Chương 20: Hành Trình Đến Ethyla
Khi cánh cổng thành nặng nề dần khép lại sau lưng, đoàn hành hương như một dòng sông lặng lẽ bắt đầu cuốn vào miền đất hoang sơ của vận mệnh. Những bức tường đá bảo vệ hoàng cung dần lùi xa, nhường chỗ cho đồng cỏ trải dài và rừng thưa đẫm sương sớm. Trên cao từng đàn chim rẽ gió bay về phương Bắc, như những linh hồn dẫn lối vào miền đất thiêng.
Terio cưỡi ngựa đi đầu, thân hình sừng sững trong tấm áo choàng đen phủ kín lưng. Ba đội hộ vệ tinh nhuệ theo sát phía sau, mỗi đội mười lăm người, chia thành từng nhóm bao quanh đoàn xe.
Trước khi rời thành, Terio đã gọi bốn cận vệ thân tín nhất, những người từng vào sinh ra tử cùng chàng, trao cho họ một mệnh lệnh không thể chối từ. Bảo vệ cỗ xe của Nữ Tế bằng cả mạng sống. Chàng không cần nhắc lại, bởi trong ánh mắt lạnh lùng nhưng thẳm sâu ấy, mọi lời thề đều đã được khắc ghi.
Chàng khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt chạm đến cỗ xe lớn phủ rèm dày ở giữa đoàn. Chỉ trong một thoáng, mọi sắc thái cảm xúc bị ép xuống tận đáy mắt, như sóng gợn trong hồ sâu không ai có thể đọc được.
Bên trong cỗ xe, Rowliza lặng lẽ vén tấm rèm để ánh sáng lùa vào, nhuộm lên gương mặt nàng một sắc vàng nhạt mong manh. Lần đầu tiên sau bao năm, nàng rời khỏi vương đô. Bầu trời không bị giới hạn bởi tường cao, mùi gió mang theo hương cỏ dại và lá mục thay cho hương trầm và dầu thơm cung điện. Trong khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác như mình không còn là một tế nữ bị phong ấn bởi sứ mệnh, mà là một sinh vật hoang dã, cuối cùng cũng được thả trở về với núi rừng.
Nàng nhìn qua rèm, ánh mắt quét qua từng thành viên trong đoàn, rồi dừng lại ở bóng dáng cưỡi ngựa phía trước. Không khó để nhận ra chàng, dáng người ấy vẫn vậy, vẫn nổi bật như ngày nào. Dù ở giữa bao người, nàng vẫn có thể tìm thấy chàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Tim nàng khẽ se lại, không phải vì lạnh mà bởi những ký ức xưa cũ đang sống dậy, mảnh ghép của một thời thiếu nữ từng lặng lẽ chạy theo bước chân chàng dưới những hàng thông đẫm sương.
Rồi nàng hạ tấm rèm. Nét mặt lại trở nên bình thản, như thể mọi cảm xúc vừa rồi chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua. Nàng không nhìn ra ngoài nữa, nhưng vẫn cảm nhận rõ từng nhịp vó ngựa đều đặn vang lên, tiếng lục lạc đong đưa trên xe lương thực phía sau, và đôi khi là tiếng quạ rít lên trong rặng cây xa xa. Những thứ âm thanh khô khốc như cào vào vách đá.
Hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng con tim nàng đã không còn ở trong chiếc xe kia nữa rồi.
* * *
Địa hình bắt đầu chuyển đổi sau hơn hai tuần di chuyển. Đồng cỏ bằng phẳng bị thay thế bởi rừng rậm nguyên sinh, nơi ánh sáng mặt trời bị tán lá cổ thụ che khuất gần hết. Mùi ẩm mốc, mùi rêu đá, và cả mùi thịt thú hoang thối rữa ẩn hiện đâu đó khiến không khí ngột ngạt như bị phủ một lớp màn vô hình. Những tảng đá rêu xanh khổng lồ chắn ngang đường, nhiều khúc phải cho người xuống ngựa, dỡ xe rồi đẩy qua từng gang đất.
Đến tuần thứ ba, đoàn bắt đầu tiến vào vùng Hẻm Đá Xám, nơi hai vách núi cao như bức tường đá dựng đứng, chỉ để lại một lối đi hẹp lọt đúng cỗ xe đi qua. Đây là nơi các truyền thuyết kể rằng quỷ núi từng bắt hồn lữ khách để tế máu lên đền đá cổ.
