THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 121 :(a)
Vốn chỉ là muốn tới đem chuyện Tử Vi dù biết thân phận của Hoằng Lịch nhưng vẫn như trước cuồng dại không thay đổi nói ra ghê tởm Hoằng Lịch một chút, nhưng người nào đó vội vã muốn chết như vậy, hắn làm sao có thể không thành toàn đây?
- Ngươi đã kêu ta một tiếng ngạch nương, vậy lời của ngạch nương ngươi sẽ không đến nỗi không nghe đi.
Đồng dạng vò đã mẻ lại sứt Cố hoàng hậu, dù thế nào đi nữa quan hệ với tứ gia nhà hắn đã là sự thật, hắn cũng ở trước mặt Vĩnh Chương thừa nhận thân phận hoàng mã ma của mình, làm cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú kêu ngạch nương cũng không có gì. (cho hắn mười lá gan cũng không dám tiếp tục làm cho Hoằng Lịch gọi hắn a mã)
- Tiểu ngạch nương nói nghe một chút.
Hoằng Lịch cũng không phải Trương Vô Kỵ dễ dàng mắc mưu.
- Yên tâm, cũng không phải cho ngươi đi giết người phóng hỏa, bán đứng nhan sắc, chỉ là ta nghe nói có một địa phương có người đang đánh đàn hát khúc, hơn nữa trình độ còn rất cao, mang ngươi đi thưởng thức cả đêm.
Cố Vận An nhìn Hoằng Lịch nhe răng cười.
Cố Vận An nhắc tới chỗ này, Hoằng Lịch trước tiên nghĩ tới chính là – Bát Đại ngõ nhỏ.
Kỳ thật không thể trách hắn, nam nhân mà, ai chưa từng có thời điểm phong lưu a, càng khỏi nơi nam nhân tay cầm thiên hạ như Càn Long, ngõ nhỏ Bát Đại hắn từng tò mò đi vào lúc còn trẻ, chẳng qua cô nương bên trong tuy xinh đẹp, nhưng còn kém hơn tú nữ được tầng tầng lựa chọn trôi qua.
Hoằng Lịch nhìn qua Thiện Bảo, muốn từ biểu tình của hắn nhìn ra thứ gì.
Nhưng Thiện Bảo vẫn bình tĩnh, ca ca nhà hắn hắn hiểu rõ, mặc dù đối với Hoằng Lịch sẽ thường xuyên ngáng chân, nhưng sẽ không thực sự gây sự tình, đây cũng là nói ngay trước mặt của hắn, hiển nhiên cũng không phải địa phương gì bát nháo, thấy Hoằng Lịch nhìn sang, liền gật đầu.
Thiện Bảo gật đầu, Hoằng Lịch liền dấm chua, ánh mắt nhìn tiểu ngạch nương đầy ai oán, vị trí đệ nhất trong lòng ý trung nhân hình như không phải là của mình, sự thật này làm cho Càn Long có chút uất ức.
Càn Long đổi lại thường phục, cùng Thiện Bảo còn có Cố Vận An đi ra Dưỡng Tâm điện, chỉ có ba người, cũng không mang theo Ngô Thư.
Bởi vì Cố Vận An nói muốn dẫn Càn Long đi cho nên Càn Long vẫn để hắn đi phía trước, bản thân cùng Thiện Bảo đi theo phía sau. Nhưng đi tới đi tới, vòng vo một chỗ hai lần, làm cho Hoằng Lịch không nhịn được hỏi:
- Tiểu ngạch nương, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?
- Thục Phương trai.
-!
Nếu ngươi không tiếp tục vòng quanh con đường này đi tới thì phải là đường đi Trường Xuân cung.
Hoằng Lịch yên lặng thở dài:
- Tiểu ngạch nương, hướng bên này đi.
Vẫn phải do hắn dẫn đường.
Hoằng Lịch, Thiện Bảo cùng Cố Vận An đều tập võ, bước chân nhẹ nhàng, khi bọn họ đi tới Thục Phương trai cũng không bị ai phát hiện.
Ngoài phòng màn đêm thâm trầm, không có bao nhiêu ánh sáng, vừa lúc đem hành tung của ba người che lấp lên.
