Tiểu Thuyết Nàng Rowliza - Chì Đen

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Chì Đen, 16 Tháng năm 2025.

  1. Chì Đen

    Bài viết:
    115
    Chương 20: Hành Trình Đến Ethyla

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cánh cổng thành nặng nề dần khép lại sau lưng, đoàn hành hương như một dòng sông lặng lẽ bắt đầu cuốn vào miền đất hoang sơ của vận mệnh. Những bức tường đá bảo vệ hoàng cung dần lùi xa, nhường chỗ cho đồng cỏ trải dài và rừng thưa đẫm sương sớm. Trên cao từng đàn chim rẽ gió bay về phương Bắc, như những linh hồn dẫn lối vào miền đất thiêng.

    Terio cưỡi ngựa đi đầu, thân hình sừng sững trong tấm áo choàng đen phủ kín lưng. Ba đội hộ vệ tinh nhuệ theo sát phía sau, mỗi đội mười lăm người, chia thành từng nhóm bao quanh đoàn xe.

    Trước khi rời thành, Terio đã gọi bốn cận vệ thân tín nhất, những người từng vào sinh ra tử cùng chàng, trao cho họ một mệnh lệnh không thể chối từ. Bảo vệ cỗ xe của Nữ Tế bằng cả mạng sống. Chàng không cần nhắc lại, bởi trong ánh mắt lạnh lùng nhưng thẳm sâu ấy, mọi lời thề đều đã được khắc ghi.

    Chàng khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt chạm đến cỗ xe lớn phủ rèm dày ở giữa đoàn. Chỉ trong một thoáng, mọi sắc thái cảm xúc bị ép xuống tận đáy mắt, như sóng gợn trong hồ sâu không ai có thể đọc được.

    Bên trong cỗ xe, Rowliza lặng lẽ vén tấm rèm để ánh sáng lùa vào, nhuộm lên gương mặt nàng một sắc vàng nhạt mong manh. Lần đầu tiên sau bao năm, nàng rời khỏi vương đô. Bầu trời không bị giới hạn bởi tường cao, mùi gió mang theo hương cỏ dại và lá mục thay cho hương trầm và dầu thơm cung điện. Trong khoảnh khắc đó, nàng có cảm giác như mình không còn là một tế nữ bị phong ấn bởi sứ mệnh, mà là một sinh vật hoang dã, cuối cùng cũng được thả trở về với núi rừng.

    Nàng nhìn qua rèm, ánh mắt quét qua từng thành viên trong đoàn, rồi dừng lại ở bóng dáng cưỡi ngựa phía trước. Không khó để nhận ra chàng, dáng người ấy vẫn vậy, vẫn nổi bật như ngày nào. Dù ở giữa bao người, nàng vẫn có thể tìm thấy chàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Tim nàng khẽ se lại, không phải vì lạnh mà bởi những ký ức xưa cũ đang sống dậy, mảnh ghép của một thời thiếu nữ từng lặng lẽ chạy theo bước chân chàng dưới những hàng thông đẫm sương.

    Rồi nàng hạ tấm rèm. Nét mặt lại trở nên bình thản, như thể mọi cảm xúc vừa rồi chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua. Nàng không nhìn ra ngoài nữa, nhưng vẫn cảm nhận rõ từng nhịp vó ngựa đều đặn vang lên, tiếng lục lạc đong đưa trên xe lương thực phía sau, và đôi khi là tiếng quạ rít lên trong rặng cây xa xa. Những thứ âm thanh khô khốc như cào vào vách đá.

    Hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng con tim nàng đã không còn ở trong chiếc xe kia nữa rồi.

    * * *

    Địa hình bắt đầu chuyển đổi sau hơn hai tuần di chuyển. Đồng cỏ bằng phẳng bị thay thế bởi rừng rậm nguyên sinh, nơi ánh sáng mặt trời bị tán lá cổ thụ che khuất gần hết. Mùi ẩm mốc, mùi rêu đá, và cả mùi thịt thú hoang thối rữa ẩn hiện đâu đó khiến không khí ngột ngạt như bị phủ một lớp màn vô hình. Những tảng đá rêu xanh khổng lồ chắn ngang đường, nhiều khúc phải cho người xuống ngựa, dỡ xe rồi đẩy qua từng gang đất.

    Đến tuần thứ ba, đoàn bắt đầu tiến vào vùng Hẻm Đá Xám, nơi hai vách núi cao như bức tường đá dựng đứng, chỉ để lại một lối đi hẹp lọt đúng cỗ xe đi qua. Đây là nơi các truyền thuyết kể rằng quỷ núi từng bắt hồn lữ khách để tế máu lên đền đá cổ.

    Không cần một mệnh lệnh nào, các đội cận vệ cũng vô cùng cảnh giác, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng không lọt qua được tai họ.

    Terio rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi thép lạnh buốt vang lên một tiếng, khẽ như tiếng chuông báo hiệu tai họa. Chàng đưa tay ra hiệu cho ba đội hộ vệ giãn đội hình, bao vây kín hai bên hẻm. Bốn cận vệ thân tín của chàng cưỡi ngựa kè sát bên cỗ xe của Tế Nữ, ánh mắt quét từng bóng đá nghiêng ngả.

    Tiếng sáo từ xa vọng lại, ban đầu nhẹ như tiếng gió, nhưng nhanh chóng trở nên rõ ràng và kéo dài như tiếng gọi từ cõi âm. Ngay lập tức Terio giơ tay ra hiệu dừng lại. Chàng rút kiếm nghiêng đầu lắng nghe.

    Một cơn rung động mạnh khiến đất đá từ trên cao đổ ập xuống. Cây khô và đá vụn rơi như mưa, chặn kín lối ra phía sau đoàn. Tiếng thét vang lên, ngựa hí dữ dội. Những mũi tên phóng vụt từ hai bên vách đá, kẻ phục kích đã mai phục từ lâu.

    Kẻ thù không mang huy hiệu, nhưng cách đánh phủ đầu nhanh gọn cho thấy đây là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Bọn chúng tấn công từ cả hai phía, cố tách đội hộ vệ ra khỏi cỗ xe của Tế Nữ. Trong làn bụi mù và tiếng la hét hỗn loạn, Terio quay đầu phi ngựa như cơn bão lao về phía trung tâm đội hình.

    Một mũi tên bắn sượt qua má chàng rạch một đường đỏ máu. Nhưng chàng không dừng lại. Cận vệ số ba trúng thương ngã xuống, còn lại ba người tạo thế tam giác bảo vệ quanh xe Rowliza. Trong xe, nàng đã biết chuyện nhưng không mở rèm. Nàng siết chặt con dao trong tay, cảnh giác cao độ.

