Chương 107 & 108: Ai Thắng Ai Bấm để xem Cơ mặt Zachary căng ra, anh nhìn Serenity với ánh mắt cảnh cáo. "Anh York." Serenity hỏi anh, "Tôi có thể hôn anh không?" Zachary bối rối. Cô không biết xấu hổ sao? Cô còn dám hỏi một người đàn ông câu hỏi như thế này. "Nụ cười của anh thật tuyệt. Nó làm tôi quên thở. Tôi chỉ muốn ôm anh và thuận theo cảm xúc của mình." "Serenity, cô còn có mặt mũi không." "Mặt mũi tôi ở ngay đây." Serenity mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt mình trong khi Zachary nhăn mày. "Tôi chỉ nói thế vì chúng ta đã kết hôn. Ý tôi là, chúng ta đã kết hôn theo luật pháp, nên hôn anh không phải là tội ác." Zachary lùi lại vài bước, Serenity bật cười trước bản năng tháo chạy của anh. Zachary nổi khùng. Đúng, cô phải chịu trách nhiệm cho phản ứng của anh. Lần vừa rồi cô thậm chí còn chạm vào mặt anh mà không hề báo trước. Khi tiếng cười của cô như muốn nhấn chìm anh, Zachary đột nhiên tiến lại gần và bắt lấy cô gái đang cười khúc khích, rồi kéo cô vào vòng tay mình. Zachary cúi đầu về phía trước và khóa môi cô, ngăn tiếng cười của cô. Tiếng cười khúc khích của Serenity đột ngột kết thúc. Serenity ngạc nhiên mở to mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được phóng đại. Cô chỉ trêu anh vì nụ cười của anh đẹp. Cô thích trêu anh vì anh còn ngây thơ hơn cả cô ở phương diện thân mật lãng mạn giữa đàn ông và phụ nữ. Cô không bao giờ nghĩ rằng Zachary sẽ hơn thua. Anh biến lời nói của cô thành hành động và hôn cô. Zachary chỉ áp môi mình vào môi cô để ngăn tiếng cười khúc khích khó chịu, không phải mục đích nếm thử hương vị đôi môi cô. Zachary buông tay và đẩy cô ra khỏi vòng tay mình. Anh cong ngón tay lại búng vào trán cô. Serenity kêu lên đau đớn. "Đó là những gì cô đáng nhận khi tỏ ra tự mãn," Zachary nói bằng giọng khàn khàn. Và rồi như thể chưa từng có chuyện xảy ra, anh ngồi vào bàn bình tĩnh ăn sáng. Serenity cạn lời. Lướt ngón tay trên môi, Serenity nhìn chằm chằm vào chồng mình, người đang bắt đầu bữa sáng với vẻ mặt nghiêm nghị. Ai đã đấu với ai? Và ai đã thắng? Rõ ràng là cô đã thua. Điều đó thực sự khiến Serenity sợ hãi. Sau khi giành được chiến thắng vào phút chót, Zachary cảm thấy vui vẻ như mặt trời đang sáng rọi. Anh thưởng thức bữa ăn của mình ngon lành. Để chiến thắng trò chơi tình yêu, điều quan trọng nhất là phải vô sỉ. Anh đã hơn cô vì cô không đạt tới trình độ của anh. Serenity không đủ can đảm để đáp trả bằng một nụ hôn lại, nên cô ngượng ngùng ngồi xuống đối diện và trừng mắt nhìn anh. Zachary thấy buồn cười. Anh nghĩ Serenity có nhiều kinh nghiệm hơn anh và sẽ truyền cho anh. Nhưng hóa ra cô chẳng giỏi hơn anh là bao. Vào ngày họ ký giấy kết hôn, Serenity có nhắc đến việc cô từng có một mối quan hệ trong quá khứ, nhưng đó là tám năm trước. Đó hẳn là mối tình đầu của cô. Mối tình đầu thường xảy ra ở độ tuổi mà mọi thứ đều trong sáng và ngây thơ. Nói cách khác, Serenity, giống như anh, cũng là một tờ giấy trắng. "Sao hôm nay cô lại chuẩn bữa sáng thịnh soạn thế này? Để cảm ơn tôi chuyện hôm qua sao?" "Vâng, thưa ngài 'Hiển Nhiên'." Zachary vui vẻ bỏ đầy thức ăn vào đĩa và nói: "Tôi đang giúp cô và chính mình. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là vợ tôi. Tôi sẽ không vui nếu có chuyện gì xảy ra với cô. Tất nhiên, tôi cũng vui vì cô biết ơn bởi điều đó. Tôi đã có bữa sáng ngon miệng hôm nay." "Cô không cần phải chuyển tiền mua xe đâu." Zachary chuyển chủ đề trở lại việc mua xe gần đây. Vì Serenity không có thông tin tài khoản ngân hàng của Zachary, nên cô đã gửi năm mươi nghìn đô la vào thiết bị di động của anh mỗi ngày. Tuy nhiên, Zachary chưa bao giờ chấp nhận giao dịch này. Giao dịch đầu tiên trị giá năm mươi ngàn đô la đã được chuyển lại vào tài khoản ngân hàng của Serenity. "Tôi mua cho cô chiếc xe để chứng tỏ tôi tốt. Dù sao thì hình thức cũng quan trọng. Tôi có thể bận rộn với công việc, nhưng cũng có những lúc tôi cần đưa cô đi ăn tối cùng công ty. Sẽ rất nhục nhã cho tôi nếu mọi người phát hiện ra vợ tôi đi xe đạp điện hỏng hóc." Zachary thấy chiếc xe này chỉ mang tính hình thức. "Tôi nghĩ đó là quà xin lỗi." Serenity đáp trả. Zachary trả lời sau một hồi im lặng: "Cả hai đều đúng." "Vậy được, đừng đưa thêm tiền sinh hoạt phí cho tôi trong năm nay nữa vì anh đã mua cho tôi chiếc xe rồi." Zachary ngẩng cằm lên và nhìn cô chằm chằm mà không nói đồng ý hay không. Serenity xem sự im lặng của anh như lời khẳng định về vấn đề này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cô tin rằng giờ đây mình không còn nợ anh điều gì nữa. "Đừng để ý đến họ hàng của cô lúc này. Hiên tại họ có thể kiên trì với lập trường của mình, nhưng điều này sẽ không kéo dài được bao lâu. Họ sẽ xin lỗi cô. Cô và chị gái cô có thể đưa ông bà ra tòa để đòi lại ngôi nhà của cha mẹ cô. Cô nên bắt họ trả một nửa nếu không muốn toàn bộ. Không cần mềm lòng với những kẻ lợi dụng và chà đạp cô." Nếu được lựa chọn, Zachary sẽ biến cuộc sống của gia đình Hunt thành địa ngục trần gian. Đây là việc riêng của Serenity. Anh có thể đưa ra gợi ý về chuyện nên làm, nhưng cuối cùng chính cô mới là người đưa ra quyết định. "Tôi sẽ ra tòa để lấy lại nhà của bố mẹ tôi sau ca phẫu thuật của bà nội." "Được thôi." Zachary trả lời. Dù sao thì họ cũng là ông bà của cô. Serenity cố tỏ ra khoan dung một chút vì họ vẫn là người nhà. Kết thúc bữa sáng, Serenity vào bếp lấy ra hai hộp đựng và nói: "Hầu như đồ ăn sáng vẫn còn nguyên, tôi sẽ gói lại cho anh. Anh có thể mang đến công ty, khi nào đói thì ăn. Chúng ta không nên lãng phí thức ăn." Zachary nhăn mặt vì anh tin rằng việc mang hộp cơm trưa đến văn phòng không xứng với một CEO. "Tôi no rồi. Tôi không cần bất kỳ hộp cơm trưa nào." "Vậy thôi. Tôi sẽ mang đồ ăn đến cửa hàng. Jasmine thích đồ ăn sáng tôi làm và Shawn cũng vậy. Cậu ấy thường ghé ngang cửa hàng trên đường đi làm. Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ấy ngay bây giờ để ghé ăn sáng rồi đi làm." Cô sẽ không bao giờ làm bữa sáng phong phú nữa. Mặc dù biết tình cảm của Serenity dành cho Shawn chỉ giới hạn trong tình bạn, nhưng việc nhắc đến Shawn vẫn khiến Zachary có tâm trạng tồi tệ. Anh im lặng một lúc trước khi nhắm mắt hy sinh: "Đưa tôi đồ ăn đã bỏ hộp. Callum cũng làm việc trong cùng văn phòng. Tôi sẽ mang cho nó một ít." Tốt hơn là để Shawn ăn nó. "Đừng làm quá nhiều đồ ăn ngay cả khi muốn cảm ơn tôi. Chỉ có hai chúng ta thôi. Cô định cho bao nhiêu người ăn vậy?" Serenity có niềm đam mê với đồ ăn, nhưng hôm nay mắt cô đã to hơn bụng. Cô sẽ không thể ăn hết số thức ăn đó một mình. "Callum, đúng không? Ừ, mang đồ ăn cho cậu ấy nhé." Các em trai và anh em họ của Zachary đã gây ấn tượng khá tốt với Serenity. Chủ yếu vì họ đều là những anh chàng quyến rũ theo cách riêng của họ. Ai có thể quên một khuôn mặt xinh đẹp? "Tất nhiên rồi." Zachary trả lời. Sau khi cho thức ăn vào hộp, Serenity dọn bàn và rửa bát đĩa. Kế đến cô đi ra ban công để tưới cây. Serenity đã chụp một loạt ảnh những bông hoa nở rộ tuyệt đẹp ngày hôm nay như thường lệ và đăng lên Facebook. Zachary hiếm khi vào Facebook, nhưng từ khi có vợ, anh sẽ theo dõi những cập nhật mới nhất của cô. Hoạt động của cô trên Facebook sẽ cho Zachary biết tính cách của cô. Anh luôn là người đầu tiên xem bài đăng về hoa của Serenity. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ tương tác bài đăng của cô, vì anh không muốn cô biết anh đã theo dõi cô.
