Chương 30: Bóng Tối Thì Thầm
Gió hoàng hôn thổi qua những hành lang đá trong cung điện Merot, kéo theo tiếng rì rầm của hàng trăm lá cờ nhỏ treo trên các mái vòm. Bầu trời chuyển dần từ xanh thẳm sang tím sẫm, như thể chính nó cũng đang hoài nghi về những gì đang đến.
Trong một gian phòng khuất sâu phía Tây của cung điện, nơi ánh mặt trời chỉ còn rọi vào như vệt sáng cuối cùng trước đêm tối, Taleyzi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ. Trước mặt chàng là bản đồ quân sự trải rộng, những mũi tên đỏ đánh dấu đường tiến quân của các đơn vị mới được điều động bởi Terio, vị tướng trẻ được vua Phato tuyệt đối tin cậy. Tay Taleyzi siết nhẹ. Mỗi khi nhìn vào những quyết định mới ấy, một phần trong chàng lại như đang bị bào mòn.
Từng là người được nhà vua cưng chiều, từng là bàn tay phải của vương triều, Taleyzi giờ đây thấy mình dần bị gạt ra bên lề. Không ai nói điều đó thành lời, nhưng sự thật rành rành đang phơi bày qua từng cuộc họp bị rút ngắn, từng sắc lệnh không còn nhắc tên chàng, và ánh mắt Nhà Vua chỉ còn tìm đến Terio với ánh nhìn ngập tràn kỳ vọng.
Đúng vào lúc ấy, như một chiếc bóng Licote xuất hiện.
Hắn bước vào phòng không một lời xin phép, như thể nơi đây đã thuộc về hắn từ lâu. Vạt áo choàng đen thẫm lướt qua nền đá, tạo nên âm thanh khẽ khàng nhưng rợn người như móng vuốt của bóng tối đang gõ cửa.
- Ngài đến đây làm gì?
Taleyzi hỏi, giọng trầm nhưng đầy cảnh giác. Licote không trả lời ngay. Hắn tiến đến gần cửa sổ, cùng hướng ánh nhìn ra bầu trời đang đổ bóng lên mái vòm hoàng cung.
- Ta chỉ đến để nói một vài lời.. về công lý, về trật tự.. và về ngươi.
Hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại như một con cáo vừa ngửi thấy mùi máu.
Taleyzi không đáp, nhưng ánh mắt chàng chợt dao động. Licote đã thấy điều đó. Hắn đi một vòng chậm rãi quanh căn phòng, như thể đang diễn một vở kịch chỉ có hai vai.
- Ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao Terio, một kẻ không mang dòng máu thuần hoàng gia lại được nắm toàn bộ quân quyền không?
Hắn nói, từng lời rót ra như thuốc độc.
- Vì năng lực.
Taleyzi trả lời, giọng đầy mâu thuẫn, như thể đang tự thuyết phục chính mình.
- Hay vì hắn được lòng cả hai người quan trọng nhất trong cung điện này? - Licote nhấn mạnh.
- Vua Phato.. và nữ tế Rowliza.
Cái tên ấy khiến sống lưng Taleyzi cứng lại. Licote mỉm cười, có vẻ như hắn đã tìm thấy điểm yếu.
- Ta biết ngươi từng coi Terio như ruột thịt, nhưng hắn thì sao? Giờ hắn là biểu tượng của một triều đại mới, nơi mà những kẻ như ngươi và ta.. những người mang dòng máu quý tộc thật sự lại bị xem là tàn dư lỗi thời.
Taleyzi im lặng. Đôi bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt đến trắng bệch. Licote ngồi xuống đối diện, giọng hắn trầm thấp, như lời xúi giục của một ác thần trong đêm.
- Chúng ta không cần phải phục tùng. Chúng ta có thể giành lại vị trí xứng đáng của mình. Ngươi có thể trở lại đúng với danh nghĩa người kế thừa xứng đáng, huyết thống quý tộc thuần chính nhất Merot. Ngươi có thể ngồi bên cạnh Đức Vua, không phải dưới chân một kẻ vô danh.
- Và đổi lại? - Taleyzi hỏi khẽ.