    Terio tới nơi, tung người khỏi ngựa, chém thẳng vào một tên đang áp sát xe. Máu phun tung tóe. Tiếng thép va nhau vang dội, như chuông gọi quỷ của vùng đất chết. Gió từ hẻm đá rít qua vách núi mang theo hơi thở của tử thần.

    - Giữ vị trí! Đừng để chúng tiếp cận xe!

    Terio quát lên, chém gục thêm hai tên. Mái tóc chàng tung bay, chiếc áo choàng đẫm máu. Trong hỗn loạn ấy, ánh mắt chàng vẫn dán chặt về phía cỗ xe như thể chỉ cần lệch đi một giây, nàng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

    Trận phục kích chưa kết thúc. Nhưng từng giây trôi qua, quyết tâm của Terio càng sắc như lưỡi kiếm. Chàng sẽ không để bất cứ điều gì hay bất kỳ ai chạm được vào nàng.

    Trận chiến chỉ kéo dài chưa đến một khắc đồng hồ, hẻm núi nhuốm màu máu, xác lính đánh thuê nằm rải rác giữa đá vụn và bụi cây. Một vài tên còn sống đã tháo chạy về phía bìa rừng, bỏ lại đồng bọn như những cái xác vô danh không tên tuổi.

    Bên phía đoàn hành hương cũng thiệt hại không nhỏ. Ba hộ vệ của đội thứ hai đã ngã xuống, trong đó có phó đội trưởng, người từng theo Terio từ những ngày đầu cầm kiếm. Cận vệ số ba bị chém một nhát sâu nơi vai nhưng vẫn còn sống. Máu nhuộm đỏ áo giáp, nhưng ánh mắt hắn vẫn cố nhìn về phía cỗ xe như thể chỉ cần chớp mắt là điều tệ hại sẽ xảy ra.

    Terio cúi xuống bên một hộ vệ đang hấp hối, đôi mắt chàng ánh lên nỗi đau khó giấu. Nhưng không có thời gian cho tang thương. Chàng đứng dậy, phủi máu trên tay kiếm, rồi nhanh chóng chạy đến cỗ xe.

    Chiếc xe vẫn nguyên vẹn. Bốn cận vệ còn lại đang đứng tạo vòng tròn bảo vệ xung quanh, cơ thể họ thấm đẫm mồ hôi và máu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, sẵn sàng nghênh địch thêm lần nữa nếu cần.

    Terio đưa tay lên gõ nhẹ vào khung xe.

    - Nữ Tế. - Chàng gọi khẽ, nhưng rõ ràng.

    - Người ổn chứ?

    Tấm rèm lụa lay động. Rồi một bàn tay trắng, mảnh khẽ vén lên. Rowliza hiện ra, ánh mắt nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, nhưng đôi môi mím chặt như đang nuốt xuống nỗi sợ chưa kịp thốt nên lời.

    - Ta không sao. - Nàng nói, giọng trầm và dứt khoát.

    - Còn những người khác?

    Terio nhìn nàng vài giây, như muốn chắc rằng nàng thực sự ổn rồi mới trả lời.

    - Chúng ta mất bốn người. Một số bị thương nhẹ. Nhưng không ai trong đội hộ vệ xe bị xuyên thủng tuyến cả.

    Rowliza nhìn về phía những cỗ xe phía sau, nơi vài thân thể phủ vải trắng đang được cẩn thận di dời khỏi lối đi. Đôi mắt nàng hơi cụp xuống, rồi khẽ thốt lên.

    - Ta sẽ cầu nguyện cho họ. Họ đã chết vì ta.

    - Không. - Terio lắc đầu.

    - Họ chết vì sứ mệnh. Và không ai trong số họ hối tiếc điều đó.

    Một cận vệ bước tới, cung kính báo.

    - Thưa ngài, lối ra phía sau đã bị đá sạt chặn kín. Nhưng đường hẹp phía trước vẫn còn khả thi. Nếu chúng ta đi nhanh, có thể đến trạm trú trước khi trời tối.

    Terio gật đầu.

    - Tiến lên. Cảnh giác cao độ. Đội hai và ba chia người rà soát trước, xe Tế Nữ giữ trung tâm.

    Chàng quay sang nhìn nàng thêm lần nữa.

    - Người nghỉ đi. Đoạn đường sắp tới còn khó khăn hơn nữa.

    Rowliza khẽ gật, tay buông rèm. Nhưng ánh mắt nàng vẫn đọng lại trên hình bóng chàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng hiểu rằng sự sống sót của mình không chỉ dựa vào thần thánh, mà còn từ bàn tay nhuốm máu của người đó, người không bao giờ để nàng khuất khỏi tầm mắt dù chỉ một bước.

    Đoàn người lại bắt đầu di chuyển, bánh xe lăn chầm chậm trên đất đá lởm chởm. Phía trước, những tán cây khô đan chéo nhau như chiếc cổng dẫn vào vùng đất chưa được khai phá, nơi định mệnh đang chờ họ với lưỡi hái sắc lạnh.

    * * *
     
  2. Chì Đen

    Bài viết:
    115
    Chương 21: Vùng Biên Địa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng chiều cuối cùng tan chảy sau đường chân trời khi đoàn hành hương lặng lẽ rời khỏi Hẻm Đá Xám, để lại sau lưng những vách đá sẫm màu vương mùi máu và hiểm nguy. Họ dừng chân ở một thung lũng nhỏ, khuất giữa hai dãy gò cỏ dại mọc cao ngang lưng người, nơi những tảng đá dựng đứng như những bức tường thiên nhiên thầm lặng canh giữ giấc ngủ cho những kẻ đã mệt nhoài. Lệnh của Terio được truyền đi mau chóng, dựng trại, nhóm lửa, lập trạm gác, và chăm sóc người bị thương.

    Họ cần nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi tiến vào vùng biên địa Ethyla.

    Bầu trời đêm không có ánh trăng, chỉ có một rừng sao lấp lánh như những con mắt cổ xưa đang dõi theo nhân gian. Tiếng củi khô cháy lép bép hòa vào tiếng gió rít nhẹ qua từng bụi cây, tạo thành khúc dạo đầu của một đêm dài không yên.

    Gần bếp lửa trung tâm, vài cận vệ ngồi quây quần quanh nồi nước hầm thịt nai, hơi nóng tỏa ra mang theo mùi thơm đậm đà, át bớt phần nào cái vị máu tanh còn vương trên giáp trụ. Ở một góc trại, hai người bị thương nặng nhất được đặt nằm trên cáng, vết thương đã được rửa bằng nước nóng và buộc chặt bằng vải trắng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra mỗi khi họ trở mình.

    Rowliza được đưa đến gần bếp lửa, nơi một tấm thảm lông đã được trải sẵn. Một cận vệ trẻ, khuôn mặt còn lấm lem tro bụi, cung kính đưa cho nàng một chén thịt hầm còn bốc hơi nghi ngút. Nàng nhận lấy, khẽ gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống. Ánh lửa hắt lên gương mặt nàng thứ ánh sáng ấm dịu. Chiếc áo choàng lông dày phủ lên vai, nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt.

