Đam Mỹ [Edit] Tôi, Huyền Học Cải Mệnh - Sa Đề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng mười 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 62 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều này làm cho hắn không khỏi hứng khởi muốn tìm tòi nghiên cứu đối phương rốt cục là hạng người gì, rốt cục có bao nhiêu lợi hại.

    Mình cũng chỉ là muốn tốt cho hắn – Tạ Bách tự nhủ với chính mình như vậy, chỉ có a Diễn thật sự rất lợi hại, mình mới có thể đem chuyện quấy nhiễu mình nhiều năm nhờ hắn hỗ trợ, bằng không đem hắn kéo vào đầm lầy chính là lỗi.

    Không ngờ Ngụy Diễn nghe xong lời của hắn liền gật đầu:

    - Không phải đại sư thì là thiên sư. Tôi có thể giúp anh, nhưng chuyện này phỏng chừng có chút phức tạp. Nguyên bản tôi tính toán cho anh một hộ thân phù, nhưng gặp được đoàn xui kia, có lẽ sau lưng đối phương cũng có người ra tay, hộ thân phù có thể ngăn nhất thời nhưng không thể chắn một đời, nếu quyết định muốn xen vào, vậy hoàn toàn giải quyết. Vừa lúc tôi đã thi xong vào trường cao đẳng, thời gian còn nhiều mà, nếu anh không để ý, tôi nghĩ muốn đi theo anh gặp một lần sao kim tên Khương Cẩn Nguyên kia.

    Nói xong một trận, Ngụy Diễn thấy Tạ Bách nhìn mình không nói lời nào, nhân tiện nói:

    - Đương nhiên, nếu như anh để ý..

    - Không không không tôi không để ý!

    Phục hồi lại tinh thần Tạ Bách kéo Ngụy Diễn giống như sợ hắn đổi ý:

    - Vừa lúc mấy ngày nữa tôi cần đi thu hình một tiết mục truyền hình, Khương Cẩn Nguyên cũng sẽ tham gia! Tôi cảm thấy được nếu chính do hắn quấy phá, đến lúc đó chắc chắn sẽ ra tay – đến lúc đó liền vất vả a Diễn bảo hộ tôi! Nhưng để cho tiện, đến lúc đó ủy khuất a Diễn làm phụ tá của tôi.

    Ngụy Diễn nói:

    - Sẽ không, tôi cũng vừa lúc đi thêm kiến thức.

    Hắn nguyên bản muốn nương Tạ Bách đi tiếp xúc người trong giới giải trí, dù sao trong giới giải trí thật nhiều người có tiền, tính một quẻ giải quyết một vấn đề, trong tay hắn không phải sẽ dư dả sao?

    Không nghĩ tới cơ hội nhanh như vậy tự tìm tới.

    Đúng vậy, cho dù là lúc này, Ngụy Diễn nhớ nhất vẫn là kế hoạch lớn kiếm tiền của chính mình.

    Phải biết rằng hiện tại hắn còn là một học sinh nghèo thậm chí còn không mua nổi một di động!

    Hai người đạt tới chung nhận thức, cảm thấy được cực kỳ khoái trá, cho nên cũng có tâm tư đi tán gẫu chuyện khác – tỷ như là người ngoại quốc đang nói chuyện cười làm cho Ngụy Nhạn cười khanh khách phía trước không xa.

    Ngụy Diễn nhìn đối phương ánh mắt như bắn ra dao nhỏ:

    - Tôi chưa từng nhìn thấy Nhạn Nhạn nói chuyện với nam sinh nào vui vẻ được như vậy đâu.

    Từng chữ đều tràn ngập vẻ oán niệm cùng vị chua của một người làm anh trai, nhất là hai chữ "nam sinh" giống như rít ra từ kẽ răng.

    Tạ Bách nhìn thấy bạn mình vẫn vô tri vô giác, còn đang cùng Ngụy Nhạn giảng thuật chuyện bên Thổ Nhĩ Kỳ, làm cho tiểu cô nương liên tục kinh hô, vừa cảm thán người chậm chạp thật hạnh phúc, vừa vuốt chút lương tâm không còn thừa lại bao nhiêu giải thích:

    - Yên tâm đi a Diễn, Danley chỉ có hứng thú với đại mỹ nữ có lồi có lõm.

    Ai ngờ Ngụy Diễn nghe xong cũng không yên tâm, yên lặng quay đầu nói:

    - Tương lai Nhạn Nhạn sẽ trở thành một đại mỹ nhân mắt ngọc mày ngài xinh đẹp động lòng người.

    Tạ Bách vắng lặng.

    Ngụy Diễn nói xong cũng thở dài, sau đó bước nhanh vượt qua hai người Ngụy Nhạn, cường thế xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

    Tạ Bách nhìn thấy Ngụy Diễn chớp mắt biến thành một anh trai ngây thơ, không biết như thế nào trong lòng có chút không thuận tay – nguyên lai vì một người khác, a Diễn còn có bộ dạng đáng yêu như vậy.

    A, đều do Danley, nếu không phải hắn, a Diễn sao có thể bỏ mặc mình không quan tâm đây?

    Cho nên không thể để cho Danley quá đắc ý.

    Híp mắt, Tạ Bách bước qua, lộ vẻ tươi cười sang sảng hung hăng vỗ vai Danley:

    - Ai nha anh xem, tôi đều quên giới thiệu bạn của tôi cho hai người.

    Danley bị vỗ mạnh hai cái, thiếu chút nữa kêu to, nghe vậy lập tức nói:

    - Không cần anh giới thiệu, nàng đã biết tên của tôi.

    Vẻ mặt Tạ Bách tươi cười:

    - Chỉ biết tên làm sao đủ đây? Anh là bạn tốt của tôi, a Diễn cũng là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên có nghĩa vụ làm cho hai bên hiểu biết lẫn nhau càng nhiều nha!

    Mặc dù Danley đang cố gắng học tập Hán ngữ, bình thường dùng Hán ngữ nhói chuyện cũng không có vấn đề gì, nhưng khi người khác nói chuyện với tốc độ thật nhanh thì hắn không dễ dàng lý giải như vậy.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 63 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên khi Tạ Bách giới thiệu, hắn đều lộ vẻ "đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy" thường xuyên mỉm cười gật đầu, coi như ngẫu nhiên nghe được lời Tạ Bách nói có điểm gì là lạ, nhưng bởi vì Tạ Bách lại lập tức bắt đầu giới thiệu những điều khác, lực chú ý của hắn liền bị dời qua nơi khác.

    Vì thế trải qua Tạ Bách giới thiệu, hai anh em Ngụy Diễn biết được người nước ngoài này kêu Danley, đừng nhìn hắn ăn mặc quần áo màu sắc rực rỡ giống như không có thẩm mỹ gì, trên thực tế hắn là nhà thiết kế thời trang, tự xưng trong lòng cất giấu thơ cùng phương xa – đây chẳng qua cái gọi là thơ trong mắt hắn chính là dùng để nói tình yêu, đợi khi nào hắn không còn yêu, như vậy hắn sẽ an bài phương xa.

    Về phần phương xa của hắn, chính là đi ra nước ngoài du lịch – không phải là báo đoàn du lịch cưỡi ngựa xem hoa, mà là lưu lạc đi chơi một mình, hơn nữa còn là yêu thích những địa phương hẻo lánh không nhiều khách du lịch ghé qua.

    Mỗi một lần du lịch kết thúc, linh cảm của hắn đại bùng nổ, sau đó lại thiết kế ra trang phục mới khiến cho người trầm trồ khen ngợi.

    Hai năm qua hắn điên cuồng mê luyến văn hóa Hoa quốc, vừa lúc trước ở trong tuần lễ thời trang gặp được Tạ Bách, vì thế liền hứng khởi đi theo Tạ Bách đi lĩnh hội văn hóa Hoa quốc trong đầu.

