Tiểu Thuyết Nàng Rowliza - Chì Đen

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Chì Đen, May 16, 2025.

  1. Chì Đen

    Messages:
    167
    Chương 30: Bóng Tối Thì Thầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió hoàng hôn thổi qua những hành lang đá trong cung điện Merot, kéo theo tiếng rì rầm của hàng trăm lá cờ nhỏ treo trên các mái vòm. Bầu trời chuyển dần từ xanh thẳm sang tím sẫm, như thể chính nó cũng đang hoài nghi về những gì đang đến.

    Trong một gian phòng khuất sâu phía Tây của cung điện, nơi ánh mặt trời chỉ còn rọi vào như vệt sáng cuối cùng trước đêm tối, Taleyzi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ. Trước mặt chàng là bản đồ quân sự trải rộng, những mũi tên đỏ đánh dấu đường tiến quân của các đơn vị mới được điều động bởi Terio, vị tướng trẻ được vua Phato tuyệt đối tin cậy. Tay Taleyzi siết nhẹ. Mỗi khi nhìn vào những quyết định mới ấy, một phần trong chàng lại như đang bị bào mòn.

    Từng là người được nhà vua cưng chiều, từng là bàn tay phải của vương triều, Taleyzi giờ đây thấy mình dần bị gạt ra bên lề. Không ai nói điều đó thành lời, nhưng sự thật rành rành đang phơi bày qua từng cuộc họp bị rút ngắn, từng sắc lệnh không còn nhắc tên chàng, và ánh mắt Nhà Vua chỉ còn tìm đến Terio với ánh nhìn ngập tràn kỳ vọng.

    Đúng vào lúc ấy, như một chiếc bóng Licote xuất hiện.

    Hắn bước vào phòng không một lời xin phép, như thể nơi đây đã thuộc về hắn từ lâu. Vạt áo choàng đen thẫm lướt qua nền đá, tạo nên âm thanh khẽ khàng nhưng rợn người như móng vuốt của bóng tối đang gõ cửa.

    - Ngài đến đây làm gì?

    Taleyzi hỏi, giọng trầm nhưng đầy cảnh giác. Licote không trả lời ngay. Hắn tiến đến gần cửa sổ, cùng hướng ánh nhìn ra bầu trời đang đổ bóng lên mái vòm hoàng cung.

    - Ta chỉ đến để nói một vài lời.. về công lý, về trật tự.. và về ngươi.

    Hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại như một con cáo vừa ngửi thấy mùi máu.

    Taleyzi không đáp, nhưng ánh mắt chàng chợt dao động. Licote đã thấy điều đó. Hắn đi một vòng chậm rãi quanh căn phòng, như thể đang diễn một vở kịch chỉ có hai vai.

    - Ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao Terio, một kẻ không mang dòng máu thuần hoàng gia lại được nắm toàn bộ quân quyền không?

    Hắn nói, từng lời rót ra như thuốc độc.

    - Vì năng lực.

    Taleyzi trả lời, giọng đầy mâu thuẫn, như thể đang tự thuyết phục chính mình.

    - Hay vì hắn được lòng cả hai người quan trọng nhất trong cung điện này? - Licote nhấn mạnh.

    - Vua Phato.. và nữ tế Rowliza.

    Cái tên ấy khiến sống lưng Taleyzi cứng lại. Licote mỉm cười, có vẻ như hắn đã tìm thấy điểm yếu.

    - Ta biết ngươi từng coi Terio như ruột thịt, nhưng hắn thì sao? Giờ hắn là biểu tượng của một triều đại mới, nơi mà những kẻ như ngươi và ta.. những người mang dòng máu quý tộc thật sự lại bị xem là tàn dư lỗi thời.

    Taleyzi im lặng. Đôi bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt đến trắng bệch. Licote ngồi xuống đối diện, giọng hắn trầm thấp, như lời xúi giục của một ác thần trong đêm.

    - Chúng ta không cần phải phục tùng. Chúng ta có thể giành lại vị trí xứng đáng của mình. Ngươi có thể trở lại đúng với danh nghĩa người kế thừa xứng đáng, huyết thống quý tộc thuần chính nhất Merot. Ngươi có thể ngồi bên cạnh Đức Vua, không phải dưới chân một kẻ vô danh.

    - Và đổi lại? - Taleyzi hỏi khẽ.

    Licote mỉm cười. Hắn không cần nói nhiều hơn. Bởi Taleyzi đã hiểu. Cái giá chính là Terio.

    Những ngày sau đó, Licote tiếp tục bồi đắp mối nghi kỵ. Hắn rỉ tai Taleyzi về những lần gặp gỡ mờ ám giữa Terio và Rowliza, về cái vòng hoa trắng đầy tình ý nơi chợ chính, về ánh mắt mà một người đàn ông không nên dành cho Vương Hậu của Nhà Vua.

    Từng mảnh thông tin nhỏ được thêu dệt, rải rác như hạt giống tăm tối gieo vào lòng Taleyzi. Và trong những đêm dài, khi tiếng trống canh vọng lại từ xa, chàng bắt đầu nhìn người em họ năm xưa bằng ánh mắt khác. Không còn là tình thân mà là sự phản bội.

    Licote như một con nhện khổng lồ đang lặng lẽ dệt mạng. Và Taleyzi dù chưa biết đã tự nguyện đặt mình vào giữa tâm lưới.

    Một cuộc chơi đã bắt đầu, nơi kẻ thắng không nhất thiết phải mạnh hơn mà chỉ cần thủ đoạn hơn. Và trong bóng tối đó, kẻ đang thì thầm.. không bao giờ nói thật tất cả.

    * * *

    Khi mùa xuân vừa chạm đến rìa trời phía Bắc, những cánh đồng băng tan lộ ra lớp đất đỏ cằn cỗi, dấu vết của một vùng đất từng chìm trong khói lửa. Ở đó tại biên viễn lạnh giá, tàn dư của các thế lực nổi loạn cuối cùng đang tụ hội, như những vệt máu loang lổ còn sót lại sau một vết thương chưa lành. Dưới danh nghĩa phục quốc, chúng rắp tâm gây nên một trận phản loạn cuối cùng, đòn đánh cuối cùng trước khi quyền lực hoàn toàn nghiêng hẳn về tay Đức Vua Phato.

    Nhà Vua biết rõ điều đó, nhưng ngài không hề nao núng. Trong tim ngài vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào Terio, vị tướng trẻ dũng mãnh, người đã nhiều lần vượt qua những hiểm nguy không tưởng để mang lại bình yên cho đất nước.

    Nếu cuộc chinh phạt sắp tới giành được thắng lợi, vương quốc sẽ lần đầu tiên trong hàng thế kỷ thống nhất dưới một ngọn cờ duy nhất. Sẽ không còn những lãnh chúa tự phong, không còn những thành trì dựng nên từ hận thù và dối trá. Nhưng nếu thất bại, triều đình sẽ tan rã từ trong cốt lõi, và ngai vàng vốn đã lung lay bởi bao nhiêu đợt gió ngầm sẽ chỉ còn là chiếc ngai trống cho kẻ khác đến đoạt lấy.

