Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jul 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 60 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà, Dận Chân chủ động một lần..

    Thật không tiền đồ Cố Vận An ngoan ngoãn đi theo phía sau Dận Chân, khó được không nói ra lời gì kinh người.

    Từ sau khi hắn trở thành thái y, cũng chỉ đến Long Nguyên lâu ba lượt, ba lượt đều gặp được cùng một nhóm người, chỉ có thể nói là duyên phận.

    - Cố thái y? Thật đúng là xảo a!

    Đa Long ngồi đối diện cửa thang lầu, vừa vặn nhìn thấy Dận Chân cùng Cố Vận An đi lên lầu:

    - Có muốn cùng nhau ăn không?

    Bọn họ cũng vừa tới, còn chưa bưng lên đủ đồ ăn, chỉ có chút điểm tâm cùng bình rượu.

    - Ba ngươi chẳng lẽ mỗi ngày đều đến?

    Ngẩn ngơ chính là cả ngày? Bằng không vì sao mỗi lần hắn tới đều gặp được?

    - Làm sao có thể, bình thường chúng tôi đều ở nhà, hôm nay là vì tên tự xưng văn võ song toàn kia lại cấp ít phiền toái cho Hạo Tường, cho nên huynh đệ chúng tôi liều mạng bồi quân tử!

    Nhìn Hạo Tường liên tục uống rượu, Đa Long thở dài, cũng may trong nhà chỉ có mỗi hắn.

    - Vị này chính là?

    - A, giới thiệu cho các ngươi, đây là nhà ta.. khụ khụ, tứ gia.

    Trong nháy mắt nghĩ tới Càn Long Đa Long lặng đi một chút, sau đó cứng ngắc phủ định ý nghĩ này, nhờ phúc cha nuôi, bối lặc như hắn thường xuyên được gặp mặt thánh nhan, hắn vẫn nhận thức được Càn Long.

    Nhưng Dận Chân khí tràng cường đại, làm cho Đa Long không dám nhìn lần thứ hai, cũng không phát hiện vị tứ gia này cùng tứ gia mà hắn nghĩ còn có cha nuôi của hắn có chút giống nhau.

    Giới thiệu xong Dận Chân, Cố Vận An nhìn thấy không khí có chút cứng ngắc. Bình thường Đa Long luôn làm sinh động không khí lúc này có chút kẹt, vì vậy nhiệm vụ giới thiệu ba người liền do Cố Vận An gánh vác.

    - Dận, tứ gia, tôi giới thiệu cho ngài một chút. Đây là Đa Long, Hạo Tường, Vân Tường, là những người bạn không sai.

    Cố Vận An vừa nói vừa chỉ cho Dận Chân nhìn xem. Dận Chân cũng phối hợp chắp tay, ngay cả Hạo Tường cũng không ngoại lệ.

    - Hai vị chi bằng cùng lưu lại ăn đi, nhiều người náo nhiệt một chút.

    Vân Tường lên tiếng mời.

    - Đúng vậy, cùng nhau ăn đi.

    Đa Long vươn tay, vỗ vỗ vai Cố Vận An, đem người đẩy tới chỗ mép bàn.

    Dận Chân chứng kiến hành động của Đa Long, nhăn mày, thanh âm mang theo vẻ lạnh lùng:

    - Vận An.

    Một tiếng này của Dận Chân lập tức làm cho Cố Vận An kiên định lập trường:

    - Khụ khụ, thật có lỗi, hôm nay đã cùng tứ gia có ước hẹn trước.

    Hắn lần đầu tiên ước hẹn, hơn nữa tứ gia nói còn chuẩn bị toàn bộ thức ăn mà hắn thích!

    Nhưng nhìn trạng thái Hạo Tường không tốt lắm:

    - Không bằng theo chúng tôi cùng nhau ăn đi.

    Rốt cục miệng thiếu hắn tiếp tục nói thêm một câu như vậy. Sau khi nói xong hắn muốn cho mình một tát tai, thế giới hai người không ngờ lại biến thành năm người.

    Hắn run rẩy quay đầu đáng thương nhìn Dận Chân, chỉ cầu Dận Chân đừng đánh kém bình, hắn cũng không muốn vừa ở chung một chỗ liền bị chia tay, rất ngược!

    Trong lòng Dận Chân cũng có chút lật sóng, nói thật hiện tại hắn rất muốn cho tiểu hỗn đản chút trừng phạt. Hắn khó được chủ động mời tiểu hỗn đản một lần, nhưng người này còn dám mời người khác cùng nhau! Nhất là tư thế Đa Long khoát vai tiểu hỗn đnả, chướng mắt, rất chướng mắt!

    Cuối cùng Dận Chân đành gật đầu đồng ý.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 61 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đem đồ ăn của bọn họ đưa lên nhã gian.

    Về phần là nhã gian nào Huyết Tích tử còn không biết sao?

    Tiểu nhị gật đầu, đi xuống sắp xếp.

    Nhã gian này là nơi Dận Chân cùng Sài Y từng nói chuyện qua. Hiệu quả cách âm tốt lắm, cho dù lớn tiếng kêu la bên ngoài cũng chỉ nghĩ bên trong nói chuyện bình thường mà thôi.

    Trên bàn bày đầy mỹ thực làm Cố Vận An chảy cả nước bọt.

    Mọi người ngồi xuống, Dận Chân gắp khối thịt kho tàu bỏ vào trong chén của Cố Vận An, thanh âm ôn nhu chưa từng có:

    - Ăn đi.

    Bị tứ gia săn sóc làm cho Cố Vận An lập tức cúi đầu, vùi mặt trong chén che giấu đôi má đỏ hồng.

    Mới ăn vài miếng, Vân Tường thở dài khuyên Hạo Tường:

    - Hạo Tường, ngươi dù sao cũng nên ăn một chút rồi uống rượu, uống như vậy thật dễ bị say.

    Đa Long:

    - Ngươi cũng không phải không biết ca ca của ngươi là hạng người gì, không đáng cho ngươi như vậy gây sức ép chính mình.

    Cố Vận An rốt cục không nhịn được hỏi:

    - Hạo Tường làm sao vậy?

    - Còn không phải do ca ca của hắn!

    - Ách.. Phú Sát Hạo Trinh? Hắn lại làm ầm ĩ gì sao?

    Đa Long bĩu môi, khinh thường nói:

    - Còn không phải đem chuyện xưa cũ ra nói sao.

    Một câu chuyện bịa đặt biên soạn ra tới cũng đáng cho Phú Sát Hạo Trinh đắc ý thời gian dài như vậy, nói khinh thường hắn đều cảm thấy mất thân phận của mình.

    Chuyện xưa cũ?

    - Chuyện bắt bạch hồ phóng bạch hồ sao?

    Đa Long cùng Vân Tường gật đầu.

