THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 81 :(a)
- Ngâm Sương, đừng khóc, muội khóc lòng ta đều nát. Ta biết ngày hôm qua là ta sai, chỉ cần muội có thể nguôi giận, mặc kệ muội đánh ta hay mắng ta, ta đều nhận biết.
Nói xong Phú Sát Hạo Trinh tiến lên hôn lên khóe mắt nàng.
- Không, ta như thế nào sẽ đánh huynh, chửi mắng huynh đây? Ta chỉ đang hận chính mình.
Bạch Ngâm Sương rút tay về, lau nước mắt:
- Tất cả chuyện này đều là lỗi của ta.
- Không, Ngâm Sương không có sai, sai chính là ta.
Phú Sát Hạo Trinh vội vàng lắc đầu, càng thêm thương tiếc:
- Ngâm Sương, làm phúc tấn của ta đi.
- Huynh là bối lặc gia, ta là một nữ nhi mồ côi không nơi nương tựa, làm sao xứng với thân phận cao quý của huynh.
- Ngâm Sương, muội cũng không phải không chỗ nương tựa. Ta sẽ cho thủ hạ nhanh chóng điều tra ra thân phận của muội, sau đó dùng đại kiệu tám người nâng đem muội cưới về phủ.
- Thật vậy chăng?
Ánh mắt Bạch Ngâm Sương sáng rực lên.
Phú Sát Hạo Trinh gật đầu, vì mình cùng tương lai tốt đẹp với Bạch Ngâm Sương, nói xong hắn liền rời khỏi Mạo Nhi ngõ nhỏ, chuẩn bị về phủ.
Đợi hắn đi rồi, Bạch Ngâm Sương lau khô nước mắt, thu thập quần áo rơi vãi, thay bộ quần áo mới, làm sao còn chút bộ dáng tiều tụy khi nãy. Nàng đi ra sân, nhìn phương hướng Hòa thân vương phủ, miệng lộ vẻ tươi cười, rất nhanh, rất nhanh nàng có thể đi nơi đó.
- Ách..
Cố Vận An nghe xong Huyết Tích tử hội báo, không nói gì nhìn Dận Chân.
- Vì sao nàng phải làm như vậy?
Bạch Ngâm Sương thế nhưng làm cho Phú Sát Hạo Trinh cùng Hương Khỉ nảy sinh quan hệ mờ tối, lúc sau lại tạo ra biểu hiện giả dối làm cho người ta hiểu lầm, chẳng lẽ nàng không biết sau này nếu hai người động phòng sẽ bị Phú Sát Hạo Trinh phát hiện sao?
- Vì có thể làm cho Phú Sát Hạo Trinh nhanh chóng điều tra ra thân thế của nàng.
Dận Chân thản nhiên nói.
- Thân thế của nàng trọng yếu như vậy?
Trọng yếu tới mức không thèm quan tâm giữ đạo hiếu cho cha nuôi mình, mà là vì cùng một nam nhân nảy sinh quan hệ giường chiếu?
- Đây là vì.. Vĩnh Bích!
Dận Chân cắn răng nói ra cái tên này. Hương Khỉ bởi vì cơ duyên xảo hợp hiểu lầm Bạch Ngâm Sương yêu Phú Sát Hạo Trinh, nhưng Huyết Tích tử luôn giám thị nàng, tự nhiên sẽ không hiểu lầm. Bạch Ngâm Sương tự mình lẩm bẩm đều bị bọn họ nghe được rõ ràng.
- Quả nhiên, duy nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi vậy.
Cố Vận An nghĩ tới hai mẹ con Tuyết Như cùng Bạch Ngâm Sương, hai người đều biết gây sức ép, không hề cho người ta cảm giác ổn định được một chút nào.
- Ngươi đến chỉ vì nói những lời này?
- Không phải!
Cố Vận An vội vàng lấy ra bình sứ nhỏ, bên trong có ba viên đan dược:
- Tẩy Tủy đan của tôi!
Hắn rốt cục luyện ra ba viên!
Khóe môi Dận Chân nhếch lên:
- Đã luyện ra rồi?
- Đó là đương nhiên.. còn chưa..
Xác suất thành công quá thấp:
- Khụ, tóm lại, tôi đã mò ra một ít cách thức, sau này khả năng thành công sẽ càng lớn!
Nói xong hắn đổ ra một viên đưa cho Dận Chân:
- Tẩy tủy xong, dạy võ công cho tôi đi!
Ánh mắt Cố Vận An lóe sáng, nghĩ tới tương lai mình sẽ võ nghệ cao cường, hắn nhịn không được có chút kích động.
Dận Chân tiếp nhận đan dược bỏ vào trong miệng.
- A, đúng rồi, uống xong đan dược bên ngoài thân thể sẽ bài trừ không ít độc tố, sẽ có hương vị rất nặng.
Cố Vận An đem điều mình quên nói ra.
Dận Chân hung hăng trừng hắn:
- Trở về tiếp tục thu thập ngươi!
Nói xong Dận Chân tiến vào không gian.
- Ngô, kỳ thật tôi chỉ là tạm mất ký ức.
Cố Vận An xoay người rời khỏi phòng.
Hạo Trinh về tới Thạc quận vương phủ, thẳng vào chính đường, đi tìm a mã cùng ngạch nương.
