mê trong âm nhạc và sự tự tin của mình thì một chiếc giày với nhiều bùn đất chuẩn xác ngay đầu, bùn văng đầy mặt khiến hắn tỉnh lại trong cơn mộng ảo tưởng, hàng loạt chiếc giày bay lên lên tục cùng những tiếng hô hoán của mọi người: "Xuống đi, xuống đi." Võ Phong nhắm mắt đắm chìm trong tiếng đàn, cậu chẳng hề hay biết tình cảnh hiện tại của ca ca mình.

    Rồi chuyện gì đến cũng đến, một chiếc giày ngay đầu cậu, giật mình cậu thoát khỏi sự cuồng si âm nhạc. Cậu phóng nhanh ra phía trước đỡ hộ Võ Thần vài chiếc giày. Khuôn mặt thư sinh của Võ Phong và khuôn mặt thanh tú của Võ Thần giờ trở nên thâm tím. Màn trình diễn khiến hai huynh đệ rơi vào cảnh bế tắc. Hắn hụt hẫng và tức giận nhưng đâu thể dùng sức mạnh của mình mà hại bọn họ được, suy cho cùng họ cũng chỉ là những người dân bình thường, là do hai huynh đệ đã tự chuốc nhục vào thân.

    Cuối cùng thì một cú ném, một cú sập cổng, tiếng sủa inh ỏi của chó dữ. Hai huynh đệ nằm sấp mặt ngoài cổng thôn, trời lạnh, bụng đói. Võ Phong ngồi ôm đống hành lý bần thần chẳng muốn nghĩ về điều gì, cậu đang đau lòng cho thứ âm nhạc của mình không được người đời chấp nhận.
     
    Last edited: Jun 13, 2025
  5. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 14: Hỏi thăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Võ Thần trong cơn đói khát cùng cực và sự bực tức hắn phát huy thính lực một cách triệt để, nghe được tiếng gà kêu đâu gần, hắn nhìn sang Võ Phong: "Là họ bất nhân trước thì đừng trách ta bất lương."

    Võ Phong không hiểu được suy nghĩ điên khùng gì đang ẩn chứa trong đầu hắn: "Huynh nói vậy có ý gì? Đừng có làm bậy nha, chúng ta đã thề với ông, cha và mẹ là không giết người."

    Quay lưng lại Võ Phong đưa tay chỉ về hướng những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời, âm giọng cậu như một thi sĩ: "Chúng ta phải giữ tâm hồn mình sáng như những vì sao kia, dù ở bất cứ đâu, dù màn đêm có tăm tối cỡ nào thì nó vẫn phát ra ánh sáng của mình. Vậy nên chúng ta dù có rơi vào hoàn cảnh như thế nào vẫn phải cố tìm cho mình lối đi để bản thân không thấy hổ thẹn, một lối đi dẫn đến sự lương thiện."

    Võ Phong vừa ca xong bài ca đạo lý của mình, quay lại nhìn ca ca thì thấy hắn cầm ở đâu về bốn con gà đã bị đập chết, cậu há mồm: "Huynh làm cái quái gì vậy? Gà này tìm ở đâu? Huynh lấy trộm của dân làng hả?"

    Võ Thần không thèm trả lời, vung tay ném hai con gà cho hai con chó để làm thân, không còn tiếng sủa nào nữa.

    Võ Thần bắt đầu đốt lửa nướng gà cũng chẳng quan tâm tới đứa đệ đệ. Võ Phong nghe mùi hương của thịt gà dòng nước miếng chảy qua cuống họng phát ra tiếng ực ực. Cậu vẫn cố bảo vệ cái đạo lý ban đầu của mình.

    "Đệ không ăn thì hai con cẩu kia đang chờ đấy nhé, lấy lương khô ra mà ăn, thịt gà có thơm ngon gì đâu." Võ Thần nói.

    Bụng Võ Phong kêu gào inh ỏi dày vò bản thân cậu, bỏ qua cái đạo lý lương thiện của mình tiến đến sát chỗ Võ Thần: "Đệ miễn cưỡng ăn phụ huynh vậy."

    Võ Thần không nói gì đảo ánh mắt có ý cười cợt Võ Phong.

    Một đêm qua đi, trời đã sáng, hai huynh đệ cũng đã rời khỏi. Tên ốm ốm chạy vội vàng vào phòng trưởng thôn, thở gấp gáp không nói thành tiếng: "Trưởng, trưởng thôn, ngoài, ngoài cổng, ngoài cổng." Tên trưởng thôn không nhẫn nại để nghe hết câu hắn nói, ông phóng thẳng ra cổng, mọi người cũng ra, sự tức giận dâng cao khi nhìn thấy mớ xương trắng bên đống lửa và lông gà văng tứ tung quanh hai con chó. Trưởng thôn tức đến muốn nổ tung các mao mạch trên mặt, ông nhìn theo con đường nhỏ vẻ bất lực.

    Hai huynh đệ đi được một đoạn trên đường lớn, Võ Phong quay sang hỏi: "Ca, giờ bước tiếp theo là làm gì?"

    "Giờ chúng ta tìm đường đến khu chợ Hắc Ám trước, ở đó chắc là sẽ có bản đồ đến Thần Tiên Cảnh."

    "Sao huynh chắc được?"

    "Thế đệ có ý gì hay hơn sao? Nếu không có bản đồ thì người ở đó cũng sẽ cho chúng ta một số thông tin hữu ích."

    "Cũng đúng, nghe huynh hết."

    Tiếp tục hành trình, dọc đường đi không thấy bóng người, xung quanh chỉ toàn là cây cỏ và núi non, cũng không thấy thôn làng nào, lúc này trời cũng đã dần trưa, khuôn mặt Võ Thần lộ rõ sự mệt mỏi, đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực lên đưa tay sang đập đập thằng đệ: "Phong, Phong, đệ nhìn phía trước kia có phải là một cô em xinh tươi đang bước ngược đường chúng ta không?"

    Võ Phong đưa mắt nhìn kỹ: "Đúng rồi đó ca ca, huynh không nhìn nhầm đâu, là cô nương thật đấy, mà huynh cũng phải thừa biết bản thân mình không bao giờ nhìn nhầm các cô nương chứ, cần chi hỏi đệ, bao nhiêu bức họa thiếu nữ đã ghi tạc trong tâm trí huynh nhiều năm rồi còn gì, đúng là hỏi dư thừa."

    Võ Phong vừa dứt câu thì khuôn mặt Võ Thần trở nên nham nhở, có cái gì đó thèm thuồng. Kiểu như hắn đã ăn vị cô nương kia trong suy nghĩ biến thái của mình.

    Chân hắn nhanh dần, nhanh dần, khoảng cách với vị cô nương càng được rút ngắn. Tiến sát lại gần, nhìn rõ được mặt cô gái, sự phấn khích bị dập tắt trong phút chốc, sự thất vọng chảy dọc khuôn mặt hắn, thầm nghĩ trong đầu: "Mắt mình dạo này kém quá, có trăm mét mà không nhìn được nốt ruồi to thế. Thôi đành chịu vậy, đường thì vẫn phải hỏi, cô nương này chắc mình dùng chút nhan sắc thì cô ta sẽ khai hết ba đời dòng họ cho mình thôi."

    Nghĩ rồi hắn tiến gần lại chỗ vị cô nương, cố đưa ánh mắt như muốn thôi miên, rồi buông lời tán tỉnh: "Tiểu cô nương, đi với ta một đêm nhé." Hắn lồng vào hành động hất chiếc râu dế, mặt nghỉnh lên vẻ tự tin.

    "Thèm gái đến điên rồi, huynh ấy có biết bản thân đang nói gì không nhỉ?" Võ Phong nghĩ.

    Vị cô nương cau mày, sự tự tin thái quá đã che mờ đôi mắt, hắn không nhận thấy sự khó chịu của cô nương mà tiếp tục hoạt ngôn: "Bên ta một đêm là cả đời nàng không thể quên." Vừa dứt lời thì một bàn tay to tát thẳng vào khuôn mặt hắn, một cú tát như trời giáng. Hắn loạng choạng, chao đảo, vẻ mặt khó hiểu: "Sao? Sao? Có gì nhầm lẫn ở đây không? Bàn tay thằng nào to thế?"

    Hết chao đảo hắn đưa mắt nhìn lên, vị cô nương đã đi xa, nhìn sang Võ Phong, cậu đang đứng khúc khích cười. Cố bình tĩnh Võ Phong chạy lại đưa bình nước: "Huynh có sao không? Uống ngụm nước cho lại hồn. Chỉ là một tiểu cô nương thôi, huynh đừng bận tâm."

    "Ta mà thèm bận tâm, là nàng ta đã mù rồi, ta không thèm chấp."

    Nói rồi hắn tự nghĩ trong đầu: "Mà chắc gì nàng ta là cô nương."

    Hai huynh đệ tiếp tục tìm mục tiêu khác để hỏi thăm về khu chợ.

