Tiểu Thuyết Nàng Rowliza - Chì Đen

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Chì Đen, May 16, 2025.

  1. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 10: Đường Đến Hoàng Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hành trình đến hoàng thành không còn là cuộc đào thoát của một kẻ bị săn đuổi. Không còn xiềng xích, không còn màn đêm ẩm ướt của rừng sâu. Lần này Rowliza ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa trắng, đôi mắt nhìn về phía trước, băng qua những đồng cỏ mùa xuân bừng nở dưới nắng vàng. Dân chúng hai bên đường cúi mình trong im lặng, không bởi sắc lệnh mà vì một thứ thiêng liêng hơn, lòng tin và sự ngưỡng mộ.

    Thế nhưng con đường đó không phải là con đường bằng phẳng trải đầy hoa. Số phận vẫn chưa buông tha nàng. Nó chỉ thay hình đổi dạng, khéo léo, tinh vi, và nguy hiểm hơn.

    Dẫn đầu đội thị vệ hộ tống là Lyan, đội trưởng cận vệ hoàng gia, một người nổi danh không vì máu lạnh, mà vì không hề dao động trước kẻ thù, trước lời cầu xin, và trước cả cái chết. Đối với chàng, lòng trung thành là bản năng, không phải lựa chọn hay cảm xúc. Còn thần linh? Chàng chưa từng quỳ gối, chưa từng cầu nguyện, bởi chàng tin kẻ cầm kiếm cần đôi mắt sáng chứ không phải trái tim mềm.

    Chàng được chọn hộ tống "Người được chọn" không vì tin nàng là hiện thân thần thánh, mà vì Nhà Vua cần một thanh kiếm không do dự hay run tay trước bóng tối.

    Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Rowliza, ánh mắt Lyan đã dừng lại lâu hơn mức cần thiết. Nàng không giống những gì tin đồn mô tả, không có hào quang thần thánh, không lời tiên tri thoảng trên môi. Nàng chỉ là một cô gái trẻ, gầy, với mái tóc đỏ và ánh mắt trầm tĩnh đến khó chịu. Không ai ở tuổi đôi mươi lại mang đôi mắt như đã sống qua cả kiếp người. Lyan lướt qua nàng, quyết định giữ khoảng cách vừa đủ để bảo vệ, nhưng không đủ để bị cuốn vào những điều vô nghĩa.

    Trong đêm trại đầu tiên giữa rừng biên địa, khi đoàn người dừng chân bên một hẻm núi, ánh lửa lập lòe trên gương mặt những người lính ướt sũng. Lyan ngồi cách Rowliza mấy bước, tựa lưng vào vách đá, tay đặt trên chuôi kiếm. Ánh lửa phản chiếu đôi mắt chàng, sáng nhưng lại vô cùng xa xăm.

    Chàng không nói nhiều, tránh ánh mắt của nàng như thể sợ rằng nếu nhìn đủ lâu, chàng sẽ đánh mất những điều mà chàng luôn tôn thờ trước đó. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Rowliza để tâm.

    Nàng từng bị trói buộc bởi số mệnh, như cách Lyan bị trói buộc bởi bổn phận. Và khi nhìn vào trong ánh mắt đó, nàng nhận ra chàng đang lặng lẽ gánh vác những nghĩa vụ, đôi khi lại là một điều mà chính chàng không còn tin tưởng. Khi mắt họ chạm nhau, đôi mắt Lyan đầy dò xét rồi lại quay đi như không có chuyện gì.

    Ba ngày sau, họ tiến vào rừng Cổ Tế, vùng đất bị lãng quên bởi cả thần linh lẫn loài người. Đó từng là nơi hành hình những kẻ xúc phạm tín ngưỡng cổ đại. Làn sương ở đây mang mùi tro bụi và máu khô, Lyan siết tay chặt cán kiếm. Dù không tin ma quỷ, nhưng chàng biết rõ có những điều vô cùng tàn nhẫn mà không cần đến phép thuật.

    Trong lúc sương chiều còn chưa tan thì tai họa ập đến. Những kẻ tấn công xuất hiện như từ lòng đất chui lên, chúng đeo mặt nạ đất sét nứt nẻ, vẽ những hình thù kỳ dị, đôi mắt lấp ló trong bóng tối như dã thú. Không có hiệu lệnh, không có cảnh báo, chỉ có ám khí bay vút ra từ tán lá, không nhắm vào đội hình mà nhắm thẳng vào Rowliza.

    Lyan không do dự, phản xạ chiến trường bật lên như bản năng. Chàng ghì dây cương, phi người qua quật nàng khỏi lưng ngựa đúng khoảnh khắc mũi tên cắm phập vào yên da. Cả hai lăn xuống khe suối cạn, đá lởm chởm rạch vào tay chân.

    Trận đánh chỉ kéo dài chưa đầy mười phút, máu đổ và người ngã. Kẻ tấn công biến mất như chưa từng tồn tại. Ba thị vệ trọng thương và lối mòn rải đầy dấu chân lạ. Chúng không lấy gì, không cướp, thứ chúng cần là mạng nàng.

    Đêm đó trời đổ mưa rừng rả rích và dai dẳng, lửa không nhóm được. Cả đoàn dừng lại trong một hang đá lạnh ngắt. Rowliza băng bó cho từng người bị thương. Khi đến chỗ Lyan, người đã che cho nàng khỏi một mũi lao, nàng cúi đầu lặng lẽ cởi áo giáp trên vai chàng. Máu thấm qua vải mùi tanh nồng nặc.

    - Người không cần làm vậy. - Lyan nói, giọng chàng trầm khàn.

    - Ta biết. - Nàng đáp, ánh mắt vẫn nhìn xuống.

    - Nhưng ngài cũng đã làm điều không cần làm vì ta.

    Không phải một lời cảm ơn, không phải biểu hiện yếu đuối. Chỉ là một sự thật được thừa nhận, bình thản và thẳng thắn như chính cách nàng nhìn cuộc đời.

    Lyan định nói gì đó, lời phủ nhận hay một câu chối từ, nhưng rồi im lặng. Khi ánh mắt nàng ngẩng lên, không cảm xúc cũng không kỳ vọng. Nhưng sâu trong đó Lyan thấy một thứ mà chàng không thể gọi tên. Một người từng đối mặt với cái chết nhiều lần đến mức không còn sợ nó nữa, vượt xa mọi thứ chàng từng biết. Có thể vì vậy mà Lyan bắt đầu để tâm đến nàng nhiều hơn.

    Rowliza xoa đôi bàn tay vào nhau, khẽ hà hơi để xua đi cái lạnh. Thời tiết quá khắc nghiệt, mọi người co cụm lại một góc để tránh gió. Có lẽ vì điều đó khiến Lyan kiên nhẫn hơn trong việc nhóm lửa. Sau một thời gian dài cố gắng thì ngọn lửa leo lét cũng được nhóm lên. Trong khí trời ẩm ướt, chỉ một tia sáng nhỏ nhoi cũng làm lòng người trở nên ấm áp đến lạ.

    Rowliza đến kiểm tra vết thương cho các thị vệ, ánh lửa yếu ớt hắt lên gương mặt nàng, không nhu mì cũng chẳng lạnh lùng, mà là một dạng yên ổn khiến người ta phải giật mình.

    Lyan quan sát không nói gì. Nhưng lần đầu tiên một vết rạn nhỏ nứt ra trong định kiến vững chắc của chàng.

    Những hình ảnh về nàng trước khi gia nhập đội hành quân bỗng hiện lên. Ở ngôi làng ấy, khi nàng ngồi giữa lũ trẻ chỉ chúng cách phân biệt các loại thảo dược, những lời căn dặn các trưởng lão làng trước khi lên đường. Hoặc khi nàng đi bộ suốt quãng đường để ngựa cho người bị thương. Mỗi việc nàng làm đều nhỏ nhặt, không mang hơi thở của phép màu, nhưng lại có sức mạnh gắn kết những người đang dần tan vỡ.

    Lyan không còn nghĩ nàng là "Người được chọn" của thần linh. Nhưng chàng bắt đầu hiểu nàng là người duy nhất có thể khiến những kẻ máu lạnh như chàng tin vào điều gì đó lớn hơn chính mình.

    Trong khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, chàng thấy trái tim mình run rẩy. Không vì lạnh mà vì một nỗi sợ đang len lỏi đâu đó.. lần đầu tiên trong đời, Lyan sợ mình không đủ mạnh để giữ cho một ai đó sống sót. Và cũng là lần đầu chàng muốn rút kiếm ra.. để bảo vệ ai đó không phải vì nghĩa vụ, mà vì một đức tin chưa bao giờ hình thành trong chàng.

    * * *

    Mưa rừng kéo dài như thể đất trời cũng đang thử thách ý chí của những kẻ đặt chân vào vùng cấm địa. Rừng Cổ Tế chưa bao giờ là nơi dành cho kẻ sống, hàng thế kỷ những lời đồn thổi về hồn ma huyết tế, tiếng kêu than trong sương, và những xác người không bao giờ trở ra, đã khiến nơi đây trở thành nỗi sợ nguyên thủy của cả vương quốc.

    - Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn. - Lyan khẽ nói khi đứng cạnh nàng dưới mái đá ướt đẫm sương.

    - Chúng có thể đang chờ. Nếu đi tiếp, đoạn đường phía trước chưa chắc đã an toàn. - Rowliza nói, Lyan khá đồng tình với điều đó.

    - Mưa che đi dấu vết, nhưng cũng làm đường trở nên nguy hiểm. Ta sẽ dẫn đường. - Lyan cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

    - Phía trước là gì? - Rowliza hỏi.

    - Không phải đường mòn. - Lyan nhìn nàng.

    - Là lối của thợ săn, một con đường cũ không ai còn dùng. Nhưng ta từng qua đó một lần khi còn làm lính trinh sát ở biên cương.

    Không ai phản đối. Không ai hỏi vì sao một đội trưởng cận vệ lại từng là lính trinh sát, hay vì sao con đường ấy không có trên bản đồ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người chỉ cần một niềm tin để đặt chân về phía trước.

    Lyan đi trước, Rowliza đi ngay sau. Lối mòn của thợ săn không dễ, ẩm ướt và trơn trượt, rêu phủ đầy đá, dây leo bấu víu vào từng bước chân. Cả đoàn đi như bóng ma lặng lẽ, hơi thở nghẹn trong cổ.

    Đến ngàyy thứ tư, khi hoàng hôn đỏ như máu rỏ xuống từ chân trời. Lyan trèo lên một gò đất cao, đưa tay vén cành lá.

    Trước mắt họ rừng rậm như rút lui. Cánh đồng lau sậy hiện ra dưới nắng chiều rực rỡ. Xa xa là những cột đá cổ, dấu hiệu cho thấy họ đã chạm vào biên giới của rừng Cổ Tế.

    - Chúng ta ra khỏi rừng rồi. - Lyan thì thầm, như nói với bóng tối vừa bị bỏ lại sau lưng.

    Những người lính đằng sau ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy bầu trời rộng như thế sau nhiều ngày bị cây rừng nuốt chửng. Một vài người quỳ xuống, không phải vì kiệt sức mà vì nhẹ nhõm.

    Rowliza đứng cạnh Lyan, gió cuốn tóc đỏ cháy rực trong ánh chiều hoàng hôn. Nàng im lặng như cố khắc ghi cảnh tượng đẹp đẽ này.

    Lyan nhìn sang, và lần đầu tiên trong đời chàng cảm thấy mình phải cúi đầu. Không phải vì thua cuộc mà vì đứng trước một điều không thể lý giải.. nhưng không thể phủ nhận.

    Nếu điều nàng mang theo không phải phép màu.. thì có lẽ chính phép màu cũng chỉ là một từ để con người giải thích những điều như nàng.
     
    Last edited: Jun 2, 2025
  2. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 11: Diện Kiến Nhà Vua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong chính điện đền thờ cổ, nơi trần cao chạm tới những vì sao bằng phù điêu dát vàng, Đại Tế Moven đang quỳ gối trước tượng thần cổ. Ánh nến chập chờn lắc lư theo gió lùa từ hành lang đá, rọi lên gương mặt ông ta thứ ánh sáng ẩm ướt và âm u của những thế kỷ bị lãng quên, nơi niềm tin và mưu đồ hòa vào nhau như khói hương chưa bao giờ tắt.

    Một thị giả xuất hiện sau cánh cửa đá, rồi bước vội qua thềm lạnh, cúi rạp và thì thầm bên tai Moven. Ông ta không xoay người lại, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ nhưng bàn tay nắm chặt lấy cây trượng gỗ mun khảm đá huyết dụ. Các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

    - Rowliza đã vào thành.

    Mắt Moven mở ra, không còn là ánh nhìn khép hờ của kẻ từng trải, mà là thứ gì đó lộ rõ sự bất ngờ, phẫn nộ và hiểm độc.

    Giọng ông ta vang lên trầm thấp như tiếng gió rít qua khe đá, lạnh và sắc như âm vọng từ địa ngục.

    - Vậy thì.. để xem các vị thần của cô sẽ đi được bao xa.

    * * *

    Trên đại lộ hoàng thành lát đá trắng, kèn đồng ngân lên những hồi dài, nốt nhạc dội vang giữa tường thành cao ngất. Cổng đá khổng lồ chạm khắc hình sư tử ba đầu của triều đại cổ xưa mở ra chậm rãi, nặng nề như một lời thề truyền kiếp. Ánh nắng rót qua khe cổng dội xuống sàn cẩm thạch, soi sáng cả một hành lang dài dẫn đến điện tế hoàng gia.

    Đoàn hộ tống bước qua, gươm giơ chào trong im lặng. Rowliza dẫn đầu, nàng không mặc áo choàng vàng, cũng chẳng đội vương miện hoa nào. Trên người nàng chỉ là tấm áo dài xám tro đơn giản, nhưng mỗi bước chân lại mang dáng dấp của một huyền thoại vừa trở về từ lửa thiêng và bùn máu. Mái tóc tung nhẹ theo gió ánh lên dưới những mái vòm kính lấp lánh, như ngọn lửa không thể dập tắt.

    Tiếng bước chân nàng không vang lớn, chỉ như làn gió lướt trên đá. Nhưng với những người đang dõi theo trong im lặng, những quan thần, binh sĩ, cung nữ.. thì âm thanh ấy tựa hồ như tiếng trống từ ngàn năm vọng lại.