Không cần một mệnh lệnh nào, các đội cận vệ cũng vô cùng cảnh giác, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng không lọt qua được tai họ.
Terio rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi thép lạnh buốt vang lên một tiếng, khẽ như tiếng chuông báo hiệu tai họa. Chàng đưa tay ra hiệu cho ba đội hộ vệ giãn đội hình, bao vây kín hai bên hẻm. Bốn cận vệ thân tín của chàng cưỡi ngựa kè sát bên cỗ xe của Tế Nữ, ánh mắt quét từng bóng đá nghiêng ngả.
Tiếng sáo từ xa vọng lại, ban đầu nhẹ như tiếng gió, nhưng nhanh chóng trở nên rõ ràng và kéo dài như tiếng gọi từ cõi âm. Ngay lập tức Terio giơ tay ra hiệu dừng lại. Chàng rút kiếm nghiêng đầu lắng nghe.
Một cơn rung động mạnh khiến đất đá từ trên cao đổ ập xuống. Cây khô và đá vụn rơi như mưa, chặn kín lối ra phía sau đoàn. Tiếng thét vang lên, ngựa hí dữ dội. Những mũi tên phóng vụt từ hai bên vách đá, kẻ phục kích đã mai phục từ lâu.
Kẻ thù không mang huy hiệu, nhưng cách đánh phủ đầu nhanh gọn cho thấy đây là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Bọn chúng tấn công từ cả hai phía, cố tách đội hộ vệ ra khỏi cỗ xe của Tế Nữ. Trong làn bụi mù và tiếng la hét hỗn loạn, Terio quay đầu phi ngựa như cơn bão lao về phía trung tâm đội hình.
Một mũi tên bắn sượt qua má chàng rạch một đường đỏ máu. Nhưng chàng không dừng lại. Cận vệ số ba trúng thương ngã xuống, còn lại ba người tạo thế tam giác bảo vệ quanh xe Rowliza. Trong xe, nàng đã biết chuyện nhưng không mở rèm. Nàng siết chặt con dao trong tay, cảnh giác cao độ.
Terio tới nơi, tung người khỏi ngựa, chém thẳng vào một tên đang áp sát xe. Máu phun tung tóe. Tiếng thép va nhau vang dội, như chuông gọi quỷ của vùng đất chết. Gió từ hẻm đá rít qua vách núi mang theo hơi thở của tử thần.
- Giữ vị trí! Đừng để chúng tiếp cận xe!
Terio quát lên, chém gục thêm hai tên. Mái tóc chàng tung bay, chiếc áo choàng đẫm máu. Trong hỗn loạn ấy, ánh mắt chàng vẫn dán chặt về phía cỗ xe như thể chỉ cần lệch đi một giây, nàng sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Trận phục kích chưa kết thúc. Nhưng từng giây trôi qua, quyết tâm của Terio càng sắc như lưỡi kiếm. Chàng sẽ không để bất cứ điều gì hay bất kỳ ai chạm được vào nàng.
Trận chiến chỉ kéo dài chưa đến một khắc đồng hồ, hẻm núi nhuốm màu máu, xác lính đánh thuê nằm rải rác giữa đá vụn và bụi cây. Một vài tên còn sống đã tháo chạy về phía bìa rừng, bỏ lại đồng bọn như những cái xác vô danh không tên tuổi.
Bên phía đoàn hành hương cũng thiệt hại không nhỏ. Ba hộ vệ của đội thứ hai đã ngã xuống, trong đó có phó đội trưởng, người từng theo Terio từ những ngày đầu cầm kiếm. Cận vệ số ba bị chém một nhát sâu nơi vai nhưng vẫn còn sống. Máu nhuộm đỏ áo giáp, nhưng ánh mắt hắn vẫn cố nhìn về phía cỗ xe như thể chỉ cần chớp mắt là điều tệ hại sẽ xảy ra.
Terio cúi xuống bên một hộ vệ đang hấp hối, đôi mắt chàng ánh lên nỗi đau khó giấu. Nhưng không có thời gian cho tang thương. Chàng đứng dậy, phủi máu trên tay kiếm, rồi nhanh chóng chạy đến cỗ xe.
Chiếc xe vẫn nguyên vẹn. Bốn cận vệ còn lại đang đứng tạo vòng tròn bảo vệ xung quanh, cơ thể họ thấm đẫm mồ hôi và máu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, sẵn sàng nghênh địch thêm lần nữa nếu cần.
Terio đưa tay lên gõ nhẹ vào khung xe.