Chương 109 & 110: Sao Cô Ấy Không Tặng Anh? Bấm để xem Zachary đứng ở cửa ban công và lặng lẽ nhìn Serenity một phút trước khi quay gót đi làm. Serenity không hề hay biết gì. Zachary lên đường đi làm mang theo hộp cơm trưa của vợ. Anh nói với Serenity trước khi bước: "Tôi đi làm đây." "Lái xe cẩn thận." Serenity lịch sự đáp. Zachary đóng cửa lại và mang hai hộp thức ăn xuống cầu thang. Đội vệ sĩ của anh đang đợi ở đó. Người đang đứng, kẻ thì tựa hoặc ngồi dưới cây xanh. Thấy Zachary xuống với hộp đựng thức ăn trên tay, các vệ sĩ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào anh. Chẳng ai đến gần Zachary. Zachary không nói nên lời. Chuyện gì vậy? Họ không nhận ra anh vì anh đang mang hộp thức ăn sao? "Thưa ngài." Định thần lại, Jim bước nhanh tới và cẩn thận cầm hộp thức ăn từ tay Zachary và đi đến chiếc Roll Royce mà không nói thêm lời nào. Chiếc Rolls Royce lăn bánh ra khỏi khu phố với sự hộ tống của dàn xe vệ sĩ. Serenity tình cờ nhìn xuống ban công và thấy những chiếc xe sang trọng quen mắt trong khu phố thường lái theo đoàn. Cô cũng nhìn thấy chiếc xe MPV bình dân của chồng bám theo ở cuối đường. Tốt nhất là nhường những chiếc xe đắt tiền đi trước, còn hơn chạm vào làn đường của chúng. Trời biết nếu lỡ va vào chúng, chi phí sửa chữa sẽ là gánh nặng lớn với người bình thường. Khu vực này hẳn là một trong những khu phố đẹp nhất vì kẻ sở hữu xe Rolls Royce trị giá mười triệu đô la ở đây. Serenity tự hỏi Zachary đã trả bao nhiêu cho ngôi nhà. Zachary làm giám đốc điều hành cấp cao tại một tập đoàn lớn, nhưng Serenity không biết gì ngoài điều đó. Cô cũng không bao giờ hỏi anh. Vì anh luôn cảnh giác với cô, nên tâm trí của Zachary sẽ lại trở nên khó nắm bắt nếu cô hỏi về công việc của anh. Sau khi Zachary đi, Serenity tưới nước cho những bông hoa và ngồi xuống xích đu. Cô có thời gian để đọc bình luận của cư dân mạng sau màn đáp trả của mình. Thấy cư dân mạng chỉ trích họ hàng mình, Serenity cảm thấy thoải mái. Có người khuyên Serenity nên tha thứ và quên đi vì mọi chuyện đã là quá khứ. Thêm vào đó, bà của cô hiện đang bệnh. Tuy nhiên, những cư dân mạng khác đã nhảy vào bảo vệ Serenity bất cứ khi nào những bình luận này xuất hiện. Thật thiếu não khi phán xét một người mà không cùng chung cảnh ngộ. Người ta sẽ không dễ dàng bỏ qua quá khứ nếu họ ở trong hoàn cảnh của Serenity. Serenity tin rằng chỉ một số ít trong đó có thể vượt qua mọi chuyện. Tuy nhiên, nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm. Nghỉ ngơi một lát, Serenity đã ra cửa. Cô đương nhiên đến thăm chị gái mình trước. Liberty đã đi mua đồ với con trai khi Serenity đến nhà. Serenity gọi cho chị và biết chị sẽ không quay về sớm, vì vậy cô đến hiệu sách. * * * Tại văn phòng của cấp cao. Sau khi pha cho mình một tách cà phê ngon, Callum bước ra khỏi phòng trà nước và chạm trán Zachary, người vừa gõ cửa và đi thẳng vào. "Anh Zack!" Callum chào khi đến gần Zachary. Thấy những hộp đồ ăn trong tay Zachary, Callum mỉm cười nói: "Anh đến để đưa đồ ăn sáng cho em à, anh Zack?" Zachary đặt hộp đồ ăn lên bàn làm việc của Callum và trịnh thượng nói: "Serenity biết chúng ta làm việc cùng một công ty. Cô ấy đã làm thêm đồ ăn sáng và bảo anh mang một ít đến cho em. Ăn ngoài suốt ngày không tốt cho sức khỏe." "Anh cũng thường xuyên ăn ngoài mà anh Zack." Mặc dù bữa ăn được lấy từ khách sạn nhà họ, nhưng vẫn là ăn ngoài. Đặt tách cà phê xuống, Callum háo hức lấy một trong hai hộp đựng thức ăn và mở nắp. "Em đã không thôi nhớ về hương vị món ăn của chị Serenity nấu trong nhiều ngày sau khi được nếm vào thứ bảy tuần trước. Wow, nhìn sự đa dạng, phong phú và cách trình bày kìa! Em cá là nó ngon lắm." Callum mở cả hai hộp, rồi há hốc mồm kinh ngạc trước sự khéo léo của Serenity. Serenity không chỉ giỏi thủ công mà còn có khiếu nấu ăn nữa. Chẳng trách nội lại thích Serenity và khăng khăng đòi anh Zack cưới chị ấy. Chị ấy là sự kết hợp của vẻ đẹp, duyên dáng và tài năng. Thấy Callum ưa thích, Zachary ra vẻ thản nhiên nói: "Serenity dậy sớm vào buổi sáng và chuẩn bị bữa sáng bổ dưỡng để cảm ơn anh đã giúp cô ấy. Anh không thể ăn hết, nên cô ấy chia cho em một ít." Callum mắc nghẹn. Cậu nhanh chóng cong môi: "Chắc chắn chị Serenity chỉ gói những món ăn mà anh chưa đụng đến." Đến lượt Zachary im lặng. Biết vậy Zachary đã ăn vài miếng hết tất cả các món ăn. Cậu em sẽ không tự mãn như bây giờ nếu ăn đồ thừa của Zachary. "Còn gì nữa không anh Zack?" "Sao hả? Em vội đuổi anh ra sau khi anh đưa đồ ăn tận tay em?" Trong khi nhìn Callum bằng ánh mắt khó chịu, Zachary tình cờ thấy đồ thủ công bằng dây đồng ở góc bàn. Nó trông giống một cái cây thu nhỏ. Zachary cầm tác phẩm thủ công lên để xem kỹ hơn và nói: "Anh nghĩ tác phẩm nghệ thuật này là của cùng nghệ nhân với những sản phẩm mà nội đang triển lãm ở nhà." Vì nội trưng bày các sản phẩm thủ công của Serenity ở những nơi nổi bật nhất trong nhà, nên khó mà không chú ý đến. "Có mắt nhìn đấy." Callum ngồi xuống và thưởng thức bữa sáng nhà làm trong khi buông lời khen ngợi: "Chị Serenity đã làm. Chị ấy đang kiểm kê hàng tồn khi em đưa nội đến cửa hàng. Chị ấy tặng em một cây đồng thu nhỏ. Anh Zack, chẳng phải vô cớ mà nội thích chị Serenity. Chị ấy khá khéo tay. Giống như chị ấy đã thổi hồn vào những kiệt tác của mình. Mọi người đều khen nó đẹp kể từ lúc em đặt tác phẩm của chị ấy ở đây. Họ đã lên mạng và cũng mua một vài cái cho chính mình. Em đã giới thiệu cửa hàng trực tuyến của chị Serenity cho họ. Nó sẽ thúc đẩy doanh thu cho chị ấy." Zachary lặng lẽ đặt cây thông nhỏ xuống, rồi nhàn nhạt nói: "Thưởng thức xong bữa sáng thì làm việc. Đừng lười biếng nữa." Anh quay gót. Callum ngậm thức ăn trong miệng nói: "Hẹn gặp lại anh Zack." Zachary dừng ở cửa và quay đầu nhìn. Ánh mắt anh dừng trên cái cây thu nhỏ, nhưng anh không nói gì mà mở cửa và rời đi. Cảm nhận được gì đó, Callum cười khúc khích và lẩm bẩm: "Có phải anh ấy ghen không?" Nếu không Zachary sẽ không tập trung vào cây dây đồng trước khi đi ra. Zachary cũng cảm thấy lạ về chuyện này. Anh là chồng của Serenity mặc dù cả hai không có tình cảm với nhau. Tuy nhiên Serenity đã tặng Callum sản phẩm của cô trong khi anh chẳng nhận được gì. Anh không thể gạt bỏ cái tôi của mình và yêu cầu cô cũng phải tặng một cái cho anh. Nhưng anh cũng không cảm thấy hợp lý khi không có cây dây đồng nào để trưng trên bàn làm việc của mình. Anh cảm thấy như bị Serenity lãng quên.
Chương 111 & 112: Hôn Nhân Là Nấm Mồ Bấm để xem Không biết gì về sự ghen tuông của người đàn ông của mình, Serenity đã đến cửa hiệu. Vì không có việc gì, cô lại bắt đầu làm đồ thủ công của mình. Thấy Serenity đang bận rộn làm cây thông mini, Jasmine hỏi: "Serenity, sao dạo này bồ toàn làm cây thông mini thế? Có phải hàng này bán chạy không?" Serenity vừa hoàn thành sản phẩm điêu khắc nên cô dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Nghe câu hỏi của bạn, cô mỉm cười nói: "Công việc kinh doanh trực tuyến của mình gần đây rất tốt, và mặt hàng bán chạy nhất là cây thu nhỏ. Có rất nhiều đơn đặt hàng cho sản phẩm này." "Dân mạng thấy thương hại bồ và chị Liberty sau khi xem phản hồi của bồ hả? Có phải vì thế mà họ ủng hộ cửa hàng trực tuyến của bồ không?" Serenity suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có vẻ không phải vậy. Gia đình Hunt chỉ đăng ảnh thời thơ ấu của mình lên mạng, và họ không biết số điện thoại hoặc thông tin chi tiết khác của mình. Bài đăng gốc đã bị xóa, và những người có sức ảnh hưởng đó cũng đã xóa bài đăng của họ." Những người có sức ảnh hưởng có lẽ sợ bị gia đình Hunt liên lụy. "May mắn thay, tin đồn của Ngài York được nhiều người biết đến hơn câu chuyện mang tính xu hướng đó, vì vậy mình đã kịp phản ứng trước khi dân mạng có thời gian để điều tra lý lịch và nơi làm việc của mình. Đó là lý do tại sao mình nghĩ không có khả năng bài đăng đó đã giúp thúc đẩy doanh số bán hàng trực tuyến của mình." Khi nhắc đến Ngài York, Jasmine trở nên tò mò và nói một cách bí ẩn: "Mình nghe dì mình nói Quý cô Stone rất buồn vì câu chuyện mang tính xu hướng của bồ đã làm mất sự chú ý của dân mạng khỏi cô nàng, vì vậy cô nàng đã bí mật xóa câu chuyện nóng hổi của bồ." Serenity cười không để ý đến điều này: "Nếu theo cái bồ nói, Quý cô Stone đã gián tiếp giúp mình!" Nghĩ về điều đó, cô lại cười: "Mình thực sự muốn cảm ơn Quý cô Stone. Mình hy vọng cô ấy có thể giành được trái tim của Ngài York càng sớm càng tốt! Quý cô Stone là người thừa kế của Tập đoàn Stone, có tất cả tiền bạc và quyền lực trên thế giới, vì vậy cô ấy nên tìm hiểu xem liệu Ngài York có thể có vấn đề gì không. May mắn là chẳng ai nghe chúng ta nói đùa về chứng bất lực của Ngài York vào thời điểm đó, cho nên tốt nhất chúng ta không nên nói đùa về điều này nữa." Jasmine thản nhiên nói: "Dù sao thì chúng ta cũng chỉ buôn chuyện thôi. Quý cô Stone làm sao biết được Ngài York có bị liệt dương không? Xung quanh Ngài York chẳng có cô gái trẻ nào, vậy ai biết anh ấy có vấn đề ở khía cạnh đó không?" "Mình không nghĩ là Ngài York và Quý cô Stone sẽ đến được với nhau vì nhà York và nhà Stone không hợp nhau lắm. Nếu hai gã khổng lồ này trở thành đối thủ và đối đầu trong tương lai, Quý cô Stone sẽ bị bị kẹp ở giữa. Cô ấy nên giúp ai?" Jasmine chia sẻ với Serenity: "Nhà York và nhà Stone đều không ủng hộ mối quan hệ của họ. Nhưng Quý cô Stone thực sự táo bạo khi công khai bày tỏ tình cảm của mình với Ngài York bằng sự phô trương lớn như vậy. Cô nàng rất cởi mở về tình cảm của mình. Mình ngưỡng mộ cô ấy vì điều đó." Sau một lúc nghỉ ngơi, Serenity lấy ra các vật liệu thủ công để tiếp tục làm thêm nhiều cây thu nhỏ hơn. "Dù sao thì đó là việc của họ. Những người như chúng ta có lẽ không bao giờ được gặp Ngài York. Thỉnh thoảng chúng ta có thể nghe những lời đồn đại, nhưng không nên lãng phí thời gian vào đó. Gần đây mẹ bồ không ép bồ đi xem mắt sao?" Serenity hỏi. "Tạm thời thì không. Có lẽ dì mình đã nói gì đó với bà. Mình đoán dì sẽ sớm mời mình đến một bữa tiệc tối khác. Serenity.." "Đừng cố bắt mình dự những bữa tiệc đó nữa. Mình không hứng thú đâu." Serenity từ chối mà không cần suy nghĩ thêm. Cô không muốn tham dự một bữa tiệc tối như thế nữa sau khi đã trải nghiệm một lần. Điều đó không có nghĩa là Serenity sợ ở giữa những người của giới thượng lưu, cô chỉ không thích những dịp như thế. "Sẽ có nhiều đồ ăn ngon, nên chúng ta hãy đi và ăn thỏa thích nhé!" "Mình có thể tự mua đồ ăn." "Nhưng bồ có sẵn sàng chi tiền cho những món đắt đỏ không? Mình biết bồ đang tiết kiệm để mua nhà." Jasmine đã nói đúng trọng tâm vấn đề. Serenity ngừng nói. "Seren, chúng ta là bạn thân, nên