Licote mỉm cười. Hắn không cần nói nhiều hơn. Bởi Taleyzi đã hiểu. Cái giá chính là Terio.
Những ngày sau đó, Licote tiếp tục bồi đắp mối nghi kỵ. Hắn rỉ tai Taleyzi về những lần gặp gỡ mờ ám giữa Terio và Rowliza, về cái vòng hoa trắng đầy tình ý nơi chợ chính, về ánh mắt mà một người đàn ông không nên dành cho Vương Hậu của Nhà Vua.
Từng mảnh thông tin nhỏ được thêu dệt, rải rác như hạt giống tăm tối gieo vào lòng Taleyzi. Và trong những đêm dài, khi tiếng trống canh vọng lại từ xa, chàng bắt đầu nhìn người em họ năm xưa bằng ánh mắt khác. Không còn là tình thân mà là sự phản bội.
Licote như một con nhện khổng lồ đang lặng lẽ dệt mạng. Và Taleyzi dù chưa biết đã tự nguyện đặt mình vào giữa tâm lưới.
Một cuộc chơi đã bắt đầu, nơi kẻ thắng không nhất thiết phải mạnh hơn mà chỉ cần thủ đoạn hơn. Và trong bóng tối đó, kẻ đang thì thầm.. không bao giờ nói thật tất cả.
* * *
Khi mùa xuân vừa chạm đến rìa trời phía Bắc, những cánh đồng băng tan lộ ra lớp đất đỏ cằn cỗi, dấu vết của một vùng đất từng chìm trong khói lửa. Ở đó tại biên viễn lạnh giá, tàn dư của các thế lực nổi loạn cuối cùng đang tụ hội, như những vệt máu loang lổ còn sót lại sau một vết thương chưa lành. Dưới danh nghĩa phục quốc, chúng rắp tâm gây nên một trận phản loạn cuối cùng, đòn đánh cuối cùng trước khi quyền lực hoàn toàn nghiêng hẳn về tay Đức Vua Phato.
Nhà Vua biết rõ điều đó, nhưng ngài không hề nao núng. Trong tim ngài vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào Terio, vị tướng trẻ dũng mãnh, người đã nhiều lần vượt qua những hiểm nguy không tưởng để mang lại bình yên cho đất nước.
Nếu cuộc chinh phạt sắp tới giành được thắng lợi, vương quốc sẽ lần đầu tiên trong hàng thế kỷ thống nhất dưới một ngọn cờ duy nhất. Sẽ không còn những lãnh chúa tự phong, không còn những thành trì dựng nên từ hận thù và dối trá. Nhưng nếu thất bại, triều đình sẽ tan rã từ trong cốt lõi, và ngai vàng vốn đã lung lay bởi bao nhiêu đợt gió ngầm sẽ chỉ còn là chiếc ngai trống cho kẻ khác đến đoạt lấy.
Trận chiến này không chỉ là phép thử dành cho binh lực, mà còn là trận chiến cuối cùng quét sạch mưu mô lẩn khuất trong lòng triều chính. Nhà Vua đã chuẩn bị. Không chỉ binh giáp mà còn cả lòng người. Dưới tầng tầng lớp lớp lễ nghi và gấm vóc, một cơn sóng ngầm đang vặn mình chờ dịp trỗi dậy. Những kẻ như Licote vẫn chưa lộ mặt, nhưng móng vuốt của chúng đã len sâu vào từng kẽ đá của cung điện hoàng gia.
Và vì thế, trước khi binh sĩ xuất chinh, một yến tiệc lớn được tổ chức ngay giữa quảng trường trung tâm hoàng thành. Không phải chỉ là buổi tiệc tiễn quân mà là một lời tuyên bố.
Một khẳng định gửi đến toàn thể dân chúng rằng triều đình không hề run sợ. Rằng dù phía trước là gió bão, thì trái tim của chính nghĩa vẫn không ngừng đập trong từng nhịp trống trận, trong từng bước chân của đoàn quân sắp rời thành. Rằng chính nghĩa không lùi bước.
