Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 230 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe rất nhanh chạy vào một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt.

    Rừng cây này đại khái không có dấu chân người, bởi vậy cũng không có đường nhựa, bánh xe áp lên lá cây khô héo, phát ra thanh âm vi vu.

    Mặc dù trời còn sáng, nhưng bởi vì cây cối xanh um, cho dù đang ở mùa đông cũng đem ánh mặt trời che bảy tám phần, cho nên trong rừng hơi có chút hôn ám.

    Xe dừng lại bên hồ:

    - Được rồi, xuống đây đi, Hans.

    - Chú Oliver, nơi này không có sân chơi a?

    Soái Soái ra vẻ sợ hãi ngồi nơi cửa xe, không dám xuống dưới.

    Nếu đã đem người đưa tới chỗ này, Oliver tự nhiên cũng chẳng thèm giả bộ một người hiền lành, lập tức muốn mở cửa xe, nhưng đối phương gắt gao lôi kéo không buông tay. Oliver cũng không kịp ngẫm nghĩ vì sao mình là một người trưởng thành nhưng khí lực còn không lớn bằng một đứa bé, rõ ràng cười lạnh một tiếng đập nát cửa kính xe liền muốn đưa tay đi bắt:

    - Rất nhanh có thể làm cho mày lên trời!

    - Phanh!

    Một tiếng vang lên, cửa xe bị Soái Soái đột ngột đẩy ra, Oliver nguyên bản còn duy trì thật thể bất ngờ không kịp đề phòng bị vỗ vừa vặn, cả thân hình đều quỳ sụp nơi đuôi xe.

    - Tiểu tử chết tiệt!

    Oliver hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị một đứa con nít làm thương tổn, lập tức sùi bọt mép muốn đuổi theo Soái Soái.

    Nhưng không chạy vài bước liền dừng.

    Không phải bỏ quên, mà là bốn phía rừng cây lục tục xuất hiện cả trai lẫn gái mặc đủ kiểu quần áo.

    Không phải người khác, chính là các đồng bạn của Oliver.

    Oliver nhe răng cười nắm chắc thắng lợi trong tay.

    Rất nhanh Soái Soái liền bị bảy tám người bắt được.

    Dorothy cũng ở trong đó – nàng chỉ là tranh cãi với Oliver, cũng không phải thật sự làm mâu thuẫn, bữa tiệc lớn miễn phí sao có thể cự tuyệt?

    Nhưng khi nàng nắm bắt gò má thịt đô đô của Soái Soái, nàng mím chặt môi đỏ mọng, nội tâm luôn có loại cảm giác không thích hợp, nhưng cụ thể là gì thì nói không nên lời.

    - Làm sao vậy? Cô không phải là trúng ý vật nhỏ này chứ? Hắn cũng không thể "thỏa mãn" được cô.

    Người nói chuyện ăn mặc như chú hề, đem mặt mình sơn thành màu trắng, miệng vẽ thành đỏ tươi, nhìn vào thật khắc sâu ấn tượng.

    Những người này cộng lại cũng chưa tới hai mươi người, đều tự có bổn sự săn bắn của mình.

    Như là Oliver thì giả tạo thành nhân sĩ thành công chuyên lừa dối, mà hắn lợi dụng chú hề hấp dẫn trẻ con, về phần Dorothy thì hứng thú hưởng thụ vận động trên giường xong mới ăn cơm..

    Dorothy có chút tức giận nhìn chú hề:

    - Tôi chỉ là cảm thấy được hắn có chút quen thuộc.

    Chẳng qua nàng sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều người, nếm người cũng không ít, cũng không cách nào lập tức nghĩ ra được là ai.

    Đây cũng là vì sao bọn hắn cần thường xuyên bổ sung sinh mệnh mới mẻ, không chỉ vì thỏa mãn thèm ăn, càng vì làm cho mình đừng biến thành già nua tử vong.

    - Không cần quản có quen thuộc gì hay không, ăn trước nói sau, tôi đói bụng đã thật lâu rồi. Tiểu tử này ngửi thật thơm, nghe nói người Hoa quốc đều thích ăn rau cải, không biết hương vị có nhẹ nhàng khoan khoái một chút hay không.

    Người nói lời này liền bắt một cánh tay của Soái Soái "cắn" xuống một ngụm, nháy mắt địa phương bị cắn nhanh chóng héo rút khô quắt.

    - A!

    Địa điểm này thật xa xôi, dù Soái Soái kêu gào giãy dụa cũng chỉ vài phút đã bị đám ác ma xé các ăn vào miệng, tiểu nam hài tươi sống khô héo biến thành thi thể màu đen.

    - Ném vào trong hồ nước này đi thôi, gần đây thi thể xuất hiện hơi nhiều, đã khiến cho đám con dơi chết kia truy đuổi.

    Oliver tao nhã lau miệng, nhìn qua Dorothy:

    - Tôi xem cô vừa rồi ăn cũng không nhiều a, như thế nào, không hài lòng sao?

    Dorothy:

    - Tôi thừa nhận mùi vị của tiểu tử này không sai, nhưng so sánh với người mà tôi tìm được, thật không bằng, tôi lưu trữ ăn đồ ngon hơn.

    Tuy bọn hắn có thể hút khô tính mạng con người, nhưng cũng không phải không đáy, là có hạn chế.

    Chú hề kiệt kiệt cười quái dị:

    - Vậy còn do dự cái gì, Dorothy phu nhân mang chúng tôi đi ăn bữa tiếp theo đi.. a!

    Lời của hắn còn chưa nói xong, đột nhiên toàn thân cứng đờ, thân thể bị bao vây trong ngọn lửa hừng hực.

    Đám ác ma đều ý thức được dị thường, sôi nổi đề phòng:

    - Là ai!

    Theo lời nói vang lên, trong rừng cây u ám sáng lên nhiều điểm hồng quang.

    - Là đám con dơi chết bại tướng dưới tay!

    Chú hề kêu gào nói, ngọn lửa hỏa thiêu làm hắn cực kỳ thống khổ, hắn cố gắng muốn hóa thành hư thể làm cho công kích của Huyết tộc thất bại, nhưng thật không ngờ..

    - Sao lại thế này! Tôi không biện pháp thay đổi!

    Chú hề thét chói tai, ngọn lửa đã đem da thịt của hắn từng khối cháy sạch cuộn lại cháy đen, bởi vì trên mặt đất đều là cành khô lá úa, thế lửa càng thêm lợi hại.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 230 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có cách nào, chú hề chỉ đành hướng hồ nước lao qua, muốn dùng hồ nước dập tắt lửa, nhưng vừa chạy tới bên hồ còn chưa kịp nhảy vào, phía trước liền xuất hiện một Huyết tộc tuấn mỹ, chỉ thấy đối phương đưa tay vừa nhấc, một đạo cột nước đường kính lớn hơn nửa thước từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đem chú hề xối ướt đẫm.

    Không đợi chú hề nghi hoặc vì sao Huyết tộc lại giúp mình, một Huyết tộc khác vỗ tay một cái, chỉ thấy nước trên người chú hề đều ngưng kết thành băng, hơn nữa trong tiếng vỡ vụn răng rắc chú hề ở trước mặt đoàn người vỡ tan thành bông tuyết!

    - Jack!

    Dorothy bọn hắn hít sâu một hơi lạnh – bọn hắn có thể cảm giác được đồng bọn thật sự bị giết chết!

    Nhưng vì sao, làm sao có thể? Jack không phải có thể hư hóa sao?

    Chú hề tử vong làm cho đám ác ma dị giáo đồ cùng Huyết tộc đều rung động thật lớn.

    Huyết tộc đương nhiên là khiếp sợ lẫn vui sướng, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới bọn hắn thật sự có thể giết chết được ác ma! Hơn nữa không phải dùng phương diện tinh thần công kích, chỉ là dùng loại lửa "bình thường", nước, băng đều là là vật lý công kích.