mình phải chia sẻ tất cả những điều tốt đẹp với bồ! Vậy nên mình sẽ nói với dì mình rằng bồ sẽ đi cùng mình nếu dì ấy mời mình dự tiệc tối. Chúng ta có thể biết thêm về xã hội thượng lưu nếu chúng ta tham gia nhiều những bữa tiệc tối xa hoa thế này!" Jasmine cố gắng hết sức để thuyết phục bạn đi cùng. "Dì Swer!" Tiếng hét của bé Sonny. Cuộc trò chuyện của Jasmine và Serenity bị ngắt quãng. Serenity nhìn thấy chị gái và cháu trai bước vào, cô lập tức dừng công việc rồi đứng dậy và đi vòng qua quầy thu ngân. Jasmine nhanh hơn Serenity. Cô đã ôm và hôn Sonny đáng yêu. Cô thậm chí còn nâng cậu bé lên cao, khiến cậu bé bật cười. "Chị Liberty, sao chị lại tới đây?" Serenity nhận ra đã hơn mười giờ rồi. Vào giờ này, Liberty thường sẽ chuẩn bị bữa trưa ở nhà. Nếu Hank không có đồ ăn trưa khi đi làm về, anh ta sẽ phàn nàn. "Chị ở nhà buồn chán nên đến thăm. Sonny cũng đang làm ầm ĩ vì muốn gặp em." Liberty tháo mũ ra, lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Gần tháng mười một rồi mà vẫn còn nóng quá!" Mùa thu ở Wiltspoon cũng tương tự như mùa hè và mùa đông, cũng không quá lạnh. Thời tiết chỉ mát mẻ vào buổi sáng và buổi tối. Ban ngày trời nắng vẫn nóng như thường. "Hơn mười giờ rồi chị Liberty, chị không phải nấu ăn sao?" Serenity không nghĩ việc nấu ăn cho anh rể là bổn phận của chị gái. Cô chỉ hỏi vì hầu như mọi người đều ăn trưa. "Chị đã cho Sonny ăn trước khi đến đây, và chị cũng mang sữa bột đến để nó có thể chơi ở đây đến chiều. Chị sẽ gọi đồ ăn với các em sau, hoặc chị có thể đến chợ gần đó mua một ít nguyên liệu và nấu cho các em trong căn bếp nhỏ của các em. Còn anh rể của em.. Chị đã để mì ống và nồi nước cho anh ta rồi. Anh ta chỉ cần luộc mì khi về là được. Chị đã rửa một ít rau cho anh ta và cũng để trong bếp. Anh ta có thể chần hoặc xào tùy thích." Jasmine nghe Liberty nói vậy thì cười: "Chị Liberty, anh ta chỉ làm một nửa công việc thôi sao?" "Vì bọn chị chia đôi, phải chia đôi mọi thứ! Lý nào chị phải làm hết mọi việc trong nhà? Anh ta muốn chia đôi nhưng anh ta nghĩ nó chỉ giới hạn ở chi phí." Liberty rất đau lòng vì hành vi gần đây của chồng. Do đó, cô kiên quyết khi nói đến việc chia đôi vì cô muốn trả thù Hank. Bằng cách đó, Hank sẽ không dám dùng điều này để kiểm soát và đe dọa cô trong tương lai. Trong ba năm chung sống, Liberty đã nhượng bộ bất cứ khi nào có thể. Cô chăm con trai, nghỉ việc, mất đi vóc dáng và đổi lại bị đối xử thiếu tôn trọng. Nếu cô không chống trả, anh ta sẽ nghĩ cô là kẻ dễ bị bắt nạt. Hank sẽ nghĩ Liberty yếu đuối nếu cô không trả đũa. Cả Serenity và Jasmine đều giơ ngón tay cái lên với Liberty. Họ đồng tình rằng Liberty không nên thỏa hiệp về mọi thứ. Vì Hank đề xuất chia đôi, anh ta nên nếm cảm giác tự bê đá đập chân. "Hồi đó anh Hank đối xử với chị Liberty rất tốt. Mới cưới nhau chưa được bao lâu. Thật là mở mang tầm mắt.." Jasmine thở dài. Hôn nhân thực sự là nấm mồ chôn sự lãng mạn. Những người độc thân muốn kết hôn, nhưng những người đã kết hôn lại muốn thoát ra. Jasmine không muốn kết hôn sớm như vậy. Cô muốn tận hưởng thêm vài năm tự do. Liberty oán giận nói: "Mẹ chồng và chị chồng chị là người xúi giục chuyện này. Anh ta quá tin tưởng gia đình mình."
Chương 113 & 114: Hôn Nhân Sai Lầm Bấm để xem "Chị mang tất cả những món quà mà Serenity và Zachary mua lần trước vào phòng mình vì chị rất tức giận về chuyện chia chi phí này." Liberty ngồi trên ghế. Serenity đi vào bếp nhỏ lấy một ít trái cây từ tủ lạnh, rửa sạch và đưa cho Liberty trong khi Jasmine rót một cốc nước ấm cho cô. Cô nhấp vài ngụm nước và quyết định kể cho hai người nghe những rắc rối của gia đình mình. Hôm nay cô đến đây vì cảm thấy buồn bực và thất vọng, cô muốn tìm em gái để tâm sự. Nếu Liberty không tìm ai đó để nói chuyện, cô sợ mình sẽ rơi vào trầm cảm. Hơn nữa Liberty đã biết Jasmine nhiều năm và biết cô có thể giữ bí mật. Liberty tiếp tục nói: "Khi chị thức dậy vào ngày hôm sau, Hank đã tiễn gia đình anh ấy đi, điều này khiến chị rất vui. Có điều trước khi rời đi, họ đã lấy hết những món quà mà Seren và chồng em tặng chị. Chị chồng chị thậm chí còn lấy một số đồ chơi của Sonny. Chị đã rất tức giận khi phát hiện ra, nhưng Hank nói bọn chị không thiếu những thứ đó, vì vậy anh ta đã đưa tất cả cho chị gái mình. Vậy chị gái anh ta có thiếu những thứ đó không? Chị gái anh ta và chồng chị ta đi làm có thu nhập ổn định. Bố mẹ chồng chị còn giúp họ chăm con cái và họ cũng có bảo hiểm xã hội, vì vậy tiền lương hưu của họ cộng lại là quá đủ cho chi phí của họ. Tuy nhiên họ vẫn muốn Hank cho họ một khoản trợ cấp. Vậy Hank chẳng phải đang trợ cấp cho gia đình chị gái mình sao? Thu nhập của chị gái và chồng chị ta không bị sứt mẻ, vì họ tiêu tiền của bố mẹ chị ta và cả Hank. Nếu Hank không có gia đình để nuôi và sẵn sàng chi tiền cho chị gái mình, thì chẳng ai có thể nói về điều đó. Nhưng Hank có gia đình riêng, và bọn chị vẫn còn khoản vay thế chấp phải trả. Sao chị ta có thể can đảm lấy tiền em trai để nuôi gia đình riêng của mình?" Liberty không thể hiểu hành vi của chồng. Hank biết bố mẹ anh ta đang dùng tiền của anh ta để trợ cấp cho gia đình chị gái, nhưng anh ta vẫn chuyển tiền cho bố mẹ mình hàng tháng mà không băn khoăn chút nào. Ngược lại Hank rất keo kiệt với cô. Điều này khiến Liberty đau khổ. Cô cũng mắng gia đình chồng vì đã làm ra vẻ tốt giả tạo trước khi cô kết hôn với Hank. Mọi người đều giả vờ tốt bụng trong nhiều năm và lừa dối cô thành công. Khi cô kết hôn với Hank, mang thai và sinh ra Sonny, cuối cùng họ đã bộc lộ bản chất thật. "Con trai phải chu cấp cho cha mẹ, nhưng sao phải chu cấp cho gia đình chị gái? Chị không nói là anh ta không nên chu cấp cho họ bất cứ thứ gì, nhưng anh ta nên chu cấp ít hơn và tiết kiệm nhiều hơn cho việc học của Sonny. Anh ta không nghe lời khuyên của chị và thậm chí còn đề nghị chia chi phí như thể chị đang tiêu rất nhiều tiền của anh ta." Liberty hối hận vì đã nghỉ việc sớm và trở thành bà nội trợ toàn thời gian. Khi một người phụ nữ không có thu nhập và phải chìa tay ra xin từng xu của đàn ông, họ sẽ vô thức hạ thấp bản thân và mất đi sự tự tin, cũng như vị thế của mình trong gia đình. Liberty biết cảm giác đó như thế nào. May mắn thay Liberty vẫn có thể nhờ em gái chu cấp, nên cô không phải lo lắng về chi phí. Jasmine sửng sốt: "Hầu hết phụ huynh đều thích trợ cấp cho con trai. Sao cha mẹ anh Hank lại muốn con trai trợ cấp cho con gái? Nếu con gái họ đang vật lộn để kiếm sống thì có thể chấp nhận được, nhưng chị ta không nghèo. Chị ta có nhà, có xe và tiền tiết kiệm." Serenity đã quen với cách thức của gia đình anh rể. Cô ẵm cháu trai từ tay Jasmine trong khi nói với chị gái: "Liberty, chị có thể bắt đầu tìm việc ngay bây giờ. Chị có thể để Sonny cho em. Em sẽ chăm sóc nó vào ban ngày, để nếu sau này chị quyết định ly hôn, chị có thể tự tin đấu tranh giành quyền nuôi Sonny. Nếu chị không có nguồn thu nhập, chị sẽ tranh giành thế nào?" Jasmine sửng sốt khi nghe thế. Tuy nhiên nghĩ đến gia đình hám tiền của Hank, cô có cảm giác Liberty sẽ ly hôn sớm hay muộn. Chẳng ai có thể chịu đựng được chồng và gia đình chồng như vậy suốt đời. Liberty nhìn con trai và nói: "Chị sẽ chịu đựng thêm vài tháng nữa. Sắp đến năm mới rồi, khi đó Sonny có thể bắt đầu đi mẫu giáo. Em chỉ cần giúp đón nó từ trường buổi chiều là được." Cô phải sớm tìm việc thôi. Ngay cả khi Liberty không thể đảm nhiệm được vai trò điều hành như trước khi kết hôn, thì cô vẫn có thể có được một công việc tử tế với khả năng của mình. Serenity ậm ừ đáp lại. Cô hôn cháu trai và hỏi: "Cháu có muốn đi mẫu giáo không?" "Không." Cậu bé thích bám mẹ ở độ tuổi này. Serenity mỉm cười nói với chị gái: "Chị đã nghĩ đến trường mẫu giáo nào cho Sonny chưa? Nếu chị nghĩ đến, chúng ta có thể đưa Sonny đến đó chơi vào cuối tuần để bé làm quen với môi trường. Khi bé đã quen với nơi này, bé sẽ không còn phản kháng khi đến trường mẫu giáo nữa." Nhiều trường mẫu giáo cho phép phụ huynh đưa con đến thăm và chơi vào cuối tuần. Liberty đồng ý: "Còn một điều nữa khiến chị bực mình. Chị gái của Hank nói với anh ta rằng chị ta muốn chuyển hai đứa con lớn của mình đến thành phố học, để các con chị ta có thể sống với bọn chị. Chị ta nhờ chị giúp đưa đón, nấu ăn và kèm cặp. Chị ta nghĩ chị trông trẻ miễn phí sao? Hank thậm chí còn nói anh ta sẵn sàng đưa chị thêm một ngàn năm trăm đô để mua thức ăn. Anh ta nói chị đã chăm một đứa, nên chăm thêm hai đứa nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Chị sẵn sàng chăm con mình vì chị đã sinh ra nó, nên dù có khó khăn và mệt mỏi đến đâu, chị cũng không bận tâm. Nhưng sao chị phải chăm con của người khác? Anh ta còn nói sẽ chuyển nhượng quyền sở hữu nhà cho chị gái anh ta. Như vậy, con cái của chị gái anh ta sẽ dễ dàng học ở gần đó hơn. Chị nghĩ não anh ta có vấn đề. Làm sao anh ta có thể lấy lại được nhà sau khi chuyển nhượng?" Serenity và Jasmine đều im lặng khi nghe điều này. Trên mạng có nhiều trường hợp như vậy, nhưng họ không thể tưởng tượng được rằng điều đó lại xảy ra với Liberty. Liberty tâm sự với họ mọi thứ. Cô uống thêm hai ngụm nước rồi nói tiếp: "Seren, chị đã nói với Hank nếu anh ta muốn chuyển nhượng nhà cho chị gái mình, anh ta sẽ phải trả lại chị chi phí tân trang. Nếu không, chị sẽ không thể lấy được gì. Ngày đó chị đã bỏ ra bốn trăm ngàn đô để cải tạo ngôi nhà." Toàn bộ tiền tiết kiệm của cô sau nhiều năm làm việc đều được dùng để nuôi gia đình nhỏ của cô. "Nếu anh ta không trả tiền cải tạo nhà cho chị, chị sẽ ly hôn. Bằng cách đó, chị sẽ lấy lại được tiền sửa nhà. Seren, em có thể giúp chị tìm một nơi phù hợp để thuê không? Nếu Hank cứ tiếp tục thế này, cuộc hôn nhân của bọn chị sẽ sớm kết thúc thôi." Liberty đã nhận ra và cảm giác được sự thờ ơ và tránh né của chồng. Cô chưa bao giờ thấy đau khổ đến mức muốn ly hôn. Hai vấn đề gần đây cùng với thái độ của chồng và gia đình chồng khiến Liberty chán nản. Liberty bắt đầu nghĩ về cuộc sống sẽ như thế nào sau khi ly hôn, để cô có thể sắp xếp và chuẩn bị cho điều đó. Hank đã mua nhà trước khi kết hôn, vì vậy Liberty sẽ không được hưởng một phần nào từ nó. Tuy nhiên, cô phải lấy lại chi phí sửa nhà mà cô đã trả. "Chị vô cùng thất vọng về thái độ của anh ta đối với những rắc rối mà bọn chị gặp phải gần đây." Liberty nói với đôi mắt đỏ hoe. Phải mất nhiều công sức để hai chị em vượt qua sóng gió cuộc đời, nhưng Liberty đã phạm sai lầm khi kết hôn với người đàn ông như thế này. Một phần do lỗi của cô vì đã bị Hank làm cho mù quáng và dối lừa. Cô nghĩ mình đã kết hôn với một người đàn ông tốt, nhưng ai có thể ngờ cô lại kết hôn với kẻ khốn nạn như vậy.
