Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jul 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 86 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Ngâm Sương khóc lóc kể lể lòng tưởng niệm của mình đối với Vĩnh Bích suốt mấy ngày nay, sau đó quỳ nơi đó không ngừng phục lạy, nói mình đã không nhà để về, thế tử là người thiện tâm từ bi, thiện lương như vậy, xin thu lưu giúp đỡ Ngâm Sương, cho dù là làm nô tì, bưng trà rót nước, làm nha đầu việc nặng, Ngâm Sương cũng là nguyện ý!

    Những lời của nàng làm dạ dày Vĩnh Bích phát đau, cô nương này nếu bỏ vào Hòa thân vương phủ, vương phủ của bọn họ sẽ rối loạn!

    Bạch Ngâm Sương thấy Vĩnh Bích không đáp ứng, lập tức lảo đảo, "té xỉu" dưới đất.

    Vĩnh Bích ra hiệu cho thị vệ, thị vệ lập tức tiến lên, trước khi Bạch Ngâm Sương kịp phản ứng đã điểm huyệt ngủ của nàng.

    Vĩnh Bích hung hăng thở mạnh. A mã hắn nói đúng, loại lạn hoa đào này nên đi tai họa người khác thì tốt hơn, hắn vô phúc tiêu thụ!

    Hắn kêu thị vệ đưa người đi y quán, cấp chút ngân lượng làm cho người ta chiếu cố một chút.

    Vĩnh Bích ở trên con đường tự tìm chết càng chạy càng xa.

    Nếu Bạch Ngâm Sương sau khi bị điểm huyệt Vĩnh Bích liền buông tay mặc kệ, có lẽ Bạch Ngâm Sương đã sớm lui lại cũng nói không chừng.

    Nhưng mà.. không có nếu, Vĩnh Bích nhất thời nổi lên thiện tâm, đem người đưa đi y quán, nghênh đón tình trạng mỗi ngày Bạch Ngâm Sương đều không ngừng đi tìm hắn không ngừng hỏi han ân cần.

    Ban đầu nàng ta chỉ ở bên ngoài Hòa thân vương phủ chờ Vĩnh Bích trở về, sau nhận thấy được như vậy ở chung với Vĩnh Bích thời gian quá ít, vì thế biến thành nửa đường chờ đợi, làm cho người đi đường ngày nào không thấy được thân ảnh của nàng lởn vởn trên con đường này đều cảm thấy không quen.

    Mỗi ngày đều bị người đeo bám như vậy làm cho Vĩnh Bích vô cùng tiều tụy, bèn lôi kéo Đa Long cùng Vân Tường bắt đầu thương thảo kế sách.

    Cuối cùng Đa Long nghĩ kế cho người đem Bạch Ngâm Sương trói lại, đưa ra kinh thành, tốt nhất là loại thôn nhỏ ít người lui tới, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.

    Vĩnh Bích có chút do dự, nhưng Đa Long nói một câu "tương lai nói không chừng sẽ tìm tới nha môn mà ngươi làm việc", liền lập tức giơ tay đồng ý kế sách của Đa Long.

    Chẳng qua kế hoạch này còn chưa kịp thực hành, Bạch Ngâm Sương đã biến mất trước mặt Vĩnh Bích.

    Tướng mạo của Bạch Ngâm Sương không sai, tuy không thể nói là tuyệt mỹ, nhưng cũng là giai nhân thanh tú, còn có khí chất nhu nhược, thập phần hấp dẫn nam nhân thèm nhỏ dãi.

    Mấy ngày trước Bạch Ngâm Sương đã bị người theo dõi, dù sao giai nhân xinh đẹp động lòng người như vậy rất ít gặp được, càng nhiều chỉ ở yên trong khuê các không ra cửa, nào có ai mỗi ngày lởn vởn bên ngoài như nàng. Sở dĩ còn chưa lập tức động thủ, là vì mỗi lần nàng đều đang đợi Vĩnh Bích, nếu bởi vì nhất thời tham niệm làm cho vị thế tử kia mất hứng, làm cho người tiến vào đại lao thì xong đời.

    Nhưng quan sát vài ngày người kia phát hiện chỉ có vị Bạch cô nương một bên tình nguyện, Vĩnh Bích đều tránh không kịp, liền hạ nhẫn tâm, vì một năm kế tiếp được nghỉ ngơi, liều mạng.

    Vì thế lúc Bạch Ngâm Sương lại ra cửa, nam nhân đi tới trước mặt nàng, tự xưng mình là quản gia của Hòa thân vương phủ. Nói là phúc tấn xem cô nương đáng thương, hơn nữa đối với thế tử toàn tâm toàn ý, muốn gặp cô nương.

    Dù sao ra đời chưa sâu, Bạch Ngâm Sương nghe vậy lập tức trở về trang điểm một phen, nhưng đi không xa thì nàng phát hiện phương hướng không phải là Hòa thân vương phủ, nghĩ nghĩ cảm giác mình bị lừa, liền xem chừng thời cơ bỏ chạy trở về.

    Nhưng bước chân nữ tử không bằng nam tử, hơn nữa khí lực nam nhân kia mạnh mẽ, cho nên không bao lâu bị người đuổi kịp.

    Bị nam nhân đẩy vào trong góc, nàng vừa chảy nước mắt vừa khẩn cầu, nhưng trong lời nói còn tràn ngập vẻ uy hiếp. Cuối cùng nàng nhìn thấy nam nhân không chút dao động, liền nhớ tới Hương Khỉ.

    Trong tay nàng còn có văn tự bán mình của Hương Khỉ, nàng cam đoan với nam nhân, nếu thả nàng thì nàng đem văn tự bán mình của Hương Khỉ cùng tiền bạc đều giao cho nam nhân.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 86 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân tuy rằng tâm động, nhưng lại lập tức đánh Bạch Ngâm Sương ngất xỉu, dùng dây thừng trói lại, nhìn bốn phía không ai đi vào phòng thuê của nàng, theo sau mang theo nàng rời khỏi nơi đó.

    Vĩnh Bích đều đã tìm được người làm việc, chỉ đợi tới lúc thực hành, Bạch Ngâm Sương vẫn luôn không có xuất hiện. Sau đó tìm người đi thăm dò, phát hiện trong phòng của Bạch Ngâm Sương không còn người nào, mà Xuân Tiêu các trong Bát Đại ngõ nhỏ có thêm một vị Đông Sương cô nương, có người ra giá năm trăm lượng mua đầu đêm. Cùng vị Đông Sương cô nương cùng xuất hiện còn có một vị tên Mộng Khỉ cô nương.

