Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nghiên Di, 30 Tháng mười một 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Tên truyện: Tri thanh trọng sinh, não yêu đương thức tỉnh

    Tác giả: Tầm Tiên Phương Thảo

    Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Ngôn Tình, Hệ Thống, Đô Thị, Lãng Mạn, Hiện Đại

    Editor: Nghiên Di

    Converter: Lục Lục Lúc Lắc​

    [​IMG]

    Văn án:

    Chết thảm nhiều năm, Kỷ Thanh Lam sống lại, bất ngờ đạt được hệ thống thiên đạo trợ cấp.

    Linh hồn du đãng hai mươi năm, cô biết rất nhiều chuyện, từ đây thôn yên tĩnh không còn yên tĩnh nữa, kẻ ác nên gặp báo ứng.

    Thiên đạo trợ cấp hệ thống: Hôm nay trợ cấp đã phát ra, mời ký chủ chú ý kiểm tra và nhận.

    Trợ cấp ngày thứ nhất: Mười cân gạo, năm cân ngũ cốc.

    Trợ cấp ngày thứ hai: Mười lon sửa bột, mười cân lúa mạch.

    Trợ cấp ngày thứ ba: Một trăm cân gạo, một trăm cân bột mì

    Không ăn hết, thật không ăn hết.

    Thiên đạo trợ cấp hệ thống: Một con mèo trông nhà.. và một người đàn ông chất lượng cao

    Cái gì?

    Cô chỉ muốn cùng con trai an ổn mà sống, không muốn đàn ông.

    Người đàn ông nào đó: Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, xin nhận lấy.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 1: Trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thanh Lam đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn mái nhà, nhìn hai viên ngói tráng men trên mái nhà, đồng tử đột nhiên mở to.

    Nơi này, thật giống như..

    Cô đã hiểu đây là nơi nào, chính là ngôi nhà mà cô đã sống hai năm ở kiếp trước, Kỷ Thanh Lam đột nhiên hoảng sợ, đưa đôi tay khô héo của mình ra, không ngừng mò mẫm xung quanh, cuối cùng sờ được một bọc ấm áp sau lưng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

    Con trai cô bây giờ vẫn còn sống.

    Ôm con trai trong tay, nhìn khuôn mặt gầy gò của nó, Kỷ Thanh Lam bật khóc, giọng nói khàn khàn không phát ra âm thanh, hốc mắt khô khốc cuối cùng cũng rơi một giọt nước mắt.

    Kiếp trước cô đã rơi hết nước mắt.

    Cửa gỗ mở ra, một người phụ nữ mặc quần áo màu xám chắp vá khắp nơi, bưng một chiếc bát sứ nứt nẻ đi vào.

    "Thanh Lam, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, chị nấu cháo cho em, thừa dịp còn nóng uống một chút."

    Nói là cháo, nhưng đáy bát chỉ có mấy hạt gạo.

    Nhìn thấy người tới, ánh mắt Kỷ Thanh Lam dữ tợn, gân xanh nổi lên hận không thể giết cô ta, đứa bé trong ngực bị đau khóc tỉ tê tỉnh dậy.

    Cô vội vàng vỗ nhẹ con trai, cúi đầu giấu đi sự căm hận trong mắt.

    Chính người này, người chị tốt cô tin tưởng Tường Khánh, vào lúc cô bệnh nặng không dậy nổi đã trộm thức ăn của cô và con trai, trộm sữa của con cô cho con trai nhỏ cô ta uống, cuối cùng còn trộm Tân Thành của cô, ở trong đội nói cô phát điên rồi bỏ trốn.

    Đau khổ của cô kiếp trước, chị dâu Tường Khánh chiếm một nửa.

    Đau thương kiếp trước trải qua, cô không muốn đối mặt một lần nữa. Cô có Tân Thành, cô muốn bảo vệ nó lớn lên bình an.

    Nhìn chị dâu Tường Khánh càng ngày càng gần, Kỷ Thanh Lam đã bình tĩnh lại, đẩy bát cháo trở lại, khàn giọng nói: "Chị dâu, cổ họng em bây giờ đau quá, không ăn được."

    Tường Khánh tỏ vẻ lo lắng, nhìn cháo trong bát rồi nói: "Trời lạnh lắm, nếu để yên thì sẽ nguội. Hay là chị bưng về đun nóng, nếu muốn uống thì kêu chị một tiếng."

    Kỷ Thanh Lam chịu đựng cơn đói trong bụng, gật đầu cảm ơn.

    Sao cô dám uống cháo có thêm thành phần đó.

    "Vậy em ngủ đi! Có chuyện thì gọi chị." Tường Khánh vừa nói vừa bưng chén đi ra ngoài.

    Kỷ Thanh Lam ôm Tân Thành nằm xuống, chậm rãi nhớ lại kiếp trước.

    Cô nhớ, kiếp trước lúc này cô đột nhiên bị cảm lạnh, sốt cao không hạ, nằm trên giường năm ngày, chính là nhờ Tường Khánh luôn đóng vai là người chị tốt chăm sóc. Nhưng bệnh của cô mãi không thấy khá hơn, sau đó Tân Thành biến mất, cô phát điên đi tìm, điều này khiến tình trạng của cô càng nghiêm trọng hơn.

    Tường Khánh tung tin đồn trong đại đội nói rằng cô bị điên. Thậm chí sau khi cô mất tích, cũng bị Tường Khánh nói thành bỏ trốn.

    Kỳ thật trong lòng cô biết rất rõ, cô vẫn luôn tỉnh táo, cô tận mắt nhìn thấy Tân Thành cô đau khổ tìm kiếm lại bị con trai lớn đội trưởng giết chết, chôn dưới gốc cây táo trong sân.

    Đêm đó, trăng cao gió lớn, tuyết rơi dày đặc, trời lạnh lẽo, con của cô mới có chút xíu, còn chưa kịp lớn.

    Cô phát điên phản kháng, bị bọn họ bắt lại, bịt miệng, không thể hét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mới sinh của mình bị tên súc sinh kia hại chết, trơ mắt nhìn bọn họ đào hố chôn nó.

    Sau khi chết linh hồn cô không tiêu tan, một mực vương vấn trong nhà đội trưởng. Chỉ đến lúc đó cô mới hiểu được nguyên nhân bất hạnh của mình.

    Nguyên nhân của mọi chuyện thực ra là do chồng cô, Lương Khiêm.

    Cô và Lương Khiêm lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã. Năm 1968, Lương Khiêm được chuyển đến đại đội Hồng Hà, cô không hề do dự đi theo hắn.

    Cô là con liệt sĩ, mỗi tháng nhận được 20 tệ trợ cấp. Vì vậy, cô và Lương Khiêm ở nông thôn dù điều kiện khó khăn nhưng cuộc sống vẫn khá tốt.

    Lương Khiêm dáng dấp tốt, lại có tài văn chương. Mặc áo sơ mi trắng, quần tây cô mua, ở trong thôn chính là một cảnh đẹp, đảm nhiệm chủ trì đại hội văn nghệ. Thiếu nữ trong thôn không ai không thích hắn, trong đó có cả con gái đội trưởng Hướng Lan Lan. Chỉ là Lương Khiêm một lòng ở bên cô, khi đó trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào, ước mơ về tình yêu.

    Năm 1972, Lương Khiêm cầu hôn cô, cô đồng ý không chút do dự. Hai người tổ chức đám cưới, định cư tại đại đội Hồng Hà.

    Cô nghĩ mình đã gả cho tình yêu.

    Sau khi kết hôn một năm, cô sinh một đứa con.

    Cùng năm đó, đồng đội của bố mẹ cô không đành lòng cô có con nhỏ chịu khổ ở nông thôn, rốt cuộc tìm được cơ hội để cô trở về thành phố, tiếc là chỉ còn một chỗ, cô không chút do dự nhường cho Lương Khiêm, để Lương Khiêm quay lại trước.

    Bởi vì Lương Khiêm đã nói với cô, chỉ cần cô ở nông thôn, đồng đội của bố mẹ cô nhất định sẽ tìm cách.

    Trước khi rời đi, Lương Khiêm đã thề với cô nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp đưa mẹ con cô về thành phố.

    Cô đã chờ ba tháng, từ hạ đến thu, con trai mới sáu tháng, cô đã nhận được tin dữ của Lương Khiêm.

    Bệnh qua đời.

    Cô không chịu nổi đả kích, bệnh không dậy nổi. Sự đau khổ của cô cũng bắt đầu từ lần bệnh này.

    Con trai bị hại, cô bị cầm tù rồi chết.

    Sau khi chết, linh hồn của cô lang thang khắp thế gian suốt hai mươi năm, luôn quanh quẩn ở nhà đội trưởng, không ra được cũng không thể chuyển kiếp.

    Nhất định là đang chờ con trai, cô luôn nghĩ như vậy.

    Cho đến một ngày, cô nhìn thấy chồng mình vốn nên chết từ hai mươi lăm năm trước lấy thân phận con rể xuất hiện trong Hướng gia.

    Lúc này hắn công thành danh toại, phong độ nhẹ nhàng, giống như thiếu niên áo trắng năm đó, bên người hắn là người vợ đoan trang ưu nhã Hướng Lan Lan, còn có một đứa con trai ưu tú, gọi Hướng đội trưởng là ông ngoại.

    Thiếu niên tên là Hướng Tân Thành.

    Đầu óc hỗn loạn hai mươi năm, cuối cùng Kỷ Thanh Lam cũng hiểu ra.

    Cô như điên lao về phía Lương Khiêm, muốn bắt lấy hắn hỏi cho rõ, tại sao hắn lại kết hôn với Hướng Lan Lan? Vì sao con trai của hắn và Hướng Lan Lan cũng tên là Tân Thành?

    Đáng tiếc cô chỉ là một linh hồn, cô hết lần này đến lần khác xuyên qua người Lương Khiêm, đều không bắt được một góc áo của hắn.

    Không biết qua bao lâu, cô mệt mỏi, rúc vào góc khóc tuyệt vọng, nghe thấy mẹ con Hướng Lan Lan đắc ý nói chuyện.

    Hóa ra Lương Khiêm sau khi về quê đã thông đồng với Hướng Lan Lan, ngoài mặt sống chung với cô, hưởng thụ tài nguyên cô mang đến cho hắn, cùng cô kết hôn, có con, một bên sớm tối lui tới với Hướng Lan Lan, cùng lúc đó hai người bọn họ cũng đã mang thai, có con.

    Sau khi Lương Khiêm trở về thành phố, nói dối cô bệnh chết ở nông thôn, chỉ để lại đứa con trai ốm yếu.

    Hướng Lan Lan lấy thân phận mẹ nuôi đưa con trai ruột của mình đến Bắc Kinh gặp Lương Khiêm. Đồng đội của cha mẹ cô vì Tân Thành mới sắp xếp việc làm cho hai người họ. Lương Khiêm thông qua quan hệ không ngừng leo lên, ngồi ở vị trí cao..

    Một nhà bọn họ ăn thịt người, cuộc sống rất hạnh phúc.

    Cô hận, cô rất hận!

    Linh hồn Kỷ Thanh Lam cuối cùng cũng điên rồi.

    Khi tỉnh dậy lần nữa, cô lại trọng sinh, trở lại lúc trước khi bi kịch bắt đầu. Lúc này, Hướng Lan Lan đã bí mật đi theo Lương Khiêm trở về thành phố!

    Bụng cồn cào vang lên, Tân Thành trong ngực phát ra tiếng kêu yếu ớt.
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười hai 2024
  4. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 2: Thiên đạo hệ thống trợ cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thanh Lam miễn cưỡng ngồi dậy, sống lại một đời, thù lớn chưa trả, cô không thể chết đói.

    "Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được Thiên đạo hệ thống trợ cấp. Xin hỏi bây giờ có muốn ràng buộc không."

    Đầu óc Kỷ Thanh Lam mờ mịt. Cô ở trạng thái linh hồn quá lâu, bây giờ sống lại còn có hệ thống?