    Trận chiến này không chỉ là phép thử dành cho binh lực, mà còn là trận chiến cuối cùng quét sạch mưu mô lẩn khuất trong lòng triều chính. Nhà Vua đã chuẩn bị. Không chỉ binh giáp mà còn cả lòng người. Dưới tầng tầng lớp lớp lễ nghi và gấm vóc, một cơn sóng ngầm đang vặn mình chờ dịp trỗi dậy. Những kẻ như Licote vẫn chưa lộ mặt, nhưng móng vuốt của chúng đã len sâu vào từng kẽ đá của cung điện hoàng gia.

    Và vì thế, trước khi binh sĩ xuất chinh, một yến tiệc lớn được tổ chức ngay giữa quảng trường trung tâm hoàng thành. Không phải chỉ là buổi tiệc tiễn quân mà là một lời tuyên bố.

    Một khẳng định gửi đến toàn thể dân chúng rằng triều đình không hề run sợ. Rằng dù phía trước là gió bão, thì trái tim của chính nghĩa vẫn không ngừng đập trong từng nhịp trống trận, trong từng bước chân của đoàn quân sắp rời thành. Rằng chính nghĩa không lùi bước.

    Nhưng ngay cả trong ánh rượu chan hòa, những tiếng đàn vang vọng và nụ cười gượng gạo, đã có những ánh mắt âm thầm quan sát, đợi chờ khoảnh khắc hỗn loạn để tung ra nhát dao chí mạng.

    * * *
     
  2. Chì Đen

    Messages:
    167
    Chương 31: Trước Cơn Bão Lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những chiếc đèn lồng đỏ thẫm trãi dọc từ cổng thành đến tận bậc thềm cung điện, như dòng máu rực rỡ chảy xuyên suốt trái tim của hoàng thành. Tiếng trống dồn dập như nhịp đập của đất trời, hòa cùng âm thanh của kèn đồng, tiếng cười và mùi rượu nồng thẫm, làm nên một buổi lễ tiễn quân chưa từng có trong nhiều năm trở lại đây. Người dân chen chân trên các tầng bậc đá, tay giơ cao chén rượu, hô vang tên những tướng lĩnh sắp ra trận như một lời cầu chúc gửi gắm vận mệnh quốc gia.

    Dưới ánh sáng rực rỡ và những tiếng hô vang, chỉ có vài bóng người lặng lẽ không nhập vào niềm vui chung.

    Từ khoảng tối giữa hàng cột phủ rêu cổ kính, Licote khoác chiếc áo choàng tím sẫm, đứng yên bất động. Đôi mắt hắn ánh lên sắc vàng lạnh, dõi theo từng chuyển động của Terio đang nghiêm cẩn cúi đầu trước Nhà Vua nơi bậc thềm trung tâm. Gã không cười cũng không nhíu mày, chỉ nhè nhẹ nghiêng đầu như một kẻ nhẫn nại đã gieo xong hạt giống, giờ chỉ đợi ngày quả độc chín rộ.

    Sau khi hoàn tất nghi lễ trước mặt Nhà Vua, Terio lặng lẽ rút lui về một góc khuất, nơi ánh đèn không chạm tới và tiếng hò reo cũng lùi xa. Ánh mắt chàng trầm sâu như mặt hồ khi đêm xuống, phản chiếu những khoảng lặng không tên.

    Giữa biển người đang hân hoan, một khoảnh khắc bất chợt xảy đến, khi ánh mắt chàng vô tình bắt gặp ánh nhìn của Rowliza. Từng nhịp đập trong lòng chàng như dừng lại. Chàng hiểu đã đến lúc phải thốt ra lời từ biệt sau cùng, dù đau đến nhường nào.

    Từ ngày Nhà Vua đem hết tâm sự giãi bày cùng chàng, về chiếc vòng hoa lặng thinh mà thấu tận đáy lòng, chàng đã hạ quyết tâm dừng lại. Mối dây ràng buộc tưởng như bất khả kháng ấy, chàng không thể để nó kéo cả ba người rơi sâu hơn nữa vào vực xoáy định mệnh.

    Nhưng giữa lý trí và cảm xúc, luôn luôn tồn tại một vùng xám. Họ chưa từng có một lời rõ ràng, chưa từng khép lại bằng bất cứ câu chia ly nào. Và chàng biết, bản thân không thể mãi trốn tránh. Đã đến lúc phải nhìn thẳng vào nhau.. một lần sau cuối.

    Chàng cầm lấy ly rượu, lặng lẽ cụng cùng vài vị tướng gần bên, nụ cười thoáng qua như làn khói mỏng. Rồi chẳng để ai kịp nhận ra, chàng rút lui nhẹ như một cơn gió thoảng.. không dấu vết, không lời nào, chỉ để lại một khoảng trống âm thầm giữa cuộc tiệc đang còn dang dỡ.

    Cách đó không xa, Taleyzi đứng nơi rìa ánh sáng, ly rượu trong tay vẫn đầy nguyên sóng sánh dưới ánh đèn. Ánh mắt chàng rọi xuyên buổi tiệc, lạc giữa đám đông mà chẳng dừng lại ở ai. Chỉ đến khi thấy bóng Rowliza lặng lẽ xin lui với lý do không khỏe, chàng mới khẽ nghiêng người, bước qua khoảng sân, luồn qua vài chiếc cột lớn rồi sánh vai với Licote trong thoáng chốc.

    Gió lùa qua mái vòm đá, cuốn theo giọng nói mỏng như khói của Taleyzi.

    - Cô ta đã đến đường hầm.

    Không đợi phản hồi, chàng quay đi hòa vào ánh đèn và tiếng người như chưa từng xuất hiện.

    Rowliza lúc này đã rời khỏi đại sảnh ồn ã. Bên dưới lớp áo choàng nhung đen, nàng giấu đi ánh nhìn kiên quyết. Phòng nhỏ nơi cuối hành lang vẫn còn mùi gỗ cũ. Tấm ván sàn, bị xô lệch rất khẽ, hé ra miệng hầm tối đen. Không cần đuốc, nàng trượt mình vào trong bóng tối như nước chảy về lòng đất nhanh gọn và dứt khoát.

    Phía trên tiếng rượu rót vẫn còn vang vọng, nhưng thời khắc đã bắt đầu nhuốm màu khác lạ. Dưới lòng đất, cánh cửa bí ẩn đã mở ra, dẫn lối cho những điều không ai còn kiểm soát.

    * * *

    Chỉ vài phút sau khi Rowliza rời khỏi yến tiệc, Licote đã nhẹ nhàng tiến đến gần Đức Vua. Trong tay hắn vẫn là ly rượu chưa cạn, ánh mắt như không nhìn vào đâu cả, chỉ khẽ lướt qua khoảng sân đá phủ ánh đèn lồng.

