Bài viết: 31 

Chương 81: Tiệc sinh nhật
Buổi tối của tháng lập đông, ánh trăng bạc sáng vằng vặc chiếu rọi xuống căn biệt thự ngoại ô vắng vẻ, tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí vừa tĩnh lặng.
Căn biệt thự với kiến trúc cổ kính, những bức tường bằng gạch đỏ đã ngả màu, và những ô cửa sổ lớn bằng kính trong suốt, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của đèn lồng treo ở hiên.
Không khí se lạnh của mùa đông bao trùm xung quanh, khiến những chiếc lá vàng trên cành cây ngoài vườn rơi lả tả, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng khi chạm xuống đất.
Bên trong, những ngọn nến được thắp sáng, phát ra ánh sáng ấm áp, tạo nên những bóng đổ nhảy múa trên tường. Tiếng gió lạnh lùa qua những khe cửa, mang theo hơi thở của mùa đông, hòa quyện với mùi thơm của nến và một chút hương quế từ những chiếc bánh đang nướng trong lò.
Âm thanh của ngọn lửa trong lò sưởi lép bép, tạo ra một cảm giác bình yên và ấm áp cho không gian.
Căn biệt thự gần như im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cành cây va chạm vào nhau ngoài vườn. Những bộ bàn ghế bằng gỗ lớn đặt trong phòng khách, xung quanh là những bức tranh cổ kính, mang đến cảm giác như thời gian đã ngừng trôi ở nơi đây.
Một chiếc sofa mềm mại được bọc bằng vải nhung màu xám đậm, bên cạnh là một chiếc bàn trà, trên đó bày biện một vài cuốn sách cũ, cùng với tách trà nóng khói bay nghi ngút.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng rọi xuống vườn cây cối um tùm, tạo nên những hình bóng kỳ ảo. Đêm tối ở đây không chỉ yên tĩnh mà còn mang trong mình một nỗi buồn man mác, như thể những bí mật của quá khứ đang được chôn giấu dưới lớp tuyết trắng xóa sẽ rơi xuống trong những ngày tới.
Cảm giác vắng vẻ càng được tăng thêm khi không có tiếng động nào khác ngoài tiếng gió và âm thanh của ngọn lửa. Một bầu không khí huyền bí bao trùm lấy căn biệt thự, khiến cho mọi người dường như không muốn rời khỏi chốn yên bình này, mà chỉ muốn ngồi lại bên lò sưởi, tận hưởng những giây phút thư giãn trong cái lạnh của mùa đông sắp đến.
Phòng ngủ của Cao Trình Ngôn mang đậm dấu ấn cá nhân, phản ánh tính cách lạnh lùng và nghiêm nghị của cậu. Không gian trong phòng được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, với tông màu chủ đạo là xám và đen, tạo nên một cảm giác mạnh mẽ và bí ẩn.
Bức tường được sơn màu xám nhạt, nhưng đã có những dấu hiệu của thời gian, như những vết nứt nhỏ, khiến không gian thêm phần cổ điển. Chiếc giường lớn ở giữa phòng với bộ ga trải giường màu đen, gọn gàng và ngăn nắp, gối tựa được xếp ngay ngắn. Trên đầu giường, một bức tranh trừu tượng với gam màu tối nổi bật, mang lại cảm giác sâu lắng và u ám.
Ánh sáng trong phòng rất hạn chế, chỉ có một chiếc đèn bàn bằng kim loại mạ bạc đặt ở góc bàn học, phát ra ánh sáng vàng dịu, đủ để đọc sách nhưng không làm mất đi bầu không khí tĩnh lặng. Bàn học bừa bộn sách vở, tài liệu học tập và một vài món đồ công nghệ, như laptop và tai nghe. Mặc dù có vẻ ngoài bừa bộn, mọi thứ đều nằm trong trật tự riêng, phản ánh tính cách tỉ mỉ và cầu toàn của Cao Trình Ngôn.
Góc phòng còn có một chiếc ghế đơn bọc da đen, nơi mà Cao Trình Ngôn thường ngồi ngẫm nghĩ hoặc thư giãn. Cạnh ghế là một giá sách lớn, được xếp chặt chẽ với những cuốn sách dày cộp về triết học, văn học và những chủ đề mà cậu yêu thích.
