THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 106 :(a)
Dận Chân tiến cung, trong nhà không còn lý do gì lưu luyến Cố Vận An cũng ngoan ngoãn đứng trong hoàng cung, có đôi khi còn chủ động phóng ra, đi tìm Dận Chân tiến hành khai thông giữa tình nhân.
Khụ, cũng không nên hiểu sai. Là chân chính khai thông, vì tránh trạng huống bi thảm bảy năm chi ngứa phát sinh, cần thiết khai thông nhiều hơn!
Tiểu Yến tử bị giam trong Thục Phương trai học tập quy củ, mà trong thái y viện hắn nói chuyện vẫn thật hữu hiệu, những ngày tháng này Cố Vạn An vô cùng tiêu sái.
Một năm trước Cố Ly Thư cũng vào thái y viện, tuy rằng gánh vác thân phận đồ đệ của Cố Vận An nhưng vẫn từ tầng dưới chót nhất bắt đầu làm lên. Thái An đường giao cho thầy thuốc mới quản lý, một ít thái y có quan hệ không tệ với Cố Vận An cũng thường đi tới nhìn xem. Ở trong kinh thành, Thái An đường cũng được xem là địa phương thập phần nổi danh.
Có lẽ ông trời nhìn thấy hắn quá rỗi rảnh, cảm thấy có chút không yên tâm. Đêm đó khi hắn đang trực đêm, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói:
- Thái y, cách cách nhà chúng tôi bị thương, ngài nhanh đi nhìn xem đi!
- Cách cách nhà các ngươi?
Cố Vận An có cảm giác không tốt lắm. Hắn làm thái y cũng đã khá lâu, rất ít đi xem bệnh cho các cách cách, cho dù có cũng chỉ là bệnh vặt, dù sao các nàng chỉ là cách cách mà thôi, sớm hay muộn cần lấy chồng, cũng không phải hoàng tử, an toàn thật sự.
Cầm theo thùng thuốc đi với tiểu thái giám, hắn còn hỏi một câu:
- Ngươi là cung nào, tên gọi là gì?
Tiểu thái giám lập tức nói:
- Tôi tên tiểu Trác tử, cách cách thích gọi tôi tiểu Trác tử, là Thục Phương trai.
-!
Mẹ nó, Thục Phương trai!
Cố Vận An cũng muốn thay ca!
Lúc Cố Vận An đi vào Thục Phương trai, Càn Long, Thiện Bảo, Dận Chân cùng Lệnh tần còn có ngũ a ca đều ở, mà chủ nhân Thục Phương trai tiểu Yến tử nằm lỳ trên giường rên rỉ, bộ dáng nửa chết nửa sống.
Đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn nhìn Càn Long, nhe răng nhếch miệng kêu đau diễn tả trạng thái giờ phút này của mình.
- Cố thái y, nhanh đi nhìn xem cho cách cách đi! Hai mươi đại bản, một nữ hài tử sao có thể chịu được!
Lệnh tần lập tức tiến lên, trong tay cầm khăn tay, thỉnh thoảng còn lau nước mắt cho mình.
Bị đánh sao? Lúc này là nguyên nhân gì?
Hoàn Châu bị hắn con bướm một phen lúc này cũng không nói chuẩn xác, là bởi vì nửa đêm đi tường hay là vấn đề lễ nghi đây?
Xét thấy miệng vết thương nằm ở mông, trừ bỏ Cố thái y cùng Lệnh tần, những người khác qua thiên điện chờ. Hai mươi đại bản cũng không tính là quá nặng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không bị đánh vài cái, chỉ là trên mông có chút máu bầm, thoạt nhìn thoáng có chút khủng bố, phỏng chừng lấy thân thể của tiểu Yến tử không qua được bốn năm ngày là có thể bình thường xuống giường đi đường.
Đem thuốc mỡ ngoại thương giao cho Minh Nguyệt, dặn nàng cách dùng xong, Cố Vận An cầm thùng thuốc từ biệt Càn Long (Dận Chân), trở về thái y viện.
Nhìn thời gian cũng đã vào đêm, trong phòng đi vào một bóng người, xem bộ dáng ngựa quen đường cũ.
Cố Vận An đang mơ hồ buồn ngủ nhìn thấy người kia, lập tức nhấc mền tự động nhích vào bên trong giường.
Người kia cũng không khách khí, cởi áo khoác treo lên đuôi giường, chen đi vào. Thân thể mang theo chút rét lạnh làm Cố Vận An chợt rùng mình, lại dựa vào càng gần.
- Ha..
Ngáp một cái, Cố Vận An thuần thục tìm được vị trí nằm trên lồng ngực người kia:
- Hôm nay tiểu Yến tử vì sao bị đánh vậy?
Hắn tò mò cả đêm, hiện tại Dận Chân đã trở lại nhất định cần hỏi rõ ràng!
- Vĩnh Cơ thiếu chút nữa bị tiểu Yến tử đẩy vào trong hồ nước, Hoằng Lịch không có khả năng mặc kệ.