    Trợn to mắt nhìn một tấm bảng trong suốt xuất hiện trước mắt, điều cuối cùng cô nghe được khi ý thức ở trạng thái linh hồn chính là giọng nói này. Hệ thống là gì?

    "Xin hỏi bây giờ có muốn ràng buộc không?"

    "Ngươi là cái gì?" Kỷ Thanh Lam nhìn chằm chằm vào tấm bảng hỏi.

    "Ta chính là Thiên Đạo hệ thống trợ cấp, gọi tắt là hệ thống trợ cấp. Thấy kiếp trước số mạng ký chủ thê thảm, Thiên Đạo cảm thông, đưa ra bồi thường, mỗi ngày chúng ta đều sẽ cung cấp vật tư trợ cấp cho ký chủ."

    "Xin hỏi bây giờ có muốn ràng buộc không?"

    Ục ục..

    Bụng đói kêu lên.

    Cuối cùng, Kỷ Thanh Lam cắn răng, trói buộc!

    So với bây giờ còn gì có thể tồi tệ hơn?

    "Ràng buộc thành công, ta là hệ thống riêng của ngươi, số 00011515, ngươi có thể gọi ta 515, lập tức phát vật tư hôm nay." Một vòng sáng nho nhỏ xoay tròn trên nền, sau đó Kỷ Thanh Lam đột nhiên nhìn thấy có thêm ba món đồ.

    "Chúc mừng kí chủ đã thu được mười cân gạo, năm cân thịt ba chỉ. Trong ba lô chỉ có thể cất giữ vật phẩm của hệ thống, xin hãy cẩn thận khi sử dụng. Để gọi ta chỉ cần nói thầm trong lòng là được. Ta sẽ phục vụ ngài bất cứ lúc nào."

    "Thấy hiện tại ký chủ đang bệnh, 515 đặc biệt trợ cấp cho ký chủ một hộp thuốc đặc trị, chúc ký chủ nhanh chóng bình phục, ngày mai gặp lại."

    Giọng nói nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một tấm bảng trong suốt treo trước mặt cô.

    Trong ba ngăn có một bao gạo, một miếng thịt ba chỉ lớn và một hộp bìa cứng hình chữ nhật không có chữ viết.

    Kỷ Thanh Lam đưa tay ra, trước mắt hiện lên một cảnh tượng thần kỳ, tay cô nắm lấy túi gạo, nặng nề trực tiếp rơi xuống đất, mấy hạt gạo trắng bóng loáng rơi xuống đất, cô vừa mừng vừa sợ, khom người xách túi không dám buông tay.

    Hóa ra là sự thật.

    Đói bụng không cho cô nhiều thời gian do dự, cô nhanh chóng lấy ra hộp carton bên trong có mười gói nhỏ cũng không có chữ nào, lúc này Kỷ Thanh Lam nào quản những thứ này.

    Nếu không uống thuốc, cô không phải chết vì bệnh thì cũng bị những người đó hại chết.

    Tuyệt không thể lặp lại số mạng lần trước.

    Xuống giường đi đến bàn lấy bình giữ nhiệt. Đáng tiếc bình giữ nhiệt trống rỗng, một giọt nước nóng cũng không có.

    Tường Khánh thậm chí còn không chuẩn bị nước nóng cho cô. Có vẻ họ đã sớm có ý định đối phó cô.

    Nghĩ đến kiếp trước, Kỷ Thanh Lam loạng choạng đi vào bếp nhóm lửa nấu cơm.

    Ngôi nhà này là nhà cưới được xây sau khi cô và Lương Khiêm kết hôn, sử dụng tiền tiết kiệm của bố mẹ cô, Lương Khiêm một phân tiền cũng không bỏ ra. Lúc đó, cô đã làm theo lời đề nghị của Lương Khiêm, xây ba ngôi nhà cộng với một căn phòng bên ngoài. Ngoài cửa là mảnh đất rộng bằng phẳng để trồng rau.

    Lương Khiêm nói sau khi kết hôn họ sẽ có con. Sinh lão đại lão nhị lão tam, đến lúc đó khẳng định không thể ở được, không bằng xây luôn một lần.

    Sau đó, ngôi nhà bị con trai thứ của Hướng đội trưởng chiếm. Một nhà bảy miệng ăn dĩ nhiên ở không được.

    Cô ngu ngốc! Tin lời nói dối của Lương Khiêm.

    Phòng bên ngoài một nửa là phòng bếp, một nửa là kho chứa củi. Phía sau kho củi dựng một túp lều rộng 5m vuông làm nhà vệ sinh.

    Về quê năm năm, các cô thực sự không chịu được mùi nhà vệ sinh ở nông thôn, vì vậy lúc sửa nhà đã xây nhà vệ sinh, cũng thuận lợi để dễ giặt giũ.

    Trên bếp không có gì, Tường Khánh nào có hâm nóng cháo cho cô.

    Đồ ăn cô chuẩn bị trong bếp cũng bị Tường Khánh dọn sạch, không để lại cho cô một lá rau nào, xem ra Tường Khánh biết cô không dậy nổi, dứt khoát không giả vờ nữa.

    Kỷ Thanh Lam thuần thục bắt nồi nước sôi, lấy hai nắm gạo rửa sạch đổ vào nồi sắt.

    Vì Lương Khiêm, cô từ một kiều nữ biến thành một cô thôn nữ, cam tâm tình nguyện vì hắn rửa tay làm canh.

    Đáng tiếc là tình thâm lại nuôi ra một con chó.

    Cô nhất định cháu gái đội trưởng là não yêu đương.

    Nửa giờ sau, Kỷ Thanh Lam uống xong cháo thịt băm thơm phức mới có cảm giác sống lại, sau đó dùng thìa đút cháo trắng đặc cho tiểu Tân Thành.

    Sữa cô mua cho con trai đã bị Tường Khánh trộm mất, giờ chỉ có thể ăn thứ này.

    Đứa bé chéo miệng, nhìn Kỷ Thanh Lam, a a kêu, biểu thị muốn nhiều hơn nữa.

    Tiểu Tân Thành mấy ngày nay không ăn uống nhiều, Kỷ Thanh Lam cũng không dám cho nó ăn quá nhiều, chỉ cho nó ăn nửa bát liền ôm lấy Tân Thành, thấp giọng nói: "Bé con của mẹ, ăn nhiều bụng sẽ đau, lát nữa chúng ta ăn sau."

    Đứa bé nhìn mẹ, thấy mẹ không chịu cho cậu uống cháo thơm, mím môi muốn khóc. Kỷ Thanh Lam nhanh chóng ôm lấy nó, dỗ dành một hồi.

    "Đi ngủ đi! Đói bụng thì ăn nữa." Kỷ Thanh Lam lại thay tã cho con trai, dỗ nó ngủ.

    Sau khi ăn xong, cô cảm thấy khỏe khoắn hơn, cả người cũng tràn đầy năng lượng, đầu cũng không còn đau nhiều nữa, nhưng Kỷ Thanh Lam vẫn lấy một gói thuốc uống vào.

    Cô đặt túi gạo và thịt vừa lấy ra đặt vào trong vào không gian hệ thống. Vừa rồi lúc nấu cô đã nghiên cứu, chỉ cần nghĩ thầm 515, bảng điều khiển sẽ xuất hiện, hết nghĩ thầm, bảng điều khiển sẽ biến mất.

    Cô rửa nồi bát đĩa ba lần cho đến khi không còn mùi thịt nữa, khôi phục căn bếp về trạng thái ban đầu rồi nằm lại trên giường.

    Nhìn cuốn lịch treo trên tường, ngày 8 tháng 11 năm 1973, ngày tám đầu đông. Cô nhớ chính đêm nay Tường Khánh đã trộm Tân Thành.

    Kỷ Thanh Lam nằm trên giường, suy nghĩ tiếp theo nên ứng phó như thế nào, cô chỉ có một thân một mình, nhất định không đấu lại Tường Khánh cấu kết với đội trưởng.

    Cô cũng không thể đi trong thôn, vì rất dễ bị Tường Khánh phát hiện. Cô phần nào hiểu được cách kiếp trước đối phương tung tin đồn.

    Ai có thể tin được lời của một kẻ điên?

    Nghĩ tới nghĩ lui, cô không tìm được mấy người có thể tin, hóa ra nhân duyên kiếp trước cô kém cỏi như vậy, vẫn luôn sống trong tháp ngà do Lương Khiêm tạo ra.

    Đột nhiên, cô nghĩ đến một người, rất nhanh hành động, gọi 515, chia hai cân gạo, đi ra từ cửa sau, tránh nhà Hướng Tường Khánh cách vách, một đường chạy như bây vào điểm tri thanh.

    Điểm tri thanh là một dãy nhà gỗ tầng trệt. Hôm nay không có mấy người, có thể trở về thanh liền nghĩ hết biện pháp trở về thành, còn những người không còn hy vọng thì đã định cư trong thôn.

    Sau khi thành gia liền rời khỏi điểm tri thanh, hiện nay điểm tri thanh có sáu người, bốn nam hai nữ.

    Người cô muốn tìm là Hàn Viễn Quân, người có học thức đến đầu tiên. Người này tính tình cổ quái, không giao tiếp nhiều với những thanh niên có học khác. Nhưng anh ta thường bí mật đến gặp cô đổi phiếu lương thực.

    Lúc này trong thôn đã bắt đầu vào đông, không có nhiều người đi làm, cũng không đến lượt thanh niên có học.

    Những thanh niên có học đều lên núi tìm thức ăn, xung quanh cũng không có ai.

    Kỷ Thanh Lam rất nóng nảy, cô không có nhiều thời gian chờ đợi, Tường Khánh có thể tới nhà cô bất cứ lúc nào, cô đành phải đánh cược một lần, đem gạo giấu dưới chân tường, viết một tờ giấy nhét vào khe cửa phòng Hàn Nguyên Quân.

    Trời đã tối, Tường Khánh đi tới, Kỷ Thanh Lam đưa lưng về phía cô, không khỏi bĩu môi, đi tới quan tâm hỏi: "Thanh Lam, em thấy khỏe hơn chưa?"
     
  5. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 3: Bị bắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thanh Lam yếu ớt quay đầu lại, làm bộ tội nghiệp nhìn Tường Khánh nói: "Chị dâu, em đau đầu quá, họng cũng đau, quả thực không chịu nổi, hay là chị mua thuốc giúp em đi."

    Vừa nói, cô vừa run rẩy lấy tiền từ dưới gối ra, cô chỉ giả vờ, sau khi uống thuốc cô đã đỡ hơn.

    Đôi mắt của Tường Khánh sáng lên khi nhìn thấy những tờ tiền mới toanh. Cô ta nhanh chóng chộp lấy đi ra ngoài.

    "Chị lập tức đi mua thuốc cho em."

    Kỷ Thanh Lam lạnh lùng nhìn cô ta. Kiếp trước Tường Khánh vì bệnh của cô đã lừa cô không ít tiền. Kết quả bệnh của cô ngày càng nặng hơn.

    Rất nhanh, Tường Khánh đã chạy trở lại, trong tay cầm hai viên thuốc không màu, thở hổn hển nói: "Trần mù không cho thuốc, đây là ta vất vả mới mua được, còn thiếu hai hào."

    "Cảm ơn chị dâu, em sẽ trả chị tiền thiếu." Kỷ Thanh Lam cầm lấy thuốc, mở gối ra, lấy ví, một xấp tiền xuất hiện trước mặt Tường Khánh.

    Tường Khánh nhìn thẳng vào nó, ánh mắt tham lam lộ rỏ, hai tay không ngừng run rẩy, hận không thể đoạt lấy ngay lập tức.

    Cô ta hối hận nói chỉ thiếu hai hào, hai hào nào đủ, phải là hai tệ. Kỷ Thanh Lam vẫn còn nhiều tiền như vậy, không biết sau này sẽ có lợi cho ai.