    Bên kia bếp lửa, Terio đứng lặng giữa ánh sáng lập lòe. Chiếc áo choàng của chàng đã thay, nhưng mái tóc vẫn ẩm nước, vết rạch trên má vẫn còn đọng lại một vệt máu khô. Gương mặt chàng vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc đến đáng sợ, như một tượng đá chẳng bị thời gian mài mòn.

    Chàng không ngồi cũng không nghỉ. Chỉ chăm chú nhìn vào đám lửa, hoặc có lẽ không phải ngọn lửa, mà là một ký ức nào đó đang cháy trong tâm trí.

    Rồi như thể bị một sức hút vô hình, ánh mắt họ gặp nhau qua ánh lửa đang phập phồng cháy. Không một lời. Không một cái gật đầu. Chỉ một cái nhìn kéo dài hơn thường lệ. Rowliza vội quay đi, như thể sợ ánh lửa sẽ soi rõ điều nàng cố che giấu. Terio thì hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở lại lạnh như trước, rồi chậm rãi bước về phía vòng gác, để tránh khỏi tâm trí điều không nên nghĩ đến.

    Giữa vùng ngoại biên địa của Ethyla, bếp lửa cháy đỏ như trái tim cố che giấu nỗi buốt lạnh. Và hai kẻ mang trọng trách trên vai, dù ánh mắt từng chạm nhau trong vô vàn hiểu thấu, vẫn phải quay lưng bước đi, như hai hành tinh lạc quỹ đạo, chỉ có thể lặng lẽ sáng bên nhau mà không bao giờ chạm tới.

    * * *

    Bình minh lên mà không có nắng, chỉ có một vầng sáng mờ lọc qua tầng mây dày đặc. Cây cỏ, đất đá, và cả con người đều khoác lên mình sắc u trầm như một bức tranh chấm phá bằng tro lạnh.

    Terio ra lệnh dỡ trại khi sương còn chưa tan. Cử động của người lính đều lặng lẽ và mau lẹ, như sợ phá vỡ không khí nặng nề đang phủ lên cả đoàn. Lều vải được cuộn gọn, củi tàn được vùi kín dưới đất, dấu vết trại tạm qua đêm biến mất như chưa từng tồn tại.

    Con đường dẫn vào vùng biên địa Ethyla là một lối mòn hẹp giữa rừng thông già. Lá khô mục rụng đầy dưới chân, phủ một lớp băng mỏng lấp lánh như pha lê vỡ. Phía trên cành thông sẫm màu uốn cong dưới sức nặng của tuyết. Mỗi bước đi là một tiếng gãy khẽ của cành khô, hoặc tiếng lạo xạo của băng vỡ dưới đế giày.

    Rowliza ngồi yên bên trong chiếc xe ngựa kín bưng, tay quấn chặt trong lớp chăn lông dày, nhưng hơi lạnh vẫn luồn lách qua mọi kẽ hở. Cửa sổ được mở hé một khe nhỏ để lấy chút khí trời, nhưng không khí mang theo băng giá cứa qua da đầu nàng như những vết cắt vô hình. Từng sợi tóc khẽ bay, tê buốt, dính vào má nàng.

    Tiếng vó ngựa vang đều trên tuyết. Terio thúc ngựa đi một vòng quanh đội hình, ánh mắt sắc lạnh rà soát từng góc khuất hai bên đường. Gió cuốn tung áo choàng dày của chàng, tuyết phủ trắng mi mắt, đọng lại một lớp dày trên vai, nhưng chàng không mảy may để tâm. Sau khi dặn dò vài thị vệ đi sau đoàn, chàng thúc ngựa tiến lại gần xe nàng.

    Chàng ghìm dây cương, chậm rãi đi bên cạnh. Nàng quay đầu nhìn, chạm ánh mắt chàng qua khe cửa nhỏ.

    - Nữ Tế.

    Giọng chàng thấp, trầm, nhưng rõ ràng giữa không khí lạnh cắt da. Nàng không trả lời, chỉ nghiêng đầu lắng nghe.

    - Hãy đóng chặt cửa. Gió núi ở đoạn sườn phía trước lạnh và hiểm. Khi tới đó, ta muốn người tuyệt đối không được rời khỏi xe, dù nghe thấy bất cứ âm thanh gì bên ngoài.

    Nàng im lặng trong một thoáng. Đôi mắt vẫn nhìn ra cánh rừng, nhưng mi mắt khẽ chớp, và trong đáy mắt ánh lên chút gì đó không rõ là cảm kích hay bất an.

    - Ngài luôn quá cẩn thận. - Nàng khẽ nói, giọng như hơi thở phả ra trong không gian băng giá.

    - Nhưng ta hiểu rồi.

    Terio gật đầu. Gương mặt chàng thoáng giãn ra, chỉ một chút trước khi lại trở nên cương nghị. Rowliza đưa tay kéo rèm, nhưng trước khi hạ xuống, nàng khẽ nhìn chàng lần nữa.

    - Ngài cũng đừng liều lĩnh. Lạnh đến thế này, ai giữ nổi thanh kiếm lâu quá vài phút..

    Một nụ cười rất mờ thoáng qua môi Terio, hiếm hoi như một tia nắng bị kẹt giữa tầng mây. Chàng không nói thêm gì nữa, thúc ngựa lên đầu, bóng dáng vững chãi lại hòa vào tuyết trắng.

    Rowliza khép cửa, buông rèm. Không gian bên trong trở nên tối và kín hơn. Nàng khẽ tựa đầu vào thành xe rồi nhắm mắt lại. Nhưng dù đã buông rèm, hình ảnh Terio vẫn như in rõ sau hàng mi khép hờ. Hình ảnh sương gió đó khiến nàng đau xót đến nhói lòng.

    * * *

    Tuyết rơi dày hơn khi đoàn hành hương tiếp tục tiến sâu vào vùng biên địa Ethyla. Đường đi hẹp dần, chỉ còn một lối nhỏ men theo sườn núi, một bên là vách đá dựng đứng, bên kia là vực sâu trắng xóa không thấy đáy. Cây thông cổ thụ rì rào trên cao như những bóng ma đang thì thầm bằng thứ ngôn ngữ lạnh giá của núi rừng.

    Terio cưỡi ngựa đi đầu. Đôi mắt xám thép của chàng vẫn quét không ngừng qua hai bên đường, nơi những bụi rậm dày đặc không nhìn thấy đáy. Không có chim. Không có dấu chân thú. Cả núi rừng như đang nín thở.

    Một cơn gió thổi qua. Chàng đưa tay ra hiệu cho đội tiên phong. Tất cả mau chóng dừng lại.