    - Trăng đêm nay tròn quá, thưa Bệ Hạ. Hay chúng ta cưỡi ngựa ra ngoài một lát? Qua rừng phía tây.. hít thở chút khí lạnh đêm đầu mùa, lấy chút điềm lành cho trận chiến sắp tới.

    Câu nói tưởng chừng chỉ là lời tán gẫu vu vơ, nhưng như thể đã được sắp đặt từ trước, các đại thần, tướng lĩnh và cả Nhà Vua đều gật đầu. Vài tiếng cười cất lên, tiếng vó ngựa chuẩn bị rục rịch bên ngoài tường thành. Và rồi đoàn người rời cung điện trong ánh đuốc vàng rực, hướng về cánh rừng phía tây, nơi con đường hầm ngầm cổ xưa dẫn ra.

    Trong khi đó, dưới ánh trăng loang loáng trên mặt sông, Rowliza đã chờ sẵn bên bờ nước. Nơi đây từng là chốn trú ẩn yên bình nhất của nàng và Terio, đã chứng kiến bao cái ôm vụng trộm, bao ánh nhìn thầm thì không lời. Lòng nàng cuộn trào như mặt sông đêm, mắt không rời khỏi lùm cây phía xa, nơi bóng người vừa bước ra trong im lặng, đó là Terio.

    Ngay khoảnh khắc ấy, mọi rào cản đều tan biến. Không cần lời gọi, không cần dấu hiệu, Rowliza chạy đến ôm lấy chàng. Nàng không bật khóc nhưng nước mắt đã lặng lẽ thấm ướt vai áo chàng. Cái ôm không níu giữ mà như một cái buông tay cuối cùng, cố níu lấy chút tàn dư của điều đã không còn.

    Terio giữ lấy nàng, mạnh mẽ và run rẩy. Bàn tay chai sạn của người từng cầm gươm qua bao trận chiến giờ đây lại dịu dàng đến kỳ lạ, miết chậm theo lọn tóc nàng, như muốn ghi khắc từng sợi, từng hơi thở vào tận cùng trí nhớ.

    Mắt họ chạm nhau trong ánh trăng, và chỉ một cái nhìn cũng đủ để thốt lên tất cả những gì không thể nói thành lời. Họ biết.. đây là lần cuối cùng.

    Nụ hôn đến nhẹ như gió, nhưng cháy bỏng như lửa, không còn là sự vồ vập. Một nụ hôn rớm lệ đến như hơi thở cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ dài, như một lời tiễn biệt đau đớn và đẹp đẽ. Môi chạm môi nhưng tim như đang rạn nứt. Rowliza gục vào ngực Terio, nơi nhịp tim gấp gáp như tiếng trống tiễn quân ra trận. Nàng nghe thấy tiếng thở của chàng đứt quãng, nghẹn ngào, như thể chính chàng cũng đang rơi tự do vào vực thẳm.

    Terio buông nàng ra rất chậm. Mỗi ngón tay như một nhát dao, cắt từng mảnh dũng khí ra khỏi lòng chàng. Nhưng rồi họ đã chọn. Họ buông tay nhau, mong rằng bằng sự dũng cảm muộn màng ấy, có thể giữ được chút danh dự cuối cùng.

    Tiếc thay.. sau bao đớn đau và dằn vặt để đưa ra quyết định cuối cùng, vậy mà số phận vẫn không chịu buông tha cho họ.

    Một tiếng động khô khốc vang lên phía sau. Tiếng giẫm lên lá mục. Trong bóng tối dày đặc của rừng, những ánh đuốc bỗng sáng lên, xé toạc đêm đen như những con mắt phán xét.

    Licote bước ra trước tiên. Trên gương mặt là một nụ cười mỏng như tơ nhện nhưng bén như lưỡi dao. Hắn không cần nói gì, chỉ ánh mắt ấy đã là một bản án. Theo sau hắn là Taleyzi. Dù đã biết từ trước, nhưng vẫn thất thần như bị đánh gục bởi chính sự thật này.

    Và rồi Đức Vua Phato xuất hiện. Từng bước chân ngài chậm rãi đến gần và dừng lại. Ngài đứng đó, khuôn mặt như tượng đá, đông cứng, vô cảm, nhưng trong ánh mắt ấy là cả một biển gào thét. Gào thét vì sự phản bội. Gào thét vì tình yêu tan vỡ. Gào thét vì một giấc mộng sụp đổ.

    Mọi người đứng đó bất động, như thể cả khu rừng cũng nín thở. Không ai nói lời nào, không ai cần phải giải thích. Cảnh tượng trước mắt rõ ràng hơn bất kỳ lời buộc tội nào.

    Rowliza quay lại, chạm vào ánh mắt của Đức Vua, ánh mắt của một người vừa mất tất cả. Hai con người từng là niềm tin lớn nhất trong lòng ngài, giờ đây lại phản bội ngài theo cách đau đớn nhất.

    Licote cúi đầu, giọng rót như rượu độc.

    - Bệ Hạ.. thần cho rằng không thể dung thứ cho hai kẻ đã làm ô uế danh dự của hoàng tộc.

    Nhà Vua không đáp. Ngài chỉ nhắm mắt một lúc như để kiềm chế, hay để chôn giấu một điều gì đó vỡ vụn. Rồi ngài ra hiệu. Ngay lập tức, binh lính ào ra từ các hướng, bao vây họ như những chiếc bóng của định mệnh.

    Terio không chống cự. Chàng lặng im đưa hai tay ra, để mặc những vòng xích sắt lạnh lẽo giam chặt lấy cổ tay. Rowliza cũng không phản ứng. Chẳng còn một lời biện minh nào, bởi nàng biết, trong mắt người đời.. nàng đã là một kẻ tội đồ.

    Gió rít lên qua từng tán lá, cuốn theo tiếng xiềng xích va vào nhau như khúc nhạc tang cho một tình yêu bị kết án. Dưới ánh sao lạnh lẽo, nơi từng là thánh địa thiêng liêng của những lần yêu trong lặng thầm, giờ chỉ còn lại dòng sông, chứng nhân lặng lẽ, gào lên trong tuyệt vọng, như muốn xóa đi dấu tích cuối cùng của một chuyện tình bị nguyền rủa.
     
  3. Chì Đen

    Messages:
    167
    Chương 32: Lời Thú Tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Terio bị nhốt trong tầng sâu nhất của ngục tối, nơi ánh sáng đã từ lâu bị nuốt chửng, nơi thời gian không còn đo đếm bằng ngày đêm, mà bằng tiếng nhỏ giọt vô tận của nước rỉ từ vách đá. Nơi chẳng còn gì sự cô độc gặm nhấm từng khắc. Xiềng xích sắt lạnh cắn chặt cổ tay, lạnh buốt như những lời phán xét không thể chối cãi. Nhưng điều khiến chàng thấy nặng nề nhất.. không phải là gông xiềng. Mà là sợi xích vô hình đang siết nghẹt lấy trái tim mình.. mang tên phản bội.