    Trong chính điện rực rỡ ánh sáng, nơi ngai vàng đặt trên bệ đá cao, Đức Vua Phato đã đứng dậy từ lúc nào, như bị hút lấy bởi một thứ lực vô hình. Ngài không nói, không hít thở, cũng không chớp mắt. Cho đến khi ánh mắt bắt gặp nàng.

    Ngay khoảnh khắc ấy mọi thứ trong ngài như vỡ ra, mái tóc đỏ như lửa cháy dưới ánh vàng của mái vòm hoàng cung. Đôi mắt ấy tĩnh lặng mà sâu thẳm, như những giấc mơ mờ ảo tưởng đã tan vào quên lãng.

    - Là nàng.. thật sự là nàng..

    Ngài thốt lên, gần như thì thầm cho chính mình nghe thấy.

    Như hai dòng thời gian va chạm vào nhau, Rowliza cũng bất chợt khựng lại. Toàn thân nàng chấn động bởi người đang hiện diện trước mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng nhận ra một điều chưa từng dám nghĩ đến. Người đàn ông trẻ bị thương bên bờ suối hôm ấy.. không thể nào là ngài?

    Tim nàng đập mạnh. Một cơn bối rối trào lên nhưng nàng đã kịp thời kìm lại. Không được biểu lộ bất cứ điều gì. Không thể. Đây có thể thực sự chỉ là trùng hợp.. có lẽ Nhà Vua cũng biết điều đó, hoặc có thể ngài cũng không nhận ra nàng.

    Rowliza bước tiếp đến trước ngai vàng, trước vương quyền, trước tất cả những gì từng giam hãm hoặc khước từ nàng. Nàng quỳ xuống, không cúi đầu như kẻ phục tùng mà như một định mệnh.. đã trở lại.

    Tất cả triều thần im phăng phắc, không một tiếng xì xào. Chỉ có hơi thở và một ánh nhìn.. không phải giữa Vua và con dân, mà là giữa hai con người bắt đầu được gắn kết bởi sợi dây của số phận.

    * * *

    Từ một góc khuất trong hành lang, ẩn dưới ánh sáng nhiều màu của điện kính, một đôi mắt khác đang dõi theo. Lạnh lẽo, cay đắng, và vô cùng thâm sâu.

    Đại Tế Moven.

    Bàn tay ông ta siết nhẹ chuỗi ngọc đeo tay. Một tiếng động gần như không nghe được, như tiếng rạn vỡ của thủy tinh trong lòng. Ông ta hiểu, trò chơi giờ mới thật sự bắt đầu.

    * * *

    Nghi lễ đón tiếp long trọng tại hoàng cung kết thúc trong tiếng trống đại lễ vang dội khắp quảng trường hoàng thành. Rowliza được tháp tùng bởi một đoàn thị nữ và thị vệ đến phòng nữ tế, nơi ở được dành riêng cho người thực hiện nghi thức thiêng liêng mở đầu mùa mới. Đó là một căn phòng cao nhất của tòa tháp phía Đông, nơi ánh bình minh là thứ đầu tiên chạm tới mỗi ngày.

    Khi cánh cửa chạm trổ hình nguyệt quang mở ra, Rowliza đứng lặng vài giây với những gì trước mắt, căn phòng này đẹp đến nghẹt thở.

    Trần vòm cao vút khảm kính màu, ánh sáng hắt xuống tựa như những mảnh vỡ của cầu vồng. Sàn đá trắng được chạm khắc tinh xảo, uốn lượn như dòng chảy của thời gian. Tường treo thảm thêu bằng chỉ bạc và những lư hương nhỏ luôn tỏa ra hương hoa dịu dàng.

    Trong thoáng chốc nàng không biết phải làm gì với sự xa hoa ấy. Mọi thứ quá lộng lẫy, quá hoàn mỹ đến mức gần như.. không thực. Nó giống như một chiếc lồng mạ vàng, đẹp đến nổi khiến người ta quên mất rằng mình đang bị giam cầm.

    Nhưng nàng không để sự choáng ngợp đánh lạc tinh thần mình. Trong lòng Rowliza vẫn còn âm ỉ những tàn dư của bóng tối nơi rừng Cổ Tế. Vụ phục kích đó chắc chắn không phải một tai nạn, hay hành động của những tên cướp vô danh. Có ai đó muốn nàng chết trước khi đặt chân đến nơi này.

    Trong khi Rowliza âm thầm chuẩn bị, thì Đại Tế Moven cũng đang bắt đầu lên kế hoạch cho một âm mưu thâm hiểm. Lão biết rõ nếu buổi tế diễn ra suôn sẻ, nếu hình ảnh Rowliza khắc sâu vào tâm trí thần dân như một điềm lành mới, thì quyền lực thiêng sẽ nghiêng về phía nàng. Và Moven không thể để điều đó xảy ra. Lão cần một lễ tế thất bại, cần một vết nhơ, một khủng hoảng. Để chứng minh rằng việc lựa chọn Rowliza là một sai lầm.

    * * *

    Tối hôm đó Lyan bước đến tháp nữ tế, nơi mà chàng dường như không bao giờ lui tới. Thị nữ mở cửa báo rằng nàng đã cho gọi chàng. Điều này không như thường lệ, một người vừa được phong danh lại dám trực tiếp triệu kiến một cận thần của Nhà Vua.

    Nhưng chàng vẫn đi, khi cánh cửa mở ra Lyan dừng lại vài giây, ánh mắt chạm vào Rowliza ngồi bên bàn đá. Nàng đang chăm chú nghiên cứu một cuốn sách cổ, mái tóc dài thả xuống vai, ánh sáng từ kính màu chiếu lên người nàng như phủ lên lớp ánh sáng thần thánh.

    - Tôi không nghĩ sau chuyến hộ tống, mình còn có nghĩa vụ phục vụ người. - Lyan nói, không tiến lại quá gần, chàng đứng cách bàn đá khoảng vài bước.

    - Ngài ngồi đi. - Rowliza gấp cuốn sách lại, nhìn lên, ánh mắt sắc và bình tĩnh.

    - Ta không mời ngài đến đây vì những lợi ích cá nhân.

    Lyan lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện. Mắt chàng không rời khỏi nàng.

    - Vậy hãy cho tôi biết điều người muốn là gì?

    Rowliza trầm ngâm một thoáng, như đang cân nhắc rồi nàng tiếp tục.

    - Đêm hôm đó, mọi chuyện chắc chắn không phải là sự ngẫu nhiên đúng không?

    Lyan im lặng. Một loại im lặng không cần xác nhận, vì đó là sự thật. Khi trở về hoàng thành, chàng vẫn đang âm thầm điều tra về manh mối cuộc ám sát hôm đó. Nhưng chàng vẫn do dự. Rowliza chỉ là người mới, không nên bị cuốn vào những âm mưu quyền lực quá sớm.

    - Đám người đó nhắm đến ta, ngài biết rõ điều đó. - Rowliza tiếp tục nói, một lời khẳng định.

    - Có thể ngài nghĩ một kẻ như ta không nên dấn thân vào cuộc chiến này. Nhưng ngài thấy đấy.. ta không phải là người khơi mào. Sắp tới là lễ tế đầu xuân. Nếu điều gì đó xảy ra, nó sẽ không chỉ phá hỏng danh dự của ta, mà còn gieo tai họa lên đức tin của toàn dân.

    Lyan nhìn nàng thêm một lúc. Trong mắt nàng không có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm. Nàng nói đúng, nếu kẻ đó nhắm tới nàng thì chắc chắn hắn sẽ tiếp tục hành động.

    Chàng lúc này không chỉ đơn thuần nghe nàng nói, ánh mắt chàng vẫn luôn dõi theo nàng. Mọi hành động, cách ngẩng đầu, cứng cỏi như thể chính nàng là người ban mệnh lệnh. Trong một thoáng, chàng không chắc mình đang phục vụ một tế nữ.. hay một người nào đó còn lớn hơn thế.

    - Tôi sẽ điều tra thêm. - Cuối cùng, Lyan nói.

    - Ngày hôm đó tôi là người chịu trách nhiệm bảo vệ buổi lễ. Vậy nên.. người hãy chỉ làm tốt phần của mình.

    Không phải một lời hứa. Nhưng đủ để khiến nàng tin rằng mình không đơn độc.

    * * *
     
    Last edited: May 30, 2025
  3. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 12: Nghi Thức Và Thử Thách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi ngày tế lễ diễn ra Rowliza gần như không rời khỏi phòng. Nàng nghiên cứu lại các nghi lễ cổ, lật từng trang kinh văn, rà từng chi tiết nhỏ. Nàng không đơn thuần chuẩn bị cho một nghi lễ, nàng đang chuẩn bị cho một trận chiến. Một cuộc chiến không gươm giáo mà bằng niềm tin, lời tụng và sức mạnh nội tâm.

    Và rồi ngày tế lễ đầu xuân đến. Điện tế được trang hoàng rực rỡ, hàng trăm ngọn đuốc rợp hai bên hành lang đá. Hàng ngàn người đổ về quảng trường, và từng ánh mắt đều đổ dồn về phía trung tâm nơi Rowliza xuất hiện.

    Nàng bước đi giữa hai hàng thị vệ hoàng gia. Áo choàng trắng chấm đất, đầu đội vòng hoa nguyệt quế, tay cầm bó cỏ lộc xuân, một biểu tượng của sinh khí mới. Khi nàng bước đến bệ tế, ánh sáng bình minh đột ngột rọi qua mái kính, vẽ nên một vầng hào quang mỏng như tơ quanh dáng hình nàng. Đám đông lặng đi, không vì phép màu mà vì sự tĩnh tại đến lạ thường.

    Vua Phato bước ra từ cánh sau của đài tế. Ngài mặc lễ phục đen viền chỉ đỏ, không kim loại quý, không đá châu báu, chỉ có vương miện đơn sắc như một lời nguyện cầu khiêm nhường trước các vị thần. Nhưng chính sự giản dị đó lại làm tôn lên dáng vẻ và khí chất của một đấng quân vương. Ánh nắng chiếu xuống trên gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu như thể đã nhìn xuyên bao biến động lịch sử. Phato của hiện tại không còn là một vị vua ngự trên ngai, mà là một người bảo hộ sẵn sàng đón lấy cả vương triều trong hai tay.

    Khi ánh mắt ngài chạm vào Rowliza, một khoảnh khắc như ngưng động. Không phải vì nàng đẹp mà vì nàng đã thay đổi. Vị nữ tế đơn sơ ngày đầu vào cung giờ đây tỏa sáng như một biểu tượng. Có điều gì đó trong khí chất của nàng khiến lòng ngài khẽ chao đảo, một điều mà ngay cả bản thân ngài cũng không biết rõ.

    Nghi lễ bắt đầu, tiếng trống tế vang lên ba hồi. Cũng chính lúc đó, một vài bóng người lạ bắt đầu len lỏi qua đám đông. Áo choàng trùm kín mặt với những hành động bất thường. Một tên trong số chúng lẻn gần tới khu tế phẩm, tay giấu một vật gì đó bên trong áo.

    Nhưng Lyan đã chờ sẵn. Từ các mái vòm phía trên, lính cận vệ ngụy trang trong trang phục tế sư lập tức áp sát. Không một tiếng hét, không một đòn thừa. Chỉ vài động tác gọn gàng, những kẻ phá hoại bị kéo ngược ra khỏi đám đông, biến mất trong im lặng như thể chúng chưa từng tồn tại.

    Tất cả được xử lý trong góc khuất, nghi lễ vẫn tiếp tục, không một ai trên lễ đài hay trong dân chúng nhận ra sự hỗn loạn vừa bị dập tắt.

    Mọi thứ tưởng như suôn sẻ.. cho đến khi một tế khí bằng vàng bất ngờ nổ tung khi được đặt lên bàn đá. Mảnh vỡ bay tứ tán, khói xám cuồn cuộn bốc lên, một góc bàn tế vỡ vụn. Các tế sư vội vã thụp xuống trong sự rối loạn. Đám đông cũng bắt đầu nhốn nháo.

    Phía sau là Moven, vị Đại Tế vẫn đứng yên như tượng đá. Gương mặt lão không hề biến sắc, lạnh lùng và vô cùng nhẫn tâm. Như thể mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán của lão.

    Rowliza khẽ đưa tay che mặt, bước lùi.. nhưng bàn tay Nhà Vua đã kịp nắm lấy tay nàng và giữ chặt.

    - Không sao đâu. - Ngài nói, giọng trầm thấp, vừa đủ để nàng nghe.

    - Cứ tiếp tục.

    Rowliza ngẩng lên. Một thoáng nghi ngờ lướt qua trong đầu, nếu sai sót mạng nàng sẽ là cái giá. Nhà Vua đang làm gì vậy? Thiên vị nàng? Hay là.. đang đặt niềm tin? Ánh mắt ngài không rời nàng, vẫn cương nghị như tiếp thêm cho nàng một phần sức mạnh để có thể tiếp tục.

    Nàng gật nhẹ, hít một hơi sâu rồi bước lên. Bó cỏ lộc xuân trong tay nàng dường như sáng hơn dưới ánh sáng buổi sớm, bất chấp khói vẫn cuồn cuộn phía sau. Nàng nâng cao bó cỏ rồi cất tiếng tụng niệm.

    Ban đầu nhỏ như gió nhẹ chạm vào mặt hồ. Rồi lớn dần thành nhịp sóng thần âm thanh, lan tỏa khắp đài tế vượt qua mùi khói lẫn tiếng xì xào, vượt qua mọi ánh mắt hoang mang.

    Lễ tế vẫn cứ thế tiếp tục. Dưới sự bảo vệ lặng lẽ của Lyan và đội cận vệ, mọi nghi thức còn lại đều được thực hiện trọn vẹn. Không một bước sai, không một lời thừa.

    Rowliza không lùi bước. Những lời tụng niệm của nàng không chỉ là nghi thức, mà là lời khẳng định với trời cao, với đất mẹ, và với cả kẻ đang giấu mình trong bóng tối. Mỗi lời như một nhát chém ánh sáng cắt ngang mọi u mê, xuyên thẳng vào trái tim những kẻ còn đang nghi ngờ.

    Người dân bắt đầu cúi đầu như vừa chứng kiến một nữ tế hóa thành một biểu tượng. Không còn là người được chọn mà là người mà cả vương triều đang đặt niềm tin.