Nhưng ngay cả trong ánh rượu chan hòa, những tiếng đàn vang vọng và nụ cười gượng gạo, đã có những ánh mắt âm thầm quan sát, đợi chờ khoảnh khắc hỗn loạn để tung ra nhát dao chí mạng.
* * *
Trong một gian phòng khuất sâu phía Tây của cung điện, nơi ánh mặt trời chỉ còn rọi vào như vệt sáng cuối cùng trước đêm tối, Taleyzi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ. Trước mặt chàng là bản đồ quân sự trải rộng, những mũi tên đỏ đánh dấu đường tiến quân của các đơn vị mới được điều động bởi Terio, vị tướng trẻ được vua Phato tuyệt đối tin cậy. Tay Taleyzi siết nhẹ. Mỗi khi nhìn vào những quyết định mới ấy, một phần trong chàng lại như đang bị bào mòn.
Từng là người được nhà vua cưng chiều, từng là bàn tay phải của vương triều, Taleyzi giờ đây thấy mình dần bị gạt ra bên lề. Không ai nói điều đó thành lời, nhưng sự thật rành rành đang phơi bày qua từng cuộc họp bị rút ngắn, từng sắc lệnh không còn nhắc tên chàng, và ánh mắt Nhà Vua chỉ còn tìm đến Terio với ánh nhìn ngập tràn kỳ vọng.
Đúng vào lúc ấy, như một chiếc bóng Licote xuất hiện.
Hắn bước vào phòng không một lời xin phép, như thể nơi đây đã thuộc về hắn từ lâu. Vạt áo choàng đen thẫm lướt qua nền đá, tạo nên âm thanh khẽ khàng nhưng rợn người như móng vuốt của bóng tối đang gõ cửa.
- Ngài đến đây làm gì?
Taleyzi hỏi, giọng trầm nhưng đầy cảnh giác. Licote không trả lời ngay. Hắn tiến đến gần cửa sổ, cùng hướng ánh nhìn ra bầu trời đang đổ bóng lên mái vòm hoàng cung.
- Ta chỉ đến để nói một vài lời.. về công lý, về trật tự.. và về ngươi.
Hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại như một con cáo vừa ngửi thấy mùi máu.
Taleyzi không đáp, nhưng ánh mắt chàng chợt dao động. Licote đã thấy điều đó. Hắn đi một vòng chậm rãi quanh căn phòng, như thể đang diễn một vở kịch chỉ có hai vai.
- Ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao Terio, một kẻ không mang dòng máu thuần hoàng gia lại được nắm toàn bộ quân quyền không?
Hắn nói, từng lời rót ra như thuốc độc.
- Vì năng lực.
Taleyzi trả lời, giọng đầy mâu thuẫn, như thể đang tự thuyết phục chính mình.
- Hay vì hắn được lòng cả hai người quan trọng nhất trong cung điện này? - Licote nhấn mạnh.
- Vua Phato.. và nữ tế Rowliza.
Cái tên ấy khiến sống lưng Taleyzi cứng lại. Licote mỉm cười, có vẻ như hắn đã tìm thấy điểm yếu.
- Ta biết ngươi từng coi Terio như ruột thịt, nhưng hắn thì sao? Giờ hắn là biểu tượng của một triều đại mới, nơi mà những kẻ như ngươi và ta.. những người mang dòng máu quý tộc thật sự lại bị xem là tàn dư lỗi thời.
Taleyzi im lặng. Đôi bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt đến trắng bệch. Licote ngồi xuống đối diện, giọng hắn trầm thấp, như lời xúi giục của một ác thần trong đêm.
- Chúng ta không cần phải phục tùng. Chúng ta có thể giành lại vị trí xứng đáng của mình. Ngươi có thể trở lại đúng với danh nghĩa người kế thừa xứng đáng, huyết thống quý tộc thuần chính nhất Merot. Ngươi có thể ngồi bên cạnh Đức Vua, không phải dưới chân một kẻ vô danh.
- Và đổi lại? - Taleyzi hỏi khẽ.
Licote mỉm cười. Hắn không cần nói nhiều hơn. Bởi Taleyzi đã hiểu. Cái giá chính là Terio.