    Đúng vậy, hắn lại thất tình, hơn nữa cần nhắc tới chính là lần này hắn thất tình trong thời gian tham gia tuần lễ thời trang.

    Danley cùng Tạ Bách là bạn tốt kiêm đồng bạn hợp tác, nhưng ban đầu khi quen biết Danley còn là một trợ lý thực tập nhà thiết kế thật khổ bức, mà Tạ Bách là người mẫu của cha Danley – chính là Karl, là nhân vật đại lão chỉ cần giậm chân một cái thì giới thời trang phải rung chuyển.

    Nhưng quan hệ giữa Danley cùng cha hắn cũng không tốt lắm, nhưng không phải trong quan hệ gia đình, mà là lý niệm thiết kế của nhau.

    Danley cảm thấy cha mình quá cổ hủ, bảo thủ không chịu thay đổi, cha của hắn thì cảm thấy hắn quá nhảy nhót, quá mạnh mẽ.

    Nhưng kỳ dị chính là hai cha con thiết kế ra trang phục đều bị Tạ Bách hoàn toàn suy diễn ra phong cách cùng lý niệm mà bọn họ muốn biểu đạt.

    Bởi vì có Tạ Bách ở bên trong, cho nên hai cha con tuy rằng chướng mắt thẩm mỹ của nhau, nhưng cũng không tới nỗi gươm tuốt vỏ nỏ giương dây. Danley không nói, vợ của Karl cũng thật cảm tạ Tạ Bách, mỗi khi tới ngày lễ Giáng Sinh gì đó liền kêu Tạ Bách đến nhà tụ họp ăn cơm.

    Cảm tình giữa người với người là ở chung một chỗ mài xát đi ra, vả lại càng mài xát thì càng sâu, mấy năm nay Tạ Bách cùng gia đình Carleton có quan hệ tương tự như là người nhà. Cho nên Danley cùng Tạ Bách không chỉ là bạn tốt, còn là anh em tốt, ở chung đương nhiên không cần cố kỵ nhiều như vậy, khi nghe Tạ Bách muốn về nước, hắn cũng cầm hành lý cùng hộ chiếu của mình tung tăng đi theo.

    Kỳ thật Danley từng đi qua Hoa quốc nhiều lần, nhưng vài lần đều bởi vì công tác vội vàng mà đến, đi những thành phố lớn phát đạt, trong mắt hắn, thành phố lớn phồn hoa của Hoa quốc cũng không có gì khác biệt với đại đô thị nước ngoài, cho nên lần này hắn chỉ tính toán đi một ít cảnh điểm đặc hữu của Hoa quốc nhìn xem, sau đó thuận tiện làm cho Tạ Bách làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn.

    Đương nhiên, Danley cũng từng đi qua những quốc gia hỗn loạn xa xôi, trên thực tế hắn không cần hướng dẫn du lịch, hắn đi cùng Tạ Bách thuần túy là vì muốn cọ ăn cọ uống.

    Dù sao Tạ Bách nói muốn đi bái phỏng bạn bè, đồ ăn nhà bạn bè nhất định là mỹ thực của Hoa quốc đi!

    Trên thực tế đích xác không làm cho Danley thất vọng.

    Ban đầu bị Tạ Bách quải tới tiểu thị trấn hẻo lánh lại đi vào một tòa lầu hai tầng già cỗi, hắn cũng không ôm hi vọng gì, bởi vì tu dưỡng tốt nên đem vẻ ghét bỏ ẩn núp đi. Nhất là khi chủ nhà rót cho bọn họ loại nước trà nói là tự pha chế, hắn còn trợn tròn mắt.

    Nhiệt độ không khí thế này ai còn đi uống trà nóng chứ! Cho dù nói để nguội cũng là nóng nha!

    Nếu không nể mặt Tạ Bách, vả lại bên cạnh còn có một tiểu thục nữ đáng yêu ở một bên, hắn đều trực tiếp đi đón nước máy uống – theo hắn xem ra nước máy còn lạnh băng đâu.

    Nhưng khi hắn xuất phát từ lễ phép cùng Tạ Bách uống một ngụm trà lạnh của Ngụy gia tự chế, vẻ ghét bỏ lập tức hoàn toàn tiêu tán.

    Danley từng uống qua trà của Hoa quốc, nhưng đại khái hắn thích uống loại nước có gas, cho nên cảm thấy nước trà chỉ nhiều hơn nước lọc một chút ý vị mà thôi, còn có thể uống, nhưng không phải sở thích của hắn.

    Nhất là khi trời nóng, hắn càng ưa thích uống nước đá, cà phê đá, sữa chua vân vân.

    Nhưng chỉ mới nếm một ngụm trà lạnh, hắn! Rốt cục cảm nhận được chỗ thần kỳ của trà Hoa quốc.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 63 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẫn là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái thanh nhã, nhưng sau khi uống vào đầu óc có chút hôn mê vì thời tiết rất nóng cùng lặn lội đường xa lại giống như được rót vào năng lượng mới, nháy mắt liền thanh tỉnh lại.

    Chẳng những cảm giác mình càng thêm có tinh thần, còn có sự vật trước mắt giống như được rửa qua, trở nên sắc thái càng thêm cảm giác rõ rệt.

    Loại cảm giác này, giống như là sau trận mưa xuân kéo dài, ở lúc thời tiết vừa sáng tỏ chậm rãi bí mật đi vào trong rừng rậm, gặp gỡ một cô gái tinh linh, giữa tán lá tí tách rơi xuống một giọt nước xanh mát, dừng giữa lòng bàn tay cô gái, vì thế cô gái tinh linh lộ ra nụ cười hân hoan..

    Nhất thời trong đầu của hắn còn có linh cảm rất nhỏ hiện lên.

    Trừ bỏ lá trà, còn cùng cái lẩu thật tương tự, nhưng xuyến xuyến (xiên que nhúng nước lèo cay) càng thích hợp khẩu vị của hắn cũng đạt được trái tim của hắn.

    Lúc trước xe bán món ăn bình dân của Ngụy gia đẩy dời xuyến xuyến, có thể nói một lần là nổi tiếng.

    Huyện Nguyên Khẩu nằm khu tây nam, người địa phương xưa nay đều thích ăn cay, thậm chí thật cay, giỏi ăn cay, không cay không vui, cho nên một khi xuyến xuyến được đẩy dời đi, nhận lấy nam nữ già trẻ hoan nghênh.

    Lúc trước Ngụy Diễn tuy khẳng định nên đổi lại bán xuyến xuyến, nhưng cũng không dám trăm phần trăm nắm chắc, chỉ căn cứ kinh nghiệm "ăn" ở kiếp trước của mình lớn mật suy đoán. Cũng may mị lực của xuyến xuyến chứng minh vàng sẽ sáng lên, mười năm sau sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc Hoa quốc hơn nữa còn nổi tiếng ra nước ngoài, biến thành mỹ thực hải ngoại tuyệt đối không chỉ là hư danh nói chơi.

    Hơn nữa đồ ăn xứng cùng xuyến xuyến cũng đông đảo, tỷ như rong biển/ đậu hũ/ đậu ngâm/ ngó sen/ khoai tây/ nấm rơm/ nấm kim châm/ xúc xích/ cá viên/ bông cải vân vân, ít nhất cũng có tới mười dạng, không giống như khoai tây miếng cháy cùng miến chua cay, nếu không phải người thích ăn hai thứ này hoặc là ăn nhiều vài lần thật dễ dàng chán ngấy, cam đoan chỉ cần đến ăn qua một lần tuyệt đối sẽ có món mình thích.

    Hơn nữa xuyến xuyến còn có thể ăn với cơm, còn có thể làm món mặn – món mặn ba xu một chuỗi, món rau dưa hai xu một chuỗi, mua hai đồng xuyến xuyến, cộng thêm năm xu cơm tẻ, một nữ sinh mười mấy tuổi có thể ăn thật no bụng.