Chương 115 & 116: Tự Nhiên Muốn Gọi Cho Cô Bấm để xem Liberty nói: "Nhưng không phải tất cả đàn ông đều giống Hank. Jasmine, đừng ngại kết hôn chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại của chị. Em mà như vậy, chị sẽ cảm thấy tội lỗi mãi mãi." Cô nhớ bạn thân của Serenity vẫn còn độc thân và đang bị gia đình thúc ép kết hôn. Jasmine cười nói: "Em biết khắp nơi đều là cặn bã, em chỉ muốn tìm người em thích, sau khi kết hôn có thể giao phó cả cuộc đời mình cho người đó. Em sẽ không bị ảnh hưởng bởi chị Liberty. Nhưng em sẽ cẩn thận với tính cách của gia đình nửa kia trước khi kết hôn với ai đó trong tương lai." Mẹ của Jasmine thường nói rằng hôn nhân không chỉ là kết hôn với người đàn ông, mà là kết hôn với gia đình của người đó và hòa nhập vào vòng tròn họ hàng và bạn bè của anh ta. Có rất nhiều điều cần cân nhắc. Jasmine liếc nhìn người bạn thân nhất của mình và ngưỡng mộ Serenity. Rõ ràng Liberty đã có một cuộc hôn nhân thất bại. Tuy nhiên, cô không thể bốc đồng ly hôn vì Sonny. Liberty phải đảm bảo rằng cô có thể tự kiếm sống và nâng cao vị thế của mình ngang bằng với Hank trước khi cô có thể ly hôn. Serenity và Zachary đã kết hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy không ai trong hai người biết nhau trước khi kết hôn. Một cuộc hôn nhân như vậy đòi hỏi rất nhiều lòng can đảm. Jasmine biết mình không đủ can đảm để kết hôn với người lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hiện tại, Zachary tốt hơn Hank. Ít nhất khi Serenity gặp khó khăn, Zachary đã cố gắng hết sức để giúp đỡ và không bao giờ từ bỏ. Tuy nhiên, anh vẫn ký hợp đồng nửa năm với Serenity. Chỉ riêng điều này thôi cũng khiến Jasmine cảm thấy chán nản và lo lắng cho tương lai của bạn. Serenity không nói gì vì có một số chuyện tốt hơn là không nên nói với chị gái. Reng reng reng.. Điện thoại của Serenity reo. Cô nhấc lên, thấy tên người gọi bèn giao Sonny cho chị gái và nói: "Anh Zachary gọi. Em sẽ ra ngoài trả lời cuộc gọi." Serenity sợ chị gái sẽ nghe cuộc trò chuyện của hai người và biết được bí mật của họ, vì vậy cô đi ra ngoài trả lời điện thoại. Liberty chỉ nghĩ Serenity muốn có chút riêng tư với chồng mới làm như vậy. Serenity bước ra khỏi hiệu sách. Sau khi chắc chắn mình đã đi đủ xa để chị gái không nghe thấy, cô trả lời cuộc gọi của Zachary. "Anh York, có chuyện gì thế?" Đầu dây bên kia im lặng. Zachary chẳng nói gì. Serenity nghĩ cuộc gọi không được kết nối, vì vậy cô đưa điện thoại ra xa tai và nhìn vào nó để kiểm tra xem cuộc gọi vẫn còn kết nối. Cô hỏi người đàn ông qua điện thoại: "Anh York, anh có nghe không? Anh có nghe thấy tôi nói không?" "Ừm!" cuối cùng Zachary cũng ngân nga. Nếu anh không nói gì, Serenity chắc chắn sẽ cúp máy. "Anh York, có chuyện gì vậy?" Serenity hỏi lại. Zachary không biết sao anh lại gọi điện. Anh quay lại văn phòng sau cuộc họp và có vài phút rảnh rỗi liền gọi điện. Và anh lập tức hối hận khi Serenity trả lời điện thoại. Bởi vì anh không biết sao mình lại muốn gọi cho Serenity. "Có người họ hàng nào liên lạc với cô không?" Cuối cùng Zachary cũng tìm được lý do. "Họ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng tôi chỉ đọc một vài tin nhắn và bỏ qua phần còn lại. Họ yêu cầu tôi xóa phản hồi bài đăng, và nếu tôi làm vậy, họ sẽ không yêu cầu chúng tôi đưa tiền. Tóm lại, họ không nghĩ rằng họ có lỗi và thậm chí còn nói tôi tàn nhẫn." "Đừng xóa nó để công chúng có thể thấy bản chất thật của họ." "Tôi sẽ không xóa nó. Lần này, tôi muốn họ nhượng bộ và công khai xin lỗi tôi và chị tôi. Họ cần phải hứa sẽ không tống tiền chúng tôi, nếu không sẽ có chuyện như thế này xảy ra lại." Zachary ậm ừ nói: "Sau chuyện này bọn họ sẽ không dám gây sự với cô nữa đâu." Gia đình Hunt sẽ hối hận mà thôi. "Anh thường đi ăn trưa ở đâu?" Serenity đột nhiên hỏi. "Bên ngoài." Zachary trả lời, rồi hỏi lại: "Cô muốn mời tôi ăn trưa hả?" Serenity cười nói: "Nếu tiện. Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi sẽ mời anh. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, cũng không có gì để đền đáp, vậy để tôi mời anh một bữa. Nhưng đừng chọn nhà hàng quá sang trọng, tôi sợ mình không đủ tiền." Zachary muốn cười. Serenity muốn mời anh một bữa ăn để cảm ơn, nhưng cô sợ mình không đủ khả năng trả cho một bữa ăn ở khách sạn cao cấp. Sự chân thành này có phải là thật lòng hay không? "Tôi không có nhiều thời gian rảnh vào giờ ăn trưa, và có quá nhiều người ở nhà hàng quanh đây vào giờ đó. Nếu cô thực sự muốn mời tôi một bữa, hãy về nhà sớm vào buổi tối và nấu bữa thịnh soạn cho tôi. Nhưng đừng làm nhiều vì chúng ta không thể tiêu thụ hết." Zachary sẽ không bao giờ gói đồ ăn cho Callum nữa. Tại sao anh nên mang đồ ăn do vợ nấu cho Callum, dù Callum có là em họ của anh đi chăng nữa. Nếu Callum muốn ăn đồ ăn nhà nấu, cậu ta nên kiếm một người vợ cho mình để cậu ta có thể ăn đồ ăn do vợ nấu mỗi ngày. Nếu Callum biết Zachary đang nghĩ gì vào lúc này, cậu ấy sẽ nói Zachary thực sự đang ghen tị! Haha, thật là một cái tát vào mặt! Thời gian trước, Zachary đã nói rằng anh không biết ghen tuông là gì và sẽ không bao giờ trải nghiệm nó. Cuối cùng anh đã biết ghen tuông là gì. Serenity mỉm cười: "Được! Tối nay tôi sẽ về nhà sớm để mua một ít nguyên liệu nấu ăn cho anh!" "Cảm ơn vì đã vất vả." Zachary không nghĩ rằng việc nấu ăn cho chồng là bổn phận của một người vợ. Vì vậy, anh rất biết ơn vì Serenity đã sẵn lòng nấu ăn cho anh. Cả hai đều phải đi làm và có công việc riêng, nên không ai có cuộc sống dễ thở hơn người kia. Cần cả vợ và chồng nỗ lực cùng nhau để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Cặp đôi kết thúc cuộc gọi trong vòng chưa đầy năm phút. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Zachary nhìn vào điện thoại một lúc rồi đặt nó lên bàn và lẩm bẩm: "Mình bị quỷ ám à? Mình vừa làm gì thế này?" Đột nhiên anh gọi cho Serenity khi có thời gian rảnh. Zachary thực sự bị ám mới làm những điều lạ lùng như vậy. Reng reng reng.. Điện thoại lại reo. Zachary nhanh chóng nhấc điện thoại lên vì nghĩ cuộc gọi của Serenity. Khi thấy số lạ, anh cảm thấy thất vọng thoáng qua và nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó, rồi trả lời cuộc gọi. "Anh Zachary!" Giọng nói nhẽo nhẹt, cố tình ve vãn và rất giả tạo. Zachary nghe vậy nhíu mày, không cho đối phương cơ hội nói tiếp liền cúp máy và chặn số điện thoại, vì đó là Elisa Stone! Người phụ nữ này thực sự đã có được số điện thoại liên lạc của anh. Ai đã đưa cho cô ta? Có phải là Clive không? Clive không ủng hộ mối quan hệ của họ. Mỗi lần Elisa ầm ĩ ở lối vào tòa nhà văn phòng của Zachary, thì Clive hoặc vợ anh ta sẽ đích thân đến đón Elisa. Với điều này, Zachary chắc chắn Clive sẽ không đưa cho Elisa số liên lạc của anh. Zachary chẳng biết ai đã bán đứng mình và nguyền rủa kẻ đó. Anh buồn nôn với lời thú nhận táo bạo và sự theo đuổi công khai của Elisa. Anh vốn vô cảm. Nội bảo anh ổn với gia đình nhưng khi nói đến tình yêu, Zachary chỉ là một gã đầu đất lạnh lùng, cứng nhắc. Nếu không có sự giúp đỡ của nội, anh sẽ mãi mãi độc thân.