Đêm khuya an tĩnh, mọi âm thanh không còn, tiếng ca triền triền miên miên thê thê lương lương vang vọng rõ ràng trong đêm tối.
Trong đại điện Thục Phương trai, lộ ra ánh sáng nhu hòa, một lò huân hương, phiêu phiêu lượn lờ, mùi đàn hương khắp phòng, Tử Vi đang đánh đàn mà ca hát.
Bài hát này là do Hạ Vũ Hà viết ra, tràn ngập tưởng niệm đối với Càn Long, tình ý cùng ai oán. Phía trước tuy Hạ Tử Vi cảm thấy bài hát này rất đẹp, nhưng không tận ý. Hiện tại nàng cũng cảm nhận được tình yêu mỹ hảo lại tàn khốc, khúc hát càng tốt hơn trước kia.
Nguyên bản Tử Vi đàn hát trong phòng ngủ của tiểu Yến tử, nhưng tiểu Yến tử cho rằng bài hát hay như vậy không nên nghe một mình cho nên mới chuyển ra đại điện, lót vài tầng đệm trên ghế, nghe Tử Vi ca hát đánh đàn, cảm thấy được mông của mình cũng không còn đau như vậy.
Tiếng ca ai oán của Tử Vi làm cho Thiện Bảo liếc mắt nhìn Hoằng Lịch một cái, lập tức khiến cho hoàng đế nóng nảy muốn giải thích liền quên mất che lấp hành tung của mình, làm cho tiểu Yến tử biết một chút công phu mèo quào phát hiện.
Nhìn thấy Càn Long, tiểu Yến tử vui mừng:
- Hoàng a mã!
Sắc mặt Càn Long tối sầm, ai là hoàng a mã của ngươi! Nhưng nghĩ tới tác dụng của tiểu Yến tử, hắn cũng không phản bác, cũng không đáp ứng.
- Hoàng a mã, ngài tại sao cũng tới.
Tiểu Yến tử nhảy nhót trước mặt Càn Long hô.
- Đi qua, nghe có người đánh đàn ca hát, liền đến xem.
Càn Long đi vào Thục Phương trai, Thiện Bảo đi theo phía sau. Mà Cố Vận An đã sớm chạy.
- Ngươi đã kêu ta một tiếng ngạch nương, vậy lời của ngạch nương ngươi sẽ không đến nỗi không nghe đi.
Đồng dạng vò đã mẻ lại sứt Cố hoàng hậu, dù thế nào đi nữa quan hệ với tứ gia nhà hắn đã là sự thật, hắn cũng ở trước mặt Vĩnh Chương thừa nhận thân phận hoàng mã ma của mình, làm cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú kêu ngạch nương cũng không có gì. (cho hắn mười lá gan cũng không dám tiếp tục làm cho Hoằng Lịch gọi hắn a mã)
- Tiểu ngạch nương nói nghe một chút.
Hoằng Lịch cũng không phải Trương Vô Kỵ dễ dàng mắc mưu.
- Yên tâm, cũng không phải cho ngươi đi giết người phóng hỏa, bán đứng nhan sắc, chỉ là ta nghe nói có một địa phương có người đang đánh đàn hát khúc, hơn nữa trình độ còn rất cao, mang ngươi đi thưởng thức cả đêm.
Cố Vận An nhìn Hoằng Lịch nhe răng cười.
Cố Vận An nhắc tới chỗ này, Hoằng Lịch trước tiên nghĩ tới chính là – Bát Đại ngõ nhỏ.
Kỳ thật không thể trách hắn, nam nhân mà, ai chưa từng có thời điểm phong lưu a, càng khỏi nơi nam nhân tay cầm thiên hạ như Càn Long, ngõ nhỏ Bát Đại hắn từng tò mò đi vào lúc còn trẻ, chẳng qua cô nương bên trong tuy xinh đẹp, nhưng còn kém hơn tú nữ được tầng tầng lựa chọn trôi qua.
Hoằng Lịch nhìn qua Thiện Bảo, muốn từ biểu tình của hắn nhìn ra thứ gì.