    Cố Vận An nghe được chắc lưỡi không thôi, cuộc sống ngày sau của Bạch Ngâm Sương tuyệt đối là muôn màu muôn vẻ!

    Nhưng hắn phỏng chừng Bạch Ngâm Sương sẽ thật cao hứng, dù sao nhìn bộ dáng trước kia của nàng ta giống như mấy trăm năm chưa từng gặp qua nam nhân, hiện tại không cần lo lắng không ai thỏa mãn nàng.

    - Hương Khỉ thật đáng thương, nhiều lần biến thành quân cờ của Bạch Ngâm Sương.

    - Nga? Không nghĩ tới ngươi còn quan tâm nàng.

    Dận Chân lên tiếng.

    - Ai nói! Người trong lòng tôi là ai ngài còn không biết sao?

    Hắn lập tức đứng dậy tỏ thái độ, nhưng thanh âm cũng chỉ có vài người bọn họ nghe được.

    Cố Vận An tỏ thái độ, thật ra khiến Vĩnh Bích, Đa Long cùng Vân Tường nhìn nhiều hơn mấy lần.

    - Khụ..

    Nhận thấy được ba ánh mắt, Cố Vận An ho khan một tiếng. Không cần tiếp tục nhìn hắn, da mặt hắn rất mỏng!

    - Chuột thật là đáng thương, làm kẻ coi tiền như rác. Ai cũng nên có thói quen chuẩn bị hai tay, xứng đáng hiện tại cả người lẫn của đều mất.

    - Chuẩn bị hai tay cái gì?

    Vân Tường thuận miệng hỏi một câu.

    - Làm văn tự bán mình đồ giả a. Nếu văn tự bán mình quan trọng như vậy, cũng không định làm ra một phần giả lẫn lộn một chút, thật làm cho người trộm đoạt, đây chính là tiền mất tật mang.

    - Thứ này mà cũng có thể làm giả?

    Đa Long có chút hứng thú.

    - Ngay cả sổ sách cũng có thể làm giả, văn tự bán mình vì sao không thể làm? Khi gặp được một kẻ không nói lý lẽ, đem văn tự bán mình cướp đi, xé còn dễ nói, hợp lại còn hữu hiệu, nếu đốt cháy hoặc nuốt ăn thì không còn tác dụng gì.

    - Vậy cũng đúng.

    Vân Tường gật đầu. Vĩnh Bích cùng Đa Long gặp được loại khả năng này tương đối nhỏ, nhưng hắn thì không nhất định. Dù sao hắn cũng là thương nhân, trong nhà mua người hầu đều dựa vào văn tự bán mình để ước thúc, cũng không dám cam đoan có loại đầu cơ trục lợi như vậy hay không.

    - Khế đất cũng có thể?

    Vân Tường nhớ tới gì đó bỗng nhiên hỏi.

    - Vì sao không thể?

    - Tư tạo con dấu của quan phủ là phải bị chém đầu.

    - Lại không bảo ngươi đi khắc thêm một cái, ngươi có thể lấy bút son vẽ ra a, nếu ta dùng đồ giả ở trước mặt ngươi chỉ lắc một cái liền thu lại, ai còn đi chú ý con dấu của quan phủ có phải là thật hay không.

    - Vì sao Cố thái y rõ ràng như thế?

    Thoạt nhìn còn rất có kinh nghiệm.

    - Hừ, đó là do các ngươi quá trẻ tuổi.

    Cố thái y lại được sắt lên. Ở xã hội hiện đại, chứng minh giả bằng cấp giả đã có thể giống tới mức như thật, máy móc cũng chưa chắc kiểm tra ra được. Ở trong này, những việc như vậy làm càng dễ.

    Ba người nhìn nhau, người này dùng bộ dáng như vậy nói những lời này, làm cho bọn họ cảm thấy ngứa tay.

    - Ngươi không phải đói bụng sao? Ăn cơm.

    Dận Chân gắp một khối thịt luộc bỏ vào chén của Cố Vận An, thành công ngăn chặn miệng của người nào đó.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 87 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rót cho mình một chén nước lớn, Cố Vận An kẹp lên khối thịt luộc nhiều mỡ kia, rất nhanh nhét vào trong miệng, nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt xuống, sau đó cầm chén nước hung hăng uống một ngụm dùng sức nghẹn thở, sau một lúc lâu mới nuốt xuống được. Chỉ như vậy mà Cố Vận An vẫn cảm giác hương vị thịt luộc tràn ra trong miệng mình.

    Kiểu ăn thịt của Cố Vận An làm mọi người trợn mắt há hốc mồm, cả Dận Chân cũng thấy kinh ngạc. Mặc dù hắn biết Cố Vận An không thích ăn thịt luộc, nhưng không ngờ lại chán ghét tới mức độ này.

    Nhưng thoạt nhìn thật đáng yêu.

    Kế tiếp Cố Vận An cũng không tiếp tục động đũa, cảm giác đói của hắn đều bị khối thịt luộc làm hỏng.

    Cơm nước xong, Cố Vận An cùng Dận Chân liền cáo từ.

    - Vĩnh Bích, đang nhìn gì vậy?

    Đa Long vỗ vai Vĩnh Bích hỏi.

    - Ta cảm giác người kia bộ dạng nhìn thật quen mắt.

    Hiện tại Vĩnh Bích có cảm giác giống như là lúc Cố Vận An chứng kiến Tuyết Như, rõ ràng lần đầu gặp mặt Dận Chân nhưng lại cảm thấy được nhìn quen mắt, tựa hồ từng gặp qua ở nơi nào. Chẳng qua cảm giác của Vĩnh Bích càng thêm cường liệt một ít.

    - Ngô, ta cũng có loại cảm giác này.

    Cố Vận An về tới trong phủ, ngồi bên bàn lấy ra sách thuốc, hữu khí vô lực, đều nửa canh giờ mới lật xem một tờ, nội dung gì cũng hoàn toàn không nhớ được.

    - Ý đặc biệt làm cho phòng bếp làm cho ngươi, nhanh ăn đi.

    Dận Chân nói xong sờ sờ đầu hắn.

    Nguyên bản Cố Vận An còn đang phờ phạc vừa chứng kiến đồ vật trong mâm, lập tức ngồi thẳng người, nhảy đến trước mặt hôn Dận Chân một cái, liền xoay người cầm đũa bắt đầu ăn.

    Đây là canh gà rút xương, là món ăn mà hắn thích nhất trước khi xuyên qua, lực hấp dẫn không kém gì bí tịch võ công.

    Ánh mắt Dận Chân hơi ám xuống, ngay sau đó liền biến mất. Xem ra cũng cần làm cho tiểu hỗn đản biết sự tình gì nên làm, sự tình gì không nên làm.