    Khác với Huyết tộc vừa mừng vừa sợ, bên ác ma dị giáo đồ đều kinh hãi lẫn hoảng sợ.

    Ban đầu bọn hắn còn tưởng là do Huyết tộc đê tiện phát động đánh lén làm cho đồng bọn của mình bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên mới mất đi tính mạng.

    Nhưng không ngờ khi Huyết tộc công kích, bọn hắn còn muốn lập lại chiêu cũ đem thân thể hư hóa lại phát hiện.. kỹ năng hư hóa – không nhạy!

    Mà điều này không chỉ là một hai người bị như vậy, mà là toàn bộ đều xuất hiện loại tình huống này!

    Ác ma dị giáo đồ có bổn sự tùy ý chuyển hóa giữa thật thể cùng hư hóa cũng quy kết chính là ác ma mà bọn hắn tôn thờ sùng bái ban cho bọn hắn lực lượng thần kỳ.

    Đám thần sử của ác ma có thể ở trong xã hội nhân loại không chút kiêng nể gì tự do đi lại tung hoành lớn nhất dựa vào là kỹ năng chuyển hóa thật thể thành hư hóa – chẳng những bọn hắn có thể miễn dịch được rất nhiều vật lý công kích, hơn nữa còn có thể ẩn thân ngay trước mắt nhân loại bình thường.

    Hiện giờ chỗ dựa lớn nhất không còn, kỳ thật bọn hắn so với người bình thường cũng chỉ có thêm chút năng lực đặc thù trong phương diện tinh thần mà thôi, lúc đối chiến với Huyết tộc chân chính phần thắng cũng không lớn.

    Nhất thời nguyên bản những khuôn mặt luôn mang theo vẻ ngạo mạn đều biến thành thất kinh.

    - Sao lại thế này! Tôi không cảm ứng được lực lượng mà đại nhân Napier ban cho tôi!

    - Rốt cục xảy ra chuyện gì?

    Sau lưng Oliver đẫm mồ hôi lạnh, hắn tự nhận mình mang theo Hans tới đây, cho nên đương nhiên là hắn ăn nhiều nhất, nhưng lúc này thân thể hắn cũng càng thêm trầm trọng lẫn chậm chạp.

    Đối phó hắn là một Huyết tộc lực lượng hình – bản thân Huyết tộc vốn lực lớn vô cùng, đối phương ở trong phương diện này còn được gia thành, Oliver sớm không còn vẻ thân sĩ tinh anh ngăn nắp xinh đẹp như khi nãy, ngược lại như là một búp bê vải bị tàn phá, mặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm.

    Những ác ma dị giáo đồ khác cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, đầu sưng tấy như đầu heo, toàn thân đau đớn.

    Trong đó có một ác ma chống lại Huyết tộc có thiên phú kỹ năng chính là "cắt", nếu nàng hóa thành hư thể, đối phương nhất định không làm gì được nàng, nhưng bây giờ không biện pháp hư hóa, mỗi một lần cắt đều thật sự làm cho da thịt cùng khung xương chia lìa – lúc nàng làm thịt tính mạng nhân loại cũng thích phương pháp xé rách mà ăn, nhưng đến phiên mình bị cắt tay cắt chân, mới biết được loại cảm giác này đau đớn như thế nào.

    - Rốt cục là chỗ nào có vấn đề?

    Vấn đề này không ngừng bị đám ác ma dị giáo đồ gào thét trong lòng, tuy nhiên lại tìm không thấy đáp án, chỉ có thể chạy trối chết.

    Mà lúc này so sánh mà nói Dorothy còn có thể né tránh thành thạo, thậm chí còn có chút lực lượng thừa phản kháng thấy rõ xu thế, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang:

    - Đứa bé trai kia!

    Bé trai gì?

    Một giây sau toàn bộ dị giáo đồ ác ma đều sực nhớ tới đứa nhỏ bị mình làm thịt khi nãy.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 231 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo bản năng bọn hắn đều không hẹn mà cùng tìm kiếm thi thể nam hài bị bọn hắn hút khô vừa rồi.

    Lại phát hiện mặt đất một mảnh hỗn độn, làm sao còn có thi thể gì?

    - Các người đang tìm tôi sao?

    Thanh âm mang theo vẻ hài hước lại túm túm từ trên đỉnh đầu bọn hắn vang lên, đám ác ma còn sót lại theo bản năng ngẩng đầu lên vừa nhìn, liền nhìn thấy bé trai vốn đã bị bọn hắn phân thây ăn sạch đang nhẹ nhàng nhìn xuống bọn hắn, khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ tươi cười tồi tệ.

    Trúng kế!

    Trong tích tắc trong đầu Dorothy chợt hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng thân thể lại phản xạ có điều kiện liền bóp cổ của mình muốn đem những gì mình đã ăn vào nhổ ra – mặc kệ chân tướng như thế nào, đứa bé trai bị bọn hắn xem thành con mồi rõ ràng đã đùa giỡn bọn hắn!

    Quan trọng nhất là bọn hắn rõ ràng đã làm thịt đứa bé này, nhưng bây giờ đối phương lại bình yên vô sự, vậy vừa rồi bọn hắn ăn vào miệng, rốt cục là vật gì?

    Vô luận là vật gì, xác định vững chắc khiến cho bọn hắn hiện tại không thể hư hóa, bị Huyết tộc bức bách rơi xuống nông nỗi chật vật như vậy!

    Mấy ác ma dị giáo đồ còn lại thở hổn hển muốn nhổ ra những gì mình đã ăn vào trước đó, nhưng bọn hắn vốn không phải nhân loại, ăn cũng không phải là máu thịt khí quan cần tiêu hóa, vì thế cho dù móc cổ họng đổ máu cũng không phun ra được cái gì.

    Vốn bọn hắn luôn lấy làm ngạo có thể đem nhân loại làm con mồi ăn thịt lại thay đổi thành bùa đòi mạng của bọn hắn.

    Soái Soái nhìn bọn hắn kinh hoảng hỗn loạn dương dương tự đắc nói:

    - Hừ, làm thịt hóa thân mà tôi dùng quỷ khí ngưng tụ mà thành, còn muốn dễ dàng như vậy thì phun ra sao? Nghĩ hay quá nhỉ!

    Hắn đã tiêu phí khá nhiều tinh lực giả tạo thành chân khí "còn sống", mới có thể bị đám ác ma dị giáo đồ không hề phát hiện xem thành sinh mệnh nhân loại bình thường cắn nuốt hết.

    Đám ác ma dị giáo đồ làm thịt linh khí mà hắn đặc biệt chuẩn bị, sẽ bị hắn khống chế - đây là hắn học được chút kỹ xảo nho nhỏ từ chỗ tử linh pháp sư tà thuật sư lúc trước.

    Đương nhiên hắn cũng không đủ lực lượng đem đám ác ma dị giáo đồ này thao tác thành con rối của hắn, cũng không làm được như tử linh pháp sư lấy sức một mình khống chế trăm tử linh búp bê, nhưng đối với mười mấy ác ma dị giáo đồ, chỉ cắt đứt bổn sự hư hóa của bọn hắn đã hoàn toàn đủ rồi.

    Nếu đã là thực thể, vậy không phải bị Huyết tộc đè nặng mà đánh sao?

    Mặc dù ở trong mắt người bên ngoài nhìn hắn vẫn còn vui vẻ, nhưng lực lượng của hắn đã tổn thất hơn phân nửa.

    Bằng không dựa vào tính khí thích gây sự của hắn, cũng không thể ở yên một bên nhìn Huyết tộc ra tay mà còn thờ ơ.

    Nhưng phương pháp này của Soái Soái cũng không phải vạn năng, cũng không thể luôn mãi hữu hiệu, bởi vậy Huyết tộc bọn họ đều phải tranh thủ thời gian xử lý.