    Kỷ Thanh Lam giống như cố tình không tìm được tiền lẻ, cô đếm vài xu rồi đưa cho Tường Khánh, ngay trước mặt cô ta để túi tiền vào trong gối, lại đem bốn tờ năm xu để ở trong tay đếm qua đếm lại ba lần giống như xác nhận rồi đưa cho Tường Khánh.

    "Cảm ơn chị dâu đã vất vả, chị giữ lại hai xu này đi."

    "Ai!"

    Kỷ Thanh Lam giả vờ không có nước uống thuốc, nhờ Tường Khánh đun một ít nước sôi. Tường Khánh bất đắc dĩ bưng bát nước quay lại, Kỷ Thanh Lam mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, chỉ nói rất khó chịu liền nuốt luôn mấy viên thuốc, bây giờ cảm thấy rất buồn ngủ.

    Tất nhiên là cũng không ăn tối.

    Tường Khánh liếc nhìn chiếc gối của Kỷ Thanh Lam, miễn cưỡng rời đi.

    Bước vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Những cơn gió bắc mang theo những hạt tuyết từ trên trời rơi xuống bay thẳng vào cổ, các vết nước lạnh đến mức có thể đóng băng.

    Đến buổi tối, người của đại đội Hồng Hà cũng thu dọn đồ đạc từ sớm, nằm trên chiếc giường ấm áp.

    Hai bóng người màu đen bắt tay, rụt cổ, lặng lẽ âm thầm đi vào nhà Kỷ Thanh Lam, dừng lại bên cửa sổ.

    Một người cầm dao, nhẹ nhàng cạy cửa sổ, cúi nửa người vào. Người còn lại nhìn quanh, thấy đồng bọn ôm món đồ đi ra ngoài, không khỏi vui mừng, nhỏ giọng hỏi: "Nào, đi mau."

    "Bệnh gần chết, nào có sao." Đó là giọng nói của Tường Khánh, người bên cạnh cô ta không ai khác chính là con trai thứ của thôn trưởng Hướng Cường.

    Hai người ôm gói đồ rời đi.

    Trên đường đi, Tường Khánh còn đang suy nghĩ về chiếc ví dưới gối của Kỷ Thanh Lam, phải như thế nào mới thần không biết quỷ không hay lấy được.

    Cô ta nhất định muốn chiếm làm của riêng.

    Khi ra đến đường chính, bùn trên đường khiến hai người không để ý đến gói đồ trên tay, chỉ chú ý đến dưới chân, nếu không sẽ thực sự té xuống bùn.

    Một tia sáng đột nhiên chiếu tới, khiến hai người run rẩy. Gói đồ trong tay Tường Khánh rơi thẳng xuống đất.

    "Là ai?"

    Hai người không để ý tới cái gói trên mặt đất vì mấy tia sáng đã chiếu thẳng vào mặt họ.

    Một nhóm năm người nhanh chóng tới gần. Người đứng đầu nhìn thấy hai người, nhìn chiếc túi trên mặt đất, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Hướng Cường, Tường Khánh, sao các ngươi lại đây? Đêm hôm khuya khoắt.."

    Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ?

    "Nói gì vậy? Chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi." Tường Khánh nhanh chóng giải thích, cô ta không gánh nổi tội này.

    "Đúng vậy! Tôi vừa đi chơi về, lúc đi ra vừa lúc gặp được chị dâu." Hướng Cường cũng giải thích.

    Người đứng đầu liếc nhìn nhà của Hướng Tường Khánh cách đó không xa, rồi nhìn hai người, lời giải thích của Hướng Cường không thể nào tin được.

    "Đêm hôm khuya khoắt chị dâu ra ngoài làm gì?"

    "Ta ra ngoài xem rau không được sao!" Tường Khánh thẹn quá hóa giận nói. Cô ta rất căng thẳng, sợ bọn họ phát hiện Tân Thành trên mặt đất.

    Thực ra mọi người đã phát hiện ra, ngay lúc người cầm đầu đang định nhặt chiếc túi trên mặt đất lên thì lại bị Hướng Cường kéo lại.

    Hướng Cường vội vàng kéo người nói: "Ngũ ca, sao các ngươi lại tới đây! Đêm lạnh như vậy."

    Ngươi kêu Ngũ ca kia là Trương Kiến Quốc, là đội trưởng dân binh trong thôi, chỉ nghe hắn giải thích: "Gần đây trong thôn có người trộm đồ ăn, thư ký bảo chúng ta buổi tối đi tuần tra, nếu không có chuyện gì thì các ngươi nhanh chóng quay về đi!"

    Trương Kiến Quốc bị Hướng Cường kéo lại, không nói gì, định để người rời đi.

    "Ngũ ca, dưới đất có một cái gói." Một thiếu niên phía sau hét lên, sau đó ánh đèn pin chiếu vào cái gói đó.

    Nhất thời, chiếc túi vải lộ ra trước mắt mọi người.

    Hướng Cường hoảng sợ muốn nhặt lên nhưng lại bị người ngăn lại.

    "Đứng yên, không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ bắn." Dân binh phía sau Trương Kiến Quốc đã chĩa súng vào Hướng Cường.

    Hướng Cường thực sự không dám động, mặc dù những người dân binh này đều là người trong thôn, nhưng lại nghe lời thư ký Trương, không nghe cha hắn.

    Trương Kiến Quốc nhìn một cái, bước tới nhặt chiếc túi lên.

    Trái tim của Hướng Cường và chị dâu Tường đều đều vọt lên tận cổ.

    "Không liên quan đến tôi! Là Hướng Cường làm." Tường Khánh điên cuồng khoát tay, từng bước một lui về nhà, lại bị một tên dân binh ngăn cản.

    Sắc mặt Hướng Cường xám như tro tàn..

    Đồ đàn bà ngu xuẩn, hắn hận không thể một cước đá chết.

    Cái gói được mở ra trước mặt hai người, bên trong lộ ra một bộ quần áo, không phải đứa trẻ.

    Tim Hướng Cường rơi xuống, sau đó lại bị nhấc lên.

    Chỉ thấy Trương Kiến Quốc từ trong quần áo lấy ra một chiếc ví chứa đầy tiền và phiếu, ngoài ra còn có một chiếc nhẫn vàng và một đôi bông tai vàng.

    "Đây là ví của Kỷ Thanh Lam, các ngươi là kẻ trộm." Trương Kiến Quốc hét lên, sau đó cùng bốn người dân binh lao tới.

    Kỷ Thanh Lam ở đại đội Hồng Hà cũng đã mấy năm, rất nhiều người đã nhìn thấy cô sử dụng chiếc ví thêu này.

    Những chiếc ví sa tanh thêu hỉ thước mọc trên hoa mận đã khiến tất cả các cô nương và tiểu tức phụ trong ghen tị đỏ mắt.

    Đây là mảnh lụa duy nhất trong thôn.

    Sáng sớm, Kỷ Thanh Lam ôm Tân Thành đi theo vợ Trương Kiến Quốc đến văn phòng thôn ủy, gió bắc thổi thẳng vào mặt, khiến hai má cô mất đi tri giác, gió lạnh chui vào người, cô chỉ đành dùng khăn che gần hết khuôn mặt, lại ôm Tân Thành càng chặt hơn.

    "Thanh Lam muội tử, chị giúp em ôm một lát nhé!" Vợ của Trương Kiến Quốc, Lưu Ngọc Mai là nhân viên văn phòng kế hoạch hóa gia đình.

    "Cám ơn chị dâu, em còn ôm được." Kỷ Thanh Lam mỉm cười cảm ơn Liễu Ngọc Mai.

    Hai người đi qua cây cầu đá, Kỷ Thanh Lam nhìn xuống dòng sông Hồng Thủy đóng băng dưới chân cầu. Lúc này, vào mùa đông, dòng sông đã đóng băng, cô nhớ kiếp trước mấy ngày đó cô điên cuồng tìm Tân Thành, cháu gái năm tuổi nhà thư ký Trương rơi xuống sông Hồng Thủy chết đuối.

    Cũng là đứa con đầu lòng của Lưu Ngọc Mai.

    Sau khi qua cầu đá là sân phơi của đội, văn phòng ủy ban thôn cũng ở đây.
     
  6. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 4: Muốn xử lý như thế nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Thanh Lam được dẫn vào phòng làm việc, bên trong đã ngồi không ít người, bao gồm cả bí thư thôn, đội trưởng, trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình, đội trưởng dân quân..

    Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, trong đó có người mà cô từng ghét hai mươi năm trước, khớp với khuôn mặt mà cô nhớ.

    Khi hận thù thành hiện thực, Kỷ Thanh Lam cúi đầu, đè xuống hết thảy hận ý, giả vờ vô tội.

    Hướng Cường và Tường Khánh bị trói hai tay, ngồi xổm trong góc, cúi đầu không dám nói gì. Đội trưởng mặt âm trầm, hai mắt Hướng Tường Khánh ứ máu, ánh mắt nhìn Hướng Cường như muốn giết người.

    "Chị dâu, chị sao vậy? Sao chị lại ở đây?" Vẻ mặt Kỷ Thanh Lam ngạc nhiên như thể vừa nhìn thấy ai đó, lo lắng nhìn chị dâu đáng thương bất lực, rồi hỏi thư ký Trương.

    "Thư ký Trương, đội trưởng, chuyện gì thế này? Sao anh lại trói chị dâu lại?"

    Thư ký Trương không trả lời, chỉ đặt gói đồ đặt lên bàn, hỏi Kỷ Thanh Lam: "Kỷ tri thanh (*), những thứ này có phải của cô không."

    (*) tri thanh: Thanh niên trí thức

    "..."

    Kỷ Thanh Lam mở túi ra, kêu lên: "Là quần áo của tôi, ví của tôi, tiền của tôi.. sao lại ở đây?"

    Kỷ Thanh Lam hốt hoảng mở ví tiền ta, đếm tiền và phiếu bên trong.

    Chiếc nhẫn vàng lăn xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai, đánh vào lòng mọi người.

    Thư ký Trương cau mày nhìn, Kỷ tri thanh giống như không quá thông minh, bị mất đồ cũng không biết.

    Được rồi! Kỷ tri thanh ngay từ đầu đã không thông minh, mọi người trong thôn đều biết.

    Kỷ Thanh Lam đếm hồi lâu, phát hiện không thiếu cái nào thở phào nhẹ nhõm.

    Cô ôm chặt ví trong tay, vừa khóc vừa hỏi Thư ký Trương: "Sao ví của tôi lại ở đây? Đây là số tiền duy nhất tôi có, tôi.."

    Cô đáng thương đến mức không nói tiếp được.

    Thư ký Trương ho nhẹ, giải thích: "Đêm qua khi đội dân quân đang tuần tra, phát hiện ra hai người khả nghi, đồ chính là lục soát được trên người họ."

    Thư ký Trương nói điều này rất thông minh, đổi từ 'rơi' thành 'lục soát'.

    Ý nghĩa liền hoàn toàn khác.

    Kỷ Thanh Lam không dám tin nhìn Tường Khánh: "Chị dâu, sao chị lại trộm tiền của em?"

    Kiếp trước cô chỉ biết Tường Khánh trộm Tân Thành, thì ra Hướng Cường cũng tham gia, như vậy sẽ tốt hơn.

    "Chị không có trộm." Tường Khánh đáng thương giải thích, nhưng lại không giải thích được tại sao.

    Làm sao cô ta biết họ trộm một đứa trẻ, kết quả lại lấy trộm một chiếc ví?

    Chẳng lẽ cô ta phải nói là trộm sai rồi, họ vốn là định trộm đứa bé?

    Cái này khẳng định không thể nói!

    Trộm đứa bé thì không biết sẽ chết như thế nào?

    Tường Khánh không dám lên tiếng, nếu không trộm tiền, chẳng lẽ nửa đêm hẹn hò với Hướng Cường?

    "Chỉ là đêm qua chị không ngủ được nên ra ngoài nhìn ruộng rau." Cô ta cúi đầu thật sâu, không dám trực tiếp nói ra Hướng Cường, người ta dẫu gì cũng là con trai của đội trưởng.