    Hắn vẫn đi trong bộ dạng thong thả chỉ có Võ Phong là khuân vác hành lý lỉnh kỉnh, nói thì cũng chỉ là vài cái tay nải, lương thực và chiếc đàn của Võ Phong.

    Đi được một đoạn tầm một ki lô mét thì nhìn thấy một ông cụ, hắn lại lớn tiếng gọi: "Phong, nhanh tới đây, xách có tí đồ mà chậm quá, biết thế bỏ đệ ở nhà cho rồi."

    Võ Phong nhanh chạy lên: "Vậy huynh xách giùm đệ đi."

    "Thôi miễn, đệ cần phải rèn luyện cái cơ thể thư sinh của mình." Hắn đưa tay chỉ về chỗ gốc cây cách đó không xa: "Đệ thấy cụ già kia không? Đó là mục tiêu tiếp theo của chúng ta. Theo phán đoán của ta thì ông ấy đã trải qua phong ba bụi trần, chắc cũng gần đất xa trời rồi, khả năng biết được chuyện khu chợ là rất cao."

    "Huynh nói sao chứ đệ thấy ông ấy già yếu vậy mà, trông cũng hom hem khổ sở, cũng chẳng giống người trong giang hồ tí nào, sao biết được mấy chuyện kia chứ. Thời tiết giờ cũng khá nóng bức, sao ông ấy ngồi một mình ở đó, có khi nào là đã chết ở gốc cây rồi."

    Võ Thần đưa tay tát nhẹ vào đầu Võ Phong: "Đệ đừng có nói nhảm, cứ tin tưởng vào khả năng của ta. Nhanh đi nào."

    Tiến nhanh lại gốc cây khoảng cách khá gần cụ già, Võ Phong đưa tay đập nhẹ vào vai Võ Thần: "Ông ấy sao thế? Không động đậy kìa."

    Võ Thần vẫn cái phong thái đạo mạo hắn phán: "Chỉ là đang ngủ thôi, đối với người già mình phải nhẹ nhàng đừng làm ông ấy giật mình, ông ấy mà giật mình thì dễ đi củi lắm."

    Hắn ngồi xuống sát lại, giọng nhỏ nhẹ: "Ông ơi, cháu với đệ đệ đang muốn tìm một nơi không biết ông có thể chỉ bọn cháu không ạ?"

    Chẳng thấy phản ứng nào từ phía cụ già hắn thoạt nghĩ: "Mình nói sao để thuyết phục hơn đây ta, đúng rồi, phải kể khổ mới được."

    Võ Phong đưa tay đập vào vai hắn: "Ca, hay mình thôi đi, để cụ nghỉ ngơi."

    "Đệ cứ để ta xử lý, tránh sang một bên đi."

    Hắn trừng mắt, cố để cho gió lùa vào khiến đôi mắt cay lên, cố đợi một chút để nước mắt lưng tròng, hắn bắt đầu than kể: "Ông ơi, hai huynh đệ cháu từ nhỏ nương tựa nhau mà sống, bố mẹ mất sớm, nhà chúng cháu bị cướp, có miếng ngọc bội bố mẹ để lại cũng bị họ lấy đi. Giờ bọn cháu muốn đi tìm cái nơi gọi là khu chợ Hắc Ám để tìm lại kỷ vật của cha mẹ. Mong ông giúp bọn cháu." Vừa dứt lời, một giọt nước mắt hắn cũng rơi xuống, đúng lúc này ông cụ cử động, rồi thì ông ngã lăn quay ra đất.

    Võ Phong hốt hoảng nhảy tới: "Huynh làm gì ông cụ thế?"

    "Ta có làm gì đâu, hay thấy hoàn cảnh của chúng ta bi thương nên ông mới tức giùm, để ta xem xem." Đưa tay rờ vào động mạch cổ của ông cụ, hắn giật mình nhướng mày, mạch ông không còn đập, làn da lạnh ngắt, đôi mắt hắn mở to nhìn về phía Võ Phong: "Ông cụ ngủm rồi."

    Võ Phong kinh ngạc phóng đến: "Giờ thấy đệ lợi hại chưa? Phán đoán của đệ đâu có sai. Mà không, hay là ông đang ngủ bị những lời giả dối huynh nói làm cho tức chết."

    "Thôi, đệ bớt khùng đi, đừng có lải nhải, bỏ hành lý xuống chôn ông cụ đi."

    "Chôn ở gốc cây này luôn hay sao huynh?"

    "Ừ, chôn đi." Hắn tránh sang chỗ khác ngồi, ánh mắt có chút gì đó đượm buồn.

    "Huynh đi đâu đó? Giúp đệ đào hố chứ, ít nhất thì cũng giúp khiêng ông cụ xuống chớ."

    Hắn đưa tay phẩy phẩy: "Đệ tự làm đi, cái thân thể yếu ớt của đệ có cơ hội để rèn luyện rồi, ta cần nghỉ ngơi, ta hơi xúc động, đệ lo chôn đi."

    Võ Phong đi lanh quanh tìm gì đó để đào hố nhưng không có, cậu quay sang nhìn hắn: "Không có dụng cụ đệ không đào được, huynh làm cho đệ cái hố đi."

    Hắn đứng dậy lại gần chỗ gốc cây, vung tay đấm một nhát xuống đất, một cái hố vuông vức được tạo ra, chỉ tiếc là có chút xúc động nên tạo hố hơi lớn: "Ta đào hơi lố rồi, đệ cố lấp đi."

    Võ Phong không nói thêm, hỳ hục cũng khá lâu mới chôn xong cái xác, vừa ngồi xuống định nghỉ ngơi thì Võ Thần đem lại cái biển gỗ trên đó khắc chữ "mộ khuyết danh" đưa cho Võ Phong: "Đệ chôn chỗ mộ đi, chúng ta không biết tên cụ ấy nên để tạm như này."
     
  6. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 15: Ngôi nhà nhỏ và Vy Vy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giải quyết xong ông cụ, hai huynh đệ ngồi nghỉ ngơi uống nước và ăn lương khô. Nghỉ ngơi tí thì hai người tranh thủ lên đường, nhìn con đường vừa dài vừa vắng vẻ khiến Võ Thần có chút mất niềm tin: "Phong, chẳng biết khi nào chúng ta mới gặp may mắn nhỉ? Cuộc đời đúng là sống chết khó nói, chúng ta phải nhanh chóng tìm được khu chợ kia mới được."

    "Thôi huynh để dành sức đi, đừng có suy nghĩ làm gì, chuyện gì đến sẽ đến thôi."

    Hai huynh đệ miệt mài đi trong hai giờ đồng hồ thì nhìn thấy một căn nhà nhỏ giữa nơi hoang vu, Võ Thần trong lòng có chút hy vọng, Võ Phong lại có chút sợ hãi. Tiến lại gần hơn, lúc này trời đã về chiều nên khung cảnh xung quanh hơi khó quan sát, nhìn thoáng qua Võ Thần thấy được mớ quần áo, trẻ con có, phụ nữ có, người già cũng có, nghĩ bụng: "Chắc là một gia đình sống cùng nhau, đồ nữ kia có màu sắc khá đẹp, có phải là một cô thôn nữ xinh đẹp không nhỉ?"

    "Huynh nghĩ gì đấy, sao mặt trông đểu giả thế?"

    "Ta có nghĩ gì đâu, đệ toàn nói tào lao."

    Hai người tiến gần đến ngôi nhà thì mây đen kéo đến, trời đổ mưa bất chợt.

    Cơn mưa khiến hai huynh đệ luýnh quýnh, trong phút chốc Võ Thần nảy ra ý tưởng: "Phong, đi theo ta, nhanh lên."

    "Đi đâu ca?"

    "Thì đi tránh mưa chớ đâu?" Hắn lao vào sân ngôi nhà nhỏ vừa nhìn thấy, lấy vội y phục khi người trong nhà chưa kịp ra. Cầm y phục đứng ở hiên nhà đang định gõ cửa thì một vị cô nương xinh đẹp mở cửa bước ra, hai mắt hắn sáng lên, nụ cười như mùa xuân xuất hiện trên gương mặt.

    "Y phục của cô nương đây, chưa ướt đâu, chẳng qua là bọn ta đi ngang qua nên lấy vào giùm."

    Vị cô nương không nói gì, nhẹ nhàng cầm y phục: "Hai người đợi tí, ta đi cất y phục sẽ quay lại."

    "Người gì đâu mà đẹp cả người, cũng đẹp cả nết nữa." Võ Thần nghĩ.

    "Ca, họ không biết có cho ta ở lại không nhỉ?"

    "Đệ cứ yên tâm, với sắc đẹp và tài năng của ta thì vị cô nương kia sẽ mê đắm mà mời chúng ta ở lại thôi. Nãy đệ cũng thấy rồi còn gì."

    "Gì chứ, đệ thấy cô ấy đi cũng lâu rồi, sao chưa thấy quay ra mở cửa."

    Võ Thần cau mày: "Kiên nhẫn tí đi."