    Tính toán xuống dưới cũng giống như ăn khoai tây miếng cháy cùng miến chua cay, nhưng khẩu vị càng nhiều hơn.

    Đây là đối với khách hàng mà nói, đối với Ngụy gia, phí tổn còn thấp hơn bán khoai tây miếng cháy.

    Một chuỗi món ăn mặn chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút, hiện tại kinh tế người huyện Nguyên Khẩu cũng không dư dả, lựa chọn món mặn cũng không nhiều, càng nhiều là lựa chọn món rau dưa, nhưng làm như vậy quán bán món ăn bình dân cũng không tổn thất, ngược lại còn kiếm thật nhiều, dù sao một cân rau dưa có thể xuyến ra hai ba mươi xuyến.

    Huống chi tính bí mật của phối phương xuyến xuyến còn nhiều hơn khoai tây miếng cháy cùng miến chua cay.

    Ngoài ra, Ngụy Diễn còn có đoán trước tăng thêm tài liệu thuốc Đông y bỏ vào trong nước lèo cùng nhau nấu.

    Có thể ngăn chặn lúc ăn say sưa đầm đìa, nhưng sau khi ăn xong tràng vị không khỏe sẽ biến thành ăn thì vô vị, thượng hỏa, nổi mụn thậm chí là táo bón.

    Hắn thật ra biết, đợi khi trình độ kinh tế đi lên, chất lượng sinh hoạt đề cao, cũng sẽ bắt đầu chú trọng những gì mình ăn vào miệng.

    Mọi người theo đuổi ăn uống không chỉ vào miệng ăn ngon, còn phải khỏe mạnh cho thân thể.

    Dân lấy ăn làm đầu, nhưng ăn cần ngon mới được.

    Từng có không ít đầu sỏ ngành ăn uống đều bại lộ hành vi kích thích đầu lưỡi ăn cho đã ghiền, thân thể bị giày vò, ăn thì thích nhưng ăn xong biến thành hỏa táng tràng.

    Ngụy Diễn thật ra có dã tâm làm cho món ăn bình dân của nhà mình ngày càng phát triển lớn mạnh.

    Xuyến xuyến lạnh lại thích ứng với khí trời nóng bức biến thành "đặc cung mùa hè".

    Nếu là "nồi lạnh", mùi thơm tự nhiên không bằng lúc nước sôi, nhưng tuyệt không đến nỗi một chút hương vị cũng không có, ngược lại bởi vì mùi hương khi có khi không nơi chóp mũi thật giống như là đại mỹ nhân xấu hổ nháy mắt đưa tình, còn không nhịn được tiến lên truy tìm nguồn gốc hay sao, lúc đó đại mỹ nhân lại biến mất vô tung, chỉ lưu lại một luồng hương khí làm cho người ta nhớ thương, làm cho người ta nhịn không được kêu một câu – "Ông chủ! Lấy cái bát đến cho tôi tuyển xuyến xuyến nhi!"

    Hương vị cũng không có chút nào kém cỏi – bên trong giảm bớt lượng mỡ bò, canh loãng trong trẻo cũng trở thành canh gà hương vị nồng đậm càng nhiều, gia nhập thêm sa tế cùng đậu phộng vỡ, đem xuyến xuyến bỏ vào ngâm lên, trong băng lạnh lại mang theo cay ngọt, ăn vào cũng không đổ đầy mồ hôi nóng nực, nhưng bụng đã no rồi, tâm tình cũng khoái trá.

    Nhất là trong ngày mùa hè giảm cân không có khẩu vị, xuyến xuyến nước lèo lạnh còn tiêu thụ càng nhiều hơn xuyến xuyến nước lẩu nóng.

    Hiện giờ xuyến xuyến của Ngụy gia nổi danh toàn huyện Nguyên Khẩu, dù lấy ra mời khách cũng không bủn xỉn.

    Sinh ý phát triển không ngừng càng làm cho Ngụy Hoành Lượng phát sinh dã tâm càng lớn – hắn tính toán mở quán món ăn bình dân thêm một năm, đợi sang năm Ngụy Nhạn thi trung học phổ thông, tranh thủ mang theo Ngụy Nhạn đi tới trường đại học của Ngụy Diễn thuê cửa hàng chuyên bán xuyến xuyến.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 64 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù nghèo cũng cần được giáo dục, chính hắn cũng biết trình độ giáo dục của huyện Nguyên Khẩu khẳng định kém hơn thành phố lớn, hiện giờ hoàn cảnh gia đình có điều cải thiện, công dân hướng chỗ cao đi, hắn muốn sáng tạo cho bọn nhỏ một hoàn cảnh giáo dục cùng cuộc sống càng tốt hơn.

    Đương nhiên, ý nghĩ này hắn còn chưa nói qua với ai, Ngụy Nhạn tự nhiên cũng không biết, nhưng Ngụy Diễn cảm thấy một ít – dù sao dã tâm của Ngụy Diễn còn lớn hơn cả Ngụy Hoành Lượng đâu.

    Hắn dự định sau mùa hè này, trước khi vào đại học mang theo người trong nhà đều đi ra ngoài.

    Chỉ cần có đủ tiền, ngoài ra đều không là vấn đề.

    Ôm trong lòng ý nghĩ như vậy, ngày hôm sau Ngụy Diễn liền định cùng Tạ Bách rời đi – dù sao khoảng cách thành tích đi ra cũng cần nửa tháng, đến lúc đó nếu không kịp trở về thì nhờ người giám hộ hỗ trợ điền chí nguyện là được.

    Danley cũng tính toán lưu lại – bởi vì hắn nghe nói tết Đoan Ngọ năm nay huyện Nguyên Khẩu cần tổ chức thi đấu thuyền rồng quốc tế lần đầu tiên, hắn muốn tận mắt biết một chút về thuyền rồng hoa quốc! Khoảng cách ngày thi đấu đầu tiên cũng chỉ một tuần mà thôi.

    Nếu đã như vậy, Tạ Bách cũng không bắt buộc, dù sao so sánh với một ít tiểu quốc gia trước kia Danley từng đi qua, vấn đề trị an của Hoa quốc cũng tương đối khá.

    Vì thế hắn hoàn toàn không có nửa điểm vướng bận mang theo Ngụy Diễn rời đi, còn tiện đường mang theo cả Soái Soái.

    "Mật thất đào thoát" của đài Bình Quả đã truyền ra bốn tập mùa đầu tiên, bởi vì người trẻ tuổi ngày càng lưu hành thủy triều chân nhân mật thất đào thoát, cho nên rating liên tục được kéo lên.

    Nếm được ngon ngọt, tổ tiết mục đài truyền hình đương nhiên sẽ không buông bỏ "gà mái" hạ trứng vàng này, sớm đã chiêng trống rùm beng mà chuẩn bị mùa thứ hai.

    Tạ Bách tham gia thu là tập một mùa thứ hai.

    Vì cam đoan hiệu quả tiết mục, cho nên mỗi vị khách quý tham dự chỉ cho phép mang theo một trợ lý, cho nên Tạ Bách mang theo Ngụy Diễn trực tiếp đi tới sân bay.

    Ở đại sảnh chờ đợi, Ngụy Diễn gặp được người đại diện của Tạ Bách.

    Đó là một trung niên nam giới vóc dáng cao lớn, dáng người gầy gò, làn da ngăm đen, ánh mắt sáng ngời, thay vì nói hắn là người đại diện, chi bằng nói hắn là huấn luyện viên thể hình.

    - Làm sao bây giờ cậu mới tới? Đã 6h rồi, còn nửa giờ máy bay cất cánh.

    Người đại diện họ Hoàng, tính khí có chút gấp, theo tỉnh ngoài ngồi một giờ máy bay bay tới, sau đó hắn chứng kiến Ngụy Diễn ánh mắt liền sáng lên:

    - Di, đây là người mới cậu mới tìm được sao? Ánh mắt không tệ lắm!