Những ngày sau đó, Licote tiếp tục bồi đắp mối nghi kỵ. Hắn rỉ tai Taleyzi về những lần gặp gỡ mờ ám giữa Terio và Rowliza, về cái vòng hoa trắng đầy tình ý nơi chợ chính, về ánh mắt mà một người đàn ông không nên dành cho Vương Hậu của Nhà Vua.
Từng mảnh thông tin nhỏ được thêu dệt, rải rác như hạt giống tăm tối gieo vào lòng Taleyzi. Và trong những đêm dài, khi tiếng trống canh vọng lại từ xa, chàng bắt đầu nhìn người em họ năm xưa bằng ánh mắt khác. Không còn là tình thân mà là sự phản bội.
Licote như một con nhện khổng lồ đang lặng lẽ dệt mạng. Và Taleyzi dù chưa biết đã tự nguyện đặt mình vào giữa tâm lưới.
Một cuộc chơi đã bắt đầu, nơi kẻ thắng không nhất thiết phải mạnh hơn mà chỉ cần thủ đoạn hơn. Và trong bóng tối đó, kẻ đang thì thầm.. không bao giờ nói thật tất cả.
* * *
Khi mùa xuân vừa chạm đến rìa trời phía Bắc, những cánh đồng băng tan lộ ra lớp đất đỏ cằn cỗi, dấu vết của một vùng đất từng chìm trong khói lửa. Ở đó tại biên viễn lạnh giá, tàn dư của các thế lực nổi loạn cuối cùng đang tụ hội, như những vệt máu loang lổ còn sót lại sau một vết thương chưa lành. Dưới danh nghĩa phục quốc, chúng rắp tâm gây nên một trận phản loạn cuối cùng, đòn đánh cuối cùng trước khi quyền lực hoàn toàn nghiêng hẳn về tay Đức Vua Phato.
Nhà Vua biết rõ điều đó, nhưng ngài không hề nao núng. Trong tim ngài vẫn luôn đặt trọn niềm tin vào Terio, vị tướng trẻ dũng mãnh, người đã nhiều lần vượt qua những hiểm nguy không tưởng để mang lại bình yên cho đất nước.
Nếu cuộc chinh phạt sắp tới giành được thắng lợi, vương quốc sẽ lần đầu tiên trong hàng thế kỷ thống nhất dưới một ngọn cờ duy nhất. Sẽ không còn những lãnh chúa tự phong, không còn những thành trì dựng nên từ hận thù và dối trá. Nhưng nếu thất bại, triều đình sẽ tan rã từ trong cốt lõi, và ngai vàng vốn đã lung lay bởi bao nhiêu đợt gió ngầm sẽ chỉ còn là chiếc ngai trống cho kẻ khác đến đoạt lấy.
Trận chiến này không chỉ là phép thử dành cho binh lực, mà còn là trận chiến cuối cùng quét sạch mưu mô lẩn khuất trong lòng triều chính. Nhà Vua đã chuẩn bị. Không chỉ binh giáp mà còn cả lòng người. Dưới tầng tầng lớp lớp lễ nghi và gấm vóc, một cơn sóng ngầm đang vặn mình chờ dịp trỗi dậy. Những kẻ như Licote vẫn chưa lộ mặt, nhưng móng vuốt của chúng đã len sâu vào từng kẽ đá của cung điện hoàng gia.
Và vì thế, trước khi binh sĩ xuất chinh, một yến tiệc lớn được tổ chức ngay giữa quảng trường trung tâm hoàng thành. Không phải chỉ là buổi tiệc tiễn quân mà là một lời tuyên bố.
Một khẳng định gửi đến toàn thể dân chúng rằng triều đình không hề run sợ. Rằng dù phía trước là gió bão, thì trái tim của chính nghĩa vẫn không ngừng đập trong từng nhịp trống trận, trong từng bước chân của đoàn quân sắp rời thành. Rằng chính nghĩa không lùi bước.
Nhưng ngay cả trong ánh rượu chan hòa, những tiếng đàn vang vọng và nụ cười gượng gạo, đã có những ánh mắt âm thầm quan sát, đợi chờ khoảnh khắc hỗn loạn để tung ra nhát dao chí mạng.
* * *