    Dận Chân bình thường không quan tâm những việc này, loại chuyện hư vô mờ mịt nếu Huyết Tích tử báo lên cho hắn, hắn cũng nên thay Huyết Tích tử đổi máu. Mà Càn Long càng bận rộn, cho nên cũng không để ý chuyện kia. Dù có nghe chẳng qua không thèm nhớ tới.

    Mẫn cảm phát hiện Dận Chân khó chịu Cố Vận An nhỏ giọng giải thích, quan trọng là nói con bạch hồ kia là Thiện Bảo săn tặng cho mình.

    Nghe xong lời của Cố Vận An, Dận Chân cảm giác thật vi diệu. Nhất là khi biết Hạo Trinh thuộc họ Phú Sát thị.

    Nhưng ngược lại lực chú ý của Dận Chân lại nằm ở tên của Phú Sát Hạo Trinh cùng Phú Sát Hạo Tường.

    Có câu là: Quốc chi tương hứng, tất có trinh tường.

    Lúc trước Thánh Tổ gia đặt tên cho thập tam đệ cùng thập tứ đệ, cũng mang theo ý tứ này.

    Lúc hắn kế vị, một đám huynh đệ vì tránh đi tục danh nên sửa thành Duẫn, hiện giờ một vương gia khác họ lại dám đặt tên cho nhi đồng là Hạo Trinh, Hạo Tường.

    Là nên nói vị Thạc thân vương này tâm lớn, hay là không đầu óc?

    Cố Vận An lại ngẩng đầu hỏi kỹ tình hình.

    Phú Sát Hạo Trinh thuộc loại tính cách không có bản lĩnh gì nhưng lại tâm lớn luôn xem thường người, trong Mộc Lan thu tiển, hắn cho rằng mình cứu bạch hồ sau thương hại đem thả là một chuyện vô cùng đáng giá kiêu ngạo, là một điểm huy hoàng trong nhân sinh. Cho nên toàn bộ nội dung thực tế của câu chuyện đều bị hắn xem thường bỏ qua, cha con hắn lại tự động đem lời nói mỉa mai tức giận của Càn Long hiểu thành lời khen ngợi, vì thế cả người đều dương dương tự đắc lên.

    Lúc ban đầu chuyện này từ trong Thạc thân vương phủ truyền ra, một đám tiểu tì nữ ở sau lưng thảo luận hắn anh vĩ, sự tích của hắn, hắn anh tuấn, đều làm cho hắn cảm thấy thật lâng lâng. Tuy rằng đắc ý nhưng vẫn làm ra vẻ mắng tiểu tì nữ trộm nói "sự tích anh dũng" của hắn xong, càng làm cho trong phủ truyền ra thế tử khiêm tốn hữu lễ, không vì danh lợi mà thay đổi vân vân và vân vân.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 61 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phú Sát Hạo Trinh thuở nhỏ đã khinh thường Hạo Tường, bởi vì xuất thân cùng tư chất của Hạo Tường. Tự phụ mình là thiên tài, văn võ song toàn, hắn chướng mắt vị đệ đệ hắn luôn cho rằng tư chất bình thường, tầm thường vô vi, ghen tỵ âm độc. Nhưng Hạo Trinh lại cảm giác mình giống như là thánh nhân nên đem đệ đệ của mình gõ tỉnh, liền luôn đi sân viện của Hạo Tường, "khuyên bảo" Hạo Tường nên tiến tới một chút.

    Về phần làm sao "khuyên bảo", đa số chỉ có một loại, "Ta không cần ngươi xuất sắc như ta, không mong đợi ngươi có thể lọt vào mắt hoàng thượng, nhưng ngươi phải nên chăm chỉ đọc sách, đừng suốt ngày cùng bạn xấu đi ra ngoài lấn nam bá nữ, a mã vì ngươi tổn thương thấu tâm, ngươi không biết nên hiếu thuận một chút sao?" linh tinh gì đó, khiến cho Hạo Tường phiền nhiễu không chịu nổi, muốn động thủ lại nghĩ tới mẫu thân ở trong phủ tình cảnh cũng không tốt, chỉ đành nhẫn nhịn lui nhường.

    Mà Phú Sát Hạo Trinh "khuyên bảo" xong Hạo Tường, lại quay về tìm ngạch nương của mình tranh công, sau đó làm cho phúc tấn vô cùng kiêu ngạo thỏa mãn liên tục kéo tới chỗ Thạc thân vương, khen một chút đứa con hiếu thuận của mình, lại tiếp tục hạ thấp sườn phúc tấn cùng Hạo Tường.

    Biết con trai bảo bối vì mình làm nhiều chuyện như vậy, Thạc hoàng thân lại đem Hạo Tường kêu tới một trận rống to:

    - Ngươi không thể giống như Hạo Trinh làm cho ta bớt lo một chút sao? Chuyện gì đều kém hơn Hạo Trinh thì cũng thôi, thế nhưng sau khi Hạo Trinh hướng dẫn cho ngươi mà ngươi vẫn cứ làm ẩu, ngươi có đem ca ca như Hạo Trinh, đem a mã như ta để vào trong mắt!

    Sau một trận giáo huấn, liền vẻ mặt chán ghét khoát tay đuổi Hạo Tường ra ngoài, miễn ngại mắt của hắn.

    Mấy ngày nay Hạo Tường đều trôi qua cuộc sống như vậy.

    Rốt cục cứ như vậy làm tình cảm của Hạo Tường bị bọn họ mài dũa không còn chút nào. Hắn còn chưa rời phủ thân vương, chẳng qua bởi vì ngạch nương của hắn còn ở nơi đó mà thôi.

    Nhưng hôm nay hành vi của Hạo Trinh cùng Thạc hoàng thân rốt cục làm cho Hạo Tường không nhịn được bạo phát.

    Hôm nay Hạo Trinh lại mò tới sân viện của Hạo Tường, khác với lúc trước, hôm nay sườn phúc tấn Phiên Phiên cũng ở đây.

    Hạo Trinh cao ngạo cũng không thèm nhìn Phiên Phiên một cái, lại mở mồm "khuyên bảo", dùng lời lẽ khó nghe làm cho Phiên Phiên đau lòng con của mình nên buột miệng nói ra một câu che chở con trai, lại làm cho Hạo Trinh tạc lên, hắn hướng Phiên Phiên một trận rít gào, cuối cùng đệm một câu:

    - Chẳng lẽ ta sẽ hại đệ đệ của mình sao? Nếu không có sườn phúc tấn xuất thân thấp hèn như ngươi ở, Thạc thân vương chúng ta cũng sẽ không bị người chê cười!

    Lời này hoàn toàn chọc giận Hạo Tường.

    Thân thủ Hạo Tường thực tế giỏi hơn kẻ luôn bị nịnh nọt thổi phồng như Hạo Trinh, hắn hung hăng vung tay tấu vào mặt Hạo Trinh một quyền. Nếu không phải vì ngạch nương của mình, hắn cũng không cần che lấp tài học của bản thân, cùng võ nghệ của chính mình.