    So sánh với vẻ tuấn mỹ bức người của Tạ Bách, ngũ quan Ngụy Diễn ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng hắn mặt mày sáng sủa, khí độ văn hoa, trang nghiêm có hình tượng thiếu niên quốc phong có chút nhiệt độ gần đây. Cũng không biết kỹ năng văn hóa của đối phương như thế nào, nhưng thứ này cũng có thể đợi hậu kỳ tạo ra..

    - Đừng nhìn, a Diễn là phụ tá của tôi. Hắn sẽ không tiến giới giải trí.. ít nhất hiện tại sẽ không.

    Tạ Bách trực tiếp bỏ qua ý niệm của người đại diện.

    Ngụy Diễn cũng gật gật đầu.

    Người đại diện vừa nghe, vô cùng tiếc nuối nhìn Ngụy Diễn – dù sao người đứng chung một chỗ với Tạ Bách mà không thua kém cũng rất ít, nếu như đối phương tiến vào giới giải trí, nói không chừng là một viên tân tinh buông xuống.. ai khoan khoan!

    - Trợ lý?

    Tạ Bách:

    - Đúng rồi, trên đường đi tôi đã nói với anh, lần này chính mình dẫn theo một trợ lý, anh không cần an bài cho tôi.

    Khác với người đại diện, dưới tình huống bình thường trợ lý thường là người thân cận hoặc là người quen giới thiệu, số ít là do công ty phân phối, cho nên Tạ Bách đột nhiên nói đổi một người cũng không phải là vấn đề gì lớn.

    Ai, chỉ tiếc điều kiện ngoại hình như vậy.

    Người đại diện dùng ánh mắt đi hỏi Tạ Bách, nhưng Tạ Bách hoàn toàn xem như không phát hiện.

    Không có được đáp án, người đại diện đành phải bỏ qua, thay đổi ngữ khí đem Ngụy Diễn đối đãi như một trợ lý thực sự:

    - Cường độ thu "Mật thất đào thoát" rất lớn, dựa theo lệ thường, không giải khai câu đố thì sẽ không chấm dứt, trên đường sẽ tiêu hao thật nhiều thể lực cùng trí nhớ, cho nên công tác trợ lý cũng sẽ không thoải mái, chúng ta thêm wechat, tôi cần cùng anh bạn nhỏ này thông báo một chút công tác trợ lý. Có sự tình gì đúng lúc liên hệ.

    Ai ngờ vừa dứt lời, Tạ Bách đã kéo Ngụy Diễn về phía mình:

    - Không không không, a Diễn mặc dù là phụ tá của tôi, nhưng hắn không cần làm công tác trợ lý, trừ bỏ ở bên cạnh tôi không cần làm thêm việc gì khác.

    Người đại diện cầm di động ngây dại:

    - Gì? Cậu nói cái gì?

    Ngụy Diễn cảm thấy được người đại diện tiên sinh cần nổ mạnh.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 64 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả nhiên, nghe xong Tạ Bách lặp lại một lần sau, vẻ mặt người đại diện không chút thay đổi khóa điện thoại bỏ vào trong túi áo, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Cho nên cậu đặc biệt cho trợ lý nghỉ bởi vì bỏ trống một vị trí mang cậu bạn nhỏ đi du lịch tốt nghiệp sao?

    Kỳ thật hắn còn muốn dùng một từ ngữ khác, nhưng hắn cảm thấy được hẳn không nên dạy hư nhi đồng.

    Nhưng Tạ Bách vẫn hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, nội tâm bối rối trước kia mình cũng không có lịch sử làm hoa hoa công tử, ngoài miệng còn muốn trấn an nói:

    - Anh đừng lo lắng, anh quên trước kia tôi cũng không thích mang theo trợ lý sao? Bọn hắn ở bên cạnh tôi càng nhiều dùng xử lý những công tác khác mà không phải chiếu cố tôi, cho nên có mang theo hay không kỳ thật đối với tôi mà nói ảnh hưởng không lớn.

    Người đại diện dằn nén bực bội:

    - Vậy tại sao phải mang theo?

    Tạ Bách:

    - Vậy không được, tuy a Diễn không cần làm việc của trợ lý, nhưng a Diễn là hộ thân phù của tôi, không có hắn tôi sống không được.

    Người đại diện:

    -!

    Ngụy Diễn trực giác đối phương hiểu lầm cái gì, thậm chí còn não bổ một ít chuyện không khỏe mạnh, vội vàng đẩy Tạ Bách qua một bên:

    - Không, Hoàng ca anh đừng để ý tới hắn, anh thêm wechat với tôi, trợ lý nên làm gì thì phiền toái anh cứ nhắc nhở tôi là được.

    Vừa nói xong, tay Tạ Bách lập tức đặt lên lưng của hắn, lại giống như là con gấu đồ chơi cỡ lớn:

    - A Diễn, cậu ghét bỏ tôi?

    Người đại diện thấy Ngụy Diễn trực tiếp đẩy ra Tạ Bách, mà Tạ Bách cũng không hề có chút oán hận, hít sâu một hơi lạnh, ánh mắt thay đổi nhìn hai người.

    Ngụy Diễn cảm thấy được nhức đầu, đang muốn giải thích, Tạ Bách lại nói:

    - Được rồi anh đem hành lý đưa cho tôi là được, lập tức cần lên máy bay, ngoài ra tôi cùng a Diễn đều có thể làm. Đi làm việc của anh đi!

    Ngữ khí giống như thật hận không làm cho người đại diện một giây sau liền nhanh chóng rời đi.

    Người đại diện cố gắng duy trì bình tĩnh, chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục trao đổi với Tạ Bách thêm chốc lát phỏng chừng tóc của mình lại rụng một mảng lớn:

    - Tóm lại, lần này địa điểm thu tiết mục khá hẻo lánh, cậu cùng cậu bạn nhỏ của cậu cần chú ý an toàn một chút, còn nữa, bởi vì cần thu thời gian dài, nếu cường độ quá lớn thân thể không chịu nổi có thể trực tiếp nói ra, chúng ta ký tên chỉ là hợp đồng công tác, không phải văn tự bán mình.

    Tuy rằng người đại diện dựa vào nghệ sĩ kiếm tiền, nhưng hắn cũng không phải Chu lột da.

    Ngoài ra hắn sớm nói qua với Tạ Bách, cho nên hắn cũng không lắm lời, nhưng hắn vừa muốn đi, lại bị Ngụy Diễn kêu lại.

    - Chuyện gì vậy?

    - Hôm nay Hoàng ca đi tảo mộ sao?

    Người đại diện đoán chừng là hắn vừa xem được ảnh chụp mình phát trong vòng bạn bè:

    - A, phải rồi.

    Đây là muốn cùng mình lôi kéo làm quen sao?

    Ngụy Diễn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

    - Vậy Hoàng ca, đêm nay anh tận lực về nhà sớm một chút, nếu sau 11h đêm tốt nhất thì trực tiếp tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, nếu thật sự cần vội vàng trở về, nhớ rõ dựa theo nêu lên của giọng nói hướng dẫn mà đi nha.

    Người đại diện nghe được như rơi vào trong sương mù – thanh niên hiện tại đều lưu hành lôi kéo làm quen kiểu như vậy sao?

    Nhưng hắn lại chứng kiến sắc mặt Tạ Bách nghiêm túc lên:

    - A Diễn?

    Ngụy Diễn:

    - Gần đây khí huyết của Hoàng ca có tổn hại, cho nên có thể tránh được thì tránh một chút tốt hơn.

    Vừa dứt lời, ánh mắt người đại diện biến thành sắc bén – hắn bị thương, nhưng hắn cảm thấy chỉ là chút vết thương nhỏ, hơn nữa cũng đã làm xử lý, ngay cả Tạ Bách cũng không nói qua, thiếu niên này từ con đường nào biết được?