Chương 117 & 118: Anh Ấy Là Người Đàn Ông Tốt Bấm để xem Serenity nhét điện thoại vào túi quần và định quay lại hiệu sách thì thấy chị gái đi ra. "Chị Liberty định đi đâu?" "Chị đi mua ít nguyên liệu nấu cho các em. Đừng gọi đồ ăn trưa. Ăn nhiều đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe đâu. Seren, em trông chừng Sonny nhé." Serenity không ngăn chị gái đi mua nguyên liệu nấu ăn cho mình. Cô chỉ bảo Liberty đi đường cẩn thận. Serenity không lái xe mới đi làm mà vẫn dùng xe đạp điện như thường lệ vì nó tiện lợi và nhanh chóng. Cô sợ kẹt xe trên đường vào giờ cao điểm. "Chị Liberty, em sẽ chuyển ít tiền cho chị." Serenity không muốn chị gái dùng tiền mua thức ăn mà chồng đưa cho, nên cô chuyển cho Liberty một ít tiền. Liberty chạy xe điện đến chợ. Cô vẫn còn tiền để mua thức ăn cho em gái. Sau khi Liberty rời đi, Serenity quay lại cửa hiệu. Đây không phải lần đầu tiên Sonny đến cửa hàng và bé cũng đã quen với Jasmine, vì vậy bé không khóc hay gây rối khi mẹ rời đi. Bé đi khắp cửa hiệu và chạm tay vào những cuốn sách và cây bút mà bé có thể với tới. Sự tò mò của bé đã được khơi dậy. "Chồng bồ gọi đúng không?" Jasmine nháy mắt với Serenity. "Chắc anh ấy nhớ nên gọi cho bồ trong giờ làm việc." "Anh ấy gọi để hỏi xem những người họ hàng hám tiền của mình có liên lạc với mình không." Jasmine nói: "Ồ, đó là vì anh ấy quan tâm đến bồ. Seren, có lẽ bồ nên cân nhắc đến mối quan hệ thực sự với anh York." "Sau khi ở cùng anh ấy một thời gian, mình nghĩ anh ấy là người đàn ông tốt, nhưng chúng ta hãy chờ xem." Zachary vẫn cảnh giác với Serenity và bài xích sự tới gần của cô. Cô không muốn quá nhiệt tình, vì vậy cô sẽ chỉ thuận theo tự nhiên. Serenity nhớ cả hai không thể tiến xa hơn sau nụ hôn nhẹ sáng nay và cảm thấy ngạc nhiên. Cô thấy như mình đã đào trúng vàng vì Zachary rất ngây thơ ở phương diện nam nữ. Thật hiếm khi người đàn ông ở độ tuổi của anh lại ngây thơ như vậy. Điều này cũng chứng minh Zachary không quan tâm đến các mối quan hệ. Chẳng trách bà anh phải tốn nhiều công sức để ghép đôi họ. Nếu không có sự can thiệp của bà và với tính khí của Zachary, có lẽ Zachary sẽ kết hôn ở tuổi năm mươi nếu được trời phù hộ. "Jasmine, món quà nào phù hợp với đàn ông?" "Bồ muốn tặng quà cho người đàn ông của bồ hả?" "Anh ấy đã giúp mình rất nhiều, nên mình muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình." Jasmine phấn khích nói: "Mình thấy mẹ mình thường mua quần áo, cà vạt, đồng hồ và giày dép cho ba mình. Ba mình thích uống rượu, vì vậy mẹ mình thỉnh thoảng mua vài chai rượu ngon cho ông." "Mình không biết kích cỡ của anh ấy, thêm nữa quần áo của anh ấy toàn màu đen. Mình đã đề nghị anh ấy đổi màu tủ quần áo, nhưng anh ấy lập tức gạt phăng ý tưởng đó. Khuôn mặt anh ấy sạm lại và cất giọng lạnh lùng bảo mình đừng quan tâm đến cách lựa chọn quần áo của anh ấy." Jasmine mỉm cười: "Người đàn ông của bồ trông có vẻ cứng rắn và lạnh như đá, đã vậy còn mặc đồ đen khiến anh ấy càng trở nên vô cảm hơn. Mình dám cá anh ấy hẳn ở vị trí cao trên vạn người. Hãy nghĩ đến sở thích của anh ấy và tặng anh ấy thứ gì đó phù hợp." Serenity hoang mang. Vấn đề là cô không biết anh thích gì. "Bồ có thể tìm hiểu từ bà May." Jasmine nhắc nhở bạn. Serenity nghĩ đó là một ý kiến hay nên cô gọi điện hỏi bà May. Bà nghe Serenity hỏi về sở thích của Zachary liền thấy hy vọng vào tương lai của cặp đôi này. Bà vui vẻ nói cho Serenity nghe sở thích của cháu trai và thậm chí những chuyện riêng tư như màu đồ lót yêu thích của anh. Quần áo của Zachary đều được may và giao đến tận cửa sau khi hoàn thành. Bà May đã nhìn thấy chúng và do đó biết Zachary thích mặc đồ lót màu gì. "Seren, Zachary chẳng thích gì nhiều, nên cháu không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần mua cho nó ít quần áo thôi. Bà sẽ nói cho cháu biết kích cỡ của nó." "Nếu anh ấy không thích những thứ cháu mua thì sao ạ?" Bà cụ mỉm cười: "Quan trọng là tấm lòng. Mặc hay không mặc là việc của nó, nhưng bà nghĩ nó chắc chắn sẽ mặc." Đứa cháu này thích che giấu cảm xúc của mình. Nó có thể tỏ ra không thích những bộ quần áo mà vợ mua cho, nhưng nó sẽ mặc chúng đến công ty để khoe khoang. Mặc dù bà May không còn phụ trách việc công ty nữa, nhưng bà vẫn có cách tìm hiểu những gì đang diễn ra ở đó. Zachary đã khoe những lợi ích của việc có vợ trước mặt Josh Bucham. Nghe lời nội, Serenity quyết định mua hai bộ quần áo mới và hai chiếc cà vạt cho Zachary. Serenity kiểm tra ví tiền và không thể chiều theo sở thích xa hoa của Zachary. Cô luôn sống thật với chính mình và làm mọi việc trong khả năng của mình. Cô không bao giờ tỏ ra giàu có. Sau khi hoàn thành công việc vào buổi trưa và ăn trưa, Serenity chạy xe điện đến trung tâm thương mại để mua quần áo cho Zachary. Trên đường đến trung tâm thương mại, cô đưa Liberty và Sonny về nhà. "Chị Liberty, anh Hank có thể lại cãi nhau với chị khi chị về đấy." Lúc họ còn ở cửa hiệu, Hank đã gọi cho Liberty và hỏi tại sao cô không nấu ăn cho anh ta. Serenity nghe câu trả lời của Liberty. Không cần suy nghĩ Serenity cũng biết Hank tức giận như thế nào sau khi đã quen với sự phục tùng của Liberty trong suốt những năm qua. Liberty im lặng một lúc rồi nói: "Vì chị đã làm thế này, nên chị không sợ tranh chấp với anh ta nữa. Seren, nếu ngày nào đó chị ly hôn và cần sự giúp đỡ của em, em phải giúp chị. Nhưng đừng lo, chị sẽ vực dậy trở lại." Liberty cần em gái hỗ trợ về mặt tài chính. Tuy nhiên cô chỉ mượn và không đồng ý Serenity cho cô. Khi cô có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình lại, cô sẽ trả tiền cho em gái. "Chị Liberty đừng nói thế. Chuyện của chị là chuyện của em. Em sẽ ủng hộ chị bất kể chị quyết định thế nào. Zachary cũng nói chị có thể đến gặp anh ấy nếu chị cần sự giúp đỡ. Anh ấy chỉ không thích giao thiệp với anh Hank." "Zachary là người đàn ông tốt, em nên trân trọng cậu ấy và giữ gìn gia đình nhỏ của mình. Đừng đi theo vết xe đổ của chị. Điều chị hối hận nhất là nghe lời vô nghĩa của Hank, tin rằng anh ấy sẽ chăm lo cho chị mãi mãi. Đó là lý do tại sao chị nghỉ việc và trở thành bà nội trợ. Hóa ra tất cả đều nhảm nhí!" "Em sẽ trân trọng anh ấy." Serenity chở Liberty về nhà và nhất quyết đưa cô lên lầu. Nếu Hank dám thô bạo với Liberty, Serenity sẽ đánh anh ta. Vài phút sau Liberty mở cửa và bước vào nhà cùng Serenity và con trai. Cậu bé đã ngủ thiếp đi trên đường. "Cô đi đâu thế? Sao giờ mới về hả? Nghĩ.. Ồ, Seren! Em cũng tới à?" Hank mặc tạp dề và bước ra khỏi bếp với cái xẻng trên tay. Khuôn mặt anh ta vô cùng cau có. Anh ta muốn mắng vợ nhưng thấy em vợ, anh ta đành phải nuốt những lời mắng nhiết vào lòng. "Anh Hank chưa ăn trưa à?" Serenity hỏi đầy ẩn ý. Hank trừng mắt nhìn vợ, nhưng Liberty giả vờ không nhìn thấy. Cô bế con trai vào phòng. Hank phàn nàn với em vợ: "Seren, nhìn chị gái của em kìa! Cô ta chỉ chăm Sonny và không làm gì khác ở nhà. Anh phải tự nấu ăn khi đi làm về. Có vợ thì có ích gì chứ?" Serenity vô cùng tức giận khi nghe điều này. Hank cưới chị gái cô để làm bảo mẫu miễn phí cho anh ta!