    Hướng Cường lại nói: "Là cô ta trộm, đêm qua tôi về trễ thấy cô ta cầm một cái túi từ sau nhà Kỷ tri thanh đi ra."

    Tường Khánh kinh ngạc, giật mình nhìn Hướng Cường, vội vàng giải thích.

    "Không phải tôi, tôi không có trộm.."

    "Tường Khánh, không phải cô thì là ai. Mấy ngày nay đều là cô chăm sóc Kỷ tri thanh, chẳng lẽ Hướng Cường biết cô ấy giấu tiền ở đâu không?" đội trưởng Hướng hù dọa nói.

    "Hôm qua đầu tôi rất khó chịu liền đưa tiền cho chị dâu nhờ mua thuốc cho tôi, kết quả còn thiếu hai xu nên tôi lấy ví ra đưa tiền cho chị ấy." Kỷ Thanh Lam lẩm bẩm, nhìn Tường Khánh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

    "Chị dâu, em tin tưởng chị như vậy, sao chị lại muốn trộm tiền của em? Đây là tiền cứu mạng của em! A Khiêm không có ở đây, em chỉ còn lại chút này thôi, chị muốn em sống thế nào, ô.. ô.. ô."

    Kỷ Thanh Lam thương tâm khóc.

    Thư ký Trương nghe nghe vậy, liền để Trương Kiến Quốc gọi Trần mù đến. Phòng khám ở nông thôn ở bên cạnh, Trần mù rất nhanh đã tới. Tường Khánh thấy Trần mù đi vào, sắc mặt của cô ta càng tái nhợt hơn. Lẩm bẩm muốn nói gì đó, lại bị đội trưởng Hướng trợn mắt nhìn.

    Trần mù không hẳn là mù thật, chẳng qua là bị cận thị nặng, phải đến gần mới nhận ra được người.

    Hắn vừa nghe liền lắc đầu.

    "Hôm qua tôi không gặp Tường Khánh."

    "Không phải, hôm qua chị dâu giúp tôi mua hai viên thuốc, dùng một tệ hai xu. Còn có mấy ngày trước cũng tiêu của tôi mấy tệ mua thuốc."

    Kỷ Thanh Lam giải thích, mọi người vừa nghe, đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

    Kỷ tri thanh này quả nhiên hào phóng, nhà ai bị bệnh không phải đều cố vượt qua, cô còn tiêu tiền, thật là nhiều tiền không có nơi nào để tiêu.

    Quả nhiên là một kẻ ngốc.

    Trần mù nghe vậy lắc đầu: "Trong phòng khám không có loại thuốc nào một tệ. Thuốc nào mà một tệ hai, tiên đan sao! Hơn nữa, hôm qua Tường Khánh không đến, mấy ngày trước cũng không có đến."

    Hắn lần nữa nhấn mạnh Tường Khánh chưa bao giờ đến phòng khám.

    Mọi người nghi ngờ, Tường Khánh không có đến phòng khám mua thuốc, vậy thuốc Kỷ Thanh Lam uống tới từ đâu ra, tiền đi đâu rồi?

    Kỷ Thanh Lam cũng sửng sốt, nhìn Tường Khánh, không thể tin nói: "Chị dâu không mua thuốc sao? Vậy thuốc hôm qua từ đâu ra? Chẳng trách hôm qua sau khi uống thuốc em liền cảm thấy thần chí không rõ, ngủ mê mang."

    Đội trưởng Hướng vừa nghe liền đập bàn, nói với Thư ký Trương: "Chắc chắn là độc phụ này, lừa tiền của Kỷ tri thanh, mua thuốc giả. Đêm qua lại đột nhập vào nhà trộm cắp, chuyện này còn cần phải nghĩ sao."

    "Không phải tôi, không phải tôi trộm, là Hướng Cường trộm." Tường Khánh liều mạng giải thích.

    Hướng Tường Khánh cũng tiến cầu tha thứ: "Chú ba, tôi không dám trộm, nhất định là có hiểu lầm gì đó."

    Đội trưởng Hướng sải bước tới tát vào mặt cô ta một cái, tiếng tát khiến lỗ tai mọi người trong phòng đều muốn ê ẩm. Tường Khánh ngã xuống đất, trên mặt nhanh chóng xuất hiện năm dấu tay đỏ, nửa mặt nhanh chóng sưng lên. Nông dân làm việc quanh năm, khí lức lớn thế nào không cần nói.

    Hướng Tường Khánh sợ hãi đến mức không nói nên lời.

    Kỷ Thanh Lam rũ mắt, cô đương nhiên biết sức lực đội trưởng Hướng lớn thế nào, kiếp trước khi cô còn sống đã bị lão súc sinh này hành hạ không ít.

    "Nhân chứng vật chứng đều có, cô còn muốn vu oan cho Hướng Cường nhà tôi."

    "Có hiểu lầm gì không? Mấy ngày nay cô ta giúp chăm sóc Kỷ tri thanh. Chỉ có cô ta mới vào được nhà Kỷ tri thanh, chỉ có cô ta biết Kỷ tri thanh giấu tiền ở đâu. Không phải cô ta thì là ai? Chẳng lẽ cô muốn vu oan Hướng Cường vào nhà Kỷ tri thanh à?"

    Hướng Cường cũng nói theo: "Đúng vậy, làm sao tôi có thể vào phòng nữ đồng chí? Cô dám tạt nước bẩn vào người tôi, cẩn thận tôi đánh con trai cô."

    Tường Khánh nghe đến chữ con trai liền sợ hãi. Con trai lớn của cô ta năm nay mười bảy tuổi, đang đi học lái xe trong đội vận tải của huyện đội, là đội trưởng Hướng giới thiệu đi.

    Đội trưởng Hướng lại nghiêm khắc đánh con trai mình. "Đồ khốn nạn. Đi loạn bên ngoài, bị người lừa còn tránh ai? Lão tử đánh chết mày."

    Đội trưởng Hướng thực sự đã dạy cho con trai mình một bài học, thư ký Trương vội vàng ngăn cản, kéo hắn nói: "Lão Hướng! Đừng đánh, có chuyện thì về nhà thương lượng, chúng ta còn có chuyện cần phải xử lý."

    "Ai! Gia môn bất hạnh, xảy ra chuyện như vậy, Tường Khánh là cháu tôi, tôi không dễ xử lý, đưa đến công an hay đưa đến nông trường, lão Trương, anh quyết định đi! Tôi quyết không hai lời." Nói xong, đội trưởng Hướng ngồi trên ghế thở dài.

    Chuyện gì đã xảy ra không thể rõ ràng hơn. Tường Khánh thấy tiền nổi lòng tham, trộm tiền của Kỷ tri thanh.
     
  7. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 5: Công an tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.

    Tường Khánh và Hướng Tường Khánh liên tục cầu xin tha thứ, cầu xin Thư ký Trương và Hướng đội trưởng, trông thật đáng thương.

    Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét.

    Kỷ Thanh Lam cũng hiểu tại sao kiếp trước Tường Khánh lại muốn cướp Tân Thành, còn phải tung tin đồn cô bị điên, thì ra là vì cô trai.

    Con trai lớn nhà Hướng đội trưởng lái xe tải cho đội vận tải quận, xin chỗ cho một công nhân tập sự không khó, đuổi việc lại càng dễ hơn.

    Thư ký Trương suy nghĩ một lúc rồi hỏi Kỷ Thanh Lam: "Kỷ tri thanh, tiền là của cô, cô muốn xử lý chuyện này như thế nào?"

    Lúc này Tường Khánh mới tỉnh táo lại, chạy đến chỗ Kỷ Thanh Lam, vừa khóc vừa cầu xin: "Kỷ muội, là chị bị lừa làm chuyện không nên làm, em tha thứ cho chị đi! Chị đem tiền trả lại cho em."

    Những người khác biết Thư ký Trương muốn dàn xếp ổn thỏa, trong thôn xuất hiện chuyện như vậy, bất kể là Thư ký Trương hay Hướng đội trưởng đều không được lợi.

    Phụ Liên Chủ, giám đốc Liên đoàn Phụ nữ đứng ra giảng hòa: "Dù chuyện có lớn đến đâu thì Kỷ tri thanh cũng không có chuyện gì. Tường Khánh trả lại số tiền, bồi thường cho Kỷ tri thanh ba mươi cân lương thực, chuyện này liền kết thúc đi!"

    Những người khác gật đầu đồng ý. Cũng có người im lặng không nói.

    Kỷ Thanh Lam ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, nhìn Tường Khánh đang khóc nức nở, đôi mắt lóe lên vẻ không đành lòng.

    Bộ dáng này của cô trong mắt đám người thư ký Trương là bình thường, trước kia cô luôn đi theo Lương Khiêm, gặp chuyện cũng là Lương Khiêm ra mặt, vì vậy Thư ký Trương luôn cho rằng Kỷ tri thanh thật ngu ngốc.

    Người ngu còn nhiều tiền.

    Cuối cùng, Kỷ Thanh Lam không chịu nổi tiếng khóc của Tường Khánh, chuẩn bị đồng ý.

    Cánh cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn mặc đồng phục ở tri thanh do Hàn Viễn Quân dẫn đầu bước vào phòng.

    "Chúng tôi nhận được báo án, Hướng Cường và Hướng Tường Khánh từ đại đội Hồng Hà đã trộm tài sản. Mời đi theo chúng tôi một chuyến."

    Thư ký Trương: .

    Hướng đội trưởng: .

    Trong phòng im lặng một lát.

    Cuối cùng, Hướng Cường và Tường Khánh, Kỷ Thanh Lam là nạn nhân cùng Hàn Viễn Quân, người báo án được đưa đến văn phòng công an quận, Thư ký Trương và Hướng đội trưởng cũng đi theo.

    Ở Cục Công an làm biên bản, nhưng mãi đến trưa cả bốn người mới đi ra ngoài, còn Hướng Cường và Tường Khánh thì bị tạm giữ tại đồn cảnh sát.

    Đối mặt với gió bắc thổi qua, khuôn mặt của Hướng đội trưởng lạnh lùng như sương giá.

    "Hàn tri thanh, sao anh không thương lượng với chúng tôi mà lại báo cảnh sát?" Hướng đội trưởng tức giận chất vấn Hàn Viễn Quân.

    "Hướng đội trưởng, sáng nay khi tôi tỉnh dậy nghe mọi người nói Tường Khánh trộm tài sản của Kỷ tri thanh. Tôi tưởng cô ta là kẻ đã trộm lương thực trong thôn nên vội vàng ra ngoài gọi cảnh sát. Tôi thực sự không biết đồng chí Hướng cũng ở trong đó."

    Hàn Viễn Quân hành động vô tội.

    "Lần trước lúc đội tri thanh canh giữ lương thực của đội đã bị trộm. Mọi người rất lo lắng. Hôm nay rốt cuộc cũng bắt được người."

    Hướng đội trưởng và Thư ký Trương đối với việc Hàn tri thanh làm huyên náo mọi chuyện đến không thể vãn hồi không thể làm được gì. Lần trước lương thực trong đội bị trộm do hai tri thanh trong thôn trực, còn khấu trừ tiền công.

    Ngay khi chuyện của Tường Khánh lộ ra, Hàn tri thanh đã đích thân chạy đến huyện thành báo cảnh sát.

    Kỷ Thanh Lam ôm Tân Thành, đi theo phía sau ba người không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Vừa rồi ở bên trong, cô đã nghĩ vô số chuyện, tố cáo Lương Khiêm lừa cưới, tố cáo Hướng đội trưởng giết người, nhưng cô đã cố nhịn xuống.

    Nếu không có bằng chứng xác thực, dù có tố cáo thì họ sẽ phải nhận hình phạt gì?

    Nghĩ đến kiếp trước, Tân Thành chết thảm, linh hồn cô lang thang nhân gian, không chỗ minh oan, mà Lương Khiêm thì công thành danh toại, ăn mặc đẹp đẽ, hưởng thụ danh lợi, phú quý..