    * * *

    Khi nghi lễ kết thúc, quảng trường dần vắng bóng. Nhà vua phất nhẹ tay, một cử chỉ không lời nhưng đủ khiến quần thần và cận vệ lặng lẽ rút lui khỏi khu tế đàn. Trong thoáng chốc, không gian chỉ còn lại hai người. Vị quân vương và nữ tế, đứng giữa thềm đá loang khói và ánh sáng chiều nhạt.

    Rowliza quỳ xuống. Vạt áo trắng còn vương chút tro bụi, vạt tay vẫn còn mùi khói lẩn khuất trong những nếp gấp. Nàng không chờ hiệu lệnh, cũng không để tự bào chữa.

    - Thần thất trách. Tai nạn xảy ra trong lễ tế là điều không thể chối cãi. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm thì đó là thần. - Nàng cất giọng, điềm tĩnh nhưng cứng rắn.

    Phato vẫn đứng yên, cao lớn và trầm mặc như một pho tượng. Ánh nắng cuối ngày rọi xiên qua mái vòm, chiếu xuống bóng ngài đổ dài trên nền đá, khiến tăng vẻ uy nghi lại càng thêm lạnh lùng xa cách.

    Ngài không vội đáp. Đôi mắt lặng lẽ như đang cân nhắc giữa lòng khoan dung và nghĩa vụ vương quyền.

    - Một nghi thức bị gián đoạn không làm đổ một vương triều. - Ngài nói một cách chậm rãi.

    - Nàng không mất kiểm soát. Nàng đã ứng phó được, như vậy là đủ.

    Giọng ngài dịu hơn cả ánh nắng buổi chiều, nhưng lại nặng tựa đá núi khó lay chuyển.

    - Chẳng ai có thể lường trước được sự hỗn loạn nhưng nàng đã vượt qua nó.

    Rowliza ngẩng đầu. Trong mắt nàng là một vệt nghi hoặc, mảnh nhưng rõ rệt. Không phải vì lòng độ lượng mà vì.. ngài quá dịu dàng. Quá trái ngược với tất cả những gì nàng từng hình dung về một vị quân vương trong chính trị và nghi lễ.

    - Ngài không sợ sao? - Nàng hỏi, thành thật như thể câu hỏi ấy đã chực chờ từ lâu.

    - Không sợ thần là quân cờ sai, là kẻ bị lợi dụng, là nguy cơ cho ngai vàng của ngài?

    Phato nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt ngài không còn rõ nét, mờ nhòe như một mặt gương đồng phủ bụi thời gian. Nhưng lời ngài khi cất lên lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

    - Nếu ta từng sợ.. - Ngài khẽ đáp.

    * * * Ta đã chẳng đứng yên giữa khói lửa, càng không để nàng tiếp tục nghi thức đến cùng.

    Rowliza im lặng. Một luồng cảm xúc lạ lẫm trườn qua lồng ngực, khiến nàng chao đảo trong thoáng chốc. Nhưng rồi như bản năng, nàng kìm lại tất cả cảm xúc và cả những nghi ngờ mơ hồ đang trỗi dậy.

    Phato là một vị quân vương, nàng không quên điều đó. Và sự dịu dàng của ngài lúc này.. chẳng phải là lòng vị tha vượt quá khuôn phép cần có hay sao?

    - Vậy ra.. ngài nhớ. - Nàng cất giọng rất khẽ, như thể lời ấy không dành cho bất kỳ ai ngoài chính mình.

    Một quãng lặng trải dài giữa hai người. Rồi Phato bước tới, chậm rãi nhưng không chần chừ, đưa tay đỡ lấy nàng đứng dậy. Bàn tay ấy ấm, vững chãi và lặng lẽ đến kỳ lạ.

    - Nàng có nghĩ ta sẽ quên người đã cứu mạng mình không?

    Ngài nói. Không mang ơn cũng chẳng ban thưởng. Chỉ như đang xác nhận một sự thật giản đơn, nhưng chính điều giản đơn ấy lại khiến tim nàng đập mạnh trong lồng ngực.

    Rowliza quay mặt đi, giấu ánh mắt đang dao động.

    - Vậy.. mọi thứ từ đầu đến giờ, việc thần được chọn, việc thần được giữ lại, được tin tưởng.. có phải là.. trả ơn?

    - Không. - Phato đáp dứt khoát.

    - Nếu chỉ là trả ơn, ta đã để nàng rời đi sau lần đầu gặp mặt. Nhưng ta không làm vậy. Vì nàng không chỉ là ân nhân của ta.

    Ngài im lặng một chút, như để chọn lựa từng từ.

    - Nàng là điều mà vương quốc này cần.

    Ngài nói rồi nhanh chóng quay đi, như sợ một sự thật bị phát hiện.. có lẽ ngài giữ nàng lại không hoàn toàn là vì vương quốc này.

    Rowliza siết chặt bàn tay, nàng không biết nên hổ thẹn hay cảm động. Chỉ biết rằng tất cả mọi toan tính nàng từng suy xét, tất cả những phòng bị trong lòng giờ đây trở nên mong manh trước lòng tin mà ngài dành cho nàng.

    Nhưng tận sâu trong trái tim, một phần của nàng vẫn hoài nghi.. về số phận kỳ lạ đã đưa nàng trở thành "người được chọn".
     
    Last edited: Jun 2, 2025
  4. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 13: Huyết Tế Trong Lòng Đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió đêm rít qua các khe đá như tiếng than khóc vọng lại từ quá khứ xa xăm. Mùi tro tàn và hương thảo cháy dở vẫn còn vương trong không khí, ngai ngái như máu khô thấm trong đất. Điện tế đã đóng cửa từ lâu nhưng Rowliza vẫn quay lại, nàng lặng lẽ hòa vào bóng tối như một chiếc bóng không hình.

    Cảnh tượng tĩnh mịch đến nghẹt thở. Không còn tiếng tụng niệm, không còn mùi trầm hương nồng ấm. Nơi từng là trung tâm của một nghi lễ suýt trở thành đại họa, giờ chỉ còn lại tàn tích lặng lẽ và cảm giác bất an ngấm vào xương tủy.

    Kho linh vật nằm sau ba lớp hành lang đá được canh giữ bằng một ổ khóa đồng sáng loáng. Rowliza áp tai vào cánh cửa lắng nghe, không có tiếng động nào.

    Chìa khóa đã bị thu lại sau lễ tế, nhưng nàng vẫn nhớ một lối hậu nhỏ, từng được dùng để vận chuyển tế phẩm, khe đá lẩn dưới rễ của một gốc cây hóa thạch. Nàng cúi mình luồn qua, để bụi rêu cào rách vạt áo, và cuối cùng ngẩng đầu giữa một không gian tối đen đặc quánh mùi ẩm mục của thời gian.

    Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ khe hở sau lưng hắt vào. Mắt nàng quen dần với bóng tối. Tay nàng dò tìm trong không gian mịt mù, lần lên những vết chạm khắc trên tường đá lạnh ngắt. Có thứ gì đó khác thường ở đây.. Nàng nhắm mắt, cố gắng dựng lại trong đầu những bản vẽ đã xem trước lễ. Nếu nhớ không lầm..

    Đột nhiên, từ phía cửa chính một tiếng động rất nhỏ vang lên. Có ai đó đang vào. Rowliza vội thụp người xuống, áp người vào góc tường, nàng như nín thở. Tiếng bước chân khẽ khàng nhưng không vội vã, như thể người kia biết rõ mình đang đến đâu.

    Nàng đảo mắt tìm đường thoát. Nhưng phía trước chỉ là giá lễ nặng nề và tường đá đặc. Không đường lui.

    - Chết tiệt. - Nàng thầm rủa.

    Rồi đột ngột một bàn tay bất ngờ bịt miệng nàng từ phía sau. Trước khi kịp giãy giụa, toàn thân nàng đã bị kéo ngược, lao vào một khoảng hẹp bí mật giữa hai lớp tường đá. Một không gian chỉ đủ chỗ cho hai người lẩn trốn. Ánh mắt Rowliza lóe lên sự kinh hãi, tim nàng đập dồn dập. Trong lúc còn chưa định thần thì một giọng trầm quen thuộc thì thầm sát tai.

    - Là tôi.

    Chắc chắn rằng Rowliza đã nhận ra mình, Lyan lúc này mới khẽ buông tay. Mặt chàng lấm tro, áo choàng đẫm mồ hôi và bụi đất. Hơi thở chàng gấp nhưng ánh mắt vẫn lạnh và tỉnh táo như mọi khi.

    - Tôi theo dấu một kẻ mang bùa cấm, không ngờ người cũng ở đây. - Lyan thì thầm, mắt liếc ra khe tường.

    Họ áp sát nhau trong bóng tối, hơi thở hòa quyện với nỗi hồi hộp quặn thắt. Bên ngoài tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Lyan đặt tay lên chuôi dao, ánh mắt cảnh giác như dã thú. Không khí như bị rút cạn.. căng thẳng đến nghẹt thở. Có vẻ người kia đã cảm thấy điều gì đó.

    Nhưng rồi bước chân ấy dần thưa.. rồi xa hẳn.

    Rowliza hít sâu cố lấy lại nhịp thở. Khi đã chắc chắn kẻ lạ không còn quanh đây, nàng quay sang Lyan, chưa kịp nói gì thì nàng đưa tay đến chạm vào một vết khắc lạnh buốt trên vách đá phía sau chàng.

    Ba nhánh nhọn xoắn lại thành một hình xoáy ốc, khắc sâu như vừa được rạch bằng dao lễ. Nét khắc run nhẹ nhưng dứt khoát, và hình như vẫn còn mùi máu mới.

    - Là nó.. - Rowliza thì thầm, như không tin nổi mắt mình.

    Lyan nhíu mày, cũng quay lại nhìn theo hướng tay nàng. Trong khoảnh khắc ấy, vẻ nghi ngờ trong mắt chàng chuyển thành cảnh giác cao độ.

    - Trong những ngày chuẩn bị cho lễ tế, ta từng xem lại bản đồ cấu trúc kho linh vật cũ. Mọi người đều nghĩ chỉ có một gian duy nhất, nhưng thực ra..

    Nàng lần tay quanh bức tường, tìm đến khe rãnh dưới ký hiệu, rồi mạnh dạn nhấn vào. Một âm thanh trầm đục vang lên.

    * * * nơi đây còn một tầng hầm. - Nàng nói.

    Đất dưới chân họ khẽ rung. Rowliza giật mình nắm lấy tay Lyan theo phản xạ. Chàng siết nhẹ, trấn an.

    - Không sao. Chúng ta đang đi xuống.

    Mặt sàn đá bắt đầu lún xuống, chậm rãi hạ thành một lối dẫn vào lòng đất. Không khí từ tầng hầm phả lên, mùi nấm mục, hơi đất, và thoang thoảng.. mùi máu cũ thấm sâu vào đá.

    Họ bước xuống trong im lặng. Mỗi bậc thang như dẫn họ xa dần ánh sáng, xa dần sự bình yên mỏng manh còn sót lại.

    Tầng hầm bên dưới nhỏ hơn kho chính, nhưng cảm giác u ám nặng nề âm khí. Trên tường, những tấm vải tế cũ nát được treo thành hàng, từng sợi chỉ loang máu khô. Ở trung tâm là một bệ đá phẳng, nơi từng dùng để chuẩn bị tế vật. Và phía sau nó, trong một hốc sâu nơi ánh sáng không chạm tới.. là ký hiệu cấm.

    Lần này không phải một vết khắc đơn lẻ. Mà là một vòng kết giới hoàn chỉnh, khắc đầy đủ từng đường xoáy, từng ký tự cổ ngữ.. và thấm máu người.

    - Thật khó tin.. nơi này lại có thể tồn tại. - Lyan rít khẽ.

    Rowliza lặng người. Nàng biết đây không chỉ là nơi cất giữ linh vật, mà là nơi biến linh hồn con người thành vật tế sống. Và Moven bằng cách nào đó, vẫn đang tiếp tục nghi lễ ấy sau hàng thế kỷ bị cấm.

    * * *

    Cánh cửa đá khép lại chậm rãi sau lưng họ, giấu đi tầng hầm cấm trong bóng tối sâu thẳm. Lyan rút một chiếc khăn lụa mỏng từ bên trong áo choàng, cẩn thận lau đi dấu tay mờ mà Rowliza để lại nơi mép đá. Mỗi cử động đều chính xác thận trọng, như thể chàng đang tẩy đi không chỉ vết tích, mà cả sự hiện diện của một sự thật bị lãng quên. Khi hoàn tất, không còn một hạt bụi nào lệch khỏi vị trí cũ, như chưa từng có ai bước vào.

    Cả hai tiếp tục theo lối vào cũ, chui ra khỏi kho linh vật.

    - Tôi sẽ vòng theo lối khác. Người quay về bằng đường cũ. Đừng để bị phát hiện. - Lyan lên tiếng.

    Rowliza thoáng dừng lại, ánh mắt dò xét gương mặt nghiêm nghị của chàng. Nhưng Lyan không lay động, đôi mắt chàng vẫn tĩnh lặng.

    - Đừng tiến xa thêm nữa, thưa nữ tế. - Chàng nói, khẽ thôi nhưng rất rõ.

    - Việc này đã vượt khỏi tầm tay của người rồi. Nếu biết người ở đây, Nhà Vua sẽ lo lắng.. Ngài đã đang theo dõi mọi chuyển động, và đã bắt đầu hành động.

    Rowliza mím môi, gió đêm khẽ lướt qua vạt áo nàng.

    - Ngài ấy để tâm đến ta đến vậy sao? - Nàng hỏi, giọng nhẹ như một hơi thở.

    Lyan im lặng chốc lát, rồi đáp lại rất chừng mực.

    - Ngài ấy quan sát kỹ hơn người tưởng. Và khi Nhà Vua để tâm đến điều gì.. không có gì là ngẫu nhiên.

    Chàng nghiêng đầu như một cái cúi chào ngắn, không có gì hơn ngoài sự kính trọng. Với Lyan, nàng là một phần trong trật tự đang dịch chuyển.. và chàng chỉ là người canh giữ nó.

    - Xin hãy để Nhà Vua xử lý phần còn lại. - Chàng tiếp tục nói.

    - Nếu người bước vào giữa các thế lực lúc này.. có thể người sẽ không còn cơ hội để chọn đứng về phía nào nữa.

    Không chờ lời đáp, Lyan xoay bước, thân ảnh hòa vào bóng đêm như một phần của nó, để lại Rowliza đứng lặng trong khoảng không chỉ còn lại tiếng gió.