    Đột ngột cánh cửa nhà mở toang ra, một gậy, hai chổi dưới sự điều khiển của cô nương, bà lão và một bé trai, những đòn đánh liên tục giáng vào người hai huynh đệ, tiếng chửi bới của bà lão ngang ngửa tiếng sấm: "Hai thằng chó, mày đi chết đi, đánh chết mày, sao dám tự động đột nhập vào nhà người khác kia chứ."

    "Đập họ, đập họ." Thằng nhỏ gào thét.

    Vị cô nương xinh đẹp không phát ra lời chửi bới nào nhưng lực đánh lại mạnh nhất, cô ấy dồn tâm trí vào việc đập Võ Thần.

    Võ Phong chạy trước ra sân, còn Võ Thần hai tay giữ chổi và gậy: "Mọi người bình tĩnh đã, chúng tôi không phải người xấu, nếu là người xấu đã xông vào nhà cướp của giết người rồi chứ đâu đứng đây đợi. Mọi người nghĩ, với sức của mọi người mà đánh được ta sao?"

    "Vậy ngươi nói đi, muốn làm gì?" Vị cô nương nhanh mồm hỏi.

    "Bọn tôi chỉ đi ngang qua, trời tối nên muốn xin ở tạm một đêm, nhìn thấy sự xinh đẹp và lương thiện của cô nương nên bọn tôi gieo hy vọng trong lòng đứng đây chờ đợi, giờ thì nhận kết cục này."

    Hắn đưa tay chỉ về phía Võ Phong đang ướt mưa ngoài sân: "Mọi người thấy không, kia là đệ đệ của ta, đệ ấy rất chi là nhút nhát, rất chi là lương thiện, đệ ấy thà để bản thân bị ướt mưa cũng không muốn mọi người sợ hãi."

    Hắn nói tới đây khuôn mặt bà lão và vị cô nương có chút biến đổi, hắn nói tiếp: "Bà ơi, bà có thể cho bọn cháu nghỉ qua một đêm không?"

    "Không.." Bà lão lớn tiếng.

    "Mẹ ta không cho rồi, các ngươi đi đi." Vị cô nương nói.

    "Không được để nó dầm mưa." Bà lão nói tiếp câu nói dở của mình. Vị cô nương kinh ngạc nhìn qua: "Mẹ, sao mẹ lại để họ ở lại."

    Thả chổi xuống bà quay vào trong, vừa nói: "Hai đứa vào đi, Vy Vy con đi lấy y phục của Đại Tráng cho hai đứa nó thay đỡ, còn ít đồ ăn trong bếp cho bọn nó ăn đi."

    Vy Vy gương mặt không mấy vui nhưng miễn cưỡng làm theo lời mẹ.

    Hai huynh đệ ngồi vào bàn, Võ Phong vừa nhai vừa nói: "Bà ơi, bọn cháu cảm ơn nhiều, không có bà chắc bọn cháu giờ thành hai kẻ lang thang mất."

    Bà lão nở nụ cười hiền từ: "Các cháu ăn từ từ thôi, không phải vội."

    Ăn xong, thay bộ y phục khô ráo, Võ Thần lại gần chỗ bà lão đang vá áo: "Bà ơi! Không biết bà đã từng nghe đến khu chợ Hắc Ám chưa?"

    Bà lão ánh mắt ngập ngừng, dừng việc may vá của mình lại nhìn qua: "Nghe rồi, mà mấy cháu có việc gì sao muốn đến đó?"

    "Dạ cháu cần tới đó để tìm món đồ quan trọng."

    "Ta biết, nhưng ta muốn nhận lại gì đó?"

    "Bà muốn gì ạ?"

    "Tai." Bà lão nói.

    Võ Thần chưa kịp làm rõ đã quỳ xuống sàn, nắm lấy tay bà lão, ánh mắt ngấn lệ: "Bà, vậy không được, nếu không có đôi tai này cháu sẽ trở nên xấu xí mất, rồi vị cô nương nào sẽ để mắt tới cháu kia chứ, năm nay cháu đã mười tám tuổi nhưng chưa lần gặp gỡ bất kỳ ai, bà mà lấy tai thì sao cháu sống tiếp được."

    Vy Vy ngồi phía chỗ giường cười khúc khích khi thấy hành động quá khích của Võ Thần.

    "Huynh điên đấy hả, nghĩ bà là ác ma hả, đúng là cứ thích làm quá lên." Võ Phong nói.

    Không đợi Võ Thần phản ứng, Võ Phong nói tiếp: "Dạ cháu hiểu ý bà, tai bà muốn nghe cái gì đó hay hay có phải không?"

    Bà lão cười vừa nói: "Cháu quả là thông minh hơn ca ca đấy."

    "Dạ sẵn có đàn đây, cháu đàn khúc nhạc để bà nghe cho vui tai."

    Võ Phong cẩn thận lấy chiếc đàn ra đàn một khúc nhạc đê mê lòng người, tiếng đàn khiến vị cô nương chẳng còn khó chịu, thằng bé chìm vào giấc ngủ, còn bà lão thì say mê, nhắm mắt bà cảm nhận những âm thanh trong trẻo.

    Võ Thần ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng hắn đưa mắt liếc nhìn Vy Vy, hắn chả quan tâm gì tới tiếng đàn của Võ Phong, điều hắn quan tâm giờ chính là Vy Vy.

    Dứt tiếng đàn, bà lão không kìm được cảm xúc mà bất giác vỗ tay: "Hay lắm, hay lắm, ta rất thích."

    Bà đưa tay vẫy vẫy: "Hai cháu lại gần đây đi, để bà chỉ đường."

    Hai huynh đệ lại sát chỗ bà ngồi, bà lão nói tiếp: "Thật ra khu chợ này cũng không xa lắm, chỉ cần men theo con đường ngoài kia đi tầm một ngày đường thì sẽ gặp được một ngã tư, rẽ qua bên trái, đi một đoạn sẽ thấy được một con đường nhỏ, ngoài con đường có ký hiệu đầu lâu được đựng trong một cái thúng, tiến vào con đường nhỏ ấy, khu chợ chỉ hoạt động từ chiều tối đến nửa đêm thôi, ở đó gì cũng có hết. Thật ra lúc còn trẻ ta từng đến đó một lần, giờ không biết có gì thay đổi không, cháu chỉ cần có nhiều tiền là có thể mua bất cứ thứ gì."

    "Bà nhìn bọn cháu xem có nhiều tiền không? Bà có nhớ là có gì khác ngoài tiền có thể mua đồ ở đó được không?" Võ Thần hỏi.

    "Có đấy, ở đó có nhiều thương gia có sở thích kỳ quái, họ nhiều tiền rồi nên muốn lấy bộ phận cơ thể người như ngón tay, ngón chân, bàn tay, cánh tay, tai.. Để trưng bày chơi thôi."

    "Bà nói gì ghê vậy? Có thật không bà?" Võ Phong hỏi vừa thể hiện thái độ rùng mình.

    "Còn cách nào nữa không bà?" Võ Thần hỏi.

    "Ừ còn, còn cách nữa là cướp ấy, cháu nhắm làm được thì làm. Thôi trễ rồi, bà mệt nên đi ngủ trước, tí Vy Vy lấy chăn ra hai cháu ngủ tạm dưới sàn, nhà bà nhỏ."

    "Dạ cháu ngủ đâu cũng được, có chỗ ngủ là tốt rồi ạ." Võ Thần nói.

    Hai huynh đệ đắp chung một tấm chăn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói của chiếc đèn dầu, Võ Thần thì thầm: "Ê Phong, đệ thấy Vy Vy thế nào, xinh không?"

    "Xinh."

    "Hay giờ nhân lúc đêm tối ta qua tán tỉnh nàng ta nhỉ?"

    "Huynh mê gái đến điên rồi, có thấy người ta có phu quân có con rồi không, đúng là thấy gái thì chả còn biết gì, chả phân biệt đúng sai."

    "Sao đệ chắc, cô ấy là con gái của bà lão thì sao?"

    "Thôi đi, con cô ta là thằng nhóc kia kìa, chồng cô ta tên là Đại Tráng, đang mặc y phục của chồng cô ta đấy, chắc là đi đâu không có nhà. Huynh ngủ đi, đừng có suy nghĩ những thứ điên khùng nữa, phải dùng não để phân tích, bình thường tự cho mình thông minh lắm cơ mà. Đệ ngủ đây, đừng có nói chuyện với đệ nữa."

    Trời sáng, hai người tỉnh dậy gấp gọn chăn mền để vào một góc, ra sân thì thấy bà lão đang ngồi uống trà, lại gần Võ Thần nói: "Bà ơi chúng cháu đi đây ạ, cảm ơn bà đã cho tá túc."

    "Vy Vy." Bà lão kêu to.

    Vy Vy chạy ra đưa cho hai người bọc bánh bao hấp: "Hai người cầm đi đường để ăn, đi sớm cũng tốt đến lúc tối sẽ vào được chợ. Giờ này tướng công ta cũng sắp về nên không muốn có hiểu lầm không đáng."