    Ăn xong động lực tràn đầy, Cố Vận An cơ hồ là bay đi Thái An đường.

    Vừa đi vào Thái An đường hắn liền có chút hối hận, bởi vì bên trong đang cãi nhau, có một thanh âm trí nhớ khắc sâu, bởi vì sáng hôm nay hắn còn nghe qua!

    - Vì sao các ngươi không chịu cứu tiểu hầu tử, không phải là xem chúng tôi mặc đồ cũ nát sao? Ta cho ngươi biết, tiểu Yến tử này không dễ khi dễ như vậy!

    - Có chuyện gì vậy?

    Cố Vận An xuất hiện giải vây cho tiểu nhị. Tiểu nhị này mới được đưa tới không lâu, cũng là họ Cố, kêu Cố Ly Thư, có chút đáy y học, từng làm học nghề trong hiệu thuốc, nhận thức được nhiều dược liệu, vì vậy Cố Vận An mới thu hắn.

    - Lão bản, ngài đã tới.

    Cố Ly Thư nhẹ nhàng thở ra, hắn đối với vị cô nương càn quấy này thật sự không có cách nào.

    - Ngươi chính là lão bản?

    Tiểu Yến tử đi tới đánh giá Cố Vận An, tầm mắt dừng lại trên mặt hắn chốc lát mới dời đi.

    - Ta chính là lão bản Thái An đường, cô nương có vấn đề gì sao?

    Cố thái y hỏi.

    - Có vấn đề gì? Vấn đề của bản cô nương lớn rồi! Ta hỏi ngươi, vì sao không xem bệnh cho tiểu hầu tử! Hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, tiểu Yến tử này sẽ không đi!

    - Sao lại thế này?

    Cố Vận An nhìn Cố Ly Thư hỏi. Tính tình tiểu Yến tử thế nào hắn hiểu rõ, chụp mũ oan ức lên đầu người ta luôn chụp vô cùng thuận tay.

    Cố Ly Thư giải thích:

    - Hôm nay tôi đang bày châm cho Thái lão bá, vị cô nương này liền tiến vào lôi kéo tay của tôi muốn tôi đi cứu đứa nhỏ kia, tôi mời nàng chờ một lát, ai biết vị cô nương này bắt đầu nói tôi không muốn cứu người.

    Cũng may hắn đã rút châm cho Thái lão bá, bằng không hậu quả khó lường.

    Trong lòng Cố Vận An thầm hít sâu một hơi, tự nhủ quả nhiên luôn là như vậy.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 87 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vị cô nương này, ta muốn hỏi một chút, lúc ngươi mang theo người bệnh đến đây, trong y quán chỉ có một mình Ly Thư sao?

    Lực phá hoại của tiểu Yến tử thật lớn, tiểu y quán của hắn không chịu nổi bị nàng gây sức ép, hơn nữa hiện tại hắn còn chưa luyện thành võ công, đối cứng với tiểu Yến tử sẽ thua trăm phần trăm, khả năng bị thương sẽ là 70%, vì nhân thân an toàn của chính mình, vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng tốt hơn.

    - Lúc đó chỉ có một mình hắn sao?

    Tiểu Yến tử vừa định đáp một câu ta làm sao biết, đột nhiên nhớ lại cái gì, liền suy nghĩ lại một chút:

    - Hình như còn có một ông già.

    - Vậy Ly Thư có nói qua không muốn chữa bệnh cho vị này..

    Tiểu hài tử kia tên gì?

    - Tiểu hầu tử.

    Tiểu Yến tử liền đáp.

    - Vậy Ly Thư có nói qua không chữa bệnh cho tiểu hầu tử sao?

    Không cần rối rắm vì sao lại có người đặt tên như vậy, nhưng nghĩ tới binh khí hình người tiểu Yến tử đặt tên thường chiếu theo vườn bách thú tới.

    - Đừng tưởng rằng ta còn nhỏ nên không biết, bộ dáng kia của hắn chính là không muốn khám bệnh cho tiểu hầu tử! Loại chuyện này bà cô đụng tới nhiều rồi, đừng nghĩ chống chế!

    Vừa nghe Cố Vận An hỏi, tiểu Yến tử liền nóng nảy, chống nạnh nỗ lực đề cao khí thế của mình.

    - Đó là tự chính cô nương lý giải, lúc đó Ly Thư đang chữa bệnh cho một vị lão bá, một khi có sai lầm gì chính là tai nạn chết người, đến lúc đó trên người cô nương gánh vác mạng người, có thể tâm an?

    - Ta, ta, ta cho ngươi biết, tiểu Yến tử này cũng không phải là bị hù lớn!

    Trong lòng có chút kinh sợ tiểu Yến tử nói chuyện có chút lắp bắp, dù nói thế nào hiện tại nàng mới 14 tuổi, đương nhiên vẫn sợ hãi chuyện liên quan tới mạng người.

    - Ta cũng không dọa cô nương, nếu cô nương không tin lời của ta, có thể đi y quán khác trong kinh thành hỏi thăm, lúc bày châm nếu xuất hiện chuyện gì không may, có thể làm chết người hay không, đến lúc đó cô nương sẽ biết lời ta nói là thật hay giả.

    - Vậy các ngươi vì cái gì không cứu tiểu hầu tử!

    Biết mình thiếu chút nữa gây ra tai họa hại chết người, tiểu Yến tử đông cứng đổi đề tài.

    - Cũng không có nói không cứu, chúng tôi không có rõ ràng cự tuyệt không phải sao?

    Cố Vận An cảm thấy được toàn bộ tính tình tốt nhất của mình hôm nay đều cùng nhau dùng hết.

    - Ly Thư trị xong cho bị lão bá kia, tự nhiên sẽ cứu tiểu hầu tử, cô nương có cho Ly Thư cơ hội giải thích sao?

    Cố Vận An nói xong liền đi xem tình huống của tiểu hầu tử, sau một lúc lâu nói:

    - Vết thương trên người không xử lý tốt, khiến cho nóng lên, miệng vết thương có chút sinh mủ, không gặp nguy hiểm.

    Cố Vận An vừa nói vừa cởi quần áo tiểu hầu tử, tiếp nhận hòm thuốc xử lý vết thương cho đứa nhỏ, cuối cùng vải lên thuốc bột, băng bó lại, đi tới quầy viết ra một toa thuốc, giao cho Cố Ly Thư cho hắn bốc thuốc cho tiểu hầu tử.

    Không bao lâu Cố Ly Thư cầm thuốc quay lại đưa cho Cố Vận An.