    Tiếng rít lạnh lẽo xé toạc không gian.

    Một mũi tên bay vụt ra từ đỉnh cây, cắm phập vào cổ một cận vệ phía trước. Người lính ngã xuống mà không kịp kêu, máu phun thành vòi đỏ sẫm trên tuyết trắng. Gần như ngay lập tức, hàng loạt bóng đen lao ra từ hai bên rừng, gào thét như những con thú săn mồi chờ sẵn.

    - Bảo vệ xe ngựa! - Terio hét lớn, giọng rền vang giữa hỗn loạn.

    Đội cận vệ mau chóng vào vị trí. Những tấm khiên dựng thành hàng chắn phía trước xe của Rowliza, mũi giáo chĩa ra ngoài.

    Tiếng kim loại va nhau vang lên điên cuồng. Máu bắt đầu nhuộm đỏ từng khoảng tuyết. Những bóng đen di chuyển như chiến binh được huấn luyện, lẻn qua khe hở giữa các chiến tuyến, hướng thẳng về phía xe ngựa.

    Một kẻ nhảy lên lưng ngựa kéo xe, cắt đứt dây cương khiến chúng hoảng loạn hí vang, giật mạnh về một bên.

    - Không! - Terio hét, quay ngựa phóng thẳng về phía xe trong khi vẫn chiến đấu. Một mũi tên sượt ngang, rạch một đường máu dài trên bắp tay. Không dừng lại, chàng nghiêng người chém gục một kẻ đang vung rìu định bổ vào chiếc bánh xe.

    Một tên khác đã kịp gỡ chốt bánh sau. Tiếng răng rắc như tiếng xương gãy chết chóc.

    Chiếc xe trượt nghiêng. Những ngựa kéo đứt dây gầm vang rồi lao khỏi đường. Thân xe nghiêng hẳn rung lên dữ dội. Rowliza hét lên khi cảm thấy mặt đất dưới chân đổ sụp, không còn điểm tựa. Cả chiếc xe lật nghiêng, vỡ toạc ra trong tiếng gỗ gãy rồi trượt về phía mép vực.

    Nàng bị hất văng ra. Gió rít bên tai. Bầu trời đảo lộn. Cơ thể nàng xoay vòng giữa không trung, rồi đập mạnh xuống lớp tuyết mềm sát mép vực. Tuyết văng tung tóe. Cả người nàng trượt dần xuống mép đá.

    Cùng lúc đó, Terio vừa chém gục hai kẻ chắn đường, cánh tay đầy máu, ánh mắt không rời lấy nàng một khắc. Thấy nàng trượt khỏi mép đá, chàng lao khỏi yên ngựa, cú nhảy dứt khoát kịp thời bắt lấy cổ tay nàng.

    - Giữ lấy ta! - Chàng gào lên, đầu gối bám vào một rãnh đá nhỏ, hai tay kéo căng hết sức.

    Rowliza thở dốc, mắt đầy hoảng loạn, bàn tay run rẩy nắm lấy chàng, nhưng ướt đẫm và lạnh cóng. Dưới chân nàng, từng khối tuyết rơi xuống không ngừng.

    Từ phía sau, một tiếng hét xé lên, một tên địch còn sống lao đến với lưỡi kiếm giơ cao. Terio không có lựa chọn. Chàng quay đầu, vung kiếm bằng tay trái, đỡ đòn tấn công chỉ bằng một nhịp thở. Cả hai va vào nhau, lưỡi kiếm rung lên, máu bắn ra từ kẻ thù, ướt đẫm cả một vùng mặt chàng.

    Trong tích tắc ấy, bàn tay Rowliza trượt khỏi tay chàng.

    - Rowliza!

    Chàng hét lên, vươn người theo nhưng không kịp.

    Cơ thể nàng trượt dọc sườn tuyết, cuốn theo từng khối băng và bụi đá, biến mất khỏi tầm mắt như một chiếc lá rơi vào lòng vực trắng mịt mùng.

    * * *
     
  3. Chì Đen

    Bài viết:
    115
    Chương 22: Trong Lòng Vực Trắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể Rowliza trượt dài trên lớp tuyết dày đặc. Nàng không thể kiểm soát, cố gắng vùng vẫy hoặc bám vào bất cứ thứ gì trong vô vọng. Áo choàng quấn lấy chân nàng, rồi đột ngột giật mạnh khi mắc vào một cành cây khô nhô ra từ sườn núi. Thân thể nàng bị treo lửng giữa không trung trong tích tắc. Một âm thanh rách toạc vang lên, dứt khoát và tuyệt vọng. Tấm vải rách làm đôi, và nàng lại tiếp tục rơi xuống như một mảnh vỡ của định mệnh.

    Vách dốc phía dưới giờ đã biến thành một cơn lở tuyết, những mảng tuyết trượt dài theo nàng như cơn sóng đổ ập xuống. Rowliza không còn biết đâu là trời, đâu là đất. Mọi thứ mờ nhoè chỉ còn sự lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân. Nàng rơi xuống một bề mặt cứng, mặt băng nứt toác, rồi vỡ tan như tấm gương bị đập vụn. Rowliza chìm xuống làn nước tối tăm và buốt giá.

    Dòng nước như hàng ngàn mũi kim đâm vào từng thớ thịt. Toàn thân nàng tê cứng gần như ngay lập tức. Không khí bị rút cạn khỏi phổi. Nàng giãy giụa trong bản năng sinh tồn yếu ớt, cánh tay vươn lên xuyên qua mặt nước đục ngầu, một động tác cuối cùng của khao khát sống còn.

    Và rồi một bàn tay túm lấy nàng, mạnh mẽ và chắc chắn như thép.

    Terio.

    Không một tiếng gọi, không một lời báo trước. Chàng lao mình xuống theo vệt trượt hun hút, bất chấp con dốc dựng đứng và lớp tuyết lở đang đe dọa vùi lấp tất cả. Chàng siết chặt lưỡi kiếm trong tay rồi cắm phập vào vách băng đá. Cả thân người chàng bị kéo giật lại, máu bắn ra từ lòng bàn tay rách toạc bởi lực cản dữ dội, nhưng chàng vẫn nghiến răng bấu chặt, dùng chính sức nặng của bản thân và lưỡi thép để làm chậm đà rơi.

    Gió rít gào tạt vào mặt, lạnh buốt xuyên qua da thịt. Tấm áo choàng tung lên, dính máu và tuyết. Tuy nhiên, ánh mắt ấy không hề nao núng, vẫn sắc lẹm và quyết liệt chẳng gì có thể lay chuyển. Chàng không nghĩ đến bản thân, không nghĩ đến cái chết. Trong tâm trí chỉ còn một hình ảnh duy nhất.. là nàng.