    * * *

    Phòng nghị sự của hoàng cung ngập ánh sáng vàng dịu, nhưng trong không gian ấy không khí lại nặng như đá.

    Nhà Vua lặng im đứng bên cửa sổ, bóng ngài đổ dài xuống nền đá, lẫn vào ánh đèn lung linh từ vương đô bên dưới. Phía sau Lyan quỳ một gối, đầu cúi thấp.

    - Ngươi nói.. hắn dùng chính kho linh vật để tạo đàn tế sống? - Nhà vua chậm rãi hỏi, như đang tự mình lặp lại cho rõ.

    - Vâng, bệ hạ. - Lyan đáp và tiếp tục nói.

    - Ký hiệu cấm đã xuất hiện trở lại. Không chỉ là dấu vết mà là một vòng nghi lễ hoàn chỉnh, được tiếp tế bằng máu người. Thần tin những kẻ liên quan đến cuộc ám sát trong rừng Tế Cổ đều là tay chân hắn. Nghi thức ấy không hề bị quên lãng.. chỉ được dời đi và tiếp tục.

    Một thoáng im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng gió thổi ngoài ban công, như gợi lại mùi máu cũ từ tầng hầm tối.

    - Ta biết Moven có dã tâm. - Nhà vua lên tiếng, chậm và trĩu nặng.

    - Nhưng tín ngưỡng và chính trị luôn song hành như hai dòng sông không giao nhau. Trừ khử một tư tế cấp cao lúc này.. thì khác nào tuyên chiến với chính Thần Linh.

    Phato quay lại, ánh mắt ngài không còn vẻ điềm đạm thường thấy mà pha lẫn sự mệt mỏi và cơn giằng xé nội tâm.

    - Có lẽ.. đã đến lúc phá vỡ những giáo lý xưa cũ. Dân chúng không cần một đức tin chôn mình trong bóng tối. Họ cần một biểu tượng mới, một ánh sáng thật sự.. và ta cần một người đủ vững vàng để thay thế..

    Ánh mắt ngài dừng lại nơi tấm màn gió khẽ lay động, như nhìn thấy một bóng người không đứng ở đó.

    Lyan lặng thinh. Có lẽ chàng biết người ấy, không ai khác ngoài Rowliza.

    - Ngài đang muốn nói đến nữ tế? - Lyan khẳng định, Nhà Vua khẽ nhíu mày.

    - Ta muốn đưa nàng lên dẫn dắt dân chúng. Nàng có sự sùng kính, có trí tuệ và có ánh sáng mà họ đang khao khát. Trước tiên là chiếm lấy lòng họ, sau đó.. đánh đổi những điều mục rỗng trong bóng tối.

    Ngài dừng lại rồi thở dài.

    - Nhưng chính vì thế, nàng sẽ trở thành mục tiêu.

    Lyan ngẩng đầu lên nhưng nhà vua không nhìn chàng. Ngài chỉ nhìn vào đêm tối phía xa xa vương đô.. nơi ánh đèn yếu ớt mờ đi như niềm tin mỏng manh trong trái tim những kẻ đang chờ đợi một phép màu.

    - Thần tin nữ tế mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ. Nhưng nếu để nàng đối đầu với Moven một mình.. đó là đặt cược cả một vương triều. - Lyan nói sau một thoáng do dự.

    Nhà Vua im lặng, ngài không nói thêm, đưa tay ra hiệu cho Lyan lui xuống. Căn phòng phút chốc hoàn toàn chìm trong im lặng, chỉ còn hơi thở run rẫy trong bóng tối.

    - Nếu ta giữ nàng ngoài vòng xoáy, nàng sẽ an toàn. Nhưng ánh sáng đó.. sẽ vụt tắt.

    Ngài siết chặt tay, như để trấn giữ chính mình khỏi một điều cảm xúc đang trào dâng.

    - Còn nếu ta đưa nàng vào ván cờ này.. thì ít nhất, ta có thể giữ nàng ở bên cạnh.

    Trong khoảnh khắc, ánh mắt ngài bỗng chùng xuống, rồi buông một câu rất khẽ, như thể đang thổ lộ một điều giấu kín từ lâu.

    - Ta không biết đâu mới là đúng. Ta chỉ biết.. ta không muốn mất nàng.

    * * *
     
    Last edited: Jun 2, 2025
  5. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 14: Tro Tàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh bình minh mờ sương, những tin đồn bắt đầu len lỏi khắp vương đô như những dòng nước ngầm âm ỉ, về một nữ tế mới mang trong mình ánh sáng của thần linh, về một nghi lễ từng suýt biến thành đại họa, và về sự xuất hiện của một người có thể định hình lại toàn bộ đức tin đã cũ. Dù chưa có bất kỳ chiếu chỉ nào ban ra, tên của Rowliza đã được xướng lên như một nữ thần cứu thế.

    Tất cả đều đến từ một mệnh lệnh âm thầm nhưng quyết liệt của Nhà Vua. Nếu trước đây nàng vẫn còn là một lời đồn, vậy thì ngài sẽ biến nó thành một huyền thoại sống thật sự.

    Không kèn trống, không tuyên cáo. Chỉ là một cái gật đầu với các trưởng lão ngôn sử, một lệnh truyền xuống người phụ trách các tế lễ cấp vùng, và những lá thư bí mật gửi đến các trung tâm học thuật. Biểu tượng của Rowliza bắt đầu xuất hiện dần trong các tranh vẽ tường, trong bài tụng ca và cả trong những giấc mơ của những người già sắp lìa đời. Tất cả như một cơn sóng ngầm, yên ả nhưng không gì có thể ngăn nổi.

    * * *

    Tối hôm ấy, Nhà Vua đến tìm Rowliza. Không có đoàn tùy tùng, không lễ nghi, chỉ một mình ngài trong áo choàng giản dị. Gặp nàng trong điện tế cũ, nơi ngài nói muốn xem lại những dấu tích của vụ việc, nhưng thật ra.. là để trao đổi điều ngài đã cân nhắc từ lâu.

    - Nàng sẽ phải gánh lấy một thứ không dễ dàng đâu. Ánh sáng ấy sẽ rọi tới cả những góc tối ta không thể kiểm soát. - Nhà vua nói, mắt nhìn vào những vết nứt còn lưu lại trên bàn lễ.

    - Nếu ngài lo thần không đủ sức. Hãy để thần chứng minh. - Nàng nói.

    Nhà vua im lặng một lát. Rồi với giọng rất khẽ nhưng đầy quyết định, ngài nói.

    - Ta muốn xem hầm cấm, nàng hãy giải thích cho ta nhiều hơn về nó.

    Rowliza thoáng khựng lại.

    - Đó là nơi quân vương không nên bước chân vào.. Nó có thể làm tổn hại đến phúc khí của ngài.

    Nhà vua khẽ nhếch môi, không cười, nhưng ánh mắt lóe lên như cắt qua bóng tối.

    - Nếu một nơi như vậy có thể ảnh hưởng đến ta, thì có lẽ.. ta vốn không xứng đáng ngồi trên ngai vàng.

    Rowliza một thoáng im lặng, ánh mắt Nhà Vua không cho phép nàng nghi ngờ. Lệnh cấm nơi ấy.. chỉ được giải trừ khi chính quân vương đích thân dẫn đường.

    Họ đi qua hành lang cũ, vượt qua những cánh cửa đá từng đóng kín hàng thế kỷ. Chỉ có hai người đi xuống. Lyan theo lệnh ở lại phía trên, lặng lẽ đứng gác. Không hỏi vì sao, nhưng ánh mắt chàng khi nhìn cánh cửa khép lại sau lưng chủ nhân, đã ngập tràn bất an và lo lắng.

    Khi họ bước tới tầng cuối cùng, nơi vòng kết giới máu từng bị phát hiện, một giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối.

    - Một vị vua tự mình xuống đây. - Giọng Moven khô khốc vang lên từ nơi sâu nhất.

    - Phải chăng ngai vàng đã bắt đầu sợ hãi?

    Từ bóng tối Moven bước ra, khuôn mặt gầy rộc, đôi mắt sâu hoắm đỏ rực vì thiếu ngủ, tấm áo tế cũ sộc sệch lấm máu khô. Nhà vua không tỏ vẻ ngạc nhiên, ngài dường như đã đoán trước điều này.

    - Ta không muốn làm lớn chuyện. Vì đức tin và sự ổn định của vương triều. Rút lui đi Moven, đây là cơ hội cuối cùng.

    Moven bật cười, tiếng cười méo mó như kẻ đã không còn gì để mất.

    - Ngài định thay thế ta bằng ả ta ư? - Hắn chỉ tay về phía Rowliza.

    - Một kẻ chưa hiểu gì về sức mạnh thần linh? Một ngọn lửa yếu ớt tưởng có thể đốt cháy cả đêm đen sao?

    Hắn lùi về phía bệ đá, tay kéo ra một lọ dầu thiêng, mắt hắn lóe lên điên loạn.

    - Ngài muốn gạt ta? Được thôi. Vậy hãy cùng chết dưới ánh nhìn của thần linh đi!

    Hắn ném lọ dầu vào bệ đá. Lửa bùng lên. Hắn đã bày trận từ trước, mồi lửa dẫn dắt chỉ trong khoảnh khắc vách đá xung quanh đỏ rực, khói dày đặc tràn ra. Mùi thịt cháy và máu cũ quyện lấy nhau. Vòng nghi lễ bắt lửa, bốc cháy dữ dội như một miệng ngục mở ra.

    Trong khói lửa, Moven rút dao tế gào lên như dã thú và lao về phía Rowliza. Nhà vua phản ứng trong chớp mắt, kéo mạnh Rowliza về phía sau. Bờ vai ngài chắn lấy lưỡi dao, máu phun ra nhưng mắt không hề lay chuyển. Ngài vung kiếm, một đường chém dứt khoát, lạnh lẽo và chính xác như một bản án.

    Moven ngã vật xuống, đôi mắt hắn mở trừng, điên dại đến tận phút cuối cùng.

    Lửa lan nhanh, trần đá bắt đầu rạn nứt. Khói cuộn lại như những bàn tay đen muốn bóp nghẹt sự sống. Rowliza lảo đảo vì sức nóng, lao đến đỡ lấy Nhà Vua đang khụy xuống vì vết thương. Tay nàng run rẩy, nhưng ánh mắt không hề hoảng loạn, cố đỡ thân hình đã đẫm máu kia dậy.

    - Ngài.. ngài bị thương rồi!

    - Ta không sao.. - Phato nói, ngài kéo nàng theo, qua lối cũ dẫn ngược trở lên. Phía sau họ, ngọn lửa bùng cao, đá bắt đầu nứt ra, từng mảng đổ sập như muốn kéo theo cả quá khứ bị phong kín.

    Khi họ bật được lên tầng trên, Lyan lao tới đỡ lấy cả hai. Mặt chàng trắng bệch khi nhìn thấy máu trên tay áo Nhà Vua.

    - Bệ Hạ!

    - Ta ổn. - Ngài nói, khàn giọng.

    - Đỡ nàng.. trước.

    Ngay khi ba người vừa thoát ra, cánh cửa đá sau lưng đổ sập, bụi mù cuốn lên như chôn vùi toàn bộ những gì thuộc về bóng tối, chôn vùi tất cả những gì Moven từng cố gắng níu giữ.

    * * *

    Trong gian phòng nghỉ, ánh nến nhàn nhạt, mùi hương thảo nhẹ lan trong không khí. Nhà vua ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ khắc, áo choàng đã cởi bỏ, băng vải trên vai nhuốm vệt đỏ nhạt. Vết đâm không sâu, nhưng vẫn cần được chăm sóc cẩn thận.

    Rowliza bước tới, tay cầm thau nước và dải băng mới. Nàng đi đến bên cạnh, ánh mắt không giấu được nét căng thẳng.

    - Thần.. sẽ giúp ngài xử lý vết thương. - Nàng nói, giọng đều và rõ.

    Nhà Vua nghiêng đầu nhìn nàng một thoáng rồi khẽ gật. Không một lời than phiền, không cử chỉ né tránh, ngài im lặng để nàng tháo lớp vải cũ. Vết thương đã khép miệng, nhưng máu vẫn rỉ qua từng nhịp mạch, như thể cơ thể vẫn giữ nguyên sức sống không lùi bước, bất chấp mọi đau đớn.

    Rowliza chạm nhẹ vào vai ngài, lau vết máu bằng khăn ấm. Tay nàng không run nhưng ánh mắt thì chất đầy nỗi lo.

    - Ngài không nên làm vậy. - Nàng khẽ nói, ánh mắt không rời miếng băng.

    - Nếu có chuyện gì tồi tệ hơn xảy ra.. thần sẽ không đủ sức mà gánh lấy.

    Nhà Vua không đáp ngay. Nhưng trong ánh mắt dõi theo nàng, có một điều gì đó mềm xuống, như một vết nứt mỏng trong lớp băng lạnh vốn bao quanh tâm trí ngài.

    Được nàng lo lắng, dù chỉ một chút.. vết thương thế này cũng chẳng là gì.

    - Không đâu. - Cuối cùng ngài nói, giọng trầm và nhẹ như gió lướt qua vách cửa.

    - Ta đã đoán trước mọi khả năng. Chuyện tồi tệ nhất.. đã ở lại trong tầng hầm đó rồi.

    * * *
     
    Last edited: Jun 5, 2025
  6. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 15: Vương Hậu Tương Lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin về cái chết của Đại Tế Moven không được công bố rầm rộ, không một thông báo chính thức nào được ban ra. Nhưng trong nội bộ triều đình chẳng một ai là không hay biết. Người ta thì thầm về trận hỏa hoạn kỳ lạ trong hầm cấm, về máu đổ trên những phiến đá cổ, và nhất là.. về vết thương của Đức Vua.

    Những lời bàn tán ban đầu chỉ là những tiếng thì thầm lặng lẽ giữa các thị thần trong hành lang. Rằng một vị vua không nên để máu mình đổ ra vì một nữ tế. Rằng việc ấy nếu là thật, không những làm tổn hại đến uy danh vương quyền, mà còn làm đảo lộn luân thường lễ nghi vốn được gìn giữ hàng thế kỷ.

    Những lời bàn tán ấy tất nhiên nhanh chóng đến tai Nhà Vua. Ngài thừa biết, chỉ cần một mệnh lệnh mọi âm thanh sẽ tắt lịm như chưa từng tồn tại. Nhưng rồi có lẽ chính ngài lại là người âm thầm để mặc những lời ấy lan đi.