    Cố Vận An đưa qua:

    - Hôm nay trở về nấu một bao, ba chén nước thành một chén, cho hắn ăn vào, mỗi ngày một bộ. Đây là thuốc bột trị liệu miệng vết thương, sáng sớm cùng buổi tối sử dụng một lần.

    Tiểu Yến tử cầm thuốc, nhìn Cố Vận An sau một lúc lâu nói một câu:

    - Ngươi thật là một người tốt.

    -!

    Bị tiểu Yến tử phát cho thẻ người tốt!

    Trong lòng khiếp sợ hắn cũng không chú ý nàng rời đi lúc nào, đương nhiên cũng không chú ý ánh mắt của nàng nhìn hắn.

    Tục ngữ nói không tìm chết sẽ không phải chết, sau Vĩnh Bích, đến lượt Cố Vận An tự tìm đường chết.

    Từ đó về sau, Thái An đường có thêm một khách quen, một khách quen tên tiểu Yến tử.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 88 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bề ngoài của Cố Vận An như là thư sinh yếu ớt, nhưng lại thuộc số ít người đối với nàng vẻ mặt ôn hòa lại thiện tâm, cho dù chỉ nhìn cũng làm người cảm thấy thật thoải mái, tuy tiểu Yến tử ở chung với hắn thời gian rất ngắn, nhưng ấn tượng của nàng rất tốt. Cho nên trừ bỏ lúc cần cùng Liễu Thanh Liễu Hồng đi ra ngoài "kiếm tiền", tiểu Yến tử sẽ thường xuyên đi Thái An đường dạo quanh, nhưng cũng rất ít cơ hội gặp lại Cố Vận An.

    Bởi vì gần đây y thuật của Cố Ly Thư tăng trưởng thật nhanh, đa số bệnh trạng đều có thể xử lý tốt, cho nên thời gian của Cố Vận An chỉ tập trung ở việc luyện "tuyệt thế võ công" cùng luyện đan.

    Càn Long 12 năm, đầu xuân, được phong làm Hòa Thạc Hòa Đan công chúa Lan Hinh cùng Đa Long kết hôn, từ nay về sau nam nhân độc thân đầy hứa hẹn của người Mãn cũng đã mất đi một người.

    Trong một năm này, Thạc Dụ thân vương chết trận sa trường, để lại một nữ nhi bơ vơ không chỗ nương tựa, sau đó bị Càn Long đón vào trong cung, nữ nhi tên là Tình nhi.

    Tình nhi xuất hiện cùng thời gian Lan Hinh chuẩn bị gả đi, thái hậu cùng Càn Long có chút thương tiếc Tình nhi, khiến cho Lan Hinh đi khuyên Tình nhi, không qua bao lâu hai cô gái tuổi tác tương đương nhau liền hòa hợp thành một mảnh.

    Càn Long niệm tình Lan Hinh sắp lấy chồng, một mình Tình nhi có chút cô đơn, liền đem Tình nhi ghi tạc vào danh nghĩa hoàng hậu, nhưng nuôi ở trước mặt thái hậu.

    Từ sau khi ngũ a ca được nuôi tới danh nghĩa của Lệnh phi cũng rất ít đi Từ Trữ cung thăm thái hậu, làm cho thái hậu có chút tịch mịch. Gặp được Tình nhi liền thật thích vị cách cách thoạt nhìn vô cùng nhu thuận này. Biết Tình nhi được nuôi dưới danh nghĩa hoàng hầu cũng chỉ lãnh đạm ân một tiếng, nhưng lại kiên định cho Tình nhi lưu lại trong Từ Trữ cung.

    Cuối cùng Càn Long hỏi qua ý kiến của Tình nhi cùng hoàng hậu xong, cũng đồng ý. Đối với hành vi của hoàng ngạch nương, hắn thân là con của người đương nhiên sẽ không nói gì, hết thảy đều có hoàng a mã làm chủ.

    Tình nhi là con gái của Dụ hoàng thân, thân phận trong cung không thấp, huống chi còn nuôi dưới danh nghĩa hoàng hậu, vốn là được người hầu hạ. Nhưng từ sau khi vào Từ Trữ cung vị cách cách Ái Tân Giác La chính thống chỉ đi làm việc của đại cung nữ mới làm.

    Bình thường đợi thái hậu thức dậy, sau đó hầu hạ nàng ăn mặc chỉnh tề, hầu hạ dùng bữa, khi thái hậu tịch mịch thì phải trò chuyện, chờ buổi tối tiếp tục hầu hạ thái hậu đi ngủ, tiếp theo mới có thể đi vội chuyện của mình.

    Mỗi qua một lát trong cung lại có một phần sổ con đưa tới trước mặt Dận Chân, mặt trên là việc phát sinh lớn nhỏ trong cung, đa số đều là Từ Trữ cung, Khôn Trữ cung cùng Duyên Hi cung là chủ yếu. Trong sổ con còn ghi chép sự hưởng thụ mỗi ngày của thái hậu lão phật gia.

    Xem xong sổ con, Dận Chân hung hăng ném đồ sứ vỡ tung đầy đất:

    - Nữu Cỗ Lộc thị, nàng tính cái gì vậy! Thế nhưng lại để cho cách cách Ái Tân Giác La làm nô tài cho nàng!

    Cố Vận An vừa vào cửa liền nghe được lời của Dận Chân:

    - Tứ gia thân ái của tôi, ngài khi nào thì có chung một sở thích với Lệnh phi nương nương vậy?

    Nhìn xem đồ sứ đầy đất, Cố Vận An thật đau lòng, đều là đồ cổ ở đời sau a!

    Dận Chân hừ một tiếng:

    - Vận An, ngươi đi làm một phần thuốc làm cho người ta chậm rãi suy yếu, muốn cho thái y tra không được.

    Dận Chân nói xong híp mắt thu liễm sát ý.

    - Thân ái, tôi là thái y.

    Cố Vận An yếu ớt nhấc tay kháng nghị.

    - Ân?

    Dận Chân liếc mắt, hương vị uy hiếp mười phần.

    - Tôi đi ngay!

    Cố Vận An đi vào không gian, Dận Chân gọi Sài Y:

    - Ở trong Huyết Tích tử tìm hai người tiếp cận vị cách cách cùng Nữu Cỗ Lộc thị, dạy một chút Tình nhi việc gì là cách cách Đại Thanh nên làm, về phần Nữu Cỗ Lộc thị, chờ đợi mệnh lệnh.