    Tiếng bản lề rỉ sét nghiến lên âm thanh sắc lẹm, cánh cửa nhà lao mở ra. Terio ngẩng đầu, đôi mắt đã quen với bóng tối chợt nheo lại khi nhận ra người vừa bước vào. Không phải cai ngục, không phải kẻ thẩm vấn mà là Đức Vua Phato.

    Đức Vua mặc trường bào đen, không gươm, không thị vệ. Chỉ một mình, và chính sự đơn độc ấy.. lại khiến sự xuất hiện của ngài nặng nề như một bản án từ trời cao giáng xuống. Terio lập tức quỳ gối, gò lưng cúi rạp xuống nền đá lạnh, không dám ngẩng lên. Không phải vì sợ.. mà vì không còn đủ tư cách để nhìn vào mắt ngài.

    Phato đứng trước mặt chàng, đôi giày ngập trong lớp bụi ẩm của ngục thất, ánh mắt tối sầm lại bởi thứ cảm xúc mà ngay cả những cơn thịnh nộ của chiến trường cũng chưa từng gợi nên.. đó là sự thất vọng.

    Giọng ngài vang lên, trầm và chậm như lưỡi dao kéo lê trên da thịt.

    - Thần tin.. nàng chung thủy với người.

    Ngài nhắc lại chính câu nói Terio từng thốt ra, câu nói tưởng là một lời trấn an, nhưng giờ đây lại trở thành bằng chứng cho sự phản bội.

    Terio không đáp. Môi chàng mím chặt, ánh mắt dán xuống mặt đất đen ngòm, nơi từng hạt bụi như gào lên tội lỗi. Không có từ nào xứng đáng để nói ra. Chàng không chỉ phản bội một lời thề, mà còn phá vỡ trái tim của người từng đặt niềm tin nơi chàng.

    Sự im lặng kéo dài giữa hai người đàn ông, một là bậc quân vương mang trên vai vận mệnh vương quốc, một là vị anh hùng từng được tung hô khắp các bờ cõi lục địa. Giữa họ từng có sự tin tưởng không lời, từng có thứ tình cảm vượt trên cả huyết thống. Giờ đây lại bị chia cắt bởi một tình yêu cấm kỵ.

    Rất lâu sau, Terio mới cất lời, từng chữ như rơi ra từ hàm răng siết chặt.

    - Mọi tội lỗi.. đều là của thần. Thần đã không giữ được mình, chính thần đã dụ dỗ nàng. Thần xin nhận lấy cái chết để đền tồi.

    Phato không đáp ngay. Ngài chỉ siết chặt nắm tay. Khi lên tiếng, giọng ngài đã không còn giận, mà là thứ đau đớn lạnh lùng đến tê dại.

    - Ngươi không chỉ phản bội ta.. mà còn phản bội lòng tin của cả đất nước này.

    Terio vẫn quỳ. Bóng dáng chàng lặng như đá. Không biện minh. Không nước mắt. Nhưng trong lòng, từng tiếng nói của Phato như đâm xoáy vào vết thương đã lở loét, khoét sâu vào niềm tin mà chàng từng dùng tất cả để dựng nên lý tưởng sống của mình.

    Ngoài kia, những lời xì xào đang dần trở thành ngọn lửa thiêu rụi mọi di sản mà họ từng dày công gây dựng.

    - Không giữ nổi một người phụ nữ bên cạnh, thì làm sao giữ nổi một vương triều?

    - Vị anh hùng ư? Chỉ là một kẻ yếu đuối, để cảm xúc làm lu mờ lý trí.

    - Rowliza, người được chọn ư? Nữ thần gì chứ? Chỉ là một ả đàn bà giấu dao trong tay áo.

    Từng câu, từng chữ, như mũi tên nhắm thẳng vào lòng dân. Không chỉ Terio mà cả Rowliza, người từng được tung hô là ánh sáng của đức tin, giờ đây cũng bị chôn vùi trong bùn lầy dư luận. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu kỳ vọng, giờ chỉ còn lại sự thất vọng cay nghiệt.

    Terio gục đầu xuống. Xiềng xích sắt nặng nề, nhưng nỗi hổ thẹn trong lòng còn nặng hơn tất cả. Không một vết thương nào trên thân thể, nhưng linh hồn chàng đã nứt vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi vào vực sâu không đáy.

    Có lẽ.. chàng đã thực sự đánh mất tất cả. Đất nước, Đức Vua, danh dự, và cả chính bản thân mình.

    * * *

    Rowliza bị giam trong chính căn phòng từng là thánh điện của nàng, nơi mỗi đêm nàng quỳ dưới ánh nến, dâng lời nguyện cho thần linh và cho cả vương quốc. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, tường vẫn là màu trắng ngà dịu nhẹ, rèm vẫn thoảng hương cúc trắng, bàn thờ vẫn còn dấu tay nàng đặt lần cuối.. Nhưng tất cả nay chỉ còn là lớp vỏ bọc giả tạo cho một nhà giam được bọc vàng. Không xiềng xích, nhưng từng bước đi, từng hơi thở cũng là một bản án vô hình.

    Những thị nữ thân cận đều đã bị điều đi không một lời từ biệt. Thay vào đó là những gương mặt xa lạ, ánh mắt nhìn nàng đầy dè chừng, không còn tôn kính cũng chẳng có lòng thương.

    Tin tức về nàng lan đi như lửa bén rơm, nhanh đến mức chính nàng cũng không thể ngăn được mình nghe thấy. Người dân từng cúi đầu khi nghe tên nàng, giờ thì thầm nguyền rủa sau lưng.

    Từng câu từng chữ như gai độc cắm thẳng vào tim. Nàng từng được xem là "người được chọn", hiện thân của thánh ý, nay chỉ còn là một biểu tượng bị nguyền rủa. Nàng nghe thấy qua những khe cửa, những lời thầm thì nhức nhối.

    - Làm nữ tế mà lại lén lút tư tình..

    - Giả nhân giả nghĩa.. Đức Vua tôn sùng thế mà cũng phản bội..

    - Chắc từ đầu là mưu tính, mê hoặc cả Nhà Vua lẫn tướng quân.

    Rowliza không khóc nữa. Từ đêm ở bờ sông ấy, đêm cuối cùng đôi mắt nàng còn ướt vì xúc cảm, giọt lệ đã hóa thành tro và trái tim đã chết lặng. Chỉ còn một nỗi đau âm ỉ kéo dài, như vết chém không cầm máu nổi. Trong lòng nàng, vừa là nỗi lo cho Terio, người có thể đang bị tra khảo trong ngục. Vừa là nỗi đau cho Đức Vua, người đã từng nâng niu nàng như báu vật, giờ thì bị chính nàng đâm một nhát chí mạng vào tim.

    Nàng ngồi trước tấm gương đồng, đối diện chính mình, một hình hài quen thuộc nhưng ánh mắt thì xa lạ đến rợn người. Đôi mắt từng rực sáng bởi niềm tin giờ đục ngầu nỗi xót xa. Nàng tháo chiếc vương niệm có đính đá linh thiêng mà ngày đăng phong Nhà Vua từng đích thân đội lên đầu nàng. Những ngón tay run rẩy đặt nó xuống bàn, như chính tay mình vừa chôn đi đức tin của cả một vương triều.