    Chàng kéo nàng lên bằng toàn bộ sức lực, lôi nàng ra khỏi dòng nước tử thần. Hơi thở phả ra như khói trắng, và tay chàng dù lạnh cóng vẫn siết lấy nàng không buông.

    - Người ổn chứ?

    Chàng hỏi, giọng nghèn nghẹt vì hơi thở gấp gáp.

    Rowliza không thể trả lời. Đôi môi tím tái, thân thể run lên từng cơn. Nàng nhìn lại nơi vừa thoát chết, là một con sông đã đóng băng, nơi nàng rơi xuống giờ chỉ còn là một hố nước đen ngòm như địa ngục há miệng.

    - Không sao.. cũng may ta rơi đúng chỗ có băng mỏng..

    Nàng thì thào, như thể nói với chính mình.

    Terio ngẩng đầu nhìn vách núi nơi họ vừa rơi xuống, ánh mắt thoáng lạnh buốt như tuyết trên đỉnh Ethyla. Dốc dựng đứng, không dây thừng, không dụng cụ. Không ai điên rồ đến mức đó.. ngoài chàng.

    Không thể quay ngược lên, chàng lướt mắt quanh khu vực. Một hõm đá nhỏ nằm khuất sau rặng tuyết, đủ để chắn gió, đủ để sống sót. Chàng nhanh chóng kéo nàng vào đó.

    Gió ngoài kia tru lên từng hồi như thú dữ bị đói. Bên trong hốc đá, chàng vứt thanh kiếm xuống, gom một ít củi khô. Bàn tay lạnh buốt, nhưng chỉ sau vài động tác, ánh lửa đầu tiên cũng bừng lên giữa màn giá rét.

    - Thay đồ.

    Chàng nói, cởi phăng áo choàng khô của mình ném cho nàng. Giọng chàng sắc lạnh như mệnh lệnh.

    - Nếu không, người sẽ chết cóng trước khi thấy bình minh.

    Rowliza tròn mắt ngỡ ngàng. Miệng nàng mấp máy định từ chối, nhưng không một lời nào thoát ra. Tay chân không còn cảm giác. Trong ánh sáng lửa leo lét, Terio xoay mặt đi, ánh mắt thay đổi, thoáng một chút bối rối.

    - Ta sẽ ra ngoài xem xét tình hình và truyền tín hiệu lên trên.

    Terio ra ngoài, để lại cho nàng chút riêng tư. Nhưng ánh mắt ấy vẫn cảnh giác, vẫn nghe ngóng mọi chuyển động phía sau.

    Khi chàng ra khỏi hốc đá. Gió táp thẳng vào mặt. Chàng rút trong áo ra một ống tín hiệu kim loại, vặn mở và châm lửa. Một vệt sáng xanh bắn lên trời xé tan bóng đêm rồi tắt lịm. Một lát sau, phía xa một ánh sáng mờ mịt đáp lại, quân lính đã thấy tín hiệu.

    Chàng đốt thêm vài lần nữa, rồi đi men quanh sườn núi tìm ít cỏ khô, nhánh cây, đem trở lại hốc đá.

    Rowliza giờ đã ngồi sát bên đống lửa, quấn chặt áo choàng quanh người. Đôi mắt nàng ngẩng lên nhìn chàng, ánh nhìn mờ đục nhưng vẫn ánh lên chút ánh sáng yếu ớt.

    - Mọi việc ổn chứ? - Nàng hỏi, giọng run rẩy.

    - Ổn. Nhưng chúng ta không thể quay lại đoàn. Dốc quá cao và trơn trượt.

    Chàng ngồi xuống, ánh mắt đăm chiêu. Vừa nói chàng vừa cởi áo giáp.

    - Đoàn hộ tống sẽ tiếp tục đưa thánh vật đi qua dãy núi như kế hoạch. Nếu chúng ta đi vòng theo chân núi, có thể gặp lại họ sau hai ngày nơi cuối triền dốc.

    - Ta sẽ giúp ngài xử lí vết thương.

    Rowliza nói, định đứng lên khi nhìn thấy viết thương nơi tay chàng.

    - Không cần đâu, nó chỉ là một viết thương nhỏ, ta có thể tự xử lí được.

    Terio nhanh chóng từ chối, dứt khoát. Chàng cắn tấm vải, xét mạnh, rồi một tay băng lại vết thương.

    Rowliza im lặng, chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quan sát chàng. Terio nhìn nàng, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt nàng tái nhợt, những giọt nước đọng trên mi tóc nàng lấp lánh như sương.

    Chàng nói khẽ, như thể dỗ dành.

    - Tối nay nghỉ lại đây. Sáng mai chúng ta sẽ đi tiếp.

    Im lặng kéo dài một lúc. Rồi nàng thì thầm, gần như không dám hỏi.

    - Vì sao.. ngài lại liều như vậy?

    Chàng không nhìn nàng. Ánh mắt dừng lại nơi ngọn lửa nhỏ đang cháy.

    - Bảo vệ người là nhiệm vụ của ta.

    Câu trả lời lạnh lùng như tường đá. Nhưng trong ánh lửa, nơi khóe mắt chàng, Rowliza nhìn thấy một điều gì đó khác, một điều không nằm trong bất kỳ mệnh lệnh nào.

    * * *

    Tiếng lửa lách tách vang lên khe khẽ trong hốc đá nhỏ, âm thanh duy nhất khuấy động đêm tối. Mùi khói gỗ ẩm và hơi thở loãng của núi rừng hòa lẫn trong không khí. Rowliza nằm cuộn mình trên lớp cỏ khô được lót dày dưới thân, lớp đệm mỏng manh giữa nàng và nền đất lạnh như băng. Ánh lửa chập chờn soi lên gương mặt nàng, đôi mi khép hờ, như một đóa hoa đang tìm lại giấc ngủ.

    Terio ngồi cách đó không xa, lưng tựa vào vách đá thô ráp. Từng thớ cơ trên người chàng rã rời sau cuộc trượt dốc sinh tử. Nhưng đôi mắt xám nhạt của chàng vẫn dõi theo bóng dáng nàng, như thể chỉ cần buông lơi một khoảnh khắc, nàng sẽ biến mất vào hơi thở trắng xóa ngoài kia.

    Đôi mắt Terio dần trĩu nặng. Bóng hình nàng nhạt nhòa qua làn khói mỏng, mờ đi như tan vào đêm. Mí mắt chàng khép lại, tưởng như giấc ngủ cuối cùng cũng chịu nhận lấy một kẻ gồng mình quá lâu..

    Nhưng chỉ trong thoáng chốc, chàng đã tỉnh dậy.

    Đống lửa đã tàn chỉ còn vài đốm hồng lụi lờ. Terio bật dậy gom củi khô bỏ thêm vào. Ánh sáng lại bừng lên, soi rõ một tiếng rên khẽ vang lên phía sau chàng, mỏng manh như tiếng gió qua khe đá, nhưng lại như rạch sâu vào lòng.