    Một quyền này lại làm cho Hạo Tường hoàn toàn rét tâm. Phúc tấn Tuyết Như cùng Thạc hoàng thân Nhạc Lễ nghe tin chạy tới, liền không ngừng quan tâm cho Hạo Trinh. Đau lòng xong con của mình, Tuyết Như lại hướng Phiên Phiên cùng Hạo Tường phát một trận uy phong (điên cuồng), sau đó hướng Nhạc Lễ khóc lóc:

    - Ta tự giác không có lỗi với ngươi, cũng vì ngươi sinh đứa bé. Ngươi không biết đủ còn dâng một vũ nữ làm thiếp cũng không sao, đưa nàng làm sườn phúc tấn ta cũng nhịn, nhưng ngươi lại tùy ý một dã chủng của vũ nữ thấp hèn đánh Hạo Trinh của ta! Hôm nay không cho ta một cách nói, ta không để yên cho ngươi!

    Nhạc Lễ ngượng ngùng, hướng Phiên Phiên vung một bạt tai, mắng vài tiếng nói:

    - Quả nhiên là xuất thân thấp hèn, ngay con của mình cũng dạy không tốt!

    Toàn thân Phiên Phiên lảo đảo, cảm giác trời đất quay cuồng, trái tim bị nghiền nát.

    Nàng cảm thấy hai mươi năm kiên trì của mình vô cùng buồn cười, càng thêm buồn cười chính là nàng vì một nam nhân chướng mắt mình mà ủy khuất con trai của mình mười mấy năm.
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 62 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phiên Phiên không nói gì, nhưng Hạo Tường thì nhịn không được, ngạch nương bị nhục ngay trước mặt của mình, cho dù người vũ nhục ngạch nương là phụ thân của hắn cũng không được.

    Bộ dạng lửa giận bùng nổ của Hạo Tường làm cho Nhạc Lễ sinh ra một trận sợ hãi, nhìn bộ mặt có chút dữ tợn của tiểu nhi tử, Nhạc Lễ lui ra sau một bước, hướng Hạo Tường một trận rống to:

    - Ngươi muốn làm cái gì? Muốn tạo phản sao? Hay là ngươi muốn giết cha sao?

    Tiếng trách mắng cuối cùng là tự làm cho mình có thêm can đảm, cũng là muốn quát lui Hạo Tường.

    Hạo Tường không có phản ứng, nhưng Phiên Phiên kịp phản ứng. Nếu Hạo Tường thật sự gánh tội bất hiếu, đối với phụ thân bất kính, tội danh giết cha thì đời này của hắn liền xong rồi.

    Kịp phản ứng Phiên Phiên lôi kéo Hạo Tường rời khỏi phòng ở của mẹ con bọn họ, Hạo Tường rốt cục bình tĩnh trở lại, đem Phiên Phiên ổn định trong một gian khách điếm, liền tìm Đa Long cùng Vân Tường đi ra uống rượu, lại gặp được Cố Vận An.

    Cố Vận An không nhịn được há to miệng, là vấn đề phong thủy của nhà Thạc thân vương hay là vấn đề gạo cơm? Vì sao lại nuôi ra kẻ thượng hạng như vậy?

    Vốn nghĩ lúc đi săn Mộc Lan thu tiển nhận thức qua lối suy nghĩ thượng hạng của Phú Sát Hạo Trinh, giờ phút này hắn không thể không thừa nhận mình đã quá ngây thơ rồi!

    - Ngươi có thể sống lớn như vậy, thật không dễ dàng.

    Cuối cùng hắn phát ra một tiếng cảm thán.

    Nếu gặp phải một ca ca như thế, hắn cảm giác tự mình kết thúc thì tốt hơn, quay đầu lại đầu thai một lần nữa, sau đó chỉnh chết hắn!

    - Trước kia Phú Sát Hạo Trinh sẽ không đi sân viện của ngạch nương ta.

    Hạo Tường uống rượu, lúc này có chút say. Vì không muốn chạm mặt Phú Sát Hạo Trinh cùng đích phúc tấn, mỗi khi tan học hắn sẽ trực tiếp quay về sân của mình, mà Hạo Trinh thì đi lang thang trong phủ, thỉnh thoảng lại ngâm thơ đổi lấy Thạc thân vương cùng đích phúc tấn khen ngợi, chưa bao giờ đi tới sân viện của đệ đệ luôn bị hắn xem thường.

    - Trước đó? Trước khi câu chuyện bắt thả bạch hồ bị người ca tụng?

    Cố Vận An hỏi.

    - Không, chuẩn xác mà nói, là mấy ngày trước.

    Đa Long cũng uống hớp rượu:

    - Chuyện bắt bạch hồ thả bạch hồ truyền mấy ngày liền đã bị người quên lãng không ít, tuy rằng vẫn còn người nhắc tới nhưng chỉ là số ít. Mấy ngày trước cũng không biết là nguyên nhân gì, lại bị người truyền còn mãnh liệt hơn trước. Thật không biết có gì đáng để nhắc tới.

    - Càng kỳ quái hơn chính là, còn có người đem việc này biên thành sách, trà lâu tửu quán mỗi ngày nói!

    - Thạc thân vương phủ mất không ít tâm tư trong việc này, chỉ là chúng tôi luôn không hiểu được dụng ý của bọn hắn.

    Vân Tường nói.

    - Dụng ý?

    Ánh mắt Cố Vận An nhìn qua Dận Chân.

    Dận Chân nghĩ nghĩ, thản nhiên nói:

    - Dưỡng nữ Lan Hinh của hoàng hậu năm ngày sau quay về kinh.

    Một câu ngắn gọn, lượng tin tức cũng không ít.

    Lan Hinh là cách cách Tề vương phủ, sau đó a mã chết trận liền được đón vào hoàng cung, gởi nuôi dưới danh nghĩa hoàng hậu. Nhưng mặc dù Lan Hinh là dưỡng nữ, hoàng hậu lại đối đãi nàng như là con ruột. Mấy năm trước Lan Hinh cách cách vì cha giữ đạo hiếu, hôn sự luôn bị gác lại. Nghe nói lần này nàng rời kinh là đi tảo mộ cha mẹ cùng tế tổ.

    Tính toán thời gian, hiếu kỳ của nàng đã qua.

    Suy nghĩ cẩn thận khóe môi mấy người co rút lên, thì ra truyền tới truyền lui, là muốn cưới công chúa?

    - Ách.. tứ gia.

    Cố Vận An nhận chân nhìn chằm chằm Dận Chân:

    - Nếu ngài chọn rể cho Lan Hinh cách cách, sẽ vì Hạo Trinh tăng thêm bao nhiêu điểm ấn tượng?

    - Trạc xiên ném ra ngoài!

    Vài chữ tràn đầy lãnh ý thốt ra, không ai dám nghi ngờ thật giả.

    - Việc này.. nếu quả thật là vì chọn rể, vì sao Hạo Trinh phải đi tìm Hạo Tường phiền phức?

    Đa Long nói.

    - Vì bày ra huynh đệ hòa thuận?