    - Ta đã không còn là người được chọn..

    Ngoài cửa sổ, tiếng chuông từ tháp cổ vẫn vang lên mỗi giờ mỗi khắc, nhưng trong lòng Rowliza, đức tin đã im lặng.

    Có lẽ.. định mệnh chưa bao giờ mỉm cười với tình yêu của họ. Và nàng, trong chiếc lồng vàng, chỉ còn lại sự chờ đợi cay nghiệt, phán xét, xóa tội.. hay kết thúc?

    * * *

    Phato đứng trước cánh cửa căn phòng ngài từng đích thân cho xây nên. Nơi ngài từng trao niềm tin, từng nghĩ sẽ là thánh đường của tình yêu giữa vương quyền và định mệnh. Nhưng giờ đây, nó chỉ là một nấm mồ đẹp đẽ cho một thứ tình cảm đã chết.

    Không ai mở cửa cho ngài. Ngài không cần. Tự tay đẩy cửa, như tự rạch toang vết thương trong lòng mình.

    Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, chỉ có một vài ngọn nến nhỏ lập lòe lay động. Rowliza đang ngồi bên cửa sổ, tấm lưng mảnh khảnh phủ một lớp ánh trăng mỏng như sương. Nghe tiếng bước chân, nàng quay lại. Đôi mắt từng long lanh đức tin, giờ đầy tĩnh lặng và buồn đau.

    Ánh nhìn họ gặp nhau trong một khoảnh khắc dài như vĩnh cửu. Hai con người ấy.. Không phải vua và tế nữ, mà là một người đàn ông mang trái tim bị phản bội, và một người phụ nữ mang trái tim đầy tội lỗi.

    Cuối cùng, chính nàng là người lên tiếng. Giọng nàng không run rẩy, mà bình thản như thể đã tập nói những điều này hàng ngàn lần trong lòng.

    - Ngài có quyền giận dữ. Có quyền khinh ghét thiếp.

    Phato không đáp. Ngài chỉ tiến lại gần, chậm rãi như đang bước giữa chiến trường vỡ vụn. Mỗi bước chân là một nhịp tim nghẹn lại, mỗi cái nhìn là một nhát dao tự đâm vào chính mình.

    Rowliza khẽ hít thật sâu rồi nàng bắt đầu kể. Không biện minh, không tô hồng. Chỉ là sự thật lạnh lẽo và trần trụi. Lần đầu gặp Terio, ánh mắt không thể quên, những buổi gặp trộm bên bờ sông, cái nắm tay thoáng qua mà ám ảnh mãi, những đêm dài chỉ dám nhớ nhau trong thinh lặng. Tình yêu ấy đã bắt đầu trước cả ngai vàng, trước cả danh hiệu, trước cả khi nàng biết mình sẽ gắn cuộc đời với thánh điện.

    Mỗi lời như lột bỏ một mảng da, để lộ nỗi đau đỏ rực trong mắt Phato.

    - Thiếp chưa từng cố lừa dối ngài.. chỉ là.. tình cảm ấy, đã tồn tại từ trước khi thiếp biết thế nào là định mệnh, là trách nhiệm, là ngôi vị.

    Ánh mắt Đức Vua mờ đi trong im lặng. Ngài không cắt lời nàng cũng không chất vấn, chỉ lặng lẽ để nàng nói. Rồi ngài quay đi, giọng trầm nặng như vang lên từ vực sâu.

    - Ta đã từng nghĩ, chỉ cần cho nàng mọi thứ.. Quyền lực, danh vị, đức tin của cả vương quốc, thì nàng sẽ nhìn về phía ta..

    Ngài dừng lại, ngước nhìn nàng lần cuối đầy tuyệt vọng.

    - Nhưng thì ra.. trái tim nàng đã đặt ở nơi khác từ trước khi ta gặp nàng.

    Rowliza cúi đầu, nước mắt trào ra lặng lẽ rơi trên gấu váy. Nhưng không cầu xin tha thứ. Vì nàng biết, có những vết thương không thể chữa lành bằng lời biện minh.

    * * *
     
    Last edited: Jun 23, 2025
  4. Chì Đen

    Messages:
    167
    Chương 33: Tình Yêu Của Nhà Vua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm ấy.. một đêm không dành cho giấc ngủ, cũng chẳng dành cho hy vọng.

    Mặt trăng còn treo lơ lửng trên đỉnh tháp, chưa kịp lặn sâu vào mây, thì tiếng kèn cảnh báo đã vang lên như tiếng gào thét cuối cùng của một thành trì hấp hối. Âm thanh ấy xé toạc màn đêm, vọng qua từng dãy tường thành, len vào từng giấc mơ chưa kịp tan. Gió nổi lên dữ dội như linh hồn của những kẻ chết oan trở về đòi nợ. Cờ hiệu rách tả tơi bay phất phới. Từ phía tây, lửa bùng lên dữ dội, không kiểm soát như một vết chém rạch ngang lòng hoàng thành, lấp lánh ánh sáng của tận cùng.

    Những bức tường đá kiên cố từng che chở biết bao thế hệ giờ cũng đi đến bờ vực của sự rạn vỡ. Tiếng vó ngựa vang rền, dồn dập, hỗn loạn như một bản hòa ca của máu và phẫn nộ.

    Lực lượng phản loạn dưới tay Licote từng là những cái bóng bị lãng quên, từng bị xua đuổi, từng quỳ gối trong sỉ nhục, nay quay về như những ngọn gió trả thù. Chúng không cần danh vọng, không cần vương quyền. Chúng cần đốt sạch. Chúng cần trả lại nỗi đau bằng máu và lửa. Lời cảnh báo ngày trước từng bị xem là chuyện hoang đường.. giờ đây thành hiện thực, vô cùng tàn khốc và trần trụi.

    Trong khi những kẻ quyền quý còn chưa kịp mặc giáp, trong lúc cung điện còn đang rối loạn tìm nơi trú ẩn, một bóng áo giáp lặng lẽ len qua hành lang dẫn xuống ngục tối.

    Người lính ấy vẫn còn thở dốc vì sợ hãi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh niềm xúc động lạ lùng. Hắn mở xích, từng mắt khóa vang lên tiếng lạch cạch, khô khốc như điểm chuông cho một số phận khác.

    - Đức Vua.. đã ban lệnh. - Hắn nói nhỏ, như sợ chính giọng mình sẽ khiến mệnh lệnh ấy biến mất.

    - Ngài bảo tôi đưa người đến ven sông, càng nhanh càng tốt.

    Terio ngỡ ngàng, chưa kịp hỏi gì thì đã bị giục bước đi. Con đường quen thuộc dẫn ra bờ nước vẫn còn in dấu những kỷ niệm của một tình yêu đã bị cả thế giới lên án.