    Rowliza bắt đầu run lên từng hồi. Mồ hôi lấm tấm trên trán nàng dù không khí lạnh tê tái. Gương mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp và đứt đoạn, môi nàng hé ra như đang cố hớp lấy từng ngụm khí hiếm hoi.

    Terio quỳ xuống bên nàng. Bàn tay thô ráp khẽ chạm vào vai nàng lắc nhẹ, rồi áp lên má nàng. Bàn tay chàng như đông cứng, cả thân thể nàng lạnh toát như đã bị rút cạn sinh khí.

    Đôi mắt terio tối sầm lại, thân nhiệt nàng đang hạ xuống một cách trầm trọng, nếu chàng không làm gì đó, nàng liệu có thể cầm cự qua khỏi đêm nay?

    Nỗi lo lắng siết chặt lòng ngực Terio. Chàng siết chặt quai hàm. Không chút do dự, Terio cúi người bế nàng sát vào ngực. Cơ thể nàng nhẹ bẫng nhưng cái lạnh từ da thịt nàng khiến chàng rùng mình. Chàng siết nàng trong vòng tay, ép sát cơ thể hơn, như muốn dồn tất cả hơi ấm của mình sang cho nàng.

    Họ được quấn chặt dưới cùng một tấm áo choàng, lưng chàng chống gió, ngực chàng là bức tường chắn giữa cái chết và sự sống.

    - Rowliza.. nàng nghe thấy ta chứ? - Chàng thì thầm sát tai nàng, giọng nghẹn như một lời van xin.

    Rowliza không đáp. Mí mắt nàng run rẩy, hơi thở lặng đi, nhưng cơ thể khẽ dịch chuyển, như phản ứng theo bản năng. Đầu nàng gục vào hõm cổ chàng, mái tóc ướt mồ hôi lạnh dính chặt vào da chàng. Terio đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, từng nhịp thở hòa vào nhau trong bóng tối.

    Rowliza rúc sâu hơn vào ngực chàng, cuộn tròn lại như con chim nhỏ rũ cánh. Mái tóc chạm lên cổ, hơi thở nàng ổn định dần, ấm nóng khơi gợi những cảm xúc khác lạ mà chàng chẳng dám nghĩ tới.

    Nàng ngước lên.. ánh mắt mờ đục như đang lạc giữa mê và tỉnh.

    Đôi môi hé mở không thành lời, chỉ là một chuyển động khẽ như sợi chỉ mong manh giữa sự sống và cái chết.

    Terio nhìn nàng và trong khoảnh khắc ấy, tất cả những điều chàng từng cố gắng kìm giữ suốt bao năm tháng bỗng dâng trào, cuộn xoáy. Không phải là khát khao chiếm hữu. Không phải là đam mê trần tục.

    Mà là khao khát chạm đến một điều đã bị đè nén quá lâu.

    Chàng cúi xuống, khẽ chạm môi mình lên môi nàng, nhẹ như cơn gió lướt qua mặt hồ, dịu dàng như một lời thỉnh cầu lặng lẽ.

    Một nụ hôn thật khẽ như để xác nhận rằng nàng còn sống, và nàng đang ở đây, trong vòng tay chàng. Nhưng chính sự dịu dàng ấy lại như giọt nước cuối cùng đổ vào ly cảm xúc đã đầy tràn.

    Tất cả ranh giới bất chợt vỡ tan.

    Và rồi.. mọi thứ bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cảm xúc dồn nén, kìm hãm, dày vò.. vỡ òa. Chàng siết chặt nàng trong vòng tay hơn, môi họ tìm đến nhau không còn do dự. Họ cuốn lấy nhau như hai kẻ lạc lối vừa tìm được lối về giữa địa ngục. Tay nàng vòng lên cổ chàng, run rẩy mà quyết liệt, kéo chàng lại gần hơn, như thể chỉ cần buông lơi sẽ lại rơi vào vực thẳm lạnh giá.

    Hơi thở nóng hòa tan vào nhau. Không còn lý trí, không còn danh phận, không còn nghĩa vụ, chỉ còn hai người và nhịp tim như muốn phá tung lồng ngực.

    Cho đến khi.. nàng khẽ gọi tên chàng trong vô thức.

    - Terio..

    Một tia sét xé toạc bầu không khí đặc quánh cảm xúc. Cả hai bừng tỉnh như vừa thoát khỏi từ cơn mơ.

    Chàng buông nàng ra ngay lập tức, như thể ngọn lửa mà chính tay chàng nhóm lên giờ đang thiêu cháy cả lý trí. Rowliza mở bừng mắt nhìn chàng, không rõ là mê hay tỉnh, nhưng má nàng đỏ rực nóng lên từ khi nào.

    Trong hốc đá, ánh lửa vẫn leo lét, nhưng im lặng giờ đây lạnh hơn cả tuyết ngoài kia.

    - Ta.. xin lỗi.

    Terio nói khẽ, quay mặt đi, giọng nghẹn lại.

    - Là do ta.. mất kiểm soát.

    Rowliza không đáp, chỉ lặng lẽ kéo tấm áo choàng sát hơn, ôm lấy gối và vùi mặt vào. Tim nàng đập hỗn loạn, cảm giác ấy vẫn còn, mềm mại và ẩm ướt. Tai vẫn vang vọng âm thanh môi chạm môi, hơi thở chàng hòa vào nàng, và lời gọi tên phát ra từ chính môi mình.

    Cả hai lặng im.

    Bên ngoài gió hú dài như tiếng gọi của những vong hồn lạc lối. Nhưng trong lòng họ, còn có một cơn bão khác vừa mới khơi lên, và chẳng ai biết liệu có thể dập tắt nó hay không.

    * * *
     
  4. Chì Đen

    Bài viết:
    115
    Chương 23: Hơi Ấm Còn Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió núi se sắt len qua từng kẽ đá. Khi màn đêm nhạt dần, trời chưa sáng hẳn Terio đã mở mắt. Ánh sáng xanh xám phủ mờ mặt đất băng giá. Rowliza vẫn cuộn tròn trong áo choàng, hơi thở mỏng manh, làn tóc xõa rũ trên lớp cỏ khô.

    Chàng đứng dậy khẽ khàng, không để nàng thức giấc. Đôi chân bước ra khỏi hốc đá, dẫm lên lớp tuyết dày chẳng còn dấu tích đêm qua. Trời yên tĩnh, âm u. Bầu không khí lạnh đến buốt phổi, nhưng chàng không màng. Đôi mắt dõi theo vách đá và rặng cây phủ tuyết xa xa.