    Cố Vận An đoán.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 62 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạo Tường bóp nát chén rượu trong tay mình.

    - Hoặc là vì bài trừ tình địch tương lai?

    Cố Vận An buông đôi đũa, thực chân thành nhìn mấy người giải thích:

    - Các ngươi xem, Hạo Tường anh tuấn hơn Phú Sát Hạo Trinh không nói, phần khí khái anh hùng có thể đem hắn chèn ép xuống, thoạt nhìn còn cao lớn hơn cả tên Hạo Trinh kia.

    Vừa nói vừa gật đầu, cảm giác mình nói phi thường có khả năng: :

    - Hạo Tường, Phú Sát Hạo Trinh tuyệt đối là hâm mộ ghen tỵ hận đối với ngươi!

    Lúc này Dận Chân cũng thiếu chút bóp nát chén trà trong tay. Quả nhiên nên trở về giáo huấn một chút!

    - Với dạng kia của hắn, còn..

    Hâm mộ ghen tỵ hận? Hạo Tường co rút khóe miệng, ngẫm lại hình dạng Hạo Trinh cao ngạo khinh thường hắn, sẽ là loại hâm mộ gì?

    - Còn có một loại khả năng khác.

    Đột nhiên nhớ tới một chuyện Cố Vận An chợt nghiêm túc, làm cho ba người kia đều không nhịn được ngồi thẳng người.

    - Là cái gì?

    Ba người đồng thanh hỏi.

    - Hạo Tường.

    Cố Vận An khựng lại:

    - Phú Sát Hạo Trinh yêu ngươi.

    - Phốc!

    Là thanh âm ai phun máu.

    - Nói đùa gì vậy!

    Hạo Tường phẫn nộ, nhưng trong thanh âm run run bại lộ cảm xúc chân thật của hắn.

    - Khụ khụ khụ khụ khụ.

    Đa Long cùng Vân Tường bị sặc không ngừng ho khan.

    - Ngô, đây chỉ là một loại suy luận. Trước kia ta có nghe người ta nói qua (thật ra là một nữ sinh cùng lớp) một từ « Yêu nhau giết nhau ».

    Sau đó lại có lòng tốt giải thích:

    - Chính là thuộc loại càng yêu ngươi càng phải tra tấn ngươi, giết ngươi, hoặc là ta không giết được ngươi cũng phải làm cho ngươi giết ta, như vậy ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ ta. Ngươi không cảm thấy là rất giống tình huống hiện tại của ngươi sao?

    Cố Vận An nghiêng đầu không nhìn Hạo Tường.

    Mặc dù biết loại tình huống này không thể nào tồn tại, nhưng Hạo Tường cũng không ngăn được rùng mình!

    - Tổ tông, ta cầu ngươi đừng nói nữa!

    Hạo Tường còn chưa tỏ thái độ, Đa Long trước chịu không nổi. Hôm nay bọn họ tới khuyên Hạo Tường, không phải đến đả kích hắn.

    Hạo Tường như đinh đóng cột nói:

    - Điều đó không có khả năng!

    Cố Vận An gật đầu, cũng cảm thấy là không có khả năng.

    - Hạo Tường, ngươi dự định làm sao bây giờ?

    Vân Tường có chút đồng bệnh tương lân, cho nên muốn giúp bằng hữu một phen:

    - Ta ở trong kinh có mua một căn nhà, tuy rằng kém hơn Thạc thân vương phủ, nhưng cũng không tệ lắm, nếu ngươi không muốn trở về, thì tới đó ở đi.

    - Ta..

    Hạo Tường thở dốc, không biết làm sao cự tuyệt ý tốt của huynh đệ.

    - Hạo Tường, ngươi cũng phải suy nghĩ cho ngạch nương của ngươi một chút.

    Đa Long cũng khuyên nhủ.

    - Vậy, đa tạ.

    Hạo Tường lộ vẻ tươi cười nói.

    Cố Vận An nghĩ kế:

    - Đổi chỗ ở quả thật hài lòng hơn không ít, nhưng như vậy chưa hết giận a!

    - Ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy trong phủ Thạc thân vương, sẽ không muốn đáp trả sao?

    - Phía trước chúng ta không phải đoán nguyên nhân Hạo Trinh nỗ lực làm như vậy là vì cái gì sao? Nếu quả thật là vì làm cho Phú Sát Hạo Trinh thượng chủ (cưới công chúa), vậy thì dễ làm hơn.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 63 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Từ trước các vị cách cách công chúa tuyển ngạch phụ phần lớn là do hoàng hậu nương nương vây định nhân tuyển, sau đó phái người điều tra, cuối cùng xác nhận ngạch phụ là ai.

    Điểm này Cố Vận An có giải thích qua một ít, bởi vì lúc trước xem Hoàn Châu cách cách bị độc hại!

    - Nhưng như vậy không phải đối với Phú Sát Hạo Trinh có lợi sao?

    Hiện tại dân gian đều tán dương câu chuyện của Hạo Trinh được mọi người ca tụng, nếu hoàng hậu phái người điều tra, chẳng phải trực tiếp đem Lan Hinh cách cách đưa vào hố lửa?

    - Ta có thêm một ý tứ chính là cách nói "phần lớn là", nói cách khác việc gì cũng có ngoại lệ. Nếu trước khi hoàng hậu nương nương định ra nhân tuyển, hoàng thượng muốn giúp đỡ xét tuyển đây?

    - Điều này cũng có khả năng, tâm tư hoàng thượng ai có thể đoán được?

    Vân Tường thở dài.

    Đa Long nhíu mày, suy nghĩ nếu mình đi cầu cha nuôi cuối cùng có khả năng thành công bao nhiêu.

    Cố Vận An nhìn qua tứ gia, lại yên lặng tự xét chính mình, bây giờ hai người có thể tìm hoàng thượng hỗ trợ đều đang ở đây đâu!

    - Khụ, chuyện này kỳ thật nói tới cũng dễ dàng.

    Nhưng nên làm như thế nào, Cố Vận An cũng không nói thêm, chỉ tiếp tục chủ đề phía trước:

    - Hoàng thượng xét tuyển luôn dựa theo tài viết văn cùng võ công, Hạo Tường sẽ không kém hơn Hạo Trinh trong phương diện này đi.

    Hạo Tường gật đầu, nếu không phải vì lúc ban đầu phương diện nào hắn cũng vĩ đại hơn Hạo Trinh nên nếm nhiều đau khổ, hắn cũng sẽ không lựa chọn che giấu mũi nhọn, làm một hoàn khố không văn không võ.

    - Đúng thôi, ngươi vốn xuất sắc hơn Hạo Trinh, hơn nữa ấn tượng của hoàng thượng đối với Hạo Trinh cũng không tốt, hắn sẽ có cơ hội lên làm ngạch phụ? Trừ phi mặt trời mọc hướng tây.