    Võ Phong đưa tay cầm túi bánh: "Cảm ơn cô nương."

    Hai người quay đi, vừa ra khỏi cổng Võ Phong ra vẻ cười cợt: "Nghe gì không ca ca, tướng công người ta sắp về, ha ha ha."

    Võ Thần giật lấy túi bánh rồi nhét một chiếc bánh vào mồm Võ Phong: "Ăn đi, bớt nói lại."

    Tiếp tục lên đường, đi được nửa ngày thì dừng lai một gốc cây cổ thụ ven đường để nghỉ, Võ Thần phóng lên cao: "Ta lên đây nằm nghỉ tí, trên này mát hơn, đệ lên không?"

    "Thôi đệ ở dưới gốc."

    Võ Thần ung dung trên cây chợp mắt, làn gió man mát làm hắn chẳng muốn tỉnh lại. Võ Phong đang nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ thì cảm giác có cái gì đó che trước mặt mình, mở mắt ra là một nhóm người râu ria bợm trợn xấu xí đang đứng trước mặt, đưa tay lên dụi mắt mình, đám người kia vẫn không biến mất.
     
  7. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 16: Khu chợ Hắc Ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên cầm đầu hung hãn kẹp thanh đao vào nách, hắn cạy cạy đất trong móng tay, biểu hiện khá tự tin và có chút hờ hững, giọng hắn bình thản không một chút đe dọa: "Có bao nhiêu tiền đưa ra đây hết, không thì đầu lìa khỏi cổ."

    Võ Phong la lên một tiếng: "Đại ca." cậu cố gắng gọi Võ Thần nhưng bất thành, chẳng nhận lại được hồi đáp nào, tên đại ca chỉa đao về phía Võ Phong rồi quát lớn: "Tao không phải là đại ca mày, tao là đại cướp đây, khôn hồn thì đưa tiền cho tao, không thì mày sẽ biến thành cái xác không đầu."

    Tiếng kêu của Võ Phong đã làm Võ Thần tỉnh giấc nhưng hắn không xuống, không động đậy cũng không lên tiếng: "Để cho nó một thử thách nhỏ, xem thử có làm ra trò mắm muối gì không?" Suy nghĩ rồi hắn chăm chú quan sát.

    Võ Phong lúc này cố bình tĩnh: "Mày sẽ làm được thôi, đến ông nội còn không thể thấy ánh mặt trời thì bọn này có là đinh gỉ gì đâu." Dứt suy nghĩ cậu chạy tới ôm chầm lấy cẳng chân của tên đại ca, vờ khóc than: "Huynh nhìn thân xác thư sinh ốm yếu của ta đi, mấy ngày nay ta không được ăn rồi, thật ra ta có một vị ca ca đi cùng nhưng vì thân thể ta yếu ớt, chậm chạp mà huynh ấy đã bỏ lại ta một mình nơi đây, giờ ta trơ trọi giữa cuộc đời, bơ vơ không nơi nương tựa."

    "Ý ngươi là ngươi không có tiền chứ gì? Vậy được, để ta kết thúc cái cuộc sống đau khổ này của ngươi." Tên đại ca vung đao lên, chưa kịp chém xuống thì một mặt bột, hắn ngất ngay tại chỗ, thanh đao rơi xuống.

    Võ Phong kịp né rồi nhặt lấy thanh đao, chỉa thẳng về phía bọn lính lác, giọng cậu hùng hồn: "Đại ca chúng mày tao khử rồi, bọn mày có muốn như hắn không? Đứa nào muốn thì nhào lên." Cậu vừa dứt lời thì chỉ còn lại xác tên đại ca nằm trên đất lạnh, lại gần Võ Phong chạm vào động mạch cổ: "Trời hắn chết thật rồi sao, mình dùng lộn thuốc độc rồi." Lẩm bẩm rồi cậu vứt đao bình tĩnh nói: "Xuống đi đại ca, đệ giải quyết chúng rồi."

    Võ Thần phóng xuống khỏi cây, hai bàn tay liên tiếp vỗ vào nhau: "Tốt, tốt lắm, biết tùy cơ ứng biến, động tác nhanh gọn, phong thái bình tĩnh, rất tốt."

    "Đợi đệ rơi đầu rồi hãy khen." Giờ tên này chết rồi, xử lý sao đây? "

    " Cái gì? Không phải chỉ là thuốc mê sao? "

    Võ Phong gương mặt ân hận:" Đệ, đệ dùng lộn thuốc rồi. "

    " Lỡ rồi thì thôi, cứ kệ hắn, tí bọn lính quay lại lượm xác đem về chôn thôi. Chúng ta lên đường tiếp, không thì không kịp mất. "

    Võ Thần bước đi nhưng cảm giác Võ Phong không theo sát mình, quay lại nhìn thấy Võ Phong đang lom khom chỗ xác tên đại ca, hắn tò mò lại xem:" Đệ làm gì thế? Đi thôi. "

    Võ Phong đứng dậy, hắn thấy dòng chữ mà cậu ghi trên cánh tay tên đại ca, mắt hắn không ổn lắm:" Cái gì, 'tao chết rồi', đệ có bệnh không vậy, ghi lên người hắn như thế làm gì? "

    " Đệ chỉ muốn làm chút việc tốt cho bọn lính, để chúng không phải hy vọng rằng đại ca chúng vẫn còn sống. "

    " Đệ không những rảnh mà còn khùng nữa. Đi thôi, đúng tào lao. "

    Hai huynh đệ tiếp tục lên đường theo chỉ dẫn của bà lão. Đi thêm nửa ngày thì đến được biển hiệu hình đầu lâu đựng trong chiếc thúng giống như mô tả của bà lão. Võ Phong hét lên:" Ca, nhìn kìa, nó kìa, cái biển hiệu mà chúng ta đang chờ đợi. "

    " Đệ hét lên làm gì thế, ta đâu có đui. "

    " Hì, chỉ là đệ vui mừng quá độ. "Hai người đang vui mừng tiếng lại chỗ cái biển thì từ trong con đường nhỏ một tên gương mặt đau đớn, một tay giữ chặt cánh tay còn lại chạy ra, lướt thật nhanh qua chỗ hai người.

    " Huynh thấy gì không? "Võ Phong hỏi nhanh.

    " Ta thấy rồi, có gì mà hoảng, chỉ là mất mấy ngón tay thôi mà, không có gì ghê gớm. Đi thôi. "

    Thần sắc Võ Phong thấy được sự sợ hãi nhưng cậu cố bình tĩnh, đi được một đoạn thì Võ Thần hỏi giọng bình thản:" Phong, huynh hỏi đệ nha, đệ phải trả lời thật lòng. "

    " Huynh hỏi đi. "

    " Nếu như có một ngày đệ lâm vào hoàn cảnh là phải bỏ đi một bột phận cơ thể của mình thì đệ sẽ chọn bỏ thứ gì? "

    " Đệ không muốn bỏ gì cả. "

    " Ta nói là nếu như bắt buộc mà, đệ chọn đi, chỉ là nói chuyện chơi thôi. "

    Võ Phong suy nghĩ hồi lâu:" Nếu vậy đệ sẽ chọn bỏ một ngón chân. "

    " Ừ, ta cũng nghĩ đệ bỏ ngón chân là hợp lý nhất, vì nó có thể được che lại bằng giày, chẳng ai nhìn thấy được. Đệ cũng thông minh lắm. "

    Võ Phong chợt nhận ra cái gì đó sai sai:" Huynh.. không lẽ huynh định lấy ngón chân đệ để trao đổi bản đồ hả? "

    " Là đệ tự chọn mà, ta có bảo đâu. "

    Giọng Võ Phong như đang khóc than:" Ông ơi, cha ơi, mẹ ơi, mọi người sai lầm khi bắt con rời đi, giờ đây người ca ca duy nhất muốn con phải hy sinh sự toàn vẹn của cơ thể mình để phục vụ cho mục đích của huynh ấy, hỏi thế gian tình huynh đệ là cái chi chi, sao lại nhạt nhòa đến mức này? "

    Võ Phong đang định tiếp tục ca thán thì một tên béo lùn thục mạng chạy ngang qua, đầu máu me tung tóe cùng bộ mặt hoảng sợ tột độ làm cậu giật mình, chạy nhanh tới trước:" Ca, thấy gì không? Lại một tên nữa kìa. "

    " Ta thấy rồi. "

    " Sao huynh bình tĩnh thế, không biết chỗ chợ này là buôn đồ hay buôn người vậy, sợ với sắc vóc thoát tục của đệ sẽ khó thoát được quá, hay thôi mình không đi vào chợ nữa, tìm đường khác được không huynh. "

    " Bình tĩnh đi, có gì mà cuống, không còn nhớ ca ca mình là ai nữa hả? Đừng có lo lắng không đâu. Đừng nói nữa tới chợ rồi kìa. Sao trông kinh thế nhỉ? "

    Võ Phong nép vào sát bên Võ Thần:" Chợ gì mà vừa u ám, vừa dơ bẩn, người bán hàng sao người không ra người ngợm không ra ngợm vậy. Giờ mình làm gì đây ca? "

    " Đừng lải nhải, để ta tính. "

    Võ Thần kéo theo Võ Phong lại một gian hàng đang được bày bán các loại châu trông có vẻ rất quý hiếm, tên chủ hàng thân hình óm nhom, miệng hắn không ngậm lại được mớ răng trong họng, trên đầu cột hai bím tóc như hai cái sừng.