Thập nhị a ca là con trai trưởng không nói, hơn nữa còn là nhân tuyển thái tử. Tuy rằng còn có vài a ca khác, nhưng tuổi của thập nhị a ca nhỏ nhất, dễ dàng nuôi cấy nhất.
Khụ, cũng không nên hiểu sai. Là chân chính khai thông, vì tránh trạng huống bi thảm bảy năm chi ngứa phát sinh, cần thiết khai thông nhiều hơn!
Tiểu Yến tử bị giam trong Thục Phương trai học tập quy củ, mà trong thái y viện hắn nói chuyện vẫn thật hữu hiệu, những ngày tháng này Cố Vạn An vô cùng tiêu sái.
Một năm trước Cố Ly Thư cũng vào thái y viện, tuy rằng gánh vác thân phận đồ đệ của Cố Vận An nhưng vẫn từ tầng dưới chót nhất bắt đầu làm lên. Thái An đường giao cho thầy thuốc mới quản lý, một ít thái y có quan hệ không tệ với Cố Vận An cũng thường đi tới nhìn xem. Ở trong kinh thành, Thái An đường cũng được xem là địa phương thập phần nổi danh.
Có lẽ ông trời nhìn thấy hắn quá rỗi rảnh, cảm thấy có chút không yên tâm. Đêm đó khi hắn đang trực đêm, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói:
- Thái y, cách cách nhà chúng tôi bị thương, ngài nhanh đi nhìn xem đi!
- Cách cách nhà các ngươi?
Cố Vận An có cảm giác không tốt lắm. Hắn làm thái y cũng đã khá lâu, rất ít đi xem bệnh cho các cách cách, cho dù có cũng chỉ là bệnh vặt, dù sao các nàng chỉ là cách cách mà thôi, sớm hay muộn cần lấy chồng, cũng không phải hoàng tử, an toàn thật sự.
Cầm theo thùng thuốc đi với tiểu thái giám, hắn còn hỏi một câu:
- Ngươi là cung nào, tên gọi là gì?
Tiểu thái giám lập tức nói:
- Tôi tên tiểu Trác tử, cách cách thích gọi tôi tiểu Trác tử, là Thục Phương trai.
-!
Mẹ nó, Thục Phương trai!
Cố Vận An cũng muốn thay ca!
Lúc Cố Vận An đi vào Thục Phương trai, Càn Long, Thiện Bảo, Dận Chân cùng Lệnh tần còn có ngũ a ca đều ở, mà chủ nhân Thục Phương trai tiểu Yến tử nằm lỳ trên giường rên rỉ, bộ dáng nửa chết nửa sống.
Đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn nhìn Càn Long, nhe răng nhếch miệng kêu đau diễn tả trạng thái giờ phút này của mình.
- Cố thái y, nhanh đi nhìn xem cho cách cách đi! Hai mươi đại bản, một nữ hài tử sao có thể chịu được!
Lệnh tần lập tức tiến lên, trong tay cầm khăn tay, thỉnh thoảng còn lau nước mắt cho mình.
Bị đánh sao? Lúc này là nguyên nhân gì?
Hoàn Châu bị hắn con bướm một phen lúc này cũng không nói chuẩn xác, là bởi vì nửa đêm đi tường hay là vấn đề lễ nghi đây?
Xét thấy miệng vết thương nằm ở mông, trừ bỏ Cố thái y cùng Lệnh tần, những người khác qua thiên điện chờ. Hai mươi đại bản cũng không tính là quá nặng, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không bị đánh vài cái, chỉ là trên mông có chút máu bầm, thoạt nhìn thoáng có chút khủng bố, phỏng chừng lấy thân thể của tiểu Yến tử không qua được bốn năm ngày là có thể bình thường xuống giường đi đường.
Đem thuốc mỡ ngoại thương giao cho Minh Nguyệt, dặn nàng cách dùng xong, Cố Vận An cầm thùng thuốc từ biệt Càn Long (Dận Chân), trở về thái y viện.
Nhìn thời gian cũng đã vào đêm, trong phòng đi vào một bóng người, xem bộ dáng ngựa quen đường cũ.
Cố Vận An đang mơ hồ buồn ngủ nhìn thấy người kia, lập tức nhấc mền tự động nhích vào bên trong giường.
Người kia cũng không khách khí, cởi áo khoác treo lên đuôi giường, chen đi vào. Thân thể mang theo chút rét lạnh làm Cố Vận An chợt rùng mình, lại dựa vào càng gần.
- Ha..
Ngáp một cái, Cố Vận An thuần thục tìm được vị trí nằm trên lồng ngực người kia:
- Hôm nay tiểu Yến tử vì sao bị đánh vậy?
Hắn tò mò cả đêm, hiện tại Dận Chân đã trở lại nhất định cần hỏi rõ ràng!
- Vĩnh Cơ thiếu chút nữa bị tiểu Yến tử đẩy vào trong hồ nước, Hoằng Lịch không có khả năng mặc kệ.
Thập nhị a ca là con trai trưởng không nói, hơn nữa còn là nhân tuyển thái tử. Tuy rằng còn có vài a ca khác, nhưng tuổi của thập nhị a ca nhỏ nhất, dễ dàng nuôi cấy nhất.