    Chuyện này không dễ dàng. Bây giờ cô tố cáo hắn, hắn có thể rũ bỏ trách nhiệm không còn một mống, nói dối nhận được tin giả, hắn vẫn có thể thể hiện mình là một người yêu thương vợ.

    Mà một nhà Hướng đội trưởng cũng có thể tìm cách thoát tội.

    Bây giờ cô không có thư giới thiệu nên không thể rời khỏi thôn. Lương Khiêm a Lương Khiêm, đời này tôi còn sống, tôi muốn nhìn thấy anh từng chút một leo lên, rồi ngã xuống vực sâu không đáy.

    Có được, rồi lại mất đi sẽ khiến người a đau đến không muốn sống. Kiếp trước tôi phải trải qua đau khổ, kiếp này đến phiên anh.

    Thư ký Trương đang hút điếu thuốc, tia lửa trong tẩu đã tắt từ lâu, hắn theo thói quen hít hai hơi, hắn không trách tội Hàn Viễn Quân, người ta cũng không sau. Hắn là bí thư chi bộ đương nhiên sẽ nghĩ tới chuyện lớn hóa nhỏ, dàn xếp ổn thỏa.

    Thư ký Trương thu tẩu thuốc, lên xe bò trước, nói với ba người: "Về thôn trước đi."

    Bò già kéo xe chậm rãi đi, để lại hai vết bùn dài trên mặt đất.

    Hướng đội trưởng nói với Hàn Viễn Quân và Kỷ Thanh Lam: "Tường Khánh không có gan ăn trộm đồ ăn trong đội."

    Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Kỷ Thanh Lam. "Trộm cắp là một chuyện xấu, đại đội Hồng Hà chúng ta sẽ trở thành trò cười của các đại đội khác. Tôi hy vọng cô có thể viết một lá thư bỏ qua, chuyện lớn hóa nhỏ, thả người ra trước."

    "Đội chúng ta sẽ giải quyết riêng, để Tường Khánh bồi thường cho cô, Đội trưởng cũng sẽ cho cô một ít điểm công tác xem như bồi thường, cô nghĩ thế nào?"

    Thư ký Trương đang lái xe quay lại nhìn Hướng đội trưởng không nói gì, trong đầu nghĩ Hướng Cường đang ở bên trong, Hướng đội trưởng đang cố gắng cứu con trai mình.

    Vì Tường Khánh không giải thích rõ ràng nguồn gốc của thực phẩm bị đánh cắp và thuốc giả nên Hướng Cường vẫn đang bị giam giữ như một nghi phạm. Đến khi mọi chuyện đều đã được điều tra rõ ràng, nên thả thì thả, nên giam thì giam.

    Như thế nào? Không tốt lắm! Kỷ Thanh Lam ôm Tân Thành, trầm mặc suy nghĩ.

    Lúc này đã là giữa trưa, Tân Thành buổi sáng ăn chút cơm, có nữ cảnh sát ở cục công an thấy cậu đáng thương đút cho cậu một chén sữa bột, lúc này hắn đã tràn đầy sức lực, ngồi vào trong ngực Kỷ Thanh Lam nhìn đường phố mới lạ.

    "Đại đội trưởng, chuyện này không phải một lá thư bỏ qua có thể giải quyết được. Tường Khánh bán thuốc giả lừa tiền đã là mưu tài hại mệnh, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cô ta phải bị quả báo trừng phạt." Hàn Viễn Quân phản bác.

    "Hàn tri thanh, chúng ta phải cân nhắc vì toàn bộ đại đội. Một khi chuyện này truyền ra ngoài, năm này chúng tâ sẽ không được đánh giá tiên tiến. Chúng ta vốn dự định năm sau xây thêm hai phòng phía sau chuồng trâu. Nếu năm nay không có thưởng thì năm sau sẽ không xây được nhà."

    Tiền thưởng tiên tiến có thể xây được hai căn nhà?

    Hàn Viễn Quân im lặng, mím môi không nói thêm nữa.

    "Kỷ tri thanh, cô thấy đề nghị của tôi thế nào?" Hướng đội trưởng lại hỏi Kỷ Thanh Lam.

    Nếu là Kỷ Thanh Lam ở kiếp trước, cô chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện này, nhưng linh hồn bị mắc kẹt lại biết rất nhiều bí mật Hướng gia không muốn người biết. Hướng đội trưởng đây đang lợi dụng ông nội của Hàn tri thanh để cảnh báo anh không được can thiệp quá nhiều.

    Ngoài cô, không ai biết bí mật của Hàn tri thanh.

    Hàn tri thanh vì ông nội ở chuồng trâu, thường xuyên lén tặng đồ cho nhà Hướng đội trưởng.

    "Hàn tri thanh nói đúng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Dù Tường Khánh không trộm đồ ăn của đại đội, lỗi lầm của cô ấy cũng không thể một lá thư bỏ qua có thể giải quyết. Hơn nữa chúng ta phải tin tưởng vào các đồng chí cảnh sát, họ sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào, cũng sẽ không vu oan cho người tốt. Nếu Hướng Cường bị oan, các đồng chí cảnh sát nhất định sẽ thả anh ta ra."
     
  8. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 6: Xin nghỉ trở về thành phố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư ký Trương vừa nghe liền thở dài, lần này Tường Khánh vào nhà làm bị thương Kỷ tri thanh, mưu tài hại mệnh, vào phòng ăn trộm, tội không nhỏ, phải đi đạp máy khâu.

    "Chuyện này đã định, lão Hướng ngươi cũng không cần lo lắng. Hướng Cường chỉ là xui xẻo thôi, trở về chúng ta viết giấy chứng minh nộp lên."

    Thư ký Trương đã nói như vậy, Hướng đội trưởng cũng không nói gì nữa, qua loa chiếu lệ mấy câu rồi ngồi xuống.

    Trên xe bò im lặng một lát, Kỷ Thanh Lam lại nói chuyện với Hướng đội trưởng: "Hướng đội trưởng, A Khiêm bệnh qua đời. Tôi muốn xin nghỉ trở về giúp A Khiêm xử lý hậu sự."

    Hướng đội trưởng nghe vậy, nhíu mày, ân cần an ủi: "Ngày cô bị bệnh, trong thôn nhận được tin nói Lương gia đã lo liệu tang lễ cho Lương tri thanh, cô trở về cũng vô ích. Hơn nữa bây giờ trời đông giá rét, cô một thân phụ nữ lại mang đứa trẻ đi, rất không dễ dàng."

    "Nhưng Tân Thành là đứa con duy nhất của A Khiêm, nào có đạo lý con trai không đến viếng mộ cha mình." Kỷ Thanh Lam vừa khóc vừa ôm con trai mình vào lòng.

    Cô phải để Tân Thành thắp hương, đốt thêm tiền giấy cho Lương Khiêm, hy vọng Lương Khiêm sẽ sớm qua cầu Nại Hà, sớm đầu thai.

    Hướng đội trưởng nhìn đứa bé trong lòng, mắt chợt lóe, nếu Kỷ Thanh Lam đã muốn quay về thì hắn cần gì phải ngăn cản.

    Vì vậy nói: "Một mình cô trở về cũng không yên tâm, tôi để lão đại bồi cô trở về."

    Đến lúc đó ở trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nói chắc chắn.

    Kỷ Thanh Lam thở dài, hai tay ôm chặt Tân Thành.

    "Cảm ơn Hướng đội trưởng. Chỉ là ở cùng với Hướng đại ca để người ngoài hiểu lầm sẽ không tốt. Không bằng để chị Lan Lan đi cùng tôi."

    "Lan Lan ở nhà dì Hai của nó vẫn chưa về, không đi được." Hướng đội trưởng thẳng thừng từ chối.

    "Không bằng để Hướng Quốc đi, hắn có kinh nghiệm."

    "Sẽ làm trễ công việc của Hướng đại ca, hay là tôi tự mình trở về!" Kỷ Thanh Lam do dự nói.

    "Tôi để cho hắn xin nghỉ mấy ngày, cũng là Hướng Cường vô dụng, nếu không tôi kêu nó đưa cô đi. Kỷ Chí Khánh cô đừng từ chối. Không làm sao chúng tôi có thể yên tâm để cô một mình trở về, những người khác trong thôn cũng không ai có kinh nghiệm như Hướng Quốc."

    Hướng đội trưởng cũng không nhượng bộ, nhất quyết để Hướng Quốc đi cùng.

    Kỷ Thanh Lam cúi đầu, chỉ có thể nói cảm ơn.

    "Cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ vào thành mua vé."

    Kỷ Thanh Lam và Lương Khiêm đều đến từ thành phố. Trong huyện không có ga xe lửa, nếu bọn họ muốn quay lại chỉ có thể di xe đò trong huyện đi thành phố, ngồi xe lửa ba ngày, hơn nữa còn phải mua vé xe trước thời hạn, còn phải chứng minh với đội.

    Còn phải lên đường đi tỉnh trước một ngày, thậm chí còn có thể ở tỉnh một đêm.

    Xuất hành một chuyến cũng rất phiền toái, cô về quê đã năm năm, chưa trở về dù chỉ một lần.

    Cô đề nghị lên tỉnh mua vé, quả nhiên lại bị Hướng đội trưởng lần nữa từ chối.

    "Không cần phiền toái như vậy, trở về tôi sẽ gọi cho Hướng Quốc, để hắn nhờ người mua. Hắn quen nhiều người lắm."

    Xem đi! Đây chính là chỗ tốt khi có được một đứa con trai, thư ký Trương cũng không khỏi ghen tị.

    "Cảm ơn đội trưởng. Cảm ơn Hướng đại ca. Vậy đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền vé cho anh ấy."

    Hướng đội trưởng đáp một tiếng không nói gì nữa.

    Theo Thư ký Trương, việc Kỷ Thanh Lam đưa con trai về dự tang lễ là chuyện rất bình thường nên hắn cũng không nghe ra chuyện gì không đúng.

    Hàn Viễn Quân há miệng, lại không nói gì, trầm mặc không nói lời nào.

    Kỷ Thanh Lam quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh, đưa mắt nhìn cánh đồng hai bên đường, hận ý trong lòng giống như chồi non mọc rễ nảy mầm chui từ trong bùn dưới đất lên.

    Hướng đội trưởng và ba người con trai của hắn, lão đại Hướng Quốc, lão nhị Hướng Cường, lão tam Hướng Quân, ba người không ai là người tốt.

    Họ đều là những đao phủ đã giết cô và Tân Thành.

    Hướng Quốc làm lái xe cho đội vận tải của huyện, kết hôn với một nhân viên bưu điện, định cư ở huyện, rất ít trở về thôn, nhưng danh tiếng của hắn ở trong làng luôn rất tốt.

    Nhiệt tình, hào phóng, lấy giúp người làm niềm vui.

    Hướng Cường đang làm nông ở trong thôn, không có công việc nghiêm túc, dựa vào cha mình để kiếm điểm, hai năm trước cưới một cô gái ở làng bên. Kết quả ba tháng trước bệnh chết.

    Hướng Quân tốt nghiệp trung học cơ sở, lang thang khắp trấn, không làm gì cả, là một người mang tiếng xấu ngay cả chó cũng phải đi đường vòng.

    Khi xe bò trở về thôn dân làng đang chờ đợi náo nhiệt vây quanh, rối rít hỏi chuyện của Tường Khánh.

    Hỏi Tường Khánh có phải là người đã trộm lương thực trong đội lần trước hay không, hay người nhà cô ta cũng là đồng phạm.

    Kỷ Thanh Lam khóc lóc, chỉ trả lời. Mọi người nghe được, nghị luận càng thêm căng thẳng.

    Chân tướng nửa thật nửa giả là điều khiến con người trở nên tò mò hơn.

    Thư ký Trương đuổi mọi người đi, lại an ủi cô mấy câu rồi cùng Hướng đội trưởng đến văn phòng để bàn bạc cách giải quyết chuyện này.