    Tạ Bách cũng lưu ý thần sắc biến hóa của người đại diện, biết Ngụy Diễn nói không sai, ngữ khí cũng nghiêm chỉnh lại:

    - Hoàng ca, nghe a Diễn, đêm nay anh nên quay về nghỉ ngơi sớm một chút, sự tình có thể lưu đến ngày mai làm tiếp.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 65 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đại diện không biết hai người bọn họ đang thần thần bí bí đánh bí hiểm gì, nhưng nghe Tạ Bách nói như vậy, cũng không dám khinh thường, gật gật đầu liền mua vé máy bay chuẩn bị trở về.

    - Cho nên nam nhân kia gặp được phiền toái gì sao?

    Sau khi máy bay cất cánh, luôn thành thật ẩn thân trong xâu chuỗi treo trên di động Soái Soái không nhịn được mở miệng hỏi:

    - Tôi cảm thấy vị Hoàng ca kia làm cho tôi không dám tiến đến gần đâu.

    Hắn mới mở miệng, nguyên bản Tạ Bách định nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt – đại khái đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên đối với thú nhồi bông đột nhiên mở miệng nói chuyện cũng không còn cả kinh nhất chợt như lúc ban đầu.

    - Trước kia Hoàng ca làm việc trong quân đội sao?

    Ngụy Diễn hỏi Tạ Bách, sau đó thuận tay dán một tờ tĩnh âm phù bên cạnh ngoài chỗ ngồi của Tạ Bách, cho dù Soái Soái mở đại nhạc hội nhạc rock kim loại nặng cũng sẽ không bị người khác nghe được.

    Tạ Bách sợ hãi than:

    - A Diễn làm sao cậu thông minh như vậy! Hoàng ca đích thật là quân nhân xuất ngũ, hôm nay hắn hẳn là đi tảo mộ.

    Soái Soái thấy Ngụy Diễn cùng Tạ Bách như muốn đem hắn quên đi, vội vàng hấp dẫn lực chú ý:

    - Nè nè nè, thỉnh chú ý nơi này còn có một người chết đâu!

    Ngụy Diễn:

    - Người chết cũng từng có tùy ý mở miệng. Trước kia Hoàng ca từng đi lính trong bộ đội, hơn nữa bản thân tính cách đoan chính, trên người đủ chính khí, cho nên loại tiểu quỷ như cậu sợ hãi hắn đi.

    Nhưng Soái Soái đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, không có khả năng sợ hãi quân nhân bình thường, cho nên Hoàng ca trước kia phỏng chừng cũng không phải quân nhân bình thường.

    Soái Soái bởi vì câu "tiểu quỷ" làm khó chịu, nói thầm:

    - Vậy sao tôi không sợ hãi cha?

    Cha của hắn cũng là quân nhân giải ngũ đâu.

    Tạ Bách:

    - Cha của ai?

    Ngụy Diễn:

    - Nga, Soái Soái là anh em tốt của tôi, cho nên hắn cũng kêu ba ba của tôi là cha.

    Bởi vì Ngụy Diễn còn chưa muốn làm cho Tạ Bách biết quỷ hồn Soái Soái cùng mặt mình cực kỳ tương tự, cũng vì phòng ngừa hắn thoát ly chạy loạn bị cô hồn dã quỷ khác chộp tới cắn nuốt, cho nên trực tiếp đem quỷ hồn Soái Soái cố định trên xâu chuỗi di động lớn cỡ ngón cái mà thôi.

    Xâu chuỗi di động là do Ngụy Nhạn mua đeo lên túi sách, bị Ngụy Diễn mượn dùng, bộ dáng xâu chuỗi là heo con Becky đang nổi tiếng một góc trời.

    Cũng may xâu chuỗi này không lớn, cho nên dù tùy ý lộn xộn cũng không gây ra người khác chú ý.

    Nhưng cần chú ý âm thanh một chút là được.

    Về phần Soái Soái từ gấu nhồi bông biến thành heo nhồi bông sẽ nghĩ thế nào, không ai quan tâm.

    Tạ Bách nghe xong giải thích, chặc lưỡi:

    - Vậy quan hệ giữa cậu cùng Soái Soái rất tốt.

    Soái Soái hai tay chống nạnh, cười như bị trúng gió:

    - Đó là, trên đời này quan hệ giữa tôi cùng Diễn ca là thân mật nhất, không ai so qua được!

    Tạ Bách hí mắt:

    - Nga, thật hâm mộ đâu.

    Soái Soái chợt cảm giác sau gáy phát lạnh, trực giác quỷ hồn là tối linh, chẳng lẽ hắn bị ác quỷ theo dõi?

    Trong lúc hắn đang đa nghi nhìn xung quanh, Tạ Bách lại đang tán gẫu với Ngụy Diễn.

    - Kỳ thật đây là tình huống thật bình thường, vốn là sau 11h đêm âm khí khá nặng, nếu Hoàng ca làm việc cho tới giờ này, khẳng định thật mệt mỏi – bản thân hắn còn bị chảy máu, thân thể có chút suy yếu, nếu còn cố gắng đi lái xe, có lẽ sẽ bị đồ vật âm khí làm ảnh hưởng.

    Về phần do sự tình gì mà bị thương, Ngụy Diễn cũng không muốn hỏi, dù sao là việc tư của người khác, huống hồ Tạ Bách cũng không hỏi tới.

    Thiên sư càng biết xem bói càng phải hiểu nguyên tắc "việc không liên quan tới mình thì cao cao treo lên".

    Sắc mặt Tạ Bách ngưng trọng:

    - Không có biện pháp tránh sao?

    Ngụy Diễn xòe tay:

    - Tôi đã nói rồi, đề nghị hắn sau 11h đêm trực tiếp tìm khách sạn mướn phòng ngủ một giấc, ngủ đi khôi phục khí huyết lại vô sự, hoặc là dựa theo giọng nói hướng dẫn, những vật kia còn chưa đến mức có kỹ năng ảnh hưởng hệ thống vệ tinh.

    Cổ họng Tạ Bách lăn lộn:

    - Như thế nào nghe giống như buổi tối lái xe nguy cơ mai phục khắp nơi đây?

    Ngụy Diễn nói:

    - Vốn buổi tối làm đêm cần cẩn thận một chút thôi, bằng không vì cái gì cảnh sát giao thông nêu lên đừng mệt mỏi lái xe, đừng lái xe ban đêm thời gian quá lâu đây? Nếu không có biện pháp chỉ có thể mệt mỏi làm đêm – tỷ như tăng ca trở về, thì tình nguyện lái chậm một chút dựa theo giọng nói nêu lên, như vậy vài thứ kia không chỗ trống để chui, cũng ổn định.

    Dừng một chút, Ngụy Diễn lại nói:

    - Đương nhiên, cũng không cần quá sợ hãi, bình thường người sống dương khí nặng vài thứ kia cũng không dám tới bính đồ sứ, nhưng Hoàng ca ở lúc bị thương chưa lành lại đi mộ viên một chuyến, liền tương đương "nêu lên" cho vài thứ kia – nơi này có một quả hồng mềm! Cho nên xác suất gặp được mới đề cao thật lớn.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 65 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Bách bị câu "quả hồng mềm" làm không khí khẩn trương biến mất:

    - Hôm nay Hoàng ca đi tảo mộ chiến hữu của hắn, mộ cha mẹ của hắn ở dưới quê.

    Ngụy Diễn:

    - Chiến hữu? Mộ viên liệt sĩ sao?

    Tạ Bách gật đầu:

    - Đúng rồi, chiến hữu của hắn là vì nước quên mình.

    Ngụy Diễn chợt nói:

    - Chẳng thể trách tôi tính ra hắn hữu kinh vô hiểm, nếu là đi mộ viên liệt sĩ, vậy hoàn toàn có thể yên tâm, âm khí liệt sĩ anh dũng cùng âm khí trong mộ viên bình thường khác nhau, kết quả xấu nhất cũng chỉ là cần nghỉ ngơi một hai ngày.

