Chương 2: Ký ức tuổi thơ Bấm để xem Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng máy đo nhịp tim 'bíp.. bíp..'đều đều vang lên trong căn phòng bệnh im ắng. Thanh Duệ nằm trên giường bệnh, đắm chìm trong giấc ngủ mệt mỏi. Bất chợt, cậu bật dậy, đôi mắt mở to và hơi thở dồn dập vì mơ thấy ác mộng. Nhìn quanh phòng chỉ có ánh đèn mờ và tiếng kêu của máy móc. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt cậu, những sợi tóc mái ướt đẫm dính sát vào cái trán trắng nõn, da xanh xao, môi mỏng tái nhợt. Khuôn mặt thanh tú nhưng lại thất thần, thiếu sức sống, thân hình gầy gò do bệnh tật. Cậu thở gấp từng hơi dài, tay bấu chặt ga giường đến khi gần bình tĩnh lại, cơn ác mộng quá đáng sợ khiến cậu không thể nào ngủ lại được, Thanh Duệ quyết định rời giường. Cậu lê từng bước chân mỏi mệt chậm rãi ra hành lang, tránh làm ồn để không phát ra tiếng động quá to làm ảnh hưởng người khác đang ngủ. Cậu tìm đường dẫn đến sân thượng, khi cánh cửa mở ra, một làn gió mát rượi và không khí trong lành đan xen một chút hương thơm của hoa đêm thổi nhẹ vào mặt cậu. Trên sân thượng, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập cảm xúc. "Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao nhỏ Tôi tự hỏi bạn là gì? Ở trên thế giới thật cao Tựa như một viên kim cương giữa bầu trời * * *" Tiếng hát trẻ con hồn nhiên, thơ dại từ đâu vọng đến, vang lên giữa không gian tĩnh mịch của bóng đêm, như muốn xua tan cái không khí giá lạnh nơi sân thượng bệnh viện. Đã từng có một người hằng đêm đều hát bài này dỗ cậu vào giấc ngủ, từng có một người như ánh sao sáng kia luôn soi sáng mỗi bước cậu đi, đồng hành cạnh bên không xa rời. Nghĩ đến đây, Thanh Duệ thở dài tựa người vào lan can, khẽ nhắm mắt, từng dòng kí ức như thủy triều nối tiếp nhau hiện ra trong mạch suy nghĩ của cậu. [20 năm trước] Lúc này, Duệ chỉ mới vừa tròn 10 tuổi. Thanh Duệ ngồi một mình ở dưới tán cây trong sân nhà, mải mê với bài tập toán đang rải rác xung quanh. Cậu bé có một khuôn mặt thanh tú và đôi mắt to tròn, trong veo như mặt hồ, khi cười, hai má lúm đồng tiền đáng yêu, dáng vẻ hoạt bát, lanh lợi tựa như một cơn gió mát thổi vào lòng người xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè. Căn nhà của Thanh Duệ là một ngôi nhà thấp bé, tồi tàn nằm sâu trong một khu phố nghèo. Tường nhà đã cũ kỹ, mái ngói lợp không còn nguyên vẹn mấy, nhưng lại là nơi duy nhất cậu gọi là nhà. Bà Hoài - mẹ của Thanh Duệ thường phải làm thêm giờ để kiếm tiền; còn ông Thanh - bố cậu làm công nhân xây dựng với những ca làm việc nặng nhọc và kéo dài. Cặp vợ chồng từng xứng đôi vừa lứa, yêu thương nồng thắm giờ đây lại liên tục cãi vã bởi cái nghèo đói, thiếu thốn đã dần bào mòn đi con người họ. Những lúc bố mẹ cãi nhau vì những chuyện tiền bạc hoặc những chuyện nhỏ nhặt. Cậu chỉ biết mím chặt môi, lủi thủi ra sau nhà ngồi một góc, lặng lẽ lấy sách vở ôn bài, cố gắng tập trung vào học hành, bởi trong suy nghĩ trẻ thơ non nớt của cậu, thì