    " Chào đại ca, huynh có biết về bản đồ đến Thần Tiên Cảnh không? "

    Tên miệng hô không nói gì, hắn hốt nắm bột gì đấy không biết vứt mạnh vào người hai huynh đệ, vừa hét:" Đi chỗ khác đi hai thằng chó, không thấy tao bán gì mà hỏi bản đồ mày, đúng xui xẻo, chưa bán được gì gặp ngay hai thằng dở hơi. "

    Hai huynh đệ nhanh rời đi, Võ Thần nói:" Tình hình này mình không nên hỏi lung tung đâu, phải quan sát thật kỹ mới được, ở đây ai cũng không bình thường hết, không may lại gặp tên điên hơn tên nãy thì mệt. "

    " Vậy giờ sao ca? "

    " Thì quan sát trước đi, xem gian nào có khả năng nhất. Dùng cái đầu của đệ đi. "

    Hai huynh đệ đi sâu vào trong, quan sát thêm thì thấy một gian hàng nhỏ và khá cũ kỹ, chủ gian hàng là một cụ già tầm 90 tuổi râu tóc bạc phơ, xem thì có vẻ không còn minh mẫn.

    Nhìn dòng chữ treo ở gian hàng Võ Phong đọc:" Đưa người đến nơi người muốn đến. "

    Võ Thần đang ngó nghiêng quan sát các gian hàng khác nên không để ý lời Võ Phong, cậu giật tay áo hắn, đưa tay chỉ về phía gian hàng vừa nói:" Ca, nhìn gian hàng phía kia đi, dòng chữ đó chắc là đúng rồi, đúng là chúng ta đang có nơi cần đến, huynh nhìn cụ già kia đi, đã già như thế thì khả năng đó là nơi chỉ đường đấy. "

    Võ Thần đưa tay vỗ vỗ vào vai Võ Phong:" Đệ cũng tinh ý đấy, biết vận dụng đầu óc thế là tốt. "

    Hai người cùng đến chỗ ông lão, Võ Thần nhanh mồm:" Ông ơi, chỗ ông là nơi chỉ đường có phải không? "

    " Các cậu muốn đi đâu? Địa phủ ta còn đưa đi được đấy. "

    Võ Thần tiến sát lại:" Bọn cháu định đi đến nơi có tên là Thần Tiên Cảnh, trong sách có ghi, trên giang hồ hay đồn đại ấy. Ông có sơ đồ không? "

    Ông già nở một nụ cười nhếch mép khinh bỉ:" Chỗ ta chả gì là không có cả, thế cậu có tiền không? Cái này giá khá là đắt đấy. "

    " Đắt là bao nhiêu ông? "

    " 1000 lượng bạc. "

    Nghe xong Võ Thần vội lôi Võ Phong lại sát thì thầm:" Đệ nghe chưa? "

    " Nghe rồi, đệ không điếc. Giờ sao, bán thân hai huynh đệ ta cũng không có đủ tiền. "

    " Vậy giờ ta thử dùng kế khích tướng xem sao? "

    " Ông, hai bọn cháu làm gì có số tiền nhiều thế chứ, ông có thấy mình bán hơi mắc không? "

    " Không có tiền thì cút đi, hai thằng rách rưới."
     
  8. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 17: Có được bản đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Võ Thần không ngăn được cơn bực tức, giở ngay thói côn đồ hỗn láo: "Ê, ông già, ta nhịn ông lâu lắm rồi nha, cái gì mà đưa ngươi đến nơi ngươi muốn đến, cái gì mà địa phủ còn xuống được, tất cả chỉ là lời khoác lác, sống từng tuổi này gần đất xa trời mà ông chỉ có thể dùng những từ ngữ mê hoặc để lừa người sao?"

    Không để ông già phản ứng Võ Thần tiếp tục chửi bới mỗi lúc một to lên: "Thế ông đã từng đến được bao nhiêu nơi, biết được bao nhiêu nơi, hay chỉ ngồi đây nói nhăng nói cuội cho đã, nơi ta hỏi ông, ông đã không biết mà còn muốn lừa tiền, ông già rồi sao chơi bẩn thế hả?"

    Võ Phong kéo giật tay áo của Võ Thần: "Ca, thôi đi, ca chửi người hơi quá rồi, hay mình tìm cách khác đi."

    "Đệ cứ để ta, kiên trì thêm chút đi, ta nhìn thấy ánh mắt dao động của ông lão rồi."

    Dứt lời hắn quay ra tiếp tục mắng chửi điên cuồng: "Gia đình ông đâu, con cháu ông đâu, tại sao ông ngồi đây mà một mình như thế này, có phải cái bệnh khoác lác ăn sâu vào máu khiến chúng không chịu nổi, ông.."

    Chưa kịp chửi tiếp thì một miếng da với nhiều đường vẽ ngang dọc được ông già ném vào mặt hắn một cái bóp: "Biến đi cho khuất mắt tao thằng chó, mày xem thằng đệ mày đi, nó có phải khác cha mẹ với mày không? Nó không hỗn láo như mày, tao thấy tội nghiệp nó nên mới bố thí cái bản đồ này cho mày. Ngậm ngay cái mồm thối của mày lại rồi biến ngay cho tao, đừng để tao thấy mày thêm một lần nào, lần sau nếu gặp lại đừng trách tao tại sao làm biến mất cái đầu của mày."

    Võ Thần từ từ gỡ cái bản đồ trên mặt mình ra, niềm vui ánh lên trong mắt, lập tức hắn giấu bản đồ vào trong ngực sau đó kéo Võ Phong chạy nhanh về hướng cuối khu chợ. Dừng lại hắn thở hổn hển, vừa nói: "Đệ thấy ta lợi hại không?"

    "Lợi hại gì, nghe huynh mắng chửi mà đệ muốn đào cái hố chui xuống. Mà huynh dám chắc đây là cái bản đồ thật không vậy?"

    "Người ta bán mắc như thế sao mà đồ giả được, ai rảnh mà đi làm đồ giả, nghĩ lại thì ta cũng hơi quá đáng thật. Đúng là bần cùng sinh đạo tặc, thôi đi vòng lại rồi ra khỏi khu chợ, không ông lão đổi ý rượt theo thì chết."

    Hai huynh đệ đi vòng qua lối khác để không gặp lại gian hàng của ông lão. Đang thong thả bước đi khi ngang qua một gian hàng thì một màu đỏ thẫm và một màu trắng nõn không thể thoát khỏi mắt Võ Thần. Gian hàng bán các loại trâm quý hiếm, chủ gian hàng khẳng định là một vị cô nương. Nàng ta đang loay hoay gắn các vật trang trí cho gian hàng của mình, đầu bị che bởi lồng đèn trang trí, còn chân thì khuất sau cái bàn, lúc này chỉ có bầu ngực đẫy đà, trắng nõn được che một nửa sau lớp y phục đỏ khiến nó càng nổi bật.

    Võ Thần kéo Võ Phong lại: "Đệ xem đi, đẹp không?" Võ Phong lập tức lấy tay áo che mắt mình lại rồi kéo vội Võ Thần đi: "Đi thôi ca ca, huynh làm gì vậy?"

    Hắn dứt khoát hất tay đệ đệ mình: "Không xem thì ra đằng kia đợi ta đi, tí ta tới."

    Võ Phong đi rồi hắn vẫn đứng đó hai mắt dán chặt vào bầu ngực đẹp đến mê lòng, vị cô nương đang chú tâm vào việc của mình nên không cảm giác được có người đứng ở gian hàng.

    Đôi mắt hắn lờ mờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ khao khát, chẳng hiểu vì sao bàn tay bất giác đưa lên chạm vào, trong phút giây đê mê hắn bóp nhẹ một lần. Giây phút chạm vào toàn thân hắn như bất động, dòng suy nghĩ chạy dọc trong não bộ: "Cảm giác này là gì? Mềm mại như mây, quả nhiên là tự mình trải nghiệm so với đọc sách nó khác nhau vạn lần." Vừa dứt suy nghĩ thì cảm giác bàn tay bị bẻ ngược lại nhưng lại không có cảm giác đau, sau đó là tiếng la muốn thủng màng nhĩ: "Thằng biến thái, sao mày dám chạm vào ngực bà hả, vậy thì hãy để bà giữ lại bàn tay này."

    Tỉnh lại, hắn mới kịp nhận ra mình đang bị chính chủ nhân của cặp ngực tấn công, hắn không vội tháo chạy, cứ để mặc tay cho vị cô nương bẻ, thầm nghĩ trong đầu: "Ta sẽ đùa giỡn với nàng tí, để xem dung mạo của nàng thế nào, chắc là cũng đẹp như nó rồi."

