Hiện Đại [Dịch] Kết Hôn Từ Lần Gặp Đầu Tiên - Gu Lingfei

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Annie Dinh, 8 Tháng mười 2024.

  1. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Kết Hôn Từ Lần Gặp Đầu Tiên

    Tác giả: Gu Lingfel

    Người dịch: Annie Dinh

    Thể loại: Tiểu thuyết hiện đại, tình cảm, cưới trước yêu sau, hài hước

    Số chương: Trên 3.000 chương ngắn

    Lịch đăng: Khoảng 3 chương một tuần

    Ảnh bìa: Từ internet​

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Kể từ ngày Serenity kết hôn với một người lạ trong buổi hẹn hò giấu mặt, cô đã cho rằng cuộc sống hôn nhân sẽ chẳng có gì mới lạ, tôn trọng và thường tình. Cô chưa bao giờ nghĩ người chồng mới của mình sẽ bám như một miếng kẹo cao su dính vào đế giày.

    Điều khiến cô vô cùng ngạc nhiên là anh có thể khiến những rắc rối của cô biến mất bất cứ khi nào cô gặp khó khăn. Dù cô thắc mắc thì chồng luôn cho rằng đó là do may mắn. Cho đến một ngày cô xem cuộc phỏng vấn với một tỷ phú địa phương nổi tiếng là người rất coi trọng vợ, đó là lúc cô nhận ra sự giống nhau kỳ lạ giữa vị tỷ phủ và chồng mình. Người vợ mà anh ta dành sự quan tâm cho hóa ra lại chính là cô.

    Thảo Luận - Góp Ý Truyện Của Annie Dinh
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng mười 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 1: Gặp Mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết nóng bức của Wiltspoon vào tháng 10 như đòi mạng. Vẫn còn may là buổi sáng và buổi tối đã dịu đi nhờ làn gió cuối thu.

    Serenity Hunty thức dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho gia đình ba người của chị gái. Sau đó cô cầm lấy giấy khai sinh và lặng lẽ rời đi.

    "Chúng ta sẽ chia đều các chi phí từ bây giờ, và anh đang nói về mọi thứ. Chi phí sinh hoạt, thế chấp, các khoản vay mua xe hơi. Em gái em nên chia đôi chi phí vì cô ấy đang ở nhà chúng ta. Cô ấy phụ hai nghìn đô một tháng nhưng chẳng thấm vào đâu. Về cơ bản cô ấy đang ăn bám chúng ta."

    Serenity tình cờ nghe được lời nói của anh rể trong cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng họ đêm qua. Cô phải chuyển ra khỏi nhà chị gái. Tuy nhiên cách duy nhất để chị gái thôi lo lắng là cô phải kết hôn.

    Vì Serenity muốn kết hôn trong thời gian ngắn mà chưa từng có bạn trai, nên cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của bà May. Serenity tình cờ cứu bà và biết bà đang cố tìm vợ cho cháu trai Zachary York, người đang gặp khó khăn trong vấn đề ổn định cuộc sống.

    Hai mươi phút sau, Serenity dừng chân tại Tòa thị chính.

    "Serenity!"

    Một giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý của cô ngay khi cô bước ra khỏi xe. Đó là bà May.

    "Cháu chào bà May!"

    Serenity vội vã bước đến, cô thấy một bóng người cao lớn nhưng xa cách đang đứng cạnh bà May. Anh ta hẳn là Zachary, chồng sắp cưới của cô.

    Khi tới gần hơn, Serenity đã sững sờ khi thấy khuôn mặt của Zachary.

    Theo bà May, cháu trai lớn nhất của bà, Zachary không gặp may với các cô gái dù đã ba mươi. Không cần phải nói, bà May đã lo lắng đến phát ốm.

    Serenity luôn cho rằng anh ta hẳn phải rất xấu xí. Điều tích cực mà cô nghe được là Zachary có một công việc lương cao ở một tập đoàn lớn. Bây giờ gặp mặt trực tiếp, Serenity mới nhận ra rằng cô đã hiểu sai tất cả.

    Zachary hấp dẫn và mang trong mình vẻ xa cách. Đứng cạnh bà May với khuôn mặt cau có, anh càng thêm lạnh lùng và tạo cảm giác khó gần.

    Ánh mắt của Serenity hướng đến chiếc MPV màu đen đỗ gần đó. Xét theo logo thì đó là một chiếc xe bình dân chứ không phải loại trị giá hàng triệu đô la. Serenity suy luận rằng sự khác biệt về kinh tế giữa cô và Zachary không quá xa.

    Cô và một người bạn cũ từ thời còn đi học đã mở một hiệu sách ở lối vào trường Wiltspoon. Trong thời gian rảnh rỗi, Serenity còn đan những món đồ trang trí nhỏ để bán trực tuyến. Doanh số bán hàng không tệ.

    Trong một tháng, cô có thể mang về nhà một khoản thu nhập ổn định hai mươi ngàn đô la. Cùng khoản doanh thu ở Wiltspoon, cô có thể được liệt vào nhóm người có thu nhập cao. Đó là lý do tại sao cô có thể đưa chị gái năm ngàn đô để trang trải chi phí sinh hoạt. Tuy nhiên anh rể không biết gì về thu nhập của cô. Serenity bảo chị gái giữ lại ba nghìn đô và chỉ bảo anh rể hai nghìn đô.

    "Serenity, đây là cháu trai lớn nhất của bà, Zachary. Nó ba mươi tuổi và không thể tự lo. Mặc dù nó không phải là người ấm áp nhất nhưng rất chu đáo và ân cần. Cháu đã cứu mạng bà và chúng ta đã biết nhau được ba tháng. Hãy tin bà sẽ không giới thiệu một người đàn ông tồi tệ cho cháu đâu."

    Nghe bà mô tả về mình, Zachary nhìn Serenity một cách nghi ngờ, lạnh nhạt và sâu kín mà không nói một lời nào. Có lẽ anh đã trở nên miễn nhiễm với những lời phàn nàn của bà.

    Serenity biết bà May có ba người con trai, và mỗi người sinh cho bà ba đứa cháu trai, tổng số là chín người cháu. Vì không có cháu gái nên bà đã dành tình cảm cho Serenity.

    Mặc dù bối rối, Serenity vẫn chìa tay phải ra với Zachary và mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào anh York! Tôi là Serenity Hunt."

    Ánh mắt xuyên thấu của Zachary quét Serenity từ đầu đến chân và ngược lại. Nghe tiếng đằng hắng của bà mình, anh buộc phải bắt tay dù giọng nói vẫn lạnh lùng: "Xin chào, tôi là Zachary."

    Sau khi bắt tay, Zachary giơ tay trái ngó đồng hồ rồi nói với Serenity: "Tôi là người bận rộn. Chúng ta hãy làm thủ tục và kết thúc thôi."

    Serenity ấp úng đồng ý. Bà May xen vào: "Vô trong làm thủ tục đi. Bà sẽ đợi các cháu ở đây."

    "Nội vào xe nghỉ đi. Bên ngoài nóng lắm." Zachary vừa nói vừa giúp bà lên xe.

    Qua hành động của anh, Serenity có thể đồng tình với lời ban nãy bà May đã nói rằng Zachary vô tâm nhưng trái tim lại ấm áp.

    Mặc dù là người lạ, nhưng bà May đã đề nghị rằng Serenity có thể rời nhà chị gái để chuyến đến căn hộ Zachary sở hữu và trả tiền sau khi kết hôn. Điều này có thể trấn an chị gái cô rằng Serenity sống cùng người tốt, cũng là để chấm dứt những cuộc cãi vã trong nhà hai vợ chồng vì cô.

    Đây chỉ là cuộc hôn nhân vì lợi ích.

    Ngay sau đó Zachary quay lại bên Serenity và nói: "Đi thôi."

    "Được!" Serenity lặng lẽ theo anh vào Tòa thị chính.

    Tại văn phòng đăng ký kết hôn, Zachary nhìn Serenity: "Cô Hunt, cô vẫn có thể thay đổi quyết định nếu cô không muốn tiếp tục chuyện này. Bà nội tôi nói gì không quan trọng. Hôn nhân là một cam kết lớn, không thể xem nhẹ."

    Anh hy vọng Serenity sẽ suy nghĩ lại vì anh không có ý định kết hôn với một người phụ nữ chỉ vừa mới gặp.

    (Còn tiếp)

    *Ghi chú:

    Tác giả không đặt tên chương, người dịch đặt để tiện theo dõi mà thôi.
     
  4. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 2: Đăng Ký Kết Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi sẽ không nuốt lời đâu."

    Serenity đã mất vài ngày để cân nhắc trước khi đưa ra quyết định. Bây giờ cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng và sẽ không thay đổi suy nghĩ.

    Zachary không thể nói thêm gì nữa tại lúc này. Anh ta lấy giấy tờ của mình ra và đặt trước mặt nhân viên công vụ. Serenity cũng làm như vậy.

    Cặp đôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục trong vòng chưa đầy mười phút.

    Sau khi vị nhân viên cấp giấy phép kết hôn, Zachary lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Serenity và nói: "Ngôi nhà tôi mua ở Brynfield. Bà nói với tôi rằng cô sở hữu một hiệu sách gần trường Wiltspoon. Nhà tôi không xa nơi làm việc của cô lắm. Đi xe buýt mất khoảng mười phút."