    Nhưng đám ác ma dị giáo đồ có thể sinh động được thời gian dài như vậy, cũng thực sự không phải không hề có lực đánh trả, nhất là Dorothy, vốn bởi vì cảm giác mơ hồ cảm thấy không thích hợp cho nên khống chế được bản thân mình thèm ăn, hiện tại gặp phải nguy cấp sống còn, lực lượng của Soái Soái lưu trong cơ thể nàng cũng ít nhất, bởi vậy tuy nàng không thể hoàn toàn hư hóa, nhưng vẫn có thể khi linh khi mất linh, thật ra khiến nàng có thể tránh thoát vài lần thương tổn trí mạng.

    Thậm chí cuối cùng Heide ra tay đem những ác ma dị giáo đồ khác giết chết, nàng cũng đem hết toàn lực được ăn cả ngã về không lại đem thân thể hư hóa – bởi vì phía trước thao tác hơn mười ác ma dị giáo đồ hoàn toàn vượt qua gánh vác, đến hậu kỳ có chút lực bất tòng tâm, lại cho Dorothy nhân cơ hội liều mạng nhận trọng thương chạy thoát.

    Lúc đó Tạ Bách cùng Ngụy Diễn suốt một ngày mệt mỏi đang chuẩn bị nghỉ ngơi – đương nhiên đối với Tạ Bách cùng Ngụy Diễn mà nói cũng không tính là hoàn toàn kiệt lực, dù sao Tạ Bách còn âm thầm lôi kéo Ngụy Diễn chuẩn bị đi tắm uyên ương.

    Cũng không phải Tạ Bách háo sắc, mà là hai năm trước Tạ Bách tiếp nhận một lần quay chụp ở Nam Cực nên lộ trình an bài thật sít sao, sau đó còn phải toàn tâm đầu nhập vào việc phá đổ Tạ gia, cho nên tâm tư hoàn toàn phai nhạt trong cảm xúc tình dục như thế.

    Nhưng không ngờ buổi trưa hôm nay từ chỗ Hoàng ca nhận được tin tức, nói công tác bên Nam Cực cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Tạ Bách đi qua liền bắt đầu quay chụp.

    Tuy rằng hiện tại Tạ Bách ở trong trạng thái xem như nửa rút khỏi giới giải trí, nhưng loại hoạt động công ích như vậy hắn chắc chắn sẽ không vắng mặt, mà đối phương thấy Tạ Bách vẫn đáp ứng thực hiện hợp đồng tỏ vẻ phi thường cảm động – dù sao hiện tại gia sản của Tạ Bách đã tăng lên vô số, vẫn không viện cớ chối từ thực hiện hợp đồng, đây thật sự là nhân vật công ích từ thiện chân chính rồi đi!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 231 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tóm lại nguyên bản Tạ Bách tính toán cùng người Ngụy gia trải qua ngày nghỉ đông nhưng cuối cùng đành phải tạm thời gác lại.

    Chờ hai ngày nữa Ngụy Diễn bọn họ về nước, Tạ Bách cần trực tiếp bay qua Nam Cực làm việc.

    Cho nên Tạ Bách còn không phải cần quý trọng từng giây phút ở bên Ngụy Diễn hay sao?

    Kết quả hai người vừa chuẩn bị xong nước ấm chuẩn bị vào ngâm mình, còn chưa kịp bước vào bồn tắm đâu, chợt nghe nơi cửa sổ truyền vào thanh âm tiếng đánh.

    Tạ Bách mặt đen nhìn sang, nơi cửa sổ hiện ra một đám tiểu con dơi màu đen.

    Từ trong đám con dơi toát ra thanh âm quen thuộc:

    - Diễn ca! Diễn ca anh ở đâu?

    Ngụy Diễn:

    - Sao em nghe được thanh âm của Soái Soái?

    Ánh mắt Tạ Bách lóe lóe, giống như là một chú chó lông vàng cọ xát lên gáy Ngụy Diễn:

    - Thanh âm gì chứ? Anh không có nghe được?

    Hắn vừa nói vừa cắn nhẹ một cái lên tai Ngụy Diễn, thanh âm còn mang theo vẻ khàn khàn:

    - A Diễn..

    Tiếng hô hấp cùng thanh âm ôn nhu truyền vào trong tai, bị hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, lại phảng phất như có luồng điện giao thoa lan tràn khắp toàn thân, làm cho thân thể Ngụy Diễn khẽ run lên.

    Nhiệt độ đang bay lên, thanh âm sát phong cảnh lại thình lình vang lên:

    - Diễn ca, Diễn ca anh nghe rõ không? Bách ca anh mau buông ra Diễn ca! Phiền toái nhanh chóng triệt kết giới oa! Hiện tại mới chín giờ! Mở cửa a mở cửa a!

    Lúc này thanh âm lớn hơn vừa rồi, chẳng những Ngụy Diễn nghe được rõ ràng, Tạ Bách cũng không biện pháp che giấu.

    Sắc mặt Tạ Bách không tốt, rất muốn cho rằng không nghe thấy, hoặc là rất muốn cho rằng đó là con dơi bình thường mà xử lý, nhưng hắn cũng biết là không có khả năng.

    Ngụy Diễn bày ra kết giới không những ngăn cách bọn đạo chích (chủ yếu nhằm vào yêu quái cùng lũ u linh) xông loạn, cũng có công dụng phòng rình coi, từ trong nhìn ra thấy rõ ràng, nhưng từ ngoài nhìn vào cái gì cũng không thấy.

    Soái Soái căn bản không biết mình cắt đứt cuộc sống về đêm của Tạ Bách cùng Ngụy Diễn, sau đó bị Tạ Bách lòng dạ hẹp hòi ghi nhớ, chuẩn bị đợi về nước sẽ sắp xếp cho hắn chương trình học tập nhiều như núi lớn, lúc này hắn vừa rơi xuống đất liền bổ nhào về hướng Ngụy Diễn:

    - Diễn ca..

    Mấy phút sau Soái Soái ngồi trong tụ linh trận mà Ngụy Diễn lâm thời dùng ngọc thạch bố trí cho hắn nghỉ ngơi lấy lại sức, bên này Ngụy Diễn nghe Huyết tộc kể lại sự tích bọn họ đối kháng đám ác ma dị giáo đồ lúc nãy.

    Tạ Bách:

    - Vẫn còn một người chạy thoát rồi sao?

    Heidi:

    - Người kia hẳn có thực lực mạnh nhất cùng giảo hoạt nhất trong toàn bộ ác ma, nàng tựa hồ luôn nhớ tới cái gì, bởi vậy lúc hút cũng hút ít hơn.

    Lúc này Soái Soái không nhịn được nữa xen vào nói:

    - Rất đáng ghét, vốn nghĩ có thể một lưới bắt hết, kết quả không ngờ còn có cá lọt lưới!

    Càng làm cho hắn buồn bực chính là, bởi vì người đàn bà kia bỏ chạy làm cho hắn không thể không ở lại chỗ này – ai bảo hắn đã đáp ứng Huyết tộc sẽ giúp đỡ bọn họ giải quyết chuyện này đây?

    Soái Soái lần đầu tiên cảm giác được nguyên lai tiền thật sự là khó kiếm!

    Nhưng nếu hắn đã tiếp nhận việc này, đương nhiên cần phải xử lý thật tốt.

    Vì thế hai ngày sau Ngụy Diễn bọn họ về nước, lại thiếu đi hai người – Tạ Bách tự nhiên cần bay qua Nam Cực, Soái Soái thì lưu lại chỗ Huyết tộc.

    Ngay lúc Soái Soái thầm vui vẻ lại miễn cưỡng nghĩ mình cũng không cần lập tức về nước đi học, trước khi rời đi Ngụy Diễn đem một tài khoản giao cho hắn.

    Vẻ mặt Soái Soái ngẩn ra:

    - Đây là cái gì, Diễn ca?