Chương 119 & 120: Bạo Lực Gia Đình Bấm để xem "Anh Hank muốn chia phí với chị gái tôi khi chị ấy không có việc làm. Chị ấy ở nhà nuôi con anh, vậy mà anh lại có gan chia đôi với chị ấy. Vậy chị gái tôi lấy chồng để làm gì? Anh vẫn luôn nói chị tôi chẳng làm gì ở nhà, nên chị ấy đã đáp ứng mong muốn của anh và hôm nay không làm gì cả. À, khoan.. Chị tôi vẫn làm một nửa công việc. Ít nhất chị ấy đã mua nguyên liệu, để sẵn mì ống và chuẩn bị nồi nước cho anh. Tất cả những gì anh cần làm là tự nấu." Hank há miệng muốn nói gì đó, nhưng Serenity không cho anh ta cơ hội. Cô tiếp tục: "Hank, anh nghĩ nhà anh tự dọn dẹp mỗi ngày à? Sonny vẫn còn nhỏ nên khi chơi đồ chơi, nó thích vứt khắp sàn nhà và không thể tự dọn dẹp. Anh không nghĩ những món đồ chơi đó tự cất đi chứ? Hơn nữa anh nghĩ ai sẽ chuẩn bị bữa ăn cho anh mỗi ngày? Chẳng phải chị tôi cũng giặt quần áo bẩn cho anh sao? Chị tôi không nấu một ngày ba bữa cho anh sao? Anh chỉ oán hận chị tôi không có việc làm và thu nhập, nếu không phải chị tôi chăm sóc gia đình chu đáo như vậy, anh có thể chuyên tâm làm việc sao? Ngôi nhà này của hai người. Chị tôi phụ trách việc nhà, trong khi anh lo kinh tế gia đình. Anh không thể nói chị tôi chẳng làm gì cho gia đình chỉ vì chị ấy không có việc làm. Thực ra chị tôi còn vất vả hơn anh ở chỗ làm. Sao anh và chị tôi không đổi vai cho nhau? Anh có thể giặt giũ, nấu ăn, chăm em bé và dọn dẹp nhà cửa để chị tôi đi làm." Thu nhập của Liberty trước khi kết hôn chẳng thấp hơn Hank là bao. Hank há hốc mồm mấy lần khi bị Serenity phản bác, nhưng vẫn không nói nên lời. Một lúc sau anh ta ngượng ngùng nói: "Serenity, tôi chỉ nói một câu, nhưng cô lại giảng cho tôi một bài dài như thể tôi đã ngược đãi chị cô. Cô không bận việc ở hiệu sách sao? Nếu công việc kinh doanh của cô không tốt và không kiếm được nhiều tiền, thì hãy đóng cửa hiệu và làm việc cho ai đó đi. Zachary chẳng phải đang làm việc trong một công ty lớn sao? Cô có thể yêu cầu cậu ta giới thiệu cho vào làm công ty của cậu ta. Thà kiếm được vài ngàn đô một tháng còn hơn duy trì cửa hiệu." Serenity lạnh lùng nói: "Anh không cần lo lắng cho tài chính của tôi. Tôi kiếm đủ tiền chi tiêu và còn có ít tiền dự phòng." "Tôi.. tôi sẽ nấu ăn." Hank biết em vợ đang tức giận và không tiếp tục nói. Anh ta quay đầu đi vào bếp. Serenity hít sâu vài hơi. Liberty vẫn chưa sẵn sàng để ly hôn, vì vậy Serenity phải chịu đựng Hank. Bằng không thì Serenity sẽ làm cho Hank bẽ mặt, nếu anh ta dám phàn nàn về chị gái cô một lần nữa. Giờ phải chờ đến khi Liberty có việc làm và chuẩn bị cho vụ ly hôn. Serenity bước vào phòng Liberty và thấy cô đang ngồi ở mép giường, dịu dàng vuốt ve Sonny. Cô biết Liberty chỉ chịu đựng vì con. Nghe tiếng cửa mở, Liberty quay đầu lại và thấy Serenity. Cô đứng dậy bước về phía Serenity và nhẹ nhàng nói: "Serenity, anh rể của em sẽ chẳng nghe những gì em nói đâu. Đừng lo cho chị. Chị sẽ tự bảo vệ mình cho đến khi chị bỏ anh ta. Em không định mua quà cho Zachary sao? Em nên đi đi, đừng lo cho chị. Chị ổn mà." "Vậy em đi mua sắm bây giờ. Nếu chị cần gì thì gọi cho em. Nếu anh ta dám đánh chị, hãy nói cho em biết. Em sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai đánh chị gái mình!" Liberty gật đầu. Cô đã chịu đựng rất nhiều trước đây vì cô yêu Hank. Bây giờ Liberty chỉ cảm thấy thất vọng với Hank. Cô tạm thời gắng gượng vì Sonny, và vì không đủ khả năng giành quyền nuôi con. Hank sẽ không thể đe dọa nếu cô đứng vững trên đôi chân của mình. Serenity rời đi dưới sự thúc giục của Liberty. Lúc Serenity đi, Hank vừa nấu ăn xong và bưng từ trong bếp ra. Thấy Serenity sắp đi, anh ta hỏi đãi bôi: "Serenity, cô ăn chưa?" "Rồi." Serenity bình thản đáp rồi rời đi. Hank không nấu tất cả nguyên liệu mà Liberty chuẩn bị mà chỉ làm một món. Anh ta dùng nĩa xiên miếng rau cho vào miệng. Nếm xong anh ta nhổ ra ngay lập tức. Vừa ngọt vừa khó nuốt. Sao lại ngọt vậy? Anh dùng đường thay cho muối à? Hank lập tức đi vào bếp, cầm hộp gia vị lên xem để biết nó là đường, muối hay bột ngọt. Tất cả đều để chung một hộp, chắc chắn vừa rồi anh nhầm đường thành muối. Trước khi Hank kết hôn, mẹ anh ta nấu ăn cho anh ta ăn. Sau khi kết hôn, chị em nhà Hunt nấu cho anh ta. Cho tới giờ anh ta chưa từng nấu ăn. Chẳng có gì ngạc nhiên khi món ăn anh ta nấu không ngon, và anh ta còn nhầm đường thành muối. Anh ta nhìn vào phần mì ống trong nồi. Vì Liberty đã nêm cho anh ta nên mì ống có thể ăn được. Nhưng Hank được chiều không thể nuốt nổi mì ống mà không có gia vị hoặc thịt. Hank bốc hỏa khi nghĩ đến việc mình đã làm việc chăm chỉ như thế nào trong buổi sáng và trở về mà không có thức ăn trên bàn. Anh ta tức giận bước vào phòng và càng giận hơn khi thấy Liberty ngồi trên giường đang nhìn vào điện thoại của mình. Anh ta đột nhiên bước tới đập điện thoại của Liberty và túm tóc cô. Anh ta kéo Liberty xuống sàn và bắt đầu đấm đá. Anh ta không hét Liberty vì sợ đánh thức con trai đang ngủ say của mình. Liberty không chuẩn bị cho cuộc tấn công bất ngờ của Hank nên bị kéo đầu xuống đất. Khi định thần lại, cô trả đũa ngay lập tức. Hank là đàn ông và anh ta bất ngờ tấn công, vì vậy Liberty vẫn ở thế bất lợi thậm chí cô chống trả. Nhưng Liberty không chịu thua dù cả mặt mũi sưng và bầm tím vì bị Hank đánh. Cô nhớ một đồng nghiệp đã từng nói với cô rằng khi vợ chồng đánh nhau lần đầu tiên, người phụ nữ phải thắng bất kể giá nào. Bằng cách đó, người đàn ông sẽ biết rằng người phụ nữ không dễ bị bắt nạt. Đó là cách duy nhất để kiềm chế hắn ta. Nếu người phụ nữ thua trong trận chiến đầu tiên, người đàn ông sẽ lấy bạo lực làm nghiện. Nói đến bạo lực gia đình, hoặc là không có, hoặc là sẽ tiếp diễn hoài. Hank lại đấm Liberty một cú nữa. Dù đau đớn, cô vẫn nắm chặt tay anh ta và cắn mạnh vào, khiến Hank phải hét lên vì đau. Hank dùng tay còn lại kéo tóc Liberty nhưng anh ta càng kéo, Liberty càng cắn mạnh hơn. "Liberty buông ra! Buông tôi ra! Chúng ta hãy buông nhau ra!" Hank hét lên vì anh ta không thể chịu đựng được nữa. Anh ta buông cánh tay đang giật tóc Liberty và dùng nó đẩy Liberty ra. Ngay khi anh ta thả ra, Liberty đã lao vào anh ta. Trong hai năm làm mẹ, Liberty không để ý đến vóc dáng của mình, sau khi kết hôn đã tăng mười mấy ký. Cô đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Hank, khiến anh ta cảm thấy như bị tảng đá đè bẹp. Lần này Liberty chiếm thế thượng phong. Cô hít một hơi thật sâu và tát cả hai bên mặt Hank bằng tất cả sức lực. Liberty phản kháng dữ dội như cách Hank đánh cô trước đó. Cô chỉ dừng lại và đứng dậy khỏi cơ thể Hank khi anh ta hú lên với máu ở khóe miệng. Sau khi thở hổn hển một lúc, Liberty quay lại đi vào bếp để lấy con dao. Lúc này, Hank đã đứng dậy và gọi cha mẹ và chị gái mình nói rằng anh đã dạy cho Liberty một bài học, nhưng Liberty trả đũa. Khi thấy Liberty lao vào anh ta với một con dao, Hank đã kinh hoàng và không còn tinh thần phàn nàn nữa. Hank bị rượt chạy quanh phòng và cuối cùng tìm cơ hội thoát ra.
Chương 121 & 122: Chống Trả Quyết Liệt Bấm để xem Liberty đuổi theo Hank với con dao trên tay. Hank không ngờ Liberty lại mạnh mẽ đến thế. Liberty luôn dịu dàng và chu đáo kể từ khi họ kết hôn. Ngay cả gần đây anh quát cô, cô chỉ cãi nhau với anh khi anh quá đáng. Lần này, Liberty đã hành động như một kẻ điên sau khi anh đánh cô. Liberty không chỉ chống trả mà còn dám dùng dao. Hank chạy ra khỏi phòng rồi ra khỏi căn hộ. Liberty cũng không dừng lại mà đuổi theo anh ta với con dao nhà bếp. Cô rượt theo Hank xuống cầu thang. Cảnh tượng này làm cả khu phố chấn động. Liberty chạy theo Hank với con dao trên tay qua năm dãy nhà. Khi đã kiệt sức, cô ngồi bên lề đường để thở. Hank cũng mệt mỏi và ngồi cách xa cô. Bố mẹ và chị gái Hank chạy đến và thấy họ. Hank cảm thấy bị xúc phạm. Bố mẹ anh ta vô cùng tức giận khi thấy đứa con trai yêu quý của mình thảm hại đến vậy, cả hai bên mặt đều sưng tấy. Chelsea xắn tay áo lên và tức giận nói: "Con đĩ đó lại dám đánh em trai con! Con sẽ giết nó!" Bà Brown đau khổ đến mức bật khóc mắng: "Hai người là kẻ thù sao? Sao cô ta dám đánh con? Mẹ biết cô ta điên vì cô ta lớn lên không được giáo dưỡng. Kẻ không cha mẹ, mẹ đã bảo con đừng cưới cô ta rồi nhưng con cứ khăng khăng! Con là đàn ông to cao như vậy, nhưng con không thể đánh bại một người phụ nữ. Con cứ nói với chúng ta rằng con sẽ dạy cho cô ta một bài học, nhưng hãy nhìn con bây giờ xem!" Bà Brown quên rằng gia đình họ đã thuyết phục Liberty kết hôn với Hank, vì thu nhập của Liberty khi đó rất cao. Bây giờ họ khinh thường Liberty. Ông Brown cũng nguyền rủa Liberty: "Bố thậm chí chưa đánh con trai mình. Liberty đã quá đáng lần này! Nó đâu rồi? Bố sẽ đứng ra bảo vệ con và sẽ đánh nó. Nó sống trong nhà con và tiêu tiền của con, nhưng nó dám đánh trả khi con dạy dỗ. Nó muốn chết phải không?" Ông Brown thấy con gái mình lao về phía Liberty, nên lập tức chạy theo. "Bố ơi, chị Chelsea ơi! Cô ta có dao đó!" Hank hét lên và nhanh chóng đứng dậy lao theo họ cùng với mẹ mình. Liberty ngồi nghỉ một lát và thấy gia đình chồng hung hăng chạy về phía mình. Cô đứng dậy, nắm chặt con dao nhà bếp và trừng mắt nhìn gia đình chồng với ý định giết người. Gia đình Brown vội vã chạy tới rồi dừng lại khi thấy vẻ mặt giết người của Liberty, và ánh sáng lấp lánh của con dao nhà bếp dưới ánh mặt trời. Họ cũng nhận ra mặt Liberty chẳng khá hơn Hank là bao. Mặt cô bầm tím, mũi thì sưng vù, còn tụ máu ở mũi và miệng. Tóc cô rối bù, cộng thêm nhiều vết bầm tím và dấu giày trên cánh tay. Không cần nói, họ cũng biết đó là thành quả của Hank. "Liberty, sao cô dám đánh nhau với Hank?" Chelsea không dám tiến lên mà hét lớn với Liberty: "Hank nói với chúng ta là trên bàn không có đồ ăn khi em ấy đi làm về. Cô là vợ như vậy sao? Cô không làm gì ở nhà, còn bắt Hank tự nấu ăn. Hank trước giờ chưa từng vào bếp! Em ấy chỉ đánh cô một chút vì nó tức giận thôi. Cô nên chịu đựng, sao cô dám đánh trả?" "Nhìn xem cô đánh con trai tôi mạnh thế nào kìa! Cô là đồ khốn! Tôi sẽ bắt Hank ly hôn với cô! Nhìn cô xem. Cô sẽ sống thế nào nếu không có Hank. Cô dùng tiền của Hank, sống trong nhà nó, vậy mà còn dám đánh nhau với nó. Chẳng có người phụ nữ nào lại đánh chồng như thế!" Liberty cười khẩy: "Là anh ta khăng khăng đòi chia đôi, nên tôi chỉ làm theo ý anh ta thôi. Sao anh ta có thể làm gì tôi tùy thích khi tức giận? Nhìn anh ta như vậy, mấy người thấy đau khổ, nhưng không thấy anh ta cũng đánh tôi sao? Anh ta là con trai quý giá của mấy người, nhưng tôi cũng là người! Đúng