    Hành vi mấy năm nay của Nữu Cỗ Lộc thị ngày càng khác người, nhúng tay hậu cung Hoằng Lịch không nói, còn trợ giúp phi tần đi hãm hại con nối dõi của Hoằng Lịch, điểm này làm cho Dận Chân không thể nhẫn nhịn, con nối dõi Ái Tân Giác La nàng có thể động? Niệm tình Hoằng Lịch làm hoàng đế nhiều năm vất vả, Dận Chân quyết định cho Nữu Cỗ Lộc thị một cơ hội, ai biết nàng lại cho Tình nhi đi làm nô tài cho nàng! Nàng đây là muốn đạp lên đầu Ái Tân Giác La sao?

    Nắm quyền vài năm thì quên thân phận của mình sao?

    Ở bên ngoài Dận Chân liên tục hạ lệnh liên quan đến sinh tử của thái hậu, trong không gian Cố Vận An đang điều chế dược liệu.

    Có thể làm cho người suy yếu đến chết nhưng lại không dễ dàng phát hiện thì nhiều lắm, thân thể Vĩnh Chương suy yếu chính là do những thứ này ban tặng. Nếu rập khuôn thì không biểu hiểu được kỹ thuật cao siêu của hắn a, hơn nữa hắn xem lão bà Nữu Cỗ Lộc thị xem khó chịu đã lâu rồi!
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 88 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vợ bé của Dận Chân chẳng hạn, đều đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết!

    Nội tâm điên cuồng trát tiểu nhân, Cố Vận An cẩn thận chế thuốc.

    Lo lắng ngày sau tiểu Yến tử tiến cung sẽ làm ầm ĩ, hơn nữa vị thái hậu lão phật gia sẽ thường xuyên bị tiểu Yến tử cùng ngũ a ca mà nàng thập phần sủng ái chọc tức, Cố Vận An cảm thấy không biết lợi dụng thì thật xin lỗi chức nghiệp thái y nguy hiểm của mình.

    Hiện tại hắn chế tạo dược vật làm người dần dần suy yếu, làm cho tinh lực của người ta chậm rãi không bằng từ trước. Tuổi tác của thái hậu vốn không còn nhỏ rồi, tinh lực không đủ cũng là rất bình thường. Hơn nữa thuốc này còn làm cho trái tim dần dần suy yếu, nếu nàng bị tiểu Yến tử cùng ngũ a ca kích thích.. ngô, vậy không quan hệ gì với hắn.

    Cố Vận An chế nhiều thuốc, phân biệt chứa vào trong mấy bình sứ. Trong đó còn có một bình nhìn thật đặc thù, bị hắn thật cẩn thận bỏ vào trong tường kép quần áo.

    Thuốc bột này tên là Phù Dung túy, bỏ vào trong rượu sẽ khiến rượu càng thêm hương thuần, cũng càng thêm say lòng người, cho dù người không biết uống rượu cũng bị hấp dẫn. Sau khi uống rượu cũng dễ quên chuyện mình muốn làm, ngày hôm sau lại vẫn rõ ràng nhớ được chuyện xảy ra sau khi uống rượu.

    Tứ gia rất khó chịu, hắn là một tiểu công săn sóc tự nhiên cần an bài mọi việc thỏa đáng. Đều nói say rượu phun lời thật, chờ Dận Chân say xong thổ lộ chẳng hạn.. Cố Vận An bụm mặt tưởng tượng, quá tốt đẹp!

    Hắn cũng Dận Chân kết giao đã hơn một năm, dắt tay có hôn có, hôn sâu rất ít, càng khỏi nói đánh thẳng vào gôn!

    Coi chừng mỹ nhân lại chỉ có thể xem không thể ăn, chịu đủ giày vò có hay không!

    Cho nên hôm nay dù sao đi nữa cũng phải thành công!

    Đi ra không gian, Cố Vận An đem thuốc giao cho Dận Chân, sau đó vui vẻ chạy vào bếp. Nhanh tới cơm tối, hắn cũng muốn hỗ trợ - trong Cố phủ không có rượu, nhưng Long Nguyên lâu có a! Rượu ngon trên trăm năm trong hầm ngầm Long Nguyên lâu còn không ít đâu, cùng Sài Y nói một tiếng, rất nhanh liền đưa tới trên tay Cố Vận An.

    Ngửi được hương rượu, Cố Vận An nuốt nước bọt, nhưng vì kế hoạch lớn, nhịn!

    Cố Vận An đổi chén trà uống rượu, trước tiên rót đầy trong chén, sau đó đem Phù Dung túy rót vào trong bầu rượu, dùng sức lay động, lại rót đầy một cái chén khác, sau đó thật cẩn thận bưng khay đi tới chỗ bàn đá trong sân.

    Dưới ánh trăng đối ẩm, ý cảnh nhiều bao nhiêu!

    Nhưng hắn lại quên mất tuy Dận Chân còn ở trong phòng sách, bên ngoài vẫn còn sự tồn tại của Huyết Tích tử.

    Hành động khác thường của Cố Vận An bị Huyết Tích tử sớm báo cáo cho Dận Chân.

    Khi Cố Vận An đem khay sắp xếp trên bàn xong, xoay người chạy đi tìm Dận Chân, thân ảnh hắn vừa đi khuất, một bóng người xuất hiện bên bàn đá đem hai chén rượu đổi chỗ, sau đó lần nữa biến mất không thấy.

    Lôi kéo Dận Chân đi ra, Cố Vận An đem người đè ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống.

    Kế hoạch thật là tốt đẹp.

    Nhưng Cố Vận An lại quên tửu lượng của mình.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 89 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chén rượu của hai người bọn họ vốn đã bị Huyết Tích tử trao đổi, chén của hắn biến thành Phù Dung túy, vốn là dễ dàng say lòng người. Hơn nữa tửu lượng ít đến thương cảm của người nào đó, mới uống hai chén đã biến thành sương mù che chắn.

    Cố thái y hít hít mũi đứng lên lảo đảo đi tới trước mặt Dận Chân, ngồi thẳng xuống đùi của hắn.

    - Vận An, nhanh như vậy đã say rồi sao?

    Thanh âm Dận Chân trầm thấp, hơn nữa rất có từ tính, làm cho Cố Vận An thật hưởng thụ nheo mắt lại, sau một lát mới kịp phản ứng:

    - Không, không đúng, tôi làm sao có thể say đâu!

    Khoát tay áo kiên quyết không thừa nhận.

    Toàn bộ người say đều sẽ không nhận mình say! Dận Chân vươn tay, nhéo nhéo hai má của hắn:

    - Nói đi, hôm nay bỏ cái gì trong rượu?

    - Ngô.. Phù Dung túy.

    Uống rượu xong Cố thái y thập phần thành thật.

    - Bỏ thứ này làm cái gì?

    Tuy không biết dùng làm gì, nhưng nghe tên cũng đã không đơn giản.