    Một quyết định âm thầm, nhưng toan tính hơn bất kỳ âm mưu nào từng gieo xuống chính trường.

    Phato biết nếu muốn giữ nàng bên cạnh chỉ vì tình yêu thì ngài không thể. Ngài không thể làm điều đó như một người đàn ông đơn thuần. Nhưng nếu biến tình yêu thành vận mệnh, biến nàng thành một phần không thể tách rời khỏi ngai vàng.. thì không ai có thể tranh cãi.

    Vì vậy những lời đồn không bị dập tắt. Trái lại nó được âm thầm châm thêm dầu vào lửa. Những bóng dáng không tên đi lại giữa phủ tướng quân, phủ tế lệnh, hội đồng pháp sư cũ. Chuyện về Rowliza, về ánh sáng thần linh, về sự sủng ái bất thường được khéo léo bôi thêm vài vệt màu nghi hoặc. Dưới tay người khác đó là âm mưu phản loạn. Nhưng dưới tay Đức Vua.. đó là một màn dạo đầu.

    Rồi các lão thần cao niên cũng bắt đầu nhíu mày. Những buổi họp nhỏ không tên được mở ra sau cánh cửa đóng kín. Càng nhiều người biết, câu chuyện càng bị bóp méo thành một khúc ca đen tối.

    Cho đến một ngày, khi mùa hạ vừa chớm, trong buổi thiết triều đầu tiên sau biến cố ở hầm cấm, sự im lặng bị phá vỡ. Một đại thần thuộc phái bảo thủ đứng ra, giọng không cao nhưng đủ để mọi người nghe rõ.

    - Thần không nghi ngờ lòng quả cảm của Bệ Hạ. Nhưng.. để một nữ tế làm tổn thương đến chính ngài.. thật sự là điều khó dung thứ.

    Không khí điện triều lặng như bị rút sạch hơi thở. Mỗi một lời ấy như mũi giáo không chỉ hướng vào Rowliza, người đang quỳ dưới đại điện, mà còn nhắm thẳng vào quyết định của Đức Vua. Những cái gật đầu, những ánh mắt nhìn nhau, những cái nhíu mày lộ rõ. Không cần phải nói thêm lời nào, dòng chảy của triều chính đã chuẩn bị xô đẩy nàng đến bờ vực.

    Sau một khoảng thời gian dài Nhà Vua đứng dậy. Ngài bước chậm rãi xuống bậc thềm, tiếng bước chân dội vang trong đại điện lạnh. Mắt không nhìn ai ngoài người con gái đang quỳ bên dưới. Mỗi bước chân là một quyết định. Mỗi tiếng động là một tiếng chuông gõ xuống cục diện đang xoay chuyển.

    Ngài cất giọng.

    - Nhiều người hỏi vì sao ta bị thương vì một nữ tế. Hỏi rằng điều đó có hợp đạo, hợp lễ, hợp vương pháp không..

    Ngài dừng lại trước Rowliza rồi cúi xuống, đưa hai tay đỡ lấy tay nàng, đỡ nàng đứng dậy giữa ánh nhìn chết lặng của toàn thể quần thần.

    - Ta bị thương.. là vì bảo vệ vương hậu tương lai của mình.

    Một câu nói. Một đòn sấm sét. Cả đại điện chấn động như vừa rung chuyển dưới một cơn địa chấn.

    Một khoảng lặng nặng nề kéo dài như thể thời gian cũng ngừng trôi. Rồi một vị đại thần, chính là người vừa lên tiếng chất vấn, chậm rãi bước ra giữa điện. Khuôn mặt ông trắng bệch như người vừa chứng kiến một cơn thịnh nộ thần thánh. Đôi chân run lên nhưng vẫn phải bước.

    Ông cúi người thật sâu rồi quỳ xuống.

    - Bệ Hạ đã định, thần.. không dám trái mệnh.

    Ngay sau đó, tiếng vải áo sột soạt vang lên dồn dập như sóng cuộn, từng người một quỳ xuống. Không ai dám thốt lời, không ai còn dũng khí phản đối. Tất cả đều hiểu từ khoảnh khắc ấy, lý lẽ đã chết và ngai vàng chính là luật pháp tối thượng.

    Tình cảm vừa bị nghi ngờ giờ đã trở thành định mệnh. Một khi định mệnh được ấn định bởi chính Nhà Vua thì phản đối chính là tạo phản.

    Cả Rowliza cũng không giấu nổi kinh ngạc. Đôi mắt nàng mở lớn, lòng chao đảo bởi vô vàn cảm xúc, sững sờ và nghi hoặc. Nhưng.. nàng không thể nói gì, hay làm bất cứ điều gì vào lúc này.

    Trong đôi mắt nàng, Phato thấy cả ánh sáng lẫn sự cay đắng. Một phần trong ngài thầm đớn đau. Là vua một vương quốc mà cuối cùng phải dùng đến cách này để có thể giữ nàng ở bên.

    Bên trong ngài là một tình yêu âm thầm mà mãnh liệt, được ủ sâu trong năm tháng, chưa từng phai nhòa kể từ ngày nàng bước ra từ khu rừng ấy, mang theo ánh sáng và sự sống mà ngài tưởng đã vĩnh viễn mất đi.

    Giờ đây khi nàng hiện hữu trước mặt, không còn là giấc mộng, không còn là ký ức, trái tim tưởng đã hóa đá vì vương quyền lại một lần nữa rạo rực thổn thức đến tận cùng. Mỗi lần bước qua nàng nơi đại điện, mỗi khi thấy nàng đứng lặng bên thềm điện tế, ngài lại nhớ đến khu rừng năm nào, nhớ ánh mắt ấy giữa miền hoang vu ấy, ấm áp như ngọn lửa sưởi hồn người lạc lối.

    * * *

    Sau buổi thiết triều hôm ấy, ánh chiều tà lặng lẽ đổ xuống những hành lang dài, trải lên nền đá cẩm thạch một lớp ánh sáng đỏ như lửa tàn. Gió từ hồ sen phía Tây thổi nhẹ qua các khung cửa mở, làm những tấm rèm lụa lay động.

    Trong thư phòng, nhà vua cho lui hết thị thần. Căn phòng trở nên trống trải đến mức có thể nghe rõ tiếng hơi thở. Ngài đứng một mình trước khung cửa lớn, ánh mắt phóng về phía hồ nước tĩnh lặng, nơi từng chiếc lá sen đang khẽ nghiêng mình dưới ánh nắng chiều.

    Bỗng có tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau. Không cần quay lại, ngài đã biết đó là ai.

    Rowliza dừng lại cách ngài vài bước. Nàng không hành lễ cũng không cất tiếng chào. Chỉ đứng đó, tay buông thõng bên tà áo, ánh mắt như được đẽo từ sương đá, lặng lẽ nhưng lạnh lùng. Giọng nàng cất lên, nhẹ như gió nhưng đủ sức xé toạc màn yên tĩnh trong phòng.

    - Thần không nghĩ đó là cách giải quyết duy nhất mà ngài có thể làm.

    Phato vẫn không quay lại. Như thể chưa đủ can đảm để đối diện với ánh mắt ấy, đôi mắt từng khiến ngài cảm phục, giờ lại trở thành một tấm gương phản chiếu sự thất vọng sâu sắc.

    Rowliza tiếp lời, lần này giọng nàng cứng rắn hơn.

    - Tất cả mọi việc.. không phải là sự trùng hợp, đúng không?

    Phato nhắm mắt một thoáng. Và rồi như thể đã đến lúc phải nói ra điều không thể giấu được nữa, ngài thừa nhận.

    - Thật sự.. có nhiều cách giải quyết. Nhưng với ta đó là cách tốt nhất nên được chọn.

    Cuối cùng ngài quay lại. Trong ánh sáng chạng vạng, gương mặt vị vua lộ rõ sự mệt mỏi. Không phải thể xác mà là sự mệt mỏi của người đã đi quá xa trên con đường không lối quay về.

    - Thần dường như quá ngu ngốc.. - Rowliza nói, giọng trầm xuống.

    - Mọi thứ đã được ngài sắp đặt từ khi ban chiếu chỉ triệu thần vào hoàng thành này.

    Ngài bước tới chậm rãi rồi dừng lại khi chỉ còn cách nàng một sải tay. Giọng ngài hạ thấp, gần như là lời thì thầm.

    - Ta từng nói nàng là điều mà vương quốc này cần. Ta không nói dối. Nhưng..

    Ngài nhìn vào mắt nàng.

    - Nàng cũng là điều mà ta mong muốn.

    Không khí trong căn phòng như đông cứng lại. Không ngai vàng, không nghi lễ, không lời hứa hẹn nào vang lên. Chỉ có một người đàn ông đang thú nhận trước một người phụ nữ. Không phải với tư cách một vị vua mà chỉ như một kẻ đã đánh cược cả trái tim mình.

    Nhưng Rowliza vẫn không lay động. Nàng đứng đó, đôi mắt sâu không gợn sóng, bình thản đến tàn nhẫn.

    Phato khẽ hỏi, giọng ngài có gì đó chùn xuống.

    - Nàng giận vì ta đã quyết định mà không thông qua nàng ư?

    Rowliza quay đi, không một lời oán trách, không một tia giận dữ. Chỉ là một câu đáp hờ hững, dội lại như tiếng vọng trống rỗng giữa vách tường.

    - Không. Hãy làm những gì ngài muốn. - Và nàng bước đi, không nhìn lại.

    Phato không đuổi theo. Ngài chỉ đứng đó, dõi theo bóng lưng nàng dần khuất sau cánh cửa khép hờ.

    Căn phòng trở nên lạnh lẽo như bị bỏ quên giữa hoàng hôn. Một sự im lặng kéo dài như màn đêm chưa kịp buông xuống, chỉ còn lại Nhà Vua một mình, giữa tòa cung điện vàng son, với nỗi dằn vặt đang gặm nhấm từng suy nghĩ. Ngài siết tay lại, ánh mắt rũ xuống.

    Phải chăng ngài đã sai?

    Phải chăng trong khi cố gắng giữ nàng ở lại, ngài lại chính là người khiến nàng tổn thương nhất? Phải chăng việc trói buộc nàng bằng quyền lực, thứ nàng chưa từng mong muốn, lại chính là con đường ngắn nhất đẩy nàng ra xa?

    * * *

    Tối hôm ấy, trong phòng tháp nguyện, nơi hương nhang trầm mặc tỏa ra như những tiếng thở dài, Rowliza đứng trước gương đồng. Không một biểu cảm, không một nếp nhăn nơi trán hay khóe miệng. Nhưng sâu trong đáy mắt nàng là một cơn giông không thể dứt.

    Nàng nghĩ lại câu hỏi cuối cùng của Nhà Vua. - Nàng giận vì ta đã quyết định mà không thông qua nàng ư?

    Không. Nàng không giận ngài. Chỉ là.. nàng giận chính mình. Giận vì không thể bình thản đón nhận tình cảm của ngài. Giận vì trái tim mình quá yếu đuối để đáp lại một điều quý giá như thế. Và giận vì.. trong sâu thẳm, nàng vẫn chưa thể buông được một cái tên.

    Terio.

    Cái tên ấy chưa bao giờ được nhắc lại. Không một lần. Nàng đã cố giấu nó đi, khóa chặt trong góc sâu nhất của ký ức như chưa từng tồn tại. Nhưng rồi nó vẫn ở đó, vẫn âm thầm và bền bỉ. Như rễ cây mọc dưới phiến đá, không ai thấy nhưng cũng không thể nhổ bỏ.

    Sự giằng xé ấy nàng giấu đi từ lâu. Trong những đêm khuya không ngủ. Trong những lần đứng một mình bên bệ tế cổ, nhìn ngọn lửa xanh cháy âm ỉ. Trong từng lời cầu nguyện, từng hơi thở, từng cái chớp mắt không ai để ý.

    Có đôi lúc nàng muốn buông hết. Muốn gạt bỏ quá khứ để đón lấy hiện tại, muốn bước đến bên con người kia, người đã vì nàng mà không tiếc hi sinh bất cứ thứ gì.

    Nhưng trái tim.. chưa bao giờ nghe lời lý trí. Và giờ đây nàng hiểu rõ hơn bao giờ hết. Sự thật đau đớn nhất không nằm ở những mưu tính của bất kỳ ai, mà nằm ở chính chỗ, nàng không thể yêu Nhà Vua một cách trọn vẹn, như cách ngài yêu nàng.

    * * *
     
  7. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 16: Phía Sau Hào Quang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió lay động những tán cây trong cung điện, cuốn theo mùi hương trầm quyện vào lớp sương mờ ảo, như một lời cầu nguyện không lời của ngàn tín đồ trong đêm. Trên những bức tường đá nhuốm rêu thời gian, cờ hiệu vương triều tung bay như hơi thở của một thời đại đang chuyển mình.

    Tuyên chiếu đã ban, tên nàng Rowliza giờ vang vọng khắp đại điện, thánh đường, quảng trường. Không còn là nữ tế thần mang mặt nạ bạc giữa làn khói linh thiêng, nàng đã trở thành biểu tượng của một đức tin được nhân hóa. Một vị hôn thê thiên mệnh, người sẽ thắp sáng ngai vàng bằng hào quang của thần linh.

    Các bá quan từng nghi kỵ nay lại là kẻ mong hôn lễ sớm cử hành. Trong điện nghị sự, trước bản đồ vương quốc căng trải, từng lời phản đối lặng đi. Chỉ còn tiếng tán đồng hoặc sự im lặng quỳ phục. Một vài đại thần vẫn muốn cất tiếng, nhưng dưới ánh mắt Nhà Vua, tất cả đều cúi đầu. Quyền lực đã thắng lý lẽ.

    Rowliza không còn là một người phụ nữ. Nàng là chìa khóa của trật tự mới, là ngọn đèn dẫn lối cho tín đồ lưu lạc, là câu trả lời cho mọi rối loạn của thời cuộc.

    Nhà Vua hiểu điều đó.

    Ngài đã yêu nàng không chỉ vì sự tinh anh, kiêu hãnh, hay vẻ huyền bí của nàng, mà bởi nàng khiến ngai vàng vốn lạnh lẽo của ngài có hình hài, có linh hồn. Nhưng ngài cũng biết nếu giữ nàng lại, thì chẳng khác nào giam cầm một ngọn lửa. Ngài luôn thầm nhủ rằng nhân dân đang cần ánh sáng ấy để soi đường.