Mỗi cuốn sách đều được chọn lọc kỹ càng, cho thấy sự nghiêm túc trong việc tự trau dồi kiến thức.
Cửa sổ lớn bên cạnh giường mở ra khung cảnh bên ngoài, nhưng thường xuyên được kéo rèm lại để ngăn ánh sáng và cái lạnh của mùa đông ùa vào. Một chiếc thảm dày màu đen trải dưới sàn nhà gỗ tạo cảm giác ấm áp hơn cho không gian, nhưng vẫn giữ được sự lạnh lẽo của căn phòng.
Mọi thứ trong phòng đều toát lên vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh, như chính bản thân Cao Trình Ngôn. Không có màu sắc rực rỡ hay những chi tiết phô trương, chỉ là sự tối giản và mạnh mẽ, một không gian mà cậu có thể tự do suy nghĩ và tìm kiếm bản thân trong những giấc mơ và ý tưởng.
Cao Trình Ngôn ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt dõi theo những đám mây mờ mịt bên ngoài cửa sổ.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, điện thoại bất ngờ rung lên, kéo cậu về với thực tại. Nhìn xuống màn hình, cậu thấy một cuộc gọi nhỡ từ ông nội, Chủ tịch Cao.
Cảm giác khó chịu lập tức tràn ngập trong lòng, nhưng Cao Trình Ngôn chẳng thèm quan tâm. Cậu đã chặn tất cả số liên lạc của gia đình, bạn bè trong thời gian nhất định, chỉ để lại số của Nhạc Linh Âm.
Cao Trình Ngôn lướt qua danh bạ, kiểm tra lại xem có ai gọi không. Tất cả những số lạ lẫm đều đã bị chặn. Chỉ có một số duy nhất luôn hiện diện trên màn hình, số của Nhạc Linh Âm. Cậu nhớ rõ lời hứa của cô: "Mỗi tối lúc 9 giờ, tớ sẽ gọi cho cậu."
Thời gian trôi qua chậm rãi, trong lúc chờ đợi, Cao Trình Ngôn không khỏi suy nghĩ về lý do mà ông nội gọi đến. Nhưng chính cậu cũng không muốn dính líu vào những chuyện của gia đình, nơi mà sự kỳ vọng và áp lực luôn đè nặng lên vai cậu. Cậu muốn sống cuộc đời của mình, tự do và không bị ràng buộc.
Đúng 9 giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng. Nhìn vào màn hình, cậu thấy tên Nhạc Linh Âm. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, Cao Trình Ngôn nhấc máy. Giọng nói trong trẻo của cô vang lên bên tai, khiến lòng cậu ấm áp hơn trong cái không gian lạnh lẽo của tháng 12.
"Chào buổi tối, Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói, giọng điệu vui vẻ nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm.
"Chào." Cao Trình Ngôn đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng không thể giấu nổi chút hào hứng khi nghe giọng Nhạc Linh Âm.
"Thật là tốt khi nghe được giọng cậu." Nhạc Linh Âm cười, trái tim bỗng cô đập nhanh hơn.
Khi cuộc trò chuyện kéo dài, mọi lo lắng, áp lực từ cuộc sống bên ngoài dần tan biến, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện nhỏ bé giữa hai người.
Trong khoảnh khắc ấy, Cao Trình Ngôn nhận ra rằng, giữa những ồn ào của cuộc sống, chính Nhạc Linh Âm là người mang đến cho cậu một cảm giác bình yên và ấm áp mà cậu đã tìm kiếm.
Nhạc Linh Âm vui vẻ hỏi Cao Trình Ngôn qua điện thoại: "Cậu thích gì? Tớ muốn chuẩn bị một món quà cho sinh nhật cậu đấy!"
Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, cảm thấy khó xử. Cậu không quen thể hiện những sở thích của mình, đặc biệt là với người khác.
"Không cần đâu." Cao Trình Ngôn đáp ngắn gọn, giọng lạnh lùng, nhưng lại không thể giấu nổi sự ấm áp từ lòng bàn tay đang cầm điện thoại.
"Cậu không cần phải khiêm tốn đâu." Nhạc Linh Âm phản ứng, không chịu từ bỏ: "Mọi người đều thích quà, kể cả cậu đấy!"