    Cố Vận An càng nói càng dũng cảm:

    - Nếu cuối cùng thứ tử không được xem trọng như ngươi đều trở thành ngạch phụ, mà Hạo Trinh được Thạc hoàng thân phủng trong lòng bàn tay ngậm trong miệng sợ tan không trúng cử, vậy hẳn thật phấn khích!

    Chính là vẽ mặt, trần trụi vẽ mặt!

    - Cho dù cuối cùng ngươi không trúng cử cũng không sao cả, dù sao cũng không có tổn thất gì, đều biểu hiện tốt lắm, nói không chừng còn mưu được một công việc làm.

    Lời của Cố Vận An làm ba người cảm thấy trong lòng vô cùng hăng hái, cũng làm cho Dận Chân thay đổi cách nhìn một phen, hắn thật đúng là xem thường tiểu hỗn đản.

    - Khụ khụ.

    Cố Vận An giả bộ ho khan một tiếng:

    - Ta còn chưa nói xong đâu.

    Hắn uống hớp trà:

    - Ngươi có thể lựa chọn cùng Thạc thân vương phân phủ, hoặc là cho ngạch nương của ngươi đi nội vụ phủ, cùng Thạc thân vương hòa ly, ngươi đi theo ngạch nương cùng nhau rời đi, làm cho Thạc vương gia hưởng thụ một chút mùi vị hối hận.

    Cố Vận An nhếch miệng cười:

    - Nhất là sau khi phân phủ thì ngươi lại trở thành ngạch phụ, hiệu quả càng tốt hơn.

    Thứ tử không được xem trọng lại trở thành ngạch phụ, đứa con cả luôn xem như trân bảo cái gì cũng không phải, ngẫm lại biểu tình của Thạc hoàng thân, Hạo Tường cũng cảm thấy rất hài lòng!

    - Nhưng đây chẳng qua là Lan Hinh tuyển ngạch phụ.

    Ung Chính gia xối một chậu nước lạnh, tưới tỉnh Cố Vận An.

    -!

    Vài người bị thành công tưới tỉnh.

    - Cho dù Phú Sát Hạo Trinh không phải vì thượng chủ nên mới truyền ra những lời đồn đãi này, nhưng Lan Hinh tuyển ngạch phụ cũng là chuyện sớm hay muộn.

    Thời đại này các cô nương đa số mười bốn mười lăm tuổi đã lấy chồng, Lan Hinh bởi vì hiếu kỳ nên mới kéo dài tới bây giờ, theo hiện tại mà xem đã là đại cô nương, sốt ruột đợi Lan Hinh tuyển ngạch phụ khẳng định có khối người.

    - Lan Hinh thật sự gả cho Hạo Tường, bị mắc nghẹn cũng đủ phá hỏng bọn hắn.

    Kế hoạch cũng không nhanh bằng biến hóa, lúc Hạo Tường còn đang ăn cơm trong Long Nguyên lâu, Thạc hoàng thân đã đi phủ tông nhân dâng tấu chương bãi bỏ vị trí sườn phúc tấn của Phiên Phiên.

    Hạo Tường dưới sự giận dữ mang theo Phiên Phiêu rời khỏi Thạc thân vương phủ, hoặc là nói nếu còn không rời đi chỉ sợ Thạc hoàng thân mang theo đích phúc tấn Tuyết Như cùng đứa con cả Hạo Trinh mò tới sân viện của mẹ con bọn họ gây sự. Nhưng như vậy đối với Phiên Phiên cùng Hạo Tường cũng là đường ra tốt nhất, không có người hầu lời ra tiếng vào, có thể cho Phiên Phiên an tâm nghỉ ngơi.

    Hai mẹ con rời khỏi Thạc vương phủ, Thạc hoàng thân Nhạc Lễ lửa giận xông tận trời, bị đứa con cùng nữ nhân mình luôn chướng mắt quăng sắc mặt, sao không tức giận? Dưới sự giận dữ Thạc hoàng thân quét sạch đồ đạc trên bàn rơi xuống đất:

    - Nghiệt tử, có dũng khí cũng đừng trở về!

    Phúc tấn Tuyết Như nghe vậy hai mắt tỏa sáng, lập tức tiến lên lửa cháy đổ thêm dầu:

    - Vương gia, Hạo Tường cũng còn nhỏ, hơn nữa cha con làm gì có thù cách đêm a, quay đầu lại hắn nhất định sẽ nhận sai với ngài.

    - Hừ.

    Thạc hoàng thân hừ một tiếng quay đầu sang nơi khác.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 63 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ai nha, sườn phúc tấn cũng thật là, Hạo Tường không hiểu chuyện, sao nàng cũng đi theo làm ẩu. Ngài răn dạy quở mắng nàng vài câu, lại dám không vui, quả nhiên là không lên được mặt bàn, cũng không biết trước kia ngài nghĩ như thế nào làm cho một vũ nữ trở thành sườn phúc tấn.

    Ban đầu còn khống chế được ngữ khí của mình, Tuyết Như vừa nghĩ tới chuyện năm đó cơn tức không ngừng dâng lên, lời nói cũng cay nghiệt hơn.

    - Mười mấy năm, ngài biết tôi trôi qua như thế nào không? Phúc tấn nhà ai mà không âm thầm cười nhạo Thạc thân vương phủ chúng ta, đường đường hoàng thân tôn sư, thế nhưng làm cho một vũ nữ thành sườn phúc tấn, nói ra thật là khó nghe.

    - Đủ rồi!

    Bị nhảy ra nợ cũ Thạc hoàng thân Nhạc Lễ vẻ mặt đỏ bừng, tức giận cũng có xấu hổ.

    - Đây là tôi nói sao? A? Ngài đi ra ngoài hỏi một chút, người nào không biết Thạc hoàng thân Nhạc Lễ bị một vũ nữ mê đắm thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa đem vị trí đích phúc tấn đều đưa cho nàng sao? Nếu không bởi vì tôi còn có Hạo Trinh, có phải ngài đã cho nàng làm đích phúc tấn a?

    Bị Thạc hoàng thân vừa quát, tính tình Tuyết Như cũng nổi lên, hơn nữa oán giận tích góp mười mấy năm, nháy mắt bạo phát ra:

    - Là tôi làm cho ngài bất mãn sao? Bất mãn ngài cũng có thể bỏ tôi a! Ngài nghĩ tôi thích bị người nói xấu sau lưng sao? Nếu không phải ngài cưới Phiên Phiên, trong phủ chúng ta sẽ biến thành như bây giờ? Ngài nhìn xem Hạo Trinh có khi nào làm cho ngài quan tâm, làm cho ngài tức giận! Tôi nói nàng là tiện nhân xuất thân thấp hèn ngài còn không vui, hiện tại hài lòng?

    - Được rồi, bổn vương biết nên làm thế nào.

    Thạc hoàng thân vung tay áo chuẩn bị rời đi.