- Nữ Tế. - Chàng gọi khẽ, nhưng rõ ràng.
- Người ổn chứ?
Tấm rèm lụa lay động. Rồi một bàn tay trắng, mảnh khẽ vén lên. Rowliza hiện ra, ánh mắt nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng đôi môi mím chặt như đang nuốt xuống nỗi sợ chưa kịp thốt nên lời.
- Ta không sao. - Nàng nói, giọng trầm và dứt khoát.
- Còn những người khác?
Terio nhìn nàng vài giây, như muốn chắc rằng nàng thực sự ổn rồi mới trả lời.
- Chúng ta mất bốn người. Một số bị thương nhẹ. Nhưng không ai trong đội hộ vệ xe bị xuyên thủng tuyến cả.
Rowliza nhìn về phía những cỗ xe phía sau, nơi vài thân thể phủ vải trắng đang được cẩn thận di dời khỏi lối đi. Đôi mắt nàng hơi cụp xuống, rồi khẽ thốt lên.
- Ta sẽ cầu nguyện cho họ. Họ đã chết vì ta.
- Không. - Terio lắc đầu.
- Họ chết vì sứ mệnh. Và không ai trong số họ hối tiếc điều đó.
Một cận vệ bước tới, cung kính báo.
- Thưa ngài, lối ra phía sau đã bị đá sạt chặn kín. Nhưng đường hẹp phía trước vẫn còn khả thi. Nếu chúng ta đi nhanh, có thể đến trạm trú trước khi trời tối.
Terio gật đầu.
- Tiến lên. Cảnh giác cao độ. Đội hai và ba chia người rà soát trước, xe Tế Nữ giữ trung tâm.
Chàng quay sang nhìn nàng thêm lần nữa.
- Người nghỉ đi. Đoạn đường sắp tới còn khó khăn hơn nữa.
Rowliza khẽ gật, tay buông rèm. Nhưng ánh mắt nàng vẫn đọng lại trên hình bóng chàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng hiểu rằng sự sống sót của mình không chỉ dựa vào thần thánh, mà còn từ bàn tay nhuốm máu của người đó, người không bao giờ để nàng khuất khỏi tầm mắt dù chỉ một bước.
Đoàn người lại bắt đầu di chuyển, bánh xe lăn chầm chậm trên đất đá lởm chởm. Phía trước, những tán cây khô đan chéo nhau như chiếc cổng dẫn vào vùng đất chưa được khai phá, nơi định mệnh đang chờ họ với lưỡi hái sắc lạnh.
* * *
Terio cưỡi ngựa đi đầu, thân hình sừng sững trong tấm áo choàng đen phủ kín lưng. Ba đội hộ vệ tinh nhuệ theo sát phía sau, mỗi đội mười lăm người, chia thành từng nhóm bao quanh đoàn xe.
Trước khi rời thành, Terio đã gọi bốn cận vệ thân tín nhất, những người từng vào sinh ra tử cùng chàng, trao cho họ một mệnh lệnh không thể chối từ. Bảo vệ cỗ xe của Nữ Tế bằng cả mạng sống. Chàng không cần nhắc lại, bởi trong ánh mắt lạnh lùng nhưng thẳm sâu ấy, mọi lời thề đều đã được khắc ghi.
Chàng khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt chạm đến cỗ xe lớn phủ rèm dày ở giữa đoàn. Chỉ trong một thoáng, mọi sắc thái cảm xúc bị ép xuống tận đáy mắt, như sóng gợn trong hồ sâu không ai có thể đọc được.
Bên trong cỗ xe, Rowliza lặng lẽ vén tấm rèm để ánh sáng lùa vào, nhuộm lên gương mặt nàng một sắc vàng nhạt mong manh. Lần đầu tiên sau bao năm, nàng rời khỏi vương đô. Bầu trời không bị giới hạn bởi tường cao, mùi gió mang theo hương cỏ dại và lá mục thay cho hương trầm và dầu thơm cung điện. Trong khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác như mình không còn là một tế nữ bị phong ấn bởi sứ mệnh, mà là một sinh vật hoang dã, cuối cùng cũng được thả trở về với núi rừng.
Nàng nhìn qua rèm, ánh mắt quét qua từng thành viên trong đoàn, rồi dừng lại ở bóng dáng cưỡi ngựa phía trước. Không khó để nhận ra chàng, dáng người ấy vẫn vậy, vẫn nổi bật như ngày nào. Dù ở giữa bao người, nàng vẫn có thể tìm thấy chàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Tim nàng khẽ se lại, không phải vì lạnh mà bởi những ký ức xưa cũ đang sống dậy, mảnh ghép của một thời thiếu nữ từng lặng lẽ chạy theo bước chân chàng dưới những hàng thông đẫm sương.
Rồi nàng hạ tấm rèm. Nét mặt lại trở nên bình thản, như thể mọi cảm xúc vừa rồi chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua. Nàng không nhìn ra ngoài nữa, nhưng vẫn cảm nhận rõ từng nhịp vó ngựa đều đặn vang lên, tiếng lục lạc đong đưa trên xe lương thực phía sau, và đôi khi là tiếng quạ rít lên trong rặng cây xa xa. Những thứ âm thanh khô khốc như cào vào vách đá.
Hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng con tim nàng đã không còn ở trong chiếc xe kia nữa rồi.
* * *
Địa hình bắt đầu chuyển đổi sau hơn hai tuần di chuyển. Đồng cỏ bằng phẳng bị thay thế bởi rừng rậm nguyên sinh, nơi ánh sáng mặt trời bị tán lá cổ thụ che khuất gần hết. Mùi ẩm mốc, mùi rêu đá, và cả mùi thịt thú hoang thối rữa ẩn hiện đâu đó khiến không khí ngột ngạt như bị phủ một lớp màn vô hình. Những tảng đá rêu xanh khổng lồ chắn ngang đường, nhiều khúc phải cho người xuống ngựa, dỡ xe rồi đẩy qua từng gang đất.
Đến tuần thứ ba, đoàn bắt đầu tiến vào vùng Hẻm Đá Xám, nơi hai vách núi cao như bức tường đá dựng đứng, chỉ để lại một lối đi hẹp lọt đúng cỗ xe đi qua. Đây là nơi các truyền thuyết kể rằng quỷ núi từng bắt hồn lữ khách để tế máu lên đền đá cổ.
Không cần một mệnh lệnh nào, các đội cận vệ cũng vô cùng cảnh giác, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng không lọt qua được tai họ.
Terio rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi thép lạnh buốt vang lên một tiếng, khẽ như tiếng chuông báo hiệu tai họa. Chàng đưa tay ra hiệu cho ba đội hộ vệ giãn đội hình, bao vây kín hai bên hẻm. Bốn cận vệ thân tín của chàng cưỡi ngựa kè sát bên cỗ xe của Tế Nữ, ánh mắt quét từng bóng đá nghiêng ngả.
Tiếng sáo từ xa vọng lại, ban đầu nhẹ như tiếng gió, nhưng nhanh chóng trở nên rõ ràng và kéo dài như tiếng gọi từ cõi âm. Ngay lập tức Terio giơ tay ra hiệu dừng lại. Chàng rút kiếm nghiêng đầu lắng nghe.
Một cơn rung động mạnh khiến đất đá từ trên cao đổ ập xuống. Cây khô và đá vụn rơi như mưa, chặn kín lối ra phía sau đoàn. Tiếng thét vang lên, ngựa hí dữ dội. Những mũi tên phóng vụt từ hai bên vách đá, kẻ phục kích đã mai phục từ lâu.
Kẻ thù không mang huy hiệu, nhưng cách đánh phủ đầu nhanh gọn cho thấy đây là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Bọn chúng tấn công từ cả hai phía, cố tách đội hộ vệ ra khỏi cỗ xe của Tế Nữ. Trong làn bụi mù và tiếng la hét hỗn loạn, Terio quay đầu phi ngựa như cơn bão lao về phía trung tâm đội hình.
Một mũi tên bắn sượt qua má chàng rạch một đường đỏ máu. Nhưng chàng không dừng lại. Cận vệ số ba trúng thương ngã xuống, còn lại ba người tạo thế tam giác bảo vệ quanh xe Rowliza. Trong xe, nàng đã biết chuyện nhưng không mở rèm. Nàng siết chặt con dao trong tay, cảnh giác cao độ.
Terio tới nơi, tung người khỏi ngựa, chém thẳng vào một tên đang áp sát xe. Máu phun tung tóe. Tiếng thép va nhau vang dội, như chuông gọi quỷ của vùng đất chết. Gió từ hẻm đá rít qua vách núi mang theo hơi thở của tử thần.
- Giữ vị trí! Đừng để chúng tiếp cận xe!
Terio quát lên, chém gục thêm hai tên. Mái tóc chàng tung bay, chiếc áo choàng đẫm máu. Trong hỗn loạn ấy, ánh mắt chàng vẫn dán chặt về phía cỗ xe như thể chỉ cần lệch đi một giây, nàng sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Trận phục kích chưa kết thúc. Nhưng từng giây trôi qua, quyết tâm của Terio càng sắc như lưỡi kiếm. Chàng sẽ không để bất cứ điều gì hay bất kỳ ai chạm được vào nàng.
Trận chiến chỉ kéo dài chưa đến một khắc đồng hồ, hẻm núi nhuốm màu máu, xác lính đánh thuê nằm rải rác giữa đá vụn và bụi cây. Một vài tên còn sống đã tháo chạy về phía bìa rừng, bỏ lại đồng bọn như những cái xác vô danh không tên tuổi.
Bên phía đoàn hành hương cũng thiệt hại không nhỏ. Ba hộ vệ của đội thứ hai đã ngã xuống, trong đó có phó đội trưởng, người từng theo Terio từ những ngày đầu cầm kiếm. Cận vệ số ba bị chém một nhát sâu nơi vai nhưng vẫn còn sống. Máu nhuộm đỏ áo giáp, nhưng ánh mắt hắn vẫn cố nhìn về phía cỗ xe như thể chỉ cần chớp mắt là điều tệ hại sẽ xảy ra.
Terio cúi xuống bên một hộ vệ đang hấp hối, đôi mắt chàng ánh lên nỗi đau khó giấu. Nhưng không có thời gian cho tang thương. Chàng đứng dậy, phủi máu trên tay kiếm, rồi nhanh chóng chạy đến cỗ xe.
Chiếc xe vẫn nguyên vẹn. Bốn cận vệ còn lại đang đứng tạo vòng tròn bảo vệ xung quanh, cơ thể họ thấm đẫm mồ hôi và máu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, sẵn sàng nghênh địch thêm lần nữa nếu cần.
Terio đưa tay lên gõ nhẹ vào khung xe.
- Nữ Tế. - Chàng gọi khẽ, nhưng rõ ràng.
- Người ổn chứ?
Tấm rèm lụa lay động. Rồi một bàn tay trắng, mảnh khẽ vén lên. Rowliza hiện ra, ánh mắt nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng đôi môi mím chặt như đang nuốt xuống nỗi sợ chưa kịp thốt nên lời.
- Ta không sao. - Nàng nói, giọng trầm và dứt khoát.
- Còn những người khác?
Terio nhìn nàng vài giây, như muốn chắc rằng nàng thực sự ổn rồi mới trả lời.
- Chúng ta mất bốn người. Một số bị thương nhẹ. Nhưng không ai trong đội hộ vệ xe bị xuyên thủng tuyến cả.
Rowliza nhìn về phía những cỗ xe phía sau, nơi vài thân thể phủ vải trắng đang được cẩn thận di dời khỏi lối đi. Đôi mắt nàng hơi cụp xuống, rồi khẽ thốt lên.
- Ta sẽ cầu nguyện cho họ. Họ đã chết vì ta.
- Không. - Terio lắc đầu.
- Họ chết vì sứ mệnh. Và không ai trong số họ hối tiếc điều đó.
Một cận vệ bước tới, cung kính báo.
- Thưa ngài, lối ra phía sau đã bị đá sạt chặn kín. Nhưng đường hẹp phía trước vẫn còn khả thi. Nếu chúng ta đi nhanh, có thể đến trạm trú trước khi trời tối.
Terio gật đầu.
- Tiến lên. Cảnh giác cao độ. Đội hai và ba chia người rà soát trước, xe Tế Nữ giữ trung tâm.
Chàng quay sang nhìn nàng thêm lần nữa.
- Người nghỉ đi. Đoạn đường sắp tới còn khó khăn hơn nữa.
Rowliza khẽ gật, tay buông rèm. Nhưng ánh mắt nàng vẫn đọng lại trên hình bóng chàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng hiểu rằng sự sống sót của mình không chỉ dựa vào thần thánh, mà còn từ bàn tay nhuốm máu của người đó, người không bao giờ để nàng khuất khỏi tầm mắt dù chỉ một bước.
Đoàn người lại bắt đầu di chuyển, bánh xe lăn chầm chậm trên đất đá lởm chởm. Phía trước, những tán cây khô đan chéo nhau như chiếc cổng dẫn vào vùng đất chưa được khai phá, nơi định mệnh đang chờ họ với lưỡi hái sắc lạnh.
* * *