Nhạc Linh Âm tiếp tục, có chút nài nỉ: "Nói cho tớ biết đi, có món gì cậu muốn không? Một chiếc áo mới? Một quyển sách? Hay là tai nghe? Tớ muốn tặng cậu điều gì đó thật đặc biệt."
Cao Trình Ngôn cảm thấy khó chịu vì sự quan tâm của Nhạc Linh Âm: "Tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu đừng lo lắng về việc tặng quà là được rồi."
Cao Trình Ngôn cố gắng giữ giọng điệu lạnh nhạt nhưng không thể không cảm nhận được sự ấm áp từ ý tốt của Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm lại không từ bỏ. Giọng nói của cô hài hước, nhưng cũng phản ánh sự thật là cô không hiểu lắm về những gì nam sinh thích. "Cậu không thích thể thao hay game gì đó à?"
"Không thích." Cao Trình Ngôn đáp, một chút bực bội lẫn với sự thú vị khi thấy Nhạc Linh Âm vẫn kiên quyết hỏi.
"Vậy rốt cuộc thì cậu thích gì ta?" Linh Âm cười khúc khích, cảm thấy thú vị với cách mà cậu phản ứng: "Có phải là những thứ không ai hiểu được không?"
Cao Trình Ngôn nhún vai, tuy không nhìn thấy được Nhạc Linh Âm nhưng cậu cảm nhận được sự hài hước trong giọng nói của cô: "Tôi không biết nữa.. có thể đó là những thứ cậu không hiểu."
"Tớ có hiểu!" Linh Âm khăng khăng: "Nếu cậu thích sách, tớ có thể tặng một cuốn mà cậu yêu thích. Còn nhạc thì.. một chiếc loa nhỏ hay tai nghe cũng được, đúng không?"
Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra với những gợi ý hài hước và những câu hỏi ngớ ngẩn từ Nhạc Linh Âm. Mặc dù Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp và có phần vui vẻ hơn khi nghĩ đến món quà mà cô sẽ tặng. Cảm giác ấy dần làm tan biến đi những lo lắng và áp lực mà cậu thường phải gánh chịu.
Căn biệt thự với kiến trúc cổ kính, những bức tường bằng gạch đỏ đã ngả màu, và những ô cửa sổ lớn bằng kính trong suốt, phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa của đèn lồng treo ở hiên.
Không khí se lạnh của mùa đông bao trùm xung quanh, khiến những chiếc lá vàng trên cành cây ngoài vườn rơi lả tả, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng khi chạm xuống đất.
Bên trong, những ngọn nến được thắp sáng, phát ra ánh sáng ấm áp, tạo nên những bóng đổ nhảy múa trên tường. Tiếng gió lạnh lùa qua những khe cửa, mang theo hơi thở của mùa đông, hòa quyện với mùi thơm của nến và một chút hương quế từ những chiếc bánh đang nướng trong lò.
Âm thanh của ngọn lửa trong lò sưởi lép bép, tạo ra một cảm giác bình yên và ấm áp cho không gian.
Căn biệt thự gần như im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cành cây va chạm vào nhau ngoài vườn. Những bộ bàn ghế bằng gỗ lớn đặt trong phòng khách, xung quanh là những bức tranh cổ kính, mang đến cảm giác như thời gian đã ngừng trôi ở nơi đây.
Một chiếc sofa mềm mại được bọc bằng vải nhung màu xám đậm, bên cạnh là một chiếc bàn trà, trên đó bày biện một vài cuốn sách cũ, cùng với tách trà nóng khói bay nghi ngút.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng rọi xuống vườn cây cối um tùm, tạo nên những hình bóng kỳ ảo. Đêm tối ở đây không chỉ yên tĩnh mà còn mang trong mình một nỗi buồn man mác, như thể những bí mật của quá khứ đang được chôn giấu dưới lớp tuyết trắng xóa sẽ rơi xuống trong những ngày tới.
Cảm giác vắng vẻ càng được tăng thêm khi không có tiếng động nào khác ngoài tiếng gió và âm thanh của ngọn lửa. Một bầu không khí huyền bí bao trùm lấy căn biệt thự, khiến cho mọi người dường như không muốn rời khỏi chốn yên bình này, mà chỉ muốn ngồi lại bên lò sưởi, tận hưởng những giây phút thư giãn trong cái lạnh của mùa đông sắp đến.