đây là cách duy nhất cậu có thể giúp gia đình mình. Vào một ngày, khi Thanh Duệ đang loay hoay với bài toán khó, lúc cậu cắn bút, nhăn mày, khi thì lại vò đầu, bứt tóc thì mẹ cậu gọi cậu ra ngoài: Bấm để xem Duệ Duệ, có người đến tìm con này Bà Hoài gọi to từ trong nhà. Quái lạ, ai lại đến tìm mình nhỉ? Mình cũng đâu có bạn bè gì? Nghĩ là thế, nhưng khi nghe tiếng mẹ gọi, Thanh Duệ vẫn ngay lập tức gấp sách vở lại và bước ra ngoài, từ xa, cậu đã thấy một chàng trai cao lớn đứng dưới cổng, tỏa ra một vẻ tự tin và kiêu hãnh. Chàng trai ấy cũng khoảng độ 12 tuổi, khuôn mặt trẻ con đang dần hình thành những đường nét sắc sảo, đôi mắt anh tựa như biết cười, sống mũi cao thẳng tắp. Nhìn thấy cậu, anh nụ cười thân thiện tỏa nắng với hàm răng trắng đều. Bất giác, cậu lại có chút hồi hộp. Chào em, anh là Mặc Thần. Anh là con của thầy Kha, đã nghe ba nói qua về gia cảnh nhà em rồi, anh rất quý và ngưỡng mộ những cậu bé có tinh thần học tập vượt khó nên đến đây để kèm miễn phí cho em Mặc Thần cất tiếng nói với thái độ lịch thiệp và giọng nói ôn hòa dễ gần. Thanh Duệ nhìn chằm chằm vào Mặc Thần với ánh mắt hết sức tò mò. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có sự giúp đỡ từ một người xa lạ khác ngoài bố mẹ và những cuốn sách giáo khoa. Nhưng sự xuất hiện của Mặc Thần lại như một tia sáng le lói trong cuộc sống của Thanh Duệ. Những buổi chiều sau đó, Mặc Thần thường đến nhà Thanh Duệ để dạy kèm. Anh không chỉ giúp cậu làm những bài toán khó, mà còn chia sẻ những câu chuyện thú vị về cuộc sống, về ước mơ và cả hy vọng. Có những buổi học diễn ra dưới tán cây trong sân nhà, nơi tiếng chim hót hòa lẫn gió nhẹ thổi qua tạo nên một khung cảnh yên bình. Mặc Thần không chỉ dạy cậu kiến thức mà còn dạy cậu cách nhìn nhận cuộc sống với một tâm hồn rộng mở. Anh khuyến khích cậu nên đọc thêm sách, tìm hiểu nhiều hơn về thế giới bên ngoài và học cách kiên nhẫn trong mọi việc mà mình làm. Anh luôn nhẹ nhàng động viên và tỉ mỉ giảng dạy cho cậu. Sự ôn nhu của anh, nụ cười của anh, lòng ấm áp của anh khiến cho có cái gì đó đang âm thầm chớm nở trong lòng cậu nhóc. Một thời gian trôi qua, mối quan hệ của Mặc Thần và Thanh Duệ trở nên ngày càng gắn bó hơn. Mặc dù chênh lệch 2 tuổi nhưng tình bạn của họ đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Mặc Thần không chỉ là người dạy học cho Thanh Duệ mà còn là một người bạn, một người anh lớn sẵn sàng lắng nghe những chia sẻ và khó khăn của Thanh Duệ. Khi Thanh Duệ bước vào năm 11 tuổi, bầu không khí trong gia đình cậu ngày càng căng thẳng. Những cuộc cãi vã giữa bố và mẹ ngày càng trở nên thường xuyên và gay gắt hơn. Những cuộc cãi vã không ngừng khiến Thanh Duệ cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ. Cậu không hiểu tại sao bố mẹ không thể hòa thuận, và những cuộc cãi vã ấy khiến cậu cảm thấy lạc lõng và bất lực, sợ có một ngày.. một ngày.. đến đây cậu liền rùng mình không dám tiếp tục suy nghĩ. Cậu thường xuyên tìm đến Mặc