    Vừa nhìn thái độ của Thạc hoàng thân, Tuyết Như chặn đường Nhạc Lễ, bị thái độ của Nhạc Lễ kích thích làm cho Tuyết Như càng kiên định đem mẹ con Phiên Phiên đuổi ra khỏi Thạc thân vương phủ.

    - Như thế nào, ngài còn muốn đi tìm người trở về? Vẫn là nói muốn lại đi tìm thêm một Phiên Phiên khác?

    - Đều là chuyện hai mươi năm trước, ngươi cần nhắc hoài sao? Năm đó nếu không phải Phiên Phiên có thai, ta cũng sẽ không cho nàng vào phủ!

    Nhìn thấy Tuyết Như nổi giận, Nhạc Lễ thở dài, hắn vẫn có cảm tình với vị đích phúc tấn theo mình mấy chục năm này, năm đó lúc mê luyến Phiên Phiên cũng không nghĩ qua để Phiên Phiên thay thế vị trí của Tuyết Như. Nhạc Lễ tự giác mình thật xin lỗi Tuyết Như nên lui bước.

    - Ngài đem Phiên Phiên ngưng, tôi sẽ không so đo việc này.

    Nhạc Lễ thở dài, thâm tình nhìn Tuyết Như:

    - Tuyết Như, ngươi muốn cho ta phải nói bao nhiêu lần? Thái độ của ta đối với Phiên Phiên, mười mấy năm nay ngươi còn không nhìn ra sao?

    - Ngài muốn tôi không nói thêm, thì bỏ Phiên Phiên. Tôi vì ngài nhận nàng mười mấy năm, năm đó nếu không phải vì ngài khăng khăng đòi kết hôn nàng vào cửa, tôi cũng không tới nỗi thiếu chút nữa khó sinh.

    Nói xong cầm khăn lau khóe mắt:

    - Hơn nữa ngài xem thái độ hôm nay của Phiên Phiên cùng Hạo Tường, ngày tháng sau này của chúng ta còn được yên ổn sao?

    - Được, ta đi phủ tông nhân, trừ bỏ tông tịch của Phiên Phiên.

    Cuối cùng Nhạc Lễ vẫn thỏa hiệp, trong lòng có chút luyến tiếc, dù sao cũng là nữ nhân đi theo hắn mười mấy năm, hắn từng mê luyến nhất thời.

    - Nhạc Lễ, tôi biết ngài luyến tiếc.

    Chiếm được mục đích mình muốn, ngữ khí Tuyết Như hòa hoãn lại:

    - Nhưng chính ngài ngẫm lại mà xem, Lan Hinh cách cách rất nhanh trở về kinh. Y theo vị trí của Lan Hinh trong lòng hoàng hậu, đều có khả năng sẽ phong làm Hòa Thạc công chúa, đến lúc đó công chúa tiến vào Thạc vương phủ chúng ta, biết trong phủ có một sườn phúc tấn xuất thân thấp hèn, làm cho công chúa sẽ suy nghĩ như thế nào? Chính ngài ngẫm lại đi.

    Nói xong Tuyết Như thật « rộng lượng » rời đi sân viện của mẹ con Phiên Phiên, lúc quay lưng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

    Đứng nơi đó hồi lâu Nhạc Lễ rốt cục hạ quyết định, làm cho người chuẩn bị kiệu đi phủ tông nhân.

    Khi mọi người ăn uống xong, sắp từ biệt, một người chậm rãi lên lầu hai, phe phẩy cây quạt nhìn thấy thật thích ý.

    - Cha nuôi?

    Đa Long có chút kinh ngạc hô.

    - Tiểu tử ngươi quả nhiên ở trong này!

    Hoằng Trú dùng cây quạt gật Đa Long, lại nhìn thấy hai người đứng bên cạnh Đa Long, toàn thân hắn liền cứng ngắc. Bọn họ.. vì sao ở chung một chỗ với Đa Long?
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 64 :(a)

    -

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng.. khụ khụ, tứ gia, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ngài, Cố thái y cũng ở a.

    Chào hỏi đông cứng, nội tâm Hoằng Trú đã sắp chảy đầy nước mắt.

    - Hòa thân vương, xin – chào – a..

    Cố Vận An đáp lời.

    - Cha nuôi, ngài tìm con?

    - A, ta nghe nói ngươi rất quen với nhị tiểu tử của Thạc vương phủ, cho nên mới nói cho ngươi biết một tin tức.

    Hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương chính quy tương lai của hắn đều ở nơi này, Hoằng Trúc hoàn toàn không có tâm tư thừa nước đục thả câu.

    - Về Hạo Tường?

    Đa Long quay đầu nhìn Hạo Tường, lại là chuyện gì?

    - A, Hạo Tường cũng ở sao.

    Hoằng Trú nói:

    - Hôm nay bổn vương ở trong phủ tông nhân nhìn thấy được a mã của ngươi, muốn đi sửa chữa gia phả. Ngạch nương ngươi..

    Bàn tay Hạo Tường siết chặt, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể đi cắn chết Thạc hoàng thân.

    - Còn tôi?

    Nửa ngày mới hỏi ra tiếng.

    Hoằng Trú lắc đầu:

    - Chỉ là muốn trừ tông tịch của ngạch nương ngươi.

    Phú Sát thị Nhạc Lễ! Ngươi cũng dám!

    Biểu tình Hạo Tường vặn vẹo, nếu nói hắn muốn chém Thạc hoàng thân đều có khả năng.

    - Ta đi nói cho ngạch nương.

    Sau một lúc lâu, thanh âm Hạo Tường có chút khàn khàn mở miệng.

    - Cái kia.. Hòa thân vương?

    Cố Vận An kéo lại Hạo Tường, cảm thấy được thân là bằng hữu (ăn hữu) hiện tại cần giúp đỡ.

    - Ngài, khụ, ngươi nói.

    Hoằng Trú đã thói quen dùng kính ngữ hiện tại cần đông cứng sửa miệng hỏi.

    - Ngạch nương Hạo Tường đã bị trừ bỏ khỏi gia phả sao?

    - Vậy thì chưa.

    Hoằng Trú lắc đầu:

    - Bởi vì thân phận của Thạc hoàng thân, chuyện sửa chữa gia phả cần đăng báo cho hoàng thượng cùng tộc trưởng Phú Sát thị Phó Hằng, ít nhất cần ba ngày thời gian.

    - Như vậy, nếu ngạch nương của Hạo Tường đưa ra hòa ly, Hạo Tường hẳn là có thể cùng nhau rời khỏi vương phủ rồi.

    Để một mình Hạo Tường lưu lại trong đầm rồng hang hổ, phỏng chừng không qua vài ngày sẽ điên cuồng.

    Hoằng Trú nhìn nhìn biểu tình của Dận Chân, thấy hoàng a mã không ngăn cản, nhẹ nhàng thở ra:

    - Điều này đối với Hạo Tường mà nói sẽ có ảnh hưởng không ít tới tương lai tiền đồ.

    Hoằng Trú dù cũng chướng mắt Thạc hoàng thân, nhưng vẫn phải nói ra.