    Sau hơn một canh giờ men theo triền núi thấp, giữa những bụi gai khô rụi, chàng tìm thấy vài nhánh cỏ dại vẫn còn tươi, loại có thể ăn được. Xa hơn một chút, chàng phát hiện dấu chân nhỏ trên tuyết, dấu vết của một loài thú hoang cỡ nhỏ. Chàng phóng con dao găm, hạ gục một con thỏ tuyết.

    Khi trở lại hốc đá, Rowliza đã thức dậy. Nàng đã thay lại trang phục của mình, vốn đã được hong khô từ đêm qua. Áo choàng của Terio được gấp gọn, đặt cẩn thận bên đống lửa cũ. Gương mặt nàng vẫn còn hơi nhợt, nhưng đôi mắt trong trẻo ánh lên một thứ gì đó khó gọi tên.

    - Áo choàng của ngài..

    Nàng nói, giọng khẽ như sợ phá vỡ sự im lặng mỏng manh giữa họ.

    Terio không đáp ngay. Chàng bước đến gần, cầm áo choàng rồi lặng lẽ khoác lại lên vai nàng. Hành động cẩn trọng và dứt khoát, như một người hộ vệ làm đúng nghĩa vụ của mình, nhưng tay chàng lại khẽ khàng hơn cần thiết.

    - Giữ lấy. Trên đường đi vẫn còn lạnh. - Giọng chàng trầm và có phần xa cách.

    Rowliza hé môi như định nói gì đó.. nhưng rồi lại thôi. Chỉ một cái gật đầu khẽ, đủ khiến lòng chàng xao động.

    Chàng không nhìn nàng thêm, mà quay sang nhóm lửa lại. Mùi thịt thỏ nướng dần lan trong không khí, quyện với mùi khói gỗ ẩm. Khi thịt chín, chàng đưa phần lớn cho nàng, chỉ giữ lại một miếng nhỏ cho mình.

    - Ăn đi. Ta không chắc phía trước còn tìm được gì. - Terio nói, và bắt đầu gói phần thịt còn lại vào một mảnh vải.

    Rowliza nhìn theo từng động tác của chàng, gọn gàng, thực tế, và có phần lạnh lùng. Không còn dấu vết gì của đêm qua. Không còn ánh mắt nồng nàn, không còn bàn tay ấm áp.

    Cả hai rời khỏi hốc đá khi mặt trời mới chỉ hé lên trên đỉnh núi. Suốt hơn nửa ngày, họ đi dọc theo chân núi phủ băng. Con đường gập ghềnh đầy đá vụn và tuyết lún. Đôi chân Rowliza rã rời từng bước như chì. Hơi thở nàng trở nên nặng nhọc nhưng nàng vẫn cố không lên tiếng than vãn.

    Terio đi phía trước, giữ khoảng cách vừa đủ, không gần, không xa, như một vệ binh giữ đúng bổn phận. Không một lời hỏi han, không một lần quay lại nhìn.

    Nhìn bóng lưng chàng, trong lòng Rowliza dâng lên một cảm giác trống rỗng lạnh buốt còn hơn cả gió núi. Từng bước đi như dẫm lên khoảng cách giữa hai người, cứ như thế kéo dài ra mãi mãi.

    Cuối cùng, không chịu được nữa nàng đứng lại.

    - Terio..

    Nàng gọi, giọng nghèn nghẹt.

    Chàng dừng bước, khẽ quay đầu. Ánh mắt chàng lãnh đạm như mặt băng. Nàng siết chặt tay áo chàng, như níu lấy chút hơi ấm cuối cùng.

    - Đừng đối xử với ta như vậy..

    Nàng thì thào, môi run lên vì cảm xúc dồn nén.

    - Ta biết.. những gì xảy ra là sai. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian này thôi.. xin chàng.. hãy để ta được ở bên chàng.. đúng nghĩa..

    Giọng nàng nấc nghẹn. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, hòa tan vào băng tuyết dưới chân.

    - Ta không chịu nổi.. sự lạnh lùng này còn đau hơn cả cái chết.

    Terio lặng người. Đôi mắt xám nhạt nhìn nàng như bị thứ gì đó xé toạc. Chàng đã cố.. đã thật cố giữ mình khỏi cảm xúc, khỏi những gì không nên xảy ra. Nhưng sự yếu đuối của nàng, sự chân thành trong từng giọt lệ.. đã khiến tất cả những lớp băng trong lòng chàng vỡ tan.

    Chàng đưa tay ôm lấy nàng, như thể chính bản thân chàng cũng cần được cứu vớt khỏi chính mình.

    - Ta.. ta thật sự cũng không biết phải như nào nữa. - Giọng chàng đầy đau đớn.

    Chàng lau đi từng dòng nước mắt trên má nàng, từng ngón tay run nhẹ. Đôi môi nàng vẫn mím chặt, như muốn giữ lại tiếng nấc nghẹn ngào.

    Sự run rẫy nơi nàng, lại càng làm khuất động những gì chàng cố nén sâu tận đáy lòng. Terio cúi xuống chậm rãi và đặt một nụ hôn lên môi nàng. Không vội vàng, không cuồng nhiệt, chỉ là một lời thừa nhận âm thầm, một sự an ủi dịu dàng, một khát khao đã bị dồn nén quá lâu.

    Không còn lời nào cần nói nữa. Trong khoảnh khắc ấy, hai trái tim tìm lại nhau trong im lặng, giữa vùng tuyết trắng vô tình, giữa con đường chưa biết đích đến.

    * * *

    Đêm lại buông xuống, lạnh lẽo và tĩnh lặng. Trăng mờ treo lơ lửng sau tầng mây xám mỏng, ánh sáng nhàn nhạt đổ xuống dãy núi hoang vắng. Họ tìm được một hang đá khác, khuất gió và đủ kín để trú qua đêm. Terio bước vào trước, quan sát từng ngóc ngách rồi cẩn thận dọn dẹp, kiểm tra dấu vết thú dữ hay người lạ.

    Khi chắc chắn không có nguy hiểm, chàng lấy đống cỏ khô gom được ven đường, trải xuống một góc hang, lót thành một chỗ nằm mềm nhất có thể.

    Rowliza ngồi lặng yên quan sát, ánh mắt nàng không giấu nổi sự xúc động. Sau khi hoàn tất, Terio đỡ nàng nằm xuống, rồi chỉnh lại áo choàng, đắp cẩn thận lên người nàng như sợ nàng lạnh. Chàng không còn giữ khoảng cách như trước nữa. Lần này chàng ngồi lại bên nàng gần hơn, nhưng không xâm phạm, chỉ là sự hiện diện âm thầm và ấm áp.

    - Chàng không nằm nghỉ sao? - Rowliza hỏi, giọng khẽ như gió lướt qua rìa đá.