    - Còn hỏi tôi làm gì!

    Cố Vận An bất mãn quơ chân:

    - Nếu không phải ngài rất khó chịu, tôi cần bỏ Phù Dung túy trong rượu sao?

    Khó chịu? Dận Chân nhíu mày, tiểu hỗn đản, tỉnh rượu thì chúng ta cần phải nói chuyện một chút rồi.

    - Quan hệ nam nam thuần khiết của chúng ta đã kéo dài hơn một năm, đừng nói gôn, vòng ngoài còn chưa từng đột phá qua.

    Hắn không có mị lực như vậy sao? Hoặc là nói..

    - Chẳng lẽ là không được?

    Gân xanh bật mạnh trên trán Dận Chân.

    - Không được cũng không sao đâu, tôi là thái y, có thể trị tốt. Tôi thật thông cảm, lớn tuổi thôi. Hơn nữa trị không hết cũng không sao, tôi được thì được.

    Cố Vận An lảo đảo không sợ chết hoàn toàn không chứng kiến sắc mặt giờ phút này của Dận Chân, lẩm bẩm nói xong.

    Tốt! Thật đúng là có bổn sự a tiểu hỗn đản!

    - Hôm nay gia khiến cho ngươi xem xem, gia rốt cục được chưa!

    Nói xong Dận Chân trực tiếp bế bổng Cố Vận An, vốn muốn thông cảm cho ngươi một chút, ngươi đã chủ động như vậy, gia liền thu nhận!

    - Được.. hay chưa?

    Lời này Cố Vận An chỉ đơn thuần lặp lại, nhưng lại mang theo ngữ khí say khướt, nghe thật giống như khiêu khích.

    Tuy Dận Chân rất có kinh nghiệm, nhưng đều chỉ đối với nữ nhân. Nam nhân cùng nữ nhân khác nhau rất lớn, đối với nam nhân hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm.

    Nhưng không biết còn có thể học tập đâu.

    Huyết Cửu từng bán đứng nhan sắc đi tiểu quan quán, bị mấy tiểu quan ăn không ít đậu hũ mới lấy được vài quyển học tập.

    Cởi quần áo của Cố Vận An, Dận Chân cúi xuống hôn lên môi hắn, sau đó chậm rãi đem nụ hồn làm sâu sắc.

    Với Dận Chân, nam nhân cũng không có nhiều khác biệt. Ân, vẫn là có chút khác nhau, những nữ nhân kia nhiều lắm là nhu yếu phẩm giúp hắn sinh sản đời sau, Cố Vận An sao.. vẫn là tiểu hỗn đản được hắn vô cùng yêu thích.

    Nhận rõ ràng tâm ý của mình, lại có bộ sách, Dận Chân đã biến thân thành cao thủ.

    Chuyển biến không cần quá nhanh.

    Hai người PK, kết quả thế nào ai cũng biết.

    Hôm sau trời thanh khí sảng.

    Cố Vận An muốn xoay người chợt hít sâu một hơi.

    - Tỉnh?

    Ngay lúc hắn còn chưa hiểu rõ trạng huống, thanh âm Dận Chân vang lên bên tai. Lúc này Cố Vận An mới phát hiện, hai người đều trần trụi, mà cánh tay Dận Chân đang ôm hông của hắn.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 89 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà giữa hai chân của hắn cũng cảm giác có vật gì cực nóng đặt nơi này.

    Tại sao lại như vậy!

    Hắn đúng là muốn cùng Dận Chân trao đổi thâm sâu, nhưng không phải bản thân bị người công a!

    Nhìn xem bộ dáng của Dận Chân, làm sao giống như mình có thể công hắn!

    Ngày hôm qua rốt cục là vì cái gì.. khi Cố Vận An còn đang hối hận không thôi, hiệu quả Phù Dung túy liền xuất hiện, trí nhớ hấp lại, lời phát biểu cái gì kia "không được" làm cho hắn có ý nghĩ đi tìm chết cho xong.

    - Vận An, ngươi cảm thấy được, gia có được hay không?

    Ngay lúc Cố Vận An muốn lấy cái hố chôn chính mình, thanh âm âm trắc trắc của Dận Chân đem hắn mang về sự thật.

    - Ha ha..

    Cố Vận An cười khan vài tiếng, không kịp than thở chuyện mình không cẩn thận bị biến thành thụ thì phải bắt đầu làm yên lòng Dận Chân.

    - Được, đương nhiên được, ngài xem, hiện tại thắt lưng của tôi còn ê ẩm đâu.

    QaQ, hắn rõ ràng là người khổ bức nhất thế gian! Tình lữ nhà ai lên giường xong là do tiểu thụ làm yên lòng tiểu công đây!

    - Lần này tha cho đệ, lần sau còn tiếp tục để cho ta nghe nói như thế, đệ tự mình đến thể nghiệm một chút.

    Mau trả lại tứ gia khó chịu trước kia cho tôi a!

    Nội tâm Cố Vận An đào ngã vài bức tường, thật sự rất không cam lòng!

    - Hôm nay nghỉ ngơi một chút, cũng đừng có tiến không gian luyện đan, ta đi xử lý một chút chuyện của Nữu Cỗ Lộc thị!

    - Hừ!

    Vừa nghe nhắc tới vợ bé trước kia của người nào đó, đã tu thành chính quả Cố hoàng hậu liền nhịn không được ngạo kiều một phen.

    Sau khi Dận Chân rời khỏi, Cố Vận An duỗi thân thể một chút, phát hiện tựa hồ cũng không tới mức mệt mỏi như trong tiểu thuyết đã viết, tuy thắt lưng còn ê ẩm nhưng còn chịu đựng được, phía sau.. được rồi, vẫn còn rất đau.

    Nhưng thân thể thập phần khô mát, hẳn là Dận Chân giúp hắn rửa sạch qua.

    Đáng tiếc, đế vương hầu hạ a, không thanh tỉnh hưởng thụ thật sự là rất đáng tiếc!

    Dễ dàng từ bị đả kích làm công biến thành thụ đi ra, chỉ có thể nói rõ một sự kiện, Cố Vận An, ngươi chính là thụ trời sinh!

    Phía trước mặc dù có thuốc mỡ phụ trợ, Dận Chân cũng có chuẩn bị trước khi gần gũi, nhưng Cố Vận An vẫn hung hăng nằm một ngày, danh nghĩa là chữa trị tâm linh cùng thân thể bị thương của mình. Đối với chuyện này, Dận Chân cũng mặc kệ.

    Cố Vận An là thầy thuốc, đối với việc điều dưỡng thân thể cũng rất lành nghề, hơn nữa có không gian làm càn, ngày hôm sau đã có thể bình thường đi ra cửa.