Thần để chia sẻ. Vào một buổi chiều, khi Mặc Thần đến thăm, ánh nắng dịu nhẹ rọi lên khuôn mặt thanh tú của cậu bé 11 tuổi, đôi mắt hơi cụp xuống đượm buồn, lông mi dài lay động theo cơn gió nhẹ, khung cảnh trước mắt làm anh thất thần trong giây lát, rồi bước đến bên cậu bé nhẹ nhàng đặt tay lên vai, Thanh Duệ đang ngồi một mình trong góc phòng chìm đắm trong sự buồn bã và mệt mỏi thì khẽ giật mình Duệ Duệ, sao em trông có vẻ không vui? Anh ngồi xổm xuống đối diện ánh mắt với Thanh Duệ, vươn bàn tay xoa mái tóc mềm hơi rối của cậu nhóc rồi ân cần hỏi Em sao vậy A Duệ? Mặc Thần cất tiếng hỏi và ngồi xuống bên cạnh cậu. Bố mẹ em lại cãi nhau rồi, em cảm thấy mình không còn chỗ nào để ẩn nấp cả Thanh Duệ nói, giọng cậu nghẹn ngào. Mặc Thần đặt tay lên vai cậu và nói giọng nhẹ nhàng: Đôi khi người lớn có những vấn đề mà chúng ta không hiểu hết được. Em chỉ cần cố gắng học hành và giữ vững tinh thần. Sau này em sẽ hiểu thêm và giúp đỡ được bố mẹ thôi. Thanh Duệ lắng nghe chỉ biết cúi đầu im lặng. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận khoảng cách giữa cậu và anh. Một người sống trong gia đình hạnh phúc, hòa thuận như anh làm sao hiểu được những gì cậu đã trải qua? Thế nhưng cậu không trách anh, cũng thầm cảm ơn anh, dù anh không rõ vấn đề cậu gặp phải, nhưng với cậu, anh luôn là ngọn lửa sưởi ấm cho trái tim cô độc, cho cậu nơi để dựa vào. Cậu cũng không muốn anh phải buồn hay lo lắng về mình. Em có muốn đi dạo không? Mặc Thần lại cất tiếng hỏi. Thanh Duệ liền gật đầu. Buổi chiều dạo chơi bên bờ sông, dưới tán cây mát khiến Thanh Duệ quên đi những lo lắng trong gia đình. Mặc Thần luôn lắng nghe và an ủi cậu, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh thường kể cho cậu nghe những câu chuyện về những chuyến phiêu lưu, những giấc mơ và khao khát của mình, điều đó giúp cậu cảm thấy cuộc sống không chỉ có những nỗi buồn, mà còn nhiều điều khác cậu chưa khám phá, bất chợt, cậu lại trở nên hồn nhiên, yêu đời như ngày nào. Cạnh anh, cậu được sống đúng với độ tuổi của chính mình. Tuy nhiên, sóng gió vẫn chưa dừng lại ở đó, cuộc đời dường như chưa từng nương tay với cậu. Năm Thanh Duệ 12 tuổi, tình hình gia đình nhà cậu trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Mỗi ngày từ sáng đến tối khuya, bất kể chuyện gì dù nhỏ hay hơn lớn vẫn khiến bố mẹ cậu cãi nhau, đỉnh điểm vào một ngày nọ, bố cậu thẳng tay tát mạnh vào mặt mẹ cậu, tiếng "chát" vang dội trong đêm đen tĩnh lặng, sau đó ông sực tỉnh táo lại, sững người. Mẹ cậu ôm má, ngây người, rồi như nổi điên nhào đến cào cấu ông, vừa cào bấu vừa mắng: Ông trời ơi, ông ngó xuống mà coi, sao số con khổ thế này, trời ơi là trời, ông Thanh ơi là ông Thanh, lúc trước tôi mù mắt mới chọn ông, đồ vô dụng, bất tài, ông coi ông đã làm được gì cho mẹ con tôi, cho cái nhà này chưa, lúc yêu tôi ông nói thế nào, bây giờ ông chỉ cho tôi cuộc sống túng thiếu ngày càng khổ hơn thôi, ông còn đánh cả tôi, ông được, ông được lắm. Sao