    Đêm đen như mực, gió thổi qua mang theo mùi tro tàn và máu nóng, như thể thế gian đang rũ bỏ lớp vỏ cũ để thay da đổi thịt, còn lòng người thì vẫn quay cuồng giữa vũng lầy muôn vàn rối ren.

    Và rồi nàng xuất hiện. Không xiềng xích, không còng tay, không bất kỳ dấu vết nào của hình phạt. Chỉ là một dáng hình mảnh dẻ với mái tóc rối bời và ánh mắt tràn đầy mơ hồ. Cho đến khi nhìn thấy Terio, lúc này nàng đã hiểu vì sao nàng lại có mặt tại đây.

    Đằng sau sự tự do của họ.. là quyết định đầy giằng xé của Nhà Vua.

    Phato. Vị quân vương từng nắm trong tay quyền lực tối cao, đã đặt vương miện xuống, không phải để đầu hàng, mà là để chứng minh cho tình yêu của ngài.

    Ngài yêu Rowliza không chỉ bằng trái tim, mà bằng cả lý trí, bằng cả sự hy sinh của một người không cầu đáp lại. Từng nghĩ chỉ cần giữ nàng bên cạnh, từng hy vọng trái tim nàng sẽ một ngày quay về. Nhưng sự thật trần trụi như sương giá.. trái tim nàng đã mãi mãi thuộc về kẻ khác.

    Chính vì vậy, ngài đã lựa chọn điều đau đớn nhất đời mình.. đó là buông tay.

    Tình yêu của Nhà Vua. Không phải là thứ tình yêu muốn sở hữu, mà là tình yêu biết từ bỏ, để người mình yêu được sống, được tự do, được hạnh phúc, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc ngài phải chịu đựng cả đời trong cô độc.

    Tình yêu của Nhà Vua. Cao thượng đến nỗi, lịch sử sẽ không viết lại như một kẻ thất bại, mà như một vị vua đã yêu bằng cả tấm lòng và kết thúc bằng một sự thứ tha vĩ đại.

    Terio lặng lẽ nhìn Rowliza, ánh mắt chàng ánh lên nỗi thấu hiểu đến cay đắng. Chàng biết đây là món quà cuối cùng mà Nhà Vua dành cho họ. Một sự tha thứ không lời, một ân huệ quý giá.. Nhưng làm sao chàng có thể đón nhận?

    Làm sao một kẻ như chàng, người đã phản bội Đức Vua, phản bội cả đất nước và chính niềm tin của dân chúng, lại có thể chạy trốn vào hạnh phúc, để lại tất cả đổ nát phía sau? Không. Chàng không thể làm vậy. Không thể để tình yêu này trở thành lời nguyền nguy hiểm bám lấy số phận những người vô tội.

    Chàng siết chặt tay Rowliza, lần cuối, rồi dịu dàng dẫn nàng bước lên con thuyền nhỏ, chiếc thuyền đã buộc sẵn nơi mép nước. Gió đêm lồng lộng, thổi mạnh như muốn cuốn trôi tất cả quá khứ và tội lỗi.

    - Nàng phải đi. Ngay bây giờ. Trước khi bọn chúng phát hiện ra.

    Giọng Terio khàn đặc, như bị đốt cháy bởi ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng. Rowliza khựng lại, nắm chặt vạt áo chàng, đôi tay run rẩy, ánh mắt đầy nỗi van xin không thể thốt thành tiếng.

    - Còn chàng? Chàng sẽ đi đâu?

    Terio mỉm cười. Nụ cười của một kẻ đã chết từ lâu trong lòng, chỉ còn một tấm xác biết yêu.

    - Ta không đi đâu cả. - Chàng thì thầm.

    - Ta phải ở lại. Phải sửa lại những gì mình đã hủy hoại. Không thể để người đời mãi nhớ đến ta.. như một kẻ phản bội.

    Rowliza nhìn chàng, không nói, nước mắt đã trào ra từ lúc nào. Nàng hiểu.. nàng biết.. với lòng tự tôn của chàng, tình yêu lúc này là điều vô nghĩa.

    Terio nâng gương mặt nàng bằng cả hai tay, dịu dàng như lần đầu chàng từng làm điều đó. Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, như khắc ghi lại hình bóng duy nhất ấy. Trong khoảnh khắc, họ không phải là hai kẻ bị nguyền rủa, không phải là tội đồ. Họ chỉ là hai người đã từng yêu nhau thật lòng.. quá thật lòng để có thể quên.

    - Làm ơn, hãy sống. Vì ta. Vì tất cả những gì chúng ta không thể có. - Giọng chàng nghẹn lại.

    Không để nàng do dự thêm, Terio bất ngờ đẩy con thuyền ra khỏi bờ. Động tác dứt khoát, tuyệt vọng, như thể nếu chần chừ một giây, chàng sẽ không đủ can đảm mà rời tay.

    Chàng lùi lại, quay mặt đi, không dám nhìn ánh mắt nàng một lần nữa. Vì biết chỉ cần nhìn.. chàng sẽ không thể chịu nổi.

    - Terio! - Giọng nàng vỡ ra, như tiếng thét của linh hồn bị xé nát.

    - Dù có chuyện gì xảy ra.. đừng chết.. làm ơn.. xin chàng đừng chết!

    Gió thổi tung giọng nàng, cuốn lên trời cao, hòa vào tiếng lửa cháy, hòa vào tiếng người khóc, thành một khúc bi ca vô định.

    Chiếc thuyền nhỏ trôi xa dần, đưa Rowliza đi khỏi chiến loạn, đi khỏi tình yêu, đi khỏi một người đã đặt cả đời mình dưới chân nàng.

    Còn lại Terio.. bước trở vào bóng tối.

    Không phải để chết như một kẻ hy sinh. Mà để sống như một tội đồ mang theo sám hối, cố gắng dùng phần đời còn lại chuộc lại điều gì đó.. Dù chỉ là một mãnh nhỏ cuối cùng của lòng tin.

    * * *
     
  5. Chì Đen

    Messages:
    167
    Chương 34: Khúc Bi Ca Cuối Cùng

    (Chương cuối)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổng thành đã khép lại từ lâu, nhưng bóng tối phản loạn đã kịp len vào từng ngõ ngách, bao trùm lấy thành trì như một bàn tay khổng lồ đang siết chặt cổ họng vương triều. Hàng vạn quân phản loạn áp sát bốn phía, tràn kín những lối đi quanh lâu đài như bầy sói đang săn mồi.

    Bên trong, dẫn đầu đội quân là Taleyzi, nét mặt đăm chiêu, bước chân không còn vững vàng như mọi khi. Trong lòng chàng đầy rối loạn, như thể bản thân đang lạc lối trong một ván cờ mà mình không còn làm chủ. Theo sát phía sau, Licote điềm nhiên, lạnh lùng như một chiếc bóng u ám. Ánh mắt hắn đảo nhanh trong bóng tối, rồi kín đáo ra hiệu cho những tên đồng mưu tản ra từng hướng.