    Nghe Ngụy Diễn nói như vậy, Tạ Bách cũng chỉ có thể nói:

    - Một khi đã như vậy, chờ máy bay hạ cánh lại phát tin tức cho hắn, rõ ràng cho hắn nghỉ ngơi hai ngày đi.

    Máy bay hạ cánh đã gần 9h tối, ít nhiều tổ tiết mục an bài nhân viên đến đón máy bay, cho nên hai người thật thuận lợi lên xe.

    Kỳ thật trừ bỏ khách quý mang theo một trợ lý, tổ tiết mục còn an bài mỗi khách quý một trợ lý công tác, tựa như Tạ Bách bọn họ, an bài một nữ sinh trẻ tuổi tên Đinh Tuyết.

    Đinh Tuyết là một nữ sinh trầm mặc ít lời thậm chí còn thật hướng nội, nói xong hạng mục công việc do tổ tiết mục an bài xong, tựa như là vỏ trai ngậm chặt miệng không nói gì nữa.

    Ngụy Diễn nhìn Hoàng ca phát nội dung công tác trợ lý cho hắn, vì thế đi tìm đề tài hỏi thăm ngoại trừ Tạ Bách còn có những khách quý nào, bọn hắn có đến hay không, chừng nào thì tới.

    Tuy Đinh Tuyết không thiện lời nói, nhưng có hỏi liền đáp, vì thế Ngụy Diễn bọn họ đã biết lần này "Mật thất đào thoát" tổng cộng có sáu vị khách quý, trừ bỏ Tạ Bách còn có Khương Cẩn Nguyên, Hạ Vi Vi, Tưởng Tuyết Bình, Trình Lâm Na cùng Đái Duệ.

    Trong đó Trình Lâm Na cùng Đai Duệ là người chủ trì cố định của tiết mục này, còn lại hai nam hai nữ chính là tân khách quý của tập một mùa hai này – nhân số cùng nam nữ cũng không phải cố định, cần dựa theo chuyện xưa trong mỗi tập của "Mật thất đào thoát" mà an bài.

    Trong đó Trình Lâm Na cùng Đái Duệ làm người chủ trì nhất định cần đến trước, sau đó là Hạ Vi Vi cùng Tưởng Tuyết Bình, bọn họ cũng đã ăn cơm xong đều quay về phòng mình nghỉ ngơi, Tạ Bách là người đến trễ áp sau cùng, chỉ còn lại Khương Cẩn Nguyên còn chưa tới, nhưng đang ở trên đường, dự tính trước 12h đêm sẽ tới.

    Thời gian tiết mục tổ dự tính quay chụp là một ngày, bởi vì sân bãi nằm vùng ngoại thành, hiện tại sắc trời đã tối, trên đường không dễ đi, cho nên liền làm cho khách quý sau khi đến đều nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai 5h đúng giờ xuất phát.

    Tổ tiết mục nói là rạng sáng 5h xuất phát, nhưng những sao kim vì cần xuất hiện trước màn ảnh thật xinh đẹp nên không có khả năng ngủ thẳng tới 4h30 mới dậy, vì vậy khi Ngụy Diễn cùng Tạ Bách đến thì nữ khách quý cũng đã đi ngủ.

    Tạ Bách nghĩ bọn họ từ huyện Nguyên Khẩu ngồi bốn năm giờ đường xe đi tới sân bay, lại ngồi máy bay hai ba giờ, sau khi xuống xe lại ngồi xe, hai ngày trước Ngụy Diễn mới thi vào trường cao đẳng, cho dù còn trẻ tuổi Ngụy Diễn cũng sẽ mệt mỏi, nên cũng không làm thêm gì, hai người rửa mặt xong liền rất nhanh ngã xuống giường ngủ.

    Mà ở bên người đại diện, sau khi xuống máy bay liền vội vàng chạy về công ty tiếp tục đi làm tăng ca.

    Tuy rằng giai đoạn trước Tạ Bách thử kính thất bại hơn nữa bỏ lỡ cơ hội làm người phát ngôn cho BW, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiệt độ tài nguyên của Tạ Bách, thân là người đại diện của hắn, tự nhiên cần chọn lựa tài nguyên chất đầy trong email thích hợp với Tạ Bách nhất.

    Như vậy vừa bận rộn, chờ khi hắn phục hồi lại tinh thần hoạt động vai gáy đã là 11h30.

    Ngáp một cái, người đại diện suy nghĩ hay là ngủ lại công ty, nhưng thắt lưng nhức nhối làm cho hắn nhớ được phải quay về đổi thuốc.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 66 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ tới việc này, hắn tắt máy tính, uống cạn sạch cà phê, cầm chìa khóa xe chuẩn bị lái xe trở về.

    Trong lúc thang máy đi xuống dưới, người đại diện không nhịn được liên tục ngáp dài, nhìn vào trong gương thang máy khuôn mặt có chút mệt mỏi, hắn dùng sức chà xát mặt, lại đè huyệt thái dương mới đi ga ra lái xe.

    Lúc này đã 11h30, người đại diện nghĩ chính mình có chút mệt mỏi, lo lắng lái xe sẽ xảy ra sự cố, vì thế liền mở loa phát nhạc trên xe, bắt đầu phóng một bài quân ca – chính là cần nghe loại ca khúc dõng dạc này mới có thể làm tinh thần người trở nên phấn chấn hơn thôi!

    Người đại diện một bên khởi động máy, một bên đi theo hát lên:

    - Đêm đông bông tuyết bay cuồng loạn a, anh đứng dưới ánh sáng của tuyết bay, hai mắt thâm tình, truyền lại ấm áp, bảo vệ gia viên của chúng ta..

    Về phần giọng nói hướng dẫn?

    Nói giỡn, con đường này mỗi ngày hắn đi tới đi lui cả trăm lần, nhắm mắt cũng có thể lái xe!

    Từ công ty về chỗ ở đại khái cần nửa giờ, trên đường còn cần trải qua một trạm thu phí đường cao tốc, bởi vì ngâm nga quân ca nên rất có tinh thần, cho nên người đại diện cho xe qua trạm thu phí hạ tốc độ cao chạy về nhà.

    Lúc này đã qua 12h, trên đường xe rất ít, nhưng người đại diện lái xe vẫn thật tận tâm, tốc độ không nhanh, ngay lúc vừa rẽ ngoặt xe cần đi một đoạn đường trải bằng cát đá – bởi vì cần sửa đường sắt ngầm, cho nên giai đoạn này thật gồ ghề, người đại diện phát hiện kiến trúc ven đường ngày càng ít, nhà cửa cũng rất ít, nhìn qua đều là rừng cây..

    Tuy hắn không phải ở trung tâm thành phố, nhưng cũng thuộc tứ hoàn, trong tứ hoàn làm sao lại có nhiều rừng cây như vậy?

    Kỳ quái!

    Nhưng người đại diện vẫn kiên tin chính mình sẽ không đi nhầm – đường về nhà dù nhắm mắt cũng không đi sai, vì thế không hề nghĩ nhiều, tiếp tục tiến về phía trước.

    Sau một hồi xóc nảy, còn chưa nhìn thấy có đèn đuốc, ngay lúc hắn đang cảm thấy quái dị đối diện có ngọn đèn mờ nhạt xuất hiện, còn chợt lóe chợt lóe, bằng trực giác đây là đèn sau xe ô tô.

    Chẳng những vậy, phía trước mơ hồ còn có người vẫy xe.

    Người đại diện tính tình thích giúp người, tuy rằng hiện tại buồn ngủ, nhưng vẫn chạy tới chỗ ngọn đèn, quả nhiên có người đang vẫy tay, bên cạnh ngừng lại một chiếc xe màu trắng.