    - Chỉ cần rời đi Thạc thân vương phủ.

    Ngạch nương đã rời khỏi nơi đó, hắn tự nhiên không muốn tiếp tục lưu lại.

    - Ngạch nương của ngươi vốn là người Hồi tộc, rời khỏi Thạc thân vương phủ sẽ biến thành thân phận bình dân, ngươi đi theo ngạch nương tương đương từ bỏ thân phận bát kỳ của mình.

    Hoằng Trú không tán thành Hạo Tường xúc động như vậy.

    - Nhưng mà..

    - Bổn vương nhớ rõ, Phó Hằng có một vị tộc huynh trước mắt không có con nối dõi.

    Kỳ thật là có, nhưng đứa con chết trên chiến trường, sau đó cũng không sinh thêm đứa con nào.

    - Cha nuôi, chuyện của Hạo Tường liền nhờ ngài!

    Đa Long ánh mắt sáng ngời nhìn Hoằng Trú.

    Nơi này còn có một vị sẽ có hiệu suất rất cao, kỳ thật các ngươi còn có thể cầu.. được rồi, các ngươi vẫn là cầu bổn vương đi..

    - Yên tâm, Hạo Tường tiểu tử, chuyện này bổn vương giúp ngươi.

    Nghe sắp xếp xong, Cố Vận An cáo từ.

    Nhìn thấy thân ảnh hoàng a mã cùng tiểu ngạch nương biến mất nơi cửa thang lầu, Hoằng Trú lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hoàng a mã còn ngồi trong này, hắn uống miếng nước cũng nơm nớp lo sợ, càng đừng nói là ăn cơm. Đa Long gắp thật nhiều đồ ăn cho hắn, nhưng hắn ăn không chút hương vị nào! Thật thống khổ.

    - Thế giới to lớn, có đủ những cái lạ a.

    Cảm thán tràn ngập tang thương từ trong miệng Cố Vận An nói ra, phối hợp biểu tình đắc sắt, thấy thế nào đều thiếu đánh.

    - Chứng kiến bọn hắn ngươi thật cao hứng?

    Dận Chân híp mắt, trong giọng nói tràn ngập hương vị nguy hiểm.

    Cố Vận An dừng bước lại, ánh mắt chớp chớp, cười hì hì nói:

    - Tứ gia, a không đúng, Dận Chân, có phải.. ngài ghen tỵ?

    Dận Chân đưa tay đẩy đầu hắn, trực tiếp đi vào trong phủ.

    Cố Vận An đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô, cao hứng lẫn đắc sắt vô cùng.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 65 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất là các vương gia chính thống của Ái Tân Giác La, đối với những vương gia khác họ nhưng lại không biết tự lượng sức mình còn dương dương đắc ý cảm giác mình dưới một người trên vạn người càng không để vào mắt. Lúc sau đứa con trai trong nhà hắn làm ra mỗi sự kiện đều nhiệt náo toàn thành đều biết.

    Đứa con như vậy nếu sinh trong nhà họ đã sớm bị nhốt lại, hắn còn không biết xấu hổ đem ra đắc sắt.

    Lão tử không biết điều, đứa con cũng không có tự giác, tự cho mình là người lợi hại nhất trên đời này.

    Phó Hằng hiểu rõ tình huống tộc huynh này của mình, dù sao lúc trước khi Nhạc Lễ được phong Thạc hoàng thân cả tộc Phú Sát thị đều lo lắng không thôi. Phó Hằng cũng từng khuyên qua Nhạc Lễ, nhưng vị này từ khi được phong làm hoàng thân cơ hồ sắp phân rõ giới hạn với Phú Sát thị. Cho nên hiện tại Hoằng Trúc nói mình chướng mắt Nhạc Lễ Phó Hằng lập tức tin.

    Lúc này Cố Vận An đã đi tới Tuần quận vương phủ.

    Hôm nay sắc mặt Vĩnh Chương tốt hơn không ít, có lẽ đã buông xuống gánh nặng, hiện tại Vĩnh Chương mang theo cỗ khí chất khác hẳn. So sánh với vẻ trầm lặng trước kia, nhìn thật hấp dẫn người.

    Bắt mạch xong vẻ mặt Cố Vận An cũng thoải mái hơn không ít, tuy hiệu quả mỏng manh nhưng mạch tượng tốt hơn hôm qua nhiều, có tiến triển chính là chuyện tốt.

    - Hôm nay Cố thái y không đi thái y viện sao?

    Rút tay về, nhìn Cố Vận An đang thu thập thùng thuốc, Vĩnh Chương mở miệng. Danh xưng hoàng mã ma chẳng hạn.. hắn thật sự là gọi không ra miệng.. ngẫm lại đều cảm giác dạ dày đau.

    - Ngô, ta đã thỉnh ngày nghỉ với viện sử, trước khi ngươi khỏi hẳn, ta sẽ an tâm phụ trách điều dưỡng thân thể cho ngươi.

    Nói xong còn nhe răng cười:

    - An tâm đi!

    -!

    Kỳ thật vì vấn đề này ta mới không an lòng.

    - Ta mở phương thuốc ngươi tiếp tục uống thêm vài ngày, đợi thân thể chuyển biến tốt đẹp, ta bày châm cho ngươi.

    Thu thập xong thùng thuốc Cố Vận An nói:

    - Có việc có thể nói với Huyết Tam, để cho hắn giúp ngươi đi làm. Nếu cảm thấy thân thể không khỏe, có thể cho người của ngươi đi Thái An đường đối diện Long Nguyên lâu tìm ta, thời gian kế tiếp ta đều ở nơi đó.

    Vĩnh Chương cũng không ngu ngốc, nghe được Cố Vận An cần bày châm thì biết bệnh của mình không chỉ đơn giản tích tụ trong tâm.

    Cố Vận An đi rồi, Vĩnh Chương trầm mặc hồi lâu rốt cục ngẩng đầu:

    - Huyết Tam.

    Thanh âm rất nhẹ, cho dù trong phòng thật im lặng cũng không nghe rõ thanh âm.

    Nhìn thân ảnh xuất hiện trước mặt mình, Vĩnh Chương hỏi:

    - Ngươi tra được cái gì?

    - Cố thái y phân phó, làm cho ngài an tâm dưỡng bệnh. Việc này đều giao cho nô tài làm thì tốt hơn.

    Cố Vận An đi ra cửa, ngồi lên kiệu quay về Thái An đường. Đây là Dận Chân chuẩn bị cho hắn, miễn cho mấy lần kinh nghiệm trước, nếu còn mặc kệ hắn loạn chuyển bên ngoài, nói không chừng bản thân hắn cũng chạy tới tận Giang Nam.

    Từ sau khi Cố Vận An đi thái y viện, Dận Chân đem Thái An đường giao cho Huyết Tích tử quản lý.

    Dù Huyết Tích tử chuyên ám sát cùng điều tra tin tức, nhưng y thuật cũng không kém, cho nên suốt hai tháng vẫn mở cửa bình thường, thật đáng mừng.