    Ngụy Diễn:

    - Đây là Bách ca mua cho cậu giờ học online của giáo viên nổi tiếng, dạy học một chọi một, hơn nữa không có giới hạn, cho dù dù cậu không có biện pháp về nước cũng vẫn có thể đi học, hơn nữa nếu lịch dạy học của cậu theo kịp, cũng có thể nhảy lớp, quan trọng nhất là mỗi giáo viên đều là tài giỏi, nếu cuộc thi của cậu xuất sắc, sau khi về nước là có thể trực tiếp xếp lớp vào học. Ai, Bách ca chính là vô cùng lo nghĩ cho cậu đâu.

    Soái Soái buồn bực muốn hộc máu:

    - Tôi thật sự cần cảm ơn hắn!

    - Ách xì.

    Tạ Bách nhu nhu mũi.

    Ở một bên Hoàng ca khẩn trương nói:

    - Làm sao vậy? Là cảm lạnh sao? Có cần mặc dày hơn một chút không?

    Bọn họ cần đi địa phương chính là vùng địa cực, chỗ đó vốn cực lạnh. Tuy rằng Tạ Bách hiện tại dần dần ẩn lui, nhưng trạng huống thân thể của hắn càng thêm trọng yếu.

    Tạ Bách xua tay, cười tủm tỉm nói:

    - Không cần, nhất định là có người đang mắng tôi đâu.

    Hoàng ca nhìn nụ cười trên mặt Tạ Bách, cảm thấy được nếu có người chửi mắng mà hắn còn vui vẻ như vậy, hắn không phải là ngu ngốc sao?
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 232 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách cũng không biết nội tâm Hoàng ca đang lẩm bẩm.

    - Anh nói đến lúc đó tôi có thể mang chút đặc sản Nam Cực trở về cho a Diễn không?

    Nội tâm Hoàng ca có dự cảm không hay:

    - Cậu muốn làm cái gì?

    Tạ Bách nói nhỏ:

    - Không biết chim cánh cụt hoàng đế có mắc hay không..

    Hoàng ca thất thanh:

    - Cậu điên ư! Có tin tôi lập tức gọi điện cho Ngụy thiên sư cáo trạng hay không?

    Tạ Bách kinh ngạc:

    - Anh lại có thể cáo trạng!

    Hoàng ca:

    - Cậu lại có thể dám đòi mua chim cánh cụt hoàng đế!

    Đây là động vật bảo hộ cấp thế giới, cậu sợ mình lạnh không đủ nhanh?

    Hai người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, Tạ Bách ủ rũ nằm xuống:

    - Tôi mang chút gì về cho a Diễn nha? Rất bình thường thì không thể đại biểu tâm ý của tôi.

    Hoàng ca muốn nói nếu cậu thật sự nhớ mãi không quên chim cánh cụt hoàng đế, hoàn toàn có thể mua vật trang trí bằng nhựa hoặc là đồ chơi thú bông hình chim cánh cụt là được.

    Nhưng không đợi hắn mở miệng, Tạ Bách đột nhiên ngồi dậy, hai tay đánh vào nhau:

    - Có, tôi nghĩ ra rồi! Tôi có thể dùng danh nghĩa của a Diễn thành lập một quỹ chuyên nghiệp dành cho chim cánh cụt Nam Cực a! Làm như vậy là không phạm pháp chứ!

    Dù sao đi nữa hắn cũng không thiếu tiền – Tạ Bách dương dương tự đắc.

    Hoàng ca há to miệng, sau đó yên lặng ngậm lại – nga, được rồi, tình yêu của kẻ có tiền hắn thật không hiểu.

    Cũng không biết mình sắp có được một quỹ chuyên nghiệp bảo hộ chim cánh cụt, Ngụy Diễn nghe Tạ Bách nói không thể cùng về nước trong lòng có chút mất mát.

    Cũng may học kỳ mới bắt đầu việc học tập cùng công việc trong phòng thí nghiệm của Ngụy Diễn cũng biến nhiều, bởi vậy rất nhanh bị sự bận rộn xua tan mất mát.

    Sau học kỳ Ngụy Diễn càng thêm bận rộn, bởi vậy hắn làm ra quyết định – tính toán trước tiên học xong lịch dạy học đại học.

    Làm ra quyết định này hắn cũng không phải là vọng tưởng, mà là trải qua cẩn thận suy nghĩ.

    Trước đó Ngụy Diễn luôn có giấc mộng đến trường không thể thực hiện, cho nên khi tới thế giới này ngoài ý muốn trở thành một học sinh cấp ba, hắn cảm thấy mình nên hưởng thụ cuộc sống vườn trường một chút.

    Nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa, biểu hiện của hắn thật sự quá nổi bật, thế cho nên sau khi thi vào trường cao đẳng tiến vào đại học liền bận rộn như một con quay, tuy rằng chính hắn không cảm thấy mìnhmệt nhưng một ngày chỉ có 24h, thời gian hắn cùng các học sinh ở chung ít càng thêm ít. Hơn nữa cuộc sống đại học lại giống như một xã hội thu nhỏ, rất nhiều người thời gian càng thêm tự do, bởi vậy khi tiến phòng thí nghiệm được nửa học kỳ thì Ngụy Diễn ý thức được mình tiếp tục học thêm từng bước trong trường có chút không đủ thời gian.

    Bởi vì ở trong phòng thí nghiệm hỗ trợ làm trợ lý ít nhất cũng đều là các sư huynh sư tỷ năm hai năm ba, mà Ngụy Diễn một sinh viên đại học năm nhất tiến vào chẳng những rất nhanh nhảy vọt qua giai đoạn làm tiểu trợ lý, còn gia nhập vào tổ nhân viên công tác, tuy rằng không phải người phụ trách chủ yếu nhưng tiếp xúc phương diện tri thức càng thêm thâm ảo nhiều lắm.

    Điều này ý nghĩa Ngụy Diễn đi học trong lớp kiến thức sẽ không đủ dùng trong phòng thí nghiệm, cho nên Ngụy Diễn cần cho chính mình "thiên vị", trước tiên học tập càng nhiều tri thức tiếp theo sau. Cứ như vậy trước khi nghỉ đông hắn cũng đã tự học xong tri thức năm hai, năm ba cũng đã đọc lướt, nhưng trong lớp lúc này vẫn còn truyền thụ tri thức của năm nhất, điều này đối với Ngụy Diễn mà nói chính là lãng phí thời gian.

    Đối với loại tình huống này của Ngụy Diễn, Diêm giảng dạy cũng hiểu được rõ ràng, các vị giáo viên môn học khác đều cũng biết – dù sao Ngụy Diễn trước tiên học tập những kiến thức kia đều do bọn họ tìm tư liệu đưa cho hắn đâu – vì thế trải qua thương thảo đơn giản, liền thông qua đơn xin phép nhảy lớp của Ngụy Diễn.

    Vì thế sau học kỳ thứ nhất đại học năm nhất chưa qua được một tháng, Ngụy Diễn đã biến thành sinh viên năm ba.

    Ở trong đại học Hoa Đô, cũng không thiếu các tiền bối trước tiên muốn nhảy lớp, nhưng giống như là Ngụy Diễn, mới ở học kỳ một năm nhất đã tiến vào phòng thí nghiệm sau đó liền nhảy lớp tới năm ba, thật sự là đếm trên đầu ngón tay.

    Cố tình các hạng thành tích của Ngụy Diễn đều có dấu vết mà lần theo, cũng không phải dùng hộp tối thao tác, vì vậy mới khiến cho sóng to gió lớn.

    Nguyên bản các bạn học cùng lớp: Xác nhận là học thần, là học thần không thể trêu vào, quấy rầy, cáo từ.

    Bởi vì đêm dạ hội lại kết giao thêm bạn tốt như Vương sư huynh bọn họ: Ai, sư đệ thành sư huynh, tâm tình làm người cảm thấy quá phức tạp.