    - Cố huynh, cùng đi Long Nguyên lâu họp mặt một chút đi.

    Cố Vận An vừa đi ra cửa phủ, còn chưa tới Thái An đường trước mặt liền đi tới vài người, Đa Long, Vĩnh Bích, Vân Tường còn có cả Hạo Tường.

    - Hôm nay sao lại đông đủ như vậy?

    - Vân Tường cần trở về Đồng thành, chúng tôi đi tiễn biệt hắn.

    Ở chung thời gian dài như vậy, cảm tình cũng không phải giả dối. Hạo Tường ý đặc biệt đem ngày nghỉ thuyên chuyển cho hôm nay.

    - Vậy cũng nên tiễn biệt, đợi một chút, ta đi kêu tứ gia.

    Cố Vận An nói xong lập tức chạy vào Cố phủ.

    Không bao lâu Cố Vận An cùng Dận Chân cùng đi ra cửa.

    Đi vào Long Nguyên lâu, mọi người lên lầu hai, cũng là phòng trước kia.

    Cố Vận An hỏi:

    - Vân Tường, ngươi không phải nói cần ở lại kinh thành một thời gian sao? Sao nhanh như vậy phải về rồi?

    Lúc trước nhắc tới thời gian về nhà, Vân Tường từng nói muốn lưu lại kinh thành hai ba năm, hơn nữa ăn tết cũng không về nhà, hiển nhiên là không thích gia đình của mình. Hiện tại đột nhiên sửa lại kế hoạch, làm cho người ta không hiếu kỳ cũng không được.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 90 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia đình của Vân Tường cũng giống như gia đình của Hạo Tường, cha của Vân Tường giống như là Nhạc Lễ, đều chỉ sủng ái con lớn nhất, cảm thấy con lớn nhất vĩ đại thiện lương, con thứ còn không bằng một sợi tóc của con lớn nhất, trong nhà còn có một đại phu nhân xảo quyệt cay nghiệt, luôn làm khó dễ hắn cùng mẹ hắn, luôn thường hạ thấp. Đại ca kia cũng khinh thường Vân Tường bị chi thứ hai sinh ra, mỗi ngày luôn niệm thi từ ca phú trước mặt Vân Tường, hiển lộ ra tài hoa của mình.

    Vì thế năm mười bảy tuổi Vân Tường đã rời khỏi Đồng thành, chính mình đi vào kinh thành dốc sức làm một phen sự nghiệp.

    Cố Vận An nghe Vân Tường kể ra tình huống trong nhà mình, đột nhiên toàn thân liền cứng ngắc, hình ảnh của Vân Tường giống y hệt Hạo Tường!

    - Tứ gia, có cảm thấy được rất quen thuộc hay không?

    Dận Chân không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Hạo Tường.

    Đa Long cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó chợt hiểu:

    - Chẳng thể trách ngươi luôn căm giận vì cảnh ngộ của Hạo Tường đâu.

    Nguyên lai trong nhà đều có thượng hạng cha mẹ cùng anh trai.

    Cố Vận An cẩn thận xem xét Vân Tường hồi lâu, năng lực không sai, hơn nữa còn tuấn tú lịch sự, vừa nhìn chính là siêu cấp nam xứng. Chẳng lẽ Vân Tường cũng là nhân vật dưới ngòi bút của vị "bà bà" kia sao? Cố Vận An đột nhiên cảm giác thiên hôn địa ám, thế giới này bị não tàn xâm nhập!

    - Vậy vì sao phải đột nhiên trở về?

    Vẻ mặt Vân Tường không chút diễn cảm, vẻ chán ghét tràn đầy trong mắt:

    - Bởi vì chị dâu của tôi đã chết.

    -!

    Cố Vận An mắc nghẹn:

    - Việc này có quan hệ gì với ngươi! Đứa bé kia cũng không phải của ngươi.

    - Hừ, loại nhi đồng như vậy tôi nhận không nổi.

    Vân Tường hừ một tiếng, đều nói không phải người một nhà sẽ không vào chung một nhà, vị chị dâu kia của hắn cũng như đại ca của hắn, đều là thượng hạng!

    Chị dâu của Vân Tường tên Ánh Hoa, là Lâm gia đại tiểu thư thế giao của Triển gia. Năm Triển Vân Phi hai mươi tuổi, trong sự chờ mong của Triển Tổ Vọng, nàng gả cho Triển Vân Phi. Tuy hai người chưa từng gặp mặt, nhưng đều nghe qua tên của đối phương. Ánh Hoa ngưỡng mộ học thức cùng hào hùng của Triển Vân Phi, Triển Vân Phi cũng có chút thưởng thức Ánh Hoa ôn nhu tri tính. Được cha mẹ đồng ý, không bao lâu sau hai người thành hôn.

    Sở dĩ Vân Tường rời nhà là có quan hệ rất lớn tới sự thành hôn của Triển Vân Phi.

    Sau khi Triển Vân Phi thành thân, mỗi ngày dẫn Lâm Ánh Hoa chuyển khắp Triển phủ, thỉnh thoảng chỉ vào hoa mai ngâm thơ, hoặc là làm bài từ về cá trong hồ, sau khi chứng kiến Vân Tường thì lại dùng cái giá làm đại ca, nói hắn mắt vô huynh trưởng, đối chị dâu bất kính, thậm chí không chịu thi lễ.

    Kiểu làm khó này Vân Tường đã trải qua mười mấy năm, sớm thành thói quen. Nhưng ngày thứ ba sau khi Triển Vân Phi thành thân, Kỷ Thiên Hồng quỳ tới trước mặt của hắn, anh anh khóc lóc kể lể tình yêu của mình với Triển Vân Phi, nói mình không muốn rời khỏi Triển Vân Phi.

    Kỷ Thiên Hồng là con gái của quản gia Triển phủ, có thể nói từ nhỏ cùng Triển Vân Phi cùng nhau lớn lên, nàng thích hắn cả phủ đều biết. Nhưng Kỷ Thiên Hồng chỉ là con gái của quản gia, thân phận không xứng với Triển Vân Phi, lần này hắn thành thân xem như chặt đứt hi vọng của Kỷ Thiên Hồng. Nhưng Kỷ Thiên Hồng không muốn buông tha, cha của nàng đã chuẩn bị cho nàng một mối hôn sự, Kỷ Thiên Hồng không còn cách nào liền đem chủ ý đánh lên người Vân Tường.

    Mấy ngày đầu Vân Tường cho người đem Kỷ Thiên Hồng đuổi ra ngoài, nhưng nàng vẫn bám chặt loanh quanh trong sân của hắn.