    - Ta sẽ ngồi đây.. cho đến khi nàng ngủ. - Terio đáp, ánh mắt dõi vào ánh lửa nhỏ đang cháy âm ỉ.

    Một lát sau, Rowliza khẽ cựa mình. Trong ánh sáng mờ nhạt, một bàn tay nhỏ khẽ lần tìm, nắm lấy tay áo chàng.

    - Ta.. không ngủ được. - Nàng thì thầm, giọng nghèn nghẹn như lời thú tội trong đêm.

    Terio quay sang thoáng bối rối. Chàng nhìn đôi mắt to còn thao thức, lấp lánh nỗi bất an và mong chờ.

    Chàng chậm rãi dịch người lại, nằm xuống bên cạnh nàng. Cánh tay rắn rỏi đưa ra, đỡ lấy đầu nàng, để nàng gối lên như một chiếc gối êm ái nhất trong cuộc đời lang bạt của chàng.

    Rowliza không nói thêm lời nào, chỉ vùi mặt vào vai chàng. Terio cúi đầu hôn thật nhẹ lên mái tóc nàng, một cử chỉ dịu dàng và đầy trìu mến.

    Bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa lưng nàng, từng vòng tròn nhỏ như dỗ dành một đứa trẻ. Nhịp thở nàng dần đều lại và bờ vai không còn run. Không ai nói về ngày mai. Không ai nhắc đến thân phận, luật lệ, hay những lằn ranh cấm kỵ giữa họ.

    Chỉ có một đêm, một hơi ấm, một khoảnh khắc bình yên giữa rừng sâu núi thẳm. Giữa thế giới đầy hiểm nguy và biến động, đêm nay có lẽ là tất cả những gì họ có thể níu giữ.

    * * *

    Bầu trời buổi chiều nhuộm một màu xám tro nặng trĩu, từng tia sáng yếu ớt chiếu xuống triền núi phủ tuyết như muốn vỗ về những bước chân mệt mỏi. Rowliza và Terio tiến ra khỏi triền núi phủ tuyết. Sau hai ngày, bước chân họ giờ đã rã rời nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút hi vọng mong manh, bởi ở cuối con đường, họ biết đoàn hành hương đang chờ.

    Đến khi rẽ qua một sườn đá nhô ra giữa đỉnh gió, hình ảnh những lá cờ thánh tung bay thấp thoáng trong gió hiện ra trước mắt họ. Bên dưới sườn dốc, đoàn người đang dựng trại nghỉ chân, lửa trại bập bùng và tiếng người thì thầm vang vọng trong không gian trắng xóa.

    Một binh sĩ gác cổng bất chợt trông thấy bóng họ. Hắn khựng lại trong thoáng sửng sốt, rồi lập tức xoay người hét to.

    - Có người từ hướng Nam. Tướng quân Terio! Nữ Tế Rowliza!

    Sau tiếng gọi ấy, cả trại náo động. Từ trong đám lều hàng chục người đổ ra, hốt hoảng rồi vỡ òa trong mừng rỡ. Đi đầu là đội trưởng Rendan, chiến binh đã kề vai sát cánh bên Terio suốt nhiều năm. Gương mặt chàng ta bừng lên khi thấy bóng dáng cả hai giữa tuyết trắng.

    - Tướng quân! - Rendan gần như hét lên, chạy đến trước rồi dừng lại, khom lưng xuống thở dốc.

    - Nữ Tế, người.. người không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

    Rowliza khẽ lắc đầu, môi tím tái nhưng nụ cười vẫn hiện rõ nơi khóe mắt.

    - Ta không sao.. cũng may là ngài Terio đến kịp lúc.

    - Thần linh ơi.. - Rendan thở phào như trút gánh nặng.

    - Khi thấy người rơi xuống vách tuyết.. tôi đã nghĩ chúng tôi mất người rồi. Còn tướng quân.. trời ơi, chỉ có ngài ấy mới điên rồ đến mức lao theo mà không chút do dự.

    Rendan liếc sang Terio, ánh mắt dâng tràn sự kính phục và biết ơn. Nhưng khi hắn định tiếp tục thao thao bất tuyệt, Terio đã lên tiếng, cắt lời bằng giọng bình thản nhưng sắc bén.

    - Đủ rồi Rendan. Mau đưa Nữ Tế về trại nghỉ ngơi. Người đã trải qua đủ gian khổ trong hai ngày rồi.

    Chàng không để ai kịp phản ứng, chỉ quay người lặng lẽ rời đi, để lại ánh nhìn ngắn ngủi dành cho Rowliza, chỉ thoáng qua như một cái chạm tay âm thầm, nhưng khiến tim nàng run rẩy.

    * * *

    Khi Rowliza trở về khu vực dành cho giáo chức cấp cao, một nữ hầu trẻ tuổi đã đợi sẵn bên trong lều. Nàng cúi đầu thật thấp rồi vội vàng bước đến, nâng tay đỡ Rowliza ngồi xuống chiếc ghế có lót lông cáo mềm mại.

    - Thần nữ là Mayla. - Nàng nói nhỏ nhẹ.

    - Tướng quân đã căn dặn thần hầu hạ người. Ngài bảo chân người có vết thương, để thần chuẩn bị khăn ấm và nước ngâm.

    Rowliza thoáng sững lại.

    - Tướng quân.. dặn ngươi?

    - Vâng. Ngài còn bảo.. người hay lặng lẽ chịu đựng, nên đừng để người phải nói mới chăm sóc.

    Mayla cúi đầu, giọng nói rụt rè nhưng không thiếu phần cảm phục.

    Nước nóng tỏa hương thảo dược thơm nhẹ, được đổ vào chậu đồng nhỏ. Mayla tháo đôi giày vải còn ướt sũng của Rowliza, rồi dịu dàng đỡ đôi chân nàng ngâm xuống nước. Cơn tê buốt tan dần, nhường chỗ cho hơi ấm lan ra khắp các đầu ngón chân.

    - Cảm ơn em.. - Rowliza khẽ nói.

    Nàng ngửa đầu dựa vào thành ghế, nhìn qua lớp lều vải mỏng manh ra khoảng trời đang dần tối. Đâu đó giữa gió lạnh, ánh lửa trại phản chiếu lên những bóng người đang đi qua lại. Trong từng chuyển động của họ, nàng chợt nhận ra mình đã sống sót. Không chỉ là sự sống thể xác mà là cả một linh hồn đã vượt qua thử thách của thần thánh và định mệnh.

    Và người ấy.. người đã không ngần ngại lao vào cái chết vì nàng.. đang ở rất gần đây. Rowliza nhắm mắt, để mặc cho nước ấm và những cảm xúc cuộn trào xoa dịu thân thể mỏi mệt.

    - Terio..

    Nàng thì thầm.

    - Vì sao chàng lại khiến ta.. không thể quên như thế này?

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2025 lúc 9:06 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...