Hắn bức thiết muốn cưới Ngâm Sương vào cửa, một khắc cũng không muốn đợi lâu!
Nói xong Phú Sát Hạo Trinh tiến lên hôn lên khóe mắt nàng.
- Không, ta như thế nào sẽ đánh huynh, chửi mắng huynh đây? Ta chỉ đang hận chính mình.
Bạch Ngâm Sương rút tay về, lau nước mắt:
- Tất cả chuyện này đều là lỗi của ta.
- Không, Ngâm Sương không có sai, sai chính là ta.
Phú Sát Hạo Trinh vội vàng lắc đầu, càng thêm thương tiếc:
- Ngâm Sương, làm phúc tấn của ta đi.
- Huynh là bối lặc gia, ta là một nữ nhi mồ côi không nơi nương tựa, làm sao xứng với thân phận cao quý của huynh.
- Ngâm Sương, muội cũng không phải không chỗ nương tựa. Ta sẽ cho thủ hạ nhanh chóng điều tra ra thân phận của muội, sau đó dùng đại kiệu tám người nâng đem muội cưới về phủ.
- Thật vậy chăng?
Ánh mắt Bạch Ngâm Sương sáng rực lên.
Phú Sát Hạo Trinh gật đầu, vì mình cùng tương lai tốt đẹp với Bạch Ngâm Sương, nói xong hắn liền rời khỏi Mạo Nhi ngõ nhỏ, chuẩn bị về phủ.
Đợi hắn đi rồi, Bạch Ngâm Sương lau khô nước mắt, thu thập quần áo rơi vãi, thay bộ quần áo mới, làm sao còn chút bộ dáng tiều tụy khi nãy. Nàng đi ra sân, nhìn phương hướng Hòa thân vương phủ, miệng lộ vẻ tươi cười, rất nhanh, rất nhanh nàng có thể đi nơi đó.
- Ách..
Cố Vận An nghe xong Huyết Tích tử hội báo, không nói gì nhìn Dận Chân.
- Vì sao nàng phải làm như vậy?
Bạch Ngâm Sương thế nhưng làm cho Phú Sát Hạo Trinh cùng Hương Khỉ nảy sinh quan hệ mờ tối, lúc sau lại tạo ra biểu hiện giả dối làm cho người ta hiểu lầm, chẳng lẽ nàng không biết sau này nếu hai người động phòng sẽ bị Phú Sát Hạo Trinh phát hiện sao?
- Vì có thể làm cho Phú Sát Hạo Trinh nhanh chóng điều tra ra thân thế của nàng.
Dận Chân thản nhiên nói.
- Thân thế của nàng trọng yếu như vậy?
Trọng yếu tới mức không thèm quan tâm giữ đạo hiếu cho cha nuôi mình, mà là vì cùng một nam nhân nảy sinh quan hệ giường chiếu?
- Đây là vì.. Vĩnh Bích!
Dận Chân cắn răng nói ra cái tên này. Hương Khỉ bởi vì cơ duyên xảo hợp hiểu lầm Bạch Ngâm Sương yêu Phú Sát Hạo Trinh, nhưng Huyết Tích tử luôn giám thị nàng, tự nhiên sẽ không hiểu lầm. Bạch Ngâm Sương tự mình lẩm bẩm đều bị bọn họ nghe được rõ ràng.
- Quả nhiên, duy nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi vậy.
Cố Vận An nghĩ tới hai mẹ con Tuyết Như cùng Bạch Ngâm Sương, hai người đều biết gây sức ép, không hề cho người ta cảm giác ổn định được một chút nào.
- Ngươi đến chỉ vì nói những lời này?
- Không phải!
Cố Vận An vội vàng lấy ra bình sứ nhỏ, bên trong có ba viên đan dược:
- Tẩy Tủy đan của tôi!
Hắn rốt cục luyện ra ba viên!
Khóe môi Dận Chân nhếch lên:
- Đã luyện ra rồi?
- Đó là đương nhiên.. còn chưa..
Xác suất thành công quá thấp:
- Khụ, tóm lại, tôi đã mò ra một ít cách thức, sau này khả năng thành công sẽ càng lớn!
Nói xong hắn đổ ra một viên đưa cho Dận Chân:
- Tẩy tủy xong, dạy võ công cho tôi đi!
Ánh mắt Cố Vận An lóe sáng, nghĩ tới tương lai mình sẽ võ nghệ cao cường, hắn nhịn không được có chút kích động.
Dận Chân tiếp nhận đan dược bỏ vào trong miệng.
- A, đúng rồi, uống xong đan dược bên ngoài thân thể sẽ bài trừ không ít độc tố, sẽ có hương vị rất nặng.
Cố Vận An đem điều mình quên nói ra.
Dận Chân hung hăng trừng hắn:
- Trở về tiếp tục thu thập ngươi!
Nói xong Dận Chân tiến vào không gian.
- Ngô, kỳ thật tôi chỉ là tạm mất ký ức.
Cố Vận An xoay người rời khỏi phòng.
Hạo Trinh về tới Thạc quận vương phủ, thẳng vào chính đường, đi tìm a mã cùng ngạch nương.
Hắn bức thiết muốn cưới Ngâm Sương vào cửa, một khắc cũng không muốn đợi lâu!