    Nhưng đối với bên ngoài "gợn sóng từng trận", Ngụy Diễn không nghe nói chút nào, bởi vì hắn rốt cục vẫn bị Diêm giảng dạy tính kế, đã trở thành nhân viên công tác ngoài biên chế của ngành đặc thù.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 232 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái gọi là nhân viên ngoài biên chế, tuy rằng không bằng công nhân viên chính thức có đan trong ngành, nhưng cũng không bị nhiều khuôn sáo ước thúc.

    Trên thực tế, ngoại trừ Ngụy Diễn, trong quốc nội cũng có người năng lực cường đại nhưng không thích bị trói buộc, đều thành nhân viên ngoài biên chế.

    Kỳ thật Ngụy Diễn cũng không có phản cảm với ngành đặc thù, hơn nữa hắn cũng biết về đại hội giao lưu sắp diễn ra, hắn đối với đại học này cũng rất hiếu kỳ, vì thế cũng không có phản đối.

    Diêm giảng dạy: Ai, tôi cũng thật không dễ dàng, vì kéo đủ nhân tài cho quốc gia, cũng là thật khổ cực.

    Ngày tháng trôi qua, rất nhanh tới ngày thi cử của Ngụy Nhạn.

    - Nhạn Nhạn, vừa rồi thầy chủ nhiệm tìm cô có phải nói về việc tuyển thẳng hay không vậy?

    Tiết này là khóa tự học, Ngụy Nhạn vừa trở về phòng học ngồi xuống, Nhạc Đào dùng sách che giấu lén lút hỏi.

    Ngụy Nhạn nhìn nàng:

    - Cô cũng bị tìm?

    Nhạc Đào nhún vai:

    - Làm sao có thể chứ, tuy rằng thành tích của tôi có tiến bộ, nhưng khoảng cách với số điểm được tuyển thẳng còn xa lắm đâu, không giống cô, đã tiến vào trước ba trong lớp.

    Nhạc Đào nói chuyện cũng không phải ghen tỵ, chỉ thuần túy hâm mộ với cô bạn học giỏi của mình.

    Nhưng nàng sớm hiểu được ba trăm sáu mươi đường đi, mỗi người đều tự có chuyên môn, cho dù bản thân nàng thành tích học tập không nổi trội cũng không sao:

    - Trường học vì lưu lại cô nhất định đã đồng ý không ít phúc lợi đi?

    Ngụy Nhạn gật đầu:

    - Nhưng tôi cần trở về cùng cha với anh trai thương lượng một chút.

    Nhạc Đào:

    - Việc này đương nhiên rồi, dù sao chúng ta vẫn còn là học sinh. Nhưng tôi cảm thấy được cô không nhất định phải tuyển thẳng làm gì.

    Ngụy Nhạn nhìn thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, còn tưởng có đạo lý lớn trọng yếu gì muốn nói với mình, đang chuẩn bị chăm chú lắng nghe, đã thấy thần sắc nàng đột nhiên biến đổi, trên mặt mang theo vẻ cười nhạo, thanh âm có chút toát ra:

    - Không nói đâu xa, Từ Tử Lâm chắc chắn sẽ không đi học trong trường trung học của chúng ta đi? Đến lúc đó hai người bị ngăn hai nơi không phải là không có phương tiện sao?

    Ngụy Nhạn:

    -!

    Nàng mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nhìn Nhạc Đào:

    - Cô, cô..

    Nhạc Đào trừng mắt nhìn, ném cho nàng một cái wink:

    - Cô là muốn hỏi tôi nhìn ra từ khi nào phải không? Hắc hắc, tỷ muội, cô cũng không hiểu biết chút nào, đều cởi đan cũng không nói với tôi một tiếng!

    Ngụy Nhạn nghe nàng vừa tô vừa đen, trong khoảnh khắc vừa thẹn vừa vội:

    - Cô đang nói hươu nói vượn cái gì chứ Đào Đào, tôi cùng Từ Tử Lâm..

    Ý thức được ánh mắt Nhạc Đào đột nhiên tỏa sáng, nàng vội vàng sửa miệng:

    - Tôi cùng Từ bạn học, Từ bạn học! Chính là bạn bè bình thường, không phải là bạn trai bạn gái!

    Nhạc Đào cười hì hì, giơ tay làm đầu hàng:

    - Được được được, hai người chính là bạn bè..

    Thấy thần sắc Ngụy Nhạn dịu xuống, nàng nhìn thấy trên mặt Ngụy Nhạn không tự giác ửng đỏ, nhịn không được nội tâm bổ sung nói – là trên mức bạn bè, nhưng chưa tới mức là người yêu thôi, nàng biết, hì hì hì.

    Bởi vì bị Nhạc Đào trêu chọc, làm cho lúc cuối tuần Ngụy Nhạn nhìn thấy Từ Tử Lâm thì không được tự nhiên.

    Nhưng tuy rằng lúc ban đầu có chút khó chịu, nhưng học tập làm cho người ta mê muội, rất nhanh Ngụy Nhạn liền quên mất cảm giác không được tự nhiên, vui vẻ đắm chìm trong biển tri thức.

    Đúng như Nhạc Đào suy nghĩ, tuy rằng trường học dùng danh ngạch tuyển thẳng hấp dẫn, nhưng Ngụy Nhạn vẫn nghĩ muốn thi ra thành tích tốt nhất, đến lúc đó tiếp tục tiến hành lựa chọn.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 233 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì có câu nói người hướng chỗ cao đi, nước chảy xuống chỗ thấp thôi.

    Nếu trường học có thể chấp nhận cho nàng nhảy lớp thì tốt hơn.

    Từ Tử Lâm cũng suy nghĩ như vậy, hắn đồng dạng cũng được thầy chủ nhiệm gọi lên cùng mười học sinh đứng đầu lớp cùng đi phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng hứa hẹn cho bọn họ được tuyển thẳng vào trong trung học phổ thông.

    Trường trung học chỗ của hắn so với trường trung học tiếng nước ngoài của Ngụy Nhạn tự nhiên là tốt hơn nhiều lắm, nhưng hắn cũng muốn tự mình thử xem thành tích thi cử của mình như thế nào.

    Nhưng hắn cùng Ngụy Nhạn cuối tuần cùng nhau học tập cũng không vì cuộc thi trung học sắp tới, mà là bởi vì bọn họ chuẩn bị lịch dạy học trung học phổ thông – học tập sao, chính mình học tập tự nhiên có niềm vui riêng của mình, nhưng cùng nhau học tập mới càng kích thích động lực tiến tới của mỗi người.

    Hai người ở trong thư viện học tập xong thì đã 6h chiều, Ngụy Nhạn thuận tiện mời Từ Tử Lâm cùng đi ăn cơm chiều.

    Từ Tử Lâm vui vẻ đáp ứng.

    Kỳ thật Nhạc Đào ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Từ Từ Lâm đích xác thật thích Ngụy Nhạn, nhất là khi biết nàng là em gái của Ngụy Diễn thì càng thêm hảo cảm nhiều hơn – đương nhiên đây chỉ là một trong những lý do mà thôi.

    Trẻ con chỉ mới 14 -15 tuổi, còn mới biết yêu, muốn cùng cô gái mình yêu thích ở lâu thêm chốc lát là chuyện thật bình thường.

    Từ thư viện đi tới Ngụy gia cần đi xuyên qua một ngõ tắt nhỏ, nói là ngõ tắt nhỏ nhưng lại đặc biệt náo nhiệt, nhất là buổi sáng cùng buổi tối đều bán đồ ăn, món ăn bình dân đều chen chúc vô cùng.

    Hiện tại mới 6h chiều, là thời điểm mọi người tan tầm về nhà, sớm có bán hàng rong bày hàng buôn bán, bán lên đủ kiểu món ăn bình dân.