    Cuối cùng Triển Vân Phi nhìn không được trực tiếp phóng vào sân của Vân Tường níu lấy áo hắn hỏi hắn vì sao khi dễ Thiên Hồng.

    Lâm Ánh Hoa vốn không thích nữ nhân yêu chồng mình, mà ép Kỷ quản gia tìm hôn sự cho Kỷ Thiên Hồng cũng là chủ ý của nàng, hiện tại biết Triển Vân Phi ra mặt cho Kỷ Thiên Hồng làm Lâm Ánh Hoa tức giận, sau đó hôn mê bất tỉnh. Tiếp theo bị tra ra đã có thai nửa tháng, Triển Vân Phi cũng bỏ quên Kỷ Thiên Hồng, Triển Tổ Vọng vì sắp ôm được cháu trai nên vô cùng cao hứng. Nhưng khi nghĩ tới sự tình là bởi vì con thứ dựng lên, trong Triển phủ nhất thời vô cùng hỗn loạn.

    Vân Tường thật sự không chịu nổi những người điên này, cầm theo ít ngân phiếu rời khỏi Đồng thành.

    Đối với sự rời đi của hắn, cả Triển gia ngoại trừ mẹ hắn là Thẩm Tuệ Quân cảm thấy đau lòng còn những người khác đều không bị ảnh hưởng gì.

    Lâm Ánh Hoa mang thai mười tháng lúc sinh con thì khó sinh, cuối cùng sau ba ngày mới sinh một đứa con trai, sau đó đã chết. Đứa bé kia còn chưa được ôm thì cũng đi theo nàng.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 90 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều này như sấm sét giữa trời quang, lúc này Triển Vân Phi đem mình nhốt vào trong phòng, mỗi ngày say rượu, cả người thoạt nhìn tiều tụy không thôi, bảy ngày sau lưu lại một phong thư liền rời khỏi nhà, mà lúc Mộng Nhàn nghe được tin tức thì trực tiếp bệnh nặng một trận. Triển Tổ Vọng biết cháu trai của mình đã đi, đứa con bi thương tinh thần sa sút còn rời nhà đi ra ngoài, vợ lại ốm đau ở giường, mình cũng theo sát mà bị bệnh. Nhất thời trong Triển gia thế nhưng không có một người nào có thể làm chủ sự tình.

    Sau đó Triển Tổ Vọng mới nhớ lại đứa con đang ở kinh thành, liền gọi Kỳ quản gia tìm người gởi tin cho Vân Tường, kêu hắn về nhà.

    - Lúc này hắn mới nhớ tới ngươi sao?

    Chỉ điểm này mà nói, Triển Tổ Vọng càng thượng hạng hơn cả Nhạc Lễ.

    - Triển Vân Phi rời nhà ra ngoài, chính hắn cũng bị bệnh, không gọi ta trở về chẳng lẽ giao cho Kỳ quản gia trông coi sao?

    Kỳ quản gia cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài của hắn.

    - Vậy ngươi còn chuẩn bị trở về sao?

    Vĩnh Bích hỏi.

    - Dù sao mẹ ta còn ở Triển gia.

    Thẩm Tuệ tuy có chút lòng ganh tỵ, nhưng đối với hắn rất tốt. Cho dù cùng đại phòng Mộng Nhàn tranh chấp, cũng là vì hắn, cho nên hắn sẽ không mặc kệ mẹ của mình.

    - Ách..

    Cố Vận An nói:

    - Bây giờ ngươi trở về giúp quản lý cửa hàng là vì Triển Vân Phi rời nhà ra ngoài, chờ hắn trở về..

    Ngươi không phải đem cửa hàng mà mình vất vả kinh doanh tiếp tục đưa ra ngoài sao?

    Hắn cảm thấy được y theo nước tiểu tính của Triển Tổ Vọng (kỳ thật là tác giả bà bà), đây quả thực là có khả năng trăm phần trăm!

    - Hắn muốn, cho hắn thì tốt rồi.

    Đồ của Triển gia, hắn cũng không cần!

    - Tâm thái tốt lắm!

    Cố Vận An vươn ngón cái:

    - Dùng tâm tính như vậy đi tức chết Triển Vân Phi đi!

    - Vân Tường, Cố huynh nói không sai. Sau khi trở về không cần tiếp tục nhường nhịn, bằng không đừng nói ngươi là huynh đệ của Đa Long này.

    Chuyện của Hạo Tường làm cho Đa Long nín một bụng cơn tức, hiện tại trong nhà Vân Tường lại một đại đội hư hỏng, hận không thể lập tức đi Đồng thành giúp huynh đệ tốt xả giận.

    Vĩnh Bích rất đồng ý:

    - Đa Long nói rất đúng, Vân Tường, nếu ngươi còn tiếp tục nhường nhịn đi xuống, cuối cùng sẽ càng phiền toái.

    - Phải đó, Vân Tường, sớm ra tay sớm thoải mái.

    Hạo Tường thản nhiên nói.

    - Cần ta tặng cho ngươi một ít thuốc không? Sản phẩm có một không hai.

    Cố Vận An vỗ ngực nói.

    - Ngươi trái lại rất tự hào.

    Dận Chân vừa lên tiếng Cố Vận An liền ủ rũ.

    - Không, tôi không có tự hào.

    Mọi người rời khỏi Long Nguyên lâu, Cố Vận An vội vàng chạy vào Thái An đường lấy ra không ít thuốc, chạy ra ngoài đưa cho Vân Tường, tỏ vẻ sau này có thể tùy ý gây sức ép, đều có viết rõ cách dùng, không cần lo lắng vấn đề ngộ thương người khác.

    - Vận An, ngươi còn có việc không nói cho ta biết.

    Trở lại trong phủ, Dận Chân "ép hỏi".

    Cố Vận An quay đầu, không nhìn khuôn mặt áp sát gần, dùng sắc dụ là phạm quy!

    - Không muốn thẳng thắn sao? Ân?

    Cầu buông tha! Thanh âm đừng gợi cảm như vậy được không?

    Từ sau khi xảy ra sự kiện tìm hiểu thâm sâu, lực chống cự của hắn ngày càng thấp.

    - Tôi biết cũng rất ít.

    Cố Vận An nói:

    - Thật sự chỉ là xem qua một ít dã sử mà thôi, bởi vì hứng thú, nên cũng không xem kỹ.

    Hắn còn trông cậy vào tiểu Yến tử đưa vị thái hậu nương nương kia lên đường xuống suối vàng đâu, hiện tại liền cung khai, cố gắng trước kia không uổng phí sao?
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...