    Trong suy nghĩ của mình hắn không nghe được tiếng chửi bới của vị cô nương: "Sao tay mày cứng thế, được rồi để bà xem thử tay mày cứng hay đao của bà cứng."

    Vị cô nương rút thanh đao vừa to vừa dài, nàng ta dồn hết sự tức giận của mình vung thanh đao lên cao, dồn lực vào cánh tay khiến cho toàn thân chuyển động.

    Võ Thần tỉnh lại nghe được một tiếng "đao" hắn vội giật tay mình lại nhưng dùng hơi quá sức khiến vị cô nương bay ra khỏi gian hàng, đầu nàng ta cũng làm tung bay những chiếc lồng đèn vừa được gắn lên.

    Rồi thì nàng ta nằm sấp trên mặt đất, Võ Thần nhận thấy bản thân mình hơi mạnh tay nên vội chạy đến đỡ vị cô nương dậy, lật nàng ta lại hắn bần thần hổi ôi: "Thôi toi, chọc nhầm con mẹ xấu xí rồi."

    Nàng ta có một khuôn mặt thịt, hai bên má khá phụng phịu, đôi mắt thì híp lại chẳng muốn nhìn mặt trời, chiếc mũi là lấy nhầm của con lợn hàng xóm nào đó, đôi chân mày nàng ta cố biến nó thành lá liễu nhưng nó phần nào khiến cho khuôn mặt nàng ta trở nên to hơn, chỉ có đôi môi hình trái tim là có chút gợi cảm.

    Võ Thần càng bất an hơn khi lúc này đáng ra phải nhận mưa chửi từ nàng ta nhưng lại là một nụ cười và ánh mắt đầy say mê, nàng đắm đuối nhìn hắn: "Mạnh mẽ quá, đẹp trai quá, chàng là người đầu tiên đối với ta mạnh bạo như thế, chàng đã chạm vào ta thì phải có trách nhiệm với ta." Nàng ta cố ý ngã đầu vào ngực Võ Thần.

    Trong phút chốc chiêm ngưỡng sắc đẹp có một không hai này, tâm trí hắn như lạc vào một nơi tăm tối, quay về thực tại, lại một lần nữa hắn vứt nàng ta sải sòng xuống mặt đất rồi đi vội. Nhiều người bao vây xung quanh làm cản bước hắn, nhanh chóng bị nàng ta nắm tay lôi lại: "Chàng muốn đi đâu, cả đời này phải ở bên ta nhé, chúng ta sẽ là đôi uyên ương đẹp nhất thế gian, ta sẽ dành cho chàng tình cảm sâu đậm nhất."

    Lần này không biết hắn đang nghĩ gì, quay lại hắn chỉnh đôi mắt mình để nó trở nên vô hồn, đôi tay quờ quạng, rồi thì hướng hắn đứng đối diện nàng ta nhưng góc quay của cơ thể lại lệch 45 độ, hắn buông lời nhẹ nhàng: "Nghe giọng nàng ta cũng đoán được sắc đẹp của nàng như thế nào, ta vốn dĩ chẳng thể nhìn thấy, chỉ là cảm nhận bằng đôi tai. Nàng có nguyện làm uyên ương với một thằng mù như ta không? Cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng."

    Vị cô nướng bước sang hướng đối diện hắn, đưa tay quơ qua lại trước mặt nhưng ánh mắt hắn vẫn vô thần. Mặt nàng ta lập tức biến đổi, giọng lanh lảnh vang trời đất: "Mày là thằng mù mà dám chọc vào bà hả? Trước mặt mọi người ở đây tao xin thề trên tính mạng là không bao giờ có ý gì với mày, cho dù chỉ là trong cơn ác mộng. Nếu tao trái lời thề sẽ bị sét đánh tan thây."

    Vị cô nương vừa dứt lời thì hắn lập tức thay đổi: "Là cô tự nói đấy nhé, ta không có ép, nếu không làm thì sẽ bị sét đánh đấy."

    "Dám lừa bà, thằng chó. Để xem hôm nay mày thoát khỏi tay bà không? Tụi bay lên cho bà." Nàng ta vừa hét thì cả đám to con từ đâu xuất hiện bao quanh Võ Thần.

    Võ Phong quan sát cảm thấy không ổn: "Không ổn rồi, nếu không ra tay thì cả bọn kia sẽ mất mạng hết thôi."

    Cậu cẩn thận xem thật kỹ trong mớ thuốc mình mang theo, đúng là thuốc mê, dùng đôi chân siêu bỏ chạy của mình lao qua đám người, đẩy một thằng nhỏ nhất trong đám nằm xuống, sau đó nắm lấy tay Võ Thần, xoay một vòng tròn, những khuôn mặt xung quanh bám đầy bột trắng. Chúng ngất đều nằm xuống tỏa ra như một bông hoa với những cánh hoa xấu xí.

    Vị cô nương xông đến há mồm định mắng chửi, Võ Phong không ngần ngại mà ném vào mồm nàng ta một nắm bột, và rồi nàng ta vật ra đất. Nắm tay Võ Thần cậu kéo hắn chạy đi không quay đầu nhìn lại.

    Chạy được một đoạn thì bị một nhóm khác đuổi theo, tên cầm đầu hô hào: "Dù có lục tung vùng đất này lên cũng tóm hai đứa nó cho tao, dám bắt nạt con gái tao, tao sẽ nướng hết bọn mày rồi chấm muối ớt xanh."
     
  9. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 18: Trốn khỏi khu chợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành động dũng cảm của Võ Phong khiến Võ Thần không khỏi kinh ngạc, trong lúc bị Võ Phong nắm tay kéo đi, hắn hỏi vẻ cợt đùa: "Đệ hôm nay sao gan to thế?"

    "Đệ chỉ sợ huynh giết chết bọn chúng thôi, bị chúng bao vây huynh không ra tay thì thoát ra bằng cách nào, mà ra tay thì chúng chết chắc còn gì."

    "Ừ mà đệ buông tay ta ra được chưa, ta đâu phải đệ của đệ."

    "Tiếp tục chạy thôi ca, một toán khác đuổi sau chúng ta đấy, nghe chúng nói thì là cha của vị cô nương kia, đang muốn nướng huynh đấy."

    Võ Thần giật tay Võ Phong đứng lại: "Đệ thôi đi, vội cái gì, để xem ai sẽ nướng ai."

    "Thôi ca, đừng có tự chuốc phiền phức vào thân, huynh quên mục tiêu của chúng ta rồi hả? Quan tâm tới bọn chúng làm gì."

    "Ừ, đệ nói cũng có lý, vậy tha cho bọn chúng."

    Không nói nữa, hai huynh đệ tiếp tục chạy ra tới đường lớn, sau đó nhìn thấy ánh đuốc lóe lên khắp nơi, hầu như sắp bao vây, Võ Thần gọi lớn: "Phong đi hướng này."

    "Sao ca, đường lớn dễ chạy hơn mà."

    "Đường lớn ai cũng biết, thấy ánh đuốc kia không? Chúng sắp khoanh tròn chúng ta rồi, còn chỗ kia chưa có ánh đuốc, xông tới đó đi, hai người chạy vừa tới nơi thì không kịp, ánh đuốc đã bao vây, trúng ngay chỗ tên cầm đầu. Dưới ánh đuốc mờ ảo có thể nhìn được diện mạo của hắn, Võ Thần kéo Võ Phong đang nấp vào một vực nhỏ có nhiều cây rậm che phủ.

    " Giờ sao ca, bọn chúng đông quá, không lẽ chúng ta buộc phải giết hết hay sao? Vậy có nhiều quá không? Đường ta đi còn dài mà, mới đi đã giết nhiều thế này không được hay cho lắm. "

    " Để ta nghĩ. "

    " Thức trọn đêm này cũng phải tìm được hai tên nhãi ranh kia cho ta, các huynh đệ có tự tin không? "Tên cầm đầu hô to.

    " Tự tin, tự tin, tự tin. "Đám lính hô hào hưởng ứng.

    Tiếng hô hào vừa dứt thì Võ Thần cũng nghĩ được kế sách:" Phong, giờ ta có kế này, ta sẽ ném cành cây về nhiều hướng tạo ra tiếng sột soạt, chúng sẽ nghĩ chúng ta ở đó rồi sẽ tản ra, sau đó nhân cơ hội ta chạy về phía đằng kia tránh đường lớn, cũng tránh tên cầm đầu. "Võ Thần nói vừa chỉ hướng cho Võ Phong.

    " Ổn không ca. "

    " Được, xem ta thể hiện đây. "Võ Thần bẻ vội nhiều cành cây to sau đó thì phóng đi nhiều hướng khác nhau gần với vị trí bọn lính đang bao vậy. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bọn chúng nghe thấy tiếng động gần chỗ nào thì xông tới. Hiện tại chúng đã tản ra, hai huynh đệ xông thẳng ra chỗ trống nhất, chỗ mà cây không được ném đến.