ông không được như những người chồng khác cho tôi nhờ hả? Trước những lời chất vấn của vợ, ông Thanh từ hối lỗi đến ấm ức vì vợ không đồng cảm cho công việc của ông, cả ngày chỉ mắng chửi ông. Nhìn người đàn bà đang cào cấu, mắng nhiếc, nắm áo mình, còn đâu là cô gái thôn quê hiền lành, dịu dàng mà ông yêu sâu đậm ngày nào. Thở dài chán nản, ông bước đi ra khỏi nhà. Chứng kiến cảnh tượng đó, Thanh Duệ im lặng vào phòng, co người vào một góc và gục mặt xuống hai đầu gối bật khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt: Tại.. tại sao gia đình ta lại thành ra thế này? Con có thể phụ giúp ba mẹ mà, ba.. mẹ.. con không muốn thiếu đi ai cả.. con.. con chỉ muốn gia đình mình hòa thuận.. con chỉ cần thể.. Duệ Duệ sẽ ngoan, Duệ Duệ không cần tiền.. Duệ Duệ chỉ cần ba mẹ yêu thương nhau. Sau đó vài tháng, bố mẹ câu quyết định ly hôn, quyết định này đưa cậu vào tình cảnh đau đớn và lạc lõng. Hôm ấy, vẫn là một ngày như bao ngày, chỉ là ngôi nhà hôm nay bình yên đến lạ, không có tiếng cãi vả, trách móc. Cậu tưởng bố mẹ đã hiểu cho nhau, sắp tới sẽ là chuỗi ngày đằm ấm, hạnh phúc. Nhưng không, tối hôm đó, bố mẹ gọi cậu ra khỏi phòng nói chuyện, cảm nhận được sự nghiêm trọng từ sắc mặt hai người, cậu dường như đoán được chuyện gì đang diễn ra, lòng cậu thoáng chốc lạnh lẽo, con tim như bị ai đó bóp chặt. Chưa đợi bố mẹ mở miệng, cậu đã khóc thành tiếng: Con xin bố mẹ.. con sẽ ngoan. Con.. con có thể nghỉ học đi làm đỡ đần cho bố mẹ.. bố mẹ đừng xa nhau.. con không muốn mất ai trong hai người. Con còn nhỏ mà.. con không có tội mà.. xin đừng hủy đi gia đình của con.. làm ơn.. đừng khiến con thành đứa trẻ bất hạnh.. Đừng hủy đi hạnh phúc của con. Bố mẹ, Duệ Duệ sẽ ngoan mà.. sẽ nghe lời, sẽ phụ giúp ba mẹ.. đừng.. bố mẹ.. đừng ly dị.. đừng làm con sợ.. Ba.. xin lỗi. Trong lòng Thanh Duệ sợ hãi tột độ vừa khóc vừa nói: Bố mẹ.. làm ơn đừng.. ly hôn mà, con xin hai người mà.. con không thể sống thiếu.. bố hoặc mẹ được.. con cần cả hai mà.. Ông Thanh thở dài, đôi mắt ông đã ngấn nước mắt nhưng giọng ông vẫn cứng rắn nói: Con à, mọi chuyện đã đi quá xa. Bố mẹ không thể tiếp tục sống với nhau được nữa . Bà Hoài mắt đỏ hoe, cất tiếng: Con phải hiểu, chúng ta không còn hạnh phúc nữa. Nhưng ba mẹ vẫn luôn yêu con, chỉ là chúng ta không thể ở bên nhau nữa. Thanh Duệ như chết lặng khi nghe những lời nói đấy, cậu đứng dậy về phòng trong ánh mắt thương cảm của bố và mẹ. Trong giây lát, cậu cảm thấy cả thế giới của mình dường như sụp đổ. Những tiếng cãi vả, những cuộc tranh chấp tất cả đều ùa về trong tâm trí cậu không thể xóa nhòa. Có lẽ.. cậu sẽ nhớ mãi ngày hôm nay.. ám ảnh không thể quên. Một buổi chiều mưa, khi cậu đang ngồi một mình trên sofa, Mặc Thần đến thăm cậu. Nhìn thấy anh, bỗng nhiên Thanh Duệ lại như thành một đứa bé, không thể kìm nén được những giọt nước mắt, cậu liền òa khóc. Mặc Thần hoang mang tột độ, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng những giọt nước mắt lăn