vậy, cha mẹ tôi đã chết, nhưng ngay cả khi tôi là trẻ mồ côi, tôi sẽ không để mấy người ngược đãi tôi! Mấy người định tấn công tôi từng người một, hay tất cả cùng lúc? Đánh tôi đi! Tôi sẽ đáp trả. Nếu anh ta không muốn ở với tôi nữa, chỉ cần nói một lời và chúng tôi sẽ ly hôn. Anh ta không nghĩ anh có thể thoát tội ngược đãi tôi sao! Tôi không phải là người dễ bắt nạt! Nếu anh ta dám bắt nạt hoặc đánh tôi lần nữa, tôi đảm bảo sẽ kéo cả gia đình anh ta xuống địa ngục trước khi tôi chết! Hank Brown, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, nếu anh dám động vào tôi, anh nên đánh chết tôi đi. Vì nếu tôi còn sống, anh chẳng bao giờ được yên ổn. Tôi sẽ chặt anh thành từng mảnh và băm nhỏ!" Libery trừng mắt nhìn bố mẹ chồng một cách dữ tợn. Nếu họ có can đảm tấn công cô, cô sẽ liều mạng đến cùng. Gia đình Brown không nói nên lời. "Thật là một đứa khốn nạn! Mày quá vô lý!" Ông Brown mắng Liberty và nói với con trai mình: "Hank, về nhà với chúng ta đi." Hank cũng sợ hãi trước hành vi của Liberty ngày hôm nay. Anh ta quen cô mười hai năm và không bao giờ biết cô lại tàn nhẫn đến thế. Chân Hank vẫn còn run rẩy khi nhớ lại vẻ mặt dữ tợn của Liberty, vì vậy anh ta rời đi cùng cha mẹ và chị gái, đồng thời gọi điện cho sếp xin nghỉ phép. Anh ta phải nghỉ ngơi tại nhà. Chelsea lái xe tới. Sau khi gia đình Brown lên xe, Chelsea nói: "Hank, em nên ly hôn với cô ta và giành quyền nuôi Sonny. Đừng trao quyền nuôi con cho cô ta. Để xem cô ta có thể giữ được sự kiêu ngạo không." Hank lau máu ở khóe miệng và hỏi bố mẹ: "Nếu con ly hôn với cô ta, bố mẹ có giúp con chăm Sonny không?" "Bố mẹ đã phải rất vất vả chăm các con của chị rồi." Chelsea nói. Sau một lúc im lặng, ông Brown nói: "Sonny vẫn còn nhỏ. Mẹ con và bố đang giúp Chelsea trông con nó, và chúng ta phải đón hai đứa lớn từ trường về. Làm sao chúng ta có thể chăm Sonny? Hank, đừng bốc đồng về chuyện ly hôn.. Đừng đưa Liberty bất kỳ khoản chi phí nào. Nếu con cắt đứt tài chính của cô ta, cô ta sẽ không còn kiêu ngạo nữa. Con có thể ly hôn với cô ta khi Sonny đủ tuổi đi mẫu giáo. Lúc đó chúng ta có thể lo việc đưa đón." Hank đã có người yêu mới nhưng vẫn chưa ly hôn vì anh ta biết con trai mình còn nhỏ, và bố mẹ anh ta không thể giúp anh ta chăm Sonny. Nghe lời khuyên của bố, Hank nói một cách cay độc: "Cô ta sẽ không bao giờ nhận được một xu nào từ con nữa!" Ông Brown nhắc nhở anh ta: "Nếu con không muốn ly hôn thì đừng đánh cô ta nữa. Liberity quá tàn nhẫn. Nếu con không thể đánh lại cô ta, hãy để cô ta yên và ngừng ngược đãi cô ta đi." Hank chẳng nói gì. Anh ta sợ Liberty rồi. "Đúng! Đừng đưa thêm tiền cho cô ta nữa. Vả lại em đã mua nhà và tên cô ta không có trên giấy sở hữu. Đừng để cô ta ở đó, đuổi cô ta đi đi!" Chelsea gợi ý cho em trai. Bà Brown nói: "Bây giờ Serenity đã kết hôn và chồng nó có nhà, việc đuổi Liberty ra khỏi nhà không đủ để đe dọa cô ta đâu. Hank, mẹ đã nhắc nhở con từ trước là đừng quá đà vì Sonny. Lần sau con phải cẩn thận hơn. Mẹ thấy cô bạn gái mà con đang quen. Cô ấy không chăm chỉ bằng Liberty." Hank nhìn mẹ với vẻ ngạc nhiên: "Sao mẹ biết vậy?" Bà Brown khịt mũi: "Trước đây con rất tốt với Liberty, nhưng đột nhiên con đổi tính. Mẹ biết có điều gì đó không ổn khi con bắt đầu đối xử tệ với Liberty. Mẹ thấy con ăn tối với một người phụ nữ trẻ xinh đẹp trong khách sạn năm sao cách đây vài ngày. Hai người thân mật đến mức mẹ biết ngay chuyện gì đang diễn ra."
Chương 123 & 124: Người Vô Tình, Kẻ Có Ý Bấm để xem Gia đình Hank phát hiện ra chuyện ngoại tình của anh ta và không trách móc anh ta vì điều đó. Hank nói: "Liberty liên tục tăng cân sau khi sinh Sonny. Cô ta mất đi vóc dáng và con không thể chịu đựng được cô ta nữa. Jessica chu đáo, trẻ trung và xinh đẹp. Con nghĩ cô ấy là tình yêu đích thực của con." Bà Brown nói thẳng: "Nhân tình của con chỉ để mắt đến địa vị và thu nhập của con thôi. Nếu con chỉ là một nhân viên bình thường như trước, liệu cô ta có thích con không? Dù Liberty dữ dằn và đánh con, nhưng nó đã chăm con rất tốt trong suốt cuộc sống hôn nhân và quản lý gia đình rất giỏi. Nó đã chịu đựng những khó khăn, vì vậy nó biết cách sống trong khả năng của mình và quản lý gia đình. Cô nàng mà con đang hẹn hò có vẻ không thể sánh được với Liberty." Dù bà Brown thiên vị con trai, nhưng đánh giá của bà về Liberty không sai. "Con cần một người vợ đức hạnh. Hank, con có thể quen bao nhiêu tùy thích và mẹ sẽ không nói gì cả, nhưng nếu con kết hôn với cô nàng kia, con phải cẩn thận kẻo sau này hối hận." Hầu hết những người đàn ông ly dị vợ và kết hôn với nhân tình đều không có kết quả tốt đẹp. Bà Brown rất hài lòng với trạng thái hiện tại của con trai, nhưng bà không muốn con trai mất đi hạnh phúc và phải chịu sự trừng phạt. Chelsea nói: "Liberty có gì tốt chứ? Cứ nhìn cách cô ta đánh Hank xem! Chúng ta không thể chịu đựng được một người phụ nữ như vợ Hank. Hank, chị ủng hộ em và Jessica. Chẳng ai dự đoán được liệu em có sống tốt sau khi kết hôn với cô ấy không. Ban đầu Liberty cũng lịch sự và tử tế đó thôi. Ai ngờ cô ta lại đuổi theo Hank xuống mấy dãy nhà với con dao nhà bếp và đánh em như thế." Ông bà Brown lúc này mới dừng chuyện đang nói: "Hank, mấy ngày nay con không nên về nhà. Đừng đưa tiền cho nó và cũng đừng xin lỗi nó. Nó phải là người đầu tiên xin lỗi và nhận lỗi. Con có thể quay lại sau khi nó xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm." Chelsea cũng khuyên Hank: "Cho dù bây giờ không ly hôn, cũng không nên nhận thua. Nếu không, địa vị của em trong gia đình sẽ tụt dốc không phanh. Em là đàn ông mạnh mẽ, em phải là người quyết định mọi chuyện, em không thể để phụ nữ bắt nạt mình." Hank nói: "Em chắc chắn sẽ không về trong mấy ngày tới." Liberty sẽ không nấu ăn cho anh, vì vậy tốt hơn là ở lại nhà bố mẹ anh để hồi phục và thưởng thức đồ ăn ngon trong vài ngày. Anh sẽ quay lại làm việc sau khi đã hoàn toàn hồi phục. Hank không có ý định giấu chuyện này với Jessica. Anh đã gửi tin nhắn cho người tình nói rằng mình bị vợ ngược đãi. Khi Jessica nhận tin, cô đã an ủi anh, điều này khiến Hank cảm thấy gần gũi với cô hơn. * * * Liberty thở phào nhẹ nhõm khi biết Hank không về nhà. Ít nhất cô không phải đến chỗ Serenity để lánh nạn. Về tới nhà thấy con trai vẫn còn ngủ, cô vội vàng chườm lạnh lên mặt, chỉnh trang lại bản thân. Cô sợ khi tỉnh lại, con trai nhìn thấy bộ dạng này sẽ sợ hãi. Hank giật rất nhiều tóc của cô khiến chúng rơi vãi khắp sàn nhà. Cô dùng chổi quét sạch chúng. May mắn thay Liberty có mái tóc bồng bềnh. Dù nhiều tóc bị giật ra, nhưng không thấy rõ sau khi cô chải và buộc lại. Serenity không biết Hank đã ngược đãi Liberty ngay khi cô rời đi, và một cuộc ẩu đả lớn đã xảy ra. Sau khi rời nhà chị gái, Serenity đến phố đi bộ để mua một số quần áo và cà vạt cho Zachary. Bà May nói với Serenity về kích thước của Zachary, vì vậy Serenity đã chọn hai bộ quần áo mới theo kích thước của Zachary. Màu yêu thích đương nhiên là màu đen. Hai chiếc cà vạt mới cũng vậy. Sau khi mua xong, cô quay lại hiệu sách. Giờ đang là cao điểm buổi tối khi học sinh đã tan học. Zachary đến vào khoảng sáu giờ. Thời điểm này học sinh đang học thêm sau giờ học nên cửa hàng không đông khách. Biết Serenity cần thời gian riêng tư với chồng, Jasmine mỉm cười nói: "Serenity, bồ về với anh York đi. Đừng để anh ấy đợi ở đây lâu. Mình sẽ đóng cửa vào tối nay." Serenity nói: "Cảm ơn Jas!" Jasmine cười nói: "Đừng khách sáo! Trước kia bồ luôn đóng cửa vào ban đêm, cho nên mình mới lợi dụng bồ. Bây giờ mình đền bù để lương tâm thôi cắn rứt." Serenity đồng thuận và lấy quần áo cô đã mua trước khi chào tạm biệt Jasmine, rồi bước ra khỏi hiệu sách. Mở cửa xe, cô đặt túi quần áo lên ghế phụ và nói với Zachary: "Anh có thể về nhà trước. Tôi cần đi chợ mua một ít rau. Nếu tiện thì anh hãy giúp tôi nấu một ít mì ống trong khi chờ đợi. Nếu không thì đợi tôi về nấu luôn." Zachary liếc nhìn chiếc xe đạp điện của cô rồi hỏi: "Xe mới của cô đâu?" "Hôm nay tôi ra khỏi nhà muộn hơn thường lệ nên sợ kẹt xe. Đó là lý do tôi đi xe đạp." Serenity đội mũ bảo hiểm vào và nói: "Tôi đi đây." Không đợi Zachary trả lời Serenity đã đạp xe đi mất. Zachary chẳng nói nên lời. Serenity đôi khi làm mọi việc một cách vội vã, trái ngược với sự điềm tĩnh của Zachary. Nhìn túi quần áo trên ghế phụ, Zachary cầm lấy và xem qua rồi nhận ra đó là quần áo nam. Anh cau mày nghĩ thầm: "Cô ấy mua những thứ này cho ai?" Zachary kiểm tra kích thước và nhận thấy tất cả đều giống với kích thước của mình và đều có màu đen. Chúng dành cho anh sao? Sự không hài lòng của anh biến mất sau vài giây suy nghĩ. Zachary thấy Jasmine bước ra khỏi cửa hàng và gật đầu chào Jasmine trước khi lái xe đi. Ngay khi Zachary rời đi, Shawn đã tới. Jasmine giật mình khi thấy em họ. Cô đưa tay ra kéo râu của Shawn: "Shawn, lâu rồi tôi không gặp em. Sao em lại để râu dài thế? Em nên cạo đi. Đừng để râu khi còn trẻ như vậy. Trông em già chát. Gần đây em bận lắm sao? Trông em thật hốc hác và mệt mỏi. Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng đừng quá sức. Dù sao thì cơ thể em cũng không phải sắt thép. Em phải chăm sóc sức khỏe của mình." "Em ổn nhưng hơi bận trong công việc." Shawn thực sự đã để râu vì Serenity. Dù sao thì nó cũng chưa quá dài. Jasmine chỉ ngạc nhiên vì Shawn thường cạo râu sạch sẽ. "Chị Jas, chị Serenity không có ở đây à?" Shawn hỏi một cách hờ hững khi thấy chị họ đang ở một mình trong cửa hàng. "Serenity đã về nhà sớm để nấu bữa tối cho anh York thay lời cảm ơn vì đã giúp nhỏ ấy nhiều. Em tìm Serenity hả? Em có thể cho chị biết em cần gì để chị chuyền tin cho." "Không có gì đâu. Em chỉ hỏi thôi. Chị Serenity nói muốn mời em ăn cơm, nhưng em không biết khi nào chị ấy mới thực hiện lời hứa." Jasmine cười: "Hai người là bạn thân, gọi đồ ăn mang về cho hai người cũng coi như là đãi hai người một bữa ăn." Shawn im lặng. Cậu muốn ăn riêng với Serenity. "Chị Jas, chị Serenity và chồng chị ấy đã kết hôn ngay từ lần gặp đầu tiên. Chị có nghĩ mối quan hệ của họ sẽ bền lâu không?" Serenity là mối tình đầu của Shawn. Dù cậu trẻ hơn Serenity, thì cậu vẫn tin rằng mình có thể chăm sóc tốt cho cô. Khi cậu phát hiện ra Serenity đã kết hôn, cậu rất bối rối và không thể chịu đựng được việc mất cô. Vì vậy cậu hy vọng và mong chờ Serenity ly hôn. "Anh York vô tình, nhưng anh ấy đối xử tốt với Serenity. Cảm xúc giữa họ sẽ nảy sinh sau khi sống chung một thời gian. Hai người đã ký thỏa thuận, nếu thực sự không thành công, họ sẽ ly hôn sáu tháng sau."