    Khi mọi người đứng dậy, Hàn Viễn Quân và Kỷ Thanh Lam đang đi trên đường.

    "Hôm nay cảm ơn anh, cũng làm liên lụy anh rồi." Kỷ Thanh Lam nhờ Hàn Viễn Quân giúp cô cũng là mạo hiểm.

    Cô cũng nghĩ tới nếu Hàn Viễn Quân không giúp cô, cô cũng sẽ ồn ào, chỉ là hiệu quả không rõ ràng như vậy, sẽ bị Hướng đội trưởng và Thư ký Trương đè xuống. Tường Khánh nhiều nhất là bồi thường cho cô lương thực và điểm.

    "Tôi đã có sẵn lý do nên không sợ." Hàn Viễn Quân nhìn Kỷ Thanh Lam.

    Kỷ tri thanh này tâm tính đơn thuần, trước kia một mực tin tưởng Lương Khiêm. Trong mắt anh ta, Lương Khiêm chính là một kẻ ngụy quân tử bắt cá hai tay, anh ta đã nhiều lần nhìn thấy Lương Khiêm và Hướng Lan Lan ở chung một chỗ.

    "Hướng đội trưởng không có ý tốt, cô phải cẩn thận." Hàn Viễn Quân nhỏ giọng nhắc nhở cô.

    Kỷ Thanh Lam gật đầu cảm ơn.

    Buổi sáng khi cô ra ngoài, lửa trong bếp đã tắt. Bây giờ trên đường băng lạnh thấu xương, cô chỉ đành phải đi vào bếp, một bên nấu cơm trưa, một bên nhóm lửa. Nhìn ngọn lửa rực cháy, bắt đầu nhớ lại những chuyện ngày hôm nay.

    Kiếp trước cô không rành chuyện đời, bị Lương Khiêm lừa gạt. Cô trong mắt người trong thôn chỉ là một kẻ ngốc.

    Những gì cô cho là tình yêu, trong mắt người trong thôn chính là cô ngu ngốc tiêu tiền cho đàn ông.

    Cái này có gì đâu, cô phải dùng hình tượng kiếp trước từng chút từng chút báo thù.

    Thành công bắt được người, Hướng Cường là niềm vui bất ngờ, nhưng cô muốn vào lúc này Hướng đội trưởng nên gọi điện cho con trai mình đang ở huyện.

    Hướng Quốc là tâm phúc của Hướng gia. Hướng Quân muốn đưa cô về thành quân, cô là không trở về được nhà.

    Kỷ Thanh Lam bỏ củi vào bếp, đặt đùi gà vào giỏ bên cạnh rồi bắt đầu nấu cơm, xào thức ăn.

    Cơm là cơm trắng, thức ăn là cải xanh xào thịt ba chỉ, thơm ngát.

    Tân Thành mới ăn được hai tiếng, vẫn chưa thấy đói.

    Vẫn còn nửa bát thức ăn, cô cất vào tủ bếp, đến khi dọn dẹp bếp xong, cô mới bế con trai trở vào nhà.

    Lúc này than đã cháy, giường rất ấm.

    Đặt con trai lên giường một mình chơi, Kỷ Thanh Lam yên lặng đọc thầm 515. Trước mắt cô hiện lên một bảng trong suốt, trong đầu cô vang lên giọng nói vui vẻ của 515: "Chúc mừng ký chủ nhận được trợ cấp ngày hôm nay, mười lon sữa bột, một con mèo đen trông nhà."

    Sữa bột? Mèo?

    Kỷ Thanh Lam vui mừng nhìn vào ngăn đựng ba lô, quả nhiên nhìn thấy sữa bột, nhưng lại không thấy mèo, trong ngăn ba lô chỉ có bốn ngăn, bao gồm cơm, thịt lợn, còn có thuốc còn sót lại và sữa bột hôm nay.
     
  9. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 7: Tiểu Hắc trông nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mèo?

    "Meo.." Một tiếng mèo kêu nho nhỏ vang lên trong phòng, cô quay lại thì thấy một Mèo mun đang đứng ở cửa sổ.

    Kỷ Thanh Lam: ?

    Con mèo toàn thân đen thui nhảy vào phòng, ở bên chân chủ nhân đi mấy vòng, cạ ống quần cô, kêu meo meo, tỏ ra rất tình cảm.

    "A a." Tiểu Tân Thành đang chơi trên giường thấy mèo mun, ngừng nghịch ngón tay, bò tới bắt.

    Mèo mun nhảy lên giường, vươn đầu vừa đủ để ngón tay của Tiểu Tân Thành chạm vào. Một người một mèo bắt đầu chơi đùa như vậy.

    "Nhà chúng ta liền giao cho ngươi nha!" Kỷ Thanh Lam sờ bộ lông đen mượt, nhẹ giọng nói.

    "Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc có được không?"

    "Meo."

    Cô lấy ra một lon sữa bột. Trên hộp cũng không có chữ viết.

    Khi cô mở nắp, mùi sữa thơm đậm đà, thậm chí so với sữa mà nữ cảnh sát cho Tiểu Tân Thành uống còn thơm hơn, cả cô cũng cảm thấy đói bụng.

    Cô nói với Tân Thành: "Con trai, con có đồ ăn rồi."

    "A! Nga." Tiểu Tân Thành tưởng mẹ đang chơi với mình nên bỏ mèo mun lại, bò tới bên mẹ.

    Có mười lon sữa bột, Kỷ Thanh Lam xa xỉ làm ba bát, cô và con trai còn có mèo mun, mỗi người một bát.

    Một từ, thơm.

    Hai từ, thơm ngát.

    Sau khi uống sữa và chơi với con trai một lúc, Tiểu Tân Thành lại ngủ thiếp đi. Mèo mun cuộn thành một đoàn nằm bên người hắn ngủ, trong miệng phát ra âm thanh hừ hừ.

    Kỷ Thanh Lam lấy ví ra đếm, bên trong chỉ có 236 đồng 47 xu, 10 cân thực phẩm, 2 tấm vải, 3 phiếu công nghiệp, đều là tiền tiết kiệm của cô. Sau mười tám tuổi cô không còn nhận được trợ cấp, hai năm qua cô sống dựa vào tiền ba mẹ để lại, còn phải nuôi Lương Khiêm.

    Lương gia và Kỷ gia là hàng xóm, từ nhỏ cô đã thích đi theo Lương Khiêm. Cha mẹ Lương liền định thân cho hai người, lúc đó cha mẹ cỗ cũng chỉ cười cười chuyện liền qua.

    Lúc cô mười tuổi, cha mẹ qua đời trong một lần làm nhiệm vụ khiến cô không còn nhà cửa. Lương gia lại nhắc tới chuyện đính hôn, cô vốn đã thích Lương Khiêm nên đã đồng ý, đi theo hắn. Lương Khiêm có năm anh chị em, cũng là cô luôn chu cấp tiền cho Lương gia.

    Sau này, khi Lương Khiêm xuống quê, cô bị hai em gái của Lương Khiêm thuyết phục đi theo, cô vừa tời đi, Lương gia thuận lý thành chương chuyển đến nhà cô.

    Ngoài khoản trợ cấp hàng tháng, chú Bành còn thường xuyên chu cấp cho cô tiền và phiếu, cùng với số tiền cha mẹ để lại, cô sống rất khá giả.

    Khi Lương Khiêm quay lại, cô đưa cho hắn một nghìn đồng và nhiều loại phiếu. Chỉ giữ lại cho mình ba trăm, tiêu mấy tháng, chỉ còn lại một chút như vậy.

    Bây giờ cô hối hận vì đã tiêu hết tiền tiết kiệm của cha mẹ để nuôi một gia đình sói mắt trắng.

    Cô muốn xin nghỉ về chạy tang. Hướng đội trưởng biết Lương Khiêm vẫn còn sống nhưng lại đồng ý cho cô trở về, còn để Hướng Quốc đi cùng chắc chắn là có ý đồ xấu.

    Cô không thể ngồi chờ chết.

    Trong lúc Tân Thành đang ngủ say, cô sờ vào mèo mun, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, giờ tôi ta tứ cố vô thân, không ai có thể giúp ta, ta chỉ có ngươi và Tân Thành. Ngươi giúp ta một tay được không?"

    "Meo.." Tiểu Hắc vẫy đuôi, kêu một tiếng, coi như đáp lại.

    Kỷ Thanh Lam mỉm cười, ôm Tiểu Hắc hôn một cái.

    "Ta muốn ra ngoài một lát, ngươi giúp ta trông Tân Thành được không?"

    "Meo." Lại một tiếng meo đáp lại cô, Kỷ Thanh Lam tựa hồ nghe hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hắc.

    Rất nhanh, Kỷ Thanh Lam lại lén lút đi đến điểm tri thanh, lần này Hàn Viễn Quân đang ôm củi ở bên ngoài, nhìn thấy Kỷ Thanh Lam liền biết cô tới tìm hắn.

    Anh đưa Kỷ tri thanh đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại.

    "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

    "Tôi.. cảm ơn anh hôm nay đã giúp báo cảnh sát." Kỷ Thanh Lam nói, cô biết Hàn Viễn Quân khó xử nhưng vẫn tìm hắn giúp, cô thật sự không còn người nào có thể tin tưởng.

    Cuối cùng, Hàn Viễn Quân mạo hiểm đắc tội Hướng đội trưởng giúp cô, cô biết không phải vì hai ký gạo cô đưa cho hắn.

    "Chuyện hôm nay không cần nhắc tới, tôi cũng lấy đồ của cô, coi như là hỗ trợ lẫn nhau." Hàn Viễn Quân lạnh lùng nói.

    "Nhưng tôi nghĩ Hướng đội trưởng sẽ gây bất lợi cho anh, anh cũng nên cẩn thận."

    "Tôi biết, cảm ơn cô."

    "Hôm nay tôi còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp một tay." Kỷ Thanh Lam nhìn hắn, khó khăn nói.

    Hàn Viễn Quân cau mày nhìn cô, cuối cùng vẫn gật đầu: "Là chuyện gì?"

    "Tôi muốn nhờ anh đi đến thôn bên cạnh, nói tin Hướng Cường bị bắt cho lão nhị Hồ gia, còn chuyện Hướng Cường lén phén qua lại với Lý quả phụ."

    Hồ gia là nhà của vợ quá cố của Hướng Cường, Hồ Tiểu Lợi. Ba tháng trước Hồ Tiểu Lợi bệnh chết, thật ra là cô ấy bị Hướng Cường đánh chết.

    Kiếp trước, cô bị nhốt, trong lúc vô tình nghe được Hướng Quốc và Hướng Cường cãi vả, mới phát hiện được bí mật này.

    Hồ Tiểu Lợi phát hiện Hướng Cường vụng trộm với Lý quả phụ, vô tình bị Hướng Cường dùng cuốc đánh chết.

    Khi đó trong thôn có tin đồn Hồ Tiểu Lợi không phải chết vì bệnh, chẳng qua là Hồ gia không nháo, chuyện này liền ắng xuống.

    Hàn Viễn Quân nghe vậy, sửng sốt nói: "Cô muốn đối phó Hướng đội trưởng? Cô biết chuyện của Lương Khiêm và Hướng Lan Lan?"

    Ách!

    Lúc này Kỷ Thanh Lam ngẩn người, nhìn Hàn Viễn Quân, hắn có ý gì?

    Hàn Viễn Quân phát hiện chuyện của Lương Khiêm và Hương Lan Lan?

    Thấy vậy, Hàn Viễn Quân tự biết mình lỡ lời, lúng túng nói: "Tôi nhìn thấy Lương Khiêm và Hướng Lan Lan ở cùng nhau hai lần, cử chỉ thân mật."

    Hàn Viễn Quân không nói với Kỷ Thanh Lam là trước khi hai người kết hôn, hắn đã âm thầm khuyên Kỷ Thanh Lam, đáng tiếc lúc đó Kỷ Thanh Lam chỉ nghĩ đến Lương Khiêm, căn bản nghe không hiểu.