Phòng ngủ của Cao Trình Ngôn mang đậm dấu ấn cá nhân, phản ánh tính cách lạnh lùng và nghiêm nghị của cậu. Không gian trong phòng được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, với tông màu chủ đạo là xám và đen, tạo nên một cảm giác mạnh mẽ và bí ẩn.
Bức tường được sơn màu xám nhạt, nhưng đã có những dấu hiệu của thời gian, như những vết nứt nhỏ, khiến không gian thêm phần cổ điển. Chiếc giường lớn ở giữa phòng với bộ ga trải giường màu đen, gọn gàng và ngăn nắp, gối tựa được xếp ngay ngắn. Trên đầu giường, một bức tranh trừu tượng với gam màu tối nổi bật, mang lại cảm giác sâu lắng và u ám.
Ánh sáng trong phòng rất hạn chế, chỉ có một chiếc đèn bàn bằng kim loại mạ bạc đặt ở góc bàn học, phát ra ánh sáng vàng dịu, đủ để đọc sách nhưng không làm mất đi bầu không khí tĩnh lặng. Bàn học bừa bộn sách vở, tài liệu học tập và một vài món đồ công nghệ, như laptop và tai nghe. Mặc dù có vẻ ngoài bừa bộn, mọi thứ đều nằm trong trật tự riêng, phản ánh tính cách tỉ mỉ và cầu toàn của Cao Trình Ngôn.
Góc phòng còn có một chiếc ghế đơn bọc da đen, nơi mà Cao Trình Ngôn thường ngồi ngẫm nghĩ hoặc thư giãn. Cạnh ghế là một giá sách lớn, được xếp chặt chẽ với những cuốn sách dày cộp về triết học, văn học và những chủ đề mà cậu yêu thích.
Mỗi cuốn sách đều được chọn lọc kỹ càng, cho thấy sự nghiêm túc trong việc tự trau dồi kiến thức.
Cửa sổ lớn bên cạnh giường mở ra khung cảnh bên ngoài, nhưng thường xuyên được kéo rèm lại để ngăn ánh sáng và cái lạnh của mùa đông ùa vào. Một chiếc thảm dày màu đen trải dưới sàn nhà gỗ tạo cảm giác ấm áp hơn cho không gian, nhưng vẫn giữ được sự lạnh lẽo của căn phòng.
Mọi thứ trong phòng đều toát lên vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh, như chính bản thân Cao Trình Ngôn. Không có màu sắc rực rỡ hay những chi tiết phô trương, chỉ là sự tối giản và mạnh mẽ, một không gian mà cậu có thể tự do suy nghĩ và tìm kiếm bản thân trong những giấc mơ và ý tưởng.
Cao Trình Ngôn ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt dõi theo những đám mây mờ mịt bên ngoài cửa sổ.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, điện thoại bất ngờ rung lên, kéo cậu về với thực tại. Nhìn xuống màn hình, cậu thấy một cuộc gọi nhỡ từ ông nội, Chủ tịch Cao.
Cảm giác khó chịu lập tức tràn ngập trong lòng, nhưng Cao Trình Ngôn chẳng thèm quan tâm. Cậu đã chặn tất cả số liên lạc của gia đình, bạn bè trong thời gian nhất định, chỉ để lại số của Nhạc Linh Âm.
Cao Trình Ngôn lướt qua danh bạ, kiểm tra lại xem có ai gọi không. Tất cả những số lạ lẫm đều đã bị chặn. Chỉ có một số duy nhất luôn hiện diện trên màn hình, số của Nhạc Linh Âm. Cậu nhớ rõ lời hứa của cô: "Mỗi tối lúc 9 giờ, tớ sẽ gọi cho cậu."
Thời gian trôi qua chậm rãi, trong lúc chờ đợi, Cao Trình Ngôn không khỏi suy nghĩ về lý do mà ông nội gọi đến. Nhưng chính cậu cũng không muốn dính líu vào những chuyện của gia đình, nơi mà sự kỳ vọng và áp lực luôn đè nặng lên vai cậu. Cậu muốn sống cuộc đời của mình, tự do và không bị ràng buộc.