    Taleyzi trong một khoảnh khắc mơ hồ, đã nhận ra sự bất thường, bản năng của một chiến binh khiến Taleyzi khựng lại. Có điều gì đó không đúng. Ánh mắt hắn.. cái dáng đi ấy.. Sự im lặng bất thường. Và rồi, như một lưỡi dao cứa thẳng vào tim, Taleyzi hiểu ra.. chàng đã bị lợi dụng.

    Chàng quay phắt lại, ánh nhìn đâm xuyên qua đôi mắt lạnh lùng của Licote. Không cần lời nói nào, sự thật đã tự nó phơi bày. Một tiếng rít khe khẽ từ đôi hàm răng nghiến chặt, Taleyzi thốc ngựa lao đi như bay, cánh tay vung lên ra hiệu cho những quân lính trung thành đi theo. Thứ chàng cần bảo vệ giờ đây.. là con đường hầm bí mật, nơi sinh tử của cả vương quốc.

    * * *

    Terio sau khi đẩy Rowliza lên thuyền, quay đầu lao về phía đường hầm. Dù trái tim vẫn còn rỉ máu vì chia ly, nhưng lý trí đã dẫn lối chàng về nơi đang cần một chiến binh thực thụ.

    Khi vừa rời khỏi đường hầm, một thân ảnh đổ sụp trước mắt chàng, người đó là Taleyzi. Máu loang đỏ dưới ngực áo, ánh mắt mờ đục vì đau đớn và hối hận.

    - Terio.. - Giọng chàng thều thào, bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ tay người bạn cũ.

    - Lỗi là do ta.. hắn.. hắn dùng ta như một con cờ..

    Hơi thở ngắt quãng, từng từ như rơi ra khỏi môi.

    - Đường hầm.. bị lộ rồi. Licote.. đã đưa người vào trong. Nếu cổng thành mở.. tất cả sẽ kết thúc.. Hãy.. sửa sai giúp ta..

    Terio nắm lấy tay chàng, siết chặt trong một lời thề không cần nói thành lời. Gật đầu thật khẽ, ánh mắt chàng trở nên sắc như lưỡi kiếm.

    Rồi không ngoái đầu lại, Terio lao đi như một cơn lốc. Ánh lửa nơi thành nội đã rực lên, và định mệnh cũng bắt đầu đếm ngược.

    Phía trên, lâu đài đã hóa thành địa ngục. Tiếng kêu la vang vọng khắp các hành lang, tiếng kim loại va vào nhau, lửa bốc cháy từ các ngọn đuốc bị đánh đổ, quện với khói và máu, tạo nên thứ mùi nồng nặc của hỗn loạn và phản bội.

    Licote như một con thú hoang say mùi chiến thắng, dẫn đầu đội quân phản loạn xông thẳng đến cổng thành. Hắn nở nụ cười thỏa mãn, ánh mắt rực lên như được tưới dầu. Trong tay hắn, lưỡi gươm vung xuống, chặt phăng sợi xích cuối cùng đang giữ chốt cổng. Một nhát và tất cả như sắp sụp đổ. Cánh cổng thành chỉ chờ bật tung ra để đội quân bên ngoài ùa vào như lũ dữ.

    Nhưng chính khoảnh khắc ấy, một tia chớp xé ngang màn đêm, một lưỡi kiếm sáng loáng lao tới. Terio như từ địa ngục trở về, dùng hết sức lực xiên thanh kiếm của mình qua sợi xích, lưỡi kiếm trượt dài trên thành tường đá, bắn ra những tia lửa, rồi ghim chặt vào một khe đá hở, cánh cổng vốn đã hé mở, khựng lại trong gang tấc.

    Gió đêm gào thét như dội lại tiếng oán hờn của muôn người, mang theo cả tiếng gầm giận dữ của Licote khi đòn kết thúc của hắn bị chặn đứng. Hắn không tin nổi vào mắt mình, kẻ vừa cứu lấy cánh cổng sắp sụp đổ chính là Terio, người mà hắn từng cho là đã chết trong nỗi ô nhục và tình yêu bị nguyền rủa.

    Terio không nói một lời. Chàng đứng đó ghì chặt thanh kiếm ghim vào sợi xích, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đầy máu và tro bụi. Nhưng Licote không để chàng kịp ổn định, hắn gầm lên như một con thú cùng đường, vung gươm đâm thẳng vào ngực Terio. Máu bắn ra thành dòng, đỏ như những cánh hoa vỡ nát trong đêm tối.

    Terio khuỵu xuống một chút, nhưng ánh mắt chàng không hề lay chuyển. Với tất cả sức lực còn lại, chàng quật mạnh tay kéo Licote lại gần, rút dao găm từ thắt lưng và đâm thẳng vào cổ họng hắn. Âm thanh cuối cùng từ cổ họng Licote chỉ là tiếng gió rít qua lớp máu phun trào. Đôi mắt hắn trợn trừng, chưa kịp nói một lời cuối, đã gục ngã trong vũng máu và mảnh vỡ của sự tham vọng.

    Máu của Licote nhuộm đỏ cả nền đá dưới chân cổng thành, nơi hắn từng nghĩ sẽ là cửa ngõ cho khải hoàn.

    Ngay lúc đó, Đức Vua Phato xuất hiện cùng đội cận vệ, ánh kiếm lấp loáng trong tay họ như những ánh chớp của cơn giông thịnh nộ. Bọn phản loạn còn sót lại trong thành bị tiêu diệt nhanh chóng, không một ai kịp kêu than. Nhưng vị vua kia chẳng nhìn đến chiến thắng, chẳng màng đến ngai vàng, ánh mắt ngài chỉ dán chặt vào bóng dáng đang khuỵu xuống giữa máu và tro của Terio.

    Ngài lao đến, quỳ sụp bên cạnh chàng, gương mặt bàng hoàng, đau đớn không giấu nổi. Đôi mắt từng lạnh lùng với chiến sự, từng không run rẩy trước kẻ tử hình, giờ đây mở lớn, ngập nước, run rẩy trong đêm tối.

    - Terio.. đừng nhắm mắt, ngươi chưa được phép rời đi..

    Giọng ngài gãy vỡ từng chữ, như tiếng gầm nghẹn lại trong cổ họng của một con thú bị dồn đến tận cùng đau đớn. Bao vẻ điềm tĩnh, bao uy nghi từng thấy nơi ngài giờ vỡ vụn như cảnh vật trước mắt.

    Terio không đáp. Chàng chỉ còn lại hơi thở dồn dập, ánh nhìn mờ đục như khói. Chàng siết chặt chuôi gươm, cắn răng rút nó khỏi ngực mình. Một dòng máu nữa phun ra, như sự sống cuối cùng từ chàng đang phơi bày trước mắt Đức Vua, người đã từng xem chàng như anh em, như một người bạn tri kỷ không dám thừa nhận.