    Tuy rằng nơi này là Hoa Đô, nhưng làm thủ đô một quốc gia, hội tụ dòng người đến từ trời nam đất bắc, tự nhiên cái ăn cũng phong phú đặc sắc, bột mì nướng, khoai tây chiên, đậu hủ, bánh plan, sushi, mì đá bào, nước đá bào, trái cây xô.. nhiều vô số, làm cho người ta hoa cả mắt.

    Từ Tử Lâm nhìn nhìn ánh mặt trời:

    - Nhạn Nhạn, tôi đi mua hai phần nước đá bào, cô ăn khẩu vị gì vậy? Trân châu đen băng tuyết thế nào?

    Món ăn này làm thành kem tươi tinh mịn, còn thêm trân châu đen lên đá bào, thêm tương hoa quả, nho khô, sữa đặc cùng nước đường, vừa vào miệng liền tan, hiệu quả tránh nóng hạ nhiệt độ thật tốt.

    Đương nhiên món ăn này cũng là đắt nhất trên quán, Từ Tử Lâm theo bản năng muốn mua đồ đắt nhất cho cô gái mà mình yêu thích.

    Ngụy Nhạn lắc đầu:

    - Nước đá bào còn không giải khát bằng trà lạnh của tôi đâu.

    Ngụy Nhạn có đoạn thời gian trầm mê trong các loại trà sữa, nước đá, đồ uống, nhưng sau khi uống xong thì phát hiện chỉ thỏa mãn miệng cùng ánh mắt, chân chính tránh nóng giải khát kỳ thật chỉ có trà lạnh mà anh trai nàng điều chế ra.

    Từ Tử Lâm cũng nghĩ lại trà lạnh của Ngụy gia, lập tức cổ họng đang khô khát lại có cảm giác như lạnh băng thoải mái:

    - Phải, trà lạnh nhà cô thật sự là uống rất ngon!

    Lúc trước Danley uống vào liền kêu to, hơn nữa cho tới bây giờ vẫn thường muốn mua được đâu.

    Đúng vậy, bởi vì có Bạch Thứ hỗ trợ, hiện tại trà lạnh Ngụy gia đã có thể "lượng sản" mà không chỉ cung cấp cho người trong nhà uống vào như trước kia.

    Như là hiện tại Ngụy cha đã đưa vào thực đơn trong tiệm cho khách uống chính là loại trà lạnh này.

    Có sao nói vậy, nguyên bản sinh ý giữa hè đã là mùa ế hàng sau đó tiệm xuyến xuyến nhờ có trà lạnh thì lượng tiêu thụ lại tiếp tục dâng lên, nghe nói còn có ông chủ tiệm đồ uống bí mật tìm hiểu xem Ngụy cha có muốn hợp tác hay không, chính là vì muốn làm sinh ý trà lạnh đâu.

    Đương nhiên cụ thể tiếp theo sau như thế nào thì Ngụy Nhạn cũng không rõ ràng, nhưng nàng biết trà lạnh trong nhà mình sau khi sửa lại hiệu quả càng tốt hơn rất nhiều.

    - Đúng rồi, nhà của tôi mỗi ngày đều nấu một bình lớn ướp lạnh, bây giờ trở về là chúng ta có thể trực tiếp uống vào!

    Ngụy Nhạn cũng khát nước, nhưng so sánh với việc bỏ mười đồng mua một phần nước đá bào, còn không bằng về nhà uống trà lạnh. Nhà của nàng hiện tại tuy đã có chút để dành, nhưng từ nhỏ tới lớn bởi vì trong nhà không có tiền nên nàng cũng đã thói quen dưỡng thành tính khí tiết kiệm cũng không dễ dàng như vậy liền sửa tới được.

    Hai người nói xong liền chuẩn bị nhanh thêm bước chân trở về, ai ngờ lúc này lại ngửi được một cỗ vị thịt.

    Ngụy Nhạn rõ ràng khát nước, muốn uống nước, giờ phút này ngửi được mùi thơm của thịt không tự giác đi theo hướng kia, bất tri bất giác liền trệch hướng đường về nhà, đi tới cuối hẻm nhỏ.

    Ở chỗ này đã không còn người bán hàng rong, Ngụy Nhạn tính toán dừng bước lại, nhưng ánh mắt chợt nhoáng lên, phát hiện nơi khúc quanh cuối hẻm có một lá cờ vải nhỏ vươn ra, sau đó nghe được thanh âm tiếng thịt nướng kêu xèo xèo mùi thơm liền tản đi ra.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 233 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhạn Nhạn, làm sao vậy, tôi thiếu chút nữa không chạy theo kịp bước chân của cô.

    Từ Tử Lâm chạy chậm tới gần, hắn còn có chút xấu hổ, chính mình là một đạo sĩ mỗi ngày tu luyện, cư nhiên còn không sánh bằng sức của đôi bàn chân của một cô bé bình thường.

    Nhưng hắn nhớ rõ trước kia tốc độ đi đường của Ngụy Nhạn cũng không nhanh như vậy a.

    - Anh nghe được sao? Có hương vị thịt nướng thơm quá a!

    Ngụy Nhạn nhún nhún mũi, ngữ khí có chút say mê.

    Từ Tử Lâm nghe vậy liền tập trung lực chú ý ngửi ngửi:

    - Ân, thật là thơm.

    Hắn giật mình:

    - Cô muốn ăn sao? Chúng ta đi mua một chút, vừa lúc có thể để chú nếm thử xem.

    Ngụy Nhạn do dự một chút:

    - Chúng ta đi nhìn xem đi.

    Ngụy Nhạn vốn nghĩ vừa rồi một đường đi tới người ngày càng ít, còn tưởng thịt nướng nơi này sẽ không có khách nhân, nhưng đợi nàng đến gần mới phát hiện, khách nhân còn rất nhiều!

    Hơn nữa khác với bên ngoài chính là quán thịt nướng này mở trong nhà, mặt tiền cửa hàng không lớn, nơi cửa có một sạp thịt nướng, mặt trên bày biện thịt xuyến, một ông chú trung niên dáng vóc nhỏ gầy lưng khòm, mái tóc thưa thớt đang lo nướng thịt, mà những khách nhân đều đang ngồi trong tiệm.

    Nhưng kỳ quái chính là ánh sáng trong tiệm cũng không tốt, mơ màng âm thầm, cũng không bật đèn, trong tiệm không có quạt điện hay điều hòa, Ngụy Nhạn đứng bên ngoài đều cảm thấy thật oi bức vô cùng, nhưng bảy cái bàn trong nhà đều ngồi đầy, cũng không nghe khách nhân oán hận trời nóng bức, toàn bộ đều đang rướn cổ nhìn thịt nướng bên ngoài.

    - Tiểu cô nương? Chàng trai? Đến ăn thịt nướng sao!

    Ông chú trung niên nheo mắt lại chú ý Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

    Từ Tử Lâm liếc nhìn đối phương, trong lòng rùng mình – diện mạo của người này, rất có đặc điểm!

    Dù sư phụ của Từ Tử Lâm cũng từng khen ngợi hắn, trong phương diện xem tướng hắn rất có thiên phú.

    Phía trước tuy hắn từng đi qua "đường vòng" chấp nhất trong việc trảm yêu trừ ma, nhưng nếm vài lần giáo huấn hiện tại Từ Tử Lâm đã đem trọng tâm một lần nữa tập trung vào phương diện xem tướng xem bói.

    Người này lông mày ngắn, xương lông mày xông ra, ánh mắt lồi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, xương gò má ngang dài, khuôn mặt cũng rất ngắn, cơ hồ không có cằm, lui cổ, nhưng lại có kiểu miệng cá chép rủ xuống.. đây là khuôn mặt hung sát, thậm chí rất có thể trên tay còn lây dính qua mạng người!

    Ý thức được điểm này, ánh mắt Từ Tử Lâm không thể khống chế dừng trên chén dĩa đựng thịt tươi màu phấn hồng tươi mới trên sạp..