    Sau một hồi lục tìm chúng không thấy, tên cầm đầu tinh mắt phát hiện ra hai huynh đệ, hắn hét lên dữ dội:" Bọn chúng phía kia, đuổi theo. "

    Võ Thần và Võ Phong tăng tốc bỏ chạy, hai huynh đệ không biết rằng hướng mình chạy là hướng ra sông. Đến bìa rừng, chuẩn bị ra sông thì bọn lính và tên cầm đầu cũng đang đuổi tới, Võ Thần chạy vội ra sông hụp xuống, còn võ Phong thì tinh mắt phát hiện ra cái hố khá kín nên đã nhảy vào nấp.

    Trời lúc này cũng đã nửa đêm, bọn lính đứng một lúc chỗ bờ sông không thấy động tĩnh, vả lại trời quá tối nên khó nhìn. Một tên lính chạy lại chỗ tên cầm đầu:" Thưa chủ nhân, tiểu nhân thấy chúng chạy ra sông này, nhưng mặt sông im ắng thế kia chắc là chúng đã chết chìm. "

    " Ha ha ha! Quả nhiên chiến lược của ta mãi là đỉnh nhất. "

    " Dạ chủ nhân, ngài chính là mãi đỉnh như thế, tận đáy lòng tiểu nhân vô cùng khâm phục, nguyện theo chủ nhân đến hết cuộc đời. "

    " Mãi đỉnh, mãi đỉnh, mãi đỉnh. "Tiếng hô hào của toán lính.

    " Được rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, chúng đã chết ngạt trong làng nước lạnh rồi, các huynh đệ về thôi. "Tên chủ nhân nói.

    Cả bọn vừa đi thì Võ Thần ngoi lên bờ, cố thở gấp gáp để kịp cấp ôxy cho phổi. Sau khi ổn hắn tiến về phía bìa rừng, đúng lúc Võ Phong chạy ra, hắn ngạc nhiên hỏi:" Sao đệ không ướt, không phải đệ chạy sau ta sao? "

    " Đệ trốn chỗ cái hố đằng kia, nó khá là kín đáo, không ai để ý cả, đệ gọi mà huynh không nghe cứ điên cuồng chạy ra sông. "

    " Đệ đúng là.. "

    " Nghĩ huynh có võ công cao cường nên đệ đâu cần lo cho huynh, đường cùng thì giết vài tên thôi, đệ mới lo cho mình trước. "

    " Thôi đi, kiếm tí củi nhóm lửa cho ta hơ y phục, ta khó chịu quá. "

    Ngồi hơ y phục, Võ Thần lấy trong áo mình ra tấm da xem nó có vấn đề gì không:" May là mày là da nếu là giấy thì toi rồi, đúng số may mắn mà. "

    " Huynh sinh ra may mắn từ nhỏ rồi còn gì. "

    Võ Thần đưa miếng da lên trước ngọn lửa, dưới ánh sáng le lói mờ ảo, trong đôi mắt hắn lúc này các ngọn núi, các con đường, các khu phố điều xuất hiện những cô nương xinh đẹp chạy dọc cả bản đồ. Bất giác khóe miệng hắn cong lên.

    " Ca, huynh sao thế, uống nước đến điên rồi hả? "

    " Ừ ta điên rồi, nghĩ tới các cô nương của tương lai làm ta phát điên. "

    " Huynh lúc nào cũng thế, trong đầu chả có gì ngoài các cô nương. Giờ đệ hỏi huynh, nếu đệ và một cô nương xinh đẹp rơi xuống sông cùng một lúc huynh sẽ cứu ai trước. "

    " Đệ ngốc thế, tất nhiên cứu đệ rồi. Cô nương có nhiều nhưng đệ đệ chỉ có một. "

    Ánh mắt Võ Phong ánh lên sự cảm động, cậu đang định nói câu gì đó chân tình, mở mồm chưa kịp thoát ra âm thanh thì Võ Thần nói tiếp:" Cô nương thì để người ta ngất đi rồi vớt lên mới có nhiều cơ hội, hoặc làm gì đó thỏa thích. Biết chưa? Đúng là ngốc quá. "Hắn vừa cười vừa lắc đầu như khinh bỉ sự ngốc nghếch của Võ Phong.

    " Huynh hết thuốc chữa rồi. Đệ ngủ đây. "

    Võ Phong ngủ rồi, đợi y phục khô hắn mặc vào sau đó thì cũng tựa lưng vào gốc cây ngủ.

    Lúc thoát nạn cũng đã nửa đêm, hai huynh đệ chỉ chợp mắt một lát trời đã sáng, Võ Phong tỉnh dậy trước lại chỗ Võ Thần:" Ca, dậy lên đường thôi. "Võ Thần nghe thấy tiếng gọi liền tỉnh dậy." Giờ chúng ta đi như nào đây ca? "

    " Theo ta xem bản đồ thì đi dọc theo con sông này sẽ có một con đường nhỏ rẽ ra con đường lớn hơn, giờ đi dọc sông trước đi. "

    * * *

    Trên con đường lớn, lúc này, một toán người bợm trợn đang cản bước một đoàn thương gia, tên câm đầu chỉa đao về hướng đoàn người:" Để lại tất cả đồ đạc, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, kiên quyết kháng cự, đầu rơi máu chảy. "

    Một vị công tử trong y phục vàng pha lẫn hoa văn đen trông dáng vẻ quý phái, hắn nhìn về phía toán người bợm trợn quát lớn:" Bọn mày nghĩ bọn mày là ai thế, mồm to thì quát lớn, mình to thì cản đường hả. Đừng có đứng đó khua môi múa mép, khôn hồn thì tránh sang để ông đây không mất thời gian lấy đầu các ngươi. Đừng để lúc đầu rơi rồi cái chớp mắt cuối cùng cũng chẳng kịp. "

    Tên cầm đầu hét lên:" Thằng thư sinh mặt trắng kia, dáng người ẻo lả, thân hình ốm yếu mà cũng muốn to mồm hả? "

    Từ phía sau một vị cô nương ăn mặc bình thường, màu y phục hơi cũ, tóc búi cao gọn gàng tiếng lên phía trước, nàng ta nói nhỏ với tên y phục vàng:" Huynh đài, bọn ta người không đông bằng chúng, vả lại xem với đội hình bọn chúng vượt xa chúng ta về thể trạng rồi, chúng tôi tuy là có chút võ công nhưng trước giờ chỉ làm ăn nhỏ, chưa gặp bọn nào trông như thế này. Huynh đài đừng có khích chúng, kẻo mạng chúng tôi không nói, đến cả mạng của huynh đài cũng khó giữ đấy. "

    Tên y phục vàng liếc mắt nhẹ sang vị cô nương:" Vũ Tuyết Lam, bình thường cô ăn gì mà gan teo lại còn tí xíu thế. Nhiệm vụ của cô là phải bảo vệ số hàng hóa kia, còn ta quát mắng như thế nào là việc của ta. "Hắn quay mặt nhìn về bọn cướp không để ý đến nàng nữa, Vũ Tuyết Lam về lại chỗ xe hàng.

    Tên y phục vàng tiếp tục hét:" Giờ ý bọn mày sao?"
     
    Last edited: Jun 26, 2025 at 7:50 PM
  10. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Messages:
    171
    Chương 19: Vũ Tuyết Lam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tên cầm đầu quát lại: "Ý tao đã nói từ đầu, bộ tai mày điếc hay đầu mày là đầu bò. Có mấy chữ cũng không nhớ thì đi làm bò đi chứ làm thương gia cái quái gì."

    "Bọn mày là lũ vô học, không có chữ nghĩa." Tên y phục vàng quát lại.

    "Tao thách mày chửi thêm câu nữa đấy thằng thương gia bò kia."

    "Tao mà là bò thì mày đáng làm chí rận."

    Một tên lính của toán người bợm trợn tiến lên chỗ tên đại ca: "Đại ca, tình hình này thì đối văn hai bên có vẻ ngang sức ngang tài quá, thôi mình nên chuyển qua đấu võ đi."

    Tên cầm đầu gật nhẹ đầu, tên lính trở về vị trí sau đó thì tên cầm đầu phóng một vật gì đấy khiến con ngựa tên y phục vàng nhảy lên. Hắn ngã xuống đất, vội đứng dậy lại quát lớn: "Chết tiệt, bọn mày chơi ám khí à. Chơi không đẹp tí nào, mày ngon thì chơi cho đẹp tí."

    "Được rồi, tao sẽ chơi đẹp với mày, cảnh đầu mày rơi máu mày văng ra nhuộm đỏ vùng trời cũng là một cảnh đẹp đấy." Tên cầm đầu dứt lời thì toán người xông tới, phía bên này tên áo vàng vội đứng dậy chạy về phía sau chỗ Vũ Tuyết Lam để cho bọn lính phía trước cản đường bọn cướp, hắn nhìn nàng: "Số hàng này mà bị mất thì cô có bán cả cái mạng cũng không đền nổi đâu."

    "Xin lỗi huynh đài, giờ ta lo giữ mạng mình trước đây. Cuộc sống mà, phải giữ mạng mình trước, người chết rồi thì chẳng còn hàng nào cả." Vũ Tuyết Lam xông lên trước vung kiếm chém chém vài chiêu coi như lấy lệ, để bản thân khỏi hổ thẹn. Sau đó lùi về chỗ xe hàng, nhân lúc hỗn loạn nàng ta đã lấy một viên ngọc quý rồi bỏ chạy. Xem chừng là nàng đã quan sát kỹ trước đó, chưa kịp rời đi thì bị tên y phục vàng kéo lại: "Vũ Tuyết Lam, cô định làm gì, cô còn dám lấy trộm đồ ư? Xem sau này cô còn làm ăn được nữa không?"

    Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: "Ngươi yên tâm đi, tí nữa sẽ chẳng ai nói được nữa đâu, kể cả ngươi đấy."

    Nhìn về phía đám bụi mịt mù, trong tiếng người la hét, tiếng đao kiếm va nhau, nàng hô lớn: "Các huynh đệ không nên liều mạng, hãy tự mình tẩu thoát." Một mình nàng ta bỏ chạy về hướng sông.

    Tên cầm đầu hô lên: "Đuổi theo con nhỏ kia cho tao, lấy vật nó mang đi rồi thì để đầu nó bên cạnh xác nó."

    Hai tên lính tuân lệnh rượt theo Vũ Tuyết Lam, sau một hồi chạy hỳ hục thấy bản thân thấm mệt, quay lại nàng ném chiếc hộp ngọc cho hai tên lính rồi nói lớn: "Đồ đã đưa cho các ngươi rồi, để ta đi được chưa, nếu còn cố chấp đừng trách bổn cô nương xem nhẹ tính mạng các ngươi."

    Một tên lính liếc nhìn với ánh mắt nham nhở chạm ánh mắt tên còn lại: "Hay là chúng ta vui vẻ cùng cô ta nhỉ?"

    "Ngươi thôi đi, lo làm việc chính đi, lấy đầu cô ta, đại ca bảo thế còn gì."

    Tên kia vẫn cố chấp: "Vui vẻ trước rồi cắt đầu sau cũng được mà."

    "Tao nói mày không nghe hả, tao nói là lấy đầu."

    "Nhưng tao muốn vui vẻ."

    "Lấy đầu."

    "Vui vẻ." Hai tên cãi qua cãi lại thì nghe một tiếng rầm. Vũ Tuyết Lam trầm mình xuống sông tẩu thoát. Hai tên lính trên bờ vẫn không ngừng cãi: "Mày thấy chưa, giờ thì đầu cũng chả cắt được, là tại mày đòi vui vẻ mà lỡ mất thời cơ."

    "Thôi, tí về tao với mày thống nhất nói với đại ca là chém cô ta sau đó cô ta nhảy xuống sông, rồi thì nước sông đã rút cạn máu cô ta."

    "Ừ, nhất trí thế đi."

    * * *

    Vũ Tuyết Lam vốn giỏi bơi lặn, nàng ta rất tự tin, đang lặn trong hồ nàng trầm mặc suy nghĩ: "Tại hai thằng lính chết tiệt kia mà viên ngọc tuột khỏi tay. Mà thôi dù gì nó cũng là của ăn cắp mà, mất rồi cũng chả phải tiếc làm gì. Nhưng mà khó khăn lắm mình mới cắp được. Mà tự nhiên sao thấy khả năng lặn của mình nó kinh khủng thế không biết. Mình có nên ngủ một giấc dưới hồ cho mát không nhỉ?" Vũ Tuyết Lam đang ung dung, tự tại thì đột nhiên một làn nước xoáy kỳ lạ ở đâu ập tới khiến nàng chới với và rồi thì bị cuốn trôi.

    * * *

    Phía bên hai huynh đệ Võ Thần và Võ Phong đi dọc bờ sông được một đoạn, sự mệt mỏi có phần chán nản lộ rõ trên gương mặt Võ Thần: "Phong, ngồi nghỉ chút đi."

    "Mới đi được có tí mà ca, đi thêm tí đi."

    "Ta khát quá, lại chỗ bụi cây kia ngồi."

    "Thôi được rồi." Võ Phong khá miễn cưỡng. Ngồi xuống chỗ bụi cây, Võ Phong đưa nước cho Võ Thần: "Nước đây, ca uống đi." Võ Phong đưa thêm một mảnh giấy.

    "Cái gì đây?" Võ Thần hỏi.

    "Huynh mở ra thì biết thôi."

    Mở mảnh giấy ra là hình vẽ một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần, với nụ cười mê lòng và đôi gò bồng đảo căng tràn.

    "Gì chứ, đệ mà cũng xem tranh này hả?"

    "Đệ không có xem, đem hờ theo phòng khi huynh mệt thì đưa huynh xem."

    "Được rồi, đệ tốt lắm, xin nhận tâm ý của đệ, ta sẽ giữ nó."

    "Thế giờ chúng ta đi được chưa." Võ Phong hối thúc.

    "Ừ, đi thôi." Tâm trạng Võ Thần vui hơn hẳn, hắn lại tiếp tục ngân nga vài câu hát: "Nàng là ai? Nàng là ai? Là thôn nữ hay nàng tiên? Hãy cùng ta vui vẻ uống rượu dưới ánh trăng. Hãy để ta được biết tên nàng là gì? Nàng là ai? Nàng đang ở nơi đâu." Võ Phong nhìn sang lắc đầu chả buồn nói tới vị ca ca mê gái của mình.

    Đi một đoạn, đầu hắn lại tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ: "Sao mình đi cũng khá xa rồi mà chưa thấy một vị cô nương nào ra hồn nhỉ, người thì như đàn ông, người đã có chồng còn người thì như con thú, rõ chán." Vừa dứt cái suy nghĩ chán chường của mình thì từ phía xa hắn nhìn thấy xác người trong y phục hơi cũ kỹ, đưa tay đập mạnh vai Võ Phong: "Phong, nhìn phía kia nè, đệ thấy gì không?"

    "Đệ thấy rồi, chúng ta mau tới xem thử." Hai người vội chạy đến gần, cái xác là một nữ nhân mặt dính đầy bùn đất, y phục bị ướt bó sát vào thân thể để lội rõ ba vòng chuẩn không mỡ thừa của nàng ta khiến Võ Thần có chút dao động trong ánh mắt.

    "Không biết có chuyện gì mà nàng ta bị dạt vào bờ thế nhỉ?" Võ Thần hỏi.

    Võ Phong không nói gì, theo quán tính của mình cậu kiểm tra mạch cổ nàng ta: "Mạch vẫn còn đập chắc là ngạt nước rồi." Đưa hai tay lên Võ Phong định ấn lên ngực nàng ta thì bị Võ Thần cản lại: "Đệ làm gì thế?"

    "Thì cứu người chứ làm gì, đây là động tác ép ngực theo sách y đã chỉ khi nạn nhân bị ngạt nước."

    Võ Thần nhanh chóng lôi Võ Phong ra: "Để ta, để ta, đệ chỉ đi ta sẽ làm."

    Võ Phong nói tiếp: "Ép ngực mà nàng ta không tỉnh thì thổi hơi vào miệng."

    Võ Thần hí hửng: "Được được, vậy ta thổi hơi trước, không nàng ta tỉnh thì không làm được."

    "Huynh đúng là.. Huynh làm nhanh đi không người ta chết lại mắc công chôn."

    Võ Thần hỳ hục thổi thổi hơi vào miệng Vũ Tuyết Lam, vừa thổi hắn vừa nghĩ: "Môi thì mềm đấy nhưng sao chả có tí cảm giác nào đê mê như trong sách miêu tả nhỉ, thôi để tính sau cứu người trước đã."

    "Huynh làm gì thế, ép ngực nữa chớ, đổi qua đổi lại, huynh định thổi đến khi nào?"

    "Ừ, thì đổi nè."

    Thực hiện động tác năm lần thì Vũ Tuyết Lam hộc nước ra khỏi mồm rồi tỉnh lại. Mơ màng mở mắt thấy gương mặt một nam nhân quá sát mình, bất giác nàng vung nắm đấm tự vệ vào mặt Võ Thần. Hắn ngả người ra: "Cô định giết ân nhân cứu mạng mình đấy hả?"

    Võ Phong vội trấn an: "Cô nương, cô nương bình tĩnh, chúng tôi không hại cô, ta là Võ Phong, huynh ấy là Võ Thần, chúng tôi đúng lúc đi ngang qua thấy cô dạt vào bờ nên lại xem, cô còn thở nên mới cứu cô."

    Vẻ mặt Vũ Tuyết Lam có chút dịu lại khi nhìn thấy gương mặt hiền từ thư sinh của Võ Phong, giọng cô nhẹ nhàng: "Cảm ơn công tử đã cứu mạng."
     
    Last edited: Jun 27, 2025 at 11:48 AM
Trả lời qua Facebook
Loading...