    Bây giờ Kỷ Thanh Lam kịp phản ứng cũng đã quá muộn.

    Kỷ Thanh Lam rất nhanh phản ứng lại, bụm mặt khóc.

    Mỗi khi nghĩ về kiếp trước của mình, nước mắt cô nói đến là đến.

    Cô nức nở nói: "Đúng, tôi biết, tôi còn biết Hướng Cường đã giúp bọn họ che đậy."

    "Cho nên tôi muốn anh đến Hồ gia báo tin, tôi không muốn để Hướng Cường đi ra dễ dàng như vậy."

    Cô không dám nói với Hàn Viễn Quân chân tướng nhiều hơn nữa, cô lo lắng sẽ vì ông nội mà bán đứng cô.

    Bây giờ cô chính là chim sợ ná, không dám tin tưởng bất kỳ ai.

    Hàn Viễn Quân cảm thấy ý tưởng của Kỷ Thanh Lam thật là ngây thơ. Chỉ cần Hướng đội trưởng thừa nhận bọn họ đã cầu hôn Lý quả phụ, Hướng Cường sẽ không còn là quan hệ bất chính.

    Sau một lúc im lặng, anh ta vẫn gật đầu đồng ý. Chẳng qua là báo tin, làm phải cẩn thận một chút để bị người khác phát hiện.

    "Cũng được, tôi đi một chuyến, chỉ mong lần này có thể kéo hắn xuống."

    Lúc này Đại đội trưởng không yên lòng đang nói chuyện với con trai trong phòng làm việc thôn: "Đều là em trai ngươi vô dụng, đêm qua bị bắt."

    Thư ký Trương viết xong giấy chứng nhận, về nhà ăn trưa, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Hướng đội trưởng, nhưng hắn vẫn thấp giọng.

    "Là mẹ ngươi không yên tâm, bảo Hướng Cường đi theo, lần này thì tốt rồi, bị bắt."

    "Ngươi mau đem Hướng Hưng Hoa về, đi đến cục công an một chuyến. Chuyện này không thể trì hoãn được.."

    "Kỷ tri thanh có thể nghi ngờ. Hôm nay cô ta nói muốn xin nghỉ về chạy tang.."

    "Đúng, cứ làm như vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi ở trên đường xem tình thế mà làm, không để cô ta đến thủ đô, tốt nhất là đừng quay lại.."
     
  10. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 8: Đổi người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Kỷ Thanh Lam về nhà, Tân Thành vẫn đang ngủ say, Tiểu Hắc canh giữ bên người cậu, nghe thấy tiếng động liền mở mắt, thấy là cô thì lại nhắm hai mắt ngủ.

    Kỷ Thanh Lam trước tiên là vuốt ve bộ lông đen mềm mại của Tiểu Hắc, cảm ơn nó bảo vệ, tiểu Hắc híp mắt ngáy khò khò, rất hưởng thụ cô vuốt ve.

    Kỷ Thanh Lam lại nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ, vì vậy cô cõng Tân Thành trên lưng, cầm hộp sữa bột đi thẳng đến nhà thư ký Trương.

    Ngưu Quế Hương, vợ của Thư ký Trương, thấy cô xách theo sữa bột, mắt liền phát sáng. Đầu năm nay, sữa thường cũng không có mà uống, huống chi là sữa bột đắt tiền.

    Cô mỉm cười gọi Kỷ Thanh Lam vào nhà: "Trời lạnh thế này sao Kỷ tri thanh lại tới đây? Vào nhà ngồi đi."

    "Tẩu tử, đây là sữa bột trước đây chú ta gửi cho cháu, Tân Thành ăn không hết, ta đưa cho hai người một lon." Kỷ Thanh Lam đặt đồ lên bàn.

    Ngưu Quế Hương mặt nở nụ cười như hoa cúc, từ chối: "Này! Thứ này quý giá quá, Kỷ tri thanh nhanh chóng lấy lại đi."

    "Ở nhà vẫn còn, tẩu tử giữ lại cho mấy đứa nhỏ uống."

    "Thật ngại quá, ta thay mặt bọn nhỏ cảm ơn ngươi." Ngưu Quế Hương khách khí nói mấy câu, vui vẻ cầm lon sữa vào nhà.

    Thư ký Trương nhìn thấy cũng chỉ hút hai điếu thuốc, không nói gì.

    "Kỷ tri thanh tới có chuyện gì?"

    "Thư ký Trương, tôi trở về suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không ổn. Về thủ đô một lần cũng mất nửa tháng, làm trễ nãi công việc của Hướng Quốc không nói, tôi cũng lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt, dù sao bây giờ tôi.."

    Câu tiếp theo Kỷ Thanh Lam giả vờ xấu hổ không nói, mọi người đều hiểu.

    Một người đã có gia đình có công việc, còn người kia là góa phụ thất nghiệp; đi xa nửa tháng, sau khi trở về thôn kiểu gì cũng có tin đồn.

    "Vậy cô tính như thế nào? Một mình cô về sao?" Thư ký Trương hỏi cô. Bản thân hắn cũng đã từng đi tàu một lần, như đánh giặc, người cũng bị ép mất mấy lạng thịt!

    Có vé cũng không chắc có thể ngồi vào chỗ của mình. Một số người còn mang theo gà, vịt lên xe, còn một số thì trộm tiền và trẻ em.

    Khi Kỷ tri thanh, một mình phụ nữ mang con về, hắn không yên tâm, cũng không đồng ý.

    "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, Hướng đồng chí đi thực sự không thích hợp, không bằng mời Kiến Quốc đại ca và Ngọc Mai tẩu tử bồi tôi một chuyến. Thư ký Trương nghĩ thế nào?"

    Đem cất sữa bột vào nhà, Ngưu Quế Hương đi ra ngoài vừa lúc nghe được, không khỏi vui ra mặt, còn có chuyện tốt như vậy?

    "Chị cảm thấy có thể, đương gia, Hướng Quốc đi cùng Kỷ tri thanh về sẽ có chuyện gì? Không bằng để hai người lão nhị đi một chuyến, như vậy những người phụ nữ nhiều chuyện trong thôn mới không nói nhiều."

    Đi thủ đô tốt bao nhiêu, nếu bỏ lỡ, có thể cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội.

    Thư ký Trương liếc vợ mình một cái.

    "Bà biết gì không, nào có dễ dàng như vậy. Thêm một người là thêm một vé, thức ăn, chỗ ở, nơi nào gánh nổi."

    "Thư ký, ở đây tôi vẫn còn một ít tiền. Vừa đủ vé khứ hồi. Đến thủ đô ở nhà tôi, bố mẹ tôi ở thủ đô có để lại cho tôi một căn nhà."

    Thư ký Trương nghe vậy càng động lòng, chỉ là Hướng đội trưởng, hắn phải suy nghĩ giải thích một chút, không thể làm mất lòng ai.

    Hắn hút thêm vài hơi thuốc, đi vào sảnh, Ngưu Quế Hương cho là chồng mình đang do dự, sợ bỏ lỡ nên đẩy hắn một cái.

    "Đi ra đi ra đi ra, trong phòng còn có bọn nhỏ? Cứ gật đầu đồng ý đi. Nếu không đồng ý thì cũng để Kỷ tri thanh nghĩ biện pháp khác. Chẳng lẽ muốn Hướng Quốc đi cùng, vậy danh tiếng của cô ấy biết làm sao."

    "Bà gấp cái gì? Đang nói chuyện chính sự, đừng quơ tay múa chân." Thư ký Trương tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

    Đáng tiếc, thư ký Trương ở bên ngoài phong quang, nhất ngôn cửu đỉnh, ở nhà thì sao?

    Ngưu Quế Hương là Thái hậu lão phật gia.

    "Tôi vội cái gì? Lão đầu tử ông nói cho tôi, còn không nhanh nói chuyện với Hướng đội trưởng."

    Thư ký Trương trực tiếp bị đẩy ra khỏi cửa.

    Kỷ Thanh Lam trợn mắt há mồm, đã sớm nghe nói Ngưu thẩm nhà Thư ký Trương rất mạnh mẽ, thì ra là thật.

    Kỷ Thanh Lam đi theo Thư ký Trương đến thôn ủy, Hướng đội trưởng đang chuẩn bị đến đồn cảnh sát để đưa giấy chứng minh, bảo lãnh con trai ra ngoài, thấy hai người cùng nhau đi tìm hắn, trong lòng liền lộp bộp.

    Quả nhiên, Kỷ Thanh Lam lại giải thích cô không thể ra ngoài cùng Hướng Quốc.

    Hướng đội trưởng gật đầu đồng ý, xin lỗi nói: "Vẫn là Kỷ tri thanh suy nghĩ chu đáo, là tôi cân nhắc không chu toàn, chỉ muốn cô ở trên đường bình an, thiếu chút nữa thì rước lấy phiền phức cho cô. Vậy tôi đi gọi cho Hướng Quốc, để hắn giúp mua vé."

    Kỷ Thanh Lam nhanh chóng đưa sáu mươi đồng tiền vé đã chuẩn bị sẵn, chân thành nói: "Nơi này có sáu mươi đồng, là tiền vé của ba người chúng ta, đội trưởng cầm lấy giúp tôi trả tiền vé xe cho đồng chí Hướng Quốc."

    Hướng đội trưởng gật đầu, lấy tiền, đếm rồi đi gọi điện thoại.

    Thấy hắn gọi điện xong, xác nhận Hướng Quốc vẫn chưa đến Cục Công an, Kỷ Thanh Lam lại đuổi theo hỏi về điểm công tác, cô trẻ tuổi yếu đuối, chỉ biết nuôi heo cắt cỏ, năm nay có được bao nhiêu điểm, có thể nhận được bao nhiêu lương thực? Khi nào được phát lương thực? Cô muốn thêm cơm trắng, không ngô.

    Lương Khiêm lại khóc, cô nhi quả phụ các cô sau này sẽ sống như thế nào..

    Hướng đội trưởng nghe xong liền tức giận. Trong phòng làm việc lục tục có người tiến vào, hắn không thể nổi giận, sậm mặt lại giải thích. Đến khi đuổi được người cũng đã ba giờ.

    Hướng đội trưởng vội vàng lấy giấy chứng minh do Thư ký Trương viết, đạp xe đến Cục Công an.

    Ở huyện bên kia, Hướng Quốc cúp điện thoại, cũng không có nhờ người mua vé xe mà lại đến đội vận tải đưa Hướng Hưng Hoa đang học sửa xe dưới gầm xe ra ngoài.

    Ở một góc vắng vẻ, Hướng Quốc nói với Hướng Hưng Hoa: "Tối qua mẹ ngươi bị bắt quả tang trộm tiền của Kỷ tri thanh, hiện tại đang ở cục công an."

    "Cái gì, không thể nào?" Hướng Hưng Hoa vừa nghe liền hoảng sợ.

    Điều đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là bây giờ mẹ mình như thế nào, mà là nghĩ tới công việc của mình.

    Mẹ anh ta làm ra chuyện như vậy, làm sao anh ta có thể ở lại đội vận tải. Anh ta nhất định sẽ bị đuổi, trở về thôn xuống ruộng làm việc.

    Sau khi ra thế giới sầm uất ngoài, anh ta không muốn quay về vùng quê hai bước là một vũng bùn.

    "Chẳng lẽ tôi gạt cậu? Bây giờ người đang ở Cục Công an. Tôi lo chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến cậu, lãnh đạo biết chuyện nhất định sẽ đuổi cậu. Cậu vốn không phải người chính thức, phía sau còn có nhiều người xếp hàng chờ vị trí này."

    "Chú Hai, chú giúp con một tay, con không muốn trở về." Hướng Hưng Hoa vội vàng cầu cứu.

    Hướng Quốc nói: "Việc này không dễ giải quyết. Cô ta bị dân quân bắt tại trận, ví tiền soát trên người cô ta ra, nhân chứng vật chứng có đủ. Hướng Cường lúc đó tình cờ gặp, bị bắt làm đồng phạm."