Chương 125 & 126: Tính Kế Vợ Bấm để xem Jasmine nhìn em họ một cách nghi ngờ: "Shawn, sao em lại hỏi chuyện này?" Shawn không thừa nhận tình cảm của mình dành cho Serenity cũng như sự mong chờ của cậu về cuộc ly hôn của Serenity, vì vậy cậu nói dối: "Em chỉ quan tâm chị Serenity. Em không có ý gì khác. Serenity là một cô gái tốt. Nếu chồng chị ấy không đối xử tử tế với chị ấy, tốt hơn là nên ly hôn sớm hơn để chị ấy có thể tìm được người đàn ông trân trọng chị ấy. Bằng cách đó, chị ấy có thể sống một cuộc sống tốt đẹp." "Đúng vậy, Serenity thật tuyệt! Chị tin anh York sẽ phải lòng cô ấy. Thậm chí anh ấy có thể phải lòng sớm hơn cô ấy!" Jasmine chỉ mong điều tốt nhất cho bạn mình. Tim Shawn nhói đau. Cậu không thể nói với chị họ rằng mình thích Serenity vì sợ Jasmine sẽ nói với mẹ cậu. Chưa kể Shawn hơi nhỏ hơn Serenity. Cho dù Serenity có ly hôn, thì mẹ cậu cũng sẽ không bao giờ chấp nhận Serenity làm con dâu. Trước khi Shawn có đủ tự tin để theo đuổi Serenity, cậu phải cẩn thận che giấu tình cảm của mình với người khác. Ánh dương lặn xuống phía tây. Khi màn đêm buông xuống, bầu trời lặng lẽ tối dần. Lúc này ở Brynfield, Serenity đang tất bật trong bếp. Mùi thức ăn thoảng thoảng bay ra, thu hút Zachary đến cửa bếp. Anh muốn giúp nhưng Serenity nói cô sẽ tự làm mọi việc, vì cô đãi anh và từ chối sự giúp đỡ của anh. Anh đang xem TV ở phòng khách nhưng cảm thấy chán, vì vậy anh xem vợ nấu ăn. Zachary nhìn động tác uyển chuyển của Serenity bằng ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng. Dù chẳng nhận ra những thay đổi của bản thân, nhưng anh cảm thấy Serenity sở hữu rất nhiều thế mạnh. "Serenity." Zachary đột nhiên gọi khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Serenity quay đầu hỏi anh trong khi vẫn tiếp tục nấu ăn: "Nói anh cần gì đi anh York." "Cô đã chăm sóc tốt mấy chậu cây cảnh trên ban công. Cô có thể cho tôi một chậu mang đến văn phòng để đặt trên bàn làm việc được không?" Serenity trả lời theo thực tế: "Cái chậu đó khá lớn. Nếu anh muốn mang đến văn phòng, tốt nhất là không nên đặt trên bàn vì nó sẽ chiếm nhiều không gian. Tìm một vị trí thích hợp trong văn phòng và đặt nó ở đó." "Nhưng tôi muốn đặt nó trên bàn làm việc của mình. Tôi nghe đồng nghiệp nói rằng cây này tượng trưng cho sự may mắn, vì vậy tôi nghĩ nếu tôi đặt nó trên bàn làm việc, nó có thể giúp tôi thu hút may mắn." "Vậy thì tốt nhất anh nên mua một con mèo may mắn và đặt nó trên bàn làm việc của mình." Serenity vừa gắp rau xào chuyển lên đĩa vừa nói: "Nếu muốn đặt trên bàn làm việc, tôi có thể tặng anh một cây thủ công thu nhỏ. Nó không lớn, không chiếm nhiều diện tích, trông đẹp mắt, lại có ý nghĩa tượng trưng." Zachary nói vòng vo như vậy vì anh muốn vợ tặng mình những món đồ thủ công mà cô làm. Vợ đã rơi vào bẫy của anh một cách tự nguyện, và anh vui vẻ hưởng ứng: "Vậy cô có hàng tồn không? Đồ thủ công của cô rất tinh xảo. Nội thích chúng đến nỗi bà đặt chúng ở những nơi dễ thấy nhất trong nhà. Bất cứ khi nào ai hỏi tới, bà sẽ ca ngợi cô." Nội khen Serenity rất nhiều, đến nỗi cô trở thành vợ của Zachary. "Tôi còn một ít trong kho, nhưng tất cả đều là đơn đặt hàng của khách. Tôi không cần vội đưa cho anh ngay vì chúng ta sống cùng nhau. Tôi sẽ đưa cho anh một cây thông mini vào ngày mai. Anh có muốn thêm một con mèo may mắn không?" Zachary chẳng bận tâm đó là gì, miễn Serenity đồng ý tặng anh đồ thủ công do cô làm. Anh sẽ không giành đồ của khách hàng cô. "Cô có thể làm con mèo may mắn không?" "Được chứ." Zachary mỉm cười: "Vậy tôi sẽ tham lam một lần, xin thêm một con mèo may mắn." Callum không có mèo may mắn và bây giờ Zachary có nhiều hơn Callum một món. "Nếu đồng nghiệp của anh thích chúng, vui lòng gửi cho họ liên kết cửa hàng trực tuyến của tôi để ủng hộ tôi nhé." Zachary nói sau một lúc im lặng: "Nhiều đồng nghiệp của tôi đã biết đến cửa hàng trực tuyến của cô vì Callum đã giới thiệu cho họ." Callum đã đoạt mất cơ hội của Zachary và đã đi trước một bước. Zachary vô cùng thất vọng. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì việc Callum giới thiệu đồ thủ công của Serenity là Serenity có thêm thu nhập. Serenity là vợ anh, anh vẫn có thể hưởng lợi từ việc này. Với suy nghĩ này, Zachary không còn cảm thấy chán nản về điều đó nữa. Khi đã nấu xong, Serenity bày tất cả các món ra bàn. Cặp đôi ngồi xuống cùng nhau ăn tối. Đang trong tâm trạng vui vẻ nên Zachary ăn rất ngon miệng. Anh phải thừa nhận Serenity có tài nấu ăn tuyệt vời và anh thật may mắn khi có cô. Sau bữa ăn Serenity rửa bát đĩa và cầm túi quần áo từ ghế sofa lên. Cô lấy quần áo từ trong túi ra và đưa cho Zachary: "Anh York, anh thử hai bộ quần áo này xem có vừa không? Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi nghĩ mời anh một bữa ăn là chưa đủ. Cho nên tôi mua cho anh hai bộ quần áo mới và cà vạt để mặc cùng. Tất cả đều là màu đen, màu anh thích nhất." Zachary đã đoán từ lâu những thứ này dành cho anh, nhưng anh không biểu lộ ra. Anh lấy quần áo của Serenity và nhìn cô hỏi: "Sao cô biết cỡ của tôi?" "Tôi đã hỏi nội." Zachary dừng tay. "Anh không thử sao?" "Không, chúng vừa rồi." Serenity đã chọn màu mà anh thích. "Lần sau nếu cô không chắc chắn nên mua gì thì hãy hỏi tôi nhé." Zachary tự nhủ 'đừng hỏi nội nữa. Nếu bà phát hiện ra, ai biết bà sẽ giở trò gì sau lưng anh'. "Anh bận việc nên tôi không muốn làm phiền anh." Serenity đáp. Zachary không biết phải nói gì. Anh bận rộn và không thích cô hỏi anh về những điều vụn vặt. "Anh York, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo một chút đi. Nói đến chuyện này, tôi chuyển tới đây đã lâu mà vẫn chưa dạo quanh khu phố này." Zachary do dự trước khi đồng ý với đề nghị của cô. Anh cũng không quen thuộc ở Brynfield. Quản gia là người đã giúp anh mua căn hộ này lúc trước. Và lần đầu tiên cặp đôi cùng nhau đi dạo. Zachary tính tình điềm đạm, ít nói. Hơn nữa họ không giống những cặp đôi khác kết hôn vì tình yêu. Khi họ xuống lầu dạo quanh khu phố. Đi được một lúc, cả hai đều không nói gì. Sau một hồi lâu Serenity tìm được chủ đề để nói chuyện và hỏi: "Anh York, quê anh cách thành phố bao xa?" Serenity chưa từng đến quê của Zachary, nhưng cô nghe bà May nói họ sống ở vùng ngoại ô. Từ khi ký thỏa thuận, Serenity đã chuẩn bị tinh thần cho việc ly hôn bất cứ lúc nào. Vì vậy, cô không quan tâm nhiều đến quê hương của chồng và không thèm đến thăm. Việc cứ im lặng bước đi như thế thật ngại, nên cô nghĩ tới chủ đề này để giết thời gian. "Với giao thông thoáng, sẽ mất chưa tới một giờ lái xe. Không xa nhưng cũng không quá gần." Gia đình York cũng sở hữu nhiều biệt thự ở những khu cao cấp lớn trong thành phố. Họ có nhà ở khắp mọi nơi. Họ chỉ thỉnh thoảng quay lại nơi cư trú chính. "Nội nói rằng gia đình anh cũng có đất nông nghiệp trồng rất nhiều cây." "Ừm." Zachary qua loa: "Đúng thế." Serenity không tìm hiểu thêm vì biết những gì bà May nói là sự thật. Gia đình York chỉ là những người nông dân bình thường. Cho nên Serenity biết cô không kết hôn với người có địa vị cao hơn, vì cô và Zachary cùng chung tầng lớp xã hội.