trên đôi gò má non nớt ấy như giày xéo tâm can anh. Anh vội chạy đến ôm lấy cậu, lau đi những giọt lệ đắng lòng. Anh Thần, anh Thần, bố mẹ em.. họ sẽ ly hôn.. Cậu vừa khóc nấc vừa nói. Mặc Thần liền ôm chặt lấy Thanh Duệ vào lòng, để cậu khóc trên vai mình. Nước mắt thấm đẫm vai như đang đốt cháy lấy con tim anh. Mặc Thần nhẹ nhàng vuốt tóc Duệ và nói: Anh biết anh biết, A Duệ ngoan, cứ khóc đi, khóc hết nỗi đau trong lòng em, anh vẫn ngay đây, bên cạnh em, cho mượn bờ vai. Được anh an ủi, bao ấm ức, tủi hơn của cậu dồn nén bao ngày qua bắt đầu tuôn trào, cậu nói trong nước mắt: Anh Thần.. em.. là đứa trẻ bị vứt bỏ có phải không? Tại sao.. tại sao bố mẹ lại không cần em nữa.. Anh ơi, em không còn gia đình nữa rồi.. A Duệ, A Duệ, em bình tĩnh lại, sau này, anh sẽ là gia đình của em. Nhìn đôi mắt đã sưng húp lên của cậu, Mặc Thần suy nghĩ rồi âm thầm hạ quyết định. Chiều hôm ấy, Mặc Thần đưa cho cậu một đề phân tích thơ: "Bất hạnh thay trẻ nhỏ chẳng biết gì Chuyện tuổi thơ em cứ thế khắc ghi Nhà vỡ tan khi em còn bé tí Cãi làm chi, giờ em chẳng còn gì" Để rồi những câu thơ lại cứ tiếp nối nhau mô tả một gia đình tan vỡ sau những trận cãi vã của người lớn, bài thơ như đâm thẳng tâm can cậu bé, bao tâm tình cậu chịu đựng những ngày qua tuôn theo dòng mực mà hiện lên trên tờ giấy, những con chữ nhòe đi do nước mắt của Thanh Duệ. Thấy vậy, Mặc Thần chỉ lặng lẽ đứng sau, đặt tay lên vai cậu an ủi. Buổi học kết thúc, khi Thanh Duệ đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trưa, Mặc Thần lạnh lẽ đi ra khỏi phòng đưa bài văn Thanh Duệ đã viết cho ba mẹ cậu đọc. Hai người trung niên đã trải qua bao mưa nắng của cuộc sống cứ thế chết lặng, đau xót trước dòng chữ của con trai mình. Cứ ngỡ như thế đã lay động được họ, anh liền cất lời khuyên: Hai bác, cháu biết gần đây gia đình mình đã và đang trải qua nhiều căng thẳng và mâu thuẫn trong cuộc sống, nhưng mà hai bác có thể suy nghĩ lại việc ly hôn được không ạ? Bố Thanh bất ngờ liền nói: Đây là chuyện riêng nhà bác, cháu là người ngoài sẽ không hiểu được hết đâu, chuyện riêng nhà bác cháu dây vào thêm phiền làm gì? Mặc Thần liền đáp lại: Cháu là người ngoài việc này không sai, nhưng hai bác thử nghĩ đi đối với một đứa trẻ mới 12 tuổi không có đủ tình thương cả bố cả mẹ thì sống làm sao ạ? Cháu không biết hai người có nhiều bất đồng như thế nào nhưng không thể vì Thanh Duệ để phấn đấu và thay đổi được ạ? Tại sao hai bác đã cố gắng đến tận bây giờ lại bỏ cuộc khi mọi chuyện còn có thể cứu vãn ạ? Thanh Duệ còn rất bé để phải chịu đựng cảnh như thế này ạ. Bố Thanh im lặng một lúc lâu mới thở dài nhẹ nhàng lên tiếng: Bác cũng muốn gia đình hạnh phúc êm ấm cũng không muốn gia đình tan vỡ, nhưng sự khác biệt giữa bác và bác gái quá lớn, hai chúng ta đã cố gắng nhưng không thể kiếm được tiếng nói chung. Mặc Thần liền đáp lại: Hai bác hãy thử lại thêm một lần nữa được không ạ, hai bác có thể chưa hiểu rõ về nhau mong hai bác hiểu, cháu không muốn