    Phía bên ngoài, tiếng hò reo của quân phản loạn vang lên, chúng tưởng cổng thành đã sẵn sàng bị xô đổ. Nhưng khi cánh cổng hạ xuống.. từ trong biển lửa và tro tàn, một bóng người bước ra. Terio trong áo choàng đẫm máu, tay chàng nắm chặt lấy thứ khiến cả chiến trường chết lặng, đầu của Licote.

    Cảnh tượng ấy như một tia chớp xé ngang màn đêm dày đặc, khiến những kẻ phản loạn kinh hãi. Hắn, người mà bọn chúng tưởng đã gục ngã trong xích xiềng, đã bị nhấn chìm trong ô nhục và tình yêu cấm kỵ, giờ lại sừng sững trước mặt, như một tượng đài, như bóng thần thánh trỗi dậy từ địa ngục.

    Gió lùa qua làm tung mái tóc đẫm mồ hôi, khuôn mặt lặng như đá, nhưng khí chất thì sáng rực như một thanh kiếm đã được nung qua lửa thù hận và lòng trung thành.

    Nhìn thấy chàng, kẻ từng bị gọi là phản bội, giờ lại trở thành biểu tượng sống của lòng trung thành, lòng quân phản loạn bắt đầu rạn nứt. Một số hoảng loạn quay đầu tháo chạy chẳng kịp mang theo vũ khí. Một số khác, vốn là người của Đức Vua bị cưỡng ép phản loạn, quay lưỡi gươm về phía những kẻ từng dẫn họ vào con đường tăm tối.

    Trong giây phút ấy, không cần đến một mệnh lệnh, chỉ cần sự trở lại của Terio, chiến trường đã hoàn toàn đổi màu.

    Chiến thắng đã gần kề, nhưng Terio không còn đủ sức gắng gượng, chàng chẳng thể đứng vững được nữa. Máu chảy ướt đẫm chiến giáp, chàng khuỵu xuống ngay trước cổng thành, nơi giao thoa giữa sự sống và cái chết, giữa trung thành và phản bội.

    Đức Vua Phato vội vã lao đến, quỳ xuống đỡ lấy chàng bằng nỗi tuyệt vọng sâu đến mức không một từ nào đủ sức chứa. Lần đầu tiên sau bao năm chinh chiến, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt đấng quân vương. Không phải vì vương quyền, không phải vì tình yêu, mà vì một người đàn ông từng dám yêu, dám phản kháng, và cuối cùng.. dám hy sinh.

    Terio đưa tay yếu ớt hướng về phía xa xăm, nơi có dòng sông cũ từng chứng kiến những ước vọng xa vời, từng là nơi chàng muốn cùng nàng rời đi khỏi tất cả. Đức Vua chỉ nhìn chàng, mắt hoe đỏ, rồi bế lấy chàng không một lời hỏi han. Xuyên qua khói lửa, xuyên qua những tiếng hò hét hỗn độn, Phato đưa chàng đến bên bờ sông lặng lẽ, nơi ánh trăng soi sáng mặt nước đục ngầu tro bụi chiến tranh. Đặt chàng ngồi dựa vào gốc cây bên bờ, nhẹ nhàng như đặt một người bạn vào giấc mộng cuối cùng.

    Chỉ chốc lát sau, Rowliza xuất hiện. Nàng chạy đến, mái tóc tung bay, đôi mắt đỏ hoe, và trái tim gần như vỡ nát. Nàng quỳ xuống, run rẩy ôm lấy thân thể lạnh dần của người từng yêu nàng đến tận cùng sự sống.

    Đức Vua không nán lại. Ngài rời đi lặng lẽ, không ngoái đầu, chỉ mang theo ánh mắt vỡ nát ấy trong lòng, trở về gánh vác phần còn lại của một vương triều vừa được cứu bởi máu của kẻ bị nguyền rủa.

    Rowliza siết chặt lấy Terio, nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngừng, từng giọt nóng rực lên gương mặt nhợt nhạt của chàng. Terio mỉm cười, một nụ cười nhẹ tênh, dịu dàng, thanh thản, như thể mọi gánh nặng đều đã được buông xuống. Đôi mắt chàng khép lại.. yên bình như thể mọi đau đớn trên thế gian đều đã không còn.

    Trong vòng tay nàng, cơ thể Terio dần nguội lạnh. Nàng không khóc thành tiếng. Nỗi đau của nàng vượt quá giới hạn của nước mắt, chỉ còn lại tiếng gào thét câm lặng, như bị chôn sâu dưới lòng đất. Nàng biết rõ đây là cái giá nàng phải trả, không chỉ cho tình yêu ngang trái, mà còn cho những tội lỗi đã khiến bao người phải ngã xuống.

    Trước kia, người ta nguyền rủa tình yêu giữa Rowliza và Terio là tai ương dẫn đến diệt vong. Nhưng cuối cùng, điều đó đã không xảy ra. Đức Vua Phato đã chiến thắng. Vương quốc không sụp đổ. Hòa bình được lập lại. Ngài trị vì đến cuối đời trong sự tôn kính, công minh và lòng bao dung hiếm thấy.

    Khi bình minh lên, ngọn lửa phản loạn đã lụi tàn. Vương quốc tưởng chừng sụp đổ lại được giữ vững.

    Và khi quay trở lại bờ sông ấy, nơi chàng Terio từng tựa lưng trong hơi thở cuối cùng, nơi nàng Rowliza từng ôm lấy chàng trong nước mắt, tất cả đã biến mất, không còn để lại một dấu vết nào.

    Người ta kể rằng.. Rowliza đã tan vào gió, mang theo linh hồn của Terio vượt qua những giới hạn của trần gian, đi về phía bên kia của thế giới, để đến nơi không còn chiến tranh, không còn oán trách, không còn chia ly.

    Và tình yêu của họ được lưu truyền.. như một khúc bi ca được thì thầm qua bao thế hệ. Về hai con người từng bị thế giới nguyền rủa, nhưng chính họ lại cứu lấy thế giới đó.. trước khi nó bị lụi tàn.

    * * *

    Hết.​

    Vậy là câu chuyện về Nàng Rowliza cũng đã kết thúc. Đôi lời của tác giả:

    Về cái tên: Tên ban đầu mình chọn là "Rowliza và Terio" nhưng vì có một đoạn mình muốn độc giả nghĩ rằng Terio đã chết, để tạo sự bất ngờ cho sự trở lại của chàng nên mình đã đổi tên thành "Nàng Rowliza" . Vậy nên Rowliza và Terio đều là hai nhân vật chủ chốt cho câu chuyện, đoạn đầu viết thiên về Rowliza, đoạn cuối lại thiên về Terio cũng là do vậy.

    Về cái kết: Khi những từ cuối cùng được điểm, tác giả cũng phải im lặng nhìn lại thật lâu. Có lẽ đây không phải cái kết đẹp như trong truyện cổ tích, nhưng có lẽ là phù hợp nhất cho câu chuyện.

    Trong quá trình đánh máy không tránh khỏi sai sót cũng như lỗi chính tả, rất mong các bạn bỏ qua.

    Lời cuối cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. Chân thành cảm ơn!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...