    Thấy người đại diện cho xe dừng lại, người vẫy tay đi tới đầu xe, ý bảo người đại diện quay cửa kính xe xuống nói chuyện.

    Người đại diện rất có ý thức nguy cơ, lo lắng đối phương là chặn đường đánh cướp, cho nên tuy rằng xe ngừng nhưng chưa xuống xe, sau đó mở đèn trong xe, hạ chút cửa kính xuống.

    Bởi vì trong xe còn vang lên quân ca, cửa kính vừa hạ thanh âm quân ca hùng hồn liền nhẹ nhàng bay ra ngoài:

    - Về phía trước! Về phía trước! Về phía trước! Đội ngũ của chúng ta hướng về mặt trời..

    Bước chân nam nhân kia chợt dừng một chút, còn lui ra sau mấy bước, nhỏ giọng nói vài câu.

    Người đại diện không nghe rõ đối phương nói cái gì, vì thế tạm dừng bài hát trong xe:

    - Anh nói cái gì?

    Nam nhân nói:

    - Sư phụ, có thể giúp một việc không? Xe tắt lửa, sửa nửa ngày cũng không động.

    Người đại diện xuyên thấu qua kính thủy tinh, cẩn thận đánh giá nam nhân kia, vẻ mặt tái nhợt như mất máu rất nhiều, trên trán lẫn hai má có điểm vết bẩn đen sẫm, đeo kính mắt, nhưng một bên vỡ rớt, quần áo chỉnh tề nhưng vạt áo có chút vết bẩn màu đen tối.

    Mũi của người đại diện mẫn tuệ ngửi được mùi gỉ sắt, lại chú ý ngón tay đối phương đang nhỏ giọt – người này bị thương chảy máu sao?

    Thấy người đại diện trầm mặc không có động tác, nam nhân ngoài xe hiển nhiên có chút sốt ruột, không ngớt lời cầu xin người đại diện hỗ trợ.

    Sau đó tay lái phụ xe màu trắng mở ra, một nữ nhân tóc dài ôm một bé gái ba bốn tuổi đi xuống.

    Cũng không biết có phải do ngọn đèn hay không, vẻ mặt nữ nhân cùng bé gái cũng tái nhợt, bé gái nhỏ giọng khóc trong lòng nàng, nghe như là con mèo nhỏ kêu, làm cho người ta thật sự lo lắng.

    Nữ nhân một bên dỗ dành bé gái vừa đi tới trước cửa xe người đại diện, ngẩng đầu nói:

    - Sư phụ, thật làm phiền ngài hỗ trợ dùm, xe chúng tôi bị hư, chồng tôi sửa nửa ngày cũng không sửa được, tuy rằng gọi điện thoại kêu xe kéo, nhưng nửa đêm rồi cũng không biết khi nào có thể tới.

    Mái tóc rối tung che nửa khuôn mặt của nữ nhân, thấy không rõ diện mạo của nàng, chỉ thấy ánh mắt ngăm đen vô cùng.

    Người đại diện không trả lời, hỏi lại:

    - Hai vị biết nơi này là ở đâu không?

    Hắn vừa nói vừa chuẩn bị mở ra giọng nói hướng dẫn, nhưng còn chưa mở ra, liền có một đạo ánh sáng chói mắt bắn lại đây, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng suýt nữa làm hắn rơi tròng mắt – một chiếc xe vận tải lớn lao thẳng tới!

    - Cẩn thận!

    Giờ khắc này người đại diện cũng bất chấp hoài nghi, vội vàng mở cửa xe một tay lôi kéo nam nhân một tay lôi kéo nữ nhân vội vàng lao qua một bên đường – cảm tạ sau khi hắn giải ngũ cũng không quên rèn luyện thân thể, cho nên thời khắc mấu chốt không tới mức không kịp phản ứng.
     
    Phượng Chiếu NgọcHeoheocon9552 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 66 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Oanh!

    Một tiếng vang thật lớn, người đại diện tranh thủ nhìn lại, xe của mình mới mua không bao lâu đã bị xe tải đụng vỡ tan, ngay tiếp theo xe của hai vợ chồng kia cũng bị đụng dập nát!

    Người đại diện cắn chặt răng, có chút đau lòng xe của mình, nhưng nghĩ tới mình cứu ba mạng người, trong lòng cũng cảm giác dễ chịu hơn.

    A đúng rồi!

    - Các vị không có sao chứ?

    Một màn vừa rồi quá sức vượt qua sự tưởng tượng, lúc này người đại diện mới nhớ tới quan tâm gia đình ba người kia.

    Nữ nhân đang định mở miệng, nam nhân giành trả lời:

    - Đa tạ sư phụ! Chúng tôi không có việc gì chúng tôi không có việc gì..

    Lúc này nữ nhân chợt ô ô khóc:

    - Nếu sớm gặp được sư phụ thì tốt rồi ô ô ô..

    Người đại diện không hiểu ra sao, đang định hỏi, nam nhân chợt ôm bả vai vợ mình:

    - Đừng sợ đừng sợ, người một nhà chúng ta đều cùng một chỗ.

    Nữ nhân nghe xong lời này, vùi đầu vào trong lòng nam nhân thấp giọng khóc thút thít.

    Người đại diện nhìn bộ dáng của hai vợ chồng, có chút ngượng ngùng, sờ mũi mới nhớ tới:

    - Đúng rồi, nhi đồng có bị hù dọa hay không?

    Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, sao nhi đồng không chút thanh âm đây? Sẽ không phải bị hù mất hồn rồi chứ?

    Vừa dứt lời, bé gái trong lòng nữ nhân oa oa khóc lớn lên, khóc như con mèo nhỏ kêu.

    Người đại diện nhìn thấy bé gái khóc thật tội nghiệp, nhớ tới trong túi quần còn một khối kẹo cao su tím do đồng sự tặng cho, hắn là đại nam nhân cũng không thích ăn kẹo, vì thế lấy ra:

    - Tiểu ngoan ngoãn đừng khóc, đến ăn viên kẹo nào.

    Nam nhân cùng nữ nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng nam nhân gật gật đầu, nữ nhân liền tiếp nhận:

    - Tạ ơn sư phụ.

    Sau đó lột viên kẹo đút cho nhi đồng, tiếng khóc lập tức liền ngừng.

    Không biết có phải do ảo giác hay không, cảm giác đầu ngón tay của nữ nhân như là băng, còn có vừa rồi khi hắn nhào qua kéo người, lại nhẹ nhàng không có chút sức nặng.

    Nhưng nhìn lại đối phương mặc quần áo mỏng, ăn mặc phong phanh như vậy bị lạnh cũng là bình thường.

    Về phần nhẹ.. nhìn bộ dạng ba người gầy nhom, hắn cũng không có hoài nghi.

    - A đúng rồi, còn có tài xế xe tải kia!

    Người đại diện sực nhớ, bởi vì lo lắng xe đụng vào nhau không biết khi nào thì nổ mạnh, cho nên cũng không dám đi xem xét tài xế xe tải, liền định gọi điện thoại.

    Đúng lúc này đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn "cách lão tử", người đại diện liền chứng kiến một đại hán đầu trọc hùng hổ xông về hướng gia đình ba người, bộ dạng như muốn đánh người.

    Người đại diện nhìn thấy nữ nhân cùng bé gái nhu nhược, mà gã đại hán đầu trọc còn hung thần ác sát, hắn nhướng mày trực tiếp đón lấy nắm tay của gã đầu trọc:

    - Anh làm gì!

    Đại hán bị người đại diện ngăn trở, dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy nói:

    - Làm gì! Nếu bọn hắn không ngăn đón trên đường, lão tử sẽ xảy ra tai nạn xe cộ sao!

    Nói xong liền đằng đằng sát khí muốn tiếp tục động thủ.