    Không biết có phải do trong lòng có hoài nghi, Từ Tử Lâm nhìn xuyến thịt càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, nguyên bản cảm thấy hương vị thơm lại bị mùi máu tươi cướp lấy, hơn nữa càng ngửi càng huyết tinh, càng ngửi càng muốn phun.

    Nhưng mà hắn tự nhận mình học nghệ không tinh, có thể thông qua tướng mạo nhìn ra đối phương là người tốt hay người lương thiện, nhưng muốn nhận định đối phương là một kẻ liều lĩnh giết người thì hắn không có nắm chắc tuyệt đối.

    Nhưng gặp tình huống như vậy, quả nhiên vẫn nên chạy trước là hơn.

    Bởi vậy Từ Tử Lâm tiến lên lôi kéo Ngụy Nhạn:

    - Chúng ta đi thôi, chú cùng Ngụy Diễn ca hẳn đang chờ chúng ta đã lâu rồi, khó được Ngụy Diễn ca nghỉ phép trở về.

    - Đi?

    Không đợi Ngụy Nhạn nói chuyện, ông chú đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lồi nhìn chằm chằm hai người bọn họ, lộ ra vẻ cười làm cho người cảm thấy không thoải mái:

    - Khách nhân, thịt này rất khó được, bảo đảm hai vị ăn vào sẽ không hối hận, ăn còn muốn ăn, bỏ qua thôn này sẽ không còn tiệm này, cơ hội khó được nha.

    Rõ ràng là lời mời chào khách nhân rất nhiệt tình, nhưng Từ Tử Lâm lại nghe được là từ kẽ răng nặn ra từng chữ.

    - Nếu hai vị không tin, hỏi thăm khách nhân của tôi xem, người nào nếm qua rồi mà có ai nói là không tốt.

    Theo lời của hắn hạ xuống, trong tiệm chật chội toàn bộ khách nhân đều nhìn qua Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm đều nói:

    - Phải đó, ăn ngon cực kỳ!

    - Mùi vị kia ăn một lần, cam đoan sẽ nghiện.

    - Tôi nếm qua một lần cũng không còn ăn vào những loại thịt khác nữa!

    - Phải đó tôi cũng vậy, hận không thể mỗi ngày mỗi bữa đều ăn đâu!

    - Đúng rồi đúng rồi, đáng tiếc thịt thiếu, mỗi người đều có số định mức, bằng không tôi sẽ bao viên hết!

    - Ai đừng nói nữa, càng nói càng thèm vậy!

    - Thèm ăn làm tôi chảy nước miếng!

    - Thèm ăn không chịu nổi a! Khi nào mới xong vậy ông chủ?

    - Đến ăn nha đến ăn nha..

    - Đến nha đến nha..
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 234 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe những khách nhân liên tục khen ngợi lẫn thúc giục, cảm giác không hay trong nội tâm Từ Tử Lâm càng thêm nghiêm trọng.

    Ông chú nghe được khách nhân khích lệ, cười nhếch môi lộ ra răng nanh trắng hếu – răng của hắn mặc dù trắng, nhưng lại cao thấp không đều, mặt trước còn có chút rậm rạp:

    - Được, lập tức đến ngay – nhiều lời khen như vậy! Đến một chuỗi đi, trước nếm thử mùi vị?

    Hắn vừa nói vừa đem thịt xuyến phân lên ba cái bàn, sau đó xoay người tay chân lanh lẹ cầm lấy một chuỗi thịt, dùng bàn chải chà lên gia vị đưa tới trước mặt Ngụy Nhạn:

    - Tiểu cô nương nhìn như tiểu cây ớt trong veo như nước, cô là người bên phương tây nam đi? Nhất định hợp khẩu vị của cô!

    Thịt xuyến nướng xong màu khô vàng sáng bóng, phát ra tiếng vang lửa cháy, ướt át lớp mỡ. Mùi hương làm cho người ta muốn ngừng mà không được, nhất là đối với Ngụy Nhạn đã thói quen ăn cay mà nói không cần vào miệng chỉ ngửi được mùi vị kia, liền biết thịt xuyến trơn mềm bao nhiêu, vị ngon như thế nào.

    Sắc mặt Từ Tử Lâm cực kỳ khó xem – cách gần như vậy, hắn có thể rõ ràng ngửi được dưới lớp đồ gia vị thật nặng che lấp mùi máu tươi, hắn sắp bị mùi máu tươi kích thích muốn ói ra, đã xác định thịt này không bình thường.

    Không, không chỉ riêng thịt này không bình thường, ông chủ cũng không bình thường, khách nhân nhìn qua càng không bình thường!

    Thịt xuyến mang theo mùi tanh xông lên mũi hắn, nhưng ở trong mắt khách nhân lại là mỹ thực vô thượng, những người đó thậm chí bất chấp thịt nướng còn nóng hổi ăn như hổ đói.

    Bởi vì tu hành, ngũ giác của hắn càng mẫn tuệ hơn người bình thường rất nhiều, hắn thậm chí nhìn thấy có khách nhân vì ăn quá nhanh không cẩn thận cắn môi chảy máu, nhưng vẫn không ngừng lại mà vẫn ăn ngấu nghiến.

    Nói thật ra, ở trong mắt người ngoài không biết rõ tình hình nhìn xem sẽ cảm thấy thịt xuyến ăn ngon vô cùng, thế cho nên không rảnh bận tâm thương thế của mình, nhưng Từ Tử Lâm cảm thấy rất quỷ dị, nhất là khách nhân ở bốn bàn còn lại đều vươn dài cổ, nước miếng chảy ra, nhìn chằm chằm người trên ba bàn kia ăn thịt.

    Cho dù ăn ngon, làm cái dạng này cũng quá khoa trương rồi chứ?

    Từ Tử Lâm chỉ cảm thấy tuôn mồ hôi lạnh.

    Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn gắt gao lôi kéo tay Ngụy Nhạn, trên mặt cố gắng trấn định đang định kiếm cớ chối từ, đã thấy Ngụy Nhạn đột nhiên nhướng mày, sau đó lui một bước, ánh mắt nghi hoặc cùng kháng cự nhìn thịt xuyến:

    - Ngô, ngượng ngùng.. tôi không thích ăn thịt.

    Thật kỳ quái nha, rõ ràng trước đó nàng ngửi còn rất thơm, nhưng vì sao ghé sát vào thì không thơm chút nào đây? Hơn nữa ngửi vào còn làm người buồn bực hoảng, thối thối..

    Trong lòng Ngụy Nhạn vừa chuyển, đột nhiên nghĩ tới tin tức đưa tin có người dùng gia vị nồng nặc che giấu thịt nhão biến chất, thịt thối, thịt quá thời hạn buôn bán.

    Bị Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm cự tuyệt, trên mặt ông chủ quán thịt nướng mất đi vẻ tươi cười, điều này làm khuôn mặt vốn có điểm kỳ quái của hắn nhìn qua càng thêm âm trầm cổ quái.

    Hắn đột nhiên lại nở nụ cười:

    - Có phải lo lắng vấn đề tiền bạc hay không? Như vậy đi, nhìn cô hợp mắt duyên, tặng cô một chuỗi!

    Ngón tay cầm thịt xuyến của hắn móng tay thật dài lại gầy, năm đầu ngón tay lại nhọn, còn trôi nổi màu đen.

    Ngụy Nhạn nhăn mày, chỉ cảm thấy tay đối phương không rửa sạch sẽ, nhất thời cảm thấy thèm ăn toàn bộ tiêu tán.

    Nhưng ông chủ lại giống như là quyết tâm, đem xuyến thịt trong tay cứng rắn nhét vào tay Ngụy Nhạn.

    Từ Tử Lâm không nhịn được, một phát bắt lấy tay ông chủ, tức giận nói:

    - Chúng tôi đã nói là không ăn! Như thế nào, ông còn cưỡng ép mua bán sao?