    Đẩy ra cửa lớn y quán, Cố Vận An kích động muốn khóc, loại cuộc sống bình thản ổn định này làm cho hắn rất hoài niệm! Hoàng cung, căn bản không phải địa phương người nên ở lại!

    Buổi tối khi Cố Vận An về phủ, nghe Dận Chân nói đã điều tra xong về Tuần quận vương phúc tấn.

    Trác Lạp Lý thị tuy được xem như là thế gia vọng tộc thị trong tương hoàng kỳ, nhưng Huyết Tích tử điều tra cũng thật dễ dàng.

    Trác Lạp Lý thị Phi Nghiên, nếu không phải vì gả cho tam a ca, hiện tại là Tuần quận vương Vĩnh Chương, đến nay có lẽ cũng không đạt tới thiên thính. Mà loại sự tình của những tiểu nhân vật như vậy, điều tra cũng không phí công sức, chỉ một ngày một đêm toàn bộ tin tức đều nằm trên bàn của Dận Chân.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 65 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vị Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên này, mười mấy năm đầu cũng không có điểm nào cần chú ý, chỉ trải qua cuộc sống đại tiểu thư thật bình thường. Nhưng cách một năm rưỡi trước khi gả cho Vĩnh Chương, vị Phi Nghiên tiểu thư lúc đi ra ngoài bị một người cứu trợ, bởi vì chân bị thương cho nên lưu lại nhà người đó hai ngày, mãi tới khi người trong nhà tìm tới. Chẳng qua chỉ hai ngày đủ làm cho nàng lưu luyến nam tử kia, nhất là khi nam nhân kia đã cứu nàng, hơn nữa diện mạo của nam nhân cũng không tệ, càng dễ dàng làm cho nàng động tâm.

    Suốt một năm rưỡi thời gian Trát Lạp Lý thị Phiên Nghiên luôn tranh thủ cơ hội ra cửa, còn thích cưỡi ngựa, nhiều lần tiếp xúc với nam tử kia.

    Về sau nàng cầu ngạch nương mình thời gian thật lâu mới làm cho nam nhân kia trở thành một hộ vệ trong nhà mình. Vốn nghĩ như vậy thời gian ở chung sẽ càng nhiều hơn, ai ngờ lại bị Lệnh phi lựa chọn, tuyển làm phúc tấn cho tam a ca Vĩnh Chương.

    Trong lòng đã sớm có người nên Phi Nghiên tự nhiên không muốn gả cho tam a ca, nhất là vị a ca này còn không được hoàng thượng yêu thích. Hơn nữa nàng cũng không muốn tách ra khỏi nam nhân kia.

    Nàng muốn tranh thủ cho tương lai của mình một chút, liền dâng thẻ xin vào Duyên Hi cung một chuyến. Sau khi xuất cung tới ngày thứ mười bảy, nàng gả cho Vĩnh Chương.

    Trừ bỏ đại hôn ba ngày đầu nàng còn ở lại Tuần quận vương phủ, lúc sau đều quay về nhà mình, chỉ là mỗi tháng sẽ đúng hạn quay về Tuần quận vương phủ một lần, ở lại cũng không bao lâu thì rời đi.

    - Lệnh phi, thật to gan!

    Trát Lạp Lý thị Phi Nghiên cũng đáng chết! Thân là nô tài Ái Tân Giác La gia, lại dám mưu hại chủ tử!

    - Dận Chân, hiện tại trong bụng Lệnh phi còn có nhi đồng của Hoằng Lịch.

    Cố Vận An nói:

    - Thường xuyên tức giận không tốt cho thân thể.

    - Hừ.

    Ném sổ con lên bàn, nhưng Dận Chân vẫn giận dữ.

    - Oan có đầu nợ có chủ nha, có thể đợi cho thân thể Vĩnh Chương khỏe lại rồi thì để cho hắn xử lý.

    Được Cố Vận An an ủi, tuy rằng cơn tức tạm thời áp xuống nhưng vẫn còn tồn tại, lúc sau Huyết Tam lại đưa tới một lá thư, làm cho Dận Chân không nhịn được.

    Ngày đó sau khi Cố Vận An đi rồi, Huyết Tam nấu thuốc xong cho Vĩnh Chương, Vĩnh Chương uống xong thì bắt đầu bài tra các nô tài trong Tuần quận vương phủ.

    Những nô tài này trừ bỏ một số ít là từ trong viện của tam a ca cùng đi ra ngoài, ngoài ra đều do nội vụ phủ phân phối tới, cả đám đều tham tài sợ chết, cơ hồ không cần dùng bao nhiêu thời gian Huyết Tam đã định ra một người – Tế Vũ phụ trách chưởng quản phòng bếp.

    Tế Vũ là một trong những cung nữ theo chân tam a ca đi ra, là lúc trước sau khi tam a ca bị mắng không bao lâu bởi vì đắc tội quý nhân trong cung bị đưa tới sân của tam a ca. Sau khi tam a ca đại hôn xuất cung xây phủ liền cùng đi theo tới Tuần quận vương phủ.

    Sở dĩ Vĩnh Chương bị phân phủ hai năm mà vẫn còn sống, nhắc tới cũng nhờ phúc của đám nô tài hết ăn lại nằm mắt không chủ tử.

    Bởi vì đám nô tài kia ngày thường không làm việc, tụ tập ăn uống chơi đổ, Tế Vũ vì không muốn bại lộ chính mình, cũng theo mọi người cùng nhau xem thường chủ tử Vĩnh Chương. Nhưng có đôi khi bị đám tiểu thái giám hối lộ xuống bếp, Tế Vũ cũng sẽ lưu lại một phần thức ăn cho Vĩnh Chương.

    Nhưng thời gian Vĩnh Chương dùng bữa thật đúng giờ, trong ngày thường đều do tiểu Lộ tử chuẩn bị, cho nên thực vật bỏ thêm nguyên liệu của Tế Vũ phần nhiều vào thùng rác hoặc là rơi vào trong bụng đám nô tài hết ăn lại nằm.

    Nhưng tuy nàng không động được thực vật của Vĩnh Chương, nhưng vẫn dùng không ít phương pháp đem thuốc bỏ vào trong đồ ăn mà tiểu Lộ tử chuẩn bị cho Vĩnh Chương.

    Nhưng thời cơ như vậy cũng không nhiều, Tế Vũ đương nhiên không thể mỗi ngày tìm lý do ngẫu nhiên gặp tiểu Lộ tử, hoặc là chuyển động trong bếp, cho nên chủ tử của nàng cho những loại thuốc kia đến nay vẫn chỉ dùng được một phần nhỏ mà thôi.

    Huyết Tam nhắm vào Tế Vũ, cũng hỏi qua tiểu Lộ Tử, cuối cùng được Dận Chân cho phép dùng một ít thủ đoạn hỏi ra chủ tử sau lưng Tế Vũ.
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...