thấy A Duệ sống và lớn lên trong một gia đình thiếu vắng sự yêu thương và chăm sóc của bố lẫn mẹ . Thế nhưng đáp lại anh chỉ là những cái lắc đầu đầy bất lực từ ông Thanh và bà Hoài. Và rồi, cái ngày định mệnh đấy cũng đến, thời khắc ra tòa, Thanh Duệ cảm thấy như cả thế giới sụp đổ toàn màu đen không lối thoát. Quan tòa hỏi cậu phải chọn sống với bố hoặc là mẹ. Cậu đứng đó đôi chân nhỏ bé run rẩy, nước mắt tuôn rơi nói: Con không thể.. chọn được, con yêu cả bố và mẹ làm.. ơn đừng bắt.. con phải.. chọn.. Cậu đứng đó, đôi chân nhỏ bé run rẩy, nước mắt tuôn rơi, nhưng đôi mắt sáng kiên định nhìn về quan tòa rồi đưa mắt nhìn tất cả người xung quanh, sau cùng dừng lại ở ba mẹ cậu, nở nụ cười đau thương: Chọn 1 trong 2? Con có quyền lựa chọn sao? Thế.. con có thể lựa chọn bố mẹ không ly dị được không ạ? Hay là.. con có thể lựa chọn chính mình chưa từng tồn tại.. có được không? Con là con người mà.. là đứa con mang trong mình dòng máu của bố và mẹ mà.. sao lại bắt con chọn giữa máu và tim của mình? Tại sao.. tại sao sai lầm của hai người.. lại do con chịu.. hạnh phúc của con.. gia đình của con.. nhà của con.. có lựa chọn nào giúp con có được lại chăng? Tuổi thơ của con.. mất rồi.. con mất nhà của mình rồi.. Thưa quan tòa.. con có tội gì không ạ? Sao lại đày đọa con, bắt con phải chọn, ép con tuyệt vọng đau đớn? Bất chợt.. cả phiên tòa trở nên tĩnh lặng.. chỉ còn tiếng nức nở của cậu bé. Duệ đứng đấy, chìm trong nước mắt, nhưng cặp mặt ấy vẫn nhìn thẳng vào mọi người như trông đợi câu trả lời. Có cái gì đó thắt chặt tim của tất cả mọi người, trong đó có cả Mặc Thần. Không một ai có thể trả lời được cho cậu.. mọi lời nói như nghẹn lại trong cổ họng. Mẹ cậu và ba cậu nhìn nhau, nhưng rồi nhắm mắt. Họ đã không thể quay lại như trước nữa. Im lặng đôi chút, ba cậu cất tiếng: Hay tạm thời.. ba đưa con vào trại trẻ mồ côi.. để con có thời gian suy nghĩ đưa ra lựa chọn. Và bố mẹ cũng cần thời gian ổn định lại cuộc sống, con đừng lo, bố mẹ vẫn yêu con nhiều, sẽ mau chóng quay lại đón con thôi. Thanh Duệ sững sờ, quên cả khóc, cả người như mất hết sức lực, run rẩy, lòng đau đến mức trống rỗng, trong giây lát, đầu cậu không suy nghĩ được gì nữa cả. Cậu cúi đầu, gạt đi những giọt nước mắt. Khi cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt bình thản, thất vọng và nhiều nhất là tuyệt vọng. Từ những gì Thanh Duệ đã biết, trại trẻ mồ côi là nơi mà không giống bất kỳ nơi nào cậu đã từng sống, cậu cảm thấy mình bị đẩy vào một thế hoàn toàn khác nơi mà không có những người bạn cũ, không có những kỉ niệm hạnh phúc. Khi thật sự bước chân vào trại trẻ mồ côi, cậu cảm thấy như bản thân đã mất tất cả. Những đứa trẻ ở đây có cùng ánh mắt buồn bã cùng nỗi cô đơn giống như cậu. Mặc dù vậy, Mặc Thần vẫn đến thăm cậu thường xuyên, anh thường mang những món quà nhỏ và những lời động viên giúp cậu làm quen với môi trường mới. Mặc Thần đã trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất cho Thanh Duệ.