    Ngài yêu nàng.. điều đó là thật. Nhưng tình yêu ấy giờ đã vượt khỏi khuôn khổ cá nhân. Nó mang theo cả gánh nặng của một vương triều đang đứng giữa lằn ranh thay đổi.

    Và nàng cũng thấu suốt tất cả.

    Từ khi tuyên chiếu được ban ra, nàng không một lần phản đối. Nàng lặng lẽ đi qua các điện thờ, đặt tay lên các bức tượng thần cổ, và gật đầu trước những lời tán tụng. Nàng không thờ ơ cũng không từ chối, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên một độ sâu mà không lời ca ngợi nào chạm tới được. Bởi trong tim nàng vẫn còn một cái tên chưa được khép lại.

    Tình cảm của Nhà Vua, nàng trân trọng. Sự hy sinh của ngài, nàng ghi nhớ. Nhưng trái tim.. chưa bao giờ nghe theo sự sắp đặt của lí trí.

    Từ những ánh mắt trên phố, từ những lời thì thầm ngưỡng vọng, từ những đứa trẻ chắp tay bên lề đường.. Rowliza hiểu rằng nàng không thể quay lưng. Định mệnh đã đưa nàng đến đây không phải để sống cho riêng mình.

    - Nếu không thể chọn lấy hạnh phúc cho bản thân, thì chí ít.. hãy biến nó thành ánh sáng cho những người khác.

    Có thể nàng không yêu Nhà Vua như cách một thiếu nữ yêu lần đầu. Nhưng nàng có thể đứng bên ngài, không phải như một người vợ mà như một phần của ánh sáng mà vương quốc này đang mong đợi. Như một ngọn đèn thiêng thắp sáng trong đêm đen chực vỡ.

    * * *

    Dưới màn đêm trước ngày chính lễ, vương đô rực rỡ như một giấc mộng dát vàng. Ánh sáng từ hàng ngàn ngọn đèn hoa trải khắp các con phố, nhuộm hồng những viên đá lát đường xưa cũ. Trên tường thành từng dải lụa đỏ thẫm bay phấp phới. Từ các tháp canh cao vút, cờ vàng có thêu biểu tượng mặt trời tung bay dưới ánh trăng, biểu trưng cho một thời kỳ thịnh vượng mới.

    Khắp các quảng trường người dân tụ hội, họ ca hát nhảy múa, tung những cánh hoa giấy lên trời như rải mộng lành cho đất nước. Tiếng trống vang rền, tiếng sáo dìu dặt, hòa vào nhau như một khúc khải hoàn thánh khiết. Và giữa biển người hân hoan ấy, một cái tên được xướng lên không ngừng nghỉ, như một lời khấn nguyện gửi tới thần linh.

    - Rowliza.. phước lành của Thần Linh.

    Còn nàng Rowliza, đứng giữa cung điện cao nhất, nơi ánh hào quang của nhà vua và muôn dân phủ trọn, lại lặng lẽ như một ngọn nến sắp tàn. Rèm lụa trắng khẽ lay theo làn gió đêm, tiếng chuông ngân từ xa vọng về như nhịp tim chậm rãi. Trên người nàng lúc này là chiếc váy cưới trắng tinh khiết, thêu chỉ bạc tinh xảo đến từng đường kim mũi chỉ, không đơn thuần là y phục mà còn là một bản khấn thầm lặng, được dệt nên từ đức tin và hy vọng của muôn người.

    Nhưng trái tim nàng.. vẫn là một miền hoang vu, rộng lớn và tĩnh lặng như cánh rừng bị lãng quên dưới lớp sương mờ. Nơi chưa dấu chân người từng chạm tới, nơi gió vẫn thì thầm những điều không ai hiểu được.

    Rowliza đứng trước tấm gương đồng lớn. Trong gương là ánh mắt từng nhìn thấy ngọn lửa tế, từng vượt qua cái chết và dám gánh lấy ý chỉ thần linh. Nhưng giờ đây đôi mắt ấy lại đong đầy một nỗi buồn sâu không đáy. Không phải vì sợ hãi.. mà vì lựa chọn.

    Ngoài kia là một vị vua yêu nàng bằng tất cả sự chân thành, nguyện chờ đợi dù chẳng được hồi đáp. Nhưng sâu thẳm trong tim nàng, Terio vẫn còn đó. Cái tên ấy vẫn thổn thức trong những đêm không thể ngủ. Trong tiếng gió rít giữa khe núi, nàng vẫn nghe thấy lời hứa chưa trọn. Dẫu biết người ấy có thể đã mãi không còn, nhưng mảnh ký ức ấy vẫn rực cháy như ngọn lửa trong giấc mộng.

    Nàng bước ra ban công, nơi trăng sáng soi rọi xuống mái thành rêu phong. Gió lạnh nhưng không làm nàng run. Từ nơi cao nhất của cung điện, nàng nhìn thấy hàng ngàn ánh đèn dưới phố, như những vì sao sa chân giữa chốn nhân gian. Họ tin vào nàng, họ đặt hy vọng vào nàng. Và chính điều đó đã khiến nàng hiểu.. mình không còn là một cô gái đơn độc giữa núi rừng.

    Rowliza quay vào trong, đôi tay khẽ run khi mở chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là một dải vải trắng cũ, vương chút bụi thời gian, vết máu nâu thẫm đã khô cứng theo năm tháng.

    Trên tay nàng lúc này, là những gì còn sót lại từ chàng, là mảnh vải từng nhẹ thấm những giọt máu hoen rỉ nơi lòng bàn tay, giờ lại như quấn chặt lấy trái tim đau đớn của nàng.

    Nàng đưa mảnh vải lên, đặt gần ngọn lửa đang chập chờn. Lửa bén vào vải như nuốt lấy một quá khứ mà nàng chẳng dám buông bỏ. Mùi vải cháy thoảng trong không khí như một khúc tiễn đưa.

    - Ta đã giữ chàng trong tim quá lâu rồi.. Terio..

    Giọng nàng khẽ, như đang nói với bóng tối, hoặc với chính mình.

    Ngọn lửa hừng lên một thoáng rồi lụi tàn, tro vải rơi xuống từng mảnh như cánh hoa khô bị gió cuốn, như một phần ký ức đang nhẹ nhàng rời đi.

    * * * Nhưng ta không sống chỉ để nhớ nữa.

    * * *
     
    Last edited: Jun 3, 2025
  8. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 17: Hôn Lễ Hoàng Gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tiếng chuông thiêng vang lên từ tháp gác cổ, báo hiệu khởi đầu một ngày trọng đại. Lễ thành hôn hoàng gia giữa Đức Vua Phato và Nữ Tế Rowliza. Đó không chỉ là một nghi lễ vương thất mà là dấu mốc chuyển mình của thời đại, sự kết tinh giữa vương quyền và đức tin.

    Cổng thành mở rộng từ rạng đông, những đoàn người hành hương nối dài, tay cầm cành nguyệt quế, miệng tụng niệm lời chúc lành, tiến về phía đại quảng trường phía trước Đền Tế. Cả vương quốc như nín lặng. Dân chúng đổ về quảng trường lớn, chen chân trong những con phố rợp cờ hoa, để chờ nhìn thấy nàng Rowliza, người được chọn, đấng nữ tế, và giờ đây là vương hậu tương lai.

    Lễ đường hoàng gia được dựng bên trong điện thần cổ, nơi ánh sáng chiếu xuyên qua những khung cửa kính màu, soi lên tường đá khắc đầy tích cổ. Dưới mái vòm dát vàng, nơi ngọn lửa thiêng cháy suốt ngàn năm, các trưởng tế chuẩn bị nghi thức hợp hôn dưới sự chứng giám của các vị thần cổ xưa.

    Rowliza bước vào lễ đường trong chiếc váy trắng như một vì sao giáng thế, bước đi giữa nhân gian với vẻ thánh khiết khiến vạn vật phải lặng câm. Nàng tiến bước giữa hai hàng giáo sĩ thắp đèn và xướng tụng. Tiếng nhạc cung đình vang lên và những chuông bạc ngân vang như lời của đất trời.

    Đức Vua Phato đứng chờ bên bệ tế trung tâm, mình khoác áo bào màu đêm, bên ngực đính biểu chương vương quyền. Vẻ uy nghiêm đĩnh đạc của ngài khiến không ít người phải trầm trồ ngưỡng mộ. Một vị vua vẫn đang ở đỉnh cao của sức mạnh, với ánh mắt sáng quắc, gương mặt góc cạnh và mái tóc sẫm như đêm. Thần thái điềm tĩnh nhưng toát ra thứ khí chất khiến người khác phải cúi đầu, một bậc quân vương được trời đất chọn ban. Khi ánh mắt Vua Phato bắt gặp nàng, thời gian như lặng đi một nhịp. Như một giấc mơ. Nàng đã sắp thuộc về ngài.

    Rowliza sánh bước đến bên Đức Vua, hai người đứng cạnh nhau giữa lễ đường ngập ánh nến và hương trầm, cả không gian như ngưng đọng, tất cả như bị cuốn vào một nhịp thở duy nhất, ngỡ ngàng và táng thưởng. Họ quá đẹp đôi, nàng trong trắng mà thanh cao, ngài trầm mặc mà quyền uy. Một đóa tuyết trắng sánh cùng bóng đêm lộng lẫy, tương phản mà vô cùng hòa hợp.

    Giữa khói hương trầm tỏa mờ, hai người quỳ xuống trước ngọn lửa thiêng. Vị đại tế đứng giữa nâng cao thanh quyền trượng bạc.

    - Trước sự chứng giám của đất trời và các đấng thần linh. Hôm nay vương quốc chào đón một cuộc hợp hôn, không chỉ của hai trái tim mà của vương quyền và đức tin.

    Đức Vua Phato đưa tay ra, Rowliza sau một thoáng ngập ngừng, đã đặt tay mình vào tay ngài không phải vì trái tim đã hoàn toàn thuộc về ngài, mà vì một điều cao cả hơn cả tình yêu. Một định mệnh nàng đã chọn với tất cả lý trí, lòng trắc ẩn, và vì ngọn lửa hy vọng đang được thắp lên trong tim của muôn người.

    Tiếng chuông thiêng ngân vang ba lần, báo hiệu lễ hợp hôn đã thành.

    Không phải là kết thúc của một câu chuyện tình mà là khởi đầu của một sử thi mới. Và dù trái tim nàng vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy, nhưng nàng biết.. nàng đã trưởng thành, để yêu một đất nước, yêu cả một dân tộc, và học cách chấp nhận tình yêu theo cách mà số phận đã vẽ nên.

    Sau nghi lễ, hoàng cung vẫn ngập trong sắc hoa và tiếng nhạc. Nhưng trong niềm hoan hỉ lan khắp các dãy hành lang đá cổ, vẫn còn một chỗ trống trong trái tim Đức Vua Phato. Một điều duy nhất ngài mong đợi để ngày đại lễ được viên mãn. Đó là sự trở về của người em họ xa, người mà ngài còn yêu thương hơn cả ruột thịt, chàng trai mà ngài luôn tự hào, dũng sĩ lừng danh của vương triều.

    Ngài đã nhiều lần kể cho Rowliza nghe về chàng trai ấy, chàng không chỉ là một chiến binh kiệt xuất, mà còn là hiện thân của lòng quả cảm, trung thành bất biến. Một người đã nhiều lần mang lại những chiến thắng vinh quang cho hoàng tộc.

    Vài ngày trước hôn lễ, tin chiến thắng từ nơi xa xôi gửi về, rằng chàng đã phá tan thế lực dị giáo nơi biên viễn mang lại hòa bình cho vùng đất máu lửa. Chàng đang trên đường trở về, chiến giáp còn vương khói lửa, mang theo hào quang chiến thắng và sự chờ mong của cả vương quốc. Nếu như chàng đến kịp.. Phato tin chắc niềm vui hôm nay sẽ sáng rực thêm vạn lần.

    Cho đến khi hôn lễ vừa khép lại, mặt trời chiều nghiêng bóng trên mái cung điện ngàn năm, một tiếng tù và trỗi dậy từ vọng lâu canh thành, trầm hùng và dồn dập như tiếng sấm đầu mùa. Tiếng vó ngựa vọng về từ xa ngân vang như khúc khải hoàn.

    Cổng thành mở rộng, giữa ánh hoàng kim trải dài trên bậc đá cổ, đoàn kỵ sĩ tiến vào, áo choàng tung bay, chiến giáp lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Dẫn đầu đoàn là một người cưỡi ngựa đen tuyền, oai vệ như bước ra từ trang sử thi, thân hình thẳng đứng, giáp bạc vẫn còn đẫm hơi gió chiến trường.

    Tin vui lan đi như lửa bén vào cánh đồng cỏ khô.

    - Vị anh hùng đã trở về!

    Mọi người rẽ thành hai hàng dọc đại sảnh, ai nấy đều dõi mắt theo bóng người ấy với ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn thán phục. Đức Vua Phato đích thân rời bậc điện, ánh mắt bừng sáng một cách hiếm thấy, tiến nhanh về phía người đang bước xuống ngựa. Niềm vui trong lòng ngài như vỡ òa thành ngọn sóng, không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn sự xúc động trong giây phút ấy.

    Giữa cung điện tráng lệ, giữa những bức tường đá ngàn năm chứng kiến bao nhiêu đổi thay, ánh mắt Rowliza dừng lại.

    Giữa hàng dài kỵ sĩ, giữa những tiếng hô vang mừng chiến thắng, giữa ánh chiều vàng nhảy múa trên nền cẩm thạch.. nàng nhìn thấy bóng người ấy.

    Chỉ một khoảnh khắc, mọi âm thanh như bị nuốt chửng. Tiếng chuông, tiếng người, tiếng gió, tất cả rơi vào hư không.

    Người đứng trước nàng không ai khác mà chính là.. Terio.

    Chàng không còn là một chàng trai trẻ lang bạt của ngày xưa, mà là một dũng tướng mang trong mình cả vầng sáng của chiến thắng, và cái bóng cô độc của những đêm dài nơi chiến tuyến. Giáp trụ bạc phản chiếu ánh nắng chiều lấp lánh, tấm choàng gió tung bay như cờ trận. Terio giờ đây sừng sững giữa đại sảnh, như một pho tượng bước ra từ truyền thuyết.

    Cho đến khi.. ánh mắt họ chạm nhau.

    Một ánh nhìn tưởng như đã bị chôn vùi dưới bao mùa gió cát, nay lại sống dậy như vết nứt đầu tiên trên bức tường kiên cố của số phận. Cái nhìn ấy không cần lời nhưng đủ sức làm rung chuyển cả tâm hồn.

    Như hai cơn gió cũ từng lạc nhau giữa bao mùa bão, nay bất ngờ tìm thấy nhau trong lòng cung điện rực rỡ ánh vàng.

    Rowliza dường như không thở nổi. Dưới ánh hoàng hôn trải dài khắp đại sảnh, nàng đứng lặng người. Giữa hàng chục ánh nhìn đổ dồn về phía vị anh hùng vừa trở về, nhưng nàng chẳng thấy gì ngoài gương mặt quen thuộc kia. Gương mặt mà nàng từng khắc ghi trong tâm trí, đôi mắt từng soi sáng nàng giữa cơn tuyệt vọng, đôi tay từng là nơi duy nhất nàng dám trao trọn niềm tin.

    Chỉ có một điều thay đổi, ánh nhìn ấy giờ đây lại mang theo thứ gì đó.. nặng hơn cả sự nhớ thương. Sự im lặng. Sự buông bỏ. Và có lẽ cả một nỗi đau không tên.

    Nàng nhớ đến những lời kể mơ hồ của Nhà Vua, về chàng dũng sĩ mà ngài luôn tự hào. Lúc ấy nàng chỉ lắng nghe như nghe về một người xa lạ trong biên niên sử vương triều. Nàng chưa bao giờ gắn cái tên ấy với Terio. Làm sao nàng lại không nhận ra? Làm sao nàng có thể quên mất.. chàng?

    Phải chăng số phận chưa từng để họ thuộc về nhau?

    Chàng từng kể mọi điều.. trừ thân phận. Nhà Vua cũng nói tất cả.. trừ một cái tên.

    Còn Terio, chàng cũng đứng lặng. Ánh mắt chàng khóa chặt lấy nàng như thể thế giới xung quanh đã tan biến. Mới đây thôi chàng còn đứng bên sườn núi hoang gió, phóng tầm mắt về làng cũ, lòng hy vọng mong manh được nhìn thấy nàng.. nhưng ngôi làng giờ chỉ còn là tro bụi.

    Chàng nào ngờ bước chân tìm kiếm lại dẫn mình đến đây, đến trái tim vương quốc, đến ngay giữa cung điện của vinh quang và bi kịch. Rowliza lại xuất hiện trước mắt chàng.. không phải trong chiếc váy giản dị giữa đồng hoa năm nào, mà trong vương bào hoàng tộc. Vừa được trao cho vị trí danh giá nhất trong vương triều, không phải bởi tình yêu, mà bởi định mệnh mà nàng không thể từ chối.

    Terio muốn bước tới, muốn hỏi, muốn gào lên. - Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao không chờ ta? Tại sao lại là người ấy?

    Nhưng tất cả chỉ đọng lại trong đôi mắt chàng, đôi mắt của một chiến binh, đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ của sinh tử, giờ đây lại bị đánh gục bởi một sự thật đau lòng hơn cả đao kiếm. Chàng không thốt nên lời. Ngay cả nỗi oán trách cũng trở nên quá nặng nề để nói ra.

    Năm năm.. một khoảng thời gian đủ dài để mọi điều cũ kỹ hóa tro tàn, để một vùng đất xanh hóa sỏi đá. Có lẽ.. chính chàng đã quá ngốc khi nghĩ rằng, sau tất cả nàng sẽ mãi đứng một nơi để đợi chàng.

    Terio khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy cay đắng, vừa như mỉa mai bản thân, vừa như cúi đầu trước trớ trêu mà thần linh sắp đặt.

    Terio không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu như lời chào muộn màng. Bỏ lại một trái tim tan vỡ.. không chỉ của nàng, mà của cả một định mệnh tưởng chừng đã viết xong.

    * * *
     
    Last edited: Jun 4, 2025
  9. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 18: Hồi Ức Dưới Trăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya, ánh trăng trải xuống mặt sông Tiru một dải sáng mong manh. Gió nhẹ thổi từ lòng sông, mang theo cái lạnh tê tái không thành hình, nhưng len lỏi vào tận xương tủy. Trên phiến đá lớn phủ đầy rêu sẫm, Terio ngồi lặng im, dáng hình chàng cao lớn nhưng cô độc, nổi bật như một chiếc bóng in lên nền sáng loang lổ của đêm trăng, đầy u uẩn và trầm mặc.

    Dòng nước trôi chậm rãi, lặng lẽ như thể chính sông Tiru cũng đang nghiêng mình lắng nghe tiếng lòng người chiến binh không ngủ. Ánh trăng phản chiếu lên đôi mắt trầm ngâm của chàng, làm lộ ra những gợn sóng cảm xúc mà bao năm qua chàng đã cố chôn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.

    Terio cúi đầu, đôi tay chai sạn siết lại trong vô thức. Trái tim tưởng đã cứng rắn như thép giờ lại đau nhói bởi một thứ vết thương vô hình. Vết thương ấy.. không máu, không hình, nhưng dai dẳng và thiêu đốt hơn bất kỳ vết thương nào nơi chiến trường.

    Rowliza..

    Tên nàng như một lời gọi, nhẹ như gió nhưng vang lên như sấm trong lòng. Nàng như ngọn lửa đỏ rực giữa mùa đông xám xịt, như sợi tơ trời quấn quanh trái tim chàng, vừa mềm mại lại vừa thiêu đốt đến tận cùng.

    Chàng vẫn nhớ.. nhớ rõ như thể tất cả chỉ mới hôm qua. Những buổi chiều cuối cùng bên nhau, ánh nắng trải dài len qua tóc nàng, nụ cười như thể vừa thoảng hương hoa dại, và đôi tay bé nhỏ từng níu lấy vạt áo chàng trong khoảnh khắc lặng lẽ dưới chân đồi. Tất cả từng chi tiết vẫn còn nguyên vẹn, như thể thời gian không thể làm phai mờ được chúng.

    Khi ấy, chàng đã nhận được mật báo từ cung điện, một lời triệu hồi bí mật từ Đức Vua Phato. Chiến sự đang cận kề, vương triều cần đến chàng.

    Terio đã nghĩ sẽ đợi, sẽ chờ một khoảnh khắc thích hợp để nói lời từ biệt, hay ít nhất là một lời hứa hẹn, dù chỉ là một câu ngắn gọn, rằng "hãy chờ ta".

    Nhưng số phận không cho chàng cơ hội ấy. Không có một hẹn ước nào cả.

    Cuộc đột kích bất ngờ của công tước Phuxi đã cuốn phăng tất cả. Đêm hôm đó, máu nhuộm đỏ cả rìa làng. Mũi tên xuyên qua vai không lấy được mạng sống của chàng, dòng sông Tiru lại cuốn trôi, cuốn chàng đi trong dòng chảy số mệnh, đưa chàng rời xa người con gái mà trái tim chưa từng một lần rời bỏ.

    Khi tỉnh lại, chàng thấy mình đang nằm trên cỗ xe ngựa lắc lư giữa màn sương dày, được bao quanh bởi những hầu cận trung thành. Thân thể tê dại, trí óc mơ hồ, nhưng điều duy nhất hiện lên rõ ràng là.. nàng đã không còn ở đó.

    Chàng lúc này đã ở rất xa khu làng, họ đã trên đường trở về hoàng thành. Khi đó tình thế đang cấp bách, chàng chẳng thể quay lại được nữa, chàng đã đi mà chẳng một lời từ biệt.

    Terio yêu nàng. Sâu sắc. Mãnh liệt. Nhưng chàng đã không thể chọn nàng.

    Chàng đã chọn nghĩa vụ.

    Chàng ra trận, một lần đi mà đã năm năm. Mỗi lần ngẩng đầu lên là một bầu trời xa lạ. Mỗi lần rút gươm là cách xa nàng thêm một bước.

    Năm năm. Tưởng chừng như là một cuộc đời khác.

    Terio ngước nhìn bầu trời, mây đã kéo đến giấu đi cả ánh trăng. Sông Tiru vẫn trôi, nhưng trong lòng chàng một phần đã chết. Đêm nay, lần đầu tiên sau bao năm chàng để mình yếu mềm. Để những hồi ức cũ ùa về, như một cơn thủy triều, nhấn chìm toàn bộ những gì mà chàng đã gắng gượng suốt thời gian qua.

    Chàng thì thầm như nói với gió, với nước, hoặc với chính bản thân mình.

    - Giá như đêm ấy, ta quay lại.. Giá như có thể nói với nàng một lời thôi..

    Nhưng đời này của chàng đã không có hai từ giá như. Chỉ còn lại sự im lặng. Và một tình yêu chưa từng thành lời, đang dần hóa đá trong lòng một kẻ trở về quá muộn màng.

    Nỗi đau trong lòng Terio không ngừng gặm nhấm. Mỗi khi nhắm mắt lại hình ảnh Rowliza lại hiện lên. Nàng tay trong tay cùng Đức Vua, nụ cười mơ hồ dưới ánh nắng, một sự bình yên mà chàng chẳng thể nào chạm tới. Chàng tưởng tượng ra cảnh họ hạnh phúc bên nhau, tưởng tượng ra ánh mắt nàng vẫn rực rỡ như xưa, nhưng giờ đây đã dành cho một người khác. Và trong cái tưởng tượng ấy, chàng tuyệt vọng cùng trái tim rỉ máu.

    Nhưng chàng đâu hay biết, rằng nỗi đau của Rowliza còn sâu sắc hơn cả chàng.

    Nếu Terio có thể thấy được những gì nàng đã phải trải qua.. những tháng ngày bị giam cầm trong những nghi thức và trách nhiệm mà nàng không hề lựa chọn. Nàng đã từng quỳ trước thần linh, khóc đến cạn khô nước mắt, gọi tên chàng trong vô vọng. Từng ngày cứ thế trôi qua, nàng buộc phải sống như một biểu tượng, một đức tin, không được phép yếu mềm, không được phép tiếc thương một bóng hình đã biến mất.

    * * *

    Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa nhạt lên mái nhà, Đức Vua Phato và Rowliza cùng nhau dạo bước trên phố. Bàn tay ngài dịu dàng nắm lấy tay nàng, như thể muốn bảo bọc lấy một đóa hoa quý hiếm giữa chốn trần gian khắc nghiệt. Dân chúng cúi chào với ánh mắt rạng rỡ ngưỡng mộ. Còn Terio đứng ở góc khuất, mắt dõi theo từng bước chân của họ.

    Tim chàng như bị bóp nghẹt. Sự hiện diện của họ cùng nhau, cái gần gũi nhẹ nhàng ấy, đối với chàng chẳng khác nào một đòn tra tấn, như một vết thương lặng lẽ cắm sâu vào lòng. Chàng không hận, không ghen. Nhưng nỗi đau.. thứ nỗi đau của một người từng yêu và vẫn còn yêu.. đang âm thầm rút cạn từng hơi thở.

    Phato tình cờ ngoảnh lại, ánh mắt sắc sảo lướt qua đám đông. Một thoáng rất khẽ, nhưng ngài đã nhìn thấy Terio. Người em họ mà ngài luôn tin tưởng yêu thương, người chiến binh đã mang chiến thắng về cho vương triều. Nhưng lúc này trong đôi mắt ấy.. là điều gì đó khác lạ. Một vết nứt rất nhỏ nhưng sâu đến tận cùng đáy vực.

    Ngài thoáng nhíu mày, như muốn hiểu điều gì đang hiện hữu nơi đó, một nỗi cô đơn không tên, một thứ bi thương mà gươm đao không gây ra được. Nhưng ngài không hiểu được điều ấy. Với ngài Terio là biểu tượng của sức mạnh không thể gục ngã, vậy nên những thứ yếu mềm đang hiện hữu kia phải chăng là do ngài lầm tưởng?

    Ngài quay sang Rowliza, vẫn mỉm cười dịu dàng. Nhưng ánh mắt nàng cũng đã trôi cùng hướng về phía Terio. Có điều gì đó mong manh trong đôi mắt sương mờ, có điều gì đó thổn thức chưa kịp hóa thành lời, và những điều nguyên vẹn đang rung lên chỉ bởi một ánh nhìn.

    - Muốn gặp chàng không? - Đức Vua hỏi, giọng nhẹ nhàng triều mến.

    - Terio khá dễ gần. Nếu nàng muốn làm quen với chàng, cứ đến bắt chuyện, không sao đâu.

    Rowliza khẽ giật mình. Trái tim nàng đập nhanh như có ai đánh vào một hồi chuông bất chợt. Nàng lưỡng lự rồi khẽ gật đầu. Nhẹ nhàng mà chậm rãi. Như đang bước vào một cơn mơ mà mình không rõ lối ra.

    Đức vua hôn nhẹ lên má nàng, dịu dàng buông tay để nàng rời đi.

    Ngài không hề hay biết, không một ai trong vương quốc này biết, rằng giữa hai người họ đã từng là tất cả của nhau. Với ngài họ là hai người quan trọng nhất. Nếu họ gần gũi, nếu họ có thể hòa hợp thì ngài chỉ có thể thấy vui mừng. Chẳng có lý do gì để nghi ngờ.

    Rowliza tiến về phía Terio. Mỗi bước chân như đi qua một đoạn ký ức cũ. Chàng quay lại, ánh mắt họ gặp nhau, chỉ một khắc thôi mà cả hai như nghẹn thở.

    Họ đứng nép vào một gian hàng vắng người, dưới bóng râm của mái lá lụp xụp. Không ai nói trước. Chỉ có đôi mắt đầy những điều chưa từng nói.

    Cuối cùng nàng lên tiếng, giọng run run nhẹ như gió thoảng.

    - Terio.. ta đã tưởng chàng chết rồi.

    Chàng khẽ cười, nụ cười đến nhói lòng.

    - Ta cũng tưởng nàng đã quên ta.

    Nàng cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi trên tay áo trắng như tuyết tan, tan nhanh như thể chưa từng tồn tại.

    - Xin lỗi. Ta không thể.. làm gì khác. Họ nói chàng đã chết, ta phải sống tiếp.. như thể chẳng còn gì để tiếc thương.

    Chàng khẽ lắc đầu, ánh mắt chùng xuống.

    - Không. Là ta mới phải xin lỗi. Ta đã rời đi mà không một lời từ biệt. Lẽ ra ta phải cố quay lại, bằng mọi giá..

    Lại là sự im lặng. Nhưng lần này là im lặng của sự chấp nhận.

    Họ đứng rất gần, như có thể chạm vào nhau. Nhưng khoảng cách thật sự giữa họ.. lại là một vương miện, một vương triều, và năm năm trống rỗng không thể lấy lại.

    Nếu như họ gặp lại sớm hơn, trước khi số phận buộc nàng phải đội chiếc vương miện định mệnh đó.. phải chăng đã có một kết cục khác?

    Tình yêu này.. đã đến lúc phải lặng lẽ khép lại.

    Không phải vì họ hết yêu nhau. Mà bởi vì trên con đường trước mặt, không còn chỗ cho những gì riêng tư. Trái tim họ có thể rớm máu nhưng danh dự, sự trung thành và nghĩa vụ vẫn phải được giữ trọn.

    Trong mắt họ, Đức Vua là người tốt, là một người vô cùng vĩ đại. Họ không thể phản bội ngài. Không bao giờ.

    * * *
     
  10. Chì Đen

    Messages:
    117
    Chương 19: Người Được Giao Phó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình yêu giữ Terio và Rowliza, tưởng chừng như đã đến hồi kết thúc. Thế nhưng ngọn lửa tình yêu ấy lại chưa từng bị dập tắt bởi lý trí và nghĩa vụ. Trong sâu thẳm trái tim họ, nó chỉ như một đốm than hồng, âm ỉ cháy dưới lớp tro dày của danh dự và trách nhiệm, chỉ cần một làn gió nhẹ thôi cũng đủ khiến nó bùng lên mãnh liệt. Và rồi làn gió đó đã đến, nhẹ nhàng, không báo trước, mang theo dư vị của những ánh nhìn chưa trọn, của những ký ức chưa thể quên.

    Từ những buổi hội kiến trong đại điện, đến những lần đồng hành trong các nghi lễ hoàng gia, hay chỉ là một thoáng dạo quanh khu vườn mùa xuân theo chân Đức Vua, tất cả đều trở thành chất xúc tác vô hình khiến cảm xúc bị chôn sâu ngày một trỗi dậy. Họ không dám nói gì, không dám thổ lộ, nhưng ánh mắt mỗi lần chạm nhau đã nói hết tất cả.

    Một lần chàng đưa tay đỡ nàng khi váy nàng vướng bậc thềm, cái chạm khẽ như tia điện chạy thẳng vào tim. Một lần nàng quay lại giữa đám đông yến tiệc, ánh mắt nàng vô tình bắt gặp chàng đang lặng nhìn, chỉ một giây ngắn ngủi, cũng đủ khiến hai người thao thức cả đêm. Những khoảnh khắc ấy, như hàng ngàn mũi kim mảnh xuyên vào da thịt, nhói buốt tận tâm can. Để họ biết tình yêu ấy vẫn còn và chưa từng bị quên lãng.

    * * *

    Từ ngày được sắc phong trở thành Nữ Tế Hoàng Gia, Rowliza vẫn chưa thể hoàn tất nghi thức hành hương cuối cùng. Lễ Dâng Thánh Vật tại Thánh Sơn Ethyla, nơi được xem là cánh cổng nối liền thế gian và cõi thần linh. Đó là một vùng đất cao nguyên mịt mù sương bạc, nơi truyền thuyết kể rằng các vị Thần cổ từng đặt chân xuống trần thế để dạy dân cách thờ phụng, cách sống và cách chết. Những dòng linh khí từ đất trời nơi đây không chỉ thấm vào cây cỏ, đá núi, mà còn thấm sâu vào lịch sử của vương triều, khiến Ethyla trở thành biểu tượng thiêng liêng bất khả xâm phạm.

    Theo luật nghi thức cổ xưa được ghi chép lại bằng máu và lời thề, bất kỳ ai được chọn làm Tế Sư Tối Cao đều phải tự thân vượt qua chặng đường khắc nghiệt đến đỉnh Ethyla, dâng lên bảo vật tượng trưng cho sự quy phục tuyệt đối trước ý chí thần linh và số phận của toàn vương triều.

    Thế nhưng kể từ khoảnh khắc khoác lên mình tấm áo lụa thêu biểu tượng Nữ Tế, Rowliza bị cuốn thẳng vào vòng xoáy của quyền lực và nghi lễ hoàng cung. Lễ thành hôn với Đức Vua Phato, rồi những yến tiệc nối tiếp nhau không dứt, các buổi đón tiếp sứ giả từ khắp các chư hầu, những phiên triều bàn đại sự.. từng ngày trôi qua như bị cắt thành những lát mỏng và vùi lấp trong nghĩa vụ. Hành trình hành hương, điều vốn là phần thiêng liêng nhất trong sứ mệnh của nàng, đã bị dồn xuống dưới cùng trong danh sách những điều chưa thể thực hiện.

    Nhiều lần các đại tế quan đã quỳ tâu, tha thiết đề nghị sớm cử Nữ Tế lên đường. Nhưng Đức Vua luôn tìm cách khéo léo hoãn lại, không vì triều chính, mà vì nỗi lo âm ỉ trong lòng. Chuyến hành hương ấy không giống bất kỳ nghi lễ nào. Đó là một cuộc vượt rừng băng núi kéo dài hàng tuần, đi qua những vùng đất nơi cái chết có thể rình rập sau mỗi tảng đá, nơi một tiếng hú trong đêm cũng có thể là tiếng gọi từ quỷ thần hoặc kẻ cướp. Làm sao ngài có thể để người mình yêu thương rời khỏi vòng tay mình, tiến vào nơi ngay cả lính trinh sát còn không dám đặt chân?

    Nhưng rồi mùa trăng thứ ba đã đến, kỳ trăng duy nhất trong năm mà linh khí Ethyla mở ra như một cánh cổng mời gọi tế lễ. Đó là thời điểm các vì sao hội tụ trên bầu trời cao nguyên, khi tiếng gió thổi qua rặng thông cổ mang theo những thanh âm xưa cũ. Luật tế cổ đã ghi rõ ai bỏ lỡ kỳ trăng này, sẽ mang tội bất kính với thần linh, và tai họa sẽ trút xuống không chỉ cá nhân mà cả triều đại. Không còn cách nào trì hoãn được nữa.

    Buổi chiều hôm đó, khi sắc trời dần chuyển sang màu xám tro, Phato đứng lặng trước khung cửa sổ cao nhất trong cung điện. Ngài không nói gì, chỉ lặng im nhìn về hướng Bắc, nơi đường hành hương sẽ bắt đầu. Trong lòng ngài là một cơn giằng xé của trách nhiệm của một đế vương. Người hiểu rõ lễ nghi không thể phá vỡ, và nỗi bất an của một người chồng, không muốn buông tay người phụ nữ duy nhất mình yêu thương vào tay số mệnh lạnh lùng.

    Khi Rowliza bước vào, nhẹ như một làn hương, Phato không quay lại, nhưng giọng ngài khẽ vang.

    - Nếu có bất kỳ con đường nào khác.. ta thà tự mình đi thay nàng.

    Ngài xoay người, đôi mắt sâu thẳm đầy lo âu.

    - Ethyla là nơi lạnh giá, hoang dã.. và đầy cạm bẫy.

    Rowliza mỉm cười, không phải nụ cười của một người liều lĩnh hay ngang ngược, mà là nụ cười của một người thấu hiểu trọng trách của mình như một phần máu thịt.

    - Thần linh đã chọn thiếp. - Nàng thì thầm.

    - Thiếp không thể là kẻ trốn tránh. Thiếp không chỉ là Nữ Tế mà còn là Vương Hậu của dân tộc này. Nếu ngay cả thiếp cũng sợ hãi trước sứ mệnh được giao, thì liệu còn ai có thể tin vào ân phúc mà các Thần đã ban cho ngai vàng của ngài?

    Phato không trả lời. Ngài chỉ bước tới, kéo nàng vào lòng thật chặt, như thể muốn giữ lại một phần hơi ấm trước khi gió Ethyla cướp lấy.

    - Ta xin lỗi.. Ta chỉ muốn nâng niu nàng trong bình yên. Vậy mà hết lần này đến lần khác.. thứ ta đặt vào tay nàng lại là hiểm nguy.

    * * *

    Trong khuôn viên lát đá cổ của chính điện, nơi từng chứng kiến bao lời thề trung thành và cũng là nơi máu đã đổ xuống để đổi lấy hòa bình. Vua Phato bước chậm rãi bên Terio, người chiến binh mà ngài tin tưởng nhất.

    Gió chiều lướt qua những cột đá cao sừng sững, khiến những dải cờ thêu biểu tượng vương triều đập nhè nhẹ vào nhau. Từ ngày Terio trở về từ vùng biên ải lạnh lẽo, họ chưa từng có một cuộc trò chuyện riêng nào. Nhưng hôm nay, Phato không đến với tư cách một vị quân vương ngự trị trên ngai vàng, mà là một con người với trái tim đang nặng trĩu, sắp giao phó điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.

    - Ngươi đã từng vượt qua chiến trường, sống sót giữa mưa tên và máu đổ. - Phato cất giọng trầm và thấp, vang vọng dưới mái vòm rộng lớn.

    - Nhưng điều ta muốn trao cho ngươi lần này.. còn quý giá hơn cả ngai vàng.

    Ngài dừng bước, đôi mắt sắc như gươm xoáy thẳng vào Terio. Không lời hoa mỹ, không vòng vo, chỉ một câu như cắm thẳng vào niềm tin.

    - Ta không thể giao nàng cho bất kỳ ai ngoài ngươi.

    Terio đứng đó, im lặng. Bóng chàng kéo dài dưới ánh tà dương. Có lẽ nhà vua đã nói đúng, chính chàng cũng không thể yên tâm để một ai khác hộ tống nàng. Rowliza, người mà mỗi lần chàng nhìn thấy, trái tim lại như muốn vỡ ra vì những điều không thể gọi tên.

    Chàng đã cố giữ khoảng cách, đã tránh ánh mắt nàng, đã tự nhủ hàng ngàn lần rằng mọi thứ đã trôi về quá khứ.. Nhưng giờ đây, khi nhà vua thẳng tay đặt vận mệnh nàng vào tay mình, mọi sự kiên định trong lòng chàng bất giác vỡ tan.

    Chậm rãi, Terio quỳ xuống giữa nền đá lạnh. Một đầu gối chạm đất, tay phải đặt lên ngực trái, nơi trái tim chàng đang đập dữ dội.

    - Thần sẽ không để bàn tay nào chạm đến nàng. Kể cả Thần Thánh.. nếu cần.

    Giọng nói của chàng vang lên, như một lời thề máu khắc vào đá.

    Phato nhìn chàng thật lâu. Trong đôi mắt ngài không có sự nghi ngờ, chỉ là một nỗi đau âm thầm, của người biết rõ mình vừa trao đi điều quý giá nhất.. cho người duy nhất có thể bảo vệ nó.

    * * *

    Việc chuẩn bị diễn ra trong ba ngày với sự cẩn trọng tuyệt đối. Đội ngũ hành hương hơn sáu mươi người được lựa chọn kỹ lưỡng. Từ các tế sư mang kiến thức cổ xưa, đến đội hộ vệ tinh nhuệ từng trải qua nhiều chiến địa, cùng những phu xe, và người thông thạo địa hình Ethyla, nơi không chỉ có đá núi và bão tuyết, mà còn là những truyền thuyết rợn người về tiếng gầm của thần linh, và bóng dáng của các sinh vật canh giữ thần thoại.

    Bốn cỗ xe lớn được chuẩn bị tỉ mỉ. Một xe chở lễ vật, xe thứ hai chứa đầy lương thực, dược liệu và thảo dược. Hai xe cuối cùng chất vũ khí, lều trại và vật dụng thiết yếu để sống sót giữa vùng hoang dã lạnh lẽo.

    Ngày khởi hành, trời còn chưa sáng hẳn, những đám mây còn đọng trên đỉnh thành, nhưng đoàn người đã chỉnh tề bên Cổng Thành Bắc. Những ngọn đuốc lớn rực cháy dọc hành lang, ánh sáng vàng rọi lên các tấm áo choàng, soi rõ từng gương mặt đang dần dấn bước vào định mệnh.

    Trên lưng một con chiến mã đen, Terio xuất hiện như bóng của màn đêm còn sót lại. Chàng lặng lẽ quan sát đoàn người, chấn chỉnh hàng ngũ, phân phó từng nhiệm vụ.

    Đức Vua Phato xuất hiện trong chiến bào đen thẫm viền vàng, không ai lẫn được, oai phong mà u uẩn, rực rỡ mà tĩnh lặng. Mỗi bước chân ngài vang lên như tiếng chuông báo hiệu giữa làn sương lạnh. Không một ai dám thở mạnh khi ngài tiến đến, chỉ có tiếng vó ngựa gõ lóc cóc và tiếng chuông bạc treo cao khẽ ngân trong làn gió sớm.

    Ngài dừng lại trước Rowliza. Ánh mắt ngài như một cơn giông chưa trút xuống, đầy giằng xé và bất an. Là ánh mắt của một đế vương đang làm điều đúng, nhưng lại cảm thấy trái tim mình như đang bị xé làm đôi.

    Ngài đỡ tay nàng, đưa nàng lên cỗ xe. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nằm gọn trong tay ngài, ấm nhưng cũng mong manh. Ngài siết lấy, như thể nếu buông ra, một phần trái tim mình sẽ rơi xuống đá lạnh Ethyla.

    - Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.. - Giọng ngài khàn khàn, như chạm vào tận cùng nỗi lo.

    - Hãy hứa với ta.. mạng sống của nàng là quan trọng nhất.

    Rowliza khẽ lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi lại dịu dàng như một tia nắng sớm.

    - Thiếp sẽ trở về. - Nàng nói.

    - Mang theo lời chúc phúc của thần linh dành cho Bệ Hạ, và cho vương triều này.

    Terio quay đầu nhìn họ, chàng không nói lời nào. Nhưng bàn tay nắm lấy dây cương thì siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Không phải vì sợ hãi mà là vì một lời thề âm thầm không cần nói ra. Nếu có mũi tên nào định bay đến nàng, thì trước hết.. nó phải xuyên qua ngực chàng.

    * * *

    Đâu đó nơi hành lang khuất, một góc tối nơi ánh sáng không thể tới được, một bóng hình lặng lẽ nhìn theo đoàn người, một ánh mắt sắc và lạnh, một sắc lệnh trong âm thầm.

    - Hãy truyền tin đi, rằng chuyến đi của Nữ Tế đã bắt đầu..

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Loading...