    "Cô có bằng lái xe không? Nếu có, cô có thể mua xe. Tôi có thể giúp cô phần trả trước, số còn lại cô chịu trách nhiệm thanh toán hằng tháng. Vậy sẽ thuận tiện cho cô đến chỗ làm hơn."

    "Tôi rất bận với công việc, vì vậy cô sẽ không gặp tôi nhiều. Cũng sẽ có những chuyến công tác, nên đừng bận tâm đến tôi, chỉ cần tự lo cho bản thân. Tôi sẽ chuyển phí sinh hoạt cho cô vào ngày mười hàng tháng khi có lương."

    "Còn một điều nữa, để thuận lợi, chúng ta nên giữ bí mật chuyện kết hôn của mình trong thời gian này."

    Zachary hẳn phải giữ chức vụ cao trong văn phòng vì anh cứ nói mãi mà không cho Serenity cơ hội lên tiếng.

    Serenity đồng ý kết hôn để không trở thành tiền đề cho những cuộc cãi vã giữa chị gái và anh rể. Hôn nhân là tấm vé để Serenity ra khỏi nhà trong khi vẫn mang lại sự an tâm cho chị gái cô. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, nên khi Zachary đưa chìa khóa nhà, cô vui vẻ nhận lấy.

    "Tôi có bằng lái xe, nhưng hiện tại tôi không có ý định mua xe. Tôi thường đi làm bằng xe đạp điện. Tôi vừa thay pin cho chiếc xe đạp, nên sẽ thật đáng tiếc nếu không sử dụng nó. Ừm.. anh York, chúng ta chia đôi hóa đơn nhé?"

    Mặc dù chị gái và anh rể cô kết hôn vì tình yêu, nhưng anh rể cô vẫn đề nghị cùng chia sẻ chia phí như thể chị cô đang lợi dụng anh ta.

    Phải mất rất nhiều thời gian và công sức để chăm sóc một đứa trẻ, còn đi chợ, nấu ăn và làm việc nhà. Một người đàn ông chưa từng trải qua điều đó sẽ nghĩ rằng vợ mình nhàn nhã ở nhà, chỉ việc chăm một đứa trẻ, nấu ăn và dọn dẹp.

    Vì cô và Zachary chưa từng gặp nhau trước khi ký giấy kết hôn, nên Serenity sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu chia đôi chi phí.

    Không chút do dự, Zachary không vui đáp lại: "Tôi đủ khả năng nuôi vợ và gia đình nhỏ của chúng ta. Không cần chia đôi chi phí."

    Serenity mỉm cười: "Thôi được."

    Cô không phải kiểu nhận mà không đóng góp. Những gì cần thiết trong nhà, Serenity dự định sẽ chi bằng tiền túi của mình. Dù sau Serenity cũng đã tiết kiệm được tiền thuê nhà rồi. Tất cả đều là sự cho đi và nhận lại, cũng như hiểu biết lẫn nhau để chung sống hòa thuận.

    Zachary giơ tay trái lên xem giờ trước khi nói với Serenity: "Tôi cần phải quay lại làm việc. Cô có thể lái xe tôi về hoặc gọi taxi. Tôi sẽ trả phí. Tôi sẽ đưa bà về nhà em trai tôi. Nhắc chuyện này mới nhớ, chúng ta hãy lưu số của nhau để tiện liên lạc."

    Serenity lấy điện thoại ra lưu số anh.

    "Tôi sẽ gọi taxi, anh cứ đi làm đi."

    "Được rồi. Gọi cho tôi nếu cô cần."

    Trước khi rời đi Zachary đưa hai trăm đô la tiền taxi, nhưng Serenity từ chối. Tuy nhiên cô ngay lập tức lấy tiền khi thấy anh cau mày.

    Zachary đi trước ra khỏi tòa thị chính thay vì bước cùng Serenity với tư cách là cặp đôi mới cưới. Anh tiến thẳng đến xe của mình.

    "Cháu dâu của bà đâu?" Thấy chỉ có cháu trai ra ngoài, bà May hỏi một cách ngờ vực: "Hai người cùng vào, sao không cùng ra? Là cháu đổi ý hay Serenity đổi ý?"

    Zachary thắt dây an toàn trước khi rút giấy đăng ký kết hôn ra. Anh quay người đưa giấy cho bà: "Chúng cháu đăng ký rồi. Cháu cần quay lại văn phòng họp ngay. Cháu đã đưa cô ấy hai trăm đô để đi taxi. Cháu sẽ đưa nội đến ngã tư phía trước, rồi vệ sĩ sẽ đưa nội về nhà."

    "Cháu không nên bỏ Serenity lại dù có bận rộn thế nào. Hãy đợi đi! Đừng lái xe, chờ Serenity ra ngoài đã. Cháu có thể quay lại làm việc sau khi đưa con bé về." Bà May muốn xuống xe nhưng cửa đã khóa.

    "Nội ơi, cháu đã cưới cô ấy theo ý nội, nhưng nội không thể áp đặt mọi thứ. Cháu sẽ là người sống cùng cô ấy, và đó là tương lai của cháu. Cháu sẽ quan sát và đánh giá tính tình của cô ấy. Cháu sẽ không chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, nếu cô ấy không vượt qua cuộc kiểm tra của cháu."

    Bà May lầm bầm: "Ly hôn không có trong tự điển nhà chúng ta!"

    "Ồ, điều đó phụ thuộc vào việc bà có chọn được người vợ xứng đáng để cháu dành cả cuộc đời bên cô ấy không." Zachary nhấn mạnh trước khi khởi động xe.

    "Nhảm nhí! Không có người chồng nào lại hành động như thế. Sao cháu có thể lái xe bỏ lại cô dâu của mình ngay sau khi đăng ký kết hôn?"

    Bà May biết rằng đứa cháu trai này của mình đã nhượng bộ hết mức bằng việc kết hôn với Serenity, nên anh không thỏa hiệp trong các chuyện khác. Bà chẳng thể làm gì được. Cháu trai của bà có thể biến Serenity trở thành người phụ nữ đã qua một đời chồng. Nếu bà thúc ép anh quá mức, cuối cùng nạn nhân sẽ là Serenity.

    Zachary để mặc bà cằn nhằn. Anh sẽ khiến Serenity hạnh phúc nếu cô xứng đáng. Nếu cô nói dối bà và tạo vỏ bọc cho bản thân, Zachary sẽ ly hôn cô sáu tháng sau. Srenity vẫn có thể tìm một người đàn ông khác vì anh giữ kín việc đăng ký kết hôn của họ và không có nhu cầu quan hệ tình dục.

    Sau khi lái xe được mười phút, anh dừng lại ở một ngã tư. Có vài chiếc xe sang đang đỗ ở đó. Một trong số này là chiếc Rolls Royce.

    Zachary dừng xe bên đường và bước xuống trước khi ném chìa khóa cho một vệ sĩ đang chờ. Anh chỉ thị: "Đưa bà về nhà."

    "Bà không về. Bà muốn ở lại với cháu và dành thời gian cho cháu dâu mới của bà." Bà May phản đối ầm ĩ.

    Tuy nhiên đứa cháu trai yêu quý của bà đã lên chiếc Rolls Royce, phớt lờ sự phản đối của bà. Bà chỉ có thể uất ức nhìn anh lái chiếc xe sang trọng đi mất.

    Thực tế, Zachary là người có ảnh hưởng lớn đến giới doanh nghiệp ở Wiltspoon. Anh là người thừa kế của gia đình giàu nhất ở Wiltspoon với giá trị tài sản ròng lên tới một trăm tỷ đô.

    "Thằng nhóc chết bằm khốn nạn!" Bà May chửi rủa cháu trai và lẩm bẩm một cách cay đắng: "Bà sẽ đợi cho tới ngày cháu bị nghiệp quật khi đã yêu Serenity."

    Cơn giận không giúp bà khiển được cháu trai quay lại. Bà lấy điện thoại gọi cho Serenity trong khi cô đang trên đường về nhà bằng taxi.

    "Serenity, Zack bận việc ngập đầu, cháu đừng phiền lòng về chuyện này."

    Cảm nhận được sự tồn tại của giấy đăng ký kết hôn trong túi, Serenity trả lời: "Cháu hiểu, bà May. Cháu không phiền gì đâu. Bà đừng lo. Anh ấy đã trả tiền taxi cho cháu. Giờ cháu đang trên đường về nhà đây ạ."

    "Cháu đã kết hôn với Zack, cháu vẫn gọi bà là bà May à?"

    Serenity ngơ ngác một lúc mới sửa lại xưng hô. Bà cụ nhận danh xưng mới một cách vui vẻ.

    "Chúng ta hiện tại là một gia đình, Serenity. Hãy cho bà biết nếu Zack bắt nạt cháu. Bà sẽ chống lưng cho cháu."

    Phải mất nhiều công sức mới khiến cháu trai chịu lấy vợ. Không đời nào bà May để cháu mình bỏ qua cô gái như Serenity.
     
  5. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 3: Chị Gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dạ cháu biết rồi nội." Serenity qua loa đáp lại.

    Mặc dù bà May tử tế với cô, nhưng Zachary là máu mủ ruột rà của bà, trong khi Serenity chỉ gắn kết với họ bằng cuộc hôn nhân. Serenity không tin *nhà York sẽ đứng về phía mình nếu chẳng may có xung đột giữa mình và Zachary.

    Cũng như ba mẹ chồng của chị gái cô. Trước khi kết hôn, nhà chồng không có gì để phàn nàn. Họ tốt với Liberty đến mức con gái ruột ganh tị. Nhưng sau khi kết hôn liền trở thành người khác. Mỗi khi Liberty bất mãn với chồng, Hank, thì mẹ chồng mặc định Liberty là người vợ tồi. Tóm lại, con trai là ruột thịt và con dâu chỉ là người ngoài.

    "Cháu phải làm việc, vậy bà không phiền cháu nữa. Bà sẽ bảo Zack đưa cháu về nhà ăn tối tối nay."

    "Nội à, cháu đóng cửa tiệm khá muộn. Cháu sẽ không thể ăn tối cùng. Đợi tới cuối tuần cùng ăn với nhau được không ạ?"

    Trường học nghỉ vào cuối tuần. Vì sinh kế của tiệm sách phụ thuộc vào học sinh, cho nên việc buôn bán bị chậm vào những ngày học sinh nghỉ học. Cô sẽ có thời gian và không cần mở cửa vào những ngày này.

    "Được." Bà May nói một cách ân cần: "Vậy đợi tới cuối tuần, giờ cháu làm việc của mình đi."

    Bà cụ kết thúc cuộc gọi.

    Thay vì đi thẳng đến hiệu sách, Serenity lại nhắn tin cho bạn thân nhất, Jasmine Sox rằng mình sẽ không tới hiệu sách trước khi chuông tan học vang lên.

    Với một sự kiện quan trọng trong đời, Serenity phải để chị gái biết và cũng để dọn ra khỏi nhà.

    Khoảng mười phút sau, Serenity đã về tới nhà chị gái.

    Anh rể Hank đã đi làm trong khi Liberty đang phơi quần áo ở ban công. Thấy Serenity về nhà, Liberty tỏ vẻ lo lắng: "Sao em về nhà giờ này hả Seren? Cửa hiệu đóng hôm nay sao?"

    "Không phải, em sẽ tới đó vào giờ khách đông trưa nay. Sonny thức chưa chị?"

    Sonny là cháu trai của Serenity. Đứa bé hiện giờ được hai tuổi.

    "Vẫn chưa. Ngôi nhà sẽ không im lìm như vậy khi thằng bé thức."

    Serenity hỏi chuyện tối qua trong khi giúp chị gái phơi quần áo.

    "Seren, anh Hank không có ý đuổi em đi. Anh ấy đang chịu nhiều áp lực. Không phải như chị chỉ ở nhà." Liberty giải thích thay chồng.

    Serenity không phản bác, nhưng cô hiểu anh rể Hank muốn cô ra khỏi nhà. Hank kiếm được nhiều tiền từ công việc quản lý một công ty. Liberty quen anh ta thời đại học và cùng làm việc trong công ty đó. Khi họ kết hôn, người đàn ông này nói với Liberty một cách yêu thương: "Anh sẽ lo cho em. Em hãy ở nhà và nghỉ ngơi. Anh chỉ cần em dưỡng sức và khỏe mạnh nếu chúng ta dự định có con."

    Tin rằng mình đã kết hôn đúng người, Liberty nghỉ việc và trở thành bà nội trợ. Chị ấy sinh một bé trai đáng yêu sau một năm kết hôn và không có thời gian tô điểm cho bản thân, vì đã quay cuồng trong việc chăm sóc con và lo toang công việc nhà. Liberty không còn quan tâm về hình dáng của mình, cũng không rảnh rỗi để nghĩ về bản thân, hay chuyện quay lại làm việc.

    Ba năm qua nhanh, Liberty từ một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trở thành một bà nội trợ thừa cân đầu bù tóc rối mà không dành thời gian cho bản thân.

    Serenity nhỏ hơn chị gái năm tuổi. Cha mẹ cả hai qua đời trong một vụ tai nạn xe khi Serenity lên mười. Kể từ đó, Serenity và Liberty nương tựa lẫn nhau.

    Tiền bồi thường sau vụ tai nạn lẽ ra có thể đủ cho hai chị em trang trải việc học, nhưng ông bà nội ngoại hai bên đều muốn có một phần. Với số tiền ít ỏi còn lại, hai chị em đã phải dè xẻng chắt chiu để hoàn thành chương trình đại học.

    Bởi vì ông bà tiếp tục chiếm nhà, Serenity và chị gái phải đi ở thuê. Những ngày tháng ở thuê chỉ kết thúc khi Liberty lập gia đình.

    Liberty hiển nhiên yêu em gái Serenity và đã đề cập với cô và cả chồng tương lai về chuyện sống cùng nhau sau khi kết hôn. Người đang ông nhanh chóng đồng thuận với điều kiện, nhưng sự oán giận của anh ta đã bắt đầu tích tụ.

    "Em xin lỗi chị Liberty, em đã làm gánh nặng cho chị."

    "Không Seren. Đừng nghĩ như vậy. Ba mẹ bỏ lại chúng ta. Chị là người thân duy nhất của em."

    Serenity xúc động sâu sắc. Khi còn nhỏ, Serenity luôn luôn dựa vào chị gái, nhưng bây giờ cô là chỗ dựa cho Liberty.

    Sau một hồi im lặng, Serenity rút ra giấy đăng ký kết hôn và đưa cho Liberty. Cô nói: "Em đã kết hôn rồi chị Liberty. Em vừa ký giấy và quay lại báo cho chị. Em sẽ dọn đồ và ra chuyển đi."

    "Em đã kết hôn sao?" Giọng Liberty vút cao, gần như hét lên thất thanh.

    Chị nhìn Serenity như không thể tin. Liberty chụp lấy giấy kết hôn để nhìn kỹ hơn. Tên của em gái cô và một người đàn ông lạ trên tờ giấy kèm theo bức ảnh chụp cặp đôi mới cưới.

    "Chuyện này là sao Serenity? Chị còn tưởng em chưa có bạn trai."

    Người đàn ông trong bức ảnh có vẻ ngoài không tệ, nhưng đôi mắt sắc sảo và đường nét trên mặt cho thấy anh ta là người không dễ gần.

    Ban nãy trên đường quay lại nhà, Serenity đã nghĩ ra một câu chuyện. Cô trả lời chị gái: "Em quen anh ấy cũng lâu rồi. Anh ấy là Zachary. Anh ấy luôn bận rộn với công việc, vì vậy chưa có thời gian gặp chị. Anh ấy cầu hôn và em đã ưng thuận. Chúng em đến tòa thị chính đăng ký. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời chị Liberty ạ. Anh ấy tốt với em, chị đừng lo. Em sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau."

    Liberty không thể tin vào chuyện này. Cô chưa bao giờ nghe nói hai từ bạn trai trong cuộc đời Serenity. Tuy nhiên giờ đây em gái lại nói với cô rằng cô ấy đã đeo nhẫn vào tay.

    Serentity hẳn đã nghe lỏm cuộc cãi vã đêm qua. Liberty buồn bã rơi nước mắt và nói: "Seren, chị đã nói với anh Hank rằng em trả tiền mua đồ đạc trong nhà rồi. Cứ thoải mái ở lại với anh chị. Không cần vội vàng kết hôn hay chuyển đi đâu."

    Liberty cược rằng Serenity chưa quen bạn trai đủ lâu. Nếu không Serenity sẽ chẳng đợi đến giờ mới nói cho cô biết.

    Quyết định đột ngột đăng ký kết hôn là vì Hank cho rằng Serenity ở nhà họ quá lâu. Serenity vội vã chuyển đi trước khi cuộc hôn nhân của Liberty chuyển biến xấu.

    Serenity mỉm cười an ủi chị gái: "Liberty, chị đừng lo. Tình cảm giữa em và anh Zachary rất khắng khít. Em đã tìm được hạnh phúc, chị nên vui cho em."

    Liberty không ngăn được giọt nước mắt lăn dài trên má. Serenity bất lực ôm chặt chị gái cho đến khi Liberty khóc đến cạn khô và bình tĩnh lại.

    Serenity hứa với Liberty: "Em sẽ thường xuyên đến thăm chị, Liberty. Nhà anh Zachary ở Brynfiel không xa nhà chị. Em chỉ cần mất mười phút bằng xe đạp điện."

    "Tình hình gia đình cậu ta thế nào?"

    Khi cuộc hôn nhân đã hình thành, Liberty không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận. Cô tiếp tục tìm hiểu kỹ hơn về người em rể mới của mình.

    Serenity không biết nhiều về gia đình York. Dù quen bà May trong ba tháng nhưng Serenity chưa bao giờ tò mò về chuyện riêng tư của gia đình bà, mà chỉ thường lắng nghe bà tâm sự. Tất cả những gì cô biết là Zachary lớn tuổi nhất nhà và có nhiều em trai, bao gồm cả em họ.

    Zachary có việc làm tại một trong những công ty tốt nhất ở Wiltspoon. Anh ta khá giỏi khi có cả nhà và xe. Serenity chia sẻ những thông tin ít ỏi mà cô biết cho chị gái.

    Khi nghe Zachary không nợ nhà, Liberty hỏi: "Đó là tài sản trước hôn nhân của cậu ta. Seren, em có thể bảo cậu ta thêm tên em lên chủ quyền nhà được không?"

    Ít nhất Serenity sẽ được đảm bảo hơn nếu tên cô được ghi trên giấy tờ.

    (Còn tiếp)

    Chú thích:

    * (Seren là tên gọi thân mật chị gái Liberty gọi em gái Serenity)

    * Nhà York: Ý nói nhà Zachary York, bên chồng mới cưới của Serenity.
     
  6. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 4: Đưa Số Vợ Mới Cưới Vào Danh Sách Đen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Liberty chị cũng đã nói đó là tài sản trước hôn nhân của anh ấy. Không có nghĩa gì để thêm tên em vào, vì em không đóng góp một xu nào cho ngôi nhà. Em nghĩ chúng ta nên quên chuyện này đi."

    Zachary đã giúp Serenity một việc lớn khi trao chìa khóa nhà cho cô ngay khi kết hôn. Cô có thể chuyển đến ở ngay, giải quyết tình trạng khó khăn về nhà ở của cô.

    Serenity sẽ không yêu cầu Zachary làm vậy. Tất nhiên cô sẽ không từ chối nếu Zachary tự nguyện thêm tên cô vào. Bây giờ họ là vợ chồng, Serenity quyết định sẽ dành phần đời còn lại của mình với anh.

    Liberty chỉ nhắc đến điều đó thoáng qua, vì biết em gái là người tự lập và không bị cám dỗ bởi lòng tham, nên Liberty không bận tâm đến vấn đề đó nữa.

    Sau một loạt các câu hỏi, Serenity đã chuyển đồ ra khỏi nhà chị gái thành công.

    Liberty muốn đưa cô đến khu Brynfiel nhưng Sonny thức dậy. Cậu bé khóc đòi mẹ ngay khi mở mắt.

    "Chị nên chăm sóc Sonny. Em không có nhiều đồ, em có thể tự chuyển chúng."

    Liberty cần cho con trai ăn và chuẩn bị bữa trưa. Chồng chị sẽ ầm ĩ nếu anh ta trở về mà không có đồ ăn trên bàn.

    Không còn lựa chọn nào khác, Liberty nói: "Đi đường cẩn thận nhé. Em đến đây ăn trưa, đưa chồng em theo."

    "Em cần tới hiệu sách vào buổi chiều, vì vậy em sẽ không đến ăn trưa. Chồng em bận việc ở công ty. Anh ấy sẽ đi công tác vào buổi chiều, vì vậy phải mất một thời gian nữa em mới có thể đưa anh ấy đến gặp chị." Serenity nói dối.

    Cô không biết gì về Zachary, nhưng bà May đã từng đề cặp rằng cuộc sống của anh xoay quanh công việc. Đôi khi anh sẽ đi công tác xa trong nhiều ngày liền. Không biết chắc khi nào Zachary rảnh, nên Serenity không hứa hẹn gì trong trường hợp này.

    "Cậu ta đi công tác vào đúng ngày cậu ta kết hôn?" Liberty thấy Zachary thiếu quan tâm Serenity.

    "Bọn em chỉ đăng ký kết hôn chứ chưa làm lễ cưới. Em không cảm thấy gì. Anh ấy nên đi làm và kiếm thêm tiền vì chi phí sẽ tăng lên. Giờ em cần phải đi chị Liberty à. Chị cho Sonny ăn đi."

    Serenity vẫy tay tạm biệt chị gái và cháu trai trước khi kéo vali xuống cầu thang. Cô đã nghe nói về Brynfield nhưng chưa bao giờ bước vào khu này.

    Cô gọi một chiếc taxi và đi thẳng đến Brynfield. Khi tới nơi, Serenity chợt nhớ ra rằng mình quên hỏi Zachary xem chỗ của anh ở tầng nào.

    Serenity rút điện thoại ra gọi Zachary, nhưng ngại anh sẽ không nhấc máy vì đang trong giờ làm việc. Tuy nhiên cô vẫn quyết định gọi cho anh qua ứng dụng WhatsApp*.

    Zachary đúng là đang họp. Mọi người trong phòng họp đều để điện thoại ở chế độ im lặng, vì không được nghe bất kỳ cuộc gọi cá nhân nào trong thời gian này.

    Anh cũng đã tắt tiếng điện thoại. Nó được đặt trên bàn nên Zachary thấy được cuộc gọi đến từ Serenity.

    Zachary không lưu số liên lạc của cô khi họ trao đổi số. Với tên người gọi được hiển thị là "Không Tên" xuất hiện trên WhatsApp, Zachary đã hủy cuộc gọi không xác định mà chẳng suy nghĩ thêm. Sau đó anh đã đưa số này vào danh sách đen.

    Không biết về hành động của Zachary, Serenity tiếp tục thử nhắn tin khi anh không trả lời máy.

    Serenity: [Anh York*, tôi hiện giờ đang ở Brynfield, nhưng tôi không biết nhà anh ở tầng nào.]

    Serenity gõ tin nhắn và gửi đi rồi phát hiện ra rằng tin nhắn của mình không thể gửi được. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

    "Tại sao không thể kết nối được số của anh ấy? Bọn mình đã trao đổi số cho nhau ở Tòa thị chính rồi mà. Mình có gọi nhầm số không?" Serenity lẩm bẩm liệu bản thân có nhầm lẫn gì không?

    Sau khi xác định đã gọi đúng số, Serenity nghĩ đến một khả năng là - Zachary đã kéo cô vào danh sách đen.

    Anh ấy quên cả hai vừa kết hôn sao?

    Thành thật mà nói cô cũng không nghĩ đến chuyện lấy chồng nếu tiếp tục sống với chị gái.

    Serenity gọi điện cho bà May. Khi máy đã kết nối, Serenity thốt lên: "Bà ơi, cháu đã chuyển khỏi nhà chị gái, và hiện giờ cháu đang ở Brynfield, nhưng cháu không biết nhà anh York.. À dạ.. bà có biết nhà anh Zachary* ở tầng mấy không ạ?"

    Bà York không nói nên lời.

    "Chờ đã Serenity. Bà sẽ gọi Zack ngay bây giờ."

    Bà cụ cũng không biết gì cả. Nhà và xe được mua gần đây để Zachary có thể kiểm tra Serenity. Bà May chỉ mới biết cháu trai lớn đã mua nhà ở Brynfield sau khi cặp đôi đăng ký kết hôn.

    Bà May kết thúc cuộc gọi và không mất thời gian để liên lạc với Zachary.

    Ban nãy sau khi xóa số của cô dâu mình, Zachary đặt điện thoại trở lại bàn và tiếp tục cuộc họp. Chưa đầy ba phút màn hình lại phát sáng. Thấy người gọi là bà nội, Zachary nhận cuộc gọi.

    "Cháu đang họp bà ơi." Giọng khàn khàn của Zachary vang lên. "Có chuyện gì thì bà đợi cháu về nhà đã."

    "Zack, số căn hộ cháu mua ở Brynfield là bao nhiêu? Serenity hiện đang ở đó, nhưng con bé không biết vị trí nào. Cháu không có số con bé sao? Gọi nói cho con bé biết đi."

    Zachary nhướn đôi mày rậm. Ồ, bây giờ anh đã nhớ ra. Hôm nay anh kết hôn với một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, nhưng nội lại rất yêu quý. Dường như tên cô nàng là Serenity. Vài phút trước Zachary đã đưa số vợ vào danh sách đen.

    "Bà nói với cô ấy là căn hộ 808 ở tầng tám khu B ạ."

    "Được, bà sẽ nói cho con bé. Cháu họp tiếp đi."

    Bà cụ là người nhanh nhẹn, cúp máy xong liền chuyển lời cho Serenity.

    Zachary nhìn chằm chằm điện thoại im lặng một lúc trước khi kéo Serenity khỏi danh sách chặn cuộc gọi. Anh lưu số liên lạc của Serenity và gửi tin nhắn xin lỗi cô.

    Zachary: [Tôi xin lỗi! Lúc nãy tôi không nhớ em là ai.]

    Serenity không lăn tăn về chuyện này.

    Các con trai và con dâu của bà May đã đích thân cảm ơn Serenity khi Serenity cứu mạng mẹ họ. Lúc cháu bà đến thăm, Serenity đã về từ lâu. Do đó Zachary rất khó để tìm hiểu người lạ như Serenity.

    Dù nội đã nhắc về Serenity nhiều lần, nhưng Zachary vẫn không để ý và không xem trọng điều đó. Anh hầu như không nhớ tên Serenity.

    Serenity: [Không sao. Anh làm việc đi. Tôi đang chuyển đồ lên thang.]

    Zachary: [Cô cần giúp đỡ không? ]

    Serenity: [Tôi chỉ có một cái vali. Tôi có thể tự làm. Hơn nữa, nếu thật sự cần giúp, anh có quay lại giúp tôi không? ]

    Zachary: [Không.]

    Anh có lịch trình bận rộn, làm sao có thời gian giúp cô chuyển nhà?

    Serenity trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc vừa khóc vừa cười trước khi ngưng cuộc trò chuyện. Cô không muốn cản trở công việc của anh.

    Zachary cũng ngừng nhắn tin. Chẳng có gì để trao đổi vì họ hầu như không quen biết nhau.

    Niềm hy vọng duy nhất của anh là cô vợ ngoan ngoãn, người sẽ không làm phiền anh vì những điều nhỏ nhặt. Anh không có thời gian dành cho cô.

    Đặt điện thoại lên bàn, Zachary ngẩng đầu lên và nhận thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.

    (Còn tiếp)

    Chú thích:

    *Lúc Serenity lỡ miệng gọi Zachary là anh York. Đó là bởi vì họ không biết gì về nhau, cô dùng xưng hô trịnh trọng gọi họ của anh thay vì tên. Sợ bà May phát hiện nên cô ấm ớ gọi lại là tên Zachary.

    *Cụm từ 'Mermaid in the deep blue sea' trong chương ('Nàng tiên từ biển xanh') : Mình dựa vào tình hình thực tế để dịch. Cuộc gọi từ người lạ không có tên trong danh bạ.

    *WhatsApp: Ứng dụng trò chuyện, gọi qua mạng. Giống Zalo, Viber..
     
  7. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 5: Tổ Ấm Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với vẻ mặt khó đoán, Zachary nói: "Trở lại cuộc họp."

    Ngồi gần Zachary nhất là em họ Callum. Callum xếp thứ hai trong số anh em họ cùng độ tuổi với Zachary.

    Callum tiến lại gần thì thầm: "Anh Zack, em nghe lỏm được cuộc trò chuyện của anh với bà. Anh thực sự kết hôn với cô Ser gì đó sao?"

    Zachary trừng mắt nhìn anh ta.

    Callum vuốt mũi, thẳng lưng và từ bỏ việc nhiều chuyện. Mặc dù vậy, Callum vẫn thông cảm với Zachary. Các chàng trai nhà York không cần thiết đảm bảo địa vị xã hội và tài chính thông qua hôn nhân, nhưng Zack và cô dâu mới của anh không hợp nhau về mọi mặt. Tội nghiệp Zack, anh chỉ cưới cô gái đó vì bà nội thích cô ta.

    Callum âm thầm chia buồn cho Zachary. Callum thấy may mắn khi mình không là người cháu lớn tuổi nhất trong gia đình, nếu không anh sẽ phải đứng ra kết hôn với người cứu mạng bà nội.

    Serenity không biết mấy chuyện này, giờ cô đã có thông tin chi tiết về địa chỉ và đang bận rộn kéo vali vô nhà mới.

    Cô mở cửa bước vào một ngôi nhà rộng rãi. Nơi này lớn và được trang trí đẹp hơn nhà chị gái cô.

    Đặt vali xuống, Serenity bắt đầu quan sát chung quanh. Đây chính là nhà cô từ bây giờ.

    Ngôi nhà có hai phòng khách, bốn phòng ngủ, một nhà bếp, hai phòng tắm và hai ban công. Mỗi không gian đều rộng và thoáng. Serenity ước tính toàn bộ ngôi nhà có diện tích khoảng 186 mét vuông.

    Căn nhà hầu như không có đồ đạc gì, chỉ có bộ ghế sofa với một chiếc bàn cà phê, một tủ lạnh rượu vang trong phòng khách. Hai trong bốn phòng ngủ được trang bị giường và tủ quần áo, còn lại trống rỗng.

    Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, có tủ quần áo, chỗ làm việc. Dù không gian được chia nhỏ, thì phòng ngủ chính vẫn rộng rãi như phòng khách. Đây phải là phòng của Zachary.

    Serenity chọn sống ở phòng khác có giường. Ánh sáng mặt trời chiếu từ ban công làm sáng bừng căn phòng. Phòng ngủ Serenity chọn cách phòng ngủ chính một phòng. Theo cách này, cặp đôi mới cưới có thể tận hưởng không gian riêng tư của mình.

    Mặc dù về mặt pháp lý họ là vợ chồng, nhưng Serenity không hoan nghênh việc dành thời gian cho nhau như một cặp vợ chồng thực thụ, trừ khi Zachary yêu cầu.

    Sau khi kéo vali vô phòng ngủ, Serenity đi vào bếp.

    Nhà bếp sạch bong không có vật dụng nào. Cả hai ban công đều trống trơn, tạo cảm giác rộng rãi do không gian quá lớn. Serenity định trang trí ban công bằng vài cây xanh và một chiếc xích đu. Không gì tuyệt vời hơn đọc sách và ngắm cảnh vật trên xích đu trong thời gian rảnh rỗi.

    Có vẻ Zachary hiếm khi về nhà ăn tối.

    Bây giờ cô chiếm không gian, các bữa nấu ăn tại nhà là điều bắt buộc. Serenity bắt đầu quá trình bằng cách mua vật dụng nhà bếp trực tuyến. Đối với cây trồng trên ban công và đồ nội thất khác, cô sẽ hỏi ý kiến của Zachary khi anh đi làm về. Dù sao thì đó là nhà của anh, cô chỉ ở tạm đây mà thôi.

    Sau khi đặt dụng cụ nhà bếp, Serenity nhìn đồng hồ và thấy cần phải quay lại hiệu sách. Cô lấy chìa khóa, cầm điện thoại và chạy vội xuống cầu thang.

    Serenity tới hiệu sách vừa kịp lúc tan trường. Người bạn thân nhất của cô, Jasmine lo lắng hỏi: "Sáng nay bồ bị gì thế Seren?"

    "Chị gái mình và anh rể liên tục vãi nhau vì mình. Mình đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chuyển đi." Serenity nhún vai: "Do vậy mình đã chuyển nhà vào sáng nay."

    Anh rể của bạn thân là người thế nào Jasmine hiểu rõ, cô thở dài: "Đàn ông thích nói với phụ nữ rằng sẽ chăm sóc họ, nhưng tới cùng đàn ông lại là người cằn nhằn và chỉ trích. Sau khi kết hôn, chúng ta, những người phụ nữ, phải đặt gia đình lên trên hết và vẫn phải ráng cười với mọi sự hiểu lầm. Thật bất công! Mình nghĩ chị gái của bồ nên tìm việc. Phụ nữ phải luôn độc lập về tài chính để có tiếng nói trong gia đình."

    Nói xong Jasmine đột nhiên nhíu mày, nhìn Serenity với ánh mắt khó hiểu: "Mình không tin chị gái bồ để bồ dọn ra."

    "Mình đã kết hôn."

    "Hả.. cái gì? Bồ kết hôn rồi? Bồ thậm chí không có bạn trai. Bồ kết hôn với ai vậy?" Jasmine hỏi dồn dập và sửng sốt nhìn Serenity với đôi mắt mở to. Giọng nói cũng cao vút.

    Biết rằng không thể giấu Jasmine, Serenity thành thật kể lại toàn bộ sự việc.

    Jasmine trừng mắt nhìn Serenity một lúc rồi chọc vào trán cô: "Mình không biết bồ lấy đâu ra can đảm để kết hôn với người mới gặp lần đầu. Nếu không tìm được chỗ ở, bồ có thể ở với mình. Nhà mình có phòng trống. Nếu bồ muốn tìm chồng, bồ có thể chọn anh họ của mình."
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2024
  8. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 6: Bạn Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity cười nói: "Mình cần anh họ bồ làm gì? Anh ấy có bạn gái rồi. Giờ cũng đã muộn, giấy đăng ký kết hôn đã có. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, đừng nói cho chị gái mình biết. Mình không muốn chị ấy buồn."

    Jasmine cạn lời. Người bạn thân nhất của cô chắc đã có một động thái tuyệt vời.

    "Có nhiều phim và tiểu thuyết lãng mạn về việc kết hôn mù quáng với một tỷ phú. Có lẽ đó cũng là trường hợp của bồ, Seren à."

    Gõ đầu cô bạn, Serenity cười toe toét nói: "Mình cá là bồ đọc hết mấy thể loại sách dành cho các cô gái trong cửa hiệu rồi. Ở đó mà mơ về việc kết hôn với tỷ phú ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bồ có nghĩ nơi này đầy rẫy tỉ phú không?"

    Jasmine xoa chỗ đau và thở dài khi Serenity nói đúng. Một lúc sau Jasmine hỏi: "Nhà chồng bồ ở đâu?"

    "Brynfield."

    "Không tồi! Đây là khu phố tốt và dễ sống. Thêm vào đó, nó không xa tiệm sách của chúng ta. Chồng bồ làm việc ở đâu? Anh ấy hẳn kiếm được rất nhiều tiền, vì anh ấy đã mua nhà ở Wiltspoon, còn ở khu đắt đỏ như Brynfield. Mức lương của anh ấy thế nào? Bồ có phải phụ khoản thế chấp không?"

    "Seren, hãy ghi tên bồ vào chứng nhận sở hữu nếu anh ấy muốn bồ góp phần trả khoản thế chấp. Đó là để bảo vệ bồ. Không phải nói xui, nhưng bồ sẽ không nhận được gì khi hai người kết thúc và ly hôn vì đó là tài sản trước hôn nhân."

    Nhìn kỹ khuôn mặt người bạn thân nhất, Serenity trả lời: "Bồ nói giống như chị gái mình. Anh ấy đã mua và trả hết tiền nhà, vì vậy không có khoản thế chấp nào. Mình không nghĩ rằng việc ghi tên mình vào giấy chủ quyền nhà khi mình chẳng góp một xu nào là điều hay ho."

    Jasmine đáp: "Hai vợ chồng thỏa thuận thì chẳng sao cả."

    Serenity chợt nhận ra rằng anh rể cô đã mua ngôi nhà của gia đình trước khi kết hôn. Anh ấy cũng trả tiền vay mua nhà hằng tháng, nhưng việc cải tạo sửa chữa được trả bằng tiền của Liberty. Tuy nhiên, Liberty lại không được đứng tên trên giấy tờ nhà. Nhớ lại cảnh anh rể nói chị Liberty chỉ tiêu tiền, Serenity bắt đầu lo lắng cho chị gái.

    Một ngày nào đó, cô nên nói chuyện này với chị.

    Serenity đóng cửa hàng vào lúc mười một giờ đêm.

    Vì nhà Jasmine ở gần đó và người nhà đã mua đồ ăn tối cho cô ấy, nên Serentiy bảo Jasmine về nhà.

    Sau khi đóng cửa chính, Serenity lấy chìa khóa và đi đến chỗ xe đạp điện của mình.

    Cô đạp xe hai mươi phút đến nhà chị gái. Khi dựng xe, Serenity mới nhớ ra mình không còn sống ở đây nữa. Ngẩng đầu lên Serenity nhìn trên tầng nơi chị gái đang ở và thấy đèn đã tắt. Trong lòng phiền muộn, Serenity rời khỏi nhà ba người và đạp xe vào màn đêm.

    Khi cô về tới khu Brynfield đã là nửa đêm.

    Cô đẩy cửa vào nhà, bóng tối mênh mông bao trùm. Cảm giác như không có người sống ở nơi này.

    Lấy bộ đồ ngủ từ trong vali, Serenity tắm nước nóng và để sự mệt mỏi đưa mình vào giấc ngủ.

    Trong khi đó, được hộ tống bởi các vệ sĩ, Zachary bước ra khỏi khách sạn Wiltspoon, nơi thuộc sở hữu của gia đình. Anh vừa chốt hợp đồng trị giá với một khách hàng lớn và đã sắp xếp phòng tổng thống cho họ. Nghĩ đến người vợ mới của mình, Zachary quyết định về nhà.

    "Thưa ngài, ngài sẽ về khu điền trang hay biệt thự trên đỉnh đồi?"

    Khu điền trang là nhà của gia tộc York trong khi biệt thự trên đồi là tài sản riêng của Zachary. Nơi cư trú cố định của anh là biệt thự, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ gặp gỡ và ăn tối với người thân tại khu điền trang.

    "Đến Brynfield."

    Chú thích:

    *Pull one heck of a move: Chỗ này mình cũng bí từ, chuyển tải không nổi. Cầu cao nhân J
     
  9. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 7: Bị Vợ Mới Cưới Nhốt Ngoài Cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Zachary bước vào chiếc Rolls-Royce và khàn giọng ra lệnh: "Đừng quên mang theo chiếc xe bình dân mà tôi mới mua nhé."

    Đây là vỏ bọc để thử lòng vợ của anh. Vợ anh tên gì nhỉ?

    "Ồ, đúng rồi. Tên cô nàng là gì nhỉ?"

    Zachary không thèm lôi giấy kết hôn ra. Ồ, có lẽ nội đã không trả lại cho anh sau khi đưa cho bà xem. Dù sau thì giấy kết hôn không có ở đây.

    Vệ sĩ trả lời: "Cô gái trẻ đó là Serenity Hunt. Năm nay hai mươi lăm tuổi. Anh ắt hẳn nhớ điều này."

    Zachary có trí nhớ đặc biệt, nhưng khi gặp những người anh không thích, anh sẽ không để lại trong đầu. Nhất là phụ nữ, anh có thể không biết tên người ta ngay khi gặp hằng ngày.

    "Được, tôi biết rồi." Zachary trả lời một cách hờ hững.

    Nghe giọng điệu của Zachary, vệ sĩ hiểu rằng anh sẽ không thèm nhớ tên cô vợ trẻ.

    Không muốn lãng phí tế bào não vào Serenity, Zachary ngã người ra ghế và nhắm mắt lại.

    Hành trình từ khách sạn Wiltspoon tới Brynfield mất mười phút. Khi đoàn xe sang trọng dừng lại ở cổng khu phố, Zachary chuyển sang lái chiếc MPV bình dân vào nội khu.

    Dù chẳng nhớ tên cô dâu, nhưng Zachary không quên bất động sản mà anh đã mua.

    Chẳng mấy chốc anh đã đến cửa nhà mình và nhận ra đôi dép quen thuộc ở cửa. Có vẻ nó là của anh.

    Tại sao chúng bị ném ra ngoài? Chắc chắn là Serenity!

    Cơn giận từ từ xâm chiếm, Zachary nhăn mặt lại. Lúc đầu anh biết ơn cô gái vì đã cứu bà nội, nhưng mọi ấn tượng tốt đẹp đã mất đi sau khi nội liên tục khen ngợi cô và nài nỉ để cưới cô.

    Bây giờ Zachary tin rằng Serenity là một người xảo quyệt.

    Mặc dù cuối cùng anh đã nhượng bộ nội kết hôn với Serenity, nhưng Zachary vạch ra ranh giới từ đó. Anh dự định sẽ giữ kín danh tính của mình sau khi kết hôn để đánh giá tính cách của Serenity. Nếu Serenity vượt qua được cuộc kiểm tra, anh sẽ chấp nhận cô làm vợ mãi mãi.

    Nếu anh phát hiện cô là người phụ nữ mưu mô, thì cô sẽ phải nhận hậu quả. Những kẻ bày trò với Zachary chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

    Rút chìa khóa ra, Zachary cố gắng mở cửa, nhưng nỗ lực của anh trở thành vô ích. Anh càng không vui khi nhận ra mình đã bị người phụ nữ kia nhốt bên ngoài.

    Đây là nhà của anh! Anh cho cô ở, vậy mà cô lại nhốt anh. Sự tức giận càng tăng thêm, Zachary nhấc chân đá vào cửa. Ầm!

    Zachary cố gắng gọi điện cho Serenity.

    Vì sự cố trước đó, Zachary đã lưu số của Serenity và thêm danh xưng vợ chồng để tự nhắc nhở. Nếu không, có khả năng anh sẽ xóa tên Serenity trong danh bạ một lần nữa, vì anh chẳng nhớ mặt cô.

    Serenity giật mình tỉnh giấc vì tiếng đá cửa. Ai là người đạp cửa vào giữa đêm thế này? Làm sao cô ngủ được?

    Serenity cáu kỉnh cả buổi sáng, giờ lại bị đánh thức bởi tiếng ồn. Hất chăn ra khỏi người, Serenity lao ra ngoài trong bộ đồ ngủ.

    Vì điện thoại của cô vẫn còn trong phòng, nên cô không biết Zachary đã gọi.

    "Ai vậy? Sao không ngủ mà lại đá cửa nhà tôi?"

    Serenity vừa mở cửa và nói với người đang đứng bên ngoài. Và rồi cô bối rối ngay khi nhìn rõ khuôn mặt người ta. Serenity nhìn chằm chằm vào mặt Zachary một lúc trước khi tỉnh táo lại và nở một nụ cười. Cô ngượng ngùng thốt ra: "Ồ, là anh à anh York."

    Cơn thịnh nộ của Zachary đã lên đến đỉnh điểm khi cô không nghe máy của anh. Đẩy Serenity sang một bên, Zachary bước qua cô vào nhà với vẻ mặt cau có. Serenity thè lưỡi sau lưng anh.

    Đây chính là hậu quả của việc kết hôn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Cô thò đâu ra khỏi cửa để nhìn chung quanh. May mắn hàng xóm không bị đánh thức bởi cú đá mạnh mẽ của Zachary.

    Nhìn đôi dép ở cửa, Serenity cúi xuống cầm chúng vào nhà trước khi khóa trái.

    "Tôi về nhà lúc nửa đêm. Tôi nghĩ anh sẽ không về vì đã muộn mà không thấy anh. Đó là lý do vì sao tôi khóa cửa." Serenity giải thích. "Tôi ở nhà một mình, nên tôi nghĩ mình nên để dép của anh ngoài cửa cho an toàn. Người ta sẽ biết có đàn ông trong nhà nếu nhìn thấy dép nam. Họ sẽ không dám làm gì."

    Không có kẻ xấu nào khiến Serenity sợ vì cô đã học cách tự vệ. Tuy nhiên điều đó không ngăn Serenity thực hiện các biện pháp an toàn ở nhà.

    Ngồi trên ghế sofa, Zachary nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, sâu kín. Những đêm đầu tháng mười đã lạnh lẽo, thêm cái nhìn xuyên thấu của anh ta khiến cô cảm thấy mùa đông đang đến gần. Không khí thật giá buốt!

    "Tôi xin lỗi, anh York!" Serenity mang dép lại đặt dưới chân anh trong khi nói lời xin lỗi.

    Lẽ ra cô nên gọi hỏi xem anh có về hay không.

    Mất một lúc sau Zachary mới lạnh lùng lên tiếng: "Tôi nói đừng để ý đến tôi nhưng đây là nhà tôi, tôi không thích bị nhốt bên ngoài."

    "Tôi xin lỗi anh York, Lần sau tôi sẽ gọi điện hỏi anh có về không và chỉ khóa cửa nếu anh không về."

    Sau một lúc im lặng, Zachary nói: "Tôi sẽ báo cho cô khi tôi đi công tác. Nếu không thì tôi đều về nhà mỗi ngày. Đừng gọi tôi. Tôi là người bận rộn. Tôi không có thời gian để nghe những cuộc gọi phiền phức của cô."

    "À hiểu." Serenity trả lời.

    Được thôi đây là nhà anh, anh có quyền quyết định. Anh là chủ!

    "Anh York, anh có muốn ăn tối không?"

    Vì Zachary làm việc đến đêm khuya nên Serenity nghĩ anh có lẽ đói, cô hỏi do lòng tốt.

    "Tôi không có thói quen ăn vặt lúc nửa đêm."
     
  10. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 8: Quên Mất Bản Thân Đã Lấy Vợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Zachary chú trọng đến thể hình của mình, nên anh rất cẩn thận với chế độ ăn uống.

    Serenity mỉm cười: "Thể hình anh rất chuẩn anh York à.. Ừm.. Tôi quay về giường ngủ nhé?"

    "Cứ tự nhiên." Zachary trả lời.

    "Chúc anh ngủ ngon." Serenity nói trước khi rời đi.

    "À khoan Se.. Serenity." Zachary gọi với theo cô.

    Serenity dừng lại, rồi quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

    Zachary nhìn cô nói: "Làm ơn lần sau đừng đi lại trong bộ đồ ngủ nữa."

    Cô không mặc nội y bên trong đồ ngủ. Thật không may đôi mắt tinh tường của anh đã nhận ra điều này.

    Dù sao thì họ cũng là vợ chồng, nhưng nếu có người khác thấy cô trong bộ đồ ngủ thì sao? Mấu chốt là anh đâu muốn người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của vợ mình.

    Serenity chạy vội về phòng với khuôn mặt đỏ bừng và đóng sầm cửa lại.

    Zachary không nói nên lời. Cô xấu hổ trước khi anh kịp cảm thấy ngượng vì cô.

    Zachary ngồi một lúc mới về phòng ngủ của mình. Anh đã mua căn nhà được hoàn thiện phút cuối, có thể vào ở ngay. Tuy nhiên phòng ngủ của anh vẫn chưa được dọn dẹp vì quá gấp.

    Anh khá ấn tượng khi Serenity hiểu ý không trắng trợn đòi ngủ chung phòng. Tạ ơn Chúa khi anh không phải thực hiện nghĩa vụ hôn nhân.

    Một ngày trôi qua bình yên với cặp vợ chồng này.

    Sáng hôm sau Serenity thức lúc sáu giờ như thường lệ. Ngày trước cô phải chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa sau khi thức dậy. Nếu còn thời gian, cô sẽ giúp chị gái phơi quần áo.

    Serenity đảm nhiệm vai trò bảo mẫu trong những năm ở nhà Liberty, chủ yếu là cô muốn giảm gánh nặng cho chị gái. Tuy nhiên anh rể mặc định đó là điều hiển nhiên và ra lệnh cho cô như cô là một bảo mẫu.

    Hôm nay cô thức giấc và nhìn chằm chằm căn phòng ngủ xa lạ mà mình đã ngủ qua đêm. Khi những ký ức ùa về trong tâm trí, Serenity tự nhủ: "Có lẽ mình đang nửa tỉnh nửa mê, nên mới nghĩ rằng bản thân vẫn ở nhà Liberty. Đây là nhà mình, mình không cần phải dậy ngay bây giờ."

    Serenity nằm xuống trở về cõi mơ. Nhưng thật đáng tiếc cô không thể điều chỉnh đồng hồ sinh học của bản thân. Serenity không thể ngủ được nữa dù cố gắng thế nào. Thôi thì cô cũng nên thức vì bụng đang kêu ùng ục.

    Sau khi thay quần áo và vệ sinh cá nhân, Serenity bước ra khỏi phòng và liếc nhìn cửa phòng Zachary. Cánh cửa đóng chặt có lẽ anh vẫn còn ngủ. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, làm sao anh dậy nổi khi đêm qua về nhà quá muộn.

    Serenity đi vào bếp và ngó chằm chằm căn phòng trống rỗng. Bất động một lúc, cô quay đầu đi ra ngoài.

    Cô đã đặt đồ dùng nhà bếp hôm qua nhưng hàng chưa đến. Nếu biết trước, Serenity đã mua chúng ở cửa hàng thay vì mua trên mạng.

    Khi chuyển nhà hôm qua, Serenity nhớ ra mình đã thấy một quán ăn sáng ở khu này. Serenity quyết định mua bữa sáng mang về.

    Cô tự hỏi Zachary thích ăn gì. Cô không thể đánh thức anh dậy để hỏi nên đành mua nhiều loại.

    Serenity mua bữa sáng với trứng ốp la, thịt xông khói, xúc xích, các loại bánh và bánh mì nướng – những món ăn ưa thích của dân thường ở Wiltspoon.

    Zachary dậy sớm dù đã thức trắng đêm qua. Serenity vừa ra ngoài mua bữa sáng thì anh cũng thức.

    Không nhớ mình có vợ, anh lại một lần nữa quên mất sự tồn tại của Serenity và ra khỏi phòng với bộ ngực trần để lấy một cốc nước. Đúng lúc Serenity mở cửa bước vào nhà, bốn mắt chạm nhau.

    Kế tiếp cô thấy Zachary giơ tay ôm lấy ngực và chạy về phòng giống như Serenity đã làm đêm qua. Serenity ngơ ngác vài giây rồi bật cười.

    Cô tự nhủ: "Không có gì thú vị ở phần thân trên của một người đàn ông. Chẳng có gì hơn ngoài cơ bụng. Cô không thể tin anh ta lại che ngực.. Ha ha thật buồn cười!"

    Một lúc sau, Zachary xuất hiện trở lại với bộ vest chỉnh tề. Trông anh không mấy vui vẻ, nhưng anh lấy lý do gì nói Serenity?

    Lỗi do anh quên mất chuyện có phụ nữ lạ trong nhà mình. Người này cũng là vợ anh trên giấy tờ.

    Bình thường Zachary ở biệt thự của riêng anh và thức dậy thấy tầng hai trống vắng im. Miễn là anh ở trên lầu, các nữ giúp việc sẽ không vào không gian của anh. Đôi lúc anh còn tùy hứng cởi áo ra.

    Hôm nay cũng vậy, cô nàng xảo quyệt này đã nhìn thấy bộ ngực trần của anh.

    "Anh York, tôi có mua đồ ăn sáng. Đến ăn đi."

    Dù cười phá lên nhưng Serenity vẫn không quên chuyện chính. Cô đặt bữa sáng lên bàn ăn và gọi người đàn ông, người mà đang cảm thấy bản thân bị xâm hại tới gần.

    Zachary đứng im lặng một lúc mới đi tới, liếc nhìn bữa sáng rồi lạnh lùng hỏi: "Cô không biết nấu ăn sao?"

    "Tôi biết. Tôi nấu giỏi mà."

    "Bữa sáng mua ở ngoài, đặc biệt từ các quầy hàng rong không hợp vệ sinh. Cô nên hạn chế. Cô nên tự nấu ăn vì cô có thể. Nó hợp vệ sinh và an toàn."

    Là người đứng đầu gia tộc York, Zachary chưa bao giờ ăn sáng bằng những món ưa thích của dân Wiltspoon.

    Serenity đáp lại bằng một câu hỏi: "Anh nhìn qua nhà bếp của mình chưa? Nó sạch hơn cả khuôn mặt anh. Chẳng có gì ở đó. Nếu là đầu bếp của một khách sạn năm sao, tôi cũng không thể biến tấu mà không có dụng cụ và nguyên liệu."

    Zachary á khẩu.

    "Anh có định ăn không?" Serenity lại hỏi.

    Zachary đói bụng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Anh ngồi xuống bàn khẽ nói: "Sẽ lãng phí nếu không ăn vì cô đã mua. Tôi đoán ăn một hai lần chắc không sao."

    Lời chống chế để bản thân khỏi xấu hổ.

    Serenity chia phân nửa mỗi món ăn cho anh.

    Cô ngồi xuống ăn phần mình và nói: "Tôi đã xem xét chung quanh khi chuyển đến hôm qua. Tôi đã đặt mua khá nhiều đồ dùng nhà bếp trên mạng. Tôi sẽ mua thực phẩm và nấu khi đồ dùng đến, vì vậy anh không phải ăn đồ ngoài đường nữa."

    Anh ta giữ chức vụ cao trong tập đoàn lớn. Cô đoán giới công chức rất kỹ tính trong vấn đề ăn uống.

    Serenity có thói quen nấu ăn ở nhà và chỉ gọi đồ ăn mang về khi cô ở hiệu sách. Cô sẵn sàng chiều theo sở thích ăn uống của anh ta.

    "Nhà chúng ta thiếu nhiều vật dụng. Tôi có thể trang trí nơi này theo sở thích của mình không?"

    Zachary ngẩng đầu liếc nhìn cô vợ đang ngồi đối diện trước khi dùng bữa sáng. Đồ ăn bình dân có vẻ ổn.

    "Chúng ta là vợ chồng có giấy đăng ký kết hôn hẳn hoi. Đây là nhà của cô, cô có thể trang trí theo ý thích với điều kiện là không được đụng vào phòng tôi."

    Cô có quyền lật tung các căn phòng khác.

    "Vậy được."

    Sau khi có sự đồng ý của anh, Serenity quyết định thực hiện theo kế hoạch. Với hoa và xích đu trên ban công, cô có thể đọc sách và ngắm hoa khi ngồi trên xích đu vào lúc rảnh rỗi.