    Hướng Hưng Hoa mất hồn mất vía vội vàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cháu không muốn bị đuổi. Chú Năm giúp cháu đi!"

    "Chú nhất định muốn bảo vệ cháu, chúng ta từ nông thôn đi ra không dễ dàng. Biện pháp duy nhất bây giờ là.."

    Hướng Quốc thấp giọng thì thầm vào tai Hướng Hưng Hoa, Hướng Hưng Hoa gật đầu liên tục.

    Hai người lập tức đến Cục Công an, đội vận chuyển ở thành bắc, Cục Công an ở thành nam. Hai người lái xe cũng phải mất nửa giờ.

    Bên này Hướng đại đội trưởng cũng đạp xe đến Cục Công an, đến cùng lúc với hai người Hướng Quốc.

    Hai cha con nhìn nhau không nói nên lời.

    Tại cục công an, Hướng Hưng Hoa đại nghĩa diệt thân, tố cáo mẹ từng nhiều lần trộm tài sản của Kỷ Thanh Lam, dùng bột mì làm thuốc giả cho Kỷ Thanh Lam lấy để lừa tiền.

    Như vậy, Tường Khánh nhanh chóng bị kết tội, trộm một số tiền lớn nhưng không gây tổn hại thực sự cho nạn nhân, lại bởi vì có thái độ nhận sai và dưới sự cầu tình của Hướng đội trưởng cùng Hướng quốc, chỉ bị giam hai tháng.

    Hướng đội trưởng nào lấy giấy chứng minh, chứng minh Hướng Cường vô tội, muốn đưa anh ta về.
     
  11. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 9: Trả lại đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hướng Cường còn chưa được thả ra, một người khác lại tới Cục Công an báo án.

    Hồ Tiểu Tân, con trai thứ của Hồ gia kiện Hướng Cường đánh chết chị hắn là Hồ Tiểu Lợi.

    Mọi chuyện phát triển theo hướng không thể kiểm soát, cả Hướng đội trưởng và Hướng Quốc đều không ngờ tới.

    Án mạng xảy ra, các đồng chí cảnh sát cũng chú ý nghi phạm Hướng Cường một lần nữa bị bắt thẩm vấn. Ngay cả Hướng đội trưởng và Hướng Quốc cũng bị thẩm vấn.

    Chẳng qua Hồ Tiểu Tân không có bằng chứng, Hướng Cường bị tạm giữ.

    Hướng đội trưởng trở về thôn với vẻ mặt ủ rũ, Hướng Quốc đuổi Hướng Hưng Hoa tự mình về, cưỡi xe đi về thôn.

    Hai cha con vừa vào thôn, Hướng Tường Khánh đang đợi ở cổng thôn đã tiến lên chào đón, kéo Hướng Đại đội trưởng hỏi chuyện vợ hắn. Buổi chiều hắn muốn đi cùng nhưng đội trưởng không cho hắn đi theo.

    Rất nhiều dân thôn đang chờ tin cũng tụ tập lại, rướn cổ vểnh tai lên nghe. Tường Khánh rốt cuộc bị kết tội như thế nào? Có bị giam lại, phải ngồi tù không?

    Đây chính là chuyện lớn.

    Đại đội Hồng Hà còn chưa có ai đi đến nhà máy may.

    Hướng đội trưởng không để ý đến mọi người, đi thẳng. Một nhóm người mắt tinh, ngọn lửa bát quái hừng hực bùng cháy.

    Hướng Tường Khánh lo lắng đến mức bật khóc.

    Hướng Quốc bị người vây ở giữa, không thể bỏ đi nên đành phải giải thích nghi ngờ của mọi người, sau đó lại cảnh báo, những kẻ trộm gà trộm chó sớm muộn sẽ phải gánh chịu quả báo.

    Hướng Tường Khánh đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặt đầy phong sương bụm mặt giống như một đứa trẻ khóc lóc chảy nước mắt chảy nước mũi.

    Nhìn thấy hắn như vậy, không ít người thổn thức.

    Đáng đời!

    Không quản được vợ mình.

    Nghĩ lúc đó bọn họ chính mắt nhìn thấy Tường Khánh dọn đồ của Kỷ tri thanh về nhà mình, Hướng Tường Khánh cũng không phản đối, nếu hắn có thể đứng lên sao có tai họa hôm nay?

    Ăn không ít!

    Đi tù! Mặt mũi cũng không còn, sau này đừng nghĩ đến việc ngẩng đầu lên làm người.

    Một người không thấy Hướng Cường, không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao Hướng Cường không trở về?"

    "Ai! Gia môn bất hạnh, Nhị tiểu tử Hồ gia hiểu lầm Hướng Cường hại em dâu, tố cáo hắn."

    "..."

    Lời này vừa nói ra, như sét đánh bên tai, bọn họ lại một lần nữa chấn kinh, mọi người há hốc miệng không ngậm được.

    Hướng Quốc tự nhủ: "Sức khỏe em dâu luôn không tốt, đêm đó đột ngột qua đời. Chúng ta không ngờ nhị đệ Hồ gia lại không tin. Nếu các đồng chí cảnh sát nào xuống đây kiểm tra, xin mọi người giúp năn nỉ một chút! Nói đúng sự thật Tôi ở đây cảm ơn mọi người. Sau này có việc cần tôi cứ thoải mái nói."

    Điều này làm cho người cố ý nghe được, con ngươi vòng quanh, thầm tính toán trong lòng.

    Hướng Cường là người như thế nào, đều là cùng thôn, ai mà không biết?

    Nhưng Hướng Quốc thì khác, là người có năng lực trong thôn.

    Hướng Tường Khánh tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền đẩy đám người bỏ chạy, không ai để ý tới hắn.

    Bát quái truyền đi nhanh nhất, đệ nhất tin vịt bát quái.

    Hướng Tường Khánh một đường trở về nhà, kéo con trai út Hướng Hưng Long đang chơi bùn đến Kỷ gia.

    Khi đến Kỷ gia, hắn thấy Kỷ Thanh Lam ôm con trai ngồi dưới mái hiên, do dự không biết nên nói thế nào, Hướng Hưng Long liền hét lên trước.

    "Ở đây có sữa, con muốn uống sữa."

    Kỷ Thanh Lam thấy thấy liền quay đầu nhìn sang, Hướng Tường Khánh mặt đỏ bừng xấu hổ, không biết bỏ vào đâu.

    Cô đã nghe kết cục của Tường Khánh tẩu tử, nói thật, pháp luật bây giờ vẫn còn nhân từ.

    "Mau cho ta uống sữa." Hướng Hưng Long hung hăng hét lên, gấp gáp kêu, dùng hết sức kéo cha đi vào sân nhưng lại bị cha kéo lại.

    Hướng Tường Khánh dùng lòng bàn tay vỗ lên người con trai, hù dọa nói: "Cha đã nói với con như thế nào, chỉ biết ăn."

    Trên đường đến đây, hắn dạy con trai xin lỗi Kỷ Thanh Lam, kết quả đến đây con trai chỉ nhớ ăn, đều bị mẹ chiều hư.

    "Oa! Ô, con muốn uống sữa." Hướng Hưng Long bị đánh trực tiếp ngã xuống đất bắt đầu lăn lộn ăn vạ.

    Con nít sáu, bảy tuổi không cần hiểu đạo lý, chỉ cần khóc.

    Kỷ Thanh Lam cùng Tân Thành một lớn một nhỏ đồng loạt nhìn nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tân Thành viết đầy tò mò.

    Nếu như trước đây nó làm ầm ĩ như vậy, Kỷ Thanh Lam mềm lòng sẽ thỏa mãn nó, nhưng bây giờ..

    Cứ nháo đi!

    Nếu cho nó một chút, chính là phải xin lỗi kiếp trước mình chịu khổ.

    "Kỷ muội tử, chuyện này chị dâu em thực sự có lỗi với em. Xin em tha thứ cho cô ấy! Viết một lá thư cảm thông bảo lãnh cô ấy ra ngoài. Nhà chúng ta không thể không có cô ấy!"

    Kỷ Thanh Lam chỉ cảm thấy buồn cười, những người này thật buồn cười. Khi phạm tội không bao giờ để ý tới luật pháp đạo đức. Bị bắt lại cầu khổ chủ tha thứ để được tự do, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

    Cục Công an là nhà hắn mở sao? Bọn họ nói thế nào là thế đó?

    Kết cục của Tường Khánh tẩu tử thực sự khiến cô không vui.

    Nếu không phải còn có Tân Thành, cô hận không thể nửa đêm đâm chết những người này, đốt nhà của họ.

    "Hướng đồng chí, đây là xã hội pháp chế, cảnh sát xử án theo luật, anh đến tìm tôi, tôi cũng không làm gì được. Hướng tẩu tử đã vi phạm pháp luật! Hơn nữa chỉ có hai tháng, rất nhanh là có thể đi ra."

    Hướng Tường Khánh không nói gì, người đàn ông cả đời lương thiện không giỏi ăn nói, không giao tiếp được, luôn trốn sau lưng vợ.

    Kỷ Thanh Lam nhìn, trong lòng cười lạnh một tiếng.

    "Hướng đồng chí tới đây để trả đồ sao? Hướng tẩu tử không chỉ trộm tiền lừa gạt tôi mà còn thừa dịp tôi bệnh lấy của tôi không ít đâu." Vừa nói, ánh mắt cô nhìn người đang lăn lộn trên đất.

    Trên áo bông dính đầy bùn đất không nhìn ra màu sắc nhưng có thể thấy rõ ràng các vết khâu chắp vá, các đường khâu phía trên và phía dưới rõ ràng là khác nhau.

    "Chiếc áo khoác bông Hưng Long đang mặc cũng là của Tân Thành, vừa vặn các người tới liền cởi ra đi!"

    "Còn có đôi giày trên chân Hướng đại ca cũng là tôi làm cho A Khiêm, không vừa chân anh, cũng xin trả lại."

    "Còn có bột gạo trong phòng bếp của tôi.."

    Hướng Tường Khánh lộp bộp không nói nên lời, mặt xấu hổ đỏ bừng, cuối cùng thấp giọng nói: "Những thứ này tôi không biết, đều là chị dâu em lo liệu, chờ cô ấy trở lại anh sẽ hỏi cô ấy."

    Hướng Tường Khánh kéo con trai đi.

    Hướng Hưng Long nháo một trận cũng không được được loại sữa mình yêu thích.

    Kỷ Thanh Lam cũng không lấy lại được đồ của mình.

    Hướng Tường Khánh đến giống như một trò đùa.

    Ở phía xa, Hàn Viễn Quân đứng nhìn tất cả những điều này, lông mày nhíu lại thành chữ "Xuyên", (川).

    Kỷ Thanh Lam tiếp tục trêu chọc con trai, tiểu Tân Thành vừa mới tỉnh lại không lâu uống sữa, lúc này tinh thần mười phần hưng phấn, được mẹ ôm, hai chân đá tới đạp lui trên đùi mẹ.

    A a kêu, nước bọt chảy ra, chỉ chốc lát đã làm ướt một chiếc khăn.

    Bên chân còn có một con mèo mun nhỏ vẫy đuôi.

    Không đề cập đến Lương Khiêm đã chết, đây cũng có thể coi là năm tháng tĩnh lặng!

    "Hàn tri thanh tới, mời ngồi." Kỷ Thanh Lam nhìn Hàn Viễn Quân từ xa tới, cười rạng rỡ, giống như ánh mặt trời ấm áp xuyên qua đám mây dày đặc của mùa đông, xuyên qua trái tim lạnh lẽo của hắn.

    Hàn Viễn Quân nhìn, trong lúc nhất thời tất cả nghi vấn trong lòng đều không cách nào hỏi ra lời, cuối cùng hắn mới nói: "Tôi vừa nghe nói Hướng Cường bị bắt, Hồ Tiểu Tâm đã đi cục công an báo án."

    Kỷ Thanh Lam cúi đầu nhìn đứa con trai trong ngực.

    "Hướng Quốc cũng về rồi à?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...