    Ông chủ nhìn Từ Tử Lâm nở nụ cười – Từ Tử Lâm cảm giác trên mặt đối phương tràn ngập vẻ khinh miệt lẫn mỉa mai:

    - Tôi cũng nói không thu tiền của hai người, chỉ là hợp mắt duyên, tặng một chuỗi, không ăn uổng phí, chuyện bánh nướng từ trên trời rơi xuống cũng không muốn?

    Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo vẻ uy hiếp lẫn tối tăm.

    Thời đại này chẳng những không có bánh nướng từ trên trời rơi xuống, thiên hạ cũng không có bữa cơm nào không cần trả tiền đâu.

    Trong lòng Từ Tử Lâm lộp bộp, dự cảm không hay ứng nghiệm. Hắn cũng không tiếp tục cùng đối phương giảng đạo lý:

    - Ông có biết sau lưng chúng tôi còn có người?

    Ông chủ cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có Từ Tử Lâm nghe được nhỏ giọng nói:

    - Có người? Người tính cái gì? Tiểu đạo sĩ, xem cậu tuổi còn nhỏ không so đo với cậu, nhưng đừng không biết phân biệt! Đến chỗ tôi ăn đều là tự nguyện, tiểu cô nương trắng nõn tươi ngon, cậu mắt nhắm mắt mở, tôi sẽ bỏ qua cậu, nếu không – chọc giận bản tôn, cũng không có quả ngon để ăn!

    Bản tôn?

    Đồng tử Từ Tử Lâm co rút lại, còn chưa kịp sợ hãi, nghe ý tứ trong lời nói của ông chủ, nhất thời càng thêm tức giận – hắn quả nhiên là có mưu đồ gây rối với Nhạn Nhạn!
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 234 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem ra không hài lòng hơn nửa câu, hơn nữa đối phương tựa hồ sẽ không dễ dàng thả bọn họ rời đi.

    Từ Tử Lâm cũng không có ý định tiếp tục dây dưa, chuẩn bị tranh thủ thời gian cho Ngụy Nhạn chạy trốn.

    Ông chủ cũng nhìn ra Từ Tử Lâm tính toán, nhưng như lời hắn đã nói, tiểu đạo sĩ Từ Tử Lâm này đạo hạnh như vậy, hắn thật sự không đặt vào trong mắt.

    Bộ dạng hắn uể oải nhìn Từ Tử Lâm lấy ra phù chú đốt cháy ném qua, cổ tay hắn vừa vặn trực tiếp cầm kẹp gắp lửa than hướng phù chú bắn tới.

    Hắn đối với pháp lực của mình rất là tự tin, hai lửa than đủ làm cho tiểu đạo sĩ bị trọng thương – ai bảo hắn muốn trở ngại chính mình?

    Nhưng không ngờ hai lửa than đụng vào phù chú, oanh một tiếng xảy ra nổ mạnh!

    Ông chủ không kịp đề phòng trốn tránh không kịp, khí lãng nổ mạnh trực tiếp ném đi sạp thịt nướng, công cụ cùng thịt còn có lửa than thiêu đốt sôi nổi bị văng tung tóe khắp nơi!

    Thân phận của ông chủ bất phàm, mặc dù có chút chật vật nhưng không tới mức bị thương quá nghiêm trọng.

    Nhưng khách nhân ở trong tiệm thì gặp xui xẻo.

    Nhưng lúc này bọn hắn cũng không bỏ chạy, mà nhân lúc hỗn loạn tranh đoạt thịt xuyến rơi dưới đất, thậm chí còn mặc kệ chín hay sống liền nhét vào trong miệng, thậm chí cũng không để ý lửa than cực nóng rơi lên người mình, làm cho bọn họ bị phỏng nghiêm trọng.

    Không, cũng không phải nói không để ý.

    Nhưng cho dù bị phỏng kêu to, bọn hắn vẫn luyến tiếc tránh né, quỳ lên, nằm úp sấp cũng muốn đi ăn thịt.

    Cho dù Ngụy Nhạn có ngốc cũng nhìn ra được vấn đề rất lớn.

    Nàng không chút nghĩ ngợi lôi kéo Từ Tử Lâm xoay người chạy trốn.

    Ngụy Nhạn vốn tưởng rằng chạy ngược trở về, chạy tới địa phương có nhiều người thì an toàn, nhưng không ngờ bọn họ chạy tới chạy tới, nhưng con đường phía trước như dài thăm thẳm, rõ ràng có thể chứng kiến một tiểu quán cách đó không xa, khoảng cách chỉ vài bước đường, nhưng chạy thế nào cũng không chạy đến. Hơn nữa nhìn bộ dáng thần sắc tự nhiên của đối phương, cũng giống như hoàn toàn không nghe được động tĩnh ầm ĩ bên này.

    - Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!

    Ông chủ tuy không bị thương tích gì, nhưng bị tiểu đạo sĩ mà mình xem thường biến thành chật vật như vậy, mặt quét rác làm hắn rống giận, mũi chân điểm một cái liền bay lên, vươn móng tay vừa dài vừa nhọn hướng Từ Tử Lâm cùng Ngụy Nhạn chộp tới!

    Mắt thấy đầu ngón tay lập tức chộp trúng hai người, đột nhiên hai mảnh nhỏ hình tròn lăng không bay tới, ba ba hai tiếng đánh lên trên hai cánh tay ông chủ, nhất thời ông chủ phát ra tiếng tru lên đau đớn.

    Ngụy Nhạn cùng Từ Tử Lâm nghe được tiếng hét thảm chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, nội tâm mặc dù hiếu kỳ là chuyện gì xảy ra nhưng cố nén xúc động muốn quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.

    Sau đó đã bị ngăn cản.

    Hai người hoảng sợ ngẩng đầu, lại phát hiện là người quen.

    - Ca ca!

    - Ngụy đại ca!

    Trong thanh âm tràn đầy vui mừng cùng thả lỏng vì sống sót sau tai nạn.

    Ông chủ chứng kiến Ngụy Diễn, liền hiểu được người ra tay là ai, sắc mặt nhất thời liền thay đổi:

    - Mày là ai?

    Ngụy diễn đem hai nhi đồng hộ sau người, thần sắc lạnh lùng nhìn hắn:

    - Đại đội thành quản! (Phòng quản lý đô thị).

    Vốn tưởng rằng đối phương sẽ xưng tên ra, ông chủ không ngờ được là câu trả lời này, nguyên bản khuôn mặt hung thần ác sát nháy mắt mờ mịt:

    - Gì?

    Ngụy Diễn tiến lên một bước, nhìn thấy những khách nhân giống như hoàn toàn không cảm thấy được nơi này còn đang xung đột, vẫn còn chuyên tâm tranh đoạt thịt xuyến, xuất ra một giấy chứng nhận quơ quơ:

    - Ông ở đây bày hàng có trải qua cho phép sao? Đem giấy phép buôn bán lấy ra!

    Không nghĩ tới đối phương thật sự là nhân viên công tác của ngành đặc thù, ông chủ nghiêm mặt âm trầm lấy ra giấy phép buôn bán – đương nhiên bởi vì hiện tại tay hắn không thể nhúc nhích, trực tiếp dùng pháp lực đem giấy phép trôi nổi bay lên.

    Kỳ thật Ngụy Diễn căn bản không hiểu biết về giấy phép buôn bán của phi nhân loại, bởi vậy chỉ tùy ý liếc một cái, sau đó ánh mắt rơi lên thịt rơi rụng dưới đất:

    - Đây là thịt gì vậy?

    - Là thịt dê.

    Ông chủ thấy Ngụy Diễn không làm khó dễ, cũng phản ứng lại, híp mắt nói:

    - Thịt xuyến thịt dê nướng, đặc biệt khó được, ăn ngon thật sự, có muốn nếm thử hay không?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...