Đúng 9 giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng. Nhìn vào màn hình, cậu thấy tên Nhạc Linh Âm. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi, Cao Trình Ngôn nhấc máy. Giọng nói trong trẻo của cô vang lên bên tai, khiến lòng cậu ấm áp hơn trong cái không gian lạnh lẽo của tháng 12.
"Chào buổi tối, Cao Trình Ngôn." Nhạc Linh Âm nói, giọng điệu vui vẻ nhưng cũng ẩn chứa sự quan tâm.
"Chào." Cao Trình Ngôn đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng không thể giấu nổi chút hào hứng khi nghe giọng Nhạc Linh Âm.
"Thật là tốt khi nghe được giọng cậu." Nhạc Linh Âm cười, trái tim bỗng cô đập nhanh hơn.
Khi cuộc trò chuyện kéo dài, mọi lo lắng, áp lực từ cuộc sống bên ngoài dần tan biến, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện nhỏ bé giữa hai người.
Trong khoảnh khắc ấy, Cao Trình Ngôn nhận ra rằng, giữa những ồn ào của cuộc sống, chính Nhạc Linh Âm là người mang đến cho cậu một cảm giác bình yên và ấm áp mà cậu đã tìm kiếm.
Nhạc Linh Âm vui vẻ hỏi Cao Trình Ngôn qua điện thoại: "Cậu thích gì? Tớ muốn chuẩn bị một món quà cho sinh nhật cậu đấy!"
Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, cảm thấy khó xử. Cậu không quen thể hiện những sở thích của mình, đặc biệt là với người khác.
"Không cần đâu." Cao Trình Ngôn đáp ngắn gọn, giọng lạnh lùng, nhưng lại không thể giấu nổi sự ấm áp từ lòng bàn tay đang cầm điện thoại.
"Cậu không cần phải khiêm tốn đâu." Nhạc Linh Âm phản ứng, không chịu từ bỏ: "Mọi người đều thích quà, kể cả cậu đấy!"
Nhạc Linh Âm tiếp tục, có chút nài nỉ: "Nói cho tớ biết đi, có món gì cậu muốn không? Một chiếc áo mới? Một quyển sách? Hay là tai nghe? Tớ muốn tặng cậu điều gì đó thật đặc biệt."
Cao Trình Ngôn cảm thấy khó chịu vì sự quan tâm của Nhạc Linh Âm: "Tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu đừng lo lắng về việc tặng quà là được rồi."
Cao Trình Ngôn cố gắng giữ giọng điệu lạnh nhạt nhưng không thể không cảm nhận được sự ấm áp từ ý tốt của Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm lại không từ bỏ. Giọng nói của cô hài hước, nhưng cũng phản ánh sự thật là cô không hiểu lắm về những gì nam sinh thích. "Cậu không thích thể thao hay game gì đó à?"
"Không thích." Cao Trình Ngôn đáp, một chút bực bội lẫn với sự thú vị khi thấy Nhạc Linh Âm vẫn kiên quyết hỏi.
"Vậy rốt cuộc thì cậu thích gì ta?" Linh Âm cười khúc khích, cảm thấy thú vị với cách mà cậu phản ứng: "Có phải là những thứ không ai hiểu được không?"
Cao Trình Ngôn nhún vai, tuy không nhìn thấy được Nhạc Linh Âm nhưng cậu cảm nhận được sự hài hước trong giọng nói của cô: "Tôi không biết nữa.. có thể đó là những thứ cậu không hiểu."
"Tớ có hiểu!" Linh Âm khăng khăng: "Nếu cậu thích sách, tớ có thể tặng một cuốn mà cậu yêu thích. Còn nhạc thì.. một chiếc loa nhỏ hay tai nghe cũng được, đúng không?"
Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra với những gợi ý hài hước và những câu hỏi ngớ ngẩn từ Nhạc Linh Âm. Mặc dù Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp và có phần vui vẻ hơn khi nghĩ đến món quà mà cô sẽ tặng. Cảm giác ấy dần làm tan biến đi những lo lắng và áp lực mà cậu thường phải gánh chịu.
Chỉnh sửa cuối: