Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jul 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 96 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này Tây Sơn vây săn, Cố Vận An cũng đi. Bởi vì hắn biết lần vây săn Tây Sơn này sẽ phát sinh chuyện gì, mà chuyện này hắn có thể làm cho Hoằng Lịch còn lâu mới có thể xoay người trước mặt Thiện Bảo!

    Quái thúc thúc dụ bắt Thiện Bảo, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ!

    Cho nên dù xe ngựa đi Tây Sơn có bao nhiêu xóc nảy, Cố Vận An vẫn có thể kiên trì.

    Sau khi đi vào bãi săn, Càn Long cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn, dưỡng sức để chuẩn bị đại triển thân thủ.

    Trong bãi săn dựng lên lều trại cung cấp cho bọn họ nghỉ ngơi. Bởi vì lần vây săn này Càn Long chuẩn bị cử hành bảy ngày.

    Chờ mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, Càn Long nhảy lên ngựa, bắt đầu chuẩn bị săn bắn hôm nay.

    Thiện Bảo luôn đi theo phía sau Càn Long, điểm này làm cho Vĩnh Kỳ thầm hận không thôi. Ra dấu bằng mắt cho hai huynh đệ tốt của hắn, liền vội vàng đi theo phía sau Càn Long, Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái cũng theo sát phía sau.

    Càn Long chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ một cái, lại không lên tiếng ngăn cản, làm cho Vĩnh Kỳ nhịn không được dương dương tự đắc lên, hoàng a mã quả nhiên vẫn là sủng ái hắn nhất!

    Trong tay Càn Long cầm roi ngựa, bên sườn có cây cung cùng vài mũi tên. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thiện Bảo cách mình nửa bước, khẽ cười cười, quay đầu kêu:

    - Biểu hiện một chút thân thủ của các ngươi cho trẫm nhìn xem! Đại Thanh chúng ta lấy thiên hạ trên lưng ngựa, có thể cưỡi ngựa thiện chiến là bản sắc của người Mãn, mỗi người đều tự xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình! Hôm nay người có thành tích săn thú tốt nhất, trẫm có trọng thưởng!

    Lời của Càn Long nghe thật đường hoàng, nhưng ở trong tai người biết chuyện (tỷ như Cố Vận An), xem ra chính là – những bóng đèn chướng mắt nhanh cút đi cho trẫm, trẫm muốn dẫn Thiện Bảo cùng đi săn thú! Không cần ngăn cản trẫm liên lạc cảm tình với Thiện Bảo.

    Thằng nhãi này rất không biết xấu hổ! Nếu không phải vì hắn xung đột với loài ngựa, tuyệt đối sẽ tiến lên cấp cho Càn Long chút nhan sắc nhìn xem! Thậm chí chủ ý với tiểu thúc của mình cũng dám đánh.

    Lời của Càn Long vừa dứt, cảm giác mình phi thường giỏi giang Phúc gia đại công tử Phúc Nhĩ Khang liền phóng ngựa đi ra, vị trí thậm chí còn gần hơn Vĩnh Kỳ một chút.

    - Dạ! Hoàng thượng, tôi sẽ không khách khí!

    Mọi người đều đưa mắt nhìn qua Phúc Luân không phân biệt được tôn ti, ánh mắt chán ghét. Bọn họ là con cháu bát kỳ, tướng quân đại thần còn chưa nói gì, người có uy nghiêm cao nhất như Phó Hằng còn chưa trả lời, một bao y nô tài dám ứng tiếng sao? Còn xưng ta?

    Phúc Luân lại không hề phát giác những ánh mắt chán ghét kia, từ sau khi hắn nhờ Lệnh phi nương nương nên được thăng thành nhất phẩm đại học sĩ, ánh mắt người trong triều luôn nhìn hắn như vậy, thấm thía gì hắn a.

    Nghe Phúc Nhĩ Khang đáp lời, biểu tình Càn Long chán ghét như ăn phải con ruồi ghê tởm:

    - Ai cần ngươi khách khí?

    Nếu hắn còn cần một nô tài khách khí, hắn cũng không cần làm hoàng đế! Vừa chuẩn bị răn dạy quở mắng Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Luân, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy một con nai!

    - Xem, phía trước có một con nai!

    Lời này Càn Long nói với Thiện Bảo, ý tứ muốn Thiện Bảo cùng hắn đi săn nai.

    Nên nhớ loài nai này không phải ai cũng được săn, trong bãi săn, duy nhất có tư cách săn nai chỉ có hắn cùng hoàng a mã.

    Trục lộc thiên hạ!

    Phúc Nhĩ Khang thật sự hoàn toàn không có "khách khí", lập tức xông ra ngoài.

    - Con nai này là của ta!

    Vừa chạy vừa quay đầu lại kêu:

    - Ngũ a ca, Nhĩ Thái, chúng ta so đấu xem là ai là người thứ nhất săn được!

    - Ca, hôm nay ngươi nhất định sẽ thua cho ta!

    Phúc Nhĩ Thái theo sát đuổi theo.

    - Vậy xem bãi săn hôm nay, là thiên hạ nhà ai!

    Vĩnh Kỳ cũng hào khí can vân, khẩu khí tuyệt đối là giọng điệu của thái tử.

    Đây là muốn tạo phản a! Cả bãi săn trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có ba người kia vẫn đang tự tin đuổi theo con nai.

    Khuôn mặt Càn Long đen thui, toàn thân tản ra hàn khí, mà ngay lúc này Phúc Luân còn không sợ chết hướng hai đứa con « thiên tài » dặn dò:

    - Nhĩ Khang! Nhĩ Thái! Các ngươi cẩn thận che chở ngũ a ca!

    Che chở hắn làm cái gì? Bức vua đoạt vị sao?

    - Phúc Luân, ngươi thật đúng là dạy nhi tử tốt lắm!

    Ngữ khí của Càn Long giờ phút này cho dù là người không có mắt cũng biết tâm tình của hắn không xong.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 96 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phúc Luân ngẩn ra, hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì.

    Cố Vận An vui sướng khi thấy người gặp họa, cứ tận tình cảm thụ một chút uy lực của "đứa con vĩ đại" cùng "thần tử mà ngươi vừa ý" đi!

    - Cười đã chưa?

    Đồng dạng mặt đen Dận Chân đi tới phía sau Cố Vận An, thân ảnh hoàn toàn bao trùm hắn. Lần này hắn cũng cùng đi Tây Sơn bãi săn, lấy thân phận thị vệ, cho nên đồng dạng nghe được lời phát biểu to gan lớn mật của ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc gia.

    Thứ này nên sớm vây cấm! Vô tri ngu dốt!

    Đối diện với biểu tình của Dận Chân, Cố Vận An phi thường có khí khái lắc đầu:

    - Không, không buồn cười chút nào. Vĩnh Kỳ này là do ai dạy dỗ, thật làm mất mặt Ái Tân Giác La gia!

    Dận Chân hài lòng với sự thức thời của hắn, sau đó nhìn ba người thúc ngựa đi xa, sắc mặt không cảm xúc.

    Theo Càn Long ra lệnh một tiếng, thị vệ cùng các đại thần sôi nổi thúc ngựa rời đi, lưu lại văn nhân như Cố Vận An.

    Kỳ thật trải qua bốn năm khổ luyện, võ công của Cố Vận An hiện tại cũng không sai. Nếu không phải hắn không cách nào ở chung được với con ngựa, hắn cũng đã đi săn.

    Dận Chân đi theo đội ngũ, nhiều năm không săn thú, hắn cũng ngứa tay. Hơn nữa hắn muốn mượn cơ hội này tiến cung, trong cung còn có sự tình cần hắn đi xử lý.

    Huyết Tích tử cần đắp nặn một thân phận thật dễ dàng, nhưng làm sao được hoàng đế vừa ý mà không làm cho người hoài nghi, lần này vây săn hiển nhiên là cơ hội tốt.

    Bên kia vách núi bãi săn, có ba nữ tử đang gian nan bò lên núi. Ba người này chính là tiểu Yến tử, Tử Vi cùng Kim Tỏa.

    Cuối cùng chân Tử Vi bị thương liền đem gánh nặng phó thác cho tiểu Yến tử, Kim Tỏa lưu lại chiếu cố Tử Vi.

    Tiếng kèn tiếng vó ngựa vang rền, thỉnh thoảng lại có con cháu bát kỳ chạy qua.

    Phúc Nhĩ Khang cùng ngũ a ca vẫn gắt gao đuổi theo con nai, nhưng đã qua mấy canh giờ, con nai cũng dần kiệt lực.

    Phúc Nhĩ Khang hô:

    - Con nai đã bị chúng ta truy kiệt sức, ngũ a ca, thật xin lỗi, ta muốn giành trước một bước!

    Nói xong hắn đang chuẩn bị bắn cung, Phúc Nhĩ Thái chỉ tay:

    - Ca, bên kia có một con gấu, mau nhìn!

    Phúc Nhĩ Khang giật mình nhìn qua, ngũ a ca nhân cơ hội bắn tên.

    Phúc Nhĩ Khang thở dài một tiếng, nhưng cũng biết mình không thể đoạt nổi bật của ngũ a ca, chỉ đành tiếc nuối lắc đầu chúc mừng ngũ a ca.

    Đột nhiên ngũ a ca a một tiếng, quay đầu, liền nhìn thấy một nữ tử vác theo một túi hành lý dài hẹp, nơi ngực cắm một mũi tên, chậm rãi té xuống, trong mắt có chút khó tin.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 97 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Yến tử cũng thật không ngờ chính mình vừa trộm lẻn vào bãi săn liền nhận được một mũi tên vào ngực.

    Vĩnh Kỳ lập tức xuống ngựa ôm lấy tiểu Yến tử, vẻ mặt quan tâm nhìn nàng:

    - Cô nương, ngươi không sao chứ!

    Sắc mặt tiểu Yến tử tái nhợt, nhưng đôi mắt đen bóng lộ cỗ nhiệt tình thông minh, cho dù hiện tại trạng huống không xong nhưng cũng không che hết vẻ "hoạt bát". Chứng kiến một công tử mặc cẩm phục hỏi thăm mình, tiểu Yến tử lập tức cầm lấy ngực áo của hắn, mở to mắt nhìn Vĩnh Kỳ:

    - Tôi muốn gặp hoàng thượng!

    Một màn kinh biến này làm cho con cháu bát kỳ đi loanh quanh lập tức lấy ra vũ khí, cảnh giác nhìn nữ tử vừa ngã xuống.

    - Nhanh đi thưa bẩm Phó Hằng đại nhân cùng Ngạc Mẫn đại nhân, trong bãi săn xuất hiện thích khách!

    - Cái gì thích khách! Cô nương này làm sao lại là thích khách!

    Bị ánh mắt tiểu Yến tử nhìn thấy, trái tim Vĩnh Kỳ đột nhiên rung động. Hắn lập tức ôm lấy nàng, mang theo tiểu Yến tử đi tìm hoàng a mã. Vị cô nương này là tới tìm hoàng a mã, hiển nhiên có chuyện khẩn cấp gì.

    - Ngũ a ca, cô nương này không rõ lai lịch, có thể tiến vào bãi săn thủ vệ sâm nghiêm, không phải người bình thường, tùy tiện mang đi gặp hoàng thượng, việc này..

    Hoàng thượng xảy ra sự tình, vị a ca không có đầu óc như ngươi, bồi được nổi sao?

    - Này cái gì này! Cô nương này đáng thương như vậy, tại sao có thể là thích khách!

    Vĩnh Kỳ che chở tiểu Yến tử, thấy những người này vẫn không nhường đường, liền dùng thân phận của mình tạo áp lực:

    - Các ngươi còn không mau tránh ra! Dám bất kính với bản a ca sao?

    Sắc mặt con cháu bát kỳ không tốt, bọn họ chứng thật là nô tài của Ái Tân Giác La, ngũ a ca là người Ái Tân Giác La, nhưng hai tên bao y nô tài lại dám lộ ra bộ dáng hùa theo ngũ a ca! Phúc gia, ngày sau đừng trách bọn họ!

    Ngũ a ca cuối cùng vẫn mang theo tiểu Yến tử đi gặp Càn Long, ôm tiểu Yến tử chạy thật nhanh, nhanh tới lều trại thậm chí còn hô to:

    - Thái y! Thái y đâu! Mau ra đây!

    Càn Long vừa trở lại trong lều chưa bao lâu lại đi ra, nhìn thấy ngũ a ca ồn ào la hét sắc mặt không tốt:

    - Vĩnh Kỳ, ngươi đang hò hét cái gì!

    - Hoàng a mã..

    Vừa thấy được Càn Long, Vĩnh Kỳ ngậm miệng lại, nhưng mình trong lúc vô tình làm bị thương vị cô nương này, trong lòng còn đang chán nản, kìm lòng không đậu giải thích cho tiểu Yến tử:

    - Con xem nàng lẻ loi một mình, nói không chừng là nhân dân ở xung quanh đây, không biết như thế nào lại đi lầm vào bãi săn, bị con bắn một mũi tên bị thương, chỉ sợ tính mạng gặp nguy hiểm. Thái y, thái y!

    Vĩnh Kỳ nói xong lời cuối cùng, lại dám xem thường Càn Long lớn tiếng hô lên.

    - Nhân dân quanh đây? Tây Sơn rừng núi hoang vắng, nơi này đến nhân dân!

    Càn Long cả giận nói:

    - Mấy ngày trước Ngạc Mẫn mới rửa sạch bãi săn, cái gì đi lầm! Ngươi không sợ nàng là thích khách đến ám sát trẫm sao?

    - Hoàng a mã, sao ngài lại nghĩ như vậy. Vị cô nương này đáng thương như vậy, còn xinh đẹp động lòng người, làm sao chính là thích khách?

    - Hoàng thượng, vẫn là trị liệu cho cô nương này trước quan trọng hơn.

    Thiện Bảo nhìn bộ dạng như sắp chết của tiểu Yến tử, bước lên khẽ nói. Hắn cũng không phải thương hại tiểu Yến tử, mà là nếu tiểu Yến tử thật sự là thích khách, bảo trụ tính mạng của nàng thuận tiện tìm ra người sau lưng nàng.

    - Đi đem Cố thái y tìm tới.

    Càn Long phân phó.

    Không bao lâu, Cố Vận An vác thùng thuốc đi tới trước mặt Càn Long. Thấy ngũ a ca vẫn ôm tiểu Yến tử, liền cho hắn đem người buông xuống.

    Ngũ a ca chứng kiến là Cố Vận An tràn đầy không vui. Hắn bị phạt sao chép gần một năm thời gian, đều do người này làm hại! Mặc dù có vài năm không gặp qua Cố Vận An, nhưng ngũ a ca vẫn nhớ rõ khuôn mặt hắn thật rõ ràng!

    Đồng dạng còn có Phúc gia huynh đệ, ánh mắt tràn đầy ác ý nhìn Cố Vận An.

    Dận Chân đi phía sau Cố Vận An chứng kiến biểu tình của ba người thì híp mắt, sát khí mười phần.

    Tuy ngũ a ca không quen nhìn Cố Vận An, nhưng hắn lựa chọn cứu tiểu Yến tử. Buông tiểu Yến tử nằm xuống, nhìn thấy Cố Vận An tiến lên trị thương cho nàng.

    - Miệng vết thương rất sâu, nhưng không thương tổn tới yếu hại.

    Chỉ kém một ít mà thôi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 97 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ cần mũi tên của ngũ a ca bắn lệch một chút trúng trái tim tiểu Yến tử, sâu hơn 3mm, tiểu Yến tử sẽ biến thành chết Yến tử.

    Cố Vận An vừa dứt lời, tiểu Yến tử liền tỉnh lại, miệng lẩm bẩm hô:

    - Hoàng thượng.. hoàng thượng..

    Tiểu Yến tử hơi thở mong manh kêu, nhìn thân ảnh bị người vây xung quanh, ánh mắt có chút mơ hồ tiểu Yến tử dùng hết khí lực hô ra tiếng:

    - Hoàng thượng! Ngài còn nhứo rõ mười chín năm trước ven hồ Đại Minh Hạ Vũ Hà không?

    Nói xong tiểu Yến tử liền hôn mê bất tỉnh.

    -!

    Thân hình Càn Long lảo đảo, cũng không phải nhớ lại Hạ Vũ Hà là ai, mà là.. vội vàng quay đầu nhìn Thiện Bảo.

    Vẻ mặt Thiện Bảo không thay đổi, liếc nhẹ Càn Long:

    - Trên người cô nương kia giống như giấu đồ vật gì đó.

    Vĩnh Kỳ lập tức tiến lên cởi bỏ cái túi của tiểu Yến tử, bức họa cuộn tròn cùng cây quạt liền rớt ra ngoài.

    Chứng kiến cây quạt cùng bức tranh, Càn Long có loại dự cảm không hay. Hắn chờ mong Vĩnh Kỳ có chút đầu óc, đem bức tranh cùng cây quạt giao cho hắn.

    Nhưng mà, người có đầu óc mà là ngũ a ca sao?

    Chỉ thấy ngũ a ca mở cây quạt, trên quạt vẽ hoa sen, còn có bài thơ. Vĩnh Kỳ vừa nhìn vừa niệm:

    - Vũ hậu hà hoa thừa ân lộ, mãn thành xuân sắc ánh triêu dương. Đại minh hồ thượng phong quang hảo, thái nhạc phong cao thánh trạch trường.

    Nhịp tim Càn Long bất ổn, sắc mặt Thiện Bảo càng nghiêm túc.

    Cuối cùng ngũ a ca còn lớn tiếng kêu lên:

    - Hoàng a mã! Đây là chữ viết của ngài a! Mặt trên còn đắp con dấu của ngài! Đây là thật a!

    Chuyện tình liên tiếp đủ làm cho các đại thần đã sắp thành tinh đều hiểu rõ đầu đuôi, ven hồ Đại Minh mười chín năm trước, cô nương thoạt nhìn 17-18 tuổi, còn có bài thơ, cuối cùng còn có tính tình phong lưu của hoàng thượng, không phải nói rõ là tư sinh nữ tìm tới cửa sao!

    Thiện Bảo cũng không ngu ngốc, hoặc là nói hắn càng thông minh hơn nhiều người ở đây. Chuyện những người khác nghĩ tới, Thiện Bảo làm sao nghĩ không ra. Nhân lúc mọi người không chú ý, Thiện Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Hoằng Lịch một cái, sau đó vô thanh vô tức thối lui khỏi đám người.

    Càn Long cắn răng, hướng người bên cạnh phân phó:

    - Đem cô nương này đưa vào trong, mời Cố thái y trị liệu.

    Câu cuối cùng hắn tăng thêm ngữ khí. Hắn nhân lúc tiểu ngạch nương chữa trị cho nữ thích khách lai lịch không rõ này (hắn tuyệt đối không thừa nhận đây là con gái của mình), hắn cần nhanh chóng giải thích với Thiện Bảo, bằng không chờ tiểu ngạch nương có rảnh, hắn cùng Thiện Bảo không còn có cơ hội!

    Dù sao cũng ở trước mặt người khác, Cố Vận An vẫn sẽ cho Càn Long mặt mũi. Về phần chuyện của Càn Long cùng Hạ Vũ Hà, sự thật xảy ra trước mắt, còn sợ Thiện Bảo không đá Hoằng Lịch?

    Đi theo tiến vào lều trại Cố Vận An đi tới trước mặt tiểu Yến tử, đem mảnh vải xung quanh mũi tên cắt bỏ, sau đó cầm máu cho nàng. Tay phải dùng sức rất nhanh rút tên. Vải lên dược vật trị liệu ngoại thương, sau đó băng bó cho nàng.

    Dận Chân nhìn thấy Cố Vận An vội xong, cũng chưa giãn mày.

    - Mười chín năm trước, Hoằng Lịch quả thật đi Sơn Đông làm việc qua.

    Nói cách khác, thiếu nữ này thật sự rất có thể là cháu gái của hắn.

    Cố Vận An mới rửa tay xong, đang uống trà, suýt nữa bị sặc chết.

    Ai u tứ gia của tôi a, vì sao cả ngài cũng đoán như vậy! Nội dung vở kịch Hoàn Châu cách cách rốt cục mạnh tới bao nhiêu, thế nhưng làm cho Ung Chính gia dưới tình huống không có lý do gì cũng đoán bậy!
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 98 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Làm cho Huyết Tích tử đi dò tra, có thể xâm nhập vào bãi săn được thủ vệ sâm nghiêm, chỉ sợ không đơn thuần chỉ là tư sinh nữ của Hoằng Lịch mà thôi.

    Hơn nữa còn một điều, tuy tiểu Yến tử nói chuyện chỉ vài câu, nhưng lại là khẩu âm Bắc Kinh chính tông, một người Sơn Đông, lại nói giọng Bắc Kinh thuần thục như vậy, nếu đã lưu trong kinh thành bảy tám năm thì còn có khả năng!

    Nhưng nếu nữ nhân này đã ở trong kinh bảy tám năm, vậy tại sao chưa bao giờ đi tìm Hoằng Lịch?

    Dận Chân vừa nghĩ vừa chau mày. Càng lúc càng cảm thấy được tiểu Yến tử dùng lý do này tiếp cận Hoằng Lịch là có mục đích. Hiện giờ Bạch Liên giáo hoành hành, có khả năng nữ nhân này là do Bạch Liên giáo phái đến ám sát Hoằng Lịch.

    Cố Vận An nhìn khuôn mặt trầm tư của Dận Chân, yên lặng quay đầu.

    Dận Chân, ngài thật sự nghĩ nhiều rồi! Hàng này thực sự chỉ là (giúp người khác) đến nhận thức cha mà thôi!

    Hơn nữa bốn năm trước ngài còn từng gặp qua nàng.. đối với việc mình lần đầu gặp tiểu Yến tử cũng có ấn tượng khắc sâu, Cố Vận An nhìn trời. Được rồi, hắn biết Dận Chân bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi nhớ những tiểu nhân vật râu ria, nếu không phải hắn biết nội dung vở kịch Hoàn Châu cách cách, có lẽ hắn cũng đã sớm quên tiểu Yến tử.

    Nhưng Cố Vận An cũng không ngăn cản Dận Chân để Huyết Tích tử điều tra lai lịch của tiểu Yến tử, dù sao lực sát thương của nàng thật sự là quá lớn, hiện tại hắn luôn ở trong hoàng cung, cũng không muốn mỗi ngày bị nàng ở bên cạnh làm ầm ĩ.

    Mặt khác một bên, vĩ đại Càn Long đế đuổi theo Thiện Bảo, dùng tinh thần mặt dạn mày dày lôi kéo Thiện Bảo không buông tay.

    - Hoàng thượng, thỉnh chú ý hành vi của ngài!

    Thiện Bảo cắn răng, vừa nghĩ tới Hạ Vũ Hà hắn đã cảm thấy khó chịu hoảng.

    - Thiện Bảo, ta vẫn thích ngươi kêu tên của ta.

    Hoằng Lịch cười, từ sau khi hắn lên ngôi, rất ít người gọi tên của hắn, cho dù hoàng ngạch nương gọi hắn cũng là hoàng đế. Tuy hoàng a mã cùng tiểu ngạch nương cũng sẽ kêu tên của hắn, nhưng hương vị lại khác hẳn.

    Thiện Bảo ngậm chặt miệng không nói chuyện với hắn.

    - Thiện Bảo, ngươi hãy nghe ta nói.

    Chứng kiến khuôn mặt giận dỗi của Thiện Bảo, trong lòng Càn Long thật cao hứng nhưng vẫn vội vàng giải thích:

    - Ta thừa nhận, trước khi gặp được ngươi bên cạnh mỹ nhân vô số, có không ít nợ phong lưu, nhưng đều là trước kia. Sau khi gặp được ngươi những chuyện này cũng không tiếp tục xuất hiện qua.

    Vẻ mặt Hoằng Lịch thật nhận chân:

    - Ta cũng biết, những lời này cũng không thể xóa bỏ hành vi trước kia của ta, nhưng mà Thiện Bảo, sau này ngươi là duy nhất của ta.

    Lúc này bên lều trại, ngũ a ca đang đi tới đi lui bên ngoài, Phúc gia huynh đệ cũng theo hắn cùng nhau sốt ruột.

    - Vĩnh Kỳ, Cố thái y kia đã đem vị cô nương đi vào trong một lát, vì sao còn chưa đi ra, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?

    Nhĩ Thái vội vàng, không ngừng nhìn ngó vào trong lều lớn.

    - Ta thật sự ngu ngốc!

    Vĩnh Kỳ vỗ trán một cái:

    - Cố thái y kia ngay cả bệnh của ngạch nương cũng trị không được, làm sao có thể cứu vị cô nương bị đe dọa sinh mệnh kia đâu!

    Ngũ a ca nói chính là Lệnh phi. Từ sau khi bị nuôi dưới danh nghĩa Lệnh phi, Vĩnh Kỳ liền sửa miệng với nàng.

    - Ngũ a ca sao có thể nói mình ngu ngốc, chúng ta chỉ là quá lo lắng mà thôi, quên « bản lĩnh thật sự » của vị thái y này!

    Phúc Nhĩ Khang nói.

    - Vậy làm sao bây giờ!

    Vĩnh Kỳ lo lắng kêu lên.

    - Tây Sơn cách Tử Cấm thành cũng không bao xa, nếu điều khiển xe ngựa không cần bao lâu có thể tới hoàng cung.

    Phúc Nhĩ Khang vừa nói vừa gật đầu, bộ dáng tràn đầy lòng tin.

    - Chúng ta lập tức xuất phát!

    Vĩnh Kỳ cũng cảm thấy phương pháp này có thể, lập tức quyết định.

    - Nếu thái y kia không chịu thả người thì phải làm sao?

    Phúc Nhĩ Thái lo lắng hỏi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 98 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có thể làm cho hoàng thượng đem người mang tới bãi săn Tây Sơn, đã nói vị thái y này rốt cục được hoàng thượng xem trọng như thế nào.

    - Không chịu thả người? Hừ! Ta đường đường a ca, hắn chỉ là một thái y nho nhỏ dám không thả người?

    Cho tới bây giờ đều cảm thấy được thân phận của mình bao trùm phía trên mọi người, cho dù là thập nhị a ca Vĩnh Cơ gánh vác lên thân phận con trai trưởng Vĩnh Kỳ cũng không thèm để ý. Duy nhất có thể làm cho hắn thổ lộ tình cảm cũng chỉ có hai người Phúc gia huynh đệ.

    - Được, vậy cứ làm như thế!

    Phúc Nhĩ Khang cũng gật đầu đồng ý:

    - Một khi đã như vậy, Nhĩ Thái, đệ cùng ngũ a ca đi trong trướng đem vị cô nương kia mang đi ra, ta đi chuẩn bị xe ngựa.

    Cứ như vậy ba người liền tan, hoàn toàn không cố kỵ hành vi của mình có hợp quy củ hay không.

    Dận Chân đang nói chuyện với Cố Vận An, Vĩnh Kỳ mang theo Phúc Nhĩ Thái đi vào trong trướng, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Cố Vận An cả khuôn mặt đen thui. Hắn âm thầm thề, chờ vị cô nương này được cứu sống, hắn nhất định phải chỉnh lý vị thái y giả dối này!

    Nhìn trên người tiểu Yến tử băng bó, hắn lại hung hăng ghi tội Cố Vận An. Không thèm nói qua một tiếng với Cố Vận An, liền vô cùng lo lắng cùng Phúc Nhĩ Thái cùng nhau đem tiểu Yến tử ôm lấy, sau đó đi ra ngoài.

    Cố Vận An vô tội nhìn Dận Chân, ngũ a ca này lại phạm bệnh gì? Chẳng lẽ trị một nửa liền bỏ quên trị liệu sao?

    Ngũ a ca đem nữ thích khách bị thương bế đi ra, sau đó bỏ vào trong xe ngựa chuẩn bị đem người mang về cung tìm thái y trị liệu, tất cả mọi người trầm mặc. Ngũ a ca.. không có bệnh chứ?

    Ngũ a ca Vĩnh Kỳ hiện tại có sao không thì không ai biết, nhưng hắn rất nhanh sẽ có chuyện. Không nói tiểu thái y của mình bị quăng sắc mặt làm cho Dận Chân phóng ra hàn khí, chính là nghe được Vĩnh Kỳ mang theo Phúc gia huynh đệ đem tiểu Yến tử bị thương mang về, sắc mặt Càn Long cũng hết sức khó coi.

    Hiện tại tuy Càn Long thất vọng với Vĩnh Kỳ, nhưng Vĩnh Kỳ cùng Lệnh phi là tấm mộc do hắn tạo ra, cho nên hắn vẫn tương đối hiểu biết Vĩnh Kỳ.

    Lần này Vĩnh Kỳ hồi cung, nhất định sẽ đem nữ thích khách tiểu Yến tử không rõ lai lịch vào Duyên Hi cung! Đến lúc đó tiểu Yến tử vào cung, hơn nữa câu nói của tiểu Yến tử cùng hành động không đầu óc của ngũ a ca, lời đồn đãi sẽ truyền khắp trong cung!

    Con nối dõi của hoàng gia thật dễ dàng nhận thức như vậy sao? Đến lúc đó vạn nhất bị kẻ nào miệng không tín truyền ra ngoài cung, vị hoàng đế như hắn sẽ bị truyền thành bộ dáng gì nữa Càn Long cũng không cần nghĩ.

    Tâm tình Càn Long hoàn toàn bị phá hủy!

    - Hồi cung!

    Càn Long vung tay áo, dẫn đầu đi ra ngoài.

    Vì thế Tây Sơn vây săn mà Càn Long trù hoạch thật lâu còn chưa bắt đầu được một ngày thời gian cũng bởi vì hành động ngu xuẩn của ngũ a ca cùng hai huynh đệ Phúc gia mà phải kết thúc.

    Mấy đại thần đầu óc còn rõ ràng đều tỏ vẻ hiểu được hành vi của hoàng thượng, mà đầu óc không rõ ràng, tỷ như là Phúc Luân thì cho rằng hoàng thượng thập phần để ý vị cách cách từ dân gian đi tới.

    Nếu không phải để ý, vì sao hoàng thượng phải nhanh chóng chấm dứt vây săn? Hơn nữa còn là sau khi ngũ a ca đem vị cô nương đi hồi cung? Điều này hiển nhiên là vì lo lắng cho thương thế của cô nương kia!

    Phúc Luân nghĩ tới hai đứa con trai đi cùng ngũ a ca hộ tống vị cô nương kia hồi cung, thỏa mãn gật đầu, thật không hổ là con hắn.

    Ở trong cung, bởi vì vị cô nương bị trọng thương được ngũ a ca cùng Phúc gia huynh đệ hộ tống trở về, lúc này liền dựng lên sóng to gió lớn.

    Trong Duyên Hi cung, Lệnh phi đang đau đầu xoa trán của mình, gần đây Du quý nhân hành động càng lúc càng lớn, trừ bỏ giấu diếm Vĩnh Kỳ, những thủ đoạn khác cơ hồ đều phơi bày bên ngoài. Đối với việc này hoàng hậu lại tùy ý cho Du quý nhân động thủ đối với nàng, nương nương của những cung khác cũng làm như nhìn mà không thấy, làm cho Lệnh phi chỉ biết cắn răng.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 99 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì vị a ca trưởng thành như Vĩnh Kỳ làm cho nàng cảm thấy được mệt mỏi không ít, nếu không phải vì hoàng thượng vẫn thật vừa ý Vĩnh Kỳ, thậm chí còn ban thưởng Cảnh Dương cung, giờ phút này chỉ sợ Lệnh phi đã sớm khuyên bảo Vĩnh Kỳ quay lại bên người Du quý nhân.

    Có chút sức cùng lực kiệt Lệnh phi phân phó Đông Tuyết sớm trải giường, nàng chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

    Nhưng lúc này cung nhân bên ngoài liền bẩm báo nói ngũ a ca mang theo một nữ tử trở về, đã ôm nàng kia đi tới Duyên Hi cung.

    Không bao lâu Vĩnh Kỳ vội vàng ôm một cô nương mặc quần áo màu đỏ đi vào Duyên Hi cung, đem nàng đặt lên giường trong thiên điện, bắt đầu nói cho Lệnh phi nghe thân thế bi thảm của tiểu Yến tử.

    Mà lúc này Càn Long cũng đã về tới trước cửa hoàng cung.

    Vĩnh Kỳ chỉ lo cho thương thế của tiểu Yến tử, mặc dù chạy đi cũng khống chế tốc độ, sợ xóc nảy đem nàng càng nghiêm trọng hơn. Càn Long không có băn khoăn này, thúc ngựa chạy đi nên cũng không chậm hơn Vĩnh Kỳ được bao nhiêu.

    Nghe Niêm Can xử bẩm báo, hiện giờ ngũ a ca đang ở Duyên Hi cung, trong lòng Càn Long hiện lên một câu quả thế, sau đó lập tức đi hướng Duyên Hi cung, còn kéo theo Thiện Bảo, vì chứng kiến "trong sạch" của mình!

    Cố Vận An không chịu nổi xe ngựa xóc nảy nên vừa lên xe liền vào không gian. Hơn nữa có Dận Chân, hắn hoàn toàn không cần lo lắng bí mật bị tiết lộ. Lúc Càn Long đi Duyên Hi cung, Cố Vận An đang ở trong không gian luyện đan quên đi ra.

    - Vĩnh Kỳ, ngươi nói cái gì?

    Thân thể Lệnh phi run rẩy, có chút không dám tin chuyện mình nghe được.

    - Ngạch nương, đây là sự thật.

    Vĩnh Kỳ nhìn cô nương nằm trên giường nói:

    - Vị cô nương này, thật sự có thể là muội muội của con a!

    Lệnh phi quay đầu nhìn tiểu Yến tử, trong mắt thoáng hiện ý tứ không rõ.

    Ngũ a ca nghĩ Lệnh phi quan tâm tiểu Yến tử, vội vàng đem "chứng cớ" nói cho Lệnh phi.

    - Lúc vị cô nương này bị con tổn thương, trên người mang theo một bao vây dài hẹp, bên trong có một bức tranh cùng một cây quạt. Bức tranh là mưa bụi đồ, dù là bút pháp hay là ấn triện đều là bút tích của hoàng a mã! Hơn nữa trên cây quạt còn có một bài thơ.

    - Thơ gì vậy?

    Lệnh phi thuận miệng hỏi.

    - Vũ hậu hà hoa thừa ân lộ, mãn thành xuân sắc ánh triêu dương. Đại Minh hồ thượng phong quang hảo, thái nhạc phong cao thánh trạch trường.

    Vẻ mặt Vĩnh Kỳ cảm động:

    - Trước khi vị cô nương này bất tỉnh, từng hô qua một câu "Ngài còn nhớ rõ 19 năm trước Đại Minh ven hồ Hạ Vũ Hà sao"? Trong lời nói không phải tương ứng với hai nơi mà hoàng a mã lưu trong tranh cùng cây quạt sao?

    Khăn tay trong tay Lệnh phi sắp bị nàng xé nát. Nàng ở bên cạnh hoàng thượng mười mấy năm, trừ bỏ một lòng muốn đi lên, cảm tình là thật sự. Thử hỏi nữ nhân trong hậu cung, có ai không yêu hoàng thượng? Nam nhân mình yêu bên ngoài có một tư sinh nữ, đây là chuyện không nữ nhân nào chịu đựng được!

    - Vậy Hạ Vũ Hà đâu?

    Lệnh phi vội vàng truy hỏi Vĩnh Kỳ.

    Vĩnh Kỳ lắc đầu:

    - Vị cô nương này chỉ kịp nói một câu như vậy liền hôn mê rồi. Phía trước mặt dù có Cố thái y xem qua, nhưng loại thái y này chỉ biết dây dưa lỡ việc bệnh tình của cô nương, cho nên con vội vàng đưa vào cung. Nhĩ Khang cùng Nhĩ Thái đã đi mời thái y.

    Trong lòng Lệnh phi vô cùng phức tạp, nàng nhìn vị cô nương này bị thương nơi ngực, còn tưởng chết chắc rồi, không ngờ còn có vị Cố thái y kia ở.

    Cố Vận An có được lệnh bài tư nhân của hoàng thượng, luôn là đối tượng quan sát của các nương nương trong hậu cung, mà mấy năm nay y thuật của vị Cố thái y này rất cao, phỏng chừng cũng chỉ có Vĩnh Kỳ mới cho rằng Cố Vận An chỉ là một lang băm.

    Nhưng lúc này bên ngoài vang lên thái giám cao giọng hô:

    - Hoàng thượng giá lâm!

    Lệnh phi đang đứng bên giường lập tức lấy ra khăn tay, lau mặt cho tiểu Yến tử.

    - Thật sự là hài tử đáng thương.

    Khi Càn Long vào cửa, Lệnh phi làm vẻ mặt thương tiếc, như là tình thương của mẹ tràn ra chiếu cố tiểu Yến tử.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 99 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi tới khi Càn Long đi tới trước giường, Lệnh phi mới làm như hay biết Càn Long đã tới, vội vàng vấn an.

    Càn Long nhìn tiểu Yến tử nằm trên giường, lại nhìn nhìn Lệnh phi cùng ngũ a ca, vừa định lên tiếng, tiểu Yến tử chợt lẩm bẩm:

    - Đau.. đau quá..

    - Hoàng a mã! Vị cô nương này tỉnh!

    Vĩnh Kỳ nghĩ sở dĩ Càn Long xuất hiện nơi này, cũng là bởi vì lo lắng cho tiểu Yến tử, vội vàng hô to một tiếng.

    Thiện Bảo cùng Ngô Thư cũng đưa mắt nhìn tiểu Yến tử.

    - Cây quạt, bức họa..

    Tiểu Yến tử còn lẩm bẩm lên:

    - Đừng cướp cây quạt của ta.. đồ vật còn, ta còn. Đồ vật đánh mất, ta chết..

    Lòng chấp nhất kiểu này càng làm cho Vĩnh Kỳ nhận định đây là muội muội của mình, là nữ nhi của hoàng a mã!

    Lệnh phi cũng tin tưởng điểm ấy, chỉ đành nhẫn nhịn cảm giác không cam trong lòng, cúi người đẩy nhẹ tiểu Yến tử:

    - Tỉnh, cô nương ngươi tỉnh.

    Nhưng lúc này tiểu Yến tử đã ngậm miệng lại. Lệnh phi chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:

    - Cô nương, ngươi nghe được không? Nghe được thì trả lời ta. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

    Lần này tiểu Yến tử có đáp lại, chỉ là thanh âm rất nhẹ:

    - Ta mười tám, sinh năm Nhâm tử..

    - Ngươi họ gì? Sinh nhật tháng mấy?

    - Không có.. không có họ.

    Tiểu Yến tử vừa nói xong câu đó, lại như nhớ ra gì đó, đột nhiên sửa miệng:

    - Không, ta có họ, ta họ Hạ.

    Nàng kết bái cùng Tử Vi, Tử Vi thương nàng không nhớ rõ dòng họ của mình, ý đặc biệt đem dòng họ của mình cho nàng.

    - Ta có sinh nhật, sinh nhật là.. mùng một tháng tám..

    Mùng một tháng tám, tính toán mười tháng, đúng là Ung Chính mười năm, năm Nhâm tử, hắn đi Tế Nam làm việc.

    Thời gian sinh ra cùng thời gian hắn rời đi không sai, nhưng dòng họ..

    Bình thường sát thủ được đào tạo từ nhỏ đều không có dòng họ, bọn hắn chỉ có danh hiệu. Chỉ khi nào đi làm nhiệm vụ, mới theo tình huống làm nhiệm vụ có cái tên. Tên này bởi vì sử dụng không lâu, cho nên khi thân thể suy yếu ý chí bạc nhược thật dễ dàng quên mất tên của mình lúc làm nhiệm vụ, cũng rất dễ dàng phun ra tình hình thực tế.

    Những lời nói trước sau trái ngược rõ ràng của tiểu Yến tử hiển nhiên nhất trí với loại tình huống này.

    Ánh mắt Càn Long tối sầm, đi tới, thanh âm trầm thấp mang theo tia mê hoặc:

    - Vì sao ngươi lại nói mình không có họ?

    - Tử Vi nói, không thể nói, không biết, không xác định.. cho nên, ta có họ, ta có, ta họ Hạ..

    Tiểu Yến tử nói nhỏ, đem những lời Tử Vi đã nói thuật lại cho Càn Long nghe.

    Tử Vi? Tử Vi là ai?

    Chiếm được tin tức mà mình muốn, Càn Long liền phân phó Lệnh phi:

    - Nàng hiện tại lưu trong cung của ngươi dưỡng thương, chờ thương thế tốt lên, trẫm lại đến.

    Lại đến hỏi một lần, nữ thích khách can đảm này là ai.

    Càn Long phân phó xong, mang theo Thiện Bảo cùng Ngô Thư rời đi.

    Lệnh phi thấy Càn Long đi rồi, nàng nhìn tiểu Yến tử, cắn răng định ra chủ ý.

    Hoàng thượng mới từ bãi săn chạy trở về liền đi tới Duyên Hi cung, hiển nhiên thật để ý nữ nhân đột nhiên xuất hiện này. Lệnh phi cũng vì nghĩ tới điểm ấy cho nên mới hỏi những câu như vậy. Chờ tiểu Yến tử được phong làm cách cách, đối với người trợ giúp mình tìm về thân phận tất nhiên sẽ thiên ân vạn tạ, hảo cảm vô cùng. Đến lúc đó mặc kệ Hạ Vũ Hà còn sống hay không, chỉ cần vị cách cách này đối với mình không có địch ý, như vậy làm việc cũng càng phương tiện, nếu Hạ Vũ Hà đã chết, với tính cách của hoàng thượng sẽ cảm thấy thật áy náy, đến lúc đó cách cách được ân sủng cũng sẽ trở thành nhất đại trợ lực cho nàng.

    Lời của Càn Long trước khi đi cũng làm cho Lệnh phi xác nhận chuyện này, liền vội vàng gọi Tịch Mai cùng Đông Tuyết tìm cung nữ chiếu cố cho vị cách cách tương lai này.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 100 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau tiểu Yến tử thật sự tỉnh lại, nguyên bản thương thế của nàng hôn mê mười ngày nửa tháng cũng là bình thường, nhưng lúc đó Cố Vận An dùng loại thuốc tốt, hơn nữa sinh mệnh lực siêu cường cùng khả năng khôi phục sức khỏe mạnh mẽ của tiểu Yến tử làm cho nàng thật sớm tỉnh lại.

    Nằm trên giường mềm, đắp chăn bông thoải mái, nhìn căn phòng bài trí xa hoa, tiểu Yến tử cảm giác mình đi tới nơi ở của thần tiên. Mà sau khi nàng nhìn thấy Lệnh phi, càng thêm xác nhận.

    - Ngươi đã tỉnh?

    Thanh âm ôn nhu làm cho tiểu Yến tử hoàn hồn:

    - Đại tiên nữ..

    Lệnh phi ha ha cười:

    - Ta không phải là đại tiên nữ gì, ta là Lệnh phi nương nương.

    - Lệnh phi nương nương?

    Tiểu Yến tử chợt nhớ tới vợ của hoàng đế đều được xưng là nương nương.

    Lệnh phi gật đầu:

    - Ngươi tên là gì?

    Tiểu Yến tử chớp mắt:

    - Ta gọi là tiểu Yến tử.

    Nghe được tên này, Lệnh phi khẽ cau mày, một cô nương sao lại đặt tên như vậy? Nhưng cũng chỉ là thoáng qua:

    - Ngươi có biết nơi này là địa phương nào không?

    Tiểu Yến tử ngơ ngác lắc đầu, sau đó lại mạnh mẽ gật đầu. Vợ của hoàng đế ở trong này, khẳng định chính là hoàng cung!

    Nhưng hoàng cung thật sự là thoải mái, thật xa hoa! Còn có rất nhiều tiên nữ, mạng của Tử Vi thật tốt.. tiểu Yến tử cực kỳ hâm mộ.

    - Ta có thể cầu kiến hoàng thượng không?

    Tiểu Yến tử kích động nhìn Lệnh phi, nàng muốn làm cho Tử Vi nhanh chóng nhận cha, đến lúc đó mình có công cực khổ, chắc chắn sẽ không uổng phí công lao.

    - Sao có thể muốn gặp hoàng thượng thì được gặp đây? Thân là vua của một nước, sự vụ của hoàng thượng bận rộn, bình thường dù là ta cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp ngài.

    Câu nói sau cùng, Lệnh phi lại mang theo cỗ tự hào.

    - Tại sao lại như vậy..

    Vốn tưởng rằng vào cung rồi thì hoàn thành xong nhiệm vụ, tiểu Yến tử chợt uể oải lên.

    Lệnh phi nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, quyết định tiếp tục xác nhận một chút, liền dò hỏi:

    - Ta nghe Vĩnh Kỳ nói, ngươi mạo hiểm tính mạng xông vào bãi săn, chính là vì đem bức tranh mưa bụi cùng cây quạt giao cho hoàng thượng, phải không?

    Tuy tiểu Yến tử không biết Vĩnh Kỳ là ai, nhưng sự tình quả thật đúng như lời của vị đại tiên nữ nương nương này nói như vậy, liền gật đầu.

    - Mẹ ngươi kêu Hạ Vũ Hà?

    Tiểu Yến tử lặng đi một chút, lại gật gật đầu. Nàng cùng Tử Vi kết bái tỷ muội, mẹ Tử Vi chính là mẹ của nàng.

    - Vậy mẹ ngươi đâu?

    - Đã qua đời..

    Tiểu Yến tử cúi đầu:

    - Lúc tháng 6, chết ở Tế Nam.

    Nàng có nghe Tử Vi nói qua, khi đó Tử Vi khóc vô cùng thương tâm, cho nên tiểu Yến tử trí nhớ khắc sâu.

    Nghe được Hạ Vũ Hà đã chết, Lệnh phi nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vuốt tóc tiểu Yến tử, thấp giọng an ủi:

    - Đừng thương tâm, cho dù ngươi đã không có mẹ của mình, còn có ta cùng hoàng thượng.

    Tiểu Yến tử nháy mắt mấy cái, người thương tâm chính là Tử Vi.

    - Mặc dù hoàng thượng tôn quý vô cùng, thoạt nhìn cũng uy nghiêm mười phần, nhưng là một người cha tốt.

    Lệnh phi sợ tiểu Yến tử nhìn thấy Càn Long thì khẩn trương, liền nói.

    Nhưng vào lúc này Tịch Mai bưng thuốc vào phòng. Đây là thuốc do Triệu thái y mở ra, cũng thật hữu hiệu khi trị liệu ngoại thương. Hai ngày này tiểu Yến tử hôn mê, mỗi ngày đều có cung nữ mớm thuốc, hiện tại là thời gian nàng cần uống thuốc.

    Tịch Mai giơ bát:

    - Cô nương, tới giờ uống thuốc rồi.

    Lệnh phi vừa nghe, vội vàng giận dữ mắng mỏ Tịch Mai:

    - Vả miệng! Cái gì mà cô nương!

    Tịch Mai đi theo Lệnh phi đã lâu, liền hiểu ý quỳ xuống cung kính dâng thuốc qua đầu:

    - Thỉnh cách cách uống thuốc.

    Cung nữ thái giám khác cũng liền vội vàng đi theo Tịch Mai quỳ xuống, cùng hô to:

    - Cách cách thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

    Cố Vận An vừa đi ra không gian, liền nghe được tin tức Lệnh phi tự mình đem tiểu Yến tử nhận thức xuống, thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước trà.

    Nên nói lực lượng của vở kịch quân mạnh mẽ không cách nào đảo ngược sao?

    - Khụ, ý tứ Hoằng Lịch thế nào?
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 100 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đem Thục Phương trai cho tiểu Yến tử.

    - Không phải đâu!

    Chẳng lẽ đầu óc Hoằng Lịch lại rút? Cố Vận An có chút hưng phấn, rút tốt? Có thể làm cho Thiện Bảo nhận rõ thuộc tính rút rút của Càn Long, sau đó đạp hắn!

    Buông chén trà, Cố Vận An chuẩn bị thu thập một chút tiến cung tìm Thiện Bảo.

    Nhưng Cố Vận An vừa đi ra một bước, lại bị câu sau của Dận Chân làm đứng yên tại chỗ:

    - Đem Lệnh phi hạ xuống Lệnh tần, tiểu Yến tử giao cho Lệnh tần phụ trách dạy lễ nghi cung đình.

    Đúng vậy Lệnh phi chỉ mới được thăng trở về không bao lâu, lại bị Càn Long hạ đạo thánh chỉ xuống tần. Lúc này dùng lý do nàng ở trong cung truyền bá lời đồn đãi nhảm nhí, mạo hiểm nhận thức cách cách, phá hư huyết mạch Ái Tân Giác La làm trừng phạt.

    Lý do của đạo thánh chỉ thế này nếu muốn đem Lệnh phi biếm thành thường xử cũng có thể, thậm chí sung quân tân nhân khố đều có khả năng, nhưng hiện giờ còn cần nàng tồn tại che lấp chút tầm mắt, cho nên chỉ hạ xuống làm tần mà thôi.

    Nhận được thánh chỉ, Lệnh phi a, không đúng, Lệnh tần đều ngây dại.

    Hai năm qua nàng từ Lệnh phi trở thành Lệnh tần, lại từ Lệnh tần thăng thành Lệnh phi, liên tục lặp đi lặp lại đã sắp đem nàng tuyệt vọng, mục tiêu của nàng là hoàng quý phi, nàng thậm chí còn hoài nghi qua hoàng thượng thật sự sủng ái lên nàng sao?

    Mỗi lần nghĩ như vậy cuối cùng nàng đều tự đánh mất nghi ngờ này. Bởi vì mấy năm qua hoàng thượng sủng hạnh nhiều nhất là đi Duyên Hi cung, tuy thời gian hắn lưu lại Dưỡng Tâm điện càng nhiều hơn một ít.

    Lần này nàng vì tiểu Yến tử mà xuống làm Lệnh tần, làm cho Lệnh tần không chần chừ được thái độ thật sự của Càn Long.

    Nói Càn Long sủng ái tiểu Yến tử đi, nhưng lại không có chính thức hạ chỉ, thậm chí lời đồn đãi về tiểu Yến tử cũng bị cấm đoán! Nói hoàng thượng không thích tiểu Yến tử, nhưng lại ban cho nàng một tòa cung điện, đây là đặc quyền mà những a ca cách cách khác trong cung thậm chí không có được!

    Lệnh tần cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục chiếu cố tốt cho tiểu Yến tử. Nàng đã trả giá một phi vị, nếu nửa chừng bỏ dở cái gì cũng không chiếm được! Hơn nữa Lệnh tần đang đổ, đổ lòng áy náy của Càn Long đối với mẹ con Hạ Vũ Hà tiểu Yến tử.

    Lệnh tần làm cho nội vụ phủ phái tới mấy lão ma ma thật chú trọng quy củ đến dạy quy củ cho tiểu Yến tử, tranh thủ đem nàng dạy thành một cách cách dáng vẻ hàng vạn hàng ngàn, sức mạnh bận rộn cho tiểu Yến tử dù là hai nữ nhi của nàng là thất cách cách cùng cửu cách cách cũng chưa từng được hưởng thụ qua.

    Lúc ban đầu thân thể tiểu Yến tử suy yếu nên luôn nằm trên giường, sau đó nghe Lệnh tần liên tục nói tính trọng yếu của quy củ bên tai nàng mỗi ngày mỗi đêm. Nói hoàng hậu nương nương xem trọng lễ nghi nhất, nếu tiểu Yến tử biểu hiện không tốt, hoàng hậu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

    Ở trong mắt tiểu Yến tử không có hoàng hậu, nàng cảm thấy chỉ có Lệnh phi nương nương xinh đẹp thiện lương mới là vợ của hoàng a mã, hoàng hậu gì đó đi sang một bên đi! Vừa nhìn chính là loại nữ nhân ác độc, làm sao xứng trở thành vợ của hoàng a mã!

    Ban đầu tiểu Yến tử được người quỳ xuống tung hô cách cách, cả người bị cảm giác ăn trên ngồi trước này mê hoặc, trong khoảnh khắc không kịp đi phản bác, nói cho Lệnh tần mình chỉ thay Tử Vi đến truyền tin mà thôi. Loại cảm giác này thật sự là quá tốt đẹp, tốt đẹp tới mức làm cho tiểu Yến tử cũng không ngăn cản được bị hấp dẫn. Chờ nàng làm cách cách vài ngày đủ nghiện, còn muốn nói sự thật cho Lệnh tần thì lại bị bịt miệng, bị nói nếu dám mạo hiểm nhận thức mình là cách cách thì sẽ bị mất đầu!

    Vì suy nghĩ cho tính mạng của mình, tiểu Yến tử thuận thế đem sự thật nuốt vào trong bụng. Chỉ là quyết định nếu có cơ hội thích hợp, nàng liền nói cho hoàng thượng!

    Nghĩ thì nghĩ như vậy, nàng sửa miệng xưng hô cũng cực nhanh. Được Lệnh tần cố ý nuôi cấy, chỉ vài ngày nàng mở mồm kêu hoàng a mã kêu thật thông thuận. Cũng cho rằng hoàng thượng chính là hoàng a mã của nàng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...