Nhưng Thiện Bảo vẫn bình tĩnh, ca ca nhà hắn hắn hiểu rõ, mặc dù đối với Hoằng Lịch sẽ thường xuyên ngáng chân, nhưng sẽ không thực sự gây sự tình, đây cũng là nói ngay trước mặt của hắn, hiển nhiên cũng không phải địa phương gì bát nháo, thấy Hoằng Lịch nhìn sang, liền gật đầu.
Thiện Bảo gật đầu, Hoằng Lịch liền dấm chua, ánh mắt nhìn tiểu ngạch nương đầy ai oán, vị trí đệ nhất trong lòng ý trung nhân hình như không phải là của mình, sự thật này làm cho Càn Long có chút uất ức.
Càn Long đổi lại thường phục, cùng Thiện Bảo còn có Cố Vận An đi ra Dưỡng Tâm điện, chỉ có ba người, cũng không mang theo Ngô Thư.
Bởi vì Cố Vận An nói muốn dẫn Càn Long đi cho nên Càn Long vẫn để hắn đi phía trước, bản thân cùng Thiện Bảo đi theo phía sau. Nhưng đi tới đi tới, vòng vo một chỗ hai lần, làm cho Hoằng Lịch không nhịn được hỏi:
- Tiểu ngạch nương, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?
- Thục Phương trai.
-!
Nếu ngươi không tiếp tục vòng quanh con đường này đi tới thì phải là đường đi Trường Xuân cung.
Hoằng Lịch yên lặng thở dài:
- Tiểu ngạch nương, hướng bên này đi.
Vẫn phải do hắn dẫn đường.
Hoằng Lịch, Thiện Bảo cùng Cố Vận An đều tập võ, bước chân nhẹ nhàng, khi bọn họ đi tới Thục Phương trai cũng không bị ai phát hiện.
Ngoài phòng màn đêm thâm trầm, không có bao nhiêu ánh sáng, vừa lúc đem hành tung của ba người che lấp lên.
Đêm khuya an tĩnh, mọi âm thanh không còn, tiếng ca triền triền miên miên thê thê lương lương vang vọng rõ ràng trong đêm tối.
Trong đại điện Thục Phương trai, lộ ra ánh sáng nhu hòa, một lò huân hương, phiêu phiêu lượn lờ, mùi đàn hương khắp phòng, Tử Vi đang đánh đàn mà ca hát.
Bài hát này là do Hạ Vũ Hà viết ra, tràn ngập tưởng niệm đối với Càn Long, tình ý cùng ai oán. Phía trước tuy Hạ Tử Vi cảm thấy bài hát này rất đẹp, nhưng không tận ý. Hiện tại nàng cũng cảm nhận được tình yêu mỹ hảo lại tàn khốc, khúc hát càng tốt hơn trước kia.
Nguyên bản Tử Vi đàn hát trong phòng ngủ của tiểu Yến tử, nhưng tiểu Yến tử cho rằng bài hát hay như vậy không nên nghe một mình cho nên mới chuyển ra đại điện, lót vài tầng đệm trên ghế, nghe Tử Vi ca hát đánh đàn, cảm thấy được mông của mình cũng không còn đau như vậy.
Tiếng ca ai oán của Tử Vi làm cho Thiện Bảo liếc mắt nhìn Hoằng Lịch một cái, lập tức khiến cho hoàng đế nóng nảy muốn giải thích liền quên mất che lấp hành tung của mình, làm cho tiểu Yến tử biết một chút công phu mèo quào phát hiện.
Nhìn thấy Càn Long, tiểu Yến tử vui mừng:
- Hoàng a mã!
Sắc mặt Càn Long tối sầm, ai là hoàng a mã của ngươi! Nhưng nghĩ tới tác dụng của tiểu Yến tử, hắn cũng không phản bác, cũng không đáp ứng.
- Hoàng a mã, ngài tại sao cũng tới.
Tiểu Yến tử nhảy nhót trước mặt Càn Long hô.
- Đi qua, nghe có người đánh đàn ca hát, liền đến xem.
Càn Long đi vào Thục Phương trai, Thiện Bảo đi theo phía sau. Mà Cố Vận An đã sớm chạy.