    Người đại diện còn chưa từng gặp qua kẻ càn quấy, ác nhân cáo trạng trước như vậy, rõ ràng cởi tung áo khoác muốn cùng đối phương đánh một trận.

    Ai ngờ hắn còn chưa động thủ, nam nhân phía sau đã hét lớn một tiếng:

    - Đã sớm muốn tìm mày tính sổ!

    Nói xong cũng xông tới, không chỉ là hắn, ngay cả cô vợ gầy yếu của hắn cũng xông tới, thậm chí cả bé gái trong lòng nàng đều ôm đầu gã đại hán đầu trọc cào cấu cắn xé.

    Một loạt biến hóa phát sinh quá nhanh, làm cho người đại diện bất ngờ không kịp phòng ngự, trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đầu trọc bị gia đình ba người vây đánh, sau đó một đám người càng đánh càng hung, cảm giác dây dưa thành một đoàn.

    Đột nhiên một thanh âm kèn xe truyền tới, người đại diện theo bản năng nhìn lại, liền chứng kiến một xe taxi chạy tới:

    - Có cần gọi xe không?

    Người đại diện:

    - Chúng tôi..

    Hắn quay đầu nhìn tình huống đánh nhau, chỉ thấy một nhà ba người đứng chỗ kia, mà gã đại hán đầu trọc lại không thấy tung tích.

    - Người kia đâu?
     
    Heoheocon9552Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Tôi, Huyền Học Cải Mệnh

    Tác giả: Sa Đề

    Editor: GiangNgan

    Chương 67 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân nói:

    - Hắn đánh không lại chúng tôi, chạy trốn.

    Nữ nhân cũng phụ họa:

    - Đúng rồi, chạy trốn.

    Người đại diện liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mơ hồ cảm thấy được không đúng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, chỉ nói:

    - Không nên để cho hắn chạy, hắn là tài xế gây chuyện, nến báo cảnh!

    Sau đó hắn nói:

    - Có xe taxi, xe của hai vị không phải bị hỏng sao? Ngồi taxi trở về đi.

    Nam nhân lo lắng nói:

    - Vậy sư phụ thì sao? Bằng không chúng ta cùng nhau đi?

    Hắn vừa dứt lời, tài xế taxi lên tiếng:

    - Thêm người sống cần tính tiền giá khác ha!

    Người đại diện không hiểu rõ lời của tài xế taxi, chỉ nói:

    - Như vậy đi sư phụ, ngài trước tiên đưa gia đình bọn họ trở về, sau đó lại đưa tôi trở về đi, tiền của tôi tự tôi trả.

    Nói xong hắn sờ trên người – không xong, ví của hắn hình như ném trong xe! Mà xe của hắn vừa bị đụng vỡ!

    Tài xế taxi nhìn hắn:

    - Chỉ sợ anh trả không nổi nga?

    Lúc này nam nhân nói:

    - Không không không, sư phụ, chúng tôi trả, vị đại ca này vừa mới cứu chúng tôi, chúng tôi trả là đương nhiên.

    Tài xế taxi:

    - Được rồi, các vị lên xe, gia đình anh ngồi phía sau, vị người tốt kia ngồi bên tay lái phụ đi!

    Người đại diện nhìn di động không có tín hiệu, thở dài:

    - Được rồi, vậy chỉ có thể phiền toái các vị.

    Đợi sáng mai tiếp tục kêu người báo cảnh đi, ai, hôm nay đúng là xui xẻo.

    Một đường chậm rãi chạy tới, xuyên thấu qua kính chiếu hậu người đại diện cảm thấy có chút kỳ quái, hắn dùng khóe mắt nhìn tài xế, phát hiện tài xế vẻ mặt cứng ngắc, không chút thay đổi, tiếp tục lặng lẽ quan sát mặt sau, gia đình ba người đều nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, rõ ràng trong xe có bốn người trưởng thành cùng một nhi đồng là năm người, nhưng hình như chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân hắn.

    Đáng lúc hắn cảm thấy nổi da gà, tài xế taxi mở miệng:

    - Tới.

    Hai chữ này giống như một tín hiệu, một nhà ba người đang ngủ say lập tức sống lại, hai vợ chồng mang theo bé gái rất nhanh xuống xe:

    - Đa tạ sư phụ!

    Nói xong móc ra một xấp tiền đưa cho tài xế.

    Người đại diện sững sờ chấn kinh – xấp tiền này ít nhất cũng hai ba ngàn đi? Khi nào ngồi xe taxi mắc tới như vậy?

    Chẳng lẽ là một xe đen?

    - Xe của tôi cũng không phải xe đen, trong này còn bao hàm tiền xe của anh đâu.

    Tài xế tiếp nhận xấp tiền bỏ vào trong túi quần, chuẩn bị quay đầu xe.

    Người đại diện đang muốn hỏi làm sao anh biết tôi đang suy nghĩ gì, đột nhiên đầu phát mộng, sau đó nhớ tới một chuyện quái dị - như thế nào từ đầu tới đuôi, hình như không nhìn thấy ảnh tử của gia đình ba người kia a?

    Hắn run lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào trong kính chiếu hậu, nhưng cảnh tượng trong kính làm cho hắn thiếu chút nữa sợ tới hồn phi phách tán – đôi vợ chồng ôm nhi đồng nhìn theo xe bọn họ chạy đi, nhưng nửa thân nam nhân máu thịt mơ hồ, xương cốt lồi ra, đầu nổ tung như dưa hấu vỡ, đầu nữ nhân nghiêng một bên, ngăn ra khỏi cổ, máu tươi tuôn tràn, bé gái trong lòng nàng nơi bụng phá thủng một lỗ hổng lớn, theo nàng phát ra tiếng khóc như mèo nhỏ kêu, máu trong bụng rầm tuôn ra ngoài..

    - Aizzz, người tốt, anh làm sao vậy?

    Người đại diện đột nhiên bị vỗ một cái, cả người giãy thoát khỏi cảm giác sợ hãi – hắn không sợ người sống, cũng không sợ người chết, nhưng « người » như vậy, hoặc là quỷ, mặc cho ai nhìn thấy lông tóc cũng dựng đứng đi!

    Nhớ khi nãy mình còn kéo hai vợ chồng, chính mình còn cho bé gái viên kẹo..

    Bên này người đại diện còn đắm chìm trong cảm xúc không tự chủ được, tài xế dùng ngữ khí cảm khái nói tiếp:

    - Nhắc tới, chỗ mà tôi gặp được các vị, hôm nay ban ngày gặp được tai nạn xe cộ cực kỳ bi thảm, một chiếc xe màu trắng tắt máy, sau đó chủ xe định tấp vào ven đường kiểm tra, cố tình lại có một tài xế xe tải say rượu lái xe vượt quá tốc độ, từ đường cao tốc quẹo xuống đem một nhà ba người kể cả xe đều đụng nát vỡ! Chậc chậc, quả thực là rất thảm! Tuy nói tài xế xe tải cũng bị mất mạng tại chỗ, nhưng một nhà ba người dữ dội vô tội thế nào?

    Nếu như là tai nạn xe cộ bình thường, người đại diện hẳn sẽ cảm thán vài câu, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không dâng lên chút lòng đồng tình, chỉ cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

    Mà lúc này tài xế tiếp tục nói:

    - Không biết người tốt như anh có từng nghe qua một ít lời đồn đãi ở nhân giân, nói nếu người bị đột tử mà không có người trợ giúp, sẽ không ngừng lặp lại chuyện xảy ra trước khi mình tử vong, nếu gặp được người huyết khí suy yếu, nói không chừng còn bị bắt lôi cuốn vào, chịu chút vết thương nhẹ đều là chuyện nhỏ, có lẽ còn bị bọn họ kéo đi làm kẻ chết thay chẳng hạn, dù sao ngày qua ngày lặp lại một màn tử vong, đau a!
     
    Heoheocon9552Phượng Chiếu Ngọc thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...