    "Nhắc mới nhớ, hôm qua bà nội bảo tôi về cùng anh vào cuối tuần để ăn tối và gặp gia đình."

    Zachary nhàn nhạt đáp lại: "Tôi sẽ báo cho cô biết. Tôi cần kiểm tra lại lịch trình của mình. Nếu tôi không sắp xếp được thời gian, tôi sẽ nói bà đưa bố mẹ tôi đến. Các người có thể gặp nhau ăn một bữa."

    Serenity không phản đối gì.
     
  11. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 9: Học Cách Ứng Xử Với Vợ Mới Cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ bụng đã được lắp đầy, Zachary lấy ví ra xem rồi phát hiện trong đó không có nhiều tiền mặt. Cuối cùng anh rút thẻ ghi nợ ra đưa trước mặt Serenity.

    Serenity nhướng mày nhìn anh.

    "Cô cần tiền để chi dùng. Thẻ này cô cầm lấy. Mã PIN là.."

    Zachary lấy bút và giấy viết xuống mã PIN trước khi đưa cho Serenity.

    "Cô có thể dùng thẻ chi tiêu các khoản phí trong nhà. Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản mỗi tháng khi có lương, nhưng cô cần ghi xuống những thứ cô đã mua. Tôi không phiền cô tiêu tiền, nhưng tôi cần biết cô chi vào việc gì."

    Khi họ nhận giấy đăng ký kết hôn, Serenity đã hỏi anh liệu họ nên chia đôi chi phí không, và Zachary đã từ chối. Vì họ là vợ chồng, họ là gia đình, anh không ngại đưa tiền cho cô.

    Zachary có nhiều tiền hơn anh có thể đếm được, và không thể đưa ra một con số cụ thể cho tài sản của mình. Anh hầu như không có thời gian để tiêu tiền vì thường bận rộn với công việc. Ít nhất, vợ anh hiện giờ có thể giúp anh sử dụng nó.

    Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là Zachary thích bị lợi dụng. Anh phải cẩn thận vì Serenity là cô gái mưu mô trong mắt anh.

    Anh không phiền khi Serenity tiêu tiền cho ngôi nhà.

    Serenity không chịu được thái độ và các hành xử của Zachary.

    Cô đưa thẻ ghi nợ cùng tờ giấy có mã PIN lại cho Zachary. Cô thậm chí không thèm liếc nhìn mã PIN.

    "Anh York, anh không phải là người duy nhất ở trong nhà. Tôi cũng sống ở đây. Anh mua nhà, vì vậy tôi đã tiết kiệm được tiền thuê khi sống ở đây. Tôi không thể để anh trả chi phí trong nhà nữa. Tôi sẽ trả mọi thứ cần thiết cho ngôi nhà. Tôi sẽ thảo luận với anh nếu chi phí cho món đồ gia dụng nào vượt quá hai nghìn đô. Anh có thể góp bất kỳ số tiền nào anh thấy phù hợp."

    Thu nhập của cô đủ cao để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. Anh không cần phải trả trừ khi đó là khoản mua sắm lớn.

    Chẳng phải là cô không thể nhận tiền của anh, nhưng thái độ của anh khiến cô khó chịu. Anh làm như thể cô đang dòm ngó tiền của anh, nên bảo cô liệt kê các khoản mua sắm. Sổ sách của cô chỉ dành cho chi tiêu của hiệu sách, không phải cho cuộc sống của cô.

    Zachary không ngốc, ngược lại rất thông minh. Thông qua sự từ chối, Zachary nhận ra thái độ của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của Serenity. Anh im lặng một lúc trước khi đẩy thẻ ghi nợ và tờ giấy có mã PIN về phía Serenity. Dịu giọng lại, anh nói:

    "Tôi biết cô có hiệu sách, nhưng cô có thể thể kiếm được bao nhiêu? Chính cô đã nói đây là nhà của hai chúng ta. Cô là một phần trong này và tôi cũng vậy. Làm sao tôi có thể để cô gánh vác mọi chi phí trong nhà? Hãy cầm lấy. Không cần liệt kê chi phí nếu cô không thoải mái. Cô đã nghĩ đến việc mua xe chưa? Cô có cần tôi giúp trả trước tiền cọc ban đầu không? Cô sẽ trả phần còn lại hằng tháng bằng thu nhập của mình."

    Zachary thực sự không quan tâm thu nhập của cô, nhưng cô hẳn đang kiếm được không tệ, vì cô mở hiệu sách ở lối vào trường Wiltspoon. Chắc chắn cô kiếm được khá nhiều. Ở độ tuổi này, việc khiến phụ nữ và trẻ em mở ví là điều dễ dàng.

    "Ngôi nhà không quá xa cửa hiệu của tôi. Tôi có thể đạp xe. Giao thông ở Wiltspoon rất tệ vào giờ cao điểm. Đi xe hai bánh tốt hơn xe bốn bánh."

    Zachary không nói nên lời. Điều cô nói chẳng sai. Anh cũng tránh đi làm vào giờ cao điểm. Đôi khi anh bị kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng nếu phải đi làm khẩn. Tình trạng tắc đường khiến anh ước mình có thể sử dụng máy bay riêng, thay vì dùng xe.

    "Sẽ thuận lợi hơn nếu có xe hơi. Cô có thể lái xe vào cuối tuần, đưa chị gái và cháu trai đi du lịch ngắn ngày."

    Zachary nhớ bà đã nói cô gái sống cùng chị. Người quan trọng nhất trong cuộc sống của Serenity là chị gái và cháu trai của cô.

    "Có lẽ sau này. Chúng ta mới cưới nhau, và chúng ta không hiểu rõ về nhau. Tôi không cảm thấy thoải mái khi dùng tiền của anh để mua xe. Tôi có đủ tiền tiết kiểm để mua xe, nhưng mua nhà là khoản đầu tư tốt hơn. Tôi có thể tạo mái ấm bằng một ngôi nhà. Tôi không giống các anh. Đàn ông thích mua xe hơn."

    Có sự khác biệt về sở thích giữa nam giới và nữ giới. Phụ nữ thường chọn nhà trong khi đàn ông chọn ô tô.

    "Ồ vâng. Chị gái tôi muốn gặp anh, nhưng tôi đã nói với chị ấy là anh đi công tác xa. Tôi sẽ đưa anh đến gặp chị ấy sau."

    "Được!" Zachary trả lời.

    Sau khi trò chuyện, Serenity đi phơi quần áo, còn Zachary ngồi ở phòng khách. Anh muốn đọc báo nhưng không có tờ nào được giao đến đây. Vì chẳng tìm thấy báo, anh quay sang kiểm tra tin tức trên điện thoại để giết thời gian.

    "Anh đã giặt quần áo chưa?" Sau khi phơi quần áo của mình, Serenity hỏi người đàn ông đang cầm điện thoại.

    "Tôi đã xử lý xong rồi." Quần áo của anh thường được gửi đến tiệm giặt khô.

    Serenity mím môi không nói thêm lời nào nữa. Cô tiếp tục công việc của mình. Cô quét, lau và dọn dẹp nhà.

    Zachary nhìn cô đi đi lại lại trong nhà, làm công việc của một người giúp việc. Anh nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng sau khi suy nghĩ rất lâu.

    Những người giúp việc làm việc nhà trong gia đình anh, nhưng vợ mới là người chịu trách nhiệm công việc nhà hàng ngày ở chỗ này.

    Thật may là quản gia đã sắp xếp người giúp việc dọn dẹp trước khi hai vợ chồng chuyển vào. Ngôi nhà sạch bong. Serenity quét qua mà không thấy một hạt bụi nào.

    Bây giờ đã hoàn thành xong các công việc hằng ngày. Serenity về phòng và vệ sinh cá nhân.

    Cầm túi xách trên tay, Serenity bước ra khỏi phòng và nói với người đàn ông trên sofa: "Anh York, tôi sẽ đến nhà chị gái tôi và sau đó đến hiệu sách. Anh sẽ về nhà vào khoảng mấy giờ? Anh có thể nhắn cho tôi, vậy tôi sẽ để cửa."

    "Tội sẽ về nhà mỗi tối trừ khi tôi đi công tác. Tôi sẽ báo trước cho cô biết nếu tôi cần đi xa."

    "Được." Serenity đáp.

    "Se-Serenity, nhận thẻ đi."

    Cầm thẻ ngân hàng, Zachary đứng dậy đi đến bên cạnh Serenity, đưa nó cho cô và xin lỗi: "Tôi nên chú ý giọng điệu của mình ban nãy. Thành thật xin lỗi!"

    Serenity nhìn mặt anh một lúc, cuối cùng nhận tấm thẻ vì lần này anh có vẻ chân thành. Cô nhét thẻ cùng tờ giấy có mã PIN vào túi.

    "Tôi phải đi đây."

    "Ừ." Zachary đứng đó nhìn Serenity rời đi.

    Sau khi cánh cửa đóng lại, anh thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như anh không làm tốt vai trò của một người chồng.

    Trở lại sofa, Zachary cầm điện thoại từ bàn cà phê và gọi cho quản gia trong nhà. Khi quản gia nhấc máy, anh nói: "Sam, lúc nào bà dậy, nói với bà họp gia đình để ăn tối ở Brynfield. Nói vậy bà sẽ hiểu."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...